1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Nữ tôn] Sơ Hiểu Mộ Niên - Nhược Minh Nhược Hề (Hoàn - 22c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên

      Tác giả : Nhược Minh Nhược Hề

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu

      Tình trạng : tiến hành

      Số chương : 22 chương


      [​IMG]
      - Giới thiệu -

      Đó là tình huống gì a? Sơ Hiểu mới xuyên qua bị ép mua phu lang gầy yếu.

      Thói quen tịch mịch, nàng vẫn đối với tất thảy cảm thấy thương tiếc?

      Được rồi, như vậy.

      Nguyện người đời, bạc đầu cách xa.

      --- ------ ----

      Nàng, là giảng sư đại học ôn hòa nhã nhặn vì ngụy trang sát thủ.

      , bị mọi người phỉ nhổ là tai họa.

      Bọn họ chịu đủ độc tịch mịch, cho nên gặp nhau làm bạn.

      Cả đời này, có ngươi là đủ.

      --- ------ ------ ---------

      đến gần, tay trái phất qua gương mặt bên cạnh, thoạt nhìn lại có chút mỵ sắc.

      Sơ Hiểu đưa tay ôm vào lòng, nhìn tựa như giận, nhanh liếc nhìn nàng liền quay đầu nhìn nữa, chỉ thấy bên tai đỏ hoàn toàn.

      Nàng nhất thời cảm thấy thú vị, xấu xa ghé sát lỗ tai thổi vào:". . . Tiểu Mộ Niên . . Có hay ngoan ngoãn sống ở nhà a. . . . . ."

      Đầu chôn thấp hơn, bé đến mức thể nhìn thấy nơi dưới đầu.

      --- ------ ------ ------ ---

      "Sơ Hiểu. . . Tại sao phải nấu cơm vậy?" Mộ Niên nhìn Sơ Hiểu động tác thuần thục, hơi nghi hoặc chút.

      " người quá mức như thế phải làm những thứ này a," Sơ Hiểu thờ ơ cười cười xoay người véo véo khuôn mặt của , "Nếu , ta ăn cái gì, hả?"

      Mộ Niên sờ khuôn mặt hồng hồng, tránh qua, thoát khỏi ma chưởng vừa lại gần của Sơ Hiểu, chu chu miệng cam lòng thấp giọng : "Sơ Hiểu luôn chiếm tiện nghi người ta, lúc mới tới người ta còn tưởng rằng. . ."

      "Tưởng rằng cái gì. . ."Sơ hiểu buồn cười nhìn .

      ". . . . . . Cho rằng. . . ngươi là chánh nhân quân tử. . . . . ." bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

      "Ngô. . ." Sơ Hiểu nghiêng đầu, len lén hôn dưới gương mặt của , " tại thế nào. . ."

      sửng sốt, gương mặt phát hồng, tưởng rằng như vậy thê chủ ít nhất có chút ít xấu hồ, ai ngờ đến. . . . . .

      Tức giận dậm chân, che mặt, chạy ra ngoài.

      --- ------ ------ ------ ------

      Ta và ngươi vốn là người tịch mịch, như vậy chúng ta cùng dựa vào nhau .

      Nội dung: Xuyên , điền văn, nữ tôn ~

      Nhân vật chính: Lâm Sơ Hiểu, Tần Mộ Niên ┃ phối hợp diễn: ┃ Cái khác: 1 VS 1, điền văn
      Last edited: 4/1/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 01

      Đó là tình huống gì a? Sơ Hiểu nhíu nhíu mi.

      Nàng xuyên qua cái địa phương kỳ quái này mấy ngày, đón nhận trí nhớ thân thể này, đại khái cũng biết tình huống ở đây, nhưng thấy trước mắt nam nhân hơn 40 tuổi mặt trét đầy son phấn lải nhải cũng nhịn được co rút khóe miệng.

      ". . . Ngươi cũng trưởng thành rồi, đến tuổi cưới phu, hôm nay Tử đại thúc có ít người tốt. . ." Nha công [1] nỗ lực muốn thuyết phục nàng.

      . . . Đây là, người mua bán trong truyền thuyết sao. . .

      ". . . Ngươi cũng thiếu chút tiền kia. . . Giá tiền chúng ta có thể thương lượng a. . ."

      . . . Buôn người phải là phạm pháp sao. . . lại dám tìm đến ta. . . Xem ra tư tưởng cổ đại lạc hậu a. . .

      ". . . Chờ bọn sinh nam nữ. . ."

      "Đại thúc, cái này thực . . ." nhịn được cắt đứt lời của vị đại thúc kia, Sơ Hiểu xoa xoa huyệt thái dương.

      "Cứ như vậy ," bỗng nhiên từ phía sau kéo ra bóng dáng co rúc gầy gò đẩy về phía nàng, giọng trở nên nhịn được,"Đây là do kẻ cầm đầu nhóm chuyên bắt người gọi ta chiếu cố ngươi chút, bằng ai muốn phí miệng lưỡi như thế. . ."

      Thân hình gầy gò mất thăng bằng hướng nàng ngã xuống, nàng theo bản năng bắt được.

      . . . gầy. . . đây là cảm giác đầu tiên của Sơ Hiểu. Ở đại lấy gầy vì đẹp, nam nhân nữ nhân gầy ít, nhưng tiếp xúc với thân thể như vậy Sơ Hiểu vẫn nhịn được đau lòng.

      Giống như sợ nàng đổi ý, đại thúc liền ra cửa, còn thần thái tự nhiên thuận tiện túm vài nắm gạo Sơ Hiểu sáng nay mới mua về bỏ vào trong túi áo.

      Sơ Hiểu nhĩ lực tốt, ràng nghe thấy đại thúc bất mãn lẩm bẩm:". . . Keo kiệt vô cùng, lúc đầu còn muốn cầu người sinh đẻ tốt . . . Hừ, trở về phải hướng Y Cẩm nha đầu kia bắt chẹt chút. . ."

      Sơ hiểu dở khóc dở cười. trách được tìm tới nàng.

      Y Cẩm, là hảo hữu của thân thể này, cũng là kẻ cầm đầu nhóm chuyên bắt người, tính tình hoạt bát, quan hệ cùng Sơ Hiểu vốn nhã nhặn rất tốt. Mấy ngày hôm trước Sơ Hiểu lúc mới tới thân thể khó chịu hướng nàng dối.

      Mà thân thể Lâm Sơ Hiểu, cùng tên Sơ Hiểu giống nhau, thân thể lớn và hơi gầy, theo mắt nhìn của cái thế giới này, là nam tử thanh tú. Mười sáu mười bảy tuổi phu thị còn chưa có, cũng lạ khi khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.

      Nghĩ như vậy nhịn được thở dài, đối với người trong ngực giọng :"Vào . . ." Liền vào phòng .

      Nhà Sơ Hiểu vốn coi là lớn, nhưng có thêm người ở cũng có vấn đề gì, ở đại bởi vì tính cách trong trẻo lạnh lùng cùng đặc thù nghề nghiệp của mình, cho tới nay nàng có thói mỉm cười ngụy trang đem người bên cạnh cự tuyệt ở ngoài cửa, nên trong lòng cũng có chút trống rỗng.

      . . . ra , thêm người cũng rất tốt. . .

      Quay đầu lại nhìn chút, bóng dáng gầy gò kia còn ngẩn người, nhúc nhích.

      "Làm sao tiến vào?" Nàng híp híp mắt, nghiêng đầu chút.

      Nam tử giống như mới phản ứng được, cúi đầu đến đến trước mặt nàng, thấp giọng gọi:"Thê chủ đại nhân. . ."

      Sơ hiểu chỉ cảm thấy thanh của với mèo con giống nhau như đúc cào vào lòng nàng, nàng ngẩn người rồi hướng :". . . nên gọi ta là thê chủ đại nhân. . ."

      Thân ảnh chấn động chợt quỳ xuống, ngẩng đầu vội vàng cầu khẩn :". . . Thê chủ đại nhân. . . Mộ Niên cái gì cũng biết làm. . . nên bán Mộ Niên. . ."

      Sơ Hiểu giật mình, vội vàng đỡ dậy:". . . Mau dậy . . . . . . Lâm Sơ Hiểu, ngươi gọi ta Sơ Hiểu là được rồi. . . Ngươi, tên gọi là gì?"

      Đầu cúi thấp xuống, sợ hãi trả lời:". . . Tần Mộ Niên. . ."

      Gặp sợ thành cái bộ dáng này, Sơ Hiểu cũng biết gì, dù sao đây là thế giới nữ tôn nam ti, muốn đột nhiên từ bỏ cũng thể.

      Mộ Niên bộ dáng chừng mười bảy, theo như thẩm mỹ cái thế giới này, lớn lên tính là trưởng thành chẳng qua là thanh tú, thân thể cũng gầy gò phảng phất như bị gió thổi ngã, vừa nhìn cũng phải là người dễ dàng sinh đẻ, trách được ở cái tuổi này lại được gả , cuối cùng còn bị người nhà bán.

      Sơ Hiểu nhất thời nổi lên cảm giác thương , thầm quyết định nhất định phải chiếu cố tốt: "Nhà ta có quy củ gì, ngươi tự tại chút, chuyện tự mình quyết định, có chuyện gì cũng có thể cùng ta , được chứ?"

      Mộ Niên lúc này mới chần chờ ngẩng đầu, sợ hãi gật đầu:"Vâng."

      Rất câu nệ, Sơ Hiểu có chút bất đắc dĩ. Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhàng hỏi:"Ngươi ăn cơm?"

      Mộ Niên cuống quít gật đầu.

      Xem ra cho dù mình hỏi cũng . Sơ Hiểu than thở, còn :"Ngươi nghỉ ngơi , ta tắm rửa. . . . . ."

      lại vội vàng trả lời:"Mộ Niên, Mộ Niên hầu hạ ngài. . . . . ."

      "Nghỉ ngơi."Sơ Hiểu giọng điệu kiên định.

      Mộ Niên thoạt nhìn có chút biết làm sao:". . . Vâng . ."

      Sắc trời có chút ít u ám, Sơ Hiểu nhìn bóng dáng gầy hướng nàng chỉ về phía trong cà thọt cà thọt tới, cảm giác lòng có chút chua xót.

      Bất quá, cuối cùng coi như là nhà . . .

      Sơ Hiểu lau chùi đầu tóc, bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà tựa hồ chỉ có cái giường, vào phía trong quả nhiên nhìn thấy thân thể gầy co rúc ở ghế.

      Than thở, nhàng ôm lấy Mộ Niên, tựa hồ ngủ cực bất an, chớp mắt liền tỉnh lại, dùng sức giằng co, giọng tựa hồ bị kinh sợ rất lớn:"Buông, buông. . ."

      "Bá --" biết từ chỗ nào móc ra thanh kéo nho , cắt vào cánh tay Sơ Hiểu, ở ống tay áo để lại lỗ hổng dài.

      Buông xuống, Sơ Hiểu nhìn tay áo thấm ra vết máu, con ngươi bỗng nhiên biến đổi, trong nháy mắt vừa khôi phục ôn hòa.

      Mộ Niên từ giường nhảy xuống, thẳng tắp quỳ gối dưới sàn nhà lạnh như băng, hung hăng dập đầu, thanh run rẩy:"Thê chủ đại nhân. . ." Cực kỳ sợ hãi.

      "Ai. . ."Sơ Hiểu bất đắc dĩ,"Bên phải trong tủ treo quần áo, có thuốc chữa thương."

      Mộ Niên nghe thế vội vàng mở hộc tủ ra.

      "Bình màu đỏ. . ."

      lấy ra cái bình, quỳ mặt đất, vừa cẩn thận vừa sợ hãi bôi thuốc cho Sơ Hiểu, động tác lưu loát.

      Thuốc rất nhanh bôi xong, dựa tại chổ, thân thể run rẩy.

      Sơ Hiểu trầm mặc nhìn , thấy quỳ gối, than thở, dìu đứng lên ngồi ở giường.

      Mở ra thuốc trị thương, nhàng giơ lên, cẩn thận bôi đều ở trán của .

      Lại từ trong tủ chén lấy ra bình màu rám nắng, ngồi ở giường, để ý cứng ngắc đem chân đặt ở gối, vạch trần váy , cởi ống quần của , đem thuốc xức đầu gối .

      tựa hồ rất sợ, thân thể ngừng run rẩy, nhưng có giãy dụa, theo động tác của nàng thân thể cũng hơi buông lỏng chút ít.

      Làm xong, Sơ Hiểu thu thập chút, cười cười với Mộ Niên:"Ngủ . . ."

      Mộ Niên gì, yên lặng lên giường, Sơ Hiểu thấy khẩn trương, cười cười về phía chiếc ghế.

      Dừng lại, kéo ống tay áo của nàng, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn:". . . Thê chủ đại nhân. . ."

      Ngẩn người, Sơ Hiểu dập tắt ánh nến, cùng nằm xuống.

      Chạm được ngón tay lạnh như băng của , gặp hai mắt nhắm nghiền, Sơ Hiểu biết ngủ, vẫn là thay dịch chăn.

      Thân thể của như ngưng lại, hề cứng ngắc như vậy nữa, dần dần thả lòng, hướng nàng nhích lại gần.

      Cảm giác được trong khí hơi ướt át, Sơ Hiểu nhàng đem người ôm vào trong ngực.

      Đêm khuya lẳng lặng, trong phòng hai người cảm nhận được ấm áp lâu có, tiếng khóc nức nở cũng phai nhạt .

      Có lẽ, cuộc sống như vậy cũng tồi.

      Sơ hiểu thỏa mãn nhìn người trong lòng lúc ngủ miệng mỉm cười, cũng mơ hồ ngủ.

      --------------------

      - Chú thích -

      - [1] Nha công : ở đây theo mình hiểu là người môi giới.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 02

      Mộ Niên thức dậy rất sớm, nhưng Sơ Hiểu so với tỉnh sớm hơn.

      Cho nên khi tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh có người, cảm thấy vô cùng sợ hãi, y phục cũng chưa sửa sang liền nhảy xuống giường chạy ra.

      Lúc này trong tay Sơ Hiểu cầm công cụ tự chế dùng để tưới hoa, thổ nhưỡng thoạt nhìn tơi xốp trơn bóng, ánh sáng mặt trời chiếu vào giọt sương trong suốt làm nó phản xạ ra ánh sáng ôn nhu, vì nàng làm nổi bật ra mặt tốt đẹp khác.

      Sơ Hiểu sớm nghe thấy thanh của , đợi tưới xong chậu hoa mới xoay người, gặp bộ dạng áo xốc xếch, đầu tóc méo mó, còn chân trần nhịn được cười ra tiếng.

      Mộ Niên sững sờ, cho đến nghe thấy nàng"Xì" tiếng, mới phản ứng được, mặt đầy quẫn bách chạy về.

      "Đăng đăng đăng [1]--"Thanh vọng lại ở bên tai nàng, lúc này nàng mới cảm thấy là có ngôi nhà.

      [1]Đăng đăng đăng : tiếng đồ vật rơi


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Mộ Niên mặc xong quần áo, ngồi ở trước gương, nhưng có tìm được lược.

      Lúc này Sơ Hiểu đến, ngón tay ôm lấy cái lược chải đầu bé, có chút ngượng ngùng :"Trong nhà có lược. . . Mới vừa làm. . . Ngươi trước mắt dùng đỡ. . . . . ."

      Cỗ thân thể này trước đây cũng chưa bao giờ quan tâm những thứ này, Sơ Hiểu mới xuyên qua dĩ nhiên cũng biết chải như thế nào, liền tùy tiện đem đầu tóc buộc lên. Đến hôm nay, nàng có thói quen nghề nghiệp dậy rất sớm, nhìn thấy người bên cạnh, mới nghĩ đến căn bản cần chút đồ dùng.

      Sơ Hiểu ở đại vốn là giảng sư đại học ôn tồn lễ độ, cũng coi như có chút danh tiếng. Bất quá so sánh với nghề nghiệp thứ nhất, nghề phụ của nàng cũng rất nổi danh, mặc dù phải là cái nghề nghiệp hấp dẫn đáng giá sùng bái gì —— sát thủ.

      Nàng thời trẻ tuổi tính cách ôn hòa. Tất cả mọi người nàng trầm ổn, quan tâm hơn thua, giống như dù có gặp chuyện khó khăn nữa nàng cũng giải quyết dễ dàng, hơn nữa luôn là bộ dáng cười híp mắt dễ chuyện, vừa cho làm người ta cảm giác có khoảng cách, được đồng nghiệp và học sinh thích sâu sắc. Thỉnh thoảng ở tổ chức nhận mấy nhiệm vụ, giúp bọn giải quyết chút vấn đề, đối với nàng mà , cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Mà Sơ Hiểu cũng vui vẻ cho qua cuộc sống như thế,

      tóm lại, cuộc sống nàng trôi qua cũng rất thích ý, chẳng qua là có cảm giác, cảm thấy thiếu cái gì đó.

      Ở lúc nàng thay người khác uống xong ly rượu ràng có vấn đề kia, nàng mới hiểu được, nàng rốt cuộc thiếu hụt cái gì.

      Có người, từ có chìa khóa vững chắc để lớn lên; có người, từ ở trong tình thương cha mẹ lớn lên; mà nàng, từ ở trong huấn luyện nghiêm khắc ôm dao găm nắm súng lớn lên.

      Trước kia nghĩ được như vậy còn có thể tự giễu chút: cần thiết, từ tiếp xúc với công nghệ cao.

      Mà tới lúc gặp phải tử vong, mới phát giác được cuộc sống của mình có ý nghĩa, liền người lòng đều có.

      Cho nên, mới lựa chọn thay người thân là sát thủ, nhưng chưa bao giờ buông tha cho đồng bạn thích, uống ly rượu độc người nọ đưa tới, bình tĩnh uống vào, chậm rãi té xuống. . . . . .

      ra mình sau cùng tư thế còn tính là ưu nhã , ha.

      Xuyên qua mới phát thân thể này vốn sắp chết, đúng lúc bị mình thế thân . Càng buồn cười hơn chính là khi tiếp nhận trí nhớ phát mình lại là bộ khoái, bất quá Sơ Hiểu cũng quan tâm, bất quá là thay đổi nghề nghiệp, hẳn là sai biệt lắm? Cùng lắm rời , nàng nhưng là ở trong phòng này tìm được ít bạc.

      Vừa nghĩ liền động thủ, con dao ở trong tay của nàng dịu ngoan xoay tròn, chỉ chốc lát sau hoàn thành.

      Sơ Hiểu đối với thủ nghệ của mình vẫn rất hài lòng, nàng thậm chí cảm thấy được bản thân sau này nhàm chán có thể hướng phương diện thợ mộc phát triển, có tiền đồ a. . .

      Ở phần đuôi chiếc lượt khắc cái lỗ , khâu cây tơ hồng nhét vào trong tay áo, xem chút vài cọng hoa cỏ tường rào bên, cảm thấy trong lòng phá lệ thỏa mãn.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Sơ Hiểu tâm huyết dâng trào, muốn giúp Mộ Niên chải tóc, để ý tới bộ dáng sợ hãi của , trực tiếp cầm lấy lược cho hí hoáy chải, nhưng loay hoay hồi lâu cũng làm ra cái kết quả làm người ta vui mừng gì.

      Vốn sợ hãi cử động của Sơ Hiểu, Mộ Niên nhìn trong kính đầu tóc mình càng ngày càng loạn, nhìn nhìn lại Sơ Hiểu bộ dạng quýnh lên, cuối cùng bất đắc dĩ :"Thê chủ, ta tự mình làm . . ."

      Sơ Hiểu có chút ngượng ngùng, còn chưa cam nguyện mà đem lược đặt vào trong lòng bàn tay của . Nhìn động tác nhanh chóng, trong lòng cảm thấy bội phục.

      Mộ Niên mấy cái liền làm xong tóc của mình, xoay người với nàng:"Thê chủ, ta giúp ngươi . . ."

      Sơ Hiểu nghe gọi mình là đại nhân nữa có cảm giác vui mừng sâu sắc, gật đầu rồi hướng :"Cùng ngươi , gọi ta Sơ Hiểu là được rồi. . ."

      Mộ Niên kéo nàng ngồi xuống, có mở miệng.

      Bên trong phòng lẳng lặng, Mộ Niên chút chút vì nàng nhu thuận chải mái tóc dài, linh hoạt ở tóc của nàng qua lại ngớt làm mái tóc xinh đẹp được bó trở lại, mỉm cười:"Thê chủ, tóc ngài tốt . . ."

      Sơ Hiểu vừa nghe nhịn được quay đầu lại:"Sơ Hiểu, ta gọi Sơ Hiểu."

      có để ý nàng xoay người, cho nên kéo nàng đau đớn, nàng nhịn được"Ai u" tiếng.

      Vốn hẳn là nên cảm thấy sợ hãi nhưng thấy hai mắt nàng tràn ngập ủy khuất"Ngươi là người độc ác" , cuối cùng nhịn cười được, nhu hòa gọi:". . . Sơ Hiểu. . . Nhìn phía trước. . ."

      Thanh nhàng, Sơ Hiểu cảm thấy đây là nàng thanh dễ nghe nhất nàng từng nghe, nhu hòa, giống như như lông vũ phất qua trái tim của nàng.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Mộ Niên nhìn điểm tâm đơn giản bàn nhưng chậm chạp vẫn nhúc nhích đũa.

      "Tại sao?"Sơ Hiểu thấy thế cũng để chén đũa xuống."Mùi vì có lẽ cũng khó nuốt xuống, ngươi yên tâm ăn ."

      lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng cơm vào trong miệng,"Vô cùng. . . Ăn ngon. . ."

      Sơ Hiểu gặp vành mắt đỏ hồng, liền biết như vậy nhất định vì trước kia có được tiếp thụ qua đãi ngộ như vậy, gắp cây củ cải đặt ở trong bát của .

      "Đừng như vậy. . . Ánh mắt giống như thỏ. . . Nhanh lên chút ăn , rồi dẫn ngươi ra ngoài." Đưa tay lau nước mắt trong hốc mắt .

      " sao?" vẻ mặt mong đợi như con thỏ nhảy nhót.

      Sơ Hiểu bật cười:"Đúng, nhanh ăn ."

      vội vàng lau khóe mắt ướt át, bắt đầu phấn đấu cùng điểm tâm.

      Sơ Hiểu nhìn động tác , có loại cảm giác thõa mãn chẳng bao giờ được thể nghiệm qua.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Ở cái thế giới này, nam tử lúc ra cửa phải đeo cái khăn che mặt , nhưng Mộ Niên trong nhà tìm được.

      Mặc dù Sơ Hiểu đối với rất nhiều lần rằng nàng ngần ngại, nhưng vẫn quyết định hôm nay ra khỏi cửa.

      Nhìn Mộ Niên cắn môi cố chấp, Sơ Hiểu bất đắc dĩ than thở: giống như gặp sau này mình luôn than thở vậy. . .

      Nàng vỗ vỗ đầu của , ôn nhu hỏi:"Này. . . Ngươi muốn mua cái gì ?"

      Mộ Niên vẫn là cắn môi lắc đầu.

      Nàng thể làm gì khác hơn là đối với :"Được rồi, ta về sớm chút . . . Nhớ được nên tùy tiện ra ngoài a. . ."

      Nhìn khéo léo gật đầu, Sơ Hiểu mới an tâm ra cửa.

      Lúc mình mới bắt đầu edit cũng vụn về nhiều lắm nhờ có người góp ý nên mình mới có kinh nghiệm khi lần sau đụng đến từ đó, từ ngữ cũng mượt mà dễ hiểu hơn. Sau đây mình xin góp ý chút về chương này:

      -thổ nhưỡng: đất trồng

      -ôn nhu: dịu dàng

      -thanh : giọng , tiếng

      - sai biệt lắm: khác nhau lắm

      -trong kính: trong gương

      -nhu thuận: ngoan ngoãn

      -sau đấu câu phải để khoảng cách:

      VD: "Tại sao?"Sơ Hiểu thấy thế cũng để chén đũa xuống."Mùi vị có lẽ cũng khó nuốt xuống, ngươi yên tâm ăn ." _không đúng

      "Tại sao?" Sơ Hiểu thấy thế cũng để chén đũa xuống: "Mùi vị có lẽ cũng khó nuốt xuống, ngươi yên tâm ăn ." _ đúng
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03:

      Sơ Hiểu đường liền dựa vào trí nhớ của mình nhanh chóng mua chút đồ dùng hàng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy có cửa hàng bán nguyên liệu may mặc liền nghĩ đến Mộ Niên người đơn bạc thân xiêm y cũ rách, trong lòng đau đau liền vào xem, cuối cùng mua vài vải vóc có màu sắc khác nhau, cái khăn che mặt cùng thân y phục thanh nhã.

      Dọc theo đường cũng rất thuận lợi, gặp mấy người hàng xóm còn chào hỏi, bọn họ biết chuyện Sơ Hiểu cưới phu, khi nàng (SH) muốn các nàng (Hàng xóm) lúc nàng có hỗ trợ chiếu cố chút, các nàng cũng kinh ngạc, chẳng qua là mập mờ cười cười đáp ứng.

      Sơ Hiểu bước nhanh, hơn nữa trong lòng lại nhớ Mộ Niên, cũng lâu lắm vội vã hướng trở về.

      nhàng gõ cửa: "Mộ Niên ~" Chốc lát liền nghe tiếng bước chân vội vã nhích lại gần.

      Mộ Niên mở cửa liền đưa tay muốn giúp nàng xách vật trong tay, nàng dấu vết né tránh, liền vào : "Đóng kỹ cửa lại . . ."

      Nghe thấy tiếng đóng cửa từ sau lưng, đem vài đồ đặt lên bàn, lại đem quần áo bỏ vào nội thất [1], đợi Mộ Niên theo tới liền ra ngoài.

      [1] xin lỗi, từ này mình biết dịch như thế nào.

      Mộ Niên ngẩn người, trong lòng có chút ủy khuất: Thê chủ để cho mình hỗ trợ mang đồ, còn mình đem thứ gì đó bỏ vào trong nội thất, là đề phòng mình sao. . . Quả nhiên, vô luận mình tới nơi nào cũng được người chào đón a. . .

      Thấy Mộ Niên còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, Sơ Hiểu trong mắt lóe lên nụ cười, nhàng hướng tới.

      Lại thấy vẻ mặt Mộ Niên tựa hồ có từng điểm đơn, Sơ Hiểu ngẩn người, hỏi: "Làm sao vậy, hôm nay có người tới sao?"

      cúi đầu, trong mắt mất ánh sáng vốn có, bé đến mức thể nhìn thấy chỗ dưới đầu.

      Sơ Hiểu gặp bộ dạng này cho là có người hàng xóm nào đối với cái gì ác ngôn ác ngữ, trong lòng có chút gấp gáp, vốn định hỏi thêm mấy câu.

      "Cộc cộc cộc. . ." Cửa bị gõ.

      tránh thoát ánh mắt tìm kiếm của Sơ Hiểu chạy mở cửa.

      Sơ Hiểu coi như là vừa kết hôn, hàng xóm chung quanh sớm nghe được tin tức, sáng sớm nay có ít hàng xóm viếng thăm, đối với bọn họ chúc mừng hoặc là đưa tới chút vật , cho nên cũng có hỏi thăm liền đem cửa mở ra.

      Sơ Hiểu nghiêng đầu chút, nhíu nhíu mi, nguyên lai là Y Cẩm.

      Y Cẩm bình tĩnh đánh giá Mộ Niên phen, đối với nàng cười cái, : "Đây là muội phu sao ~~" Còn giống như xấu hổ nháy nháy đôi mắt hẹp dài về phía Sơ Hiểu, bộ mập mờ bộ dáng.

      "Ta, ta nấu cơm. . ." Mộ Niên cũng ngẩng đầu, nhàng . đợi Sơ Hiểu trả lời liền hướng phòng bếp chạy .

      Sơ Hiểu nhìn chạy vào phòng bếp, khẽ cau mày, tùy ý ngồi ở thanh ghế trúc, chẳng qua là dương dương tự đắc dùng cằm hướng Y Cẩm gật gật. "Hoan nghênh."

      "Ha ~" Y Cẩm bộ dáng như thường, nhàng đóng cửa lại, kéo cái ghế tre ngồi ở bên cạnh nàng. "Tân hôn cảm giác như thế nào?"

      Nơi này vốn có nhiều thành thị, việc cưới xin là chuyện có thể diện, mọi người phần lớn chẳng qua là cho hàng xóm tiếng liền thôi. Cho nên mọi người cũng kỳ quái hay có chút gấp gáp.

      "Hừ?" Sơ Hiểu cũng chuyện, chẳng qua là tựa phi tiếu nhìn nàng.

      Y Cẩm tựa hồ có chút trống rỗng:"Ngươi hiểu được. . . Ta chỉ là hảo tâm a. . . . . . " Người khác biết, nhưng nàng biết bản chất Sơ Hiểu chính là con hổ biết cười a. "Huống chi. . . Ta cũng nghĩ tới ngươi có cự tuyệt. . . . . ."

      Nàng biết Sơ Hiểu nhìn như ôn hòa, nhưng nếu đụng vào điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng tuyệt khuất phục.

      Thấy thần sắc Sơ Hiểu nhàn nhạt, tựa hồ có ý tứ trách tội, nàng dừng chút liền mở miệng: "Như vậy. . ."

      Y Cẩm sắc mặt biến chuyển nghiêm túc lên, thanh trầm thấp, khó có được bộ dạng nghiêm chỉnh: "Ngươi, là nghiêm túc?"

      Nàng (YC) nhớ được nàng (SH) , nàng nhất định chỉ cưới phu là người trung ý của mình, cứ như vậy sống bình thường. Nàng (YC) hiểu nàng (SH), nhưng mắt thấy nàng đến mười bảy, nàng (YC) cũng vì nàng (SH) gấp gáp, nghe nha công trình lên hàng mới, lúc này mới nghĩ đến cái biện pháp này để nhắc nhở nàng (SH). Ai ngờ nàng (SH) thế nhưng . . . . . .

      "Ừ." Sơ Hiểu khẽ mỉm cười, nhìn về phía trước.

      Y Cẩm ánh mắt sáng quắc: "Cho dù thân phận thấp kém, tướng mạo bình thường, thân thể suy nhược, nhất định có thể thuận lợi vì ngươi sinh đứa con , thậm chí chân có tàn tật, người lưng đeo mệnh khắc cha có thể còn khắc vợ?" Y Cẩm vì nàng điều tra ràng.

      "Ừ." chút do dự, Sơ Hiểu nghiêng mặt, ánh mắt còn mang theo tia nụ cười, "Những thứ kia chẳng qua là lời vô căn cứ. . . . . ."

      Y Cẩm làm ra vẻ mặt đáng tiếc: "Ta đây nhắc nhở ngươi nha. . . . . ." Có tin hay quyết định bởi ngươi.

      Nàng chẳng qua là mỉm cười trầm mặc, hồi lâu Y Cẩm mới nghe thấy tiếng nhạt, "Đa tạ ngươi. . . . . ."

      " cần cám ơn ta," Y Cẩm nghiêm túc với nàng, " như vậy, ngươi cũng nhất định phải hảo hảo đối tốt với người ta, sau này thể bởi vì ... này chút ít ghét bỏ . . . . . ."

      "Dĩ nhiên." Nàng cười khẽ, nghĩ đến Y Cẩm cái cổ nhân bằng hữu này lại chê Mộ Niên, còn vì lo lắng, liền cảm giác trong lòng ấm áp dễ chịu.

      "A. . ." Bộ dạng Y Cẩm như trong dự liệu, "Ta liền biết." Vỗ vỗ bả vai Sơ Hiểu, thần sắc làm như rất vui mừng.

      Thấy Y Cẩm như vậy, Sơ Hiểu buồn cười, nghiêng mắt nhìn nàng cái, làm sao có cảm giác bội dáng Y Cẩm bộ còn cao hứng hơn cả nàng.

      --- ------ ------ ------ ------

      Hai người rãnh rỗi hàn huyên hồi, Y Cẩm có chút ngượng ngùng với nàng: ". . . Sơ Hiểu a. . . Hôm nay phí công vô ích, tới thăm ngươi chút. . . . . . Tỷ phu ngươi ở nhà chờ ta. . ."

      Sơ Hiểu ngẩn người, tựa phi tiếu : "Tốt, vậy lưu ngươi ăn cơm." Y Cẩm cùng phu lang nàng Lê Lạc từ là thanh mai trúc mã, đến bây giờ tình cảm vẫn rất tốt, thường bộ dạng em em, kích thích sâu nhân sĩ chưa lập gia đình trong quan phủ. Quan phủ khi có vụ bận qua nổi, Lê Lạc còn có thể vì bọn nàng tiện thể làm chút ít đồ ăn, tóm lại là người rất tốt.

      Đứng lên, tiễn nàng đến cửa.

      Y Cẩm vừa cười vừa với nàng: "Trở về thôi ~ đúng, nếu mình nhớ sai nên nhanh về làm án thôi ~" Cước bộ liền nhanh về phía gian hàng bán bánh quế ven đường tới. . . . . .

      --- ------ ------ ------ ------

      Mộ Niên nghe thấy tiếng đóng cửa, động tác dừng lại, vừa khôi phục như thường.

      Chốc lát bên tai truyền đến tiếng ấm áp: "Mộ Niên, rốt cuộc tại sao?" Nghiêng đầu liền nhìn thấy nàng hơi nhíu lông mày cùng lóe lên ánh mắt lo lắng.

      " có gì." quay đầu lại đem rau cỏ bỏ vào trong nồi, tiếng có chút ỉu xìu.

      ". . . . . ." Sơ Hiểu trước kia cũng chưa có gặp phải tình huống như thế này, nhất thời có chút buồn bực.

      Tiến lên, khéo léo nhận lấy vật trong tay , thuần thục đảo qua đảo lại: "Ngươi trước hết ngồi lát, xong ngay đây. . . . . ."

      Mộ Niên khéo léo lui về phía sau, nàng khẽ ngạc nhiên khi thấy lại có từ chối, thầm phỏng đoán nguyên nhân tâm tình của tốt.

      Mộ Niên đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng bóng dáng bận rộn, có chút lộ ra vẻ yên lòng.

      . . . . . . Cuộc sống như thế trôi qua, nghĩ cũng dám nghĩ. . . . . .

      . . . . . . Mà bây giờ mình, thế nhưng. . . . . .

      . . . . . . Có phải hay , ta quá quá khắt khe . . . . . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 04


      Rửa mặt xong, Sơ Hiểu cùng Mộ Niên lên giường nghỉ ngơi sớm. Sơ Hiểu khó có thể thích ứng khi ngủ sớm như vậy, thể làm gì khác hơn là mình buồn buồn đếm cừu, Mộ Niên an tĩnh ở bên người, rằng, Sơ Hiểu dựa vào tiếng hít thở cũng biết ngủ chưa.

      Nàng cảm thấy Mộ Niên hôm nay có chút kỳ quái, bộ dạng rầu rĩ vui, ngày kế hai người cũng với nhau bao nhiêu câu.

      Sơ Hiểu vốn tưởng rằng là hàng xóm tới nhà, với rằng thân thế đả thương người, nhưng hỏi đến mấy cũng ra nguyên nhân.

      Sơ Hiểu cảm giác đầu óc mình hỗn loạn hỏng bét, bình thường chuyện như vậy làm sao có thể làm cho nàng phiền lòng, quả nhiên là quan tâm bị loạn .

      Bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay vừa mua y phục, nàng gọi tiếng rồi vén chăn lên, nhảy xuống giường , đốt ánh nến.

      Mộ Niên lập tức tỉnh lại, xoa mắt nghiêng người ngồi dậy. trước kia cũng chưa từng ngủ quá sớm như vậy, nằm xuống ngủ cũng sâu, nghe thấy thanh, mở mắt ra liền thấy nàng bộ dạng lật đông lật tây.

      Dừng lại động tác, nàng chân nhảy trở lại, cầm trong tay cái gì.

      "A, ta sợ đem ngươi đánh thức rồi, hắc hắc." Sơ hiểu cười cười, giải thích được, liền đưa vật trong tay qua.

      "Ngươi thử y phục này chút, còn có những chất liệu vải này nữa, màu sắc có phải hay quá đơn giản rồi?" Nàng quá ưa thích màu sắc lòe loẹt, mua phần lớn là màu sắc thanh nhã.

      Mộ Niên vô thức nhận lấy, ngẩn người nhìn vật trong tay, lâu mới phản ứng được.

      "Cho. . . Cho ta?" nắm quần áo trong tay, thanh khẽ run.

      Sơ Hiểu chuyện, dựa vào tường, tay phải tùy ý chống gối, ngoẹo đầu mỉm cười nhìn . Ngày hôm qua, lúc trước Mộ Niên ở chỗ nha công thân rất sạch, nhưng cũng cố ý giả dạng, vẫn là thân áo thủng váy, chỉ vì để cho theo sau lưng hầu hạ, có thể Sơ Hiểu nhất thời tức giận ghi nhớ được, mới trực tiếp sau lưng Mộ Niên kín đáo đưa cho .

      "Mộ Niên. . . Mộ Niên từ trước đến nay chưa từng có quần áo mới. . . . . ." nhàng , giọng bình thường, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống. . . . . .

      Sơ Hiểu ngẩn người, dường như nhìn thấy mình khi còn bé núp ở bên cạnh, nhìn cha mẹ người khác đón con của họ, còn mình lúc đó ủy khuất cam lòng, thành thói quen và bất đắc dĩ.

      Thu hồi nụ cười, nàng đem y phục bọc người , cứng ngắc theo động tác của nàng vươn cánh tay.

      Cẩn thận vuốt thẳng phần cổ áo, phủi tia nếp uốn tay áo.

      cứ như vậy nhìn nàng, nhìn nàng vẻ mặt nhàn nhạt dùng đầu ngón tay xóa nước mắt gương mặt .

      Nàng nhìn , bỗng nhiên gật đầu : "Ừ, sai, đứng lên ta xem chút. . . . . ."

      Mộ Niên theo bản năng đứng lên, vang tiếng, đầu dập vào giường.

      Sơ hiểu "Xì" cười ra tiếng, vội vàng kéo xuống, để cho chân của dẫm lên chân nàng. Vỗ vỗ đầu của .

      rất . . . . . .

      Mộ Niên có chút thối lui, Sơ Hiểu thấy mình dẫm ở giầy liền buông ra, xoay người rút ra cái đai lưng màu xanh.

      Khẽ cúi người, chóp mũi đầy rẫy mùi nam tử thơm ngát, mang theo tia son phấn, cũng là cực kỳ dễ ngửi.

      nhàng quay chung quanh eo của vòng, là gầy kinh người.

      Bất đắc dĩ, quan sát chút: "Ừ, nhìn rất đẹp, chính là hơi dài. . ." Nàng cúi người.

      "Ta xem chút a. . ." cứ tim đập loạn nhịp như vậy mà nhìn xem nàng kéo ống quần , rồi với , "Ta giúp ngươi làm chút, tốt lắm."

      Nhìn bộ dạng ngây ngốc của , nàng thở dài, dập tắt ánh nến, nhàng kéo nằm lại giường.

      Mộ Niên thuận theo nàng, nằm ở bên trong, từ đầu tới đuôi cũng cái gì, trong lòng nhưng loạn thành đoàn, tựa như chua tựa như ngọt, thắc mắc tuôn ra.

      lúc lâu, bàn tay khác đặt lên bàn tay lạnh như băng của , nghe thấy nàng : "Mộ Niên, có lời gì cùng ta , nơi này là nhà của chúng ta, ta đối đãi ngươi tốt. . . . . ." Thanh trầm thấp, cũng hết sức thành kính.

      . . . . . . ra là, cũng có gia đình sao?

      Sơ Hiểu trầm mặc, vẫn có mở miệng, nhịn được than thở, muốn đưa tay ôm vào lòng.

      ". . . . . . Người trong nhà đều thích ta. . . . . . Bọn họ ta hại chết bọn họ. . . . . ." bỗng nhiên mở miệng.

      Động tác Sơ Hiểu dừng lại, tay vươn ra vỗ nhè cánh tay .

      lần đầu tiên chủ động hướng nàng cọ xát chút, dúi đầu vào trong ngực nàng, ngón tay nắm áo bên trong của nàng chặt, cơ thể hơi có chút run rẩy. "Mộ Niên. . . Mộ Niên phải là tai họa. . . . . ."

      Nàng giống như nhàng hôn , như dịu dàng dỗ hài tử vậy:". . . Ta biết, ta biết. . ."

      Nàng mềm ôm lấy , để cho nhìn vào mắt của nàng: " Những thứ này cũng quan trọng. . . . . ." Vuốt trán , giọng càng thêm dịu dàng. "Quan trọng là ..., ngày mai rất tốt. . ."

      "Ừ." nhàng gật đầu, lại đem đầu vùi vào trong ngực của nàng.

      "Còn có việc, Mộ Niên. . ." Thanh của nàng có chút chần chờ, "Nếu như ngày mai, ta trở về nha môn phá án, mình ngươi có thể sao," Biết có thể cậy mạnh, " ."

      Thân thể cứng ngắc của thả lỏng , chậm rãi : "Có thể. Ngươi yên tâm."

      "Vậy ngươi ở nhà làm gì?" Nàng nhàng hỏi.

      cười cười, "Ta có thể làm chút việc nhà, may vá thường phục, tưới hoa. . . . . . Ta là nam nhân a. . ." Cuộc sống như thế, đối với coi là tốt nhất rồi.

      Nàng tựa hồ cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, thời đại này nam tử phần lớn đón nhận cuộc sống như thế. Nhưng nàng vẫn thể yên tâm, là người đại, nàng nhất định phải làm cho người của mình trôi qua yên tĩnh.

      Thấy nàng vẫn bộ dạng yên lòng, lại : "Trong viện có mảnh đất trống, ta có thể trồng ít đồ ?"

      "Dĩ nhiên, nhà của chúng ta, ngươi làm chủ." Nàng khẽ vung lên khóe miệng.

      tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhàng vòng quanh hông của nàng: "Cám ơn, ta nỗ lực." Cố gắng thích ứng người, cố gắng để cho ngươi thêm phiền toái, cố gắng duy trì cái nhà này.

      "Ngốc. . . . . ."

      --- ------ ------ ---------

      Mộ Niên trong ánh trăng mờ cảm giác được người bên cạnh ngồi dậy, mình liền theo bản năng cũng muốn ngồi dậy, lại bị người nhàng đè trở về.

      Người nọ giúp dịch chăn, giọng cười cười, sờ đầu của .

      "Ngủ tiếp . . ." Thanh phảng phất như có cổ ma lực, làm an tâm, ý thức liền vừa mơ hồ.

      Chờ thức dậy lần nữa , người bên cạnh rồi, trong nồi vẫn còn cháo ấm nóng, tựa hồ sợ nguội, nàng trước khi còn đậy nắp lên.

      lẳng lặng đứng lát, trong mắt chứa đựng nụ cười ấp ám.

      --- ------ ------ ------ ----

      Sơ Hiểu vừa vào nha môn, Y Cẩm liền nhìn thấy.

      "A, ta còn tưởng ngươi chắc phải hai ngày nữa mới đến đấy. . . . . ." Y Cẩm ôm lấy vai của nàng vào bên trong.

      Sơ Hiểu có nhân duyên rất tốt, thỉnh thoảng có mấy bộ khoái qua vỗ vỗ vai nàng, có người còn nhân cơ hội trêu đùa nàng mấy câu.

      Trong nha môn tổng cộng có bốn người bắt người, trừ bọn họ ra còn có Diệp Cảnh Tri cùng Hạ Húc.

      Ba người lúc trước quan hệ rất tốt, về phần Hạ Húc, là nam tử duy nhất bắt người, vừa tới lâu, nghe là phía phái xuống, cả người lạnh như băng, phảng phất viết đầy chữ "Người lạ chớ tới gần". Trừ công việc cơ hồ có quan hệ cá nhân.

      Quẹo vào gian phòng, bên trong bày biện bốn cái bàn, phía đặt ít trang giấy tràn đầy chữ.

      Tận cùng bên trong cái bàn, có người ngồi, dường như nghiêm túc làm việc, thấy các nàng vào, mới ngẩng đầu nhìn các nàng.

      Là Cảnh Tri, dựa vào trí nhớ của Sơ Hiểu. Là người ngoài lạnh trong nóng.

      Cảnh Tri đối với chuyện của Y Cẩm có biết đến, bất quá nàng cũng còn ngờ tới Sơ Hiểu lại vội vàng chuẩn bị cưới phu. Hơn nữa mấy ngày hôm trước nàng mới xin nghỉ bệnh, lại còn là cố ý a. . . . . .

      Nàng mặt thay đổi xấu xa nghĩ.

      "Ôi!" Y Cẩm chào hỏi đơn giản, Sơ Hiểu cũng hướng nàng cười cười.

      Cảnh Tri ngẩn người, người này cười ràng ấm áp như vậy. . . Tại sao, cảm giác thấy bây giờ Sơ Hiểu cùng trước kia, giống nhau lắm .

      Nhất định là gần đây cả đêm phá án, giấc ngủ chưa đầy, đầu óc có chút hỗn loạn. . . . . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :