1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78

      ---- đáng tiếc.

      Trong lòng Tiêu Đạc than khẽ, thời gian đúng, lúc đó mình lúc tuổi thích hợp để thành thân, nàng vẫn còn là . tại nàng vào phủ làm Trắc phi, phía có chính thất là Vương phi và trưởng tử đè nặng, tương lai dễ , ---- lui bước, nhường phần, có khả năng bị người khác gặm cắn, tiến thêm bước, cường phần, lại chắc lộ đầu bị người bóp chết.

      "Kiều Kiều." tiến lên, nhàng ôm eo nàng, tinh tế : " chân tâm và chăm sóc của nàng, tất cả ta đều để trong mắt, nhớ kỹ trong lòng." Tỷ như lần trước cứu Vương phi và Ca nhi, đổi lại là người thiếu kiên nhẫn, lòng dạ hẹp hòi, đừng chủ động cứu Vương phi và thai nhi, thầm đẩy thêm cái tệ rồi.

      Khẽ vỗ về nàng, rồi tiếp: "Chủ ý kinh doanh thư quán này vô cùng tốt, phi thường tốt, đây phải bộ bảo thạch là có thể đáp tạ, sau này ta từ từ đáp tạ nàng."

      "Ta biết." Phượng Loan muốn làm là làm đến hoàn mỹ vô khuyết, dựa vào lòng , "Lục Lang đối với ta tốt, lần trước tranh chấp cùng Phạm lão ngũ, Lục Lang vì ta bị đả thương, thường ngày càng cần phải . Chỉ cần trong lòng Lục Lang có ta, nhớ lòng của ta, vậy ta có thể vi Lục Lang mà trở nên tốt hơn." Sau đó cho ăn viên thuốc an thần, "Chàng yên tâm, ta gây thêm phiền toái cho Lục Lang."

      Ý là, bản thân mình cam tâm ở tại vị trí Trắc phi này.

      Lòng Tiêu Đạc như bị nàng đâm trúng, ê ẩm, còn có chút đau, "Kiều Kiều, là ta khiến nàng chịu ủy khuất."

      Phượng Loan ôn nhu : "Chỉ cần Lục Lang thiệt tình đối với ta tốt ủy khuất."

      Lần này bản thân mình bỏ hết cả tiền vốn, ra sức như vậy, ---- đừng Tiêu Đạc, cho dù là Thái tử, Túc Vương, Thành Vương, mặc kệ hoàng tử có dã tâm bừng bừng như thế nào, đều cảm động.

      Hơn nữa lúc này, hán còn có tấm lòng tương đối mềm mại, chứ phải buốt lạnh cứng rắn như nhiều năm sau, lòng chàng như sắt.

      Kiếp trước, tại lúc mình nghèo túng, thất vọng nhất, hoàn cảnh xuống dốc, gặp được , nghĩ vì cảm tình thế mà thay đổi Đoan Vương Tiêu Đạc, cho nên kết cục mới có thể thảm hại như vậy.

      Kiếp này như vậy nữa.

      ******

      Tiêu Đạc trở về Vương phủ, ngồi mình ở Ngô Trúc U Cư, nhìn hộp gỗ sơn đen mang về từ Phượng gia.

      Tâm tình của trong lúc lâu thể bình tĩnh lại.

      Phượng Uyên đối với đại cục triều chính phán đoán chính xác, Phượng Loan dốc hết sức vì mình, hai cái này đúng là vô cùng chấn động, lại thêm lời trước đó của Ly Ấp Trường công chúa, trong lòng loại suy đoán mơ hồ.

      Bọn họ chỉ muốn nâng đỡ lên làm Thân Vương, mà là..., có phần dám nghĩ rồi.

      ra lại nhịn được tiếp tục suy nghĩ, dù sao bây giờ đối với đầu tư và nâng đỡ của Phượng gia với mình, vượt quá xa đãi ngộ của hoàng tử bình thường. Cẩn thận nghĩ xem, năm đó Thân Vương vốn rất có hi vọng kế vị. Bởi vì Phượng Thục phi của tiên đế và Phạm Hoàng hậu đấu đá cả đời, Phạm Hoàng hậu mưu đồ lâu, rút củi dưới đáy nồi, cư nhiên đem con của Tần thị nuôi dưới gối, sau đó kết thận với Phạm gia ra sức bồi dưỡng phụ hoàng đăng cơ, mới có triều cục hôm nay!

      Mẹ của mình là Tưởng Cung Tần xuất thân cao, nhưng so với Tần Thái hậu, hề thấp kém hơn Tần thị năm đó.

      Mà bản thân mình mặc dù dám tự khen là minh cơ trí hơn phụ hoàng, nhưng cũng kém, theo bản lĩnh và năng lực cá nhân mà , cũng kém hơn nhóm huynh đệ, nếu có chẳng qua chỉ phải là dòng trưởng tử và bên mẫu tộc.

      Nhưng nếu Phạm gia có thể bồi dưỡng phụ hoàng đăng cơ, như vậy Phượng gia..., vì sao thể bồi dưỡng mình?!

      Trừ bỏ An Vương là hoàng tử trời sinh có chỗ khiếm khuyết, cơ hồ có hoàng tử nào, là mong chờ ngồi lên cái địa vị cao nhất kia. Vốn Tiêu Đạc chính là người vô cùng có dã tâm, Phượng gia có đủ loại thành tựu, trước tiên thúc dục lòng tranh ngôi thái tử, khiến bắt đầu nhiệt huyết sôi trào!

      Nhưng..., tiếp đó suy nghĩ sâu xa, lại phát giác con đường kia trở ngại trùng trùng.

      Phạm Hoàng hậu còn sống, Phạm gia còn tồn tại, Thái tử là đích trưởng tử vẫn tuổi trẻ khỏe mạnh, nghĩ tới những thứ này khó tránh có phần nản lòng, lòng bay lên trời lại rơi xuống. Nhưng cam lòng, chẳng lẽ chút cơ hội cũng có sao? Vẫn còn, còn có, Phượng gia và Ly Ấp Trường công chúa, muốn nâng đỡ mình con đường kia sao?

      lát cảm thấy có khả năng, lát lại cảm thấy có khả năng, trong lòng như sông nước cuộn trào.

      Tiêu Đạc hơi có chút nôn nóng, nên hy vọng tìm người phát tiết chút, đứng dậy đến Ám Hương Trai của Ngụy thị. Vừa vào cửa, cũng nhiều lời kêu người chuẩn bị nước tắm, lạnh lùng câu, "Đêm nay an trí ở đây."

      Nếu như lúc bình thường, Ngụy thị nhất định dịu dàng mỉm cười tự mình trải giường.

      Hôm nay lại có vẻ do do dự dự, đuổi hết nha hoàn, "Các ngươi đều ra ngoài trước ." Sau đó cuối người hành lễ với Tiêu Đạc, "Vương Gia, hay là đến phòng những tỷ muội khác được ? Thiếp thân có phần bất tiện."

      "Bất tiện?" Tiêu Đạc ngẩn ra, Ta thấy cửa treo lụa đỏ."

      "Chẳng qua thời gian còn ngắn." Ngụy thị xoay khăn tay, quay tới quay lui, xoay vặn nhăn như quả mơ khô, "Là thiếp thân bị trễ ít ngày rồi, thiếp thân nghĩ..., có lẽ, có lẽ, là có tin tốt."

      Tiêu Đạc nhìn nhìn nàng ta, lại nhìn xuống vùng bụng dưới tay nàng, " muộn mấy ngày?"

      "Năm ngày."

      Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, hình như mình có tới chỗ Ngụy thị vài ngày rồi, vừa đúng lúc là lần trước đó? Cơ thiếp của mình mang thai đương nhiên là tốt, bất quá..., như thế nào tựa như chen chúc cùng nhau vậy chứ.

      Vẻ mặt Ngụy thị nơm nớp lo sợ, quỳ xuống, "Vương Gia, đứa này..., xin ngài cho ta sinh ra ." Nước mắt nàng ta rơi xuống từng giọt lớn, " tại Vương phi có trưởng tử, Phượng Trắc phi cũng mang thai, thiếp thân bé. Hèn hạ, mặc kệ sinh nam hay nữ đều gây trở ngại đến các nàng đâu."

      Tiêu Đạc nhíu mày, "Ngươi bậy bạ gì ở đây đó?"

      Nước mắt Ngụy thị chảy dài, nức nở : "Hơn nữa thiếp thân mỗi năm lại lớn tuổi hơn, sau này..., biết còn có cơ hội mang thai hay . Van cầu Vương Gia..., cho thiếp thân sinh ra đứa này, già cũng coi như có chỗ dựa vào, cái gì khác thiếp thân cũng cầu nữa."

      "Được rồi, được rồi." Tiêu Đạc bị nàng ta làm cho phiền chán, quát to: "Ta lại cho ngươi sinh, yên lành ngươi khóc cái gì?! có khả năng mang thai, lại vẫn biết bảo trọng thân thể của mình? Trở nên hấp tấp!"

      "Vâng, thiếp thân biết sai rồi." Ngụy thị lau nước mắt đứng dậy, trong lòng thở dài nhõm hơi, hôm nay chính mình tỏ ra ủy khuất như vậy xem ra làm đúng.

      Kỳ bây giờ phải như vài năm trước, lúc ấy Vương Gia sợ thứ tử sanh ra trước, luôn đè ép cơ thiếp cho phép sinh. tại Vương phi có trưởng tử, Phượng Trắc phi cũng mang thai, bản thân mình có thai cũng ảnh hưởng đại cục của Vương phủ, hẳn là được phép sinh ra.

      Làm như thế, chẳng qua nghĩ muốn gợi lên chuyện trước kia, khiến trong lòng Vương Gia thương hại nhiều hơn .

      Chuyện điểm đến là dừng.

      thêm nữa, chỉ như cố tình chọc người phiền thôi.

      Ngụy thị dịu dàng dâng trà, trầm mặc .

      Tiêu Đạc ngồi xuống suy nghĩ hồi, sau đó : "Ngươi có khả năng nôn oẹ, như thế sáng mai mời đại phu qua đây xem bệnh bắt mạch , nếu là ..." Trầm ngâm, "Vậy giao cho Vương phi chăm sóc."

      nay chính có quá nhiều việc, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lo nghĩ về thái độ của Phượng gia và Ly Ấp Trường công chúa, rồi con đường tương lai của , nào có ở để lo chuyện Ngụy thị mang thai? Huống hồ vận mệnh kiếp này thay đổi, Vương phi có trưởng tử, Phượng Loan cũng có thể tái sinh nhi tử, thai này của Ngụy thị phải dòng chính, phải thứ trưởng, vả lại chẳng qua nàng ta chỉ là người có xuất thân là cung nữ, cho nên phân lượng giảm sút nhiều lắm, đứa này thuộc loại có cũng được mà có cũng sao.

      Tiêu Đạc để Đoan Vương phi chiếu cố Ngụy thị mang thai, trừ bỏ mặc kệ, trừ bỏ đây là phần bên trong bên ngoài của Vương phi, trong đó còn liên quan tới lui đến chuyện trước kia, khiến thể làm ra quyết định này.

      ngồi hồi, bởi vì nơi này của Ngụy thị thể thu xếp, liền đứng dậy.

      Ngụy thị lo lắng mình cự tuyệt , làm tức giận, giọng : "Kỳ nếu Vương Gia ngại phiền toái, đêm nay ở lại Ám Hương Trai cũng được, thiếp thân..., có thể dùng biện pháp khác."

      "Làm càn!" Tiêu Đạc hét to, giáo huấn: "Bổn vương là sắc quỷ sao? Thiếu nữ nhân sao?" Bản thân mình cho dù tối nay tìm được nữ nhân, cũng thể làm phụ nữ có thai dùng miệng hầu hạ.

      Ngụy thị cúi thấp đầu hơn, "Vâng, là thiếp thân suy nghĩ sai rồi." Vẻ mặt đôn hậu ngoan ngoãn mỉm cười, "Vậy Vương Gia đến bên Tưởng Trắc phi hoặc là Miêu phu nhân, Vương Gia thong thả, thiếp thân đưa Vương Gia ra ngoài."

      Tiêu Đạc vì nghĩ nàng ta có khả năng mang thai, nên răn dạy nữa, sải bước ra ngoài.

      Ngụy thị tiễn xong trở lại, mình ngồi trong phòng ngủ yên lặng .

      Vài năm trước, bởi vì Đoan Vương phi vẫn có sinh được nhi tử, Cung Tần nương nương sốt ruột, liền đem mình ban đến vương phủ. Vốn bí mật bàn bạc tốt lắm, đổi canh tránh thai, chỉ chờ mình có thai trực tiếp công khai tin tức. Lúc ấy vận khí của mình rất tốt, nhanh chóng mang thai.

      Lúc mình Uy Nhuy Đường thỉnh an, cho Đoan Vương phi tin tức tốt này.

      Dựa theo ý tứ của Cung Tần nương nương, Đoan Vương phi làm chủ mẫu vương phủ, nhiều năm sinh nở con nối dòng, tin tức cơ thiếp có thai khi công khai, ---- cho dù trong lòng nàng ta tình nguyện, cũng phải vì danh tiếng hiền lương mà giữ lại hài tử.

      Đến lúc đó, tựa như lần này Vương Gia làm quyết định, để Vương phi chiếu cố việc mang thai là đại công cáo thành.

      ---- nhưng bản thân lại nhận được chén canh sẩy thai.

      Canh là tự mình Vương Gia cho người đưa tới, ha ha..., khi đó Vương Gia rất che chở Vương phi. nay sao, đến Phượng Trắc phi thế lực ngang nhau, , là so với Vương phi còn muốn lợi hại hơn. Chưa tới nửa năm, Phượng Trắc phi thành công ly gián Vương Gia và Vương phi, đoạt lòng của Vương Gia, dấu hiệu Vương phi bị thua bắt đầu rồi.

      Vương phi nương nương, ngươi nghĩ tới mình cũng có hôm nay chứ? Chờ , ngày lành còn ở phía sau đó.

      ******

      Tin vui của Ngụy thị rất nhanh được chẩn đoán chính xác, đích là mang thai.

      Đoan Vương phi nghe được tin này, hết sức cao hứng, sau lại nghe Vương Gia để cho mình chiếu cố cái thai của Ngụy thị, lại càng mực sảng khoái đáp ứng. Ngụy thị nhìn chủ mẫu giả bộ làm ra vẻ rộng lượng, giọng nhận lời, "Thân thể Vương phi nương nương còn chưa khỏa, thiếp thân dám thêm phiền, chỉ cầu mỗi ngày ở Ám Hương Trai làm biếng là tốt rồi."

      Đoan Vương phi cười dịu dàng : "Cái này dễ thôi, sau này ngươi cần qua đây thỉnh an nữa."

      Ngụy thị biết nàng ta muốn nhìn thấy mình, trong lòng nhàng thở ra, rất tốt, rất tốt, tất cả thời gian mang thai của mình đều phiền toái Vương phi nương nương, bước chân vào Uy Nhuy Đường. Chỉ là nay tiện quá nhiều, thiếu được, qua ba tháng, sau đó lại từ từ nghĩ cách né tránh .

      Nàng cũng muốn ở lại Uy Nhuy Đường lâu hơn khắc, vội vàng cáo từ rời .

      đến vài ngày, tin Ngụy thị có thai truyền đến Phượng gia.

      Chân thị nghe xong, khó tránh được lông mày dựng đứng, mắt hạnh trừng trừng, phân phó bọn nha hoàn ai cũng được để lộ tin tức.

      Bà lạnh lùng quát, " cho Nhị nãi nãi và nha hoàn của nàng ta lắc lư qua đây!"

      Cho nên trong đoạn thời gian, Phượng Loan cảm thấy người chung quanh có vẻ kỳ quái, ngay cả Tiêu Đạc, mẫu thân, Khương ma ma, còn có bọn nha hoàn bên cạnh, ánh mắt đều nhấp nháy. Hỏi vài lần, hỏi ra được nguyên do vì sao. Tự mình suy nghĩ hồi, tính tính, khỏi cười cười.

      Hôm nay Chân thị sang đây trò chuyện, Phượng Loan cười hỏi: "Có phải Ngụy thị mang thai? Mọi người đều gạt con."

      Chân thị giật mình, sau đó tức giận, "Là kẻ nào huyên thuyên lung tung trước mặt con vậy?!"

      " phải." Phượng Loan lắc đầu, "Mẫu thân quên rồi sao, trong mộng của con, sớm biết chuyện của mười năm này."

      "Điều này cũng biết?" Chân thị cảm thấy là lạ, "Con nằm mơ như vậy, khỏi cũng quá tường tận rồi." Nằm mơ thấy tổng thể kiện đủ thần kỳ, ngay cả cơ thiếp Vương phủ mang thai vụn vặt đều có, chuyện này..., như vậy vẫn là mộng? Bà nhủ thầm, "Con đây như sống đời khác vậy."

      Phượng Loan tươi cười dần dần phai nhạt, "Đúng nha."
      Last edited: 30/9/16
      rjnchan, xixon, Hale2053 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79

      "Như thế nào rồi hả?" Chân thị lắc lắc nàng, "Đứa này, hay là bị bóng đè." Khuyên nhủ: "Mộng chỉ là mộng, mặc kệ ở trong mộng thấy được chuyện gì tốt, đều là giả hết."

      "Vâng." Phượng Loan muốn làm cho mẫu thân lo lắng, cười cười, "Mộng là giả."

      Những chuyện ở kiếp trước, tan thành mây khói.

      Kiếp này mình cần sa vào thống khổ nữa, mà là dũng cảm tiến tới!

      Chân thị nghĩ tới mộng của con , cũng có quá để ý, ngược lại lo lắng chuyện Ngụy thị, " ngờ nàng ta lại mang thai." nhịn được hơi oán giận, "Vương Gia là, sao để cho người của đợi chút."

      Phượng Loan "xì" cười, "Mẫu thân, như thế nào người giống Mục phu nhân vậy? Phỏng đoán là trong lòng Vương phi và Mục phu nhân cũng oán giận, sao Vương Gia phải chờ chúng ta này nọ chứ. Loại chuyện này, bản thân nữ nhân chúng ta lo lắng, nhưng với Vương Gia mà , đương nhiên con nối dòng càng nhiều càng tốt, làm sao có thể kêu cơ thiếp đợi?"

      "Vậy mười năm trước đó, phải bắt cơ thiếp chờ Vương phi đó sao!" Chân thị có chút bực tức.

      có chút bất bình, nếu như gia thế, dung mạo, tâm tư, mọi thứ của con mình kém Đoan Vương phi, bất quá Đoan Vương phi chỉ gặp phải thời điểm tốt, mới được Đoan Vương đối với nàng ta tôn trọng mười năm.

      ---- khó tránh được mình ấm ức vì nữ nhi.

      Phượng Loan trải qua kinh nghiệm thảm kịch nhân gian kiếp trước, nên nghĩ thông suốt, "Mẫu thân." Cầm tay bà, "Lòng người đều lấp đầy, người người đều muốn tiến thêm tầng lầu, đặc biệt biết, có thể vững vàng bảo vệ tại cũng rất tốt rồi. Bây giờ mẫu thân khỏe mạnh, con cũng mang thai, trước mắt xem như là cục diện tốt nhất, chúng ta nên vừa lòng, khỏe mạnh vì tương lai mà lo liệu cẩn thận."

      Chân thị phải là người thích ai oán, gật gật đầu, "Ừa, con rất đúng."

      Phượng Loan cười : "Tóm lại con cảm thấy tại rất tốt, ít nhất tính quá tệ, mẫu thân cũng nên nghĩ thoáng chút."

      "Ta có cái gì luẩn quẩn trong lòng hay sao?" Chân thị cười nhạo, "Cái dạng kia của cha con, còn có Cung di nương và hai đứa con của bà ta, chuyện này..., ta cũng để cho mình quá khó chịu." Nhìn về phía nữ nhi, "Con cần khuyên ta, ta chỉ là nhất thời phát tiết cảm xúc thôi, qua coi như xong."

      Hai mẹ con tỉ mỉ đến hợp ý, trong lòng ngầm hiểu mà cười.

      Chân thị lại hỏi: "Thai này của Ngụy thị có thể thuận lợi sao? Là nam hay nữ?"

      "Ở trong mộng, là nhi tử."

      Sắc mặt Chân thị cứng đờ, sau đó xua tay, "Thôi, chẳng qua là do cung nữ bé sinh ra. Con của kẻ ti tiện."

      Cung nữ? Con của kẻ ti tiện? Phượng Loan nghĩ tới kiếp trước của mình, bản thân mình chỉ là cung nữ, còn cùng Tiêu Đạc say rượu gây ra gièm pha thất đức. Cho nên..., đối với , con của mình cũng tương tự là ti tiện.

      Mà chính mình lại càng ti tiện, thanh danh tốt, liên lụy bị gièm pha...

      Phượng Loan muốn nghĩ tiếp nữa.

      nay mang thai, vẫn nên nghĩ thoáng cho thỏa đáng.

      Đáng tiếc cảm tình con người chính là như vậy, muốn nghĩ tới, càng nghĩ tới. Phượng Loan bị hai chữ "Ti tiện" vây khốn, mấy ngày gần đây nhất luôn thỉnh thoảng nhớ tới, kiếp trước có phải Tiêu Đạc ghét bỏ bản thân mình ti tiện hay . Cho nên chỉ coi như món đồ chơi để tiêu khiển, đặt ở Vương phủ tùy tiện chơi đùa, chơi đến ngán thôi.

      Cho nên sau khi mình mang thai, thể ngoạn chơi, càng lo mình sinh ra đứa con ti tiện, vì thế nên...

      ---- nên chính tay kết liễu mình.

      giữ thai nhi có nghĩa là đau lòng hài tử, dù sao trước mặt người nhiều như vậy, Tiêu Đạc cũng thể ra "Người lớn cả đứa đều giữ." Cho nên cho dù đứa có thuận lợi sinh ra, sau đó chỉ sợ cũng sống lâu. Cho dù ở kiếp trước, đứa vốn có cơ hội tới nhân gian.

      sao? Là thầm hạ lệnh, để mình và đứa thi hai mệnh, triệt để kết thúc gièm pha sao?

      Đây là nỗi đau đớn sâu nhất trong lòng, Phượng Loan khó vượt qua nhất.

      Tự hỏi bản thân mình, tại làm hết thảy đây tới cùng vì cái gì? Mục đích ở đâu,chỗ nào? Trừ bỏ bất đắc dĩ ủy thân làm thị thiếp cho Tiêu Đạc, cuối cùng rốt cuộc mình muốn đến bước kia? Phụ trợ Tiêu Đạc nhanh hơn vững hơn trèo lên đế vị, thiết lập quyền thế vững chắc cho bản thân, sau đó..., tiêu diệt những kẻ xuống tay với chính mình kiếp trước, để con của mình kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Thậm chí tra ra là Tiêu Đạc hạ thủ, nhân cơ hội độc chết , lúc sắp chết cho biết, bản thân mình vốn là đối với có chút thiệt tình gì, đây hết thảy đều là trả thù?!

      Là thế này phải ? Đáy lòng Phượng Loan ra nhàn nhạt thê lương.

      Giả dối vui cười, chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào, chân tướng sau lưng lại dơ bẩn, hắc ám, bản thân mình thời thời khắc khắc đem chân tướng chôn vui dưới đáy lòng, mà khi lộ ra, đó ghê tởm dời sông lấp biển!

      "Lại muốn nôn?" Tiêu Đạc nhíu mày, "Hôm nay nàng nôn ba lần rồi."

      Phượng Loan chậm rãi bình ổn cảm xúc, " có việc gì."

      "Làm sao mà có việc gì?" Tiêu Đạc bất mãn với thái y, " phải , qua ba tháng nôn nữa sao? Lúc trước còn tốt lành, có phải gần đây nhóm người thái y tận tâm hay ?" : "Nhìn nàng nôn tới nôn lui, đến nỗi mặt đỏ tai hồng, khiến ta đan lòng."

      Đau lòng? vậy chăng? Dưới đáy lòng Phượng Loan nhịn được giọng hỏi.

      "Ngay cả cũng được?" Tiêu Đạc càng lo lắng, hai hàng mày kiếm nhíu lại gắt gao.

      Phượng Loan quyết định tìm chút chuyện phân tán chú ý, vuốt ngực cái, thuận khí xong hỏi: "Nghe Ngụy thị trong vương phủ mang thai." Nếu người Vương phủ cố ý để cho mình biết tin vui, ngóng trông bản thân mình đau đớn, được, rất tốt, vậy mình cũng thừa dịp nôn mửa, cho cáng nàng liều thuốc mắt.

      "Làm sao nàng biết?!"

      "Bên ngoài đều truyền ra rồi." Phượng Loan thản nhiên .

      Sắc mặt Tiêu Đạc rất khó nhìn, vui : "Ta giao phó cho Vương phi, Ngụy thị còn trong ba tháng đầu, để cho nàng ta rên rao ra ngoài, làm sao..." Làm sao lại chịu nghe lời! Lời răn dạy chính thê, tới cùng nhịn xuống có ở trước mặt cơ thiếp mà ra.

      Phượng Loan mỉm cười, "Vương Gia, người ở Vương phủ nhiều hỗn tạp, cũng nhất định chính là miệng biểu tỷ nghiêm."

      Phủ Đoan Vương ngóng trông mình sinh được con, có khối người.

      Là ai? Đại khái chỉ có trong lòng người nọ ràng.

      Tiêu Đạc ngẩn ra, lúc này mới phát giác gần đây có nhiều chuyện phức tạp nên suy nghĩ cẩn thận, đích xác, thể xác địnhlà Vương phi làm. Chỉ là tình huống xảy ra trước mắt như vậy, Kiều Kiều còn phân biệt vì Vương phi, ít nhất cố ý hắt nước bẩn, tỏ ra ngay thẳng, đoan chính đúng là người giỏi giang.

      Cho nên khen nàng, "Nàng tốt, rất hiểu chuyện."

      Hôm nay chẳng qua Phượng Loan rất có tâm tình phối hợp với , lười nhát mỉm cười.

      Tiêu Đạc nghĩ rằng nàng vẫn thoải mái, ngồi sát lại chút, "Chỗ nào khỏe? ta nghe xem." Lại : ""Nếu như rất khó chịu, ta đây liền kêu người Thái Y Viện mời người."

      " có việc gì." Phượng Loan nhắm mắt lại, "Chỉ là có chút mệt."

      Bản thân Tiêu Đạc ngẫm nghĩ hồi, nghĩ tới Ngụy thị mang thai, suy cho cùng khiến lòng nàng thoải mái. Nghĩ xem, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nào có nữ nhân nào ăn giấm chua? Đưa ta khẽ vuốt gương mặt phấn nộn, cười : "Ngụy thị chẳng qua là kẻ có xuất thân cung nữ, thân phận ti tiện, đừng sinh nữ nhi, cho dù sinh nhi tử cũng đáng được bổn vương coi trọng, nàng đừng để trong lòng."

      Đây mở bình ai mà biết trong bình có gì.

      Vốn Phượng Loan có tâm bệnh chồng chất, nghe xong lời này, khỏi nóng giận ba phần, cười lạnh : " sao? Cung nữ ti tiện phải là người, phải thứ gì, sinh nhi tử cũng phải nhi tử, chỉ là khối thịt khô! Nghĩ muốn ném là ném!"

      "Hôm nay nàng bị làm sao vậy?" Tiêu Đạc sầm mặt lại, "Bổn vương khuyên giải an ủi nàng, chuyện đều hướng về nàng, nàng lại tức giận thay Ngụy thị! là hảo tâm trở thành..." Nghĩ tới nàng mang thai, lại được nuông chiều, nhịn xuống cơn tức, "Được rồi, Kiều Kiều cứ yên tâm, trong vương phủ trừ bỏ Vương phi, ai có thể vượt qua nàng."

      Phượng Loan vẫn nhắm mắt lại như cũ, lời nào.

      phải Tiêu Đạc rất có kiên nhẫn dỗ nữ nhân, chuẩn xác mà , là căn bản cũng cần dỗ nữ nhân. Bởi vì lấy thân phận hoàng tử của , thân phận chủ gia đình, chỉ có nữ nhân làm vui lòng, cần lấy lòng nữ nhân. Trước mặt Phượng Loan xem như là hạ thấp nhất rồi, mà người này vẫn còn chưa cảm kích.

      Ít nhiều gì quá cao hứng.

      Cho nên cũng trầm mặc, trong lòng nghĩ, tiểu nữ nhân giận dỗi chút thôi.

      Nào biết, cơn tức này liền là nửa canh giờ.

      Tiêu Đạc vốn có phần tức giận, sau đó nở nụ cười, "xì" tiếng, "Mới khen nàng là người có hiểu biết, lại giận dỗi để yên rồi." vẫn cho rằng vì Ngụy thị có thai, khiến nàng sinh khí, "Nàng , muốn như thế nào mới nguôi giận? Phàm là ta có thể làm được, đều làm."

      Phượng Loan nằm nửa canh giờ, cũng từ từ bình phục cảm xúc.

      Buồn bực? Hiển nhiên là lý trí.

      Cho nên nhân cơ hội có bậc thang, mở to mắt, mang theo bộ dáng ba phần ghen tuông, "Ta ở trong phủ, Vương Gia như cái bờm ngữa ấy, tha hồ vung vẫy vui đùa! Lúc này mới có mấy ngày, khiến Ngụy thị mang thai, hừ, kế tiếp đến Miêu phu nhân, hay Tưởng Trắc phi đây?"

      "Chua." Tiêu Đạc làm bộ ngửi ngửi, "Đây là đổ lọ dấm chua sao?"

      Phượng Loan liếc cái, " hủ lớn."

      Tiêu Đạc khỏi nở nụ cười, "Ta mà, hỏi sao cả phòng toàn mùi chua." Nâng mặt nàng lên hôn, dỗ nàng : "Ta tức giận, ngoan ngoãn, nàng tức giận phải làm bản thân mình bực bội, cho người khác tiện nghi sao? Nàng phải vô cùng vui vẻ, dưỡng tốt thân mình, sau này sinh ra nhi tử mập mạp, để người khác đỏ mắt mới đúng."

      Phượng Loan thu hồi tâm tư, lại sắm vai đáng , hừ hừ : "Chỉ sợ phải chỉ mình đứa của ta thôi đâu nhỉ? Chờ ta trở về, chừng liền có ba đứa khác chờ rồi."

      "Càng càng bậy." Tiêu Đạc vuốt tóc của nàng, : "Bất kể là Ngụy thị, hay là Tưởng thị, Miêu thị, các nàng làm sao so được với ngón tay của nàng? Nàng sinh Ca nhi, tương lai cũng là quý giá nhất."

      Phượng Loan bỉu môi : "Chỉ lời ngon ngọt dỗ ta thôi."

      Hai người đều thông minh đến Đoan Vương phi và tiểu Quận Vương, liếc mắt đưa tình, gần nửa ngày qua .

      nay Thái tử cùng Tiêu Trạm sắp xuất chinh Tây Lương, mặc dù Tiêu Đạc tham chiến, nhưng vẫn có nhiều tình muốn bố trí, có thể thoát ra hồi lâu, rất tranh thủ rồi. Cho nên ăn cơm trưa với Phượng Loan xong, liền muốn cáo từ, "Nàng ngoan ngoãn, đến khi tướng sĩ Tây chinh, trong khoảng thời gian này ta xong việc, qua đây ở với nàng tốt."

      Phượng Loan vì trình diễn ghen tuông, làm nũng chút chút, "Nhớ kêu người mua bánh bao nhân tôm ở quán Lưu Tam gia cho ta đó."

      "Được, nhớ ." Tiêu Đạc cười cười, bóng dáng cao to mặc trường bào màu xanh ngọc dần dần xa.

      Đến chiều, từ xuống dưới nhà họ Phượng đều ăn canh bánh bao Lưu Tam gia.

      Sau khi Phượng Loan biết được chỉ hơi cong môi, gì cả.

      Vốn nghĩ tới khúc nhạc dạo ngắn này, chỉ như lật trang sách qua thôi. Dù sao Tiêu Đạc là nam nhân chính thống, mình cũng phải tuyệt thế cơ mê hoặc chúng sinh, đối với cơ thiếp khác trong Vương phủ mang thai, là thể nào ngăn cản. Hơn nữa, kiếp trước sớm biết tình hướng Ngụy thị và Miêu phu nhân sinh con, phải đột nhiên, chỉ là khúc mắc nan giải trước kia thôi.

      Nào biết, chuyện hục hặc nho này còn có đặc sắc đến tiếp sau.

      cách vài ngày, Phượng Loan lại ăn được canh bánh bao tươi mới, chính hiệu, thơm ngon đến nỗi muốn nuốt cả đầu lưỡi vào, hương vị quả là thể nào tả nổi, vô cùng kinh ngạc, "Cái này..., sao có thể y như ăn ngay tại tửu lâu vậy? , thậm chí so với ăn tại tửu lâu còn muốn ngon hơn."

      Phải biết, canh bánh bao xem trọng nhất hương vị nóng hổi.

      Bình thường cho dù phái người dùng khoái mã mua, dù sao thời gian đường, ít nhiều so với trực tiếp ăn tại tửu lâu vẫn kém ít.

      Nha đầu Bảo Châu hé miệng cười, "Đó là đương nhiên." Nàng ta mang theo vài phần hư vinh và đắc ý, vui vẻ : "Trắc phi biết sao? Vương Gia dùng số tiền lớn mời Lưu Tam đến trong phủ, sau này Trắc phi nghĩ muốn lúc giờ nào nào ăn bánh bao, so với bên ngoài mua vẫn còn ngon hơn đấy."
      rjnchan, Hale205, ngocanh3 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chào mừng nàng quay trở lại, ta nghĩ kiếp trước ko phải tiêu đạc hạ lệnh giết chị đâu, chắc có uẩn khúc gì đó, nhưng mà cũng phải giải khúc mắc này, nếu ko chị ko thể nào động tâm dc. thanks edit nhiều nha. moahhhhhhhhhhhhhhhhhh

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80:

      Phượng Loan nghe được ngớ ra.

      Như vậy cũng được? Phải biết, cả nhà Lưu Tam bán canh bánh bao nhiều năm, Lưu Tam cũng lớn tuổi, vả lại buôn bán rộng lớn, sớm còn tự mình xuống bếp nhào bột làm bánh. Đều là mấy người con trai và học đồ của ông ta chuẩn bị, tự Lưu Tam ở trong nhà trở thành Lão Thái Gia, thường ngày xem chim cảnh, nghiên cứu đồ cổ, cuộc sống trôi qua nhàn tản sung túc.

      Tiêu Đạc..., lại có thể mời được Lưu Tam đến Phượng gia? Vì mình mình làm bánh bao.

      Bảo Châu vui mừng hớn hở : "Trắc phi, Vương Gia đối với người đúng là tốt."

      Phượng Loan từ từ buông đũa xuống, giật mình, sau đó đáy lòng than khẽ.

      Nhìn xem, nhìn xem Đoan Vương Điện hạ người ta, biết lấy lòng người cỡ nào? Kiếp trước nhóm mưu sĩ phụ tá bên cạnh Tiêu Đạc, phải từng người cũng bị thu mua như thế sao? Bản thân mình nếu phải có kinh nghiệm kiếp trước, bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bị dỗ cho mơ hồ.

      Rất nhiều cảm khái, trong lòng lại nhịn được có chút ít chua xót.

      đời này, , làm sao có hận? Chỉ có , đem chân tâm giao cho người ta, sau khi bị tổn thương, mới đau lòng, khổ sở, phẫn nộ, tuyệt vọng, mới có thể hận sâu.

      Thôi, bản thân mình chỉ cần quên những thứ này là tốt rồi.

      Phượng Loan nguyện nghĩ sâu xa đến tình cảm của mình, nàng cố gắng áp chế, cố gắng muốn tìm chút chuyện khác chen vào, chớp mắt, trong đầu đột nhiên xẹt qua điểm sáng.

      Mưu sĩ? Xem ra..., mình có thể tặng cho Tiêu Đạc món lễ lớn.

      Mình có thể thích , đem trái tim giao cho , nhưng muốn đem lòng của nắm chặt trong tay! Điều kiện tiên quyết là ít nhất uy hiếp lợi ích của , khiến nghe theo lời mình! Chỉ có như vậy, mới có thể trôi qua như cá gặp nước trong phủ Đoan Vương, mới có thể thuận lợi tra ra hung phạm kiếp trước, đồng thời...

      Nàng sờ sờ bụng của mình, cũng vì hài tử, và tương lai Phượng gia mà tính toán lâu dài.

      Đúng vậy, kiếp này nếu so với người khác mình phải sống cho xuất sắc!

      Bảo Châu đợi lâu, hỏi: "Trắc phi, còn muốn ăn bánh bao nữa ? Nếu bị nguội hết."

      Phượng Loan lắc đầu, "Các ngươi chia ra ăn ."

      ******

      Chuyện xuất chinh Tây Lương được xác định rất nhanh, đủ loại trù bị, đủ loại rối ren ngớt.

      Hoàng đế ngồi trước ngự án lật xem tấu chương, nghĩ tới an bài gần đây. Thái tử xuất chinh là tiến thêm bước củng cố địa vị thái tử, Túc Vương lưu thủ Kinh Thành, để ngừa vạn nhất, đây là ý tứ của Phạm hoàng hậu, cũng là ý của ông. Chẳng qua ông lại để thêm Thành vương theo, như vậy..., mới có thể cân bằng thế lực giữa các con trai.

      Cùng với, bên Thái hậu và Tần gia cần vinh quang.

      Bất kể thế nào, Tần gia chính là nhà mẹ đẻ của ông, tương lai sau khi ông trăm tuổi, nếu có Thành Vương công thành danh toại chống lưng, Tần gia cũng có thể duy trì hai, ba thế hệ được phú quý.

      Ôi, có nhi tử phiền não, có nhiều nhi tử cũng phiền não.

      Đặc biệt là người nhi tử trưởng thành đều cực kỳ xuất sắc, vô cùng kiêu ngạo, lại sợ em trong nhà bọn cãi cọ nhau.

      nay Hoàng đế là lão nhân năm mươi tuổi, đặc biệt mấy năm gần đây, cảm giác thấy tinh lực dần dần được như xưa, thức đêm chút ngày kế dậy nổi, cả người eo mỏi lưng đau. Những phi tần trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, cũng thể làm ông hứng thú, càng lúc càng tình nguyện tự mình người nằm ngủ.

      Tuy vẫn muốn thừa nhận, cũng hiểu được, mình già rồi.

      Đều "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế", nhưng đời này nào có Hoàng đế vạn tuế? Trăm tuổi cũng chưa thấy! Hoàng đế thể lo liệu hậu , muốn bảo đảm cơ nghiệp tổ tông tốt để truyền lại sau này, các con trai, tần phi, mẫu hậu và Tần gia, hết thảy đều phải an bài cho tốt.

      Như vậy rất lao tâm lao lực.

      Hoàng đế xoa xoa ấn đường, cứ thế để các hoàng tử chờ bên ngoài tầm năm phút, mới : "Tiến vào."

      Tổng quản Đại thái giám Thái Lương Tảo sớm nhìn ra, gần đây phản ứng của Hoàng đế bắt đầu thay đổi chậm , chỉ là dám ra, dù sao thần tử và hoàng tử cũng dám có câu oán hận, chờ thi chờ chứ sao.

      "Thỉnh an phụ hoàng." Mấy vị hoàng tử trẻ tuổi vĩ soàn soạt soàn soạt cùng nhau tiến vào, thanh vang dội đều đặn.

      Hoàng đế bị giật mình, vừa ý nhíu nhíu mày, " chút."

      Tiêu Đạc nhớ Phượng Uyên từng nhắc nhở, "Năm gần đây hoàng thượng có hơi chút lảng tai, ghét nhất là có người chuyện lớn tiếng, càng lớn tiếng càng nhắc nhở cho ông ta biết mình già, lỗ tai dùng được nữa." Hôm nay tỉ mỉ quan sát, trong lòng đồng ý, quả nhiên là như vậy, Phượng Uyên đích xác quan sát cẩn thận đầy đủ, cần phải ghi nhớ điều này.

      An Vương tới đây xem náo nhiệt, khó hiểu : "Phụ hoàng, chúng con mà , phải có vẻ bất kính sao?" Lại ngóng trong bám theo hỏi: "Hôm nay phụ hoàng dùng cơm có ngon miệng ? Đêm qua ngủ như thế nào?"

      Toàn bộ lời kịch biểu hiếu tâm của nhóm huynh đệ đều bị cướp đoạt.

      Trong lòng Tiêu Đạc cười lạnh, lão Tam đúng là giả heo ăn cọp già, ỷ vào bản thân có tật, để ý tùy tiện tranh phong, tùy tiện , ---- lần trước ràng còn dám ly gián mình và Tiêu Trạm! Tương lai có cơ hội, hiển nhiên muốn đem món nợ này tính với .

      Lại nghĩ đến lời của Phượng Uyên, "Hoàng thượng lớn tuổi, người càng già, lại càng thích xem nhóm con cháu ở chung hòa thuận, Đoan Vương Điện hạ tuyệt đối thể tranh đấu cùng huynh đệ. Lúc cần thiết, thậm chí đột xuất nhận chút ủy khuất, hoàng thượng nhìn thấy, mới có thể càng có lòng thương ."

      Cho nên mặc dù có chút bất mãn với An Vương, nhưng cũng nhiều lời.

      có người nhắc nhở, Tiêu Trạm có.

      Đối với lần trước An Vương lung tung vốn vẫn canh cánh trong lòng, kết ra cừu oán, lúc này khó tránh được cười lạnh, "Tam hoàng huynh, phụ hoàng cũng phải phụ hoàng của mình ngươi, các huynh đệ đều đứng ở đây. Ngươi hãy ít vài câu, cũng để vài câu quan tâm cho các huynh đệ chút."

      Sắc mặt An Vương cứng đờ, sau đó hi hi
      [​IMG]
      ngocanh, Vũ Nguyệt Nha, thuyt2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81

      "Sinh đôi?" Tiêu Đạc mang theo kinh hỉ giọng hỏi.

      Phượng Loan cười mỉm, "Đúng vậy." Rồi chọc chọc vào ngực , " tại nơi này của ta có hai đứa , sau này buổi tối Vương Gia cần bận rộn nữa, cả đêm chiến đấu hăng hái ngớt rồi."

      Tiêu Đạc mới vừa uống ngụm trà, muốn áp chế cảm xúc, nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun hết nước trà ra ngoài. Rốt cuộc vẫn bị sặc, "Nàng, khụ khụ.." Chỉa về phía nàng, cười đến ngậm miệng lại được, " là cái gì cũng dám ! Cái gì xảo quyệt cổ quái cũng nghĩ ra được."

      Phượng Loan bĩu môi, "Chẳng lẽ ta đúng?"

      "Chiến đấu hăng hái ngớt?" Tiêu Đạc còn cười, lắc lắc đầu, "Chẳng lẽ bổn vương chỉ biết tìm nữ nhân? có lương tâm, nàng ở trong phủ mấy ngày này, ta cũng chỉ sau viện vài lần, nên chuyện này..., cũng đáng để cả ngày ghen tuông? Thậm chí ngay cả gia cũng dám bố trí!"

      "Vậy chàng , ta lợi hại hay ?" Phượng Loan tỏ vẻ đắc ý, sang chuyện khác.

      Tiêu Đạc giơ ngón tay cái lên, "Lợi hại! Lợi hại!" khen ngợi đùa: "Người ta lần có đứa, ba năm có hai khoe khoang rồi. Trong năm này nàng lại có hi, giảm nhiều chuyện, quá lợi hại." Đột nhiên nhớ tới việc vui mừng hơn, "Nếu như vậy, nàng ít năm mang thai."

      Phượng Loan nhất thời hiểu, "A, vậy rồi làm sao?"

      Tiêu Đạc xoa xoa lên bộ ngực sữa ngày càng to hơn, "Như vậy..., gia có thể có thêm năm dày vò."

      "Phốc! Hạ lưu." Phượng Loan nhéo tay , "Gì kia là nhả ra ngà voi mà."

      "Nàng cái gì?" Tiêu Đạc sa sầm nét mặt, trừng mắt nhìn nàng, sau đó dứt khoát cam chịu hóa thành Đa Đa, cúi đầu cắn ngụm chỗ đẫy đà đó, "Cho nàng hưu vượn nè!"

      "Ôi." Phượng Loan la lên, sẳng giọng: " là! Chàng đúng là cắn người nha."

      "Kiều Kiều." Trong lòng Tiêu Đạc nổi lên chút lửa nóng, chút nhu tình, giọng bỗng nhiên trở nên ôn nhu, "Kiều Kiều..." gọi tên nàng, cúi người qua, khẽ liếm. Liếm lên vành tai mềm mại trơn bóng, "Ta nhớ nàng."

      Phượng Loan bị làm cho tê dại, đẩy ra : "Đừng đừng, ta chơi đùa cùng chàng nữa."

      "Chỉ hôn thôi." : " mấy tháng có thân mật với nàng rồi."

      Phượng Loan quýnh quáng, "Đừng làm rộn, chàng đè lên bụng ta!"

      , trong bụng mình có hai đứa , so với Tiêu Đạc còn quan trọng hơn! Nào có tâm tình chơi đùa trong ngươi có ta với , làm trò trong ta có ngươi chứ, ---- trong lúc mình mang thai, thích tìm ai tìm !

      "Nàng cần cử động." Dục niệm trong lòng Tiêu Đạc khó nén, tận lực khắc chế, động tác nhàng mềm mại, "Ta bảo đảm đè vào bụng nàng, có được hay ? Kiều Kiều..., nàng động là tốt rồi."

      "Chàng cút !" Phượng Loan nổi cáu.

      Tiêu Đạc bị mắng bỗng ngẩn người, sau đó trầm mặt, "Nàng gì? Cút?"

      "Đúng! Cút." Phượng Loan tức giận, còn ủy khuất, "Tới cùng chàng nghĩ gì chứ? Ta là phụ nữ có thai, trong bụng ta mang đứa của chàng, còn là hai đứa, chàng vì bản thân mình nhất thời cao hứng mà ép buộc, ép buộc xảy ra chuyện ta tìm ai khóc đây? Chàng đương nhiên cần, có nhiều nữ nhân sanh con cho chàng! Vương phi, rồi Ngụy thị, Tưởng Trắc phi, Miêu phu nhân, tất cả đều muốn sanh con cho chàng!"

      Hưng trí của Tiêu Đạc bị nàng hoàn toàn dập tắt, mất hứng : "Ta chỉ hôn thôi, sao có thể biết nặng ?"

      "Ta mặc kệ." Phượng Loan nửa vì kiếp trước bảo trụ được đứa mà oán hận, nửa là mượn cơ hội phát tiết bất mãn, và áp lực cùng ủy khuất tận sâu dưới đáy lòng, "Chàng có rất nhiều rất nhiều hài tử, nhưng ta chỉ có trong bụng ta đây, vì bình an sinh hạ đứa , ta liều mạng đắc tội Vương phi nương nương, tránh qua nhà mẹ đẻ rồi." Nàng nước mắt tràn mi, "Dù chỉ sai chút xíu ta cũng dám ra ngoài, sợi tóc cũng được!"

      "Được rồi, được rồi." Vừa rồi Tiêu Đạc chỉ vì động tình, muốn hôn nàng, trong lòng nắm chắc, dám xằng bậy khiến nàng chịu khổ, hiểu vì sao nàng lại phản ứng lớn như vậy? Thôi, vốn là mình tốt, Kiều Kiều cũng là lần đầu mang thai nên khẩn trương, là lẽ thường.

      Chút bất tri bất giác, vậy mà chủ động lui nhường bước.

      Phượng Loan còn đaang mếu máo, vẻ mặt ủy khuất, "Đứa là tâm can, bảo bối của ta." Nàng gắt gao ôm bụng của mình, "Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ khi dễ! Chàng cũng thể!"

      Nàng như vậy, giống như con gà mái giương cánh phẫn nộ.

      Tiêu Đạc vốn thiên vị nàng, trong lòng trước đó còn tự giải thích nàng chỉ lỡ lời, rồi tha thứ, thấy bộ dạng vừa thương cảm lại buồn cười này của nàng, khỏi vừa giận
      [​IMG]
      thuyt, Hale205trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :