1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: Tuyển sinh (2)

      Bất đắc dĩ, Thiển Thiển đành phải cầu xin giảm hình phạt, thầy dạy toán chấp nhận xong liền sắp xếp rất nhiều bài tập, đề bài chật kín trang giấy a4, các chữ ở phía nhìn là muốn khóc rồi, mặt trái phải đều có, phạm vi đề bài gồm tất cả các kiến thức của ba năm học cấp hai cùng với kiến thức năm cấp ba học tại đây từ lúc khai giảng cho đến nay, có thể thấy được hôm nay thầy giáo Địa Trung Hải có chuẩn bị trước khi đến đây, có ý định muốn trị người hay sinh đây.

      Còn ngày mai nữa là đến tiết học toán, phải nộp bài cho thầy rồi....

      Nếu Giang Đường ngăn cản, đoán chừng sau giờ học Thiển Thiển chạy đến phòng vệ sinh ngồi khóc rồi.

      Vì thế các tiết học tiếp theo, Thiển Thiển đều liều chết dùng để vật lộn làm bài kiểm tra toán chết tiệt này. Vừa làm vừa rơi lệ trong lòng, nghĩ ra vì sao nhất định phải học môn học làm khổ con người như môn toán này đây. Cho dù từ đầu đến cuối đều kiên trì tin tưởng rằng đó là chuyện của quá khứ, bây giờ là tương lai rồi, trường hợp dùng đến việc tính toán cũng chỉ có lúc mua đồ thôi, nhưng việc tính toán thần kì như vậy, vào lúc học tiểu học cũng học bốn phép tính giải toán, như vậy cũng đủ rồi mà, tại sao cấp hai và cấp ba vẫn còn có môn toán vậy? Vốn là khi mua thức ăn chỉ cần dùng đến toán đại số, còn ở trọ dùng đến hình học gian phải sao?

      Những nội dung phức tạp như thế này nên đặt vào chương trình của đại học , làm cho những người biến thái học hành chuyên nghiệp lựa chọn các chữ số kia hao tâm tổn trí , tại sao lại đòi hỏi chỉ nghĩ đến cuộc sống đơn giản là đây chứ?

      Trong nháy mắt trong đầu liền nhớ đến chuyện rằng sau khi tan học cầm chỗ bài kiểm tra này đến nhờ hai làm giúp mình.

      Nhưng mà lại nghĩ đến ánh mắt hí chỉ còn lại đường của thầy Địa Trung Hải chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của , nhanh chậm bổ sung thêm câu: "Nếu để cho tôi phát bài tập phải do chính em viết....chép phạt toàn bộ cuốn sách toán hai trăm lần."

      Thiển Thiển: "....."

      Quá độc ác!

      Nguyền rủa thầy Địa Trung Hải vào lúc chà xà phòng thơm tho lên người bị cúp nước !

      Đề bài mà Thiển Thiển hiểu nhiều lắm, điều này có thể nhìn ra từ phần ba thành tích thi toàn phần của , nhưng thành tích của Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân đều khá tốt. Khi học, bọn Giang Đường phải chuyên tâm nghe giảng bài, Thiển Thiển cũng chỉ có thể tự mình lộ vẻ nước mắt dài như mì sợi mà làm bài. Vào lúc tan học, dẹp toàn bộ đề xuống, lấy đề ra hỏi các cậu ấy. Tùy tiện giày vò như vậy, đến lúc tan học, bài thi vừa nhìn có thể làm người ta tuyệt vọng thế nhưng được làm hết chỉ còn lại năm sáu đề.

      Bọn Giang Đường nghĩ rằng ở lại giúp Thiển Thiển làm xong các đề đó rồi mới , nhưng tự hiểu là Thiển Thiển ngại khi lại chiếm dụng thời gian của các , nên chỉ là đợi đến lúc về nhà phải nhờ hai hướng dẫn làm bài tập.

      Đám người Giang Đường nghĩ như vậy cũng đúng, Thiển Thiển có trai học giỏi như vậy, làm gì còn đến lượt các quan tâm, nên cũng kiên trì nữa.

      Nhưng mà.....

      Hôm nay hai có công việc ở Hội học sinh, cũng biết đến khi nào mới xong.

      Nếu theo như lời của đến khuya mới kết thúc, cũng nên vì chuyện này mà lại làm phiền như vậy, tại học tập có áp lực rất lớn rồi, công việc của Hội học sinh lại bận rộn như vậy, càng cần phải đảm bảo đủ thời gian nghỉ ngơi, thể làm cho có thêm phiền phức được.

      Thở dài hơi, Thiển Thiển cam chịu số phận rút cây bút ra, bắt đầu với những thứ mà biết chúng nó là cái gì, chúng nó cũng biết tình cảm mà đối với đề môn toán như thế nào.

      đề bài còn chưa xuất ý tưởng, chợt nghe "lạch cạch" tiếng, cửa phòng nghỉ liền bị người ta mở ra, Thiển
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Tuyển sinh (ba)

      Ngược lại Lục Diệp có chú ý đến chuyện này, nhưng mà cậu có ý định kéo giãn khoảng cách ra chút nào. Cậu cảm thấy tại dường như mình bị biến thành hai người vậy, là thích lên mặt dạy đời, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng giải từng chút kiến thức cho Thiển Thiển, chút che giấu mà hưởng thụ , ánh mắt sùng bái. người khác biến thái hèn hạ, tham lam hít vào mùi hương thoang thoảng người của Thiển Thiển, ánh mắt tuần tra tới lui nơi cổ áo rộng mở của , dùng giọng mềm mại về vấn đề với cậu cậu như bị khống chế mà nhìn vào đôi môi xinh xắn óng ánh hết hé ra rồi khép lại của giống như thạch hoa quả màu hoa đào, làm người xem ngứa ngáy trong lòng, hận thể lập tức cuối đầu cắn cái.

      Hình ảnh trong mộng thở hổn hển gọi mình là Diệp dường như lại ra trước mắt, yết hầu của Lục Diệp chuyển động lên xuống, bỗng cảm thấy lưỡi khô, trái tim mơ hồ vô cùng lo lắng.

      Cậu hít hơi sâu, nhân lúc Thiển Thiển suy nghĩ mà lặng lẽ di chuyển qua thêm chút, thuận lợi khi có ai phát chuyện này mà kề sát khuỷu tay của mình vào cánh tay của Thiển Thiển, trong khoảnh khắc cảm nhận được cảm giác mềm mịn giống như tơ lụa mang tất cả các dây thần kinh toàn thân của cậu , cậu tự chủ được mà xúc động duỗi thẳng lưng chút, nhưng nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể lại làm cho cậu nhăn mày lại.

      Thiển Thiển vẫn phát ra động tác mờ ám của cậu, hoặc có lẽ xem chút động tác mờ ám này của cậu để trong lòng, vẫn còn suy nghĩ lúc lâu, mới vui vẻ vỗ tay cái, : "Mình hiểu vấn đề là gì rồi!"

      Dứt lời, trực tiếp rút cây bút từ trong tay Lục Diệp ra, cúi đầu "xoay xoay" cây bút về hai phía, sau đó viết các bước xong rồi đưa cho Lục Diệp xem: "Cậu xem xem, có phải là như vậy hay ?"

      Lục Diệp nhìn các bước viết chút, gật đầu : " sai, như vậy là đúng rồi." Trong lòng lại vô cùng tiếc nuối khuỷa tay của mình chỉ chạm vào cánh tay của Thiển Thiển tới mười giây.

      Thấy cậu hài lòng với suy nghĩ mới của mình, Thiển Thiển vui mừng bắt ngay lấy tay của cậu, trong hai mắt có sương mù bỗng lóe ra ánh sáng trong suốt, vui vẻ : "Lớp trưởng, cậu là lợi hại quá, mình rất thích cậu, rất sùng bái cậu, lại có thể giải thích cho mình hiểu đề bài khó như vậy, tối nay có thể gặp cậu ở đây là quá tốt rồi! Nếu ngày mai mình phải chép phạt sách rồi."

      Bất ngờ bị nắm tay, đầu tiên Lục Diệp sững sờ, sau đó niềm vui bao phủ khắp trong lòng, cậu cố gắng dùng sức mà cầm tay quá chặt, kích động giữ chặt tay trong lòng bàn tay của mình, trước khi phản ứng kịp mà dùng bàn tay khác vỗ vỗ mu bàn tay của , : "Đây vốn dĩ là vì cậu ngốc. Được rồi, bây giờ chúng ta xem bài tiếp theo ."

      Thiển Thiển gật đầu cái nặng nề, thu tay lại, vui vẻ làm bài tập đặt trước mặt Lục Diệp, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt mong chờ, dường như để ý đến vừa rồi vì quá vui mừng mà mình làm ra hành động thất lễ vậy.

      Như vậy cũng tốt.

      Lục Diệp vừa đọc đề vừa thầm nghĩ.

      Da mặt của quá mỏng, nếu để biết được bởi vì mình vui vẻ quá mức mà chủ động nắm tay bạn nam, chừng lại xấu hổ mà trốn về, ngay cả bài làm cũng cho cậu giải thích.

      Trong phòng nghỉ càng lúc càng ít người, bài kiểm tra còn bỏ trống của Thiển Thiển cũng càng ngày càng ít.

      Chờ Thiển Thiển viết các bước cuối cùng của bài kiểm tra xong, thời gian cũng sấp sỉ mười giờ, phòng nghỉ cũng chỉ còn lại hai người Thiển Thiển cùng Lục Diệp.

      Lúc đầu Diệp Trạch Phong muốn ở lại chờ Lục Diệp, nhưng mà nhìn ánh mắt của Lục Diệp cái, cậu liền hiểu mình nên ở lại làm kỳ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Hẹn hò ()

      Sáng thứ bảy, chín giờ.

      Kèm theo tiếng trong trẻo "Con đây.", Thiển Thiển mặc áo T-shirt có tay màu xanh lam cùng với váy chữ A màu trắng có hoa văn đường kẻ màu đỏ, xách cái túi của rời khỏi nhà, mặc kệ lời dặn dò của mẹ vang lên phía sau.

      Chạy mạch đến nhà thờ, toàn thân Lục Diệp mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen đứng ở nơi đó, nghe được tiếng bước chân, cậu xoay người lại, nhìn Thiển Thiển vội vội vàng vàng chạy tới, lên tiếng mà mỉm cười.

      Đầu tiên thấy cậu nở nụ cười với mình, theo lễ nghĩa, Thiển Thiển cũng nên chào hỏi với cậu, kết quả là vừa mới giơ tay lên, vấp phải tảng đá nhô ra chút ở dưới chân, bước chân vốn ổn định thoáng cái liền lộn xộn lên.

      Lục Diệp thấy vậy liền bước lên phía trước hai bước, vươn tay ra chuẩn bị đỡ được , nhưng Thiển Thiển sau khi lảo đảo vài bước liền ổn định trở lại, để ý đến cánh tay của Lục Diệp đưa tới, chỉ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi : "Ôi, nguy hiểm, đúng là nguy hiểm , thiếu chút nữa là té xuống đất rồi. lẽ nếu hai bên cạnh nửa bước cũng khó sao?"

      Ánh mắt thương xót của Lục Diệp hạ xuống vạt áo T-shirt bó chặt ở trước ngực của , rồi dời dấu vết, tự nhiên thu tay về, đút vào trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Thiển Thiển, : " thôi, Giang Đường cùng Hạ Văn còn chờ chúng ta đấy."

      đến tên của hai người Giang Đường cùng Hạ Văn, Lục Diệp còn có phần tức giận nghiến răng nghiến lợi, dù sao nếu như có hai người bọn họ đòi xen vào, chừng đây chính là lần đầu tiên cậu hẹn hò với Thiển Thiển rồi.

      Chuyện là như vầy.

      Vào năm học mới, dĩ nhiên tránh được cầu muốn được tân trang phòng học chút, sau khi khai giảng xong việc này được Hội học sinh xem xét và đánh giá, sau này đoàn ủy và xã đoàn tuyển sinh hai chuyện quan trọng này, rốt cuộc thống nhất chuẩn bị tiết mục này và đưa vào chương trình.

      Sau khi ủy viên tuyên truyền họp xong trở lại thông báo nội dung của buổi họp, Lục Diệp nhanh chóng sắp xếp công việc này cách hợp lí, người nào phụ trách trang trí bảng đen, người nào phụ trách dán quảng cáo ở phía trước và sau phòng học, người nào phụ trách tìm danh ngôn, người nào phụ trách đồ trang trí cho khung cửa, khung cửa sổ cùng với viền của bảng đen.....Bởi vì lúc cậu phân công công việc đều có cân nhắc kĩ sở trường cùng sở thích làm việc của mỗi người, nên cũng có người nào tỏ ra bất mãn với phân công của cậu, tất cả các công việc đều tiến hành thuận lợi.

      Cho đến khi phân công công việc cho Thiển Thiển, Lục Diệp mới cảm thấy khó khăn.

      Ở nơi này khắp nơi đều chỉ có con người Hán, Nhạc Thiển Thiển chính là yếu đuối chân chính nhất, bởi vì được gia đình nuông chiều từ bé, ngoại trừ tự mình giặc đồ lót của mình ra chuyện gì cũng chưa từng làm, quét mảnh giấy dưới đất thôi cũng nghe thấy than mệt, chỉ là kêu mệt thôi, nhưng vừa kêu vừa uất ức tiếp tục quét, tình huống này cùng với việc huấn luyện quân lúc trước giống nhau như đúc. mặt phàn nàn huấn luyện quân mệt mỏi muốn rụng chân, mặt cho dù mọi người có khuyên thế nào cũng chịu rời khỏi đợt huấn luyện quân này.

      Chữ viết của Thiển Thiển vốn đẹp, có thể sắp xếp cho làm công việc trang trí bảng đen, nhưng mà muốn viết chữ bảng đen phải liên tục giơ tay lên, vì muốn hôm sau phải nghe ồn ào than mỏi tay, cho nên Lục Diệp phân công việc này cho . Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, cũng tìm được công việc thích hợp với , mà cậu lại có lòng riêng là muốn phải làm bất cứ công việc gì. Tất nhiên việc này là có khả năng, như vậy các bạn học khác có thể vui vẻ sao? Cho nên cậu nhìn chằm chằm Thiển Thiển lúc lâu cũng được chữ nào.

      Thiển Thiển nhìn ra bất kì tâm tình gì từ ánh mắt nhìn mình chăm chú của cậu, thầm nghĩ "Chẳng lẽ lớp trưởng đại nhân rất ghét bỏ người vô dụng như mình đây sao?". Suy nghĩ cẩn thận dường như thấy cũng đúng, vai thể gánh tay thể xách, càng thể giống như Văn Văn chỉ dựa vào sức của mình cậu ấy mà có thể đổi bình nước mới được, dáng dấp lại đủ cao, lúc lau bảng đen còn phải nhờ bạn học lau hộ bảng ở chỗ cao.....

      Càng nghĩ càng thấy bản thân mình tệ, mặt Thiển Thiển buồn rười rượi, lặng lẽ giơ tay lên, cam chịu : " ra mình cũng có chút khéo tay, cũng tệ lắm.....Cái này có thể được xem là ưu điểm ?"

      Nghe như vậy, hai mắt u ám của Lục Diệp rốt cuộc cũng sáng lên, cậu thở hơi dài nhõm, cười : "Nếu như vậy giao cho cậu làm chút đồ trang trí cho vài chỗ nhé, ví dụ như bảng nội quy và bàn giáo viên của lớp mình." Lục Diệp xong, chỉ vào bảng đen bên cạnh bàn giáo viên, lại chỉ vào bảng nội quy trước cửa phòng học. "Chỉ có màu đen cứng nhắc như vậy nhìn thấy khí quá trầm lặng, cậu xem rồi làm, cũng có thể thích hợp làm vài bông hoa hay vài chú chim gì đó, nhưng cũng cần làm quá nhiều.....À, ý mình là nếu đồ trang trí mà dán nhiều quá toàn bộ phòng học trở
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Hẹn hò (hai)

      Bởi vì nhà của Lục Diệp và Thiển Thiển đều ở gần trường, bộ 10 phút là có thể đến. Nhà của Giang Đường và Hạ Văn cách trường xa hơn chút, ngồi xe buýt khoảng 20 phút mới có thể đến được. Mà Thành Nam là nơi buôn bán phồn hoa nhất gần nhà của Thiển Thiển, Lục Diệp cùng nhà của Giang Đường và Hạ Văn. Cho nên bọn họ giao hẹn hai bên tập hợp lại, gặp nhau tại phố buôn bán này.

      Lúc Thiển Thiển và Lục Diệp chạy tới phố buôn bán Giang Đường và Hạ Văn đợi ở trước cửa cửa hàng bách hóa như hẹn rồi.

      Thiển Thiển vội vàng kéo chặt quai đeo cái túi của , chạy chậm qua phố cùng với Lục Diệp, chạy tới trước mặt Giang Đường và Hạ Văn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, để cho các cậu đợi lâu rồi. Cái đó, thể trách lớp trưởng được, là tại mình ra khỏi nhà trễ, là thời tiết lạnh, cho mình uống sữa lạnh, phải đun nóng cho mình uống mới cho mình ra khỏi nhà."

      Hóa ra là bọn họ đến chỗ hẹn muộn bảy tám phút, Thiển Thiển sợ là các cho là Lục Diệp kéo dài thời gian, nên mới giải thích trước.

      "Yên tâm, cho dù cậu , bọn mình cũng nghĩ rằng lớp trưởng kéo dài thời gian đâu. "Giang Đường chống hông, bất đắc dĩ nhìn Thiển Thiển . "Từ lúc bắt đầu học cấp hai đến giờ, có cuộc hẹn nào mà cậu đến muộn hết, mình cũng biết đợi cậu bao nhiêu lần, cũng quen rồi. Hơn nữa vừa rồi lúc nhàm chán, mình chia sẻ cho Văn Văn biết số kinh nghiệm thú vị của mấy năm phải chờ cậu rồi. Ví dụ như có lần mình chờ cậu khoảng giờ đồng hồ, gọi cho cậu ba bốn chục cuộc điện thoại mà cậu cũng nghe cuộc nào. Cuối cùng sốt ruột đến mức mình phải ngồi xe đến nhà cậu, phát động tất cả người cả nhà của cậu cùng nhau tìm cậu, kết quả là tìm được cậu ở ngôi biệt thự ở khu chung cư ở ngã tư kế nhà cậu, cậu chỉ là cậu muốn mua hộp sữa chua, lạc đường ở khu chung cư đó hết giờ.

      Hạ Văn rất nể mặt mà nở nụ cười.

      "Mình đây phải....." Thiển Thiển vì quá tức giận mà thở gấp lúng túng : "Đó phải bởi vì khu chung cư đó quá lớn sao chứ? Hơn nữa biệt thự ở nơi đó đều giống nhau như đúc, mình bắt đầu vào là biết phương hướng rồi."

      "Vậy mà mình cậu cũng dám chạy vào đó." Giang Đường tức giận gõ lên đầu cái, lại ôm cổ kéo qua bên cạnh mình.

      Sờ sờ chỗ bị gõ, Thiển Thiển mất hứng bĩu môi : "Bởi vì đó là nơi gần đường phố nhất, mình đến nơi đó là bởi vì sợ cậu đợi lâu thôi, huống chi từ đó về sau mình cũng qua đó mình nữa."

      "Được rồi được rồi, mình tính nợ cũ với cậu nữa." Thấy ánh mắt cảnh cáo của Lục Diệp, Giang Đường rất tình nguyện mà ngậm miệng lại.

      "Thời gian còn sớm, nên chúng ta phân thành hai đường mua đồ ." Lục Diệp nhìn tay của Giang Đường ôm bả vai của Thiển Thiển, liếc nhìn thời gian màn hình tinh thể lỏng của cửa hàng cái .

      "Vậy muốn chia làm sao? Mình cùng với Thiển Thiển, cậu cùng với Văn Văn? Hay là Văn Văn cùng với Thiển Thiển, mình cùng với cậu?" Giang Đường cố tình hỏi.

      Lục Diệp híp mắt nhìn chút.

      Giang Đường lập tức giơ tay lên khóe miệng, làm động tác kéo khóa.

      Thấy rốt cuộc cũng khiêu chiến sức chịu đựng của mình nữa, lúc này Lục Diệp mới buông tha cho , như đinh đóng cột: "Thiển Thiển cùng với tôi, Giang Đường, cậu cùng với Hạ Văn. Tôi với Thiển Thiển mua vật liệu thủ công, hai người các cậu mua dụng cụ vệ sinh, cần có ba cây chổi, hai cây lau nhà và cái thùng nước."

      "Trời ạ, sao nhiều vậy, nhiều đồ như vậy mà cậu lại để cho hai yếu đuối như chúng mình mua sao? Mà cậu lại là đấng mày râu, ngược lại lại mua những thứ nhàng như giấy cao su và dây ruy băng sao chứ?" Giang Đường khoa trương.

      Lục Diệp lại cau lông mày, nhìn cái.

      Lúc này Hạ Văn dùng hết sức mà lôi kéo cùi chỏ của Giang Đường, nháy mắt với . Vốn là hai người chúng ta theo đến đây làm rối loạn chuyện tốt của lớp trưởng rồi, cậu lại chọc giận cậu ta, cẩn thận kẻo cậu ta đưa cậu đến nơi hẻo lánh có người mà giết cậu ở đó, cắt thịt cậu ném cho chó ăn hoặc là thả xuống nước mặc cho nước cuốn phải làm sao?

      Giang Đường nghĩ cũng phải, Lục Diệp này vừa nhìn là biết phải người hiền lành gì, tại sao có thể chỉ vì nhờ Thiển Thiển mà có phúc được nhìn thấy Lục Diệp phạm sai lầm vài lần lá gan lớn mà dám đứng lên đối nghịch với cậu ta chứ?

      Nghĩ đến đây, Giang Đường rụt cổ cái, lập tức nhận thức được mà kinh sợ : "Cậu sắp xếp như vậy là tốt rồi, cậu sắp xếp như vậy là tốt rồi, cậu là lớp trưởng mà, cái gì chính là cái đó."

      Nếu tất cả mọi người có ý kiến gì đối với việc chia tổ, như vậy tiếp theo, mọi người chia làm hai đường là Lục Diệp và Thiển Thiển, Giang Đường và Hạ Văn, mỗi người đều hướng mục tiêu mà xuất phát.

      Nhìn Lục Diệp mang theo Thiển Thiển mà biến mất ở ngã tư của góc phố, bực bội của Giang Đường bộc phát, lớn giọng kể khổ với Hạ Văn: " ra là hai người chúng ta bị lợi dụng rồi, ràng ngay từ đầu Lục Diệp kia cũng có thể cho chúng ta cùng. Sở dĩ cậu ta cho chúng ta cùng là vì cậu ta muốn che giấu suy nghĩ hiểm ác đối với Thiển Thiển nhà mình ở trước mặt cả lớp thôi.
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Hẹn hò (3)

      Lúc mua xong hết mọi thứ, vẫn chưa đến mười giờ.

      ra khỏi cửa hàng chính với Lục Diệp, Thiển Thiển bắt đầu thấy có chút mờ mịt. Trước khi ra cửa, mẹ có hẹn đánh mạt chược cả ngày với dì Trịnh, còn có dì Tống, trai cũng chắc phải đến tầm ba bốn giờ chiều mới có thể về nhà, cách khác cho dù bây giờ về, cũng có người làm cơm trưa…

      Lại ra sau khi hẹn với bọn Giang Đường, Hạ Văn, Thiển Thiển chắc chắn rằng hôm nay minh nhất định cần về ăn cơm trưa, thiên tính của con chính là dạo phố nha, để cho Giang Đường dạo sân tập, dạo tới ba vòng kêu mệt, nhưng mà nếu để cho Giang Đường dạo phố, dạo xung quanh khu phố buôn bán mười vòng tám vòng đều cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng hăng hái, càng dạo càng có tinh thần.

      Mặc dù Thiển Thiển thích dạo phố, nhưng mà thích ăn nha.

      Cho nên lúc đầu Thiển Thiển vốn định buổi sáng mua hểt các đồ vật cần thiết trong lớp với nhóm Giang Đường, sau đó ăn cơm trưa, buổi chiều dạo qua vài cửa hàng được con thích với các ấy, ví dụ như cửa hàng quần áo này, quầy bán đồ trang sức này, sau đó chinh là các ấy theo đến quán ăn thích nhất.
      Chỉ là kế hoạch rất phong phú, thực tế lại… Giữa chừng lại xuất Vương Mẫu nương nương sống sờ sờ tách và nhóm Giang Đường, Hạ Văn ra…

      Lúc ấy còn chưa phản ứng kịp, bị lớp trưởng đại nhân lôi

      Nghĩ như vậy, Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn Vương Mẫu nương nương… đúng, vấn đề là ở Lục Diệp, hiểu tại sao cậu ấy lại kiên trì muốn chia ra làm hai đường, mặc dù đồ muốn mua có chút nhiều, nhưng mà bọn họ có thời gian cả ngày, cần phải gấp gáp như vậy chứ.

      Nhưng bây giờ có muốn suy nghĩ cái vấn đề này cũng quá muộn, chỉ cần trong lòng Thiển Thiển còn ý kiến gì nữa quên ngay vấn đề đó , việc cấp bách bây giờ phải là…

      Tiếp theo nên làm gì?

      nhìn Lục Diệp đứng bên cạnh minh chút, gương mặt của cậu ấy đúng là rất đẹp trai, lông mày như lưỡi kiếm xiên ngang, hai mắt có hồn, tư thế đứng thẳng, cho dù tay xách theo ba bốn túi nylon, cũng làm mất chút nào vẻ đẹp trai của cậu. Trong lúc lơ đãng, áo sơ mi trắng may bó phác hoạ ra bả vai cùng bắp thịt cánh tay của cậu ấy, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, phối hợp đơn giản nhưng lại làm cho cả người của cậu cao lại càng thêm cao, chỉ là tuỳ ý đứng như vậy, liên tục thu hút ánh mắt thẹn thùng e lệ của những trẻ tuổi, thậm chí còn có mạnh dạn chủ động đến muốn xin cách liên lạc, chỉ là cho tới bây giờ cậu cũng chưa phản ứng đối với người nào.

      là đáng tiếc, có mấy dáng vẻ đều vô cùng xinh đẹp mà.

      Thiển Thiển thầm nghĩ những chuyện đâu.

      Chỉ là lớp trưởng cũng đúng là trợ thủ vô cùng tận tuỵ với công việc, dọc đường chỗ nào chỗ đó, hỏi câu dư thừa nào. Sau khi chọn đồ xong, cậu ấy lại vượt lên trả tiền, rồi lại giành nhận lấy đồ bọc cẩn thận từ tay chủ cửa hàng, trừ ra, cũng gặp qua nam sinh nào lại cẩn thận với như vậy… Cũng vì thế mà làm sao có thể bảo lớp trưởng dạo cửa hàng bán quần áo, cửa hàng bán đồ trang sức của nữ rồi cả quán ăn cùng mình được chứ? Cho tới bây giờ chỉ thấy bạn trai mua quần áo cùng bạn , còn chưa bao giờ thấy bạn học nam mua quần áo cùng bạn học nữ.

      Ngay từ lúc Thiển Thiển liếc nhìn cậu lần đầu tiên Lục Diệp phát ra, nhưng mà để tránh cho Thiển Thiển cảm thấy lúng túng, cậu cũng vạch trần, chẳng qua là bày ra tư thế mời người thưởng thức. Nhưng mà thấy Thiển Thiển liếc mình nhiều lần nhưng lại có ý định lên tiếng, Lục Diệp cũng có chút nóng nảy, nhịn được liếc mắt ra hiệu cho Thiển Thiển: cậu nhìn người qua lại đường này, mặc dù mình thích tạo tư thế cho cậu nhìn, nhưng mà có nghĩa là mình thích tạo tư thế cho người ngoài nhìn đâu, hay là chúng ta tìm chỗ chỉ có mình và cậu, nhà cậu hoặc cũng có thể là nhà mình, mình có thể đứng ngay ngắn để cho cậu từ từ nhìn, nhìn bao lâu cũng sao cả, muốn nhìn mình mặc quần áo mình mặc quần áo cho cậu nhìn, muốn nhìn mặc quần áo mình liền cởi quần áo cho cậu nhìn, ý của cậu thế nào?

      Cái ánh mắt này chứa ý nghĩa quá phức tạp, Thiển Thiển nhìn hiểu chút nào, chỉ là nhìn hiẻu cũng sao, vì vậy ánh mắt lại làm cho nhớ đến chuyện khác.

      “Đúng rồi lớp trưởng, phải cậu muốn mua vài đồ cá nhân sao? Là đồ gì vậy? Bây giờ chúng ta mua !”

      Lục Diệp nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng Thiển Thiển hôm đó vì cậu muốn chủ nhật có thể có buổi hẹn hò với Thiển Thiển mà bừa lí do.

      Dưới nghi vấn và ánh nhìn soi mói của Thiển Thiển, khoé miệng Lục Diệp khống chế được nhếch lên. Mặc dù cậu muốn tìm thêm ít chuyện để kéo dài thời gian ở cùng Thiển Thiển. Vậy mà… thực tế cậu cũng muốn mua cái gì cả.

      trong lúc miệng Lục Diệp há ra nhưng lại biết gì, ánh mắt của cậu đột nhiên nhìn thấy con chó có lỗ tai và lông đuôi nhuộm màu hồng được người phụ nữ trung niên quý phái dắt qua trước mặt hai người.

      Đúng rồi, chó!

      Ý tưởng loé lên trong đầu Lục Diệp, đầu lưỡi cà lăm cũng được uốn thẳng: “Mình muốn mua cho con chó nhà mình chút đồ, đồ chơi gì đó cho chó ấy, nhưng mà mình lại biết nên mua ở đâu.”

      “Con chó?” Nghe cậu như vậy, cặp mắt Thiển Thiển còn phủ sương mù chợt sáng lên, hào hứng bừng bừng, hỏi: “ ra nhà lớp trưởng nuôi chó sao?”

      Thấy bộ dạng của Thiển Thiển giống như cảm thấy hứng thú, trong lòng Lục Diệp cũng vui vẻ, đáp: “Đúng vậy, nhà mình nuôi hai con chó.”

      “Là loại chó gì vậy?” Thiển Thiển hỏi: “Là loại chó lớn hay loại chó ? Kiểu dịu dàng hay kiểu hung dữ? Loại chó mình thích chó Teacup, hoặc như chó gấu hay Teddy, loại chó lớn mình thích chó Samoyed và Husky, bọn chúng đều đáng , có lông xù mềm mại! Đặc biệt là Husky, sinh ra có khuôn mặt gây cười, ngu ngốc ngu ngốc!~\\\\(≧▽≦)/~ Nhưng mẹ cho phép mình nuôi, mẹ trong nhà nhiều súc sinh, nhiều hơn nữa mẹ quan tâm được hết. ←_←"

      Lúc xong câu cuối cùng, Thiển Thiển còn cố ý nhướng chân mày, rũ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :