1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112: Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám tạm ngưng hoạt động

      Editor: Nguyen_Khanh


      Sau đêm Halloween, Sirius thoạt nhìn thập phần cảnh giác, thường xuyên có thể thấy chú ấy biến hình thành con chó đen to lớn khắp nơi trong vườn trường Hogwarts, nhất là nơi tạm nghỉ của Durmstrang.

      Chú ấy cũng thường đến ký túc xá Slytherin, chú ấy dù sao cũng ngốc ở đây cả năm học rồi. Vả lại, nếu gặp phải Blaise cũng khiến chú ấy đau đầu. Blaise dường như cực kỳ thích Knight, ý tôi là thích đùa bỡn Knight, mà chú ấy lại thể cắn cậu ta.

      Harry thoạt nhìn lúc nào cũng chỉ có mình. Hermione ra rất thích ở bên cạnh Harry, nhưng ấy còn có chuyện phải làm, thể lúc nào cũng ở cạnh cậu ta.

      Trừ bỏ Gryffindor, ba Nhà khác cơ hồ đều cho rằng cậu ta là kẻ tồi tệ. Nhất là Hufflepuff, bọn họ cho rằng cậu ấy đánh cắp vinh dự vốn thuộc về bọn họ. Những nhóm học sinh kia luôn dùng ánh mắt khinh miệt mang đầy ý tốt, châm chọc, khiêu khích mỗi lần trông thấy xuất của Harry.

      Vào năm hai, Harry cũng từng gặp tình huống khác lắm, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta tập kích bạn học của mình.

      Nhưng Harry thoạt nhìn so với năm hai càng thêm khó khăn cho dù lúc đó cậu ta có chú Sirius và giáo sư Lupin ở cạnh an ủi .

      Tôi biết là vì cái gì. Khi tất cả mọi người đều hoài nghi cậu ta, chỉ có Ron Weasley, bằng hữu của cậu ta vẫn đứng về phía cậu ta.

      tại thoạt nhìn hai người giống như chính thức tuyệt giao. Cho dù là vô tình gặp nhau trong trường, cả hai cũng chỉ lướt qua nhau như những kẻ xa lạ.

      Nhưng lúc nhắc đến Weasley, Harry lúc nào cũng có vẻ rất tức giận. Nhưng tôi biết cậu ta rất khổ sở. Quả nhiên tình bạn lúc nào cũng là trọng điểm trong cuộc sống của cậu nhóc mười bốn tuổi.

      lần, sau giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của Sirius, tôi an ủi cậu ta: "Cậu nên biết…lúc nào Nhà Gryffindor cũng ủng hộ cho cậu!"

      Harry phiền não với giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: "Tớ lại tình nguyện họ đừng làm thế… chỉ có bọn họ, còn có cả phóng viên đáng ghét của tờ Nhật báo Tiên tri nữa…mà cậu có xem báo ?"

      Tôi nhếch miệng, cố nhịn cười: "Có xem! Có vẻ rất thú vị!"

      " ta khiến tớ cảm thấy bị sỉ nhục!" Harry ủ rũ , "Những thứ mà ta viết trong bài phỏng vấn, tớ thề là tớ chẳng đến chữ kia kìa!"

      "Vậy…chuyện tình cảm của cậu và tiểu thư Granger cũng ?"

      "Đương nhiên!" Harry trừng mắt nhìn tôi hồi, nổi giận đùng đùng.

      Chú Sirius từ từ lại gần chúng tôi, chú ấy khoanh tay lại, dựa vào tường và với vẻ chút để ý: " cần phải để ý tới bọn họ, Harry. Chỉ là vì họ quá nhàm chán quá thôi."

      Chú ấy lúc nào cũng có thái độ cười nhạt như vậy, phải vì chú ấy quan tâm tới Harry.

      "Chú Sirius." Tôi , "Chú bao giờ quan tâm đến suy nghĩ và thái độ của người khác, nhưng Harry giống chú."

      "Ừ…" Sirius nháy nháy mắt, "Nghe như chú bị lên án."

      "Đây phải là lên án, " tôi , "Đây là ! Chú căn bản là biết được thái độ thù địch của người khác khiến cho Harry phiền não như thế nào đâu."

      "Đây chẳng qua là…" Sirius cau mày , " liên quan đến người khác. Harry, chú nghĩ cháu có rất nhiều chuyện cần phải quan tâm và việc này nằm trong số đó."

      Tôi nhìn chú Sirius chằm chằm.

      "Cháu nghĩ chú có thể hiểu được việc này." Tôi quay đầu hướng Harry , "Có lẽ mấy ngày nữa, cậu nên chuyện với giáo sư Lupin."

      "Tớ nhớ." Harry phiền muộn .

      " thể với chú sao?" Sirius nhiệt tình hỏi, "Harry, cháu có thể với chú bất kỳ chuyện gì, chú lúc nào cũng sẵn lòng lắng nghe."

      "Sirius, có lẽ chú quan tâm đến Harry nhiều hơn bất kỳ ai." Tôi chậm rãi , "Nhưng chú phải là người bạn tri tâm. Chú sống theo ý mình. Căn bản là chú thể hiểu được áp lực tâm lý phải chịu của người khi được tất cả mọi người kỳ vọng quá nhiều và đối xử đặc biệt là như thế nào."

      "Có vẻ cháu hiểu được?." Sirius ngạc nhiên .

      "Cháu hiểu." Tôi , "Từng gặp qua." Mặc kệ kiếp trước hay kiếp nầy.

      "Chú lại nghĩ cháu sống rất dễ chịu." Chú Sirius nhìn tôi hồi , "Chú thấy như vậy đấy!"

      "Trước kia phải như vậy." Tôi .

      "Bởi vì sao?" chú Sirius tò mò hỏi.

      Tôi dừng chút.

      "Bởi vì cháu là Slytherin, nhưng lại có xuất thân là Muggle. biết cha là ai!"

      "Ôi…" chú Sirius đồng tình nhìn tôi, nhàng "Sylvia, đây phải là lỗi của cháu."

      "Cũng chẳng phải lỗi của ai!" Tôi bất đắc dĩ, "Bất quá lúc ấy tớ thê thảm thế nào. Cậu còn nhớ , Harry?"

      "Đúng vậy." Harry chần chờ .

      "Vậy….cháu vượt qua cửa ải khó khăn đó như thế nào?" Sirius lười biếng , "Có lẽ cách của cháu có thể giúp được Harry."

      Tôi nhấp nháy môi.

      "Cháu nghĩ được!"

      " thử xem." Sirius nhìn tôi, cổ vũ.

      "Chỉ cần cậu trở thành bạn của Draco Malfoy, Harry, " tôi lạnh lùng , "Cậu ấy giúp cậu đá mông kẻ nào dám xấu cậu."

      "! Tuyệt đối !" Harry kiên quyết .

      "Được rồi, chúc cậu may mắn." Tôi lạnh nhạt , "Đến lúc tớ phải về rồi! Tạm biệt, Harry, Sirius."

      Harry Potter vô cùng tức giận với tình cảnh tại của mình. Đương nhiên, Draco Malfoy cũng rất bực bội với tình cảnh đó. Cho dù cậu biết người báo danh thay cho Harry chắc chắn có mục đích gì đó nhưng điều đó thể thay đổi chán ghét mà cậu dành cho Harry.

      Thời điểm tôi bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, cậu ngồi ở ghế sa lon lật xem Nhật báo Tiên tri. Dạo này tờ báo thường đưa tin về Potter với những từ ngữ rất buồn nôn và vì thế việc đưa ra những lời bình luận đầy ác ý cũng trở thành thú tiêu khiển mới của cậu.

      "Sylvia." Draco bỏ tờ báo qua bên, "Vừa kết thúc giờ học chẳng thấy cậu đâu!"

      "À…" Tôi hàm hồ , "Sirius tìm tớ mấy câu."

      "Sirius?" Cậu lập lại lần.

      "Đúng vậy." Tôi . Còn có Harry Potter.

      Cậu nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi nhướng mày: "Tớ nghĩ cậu phải biết là đừng nên có quan hệ gì với ông ta nữa mà…"

      "Draco." Tôi vô lực, mỉm cười, "Đó là cậu của cậu đấy!"

      "A, tớ hi vọng cậu đừng nhắc tớ việc đó." Cậu chán ghét .

      "Đây là ." Tôi .

      "Được rồi, ." Cậu tiếp tục cầm tờ báo lên xem, "Nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu điều…cậu dường như quan tâm ông ta quá mức rồi đấy."

      Cậu ta làm tôi chẳng được gì, xoay người trở về phòng ngủ.

      "Khoan " Draco ở phía sau gọi tôi lại, "Đêm nay…có hoạt động."

      Tôi nhíu nhíu mày. lúc sau mới kịp ra cậu đến Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám.

      "Đêm nay?"

      "Ừ, đúng vậy, " Draco châm chọc , "Đồ đầu to não rỗng Ocil Gourde lại vi phạm lần nữa."

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó Hosea đề nghị, năm thứ sáu và bảy đồng tình, quyết định trong buổi hoạt động đêm nay khai trừ cậu ta." khẩu khi của Draco giống như vui sướng khi người gặp họa nhưng vẻ mặt của cậu dường như có chút lo lắng, "Từ lúc thành lập đến giờ, đây là lần đầu tiên có người bị khai trừ."

      Đêm hôm đó, buổi họp của Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám kéo dài lâu.
      Martina tuyên bố quyết định sau khi cùng những thành viên lâu năm thương thảo:

      , Ocil Gourde bị khai trừ khỏi Hội. Tuy thể thu hồi quyền lợi ra vào phòng họp của Hội nhưng tất cả các thành viên khác có nghĩa vụ ngăn cản cậu ta bước vào phòng họp.

      Hai, Ocil Gourde phải đến gặp viện trưởng Snape để nhận trừng phạt vì vi phạm quy định.

      Ba, trước kì nghỉ đông, Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám tạm thời đình chỉ hoạt động, nguyên nhân do Ocil Gourde khiến các giáo sư chú ý.

      Ocil ngồi ghế có tay vịn. Mái tóc mềm mại xõa tung bờ vai. Cậu ta lười biếng mà ngẩn người, giống như người bị đến là ai chứ phải cậu ta.

      Tôi có chút nghi hoặc nhìn cậu ta, nhưng cũng nhàng thở ra. Từ đầu năm đến giờ, Ocil quả giống như quả bom nổ chậm, chẳng ai biết lúc nào quả bom ấy phát nổ, gây bao nhiêu phiền toái cho Hội.

      Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy tiếc nuối chính là Hội tạm ngưng hoạt động trong ba tháng.

      Buổi họp nhanh chóng kết thúc.

      Khi tôi sắp về đến phòng ngủ, chợt nhớ ra có để quên đồ tại phòng họp, tôi đành phải quay lại để lấy.

      Lúc tôi quay lại phòng họp, tôi thấy Martina và Ocil chuyện. Nơi họ đứng thể nhìn thấy tôi.

      "Nếu cậu tham gia Hội phải để nghiên cứu về pháp thuật Hắc Ám cậu cần thiết có mặt ở đây." Martina , "Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám là nơi duy nhất trong trường để mọi người trao đổi thành quả nghiên cứu về pháp thuật Hắc ám, tôi thể để cậu phá hủy nó."

      Dường như Martina đánh mất thong dong và ôn nhu thường ngày của mình, biểu tình của rất lạnh nhạt.

      "Em biết nguyên nhân tôi ở đây." Ocil thu liễm nụ cười lạnh thường thấy môi cậu, nhìn chằm chằm bên môi đích cười lạnh, nhìn chằm chằm nàng , "Em biết ."

      "Tôi biết." Martina lạnh lùng .

      Ocil nhìn lúc, sau đó đứng thẳng lại, chẳng hề để ý cười :
      "Em ngăn tôi được."

      "Nếu tôi lại thấy cậu ở đây lần nữa…" Martina mỉm cười , "Tôi vào Rừng cấm, đem toàn bộ thuốc Cưỡng-gian mà cậu có tùy tiện cho ai đó… dùng hết."

      Tôi nhất thời cảm thấy được lãnh ý từ đầu chạy đến bàn chân, giật mình, rời khỏi phòng họp lặng im tiếng động.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Rồng

      Editor: Nguyen_Khanh


      1994. 11. 25

      "Cha!" .

      Ngài Sadie nằm ở giường bệnh, hơi thở mong manh như có như . Ông mở to đôi mắt đục ngầu, gương mặt già nua vốn mang màu xsm trắng giờ lại đỏ bừng vì tức giận. Trong ánh mắt nhìn mang đầy vẻ giận dữ và thù hận.

      Nếu ông có đủ sức để chuyện, hề nghi ngờ rằng ông dùng đủ mọi lời lẽ ác độc nhất thế gian để nguyền rủa .

      từng rất thương ông nhưng cũng hận ông kém. biết ông cũng như thế.

      "Cha." lại gọi ông, tay cầm lấy những ngón tay khô gầy lạnh như băng của ông.

      --- --------

      Ngày hôm sau khi gặp được Draco, tôi cẩn thận đem chuyện thấy vào tối hôm qua cho cậu.

      "Thuốc Cưỡng-gian?" Draco tựa hồ nhìn rất bất mãn, "Tớ có thể điều chế tốt."

      "Cái gì?" Tôi cảnh giác nhìn cậu.

      "Tớ có thể làm được, đương nhiên Hosea cũng có thể." Draco kiên nhẫn , "Hiệu quả pháp thuật Hắc Ám của nó rất ràng."

      lúc sau tôi mới hiểu ý của Draco.

      "Ý cậu là, chị ấy chỉ dọa thôi?"

      "Hiển nhiên." Draco cười .

      Tôi nhớ lại biểu tình của Martina lúc đó.

      "Ồ, đâu! Nếu Ocil lại chọc giận chị ấy, chị ấy có thể làm đấy!" Tôi huých khuỷu tay vào Draco, "Cậu có cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ…có bình thường ?"

      Draco cẩn thận nhìn tôi, : "Tớ chẳng cảm thấy gì cả."

      " ?" Tôi nhíu mày , "Dù bình thường chẳng khi nào thấy hai người bọn họ ở cùng chỗ…nhưng tớ vẫn cảm thấy hình như quan hệ của họ có chút được bình thường."

      " có khả năng, cậu suy nghĩ nhiều rồi!" Draco châm biếm , "Bọn họ kẻ là năm thứ ba người là năm thứ sáu!"

      "Ocil mười bốn tuổi còn Martina mười sáu tuổi!" Tôi phục phản bác .

      "Cũng có khả năng. Bọn họ là quý tộc thuần huyết." Draco .

      "Tớ biết." Tôi cau mày .

      "Được rồi!" Draco có chút dáng vẻ quý tộc mà xoay người trợn mắt, "Cậu đúng là thuần huyết nhưng hiển nhiên do lớn lên ở thế giới Muggle nên cậu hiểu được nguyên tắc hôn nhân của quý tộc thuần huyết!"

      Tôi sửng sốt, đột nhiên đáy lòng có chút bất an. Giống như có chuyện gì đó rất quan trọng mà tôi bỏ sót .

      đợi tôi hiểu bất an trong lòng là gì, Draco nắm tay tôi kéo tôi về hướng cầu thang: "Được rồi, nếu chúng ta còn chần chờ đến muộn đấy!"

      Trận thi đấu đầu tiên của cuộc thi Tam Pháp thuật cuối cùng cũng đến. Vào buổi chiều ngày cuối tuần của tuần đầu tiên trong tháng mười , tất cả học sinh được thông báo nghỉ học.

      Khi chúng tôi bước vào Đại sảnh đường để ăn cơm trưa, tôi cố ý dừng lại chút.

      Harry chậm rãi tới, thoạt nhìn trông rất khẩn trương và mờ mịt.

      "Chúc cậu may mắn." Tôi với cậu ta, "Cậu nhất định vượt qua! Sirius và giáo sư Lupin huấn luyện cho cậu rất nhiều mà!"

      Thời điểm hầu hết học sinh trong trường mang địch ý với Harry, thân là “ trong hai học sinh Hogwarts tin tưởng Harry”, dù sao nữa tôi hy vọng có thể khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu chút. Từ trước đến nay, tất cả họ đều sùng bái cậu ta cách mù quáng, cho rằng cậu ta là người vô cùng vĩ đại. Nhưng vào mỗi khi có chuyện hay xảy ra, bọn họ lại luôn lựa chọn nghi ngờ, phủ định cậu ta mà có chút do dự.

      công bằng cho Harry!

      Harry trả lời, dường như chết lặng: "Cám ơn, tớ cố gắng!"

      Thanh của cậu ta hề che dấu khẩn trương, hiển nhiên là lời cổ vũ của tôi hoàn toàn đem đến hiệu quả mà tôi mong muốn.

      Tôi gật gật đầu, vào Đại sảnh đường, phát Draco nhìn qua hướng này với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, giống như đặc biệt chú ý đến cánh cửa lớn vậy.

      Harry qua vài người. Lúc cậu ta ngang qua dãy bàn Slytherin, Draco mỉm cười đầy ác ý với Harry: "Chúng tao chuẩn bị rất nhiều khăn tay để dành cho mày khóc đấy Potter!"

      Parkinson nghiêng đầu sang chỗ khác, lấy tay che miệng lại, hết sức nhã nhặn mà mỉm cười.

      Sắc mặt Harry chút thay đổi cứ thế mà qua, ngồi xuống dãy bàn Nhà Gryffindor.

      Biểu tình của Draco chuyển từ tươi cười sang cáu giận, hình như cậu cho rằng đây là kiểu vũ nhục mới của Harry dành cho cậu.

      "Nó dám nhìn tớ!!" Draco nổi giận đùng đùng .

      "Draco!" tôi lấy cho mình miếng thịt bò và để vào đĩa của mình, "Tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho Potter khiến tớ tán thưởng."

      Blaise sặc cái. Cậu ta buông dao nĩa xuống, lau miệng, cảm thán : "Đúng vậy a! Dịp cuối tuần của những tuần trước, Draco vì Potter mà bỏ qua cơ hội làm bạn với Krum cơ đấy!"

      Draco thở phì phì nhìn chúng tôi, gương mặt trắng nõn tức giận đến đỏ bừng.

      Blaise mỉm cười : "Sylvia, món này rất ngon! Cậu có muốn thử ? Tớ có thể lấy cho cậu phần!"

      Tôi mỉm cười: "Đương nhiên, tớ tin tưởng khẩu vị của cậu! Nhìn rất ngon miệng! Ở đây có bánh pudding đào, có muốn thử ?"

      "Cầu còn được."

      Thấy chúng tôi thèm nhìn đến mình, Draco phiền muộn “hừ” tiếng, cúi đầu tỏ vẻ vui, bắt đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình.

      Sirius theo cánh cửa thính đến. Hôm nay, chú ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo choàng phù thủy màu đen mà phải những bộ quần áo Muggle. Mái tóc dài xoăn được cột gọn ra phía sau, thoạt nhìn rất có tinh thần, tuấn bức người.
      Chú ấy qua khoảng trống giữa những dãy bàn, đến dãy bàn Nhà Gryffindor, khẽ gì đó.

      Harry đờ đẫn đứng lên. Sirius lo lắng cười cười, đặt tay lên vai cậu ta, mang cậu ta ra khỏi Đại sảnh đường.

      "Này, các Quán quân bắt đầu chuẩn bị rồi đấy." Blaise hiểu .

      "Đúng vậy." Tôi ăn miếng bánh pudding.

      Draco dường như quyết định thêm bất kỳ câu nào để tránh bị chúng tôi cười nhạo.

      Sau khi ăn xong, chúng tôi được các giáo sư đưa đến sân bên ngoài lâu đài. sân lúc này dựng lên khán đài với rất nhiều chỗ ngồi, ngăn cách khán đài và sân còn có dãy nham thạch đá.

      Có những lều trại rất lớn được dựng ở bốn phía quanh sân. Từ trong lều đôi khi có khói đen thoát ra.

      " khiến cho người ta chờ mong…" Lúc chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, Blaise cười, nhìn sân , "Này, hạng mục đầu tiên là gì đây?"

      "Đồ Long chăng?" Tôi , "Có lẽ có công chúa ở chỗ nào đó chờ các Quán quân đến giải cứu đâu!"

      Draco châm biếm nhìn tôi liếc mắt cái, nhưng cậu cũng là người đầu tiên phản ứng khi thấy thứ xuất sân, cậu nhịn được hít hơi: "Rồng Mũi-Cụt Thụy Điển!"

      Tôi cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua. Ở đó có con rồng màu lam bạc và có cặp sừng rất dài.

      "Mọi người thấy được ?" ngài Bagman cao hứng phấn chấn , "Các Quán quân chuẩn bị sẵn sàng rồi! Bọn họ đối mặt với con rồng. Đúng vậy, như mọi người trông thấy, con rồng lớn, con rồng thực !"

      Cả khán đài đều hít hơi khi nghe thấy lời ông Bagman.

      " thực là Đồ Long ." tôi giọng than thở, "Tớ kiện Bộ pháp thuật mưu sát đấy!"

      "Thử thách cho các Quán quân của chúng ta là họ phải vượt qua con rồng, lấy được quả trứng vàng từ chúng. Ahaha…mọi người thấy đấy! Lấy quả trứng vàng lẫn trong ổ trứng của rồng!" Chúng tôi dời mắt nhìn về dưới chân con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển, trong số những quả trứng có quả trứng vàng, "Người thứ nhất lên sân khấu chính là…Quán quân của Hogwarts, Cedric!"

      Nhà Hufflepuff hét ầm lên, bọn họ vừa kích động lại vừa sợ hãi mà vẫy cờ xí của họ.

      Cedric từ động nham thạch mà nãy giờ chẳng ai để ý đến ra ngoài.

      ta thoạt nhìn có chút bất an, rút ra đũa phép, bắt đầu niệm chú với nhanh thạch. Đó là phép biến hình rất lợi hại, nham thạch biến thành con chó săn Phần Lan xinh đẹp và hoạt bát.

      ta quơ quơ đũa phép, con chó chạy quanh, bắt đầu tiếp cận con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển.

      Con rồng kia cảnh giác nhìn con vật , đột nhiên phun ra ngọn lửa màu lam chói mắt, nhưng mà con chó né tránh được.

      Con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển bị chọc giận, từ mũi nó phun ra luồng khói màu trắng, rời khỏi ổ trứng đuổi theo con chó .

      Cedric thừa dịp lúc này, nhanh nhẹn chạy qua khối nham thạch lớn, lấy được quả trứng vàng.

      trận hoan hô đinh tai nhức óc. Đúng lúc này, con Mũi-Cụt Thụy Điển đột nhiên xoay người lại, hướng về phía Cedric phun ra hơi thở. Đám người giữ rồng trốn gần đó nhanh chóng xuất , cùng nhau khống chế con rồng, nhưng Cedric bị bỏng .

      "Á! Thực nguy hiểm!" ông Bagman , "Bất quá cậu ấy vẫn vượt qua, vượt qua đúng ? Mời các vị giám khảo chấm điểm!"

      Ngồi ở vị trí giám khảo, ba vị hiệu trưởng cùng ngài Crouch chấm điểm. trận vỗ tay vang dội vang lên.

      "Thực rất nguy hiểm." Tôi cảm thán xong quay sang nhìn Draco.

      Draco dường như nghe được tôi cái gì, cậu mê mẩn nhìn nhóm phù thủy đem con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển cùng ổ trứng của nó , sau đó khi căn lều lớn thứ hai được mở ra: "Ồ! Là Lục Long xứ Wales!"

      "Kế tiếp chính là Quán quân Beauxbatons…Fleur Delacour!" Bagman tiên sinh nhiệt tình , " ấy sắp sửa đối mặt với con Lục Long xứ Wales!"

      con rồng lửa với lớp vảy bóng loáng màu xanh biếc, nó bảo hộ những quả trứng màu vàng đất với những chấm màu xanh dưới đuôi của mình.

      xinh đẹp tựa như tiên nữ từ trong huyệt động ra, nâng cao cằm, bày ra bộ dạng “người lạ chớ đến gần”, nhưng chẳng ai phát ra ra rất khẩn trương.

      nấp ở nơi gần đó, dùng đũa phép chỉ vào con rồng, niệm câu thần chú dài.

      Lục Long xứ Wales lập tức buồn ngủ. Tất cả khán giả thoạt nhìn đều muốn hoan hô chúc mừng nhưng chẳng ai làm việc đó. Trái lại rất thức thời mà ngậm chặt miệng mình, họ sợ đánh thức con rồng.

      Fleur chạy nhanh đến ổ trứng của rồng, chạm được đến quả trứng vàng. Nhưng hiển nhiên bùa chú mà Fleur phóng ra rất có tác dụng, con rồng ngủ say. ngọn lửa mỏng manh theo hơi thở của con rồng phun ra và đốt cháy y phục của .

      "Ồ, tôi thể phương pháp đó là sáng suốt!" Bagman cao hứng hô lớn "Ối…hơi kém chút! Cẩn thận…trời ạ…tôi nghĩ Delacour thành công rồi!"

      Fleur nhảy qua bên, thi triển ra tia nước dập tắt ngọn lửa rồng bám vào người. Sau đó tiếp tục hướng về phía ổ trứng rồng.

      lúc sau, thành công lấy được quả trứng vàng.

      "Lục Long xứ Wales là giống rồng hiền lành nhất!" Draco dường như có chút tiếc nuối . Trong lúc đó, sau khi dọn dẹp sạch vết tích của con Lục Long, cái lều thứ ba được mở ra.

      con rồng toàn thân đỏ rực xuất trước mắt mọi người. Xung quanh mặt của nó có vòng toàn sừng mang sắc vàng.

      "Hỏa-Cầu Trung Hoa!" Tôi cướp lời Draco.

      Thế nhưng hưng phấn của Draco hề giảm : "Đúng vậy, giống rồng này dùng thi đấu rất được! biết ai bốc thăm trúng nó…"

      Ông Bagman ngay lập tức giải đáp thắc mắc cho cậu: "…Quán quân của Durmstrang!Victor Krum!"

      Krum theo miệng huyệt động ra. giống với hai người trước đó, ta chọn lựa cách nấp. ta dùng đũa phép của mình hướng về phía đôi mắt của Hỏa-Cầu Trung Hoa, niệm nhanh câu thần chú, rồi nhanh chóng tránh qua bên.

      Hỏa-Cầu Trung Hoa thống khổ nhắm mắt lại. Nó thét lên tiếng rít kinh thiên động địa. ngọn lửa hình nấm xuất ở ngay vị trí trúng bùa chú của Krum. Nó bất an quẫy đuôi, đạp vỡ cả nửa ổ trứng màu đỏ lấm tấm đốm vàng của nó.

      Nhân cơ hội đó Krum vượt qua con rồng, lấy được trứng vàng.

      "A, tớ biết là Krum thành công mà!" Draco tán thưởng . Cậu hưng phấn đem cái mũ lông xù màu xám mà vần vò đủ kiểu trong tay, chụp lên đầu tôi. Đồng thời tiếc hận nhìn đám trứng vỡ của con Hỏa-Cầu Trung Hoa, trông hết sức đau lòng.

      Cái lều cuối cùng cũng được mở ra. con rồng toàn thân màu đen tới lui quanh ổ trứng của nó.

      Con rồng này nếu so với ba con rồng trước lớn hơn chỉ chút. Toàn thân bao phủ bởi vảy màu đen và trông tương tự thằn lằn. Nó có đôi mắt vàng, sừng và gai màu đồng. Nó vặn vẹo cái đuôi được bao phủ bởi gai, lưu lại mặt đất những dấu vết vô cùng khủng khiếp.

      "Rồng Đuôi-Gai Hungary." Draco . Bàn tay đặt đầu gối nắm chạt, các ngón tay trở nên trắng bệch.

      Trong các loài rồng lửa, nó chính là loài nguy hiểm nhất. Hiển nhiên, đối thủ của nó chỉ còn lại - Harry Potter.

      Harry ra từ huyệt động. Cậu ta trông vẫn như vậy, nhắn và trông gầy yếu. tại, so với con rồng quái vật mà cậu ta sắp đối đầu, cậu ta lại càng trông bé hơn.

      Cậu ta phải đối đầu với nó bằng cách nào đây? Harry chỉ là học trò năm thứ tư, thần chú cao thâm gì đó…dường như nằm ngoài tầm với của cậu ta!

      Với tính cách của Draco, khi Potter gặp chuyện may, cậu nhất định vô cùng vui sướng và phụ họa thêm vài câu độc miệng. Nhưng lúc này lại có, cậu cau mày nhìn xuống sân đấu, trông hết sức bất an.

      Tôi biết cậu ấy. hề nghi ngờ là có cả phần căm hận Harry nhưng cậu chưa từng hy vọng Harry phải chết ở trước mặt mình.

      Harry Potter đứng bãi đất cao, đưa đũa phép lên.

      "Accio Tia Chớp!" Cậu ấy hô lớn.

      "Có dùng được đây? Lâu đài cách sân này rất xa…" Draco nhíu mi .

      "Có tác dụng!" Tôi , chỉ vào chấm ở phương xa.

      Cây chổi Tia Chớp vòng qua Rừng Cấm bên cạnh, bay rất nhanh về hướng này. Nó bay thẳng vào sân, dừng lại bên cạnh Harry, chờ đợi cậu ta sử dụng nó.

      " là… thể tin được!" Ông Bagman ngạc nhiên hô to, "Đây là bùa chú xuất sắc, có thể gọi vật thể từ cự ly xa như vậy!"

      Chổi thần Tia Chớp đem điểm yếu của Harry biến mất và khiến cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn. Có lẽ chỉ có Draco, đối thủ đội trời chung của Harry mới hiểu, cậu ta có bao nhiêu cường đại khi ở chổi. Cậu ta nhanh chóng bay lên cao, dừng lại trung lúc, sau đó bắt đầu lao nhanh xuống dưới.

      Cậu ta tránh né được luồng lửa của con Đuôi-Gai, thế nhưng tránh kịp cái đuôi của nó, gương mặt Harry bị cái gai từ đuôi con rồng tạo ra thương tích.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Draco phát ra tiếng hít sâu.

      Harry bắt đầu bay lượn xung quanh con rồng, giống như động tác giả trong môn Quidditch.

      Đuôi-Gai cảm nhận được uy hiếp của cậu ta, nó dựng thẳng thân mình. Đôi cánh rất lớn với nhiều nếp nhăn mở ra, giống như lập tức bay lên. Nhưng Harry
      nhanh chóng len qua dưới cánh của nó, bắt lấy quả trứng vàng giống như bắt Golden Snitch.

      Tiếng hò hét lớn, tiếng vỗ tay cùng tiếng pháo hoa vang lên đến mức chói cả tai. Tôi cũng nhịn được kích động mà nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, thét chói tai : "Làm tốt lắm, Harry!"

      Hiển nhiên Harry an toàn đem thù hận của Draco quay lại. Cậu hừ tiếng, khinh miệt nhìn Harry bay cao cùng quả trứng vàng. Sau đó hướng tôi cười lạnh.

      Nụ cười của tôi đông cứng lại, vội vàng đoan chính ngồi xuống.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Chuẩn bị

      Editor: Nguyen_Khanh


      Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám tạm thời ngưng hoạt động làm mất nơi cung cấp tư liệu nghiên cứu và trả lại khoảng thời gian rỗi cho tôi. Tôi chợt nhận ra tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi nhiều hơn bao giờ hết.

      Việc này khiến cho tôi mỗi ngày đều đến Thư viện. Nhưng quan trọng là ngày nào Victor Krum cũng tới đây, khiến tôi phiền não vô cùng.

      "Bộ dạng của ta hề đẹp chút nào!" Hermione thở phì phì . trừng mắt nhìn đám nữ sinh nấp sau giá sách nhìn trộm Krum. Họ líu ríu và cười khúc khích. "Họ thích ta sao? Họ chỉ thích nổi tiếng của ta thôi!"

      Tôi ngẩng đầu nhìn qua Krum, nhưng chỉ nhìn được bên mặt Krum.

      "Hermione! Cậu nên có thành kiến với ấy chỉ vì ấy được nhiều thích!" tôi , "Cậu nên thừa nhận , ta rất có hương vị nam nhân!"

      "Hương vị nam nhân?" Hermione hoài nghi nhìn tôi, "Ý cậu là biểu tình trầm cùng thái độ ‘người lạ chớ lại gần’ của ta?"

      "Này…" tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà "Nếu tớ lúc nào cũng bị cả nam sinh lần nữ sinh bao vây như ta, tớ cũng trưng ra cái biểu tình đó!"

      Hermione vẫn tức giận, thở phì phì: " thôi! Chúng ta nên chỗ khác thôi! Đám nữ sinh này cứ líu ríu thế này…phiền chết được!"

      Tôi thể đồng ý lời của Hermione. Đám nữ sinh đó quả rất đáng ghét. Tiếng thầm cứ ong ong như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả việc thét inh ỏi nữa, quấy nhiễu suy nghĩ cùng phá hoại tâm tình của người khác như vậy mà xem được à?

      Sau vài lần Thư viện, tôi cuối cùng thể chịu nổi bọn họ được nữa.

      Cho nên lần nữa, tôi lại trở thành người nhàn rỗi.

      "Tại sao cậu ngồi xuống đây và yên lặng uống trà ?" Draco cầm cái tách trà , kiên nhẫn nhìn tôi tới lui, "Ngồi xuống nào! Nhàn rỗi phải là cái tội!"

      "Tớ cảm thấy mình nên làm gì đó chứ phải nhàn rỗi lãng phí thời gian thế này…" Tôi thở dài, dừng bước, nhìn về phía Draco, "Có lẽ chúng ta nên làm gì có ích chút ! Chẳng hạn như luyện tập bùa chú phát thành tiếng?"

      "Bùa chú phát ra tiếng thuộc loại cao cấp!" Draco cẩn thận nhìn tôi."Tớ nghĩ tại cậu có thể đủ sức nắm giữ nó."

      "Đúng vậy, đúng vậy!" tôi kéo Draco, "Nếu tớ vĩnh viễn luyện tập nó vĩnh viễn cũng thể nắm giữ nó! Đến đây !"

      Thừa dịp ai chú ý, tôi kéo Draco vào phòng ngủ của tôi. Draco nhìn chung quanh chút, lại nhíu nhíu mày.

      " tại liền luyện tập? Ở đây?"

      "Đương nhiên!" Tôi nhìn cậu với ánh mắt nóng bỏng, dứt lời là rút ngay đũa phép ra "Ở đây! Ngay bây giờ!"

      "Dạo gần đây cậu đặc biệt nóng nảy!" Draco đặt cái tách trà vẫn cầm tay từ phòng Sinh hoạt chung xuống bàn, "Tớ nghĩ cậu nên cho tớ ít thời gian để chuẩn bị. Mặt khác…" cậu nhìn về phía tôi, hoài nghi , "Cậu có biết để tập luyện bùa chú phát ra tiếng cần chuẩn bị gì và cần phải làm gì ?"

      "Tớ xem trong Thư viện mấy ngày trước!" Tôi , "Mặt khác, thực ra trong sách giáo khoa của năm thứ sáu cũng có ghi chép về bùa chú phát ra tiếng."

      "Vậy đấy!" Draco khinh thường bĩu môi , "Vậy tớ từ chối luyện tập với cậu. Luyện tập bùa chú phát ra tiếng thực ra mang nặng tính phiêu lưu, bởi vì chẳng ai biết được khi cải biến bùa chú tạo thành hiệu quả gì. Cậu lẽ ra cần cẩn thận hơn!"

      " thế à?" Tôi giật mình, bỏ đũa phép xuống " xin lỗi, tớ biết việc đó! Nhưng cậu nên cho tớ biết tự học bùa chú phát thành tiếng cần có sách tham khảo."

      "Tớ có sách, có thể sao cho cậu bản. Nhưng chúng ta có thể bàn chuyện này sau…" Draco cười hất cằm lên , "Xét thấy thái độ của cậu đối với những yến hội của trường trong thời gian qua, tớ thể hỏi cậu: cậu chuẩn bị cái gì cho vũ hội Giáng Sinh sắp tới chưa?"

      Tôi sửng sốt chút.

      "Vũ hội Giáng Sinh?"

      Draco trưng ra biểu tình đau đầu.

      "Xem này, tớ biết là thế này mà! Cậu xem thông báo à? Hay là nghe giáo sư ?"

      ", tớ biết mà." Tôi châm chước chút, nhìn nhìn , cẩn thận , "Ý tớ là…tớ định tham gia vũ hội!"

      "À ~ tin tức mới mẻ." Draco chậm rãi .

      "Tớ định ở lại trường vào dịp Giáng Sinh." Tôi , "Vả lại…tớ biết khiêu vũ."

      "Hầu hết học sinh năm thứ tư đều ở lại trường." Draco cau mày , "Về phần khiêu vũ, tớ có thể hướng dẫn cho cậu."

      "Ở lại trường hay đâu có mang tính bắt buộc, đúng chứ?" Tôi nhún nhún vai , "Tớ cảm thấy…về nhà cùng mẹ đón Giáng Sinh và năm mới thú vị hơn nhiều so với ở lại tham gia vũ hội trường."

      Draco nhìn tôi hồi, có vẻ cao hứng : "Được rồi, tớ tôn trọng quyết định của cậu."

      Nhưng là hiển nhiên, kế hoạch cho kỳ nghỉ của tôi hoàn toàn thất bại. buổi sáng vài ngày sau đó, Gadda mang đến cho tôi lá thư từ mẹ.

      "Con ! Kỳ nghỉ Giáng Sinh của con chắc phải trải qua trong trường rồi! Nhưng mẹ nghe năm nay trường tổ chức buổi vũ hội rất lớn, đúng ? Chúc con vui chơi vui vẻ nhé!

      Cửa nhà mình mẹ dùng pháp thuật khóa lại, kỳ nghỉ này mẹ ở nhà.

      Ngài Sadie qua đời."

      Tôi trừng mắt nhìn dòng cuối cùng của lá thư.

      Đó là ông ngoại mà tôi chưa từng gặp qua, thậm chí chẳng biết gì về ông. Cho dù là có chút cảm giác đau buồn gì nhưng, tôi vẫn cảm thấy tâm tình mình hỗn loạn.

      "Sao thế?" Draco nghiêng người qua hỏi.

      Tôi đưa thư cho cậu xem.

      "Ngài Sadie qua đời? Tớ thấy Phó cáo tờ Nhật báo Tiên tri." Draco nhanh chóng xem xong lá thư, vô cùng hứng thú mà hỏi, "Nhưng…tại sao mẹ cậu lại đặc biệt nhắc tới ông ta?"

      Tôi do dự hồi : "Đó là cha của mẹ tớ!"

      "Ah, xin lỗi." Draco lắp bắp kinh hãi, "Mẹ cậu là con nhà Sadie? Tớ nhớ hình như nhà họ đúng là có con nhưng qua đời mười mấy năm trước rồi mà?"

      "Hiển nhiên là có." Tôi , "Hình như cậu biết chuyện về nhà Sadie?"

      "Cậu nên biết rằng, các gia đình quý tộc thuần huyết cổ xưa ra có nhiều!" Draco chậm rãi , "Biết lịch sử cùng tình hình các gia tộc gần đây là trong những thứ tớ phải học!"

      "Nghe qua thực chẳng thú vị." Tôi .

      "Biết là vậy nhưng đó là việc mà mỗi người thừa kế cần nắm giữ." Draco lại nhìn nhìn lá thư, "Hiển nhiên là mẹ cậu phải bận rộn chuyện tang lễ, rảnh ở cùng với cậu…nhưng tại sao lại cho cậu tham gia lễ tang?"

      "Tới tận lúc này tớ chưa gặp qua ông ấy, nhưng tớ nghĩ ngài Sadie cũng chẳng hy vọng trông thấy tớ đâu!" Tôi trả lời, "Hiển nhiên Blaise cũng nghĩ như vậy!"

      "À…" Draco im lặng, nhìn nhìn tôi, sau đó cúi đầu, giả bộ như có việc gì mà tiếp tục xem sách của cậu.

      Tôi chưa bao giờ cảm kích thông minh và nhanh nhẹn của cậu như lúc này. Tôi cứ nghĩ chúng tôi còn phải tiếp tục vấn đề này tới cùng, nếu như vậy tôi phải làm cho cậu hiểu, tôi muốn tiếp tục về vấn đề này.

      "Được rồi!" Tôi chuyển đề tài, "Xem ra tớ phải bắt tay vào chuẩn bị cho vũ hội Giáng sinh rồi!"

      Draco ngẩng đầu lên, thanh kéo dài: "Để cậu có giác ngộ như vậy…quả dễ dàng gì!"

      Tôi thở dài hơi : "Có lẽ cậu có thể cho tớ chút ý kiến? Chẳng hạn như giới thiệu cho tớ vài pháp thuật nho chăng?"

      Draco đánh giá từ đầu đến chân của tôi: "Tớ nghĩ quả là cần thiết!"

      Vào buổi tối trong phòng ngủ của tôi, Draco chỉ cho tôi rất nhiều pháp thuật làm đẹp. Đến bây giờ tôi mới biết hóa ra lại có nhiều thần chú làm đẹp như thế tồn tại.

      ", đúng." Draco , "Cậu niệm chú sai rồi!"

      "Tớ nghĩ thần chú làm đẹp lại phức tạp như thế…" Tôi kéo ghế dựa lại trước gương, mệt mỏi ngồi xuống.

      "Bảo trì bề ngoài sạch cũng chẳng phải chuyện đơn giản như cậu nghĩ đâu." Draco liếc mắt nhìn tôi.

      "Tớ dám đảm bảo, chuyện này vượt qua trình độ ‘bề ngoài sạch ’ rất nhiều lần!" Tôi ai oán .

      "Đừng nghĩ là nhàn rỗi!" Draco chút lưu tình, dùng đũa phép gõ vào chỗ dựa của cái ghế tôi ngồi, "Vào ngày lễ Giáng Sinh, cậu phải hoàn thành tất cả chúng!"

      "Việc này quá khó khăn!" Tôi kháng nghị.

      "Quá khó khăn?" Draco căm tức , "Vào năm thứ hai, cậu còn có khả năng sáng tạo ra bùa chú mới! Vậy tại sao chỉ là vì mấy câu thần chú làm đẹp đơn giản lại làm cậu thấy khó khăn? Tiếp tục luyện tập ngay! Đầu tiên là Mặt-mày-tươi-tỉnh, sau đó là bùa chú liên tục, thể làm sai trình tự!"

      Sau vài buổi tối tập luyện, tôi cuối cùng cũng có thể đem trình tự thi triển các loại thần chú phức tạp này hoàn tất, thành công thi triển bản thân mình.

      Draco đánh giá thành tích của tôi đầu, hừ tiếng, bảo thủ : "Miễn cưỡng."

      "Thế này là tốt lắm rồi đó!" Tôi vui vẻ ngắm mình trong gương. Mái tóc quăn màu đen trông rất mềm mại và óng mượt, làn da trắng nõn lại rất khỏe mạnh.

      Draco đồng ý nhìn tôi cái, nhưng may mắn là cậu tiếp tục đáng giá gì thêm.

      "Như vậy…" cậu , "Lễ phục của cậu đâu? Chuẩn bị chưa?"

      "Đương nhiên." Tôi gật đầu.

      Cậu hoài nghi nhíu mày.

      "Lấy ra xem nào!" Cậu , "Tớ hoài nghi mắt thẩm mỹ của cậu."

      Tôi mở rương, lấy lễ phục ra. Nó có màu bạc, là loại màu sắc bình thường đối với tôi. Nhưng thể phủ nhận, nó rất đẹp!

      "Ừ, tồi!" Draco nhìn nhìn nó, " chẳng giống phong cách bình thường của cậu chút nào!"

      Tôi tà tà liếc nhìn cậu cái, khóe miệng co rút chút: "Là quà sinh nhật của tớ!"

      "Quả nhiên phải do cậu chọn!" Draco bĩu môi, túm túm tay áo lễ phục. Sau đó cậu chậm rãi nhăn mày, ngẩng đầu nhìn tôi , "Ai đưa?"

      Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu, cẩn thận hỏi: "Này…tặng lễ phục cũng có ý nghĩa đặc thù gì à?"

      " có." Draco kiên nhẫn lập lại lần nữa, "Ai đưa?"

      Tôi thở dài nhõm hơi : "Là chú Sirius."

      Lông mày của Draco nhíu lại nhiều hơn. Cậu đặt bộ lễ phục lên giường, : "May lại bộ khác giờ vẫn còn kịp! Rất may là tớ vẫn luôn mang theo sách mẫu của tiệm may!"

      Tôi nhìn cậu lấy trong túi ra quyển sách , dùng đũa phép gõ .

      "Tại sao phải may bộ khác?" Tôi , "Tớ rất thích bộ này!"

      Cậu dừng dừng, nhìn về phía tôi : "Tớ nhớ từng với cậu, cậu quan tâm quá mức tới ông ta, hai người nên qua lại thân thiết như vậy!"

      Tôi loáng thoáng nhớ lại hình như có chuyện đó.

      "Được rồi. Nhưng quần áo là vô tội!" tôi , "Cậu cũng bộ này tồi mà!"
      Cậu lạnh lùng : " tại, tớ lại cảm thấy nó cực kỳ khó coi!"

      Tôi nhìn cậu, cố nén cười.

      "Cậu đừng là…" Tôi quả thực khống chế được cười, "…cậu ghen?"

      Cậu hừ tiếng, ngạo mạn nâng cằm: "Tớ ghen? Black đáng giá để tớ ghen sao?"

      Tôi : "Cậu đỏ mặt."

      Draco đưa tay lên sờ sờ mặt mình, sau đó kịp phản ứng: "Hừ!"

      Mặt của cậu càng đỏ hơn.

      "Draco cậu biết ?" Tôi cười tủm tỉm, bước lại xoa xoa mặt cậu: "Lúc cậu đỏ mặt trông cậu rất đáng !"

      Draco trừng mắt liếc tôi cái, tiếp tục dùng đũa phép gõ lên quyển sách mẫu. Từ trong sách xuất cái thước dây, đo tới đo lui người tôi. Hiển nhiên cậu hề bỏ qua ý định may lại bộ lễ phục khác.

      "Draco…" Tôi chần chờ , "…tớ có tiền!"

      "Tớ tặng cậu!" Draco chút do dự .

      "Nghe tớ này…, " tôi cầu xin nhìn cậu, " thể giữ nó lại sao? Tớ muốn mặc nó…"

      Bộ lễ phục này đối với tôi rất quan trọng. Đây là món quà đầu tiên của Sirius dành cho tôi.

      Draco nhìn tôi, màu đỏ giận dữ gương mặt dần biến mất, ánh mắt màu lam nhìn tôi đầy lo lắng.

      "Tốt." Cậu lạnh lùng , mang theo quyển sách của mình, bước ra khỏi phòng ngủ của tôi, hề quay đầu lại.
      Fujigawa, thuyt, ly sắc2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dang hay ma het chuong.dau kho wa

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: Hermione và Krum

      Editor: Nguyen_Khanh


      Lần đầu tiên Draco nổi giận với tôi.

      Ngày nghỉ kế tiếp, bất luận là tôi dùng cách gì tiếp cận cậu, hoặc là cười làm lành, cậu vẫn như cũ chịu để ý đến tôi, tính tình biến thối.

      Cho đến cuối cùng, vì lạnh nhạt của cậu, tôi rốt cuộc cũng đánh mất hứng thú làm lành của mình, quyết định tiếp tục lượn qua lượn lại trước mắt cậu nữa
      Vì thế tính tình của cậu lại càng có vẻ tệ hơn.

      Tôi biết, cậu đợi lời giải thích của tôi, mà là nhượng bộ của tôi hoặc là nguyên nhân tôi khăng khăng muốn mặc bộ lễ phục kia.

      phải tôi muốn mặc lễ phục Draco tặng, nhưng tôi lại hy vọng vũ hội đầu tiên trong đời mình được mặc lễ phục mà Sirius tặng.

      Nguyên nhân sao?

      Tôi có thể ra sao? ra Sirius là cha của tớ?

      Sirius trở thành hùng, ngọn cờ mới trong việc chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó.

      Mà Tử thần Thực tử muốn ngóc đầu trở lại .

      Tôi còn nhớ Weasley qua, cha của Draco là Tử thần Thực tử. Cho dù tôi biết kẻ cực đoan Gryffindor này luôn luôn cho rằng Slytherin chính là hậu phương của Tử thần Thực tử, lời cậu ta mang phần nhiều là ác ý, đáng tin. Thế nhưng tôi thể mạo hiểm. Khi thể xác định Lucius Malfoy có hoàn toàn phải tử thần Thực tử hay , tôi thể bí mật này ra với Draco.

      Đó cũng phải tin tưởng Draco, tôi rất tin, chỉ cần tôi muốn tiết lộ bí mật này, cậu nhất định hé răng với bất kỳ ai. Nhưng thế giới pháp thuật này lại có bùa chú có thể khiến người ta đem tất cả bí mật sâu kín nhất ra sót chữ: Nhiếp hồn thuật hoặc thuốc Chân-…Chỉ cần cậu thể chống cự được mà tiết lộ bí mật, an toàn của tôi và Blaise được bảo đảm.

      Tôi biết tôi quá mức cẩn thận. Chúng tôi cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, nhưng cẩn thận đâu có gì tốt. Cho dù chỉ có phần vạn khả năng xảy ra, tôi khiến Blaise gặp nguy hiểm, chỉ cần nghĩ như vậu, tôi liền đánh mất dũng khí của chính mình.

      Tôi và Draco giận dỗi khiến Parkinson hết sức cao hứng, nàng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho vũ hội Giáng Sinh, lải nhải suốt về lễ phục của mình, giống như chắc chắc Draco mời nàng làm bạn nhảy.

      Đối với khiêu khích của Parkinson, tôi chỉ mỉm cười cho qua, tôi chẳng có hứng thú ứng chiến, buồn bực mà trốn vào Thư viện.

      "Hermione." Tôi .

      "Cậu đến sớm!" Hermione cao hứng .

      " khó tin!" tôi mỉm cười , "Hôm nay Thư viện lại rất im lặng."

      "Chẳng qua vì ở đây có danh nhân thôi!" Hermione bĩu môi .

      "Được rồi, chuyện này khiến cho người ta cảm thấy may mắn." Tôi ngồi xuống cạnh , "Có lẽ ta nên xuất ở nơi công cộng."

      "Này, đừng như vậy!" Hermione chôn đầu trong cuốn sách, cũng ngẩng đầu lên , " ra làm danh nhân cũng dễ dàng. Victor cũng dễ dàng đâu."

      Tôi há miệng nhìn . Bị tôi nhìn, có vẻ ngượng ngùng, cơ thể hơi vặn vẹo.
      "Victor?" Tôi hoài nghi nghiêng nghiêng tai, chậm rãi nở nụ cười, "Cậu gọi ta là Victor? Merlin a! Tôi nghe lầm chứ?"

      "Sylvia!" Hermione khiển trách kêu.

      "Được rồi được rồi!" tôi mỉm cười , " , Khi tớ xuất , hai người xảy ra chuyện gì thế?"

      "À…" Hermione ngượng ngùng bất an , " ấy mời tớ làm bạn nhảy!"

      "Vũ hội Giáng Sinh?" Tôi , "Và cậu đáp ứng rồi? Trời ạ, tớ còn nhớ mấy ngày trước cậu còn bảo người ta đẹp!"

      "Bọn tớ…bọn tớ có chuyện…" Hermione ôm ngực, tựa hồ hưng phấn đến nỗi thở nổi, "Cậu biết ? Bọn tớ về những quyển sách mà tớ và ấy đọc qua! Thậm chí ấy còn chỉ ra những điểm thú vị trong sách mà tớ bỏ sót!"

      "Phải ? ta quả rất giỏi." Tôi kinh ngạc . Xét thấy số lượng và phạm vi sách mà Hermione là con số khổng lồ, kinh ngạc của tôi xuất phát từ lễ phép mà chân chính kinh ngạc.

      "Sylvia, tớ phát trước kia suy nghĩ của tớ rất sai lầm." Hermione mang theo hưng phấn kiểu ‘tìm được đồng loại’, ảo não , "Tại sao chỉ vì ấy là cầu thủ giỏi liền nhận định ấy là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ cơ chứ!"

      "Thực ra ta phải?" Tôi .

      "Quả phải." Hermione gật đầu đồng ý, "Tớ có số vấn đề nghĩ mãi ra, ấy thậm chí cần tra tư liệu cũng có thể giải đáp cho tớ."

      "A~ cậu bị uyên bác của ta làm cho mê mẩn." Tôi trêu chọc .

      Hermione hất mái tóc màu đỏ của mình, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nhưng dũng cảm thừa nhận: "Đúng vậy, tớ rất hy vọng mình có thể giỏi như ấy."

      "Chờ khi cậu đến tuổi của ta, cậu nhất định cũng được như ta." Tôi
      .

      Ánh mắt Hermione lòe lòe tỏa sáng, cảm thán : "Chỉ hy vọng được như thế."

      "Cậu cho họ biết chưa? Các học sinh Nhà Gryffindor ấy?" Tôi , "Tớ dám đảm bảo toàn bộ nữ sinh đều ganh tỵ với cậu, có lẽ còn có cả nam sinh nữa."

      "Tớ nghĩ đó là ý hay." Hermione , "Tớ nghĩ họ xé xác tớ mất!"

      "Ừ, rất có khả năng!" Tôi , "Cũng cho Harry và Weasley?"

      Hermione lắc đầu : "Cũng có. Lại tiếp, còn cậu sao?"

      "Bạn nhảy sao?" Tôi do dự chút , "Còn có."

      "Tớ nghĩ Malfoy mời cậu." Hermione có vẻ ngoài ý muốn . cẩn thận nhìn tôi, "Tớ ra sớm phát …quan hệ của hai người chỉ là bạn."

      Tôi bất đắc dĩ cười cười : "Bọn tớ cãi nhau…tớ nghĩ cậu ta mời Parkinson ."

      Hermione lộ ra biểu tình cực kỳ chán ghét.

      "Nếu đây là ! Tớ cảm thấy Malfoy nên nâng cao thưởng thức của cậu ta!"

      "Thực tế, Hermione, cậu thể thừa nhận Parkinson là đẹp." Tôi rầu rĩ .

      " , tớ ra chẳng thể hiểu nổi tụi nam sinh!" Hermione khinh thường , "Giống như chỉ cần bộ dạng xinh đẹp, cũng chẳng quan tâm đến đầu óc của các nàng có hay ."

      "Đối với thiếu niên mười mấy tuổi mà , xinh đẹp quả rất trọng yếu."

      "Đầu óc quan trọng hơn! Còn có nhân cách!" Hermione nghiêm khắc .

      Tôi nhìn , lý trí quyết định tranh cãi với nữa.

      "Cậu đối với…"

      "Thậm chí nếu đối phương quá mức xinh đẹp, họ còn có thể vứt bỏ đầu óc của chính mình nữa…" Hermione tiếp tục , "Cậu biết ? Ron mời Fleur!"

      "Sao?" Tôi khiếp sợ , "Fleur? Là trông giống tiên nữ của trường Beauxbatons?"

      " ta thực ra là hỗn huyết tiên nữ." Hermione .

      "Sau đó?" Tôi cẩn thận , "Cậu đừng là Weasley thành công nha! Tớ nghĩ chắc tớ bị điên rồi, hơn nửa nam sinh trong trường đều muốn mời ta!"

      "Cậu ta đương nhiên thành công." Vẻ mặt Hermione dường như nén cười, nhưng rất nhanh trở lại như cũ, "Chính là trong khi Fleur còn đánh giá Ron, cậu ta bỏ chạy mất…"

      "Cậu thể trách cậu ta, hơn nửa nam sinh trong trường đều đánh mất khả năng chuyện của mình khi đứng trước mặt Fleur!" Tôi nhịn cười , "Làm sao cậu biết? Tớ nghĩ Weasley kể cho cậu nghe."

      "Nhưng ít ra bọn họ bỏ chạy, phải sao?" Hermione , mặt lại lên vẻ tươi cười, "Nữ sinh Ravenclaw kể tớ nghe đấy! Cậu biết mà, quan hệ của tớ với họ khá tốt!"

      "Được rồi!" Tôi thu lại nụ cười của mình, "Cậu ta lại mời ai tiếp theo?"

      Nụ cười của Hermione biến mất.

      "Tớ." trả lời cụt ngủn.

      "Ah~ là ngoài ý muốn nha~" Tôi nhìn .

      Hermione nghẹn nghẹn, tức giận : "Chết tiệt, cậu có biết lúc đó cậu ta ? Cậu ta tớ có thể chọn cậu ta hoặc Harry!"

      "Tất nhiên là cậu từ chối!" Tôi .

      "‘Bọn tớ cần bạn nhảy, nếu bọn tớ có bạn nhảy chắc chắn bọn tớ rất mất mặt…’" Hermione bắt chước giọng điệu của Weasley, tức giận , "Cậu có thể tưởng tượng được là cậu ta lại như thế với tớ ? Đây là lí do cậu ta mời tớ? Sau khi bị người khác từ chối? Tớ phải là đồ thay thế bổ sung của cậu ta!"

      Tôi đồng tình : "Cậu có thể cho cậu ta biết cậu nhận lời người khác!"

      "Đương nhiên phải chứ!" Hermione thở phì phì , "Cậu ta lại nghĩ là tớ dối! Cậu ta nghĩ tớ thế vì sĩ diện, hình như cậu ta khẳng định có ai muốn mời tớ hết!"

      "Giao cho tớ !" Tôi quả quyết vỗ vỗ vai của , "Tớ giúp cậu trang điểm vào hôm Giáng Sinh! Đến lúc đó, khi cậu xuất lộng lẫy xinh đẹp trước mặt cậu ta, chắc chắn khiến cậu ta kinh ngạc đến rớt cằm luôn! ra …chỉ cần bạn nhảy của cậu thôi cũng đủ mang đến hiệu quả tương tự rồi…"

      "Tớ rất vui khi cậu giúp tớ trang điểm…" Hermione nhìn tôi , "Nhưng còn cậu sao?"

      "Tớ nghĩ tớ tham gia vũ hội!" Tôi nghĩ tới Draco, cố gắng đem khó chịu trong lòng áp xuống, cười cười , "Giống như Weasley vậy đó… có bạn nhảy rất mất mặt…"

      "Đương nhiên là cậu có chứ!" Hermione ngắt lời tôi, "Harry cũng chưa có bạn nhảy, hai người các cậu có thể cùng ! Malfoy rất ghen tị cho xem!"

      "Sao cơ?" tôi giật mình , "Tớ tưởng cậu ấy rất được hoan nghênh chứ?"

      "Đương nhiên rất được hoan nghênh, khá nhiều mời cậu ấy!" Hermione nở nụ cười , "Nhưng cậu ấy từ chối hết! Chờ lúc cậu ấy nghĩ lại việc mời các đều có người mời!"

      " bất hạnh nha!" Tôi đồng tình .

      "Vậy !" Hermione để cho tôi kịp từ chối, "Tớ với Harry!"

      "Từ từ…" Tôi chưa kịp ngăn cản nàng chạy mất.


      Chương 116: Vũ hội ( thượng )

      Editor: Nguyen_Khanh


      Nhờ Hermione ban tặng, thời điểm Sirius và Harry chặn tôi lại con đường trở về hầm Slytherin, tôi hề cảm thấy ngạc nhiên.

      Sirius đem Harry kéo đến bên, thầm bên tai Harry gì đó. Sau đó vỗ vỗ lưng cậu ấy và đẩy cậu ấy cái khiến Harry lảo đảo.

      Harry miễn cưỡng đứng thẳng, do do dự dự tiến về phía tôi.

      Tôi đau đầu liếc nhìn Sirius cái, chú ấy khoanh tay đứng dựa vào tường, đặc biệt hướng tôi nở nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng bóc.

      "Sylvia…" Harry bất an quay nhìn Sirius cái, ấp a ấp úng , "À…ừ…tớ nghe Hermione …cậu chưa có bạn nhảy…"

      "Đúng vậy." Tôi ôn hòa , nhìn thẳng vào mặt Harry.

      Harry ho khan tiếng, ánh mắt xanh biếc nhìn xuống sàn nhà.

      "Vậy…cậu có muốn cùng tớ đến vũ hội ?"

      Tôi còn chưa kịp trả lời, phía sau Harry truyền đến giọng .

      "Nhường đường chút." Giọng lạnh lùng của Draco vang lên.

      Harry theo bản năng tránh sang bên.

      Draco từ phía sau cậu ấy tới. Cậu lạnh nhạt nhìn tôi cái, quay nhìn Harry, châm chọc : "Nguyên lai Cứu thế chủ còn có sở thích đứng giữa đường làm chướng ngại vật!"

      Harry đỏ mặt khi nghe thấy cai biệt hiệu kia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Draco biểu ra khinh thường đối với Cứu thế chủ, đợi Harry phản kích, cậu nâng cằm kiêu ngạo qua.

      Tôi thở dài trong lòng cái. Chỉ sợ lần gặp ngoài ý muốn này làm cho hiểu lầm giữa chúng tôi càng ngày càng sâu.

      " xin lỗi." Harry thu hồi ánh nhìn phẫn nộ khi nhìn bóng lưng của Draco lại, ngượng ngùng cười cười, "Như vậy…cậu có đồng ý ?"

      Tôi đắn đo lúc.

      " xin lỗi…" Tôi .

      Harry thoạt nhìn như nhõm hẳn.

      "Ah, sao!" Cậu nhanh nhảu đáp lời. Dường như cảm thấy trả lời nhanh như vậy là có thành ý, vì thế lại ấp úng "ý tớ là…cậu chưa có bạn nhảy, tớ cũng chưa có…nên tớ nghĩ chúng ta có thể cùng …" Cậu ấy buồn rầu nhíu mày, liếc nhìn Sirius giận dữ.

      Tôi nhìn về hướng Sirius theo ánh mắt của cậu. Sirius nhìn chúng tôi, nở nụ cười ngượng nghịu.

      Tôi nháy nháy mắt, hình như có thể hiểu được chút chút. Thực ra nếu có lo lắng về Draco, tôi và Harry cùng vũ hội cũng rất bình thường. Nhưng chắc là Sirius cho Harry điều gì đó khiến cậu ấy cảm thấy mất tự nhiên.

      "Cậu có bạn nhảy?" Harry tò mò.

      "À…thế chưa!" Tôi .

      "Vậy tại sao…" Harry kinh ngạc, sau đó chậm rãi nhíu mày, "Bởi vì Malfoy?"

      Tôi ôn hòa nhìn thẳng vào ánh mắt của Harry.

      "Đúng vậy." Tôi , "Harry, cậu là người bạn quan trọng của tớ, Draco cũng rất quan trọng, tớ hy vọng cậu ấy vì thế mà giận dữ."

      "À, được rồi." mặt Harry lộ ra biểu tình chán ghét, cậu ấy nhún vai " , cậu cũng nên lo lắng ! Ở cùng chỗ với tên hỗn đản đó cũng làm những người khác cảm thấy ưa được!"

      Tôi gần như bị cậu ấy chọc cười.

      "Tớ biết cậu và cậu ấy hợp nhau từ năm thứ nhất…" Tôi cười "Nhưng tớ thể phủ định việc cậu ấy đối xử với tớ rất tốt!"

      "Ah…" Cậu ấy nhìn tôi lúc, e dè hỏi, "Cậu và cậu ta… hẹn hò?"

      Tôi ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy.

      Nghĩ nghĩ, tôi : "Cứ cho là thế !"

      "Chẳng qua là…" Cậu lại nhìn tôi cái, ấp a ấp úng , "Lúc ngang qua dãy bàn Slytherin vào giờ ăn trưa, tớ nghe …cậu ta mời Parkinson vũ hội."

      Tôi nhất thời cảm thấy lòng mình trùng xuống.

      "Ừ?" Tôi mỉm cười, cố gắng biểu ra vẻ ‘tớ chẳng quan tâm’ , "Bọn tớ cãi nhau…cũng chẳng có gì quan trọng…"

      Harry nhìn tôi với vẻ hiểu .

      "Tớ phải rồi, có quyển sách tớ phải xem xong trong chiều nay." Tôi hắng giọng cái, chịu nổi ánh nhìn của cậu ấy, "…tạm biệt!"

      "Tạm biệt!" Harry .

      Tôi xoay người thẳng về phía ký túc xá Slytherin, vừa vừa cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ bốc cháy trong lòng tôi. Cho dù tôi với Hermione về việc có thể cậu ta mời Parkinson, nhưng tôi nghĩ cậu ta thực làm như thế!

      Tôi nổi giận đùng đùng vào phòng Sinh hoạt chung. Draco ngồi ở ghế sa lon màu đen bên cạnh lò sưởi tường, cậu liếc nhìn tôi cái, “hừ” tiếng, lớn tiếng " tưởng tượng đến, được đích thân Cứu thế chủ mời vũ hội cơ đây! Cảm giác thế nào? Có phải là thụ sủng nhược kinh ?"

      Tôi dừng lại, trừng mắt nhìn cậu : "Tớ có tham gia vũ hội với Harry hay liên quan gì đến cậu?"

      Cậu ta phải mời Parkinson sao? Còn có tư cách gì mà mỉa mai tôi như thế?

      Draco hiển nhiên là nghĩ tới tôi trả lời như vậy, ánh mắt lam nhìn tôi như có ngọn lửa bùng cháy, sắc mặt tức giận đến trắng bệch.

      Tôi phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại, sau đó xoay người về lại phòng ngủ của mình.

      Trong trường học được trang trí lộng lẫy vô cùng. Có lẽ là bởi vì năm nay có khách nước ngoài, đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh năm nay càng lộng lẫy hơn so với năm trước. Tay vịn cầu thang bằng đá cẩm thạch bám đầy băng tuyết. Mười hai cây thông được đặt trong Đại sảnh đường. cây treo đầy đồ trang trí tinh xảo, quả cây sồi xanh lòe lòe tỏa sáng cho đến cả con cú mèo vàng còn sống ngừng kêu to. Các bộ áo giáp cũng được phù phép qua, chỉ cần có người ngang qua, chúng nó bắt đầu đọc thơ ca ngợi Giáng sinh.

      Cho dù tôi chẳng có chút hứng thú gì với lễ Giáng Sinh năm nay nó vẫn cứ tới thôi.

      Sáng sớm lễ Giáng Sinh, lúc tôi tỉnh dậy thấy dưới chân giường chất đống quà tặng. Tôi xem trong đống quà, đương nhiên là chẳng có món quà nào của Draco.

      Tôi phiền não mở đống quà của mình. Món quà đầu tiên đến từ Harry, hộp kẹo khổng lồ. Món quà thứ hai là quyển sách có tên “Tuyên ngôn của người chiến thắng”, nhìn tên người gửi, là Pansy Parkinson.

      Sau đó tôi mất sạch hứng thú mở quà.

      Hôm nay rất lạnh. Bên ngoài lâu đài là khung cảnh trắng xóa tràn ngập tuyết trắng, và có vẻ là chẳng có ai muốn ra bên ngoài cả.

      Tôi mặc áo choàng dày, đeo găng tay và bắt đầu lại trong sân trường mục đích, tiếng chân dẫm tuyết vang lên trong gian tĩnh lặng.

      "Này!" Có tiếng ai đó kêu lên, quả cầu tuyết trúng vào sau gáy tôi, tôi vừa lạnh lại vừa đau.

      Tôi nổi giận đùng đùng xoay người, phát Ocil Gourde ngồi xổm dưới gốc thông lớn, cậu ta nhìn tôi cười cười.

      Tôi ngồi xuống nắm vốc tuyết ném qua, cậu ta tránh được, cười lớn và tiếp tục ném quả cầu khác về phía tôi.

      Chúng tôi cứ tiếp tục ném tuyết qua lại như thế. Cậu ta quả là cao thủ ném tuyết, mỗi lần ném vừa chuẩn vừa ác, né tránh nhanh nhẹn vô cùng. Mãi cho đến khi tôi chịu nổi nữa, rút đũa phép ra, phù phép vào đám tuyết cây. Rất vừa lòng trông thấy cậu ta vị vùi trong đống tuyết to.

      " quả là ác độc!" Cậu ta vất vả bò từ trong đống tuyết ra, cả người run rẩy và lạnh cóng vì tuyết bám người, "Chỉ là đùa chút thôi mà, dùng đũa phép là ăn gian!"

      Tôi cất đũa phép vào túi, phủi sạch tuyết bám tảng đá lớn và ngồi lên.

      "Cậu mới là ác độc đấy! Cậu ném tuyết vào tôi nhàng lắm chắc?" Tôi , "Tôi nghĩ chắc chắn cả người tôi toàn là vết bầm!"

      "Yên tâm !" Cậu ta tới, ngồi bên cạnh tôi, cười nhạo , "Tôi tin tưởng da của mềm mại như nghĩ đâu!"

      Tôi liếc cậu ta cái.

      "Kỳ nghỉ này cậu về nhà sao?" Tôi , "Dường như Slytherin có ở lại trường nhiều lắm!"

      "Có vũ hội Giáng Sinh." Cậu ta .

      "Chỉ có học sinh năm thứ tư trở lên mới có thể tham gia!" Tôi bĩu môi .

      "À…" Cậu ta ho khan tiếng , "Đây mới là nguyên nhân tôi tìm đấy!"

      "Sao?"

      Cậu ta chà xát hai tay, thở ra hơi, " có bạn nhảy chưa?"

      "Này…" tôi trầm , "Tôi chán ghét vấn đề này."

      " thấy tôi thế nào?" Cậu ta quay đầu, nhe răng cười, "Tôi biết có thể mang theo bạn nhảy ở lớp dưới!"

      "Aha…" Tôi cười lạnh tiếng, kéo dài thanh của chính mình, "Tôi cứ nghĩ cậu tìm Martina?"

      Cậu ta lập tức thu lại nụ cười, phụng phịu liếc nhìn tôi: " biết?"

      "Biết cậu thích Martina?" Tôi với vẻ ngoài ý muốn, " tại tôi mới biết. Khi nãy chỉ là đoán thôi!"

      Cậu ta buồn bực quay đầu .

      "Phiền não của thiếu niên, ngây ngô đáng …" Tôi mỉm cười .

      "Tôi nghĩ tiểu thư Hopper tại cũng rất phiền não, với Malfoy…" Cậu ta cười lạnh, nhanh mồm nhanh miệng phản kích.

      Ngay lập tức, sắc mặt tôi tối lại.

      Chúng tôi ngơ ngẩn ngồi tảng đá lúc rồi ai đường nấy.

      Tôi và Hermione gặp nhau vào buổi chiều, chúng tôi tìm phòng học trống rồi vào.

      thay bộ lễ phục màu hồng phấn, có vẻ rất lo lắng bất an.

      "Đừng lo lắng." Tôi cổ vũ , bắt đầu thi triển pháp thuật làm đẹp cho , "Tớ chắc chắn giúp cậu trở nên xinh đẹp!"

      "Đáng ghét! Mái tóc của tớ…" nàng phiền não kéo kéo mái tóc màu đỏ xõa tung của mình, "Chết tiệt!"

      "Yên tâm nào!" tôi giữ tay lại, "Tin tưởng tớ nào, tớ có thể khiến cho nó ngoan ngoãn vào nếp theo ý cậu!"

      Đầu tiên dùng Mặt-mày-tươi-tỉnh, kế tiếp là bùa chú liên tục. Draco hướng dẫn tôi dùng pháp thuật để làm đẹp, trình tự thực đúng như cậu chỉ.

      Tôi ngừng lại.

      Kỳ ban đầu chỉ là chuyện đáng kể, tôi và Draco rốt cuộc làm gì mà xé to đến thế này đây?

      Hermione ngẩng đầu nhìn tôi.

      " có việc gì." Tôi lắc đầu, tiếp tục đùa nghịch tóc .

      Mất của chúng tôi hơn giờ đồng hồ, hiệu quả tồi nha. Khi tôi đưa cho Hermione cái gương để tự xem, kinh ngạc kêu tiếng.

      "Đây là tớ sao?" dùng cả hai tay che miệng lại, trong ánh mắt lộ vẻ vui sướng.

      "Cậu vốn rất xinh đẹp mà." Tôi mỉm cười , "Còn bây giờ mau ."

      Hermione ôm tôi chút: "Cám ơn cậu, Sylvia."

      Krum chờ ở bên ngoài lâu đài. ta mặc bộ lễ phục phẳng phiu màu đỏ sậm, khoác bên ngoài áo choàng viền lông. Nhìn qua giống như vị vương tử oai hùng.

      Nàng công chúa Hermione mặc áo váy màu hồng phấn bước chậm rãi xuống cầu thang, vương tử Krum xoay người nhìn công chúa của mình, cúi mình thi lễ với nàng.

      Hermione nở nụ cười rạng rỡ, khoác tay với Krum, cả hai cùng chậm rãi tiến về nơi tổ chức vũ hội.

      Tôi thu hồi ánh mắt của mình, thở dài, chậm rãi trở về hầm Slytherin.

      Tôi có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc truyền đến từ vũ hội, dường như tất cả người trong lâu đài đều đến đó, chỉ mình tôi ở lại đây.

      Tiếng bước chân của tôi vang vọng trong hành lang. rất yên tĩnh.
      Fujigawa, thuytTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :