1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 16.2
      Ồooooo… ta thích ta. Điều đó vừa khiến tôi ngạc nhiên, lại vừa . Tôi luôn xem Tiến sĩ Sloan và Đặc vụ Reed là người máy, như thể họ hề có sức sống vậy. thú vị khi được nhìn thấy khía cạnh mới này của họ.

      Mặt Reed trông hơi đỏ. Tôi dám tin là ta đỏ mặt. nhìn ta rất đáng . Tôi muốn ta . Tôi muốn ngồi giường và nhìn hai người họ lúng ta lúng túng trước dò xét của tôi. vậy đấy…chỉ có thế mới công bằng.

      “Coi nào, Reed, ở lại .” Tôi vỗ vỗ lên khoảng trống ở chân giường, cười toe toét. ta lặng thinh nhìn tôi. Nếu ánh mắt có thể giết người… lắng nghe phần còn lại trong câu chuyện của tôi mà, nhớ ?”

      “Tôi thể, Ruiz,” ta , “nhưng tôi quay lại sau. Trong lúc đó,” ta mở cặp và lấy máy ghi ra, “ghi lại cho tôi nhé?”

      Sloan cầm lấy máy ghi và gật đầu, cẩn trọng nhìn bất cứ thứ gì cả. “Dĩ nhiên.”

      Reed gật đầu cộc lốc rồi đóng cặp lại lần nữa, trước khi gần như bỏ chạy khỏi căn phòng. Tôi dám tin điều mình vừa chứng kiến.

      “Chuyện quái gì xảy ra giữa hai người thế,” tôi hỏi Sloan với họng đầy khoai chiên. ta quay đầu khỏi cửa và nhìn tôi, vẻ giật mình. Tôi nhướng nhướng lông mày và ta bật cười.

      gì cả, Livvie. có gì hết,” ta , giọng run run. “Giờ đừng có ăn khoai chiên của tôi nữa và đưa tôi mấy thứ kia .” ta cho tay vào túi và lấy ra chiếc bánh kẹp cùng hộp khoai chiên, trước khi an vị ở chỗ ngồi trước đó của Reed.

      “Mmm,” ta khi cho miếng khoai chiên vào miệng.

      “Mmm,” tôi nhại lại khi làm theo ta. Khi nuốt hết thức ăn xuống, tôi nhảy ngay vào chủ đề hay ho. “Thế… đến gặp tôi hay Đặc vụ Reed thế?”

      Sloan mỉm cười lắc đầu. Miệng đầy ứ, nhưng ta vẫn cố trả lời tôi. “, dĩ nhiên rồi.”

      dối,” tôi trêu.

      Sloan nhún vai. “Tôi đến đây để về Reed.”

      “Ý phải là…Matthew à?”

      “Livvie,” ta giọng cảnh báo.

      “Janice,” tôi đáp vẻ mỉa mai. “Coi nào, Sloan. Tôi kể cho cả hai nghe vài chuyện phải gió sâu sắc kia mà. Tôi nghĩ mình có quyền được tiêu khiển và ngồi lê đôi mách chút chứ. Reed rất hấp dẫn. Tôi hiểu mà.”

      “Chẳng có gì để kể hết,” ta nhấn mạnh, nhưng mặt lại hồng lên. Bất chấp tuổi tác, điều tôi cảm nhận được xảy đến với tất cả mọi người. Ta thể cưỡng lại việc bị thu hút bởi ai đó. Đôi khi, số phận làm điều đúng đắn, và sau đó bắt ta trả giá cho việc đó.

      “Sao cũng được. Tôi biết có chuyện gì đó diễn ra. Caleb từng rất khó chịu mỗi khi tôi gọi tên ấy trước mặt người khác, nhưng lúc ở riêng sao? Đó là câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi thấy vẻ mặt của Reed khi gọi ta là Matthew. ta trao cho đặc quyền đấy.”

      Sloan mắc nghẹn bánh kẹp và mau chóng hớp ngụm đồ uống để nuốt xuống. “Livvie!”

      “Được, được,” tôi và cầm bánh kẹp của mình lên, cực kì thất vọng. Chiếc bánh kẹp ngậy đến độ tôi có thể cảm nhận được dầu mỡ chạy trong huyết mạch của mình. Tôi rền rĩ khi nhai. “ cần phải kể cho tôi, miễn là ngày mai lại mang cho tôi trong mấy thứ này.”

      “Duyệt,” Sloan rồi cắn thêm phát nữa.

      Chúng tôi ăn uống trong im lặng dễ chịu kéo dài nhiều phút liền. Tiếng rền rĩ thường xuyên và những cái đảo mắt hau háu là giao tiếp duy nhất giữa hai chúng tôi.

      Sau đó, Sloan và tôi trò chuyện về cảm giác của tôi. Tốt. ta hỏi liệu tôi sẵn sàng về mẹ mình chưa. . Chắc chắn là .

      “Có hại ở chỗ nào chứ?” Sloan hỏi. “Bà ấy nhớ nhiều lắm.”

      Tôi nhìn xuống lòng mình. Tôi buồn. Tôi quá xấu hổ để nhìn vào mắt Sloan và thừa nhận . “Tôi muốn bà ta phải đau khổ.”

      Sloan lặng thinh.

      “Mấy tháng vừa qua vô cùng tồi tệ,” tôi tiếp, “Tôi bị đánh, bị hạ nhục và bị cưỡng ép vào những hoàn cảnh mà ai đáng phải lâm vào.” Tôi ngừng lại, đăm chiêu và trở nên giận dữ với mẹ mình. “Thế nhưng, tôi trải qua tất cả những chuyện đó lần nữa, nếu có thể thay đổi mười tám năm qua bên mẹ tôi. Tôi dành rất nhiều thời gian, cố gắng khiến bà ta tôi, hiểu tôi. Tôi dành rất nhiều thời gian để tâm đến điều bà ta nghĩ. Đủ lắm rồi, Sloan. Tôi để tâm đủ rồi. đến lúc tôi được sống cuộc đời của riêng mình, theo cách của riêng mình và tôi muốn bà ta là phần trong đó.”

      “Cách của là gì?” Sloan hỏi. Chẳng có bất kì cảm xúc nào trong giọng của ta. Nếu ta có đánh giá tôi, tôi cũng biết được. Nếu ta đồng tình với tôi, đó cũng là .

      “Tôi biết. Tôi biết mình nên là ai nữa rồi. Tôi chỉ biết mình muốn trở thành người mà người khác nghĩ tôi nên trở thành.”

      “Tốt,” Sloan .

      Sloan và tôi trò chuyện thêm lúc lâu nữa trước khi tôi bảo rằng mình mệt và muốn nằm xuống. Tôi để ta ôm chào tạm biệt và có lẽ…tôi ôm ta hơi lâu hơn dự định. Sloan dường như bận tâm lắm.

      Khi ta , tôi tắt đèn và trèo vào giường cùng với chiếc máy ghi của Reed. Tôi bật nó lên và bắt đầu .
      meocontb, miumiu122Snow thích bài này.

    2. nguyendobaochau74

      nguyendobaochau74 New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      5
      Dian ơi, quyển 2 hình như chưa có ebook để tải phải bạn. Sorry vì mình là người mới. Câu chuyện cảm động...
      Dian thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      @nguyendobaochau74 quyển 2 mình vẫn còn trong quá trình post đó bạn. Mỗi ngày post thôi. Bạn có thể theo dõi mỗi ngày hay có thể chờ đế khi mình post xong, sau đó mới có ebook. Cảm ơn bạn vì theo dõi truyện hén. :)

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 16.3

      ***
      đợt điện nữa chạy qua tôi. Tôi rất cần được giải phóng. Tôi la hét phía sau cái bịt miệng và vùng vẫy dưới dây trói, nhưng tất cả chỉ làm tăng thêm khổ sở nơi tôi mà thôi. Tôi nhấc mông lên, cố tìm cách di chuyển và tạo ra đủ ma sát để mang cơn cực khoái đến, song việc đó là vô ích đến thảm hại. Tôi thút thít và để cho nước mắt chảy tràn khi xung điện dừng lại. Cánh cửa mở ra và tiếng thở dài nhõm quét qua tôi. Caleb cuối cùng cũng quay lại đế chấm dứt nỗi đau khổ của tôi. Tôi biết làm thế.

      chầm chậm tiến đến và tôi thốt ra những thanh khe khẽ, van xin hãy khiến nó dừng lại. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bàn tay ấm áp của khum lấy mặt tôi và tôi tựa lên đó, áp gò má ướt đẫm của mình lên cổ tay và khóc nức nở. Nếu có thể nhìn thấy, có lẽ tôi xấu hổ và tự hào hơn. Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản bị lạc lối trong khổ sở của mình và rất mong được thoát khỏi nó.

      Tay di chuyển dọc xuống cổ và ngực tôi khi dòng xung điện khác kéo đến. Tôi cong người. Tôi muốn đến, – tôi cần phải đến. Chiếc bàn rung lắc khi tôi vùng vẫy. Bàn tay Caleb mơn trớn da thịt mềm mại bên dưới bầu ngực tôi, việc đó chỉ làm tăng thêm căng thẳng. Tôi chỉ cần thêm chút nữa, chút nữa thôi. Nó dừng lại. Tôi khóc dữ hơn.

      Tôi van nài từ bên dưới vải bịt miệng, nhưng Caleb chẳng gì cả. Thay vào đó, đôi tay khum lấy hai bầu ngực tôi và rồi chầm chậm tháo hai chiếc kẹp xuống. Máu chạy dồn về hai nhũ hoa và tôi hét lên phía sau lần vải bịt miệng. Đau , nhưng điều đó cũng khiến tôi muốn nhiều hơn nữa. xoa bóp ngực tôi và tôi gần như rên ừ ừ khi cố áp sát hơn vào tay . Đột nhiên, hơi ấm của khuôn miệng hôn vòng quanh ngực trái của tôi, và mái tóc cù lên vồng ngực tôi nhồn nhột.

      “Đúng rồi.” Tôi thở dài.

      Khuôn miệng của Caleb dịu dàng đến đau đớn, lưỡi vờn quanh da thịt căng cứng của tôi, dùng răng, mút mát thô bạo, chỉ có những cú liếm và những cái hôn nhàng khiến tôi muốn chạm vào . Khi chuẩn bị lặp lại qui trình cũ ở bên ngực còn lại, đợt xung điện khác lại tấn công nơi thầm kín đáng thương của tôi.

      “Làm ơn!” Tôi thét lên phía sau vải bịt miệng. “Làm ơn!”

      lùi ra cho đến khi dòng điện chấm dứt và tôi sợ bỏ tôi lại lần nữa. Tôi nghe thấy tiếng kéo khóa quần và phải ngăn mình khỏi gật đầu háo hức. Phải, em muốn điều này. Làm ơn, em muốn điều này. Những ngón tay kéo vải bịt miệng xuống và ngay lập tức, tôi cầu xin trì hoãn từ .

      “Chủ Nhân, làm ơn hãy khiến nó dừng lại , hãy để tôi đến. Tôi ngoan ngoãn. Tôi thề. Tôi ngoan ngoãn.” Khi gì, tôi thút thít, “Caleb, làm ơn mà!” Hơi nóng của tỏa ra gần mặt tôi, theo sau là cú ấn nhè từ cậu của lên môi tôi. hề chần chừ; tôi há miệng ra và đón nhận .

      Nhận thức kinh hoàng đánh động tôi, đây phải Caleb. Cảm giác của gã đàn ông này trong miệng tôi sai trái. Tôi cố dứt ra, nhưng kẻ lạ mặt giữ lấy gáy tôi chặt – và dù bản năng sai khiến, tôi muốn cắn ta chút nào.

      đợt xung điện nữa kéo đến và tấn công tôi từ mọi góc độ có thể tiếp cận được. Tôi rên rỉ quanh kẻ lạ mặt, trong khi đồng thời phanh phập với khí và tránh khỏi ta. Tôi hề sợ như lẽ ra phải thế. Có thể là vì ta giao cấu với miệng tôi cách từ tốn, bạo lực. Phải, kẻ lạ mặt làm cho phép tôi quay , nhưng còn lâu mới gọi là thô bạo. Dòng xung điện chấm dứt và tôi để hông mình hạ xuống bàn. Tôi chật vật hít thở đều với ‘cậu ’ của kẻ lạ mặt trong miệng. Trong tĩnh mịch yên ắng, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ từ yết hầu của khi trượt ra trượt vào miệng tôi.

      ta rút ra khi còn chưa giải phóng, và tôi lập tức cảm thấy nỗi bối rối và xấu hổ lẽ ra nên xuất trước đó kéo đến. Tôi muốn hỏi ta là tên quái nào. Tôi muốn hét lên cầu cứu, gọi Caleb, nhưng lại chẳng gì.

      “Đẹp lắm,” ta với trọng Tây Ban Nha nhàng. Cả người tôi lập tức đỏ lựng lên. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng đó.

      “Felipe?” Tôi rụt rè hỏi, nước mắt chực trào.

      “Phải, đáng của tôi, nhưng nên lên tiếng trừ khi được hỏi,” ông ta nhàng . “Tôi biết Chủ Nhân của cố dạy dỗ tốt hơn. Nhưng tôi thể đổ lỗi cho ta vì khoan nhượng với được. Tôi cũng bỏ qua cho Celia quá nhiều lần rồi,” ông ta cười khùng khục. “Dù vậy, tôi hiểu tại sao ta lại cho phép gọi tên riêng như thế. Việc đó quá thân mật. Hai người có tư tình sao?” Tôi đáp. Tôi quá sốc. “Trả lời ,” ông ta dịu dàng . Tôi mở miệng, nhưng thanh duy nhất thoát ra là tràng rên rỉ dài khi dòng điện lần nữa tấn công tôi. Ông ta quay tiếng “kịch” vang lên. Xung điện dừng lại.

      “Ôi! Chúa! Ơi!” tôi rền rĩ. “Cảm ơn!” Tim tôi còn chưa kịp đập chậm lại.

      Những ngón tay của Felipe mơn trớn cánh môi trong ở nơi thầm kín của tôi gần như ngay tức khắc. Tôi cố dịch ra, song tất cả những gì tôi xoay sở làm được đó là di chuyển hông lên xuống, và việc đó dường như chỉ đẩy hành động của ông ta xa hơn. tràng lắp bắp những tiếng “” thoát khỏi miệng khi tôi cảm nhận được những ngón tay của ông ta cố len lỏi vào bên trong tôi, nhưng ông ta nhanh chóng khiến tôi im bặt với cái vỗ lên bên mặt tôi và mệnh lệnh bắt tôi phải giữ yên lặng. đau đớn gì nhưng việc đó lại rất hiệu quả.

      “Tôi chỉ nhìn thôi,” ông ta . Ông ta ấn lên thứ gì đó khá đau bên trong tôi. Tôi bắt đầu khóc và nhõm làm sao, ngón tay kia rút ra.

      Tôi muốn Caleb. Sao ấy có thể bỏ mình ở đây như thế chứ?
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 16.4
      rất ướt đối với trinh nữ đấy.” ông ta , và lần nữa, cả người tôi đỏ lên vì hơi nóng và xấu hổ. “Nhưng thế cũng chẳng có gì sai đâu.” Ông ta cười đó sao? Sợ hãi đâm xuyên qua tôi. Tôi mong người đàn ông này sớm rời và Caleb quay lại để thả tôi ra. khoảng lặng dài kéo theo sao, bị ngắt quãng bởi những tiếng sụt sịt khe khẽ và tiếng hít vào thi thoảng của tôi khi tôi cố giữ tiếng khóc lóc nhất có thể.

      Cuối cùng, ông ta lên tiếng, “Xin lỗi, đáng . Tôi sớm rời thôi và tôi làm hại đâu. Chỉ là tôi thấy tò mò. Có lẽ, khi chủ nhân của cho phép, tôi có thể khám phá kĩ hơn tò mò của mình.” Tôi cố tập trung vào việc ông ta làm hại tôi và thở hắt ra nhõm, ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại và nước mắt ngừng rơi.

      “Caleb rất…say mê ,” ông ta và bật cười khe khẽ. Đó dường như là câu bông đùa tôi chẳng mấy thích thú. “ ta ?” ông ta bỗng nhiên hỏi.

      Tôi đáp gì. Tôi quá mệt mỏi, quá sốc và sợ hãi để trả lời rồi.

      “Tôi luôn có thể mở máy lại,” ông ta .

      !” Tôi hét lên trước khi kịp ngăn mình lại.

      “Tôi nghĩ thế,” ông ta .

      “Tôi biết,” tôi thào.

      “Giải thích xem.”

      “Tôi chưa bao giờ. Làm sao tôi biết được.”

      Felipe bật cười ha hả, “Ai cũng biết cả, quý ạ. cũng biết đấy. ta hay là ?”

      Tôi biết phải gì. Tôi hiểu Felipe đủ để đoán xem liệu ông ta có định làm hại tôi hay Caleb . Ngoài Celia ra, tôi chưa bao giờ ở riêng với ai trừ Caleb cả.

      “Ông có Celia ?” thay vào đó tôi hỏi.

      Felipe thở dài, “Thông minh lắm, . Trả lời câu hỏi bằng câu hỏi, và bao giờ sai điều gì cả. Dù vậy, tôi có câu trả lời cho mình rồi. tiếc ta biết điều đó.”

      ấy biết,” tôi thầm.

      Felipe bật cười to, “Người ta nghĩ thế! có biết tôi gặp Celia thế nào ?”

      Tôi lắc đầu.

      ấy là con đối thủ của tôi. Nhiều năm trước, khi quyết định khiến mình nổi danh, tôi đối đầu với cha ấy và chiến thắng. Khi chọn chiến lợi phẩm…tôi lấy Celia.” Giọng ông ta trở nên dịu dàng. “ ấy ghét tôi trong nhiều năm liền và phải lúc nào tôi cũng tử tế với ấy. tại… giây phút nào trôi qua mà tôi ước có thể lấy lại thời gian lãng phí. Tôi làm hỏng ấy.”

      “Bằng cách bắt ta lau dọn nhà cửa và làm nô lệ cho ông?” tôi hỏi vẻ hoài nghi.

      “Tôi hiểu tại sao Caleb lại bị hút về phía rồi. là kiểu phụ nữ mong muốn được khuất phục nhưng lại từ chối đầu hàng. Những phụ nữ như thế chính là rượu ngon của thế gian,” ông ta . “Tin tôi , Celia rất hạnh phúc. Tôi cho ấy mọi thứ ấy cần và hơn cả những gì ấy khao khát.”

      Tôi ngậm chặt miệng và để Felipe làm theo ý mình.

      cho phép Caleb bán à?” ông ta hỏi.

      “Tôi đâu được chọn lựa,” tôi thầm.

      “Sống như nô lệ hay chết theo ý của người khác luôn là lựa chọn, đáng ạ,” ông ta khẽ . “Có lẽ nên nhắc nhớ chủ nhân tại của mình .”

      “Sao ông lại là chủ nhân tại của tôi?”

      “Caleb biết à? Rafiq đến vào ngày mai. Tôi ngờ rằng hai người sớm rời khỏi chỗ chúng tôi thôi. Dù sao cũng tiếc, phải miễn cưỡng thừa nhận là tôi khá thích thú khi hai người có mặt ở đây. Caleb là người đàn ông thú vị, hơi…cực đoan, nhưng vẫn thú vị như thường.”

      Tôi có cảm giác như người nào đó vừa đấm vào bụng mình và rút hết khí ra khỏi hai buồng phổi vậy. Rafiq sắp đến đưa tôi và Caleb chẳng làm gì để ngăn ông ta lại cả. Mọi thứ kết thúc rồi. Tôi thua.

      “Thả tôi ra,” tôi thút thít. “Làm ơn, hãy giúp tôi.”

      Felipe thở dài, “Tôi e là thể, đáng ạ. Rafiq…à, thế này nhé, ông ta dễ chấp nhận phản bội đâu.”

      Trong lúc cố tiếp thu điều ông ta vừa , tôi nghe thấy tiếng bước chân của ông ta và co rúm lại khi ông ta nhét tấm vải bịt miệng ướt đẫm về lại chỗ cũ rồi buộc nó lại. Tôi hốt hoảng khi sợi cáp lạnh lẽo lướt dọc theo cơ thể mình. Tôi muốn hai đầu nhũ hoa lại bị kẹp nữa. Tôi vùng vẫy trong khả năng của mình. Nửa người của tôi khá tự do, vậy nên hơi khó cho ông ta khi dùng sức nặng để đè tôi xuống và gắn lại mấy chiếc kẹp.

      !” Tôi thét lên trong tuyệt vọng, nhưng chỉ có tiếng cười khe khẽ của ông ta đáp lại.

      “Tôi xin lỗi đáng , nhưng tôi thể để chủ nhân của phát thấy trong tình trạng khác được. Như thế rất hay.”

      Tôi rền rĩ cách đáng thương. Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh trở lại sau cơn khuấy động dữ dội , vùng kín của tôi đau nhức, hai nhũ hoa cũng thế - song tôi thấy mừng vì cảm thấy bình thường được đôi chút. Tôi chắc mình có thể chịu đựng thêm nhiều tra tấn hơn nữa.

      “Tôi tặng món quà trước khi ,” Felipe .

      Tôi lắc đầu điên cuồng, nhưng điều đó ngăn ông ta đặt tay vào giữa hai chân tôi và ve vuốt. Cả cơ thể tôi bất động, và trái với ý muốn của tôi, ông ta khơi lên ngọn lửa khao khát và nhanh chóng khiến nó bùng cháy dữ dội lần nữa. lâu sau, tôi đẩy người về phía ông ta, tìm kiếm giải phóng mà bản thân cần đến tuyệt vọng. Và cuối cùng, ông ta kéo tôi qua khỏi đường ranh giới. Ông ta chà xát mạnh và nhanh hơn, khiến tôi thét lên khi cơn cực khoái xé toạc tôi ra. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Với tình trạng đói khát như giờ, cơn cực khoái mạnh mẽ vừa rồi chẳng xoa dịu được đam mê của tôi là bao. Với nỗi khiếp đảm sâu sắc, tôi nhận ra ông ta gắn lại chiếc kẹp ở nơi thầm kín của tôi. Tôi van xin ông ta đừng làm vậy.

      Chỉ trong vòng vài giây sau khi ông ta rời , tra tấn lại bắt đầu từ đầu.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :