1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 9

      Nụ cười dịu dàng gương mặt , luôn làm người khác cảm thấy hai loại tính tình nhu hoà lẫn quật cường dung hợp. thể chuyện, nhưng lại có đôi mắt biết , vô thanh thanh hữu thanh.

      Tâm tình Trần Thiệu Thần liên tục xoay chuyển, lần đầu tiên cảm nhận được, hóa ra cử chỉ đầu ngón tay so với ngôn ngữ thậm chí còn muốn làm ruột gan người ta càng rối bời hơn. Hồi lâu, thở hơi dài, "Ừ, biết." Ngữ khí của nhàng, nhu hòa như loại đồng dao. chậm rãi đưa tay đặt vai .

      Ánh đèn u, gió khẽ lướt qua mặt.

      Khuôn mặt của từng chút từng chút tới gần , ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt người , giống mùi nước hoa gì. Cố Phán mở to mắt nhìn, ánh mắt hơi hoảng hốt, ngượng ngùng của thiếu nữ rốt cục làm cho nhắm chặt mắt lại.

      Khóe miệng Trần Thiệu Thần lên nụ cười, đưa kéo gần vào trong lồng ngực.

      "Phán Phán, em hình như rất chờ mong ——" Trần Thiệu Thần buồn bực cười.

      Tay phải Cố Phán đặt ở hông , tay nắm chặt lại, mới có!

      "Yên tâm, phải bây giờ." thanh Trần Thiệu Thần truyền tới bên tai , "Nếu em như thể chờ đợi được nữa, chúng ta cũng có thể sớm luyện tập chút."

      Mũi tựa vào bờ vai rộng của .

      May là ở trong bóng tối, mặt Cố Phán nóng hầm hập.

      Nam thần chính là đùa giỡn bạn tương lai như này sao?

      Buổi tối, khó có dịp bốn người trong ký túc xá của đều ở đây. Sau khi tắt đèn, Kim Nhiễm đột nhiên hỏi.

      "Các cậu xem nam sinh nữ sinh cùng nhau bao lâu nữ sinh có thể đồng ý nam sinh tiếp xúc thân mật?"

      Yên lặng hồi.

      lát, Đường Đàm phá vỡ trầm mặc."Kim Nhiễm, cậu chuyện đương đấy à?"

      "Ừ." Bạn học Kim Nhiễm giọng đáp tiếng."Học viện Khoa học Tự nhiên." ngồi dậy.

      Giường Cố Phán nối liền với giường ấy, giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên lúc. Kim Nhiễm gặp người kia ở thư viện. Bất tri bất giác trò chuyện hơn hai tuần. Vì để thuận tiện chuyện đương, trở về trọ ở trường .

      Diệp Tử Nhuy , "Trừ nắm tay có vấn đề gì, càng sâu bước, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ thêm chút."

      xong mọi người đều cười lên . Diệp Tử Nhuy vốn là nghiêm túc, bình thường nghiêm túc thận trọng, có thể tưởng tượng dáng dấp câu này.

      "Cố Phán, cậu xem?" Kim Nhiễm mở miệng.

      Cố Phán mở điện thoại di động, viết nhanh đoạn, "Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông."

      Vài giây yên tĩnh, ba người kia trong nháy mắt cười vang lên.

      "Được lắm thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông." Kim Nhiễm bình tĩnh , "Cố Phán, cậu với Trần học trưởng có phải là chính là như vậy?"

      Cố Phán trầm mặc, bọn họ là dạng gì ? Dù sao bao giờ cũng bị người kia đùa giỡn.

      Đường Đàm ho tiếng, "Mình cảm thấy có thể dùng sáu chữ để hình dung Cố Phán với Trần học trưởng, "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ" (*)."

      (*):Ý có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa. Câu gốc hay nên Cá để vậy.

      Diệp Tử Nhuy cũng nở nụ cười, " Tổng kết của Đường Đàm rất chuẩn."

      Cố Phán bật cười, Đường Đàm tổng kết tựa hồ có sai.

      ******

      Ngày tranh cử Hội sinh viên hội trường lớn tràn đầy người.

      Đường Đàm là trợ lý lo việc từ rất sớm. Khi Cố Phán với Kim Nhiễm tới còn chỗ ngồi .

      Hai người vất vả mới tìm được mấy bạn cùng lớp, ngồi xuống hàng thứ mười.

      "Khung cảnh này cảm giác chính thức tốt." Kim Nhiễm cảm thán, "Tính ra có mấy trường đại học được thế này đâu."

      Cố Phán liếc mắt nhìn điện thoại di động, tin nhắn từ Trần Thiệu Thần, "Nếu có chỗ ngồi tìm Dương Chấp."

      Cố Phán vội vàng nhắn lại: Có rồi, em ngồi với bạn cùng phòng.

      sắp tham gia tranh cử, lúc này cũng thể gọi phân tâm.

      Kim Nhiễm ghé lại, "Trần học trưởng?"

      Cố Phán oán thầm có thể đừng thông minh như vậy a, sao ai cũng đều biết.

      "Cố Phán, người nhà này của cậu quá thất bại , vậy mà cũng thể xếp chỗ hàng trước. Cậu xem bên kia còn chỗ trống kìa? Nhất định là để dành cho người nội bộ."

      Cố Phán bị hai chữ "Người nhà" làm thoáng kinh ngạc.

      Người nhà a —— trong đầu đột nhiên ra hình ảnh, mắt nhìn thấy phía trước, Trần Thiệu Thần cùng lão sư cái gì, lão sư vỗ vỗ bả vai của , đối với vô cùng mong đợi.

      "Đó chính là Trần Thiệu Thần của học viện Quản li kinh tế."

      "Xem ra vị trí chủ tịch trừ ra còn có thể là ai khác ."

      "Đúng đấy, ấy quá lợi hại . Mùa hè năm ngoái đại diện cho trường học tham gia cuộc thi hùng biện nổi tiếng lấy địch bốn, trận đấu kia quá đặc sắc ."

      "Weibo của ảnh mấy ngày nay có rất nhiều bình luận, đều là cổ vũ cho cố lên."

      "Trần Thiệu Thần khắp mọi mặt đều rất ưu tú, ở Đại học T vô cùng nhiều chuyện, còn có nguyên nhân, khiêm khiêm quân tử, chước chước kì hoa (*), nghe đồn, bối cảnh gia đình Trần Thiệu Thần phải chỉ là loại tốt bình thường."

      (*): khiêm khiêm công tử, chước chước kì hoa: người khiêm tốn, tài năng rực rỡ. (Câu gốc hay nên Cá muốn để nguyên.)

      ...

      MC trang phục rực rỡ bước lên sân khấu, đàn chị năm ba của học viện nhạc Chu Chú.

      giây trước hội trường còn huyên náo trong nháy mắt yên lặng như tờ, yên tĩnh lắng nghe lời của MC."Ngày hôm nay năm người tham gia tranh cử chủ tịch hội sinh viên mỗi người đều là trong những sinh viên ưu tú nhất Đại học T, tôi cảm thấy chúng ta rất may mắn có cơ hội có thể chứng kiến phong thái họ hôm nay. Phỏng chừng mọi người cũng giống tôi đều thể chờ đợi được nữa , bên dưới cho phép xin mời người đầu tiên của ngày hôm nay —— "

      Ngày hôm nay có thể đứng ở sân khấu đều là người xuất sắc.

      Lời chậm rãi, hơi thở vững vàng, đủ để hình dung được , người họ đều lộ ra tài trí hơn người.

      Kim Nhiễm lặng lẽ , "Đây đều là những người nào a."

      Cố Phán cười cười. Thực lực sinh viên Đại học T đương nhiên thể coi thường, cộng thêm hai năm năm nhất và năm hai tôi luyện, những người này đều thành tinh rồi.

      Trần Thiệu Thần là người thứ ba lên sân khấu. Chính thức xuất , vừa mới lên sân khấu, sân khấu liền vang đến tiếng vỗ tay vô cùng chỉnh tề đều đặn.

      "Cố Phán, cậu quá thảm, tình địch của cậu nhiều." Kim Nhiễm nhíu mày .

      Tài ăn của Trần Thiệu Thần Cố Phán sớm biết qua . Ba năm trước, lúc là chủ tịch cao trung, cảnh diễn thuyết sân khấu vẫn ràng trước mắt, hôm nay tất cả giống như tái diễn năm đó.

      có tri thức uyên bác, mỗi câu đều khiến người ta có loại cảm giác như gió xuân, thần thái sáng láng, rồi lại khiêm tốn nhã nhặn dễ nghe.

      "Quá đẹp trai rồi!" Xung quanh thỉnh thoảng có nữ sinh lên tiếng than thở.

      Cố Phán hé miệng nở nụ cười, vẻ mặt Trần Thiệu Thần tự nhiên, ánh mắt vẫn nhợt nhạt lưu động, nhìn dưới sân khấu, tình cờ chớp mắt, tình cờ mỉm cười, tình cờ giống như nhìn chăm chú vị trí của .

      thế này làm sao mê người đây?

      Cuối cùng Trần Thiệu Thần tranh cử thành công. Cố Phán còn chưa kịp chúc mừng, liền nhận được tin nhắn của Hoa Tử.

      "Weibo Trần học trưởng xảy ra chuyện gì vậy, làm sao thoáng cái nổi lên nhiều bình luận thế này?"

      Cố Phán: tranh cử chủ tịch hội sinh viên.

      Hoa Tử: Thành công ?

      Cố Phán: Làm sao có khả năng thành công ╮(╯▽╰)╭

      Hoa Tử: (#‵′) cậu đây là ở trước mặt mình thể ân ái sao? Có ai như cậu ở trước mặt bạn tốt khoe người nhà vậy?

      Cố Phán: ...

      Trần Thiệu Thần tranh cử thành công, xung quanh ồn ào chúc mừng đòi đãi khách, Cố Phán đứng ở góc chờ, thờ ơ phía xa.

      lại tới bên cạnh .

      Trong lòng Cố Phán có rất rất nhiều lời muốn nhưng lại biết nên gì.

      Trần Thiệu Thần nhìn lúc lâu, tất cả ôn nhu dưới đáy lòng đều bị kích chết. Thành công dù sao vẫn muốn chia sẻ cùng người mình thương nhất.

      "Ngồi nơi đó thấy ?" Giọng trầm thấp khàn khàn.

      Cố Phán nuốt nước bọt, lông mi rung động, "Học trưởng phong thái của vẫn như trước." Dừng chút, "Chúc mừng ."

      Vẻ mặt Trần Thiệu Thần rung động, "Hóa ra em vẫn còn nhớ lần kia." nắm chặt tay, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

      Sắc mặt Cố Phán hơi đổi, chỉ chỉ cửa, "Bạn cùng phòng và em hẹn nhau rồi, phải ăn cơm cùng bọn họ sao."

      Trần Thiệu Thần ừ tiếng, biết là ở kiếm cớ, chỉ muốn cùng những người kia.

      Cố Phán cắn cắn môi, thành thực."Chỉ là em còn quen."

      " sao, vài lần em quen." Trần Thiệu Thần với ra khỏi hội trường, Kim Nhiễm hướng họ phất tay cái, "Trần học trưởng, Xin chào."

      Trần Thiệu Thần mỉm cười, "Là Kim Nhiễm ."

      Kim Nhiễm nghĩ tới Trần Thiệu Thần biết , "Đúng, học trưởng, hôm nay lợi hại."

      Trần Thiệu Thần nhìn , "Cảm ơn ủng hộ của em. Cố Phán các em còn có việc, hôm nào lại mời các em ăn cơm."

      mặt Kim Nhiễm tràn đầy ý cười, "Được, học trưởng, bọn em chờ."

      Cố Phán xấu hổ.

      Trần Thiệu Thần cũng những người kia ăn ở nhà hàng gần trường, biết là ai đột nhiên câu, "Trần Thiệu Thần, cậu xem weibo cậu chút , bão bình luận."

      Trần Thiệu Thần bình thường cũng thường dùng weibo, bất quá vẫn đăng kết quả lên weibo. Weibo nhắc nhở bình luận với số trích dẫn, nhìn lướt qua con số, sửng sốt chút.

      "Cậu xem mấy cái đầu , hỏi cậu có bạn hay ? Mọi người đều rất hứng thú đề tài này a."

      Trần Thiệu Thần ánh mắt nhìn chăm chú cái tên weibo kia lúc "Hoa Hoa Tiểu Tử", khỏi nở nụ cười, chỉ khẽ nhúc nhích, trả lời lại trích dẫn weibo.

      "Mấy ngày trước vừa kết thúc độc thân, bọn mình đều là sinh viên bình thường, lại đều là người mới, xin mọi người ưu ái nhiều."

      Sau mười phút, số bình luận weibo này của tính vượt qua cả những cái trước.

      Trong phòng khách có người gọi.

      "Trần Thiệu Thần đến đây giải thích cho bọn mình chút cái gì gọi là nghiệp lẫn tình cùng được mùa. Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ. Đêm đồng phòng hoa chúc, là lúc ghi tên bảng vàng."

      Trần Thiệu Thần như cười như , hắng giọng."Mình còn có chút chuyện về trước , các cậu tiếp tục, hóa đơn mình thanh toán."




      ☆Chương 10


      Editor: Cá bay ngang
      Beta: Mực

      Cố Phán và bạn cùng phòng ăn lẩu ở nhà hàng gần đại học T, mấy người ăn đến đỏ cả mặt.

      "Cố Phán, sao cậu ăn mừng với Trần học trưởng?" Đường Đàm chống cằm hỏi.

      Cố Phán nhìn đáy nồi nước sôi ùng ục ùng ục, lấy ra giấy với bút, viết hàng chữ, "Nhà này lẩu ăn rất ngon."

      Còn tưởng rằng muốn viết cái gì, nghĩ hóa ra là câu này. Đường Đàm buồn bực làm bộ đánh .

      Cố Phán né người, cười dịu dàng.

      " người xấu." Đường Đàm mắng.

      Kim Nhiễm cũng cười, chỉ có Diệp Tử Nhuy sắc mặt lành lạnh ăn thịt dê chín trong nồi.

      "Bất quá lại, ngày hôm nay học tỷ MC rất có khí chất, đến mình cũng bị mê hoặc ." Đường Đàm tỏ vẻ ước ao.

      "Chính xác a, đến cả nữ sinh cũng đều thích, chớ chi là nam sinh ." Kim Nhiễm phụ họa câu.

      Cố Phán ánh mắt vẫn bình thường như cũ.

      Vị học tỷ kia đúng là rất ưu tú, đại học T từ thiếu hụt người như vậy.

      Kim Nhiễm , "Quốc khánh các cậu nếu có bận gì, mình bồi mọi người tất cả danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây, thế nào?"

      Đường Đàm mặt mày sáng ngời, "Mình thành vấn đề, hai người các cậu sao?"

      Cố Phán viết, "Bạn học mình đến chơi."

      Diệp Tử Nhuy để đũa xuống, "Mình mấy ngày đó làm việc ở phòng triển lãm tranh, sợ có thời gian." nhanh."Các cậu ăn xong chưa? Tính tiền thôi."

      Nhân viên cửa hàng đem hóa đơn ra, "286 đồng."

      Cố Phán vừa mới chuẩn bị lấy ví ra trả tiền.

      Diệp Tử Nhuy , "AA , mình lượt đầu tiên ."

      (*) AA: kiểu share tiền trong nhóm, trả tiền theo lượt.

      Cố Phán đem ví cất lại vào túi, Kim Nhiễm cũng nhìn thấy động tác của .

      Bốn người thả bước chậm về ký túc xá, đến trước cổng ký túc, Kim Nhiễm ồ tiếng, "Kia có phải Trần học trưởng ?"

      Cố Phán ngẩng đầu nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng, bóng lưng thon dài của đứng trước gió.

      "Học trưởng, tìm đến Cố Phán a." Đường Đàm chào hỏi.

      Trần Thiệu Thần gật đầu chào các , ba người cũng thức thời nhanh chóng lên lầu .

      Cố Phán khoa tay, "Học trưởng, sao lại đến đây?" nghi hoặc .

      Trần Thiệu Thần nhìn thấy vẻ mặt của , hơi nhếch khóe miệng, xem ra chưa biết chuyện weibo."Bữa tiệc kết thúc sớm, ăn cái gì chưa ?"

      Cố Phán gần đây có nhà hàng lẩu rất ngon.

      Trần Thiệu Thần gương mặt gợn lên ý cười, chẳng trách sắc mặt ửng hồng, đôi môi trơn bóng, thở hơi, "Hoa Tử lúc nào lại đây?"

      "Chuyến bay số 2 buổi sáng, chắc buổi trưa tới. Có việc gì à ?"

      Trần Thiệu Thần thoáng suy tư, " có gì. Lâu rồi gặp bạn cũ , có chút khẩn trương , dù sao ấy là bằng hữu tốt của em."

      Cố Phán ngẩn người, đây chính là tình tiết ra mắt người nhà sao?

      Trần Thiệu Thần ngũ quan tỏa ra ánh sáng dìu dịu, "Chiều nay cùng em khám răng."

      Cố Phán nhíu nhíu mày, "Hôm nay uống thuốc đau nữa, ừ, có chuyện gì ." Chính là muốn .

      "Mẹ lúc mang thai , răng khôn nhiễm trùng, bởi vì mang thai cái gì cũng thể làm, chỉ có thể nhịn đau. Vì thế chuyện răng khôn, có thể nhanh chóng giải quyết liền nhanh chóng giải quyết."

      Cố Phán mím khóe miệng, "Học trưởng, răng khôn của vẫn còn chứ?"

      "Năm ngoái nhổ. Mẹ để đưa bà bệnh viện thuận tiện mang khám nha khoa vòng kết quả là để nhổ răng ."

      Cố Phán nháy mắt, đối với mẹ Trần có chút ngạc nhiên.

      đoán được suy nghĩ của , "Mẹ rất đáng , bà hơn cha mười tuổi."

      Cố Phán mở to mắt, giơ tay lên chỉ, "Ba thế hệ khác nhau luôn sao."

      Trần Thiệu Thần cười khẽ, "Đúng, cần kinh ngạc, là mười tuổi, thiếu chút là được vòng . tại tính tình bà ấy phân nửa là do cha nuông chiều mà thành." cười giảo hoạt, "Nam nhân Trần gia bọn đều rất thương lão bà."

      Cố Phán: ...

      lúng túng , di động Trần Thiệu Thần bỗng vang lên, vừa lúc nhắc tới mẫu thân đại nhân. nhìn Cố Phán, "Mẹ gọi."

      "Vậy em lên trước ." Cố Phán trong lòng dâng lên cỗ căng thẳng tên, nhưng Trần Thiệu Thần lại kéo tay , bên tiếp điện thoại.

      Cố Phán căng thẳng nín thở.

      "Mẹ ——" Trần Thiệu Thần nghe máy.

      "Thiệu Thần, quốc khánh về sao?"

      "Vâng, có số việc, về được."

      "Như vậy a, vậy con có thời gian nhớ qua chỗ cậu con, bà ngoại ở đó."

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần dán lên mặt Cố Phán, "Con hiểu rồi."

      " làm gì đấy?" Từ Thần Hi gặm dưa chuột, trong điện thoại phát ra thanh lanh lảnh.

      "Hoa tiền nguyệt hạ." Trần Thiệu Thần chậm rãi trả lời.

      (*) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng. Câu này xuất phát từ thơ Bạch Cư Dị, chỉ những nơi nam nữ chuyện tỏ tình, đương.

      Đầu điện thoại bên kia sửng sốt , "Trần Thiệu Thần!"

      "Từ phu nhân, nghỉ sớm chút. Rảnh rỗi lại gọi điện thoại cho mẹ." Trần Thiệu Thần cúp máy.

      Cố Phán ngạc nhiên, " cứ như vậy ngắt điện thoại của mẹ?"

      " sao, cha an ủi được bà." Trần Thiệu Thần khóe môi mang theo ý cười." cần khẩn trương, mẹ rất dễ thân cận."

      Cố Phán cúi thấp mặt, học trưởng nghĩ hơi xa quá rồi.

      Trần Thiệu Thần vân vê sợi tóc của , "Vừa nãy nhìn các em trở về, có phải là có chuyện gì ?"

      Thực là cái gì đều giấu được .

      "Học trưởng, có bao giờ gặp người thế này chưa, điều kiện kinh tế tốt lắm, nhưng vô cùng cố gắng, có lúc bọn em muốn giúp đỡ, rồi lại sợ tổn thương tự tôn của ấy, nên làm như thế nào?"

      Trần Thiệu Thần nhìn lông mày nhíu lại, "Em có suy nghĩ tới chuyện ấy rốt cuộc có muốn các em hỗ trợ ?"

      Cố Phán trầm tư, Diệp Tử Nhuy ngay cả học bổng cũng xin.

      "Kỳ thực đại học chính mình kiếm lấy học phí cùng sinh hoạt phí cũng khó, các em phải tin tưởng ấy. biết các em đều mềm lòng."

      Cố Phán chớp mắt, " đoán được ai sao ?"

      Trần Thiệu Thần gật đầu, "Nhìn ấy là kiểu con có lòng tự ái rất lớn, vì thế nếu các em biết xử lí, đối với ấy trái lại phải là chuyện tốt."

      "Em biết, cũng vì vậy nên bọn em rất mâu thuẫn. ra ngoài ăn cơm đều muốn cùng bọn em chia tiền AA, mà vừa quay đầu ấy liền chỉ ăn bánh bao." thở dài hơi.

      "Đừng suy nghĩ nhiều quá, có lúc hề làm gì cũng là loại tôn trọng với trợ giúp."

      Cố Phán nghe xong đột nhiên giống như ràng .

      Cố Phán sau khi trở lại ký túc xá vẫn thắc mắc chuyện, sao đột nhiên lại xuất ở lầu dưới ký túc nữ sinh. Giác quan thứ sáu tự với mình, nhất định có việc.

      Trước khi sắp ngủ, Cố Phán rốt cuộc biết chân tướng . vòng weibo của , bị chia sẻ mới nhất weibo của làm kinh sợ .

      "Hôm trước vừa kết thúc độc thân, bọn mình đều là sinh viên bình thường, lại đều là người mới, hi vọng mọi người ưu ái nhiều hơn." Người mà trả lời lại chính là Hoa Hoa Tiểu Tử.

      Cảm giác buồn ngủ của Cố Phán biến mất trong nháy mắt, trằn trọc trở mình giường.

      Hoa Hoa Tiểu Tử, ấy lại đương nhiên hỏi cái vấn đề này. Cố Phán trong lòng ngổn ngang . Dưới weibo kia của rất náo nhiệt. Buổi tối qua đây có lẽ muốn về chuyện này với .

      Tiếc là biết chuyện quá muộn .

      Cuối cùng là bỏ qua .

      ---
      Editor có lời muốn :
      Bọn mình là "Cá bay ngửa" và "Mực ", thành viên "Bể kính " cùng nàng "Cá", vì Cá gặp vài vấn đề cá nhân nên từ nay bọn mình thay nàng ta làm tiếp bộ này. Mọi người có thể ghé qua nhà tụi mình chơi :https://trannguyennn.wordpress.com/
      ---

      Sau tiết thứ hai của ngày hôm sau, Trần Thiệu Thần tới phòng học của các .

      Lý Thịnh chuyện với Cố Phán, "Đây là phòng làm việc của bạn thầy, chủ yếu thầy cảm thấy nơi đó của ông ấy có thể giúp em luyện tập, nếu muốn có thời gian xem chút."

      Cố Phán suy nghĩ lại, viết lên giấy, "Thầy Lý, nếu như em có thể đưa bạn học cùng ?"

      Lý Thịnh nhìn vẻ mặt mong đợi của , "Có thể cho thầy là ai ?"

      "Diệp Tử Nhuy, ấy rất ưu tú."

      Lý Thịnh cười khẽ, "Tiểu nha đầu với mẹ em giống nhau lấy giúp người làm niềm vui a. Được, có thể cùng. Bất quá thầy giúp em chút, em chừng nào cũng nên tới giúp thầy?" Ông lại như đứa trẻ cò kè mặc cả.

      Cố Phán nhìn ông, trong lúc nhất thời biết nên xử lý như thế nào.

      Lúc này Trần Thiệu Thần từ cửa tới, thấy chuyện với thầy, ngồi xuống hàng ghế bên cạnh.

      Lý Thịnh dấu vết liếc vài lần, "Tới tìm em phải ?"

      Cố Phán quay đầu lại, vẻ mặt thoáng cảm động, Lý Thịnh làm sao nhìn mà hiểu.

      Lý Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu cái, "Hóa ra tới chỗ thầy thực là bận chuyện đương a. nhanh nhanh."

      Ra khỏi lớp.

      Trần Thiệu Thần dắt xe đạp, "Thầy vừa nãy tên là Lý Thịnh?"

      Cố Phán gật đầu.

      " xem qua giới thiệu về ông ấy hành lanh viện bọn em, ông ấy rất lợi hại."

      "Tranh thủy mặc của thầy Lý ở trong nước vào hàng số số hai. Em nghe mẹ , kỳ thực có mấy trường đại học nước ngoài mời thầy, mà thầy vẫn chọn ở lại trong nước. Thầy Lý đặc biệt lợi hại, người trong giới gọi thầy là tiểu Trần Dật Phi.

      Thầy lại , thầy chỉ là chính mình!"

      (*) Trần Dật Phi: họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.

      Trần Thiệu Thần có thể thấy, Thầy Lý kia đối đãi Cố Phán tựa hồ rất thiên vị. Bất quá nhíu mày lại, ở trước mặt sao còn có thể tự nhiên mà ca ngợi —— nam nhân khác, tựa hồ chưa hề đặt trong lòng. Cái vấn đề này rất nghiêm trọng.

      Hai người đến bệnh viện. Xếp hàng đăng ký.

      Đến lượt Cố Phán, Trần Thiệu Thần cùng vào.

      Cố Phán có chút khẩn trương, khi còn bé từng nhổ răng đến giờ vẫn còn ám ảnh."Bạn học đừng khẩn trương như vậy, há miệng to —— "

      Cố Phán ngẩng cằm lên cảm giác được bác sĩ cầm dụng cụ y tế nhích tới nhích lui trong miệng ."Răng khôn phía dưới bên phải bị lợi bọc lại , hơn nữa răng khôn phát triển có chút lệch, nên nhổ ."

      Mặt Cố Phán lại bắt đầu nhăn lại.

      " nhổ có ảnh hưởng gì ?" Trần Thiệu Thần trầm giọng hỏi.

      "Bình thường bị lạnh lợi sưng, chậm mấy ngày nhiều tháng."

      Trần Thiệu Thần nhìn về phía Cố Phán, đôi mắt Cố Phán tràn đầy bất đắc dĩ.

      Trần Thiệu Thần thở dài hơi, "Vậy nhổ ." Cố Phán ủ rũ ngồi chỗ.

      Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người, thực là trai tài sắc."Có ở kỳ kinh nguyệt ?"

      Cố Phán mặt thoáng đỏ, lắc đầu, ánh mắt dám nhìn chỗ khác .

      Bác sĩ nhanh chóng viết hai hàng chữ lên bệnh án, "Bạn trai thanh toán viện phí."

      Bạn trai rất tình nguyện.

      Tiêm thuốc tê xong thực có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có đồ vật ở trong miệng nhích tới nhích lui.

      Đợi đến lúc bác sĩ , "Được rồi, ngậm lấy bông."

      Trần Thiệu Thần đỡ đứng lên.

      Bác sĩ , "Muốn giữ cái răng kia ?"

      Cố Phán lắc đầu.

      "Ây, lại nhìn cái răng của chút , lời tạm biệt với nó."

      Cố Phán chỉ cảm thấy cả trong ngoài miệng đều khó chịu, viền mắt hơi ướt.

      Cố Phán lúc này mới chú ý tới thẻ ngực bác sĩ —— Phùng Tấn, hóa ra chính là nha sĩ mà Hàn Diệp Hành nhắc cho .

      Bác sĩ đem bản bệnh án đưa cho vừa liếc mắt nhìn tên, "Em là Cố Phán? Là nữ sinh cùng Hàn Diệp Hành lần trước." xong, cười cười."Hai ngày nay nhớ uống thuốc, nếu như có gì khỏe nhớ đến bệnh viện."

      Nửa giờ sau, Cố Phán cảm thấy khóe miệng bắt đầu tê dại.

      Trần Thiệu Thần , "Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt."

      Cố Phán tay phải sờ sờ mặt, "Học trưởng, bọn họ nhổ răng khôn mặt ."

      Trần Thiệu Thần ngắm nghía mặt , " tại thấy chỗ nào, biến sưng lên mới là đấy."

      Cố Phán cả người đều ủ rũ .

      Bạn học Hoa Tử bên kia ngày nào cũng hướng Trần thiệu Thần hỏi tới lui, mà vẫn chưa thấy xuất . Đến Quốc Khánh ngày thứ hai, mới chủ động nhắn tin cho Cố Phán, lặng thinh đề cập tới chuyện weibo.

      Cố Phán đến bến xe đón ấy. Hoa Tử mặc quần bò yếm, đội mũ lưỡi trai, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Vừa thấy Cố Phán liền ôm chầm lấy ."Nhớ cậu muốn chết."

      Cố Phán nhìn , lấy điện thoại di động gõ hàng chữ, "Mình cứ nghĩ cậu đến, hai ngày nay sao đều liên lạc với mình."

      "Bận quá , thầy giáo giao bài tập." Hoa Tử đàng hoàng trịnh trọng ."Cố Phán, mình phát cậu giống như mập lên, thức ăn Đại học T quả nhiên tốt." phải mập, là mặt sưng phù .

      Cố Phán đỡ lấy vali của , ngăn chiếc taxi, trước tiên khách sạn.

      Hoa Tử đường đều chuyện trường học, Cố Phán nghe say sưa. Nhanh đến nơi, Cố Phán đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt , đó viết.

      "Trần học trưởng cũng ở đây, ấy muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu chuyện weibo."

      Hoa Tử khóe mắt giật giật, "Cái kia a, nhất thời cao hứng thôi, cũng cần quá khách khí, để mình đến trả tiền , ổng có tiền."

      Cố Phán lôi kéo xuống xe, Trần Thiệu Thần từ cửa khách sạn tới.

      Hoa Tử cách mấy bước liền vẫy tay, "Trần học trưởng, chúc mừng chúc mừng."

      Trần Thiệu Thần bị lời của làm cho sững sờ, "Hoa Tử, em xinh đẹp hẳn ra."

      " hay giả vậy?" Hoa Tử cười tươi như hoa.

      "Là giả." Chớp mắt cái, Trần Thiệu Thần nhả hai chữ.

      Hoa Tử ghé bên tai Cố Phán , "Trần học trưởng rất hài hước nha, còn có thể đùa giỡn."

      Cố Phán gõ hàng chữ, " ấy đùa."

      Hoa Tử giận, "Các cậu đây chính là tình nhân hợp tác khi dễ yếu đuổi như mình sao?"

      Cố Phán với Trần Thiệu Thần trầm mặc .
      Dinhloan, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi5 others thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆Chương 11
      Editor: Vàng Vàng

      Trần Thiệu Thần sống ở thành phố B hai năm, lần đầu tiên vào vai hướng dẫn viên du lịch, mang theo hai người dạo chơi tất cả những địa điểm nổi tiếng. Mấy ngày liên tục, Hoa Tử vẫn hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn. cũng biết đây là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của "họ hàng nhà vợ".

      Đêm trước ngày Hoa Tử phải , Trần Thiệu Thần mang hai người ăn vịt nướng.

      Hoa Tử bên quấn bánh, bên khen ngợi , "Vịt hoa quế với vịt nướng mỗi thứ mỗi vị, vịt nướng chất thịt mềm mại, phì mà ngán, vịt hoa quế đậm đà mà ngấy, mùi vị ngon, đại khái đây chính là khác biệt nam bắc, bất quá đều ngon."

      Cố Phán hé miệng cười, đối với đồ ăn chung đều nhiều lời khen ngợi.

      Trần Thiệu Thần ngồi bên, ngũ quan cực kỳ ôn hòa, cẩn thận cuốn hai bánh đem tới đặt vào đĩa trước mặt Cố Phán.

      Hoa Tử mắt sắc, thấy vào trong mắt, có chút suy tư, cơm này ăn càng ngày càng thơm nha.

      Lúc Trần Thiệu Thần tính tiền, trong phòng chỉ còn dư lại hai người.

      Tâm tình bát quái của Hoa Tử lập tức nổi lên, "Trần học trưởng động tác này thực quá nhanh, đến bây giờ mới hơn tháng thôi a."

      Cố Phán nhiệt tình đưa cuốn menu vịt nướng.

      Nhưng vẫn chặn nổi vấn đề của Hoa Tử."Lấy cái tốc độ này, hai người tới trình độ nào rồi? Nắm tay? Hôn môi?"

      Cố Phán bị nàng hỏi cho hai má ửng hồng, liên tục xua tay, viết lên điện thoại, "Muốn ăn vịt nướng nữa ? Gói con mang ?"

      "Lại ăn nữa tuần tới mình ăn cơm mất." Hoa Tử chép miệng, "Bất quá lại, Trần học trưởng đúng là nhân gian cực phẩm. Mấy ngày nay theo chúng ta chạy tới chạy lui, mình ngược lại có chút áy náy ?"

      "Cậu đến bọn mình rất vui."

      "Bọn mình?" Hoa Tử cân nhắc , khóe miệng lóe lên ý cười ranh mãnh, "Ra là thế."

      Cố Phán quyết tâm trả lời lại.

      Lúc này Trần Thiệu Thần tới, trong tay còn xách nửa con vịt quay.
      Hoa Tử nhìn nửa con vịt quay kia, thở dài , đây chính là có thần giao cách cảm sao? cũng hiểu ý mượn cớ vệ sinh, cho hai người cái gian riêng.
      Trần Thiệu Thần nghiêng đầu, "Răng còn đau ?"

      "Cũng còn cảm giác gì ." Cố Phán giơ tay sờ sờ má.

      Trần Thiệu Thần nhìn mặt , lát trầm ngâm , "Mặt giống như chút." vừa vừa đưa tay nâng mặt , da thịt nhẵn nhụi trơn bóng.

      "Mấy ngày nay có hơi bận rộn ." nhàng , "Chúng ta đều chuyện cẩn thận."

      Cố Phán quen bị đùa giỡn , duy trì ánh mắt nghiêm túc.

      "Vốn định dẫn em chỗ."

      " đâu?" Cố Phán hiếu kỳ.

      Trần Thiệu Thần nở nụ cười, "Lần sau dẫn em ."

      Cố Phán kéo khóe miệng, khó thấy được nụ cười xinh đẹp. Trần Thiệu Thần vì đó ngẩn ra.

      Cửa phòng ăn đúng lúc mở ra. Hoa Tử vào. Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ thở dài hơi.

      Hoa Tử ngồi xuống, uống ngụm nước trái cây, ngẩng đầu, thấy hai người kia yên tĩnh lời nào, lại thấy cái bộ dạng kia của Cố Phán. hiểu , cười cười , "Trần học trưởng, mấy ngày nay cảm tạ chiêu đãi, ngại quá, em như thế lại thành cái bóng đèn lớn sáng giữa với Cố Phán, chủ yếu là em biết hai người lại phát triển nhanh như vậy. Aizz, nam sinh khoa quản lí kỹ thuật chuyện đương đều nhanh chóng như này sao?"

      Trần Thiệu Thần khóe miệng cười, cũng khó trách Cố Phán có thể cùng nàng trở thành bằng hữu, bạn Hoa Tử này quả thực —— thuần lương. " sao, tại bóng đèn đều là loại tiết kiệm năng lượng, ánh sáng quá mạnh."

      Vẻ mặt Hoa Tử nháy mắt dại ra.

      Cố Phán mặt tràn ngập ý cười.

      Lúc ba người ra khỏi nhà hàng, Hoa Tử lặng lẽ lôi kéo Cố Phán, "Cái cấp bậc nhân vật này cậu làm sao có thể ở chung với ảnh vậy? Thực đao giết chết mình rồi!"

      Cố Phán cũng biết nên như thế nào, hai người cùng nhau rất tự nhiên, đều cần nghĩ phải làm gì. khoa tay , "Hoa Tử , mình nghĩ có lẽ đây chính là thích . Mình thích ấy."

      Có thể dễ dàng nhận ra. Bất quá, trong lòng Hoa Tử cũng mơ hồ có chút bận tâm. Hai người kia đều phải người bình thường a.

      Bảy ngày nghỉ rất nhanh liền trôi qua, gặp nhau ngắn ngủi, rốt cục vẫn là lúc phải tạm biệt rồi.

      Sân bay thủ đô, người đến người .

      Cố Phán mình đến tiễn Hoa Tử. Hai tiểu nương lưu luyến rời.

      Hoa Tử ôm bả vai của , " sao, bất cứ lúc nào cậu nhớ mình liền đến thành phố S là được rồi."

      Cố Phán gật đầu.

      Thời khắc tạm biệt luôn đau lòng, cho dù chúng ta đều biết sau này vẫn có cơ hội gặp lại.

      "Cố Phán, ấy rất tốt, cậu cũng rất tốt." Hoa Tử yên lặng rằng.

      "Mình biết." nở nụ cười. đường trưởng thành, sâu trong lòng vẫn do dự bất an, nhưng, sau khi gặp được , từng chút từng chút bỏ xuống những gánh nặng kia.

      Lý do chỉ là, muốn dành toàn bộ tình cảm ấm áp cho chàng trai của .

      –––––––––––– dải phân cách editor Vàng Vàng xin tiếp tục ––––––––

      khóa đại học quá đông, bất quá sinh viên đại học T thích tự do tìm các loại hoạt động phong phú, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm thực tiễn cho bản thân.

      Tương đối trái ngược với mọi người, Cố Phán liền có chút đặc biệt . lòng chăm chỉ hoàn thành bài tập, học, phòng vẽ tranh, còn có chuyện đương.

      Trần Thiệu Thần mấy ngày nay theo thầy giáo ra ngoài nghiên cứu, Cố Phán lại càng nhiều thời gian rảnh rỗi, hôm nay phòng vẽ người nhiều.

      Cố Phán sớm, ngồi ở phía sau phòng vẽ, hết gần ngày sắp hoàn thành bức tranh sơn dầu. "Hoa hướng dương nở rộ". quơ quơ bả vai nhức mỏi, ngắm nhìn thất thần.

      Vừa ngẩng đầu thấy lớp trưởng đứng ngay bên cạnh, "Chẳng trách thầy giáo cậu có năng khiếu, tranh cậu vẽ khiến người ta nhìn cảm giác đặc biệt ấm áp."
      Cố Phán cười cười, khoa bọn họ cao thủ nhiều như mây, tài nghệ của mọi người phân cao thấp.

      Chu Chi Hằng dừng lại bên cạnh , hồi lâu lời. Cố Phán quay đầu liền nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của .

      "Cố Phán, mình —— rất thích cậu. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu." chân thành .

      Cố Phán hề chớp mắt mà nhìn , lát, Cố Phán dùng thủ ngữ khoa tay.

      Chu Chi Hằng lộ vẻ mặt khổ não, "Đây là ý gì? Cậu có thể viết ra ?"

      Cố Phán cầm bút, viết lên giấy vẽ, "Cậu biết mình."

      Chu Chi Hằng vội vàng , "Thời gian chúng ta gặp nhau quá ít , mình hi vọng cậu có thể cho mình thời gian để hiểu cậu."

      Cố Phán chuyển ánh mắt , có chút khổ não."Lớp trưởng, cảm ơn cậu. Chỉ có điều, cần lãng phí thời gian với mình. Mình còn có việc trước ."

      Cố Phán mang theo túi xách rất nhanh hướng về kí túc xá.

      Bóng đêm an bình, lúc được nửa đường, có người gọi tên .

      Cố Phán dừng chân, vừa quay đầu lại. Là bạn học của Trần Thiệu Thần.

      "Chị vừa nhìn thấy em, em nhanh quá, chị đuổi kịp." Vu Càng .

      Cố Phán cầm điện thoại di động.

      "Sao vậy? Sao gấp như vậy?" Vu Càng hỏi.

      Cố Phán viết lên điện thoại, "Học tỷ, có gì. người thân dính toàn mùi thuốc màu, chuẩn bị trở về tẩy chút."

      Vu Càng nhìn mặt , Đại học T xưa nay thiếu mỹ nữ, nhưng chưa từng nhìn thấy nào có kiểu hấp dẫn như Cố Phán, người lộ ra loại khí chất khó miêu tả, rất thoải mái.

      Hai người bước chậm về phía trước .

      "Em tham gia hội sinh viên thực là đáng tiếc , lần trước em làm poster, đám người ban truyền thông đặc biệt thích, vẫn muốn đem em kéo vào cho bằng được."

      Cố Phán viết lên điện thoại, "Hội sinh viên nhân tài rất nhiều, em tham gia cũng phải vấn đề lớn."

      "Em khiêm tốn ." Vu Càng cười , "Em tại cũng là tiểu danh nhân đại học T rồi."

      Cố Phán ngoái đầu lại, trong mắt xẹt qua tia .

      "Mấy người bên học viện bọn chị đối với em chính là "nghe danh lâu" đấy." Vu Càng cười .

      Cố Phán gì nữa.

      Trở lại ký túc xá ba người kia đều trong phòng, giường xếp đầy quần áo.

      Cố Phán mặt hiếu kỳ.

      Kim Nhiễm kéo lại, "Cố Phán, Tử Nhuy muốn tham gia đợt hoạt động của đại học nghệ thuật, cậu nhanh đến giúp tham khảo chuẩn bị quần áo ?"

      Người học mỹ thuật trời sinh rất có năng lực phân biệt nhạy cảm với cái đẹp, mấy bộ đồ bọn họ chọn đều rất đẹp, mấu chốt chính là thích hợp Diệp Tử Nhuy, đưa vóc người thon gọn của bày ra bỏ sót. Cố Phán giơ ngón tay cái lên.

      Diệp Tử Nhuy giải thích, "Mình là vì được tiền thưởng mới đăng ký. bằng ai trong các cậu chung với mình ?"

      Kim Nhiễm với Đường Đàm liên tục xua tay, "Bọn mình đương nhiên thích hợp, nghĩ là biết đều là cao thủ , bọn mình mà chính là bêu xấu. cậu hát , cậu chê bọn mình, bọn mình cấp cho cậu bạn nhảy nhé."

      Cố Phán cười yếu ớt.

      "Được đó, vậy ngày mai theo mình đăng ký." Diệp Tử Nhuy .

      Trước khi ngủ, Trần Thiệu Thần nhắn tin đến. Cố Phán từng chữ từng chữ xem tin nhắn của .

      Trần Thiệu Thần: Mấy ngày nay thành phố B nhiệt độ giảm , em nhớ mặc nhiều chút.

      Cố Phán: Ân.

      Trần Thiệu Thần: Có chuyện gì muốn với ?

      Cố Phán suy nghĩ chút rồi gửi: Học trưởng, công việc thuận lợi.

      biết lần này cùng lão sư thành phố G tham gia hội nghị kinh tế, chắc chắn rất nhiều nhân tài kinh tế quốc gia họp lại.

      Trần Thiệu Thần thoáng im lặng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đặt xuống hàng chữ ngắn gọn: Bánh mì , rất nhớ em.

      Đêm đó, Cố Phán mất ngủ , đến gần rạng sáng mới ngủ được ba tiếng.

      Ngày hôm sau học xong, ba người liền học viện nhạc cùng Diệp Tử Nhuy đến chỗ ghi danh báo tên.

      Người rất nhiều, nữ có nam có.

      " nghĩ tới nhiều người như vậy." Kim Nhiễm cảm thán.

      "Đúng a, mọi người đều tràn đầy hưng phấn." Đường Đàm .

      Cố Phán nhìn quanh vòng, bỗng có người tới bên cạnh ."Cố Phán, cậu cũng tới đăng ký tham gia thi?" Vu Càng tỏ vẻ kinh ngạc. Vị đứng bên cạnh kia chính là người tranh cử chủ tịch hội sinh viên lần trước Chu Chú.

      "Để chị giới thiệu chút, Cố Phán học viện mỹ thuật, đây là Chu Chú học viện nhạc."

      Chu Chú ánh mắt dấu vết đảo qua người Cố Phán, "Xin chào, em cũng muốn ghi danh sao?"

      Cố Phán hướng về hai người khẽ mỉm cười, chào hỏi, động tác tay của hơi sững lại, lấy ra giấy với bút, "Em cùng bạn học, cậu ấy đăng ký."

      "Như vậy a." Vu Càng , "Nếu như em tham gia thi, lần tranh tài này nhất định rất đặc sắc."

      Cố Phán cười cười viết lên, "Em chỉ biết vẽ vời chút, làm sao có thể tham gia thi đấu."

      Chu Chú hơi nhíu mày, "Lúc chị cũng học hội họa, chỉ là sau đó bận học bài vở nên tiếp tục kiên trì."

      Các cùng nhau trò chuyện lúc, đưa tới vài ánh mắt xung quanh, bên kia Diệp Tử Nhuy đăng ký xong.

      Cố Phán viết xuống cho Vu Càng, Chu Chú, "Học tỷ, bạn học em xong rồi, em cùng ấy về trước nha."

      "Có thời gian có thể dạy chị vẽ ?" Chu Chú hỏi.

      Cố Phán hơi giật mình chút, gật đầu.

      "Số điện thoại di động của em là bao nhiêu?"

      Cố Phán gõ chuỗi dãy số lên điện thoại.

      Chu Chú mỉm cười, "Cảm ơn em."

      Cố Phán với Diệp Tử Nhuy đồng thời ra ngoài , lúc này mấy người xung quanh đột nhiên có tiếng ." phải cổ thể chuyện sao? Làm sao cũng tới đăng ký thi đấu?"

      "Đúng a. thể chuyện làm sao thi đấu a? Thủ ngữ người bình thường nhìn làm sao hiểu được."

      "Phỏng chừng như vậy định tranh thủ đồng cảm a."

      "Cổ với Trần Thiệu Thần hợp chút nào hết a. Mình vẫn thấy Chu Chú với Trần Thiệu Thần mới là cặp đôi hoàn hảo."

      ...

      Diệp Tử Nhuy dừng chân. Đường Đàm hỏi, "Sao vậy ? Còn có việc chưa xong?"
      Diệp Tử Nhuy nghiêng đầu nhìn về phía Cố Phán, nhất thời nhìn chăm chú.

      Ánh mắt Cố Phán trong vắt, lời.

      "Cố Phán, sao phải để người ta cậu như vậy?" hỏi.

      Đường Đàm với Kim Nhiễm nhất thời thầm hít hơi.

      Trong lòng Cố Phán rung động liên tục, khóe miệng hơi giật giật, bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người, hướng về chỗ đăng ký từng bước từng bước tới.

      Chu Chú với Vu Càng chuyện, nhìn thấy tới, đáy mắt lên chút nghi hoặc."Cố Phán, sao em quay lại ?"

      Cố Phán viết lên giấy, "Học tỷ, em định đăng ký."

      giây kia, vạn vật như dừng lại.

      Khóe miệng Cố Phán mang theo nụ cười, như hoa hướng dương nở rộ, hoạt bát tươi sáng.

      Chính xuất của người kia trong cuộc đời , mới làm có đủ dũng khí.
      Trần Thiệu Thần, em cũng có thể đứng bên cạnh .


      ☆Chương 12
      Editor: Vàng Vàng

      Thành phố G gần cạnh biển, khí hậu nóng ẩm.

      Chạng vạng tối, ánh mặt trời le lói. Trần Thiệu Thần ra từ khách sạn, bộ hơn mười phút tới gần cảnh điểm —— Sa Diện . Cây cối mọc thành bụi, xung quanh yên tĩnh, kiến trúc theo phong cách phương Tây, vô cùng độc đáo.

      Trần Thiệu Thần tiện tay chụp mấy bức ảnh, gửi weixin (*) . Sau khi gặp , cũng bất tri bất giác thay đổi, bắt đầu thường sử dụng weixin, weibo.

      (*): weixin: ứng dụng tương tự qq. Weixin là phiên bản gốc của trung quốc, phiên bản ở việt nam là wechat.

      Loại thay đổi này chỉ vì người.

      Cố Phán cùng bạn ăn cơm tối, điện thoại có thông báo, mới cầm lên nhìn.

      "Cố Phán, nhìn gì vậy? Cơm cũng ăn." Đường Đàm nghiêng đầu hỏi.

      Cố Phán để điện thoại xuống, xem ra người nào đó họp rất thảnh thơi sao? cười cười.

      Đường Đàm chớp mắt, "Là tin nhắn của Trần học trưởng . Cũng chỉ có ấy mới làm cho cậu cười ngây ngốc thế kia."

      Khóe miệng Cố Phán nhịn được cong lên.

      ngày gặp như ba năm, đại khái chính là tâm tình của bây giờ .

      Tính toán chút, chắc là ngày kia trở về.

      "Cố Phán, vòng loại ngày mai cậu tính biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm tò mò hỏi.

      Lúc đó xác thực có hơi xúc động, nhưng cũng hối hận. viết lên điện thoại, "Khiêu vũ ?"

      "Cậu cũng học nhiều tài a." Kim Nhiễm hơi cao giọng."Cố Phán, mình cảm thấy cậu rất lợi hại, khả năng hội họa lại còn tốt như vậy."

      Cố Phán nở nụ cười. Đối với người khác, có lẽ là thể đủ loại tài năng, kỳ thực bất quá chỉ là do nhàn rỗi nên chọn học thêm vài thứ. Người ngoài vĩnh viễn chỉ nhìn thấy kết quả, biết đằng sau đó là bao nhiêu khổ cực.

      Trẻ con đồng lứa chơi đùa vui vẻ, chỉ có thể vẽ vời, khiêu vũ, đánh đàn... chung, chỉ có thể tự vui đùa mình..

      "Khi học để giết thời gian." viết.

      Kim Nhiễm thoáng trầm mặc, nặng nề bốn chữ, "Cố Phán, cậu lợi hại."

      Đường Đàm lại thắc mắc, "Cậu có chuyện tham gia thi với Trần sư hunh ?"

      Cố Phán thở dài hơi, có chút buồn rầu, rồi sợ ấy suy nghĩ nhiều, bản thân tiếp tục vào đại học vốn khiến nhiều người dị nghị, chuyện cùng cũng bị nhiều người bàn tán. Lúc này lại tập trung công tác, chuyện tham gia thi đấu chờ về rồi cũng được.

      Ngày hội sinh viên nghệ thuật đại học T khóa mười tám, số lượng thí sinh đăng ký nhiều nhất từ trước đến nay. Chiều thứ sáu chính là vòng loại đầu tiên, diễn ra tại hội trường , hình thức tuy rằng lớn, nhưng cũng hấp dẫn rất nhiều người kéo đến xem.

      Hậu trường thí sinh mảnh lộn xộn.

      Số thứ tự của Cố Phán ở phía sau, tại rất thảnh thơi chơi "Đuổi hình bắt chữ" .

      "Cố Phán, lại đây giúp mình chút." Diệp Tử Nhuy kéo được khóa kéo phía sau váy.

      Cố Phán để điện thoại xuống, giúp kéo khóa lên.

      Diệp Tử Nhuy thân đầm trắng, dung mạo vốn xinh đẹp, mái tóc xoăn thả xuống, quyến rũ đa tình.

      Cố Phán hướng cười cười, tỏ ý khen vô cùng xinh đẹp.

      Diệp Tử Nhuy cười , "Cậu sao chưa thay đồ?"

      Cố Phán nhìn đồng hồ, giơ tay ra hiệu chút với Diệp tử Nhuy, liền thay đồ.

      Thay đồ xong ra, đám Kim Nhiễm cũng tới , Kim Nhiễm mang theo bạn trai Hoàng Vũ đến cổ vũ các .

      Mấy người nhìn Cố Phán nhất thời ánh mắt dừng lại chăm chú người .

      Cố Phán thân sắc xanh nhạt, trang phục cổ điển, mềm mại rung động, giống như mỹ nhân ra từ phim truyền hình.

      Nét mặt Diệp Tử Nhuy mang ý cười, "Cậu đúng là giấu tài, đến khi thi mới cho bọn mình thấy, ở ký túc xá cũng mặc thử chút. Đây là dự định làm mình bất ngờ hả?"

      Cố Phán ngại ngùng, nguyên bản có chuẩn bị cái gì. Điệu múa này chính là lúc nghỉ hè tập được. Lúc đó mẹ Cố tập yoga, có việc rảnh rỗi liền đăng ký học vũ đạo ở phòng múa bên cạnh. Sau khi đăng ký tham gia thi, liền dùng lại, trang phục này cũng là lúc đó tạm thời mua.

      Kim Nhiễm vừa muốn gì lại thoáng nhìn vẻ mặt bạn trai mình, thản nhiên bước tới trước, "Ai trang phục dân tộc Hán đẹp chứ, còn phải xem người mặc. Cố Phán, để mình chuẩn bị tóc cho cậu, đảm bảo kinh diễm động lòng người." Kim Nhiễm kéo ngồi xuống.

      Cố Phán để ý để mặc dày vò đầu tóc trận.

      Sắp tới lượt Diệp Tử Nhuy, hôm nay thể ca khúc "Lúc già ", giọng hát uyển chuyển rung động, đem tình cảm từ tận đáy lòng người nghe khuẩy đảo, giúp hình ảnh tăng lên ít.

      Cố Phán số thứ tự thứ hai từ dưới lên, hậu trường càng ngày càng ít người.

      ngồi trong góc, nhìn tin nhắn điện thoại. Lúc này có người .

      "Học tỷ, chị xem Cố Phán kia là định khiêu vũ sao?"

      "Đúng a."

      "Cũng chỉ có khiêu vũ thích hợp, có thể biểu diễn cái gì? Cũng thể diễn kịch câm ."

      "Em a, dẻo miệng." Tiếng cười rất êm tai.

      "Học tỷ, chị xem ta có thể vào được chung kết ?"

      "Chị biết ấy, bất quá đại học T thi đấu luôn công bằng."

      Cố Phán hơi ngẩn người, nét mặt khẽ biến. Có vào được chung kết hay đối với thực quá quan trọng. nghịch điện thoại di động, nhìn tin nhắn của Trần Thiệu Thần. Hôm qua hội nghị kết thúc , bất quá giáo sư để cho bọn họ ngày nghỉ, ngày mai mới trở về. Như vậy cũng tốt.

      Đường Đàm từ phía trước chạy tới, "Cố Phán, sắp tới cậu."

      Cố Phán gật đầu, giao điện thoại với túi xách cho .

      "Cố lên!"

      Giọng MC lanh lảnh vang lên, "Kế tiếp là thí sinh đến từ học viện mỹ thuật Cố Phán, ấy mang đến cho chúng ta điệu múa cổ điển: "Trúc Chi Từ"."

      nhạc nhàng vang lên, màn trướng chậm rãi kéo lên, Cố Phán giữ nguyên động tác duyên dáng, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.

      sân khấu chỉ có mình , cái nhíu mi cũng đầy thần thái, hình dáng ưu mỹ. nhạc tĩnh mịch u, nhưng giữa động tác lại mang theo nét nhu nhận rung động. khắc đó tất cả mọi người đều bất động, ánh mắt rời khỏi người sân khấu. Tĩnh lặng như trinh nữ, lại như hồng nhạn có thể giương cánh bay vụt bất cứ lúc nào. (*)

      (*) Gốc: Tĩnh như xử tử, phiên nhược du hồng.

      loại cảm giác ngôn từ nào có thể diễn tả được. Nụ cười của , ánh mắt của , mỗi điệu xoay tròn của , giống như tinh linh trong rừng.

      điệu múa này làm cho mỗi người ở đây đều mang tâm rung động.

      Dưới đài, Trần Thiệu Thần ngồi trong góc, nghiêm mặt, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước. Cố Phán a Cố Phán, em rốt cuộc còn muốn mang đến cho bao nhiêu kinh ngạc nữa đây?

      Nếu như phải Dương Chấp cho đăng ký tham gia ngày hội sinh viên nghệ thuật, có phải bỏ qua màn biểu diễn sinh động này ?

      "Múa tệ." Hàn Diệp Hành nhướn mày tán thưởng."Thần thái sử dụng rất chuẩn." Múa cổ đại chú ý chính là lấy dùng thần thái thể tình cảm.

      Đáy mắt Trần Thiệu Thần chớp qua ánh sáng kinh diễm, nhưng nháy mắt liền bị tâm tình khác thay thế.

      Hai người buổi sáng cùng nhau lên máy bay trở về từ thành phố G, mặt giấu được nét mệt mỏi.

      Dương Chấp bên còn phối hợp , "Cậu xem những người đó vẫn chưa rời mắt nổi ."

      Trần Thiệu Thần nhíu mày lại, về phía trước. Đường Đàm tinh mắt nhìn thấy , "A! Trần học trưởng?"

      Trần Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn đến túi xách của Cố Phán." ra phía hậu trường."

      Đường Đàm đưa túi xách của Cố Phán cho , "Ác ác, tốt quá, đây là quần áo của Cố Phán."

      "Cảm ơn."

      Đường Đàm hơi đỏ mặt. Mị lực của nam thần thể đỡ a.

      Diệp Tử Nhuy dịu dàng nở nụ cười, " thể xem thường Cố Phán nha."
      Cố Phán —— Cố Phán —— đến từ thành phố C.

      Họa sĩ nổi danh giới mĩ thuật Cố Niệm cũng là đến từ thành phố C, đây là trùng hợp sao?

      Hoàng Vũ khỏi than thở, "Công nhận a! Trong cương có nhu, thành công hòa chung chỗ."

      Kim Nhiễm liếc mắt nhìn , "Dáng người cũng rất đẹp." Lời lạnh nhạt.

      Hoàng Vũ giật giật khóe miệng, gì.

      Hàng ghế giám khảo , "Đây là sinh viên hệ mỹ thuật? Thầy Chu, tôi còn nghĩ mấy người là bên đoàn nghệ thuật đấy."

      Thầy Chu lắc đầu cái, "Thầy cũng biết mà, đại học T cực kỳ ngọa hổ tàng long."

      khúc kết thúc, Cố Phán ra sau hậu trường, đài ba phút, dưới đài công sức mười năm. May mắn khi còn chăm chỉ kiên trì học rất lâu, kỹ thuật ném , liền mất mặt a.

      Cố Phán hít hơi, nhìn quanh hề thấy bóng dáng Đường Đàm, nhìn ngó tứ phía.

      nghĩ, lại nhìn thấy dáng hình quen thuộc tới, mặc áo gió, quần lười, áo phía trước để mở, cảm giác nên lời. dù thế nào cũng thể nghĩ tới thời khắc này xuất trước mặt mình.

      Cố Phán mở lớn mắt nhìn, sao lại trở về lúc này .

      Trần Thiệu Thần vào , thầm hít hơi. tay là áo khoác của , cái gì cũng , trước tiên khoác áo cho .

      Cố Phán cũng biết nên bắt đầu "" từ đâu. Ánh mắt hướng sang nơi khác.

      Yết hầu Trần Thiệu Thần giật giật lên xuống, rốt cục mở miệng câu, "Bộ váy này rất đẹp."

      Cố Phán thở hơi, "Đây phải váy, chỉ là nhìn như váy." tay vừa khoa tay vừa đè lên góc váy tính nhấc lên, như muốn chứng thực.

      Trần Thiệu Thần con ngươi tầm xuống, lông mày nhíu lại, chần chờ chút giơ tay nắm chặt tay , "Trước tiên thay đồ ."

      Sau khi Cố Phán thay xong quần áo ra thấy Trần Thiệu Thần ở bên ngoài chuyện với Chu Chú. Cố Phán dừng bước.

      Trần Thiệu Thần ánh mắt nhìn thấy , biết gì với Chu Chú, xoay người về phía .

      Cố Phán với Chu Chú ở hai phía, ánh mắt gặp nhau trong chốc lát, ánh mắt Chu Chú trong trẻo mà lạnh lùng lướt qua.

      " thôi." tay mang theo túi xách của .

      Ra khỏi hội trường chạng vạng, trời tối càng ngày càng sớm.

      Thành phố B chênh lệch nhiệt độ lớn, lạnh xuống rất nhanh. Cuối tháng 10, khí trời bắt đầu có chút lạnh lẽo.

      Cố Phán cúi đầu trầm tư lúc, ngẩng đầu nhìn , khoa tay , "Học trưởng, phải ngày mai mới về sao?"

      "Ừ, vừa vặn ban sáng có chuyến bay, bọn tiện đường mua vé máy bay về luôn." bình thản trả lời, cái loại tiện đường này là khéo a. Hướng về trước mấy bước, bỗng chậm rãi , "Kỳ thực —— biết em có tiết mục biểu diễn, muốn bỏ qua."

      Cố Phán hận đất có cái động để chui xuống, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.

      " thời gian trở về cho em là muốn cho em niềm vui bất ngờ, kết quả niềm vui bất ngờ lại là em mang đến cho ."

      Cố Phán đứng ngây ngốc, cho tới nay tính tình của cũng phải quá mức lạc quan. Bắt đầu từ mẫu giáo mỗi lần có ngày hội, nếu như lớp học có hợp xướng, hoạt động đọc thơ diễn cảm, cha mẹ đều phải nhờ giáo viên chuẩn bị cho tiết mục riêng.

      Lâu dần , cũng rất phiền, nhưng muốn cha mẹ thương tâm, nên mỗi lần đều mỉm cười tươi bước lên sân khấu.

      Mãi đến tận sơ trung, chương trình học nặng hơn nhiều, hoạt động giảm ít . Cố Phán thở phào nhõm, thực ra rất hưởng thụ cuộc sống mình, yên tĩnh dễ chịu.

      nhìn gương mặt , đây là lần đầu tiên thấy trang điểm, lúc ở phía sau hậu trường rất cố gắng kìm nén xúc động của bản thân, "Vòng chung kết nên múa nữa, rất mệt."

      Có lẽ vậy.

      Trần Thiệu Thần đứng đối diện , đưa lưng về ánh sáng, vẻ mặt mơ hồ. nhìn chăm chú, "Vốn nên là độc hưởng, lại phải để cho những người kia cũng có thể nhìn thấy được." xong xa xôi thở dài hơi.

      Gió thổi động góc áo hai người, Cố Phán dịu dàng ngắm nhìn gương mặt , khoa tay , "Sau này em lại múa cho xem."

      khẽ đáp lời, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, tranh thủ cho chính mình cái phúc lợi quả tệ.

      Cố Phán mới phát mình bị lừa, dịu dàng của kì thực vô cùng mê hoặc.

      [​IMG]


      Tác giả có lời muốn : quá xấu bụng , cho tiểu bánh mì khiêu vũ!
      Ở bên ngoài tiểu quả cam nỗ lực khắc chế tình cảm của chính mình, tiểu quả cam phải thay đổi, công lên chiếm thành ! !
      Ô Lạp Lạp, tiểu quả cam nên duy trì hay thay đổi đây?
      Dinhloan, Dung Nguyễn 1995, ngocanh4 others thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆Chương 13

      Cố Phán lúng túng đứng chỗ, lâu vẫn cách nào khiến tim bình tâm lại.

      Trần Thiệu Thần nắm tay kéo , thoải mái thả bước thong thả.

      "Đến chỗ của ." Trần Thiệu Thần cất giọng .

      Cố Phán dừng chân, mờ mịt nhìn ."Bây giờ đến ký túc xá nam?"

      Trần Thiệu Thần cười khẽ , " phải ký túc xá nam sinh, mà là nơi ở lại mấy ngày nghỉ. Bất quá từ sau khi em đến đại học T, cũng chưa có trở lại đó. "

      Cố Phán ngây ngốc.

      Nơi ở củaTrần Thiệu Thần cách đại học T 15 phút, là chung cư xung quanh nhìn rất tốt.

      Lúc hai người vào chung cư, bảo vệ nhìn đến mấy lần.

      Cố Phán đường im lặng, rốt cục đến cửa nhà, căng thẳng mà giơ tay lên ——

      " suy nghĩ gì?" lấy chìa khoá ra.

      Động tác tay Cố Phán chợt ngừng lại "Học trưởng, với bảo vệ rất thân à, vừa nãy ấy cứ nhìn ."

      Trần Thiệu Thần tiếng cười trầm trầm, "!"

      Cơ bản là quen.

      " ấy phải nhìn , là nhìn em."

      Cố Phán nhìn mũi chân cảm thán, người nào đó chuyện đúng là càng ngày càng —— phóng túng. So với sư huynh trầm tĩnh tự tin biết lúc cao trung, căn bản hề giống nhau .

      Trần Thiệu Thần hít vào hơi dài, vặn chìa khoá mở cửa."Cố Phán —— "

      Cố Phán ngẩng đầu, rơi vào con ngươi sâu thẳm của .

      "Chỉ là trở về nghỉ ngơi lúc, em cần căng thẳng như vậy."

      Ai căng thẳng ? ! Ánh mắt Cố Phán chớp động, nhấc chân vào.

      phòng khách phòng ngủ, trang trí theo tông màu trắng đen, đơn giản. Trần Thiệu Thần từ trong tủ lấy ra đôi dép bông.

      Ban đầu, Cố Phán là có chú ý. Chờ ngồi ghế salông, ôm lấy cái chén Trần Thiệu Thần đưa cho, ánh mắt mới rơi vào đôi dép chân.

      Màu hoa đào, dép con , lớn .

      Rốt cuộc chuẩn bị từ lúc nào a?

      Trần Thiệu Thần ngồi bên, nhìn theo ánh mắt , "Lúc Quốc Khánh định đưa em tới, Hoa Tử đến lại làm hỏng kế hoạch ban đầu của ——" khẽ ho cái.

      Trong lòng Cố Phán nhảy lên , có hạnh phúc ngọt ngào, còn có băn khoăn phức tạp.

      "Dép là mua lúc nghỉ hè, lúc thấy ở siêu thị liền cảm thấy rất dễ nhìn." Rất hợp với . cười cười, lúc mua, bên cạnh có hai bé nhìn chằm chằm.

      : Chắc chắn là mua cho bạn , quá thương rồi!

      Trần Thiệu Thần cười cười, khi đó còn chưa là bạn của .

      Cố Phán thả chén xuống, khoa tay , "Rất vừa, lớn ."

      Trần Thiệu Thần dựa vào ghế salông, "Đây là khen phải ?" cười khẽ, vẻ mặt nhõm, ánh mắt vẫn lưu luyến người , , "Cố Phán, lại gần đây chút." Thanh hơi khàn.

      Cố Phán nhìn , thời gian từng giây từng phút trôi qua , cuối cùng thể chống lại cám dỗ của .

      Tới gần chút, chút lại chút.

      Trần Thiệu Thần rốt cuộc cũng cho nhiều thời gian, cánh tay dài duỗi ra kéo lại, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt người kia là hình ảnh chính mình.

      "Uh, ngoan ——" hơi thở lưu động."Hôm đó rất nhớ em, em sao?" Đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười.

      Cố Phán có tiền đồ nuốt nước bọt, tâm nhảy loạn. Dựa vào , giờ phút này biểu của còn ràng sao?.

      Trần Thiệu Thần tựa đầu vào cổ , hô hấp tựa hồ thay đổi. Cố Phán cảm giác khóe môi ấm áp của nhàng đảo qua da thịt nơi cổ, giống như có luồng điện chạy qua."Bánh mì , muốn hôn em ——" lẩm bẩm , nụ hôn rơi xuống khóa lại cánh môi của , Cố Phán dĩ nhiên mất toàn bộ ý thức.

      Bánh mì đại khái bị nướng chín rồi .

      Cố Phán chỉ biết nháy mắt kia, đầu óc trống rỗng. Cảm giác được bên hông có bàn tay ôm chặt, sức mạnh rất lớn, nhưng hề làm cảm thấy chút đau đớn nào.

      Nụ hôn dịu dàng lưu luyến, bá đạo của , nhẫn nhịn của , cẩn thận của , tất cả đều dung nhập vào trong nụ hôn kéo dài này.

      Nhiệt độ liên tục ngừng đánh úp lại, tay chậm rãi đặt lên hông , đột nhiên cảm giác bỗng cứng đờ, Cố Phán khẩn trương thu tay về. Trần Thiệu Thần dừng nụ hôn lại, thoáng cái cắn khóe môi , rất , "Bánh mì , thích em như thế —— chạm vào ."

      Cố Phán giống như tôm luộc, tùy ý người nào đó xâu xé .

      Chờ nụ hôn cuối cùng kết thúc, hô hấp hai người hỗn loạn. Đầu vùi vào ngực , có thể nhận ra nhịp tim của đập rất nhanh.

      Tiếp tục im lặng lâu, dựa vào nhau.

      " là nụ hôn đầu của sao?"

      Trần Thiệu Thần cân nhắc, "Khi cũng bị người thân hôn, chỉ là chút, rất bị động. Này hẳn tính ." giải thích .

      Cố Phán cười khẽ.

      Trần Thiệu Thần mắt sắc bắt đầu tối lại, " cũng biết em nhảy múa đẹp mắt như vậy."

      hỏi, Cố Phán tự nhiên thể giả bộ làm rùa , hơi giật giật thân mình, ngẩng đầu lên khoa tay , "Bởi vì khó giao tiếp cùng các bạn, sau sáu tuổi, mẹ hỏi em có muốn học múa hay , em lúc đó cũng có ý tưởng khác nên đồng ý. Cha em ban đầu rất tán thành, học múa rất mệt, bất quá khi đó em rất vui vẻ, liền tiếp tục kiên trì, học tới sơ trung."

      Trần Thiệu Thần đáp tiếng, "Ba ba rất thương em."

      Cố Phán hé miệng cười, mắt sáng lên, "Ba ba rất thương mẹ."

      Trần Thiệu Thần cười cười, "Cha cũng thế."

      Hai người nhìn nhau cười khẽ.

      Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần dần buông xuống.

      Trần Thiệu Thần đứng dậy, "Em trước tiên tắm , gọi món ăn."

      tắm? !

      Cố Phán trong nháy mắt đông cứng.

      Trần Thiệu Thần tự nhiên , "Múa ra nhiều mồ hôi, vừa nãy cũng nóng như thế, tắm chút ."

      Nhắc tới vừa nãy, mặt của cách nào tránh được lại đỏ bừng. Cố Phán nghi hoặc, lẽ nào quần áo thay thế cũng chuẩn bị sao?

      Trần Thiệu Thần vào phòng ngủ, "Đồ thể thao của , em mặc tạm . Lát sau quần áo em khô đổi lại."

      Cố Phán xấu hổ, "Học trưởng, em cảm thấy kinh nghiệm của rất —— phong phú." Đúng là lần đầu chuyện đương với sao? Sao lại có loại chăm sóc tự nhiên thế này?

      Trần Thiệu Thần đầu tiên là sững sờ, suy tư nhìn , khóe mắt chậm chạp kéo ra. khoa tay , "Đại khái xem phim diễn theo hơi đạt, vô tự thông ."

      Cố Phán ngây ngốc nửa nhịp .

      Cố Phán xoay người tiến vào phòng tắm . hít vài hơi sâu, nhìn mình trong gương, bừng tỉnh nhớ ra mình chưa tẩy trang. thể ra, Trần Thiệu Thần cầm điện thoại di động, "Sao vậy?"

      " có nước tẩy trang(*)." chỉ chỉ mặt mình.

      (*): Dung dịch chuyên dụng dùng để tẩy sạch lớp trang điểm, bạn nào hay trang điểm biết.

      Trần Thiệu Thần bật cười, "Em chờ chút, dưới chung cư có cửa hàng tiện lợi." vừa vừa cầm ví tiền xuống lầu .

      Cố Phán ngồi ở ghế salông, mở ti vi, lại là lúc phát bản tin thời . Điện thoại thoáng vang lên, là tin nhắn của Hoa Tử.

      Hoa Tử: Học sinh bây giờ cởi mở a, vừa nãy mình thư viện liền nhìn thấy đôi hôn nhau ở đó.

      Cố Phán: Tình cảm đến lúc tự kìm hãm được.

      Hoa Tử: Aizz, giới trẻ bây giờ a.

      Cố Phán: Cậu biết hôn môi là cảm giác gì sao?

      Bên kia lập tức trả lời, sau hồi lâu, Hoa Tử mới gửi đến đoạn tin.

      "Mình làm sao biết được? Mình lại có bạn trai. Cậu có bạn trai, cậu chút xem cảm giác gì?"
      "A! Cố Phán, các cậu phải hôn rồi chứ?"
      "Cố Phán!"
      "Phán Phán!"

      Cố Phán: Ân. Hôn.

      Hoa Tử cầm điện thoại di động tiếng kêu gào, kích động hỏi: Cảm giác làm sao?

      Cố Phán: Rất tốt.

      Hoa Tử: Cho phép mình quan tâm hỏi chút —— có thiệt hôn sao?

      Cố Phán mặt đỏ như muốn máu , vừa nãy là tiến tới, cẩn thận ôn nhu, hoàn toàn là theo cảm giác bị dắt a. Cho nên , căn bản là giống lần đầu? xoa xoa mặt, nếu như ba ba biết đến chuyện này này phản ứng ra sao?

      Hình ảnh kia Cố Phán dám nghĩ .

      Cửa lớn mở ra. Trần Thiệu Thần tới, "Nhân viên bán hàng đề cử loại dầu này."

      Cố Phán nhìn vào túi to, nước dầu tẩy trang, sữa rửa mặt, nước với sữa đều có. Nhân viên bán hàng nhất định là nữ.

      vào phòng tắm, mới vừa cởi áo khoác, cửa vang lên thanh. Cố Phán sững người căng thẳng.

      "Cố Phán, máy sấy ở ngăn kéo phía dưới bồn rửa mặt."

      Cố Phán đưa tay gõ lên cửa ba cái, biểu thị "Biết rồi" .

      Tắm rửa sạch , cả người thực thoải mái rất nhiều, tóc thổi gần khô, mới ra. người trùm quần áo thể thao của , chóp mũi ngập hương thơm nhàn nhạt, rất thoải mái.

      "Tầm 15 phút nữa, cơm tối mới giao lại đây." Trần Thiệu Thần ."Điện thoại của em hình như có tin nhắn."

      Cố Phán vội vàng cầm lên, Hoa Tử gửi đến hơn 10 tin nhắn, hỏi han vấn đề càng ngày càng sâu.

      "Sao vậy ?" Trần Thiệu Thần thấy nhíu mày.

      Cố Phán xua tay, " có chuyện gì, tin nhắn của ba ba." Mới là Hoa Tử gửi đến các loại tra hỏi đầy lưu manh!

      Trần Thiệu Thần đứng thẳng bên, tư thái nhàn nhã, cũng lời nào, nhăm chú nhìn . Đuôi tóc còn nước, quần áo thể thao của mặc người , rất lớn, bất quá lại có hương vị khó tả.

      So với cao nhất (lớp10), cao lên chút, học sinh năm đó nhiều đứa cao lớn, cũng từng vô cùng trầm tĩnh, bây giờ linh động xinh đẹp hơn nhiều, mà những chuyện này chỉ có biết.

      biết tươi đẹp đến mức nào, đối với Trần Thiệu Thần mà , người đặc biệt.

      "Biệt hiệu của ba ba em cũng rất thú vị, Hoa Hoa ——" cười cười .

      Vẻ mặt Cố phán vô cùng đặc sắc, sắc mặt càng thêm hồng hào. nhìn thấy tin nhắn, thể diện cũng vứt xuống sàn nhà rồi.

      May là, người giao bữa tối đến, để Cố Phán rốt cuộc thoát khỏi lúng túng.

      Đèn treo phòng ăn tỏa ra tia sáng ấm áp, hai người yên tĩnh dùng cơm.

      Sau khi ăn xong, Cố Phán làm ổ ghế salông, lười biếng như con mèo , trong ti vi chiếu bộ phim cung đình.

      Trần Thiệu Thần đáy mắt nổi lên ý cười, "Trong phòng có truyện tranh, em qua đó xem?"

      Cố Phán sáng mắt lên.

      Thư phòng trang trí rất đơn giản, giá sách dựa vào mặt tường, chất đầy sách, tất cả đều là sách chuyên ngành của . Ở kia loạt sách truyện tranh bày ở đây có vẻ có chút hợp .

      đặc biệt thích đọc truyện tranh, Trần Thiệu Thần cũng biết từ đâu tìm được, đều rất đúng sở thích của . Chăm chú đọc cư nhiên đến hơn chín giờ.

      Ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của nhìn về phía , nồng đậm như mực giống như rời , khẽ nở nụ cười."Cố Phán, muốn ra ngoài ăn ?"

      ăn khuya!

      Cố Phán bừng tỉnh nghĩ tới điều gì đó! Vô cùng nghiêm trọng!

      "Học trưởng, câu lạc bộ thủ ngữ tối nay có hoạt động sinh hoạt!" quên mất, hoàn toàn quăng chuyện này lên chín tầng mây.
      Dinhloan, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi7 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      cảm giác ngọt ngào tận xương tuỷ, hưng phấn kích lên tận óc khi đọc câu chuyện này. Muốn đương...

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hay quá ngọt quá sâu răng rồi
      k bít sau này phán phán có chuyện đc k

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :