1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thank nàng

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 155: Bị tật!


      Trang Thư Tình thả tay ra, sau đó mở lòng bàn tay mình chìa ra trước mặt .


      Lục hoàng tử có chút chần chờ lát mới chậm chạm đem bàn tay mình đưa vào lòng bàn tay nàng.


      Trang Thư Tình nở nụ cười, “Rất tốt, chuyện này phải lỗi của đệ, đệ phải nhìn thẳng vào nó, được để nó trở thành gánh nặng tâm lý của đệ, nếu đệ trở thành cường giả, cho dù bàn tay đệ có mười ngón cũng ai dám chỉ trích khi nhục đệ, nếu đệ là kẻ yếu, cho dù đệ có tài năng chăng nữa cũng chẳng có gì hơn người.”


      Vuốt đầu ngói tay mọc dài ra bên cạnh ngón cái, Trang Thư Tình ôn nhu xong lời này, đương nhiên, nàng cũng chỉ coi bệnh nhân, thói quen ra lời an ủi.


      Đại khái đo được hình dạng của xương, Trang Thư Tình gật đầu, “Có thể cắt bỏ.

      Lục hoàng tử là người tính tình nội liễm, cho dù kích động nhưng vẫn nhận được, còn tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh nhiều năm ngược lại kém chút nữa nhảy cẫng lên, “Trang… Trang đại phu, có thể cắt sao? Cắt rồi điện hạ giống như những người khác sao?”


      “Đương nhiên.”


      Nàng nhìn ra được, tiểu thái giám này tâm bảo vệ lục hoàng tử, vừa nghe nàng trả lời mắt liền đỏ bừng lên, “Điện hạ, ngài nghe thấy ? Ngài có thể tốt lên, ngài xem nhiều sách như vậy, về sau nhất định có thể được hoàng thượng thích!”


      Lục hoàng tử ho tiếng, trừng mắt liếc nhìn cái.


      “Tiểu nhân biết sai.” Tiểu thái giám cười nhận sau, nhưng ý cười trong mắt lại khiến lục hoàng tử cảm thấy ấm áp trong lòng, tuy rằng gì, nhưng tình cảm chủ tớ lại khiến người nhìn cảm nhận được chân thực.


      Trong lòng Ôn Đức tuy cảm thấy sốt ruột, nhưng mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía tiểu thái giám hỏi, “Ngươi tên là gì?”


      “A?” Tiểu thái giám nhất thời phản ứng kịp, lục hoàng tử phản ứng nhanh hơn, địa vị của Ôn công công ở trong cung, cho dù là phi tử được sủng ái nhất cũng phải nhượng ba phần, Vội nhắc nhở câu, “Ôn công công hỏi ngươi tên gì.”


      “A, tiểu nhân được lục hoàng tử ban tên An Cùng.”


      An Cùng, Đặt tên cho người bên cạnh như vậy cũng có thể thấy được lục hoàng tử là người nhân hậu. Ôn Đức nhớ lấy tên của , chỉ cần hoàng thượng có thể qua được ải này, lục hoàng tử về sau nhất định được coi trọng, lại được Trang đại phu cắt bỏ ngón tay dư thừa kia, về sau cũng khôngc ần tránh né mọi người.


      Cho dù hoàng thượng thể qua khỏi, Bạch công tử dám , nhưng Trang đại phu chắc chắn đối đãi tốt phần với lục hoàng tử, như vậy cũng tốt, so với các hoàng tử khác, lục hoàng tử có nhân tâm hơn rất nhiều.


      suy nghĩ, bên ngoài liền có người truyền đến, “Ôn công công, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử ,tứ hoàng tử cùng nhau muốn cầu kiến hoàng thượng.”


      Lòng Ôn Đức liền trầm xuống. Chuyện lo rốt cục cũng đến.


      Nhìn hoàng thượng bất tỉnh nhân nằm giường, Ôn Đức hơi dùng sức cắn đầu lưỡi, mùi máu lan tỏa trong miệng khiến càng có thể tình táo.


      ra cửa. Ôn Đức chống lại bốn cặp mắt nhìn chằm chằm , “Hoàng thượng có lệnh, ngài muốn gặp ai, tỉnh tứ vị hoàng tử hồi phủ chờ lệnh.”


      Đại hoàng tử cười lạnh, “Ôn Đức, tại phụ hoàng còn có thể truyền lời được hau sao? Ngươi đừng giả truyền thánh ý.”


      “Lão nô ngược lại muốn hỏi đại hoàng tử ngài từ đâu biết được tin tức này.”


      “Ngươi!”


      “Ngũ hoàng tử mưu nghịch, nếu tin đại hoàng tử nhận được là đến từ ngũ hoàng tử, vậy lão lô đành phải mạo phạm đem ngài bắt lại.”


      “Làm càn, hoạn quan như ngươi sao dám ngỗ nghịch phạm thượng, đừng tưởng rằng người là người bên người phụ hoàng có thể để ta vào mắt.”


      Ôn Đức nhìn về phía tứ hoàng tử chuyện cười. “Lão nô chỉ là hoạn quan, chỉ cần hoàng thượng muốn lão nô chết lão nô cũng chút do dự. Lão nô chỉ muốn hỏi tứ hoàng tử, hoàng thượng chấp thuận cho ngài và đại hoàng tử xuất phủ hay chưa?”


      Nghe thấy lời này, khí thế nhất thời biến mất hơn phân nửa, “Bản cung… bản cung và đại hoàng huynh cũng chỉ vì lo lắng phụ hoàng! Ôn Đức, bản cung hoài nghi ngươi thông đồng với lão ngũ mưu hại phụ hoàng, nếu ngươi tránh ra, bọn ta lập tức liền xông vào.”


      Ôn Đức vẫn trầm măc, nhưng tư thế của càng thêm kiên định, nếu bọn họ xông vào, cho dù lưng mang tội danh giết hoàng từ cũng cho bọn họ bước vào cửa điện bước.


      Chu Tri Hi nổi giận nhưng cũng ngốc, cho dù tức giận cũng tự mình xung phong trước.


      “Ôn Đức, người đừng khinh người quá đáng, ba vị hoàng huynh, các huynh lo lắng cho phụ hoàng sao? Tiểu đệ nhịn nổi nửa.”


      “Nhịn nổi lên .”Tam hoàng tử Chu Tri Sâm hai tay ôn ngực, căn bản là có ý muốn ra tay giúp , khi là người ngu sao?


      Cũng nghĩ lại người bên trong là ai, toàn thân đến tại vẫn còn đau muốn chết.


      Nghiêng đầu nhìn thoáng qua lão nhị hấp hối bị người mang đến, Bạch Chiêm đối với là thủ hạ lưu tình.


      Chậc, như vậy rồi còn muốn đến chia bát canh, có tiền đồ.


      Chu Tri Hi bị mặt đều đỏ, nhưng quả nếu chỉ có mình dám tiến vào!


      còn muốn châm chọc chút, lại thấy người từ trong phòng ra.


      Ôn Đức cung kính người qua bên, thấy thái độ này của , hoàng toàn đối lập với bọn họ, cho dù là tam hoàng tử cũng khòi hừ lạnh.


      Bạch CHiêm mắt lạnh đảo qua bốn người, “Biến.”


      Lúc này, người phản ứng nhanh nhất là nhị hoàng tử, nhìn thầy Bạch Chiêm liền nhanh chóng bảo người đỡ lui về phía sau, nghe thấy như vậy hai lời lập tức liền quay về.


      tuyệt đối tin tưởng, nếu còn ở đây nhất định toàn thây trở về.


      Chu Tri Sâm thầm mắng tiếng nhát gan, nhưng thần sắc vẫn như thường : “Ta chỉ muốn hỏi câu, tình huống của phụ hoàng như thế nào?”


      “Hôn mê.”


      Ôn Đức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Chiêm, lại cúi đầu, ngời tới, Bạch công tử chút giấu diếm tình hình thực tế cho bọn họ.


      Chu Tri Sâm cũng nghĩ tới lại nhận được câu như vậy, giật mình chút lại hỏi, “Có thể cứu ?”


      “Nếu như người của ta tới kịp, chuẩn bị hậu là vừa.”


      Chu Tri Sâm cười khổ, đây coi như là cuộc đối đáp hoàn chính nhất của và Bạch Chiêm, đường nhiên lần trước tính, lần đó được tình táo.


      Bạch Chiêm bỏ lại mấy câu liền trở về phòng, Ôn Đức hành lễ với ba vị hoàng tử cũng theo vào phòng trong.


      Liếc mắt nhìn hai vị còn lại, Chu Tri Sâm chắp tay rời , vẫn nên học theo lão ngũ tìm chết, về phần ngôi vị hoàng đế… Lúc trước quả từng muốn, nhưng tại torng lòng biết, vị trí kia, phụ hoàng chắc chắn truyền cho Bạch CHiêm.


      Trong lúc vô ý, Ôn Đức thể thái độ này.


      Cho cũng tốt, ít nhất thua tâm phục khẩu phục, Chu quốc a, nhìn bên ngoài có vẻ huy hoàng, nhưng thực sớm hư thối từ bên trong, Đại Chu, chỉ có Bạch Chiêm mới có thể ổn định lại, những người khác, nếu là mấy huynh đệ bọn họ ai có thể.


      Tùy ý liếc mắt nhìn đám mãnh thú, thấy được hai con mãng xã lớn lẽ lưỡi, trong lòng có chút sợ hãi, vị phù thủy này hề có ý mưu phản, ngược lại, còn phải cảm ơn nàng, ít nhất ngôi vị kia vào tay lão ngũ.


      Bô dạng của cũng kém a, sao lại vào được mắt nàng chút? Chậc, hâm mộ Bạch Chiêm muốn chết.


      Ngồi trở lại bên người Trang Thư tình, Bạch Chiêm cũng muốn chuyện.


      Nhưng Trang Thư tình thấy Ôn công công gấp đến độ mồ hôi đổ đầy trán, trong lòng cũng nhẫn tâm thấy như vậy, đành thay hỏi Bạch Chiêm câu, “Chàng cứ bỏ mặc như vậy?”


      “Vấn đề gì cũng phải đặt trước mắt mới có thể giải quyết.” đầu đuôi câu, nhưng những người khác đều có thể hiểu. Ôn Đức cười khổ, Bạch công tử người biểu đạt bất mãn với hoàng thượng , kỳ thực hoàng thượng sao có thể biết tại vấn đề của Chu quốc ngày càng chồng chất, nhưng cục diện như thế, người chỉ có thể tiếp tục duy trì nó ở thế cân bằng, để cục diện trở nên tệ hơn.


      Có lẽ mọi chuyện giống như hoàng thượng , phải người muốn để công tử kế vị, mà Đại Chu thể có công tử.


      Đổi lại là bất kỳ hoàng tử nào cũng được, bọn họ chỉ có thể dùng người trong triều, nhưng Bạch công tử giống, người của công tử mới chính là nhân tài kiệt xuất, có bọn họ trợ giúp, Đại Chu mới có thể tốt lên, ngay cả hoàng thượng cũng từng mở miệng mượn người ít lần.


      “Trong tay ngươi có bao nhiêu người có thể sử dụng?”


      Trang Thư Tình cũng nghĩ nhiều, nàng cũng có chút chống đỡ được, dự vào người nhắm mắt nghỉ tạm.


      Ôn Đức thấy nàng như vậy cũng biết Trang tiểu thư đường đến đây có nhiều cực khổ, cho dù trong bụng gấp gáp nhưng cũng nhịn được mềm lòng , “Trang đại phu, ngài đến phòng bên cạnh nghĩ tạm lát .”


      Trang Thư Tình gật đầu hắt xì cái, “Nếu ngủ sợ là dậy được, tại chưa thể ngủ.


      Vì sao thể ngủ Ôn Dức biết, nhìn hoàng thượng vẫn hôn mê, trong lòng nhịn được bi thương.


      Ngài luôn thể hạ thủ được với các hoàng tử, nhưng ngờ được bọn họ lại đối xử với ngài như vậy.


      Bạch CHiêm lại trầm mặc, Trang Thư Tình biết suy nghĩ chuyện gì, chỉ nắm lấy mạch tượng của quan sát, quấy rầy.


      hồi sau, Bạch Chiêm nắm ngược lấy tay nàng, “Phái tất cả bọn họ , hoàng cung cần những người này hộ vệ.”


      “Vâng.”


      Trang Thư Tình chút do dự, ngay cả cân nhắc cũng có, điều này khiến vô cùng cao hứng, lại nghĩ mình nên giải thích cho nàng chút, “Kinh đô vô cùng rối loạn, nước láng giềng chắc chắn an phận, ta biết người nàng quan tâm đều ở Hội Nguyên Phủ, y quán cũng ở đó, Đại Chu ổn định, Hội Nguyên Phủ mới có thể còn.”


      “Ta biết.” xong Trang Thư Tình lại cảm thấy mình trả lời đủ chân thành, lại tăng thêm ngữ khí trả lời lần, “Ta biết.”


      Nam nhân vì nữ nhân khuynh tận giang sơn, có mỹ nhân cần giang sơn, nhưng nàng càng thích Chỉ Cố như vậy, bởi vì nàng, quan tâm nàng, nên mới cho nàng cùng những người nàng quan tâm có cuộc sống yên bình, đây là người nàng thích, cũng là nam nhân nàng đồng ý bỏ hết thảy chỉ nguyện .


      Lục hoàng tử Chu Tri Tiếu nhìn hai người rời tầm mắt, trong lòng có chút hâm mộ.


      biết, cho dù bản thân trọn vẹn, cho dù nàng giúp được sớm hay muộn cũng phải tứ hôn, lúc trước cảm thấy, cho dù tứ hôn với ai cũng sao, tại lại muốn cứ như vậy bị người khác sắp xếp số phận của bản thân, đời này chỉ có Trang đại phu, dám nghĩ xa như vậy, nhưng ít nhất phải tri thư đạt lễ, chứ phải thị sủng sinh kiêu, vô lễ náo loạn, chỉ biết tranh giành tình cảm.


      Trang Thư Tình ra ngoài an bày hồi, tuy rằng lúc này miễn cưỡng có thể , nhưng Bạch Chiêm vẫn ôm lấy nàng.


      vệ được phái khắp nơi trong kinh để ổn định, hơn nữa còn có người cầm lệnh bài của hoàng thượng đến những thủ phủ gần nhất điều binh.


      Thời gian chờ đợi khiến con người có cảm giác trôi qua lâu, tin tức tốt nhất tại đó là tình huống của hoàng thượng vẫn ổn định, tốt hơn cũng xấu .


      Bạch Chiêm nhịn được phiền, liếc mắt nhìn người giường cái liền ra ngoài.
      hargane187, Layla06, tart_trung34 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 156: Ngươi còn hỏi vì sao?


      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe được tiếng Ôn Đức gọi công tử, Trang Thư Tình theo bản năng ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng mở to mắt, hàm hàm hồ hồ hỏi, “Ưm, trở lại rồi? Vừa đâu vậy?”


      Bạch Chiêm dịch lại chiếc áo đắp người Trang Thư Tình vì hành động của nàng mà bị trượt xuống, “ phải nàng muốn biết nguồn độc sao? Bọn họ tìm được rồi.”


      Đầu óc trì độn lúc này của Trang Thư Tình phải mất thời gian mới hiểu được lời của , sau đó nhìn về phía hai người bị ném xuống đất còn nhúc nhích được.


      Đây là Lươngq quý phi và ngũ hoàng tử? Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, bộ dáng chật vật này khiến người nhìn vào càng có cảm giác thương tiếc, ngũ hoàng tử, diện mạo của nhìn là thấy xuất chúng nhất trong số các hoàng tử.


      thể, độc dược này, rất khỏ giải.” Ngũ hoàng tử cười vô cùng xán lạn, có nửa phần khẩn trương sợ hãi, ngược lại rất tự tin.


      cậy vào cái gì? Trang Thư Tình nỗ lực khiến đầu óc của mình suy nghĩ.


      “Khó giải?”


      Chu Tri Đức nhìn về phía Trang Thư Tình cười cười, “ tin, ngươi có thể dùng hết bản lĩnh của mình thử xem.”


      “Ta rành về độc.” Trang Thư Tình đứng dậy, vòng xung quanh Lương quý phi đánh giá nàng, “Ta tin rằng ngươi có chỗ để dựa vào, nhưng ngươi tính nhầm điểm rồi, người của ngươi hề hữu dụng như ngươi nghĩ, nếu Chỉ Cố trảm ngươi tại đây, ngươi có thể làm gì? Ai có thể tới cứu ngươi? Ai có thể là đối thủ của Chỉ Cố? tin? Muốn thử chút hay ?”


      Trang Thư Tình lời vô cùng tuyệt tình, ý cười mặt Chu Tri Đức lập tức liền thu liễm, nhớ tới vừa rồi Bạch Chiêm như vào chỗ người vượt qua hàng hàng phòng thủ ép và mẫu phi ra, nếu thực như lời Trang Thư Tình


      “Ngươi rằng ngươi muốn ngồi vào giang sơn này, nghĩ thử coi, bọn họ để ngươi nắm quyền tốt hơn, hay để chính bọn họ nắm quyền tốt hơn? cần chính ngươi cũng biết đáp án, nếu mẫu tộc của ngươi có dã tâm, vậy bọn họ dám cùng ngươi tạo phản sao? chừng, mục đích của bọn họ là mượn tay ngươi để trừ bỏ Chỉ Cố, hoặc là thứ ngay từ đầu bọn họ muốn, chính là giang sơn này.”


      có khả năng!” Lương quý phi túm chặt lấy nhi tử, “Đức Nhi, con thể bị dao động, Chử gia làm như vậy!”


      “Lương quý phi, ngày lấy gì để cam đoan?” Trang Thư Tình cười mỉm nhìn nàng. “Lương quý phi, ngài tín nhiệm Chử gia vậy sao? Tin tưởng bọn vứt bỏ các ngươi để chiếm quyền riêng? Ta lại nghĩ khác a, nếu mẫu tử Lương quý phi đều mất mạng, vậy Chử gia sao có thể lợi dụng chuyện này để gây chuyện, a, Bạch Chiêm hận hoàng thượng vô tình với mẫu thân của , cho mang quốc họ, trong cơn tức giận lỡ tay giết người trong kinh, giết hoàng thượng, hoàng phi, hoàng tử, đúng rồi, còn phải đem ta đến nơi này nữa, mãnh thú tụ tập nhiều như vậy, mọi người đều thấy được, chỉ cần thả chút tin đồn, chắc chắn có người tin tưởng, Chử gia thân có di chiếu, được hoàng thượng ủy thác, dẫn binh vây thành…”


      “Im miệng!” Lương quý phi lúc này còn thứ gọi là phong phạm quý phi, dám nhìn thẳng nhi tử, nàng là nữ nhi Chử gia, tâm tính người Chử gia như thế nào nàng biết , lời của Trang Thư Tình, rất có khả năng!


      Nếu hy sinh mẫu tử bọn họ để có được giang sơn, Chử gia nhất định chút do dự!


      Nhưng lúc này, nàng dám để nhi tử nghĩ như vậy!


      Trang Thư Tình, nàng ta sao có thể đoán được nhân tâm tỉ mỉ đến như vậy?


      “Ngươi muốn cái gì!”


      “Rất đơn giản, ra tình huống cụ thể làm cách nào các ngươi có được loại độc dược này.” Thấy thả lỏng khẩu khí, Trang Thư tình biết lời của mình có tác dụng, “Còn ta hỏi, ngươi trả lời.”


      Chu Tri Đức nhìn mẫu phi, tay nắm thành quyền lúc này phát run, trong mắt tràn đầy cam lòng và oan hận, trả lời Trang Thư Tình, nhìn Bạch Chiêm : “Trước khi ngươi còn chưa xuất , người phụ hoàng sủng ái nhất là ta, nếu có ngươi, tại ta cần động thủ, chỉ cần chờ mấy năm nữa, ta cần phải dựa vào Chử gia cũng có thể tự hành động, nhưng tất cả đều bởi vì ngươi, ta chờ được.”


      Chu Tri Đức oán hận tăng thêm ngữ khí, “Quyết định của phụ hoàng là muốn ngươi làm thái tử, muốn đem Đại Chu cho kẻ khác họ, ràng ngươi chỉ là người nhảy ra giữa đường, dựa vào cái gì lại đưa cho ngươi, ta phục.”


      Ánh mắt Bạch Chiêm hề phân cho chút, nhặt lấy áo choàng lại bị chợt xuống lần nữa dắp lên cho Thư Tình, nhàng trả lời câu “Mắc mớ gì tới ta” Chu Tri Đứa nghe thấy tức đến hộc máu.


      “Đúng vậy, chúng ta tranh tới tranh lui, tất cả bẫy rập đều thiết kế tỉ mỉ, nhưng ngay cả ánh mắt ngươi cũng thèm liếc cái, tài năng chúng ta bằng ngươi, như vậy, ngươi trở về làm gì? Vì sao phải để phụ hoàng biết có người con trai như ngươi? Ngươi hỏi mấy vị hoàng huynh khác, từ khi ngươi trở về, phụ hoàng có bao giờ liếc mắt coi trọng chúng ta lần nào chưa? Chỉ cần ngươi cho phụ hoàng chút gì đó ngài cũng có thể cao hứng rất nhiều ngày, liếc tiếc dùng như bảo bối, có thứ tốt gì cũng chia cho ngươi phần, còn dư lại mới phân cho chúng ta, những thứ ngươi cần cần ngươi mở miệng, ngài đều tự mình chuẩn bị tốt nhất, phái người mang đến đưa cho ngươi, chỉ thế ngài còn lo lắng ngươi có thích hay , bộ dáng thắc thỏm lo lắng cho nhi tử, nhưng đưa cho chúng ta lại là ban thưởng, chúng ta phải dập đầu tạ ơn, cùng là nhi tử, dựa vào cái gì đối với ngươi lại bất đồng như vậy? Dựa vào cái gì chúng ta phải dùng đổ thừa của ngươi? Bạch Chiêm, ngươi vì sao lại trở về!”


      “Ngươi muốn biết vì sao, vậy ta liền trả lời cho ngươi.” Trang thư Tình lạnh mặt, cảm xúc muốn bảo vệ dâng lên trong lòng nàng, “Bởi vì Bạch Chiêm chỉ đem vị lão nhân cao cao tại thượng kia coi là phụ thân, chàng ấy muốn vị trí kia, chàng vốn muốn bấu víu, hề muốn bất cứ thứ gì từ hoàng thượng, cũng cần ngài ấy phải cho mình bất cứ thứ gì, bởi vì bản lĩnh của Bạch Chiêm có thể khiến chàng ấy có được thứ tốt hơn, ngươi hâm mộ, ngươi ghen tị, là bởi vì ngươi tài giỏi bằng chàng ấy, nếu ngươi có bản lĩnh, biết suy nghĩ nên coi chàng ấy là mục tiêu để vượt qua, chứ phải giết cha, giết vua!”


      Yếu hầu Chu Tri Đứa chan chát nhìn nàng, muốn phản bác, tức giận muốn mắng nàng hiểu cái gì đừng chen miệng vài, thậm chí muốn xông lên đánh nàng, nhưng cuối cùng, chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ bừng chăm chăm nhìn nàng, mong rằng có thể đâm nàng ta nhát.


      Nhưng ngay cả cử động cũng dám.


      Chỉ cần vừa động, tin rằng nam nhân kia nhất định giết chết .


      ở trong tình cảnh như vậy, cho dù chết cũng phải chết quang minh chính đại.


      Nhưng muốn chết!


      “Đường tranh công có rất nhiều, ngươi lại chọn con đường tệ nhất, còn trách được ai?” xong, Trang Thư Tình đột nhiên nhìn về phía Lục hoàng tử, “Đệ thể học theo , nhưng thứ dùng thủ đoạn để cướp có được lâu dài.”


      Chu Tri Tiếu nghĩ rằng nàng chuyện với , giật mình chút, sau đó trịnh trọng gật đầu.


      ngu.


      Kẻ ngu dốt có khả năng sinh hoạt tốt trong cung trong khi bản thân trọn vẹn, lại mất che chở của mẫu tộc. chỉ có chút ngờ, nữ tử lúc nãy còn ôn nhu với như vậy cũng có khi trở nên sắc bén.


      , loại độc này ngươi có được từ đâu, dược liệu như thế nào, làm thế nào để hạ độc?”


      Lương quý phi lo lắng nhìn nhi tử gần như sắp chịu đựng được, những lời này đều như dao nhọn đâm vào tim nhi tử, nhi tử của nàng thuận buồm xuôi gió từ đến lớn, sao có thể chịu được đả kích như vậy.


      Chu Tru Đức cũng nhìn nàng, thở hổn hển trào phúng : “ phải ngươi rất lợi hại sao? Còn cần hỏi ta?”


      “Ngươi có thể trả lời, nếu đám ngươi các ngươi có có chút tác dụng vậy còn cần các ngươi làm gì.”


      Hướng Tả mang theo hai người phối hợp tiến lên bước, bộ dáng tùy thời đều có thể bắt người.


      Tình thế tại mạnh bằng người, Chu Tri Đức thể cúi đầu, “Độc lấy từ Cúc Quốc, dùng ít người bất tỉnh, thuốc dẫn ở trong trà của phụ hoàng.”


      “Phải rồi, sao ta có thẻ quên, ngươi như ngươi có thể vì đạt được mục đích tiếc dẫn sói vào nhà, chết nhiều tướng sĩ như vậy, cũng chỉ vì dục vọng trong lòng ngươi.” Nghĩ đến trưởng tử Từ gia chết thàm, tầm tình Trang Thư Tình liền tốt lên được, bao nhiêu người chết, nàng dám biết.


      “Độc dược này ngươi còn ? Còn nữa, ngươi có biết độc này hại người như thế nào ? Ví dụ như đầu, hay lục phủ ngũ tạng.”


      “Tất cả độc dược đều ở trong lư hương kia, các ngươi có thể xem xét.” Chu Tri Đức cười có chút ác ý, “Về phần tổn thương ở chỗ nào,… ta cũng phải đại phu, nhìn ra được.”


      Ôn Đức tự tay cầm lư hương đến, Chu Tề nhận lấy mở nấp ta nhìn, ngửi lát liền thất vọng lắc đầu, “Chỉ còn lại bụi.” Chu Tri Đức cười càng thêm ác ý.


      Trang Thư Tình tự cảm thấy cản thân phải thành phần bạo lực, như nhìn bộ dáng này của nàng chỉ muốn đ lên đánh cho cái, nhưng mà tại nàng cũng còn sức, chỉ hừ hừ : “Ngươi tốt nhất nên mong rằng hoàng thượng có thể tỉnh lại, hoàng thượng vẫn nhớ kỹ tình phụ tử, nỡ xuống tay với hoàng tử, nhưng người khác chưa hẳn.”


      Ý cười chưa kịp thu liễm lại nghe thấy lời này, mặt Chu Tri Đức lập tức liền vặn vèo, há mồm lập tức muốn trào phùng lại nàng câu, nhưng Lương quý phi lại dùng sức giữa chặt tay , vừa nhìn qua liền liên tục lắc đầu.


      nên chọc giận nàng ta, nên chọc giận người này, Chu Tri Đức hiểu được ý trong mắt mẫu phi, lập tức đem lời nuốt về, câu này của Trang Thư Tình sai, nếu phụ hoàng còn sống, Chử gia nhất định là tội tru di cửu tộc, nhưng là hoàng tử, phụ hoàng bắt nhốt lại trong phủ giống như đại huynh và tứ huynh, lấy tánh mạng của , nếu đổi lại là người khác, có ai thủ hạ lưu tình với người từng hại mình mà lưu lại mối họa bên người.


      Nhìn lão nhân ngủ giường, Chu Tri Đức đột nhiên nhớ tới mới sáng nay còn cùng phụ hoàng thăm mẫu phi, thời khắc kia, bọn họ giống như đôi phụ tử chân chính.


      Khi đó trong lòng đều tràn đầy ý nghĩ, làm sao có thể hành động thiên y vô trùng, căn bản cảm nhận được thứ này, cho tời bây giờ, thứ có thể dựa vào, cũng là nhân từ của phụ hoàng.


      Chu Tri Đức mím môi, dời tầm mắt, mang theo chật vật cùng chột dạ chính cũng biết.


      Ôn Đức đưa lư hương đến trước mặt Trang thư Tình.


      Trang Thư Tình khảy khảy bên trong chút, hỏi Chu Tề, “ được?”


      Chu Tề lắc đầu, “Ta học nghệ tinh, nhìn ra được.”


      “Mạch tượng có biến hóa gì ?”


      có, vẫn rất chậm, giống như dứt nhưng đứt.”


      Trang Thư Tình nhìn ra bên ngoài, gần đến hoàng hôn, thời gian nàng đến kinh đô khỏng ba canh giờ, đám Trần Nguyên mang theo ít người quá chậm, huống chi có người đến thông báo, nhận được tin hẳn là tới sớm hơn, chỉ mong hoàng thượng có thể chịu thêm chút.


      Nàng bị người đồn rằng có thể khởi tử hồi sinh, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể bó tay thúc thủ, từ phù thủy này gán người nàng cũng khiến nàng có chút chột dạ.


      Phù thủy hẳn là có thể dời núi lấp biến, thứ gì mà làm được, chứ phải vô dụng giống như nàng.
      hargane187, tart_trung, hauyen280337 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Gần cuối rồi

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 157: trong cung


      Kinh đô vẫn chìm trong lo sợ.


      Người người nhà nhà đều đóng chặt cửa phòng, đường phố vắng lặng, ngay đến người cũng có.


      người nào biết tình huống trong cung như thế nào, cũng dám hỏi thăm.


      Cho đến khi có người cầm lệnh bài đến điều binh, quân đội chỉnh tề từng hành chạy đường, dân chúng mới có chút an tâm.


      Bọn họ quan tâm người ngồi vị trí kia là ai, chỉ mong cuộc sống của bọn họ có thể yên ổn là tốt rồi.


      Nhận được lệnh, đám đại thần kia mới biết, người tại tiếp quản hoàng cung là Bạch công tử, còn tâm tư để lựa chọn nên nghiêng về bên nào, đương nhiên là phải nhận mệnh làm việc, xuất lực ổn định kinh đô.


      Về phần số người khác…


      Sắc trời tối, vệ lộ mặt lúc này càng thêm cẩn thận, phòng có gì sơ xuất phía sau.


      Lúc này, đội mã của đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử đột nhiên xuất ở cổng thành và tám cửa cung, bọn họ muốn tạo phản, lúc này phát tín hiệu tập kích..


      Sắc mặt Ôn Đức đột nhiên thay đổi.


      “Công tử, có biến.”


      gương mặt lạnh lùng của Bạch Chiêm tràn đầy sát khí, ngay từ đầu nên đánh cho bọn họ đứng dậy được.


      Trang Thư tình nghĩ đến tình huống thân thể của tại, theo bản năng túm chặt lấy , nhưng lại nổi lời khuyên can, tình huống tại thể thành toàn cho lo lắng trong lòng nàng.


      Nếu những người đó đến…


      Chỉ Cố cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.


      Cuối cùng, nàng chỉ có thể , “Cẩn thận chút.”


      Bạch Chiêm sờ sờ mặt nàng, đem lo lắng của nàng thu vào trong mắt, ghi ở trong lòng, “Ôn Đức, bảo vệ tốt nơi này.”


      “Vâng.”


      Cầm lấy thanh kiếm tùy ý để bên cạnh, Bạch Chiêm liếc mắt nhìn hai người trong phòng, tại người duy nhất để ý chính là hai người này, ai dám động vào, giết tha.


      Kiếm vừa đến tay, Bạch Chiêm liền hóa thân thành ma, huyết khí tản ra khắp nơi.


      Trang Thư Tình đưa người đến cửa.


      có lưu luyến tha, rất dứt khoát. khắc kia nàng ở phía sau nhìn bóng lưng xa khuất tầm mắt, sau đó liền trờ về phòng.


      “Công công, ngươi cho người tiếng với các vị chủ tử trong cung, các nàng tốt nhất nên an phận trong phòng, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu ra ngoài, cẩn thận bị mãnh thú gây thương tích.”


      “Vâng.”


      Trang Thư tình nỗ lực suy nghĩ xem lúc này nàng có còn có thể làm gì nữa, những nghĩ tới nghĩ lui, mặc kệ nàng muốn làm cái gì cũng phải có người nguyện ý cho nàng dùng mới được.


      “Trang đại phu, ngài ăn chút trước .” Dùng bàn tay bình thường của đưa cái chén đến trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn, vị An Cùng kia cũng bưng cái chén khác đưa cho Chu ngự y.


      Trang Thư Tình nhận lấy, mỉm cười với Chu Tri Tiếu, “Đệ ăn chưa?”


      “Bên trong vẫn còn, bây giờ đệ ăn.”


      “Ăn nhiều chút, chuẩn bị tinh thần, đêm nay sợ là được nghỉ.”


      Chu Tri Tiếu đáp tiếng, thấy nàng ăn rồi mới rời .


      Ăn xong, Trang Thư Tình ra ngoài chuyến.


      đường đến đây, những mãnh thú theo nàng cũng ăn được bao nhiêu, chống đỡ đến bây giờ sợ là bụng bọn chúng đói vang. Cho dù muốn chúng ta chiến đấu vì nàng, nhưng nàng cũng thể hạn chế chúng nó.


      Sờ sờ đầu Niệm Niệm và Kim hổ, “ với các bạn của ngươi, mệnh lệnh thể giết người xóa bỏ, nếu có người dám tiến vào cung, bọn chúng tùy ý xử lý.”


      “Ngao ô?”


      “Đúng, ăn cũng sao.”


      “Ngao ô!” Niệm Niệm thét dài tiếng, dương chân chạy .


      Kim hổ cọ cọ nàng hai cái sau đó cũng chạy theo Niệm Niệm.


      Trang Thư Tình đứng lên, mặt vô bi vô hỉ, trong lòng nàng nghĩ, người quả nhiên vẫn ích kỷ, nàng ngoại lệ, vì bản thân có thể sống sót, chỉ có thể loại bỏ người khác..


      Mơ hồ truyền đến thanh cho nàng biết hai phe giao chiến, nàng thể nhân từ khiến bọn họ có cơ hội tìm được chỗ để đột phá.


      “Trang đại phu, bọn họ phải người vô tội, ngài… cần cảm thấy áy náy.”


      Trang Thư Tình quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Đức khỏi bật cười, đại khái, trong lo lắng của cũng đồng thời vì đành lòng của nàng .


      “Ta biết, Ôn công công, bọn họ đều biết hoàng thượng ở trong này, chúng ta nên chuyển người trở về tẩm cung .”


      Ôn công công lập tức liền đồng ý, cần gọi người đến đỡ, chỉ cần nhờ Chu Tề hơi nâng hoàng thường ngồi dậy liền tiến lên cõng người .


      Trang Thư Tình nhìn hai chủ tớ có chút thất lạc, “Hai người cũng theo bọn họ qua , lúc này thể tin được những người khác, lục hoàng tử, đệ đến hỗ trợ chăm sóc hoàng thượng.”


      Hai mắt Chu Tri Đức lập tức liền sáng lên, hai lời liền đuổi kịp, An Cùng nghiêng đầu lặng lẽ lau nước mắt, sau đó cũng nhanh chóng thu thập vài thứ đuổi theo bọn họ.


      Trong cung trừ mãnh thú cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, cung nữ nội thị, người cũng thấy, biết là trốn hay thừa dịp hoản loạn ly khai hoàng cung cũng chừng.


      Đại nạn ập đến, mỗi người chạy hướng, chỗ nào cũng như vậy.


      Tẩm cung của hoàng thượng gần nơi này, đai mấy vòng vẫn chưa tới.


      Khi tới tẩm điện của hoàng hậu Hoài Đức, cửa điện liền mở ra, hoàng hậu thân đạm mạc trang dung, đỡ tay vị trung niên ma ma từ bên trong ra, “Ôn công công, bản cung muốn phụng bồi hoàng thượng.”


      Ôn Đức hầu như hề suy nghĩ liền uyển chuyển cự tuyệt, “Nương nương, tình huống tại trong cung vô cùng rối loạn, mong nương nương quản tốt các vị chủ tử trong cung, hoàng thượng lão nô chiếu cố thỏa đáng.”


      “Các chủ tử trong cung bản cung đều dặn dò hết, những người an phận đều nghe lời, về những người còn lại, đại phải nhờ Ôn công công coi chừng.”


      Ánh mắt hoàng hậu dừng người hoàng thượng, trong mắt tràn đầy bi thương, “Bản cung và hoàng thượng là phu thê kết tóc, tuy rằng vẫn mực tương kinh như tân nhưng vào thời điểm này bản cung cũng muốn chăm sóc cho hoàng thượng, thỉnh Ôn công công thành toàn.”


      Người này chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu nhưng lúc này lại ăn vô cùng khép nép, Trang Thư Tình nghe nàng cũng có chút đành lòng nhưng nàng cũng chỉ có thể dời tầm mắt , chuyện này, tới phiên nàng quyết định.


      Ôn công công thời dài hơi, cần thận đưa hoàng thượng vào bên trong, “Vây đành nhờ hoàng hậu tời.”


      Hốc mắt hoàng hậu nhất thời liền đỏ bừng, liên tục gật đầu.


      Qua diện Hoài Đức chính là điện Nghi Thiên, nơi hoàng thượng ở.


      Trang Thư Tình cùng vào, gọi mãnh hổ gần nàng nhất đến, “Các ngươi phân công nhau bảo vệ các cung, người nào đến gần liền tùy ý xử lý.”


      “Rống!”


      Tiến vào điện, Trang Thư Tình liề nhìn thấy hoàng hậu tự tay cầm khăn lau mặt cho hoàng thượng, động tác rất dịu dàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu, động tác thi thoảng dừng chút lau lệ nơi khóe mắt, tình cảm như vậy, giống giả bộ.


      Chu Tri Tiếu tiến lên gì đó, hoàng hậu lắc đầu, tiếp tục tự tay lau cho hoàng thượng.


      Chu Tri Tiếu thức thời ly khai đến trước giường, nhìn thấy trang Thư Tình liền nhu thuận đến trước mặt nàng.


      Trang Thư tình đẻ lại cổ họng hỏi., “Tin được?”


      “Hoàng hậu có con nối dòng, vị này vẫn luôn được phụ hoàng thích, hậu phi có con dòng ngu ngốc tạo phản, hơn nữa nhà mẹ đẻ hoàng hậu vốn biết an phận thủ thường..."


      Thấy Trang đại phu cười cười nhìn , Chu Tri Tiếu lập tức liền im lặng, sắc mặt có chút xanh, giải thích : “An Cùng thích hỏi thăm những chuyện này, sau đó cho đệ, đệ có thể nhớ được ít.”


      “Người như vậy sai, lòng dạ đều lo cho đệ.”


      Biết những chuyện này có thể tránh xa tai vạ, bọn họ là người bị vây trong thế nhược, nếu trong lúc vô ý chọc phải người nên dây vào, tình cảnh bọn họ vô cùng khó khăn.


      Chu Tri Tiếu gật đầu, “ là người nương lưu lại cho đệ, nếu , đệ sống được tốt như vậy.”
      hargane187, Layla06, tart_trung37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :