1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35: Thế nào mà có thể khóc nháo
      Edit - beta: Tiểu Đông Tà

      Đợi Tề Chính Khuông mang hai nữ nhân kia rời , Tề Hoàn liền kéo Lục thị trở về trong viện.

      "Mẫu thân, tại sao người tức giận?" Tề Hoàn nhìn Lục thị sắc mặt tốt, trong lòng vừa tức giận vừa thương .

      Lục thị cười nhạt, giọng , "Thế nào lại tức giận? Giận đến tim đều đau rồi."

      Tề Hoàn cầm tay Lục thị, đau lòng phải hốc mắt cũng đỏ lên, "Vậy người thế nào làm khó ầm ĩ, khóc lóc chút đây? Luôn mặc cho phụ thân muốn làm cái gì làm cái đó, phụ thân thế nào biết được ý tứ chân chính của người, thế nào biết nỗi khổ trong lòng  người?"

      Những lời này khiến Lục thị nước mắt thiếu chút nữa trào lên, thanh nghẹn ngào , "Khóc thế nào nháo thế nào? Phụ thân con có thể mặc cho ta khóc rống lên sao? Ta cũng muốn khóc, nhưng ta thể. . . . . ."

      Tôn nghiêm cùng giáo dưỡng của nàng cho phép nàng làm như vậy, huống chi nàng còn phải để ý mặt mũi của Lục gia cùng Tề gia, qua nhiều năm như vậy, nàng mặc dù có thể giữ vững địa vị ở Tề gia, nhẫn vẫn được lơi là.

      Tề Hoàn dĩ nhiên hiểu, nếu như náo loạn lên, mẫu thân ở Tề gia hỏng bét, nếu như nàng còn sinh hạ nhi tử lại là chuyện khác, vấn đề là mẫu thân dưới gối con, liền thêm phần lo lắng.

      "Mẫu thân. . . . . ." Nhìn bộ dáng Lục thị yên lặng rơi lệ, Tề Hoàn hồi chua xót.

      Lục thị lau nước mắt mặt, lạnh giọng , "Nam nhân nếu trong lòng có con, khóc lóc thế nào đều là như vậy, nếu là trong lòng có con, thế nào lại làm ra chuyện tổn thương lòng con như vậy? A Hoàn, mẫu thân cầu tương lai con đại phú đại quý, chỉ hy vọng con có thể tìm người tri tâm, bình an vui sướng  qua cả đời, đơn giản mới được."

      Tề Hoàn nhớ tới Ninh Triều Vân, nàng từng cho là phu quân của nàng, có thể mang nàng rời xa Tề gia đáng sợ như địa ngục kia, nhưng là nàng bị gài bẫy, cưới Tề Như. . . . . . Nàng vì trả thù mới thành thiếp thất của , khi đó luôn trong lòng chỉ có nàng, sau đó xoay người liền là Tề Như hoặc thiếp thất khác trong nhà, đây chính là sao?

      Nàng chưa từng , hiểu loại mà Ninh Triều Vân rốt cuộc có mấy phần lòng.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu cười nhạt, lấy thân phận của nàng, có thể gả cho người có tài sản tầm thường sao? Thế gian này lại có bao nhiêu nam nhân nguyện ý đời chỉ coi chừng nàng sống qua ngày?

      "Mẫu thân, đừng thương tâm, người có A Hoàn, con vĩnh viễn ở bên người, phụ thân ai trong căn phòng kia liền để cho thôi." Tề Hoàn ôm lấy hông của Lục thị, vùi mặt ở người nàng, giọng kêu.

      Lục thị rưng rưng bật cười, "Lời càn của con sao có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, về sau phải gả ra ngoài."

      "Vậy con lấy chồng." Tề Hoàn khó được làm nũng, chu miệng kêu lên.

      "Đến lúc đó con lại oán mẫu thân." Lục thị tâm tình chuyển biến, ôm nữ nhi nhạo báng, cuối cùng còn , "Tốt lắm, con ngày mai còn phải đến học đường, sớm nghỉ ngơi ."

      Tề Hoàn , "Mẫu thân, tối nay con bồi người ngủ chung, con rất lâu có ngủ chung với người."

      Lục thị cốc vào trán của nàng, cười đáp ứng.

      Hôm sau, Tề Hoàn sáng sớm phải đến học đường.

      Tề Hoàn hôm qua thêu Mẫu đơn dùng Tô Châu châm pháp, hoa văn xinh đẹp, may vá linh hoạt, thêu công tinh xảo, Mẫu đơn nàng thêu cùng mẫu đơn màu vàng váy của Nhiễm tiên sinh hôm nay là hai phong cách hoàn toàn bất đồng.

      "Quay vòng kim thêu sợi, kim bằng thêu hoa, liễu kim thêu hình lá. . . . . . Tâm tư cũng xảo diệu, chỉ là nếu dùng hoa văn ở diện rộng, thiếu hụt phần cảm giác chân ." Cầm khăn tay thêu Mẫu đơn của Tề Hoàn, Nhiễm tiên sinh trong mắt có tràn đầy tán thưởng, nhưng vẫn là chưa đủ.

      Ở trong lớp học này, Tề Hoàn tay nghề là cao nhất.

      Liễu Đường ngồi ở trước mặt Tề Hoàn quay đầu lại hâm mộ sùng bái nhìn Tề Hoàn, giọng thỉnh cầu, "A Hoàn, lát đem khăn tay kia cho ta được ? Hồng Mẫu Đơn này nhìn đẹp."

      "Được" Tề Hoàn cười đáp ứng, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc nhìn mẫu đơn màu vàng kim váy Nhiễm tiên sinh, nàng hôm nay mới phát , Mẫu đơn màu vàng kia thêu pháp rất kỳ lạ, cũng phải là thêu pháp nàng bình thường hay gặp.

      Mẫu đơn này kết cấu rườm rà mà loạn, sắc thái lộng lẫy chói mắt, đường thêu đều, châm pháp thay đổi nhiều, hoa văn ràng, khó trách có thể làm cho đóa Mẫu đơn vàng kim này càng trở nên tươi đẹp chói mắt.

      "Hôm nay ta dạy mọi người phối màu, về phần A Hoàn, lát ta dạy con loại thêu pháp khác." Nhiễm tiên sinh mỉm cười , "Những kiến thức căn bản này con cần phải học."

      Những người khác hướng Tề Hoàn quăng tới ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ, Tề Hoàn chỉ ở trong lòng cười khổ, mặc dù nàng thích cầm kim. . . . . . Nhưng phải nữ công a.

      Nhiễm tiên sinh bắt đầu chuyên tâm giảng bài, Tề Hoàn cũng đem kinh lạc hôm qua sư phụ nghiêm túc hồi tưởng lại lần.

      "A Hoàn, ngươi lợi hại, có phải thuở học nữ công hay ? Ta ngu ngốc a, thế nào cũng học tốt, mẫu thân ta kể ta từ chính là có đôi tay vô cùng vụng về." Liễu Đường quay đầu, giọng chuyện với Tề Hoàn, nàng rất muốn nghe Nhiễm tiên sinh giảng bài, nhưng nàng lắng lắng nghe nghe liền nhịn được mất hồn rồi.

      Ai thuở bị cầu học nữ công? Nàng cũng chỉ là kinh nghiệm nhiều hơn đời. . . . . . Nhớ đến lúc ấy ở Ninh gia, mỗi khi hận ý, nàng ngồi xuống thêu, cho đến khi bình tâm, lý trí tỉnh táo mới thôi.

      Tề Hoàn đem tầm mắt rơi vào khăn tay trong tay Liễu Đường, hàng thêu thưa thớt bằng phẳng, cũng cân xứng, nhịn được mỉm cười nhìn nàng, "Ngươi chính là quá sao lãng rồi."

      Liễu Đường vội vàng đem khăn tay nhét vào trong tay áo, cầm lấy khăn Mẫu đơn mặt bàn của Tề Hoàn, "Cái này cho ta , ta trở về với mẫu thân, ta biết bằng hữu cũng có đôi tay linh hoạt, tránh cho nàng xem dậy nổi."

      Tề Hoàn nhìn dáng vẻ Liễu Đường đắc ý kiêu ngạo, chỉ có cười tiếng.

      "Đúng rồi, lát nữa tan lớp, chúng ta ra phía sau núi , hôm nay học viện bên kia có tranh tài võ nghệ, chúng ta cũng xem náo nhiệt." Liễu Đường quay đầu lại nhìn Nhiễm tiên sinh cái, lại khẽ với Tề Hoàn.

      "Ngươi , ta. . . . . ." Tề Hoàn đối với loại náo nhiệt này có hứng thú, muốn cự tuyệt.

      "Ngươi thể luôn độc lai độc vãng, tan lớp mọi người chúng ta đều , chúng ta cũng thôi." Liễu Đường kéo tay Tề Hoàn, khẩn cầu kêu lên, "Họ đều xem Triệu Ngôn Ngọc, ta lại bằng họ."

      Tề Hoàn nhìn nàng cười, "Vậy ngươi xem ai?"

      Tiểu nương Liễu Đường gương mặt đỏ lên, liếc Tề Hoàn cái, " để ý tới ngươi"

      "Khụ, Liễu Đường, nghiêm túc nghe giảng, nếu tương lai ngươi thêu giá y cho mình, uyên ương nghịch nước lại thêu thành con vịt du thủy." Nhiễm tiên sinh cười híp mắt nhìn Liễu Đường, thấy nàng học luôn phân tâm nhưng thể trách được.

      Liễu Đường gương mặt đỏ hơn, đầu muốn chôn đến trước ngực .

      "Tốt lắm, mọi người luyện tập." Nhiễm tiên sinh xong, liền muốn họ ở lớp luyện tập, sau đó nhìn về phía Tề Hoàn, "A Hoàn, con theo ta."

      Tề Hoàn đứng lên, cùng Liễu Đường liếc mắt nhìn nhau, theo Nhiễm tiên sinh đến thư phòng cách vách.

      "Con giống như phải đặc biệt thích nữ công?" Nhiễm tiên sinh ngồi xuống ghế bành, như cười như nhìn Tề Hoàn.

      "Nhiễm tiên sinh, đệ tử cũng phải là thích nữ công." Tề Hoàn cúi đầu, thành khẩn , nàng chỉ là có chuyện thích hơn mà thôi.

      Nhiễm tiên sinh nhìn nàng lắc đầu cái, , "Ta vẫn muốn tìm đồ đệ cho mình, ta thấy ngươi có tư chất tốt nhất, nhưng lòng của ngươi lại hoàn toàn ở nơi này."

      Tề Hoàn biết nên gì, nàng quả tâm ở chỗ này.

      "Có muốn học loại thêu pháp khác hay ?" Nhiễm tiên sinh khó nén thất vọng trong lòng, có nhắc lại chuyện thu đồ đệ.

      "Xin tiên sinh chỉ giáo" Tề Hoàn thi lễ cái, nàng cũng muốn thêu ra hoa mẫu đơn rực rỡ tươi đẹp như vậy.

      Nhiễm tiên sinh kêu Tề Hoàn đến phía trước, chỉ vào án thư bên cạnh, mặt còn có bộ thêu đồ Bách Điểu Triều Phượng chưa hoàn thành, , "Ta chính là dùng hàng thêu Quảng Đông, hàng thêu Quảng Đông thích dùng sợi bện lông Khổng Tước thêu, khiến cho bức tranh thêu càng thêm Kim thúy chói mắt, lại thường dùng lông đuôi ngựa bện cuối lại làm buộc chặt sợi lại. . . . . ."

      Hàng thêu Quảng Đông là thêu pháp của dân tộc phía Nam, Tề Hoàn trước kia chỉ nghe qua, cực ít thấy, hôm nay ngược lại mở rộng tầm mắt, nhịn được cũng nghiêm túc nghe.

      "Lót châm mảnh với lông nhọn, hạ châm  quên quy củ. . . . . . Hình dáng hoa văn, tự nhiên tinh tế. Ống tay áo của nữ tử nhiều mặt làm cành hoa, lót nhung vô cùng mỏng, dán đều lên mặt. Phối màu cũng phải chọn màu chỉ tương phản mãnh liệt, càng thêm huyễn diệu. . . . . ."

      Đền bù cho mọi người mấy hôm muội post truyện này. Dạo này thi học kì ^^
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36: Nụ cười
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Nghe Nhiễm tiên sinh êm tai qua phương pháp thêu Quảng Đông, Tề Hoàn cũng nghe nghiêm túc, thêu Quảng Đông dù sao ở kinh đô rất ít thấy, có thể học tập phương pháp mới, nàng tự nhiên là vui lòng học.

      "Thế nào? Nghe chưa?" Sau khi Nhiễm tiên sinh đại khái xong, ngẩng đầu hỏi Tề Hoàn.

      Tề Hoàn , "Dạ, nghe , biết thêu ra hiệu quả thế nào."

      Nhiễm tiên sinh cười , "Trở về thử lần biết, cần phải gấp gáp, từ từ cũng được, có cái gì hiểu tới hỏi ta."

      "Dạ, tiên sinh." Tề Hoàn thi lễ cái, giọng .

      "Tốt lắm, , tránh cho tất cả mọi người xem náo nhiệt, con vẫn còn ở nơi này buồn bực." Nhiễm tiên sinh cười .

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, nàng đối với cái gọi là náo nhiệt cũng hứng thú, nhưng mà nếu Liễu Đường cũng như vậy, nàng phải chuyến, biết chút về cảnh tượng thư viện ở Cẩm Châu vang danh khắp thiên hạ cũng tốt.

      Thi lễ với Nhiễm tiên sinh rồi rời khỏi thư phòng, thấy Liễu Đường đứng đâu xa mà là ở bên ngoài thư phòng dò đầu xem, vừa thấy nàng ra ngoài, lập tức vẫy tay với nàng.

      Trầm Hương ở ngoài thư phòng tới, "Tiểu thư, phải đến sao?"

      " xem chút " Tề Hoàn nhàn nhạt , tới chỗ Liễu Đường.

      "A Hoàn, chúng ta nhanh đến phía sau núi chút , những người khác qua." Liễu Đường lúc này tiến lên đón, khoác tay Tề Hoàn kêu lên.

      Tề Hoàn thân thể khẽ cứng lại, trừ mẫu thân thân cận với người ngoài như vậy nàng quen, nụ cười mặt có chút tự nhiên, cánh tay rút từ tay Liễu Đường ra, "Học viện hàng năm đều có tranh tài võ nghệ sao?"

      "Trước kia có, năm nay là lần đầu tiên, ngươi gặp qua Triệu Ngôn Ngọc chưa? nổi tiếng nhất học viện đó." Liễu Đường nhìn chung quanh chút, khuôn mặt thanh tú nhắn mang theo vẻ mặt cam lòng, " là nhiều người bí mật đánh cuộc đứng đầu, chẳng qua ta cảm thấy, Từ Cẩm Dương lần này nhất định thắng ."

      "Hả? Tại sao?" Tề Hoàn tò mò hỏi, chắc Từ Cẩm Dương trong miệng Liễu Đường mới chính là nguyên nhân nàng muốn đến sau núi.

      "Triệu Ngôn Ngọc tài văn chương rất xuất chúng, cũng nghe võ công của có bao nhiêu lợi hại, Từ Cẩm Dương xuất thân tướng môn, công phu chân tay nhất định phải thắng Triệu Ngôn Ngọc." Liễu Đường nhắc tới Từ Cẩm Dương, khuôn mặt nhắn cũng sáng lên.

      Tề Hoàn đáy mắt thoáng qua tia cười hứng thú, trêu , " như vậy, ngươi cảm thấy Từ Cẩm Dương nhất định thắng?"

      "Nhất định thắng" Liễu Đường có phát giác nụ cười ở đáy mắt Tề Hoàn, bĩu môi kêu lên.

      "Vậy vị Từ công tử ở trong lòng của ngươi rất quan trọng a." Tề Hoàn nén cười .

      Liễu Đường gương mặt lên hai ráng mây đỏ, thế mới biết là Tề Hoàn trêu ghẹo nàng, lập tức thuận muốn ngăn nàng, "Ghét, cho giễu cợt ta, ta mới biết ."

      Tề Hoàn tránh tay của nàng, nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt cong cong, tròng mắt giống như Minh Châu chói mắt, lóe lên sáng ngời, "Hảo hảo hảo, ta ."

      "Ai nha, A Hoàn, ngươi cười trông là đẹp." Liễu Đường đột nhiên mở to mắt nhìn nàng, sợ hãi kêu lên.

      Tề Hoàn ngẩn người, vuốt gương mặt , "Ta ngày nào cũng cười, sao lại thấy ngươi đẹp mắt."

      " giống, ngươi cười như vậy mới là đúng, bình thường vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, nhìn chút cũng tốt, tin ngươi hỏi Trầm Hương, có phải hôm nay nụ cười mới đặc biệt dễ nhìn hay ?" Liễu Đường lôi kéo Trầm Hương hỏi.

      Trầm Hương mỉm cười nhìn Tề Hoàn, kể từ khi nàng theo bên cạnh Tề Hoàn, cực ít thấy Tề Hoàn cười lòng, từng cái mỉm cười của nàng tựa hồ cũng tràn đầy tâm , đối với bất kỳ người nào đều có loại cảnh giác khỏi phòng bị, hôm nay là lần đầu tiên thấy nụ cười thuần túy của nàng.

      "Tiểu thư cười lên quả khuynh quốc khuynh thành" Trầm Hương nhịn được cũng cười.

      Tề Hoàn liếc họ cái, "Đừng trêu ta, còn nghiêng nước nghiêng thành đấy."

      Nàng cười sao? Trước kia nàng có cười sao? Đúng rồi, kể từ khi nàng trở thành thiếp thất của Ninh Triều Vân, liền có chân chính mà cười, tất cả đều là dối trá, thành , cho dù sau khi sống lại, nàng cũng rất khó từ bỏ thói quen này, hôm nay. . . . . . Rốt cuộc cười sao?

      Như vậy rất tốt, nàng tới cái loại cuộc sống kìm nén như thế nữa, cuộc sống sau này, đều phải cười, ai bảo nàng vui, nàng làm đối phương lại càng vui vẻ.

      Phía sau núi có mảnh đào viên, rất lớn, tối thiểu mười mấy mẫu đất, ở phía trước đào viên có mảng sân cỏ lớn

      "A Hoàn" trước mặt cách đó xa có người vui sướng kêu Tề Hoàn tiếng.

      mảnh sân cỏ trống trải kia vây quanh ít người, đều là nam nữ trẻ tuổi, mọi người làm thành nửa vòng, Tề Hoàn nhìn thấy người nào đó bị vây ở giữa, lại mơ hồ thấy có mấy mục tiêu.

      Kêu Tề Hoàn chính là Tạ Thục Tĩnh, đứng ở bên cạnh nàng đều là mẫy vị thế gia Thục Viện Tề Hoàn trước gặp qua, dĩ nhiên là thiếu được Ngô Doanh hay bất hòa cùng Tạ Thục Tĩnh.

      Tề Hoàn hướng họ tới.

      "A Hoàn, ngươi cũng tới xem so tài? Nhanh lên chút, bắt đầu rồi, vòng thứ nhất là so tài bắn cung, vòng thứ hai là thuật cưỡi ngựa, vòng thứ ba là tỷ võ. . . . . ." Tạ Thục Tĩnh đưa tay vẫy vẫy Tề Hoàn, đến vị trí trước mặt nàng.

      tới trước mặt, mới nhìn phía trước là giá gỗ ngăn cách với luyện võ trường, vây đệ tử xem ở bên ngoài giá gỗ, líu ríu nghị luận.

      Tề Hoàn nhìn về phía mấy tên đệ tử ở thư viện ở bên trong mặc áo tay bó, Triệu Ngôn Ngọc mặc áo sam màu xanh đen đứng giữa mọi người, thân hình cao to tuấn, như ngày thường phong thần tuấn lãng, toàn thân tản ra khí chất ung dung tự tin, cứ như vậy đứng ở nơi đó, đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Triệu Ngôn Ngọc sở dĩ có thể là quan lại phong hoa ở kinh đô, tất nhiên vì bày mưu nghĩ kế, mưu kế cao thâm, hơn nữa bởi vì xác thực dáng dấp rất đẹp mắt. . . . . .

      "A Hoàn, chúng ta đánh cuộc Triệu Ngôn Ngọc đứng đầu, ngươi sao?" Tạ Thục Tĩnh ở bên kia Tề Hoàn cười hỏi.

      Liễu Đường bĩu môi, tầm mắt rơi vào thiếu niên bênh cạnh Triệu Ngôn Ngọc, thiếu niên kia thân hình cao lớn, ngũ quan thể tuấn mỹ, lại có cỗ cương nghị, tựa hồ thấy Liễu Đường, vốn là gương mặt nghiêm túc nhu hòa xuống.

      Thiếu niên này chính là Từ Cẩm Dương theo lời Liễu Đường.

      Còn biết? Tề Hoàn nghiêng đầu nhìn Liễu Đường cái.

      Tiểu nha đầu đỏ bừng cả mặt, đáy mắt che giấu được quý hâm mộ nhìn Từ Cẩm Dương.

      "Nữ tử nào giống như ngươi, biết xấu hổ, coi như Triệu Ngôn Ngọc được danh đầu, cũng cảm kích ngươi, cần phải ngươi khắp nơi kêu la." Ngô Doanh ở bên cạnh châm chọc , ánh mắt xem thường nhìn Tạ Thục Tĩnh.

      Tạ Thục Tĩnh bĩu môi , "Ta chuyện với A Hoàn, lien quan gì tới ngươi?"

      nữ tử bên cạnh Ngô Doanh phốc tiếng bật cười, "Tạ Thục Tĩnh ngươi còn tưởng A Hoàn là chỗ dựa vững chắc sao? Tề gia cùng Ngô gia kết thành thân gia, ngươi biết xấu hổ, ngươi đúng là biết xấu hổ."

      Lời này ra, chẳng những Tạ Thục Tĩnh sắc mặt biến đổi, Tề Hoàn cũng nhíu mày, chuyện đính hôn cùng Ngô gia, nàng thiếu chút nữa quên mất, nhưng nghĩ đến Nhữ Nam Hầu tặng hai nữ nhân cho Tề Chính Khuông, Tề Hoàn rất khó thân thích cùng cái gì Ngô gia.

      "A Hoàn, ngươi phải gả cho Ngô thế tử sao?" Liễu Đường kinh ngạc giọng hỏi Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lắc đầu cái, " có."

      Ngô Doanh mắt lạnh nhìn Tề Hoàn, khách khí đẩy Tạ Thục Tĩnh ra, Tạ Thục Tĩnh giận dữ muốn mắng chửi người, lại bị Ngô Doanh hung ác trừng mắt liếc, ỉu xìu dám mở miệng.

      "Đại ca ta có gì tốt? Ngươi vì sao lấy?" Ngô Doanh cao ngạo nhìn Tề Hoàn, cảm thấy Tề Hoàn quá thanh cao, nghe mẫu thân , vốn là Tề Hoàn gả cho đại ca, thế nào quay đầu lại lại thành cái gì Tề Như, mặc dù Tề Như về sau là chính nữ Tề gia, nhưng chính thê cùng tiểu thiếp vẫn có khác biệt.

      Tề Hoàn nhàn nhạt nhìn Ngô Doanh, khóe miệng hàm chứa nụ cười yếu ớt, "Hôn nhân là chuyện lớn, ta há có thể tự mình làm chủ, Ngô tiểu thư lời này hỏi rất kỳ quái."

      Ngô Doanh hừ tiếng, " ít lời đường hoàng này, ngươi hơn đại ca ta, đại ca ta còn chưa hẳn để ý tới ngươi, đừng có ra vẻ thanh cao."

      " ra là Ngô tiểu thư thay đại ca ngươi tới kể uất ức." Tề Hoàn chợt ngộ, nhàng cười .

      "Ai đại ca ta uất ức? Ngươi đừng tự mình dán vàng lên mặt." Ngô Doanh giận dữ, " chừng là ngươi ở bên ngoài cùng người nào tư định cả đời, cho nên mới. . . . . ."

      "Ngô tiểu thư, ngươi tốt nhất nên cẩn thận, Tề gia chúng ta mặc dù là cái gì vương hầu, nhưng phải mặc cho người khác vũ nhục khi dễ, lời này của ngươi ra, cần phải hiểu hậu quả." Tề Hoàn cắt đứt lời của Ngô Doanh, dịu dàng .

      Giọng rất nhàng, nhưng ý vị uy hiếp mười phần, tựa như có áp lực vô hình  đột nhiên đè xuống, đem Ngô Doanh cùng người khác chuẩn bị phụ lời cười nhạo dám ra nửa câu nữa.

      Tề gia phải vương hầu, nhưng lại so với vương hầu bình thường càng dễ đắc tội.

      khí nhất thời cứng ngắc, những người chung quanh cũng chú ý tới, rối rít đưa mắt hướng tới bên này.

      "Tiểu sư muội ngươi cũng tới rồi?" Đột nhiên, đạo thanh vui vẻ vang lên.

      Tề Hoàn sửng sốt, quay đầu nhìn sang, mới phát ra người đứng cạnh Triệu Ngôn Ngọc là Quan Lãng, bởi vì mặc khác lúc bình thường, nàng nhất thời thể nhận ra.

      Quan Lãng chạy đến bên cạnh Tề Hoàn, tùy tiện cười , "Tiểu sư muội, muội sang đây xem ta cùng Tam Sư Huynh so tài rồi."

      "Đại sư huynh." Tề Hoàn ở trong lòng thầm than, nàng muốn ở chỗ này cùng Quan Lãng hoặc Triệu Ngôn Ngọc có bất kỳ quan hệ gì, "Làm sao huynh lại ở chỗ này?"
      tart_trung, huyendo, susu11 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37: Giảng đạo lý
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà


      Quan Lãng giống như thấy ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời nhìn Tề Hoàn, "Ta bị đuổi tới học viện, nghe như vậy, ta cũng nhàm chán chết rồi."

      "Quan Lãng, cẩn thận lời này tiên sinh mà nghe được, lại phạt ngươi chép sách." Bên cạnh có người nghe được lời này của , lập tức giỡn trêu ghẹo.

      Quan Lãng ngày đầu tiên học, bị tiên sinh phạt chép sách, điều này làm cho thành đối tượng trêu ghẹo của cả lớp học.

      Tề Hoàn nhịn cười, "Học viện tồi a."

      Quan Lãng sờ sờ chóp mũi, , "Ta về sau thi cái gì khoa cử, học có ích lợi gì, tiểu sư muội, hôm nay ta cũng tranh tài, xem ta thế nào đánh gục hết bọn ."

      "Ngươi cùng Tam Sư Huynh ai lợi hại hơn?" Tề Hoàn nghĩ nếu Quan Lãng trước kia có thể tới nhà người khác cướp của người giàu chia cho người nghèo khó, võ công chắc chắn kém, nhưng là Triệu Ngôn Ngọc? Lúc thấy mấy cái liền đem gia tướng của Ngô thế tử đánh ngã mặt đất, bản lĩnh tồi rồi.

      "Cái gì? Tam Sư Huynh muội. . . . . . Là Hồ Ly ngàn năm, học cái gì cũng nhanh, cùng lão hồ ly tinh là dạng." Quan Lãng quay đầu lại nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, giọng oán giận .

      Tề Hoàn rất đồng ý với cách này của Quan Lãng, Triệu Ngôn Ngọc chính là hồ ly nhìn xa trông rộng.

      Trong đám người phát ra tiếng khinh bỉ châm biếm, "Danh đầu? Cho là danh đầu dễ dàng như vậy sao? người ngây thơ ngu đần"

      Người chuyện là Ngô Doanh, nàng nâng cằm lên nhìn Quan Lãng, nàng nghe người khác qua, Quan Lãng này chỉ là loại con em giang hồ, cũng chỉ dựa vào chút quan hệ với Triệu gia, mới có thể vào thư viện, gì dậy nổi.

      "Người xấu xí này là ai?" Quan Lãng cau mày hỏi Tề Hoàn.

      "Ngươi ta xấu xí?" Ngô Doanh mặt liền biến sắc, tức giận trợn mắt nhìn Quan Lãng.

      Quan Lãng cũng thèm nhìn tới nàng, chỉ lo cùng Tề Hoàn chuyện, "Tiểu sư muội, nên cùng xấu xí đứng chung chỗ, bị lây bệnh."

      Tề Hoàn thiếu chút nữa nhịn được cười lên, giọng , "Đại sư huynh, huynh chính là nhanh tranh tài , bắt đầu rồi."

      " vội, cao thủ đều là người cuối cùng ra sân." Quan Lãng tràn đầy tự tin .

      Ngô Doanh từ đến lớn có bị người khác như vậy để ý như vậy, trợn tròn mắt nhìn Quan Lãng, đáy mắt hai ngọn lửa giận cũng có thể đem đốt ra hai lỗ thủng rồi.

      Tạ Thục Tĩnh thấy Ngô Doanh kinh ngạc, trong lòng sung sướng cực kỳ, "Có ít người danh đầu nhất định là cầm được, nhưng người khác cũng nhất định, Ngô tiểu thư, biết ngươi hi vọng ca ca ngươi thắng , hay là Triệu Ngôn Ngọc thắng đây?"

      Huynh trưởng của Ngô Doanh Ngô thế tử cũng ở bên chuẩn bị tranh tài.

      "Tạ Thục Tĩnh, ngươi câm miệng lại, nơi này tới phiên ngươi mở miệng." Ngô Doanh xoay người trợn mắt nhìn Tạ Thục Tĩnh cái, ánh mắt ngoan lệ lạnh như băng, giống như chỉ cần Tạ Thục Tĩnh mở miệng câu nữa, tựa như nàng làm ra chuyện gì.

      Đối mặt với Ngô Doanh thân phận cao quý hơn so với mình, Tạ Thục Tĩnh cũng chỉ dám đùa thông minh, nào dám cùng nàng đối nghịch? Lập tức im lặng đứng ở bên cạnh Tề Hoàn.

      Quan Lãng đại khái đoán được ca ca của Ngô Doanh là ai, giọng ở bên tai Tề Hoàn, "Tên quần áo lụa là đó, ngón tay là có thể nhấn ngã."

      "Đại sư huynh, chúc huynh kỳ khai đắc thắng." Tề Hoàn lại cười .

      "Phải bắt đầu rồi, các ngươi xong chưa?" Từ sau lưng Quan Lãng truyền đến thanh lành lạnh đạm mạc của Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn ra sau, thấy Triệu Ngôn Ngọc chạy tới bọn họ cách đó xa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

      Quan Lãng , "Tiểu sư muội, ta phải sang rồi, lát nữa gặp."

      "Được" Tề Hoàn cười gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, cùng Triệu Ngôn Ngọc đối mặt.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ gật đầu với nàng cái, xoay người về phía trước.

      Quan Lãng chạy lên, vỗ cái vào vai Triệu Ngôn Ngọc, biết ở đây gì, mặt mày hớn hở.

      Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn lại Tề Hoàn, khóe miệng mang tia mỉm cười thản nhiên, "Tiểu sư muội, đa tạ muội tới cổ vũ chúng ta."

      Tề Hoàn mặt mỉm cười lập tức cứng đờ, khóe mắt khẽ giật cái, ai tới cổ vũ hả? Triệu Ngôn Ngọc nghĩ gì vậy? phải vẫn muốn phủi sạch cùng quan hệ với bọn họ Tề gia quan hệ sao? Lại trước mặt nhiều người như vậy kêu nàng là tiểu sư muội?

      chỉ có sắc mặt của Tề Hoàn thay đổi, tất cả mọi người chung quanh khiếp sợ nhìn Tề Hoàn, vừa nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Tiểu sư muội? Tề Hoàn là tiểu sư muội của Triệu Ngôn Ngọc?

      Triệu Ngôn Ngọc giống như chút nào cảm thấy người khác khiếp sợ, cùng Quan Lãng chọn mũi tên chuẩn bị so tài.

      Chung quanh Tề Hoàn mảnh an tĩnh quỷ dị.

      Giây lát, mới có thanh như tiếng muỗi kêu hỏi, "A Hoàn, Triệu Ngôn Ngọc cũng là sư huynh của ngươi sao?"

      Tề Hoàn quay đầu nhìn bộ mặt kinh ngạc tin của Liễu Đường, toàn thân sinh ra cảm giác vô lực.

      "Nguyên lai là như thế a, có sư huynh là Triệu Ngôn Ngọc, như vậy, đâu còn để ý tới nam tử khác, đại ca ta uất ức." Ngô Doanh ghen ghét nhìn Tề Hoàn, cười lạnh .

      "Đúng vậy a, có A Hoàn là sư muội như vậy, cũng khó trách Triệu Ngôn Ngọc thấy ngươi chướng mắt." Tạ Thục Tĩnh mặc dù Triệu Ngôn Ngọc, nhưng biết mình thân phận xứng với , dĩ nhiên, so với Tề Hoàn, nàng càng muốn Ngô Doanh tâm tưởng thành.

      Ngô Doanh vốn là rối trí, nghe được lời này của Tạ Thục Tĩnh, chút do dự giơ tay tát cái.

      Baaa, gò má của Tạ Thục Tĩnh lập tức xuất dấu tay hồng hồng.

      "Này, làm sao ngươi có thể đánh người như vậy?" Liễu Đường đỡ lấy Tạ Thục Tĩnh thiếu chút nữa ngã xuống, chỉ trích Ngô Doanh.

      "Tiện nhân ngươi mà đòi dạy dỗ ta sao?" Ngô Doanh lửa giận trong lòng chưa tiêu, lại bị Liễu Đường hỏi như vậy, giơ tay lên lại muốn đánh.

      Tề Hoàn nhanh cầm cổ tay của nàng, "Ngô tiểu thư, chớ có đạo lý."

      "Đạo lý? Ở chỗ này, ta chính là đạo lý, cút ngay, ngươi cũng vô sỉ hạ tiện như vậy." Ngô Doanh hất tay Tề Hoàn ra, lại muốn đánh Liễu Đường.

      "Ngươi chính là đạo lý? Tại sao đây?" Tề Hoàn đem Liễu Đường kéo đến phía sau mình, Ngô Doanh cãi vã đánh nhau cùng Tạ Thục Tĩnh thế nào cùng nàng sao, nhưng muốn đánh Liễu Đường lại được, Liễu Đường coi như là người bạn đầu tiên của nàng ở học đường, thể bởi vì nàng bị Ngô Doanh giận chó đánh mèo.

      "Tại sao?" Ngô Doanh cười lạnh, "Ta đánh họ, họ dám là ta sai sao? Nếu dám , cái này chính là đạo lý của ta."

      Baaa, Tề Hoàn chưởng đánh vào mặt Ngô Doanh, mang mặt vẻ mỉm cười như xuân về hoa nở, "Như vậy, đây cũng là đạo lý của ta"

      "Ngươi dám đánh ta" Ngô Doanh thét ra tiếng chói tai, dám tin nhìn chằm chằm Tề Hoàn.

      "Đánh ngươi nữa thế nào? Ngươi dám ta sai sao?" Tề Hoàn cười nhạt hỏi, "Ngươi như vậy là đạo lý, ta cũng vậy theo ngươi giảng đạo lý."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Ngô Doanh giận đến ra lời, lúc muốn nhào lên liều mạng cùng Tề Hoàn, đột nhiên có người hét nàng ngừng lại.

      "Doanh nhi" trong trường đua tất cả mọi người dừng tranh tài lại, kinh ngạc nhìn động tĩnh của họ bên này, nam tử trẻ tuổi quần áo cao quý nhanh tới, sắc mặt hơi có vẻ khẩn trương vui nhìn Ngô Doanh, " về nhà, cho ở chỗ này hồ đồ."

      "Đại ca" Ngô Doanh dùng sức dậm chân, uất ức nhìn .

      Ngô thế tử dùng sức phất tay, "Trở về."

      Ngô Doanh ô ô tiếng, khóc chạy ra.

      "Tề tiểu thư, đắc tội, thỉnh xin thông cảm." Ngô thế tử có nhìn về phía muội muội mình, mà là mang theo vẻ tự cho mình là phong lưu tiêu sái mỉm cười cùng Tề Hoàn chắp tay.

      Tề Hoàn đáp lễ lại, " sao, tiểu nương đều như vậy."

      Cũng là khách khí chút nào đón nhận lễ bồi tội của Ngô thế tử.
      tart_trung, huyendo, susu15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38: Tranh tài
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Ngô thế tử đại khái nghĩ tới Tề Hoàn có thể như vậy, giống như tất cả xảy ra ngày hôm nay, đều là muội muội của cố tình gây , vốn định phát giận, nhưng là phụ thân giao phó, thể tùy tiện đắc tội Tề gia, huống chi bây giờ còn coi như là con rể tương lai của Tề gia, chỉ là Tề Hoàn này khinh người quá đáng, đầu tiên là ghét bỏ chịu gả cho , tại lại trước mặt mọi người đánh Doanh nhi, giọng điệu này, muốn nhịn. . . . . . quá khó rồi.

      Nhưng là, hôm nay phải lúc trả thù cho hả giận, Ngô thế tử cắn răng nhịn xuống, "Tề tiểu thư, quấy rầy nàng nữa."

      Tề Hoàn cúi đầu khách khí đáp lễ.

      Ngô thế tử khuôn mặt sưng vù có vẻ là phóng túng quá độ lúc này càng thêm khó coi, xoay người trở về trường đua.

      Tất cả mọi người nhìn thấy màn này, cũng kinh ngạc nghĩ đến Ngô thế tử phách lối ai bì nổi lại trơ mắt nhìn muội muội của mình bị đánh, còn phải bồi lễ cho người nọ? là. . . . . . Mặt trời mọc đằng tây sao.

      "Chậc chậc, tiểu sư muội của chúng ta còn rất trượng nghĩa, chỉ là cái tát kia lực đánh còn đủ, quả nhiên phải luyện chút võ công mới được." Quan Lãng tay khoác vai Triệu Ngôn Ngọc, đem màn kia hề bỏ sót nhìn vào trong mắt, trong bụng thích loại hành động sảng khoái này của Tề Hoàn.

      Triệu Ngôn Ngọc trong nháy mắt chứng kiến Tề Hoàn giơ tay lên, mắt sắc khẽ nhúc nhích, ngay sau đó lại khôi phục biểu tình lãnh đạm, nhìn tiểu nương thân hình nhắn đó, nghĩ lời tối hôm qua phụ thân . . . . . .

      ít lời từ miệng Tề Hoàn, làm ngạc nhiên lâu.

      hiểu lầm nàng sao? Từ đến lớn, cực ít khi nhìn lầm người nào hoặc vật gì, lại là lần đầu tiên, phát nhìn ra Tề Hoàn, nàng đứng ở trước mặt, với ngươi, mỉm cười với ngươi, nhưng nụ cười của nàng quá thành rồi, căn bản thể suy nghĩ thấu tâm tư của nàng.

      Nàng là có tâm tư đa dạng, vả lại đối với người vô cùng phòng bị cảnh giác, điểm này, có điểm giống với .

      "Này, suy nghĩ gì thế?" Quan Lãng thấy Triệu Ngôn Ngọc trả lời , đẩy xuống.

      Triệu Ngôn Ngọc môi mỏng ra tia cười yếu ớt, đuôi mắt gấp độ cong đẹp mắt, "Huynh muốn dạy tiểu sư muội luyện kiếm, mẫu thân ta đồng ý sao?"

      "Trở về phải tìm chút, thể để cho tiểu sư muội bị người khi dễ." Quan Lãng .

      "Hôm nay hình như là nàng khi dễ người khác." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt .

      Quan Lãng mực bao che, "Tốt hơn so với việc bị người khác khi dễ."

      Ngô thế tử cũng qua, khi ba vị tiên sinh của học viện làm giám khảo ngồi ngay ngắn ghế thái sư, đối với màn kia bọn họ dĩ nhiên là nhìn trong mắt, chỉ là hai tiểu thư đều là đệ tử của nữ tử học đường, bọn họ nhúng tay quản lý, nguyên nghĩ khuyên lời, chuyện cũng xong xuôi rồi.

      Như thế rất tốt.

      Vòng thứ nhất tranh tài bắn cung, Ngô thế tử là người thứ nhất ra sân, nhìn đứng lên khí thế mười phần, nếu phải hai chân có vẻ hư phù vô lực, còn tưởng rằng là cao thủ thế nào.

      Ba tên, tên nào rơi vào hồng tâm.

      Ngô thế tử ảo não đem cung ném xuống đất, căm giận trừng mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái.

      Đây là Bính, giám khảo báo ra thành tích tranh tài.

      Vị thứ hai là Từ Cẩm Dương, ba tên đều trúng bia tâm, thành tích là Giáp, trong ngoài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả ba vị tiên sinh đều hài lòng vuốt râu gật đầu.

      Sau mấy vị, đều được Ất, Triệu Ngôn Ngọc cùng Quan Lãng bị xếp hạng cuối cùng.

      Quan Lãng tay cầm cung, tay cầm tên lông vũ, mặt mang theo nụ cười  chút để ý, móc dây cung, giương cung, nhắm ngay hồng tâm, tên lông vũ dời cung. . . .

      Ba tên cũng trúng bia tâm Quan Lãng quay đầu hướng Tề Hoàn rực rỡ cười tiếng.

      Tề Hoàn trở về lấy cái mỉm cười, quả nhiên cao thủ đều ra sân cuối cùng.

      Quan Lãng hai ngày nay mới xuất ở thư viện, bởi vì tính tình luôn là đại đại liệt liệt cùng những công tử danh môn thế gia kia có chút hợp, mọi người đối với cũng hiểu , cho là chỉ là tên côn đồ bất học vô thuật, cũng chỉ là dính mặt mũi của Triệu Tri phủ, mới có thể vào thư viện học, nhưng là dễ dàng lộ ngón này, lại làm ít người nghẹn họng nhìn trân trối.

      Tài bắn cung như thế lại hoàn toàn bại bởi Từ Cẩm Dương.

      Mặc dù Đại Chu triều, tổng thể là thiên về Văn Khoa, nhưng bởi vì Đại Chu  giang sơn là dựa vào Thái Tổ ở ngựa đánh xuống, cho nên triều đình đối với tài tử võ học rất xem trọng.

      Kế tiếp là Triệu Ngôn Ngọc rồi.

      Vốn Tạ Thục Tĩnh vẫn bụm má giọng kêu đau cũng an tĩnh lại, nhìn chớp mắt thiếu niên đó, bất kể đứng ở chỗ nào cũng có thể tự tạo thành phong cảnh.

      Liễu Đường đứng ở bên cạnh Tề Hoàn, nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, giọng , "A Hoàn, ta biết là sư huynh của ngươi. . . ra ta cảm thấy cũng có thể thắng. . . . . ."

      Tề Hoàn cười , "Thực lực của người nào mạnh hơn, người nào có thể thắng, đây phải chúng ta chút là có thể thay đổi, chỉ là, Từ Cẩm Dương quả lợi hại."

      "Cái đó. . . . . . Đại sư huynh của ngươi cũng rất lợi hại" Liễu Đường lòng , nàng cho là Từ Cẩm Dương thuở là người luyện võ tài bắn cung rất xuất sắc rồi, nguyên lai là người còn có người.

      Đột nhiên, người quan sát phát ra tiếng kêu lên.

      Tề Hoàn cũng giương mắt nhìn, nguyên lai là Triệu Ngôn Ngọc mũi tên thứ nhất trúng hồng tâm.

      Mọi người chỉ biết Triệu Ngôn Ngọc tài học xuất chúng, thông minh hơn người, còn chưa biết cũng có tài bắn cung rất giỏi.

      Mũi tên thứ hai xuyên qua mũi tên thứ nhất, rơi vào cùng đốt.

      Mọi người  hô hấp cũng đình trệ chút, chính là Từ Cẩm Dương vừa mới hăng hái cũng ngây ngẩn cả người, thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Ngôn Ngọc, giống như nhìn quái vật.

      Lúc mũi tên thứ ba bắn ra, khắp thành mảnh yên tĩnh, mắt rơi vào mục tiêu, phía chỉ có mũi tên, hai mũi tên lúc trước bị bắn thủng, lưu lại mũi tên thứ ba.

      Ba tên đều ở cùng cái vị trí, nhãn lực là lợi hại cùng tài bắn cung mới có thể làm như thế?

      "Oa. . . . . ." biết tiểu nương nào hét lên tiếng, nhất thời toàn trường giống như vỡ òa, líu ríu nghị luận.

      Triệu Ngôn Ngọc lấy được thành tích Giáp thượng.

      Tạ Thục Tĩnh trong mắt lộ ra thần sắc si mê, kinh ngạc mà nhìn Triệu Ngôn Ngọc góc cạnh của gương mặt tuấn tú, lòng nhảy lên.

      Liễu Đường nắm cổ tay Tề Hoàn bất tri bất giác tăng thêm lực, lầm bầm , ". . . . . . Triệu Ngôn Ngọc đến cùng phải là người hay ?"

      Tề Hoàn cổ tay bị đau, nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, vẫn như cũ là sóng nước chẳng xao mặt, sau khi để cung tên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, con ngươi đen nhánh thâm thúy cùng nàng đối lại.

      Triệu Ngôn Ngọc ở trong mắt Tề Hoàn thấy có bất kỳ kinh ngạc cùng ngoài ý muốn nào, giống như có thể có hình dạng cùng tài bắn cung này là chuyện đương nhiên, đúng là rất có lòng tin, vẫn cảm thấy mấy liên quan, cho nên có  bất kỳ cảm giác nào đây?

      Hẳn là. . . . . . Triệu Ngôn Ngọc ở trong lòng nghĩ tới.

      Tiểu sư muội này quả nhiên giống như nghĩ.

      Triệu Ngôn Ngọc biết là, Tề Hoàn cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nàng sớm biết tương lai của , có thể cùng với Lục hoàng tử ra chiến trường, hơn nữa chiến thắng liên tiếp, làm sao có thể là thư sinh văn nhược.

      Kế tiếp là so tài cưỡi ngựa, tất cả người dự thi đều muốn đến chuồng ngựa chọn lựa tọa kỵ của mình.

      Ngô thế tử đột nhiên ở sau lưng thủ thế, có hai đệ tử ở ngoài sân quan sát, lặng lẽ rời .
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39: Ngựa khùng
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc là người cuối cùng chọn ngựa, khi thấy tuấn mã kia cao lớn toàn thân màu rám nắng tia tạp mao đáy mắt thoáng qua tia quỷ dị.

      Tuấn mã rám nắng này cùng những con ngựa khác rất khác, lỗ mũi phun khí nóng, tứ chi kiên cường có lực, hai mắt ửng đỏ, có cỗ dã tính khó huấn luyện.

      Con ngựa này rất nguy hiểm, Triệu Ngôn Ngọc đứng ở bên ngoài chuồng ngựa nhìn nó, phỏng đoán muốn dùng phương pháp gì thuần phục nó.

      Ngô thế tử ngồi lưng tuấn mã màu đen ôn thuần, cao nhìn xuống Triệu Ngôn Ngọc, nụ cười mang mặt có chút hả hê, "Thế nào? Triệu Ngôn Ngọc, ngươi dám đến gần con ngựa kia à? ra là tên hèn nhát."

      Người bên cạnh Ngô thế tử cũng lớn tiếng cười.

      Quan Lãng dắt ngựa tới bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc, cau mày hỏi, "Con ngựa này hình như có vấn đề, có muốn cho người đổi con khác hay ?"

      "Đúng vậy a, tìm con ngựa con thích hợp với văn nhược thiếu gia như ngươi." Ngô thế tử lớn tiếng cười, biết bản lĩnh của Triệu Ngôn Ngọc cao hơn so với , nhưng nghĩ tới tài bắn cung cũng lợi hại hơn nhiều như vậy, hừ, cũng tin, thuật cưỡi ngựa của Triệu Ngôn Ngọc cũng có thể đứng đầu.

      Con ngựa rám nắng này phun vài ngụm khí thô vào Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt, đưa tay sờ sờ lông bờm của ngựa, với Quan Lãng, " cần, ngựa này là được rồi."

      Huống chi chuồng ngựa còn những con ngựa khác.

      "Vậy đệ cẩn thận chút" Quan Lãng vỗ vỗ vai Triệu Ngôn Ngọc, giọng dặn dò .

      Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng nâng lên tia cười yếu ớt, đem con ngựa dắt ra ngoài.

      Tuấn mã rám nắng ra khỏi chuồng ngựa, lập tức ngửa đầu hí tiếng, ngựa này tính khí tựa hồ tốt lắm, có chút nóng nảy.

      "Triệu Ngôn Ngọc, ngươi cẩn thận chút, đừng để bị lật xuống ngựa." Ngô thế tử cười lạnh nhìn Triệu Ngôn Ngọc, đáy mắt cất giấu tia có ý tốt.

      Từ Cẩm Dương cưỡi ngựa tới, "Ngựa này tựa hồ còn chưa được thuần phục, Triệu huynh, ngươi phải cẩn thận."

      "Đa tạ Từ huynh nhắc nhở, ta cẩn thận." Triệu Ngôn Ngọc để ý tới Ngô thế tử, cùng Từ Cẩm Dương chắp tay, lập tức xoay mình lên, tay nhàng an ủi tuấn mã nhịn được này.

      Ngô thế tử nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, cưỡi ngựa vào trường đua.

      Mọi người thấy Triệu Ngôn Ngọc xuất , lại bắt đầu hưng phấn, nghị luận biết lần cưỡi ngựa này ai có thể thắng được.

      "Triệu Ngôn Ngọc con ngựa kia . . . . . . đúng lắm" Liễu Đường kinh ngạc nhìn Triệu Ngôn Ngọc ngồi xuống ngựa, cau mày với Tề Hoàn.

      "Thế nào?" Tề Hoàn chỉ cảm thấy con ngựa kia so những con khác cao hơn cường tráng hơn chút, nhìn ra vấn đề gì.

      Liễu Đường , "Con ngựa kia tinh thần đúng, ánh mắt cùng dáng vẻ tức giận cũng bình thường.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn Liễu Đường, "Làm sao ngươi biết?"

      "Ta. . . . . . Phụ thân ta là trợ lý của đại phu cho súc vật (bác sĩ thú y)." Liễu Đường cúi đầu, giọng .

      "Ngươi lợi hại." Tề Hoàn tự đáy lòng , "Ngươi có thể nhìn ra con ngựa kia có vấn đề gì sao? Có phải ngã bệnh hay ?"

      Liễu Đường thấy Tề Hoàn có ghét bỏ bộ dáng của nàng, trong lòng hồi vui mừng, ngẩng đầu nhìn hướng Triệu Ngôn Ngọc muốn chuẩn bị so tài, nghiêm túc nhìn con ngựa kia của , mi tâm nhăn lại, "Quá xa, cẩn thận nhìn được."

      Vừa mới dứt lời, mười con tuấn mã chạy ra ngoài, bọn họ muốn chạy vòng quanh sân cỏ, cuối cùng do ba vị giám khảo tiên sinh cho ra thành tích.

      Vẫn vượt lên đầu chính là Quan Lãng, sau đó là Ngô thế tử, con ngựa của Triệu Ngôn Ngọc mới vừa bắt đầu chạy rất bình thường, nhưng là hơn nửa lộ trình đột nhiên chậm xuống, đầu tiên là đột nhiên chân trước nâng cao hí lên, tiếp giống như ngựa hoang, đầu chạy về phía trước, vừa chạy vừa muốn hất rơi Triệu Ngôn Ngọc ngồi lưng.

      màn này tâm mọi người cũng nổi lên, lần này ai cũng nhìn ra con ngựa kia có vấn đề.

      "Cẩn thận" Quan Lãng thấy ngựa của Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên chạy đến trước mặt , hơn nữa càng ngày càng điên cuồng, trong bụng cả kinh, giục ngựa đuổi theo.

      Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt trầm tĩnh, phát giác con ngựa này cũng phải là thuần phục đơn giản như vậy, nó giống như rất thống khổ. . . . . .

      Tuấn mã điên cuồng chạy thảm cỏ, căn bản nhìn đến phía trước có trở ngại gì, đem mấy cái giá gỗ đụng ngã, Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt tỉnh táo, trong tay nắm chặt dây cương, phòng ngừa bị quăng xuống lưng ngựa.

      "A. . . . . ." Đột nhiên, con ngựa kia giống như tia chớp đánh tới, tiếng thét chói tai vang lên.

      "Mau tản ra" Triệu Ngôn Ngọc hét lớn tiếng, dùng sức kéo dây cương, cố gắng ngăn cản con ngựa điên cuồng này.

      Quan Lãng chạy tới chỗ mười mét sau lưng Triệu Ngôn Ngọc, "Ngôn Ngọc, xuống ngựa, quá nguy hiểm."

      Triệu Ngôn Ngọc thấy phía trước người cũng tản ra, lúc này mới hít thở sâu hơi, hai tay thả lỏng, cước đạp lưng ngựa, lưu loát từ lưng ngựa chạy như điên nhảy xuống đất, do xung lượng, lăn vòng thân thể mới đứng vững.

      "Ngôn Ngọc, đệ thế nào rồi?" Quan Lãng vội vàng hỏi.

      "Ta sao, phải cho ngựa này dừng lại mới được" Triệu Ngôn Ngọc nhìn thương thế tay, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm loạn mã vẫn còn ở cỏ điên cuồng chạy.

      "Dùng dây thừng bao lấy" Từ Cẩm Dương biết từ nơi nào tìm đến vài sợi dây thừng lớn, với Triệu Ngôn Ngọc cùng Quan Lãng.

      "Nguy rồi" Quan Lãng nhận lấy dây thừng, lại phát con ngựa kia chạy tới chỗ Tề Hoàn tiểu thư mấy người các nàng.

      Triệu Ngôn Ngọc cùng Từ Cẩm Dương quay đầu nhìn lại, lập tức lên ngựa phi tới.

      Ngựa của Quan Lãng cho Triệu Ngôn Ngọc cưỡi, quay đầu lại đem đệ tử bên cạnh Ngô thế tử từ lưng ngựa lôi xuống, cầm dây thừng đuổi theo.

      Tề Hoàn ngay từ lúc thấy này con ngựa điên đến đây, cũng kinh hoảng tránh ra, con ngựa kia đụng phải thân cây, thân thể lung lay hạ xuống, lại chạy tới chỗ Tề Hoàn.

      "Tiểu sư muội, cẩn thận" Quan Lãng kêu to.

      Triệu Ngôn Ngọc cùng Từ Cẩm Dương chạy tới, tay vừa quăng dây thừng ra, bao lấy con ngựa điên này.

      Tề Hoàn bị Liễu Đường lôi kéo đến trốn sau cây đại thụ, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Triệu Ngôn Ngọc bọn họ chế phục con ngựa điên này, căn bản dám hồi tưởng màn vừa mới kinh tâm động phách này.

      Họ thiếu chút nữa liền bị con ngựa kia đụng vào rồi, thiếu chút nữa toàn mệnh.

      may là tránh được kịp, cũng may là con ngựa kia mặc dù điên cuồng, nhưng tựa hồ mắt dùng được.

      Triệu Ngôn Ngọc cùng Từ Cẩm Dương bao lấy con ngựa điên, dùng sức kéo nó, ngăn cản nó tiếp tục chạy như điên, chỉ là bọn lực của hai người tựa hồ còn cách nào ngăn lại ngựa khùng, sau Quan Lãng chạy tới, ba người mới rốt cuộc đem ngựa khùng chế trụ.

      màn kinh hiểm này kinh động ít người ở thư viện, viện trưởng cùng mấy tiên sinh cùng nhau vội vàng chạy tới, còn dẫn theo bác sỹ thú y tới đây kiểm tra nguyên nhân con ngựa kia nổi điên.

      "Ánh mắt của con ngựa này tựa hồ bị người bỏ thuốc rồi." Bác sỹ thú y biết dùng phương pháp gì trấn an con ngựa kia, sau đó kiểm tra thân ngựa, qua thời gian chén trà, mới trầm giọng mở miệng.

      "Là ai làm ra chuyện thương thiên hại lý này? Tra, phải điều tra ràng, tìm ra hung thủ." có tiên sinh thở phì phò hét lớn.

      Triệu Ngôn Ngọc cùng Quan Lãng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người Ngô thế tử cách đó xa.
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :