Chương Bonus I: Bạch Tuyết và bảy chú lùn là câu chuyện cổ tích lúc thích nghe. Nếu Bạch Tuyết được debut làm idol chắc chắn Sở Hi là fan trung thành, có khi chính là trưởng fanclub của Bạch Tuyết suốt ngày xông pha chiến trường bảo vệ thần tượng. Mà... Kẻ thù số 1 của Bạch Tuyết là ai? Đương nhiên là mụ phù thuỷ ác độc có nghề tay trái là Hoàng Hậu, kim chủ chống lưng là Đứa Vua. Thử hỏi ai dám chống đối Hoàng Hậu? Luận về địa vị? Hoàng Hậu thắng. Luận về bối cảnh? Hoàng Hậu thắng. Luận về năng lực? Hoàng Hậu thắng. Luận về nhan sắc? À há, điểm này Hoàng Hậu sao đọ nổi Bạch Tuyết về tuổi trẻ mơn mỡn hay nhan sắc mĩ miều. Cho dù Hoàng Hậu có là nữ cường nhân mạnh mẽ, gia thế vững chắc đến đâu cũng phải thua công chúa vô năng đó? Đối với đứa từ bé tôn sùng sắc đẹp, được cha mẹ bảo hộ, luôn cung cấp thứ tốt nhất hiển nhiên Bạch Tuyết trở thành nữ thần trong lòng Sở Hi. Da trắng như mây, môi đỏ như máu, tóc đen như mun. Đây phải là miêu tả Sở Hi lúc sao? Do đó, từ trước giờ, Sở Hi dù muốn hay , cũng phải thừa nhận rằng mình là mĩ nhân. ( chết cười ))))) Khi đối mặt với tình huống tại, Sở Hi quả bị đả kích. chiêu knock out. Lạnh lùng nhìn khuôn mặt xa lạ trước gương lần nữa, Sở Hi bình thản trả lại cho hộ lý. " . Có việc tôi gọi." giọng cứng ngắt "Cảm ơn!" Chờ hộ lý ra ngoài, nội tâm Sở Hi bùng nổ. Aaaaaaaa, chuyện gì xảy ra? Da trắng như tuyết? Đúng là da Sở Hi rất trắng, nhưng lại là trắng bệch. Mấy năm gần đâu, sau khi sinh hầu như bước chân ra khỏi nhà. Hơn nữa vừa bị nhốt cách đây lâu, màu da của đúng nghĩa như tuyết . Xanh lét, tái mét. Môi đỏ như máu? Máu chó? Đôi môi căng mọng của Sở Hi đâu rồi? Đôi môi tím ngắt, nhợt nhạt lại còn nứt nẻ là của sao? Tóc đen như mun? Phi phi phi chắc là gỗ mun bị đốt thành tro. Mái tóc tiêu điều xơ xác, thiếu bóng mượt hoàn hảo. Đôi mắt to trước kia vốn là niềm tự hào của bây giờ vẫn thay đổi nhưng với gương mặt bây giờ khác nào cosplay manga. biết là ăn rất ít nhưng cũng đến nổi thành da bọc xương chứ? Khuôn mặt hốc hác, thêm với đôi mắt này đúng là dị hợm. Bởi thế hiểu được tâm trạng của Hoàng Hậu khi nghe Gương Thần . Đau.tận.tâm.can. Gương kia ngự ở tường Thế gian ai đẹp được dường như ta? Xưa kia Hi đẹp nhất trần Ngày nay mọi đều đẹp hơn . Sở Hi quả bị đả kích trầm trọng, gắng dậy nổi. khóc ra nước mắt. Ngày trước khi 26 tuổi từng dùng bộ dáng này hỏi ép người đàn ông đó có . Bộ dáng này đây Sở Hi còn muốn gặp người nào chứ? Quá mất mặt. Huhu, kế hoạch ngay trước mắt nhất định phải là trùng tu nhan sắc. Sở Hi phải luôn trong trạng thái tốt nhất. Ngày hôm nay, quá mệt mỏi rồi! Tác giả có lời muốn : Sở Hi ra ngoài bị trầm cảm, có chút tâm thần ngoài ra còn thêm bệnh tự luyến. Sở Hi mặt biến sắc: Tôi chẳng qua theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp. Beeeee....beeeee.... Nam chính sờ sờ cằm: Bởi vậy nên em mới ? Hahaha, biết đẹp trai mà... Sở Hi đá, đánh, quăng : Chưa đến lượt , ai cho phép leo? Hử?
@thuyvy2711 truyện này mình viết á bạn. cảm ơn bạn theo dõi nha~~~~~! @Hale205 cảm ơn bạn theo dõi nha~~~~!
Chương 3. Cũng qua 2 tháng. Thân thể của Sở Hi dần lành lặn. Chân được tháo bột, bắt đầu cử động lại được nhưng vẫn chưa được linh hoạt lắm. Phần vì tai nạn xảy ra gãy vài cái xương, gây tổn thương phần mềm lẫn phần cứng, phần vì hôn mê lâu, cơ thể cử động được. Bác sĩ tuy khó khăn, nhưng tham gia bài tập trị liệu vật lí đầy đủ và kiên trì khả năng trở lại như xưa khá cao. Do bác sĩ muốn quan sát cơ thể thêm vài ngày nên sắp xếp buổi tập đầu tiên của vào tuần tới. Mấy ngày qua Sở Hi hết ăn lại nằm trong phòng. được chuyển qua phòng bệnh VIP, đãi ngộ lẫn khí đều tốt hơn, tinh thần được nâng cao. sống chết ăn uống như muốn bù lại mấy năm qua tuyệt thực. Ngày qua ngày, Sở Hi đều soi gương (chục) lần, lấy đó làm động lực tăng cân. Hộ lý thấy có cố gắng muốn bình phục như vậy nhịn được vài lần ánh mắt đỏ hoe. (hộ lý) nghe (Sở Hi) khó hầu hạ như thế nào. ăn, uống, tinh thần bất ổn, thỉnh thoảng lại lên cơn, giờ (Sở Hi) lại sinh hoạt như người bình thường, (hộ lý) thầm cảm tạ trời đất. Cuối tuần này nhất định lên chùa thắp nhang cầu cho Sở Hi mãi luôn bình thường như thế này. Nếu Sở Hi mà biết được suy nghĩ của hộ lý, chắc chắn gào lên "Mẹ nó, chính mới bất ổn. Cả nhà đều bất ổn." Trái ngược với niềm vui của hộ lý, nữ y tá trong trạng thái bật công tắt "tình thương của mẹ" lại đau lòng cho Sở Hi. Nhìn đứa trẻ này hăng hái như vậy, cứ nghĩ nó ăn để che đậy tủi thân của mình. (Sở Hi khó hiểu: tủi thân sao?) Vài lần nhịn được, bà khuyên nhủ "Sở Hi ăn chậm, nhai kĩ. Con mới bình phục nên ăn ít ít thôi." "Con làm sao phải ăn như liều mạng vậy? Con còn cả đời để ăn mà." hay "Sở Hi đáng thương. Huhu, con đừng cố chịu đựng như vậy, cứ phát tiết ra . Đồ ăn là vật chết, nó có tội." Nhiều lần Sở Hi muốn hỏi bà là có vấn đề về thị lực ? Tôi là muốn ăn, muốn tăng cân. Con mắt nào của bà thấy tôi phát tiết. Nhưng nhịn, bà là quan tâm . "Sở Hi à, tuy là 2 tháng qua Tần Duyệt tiên sinh qua thăm con. Ngài ấy vướng phải vài rắc rối........." Y tá ngồi bên nhìn chằm chằm Sở Hi, theo thói quen cứ lải nhải nhưng lại cung cấp cho vài thông tin. Sở Hi điên cuồng cắm nĩa bập bập vào đĩa rau trước mặt, nhét đầy vào miệng, nhai nhồm nhoàn, còn đâu hình tượng "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" như xưa. Từ sau vụ việc "gương thần" kia, tâm hồn bé bỏng của Sở Hi bị đả kích nghiêm trọng. "Đàn ông ai cũng lấy nghiệp làm trọng. Chỉ có phụ nữ chúng ta chịu thiệt, nhưng cũng còn cách nào ngoài việc ủng hộ. Chung quy cũng là người đàn ông của mình. Con thấy đúng ?" bà thở dài, ánh mắt tiếc hận luyện thành thép nhìn Sở Hi. Sở Hi dừng động tác, tay cầm nĩa khựng lại rồi lại tiếp tục ngay sau đó. Nhắc mới nhớ, từ khi tỉnh lại vẫn chưa thấy ai trong nhà đó đến thăm . cười chua xót. Kể cả đứa bé. Nữ y tá nhìn thấy vậy, lại thêm đau lòng. Bà gì, chỉ vỗ vai rồi bước . Bà biết giờ có gì cũng thể làm nguôi lòng . Có đôi khi, im lặng là hành động an ủi hiệu quả nhất. Bà đâu biết rằng, Sở Hi chỉ nghĩ về chuyện đó vỏn vẹn 2 giây. Trong đầu hô hào: phải đẹp, phải đẹp, phải đẹp... Kiếp trước, Sở Hi quen rồi. quen sống trong thế giới của mình. Lẳng lặng ở đó, ai có thể bước vào. Hoặc là ai muốn hay thành tâm muốn vào. Chỉ trừ người đó. Nghĩ đến đây, Sở Hi còn muốn ăn nữa. muốn biết, sau khi , người đó sống ra sao? Có số chuyện, ai cũng biết. Bản thân hiểu nhất chính là Sở Hi kiếp trước biết mình chết rồi. Phải, là chết rồi. nghĩ mình còn lưu lại nhân gian, nhưng vận mệnh giữ lại. Do đó, phải sống tốt thôi. Sở Hi xốc lại tinh thần rồi lại tiếp tục vỗ béo bản thân. khí đau thương bao trùm mới nãy như làn sương mù tan lúc nắng lên. THÔNG TIN NHIỆM VỤ TUYỆT MẬT Cấp độ: S Đối tượng: Tần Hi Nhiệm vụ: cố gắng giúp Tần Hi tăng cân. Theo sát nút, báo cáo hằng ngày. Đây chính là bước đầu tiên trong Kế hoạch Mĩ nhân của Tần Hi . Hắc hắc. ) Tác giả có lời muốn : Huhuhu, Sở Hi là đáng thương. *lấy khăn tay thấm nước chấm nước mắt* Sở Hi tung cước song phi, chiêu trúng hai cánh mông tròn của ta: Hừ!!!Cứ chờ xem ai mới là kẻ đáng thương. Tác giả đầu hàng: Là ta là ta. Được chưa? Huhuhu ( Tác giả phẫn nộ, khởi nghĩa vùng lên, bắt đầu gào thét: Ta muốn làm mẹ kế. Ngược chết cả haiiiiiiiii. Nam chính khóc ra nước mắt: Liên quan gì đến ta? TT.TT
@Hale205 nam chính cũng hỏi câu này á bạn? ) đùa thôi bạn đọc chương này nha~~~~ Chương 4. Sở Hi dạo này ngửi thấy mùi bất thường. khí hắc ám bao trùm phòng bệnh của . Dù rất muốn bỏ nó sang bên, nhưng mỗi lần làm gì cũng đều có ánh mắt chăm chú dõi theo, hận thể ăn tươi nuốt sống. Sở Hi rùng mình. Bất dắt dĩ bỏ tờ báo xuống, Sở Hi quay sang nhìn bà y tá. Bà chột dạ, quay đầu chỗ khác nhưng làm sao qua được ánh mắt diều hâu của . Chưa đủ cơ sở để lừa được đâu. Sở Hi đắc ý nghĩ. "Um..." hắng giọng "Gần đây y tá có vẻ bận rộn quá nhỉ?" bận nhìn cả ngày sao? Y tá lơ đễnh trả lời "Đúng vậy. Mới có nhân vật lớn nhập viện. Mọi người cứ cuống cuồng cả lên. Haiz" bà thở dài. Mọi người bao gồm bà phải khôngggggg. Sở Hi hét thầm. "Thế sao bà còn ở đây?" "Sở Hi..." giọng bà nghiêm túc hẳn lên làm tự chủ ngồi thẳng lưng lên, vểnh tai nghe điều chắc có lẽ quan trọng "Chăm sóc con là trách nhiệm của ta. Sao ta có thể bỏ mặc con? lẽ con chê ta chăm sóc con chu đáo sao?" Trời đất quỷ thần ơiiiii, chu đáo...chu đáo... Bà chăm sóc còn chu đáo hơn tất thảy. Ngày ngày nhìn, sáng nhìn, chiều nhìn, tối nhìn. Chỉ cần cử động chút thôi liền biết muốn gì. Thiếu điều muốn vệ sinh thay luôn. Sở Hi khổ sở khóc thầm. Sở Hi tự động bỏ qua tiếp tục chăm chú đọc báo. Bản tin "Tần thị gặp khó khăn?" hay "Liệu Tần thị có vượt qua được nguy cơ lần này?" hấp dẫn . Kiếp trước để ý bất kì điều gì nhưng khi ở nhà cũng hay nghe bảo mẫu than thở. Thêm vào đó, năm ấy, người đàn ông kia cũng hay công tác, hầu như số lần bọn họ chạm mặt nhau chỉ đếm đầu ngón tay. Chính vì vậy khiến Sở Hi bùng nổ, gây ra bao nhiêu chuyện. Về chi tiết, hề quan tâm. Lần này .... "Y tá" Sở Hi hết cách chống trọi được ánh mắt ấy "Bà có gì muốn với con sao?" "À ờ" bà ấy ngập ngừng "Con vào viện lâu vậy rồi thăm quan. Ừmmm.... Con có muốn dạo ?" Chục dòng hắc tuyến xuất mặt Sở Hi. Dạ thưa, là nằm viện. N Ằ M V I Ệ N. Chứ phải du lịch mà đòi thăm quan. Mà bệnh viện có phải danh lam hay thắng cảnh đâu chứ? "Thôi khỏi... Con muốn." Sở Hi lạnh ngạt. "Con muốn chào hàng xóm sao?" Y tá kiên quyết tha. Hàng xóm? Cười chết rồi. Haha "Trong đây con có quen ai đâu chứ." Sở Hi cố ý ngắt giọng. Mắt hơi chúi xuống lại tiếp "Bọn họ có người thân bọn họ lo mà......" Điều này đương nhiên nhận được đồng tình của y tá. Ban đầu Sở Hi có bài xích ánh mắt đồng cảm của bà. Nhưng sau rồi cũng quen dần, nhận ra bà quan tâm chứ phải thương hại. thân thiết của bà đối với còn hơn những người được gọi là gia đình kia của . "Thôi..." bà thở dài "Con nghỉ ngơi ." bà bước đến cầm bình hoa rồi ra ngoài. Sở Hi biết bà lại đau lòng thay . Ngày trước Sở Hi vẫn hay ngẩn người, hay nhớ lại mấy chuyện trước kia. Bà ấy thấy, lại nghĩ buồn rồi để ý mấy chuyện vụn vặt. Hoa trong bình luôn được thay mới. Toàn những màu hoa rực rỡ nhằm khiến phòng tươi sáng hơn. Tuy bà hay nhiều nhưng toàn những điều trong cuộc sống , né tránh việc đụng chạm đến những người kia. Những việc bà làm, Sở Hi lòng biết ơn. Nhưng bà đánh giá cao tầm ảnh hưởng của nhà đó trong lòng Sở Hi rồi. mặc kệ, muốn giải thích. Thỉnh thoảng lại dùng đó làm cớ để tránh lỗ tai thêm đau. Như lúc nãy ấy, haha.... Bây giờ muốn toàn lực thay đổi bản thân, thay đổi vận mệnh của mình. muốn kết cục nhưng kiếp trước. Sở Hi xiết chặc tờ báo trong tay. Bệnh của , hiểu , nếu có tay của ta, sao Sở Hi có thể phát điên được. cắn răng. Trần Thiên Thiên, tôi tha cho . Nắm rồi lại buông, Sở Hi thả lỏng. muốn bị rác rưởi làm ảnh hưởng tâm tư. Giờ nên tập trung vào tình hình Tần thị. Kiếp trước bỏ lỡ. Theo trí nhớ, Tần thị khó khăn kéo dài tận hai năm sau. Người đàn ông kia chống đỡ rất tốt. Nếu phải vì , nó cũng sụp đổ. ta hẳn chắc cũng hận nhỉ? Tâm huyết của gia tộc bị Sở Hi gián tiếp phá huỷ nó. cười giễu. Tác giả có lời muốn : Sở Hi ơi, Sở Hi à, đừng tự cho mình thông minh thế chứ... Haha Sở Hi mặt lạnh, liếc nhìn. Tác giả rùng mình: Ừm, ra ta ý kiến gì. Nam chính khóc lóc: hứa cho tôi xuất rồi tại sao chưa thấy bóng dáng tôi vậy?Huhu... Quác...quác...quác...