1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Thiệt hả? B Share mình vs
      nhinguyen thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      OK mai mình gửi cho bạn
      Chris_Luu thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Tks b nha *moa moa chut chut*

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Chris_Luu thích bài này.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 27: Thiếu niên (mười tám)

      Ngày sinh nhật của Tam gia kết thúc, Lăng Hiểu ở giữa thu được ít lợi ích, ít nhất bây giờ danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Tam gia, chỉ là mang theo bên người giải buồn, cũng phải là món đồ chơi. Lăng Hiểu biết rất nhiều người, kết giao cũng nhiều người, tuy nhiên đa số mọi người đều là nể mặt Tam gia mới liếc nhìn cái, mà trước mắt cũng có cách nào tách khỏi cái bóng của Tam gia, ngẩng cao đầu tự mình làm chủ, nhưng mà theo Lăng Hiểu thấy, tương lai của vô cùng sáng lạng, chỉ cần vẫn kiên định như thế, từng bước từng bước tiến lên, nhất định thành công, đạt được những gì mình muốn.

      ... Đương nhiên, sau sinh nhật của Tam gia cũng phải toàn là tin tốt, ví dụ như thể tiếp tục làm bạn với việc thêu thùa, cũng ví dụ như dường như dính phải số đào hoa, mà còn là vô cùng cố chấp.

      Lăng hiểu biết Thiệu kiệt rốt cuộc là chạm phải dây thần kinh nào, nhìn rất vừa mắt, phải biết đời trước với vị thiếu gia này hoàn toàn có lần nào xuất cùng nhau, tuy nhiên biết ở Thượng Hải hoành hành ngang ngược thế nào, mà đối phương đại khái chưa bao giờ biết có người tên Lăng Hiểu tồn tại đời.

      Có đôi khi, gặp gỡ giữa người với người rất kỳ diệu. Có khi chỉ cái liếc mắt, hoặc chỉ cảm thấy nhất thời hứng thú, có thể thay đổi cả cuộc đời ---- ví dụ như và Thiệu Kiệt hoặc như và Tam gia....

      Tuy nhiên Lăng Hiểu biết với tính tình của Thiệu Kiệt dễ dàng bị thuyết phục buông tay như vậy, cho nên ngày hôm sau lúc ở trường có người gọi Tống Văn Bân ra, là có có tiểu thiếu gia Thiệu gia đến tìm gây phiền phức, nhịn được trong lòng rên tiếng, che đầu, cảm giác như cả thế giới bị đảo lộn rồi.

      Nợ ai cũng thể nợ bọn cho vay nặng lãi, gây chuyện gì cũng thể gây nợ đào hoa, Lăng Hiểu tuyệt đối ngờ mình đem Tống Văn Bân ra làm lá chắn, lại làm việc náo loạn lớn như vậy.

      Thiệu Kiệt lớn hơn Lăng Hiểu 1 tuổi, nhưng lại phải học trường cấp 3, lý do là do quá mức ương ngạnh tùy hứng, trưởng bối Thiệu gia lo lắng để bên ngoài hại mình hại người, vì vậy dứt khoát tìm gia sư về nhà dạy cho .

      Có đôi khi, giáo dục con cái cũng giống như Đại Vũ trị thủy vậy, chỉ khai thông chứ được lấp lại, đại khái Thiệu Kiệt khi còn bé được che chở quá cẩn thận, cho nên đối với những gì mà gia đình cho tiếp xúc lại đặc biệt cảm thấy có hứng thú, vì vậy khi cảm thấy có hứng thú với cái gì, liền quyết tâm theo đuổi, giống như cái lấy mạng của "cách mạng" (Chính trị).

      Đương nhiên, nay Lăng Hiểu phải lo lắng tương lai Thiệu Kiệt sống chết thế nào, mà là tại làm thế nào để cho hết hi vọng.

      muốn ra mặt, để bọn họ muốn náo loạn thế nào tùy, nhưng lý trí lại cho biết, chuyện này cho dù thế nào cũng thể trốn được. Muốn chuyện lớn biến thành chuyện , chuyện xem như có, đừng nên làm cho dư luận xôn xao, đừng để bản thân trở thành nhân vật chính trong cuộc tình tay ba bị người ta đàm tiếu, Lăng Hiểu thể trốn tránh, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

      Lăng Hiểu nằm bò bàn học gì chừng nửa phút, rốt cuộc lấy hết dũng khí đứng dậy, xung quanh líu ríu bàn tán rốt cuộc tiểu thiếu gia Thiệu gia vì cái gì mà phải dạy dỗ Tống Văn Bân như vậy,trong ánh mắt tò mò của mấy , bước ra khỏi cửa lớp.

      "Lăng Hiểu!" Đường Yên Nhiên vội vàng đứng lên chạy theo, nắm lấy tay "Chị biết em lo lắng cho Văn Bân, nhưng tiểu thiếu gia Thiệu gia cũng thể chọc đến, thể đắc tội, nghĩ kỹ rồi mới làm được ".

      "Em hiểu mà". Lăng Hiểu bất đắc dĩ mỉm cười, thoát khỏi cánh tay của Đường Yên Nhiên, gật đầu với "Em cẩn thận đối phó mà".

      Đường Yên Nhiên nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu, thấy hoàn toàn tỉnh táo, rốt cuộc mới buông tay ra, ôm lấy vai : "Vậy chị với em".

      Thấy thái độ của Đường Yên Nhiên, mấy còn lại cũng đứng lên, tỏ vẻ muốn cùng Lăng Hiểu. Cũng biết là muốn xem náo nhiệt hay là muốn giúp đỡ nữa. Lăng Hiểu tình muốn nhiều người vây xem trò đùa khôi hài này, lại có cách nào ngăn được, chỉ phải cười khổ cảm ơn.

      Chuyện Thiệu Kiệt đến trường cấp 3 Hoa tìm Tống Vân Bân truyền khắp nơi trong trường, mười mấy tuổi là độ tuổi đầy lòng hiều kỳ, đương nhiên đối với chuyện này rất quan tâm chú ý, chỉ có điều còn ngại thân phận tiểu thiếu gia Thiệu gia và tính tình của nên dám biểu lộ ra. Giờ phút này thấy Lăng Hiểu giống như nhìn thấy chim đầu đàn, ít người đều rục rịch, có ý định theo xem náo nhiệt.

      theo Lăng Hiểu là mấy có quan hệ khá tốt với , phía sau lại có ít cặp mắt tò mò muốn xem náo nhiệt, lúc đến cửa trường học, thấy Tống Văn Bân mình đứng đó bị mấy nam sinh cao lớn cường tráng mà Thiệu Kiệt mang đến vây quanh. Thiệu Kiệt hơi ngửa đầu, tùy hứng kiêu ngạo ai bì nổi, mà Tống Văn Bân hơi cau mày, cực lực che dấu lo lắng và phiền lòng của mình.

      So với Tống Văn Bân thành thục trầm ổn, nhã nhặn, Thiệu Kiệt lại có phần ngây thơ trẻ con, khuôn mặt đẹp trai, lại ương ngạnh tùy hứng khiến ta giống như con mèo giương nanh múa vuốt. thể , hành vi này của Thiệu Kiệt khiến người ta thấy phiền nhưng đến nổi chán ghét, phần lớn đều là do khuôn mặt đẹp trai ban tặng.

      Giờ phút này, thấy bộ dáng này của ta làm cho người ta muốn nghiến răng nghiến lợi, rồi lại có chút dở khóc dở cười, làm cho Tống Văn Bân thiếu chút nữa vứt bỏ luôn phong độ của mình: "Cái này được, cái kia cũng được, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này là do cậu đề nghị trước mà, phải sao?"

      "Hừ, cũng nghĩ lại xem 'ngươi' cái gì? Đánh đàn, trà đạo, vẽ tranh, viết chữ, mỗi cái đều ẻo lả như vậy, ngươi biết xấu hổ mà còn dám mở miệng hả?" Thiệu Kiệt hừ "Tại sao ngươi : so thêu thùa? Có lẽ ngươi biết rành cái đó ha?"

      Tống Văn Bân từ bị châm chọc là luôn học những thứ của con , làm cho Tống Văn Bân trong thời kỳ phản nghịch có lần bạo phát, cả khuôn mặt trắng noãn bởi vì thức giận mà đỏ bừng, tuy rằng có thời gian dài nghe ai như vậy nữa, nhưng trong lòng có bóng ma, hôm nay lại bị Thiệu Kiệt nhắc đến, lập tức khiến cho trong lòng thoải mái, ràng chạm vào điểm mấu chốt của .

      "Vậy cậu xem, muốn so cái gì?" Tống Văn Bân cắn răng .

      "So cái gì sao...." Thiệu Kiệt nheo mắt lại, suy nghĩ lát, đột nhiên hai mắt sáng rỡ " Vậy so trò chơi mà đàn ông thường chơi, súng! Ngươi có dám ?"

      Tống Văn Bân bị nghẹn, thể , hình như là hơi sợ rồi.

      Súng ống là thứ tốt, nhà bình thường ai có thể có được, cho dù là Lăng gia hay Tống gia là nhà có tiền nữa, có thể tốn số tiền lớn để mua hai cây, nhưng tuyệt đối phải là để cho con nít làm đồ chơi. Tống Văn Bân chưa từng sờ qua súng, mà xem bộ dáng của Thiệu Kiệt, hiển nhiên là có nghiên cứu súng ống.

      Tống Văn Bân muốn nhận thua, nhưng lại biết cách nào để từ chối, lại càng dám nhận lời, trong khoảng thời gian ngắn biết nên trả lời thế nào, lúc này, tiếng gọi " Văn Bân" vang lên giống như Chúa cứu thế, trong nháy mắt giúp ta thoát khỏi tình trạng quẫn bách này.

      Quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Hiểu bước nhanh đến, trong lòng Tống Văn Bân cảm thấy vui vẻ nhưng sau đó lại vô cùng lo lắng, nhíu mày quát: "Em đến đây làm gì? Mau trở về!"

      Lăng Hiểu đối với lời của làm lơ nghe thấy, vẫn thẳng lưng bước về phía . Mấy cùng với đều có chút e sợ, dừng bước ở xa dám đến gần, mấy nam sinh vây quanh Tống Văn Bân thấy Lăng Hiểu đến gần đương nhiên là cản lại.

      Nhưng..... những nam sinh này đại khái là người làm của Thiệu gia, hoặc là nhà mấy đứa trẻ này phụ thuộc Thiệu gia, có mệnh lệnh của Thiệu Kiệt, nào dám để cho Lăng Hiểu đến gần Tống Văn Bân, chợt nghe thấy tiếng quát chói tai của cậu chủ : "Ai dám cản ấy!"

      Thiệu Kiệt quát hơi, còn ai dám ngăn cản? Lăng Hiểu mím môi lướt qua mấy nam sinh dần tản ra, đến bên cạnh Tống Văn Bân, đứng ở trước mặt Tống Văn Bân, đối diện Thiệu Kiệt.

      Lăng hiểu gì, chỉ là nhìn , cái nhìn chất vấn, Thiệu Kiệt đột nhiên đỏ mặt, hoàn toàn có bộ dáng càn quấy hung hăng mới rồi, có chút thấp thỏm yên há hốc mồm: "Tôi.... tôi phải tìm gây phiền phức....."

      "Vậy cậu tới đây làm gì?" Vẻ mặt Lăng Hiểu hoàn toàn tin tưởng .

      Bị mà mình thích nghi ngờ, cảnh giác và bài xích đối với tiểu thiếu gia mới biết lần đầu, trước nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà cảm thấy vô cùng thương tâm, Thiệu Kiệt hung hăng liếc mắt nhìn Tống Văn Bân: "Tôi chỉ là muốn đến nhìn thử xem ta có tốt như vậy , khiến cho em thích đến vậy! nghĩ tới cũng có gì lạ, chỉ là người ẻo lả nhát gan mà thôi!"

      Giờ phút này, rốt cuộc Tống Văn Bân cũng biết lý do mình bị người ta bới móc như vậy —— ra là bởi vì Lăng Hiểu. Theo thời gian càng trưởng thành càng trở nên xuất sắc càng thu hút nhiều ánh mắt ngấp nghé nhìn , cũng biết sau này còn có ai. Thân phận của đối phương, địa vị càng ngày càng cao, điều này làm cho Tống Văn Bân cảm thấy vô cùng áp lực và căm tức, đồng thời, lại bởi vì câu của Thiệu Kiệt "Thích như vậy" mà trong lòng có chút mừng thầm và kiêu ngạo.

      Bất luận Tống Văn Bân đối với Lăng Hiểu có phải tình nam nữ hay , nhưng phàm là người cùng tranh nhau món đồ vật, mà món đồ đó lại rơi vào tay mình, là ai cũng có cảm giác như vậy.

      Tống Văn Bân biết việc, những người vây xem cũng hiểu . Hai gã thiếu niên vì mà nảy sinh tranh chấp, loại chuyện này tuy rằng gặp ít, nhưng vẫn là chuyện khiến người ta bàn tán, lại càng chưa đến người trong cuộc đều là những thanh niên trẻ tuổi xuất sắc của Thượng Hải.

      Nhìn thấy Thiệu Kiệt khó chịu thậm chí có chút ủy khuất, mà Tống Văn Bân ngược lại vừa mới bị ức hiếp, lấn ép, bây giờ lại hãnh diện, Lăng Hiểu vô cùng buồn rầu. chẳng muốn vướng vào loại chuyện tranh giành tình nhân của mấy đứa bé này, lại biết nếu như muốn dẹp yên chuyện này, phải có lập trường vững vàng, tuyệt đối thể ba phải được. Vì vậy, vẫn theo tác phong hôm qua, giơ tay lên, thái độ vô cùng quật cường khoác tay Tống Văn Bân.

      " Văn Bân phải là người ẻo lả nhát gan!" Lăng Hiểu tức giận nhìn Thiệu Kiệt trách cứ: " ấy học đàn Piano là vì tôi thích nghe ấy đàn, ấy học trà đạo là vì tôi thích uống trà do ấy pha, ấy học tất cả những thứ đó đều là vì tôi thích, là vì theo cầu của tôi, đời này có người thứ 2 đôi với tôi tốt như vậy? Tôi vì sao thể thích ấy chứ!"

      Những lời này vô cùng ràng, khí phách, trong nháy mắt mặt Tống Văn Bân đỏ ửng, Thiệu Kiệt trắng bệnh, cắn môi nhìn Lăng Hiểu lúc lâu, như đinh đóng cột "Tôi cũng có thể!"

      Khóe miệng Lăng Hiểu giật giật, thiếu chút nữa kiềm nén được xúc động muốn đánh người.

      "Tôi có thể chứng minh cho em xem! có thể làm được, tôi cũng có thể! có thể vì em mà học những thứ kia, tôi cũng có thể!" Đại khái là bởi vì bị lòng kiêu ngạo bị kích thích, từ được người nhà nâng trong lòng, để cho mình có nửa điểm bằng người khác, sau khi Thiệu Kiệt lớn tiếng xong liếc thấy Lăng Hiểu nhìn chằm chằm ngạc nhiên, mãnh liệt đưa tay chặn lại, quay đầu mang đám người vây quanh Tống Văn Bân , động tác kiên quyết, dây dưa dài dòng.

      Lăng hiểu nhìn theo bóng lưng của , vô cùng mệt mỏi, hơn nữa còn có chút xúc động muốn quỳ lạy .

      ... là đủ rồi! Tại sao đến nước này mà còn chịu từ bỏ?! Đến cùng phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây? Nếu như Thiệu Kiệt vì học mấy thứ kia, nghĩ đến đây, vẻ mặt Lăng Hiểu giống như trời sụp vậy.

      "Yên tâm , đối với em như vậy, .... bảo vệ em...." Tống Văn Bân ôm vai Lăng Hiểu, vỗ nhè an ủi, gò má còn sót lại ửng đỏ, ánh mắt cũng có chút ngượng ngùng.

      Lăng Hiểu nhìn gì, miễn cưỡng cười cười, quay đầu muốn bỏ , đột nhiên ánh mắt lại nhìn thoáng qua hai cái mà thể ngờ đến: "Cái kia".

      là người biết từ đứng xem từ lúc nào, cắn chặt môi, vẻ mặt thất thường - Bạch Hà, mà cái còn lại là chiếc xe mà Lăng Hiểu vô cùng quen thuộc.

      Khi nhìn đến chiếc xe, chỉ trong chớp mắt Lăng Hiểu lập tức đem Thiệu Kiệt, Tống Văn Bân hay Bạc Hà đều ném ra sau đầu, khẩn trương có chút biết nên làm thế nào.

      Nhìn thấy Lăng Hiểu nhìn chằm chằm chiếc xe như vậy, Tống Văn Bân cũng nghi ngờ nhìn lại: "Em làm sao vậy? chiếc xe kia có vấn đề gì sao?"

      ".... có...." Lăng Hiểu khó khăn trả lời, sau đó nhìn thấy cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ mặt cười như cười của Tam gia.

      Còn đợi Lăng Hiểu nghiên cứu ràng biểu mặt của Tam gia, Tam gia quay đầu, giọng phân phó câu, sau đó chiếc xem chậm rãi khởi động, nhanh chóng cách xa trường cấp 3 Hoa.

      "Người kia.... là ai vậy?" Tống Văn Bân giọng hỏi, chẳng biết tại sao, nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ với cái nhìn ôn hòa kia ở đằng kia theo bản năng lại sinh ra kính sợ, cũng vô ý mà cảm giác được, đối phương đối với hoàn toàn có hảo cảm, phán xét, đánh giá, hơn nữa còn có xem thường, phiền chán.

      Lăng Hiểu khẽ lắc đầu, cảm thấy toàn bộ cuộc sống của mình bắt đầu rối loạn, chỉ là nửa đường xuất Thiệu Kiệt, còn có hành động làm người ta đoán ra của Tam gia.

      có bất kỳ chuyện gì, chỉ là lái xe đến trước cửa trường học của , nhìn thoáng qua sau đó rời , dù cho là tiện đường ghé qua, đối với Tam gia hình như cũng quá bất thường rồi. Ít ra, Lăng Hiểu biết Tam gia gần sáu năm, đây là lần đầu tiên.

      Lăng Hiểu cảm thấy, tâm tư của Tam gia, càng ngày càng đoán ra, càng thay đổi hợp lý, mà cái này, tuyệt đối phải là thay đổi tốt.
      Mấy nàng đoán thử xem, tiếp theo Tam gia làm gì.
      tiểu Viên Viên, Winter, Hale20511 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :