1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 57: (phần 1)

      Editor: Kim Chi



      Hai ngày nay A Nguyên thực chột dạ, nguyên nhân là tại ngày hôm đó lúc rời A Dung nhìn mình u oán.

      Nàng đương nhiên biết bản thân làm gì, chỉ là dễ dàng được cậu thả ra, đây chẳng phải cầu còn được sao, chẳng lẽ A Dung cảm thấy, bản thân nên vui chơi ngoài đường, ăn điểm tâm đặc sắc sao? Bất quá cặp mắt phượng nhướn lên nhiễm liễm ưu thương vẫn làm cho công chúa điện hạ trằn trọc trăn trở, trong lòng nghẹn đến mức hoảng A Nguyên luôn luôn ăn no ngủ kỹ bỗng nhiên phát , buổi tối thế mà lại ngủ yên giấc, hai đêm liền đều mơ thấy đôi mắt kia của A Dung, A Nguyên lặng lẽ lăn lộn giường mềm mại của mình, sau ném mặt mũi , cho người đưa bái thiếp đến phủ Thành Dương bá, chờ giải quyết xong việc hôn của biểu tỷ, liền lên phủ Thành Dương bá làm khách, vấn an... ách, vấn an phu nhân Thành Dương bá.

      Chuyện cỏn con mà áy náy thành như vậy, A Nguyên liền cảm thấy mình là nữ tử bao giờ phụ lòng người. Thế này về sau nhỡ làm mỗ thiếu niên thương tâm, công chúa điện hạ còn áy náy chết hay sao chứ.

      Đây là chuyện khoản đãi các biểu tỷ lúc trước, A Nguyên hạ bái thiếp, bao lâu sau phủ Thành Dương bá liền có thư trả lời, biết ngày ấy phu nhân Thành Dương bá cùng A Dung đều ở trong phủ, A Nguyên liền che miệng cười, sau, lòng sai sử nha đầu trong phủ Túc vương, mình công chúa xuất tại phủ đệ của chính mình chẳng phải thê lương.

      Ngày đó nắng trời tươi sáng, A Nguyên rất vui vẻ, đầu búi hai bên, trán Túc vương phi cười hì hì cài thôi khỏa hồng bảo, vừa tiên diễm vừa đáng , uốn éo trước gương, đại cung nữ hầu hạ bên người từ trong cung cười trộm rồi hướng tới phủ công chúa mà , chỉ chuẩn bị chút đồ điểm tâm trà thơm, mấy nữ hài nhi cùng nhau đến, hôm nay bất quá là mấy tỷ muội thân thiết với nhau, cũng có chỗ nào kiêng kỵ, bình thường ở chung cũng tự tại được như vậy, dẫn mấy nữ hài nhi vào mảnh vườn trong phủ công chúa, hoa bên trong vừa kịp lúc nở, A Nguyên chợt nghe Tưởng Như Vân bên ôn hòa : "Cảnh vật như này ngược lại là lịch tao nhã."

      tới cái này, có thể dùng nhiều bạc như vậy, dùng nhiều núi đá hoa cỏ hiếm lại như vậy, còn chút có khí dung tục của nhà giàu mới nổi, cũng khiến Tưởng Như Vân kinh ngạc.

      Trong chuyện này, phải thành cảm kích hoàng bá phụ rút đao tương trợ.

      A Nguyên lại chỉ ưỡn ưỡn cái bụng của mình dạo dạt đắc ý : "Như này, như này đều là nhờ ta có mắt nhìn tốt." Nếu phải nàng có mắt ôm lấy chân hoàng bá phụ, có thể có viện đẹp mắt như hôm nay sao?

      "Bàn về Vương bà bà bán dưa*, người nào địch nổi A Nguyên." Tề Nhã ngồi bên liền cười chế nhạo.

      Vương bà bà bán dưa: chỉ người tự bán tự khen,ý mèo khen mèo dài đuôi.

      A Nguyên lặng lẽ nhìn vị biểu tỷ này, quyết định tha thứ cho nàng vì có nhị ca nhà mình ở đây , bởi vì phiền muộn mà sinh chút ghen tỵ nho với mình.

      Mấy nữ nhi giỡn với nhau vài câu, cùng ngồi tại bàn đá hán bạch ngọc, nhìn đám nha đầu xinh đẹp nho nhã ăn mặc tiên diễm, trong tay cắt tỉa lẵng hoa cố chấp đến tối mới chịu nở, vui cười thưởng hoa, Tề Nhã thấy A Nguyên rất là đắc ý ngắm cảnh sắc hoa lệ mỹ nhân đàn ca, khỏi thấp giọng thở dài: "Trí tuệ biểu muội, quả thực rộng lớn." Nếu là nàng, nguyện ý gọi nhiều nữ tử xinh đẹp thế này lắc lư trước mắt mình?

      A Nguyên cũng biết Tề Nhã suy nghĩ gì, bất quá đối với bé mập chỉ thích ngắm mỹ nhân mà , chỉ cần đám nương này có tâm tư lắc lưu trước mặt phụ vương ca ca nhà mình, chỉ an tâm ở trong phủ công chúa cho nàng đẹp mắt, nàng vẫn nguyện ý quan tâm mấy nương thuần lương đáng này. Sau này, gả các nàng , cho phần đồ cưới, coi như là có tiền đồ tốt. Chung quy nàng làm công chúa, cũng hy vọng người trước mắt mình cũng đều trả qua ngày lành, phụ tâm ý nàng.

      "Bất quá, phủ công chúa này quả thực tâm tư đủ." Tưởng Như Vân bên nhìn trà hoa hồng tay, lại thấy bàn phần lớn là điểm tâm làm từ hoa, mỉm cười, ôn hòa : "Vẫn là tâm tư biểu muội cẩn thận." phải ai cũng thích ăn thịt như vậy, như vài vị biểu tỷ của A Nguyên, khẩu vị có chút thanh đạm, A Nguyên tự nhiên cũng muốn tốn chút tâm tư.

      Được Tưởng Như Vân khen, A Nguyên đắc ý cười vài tiếng, liền bại lộ tướng mạo sẵn có: "Ta cho người cắt ít hoa cúc, chốc nữa chúng ta nấu lên, mỹ vị!!"

      Lời rời nghề chính như vậy, liền làm vài nữ hài cười ra tiếng, A Nguyên thấy các nàng tự tại, ánh mắt rơi vào Tề Thiện mỉm cười như mấy vị tỷ tỷ, trong lòng lặng lẽ sốt ruột.

      Tứ hoàng huynh kia của nàng ngốc đến mức ý tứ của mình chứ? Điều kiện tốt thế này, nay, mặt trời lên cao, người thế nào còn thấy đâu?

      Nếu phải vì , mình có thể đẩy A Dung ra sao?

      Lòng như lăn đống lửa, A Nguyên mặt lại chỉ làm ra vẻ bình tĩnh, nghe các tỷ muội đùa giỡn nhau, còn thêm chút lời, nghe loáng thoáng thấy có người mình quen biết, vội vafg hỏi: "Là vị tỷ tỷ Trạm gia nào?" Nghe Tam công chúa tự mình tới cửa cầu hôn cho tiểu thúc mình, A Nguyên nghĩ tới hai vị nương Trạm gia kia, có chút tò mò hỏi.

      "Là nhị phòng Trạm gia A Dao." Nghĩ tới hai nữ tử ngày đó, A Nguyên hoạt bát sáng sủa, hơn xa so với đường muội thanh cao kia, Tề Nhã liền cười : "Tam công chúa thành ý đầy, Trạm gia thế này mới đồng ý, liền hướng Trạm phủ đưa ít lễ, rất là coi trọng." xong, thấy A Nguyên khẽ gật đầu, nhíu mày hỏi: "Chỉ là tam phòng, hôm nay có chút biến cố. Ta biết ngươi cùng bá phu nhân cảm tình tốt, trong chuyện này phải cẩn thận chút, chớ để bá phu nhân khó xử."

      "Tam phòng có chuyện xấu?" Đầu năm nay, người nhà tốt, chẳng sợ chia nhà đều là chỗ quyết định hưng suy của gai đình, A Nguyên nghe xong cả kinh, nghĩ tới ngày ấy phu nhân Thành Dương bá chưa lộ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Dì có chuyện sao?"


      "Dì vô ." Mẫu thân Tưởng Như Vân cũng có giao tình với phu nhân Thành Dương bá, khi A Nguyên chưa sinh ra phu nhân Thành Dương bá thương nàng nhất, nay vẫn thập phần thân cận, thấy A Nguyên nóng vội, vội trấn an sờ sờ mặt nàng : "Là nhà mẹ để thái thái tam phòng." Thấy A Nguyên lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên là nhớ ra chuyện trụ cột nhà kia bị hạ ngục, thấp giọng : "Đại lý tự tra ra, tổng cộng mười tội lớn, nếu phải Hoàng thượng niệm tình Thành Dương bá, chính là xem xét tội danh nhà lưu đày."

      Kỳ tấu chương của Đại lý tự, cũng là thỉnh xét nhà, nam tử trưởng thành đều tội đày, vẫn nhờ Hoàng thượng e sợ kinht hành thừa dịp dẫm Thành Dương bá thêm cước, bởi vậy lưu án, sau sửa lại tấu chương, chỉ xử cách chức, xét nhà, ba đời sau cho thi khoa cử, vẫn để lại cho cả nhà đường sống. Bất quá Hoàng thượng mấy năm nay ra tay càng thêm ôn hòa, có thể có cục diện này cũng bình thường, trong kinh tuy chỉ trích Thành Dương bá nhiều, đến cùng chỉ là tiểu nhân ghen tỵ. Nhưng mà, nghĩ tới đại quan môn to lớn, suy tàn chỉ trong mấy ngày, Tưởng Như Vân cũng có chút thổn thức.

      "Từ trước, còn qua lại với tiểu thư nhà này, tuy tính tình hợp nhau, chỉ là mắt nhìn người mình quen biết cứ như vậy thay đổi, trong lòng đến cùng cũng khổ sở." Tưởng Như Vân lắc đầu thở dài: "Hoàng thượng dùng nhân tâm để cai trị, tha nhà, lại để lại tòa nhà, đây chính là có thể cho bọn họ có chỗ đặt chân." Thấy A Nguyên nghe đến đó sắc mặt thay đổi mạnh, nàng vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ ta sai?"

      "Nhà bọn họ nay suy tàn, nghèo khó, chẳng phải còn muốn tống tiền nhà dì?" A Nguyên nhìn Tưởng Như Vân mặt ngờ : " Biểu tỷ cũng biết, dì là mềm lòng nhất, như này sau này thành lệ, chỉ nuôi tam phòng nhà , lại giúp nuôi nhà của tam phòng..."

      "Cái này có đâu." Tề Nhã do dự : "Nghe nhà kia là thanh lưu (dòng trong- theo từ điển Hán Việt), ít nhiều có khí khái."

      "Thời điểm có uy danh mới có khí khái." Tề Thiện lại sâu sắc hơn, khẽ cau mày : "Chỉ cần gia đình này, là cầu bá phủ giúp họ giáo dưỡng mấy nương, là rất phiền toái." Có thể dưỡng ra mẫu nữ như tam phòng, còn phạm nhiều chuyện như vậy, là người thanh cao sao? Tề Thiện giúp mẫu thân phu nhân quốc công quản gia từ sớm cũng tin.

      Nàng cảm thấy ngày sau hẳn là phải thỉnh mẫu thân nhắc nhở phu nhân quốc công vài câu, dù sao lấy quan hệ mấy nhà thông gia với quốc công, đều là vinh cùng vinh, e là người biết tâm tư người khác bị làm hỏng mất, vừa ngẩng cao đầu, cách đó xa, thiếu niên cao lớn đứng dưới tàng cây, si ngốc nhìn qua phía này...


      Editor: Đến hẹn lại lên ^^, nhưng 1 chương này chưa tròn đầy, các nàng thông cảm =D. À ta cố khác phục lỗi đánh máy @.@

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chết A Dung giận A Nguyên rồi
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 57 (phần 2):

      Editor: Kim Chi



      Tề Thiện cả kinh, kinh ngạc rằng Phượng Minh trăm phương tính kế để lọt vào mắt nàng, chẳng biết tại sao trong lòng trầm xuống, nhưng lúc sau, lại thấy có chút thản nhiên tự tại.

      Nàng biết Phượng Minh thích nàng vì cái gì, nhưng mà đối với Tề Thiện mà , lại chưa bao giờ có ý áp đặt nàng.

      Nàng chính là người suy nghĩ nhiều như vậy, trù tính trăm loại, Phượng Minh nếu lúc này thấy bộ mặt đích thực của nàng mà thất vọng rời , hơn xa so với ngày sau thành hôn phát ra, phu thê bất hòa cả đời thống khổ, bởi vậy căn đo đong đếm cẩn thận, nàng liền hề cảm thấy hoảng hốt, chỉ bình tĩnh đứng dậy gật đầu cùng bọn tỷ muội đối với Phượng Minh bước nhanh tới đây, có gì khác thường.

      Ở đây đều là tẩu tử đệ muội của Phượng Minh, huống hồ đều rất thân cận, Phượng Minh cũng lo bị chỉ trích, huống chi hôm trước còn bị Hoàng thượng tự tay đánh đòn cảnh cáo, nay còn hoa cả mắt, trong lòng gấp đến độ hoảng, lại sững sờ nhìn nữ tử liễm mục bình tĩnh trước mắt, bàn tay nắm chặt đến đổ mồ hôi, tim đập bùm bùm, thế này mới khó khăn mở miệng: "Nhị, nhị, nhị..."

      "Nhị cái gì a?" A Nguyên vung tay vung chân, vừa quay đầu thấy vẫn còn "Nhị", liền cảm thấy đường huynh này cũng là đủ nhị (ngốc).

      "Nhị nương trí tuệ, chu toàn mọi mặt, khiến người khân phục." Phượng Minh vừa rồi trốn tránh nghe lén Tề Thiện chuyện, nghe nàng phân tích những chuyện kia rất là toàn diện, chỉ cảm thấy trong lòng sùng bái chịu được, nghĩ đến nếu sau này lấy được vợ bình tĩnh cẩn thận như vậy, Thành vương điện hạ sung sướng cõi lòng, cười ngốc : "Lòng hại người thể có, tâm phòng người thể ! Nhị nương cẩn tọng, có thể thấy được đối với phu nhân Thành Dương bá là chân tâm nhớ mong, tâm ý như vậy, biết, biết..." nhìn trộm A Nguyên xin ánh mắt, đổi lấy là nghi hoặc của bé mập này, đích thực cảm thấy đường muội này cho mình cơ hội, đành phải mặt dày : " biết tiểu vương có phúc khí này hay , về sau được nhị nương ở bên."

      xong, thiếu niên này nín thở, bộ mặt đỏ rực.

      Nhị nương kinh ngạc cực độ.

      Nam tử bình thường, phải đều thích nữ tử tiểu bạch hoa thiện lương thuần khiết hay sao? Tha phương vẫn chờ ảo tưởng trong lòng vị Thành vương điện hạ này tan biến, vô cùng đau đớn tự hỏi mình "Lòng từ bi của nhị nương ngươi đâu?! Ngươi làm sao có thể nghĩ như các nương đánh thương kia!" Vấn đề ngu xuẩn như vậy, làm thế nào lại biến thành màn trước mắt chứ?

      Nâng mắt sững ờ nhìn hoàng tử nhìn mình đỏ mặt này, Tề Thiện rất muốn hỏi chút kịch bản có cầm nhầm hay , nhưng mà lúc này sao nàng có thể ra lời này chứ? Đành phải luống cuống đứng tại chỗ, nhìn đôi mắt thiếu niên trước mặt trong trẻo thấu triệt, chẳng biết tại sao, trong lòng hơi chấn động, khóe miệng tự chủ câu dẫn.

      Nếu có thể cùng người như vậy sống đến đầu bạc, cũng là chuyện rất hạnh phúc.

      Mẫu thân luôn nàng tính kế quá mức, sau dễ có lương duyên, nhưng mà nay, phải có người như thế, cho dù biết con người của nàng, vẫn nguyện ý thích nàng hay sao?

      A Nguyên vốn còn muốn tiếp tục nhìn xem hoàng huynh ý tứ ám chỉ, vây xem chút vương gia là tỏ tình như thế nào, lại bị Tưởng Như Vân xách lỗ tai, nhe răng trợn mắt bị nhấc .

      Tề Thiện nhìn bé mập lưu luyến rời kia, liên tiếp quay đầu lại, rồi mới nghiêng đầu mỉm cười chút, thấy Phượng Minh kia thấy mình cười, cũng cười theo, mặt hơi có chút nóng lên, hơi hơi khôi phục bình tĩnh liền hỏi: " biết vương gia..."

      "Ta thích nàng!" Phượng Minh nghĩ vừa lúc trước, mẫu phi rằng nàng thích thẳng, nhất thời nhịn được lớn tiếng : " thích!" Thấy chỉ Tề Thiện khiếp sợ, ngay cả A Nguyên vốn cho rằng mình lần này đùa cũng quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt bát quái mà nhìn, Phượng minh vì vọng động của mình mà yên lặng rơi lệ, chỉ lui đầu tiếng : "Thích nàng lâu rồi, chỉ là ta sợ nàng cảm thấy ta đường đột, bởi vậy dám chuyện cùng nàng." nâng mắt, nhìn tư thái nữ tử trước sửng sốt sau lặng lẽ lắng nghe, trong lòng chỉ cảm thấy tình ý như muốn trào ra, thấp giọng : "Ta người này, có chút lỗ mãng, bằng mấy vị ca ca thông minh, đời này, chỉ có thể làm tôn thất nhàn tản, sống nhờ vào tước vị phụ hoàng ban."

      "Ngài là thân vương." Mắt thấy Phượng Minh có chút thất thần, Tề Thiện lại đành lòng nhìn suy sụp, ôn hòa .

      "Nhưng mà vẫn xứng với nàng." Phượng Minh nhìn thấy gương mặt thân thiết của nàng, lộ ra ý tươi cười, trầm giọng : "Ta có thể đưa cho ngươi, chỉ có mộ trái tim chân thành này." dùng tay đặt lên ngực, ngẩng đầu, dùng thanh nghiêm túc trịnh trọng : "Ta cả đời này, nguyện làm theo vương thúc, nạp trắc phi, đời này, ta đối tốt với nàng." Thấy Tề Thiện nhìn mình lời nào, cố cười : "Ta lời dễ nghe, cũng cố để người ta thích, nhưng mà ta đối với nàng là chân tâm, nếu ngày sau ta thay lòng đổi dạ, thiên lôi đánh xuống..."

      "Chớ tự nguyền rủa mình." Nhìn thiếu nhiên chân thành trước mắt, Tề Thiện chỉ thở dài cái : "Lời của điện hạ, là lời dễ nghe nhất ta từng được nghe."

      Phượng Minh ngơ ngác, còn có chút phản ứng kịp với ý tứ người trong lòng.

      "Hoàng thượng, nguyện ý tứ hôn sao?" Nữ tử phủ quốc công, nhận định ngươi, quả quyết, lại càng ra vẻ mất tự nhiên. Tề Thiện bị Phượng Minh rung động, lúc này chỉ cười tiếng, nhìn thiếu niên ngây người như ngỗng, nghiêng nghiên đầu cười : "Nếu có tứ hôn, gia phụ đồng ý." Bất quá, nếu thiếu niên nghiêm túc như vậy dám tới trước mặt mình, vậy việc tứ hôn, được Hoàng thượng nhận lời.

      "Có có có!" Phượng Minh đầu óc dừng hoạt động biết bao lâu, lúc này rốt cuộc kịp phản ứng, thấy Tề Thiện nghiêng đầu giấu nụ cười qua khăn tay, tâm tình cứ như bay lên trời xanh, lại dùng sức tự cấu mình cái, kinh hỉ : "Lần này phải nằm mơ!" Tề Thiện nguyện ý gả cho , đây là mộng thích nhất, biết mơ qua bao lần, nay mộng đẹp thành , Phượng Minh chỉ muốn ôm chặt thiếu nữ trước mặt vào lòng, nhưng mà cũng biết Tề Thiện là vì chân tâm của mình nguyện ý cho mình cơ hội, ngày sau còn cần dùng tâm hưn làm nàng thừa nhận mình, nhịn được vui vẻ trong lòng, nhìn Tề Thiện : "Cám ơn nàng!"

      Tề Thiện nhìn thiếu niên như vậy, đến cùng có hối hận.

      "Ta còn ngày, mang lại bình yên cho mỗi ngày của nàng!" Phượng Minh thấp giọng : "Về sau, Thái tử vào chỗ, chúng ta đón mẫu phi ra, đóng kín cửa sống cuộc sống của chúng ta." biết mình biết lục đục đấu tranh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới vào triều, chỉ mong về sau thanh nhàn tự tại, bên người có mẫu phi muội muội cùng tức phụ của mình, cả đời bình an.

      "Ta vừa đáp ứng điện hạ, vô luận điện hạ ngày sau thế nào, đều cả đời tương tùy." Tề Thiện cảm thấy lời này là lời khiến người đỏ mặt nhất, nhưng mà nhìn thấy Phượng Minh nhìn mình ánh mắt mang theo bất an cùng ngưỡng mộ, trong lòng mềm nhũn, vẫn nhịn được trấn an .

      "Tất cả lời của nàng, ta đều tin!" Phượng Minh trọng trọng gật đầu, sau, trước vẻ mặt vui vẻ của Tề Thiện loay hoay : "Chốc nữa, còn đến thỉnh phủ quốc công?" Thấy Tề Thiện gật đầu, cực cao hứng, tiếp: "Còn có chỗ phụ hoàng, nàng yên tâm, việc tứ hôn, ta đều lo liệu ổn thỏa, ta, ta làm nàng trở thành người khắp kinh thành đều hâm mộ!" Dứt lời, lau mồ hôi trán, cười ngây ngô chút, liền lấy ra từ trong ngực tá khế ước địa khế, miệng đường đường chính chính nhét vào tay Tề Thiện kinh ngạc : "Đây là mẫu phi đưa cho nàng."

      "Cho ta?" Tề Thiện sờ địa khế dày này, sau lật lật, thấy đều là ruộng tốt cùng cửa hàng náo nhiệt khắp , trong đó còn có mấy nơi rất nổi tiếng, liền cả kinh, trịnh trọng muốn trả thứ này lại : "Vô công bất hưởng lộc."

      "Mẫu phi , nếu nàng đáp ứng, sau này là vợ ta." Phượng Minh đến "Vợ", lại cười ngây ngô chút, sau dùng thanh lý trực khí tráng : "Làm phu quân, phải hẳn là đều giao thân gia cho tức phụ bảo quản sao? Mẫu phi , thứ này vốn năm đó tại thời điểm ta rời cung nhập phủ nên lấy ra, chỉ là phủ kia của ta lạnh lùng , chỉ có mấy tiểu tư quản gia, nào có thể phó thác này nọ? Nay phải nên cho nàng, đều là nàng cùng ta, ta..." muốn nhi tử của ta, chỉ là có can đảm ra tà tâm này.

      "Được đằng chân lân đằng đầu." Tề Thiện thấy ánh mắt Phượng Minh tặc hề hề, mặt cũng đỏ hồng, chỉ nhét đám địa khế vào ngực Phượng Minh, dậm chân .

      Phượng Minh chưa thấy Tề Thiện xoay người trong nháy mắt, nụ cười mặt che giấu được, lúc này túm địa khế trong ngực, nhắm mắt theo đuôi phía sau Tề Thiện hỏi: "Ta sai gì sao? Nàng đừng giận, ta bồi thường cho nàng." bồi tội cho hai muội muội quả thực như ngựa quen đường cũ, lúc này liền cảm thấy hẳn là nên làm cu li cho người trong lòng, cười làm lành : "Nàng thích, vậy để sau khi thành thân hẵng bàn.Trước đây, nghĩ có thể trò chuyện thé này , chỉ cần có thể thấy nàng, ta liền khoái hoạt." xong, lại cảm giác thấy dưới chân áo choàng có gì đấy bám lấy, vừa cúi đầu, liền thấy A Nguyên biết đến lúc nào lộ ra vẻ cười gian trá với : "A Nguyên bồi tứ hoàng huynh trò chuyện nha."

      "Ngươi!" Mắt thấy Tề Thiện bụm mặt nhanh xâu hổ , Phượng Minh lòng hận thể theo, cúi đầu nhìn bé mập này vừa cho kích, dám xuống tay với đứa , chỉ có thể thảm thiết cúi người hỏi: "Tổ tông, tổ tông! Ngươi có biết ngươi vừa làm gì ?" Thành vương dễ dàng ăn ý với giai nhân, lại bị đứa bướng bỉnh này cắt đứt, có khiến người ta hộc máu sao?!

      "Cẩn thận đường đột giai nhân nha hoàng huynh!" Công chúa điện hạ cả hai đời đều có kinh nghiệm đương, lúc này còn liếm mặt khoe khoang thưởng thức của mình, lắc lầu lắc cổ với Phượng Minh: "Biểu tỷ ta, da mặt rất mỏng! dễ dàng mới đáp ứng ngươi, đây là cực hạn, ngươi mặt dày chết như vậy..." Thấy Phượng Minh trừng nàng, A Nguyên liền hàm súc : "Nhiệt tình như vậy, làm biểu tỷ biết giải quyết như thế nào." Cầu hôn xong liền giao phó thân gia, nàng như thế nào gặp được phu quân tốt như vậy? A Nguyên có chút phiền muộn liếc mắt nhìn Phượng Minh gật đầu liên tục, tròng mắt chuyển chuyển : "Thời gian này, hoàng huynh vẫn là muốn chút lời dễ nghe với cậu ta, đúng hay ?"

      " quá đúng." Phượng minh sờ sờ đầu của A nguyên, thấy bé mập này ngửa đầu cao cao ngông cuồng tự đại, liền cảm kích : "Hoàng huynh có hôm nay, đều là công lao của A Nguyên! Tình cảm này, ta ghi tạc trong lòng! Ngày sau cần rút đao tương trợ, chỉ cần câu !" Dứt lời, thôi nhìn về phía hướng của Tề Thiện, cảm thấy lúc này thu phụ nhạc mẫu Thái sơn quan trọng hơn chút, băng băng như gió ra khỏi phủ công chúa, vừa mới ra cửa, liền thấy cổng ngoài phủ Túc vương, Túc vương xuống ngựa vào nhà, thấy Phượng Minh hấp tấp, liền mỉm cười giương giọng : "Đây là bị A Nguyên đuổi ra ngoài?"


      "Hoàng muội ôn nhu, nào có thể làm chuyện như vậy, vương thúc giỡn." Phượng Minh lúc này nhìn ai cũng thấy vui vẻ, vội vàng hành lễ với Túc vương.

      Ôn nhu?

      Mặt cười của Túc vương lặng lẽ vặn vẹo, lại đuối lý, cũng có da mặt dày như thế, cảm thấy bé mập nhà mình xung quanh phóng hỏa quấy rối thực ôn nhu.

      Bất quá Túc vương vẫn thấy cái này là vấn đề kì dị, thấy cháu mặt mày hớn hở, trong lòng vừa động, mỉm cười hỏi: "Đây là có hỉ gì?" Trong lòng cũng đoán được vài phần duyên cớ.

      "Đại hỉ của cháu." Phượng Minh thấy Túc vương, liền nhớ đến chuyện nghe được trong phủ quốc công hôm trước, cảm thấy chính mình cần nên học theo vương thúc, vội vàng cung kính : "Còn có chuyện, muốn thỉnh giáo vương thúc."

      "Chuyện gì, ." Túc vương ném roi ngựa trong tay vào lòng tiểu tư bên cạnh, rất có phen phong lưu thoải mái, lúc này chỉ cười : "Vương thúc từng giấu giếm gì ngươi chưa?"

      "Chính là..." Phượng Minh lúc này nhìn bốn phía xung quanh lần, liền tiến lại bên tai vương thúc phong tư giảm năm đó, giọng hỏi: "Vương thúc, năm đó thúc viết thư cam kết như thế nào, cho tiểu cháu làm tham khảo, đừng để cháu chặng đường dài oan uổng." Cuối cùng thư cam kết chỉ cần có thể làm lão nhạc phụ vừa lòng, chuyện vui này, phải thành công rồi sao?

      Nụ cười tuấn mỹ mặt Túc vương, trong ánh mắt tha thiết của đứa cháu, đọng lại.

      Túm roi ngựa vừa quăng lại, đột nhiên thấy rất ngứa tay.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a Minh dễ thương wa .

      có 1 lỗi đánh máy kìa nàng: "thu phụ nhạc phụ..." -> thu phục
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 58:

      Editor: Kim Chi



      Lịch sử của bị cháu ruột vạch trần, Túc vương nhẫn được mà cũng muốn nhẫn.

      Kéo thằng cháu chẳng hay ho gì vào phủ Túc vương, nghe tên tiểu này kêu cha gọi mẹ, Túc vương xót xót trong lòng mới thả Phượng Minh bò lết , ném roi ngựa lên mặt đất, liền hướng chỗ Túc vương phi mà . Chỉnh được thằng cháu, Túc vương tại hết sức thần thanh khí sảng, bởi vậy bước vào đại sảnh, thấy Túc vương phi chống cằm biết suy nghĩ cái gì, rất đáng , khỏi ra hiệu cho nha đầu hầu hạ ra ngoài, tươi cười ngồi phía đối diện thê tử hỏi: "Đây là suy nghĩ cái gì vậy?" Túc vương khi khó được thời điểm nghiêm túc như vậy, cũng làm Túc vương cả thấy tò mò.

      "A Ngọc A Khuyết hai đứa này, hôm kia lại đánh nhau, vừa mới có người đến cửa cáo trạng." Túc vương phi liền giận dữ : "Từ lúc còn đánh nhau, đến Thuận vương còn dám động tay, phải có chút bá đạo sao?" Phượng Ngọc Phượng Khuyết là hai nhi tử nhất của Túc vương, hay ở trong cung đều rất được coi trọng, lúc sau còn có A Nguyên rất được sủng ái, hai người ở trước mặt Thái Hậu cũng rất đắc ý, bởi vậy dưỡng thành tính nết bá vương như vậy, làm Túc vương phi đau đầu đỡ được.

      "Như này tính là gì." Túc vương lại lưu tâm, chỉ ngồi qua bóp trán cho Túc vương phi, thầm bên tai nhàng cười, làm tức phụ mặt đỏ đến lên, cảm thấy hết sức hài lòng.

      Suy tính lại, nếu có thư cam kết năm đó, vợ có thể gả cho kẻ khác rồi? Túc vương điện hạ nhân cách, mị lực quyến rũ tiểu nương nên mới có thể ước hẹn chung thân sớm như vậy.

      Cảm thấy cháu mình về điểm này thúc ngựa cũng đuổi kịp, Túc vương liền vừa cười vừa : "Nhà chúng ta, hiển hách quá mức, đều là người mũi nhọn làm hoàng huynh lo sao? Lão tam lão tứ cũng tệ, nàng nhìn Phượng Minh xem, so với tam hoàng huynh của đầu óc kém bao nhiêu? Càng khiến Hoàng thượng thích hơn phải ?" Thấy Túc vương phi nghi ngờ quay đầu nhìn , Túc vương cười thở dài: "Cẩn thận có chỗ tốt của cẩn thận, hai đứa có gì kiêng kỵ như vậy, cũng hẳn là chuyện xấu." Phượng Khanh Phượng Đường quá mức khôn khéo, có hai đứa ngốc trung hòa chút, phủ Túc vương tổng quan lại chói mắt.

      "Ta hiểu mấy chuyện này, chỉ là chàng như vậy, ta nhớ trong lòng." Túc vương phi rúc vào trong ngực trượng phu, thủ thỉ: "Chàng bảo vệ mẹ con chúng ta."

      "Ta phải che chở thất nương của chúng ta chứ." Túc vương thơm thơm đầu ngón tay Túc vương phi, mặt lộ vẻ nhàn nhạt ôn nhu, cười cười, thấy Túc vương phi đỏ mặt đẩy , cười lớn : "Lúc ta vừa về, gặp Phượng Minh, tiểu tử này mặt mày hồng hào, chỉ sợ là chuyện tốt trước mắt." Thấy Túc vương phi nghĩ ra, cười : "Đứa A Nguyên này, cũng biết là giống ai, chỉ thích mấy thứ náo nhiệt như vậy."

      "Nếu phải trong lòng có Thành vương, A Nguyên lại ngốc, làm sao lại đẩy Thiện Nhi vào hố lửa chứ?" Túc vương phi mỉm cười .

      "Nàng coi hoàng gia là hố lửa?" Biểu mặt Túc vương liền cổ quái, nhào tới Túc vương phi khanh khách cười, há mồm lộ ra miệng đầy răng nanh, cắn mặt trắng nộn nộn tức phụ đến cầu xin tha thứ, cũng đứng dậy, chỉ đè nặng Túc vương phi cười : " như vậy, phu quân nàng, là củi trong hố lửa đúng ?" Tròng mắt chuyển chuyển, thanh khàn khàn, chậm rãi ghé vào hõm cổ mảnh khảnh trắng mịn của Túc vương phi cắn cắn, giọng mang theo vài phần mị hoặc: "Chẳng lẽ, nàng chính là con thỏ nộn nộn nhảy đống lửa?"

      xong, có chút nhịn được, muốn đem thỏ con này ngụm nuốt trọn.

      Ngay lúc Túc vương há miệng, chợt nghe thấy ngoài cửa rắc tiếng, vẻ tươi cười mặt Túc vương phi thay đổi, phen đẩy phu quân xuống đất, sửa sang lại xiêm y của mình, vội vàng hỏi: "Là ai?!"

      Cách lát, có tiếng trả lời, Túc vương đen mặt, lửa nóng dễ dàng tiêu tan, tự mình ra khỏi phòng, liền thấy xa xa bên ngoài có mấy cái nha đầu, đều cúi đầu, dám ngẩng lên nhìn, trong lòng nghi hoặc, lại thấy trước thềm rơi túi hà bao thu hương sắc nho tinh xảo, mở ra còn có mấy khối mứt hoa quả thịt khô, khóe miệng giật giật, lập tức muốn đánh mông đứa A Nguyên này, đến cùng vẫn nhịn được, chỉ trở về phòng cười với Túc vương phi có chút bất an : " sao, là đứa bé A Nguyên vừa mới ." Dứt lời, liền đặt hà bao trước mặt Túc vương phi.

      "Giữa ban ngày, chàng đùa giỡn như vậy, về sau, bảo ta làm sao nhìn mặt khuê nữ đây?" Túc vương phi biết hóa ra là A Nguyên bắt gặp bọn họ thân thiết, nhất thời quá xấu hổ, thầm oán Túc vương chỉ biết làm chuyện xấu.

      Đối mặt với ai oán của tức phụ, Túc vương lặng lẽ gánh chịu, dỗ dành Túc vương phi, mới dụ được nàng cười, bản thân mới quay người , chuẩn bị cùng khuê nữ chuyện nhân sinh lý tưởng.

      Mà tâm can A Nguyên lúc này nhảy bùm bùm trận, biết lần này là tai vạ đến nơi rồi, chỉ cho cung nữ ra ngoài, chính mình chạy lè lưỡi lao về phía giường, tự mình lăn thành quả cầu, trốn trong lớp chăn dày, thế mới yên lòng, lo chốc nữa cái mông bị quật, sau, liền oán thầm hai cái gia hỏa khuê nữ lớn bó, thế mà trong buồng còn che đậy nhu tình mật ý, cũng sợ bị ai bắt gặp.

      Hôm nay Phượng Minh thổ lộ phen, Tề Thiện còn lo đại , nào còn có thể ở lại phủ công chúa? Chỉ tạm biệt A Nguyên, liền hồi phủ báo với trưởng bối.

      A Nguyên làm việc tốt như vậy, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ, bởi vậy liền vội vã chạy về muốn khoe khoang công lao của mình cho Túc vương phi, đoạn đường này rất hào hứng, tuy vào vào cửa nghe hạ nhân trong phủ Túc vương chỉnh Phượng Minh hồi, nhưng nàng cũng đẻ ý, vì tình cảm hai thúc cháu rất tốt, quật đánh cũng chỉ hai cái thôi, đến viện Túc vương phi còn đợi mấy nha đầu ngăn trở, lao vào sảnh, ai biết bắt gặp chuyện như vậy đâu?

      Ỉu xìu nằm lỳ giường chờ phụ vương đến "tâm " với mình, A Nguyên lại chẳng biết tại sao, nghĩ tới chiếc cổ trắng nõn tinh tế của A Dung, trong lòng luôn cảm thấy ngứa ngáy, mặt A Nguyên cũng đỏ lên, run run lỗ tai liều mạng niệm kinh, nghĩ niệm bay cổ A Dung ra khỏi đầu, mới niệm vài câu, liền thấy Túc vương đen mặt vén mành tiến vào, lộ ra vẻ tươi cười rất có hàm nghĩa với mình. Lúc này đây, cũng cần niệm kinh, A Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu, chờ đợi vận mệnh bé mập bị quật.

      Đến khi Phượng Khanh nhận được thư đến cứu muội muội, Túc vương quật xong hai cái mông, sung sướng rời , chỉ để lại bé mập trong chăn lệ rơi đầy mặt.

      Đối với bi kịch bậc này, Phượng Khanh cũng bất đắc dĩ, cũng thể hô to tiếng "Báo thù", quật lại phụ thân?

      An ủi muội muội đáng thương hồi, Phượng Khanh ưng thuận mọi chuyện, thế này mới thấy vật rầm rì mặc áo ngủ. Giấc ngủ này liền biết trời đất gì nữa, tóm lại ngày hôm sau, A Nguyên tinh thần phấn chấn lên xe phủ Thành Dương bá, công chúa điện hạ tha thứ cho phụ thân thẹn quá hóa giận, chỉ nhe răng sờ ờ hà bao Túc vương phi mới thêu cho nàng, mở miệng hà bao, ngửi hương mứt qua quả nhàn nhạt, nghĩ mẫu thân đối với mình đúng là thâm tình thắm thiết, hoài niệm đôi mắt u ám của Túc vương khi mình nhận hà bao này.

      Tâm trạng tệ, lúc đến phủ Thành Dương bá, A Nguyên trước mắt phu nhân Thành Dương bá tự ra đón mình tự nhảy từ xe xuống, hù phu nhân Thành Dương bá sợ hãi, tiến lên ôm lấy nàng, sẳng giọng: "Nếu ngã, ai đau lòng đây?"

      Phía sau bà, A Dung tự chủ đưa tay ra lại lặng lẽ rụt về, nén kinh hỉ tỏng lòng, nở nụ cười.

      "Nhất thời vui vẻ, làm dì chấn kinh rồi, là A Nguyên phải." A Nguyên cười hì hì dụi dụi phu nhân Thành Dương bá, ánh mắt rơi lên người A Dung, biết thế nào có chút tuần tra tới lui, bất quá trong ngực phu nhân Thành Dương bá ấm, A Nguyên cũng quên A Dung, chỉ vừa ôm cánh tay dì, vừa nhìn chung quanh lần, thấy đứng đây ít người, cả nhị phòng cũng ra nghênh đón mình, có chút ngượng ngùng, chỉ chui ra từ ngực phu nhân Thành Dương bá, cười với nhị thái thái Trạm gia: "Bản cung vốn là đến đây thăm dì, lại làm gia đình đều bất an tĩnh, đích thực thẹn trong lòng."

      "Như này tính là gì." Nhị thái thái Trạm gia này là người lanh lẹ, chỉ liếc mắt nhìn phu nhân Thành Dương bá vẫn mỉm cười gì, khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ thân cận, cười : "Chẳng lẽ lại đây gặp công chúa lần, có thể làm mệt ta? Ta cũng muốn trò chuyện cùng công chúa mà." xong, liền đẩy khuê nữ còn xấu hổ đứng bên, cười với A Nguyên: "A Dao ngày thường ra ngoài, công chúa che chở nàng, ta đa tạ người lần, có gì vội vàng đâu?" xong, nghĩ tới bởi chiếu cố của A Nguyên, khuê nữ của mình cũng có thể gả đến phủ Thượng thư, làm chị em dâu với công chúa, ánh mắt nhìn về phía phu nhân Thành Dương bá cùng A Nguyên càng thêm cảm kích.

      Nếu nhờ hai vị này, nữ tử trong kinh chẳng thiếu, nhị lão gia Trạm gia tuy lăn lộn trong triều, nhưng có được năng lực như vậy, có đám hỏi với phủ Thượng thư.

      "A Dao tỷ tỷ thân cận với ta, ngài như vậy, có vẻ khách khí rồi." A Nguyên như bà cụ non xong, rồi trừng mắt nhìn A Dao vẫn đỏ mặt cười phía sau, liền cho người bưng ra từ trong xe tráp khảm nạm mĩ ngọc cười : "Hỉ A Dao tỷ tỷ ngày càng gần, đây là tâm ý của ta cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng ghét bỏ, cứ cho là tình cảm của chúng ta."

      "Như này sao có thể?!" Đầu năm nay, nào có chuyện công chúa tặng lễ thần nữ? Nhị thái thái Trạm gia phải người chỉ biết đắc ý luôn miệng này nọ. Thấy A Nguyên đưa tráp cười, liền xin giúp đỡ từ đại tẩu tỏng lòng mình là làm được, lại thấy phu nhân Thành dương bá cười trận với mình: "Nếu là tâm ý công chúa, cần gì chối, làm công chúa khó xử?" Thế này mới bảo A Dao cảm tạ A Nguyên, nhận lấy tráp, giọng bên người phu nhân Thành Dương bá: "Nếu nhờ tẩu tử, chúng ta nào có sáng rọi được như vậy?"

      "Đây cũng là hai người bọn chúng hợp ý." Phu nhân Thành Dương bá thấy A Nguyên ăn mặt đơn bạc, vội vàng dẫn nàng về phòng.

      Hai mẹ con nhị phòng Trạm gia cảm kích thôi, huống hồ cũng coi là người ngoài, cùng hướng vào trong phòng, vài bước, A Nguyên dừng lại, có chút kỳ quái hỏi: " biết A Kính ở nơi nào?" A Kính trong miệng nàng, là nương tam phòng Trạm gia nhãn giới thanh cao, lúc này thấy bản thân mình tới, nương này cùng tam thái thái Trạm gia cũng ra đón, có chút vui.

      Đối với việc công chúa tới cửa bái phỏng, ra gặp là cấp bậc lễ nghĩa nên có,hai mẹ con nhị phòng chẳng phải cũng ra đón sao?

      A Nguyên đối với mấy cấp bậc lễ nghĩa này tuy rằng thèm để ý, nhưng cũng phải là trái hồng mềm. Như này chẳng phải ràng là "Cũng phải công chúa , chúng ta coi ngươi ra gì", tuy làm A Nguyên nín thở, nhưng cũng có chút vui. Tức nghẹn xưa nay phải tính cách A Nguyên, lúc này, nàng càng thêm cảm thấy ánh mắt Tam công chúa sai, chọn trúng A Dao làm em dâu, mà phải A Kính biết gì cả kia, thấy phu nhân Thành Dương bá mỉm cười nhìn nàng cái, có chút chột dạ, sắc mặt hòa hoãn cười với nhị thái thái Trạm gia còn lúng túng: "Bất quá là ta thuận miệng hỏi, mọi người chớ để trong lòng."

      Tuy ngoài miệng như vậy, đến cùng vẫn mang thù rồi.

      "A Kính có chút chuyện, bởi vậy thể ra đón." Nhị thái thái Trạm gia chần chờ chút, liền hàm hồ .

      tới cái này, A Nguyên nhạy bén nhìn thấy phu nhân Thành Dương bá thở dài hơi.

      "Hôm nay là ngày lành, đừng nhắc tới chuyện này, làm A Nguyên vì nhà chúng ta mà lo lắng." Phu nhân Thành Dương bá cười chuyển hướng câu chuyện, điểm cái mũi của A Nguyên : "Đứa có lương tâm, có dì ở đây, ngươi còn mong chờ ai khác nữa?" Thấy A Nguyên cười hi hi ha ha, biết em dâu này của mình nhanh mồm nhanh miệng nhất, liền cảnh cáo nhìn nàng cái, nhận lại đôi mắt ủy khuất, phu nhân Thành dương bá khỏi dở khóc dở cười.

      A Dung chỉ chậm rãi theo phía sau mọi người, nhìn A Nguyên lắc lắc thân thể làm nũng với phu nhân Thành Dương bá, rất là thân cận, cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía hậu viện, lộ ra tia tàn khốc, thấy A Dao khi nghe thấy A Nguyên hỏi, mặt có chút trắng, đau lòng đường muội này, liền ôn hòa : " cần để ý lời người bên ngoài."

      "Đại ca." A Dao thấy phu nhân Thành Dương bá cùng nhị thái thái Trạm gia lôi kéo A Nguyên xa, hốc mắt đỏ lên giọng : "Là ta, đoạt hôn của A Kính sao?"

      " bậy bạ gì đó." A Dung mắng : "Hôn này là Tam công chúa tới cửa cầu hôn, chẳng lẽ chúng ta còn có thể suy đoán lung tung ý tứ công chúa?" Thấy A dao có chút áy náy, liền trấn an : "Đừng nghe tam thẩm linh tinh, ngươi cũng nhìn chút hôm nay nàng là cái bộ dáng gì, lời của nàng, ngươi có thể tin sao?"

      "Chỉ là.." A Dao há miệng thở dốc, giọng : "Ta mọi thứ bằng A Kính, thế nào mà công chúa có thể nhìn trúng ta?" Tam công chúa thay nhà chông nàng phủ Lễ bộ Thượng thưu đến đề thân, mở miệng liền nhìn trúng mình, muốn kết thân, khi đó A Dao chỉ cảm thấy rất vui vẻ. Huống hồ đây cũng là hỉ , trong nhà vui mừng, đại bá nương chỉ nghĩ nghĩ, rồi đồng ý luôn, dễ dàng Tam công chúa , nàng chính là khoái hoạt, liền thấy tam thái thái Trạm gia dẫn A Kính lệ rơi đầy mặt vào, chỉ phu nhân Thành Dương bá công bằng, đoạt nhân duyên tốt từ tay A Kính sang cho nàng, cũng mặc kệ người bên ngoài như thế nào, nhất định là hai tẩu tử ở giữa đường làm khó dễ.

      Nghĩ vẻ ngoài tài năng A Kính quả hơn mình rất nhiều, A Dao liền nhịn được suy nghĩ.

      "Đây là duyên phận cá nhân, ngươi là trưởng nữ nhà chúng ta, xứng đôi nhị công tử phủ Thượng thư, cũng là chuyện bình thường." A Dung khuyên giải muội muội, thấy nàng gật đầu, mỉm cười : "Ngày đó Tam công chúa lại đây cầu thân, ngươi cũng trốn ở trong phòng, nhưng có từng thấy công chúa ân cần hỏi thăm A Kính câu?" Thấy A Dao lắc đầu, ôn hòa : "Có thế chứ. Tuy ngươi cho rằng bản thân bằng A Kính, nhưng mà trong mắt người khác, A Kính..." nghĩ tới dáng vẻ đường muội thanh cao cao ngạo kia, A Dung liền lắc đầu : "A Kính bằng ngươi làm người ta quý mến."

      A Dao từ tin phục đại đường huynh này, nay thấy như vậy, trong lòng liền tin vài phần, đỏ mặt : "Làm đại ca lo lắng cho ta rồi."

      "Ngươi là muội muội của ta, đều là vì ngươi lo lắng, chẳng lẽ ta thể?" A Dung cốc cái muội muội hay suy nghĩ lung tung này, thế này mới cười : "Có thể được công chúa nhìn trúng, là vì tính cách của ngươi làm ngươi ta thích, đừng thay đổi, cũng cần nịnh hót gì cả, cứ như vậy là tốt rồi." Giống như phu nhân Thành dương bá hóm hỉnh, nhị thái thái Trạm gia sáng sủa hoạt bát, A Dung nghĩ, Tam công chúa cũng thích A Dao trời sinh tính tình giống mẫu thân, có tâm muốn muội muội về sau gả cho người có thể tự tại chút, liền cười : "Ngày sau nếu có chuyện gì làm khó, nhìn xem nhị thẩm như thế nào với mẫu thân, ngươi cũng như vậy với công chúa."

      Nghĩ tới mẫu thân ba mươi tuổi còn ỷ lại bên người đại bá nương, bá nương dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa quý, A Dao cảm thấy chính mình hiểu.

      Khuôn mặt nhắn đỏ lên dùng sức gật đầu với đường huynh hảo tâm, A Dao chạy nhanh như gió vào bên trong, bộ dáng hấp tấp này, chỉ làm A Dung bất đắc dĩ đến cực điểm.

      Đến khi A Dung vào địa sảnh, liền thấy A Dao ánh mắt lấp lánh nhìn nhị thái Trạm gia lúc này còn bộ dáng ổn trọng bên ngoài, nằm bên ghế dài vừa len lén nhìn mặt phu nhân Thành Dương bá vừa bóc vở hạt dưa ăn, mắt thấy phu nhân thành Dương bá thấy nàng ăn vụng cũng gì, chị em dâu hai người rất ăn ý, A Dao liền lặng lẽ nhớ kỹ, lưu lại về sau có việc gì dùng trước mặt Tam công chúa.

      A Nguyên ngây ngốc biến sắc nhìn nhị thái thái Trạm gia túm lấy hai hột đào, dám tin ngẩng đầu nhin dì nhà mình, dụi mắt cái, thế này mới vẻ mặt vặn vẹo ghen tỵ : "Dì cho ta ăn."

      Nhị thái thái Trạm gia còn ăn vụng bị A Nguyên phá đá, ngượng ngùng chỉnh chỉnh thân mình, dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt phu nhân Thành Dương bá.

      "Để A dung bồi ngươi, phải thích hợp hơn sao?" Phu nhân Thành Dương bá chỉ cười cười, thấy A Dung đến đây ngồi bên cạnh A Nguyên, thế này mới cười với A Nguyên: "Hôm qua ngươi thiết yến trong phủ công chúa, nghe rất náo nhiệt, liệu có chuyện gì lý thú ?"

      Đương nhiên là có, chỉ là chuyện Phượng Minh cầu thân, còn có nhị phòng Trạm gia ở đây, A Nguyên cũng thể , chỉ nhặt chút chuyện thú vị, lại khoa trương chút miêu tả cảnh đẹp trong phủ lúc ấy, rồi mới đắc ý rút đầu về, thấy A Dung buông mắt nhiêm túc bóc hột đào cho mình, ngón tay dài trắng nõn làm nàng hoa hết cả mắt, len lén nhìn trộm cổ dài tuyết trắng của thiếu niên này, A Nguyên tự nhiên uốn éo người, chẳng biết tại sao, vội vàng cầm ít điểm tâm đĩa đưa lên miệng A Dung : "A Dung ca ca cực khổ, ăn chút điểm tâm ." Thấy tay của chính mình còn có chút được sạch , liền có lòng rụt tay về, đến cùng lúc A Dung nhìn qua lại dừng lại.

      A Dung thấy A Nguyên phồng mặt có chút bất an nhìn nàng, thấy tay nhắn rụt rụt lại, chỉ cười cười, cũng ghét bỏ, cúi đầu ăn điểm tâm trong tay A Nguyên.

      vừa cúi đầu, cổ tuyết trắng cách A Nguyên còn gần hơn, làm A Nguyên chỉ dám nhìn thẳng về phía trước, vội vàng quay đầu lặng lẽ thầm mấy lần: mỹ nhân đều là họa thủy, xong xuôi mới len lén chùi chùi tay vào xiêm y, tự mình cố gắng ăn tiểu hột đào.

      Nơi này chính là trò chuyện hoan hoan hỉ hỉ, ở trong sân tam phòng Trạm gia, đôi mẫu nữ ngồi đối diện rơi lệ, câu nào.

      Đứng bên có nha đầu nhìn động tĩnh bên ngoài, lại thấy hai vị chủ tử bên trong đều có phản ứng, dậm dậm chân, nhịn được nữa liền tiến vào khuyên nhủ: "Vinh Thọ công chúa tới cửa bái phỏng, thái thái cùng tiểu thư nghênh đón cũng được, nhưng ngay cả mặt cũng lộ, đây chẳng phải là xem công chúa sao?" Vinh Thọ công chúa tuy chỉ là nữ tôn thất, nhưng lai lịch lớn địch nổi, chọc nàng cái, đắc tội phía sau chỉ nhà mà là hai nhà. Thấy tam thái thái Trạm gia chỉ cười lạnh , nha đầu kia lấy trung tâm làm chủ, giận dữ : "Cữu lão gia hôm nay là cái tình trạng gì, chính là nghèo túng. Ngài nếu còn như vậy, trong nhà còn đường sống!"

      "Chẳng lẽ chỉ vì cái này, liền bảo bà bà như ta cúi đầu trước đứa trẻ ranh?!" Tam thái thái Trạm gia là nữ nhân rất xinh đẹp, lúc này lê hoa đái vũ, càng có phong tư, chỉ nằm lên bàn rơi lệ : "Người như đại tẩu vậy, từ lớn lên, quen biết nịnh hót, nay đến cả đứa trẻ con còn nịnh bợ. Ta làm được! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bắt ta chị kham khổ như thế?" Lại mắng tiếp nha đầu kia: "Mẹ ngươi năm đó là của hồi môn của ta, ta còn muốn ngươi cũng có khí khái của mẹ ngươi, nghĩ tới ở Trạm gia vài năm, lại thành con buôn như vậy!"

      "Nô tỳ lòng vì thái thái, bao giờ láo?" Nha đầu kia bị chủ tử dội cho xô máu chó lên đầu, cũng cảm thấy tâm tàn, lúc này liền khóc : "Nô tỳ khuyên thái thái, đừng vì xa cách với phu quân, lúc trước lão gia vì điều này trở về nhà, nay, thái thái là muốn chân chính xa lạ sao?"

      "Ngươi cái hiếm lại sao!" Tam thái thái Trạm gia nghĩ tới trượng phu những năm này lãnh đạm, nay còn thấy chết mà cứu, nhất thời nhịn được, vỗ bàn tức giận: "Ta là tiểu thư muốn cái gì có cái đó, gả vào gia đình người lính như , còn chưa đủ ủy khuất? Vì bà bà, ca ca, tẩu tử, liền khắc khẩu với ta, cả nữ nhi cũng để ý, đây là đạo lý làm vợ làm chồng? Trạm gia từ trước cũng bất quá là trồng trọt bên ngoài, xuất thân chân đất, lời nhận toàn, vậy mà còn dám xem thường người khác, nay đến, vừa lúc thanh tịnh!"

      "Mẫu thân đúng." A Kính bên liền rưng rưng : "Phụ thân cũng quá nhẫn tâm rồi, hôm qua mẫu thân mới muốn đón biểu tỷ đến ở, trò chuyện to chút, phụ thân lại chịu, vô tình vô nghĩa như vậy, làm lòng người lạnh ngắt."

      Nghe xong lời này, nha đầu kia ngay cả nước mắt cũng quên rơi, chỉ ngơ ngác : "Tiểu thư Cửu lão gia, bảo nuôi trong phủ chúng ta, đây cũng đúng quy củ nha." Trách được tam lão gia lại cãi nhau với thái thái, đóng sầm cửa mà , nếu mà nàng biết chủ tử đến cái này, nàng quỳ xin cũng thể để chủ tử lời này ra khỏi miệng, lúc này nha kia tỏng lòng cũng biết tốt rồi, bất chấp cái khác, thấp giọng cầu : "Thái thái, nay nhà chúng ta suy tàn, cần gì phải sinh hiềm khích với lão gia chứ? Tiểu thư phải gả cho người, thiếu gia còn đón dâu, cái nào phải đại ? Lão gia đối với ngài cũng có tình cảm, ngài nhẫn nhịn, bỏ qua chuyện này, chúng ta cũng..."

      "Chịu thua?" Tam thái thái Trạm gia cười lạnh : " Ta là số hai ai là số ! đối với ta như vậy, sau này, ta cũng cần ! Tình cảm..." Nàng oán hận : " chán ghét ta, nguyện ý cho tìm người mới chịu thua , dựa vào cái gì bảo ta ăn khép nép chứ?!"


      Editor: Chân thành mong các nàng thứ lỗi :-((((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :