Mèo hoang qua đường - Hàn Hàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      [​IMG]

      Tên truyện: MÈO HOANG QUA ĐƯỜNG

      Tác giả: Hàn Hàn.

      Thể loại: đại, hắc bang, giả tưởng,...

      Giới thiệu:
      ~Mèo hoang qua đường~

      Ngày xửa ngày xưa, có con sâu .

      với tôi rằng: chim sẻ là kẻ xấu.

      Chim sẻ với tôi: Kẻ xấu chính là chuột nhắt.

      Con chuột với tôi: phải! Mèo mới là kẻ xấu xa nhất!

      Tôi chính là con mèo.


      Người đó có mái tóc đen cùng đôi mắt đen như vũ trụ vô tận. con người lạnh lùng băng giá. Ở cạnh , thoải mái.
      “Kat! Là tôi điên hay em điên? Hay chính vì kẻ điên như em nên tôi mới hóa điên như thế này?”

      Người nọ lại có đôi mắt xám, tóc nâu màu hạt dẻ. kẻ ngốc ngếch nhưng vô cùng dịu dàng. Dịu dàng đến mức khiến cảm thấy khó chịu.
      “Khó chịu ư? Rời bỏ tôi rồi cưng biết thế nào là địa ngục. Kat! Ngoan ngoãn làm con mèo bên cạnh tôi

      Last edited: 30/8/17
      Chris thích bài này.

    2. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      Chương 1: Thế giới có xấu xa?


      là người có kí ức, hay chính xác hơn là kí ức của bị phá hủy.”


      Kat nằm bàn phẫu thuật lạnh băng khẽ chớp chớp đôi mắt trống rỗng, xung quanh là mùi thuốc khử trùng hòa lẫn cùng với mùi tanh của máu.


      Máu? Gương mặt Kat chút cảm xúc, quá quen thuộc với chuyện bị đem ra mổ xẻ rồi. Nhưng dù có quen nữa bản thân vẫn có giới hạn chứ. mệt! Rất mệt. có thể được nghỉ ngơi chút ? Vết thương từ đợt thí nghiệm lần trước người còn chưa lành hẳn mà…


      Có tiếng đập cửa từ bên ngoài vọng vào. Tiếng đập cửa vô cùng dồn dập! Họ sao vậy? biết rằng nên để yên cho người ta tập trung làm phẫu thuật sao?


      - Kat! Ta sắp xong rồi! Con cố gắng chút nữa thôi!


      nhìn đến người vừa chuyện với mình. Lão tiến sĩ này! Biết thuốc gây mê hết tác dụng còn mau kêu người tiêm thêm mà còn mở miệng động viên. Nếu ngay cả thuốc gây tê cũng hết tác dụng chắc chắn đau đến chết mất. Lão già lú lẫn này…


      Khoan ! Hình như có gì đó đúng, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng thí nghiệm này. Chỉ có mình ông ta loay hoay làm phẫu thuật cho … mọi khi phải đông vui lắm à?


      Tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài truyền tới ngớt. Còn có tiếng người , tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

      nhắm mắt, gương mặt mệt mỏi đến cực điểm. Trong đầu thầm nghĩ biết lão già tiến sĩ này lại gây chuyện gì nữa rồi…


      nhớ lại chút, lúc nãy ngủ trong phòng tiến sĩ tức tốc chạy đến lôi vào đây, chẳng chẳng rằng mà tiêm cho liều thuốc mê, tỉnh dậy nghe thấy mọi thứ rối loạn như thế này.


      bản thí nghiệm. thí nghiệm thành công!


      Đây là trung tâm thí nghiệm phi pháp. Tại sao lại phi pháp? Vì họ làm thí nghiệm cơ thể con người. Đương nhiên là có ai tự nguyện đưa cơ thể của mình ra để bị tiêm vào cơ thể những chất lạ đâu nên đa số là được bọn họ mua về từ những trại trẻ mồ côi bờ vực đóng cửa. cũng là được mua về trong số đó. Thiểu số còn lại đương nhiên là cơ thể người chết. Những chuyện này đều là do tiến sĩ kể cho nghe.


      Kat được mua về đây từ năm 10 tuổi, 10 năm qua có ngày nào phải nghe thấy những tiếng khóc của các đứa trẻ xung quanh, có ngày nào là phải chịu đau đớn. Bọn họ hề đánh đập ngược lại còn đối xử với những đứa trẻ vô cùng tốt. Nhưng thứ mà bọn họ làm thực chất chính là tra tấn. Thuốc tê hết tác dụng ai mà chịu nỗi những cơn đau do phẫu thuật triền miên gây ra? Bọn họ chưa lần duy nhất tìm ra phương thuốc thành công, những đứa trẻ như cũng ngừng chịu đau đớn


      Riêng chỉ có lão già - Tiến sĩ Jay - đối xử với vô cùng ưu ái. Ở đây mọi người dùng tên mà dùng biệt danh. Ông ta nơi này rồi ngày nào đó bị phá hủy, mọi người tốt nhất nên dùng biệt danh và ngoại trừ trao đổi với nhau về công việc ra bọn họ cũng được giao lưu hay trò chuyện như bình thường.


      Ông bảo giống những đứa trẻ khác. Cơ thể vô cùng đặc biệt…

      Bọn họ mỗi lần phát ra những loại thuốc nào mới liền tiêm vào người lượng cực để xem cơ thể phản ứng như thế nào. Dù là chất độc, cơ thể tự động tạo ra kháng thể mà dễ dàng phá bỏ ngăn cho chất độc gây hại đến cơ thể. Nếu là loại thuốc thành công có thay đổi cực xảy ra người .


      Tiến sĩ cũng kể cho nghe rất nhiều thứ về xã hội bên ngoài. Bởi vì ông tin với cơ thể đặc biệt như vậy thành công và ngày nào đó những điều ông kể cho nghe về xã hội giúp ích cho .


      Ông đúng! Lúc thí nghiệm thành công người là lúc ông vui vẻ hưng phấn vô cùng, lão già còn phấn khích đến mức đặt tên cho .


      Từ đó nghe thấy mọi người gọi bằng số như những đứa trẻ khác.

      Từ “104” trở thành “Kat”.


      Lão già hình như quen đặt tên… cái tên xấu!


      Có lần nhịn được tò mò hỏi Jay tại sao lại quyết định chọn DNA của mèo? Nó phải là loài động vật thông minh nhất, phải là loài chạy nhanh nhất, phải là loài vật trung thành nhất, phải là loài máu lạnh nhất cũng phải là loài đáng tin nhất.

      Ông xoa đầu giải thích, tuy mèo thông minh nhất nhưng suy nghĩ rất nhạy bén, nhanh nhất nhưng phản ứng với tỉ lệ rất chính xác, phải loài máu lạnh bởi vì ông tạo nên thí nghiệm này với mục đích phải sử dụng như sát thủ, đáng tin là bởi vì ông muốn phải dựa dẫm hay trung thành với bất kỳ ai cả.


      Những thứ được xem là càng “tốt nhất” lại càng nguy hiểm nhất. Con người là loài vừa tham lam vừa ích kỷ. Họ vì mọi cách mà dành thứ “tốt nhất” về cho mình.


      Lúc đó vẫn hiểu ý của ông, mãi cho đến sau này, khi ra ngoài xã hội, chứng kiến hết thảy mọi thứ xấu xa đời mới biết được điều mà ông làm, tất cả là vì .



      biết ai là người đứng sau tổ chức cho tiến hành các cuộc thí nghiệm này, bọn họ là muốn tạo nên nhóm người dị năng để thống trị thế giới hay đơn giản chỉ là nhóm tiến sĩ điên loạn muốn nghiệm để chứng minh rằng có thể cấy ghép DNA của người và thú với nhau. từng đem vấn đề này hỏi tiến sĩ Jay, ông trả lời câu hỏi chỉ mọi thứ đều như nghĩ. Ông cũng cho biết ai là người đứng sau tổ chức này.


      Ông cái gì cũng , cái gì cũng biết. Thấy chán nản trề môi ông cười cười cưng chiều xoa đầu rằng, tất cả mọi thứ đời này, biết càng ít lại càng tốt.


      Bỗng có tiếng súng nổ kéo Kat về với thực tại.


      lim dim đôi mắt nhìn lên gương mặt già nua của tiến sĩ, trán ông lấm tấm mồ hôi.


      Jay lấy ống thở ra khỏi mũi , nâng nười ngồi dậy, tiện tay lấy ly sữa ở bên cạnh đưa tới ngay bên miệng : “Ta biết con thắc mắc nhưng đừng hỏi, mau uống


      Đúng vậy, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông, ông rốt cuộc gây ra chuyện gì rồi nhưng mà rất mệt, mặt mày say xẫm, chút sức lực cũng còn đành phải nghe lời ông uống hết ly sữa tươi. Ngay lập tức đầu óc bỗng quay cuồng, cảm giác khá quen thuộc lại ập đến. Lúc bình tĩnh nhìn lại chính mình thấy bản thân bị biến thành cục bông màu đen, tiến sĩ Jay vội lấy chiếc khăn lông lớn ở bên cạnh đem cục bông ấy lẫn quần áo của bọc kín lại chỗ rồi giấu vào tủ thuốc trong góc rồi ông chạy đến mở banh cửa sổ ra.


      Ngay lúc này chiếc cửa lớn bị người bên ngoài đạp đổ.


      Kat yên lặng nằm trong kiếc khăn lông hai tai vểnh lên chăm chú lắng nghe tình hình bên ngoài, nếu nhớ nhầm, chiếc cửa đó được tinh luyện từ thép, nếu có dấu vân tay của tiến sĩ chắc chắn cửa mở được trừ khi… chà… sử dụng súng điện từ, mấy người này nếu phải là người xấu có ma mới tin được.


      “Lão già này cũng to gan ! Còn dám khóa cửa! Tính tạo phản hả ông già?”. Người đàn ông cao lớn, giọng ồm ồm tiến về phía tiến sĩ Jay, cây súng tay cũng hướng đến giữa mi tâm của tiến sĩ. “ mau! Ông đem thứ đó giấu đâu rồi?”


      ! có! Tôi nào dám tạo phản…. Chỉ là sau khi nghe thấy cuộc chuyện giữa tôi và cậu chủ, Kat lấy cắp thứ đó chạy trốn rồi.” Tiến sĩ giọng run rẫy, xong mắt hướng về phía cửa sổ bị mở toang.


      Kat nghe thấy giọng đầy sợ hãi của tiến sĩ Jay, đây là lần đầu tiên sau 10 năm sống ở nơi này được nghe thấy run rẩy sợ hãi của tiến sĩ. Ông già đóng kịch cũng giỏi. Nhưng mà… thứ đó??… ra bọn họ đến là đễ tìm đồ.


      “Là thí nghiệm 104 sao?” Người đàn ông cất giọng ồm ồm hỏi nhìn chằm chằm vào tiến sĩ chỉ thấy gương mặt già nua kia khẽ gật đầu. “Chết tiệt!” người đàn ông đó rủa tiếng “Sao ông chặn nó lại! Nó là vật cưng của ông đáng lẽ phải nghe lời ông chứ!”


      Tiến sĩ thở dài: “Các người chẳng lẽ biết cơ thể của Kat bị tiêm nhiều chất thí nghiệm hóa học nên đâu giống người bình thường. Sau khi biết được về thứ đó nên lấy cắp trốn rồi. Già yếu như ta làm sao cản nổi…”


      Lại dối! Kat buồn bực nghĩ nghĩ, điểm yếu của nằm ở đâu ông ta đều biết hết. đủ sức cản ư? Ông ta giết còn được nữa là khác…


      rủa thầm ông già này sao tự nhiên lại đổ hết tội lên đầu bỗng nghe thấy tiếng bước chân.


      Tên đầu sỏ mặt mũi dữ tợn tiến về phía cửa sổ, nhìn ra xung quanh. Trung tâm thí nghiệm này được xây trong rừng nhằm để che dấu tai mắt của chính phủ cũng như của những kẻ tò mò. đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá chút, đây là tầng cao nhất, người bình thường muốn nhảy từ độ cao này xuống là thể, xung quanh chỉ toàn là cây cối, có nhánh cây đung đưa lay lắt trong gió. Khoảng cách giữa nhánh cây đó với cửa sổ này cũng quá xa. Người bình thường thể nhảy lên nhánh cây đó.


      từng gặp qua 104, con bé vừa nghịch ngợm vừa lạ lùng, cũng là mẫu thí nghiệm mà tiến sĩ Jay cực kỳ quý trọng. Muốn nhảy từ độ cao này xuống hay nhảy lên nhánh cây ngoài cửa sổ này, đáp án hợp lý nhất có thể nghĩ đến chính là . nhíu mày, quay sang lớn với những tên còn lại bên ngoài: “Tụi bay còn chờ gì nữa?! Mau chia nhau ra. Dù có lật tung nơi này lên cũng phải tìm cho ra!”


      Những người bên ngoài chỉ chờ có thế liền vâng dạ lập tức chạy tìm kiếm, dám chậm trễ dù là phút. Tên đầu sỏ vẫn đứng yên trong phòng, nhìn tiến sĩ Jay chút lại đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Sau đó lấy điện thoại ra ấn dãy số, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy. Tên đầu sỏ giọng ồm ồm lên tiếng trước: “Cậu chủ! Thứ đó đúng là còn ở chỗ này nữa!” tay cầm điện thoại, tay nâng lên trước mặt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn có viên ngọc màu trắng đeo tay. “Thí nghiệm 104 bỏ trốn cùng thứ đó rồi!”


      Đầu dây bên kia im lặng lâu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất có từ tính, vô cùng trầm ấm: “Con mèo lười trốn cùng thứ đó? Gan cũng …”


      Tên đầu sỏ trong lòng run lên chút. Cứ tưởng cậu chủ vô cùng tức giận, ngờ trong giọng còn có chút… hứng thú? “Vậy… vậy phải nên làm gì bây giờ ạ?”


      “Viên ngọc thế nào?”_ Người đó nặng mà hỏi lại.


      “Viên ngọc vẫn giữ nguyên màu trắng.”


      “Nhìn kỹ lại xem.” Giọng người đàn ông bỗng chốc biến lạnh lùng, muốn có kẻ dối mình, đặc biệt khi đó lại là cánh tay phải đắc lực của .


      Nhận thấy tức giận từ đầu dây bên kia, tên đầu sỏ đưa bàn tay lên nhìn kỹ vào viên ngọc trắng, ngón tay còn thoáng lên chút run rẩy. “Tôi chắc chắn là viên ngọc vẫn giữ nguyên màu trắng.”


      Người bên kia nâng khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia nhìn lạnh lẽo: “Tốt! Tiếp tục cho người tìm .”


      Tên đầu sỏ vâng vâng dạ dạ định ngắt máy bỗng nhớ đến chuyện, quay sang nhìn tiến sĩ Jay còn tỏ ra vô cùng lo sợ trong góc, : “Còn tên tiến sĩ, có cần giết ạ?”


      cần. tại ông ta vẫn còn dùng được.” Người đó trả lời xong cũng ngắt máy luôn.


      Tên đầu sỏ cất điện thoại vào túi áo, lúc ngang qua còn cố tình vung tay hất đổ các tài liệu báo cáo cùng ống nghiệm chiếc bàn gần đó xuống đất, quên ném lại cho tiến sĩ Jay ánh nhìn ghê rợn với mục đích cảnh cáo.


      TIến sĩ Jay đợi cho đến khi tiếng bước chân xa rồi mới cúi xuống nhặt lên các món đồ. Thằng nhóc hung dữ này là! Ngày xưa nếu có ông bây giờ nó làm sao có thể đứng đây nạt ông hùng hổ như thế này được.


      Ông thở dài chút liền nghe thấy tiếng kêu nho phát ra từ chiếc tủ thuốc. Phải rồi! Chút nữa quên mất. Tiến sĩ đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Sau khi chắc chắn bên ngoài còn ai ông mới tiến về tủ thuốc lôi chiếc khăn lông ra ngoài. Vật trong khăn động đậy, ngửi thấy mùi quen thuộc liền ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy nghiêng đầu nhìn ông.


      Tiến sĩ Jay đưa tay vuốt ve cái đầu nhắn của cục bông trước mặt, giọng có chút bất đắc dĩ: “Nơi này bây giờ hết chuyện của ta rồi… con được tự do rồi Kat! Sau này phải chịu đau đớn mỗi ngày nữa.” Ông đưa ngón tay chạm vào lồng ngực bé: “Đây là nơi quan trọng nhất cơ thể con! Tuyệt đối cho bất cứ ai làm tổn thương nó.”


      “ĐÂY”… chẳng phải là trái tim sao?


      hiểu ý ông… trái tim là thứ quan trọng nhất cơ thể sao còn phải dặn dò cách thừa thãi như vậy.


      Cục bông vui, kêu meow tiếng. Dụi dụi đầu vào bàn tay chai sần của ông.


      Tiến sĩ Jay cười vui vẻ: “Ta sao! Bọn họ làm hại ta nhưng nếu bọn họ tìm được con, chắc chắn tha cho con!”


      Ông ôm cục bông tiến về phía cửa sổ, đặt xuống bệ cửa sổ rồi tiếp tục dặn dò: “Chạy thẳng từ đây ra đến đường lộ, sau đó cứ theo hướng đường lộ mà thẳng. Phải nhớ kỹ, khi ra khỏi đây phải chạy nhanh! Tuyệt đối được quay đầu lại.”


      Tiến sĩ xong liền dùng tay đẩy cục bông ra khỏi bệ cửa sổ. ngay lập tức lấy lại thăng bằng, đệm chân ló ra mấy cái móng, Kat lấy đà thu người phóng lên thân cây gần đó. cẩn thận trèo lên nhánh cây để thuận lợi nhìn về phía cửa sổ nhưng mà… cửa sổ bị ông ta đóng lại từ lúc nào.


      Tai của Kat động đậy, còn chưa kịp suy nghĩ liền nghe thấy tiếng chó sủa. đưa mắt nhìn xuống gốc cây, bên dưới có con chó săn lè lưỡi đầy phấn khích nhìn cục bông màu đen phe phẩy đuôi ở cây mà ngừng sủa to.


      Đồ chó phiền phức!


      rủa thầm tiếng rồi lấy đà nhảy sang cành cây khác. Cứ tiếp tục nhảy hết từ cành này sang cành khác, độ cao của các cành thấp dần thấp dần, cuối cùng cũng tiếp đất. Lại tiếp tục phóng nhanh bởi tiếng sủa sau lưng vẫn còn chưa dứt lại còn có xu hướng tăng thêm. Bọn người đó quả vô cùng muốn bắt trở về.


      nhịn được vừa chạy vừa quay đầu lại phía sau nhìn chút, chỉ thấy thấp thoáng sau cánh rừng có khoảng 2, 3 con chó săn theo sát , còn có tiếng bước chân chạy theo của con người.


      Kat nghĩ đến cách cư xử lạ lùng của tiến sĩ khi nãy… bắt được rồi bọn họ giết sao? đươc! còn chưa tìm lại được ký ức của 10 năm bị mất! Còn chưa tham quan, tận hưởng hết những của ngon vật lạ đời! Tuyệt đối để bản thân bị chấm dứt cách bạc bẽo như vậy được.


      “Thịch… thịch…”


      Lồng ngực của …. đau… sao tự nhiên lại đau như vậy?


      Kat ngửi thấy mùi máu… Thôi xong… miệng vết thương vừa làm phẫu thuật khi nãy bị đứt chỉ rồi. Hẳn là do hoạt động mạnh, nhưng mà có thời gian để dừng lại kiểm tra vết thương. Phải cố nhịn cơn đau để tiếp tục chạy trốn.


      Tiến sĩ cũng là! Sao lại quyết định thả vào đúng lúc như thế này chứ! mình gây chuyện đủ rồi lại còn muốn lôi vào, sợ chưa đủ khổ còn lôi mổ xẻ rồi mới quăng ra ngoài…


      đau đến mức nước mắt chảy ra từ lúc nào, tốc độ chạy cũng giảm dần, trước mặt mờ thành mảnh…


      Bỗng…


      “KÉT…két…ét…t…t”


      Là tiếng bánh xe rít mạnh dưới lòng đường.


      Kat hoảng sợ nhận ra mình chạy khỏi cánh rừng, tại ra đến đường lộ, ngay lập tức phóng sang bên kia đường. dừng lại thở dốc, nghe thấy tiếng mở cửa xe liền quay đầu nhìn đến chiếc xe hơi to lớn đỗ đường. Nếu như chậm chút…. nếu như họ nhanh chút bây giờ cơ thể chắc chắn nằm bẹp dí dưới bánh xe kia rồi. Nhìn … cái bánh xe kia còn to hơn cả , chỉ bánh xe thôi cũng đủ khiến cơ thể bé này chịu nổi rồi. Ngay cả chiếc xe hơi to lớn… dám tưởng tượng nữa.


      hai! Nhìn kìa, ra là con mèo đen.” Giọng đầy bất ngờ xen lẫn vui thích reo lên.


      Hai tai của Kat liền động đậy hướng mắt nhìn về phía người con trai tầm 25 tuổi, tay ôm chặt con gấu bông to lớn, tay chỉ về phía .


      “Còn tưởng là đâm chết người. ra chỉ là con mèo hoang qua đường.” Người được gọi là hai đó đưa đôi mắt đen u nhìn , giọng cực kỳ lạnh lẽo. quay sang nhìn em trai mình, giọng nhàng: “Chẳng có gì lạ cả, mau lên xe !”


      Thế nhưng cậu con trai ôm gấu bông kia ngược lại chẳng có vẻ gì là lắng nghe mình cả, cậu nhìn chằm chằm vào con mèo đen , giọng trách móc: “Hình như đâm nó bị thương rồi!”


      “Nếu đâm nó chết lâu rồi, Kỳ An! Lên xe , có việc gấp cần xử lý!” Người con trai với đôi mắt đen lại trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn .


      Buồn cười ! nghĩ dùng đôi mắt lạnh lẽo trừng con mèo khiến nó sợ mà bỏ chạy sao? … cũng sợ lắm nhưng mà mất máu nhiều đến mức tay chân bủn rũn cả rồi! tài nào cử động được cả.


      hai cứu nó sao?” cậu em trai vừa ôm gấu bông, vừa trề môi, gương mặt điển trai xụ xuống làm ra vẽ vô cùng tội nghiệp.


      Người này… lớn như vậy rồi cũng còn làm ra những vẻ mặt đó sao? Kat nghĩ nghĩ lại thuận người đặt mông xuống đất, hai chân trước chống thẳng, chiếc đuôi dài ngừng phe phẩy, đôi mắt tròn đen nhánh chớp chớp.


      “Chỉ là con mèo hoang thôi! Kỳ An à đừng nhìn nữa, mèo đen rất xui. Nếu em ngoan chút khi xong việc trở về mua cho em bộ trò chơi siêu nhân mới.”


      Kỳ An nghe mình , hai mắt sáng rực: “ ?”


      “Phải ngoan mới được! Kỳ An ngoan mau lên xe .” Người con trai mắt đen dụ dỗ rất khéo, giống như dụ em trai mình rất nhiều lần. Nhiều đến nỗi chuyên nghiệp luôn rồi.


      Kỳ An nghe vậy liền vui vẻ ôm gấu bông leo lên xe, miệng ngừng hát vang: “ hai là nhất! hai là nhất!”


      Người con trai mắt đen khởi động xe chạy , lúc sau lại nghe thấy giọng hỏi tò mò của Kỳ An bên cạnh: “ hai! Mèo hoang đó… chết sao?”


      “Mèo hoang qua đường… có gan liều mạng như vậy, làm sao chết được!” nâng khóe miệng cười , tay đặt vô-lăng, tay vươn sang bên cạnh xoa đầu em trai mình.

      Hết chương 1.
      Chris thích bài này.

    3. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      Câu chuyện ngắn về tên đầu sỏ thô lỗ: 105

      Chuyện xảy ra khoảng 5 năm trước, ngày hôm đó Tiến sĩ Jay vừa tiêm vào cơ thể Kat loại thuốc mới sáng chế, ông phải trông chừng liên tục để theo dõi xem cơ thể có những biến đổi hay phản ứng như thế nào với loại thuốc mới. Đêm ấy ông vẫn còn thức để xem lại báo cáo tình trạng của những đứa trẻ khác. bàn phẫu thuật gần đó là bé vóc người nhắn nằm ngủ, hai mắt nhắm chặt gương mặt đầy vẻ yên tĩnh.

      cựa quậy chút, tay hướng lên đầu, chân buông thõng xuống khỏi bàn phẫu thuật khiến chiếc mền trắng người cũng rơi xuống đất, thành công kéo lấy chú ý của tiến sĩ. Ông nhìn sang liền chép miệng, tướng ngủ của trông xấu vô cùng!

      Tiến sĩ Jay đứng dậy tiến đến gần chiếc bàn phẫu thuật, ông cúi xuống nhặt lấy chiếc mền, chỉnh lại tư thế của rồi đắp mền lên người , gương mặt đầy vẻ cưng chiều thương như người cha đối với con . Ông sờ tay lên trán , phát sốt… chẳng trách sao lại ngủ cách ngon lành như vậy.

      Bỗng có tiếng đập cửa vang lên lớn, ông vội vàng chạy đến mở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh ngạc hết mấy giây mới thốt lên được hai tiếng: “Cậu chủ Kan!”

      Người được gọi là cậu chủ đứng trước mặt tiến sĩ, cả cơ thể cậu chỉ toàn máu, bên cạnh còn đỡ thêm người con trai khác, nhận ra lo lắng gương mặt tiến sĩ, Kan liền lên tiếng giải thích: “Là máu của , phải của tôi. Mau phụ tôi dìu vào trong .”

      Cả hai đặt người bị thương xuống bàn phẫu thuật, tiễn sĩ Jay theo lương tâm của con người đầy y đức, tiện tay xem qua vết thương của người này.

      Nhìn thấy những vết chương chi chít người ngừng chảy máu, Kan nhíu mày khó chịu nhìn sang tiến sĩ: “Cứu được ?”

      “Mất máu quá nhiều, tiếp máu ngay chắc chắn chết.” Jay trả lời, quay sang bên cạnh cầm lấy bông băng và thuốc khử trùng băng lại vết thương, tạm thời cầm máu, ông yên lặng chăm chú bịt kín vết thương lại tiếp: “Nhưng mà lượng máu trong kho vừa hết sáng nay, ngày mai mới được giao đến.”

      Kan chán nản thở dài, lúc nãy bị đuổi bắt, nếu phải vì “lòng nghĩa hiệp” mà cứu giờ này chắc chắn về đến nhà và yên giấc chiếc giường ấm áp rồi. Chỉ vì vô tình trông thấy tên này nằm ngất đường, cả người đầy máu nhưng vẫn cố cầm cự để chính mình ngất , thấy Kan chạy qua liền tóm nhanh lấy ống quần của , miệng thào kêu cứu liên tục, dù thế nào cũng chịu buông ra còn sống chết dùng cả hai tay nắm lấy cổ chân . Bất đắc dĩ phải cúi người xuống vừa dìu tên bị thương sắp chết, vừa cố sức di chuyển nhanh. Phải cố lắm mới đánh lạc hướng được bọn người truy đuổi mình xong Kan liền chạy đến đây.

      mất công cứu như vậy bây giờ lẽ đành đứng yên nhìn chết. Kan khó chịu xoa xoa mi tâm nghe thấy giọng của tiến sĩ: “Máu của 104…” Tiến sĩ im lặng chút ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt sau khi chắc chắn Kan có vẻ tức giận mới dám tiếp: “…có thể tiếp máu cho người này bằng máu của 104…”

      Kan phải biết, người 104 chỉ toàn là những chất kịch độc. Lão tiến sĩ này lúc nào tìm ra phương thuốc mới đa số đều tiêm vào người 104.

      Nếu là những đứa trẻ bình thường chịu nổi. phần là do các thành phần trong thuốc khi kết hợp với nhau gây ra loại độc tố, phần là do cơ thể chịu nổi trước các kích ứng mạnh do thuốc gây ra. Chỉ riêng cơ thể 104 là khác biệt. Chỉ cần xuất chất lạ, hệ miễn dịch chủ động* tự nhiên tạo ra kháng thể cho chất lạ gây ra ảnh hưởng đến tuần hoàn của cơ thể.

      Kan nhìn người con trai thoi thóp bàn phẫu thuật, dù gì tên này cũng mất hơn nửa cái mạng rồi, trước sao gì cũng chết, nếu có cách cứu được nhưng tỉ lệ thành công cao nhất định phải thử.

      “Vậy ông mau lấy máu .”

      Tiến sĩ Jay khử trùng kim tiêm, nhìn Kan : “Cậu cũng mau thay đồ , nó rất ghét mùi máu!”

      Kan nhíu mày, lão tiến sĩ già này, chắc lú lẫn mất rồi, tự nhiên lại nhảm gì thế này.

      Chỉ thấy Tiến sĩ Jay cầm khay dụng cụ hướng về phía góc phòng. Tiến sĩ kéo ra tấm màng. Kan nhìn thấy đằng sau tấm màng là chiếc bàn phẫu thuật khác. đó còn có tấm mền trắng, bao phủ bên trong hình như là thứ gì đó tròn tròn trông giống….

      Kan vội mở miệng hỏi, giọng tràn đầy kinh tởm: “Xác chết à?”

      Tiến sĩ Jay nghe thấy liền nhịn nổi mà bật cười, ông cũng thèm trả lời, đưa tay lay lay người con cuộn lại tròn bên trong: “Tiến sĩ cần máu của con! 104! Mau dậy .”

      Chỉ nghe thấy người trong chăn ậm ừ vài tiếng rồi giữ nguyên chế độ im lặng như cũ. Kan tiến lại gần đánh giá “cái cục” bên trong chăn chút, nếu nhớ nhằm tại 104 hình như khoảng 15 tuổi… 15 tuổi… tướng ngủ xấu!

      Tiến sĩ Jay lại lay người gọi lần nữa, người trong chăn bị phá rối rốt cuộc chịu nổi liền thò cánh tay ra ngoài, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn trong chăn. Kan nghe thấy giọng mũi ngái ngủ phát ra từ trong chăn: “Lấy xong rồi tắm ! Tiến sĩ hôi quá…”

      ra câu lúc nãy của tiến sĩ, “nó” chính là “104”. Kan nhướng mày, gương mặt tỏ vẻ hứng thú. Kan vừa định đưa tay kéo chiếc chăn ra xem vẻ mặt ngố còn ngái ngủ bên dưới để xem ngay lúc này điện thoại trong túi áo bỗng rung lên. Kan nhìn điện thoại chút liền quay sang với tiến sĩ: “Bây giờ tôi phải rồi. Ông cứ việc chữa cho tên bị thương kia , khi nào trở nên khá hơn tôi cho người đến đón.” Kan xong đợi tiến sĩ Jay trả lời mà rời ngay lập tức.

      Sau khi Kan tiến sĩ Jay tiếp tục cho công cuộc cứu chữa của mình. Khoảng vài phút sau người con trùm mền kín mít chịu nổi liền bật người ngồi dậy. Tiến sĩ nghe thấy tiếng động cũng quay lại mà tiếp tục lay hoay với đống dụng cụ.

      104 đưa cặp mắt đen nhìn xung quanh căn phòng: “Vừa rồi có ai ở đây à?”

      Tiến sĩ trả lời câu hỏi của mà hỏi lại: “Con ngủ nữa à?”

      “Bị kim đâm vào người lại còn lấy ra cả đống máu ai mà ngủ cho được!” 104 chu chu cái miệng nhắn, nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật tiến đến gần ông, nhìn người con trai nằm bàn phẫu thuật, tò mò hỏi ông: “Thí nghiệm mới à?”

      “Cứu người thôi.”

      “Máu của tôi là cho người này à?”

      sắp chết… hết cách rồi…”

      104 nghe thế cũng hỏi nữa, gương mặt chút biểu tình, lẳng lặng đánh giá người nằm chút rồi quay lưng bước ra khỏi phòng phẫu thuật để về phòng mình tiếp tục giấc ngủ. thích mùi máu.

      ***

      “Cốc…. Cốc… cốc…”

      Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi.

      Mãi vẫn thấy người bên trong có động tĩnh gì cả nên 104 đành tự động mở cửa vào. đặt khay đồ ăn lên bàn đưa mắt nhìn sang người con trai chịu tra tấn mà lăn lộn giường.


      104 chống cằm ngồi xuống cạnh giường, mắt nhìn chằm chằm vào người con trai nọ giọng hỏi: “Rất đau à?”
      Đáp lại chỉ là tiếng thở dốc nặng nề.
      tên là gì?”
      “….” Im lặng....
      “Đồ kiêu ngạo! Đúng là tiến sĩ cứu nhưng có máu của tôi ông ta cũng phải bó tay nhìn chết thôi!” 104 khó chịu phồng má.

      Lúc này người con trai mới chịu liếc mắt nhìn , gương mặt dữ tợn pha chút ngạc nhiên: “Máu của ? là cái quái gì vậy?”
      104 nhoẻn miệng cười tự nhiên: “Tôi là 104…”. nhìn chút dường như suy nghĩ gì đó rồi vui vẻ tiếp: “ sử dụng máu của tôi… vậy cũng xem như là mẫu thí nghiệm được rồi! 105!”

      “Tôi tên là Thanh.” Người con trai đó lên tiếng, tay gác lên che cặp mắt đầy mệt mỏi, tay ôm chặt lấy lồng ngực! là đau quá! Tim của như muốn nổ tung ra mất rồi!

      104 để ý đến câu của , “Thanh” gì chứ! Gương mặt của ta nhìn rất hung dữ, lúc nào cũng cau có vặn vẹo, nếu phải ta chỉ mới gặp nhau tưởng chính mình thiếu nợ ta mấy kiếp rồi!
      quay sang khay đựng đồ lúc nãy mình mang vào, lấy ra băng gạc và thuốc: “Thay băng thôi 105!”

      Nghe thế lúc này mới nhận ra cả người mình vì nhẫn nhịn chịu đau mà ướt đẫm mồ hôi rồi. “Tiến sĩ đâu?” Thanh hỏi.
      “Ông ta ra ngoài, trước khi ông ấy dặn tôi nếu có việc gì làm nên để mắt đến chút.”

      Thanh gắng gượng ngồi dậy, lạnh lùng giật lấy cuộn băng gạc tay : “ cần! Tôi tự làm!"

      bị thương đến mức này rồi mà vẫn cố giữ lấy lòng tự trọng! quá là ngu ngốc! 104 nghĩ nghĩ rồi lập tức dùng tay đè mạnh vào vết thương người Thanh, nhe răng cười hì hì trái ngược đôi mắt đen láy vẫn giữ vẻ tĩnh lặng chút gì được cho là đùa cợt: “ có biết tôi tốn bao nhiêu máu để truyền cho hả? Tôi để chết dễ dàng như vậy được!”_ Im lặng lúc lại tiếp tục:”Với lại… Cha mẹ mất là do có người cố tình hãm hại, chẳng phải còn phải cố phục hồi nhanh để trả thù cho cha mẹ mình sao?”

      Thanh như thể tin nổi vào hai tai của mình nữa, mang ánh mắt ngờ vực đặt lên người : “Sao…? Sao lại biết chuyện này?”

      104 đắc ý tự tin nghênh mặt, cười hì hì ra vẻ bí hiểm nhìn :” Chuyện tôi muốn biết, gì là thể.”

      Thanh ngẩn người nhìn , thời gian ở đây cũng hơn tuần rồi, người tiến sĩ tên Jay kia cũng kể cho nghe đôi chút về nơi này. trung tâm thí nghiệm nhằm kết hợp DNA của người và thú với nhau. Nếu là tháng trước, khi nghe đến chuyện này, chắc chắn phải bật cười tin, nhưng còn bây giờ, khi tận mắt chứng kiến những gì xảy ra với gia đình mình mới tin vào câu :” đời này, chẳng có chuyện gì là thể xảy ra.”

      Thanh đưa mắt nhìn 104, giọng ngờ vực:” … biết đọc suy nghĩ của người khác?”

      ra là do nghe lén cuộc chuyện giữa tiến sĩ Jay và "cậu chủ". "Đọc suy nghĩ" ư? Đúng là có tự tin rằng tiến sĩ có thể làm được đều này cho các mẫu thí nghiệm, cụ thể là bằng phương pháp BCIs - đo sóng não.

      từng đề cập qua nhưng tiến sĩ đồng ý. Xâm nhập vào sóng não của người khác rất nguy hiểm, não bộ của con người gồm có năm loại, dù chỉ là xâm nhập vào loại cũng là chuyện tưởng, đương nhiên chắc chắn xảy ra quá trình phản nghịch gây hại cho người bị xâm nhập lẫn người xâm nhập.
      tại nếu như Thanh nghĩ thế nào cứ vậy , dù sao 104 cũng chán, ngại trêu chút. Nghĩ thế nên 104 trả lời chỉ đưa ngón trỏ thon dài lên đặt môi kêu suỵt tiếng, gương mặt làm ra vẻ bí hiểm.

      Những tiến sĩ ở đây cố tình thí nghiệm để tạo nên loài kỳ dị, cũng chẳng tiết tạo cho bọn quái thai này khả năng đọc được suy nghĩ. Trong lúc Thanh còn im lặng tiếp nhận thông tin lớn này bỗng nghe thấy giọng tằng hắng phát ra từ phía cửa ra vào.

      Tiến sĩ hai tay đặt sau lưng, người khoác chiếc áo blouse trắng, thong thả bước vào phòng, lúc ngang qua 104, còn quên ném ánh nhìn cảnh cáo về phía . Ông ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh giường, cầm lấy chiếc băng gạc vẫn nằm yên nãy giờ tay Thanh, bắt đầu thay băng cho vết thương của .

      - Con bé này vẫn thích chọc ghẹo người khác như thế. Cậu đừng để ý!

      104 nghe tiến sĩ thế, gương mặt cũng còn giữ vẻ bí hiểm khi nãy nữa, nhoẻn miệng cười bất đắc dĩ. Tiến sĩ Jay là! Cứ lựa ngay lúc đùa vui vẻ ông lại vào cắt đứt niềm vui của .

      - 105 chết sao, tIến sĩ?_ 104 thuận miệng hỏi, mắt nhìn Jay gỡ từng lớp băng gạc trắng thấm đẫm mồ hôi người Thanh ra.

      Thanh trợn mắt nhìn . Gì thế này! Ít ra cũng nên hỏi như thế trước mặt chứ! Thế nhưng khi vừa nghe thấy câu hỏi, cơn đau ở ngực lại ỉ nhói lên.

      Tiến sĩ vẫn chăm chú tiếp tục công việc của mình, nhìn , trả lời:

      - Trước mắt vẫn chưa đoán chắc được. Nhưng lão già này phải công nhận rằng ý chí nghị lực của bản thân cậu cũng phải loại vừa đâu, chàng trai trẻ ạ!

      ***
      Tiến sĩ đúng, 104 cũng phải gật đầu đồng . Chỉ sau khoảng thời gian ngắn, các vết thương người Thanh đa số đều lành lại chỉ còn sẹo, khả năng chịu đưng những cơn đau do tác dụng phụ của máu 104 cũng rất cao.

      104 rất thích ghé qua dãy phòng nọ để trêu chọc , tiếp xúc với Thanh thời gian, dễ dàng nhận ra được gã thô kệch xấu xí này bên ngoài tuy nóng nảy nhưng ra tính tình bên trong lại rất tốt. Đến ngày nọ, ghé qua phòng Thanh như mọi khi, đồ đạc vẫn còn đó nhưng người chẳng thấy đâu. hụt hẫng tìm hỏi tiến sĩ được tin Thanh rời khỏi đây, làm tay sai cho “cậu chủ”. Tình bạn đẹp của 104 cứ thế mà trôi mất...


      END NGOẠI TRUYỆN
      Last edited: 9/2/17

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :