1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nhân vật phản diện tuyệt sắc

      Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn

      Editor: Snowflake HD + Du

      Thể loại: Cổ đại, sủng, giang hồ.

      Nguồn cv + raw: tangthuvien.vn và Vũ Linh

      Tình trạng: 48 chương

      Nguồn: Sưu tầm


      [​IMG]

      Giới thiệu

      Nhân vật phản diện mọc lên như cây cỏ

      Bản thân thuộc phái chính đạo, Lê Tử cảm thấy rất áp lực nha

      Xuống núi đánh kẻ xấu, ai ngờ lại bị đại ma đầu nhìn trúng

      Biết được chân tướng mồ hôi của Lê Tử ngừng rơi xuống...

      Nhân vật chính: Lê Tử, Thủy Đông Lưu
      Last edited: 16/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 1.1: Ban đêm gió lớn

      Editor: Snowflake HD



      Đêm trăng mới dễ giết người, ngày gió thổi mới dễ phóng hỏa.

      Xa xa truyền đến tiếng chiêng đồng vang do người phu canh gõ, qua canh ba, chỉ còn tiếng côn trùng kêu, thanh của con người.

      Ta ngồi xổm đằng sau tượng đá Phật tổ, nắm chặt trường kiếm, tại mới thấm thía hàm ý của sư tỷ: "Lê Tử muội nên suy nghĩ quá nhiều, nên tranh thủ thời gian mà làm việc" . Do ta nhất thời tham lam hưởng thụ thú vui, nửa canh giờ đầu còn tạm ổn, ngay sau đó hai chân lập tức mềm nhũn ra, mấy người ở đây lại hết lần này đến lần khác thi nhau chen lấn, nhúc nhích được chút nào, khổ thể tả.

      Tối nay là thời điểm hùng võ lâm giang hồ cùng nhau hợp sức diệt trừ đại ma đầu.

      Ngày mười lăm tháng trước, minh chủ đại nhân nhận được mật báo, thế lực của ma giáo Tây Vực ngày phát triển mạnh mẽ ở kinh thành, giáo chủ Thủy Đông Lưu bí mật Quan Trung, mưu đồ lật đổ liên minh chính nghĩa, tự mình xưng bá giang hồ.

      Từ xưa đến nay nhân vật phản diện lại giang hồ có ít người, nhưng tình hình của Thủy Đông Lưu đột nhiên trở nên kì lạ, thể làm cho người ta phải nghĩ ngợi nhiều. Thứ nhất thế lực của rất mạnh ở phương Bắc nhưng vô duyên vô cớ lại di chuyển đến Kinh thành, tất nhiên là kì quái; thứ hai có người đồn rằng đến đây có mục đích xấu. Xét thấy cha mẹ của đều là những nhân vật phản diện được ghi lại trong sách đen, trao đổi bàn bạc hồi, cuối cùng chưởng môn của các môn phái quyết định, nên diệt trừ đại ma đầu!

      Mà bản thân ta là đệ tử của Hoa Sơn, dĩ nhiên cũng muốn tham gia kiện lớn này.

      Mười năm trước ta bái sư ở Hoa Sơn. Bởi vì nơi này là trong hai danh môn chính phái giang hồ, nếu đứng trước mặt các vị đại thúc đại thẩm "Ta chính là nữ đệ tử của Hoa Sơn", xung quanh lập tức bắn ánh mắt ngưỡng mộ về phía ta, cực kì hãnh diện nha. Cũng vì cái hãnh diện này, mà lúc ta khoảng năm sáu tuổi cha mẹ liền kéo ta đến trước mặt thái sư phụ, đem theo học phí, rồi cầu xin thái sư phụ thu nhận ta làm đồ đệ.

      Thái sư phụ xiết chặt cánh tay bắp chân ta, đưa tay vuốt vuốt chòm râu trắng muốt, giọng trầm , "Gân cốt dẻo dai, là thiên tài luyện võ. Tống Tri, ngươi nhận tiểu oa nhi này ."

      Ta vừa nghe xong, lập tức ôm lấy bắp đùi của phụ thân gào khóc, giằng co nửa ngày cũng chịu buông tay, mẫu thân lập tức đưa cho Tống Tri - - cũng chính là sư phụ ta bọc mức hoa quả, nhân lúc ta chú ý, bà kéo phụ thân cao bay xa chạy. Để lại ta và sư phụ trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng ta chấp nhận số mệnh đến lấy mức hoa quả trong tay .

      Ta vốn còn tưởng câu gân cốt dẻo dai của thái sư phụ là thực, ngông nghênh tự đại còn cho rằng mai này mình trở thành người hùng cứu giúp toàn bộ võ lâm, ai cũng đừng đắc tội ta, nếu ta ghi vào sổ đen. Kết quả ta trở thành đồng tử quét dọn, ai đến bái sư học đạo thái sư phụ cũng đều "Gân cốt dẻo dai, là thiên tài luyện võ a". Lúc ta làm đệ tử thực tập, như cũ gọi là "Gân cốt dẻo dai, là thiên tài luyện võ a", chờ ta làm... Được rồi, ngày đẹp trời nào đó vào lúc nửa đêm gió thổi lớn, ta ở phía sau núi lặng lẽ đốt sổ đen.

      Đáng tiếc chính phái ngày nay được ăn ngon miệng, bởi vì nhân vật phản diện hoành hành ngang ngược, xếp hạng cao thủ võ lâm thiên hạ cũng chỉ có tên của các nhân vật phản diện đứng đầu, chính phái mua túi gạo lọ dầu còn bị tà phái cầm dao rượt vây đánh. Thân là người trong chính phái, ta thường xuyên cảm thấy thực áp lực lắm nha.

      "Ọt ọt ~" ta sờ sờ cái bụng xẹp lép, xoa xoa cái mông trong lòng rơi lệ, đại ma đầu ngươi xuất sớm chút được sao, ta muốn nhanh chóng quay về ăn bánh bao của Đường đại thẩm, bánh bao thịt a vừa mềm vừa ngon, nhân bánh vẫn còn nóng hổi, cắn vào miếng...

      "Người tới là ai mau xưng danh tính!"

      biết ai quát to tiếng, ngôi miếu đổ nát ‘Rầm’ tiếng bắt đầu vang lên tiếng đao kiếm va chạm, người nấp trong nơi bé này lần lượt xông ra như nước lũ. Sư huynh sư tỷ ngồi bên cạnh cũng sớm rút kiếm lao ra ngoài, ta định đứng dậy, chân bị tê vẫn chưa hồi phục, đùng phát ngã xuống, trong hỗn loạn biết bị ai đạp cho cước, lệ rơi đầy mặt, làm nhiệm vụ tập thể dễ dàng gì!

      Lúc ta đứng lên lần nữa, phía trước chẳng còn bóng người, chỉ nghe thấy tiếng người tranh cãi, loạn hết cả lên, đột nhiên nghe thấy giọng minh chủ la lên lớn: "Nhất định là ma giáo có người tiếp ứng, hãy bớt những lời vô nghĩa , mọi người nghe lệnh, bắt sống bọn họ, truy hỏi tung tích Đại ma đầu", dứt lời, đám người kia như dòng nước xoáy, bao vây xung quanh lại. Chẳng mấy chốc lại vang lên tiếng binh khí đụng nhau.

      Đại ma đầu thả sai tin để nhử chúng ta đến Quan Trung? Ta giận dữ rút kiếm, vậy là tốn công vô ích nửa ngày, còn thể mua được bánh bao thịt của đại thẩm, thế nào ta cũng vô cùng vô cùng hận a.

      Đáng tiếc người phía trước quá nhiều, ngừng vang lên tiếng các chiêu thức tuyệt kĩ võ công của các vị trưởng môn, nào là "Toàn phong quyền" "Phích lịch chưởng" "Chấn thiên quyền", nghe xong biết địa vị sức mạnh bọn họ, người bên ngoài nhìn vào khỏi hâm mộ. lúc ta cố gắng chen lên đằng trước để giúp đỡ chính nghĩa, vô tình nhìn thấy có người trốn ở cánh cửa đằng sau miếu.

      Lén lén lút lút, khẳng định phải là người trong chính phái. Thân là nhân vật phản diện lại nhát gan núp lùm như vậy, chắc hẳn là kẻ ngây thơ. Nghĩ ngợi hồi đột nhiên cười nham hiểm, rút kiếm đến chỗ cánh cửa sau miếu, nhớ tới lời thái sư phụ: "Bắt được kẻ địch, được cái cổ vịt". Ta liếm liếm môi có chút khô khốc, nuốt xuống ngụm nước bọt, hình như ta thấy cổ vịt lớn tiếng gọi mình nha.

      Tay trái cầm cánh cửa, đột ngột mở ra, tay phải trường kiếm ngần ngại đâm thẳng về phía trước. nghĩ tới lại chẳng có thứ gì ở đây, mũi kiếm phật tiếng, dính ở bức tường đất.

      có người?

      Nhưng ràng ta trông thấy có người từ chỗ này ra mà!



      Chương 1.2: Ban đêm gió thổi

      Editor: Snowflake HD


      Hít hơi lạnh, lại nghĩ đúng, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy tiểu tử áo trắng ngước mặt nhìn mình, khoảng chừng bảy tám tuổi, thấy khuôn mặt cho lắm, bởi vì sắc trời bên ngoài tối nên thỉnh thoảng chợt thấy khuôn mặt mập mờ, cảm thấy thằng nhóc đó khinh thường và xỉ nhục, "Toàn lực chiến đấu mà thua năm vạn người đúng là cặn bã."

      "..." Ta giận dữ, kẻ nào làm cha mẹ lại nhẫn tâm như vậy, bắt đại ma đầu còn dẫn theo con , mà thằng nhóc còn độc mồm độc miệng nữa chứ, đưa tay bóp mặt của , cảm thấy mềm, y hệt nhân bánh báo thịt, "Ngươi mới là cặn bã!"

      Trong nháy mắt tay ta bị hất ra, nổi cáu, " được bóp mặt ta!"

      Ta giật giật khóe miệng, đưa tay, lại bóp thêm cái.

      "..."

      Ta liếc nhìn tình hình bên ngoài, vẫn giữ nguyên bộ dáng thích chen lấn, được rồi, ở chỗ này bảo vệ tiểu hài tử của nhà đại hiệp nào đó cũng coi như là có cống hiến, "Tiểu quỷ, cha mẹ ngươi là ai? Đợi tí nữa ta đưa ngươi về nhà."

      Dứt lời, biết kẻ nào đánh đến đạo phong kình, ‘Đùng’ đập ở cửa. Ta vội ôm lấy tiểu quỷ kia che chắn cho , cánh cửa cũ nát lập tức sập xuống, đè xuống người của ta, ta đau đớn hút luồng khí lạnh. Lại nhìn , người bị hao tổn cọng lông nào. có cánh cửa che, cuối cùng cũng thấy bộ dáng của , đôi mắt to sáng ngời, gò má đỏ thắm, tiểu hài tử tuấn tú. Ban đầu còn nghĩ rằng hình tượng của bản thân mình trong lòng trở nên vĩ đại hơn, ai ngờ lạnh lùng câu, "Cái này cũng tránh được, quả nhiên là đống cặn bã."

      Tên nhóc này rốt cuộc là hài tử nhà ai, ta rất muốn tét mông trăm ngàn lần!

      Ta đưa tay sờ cái lưng cho bớt đau chút, hồi lâu sau mới đứng thẳng người dậy được, lại nhíu mày, "Thực rất đau sao?"

      Ta vỗ vỗ đầu , chân thành chân ý câu, "Được rồi, giang hồ rất nguy hiểm, mau về nhà bú sữa mẹ ."

      Khuôn mặt nhắn lập tức biến thành màu gan heo.

      Ta cảm thấy thoải mái ngước đầu lên nhìn, thấy phía trước còn đông đúc như ban đầu nữa, hình như đường vắng dần, ta vội vàng rút kiếm định chạy lên tiếp viện, ai ngờ người nhàng rơi xuống trước mặt ta, vẻ mặt trước sau như vô cùng nghiêm nghị. Giọng của sư phụ trầm thấp, "Đối phương có viện binh, mau chóng rút khỏi đây."

      xong, sư phụ điểm mũi chân, lại nhảy vào trận loạn chiến đằng trước, các cao thủ bắt đầu che chắn lẫn nhau để rời khỏi trận chiến. Ta vội nắm tay kéo tiểu quỷ tử chạy ra ngoài, nhưng tay nắm chặt cánh cửa nhất quyết chịu . Này này ta phỉ a, biết là cha mẹ nào lại tài năng như vậy có thể dạy ra được tiểu tử to gan lớn mật đến thế, sau này nhất định phải học hỏi nhiều. Chỉ lát sau, trong miếu này chứa thêm vài vị chưởng môn cùng mấy hắc y nhân lai lịch, có thời gian để ý mấy chuyện này nữa, ta nắm lấy y phục tiểu quỷ, tay nâng lên, xông ra bên ngoài.

      Ngoài miếu bóng người, lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể thực khiến ta phải trợn mắt há mồm, tốc độ rút lui cũng nhanh quá phải .

      Ta lần theo con đường trong trấn, chạy nhanh nhất có thể cứ sợ có người đuổi theo, dùng thứ võ công gà mờ của ta để chạy xa được thế này cũng đủ mệt chết rồi, lại thêm tên tiểu tử ta vác vai liều mạng giãy giụa, cọ sát vào bả vai ta đau nhức thôi, nhịn được quát: "Thử ầm ĩ nữa xem ta lập tức ném ngươi cho hổ ăn!", Lúc này mới chịu nằm yên.d.d.l.q.d

      Rừng cây tối đen như mực chút ánh sáng, ta bước chậm dần, mơ hồ cảm thấy hình như có thú hoang giương ánh mắt thèm thuồng nhìn mình, ở vùng đất u lạnh lẽo này lại càng tăng thêm vẻ đáng sợ, chỉ muốn mau chóng thoát ra ngoài.

      Nhưng mà nơi này cách Hoa Sơn rất xa, phải chạy mấy ngày mới tới được đây, còn chưa quen thuộc địa hình, chỉ biết là nếu xuyên qua được rừng cây rồi tiếp ba dặm nhìn thấy cổng của trấn . Đằng trước có ánh sáng mập mờ, ta mừng rỡ, tự khen khả năng nhớ đường của mình cũng tệ lắm, lại có thể gặp mặt các sư huynh rồi.

      Quan sát thấy chỉ chút nữa thôi là có thể nhìn thấy ánh sáng của sống con người, lại nghĩ đến khi ánh sáng tràn đầy trong mắt, dưới chân còn mặt đất, trọng lực đột nhiên biến mất, liền rơi xuống dưới, ta chạy sai hướng mất rồi! Vừa mới ngã xuống, ta lập tức khưng tiểu quỷ vai ném . Tiểu quỷ kia cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau khi chớp mắt cái, sâu sắc nhìn ta biểu tình trong mắt giờ chính là "Đồ ngốc - - ngươi quá ngu ngốc - - cứu mạng a a a"!

      Ta vội vàng nắm bả vai , nhưng thành ra, vạt áo lại siết chặt cổ , lập tức trừng mắt, vẻ mặt muốn giết ta. kịp nghĩ nhiều, ta ôm cùng nhau ngã xuống.

      Cơ thể rơi vào mấy lớp đá mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, ta cảm giác như mình nằm tảng đá nóng hổi mà đại thúc cuốn trứng gà cuốn hay dùng, cuốn a cuốn a cuốn... Cuốn đến nổi khiến đầu ta choáng váng luôn rồi, bàn tay giữ lấy đầu của tiểu quỷ dám buông ra, xem chừng xương mu bàn tay ta đều gãy rụng rời hết.

      Mãi cho đến lúc khí lực trong cơ thể gần như cạn sạch, cuối cùng cũng ngừng lại, tiểu quỷ theo đó cũng ngừng lại, cái gáy bịch tiếng va vào mặt ta, xương mũi thiếu chút nữa bị đụng gẫy. Thứ chết người nhất chính là môi ta mơ hồ cảm thấy được bờ môi mềm mại của ...

      Ta: "..."

      Tiểu quỷ: "..."

      Bảo vệ nụ hôn đầu suốt mười sáu năm, cứ như vậy lại bị tên tiểu quỷ cướp ! Tay nắm chặt quyền muốn đánh , nhưng bàn tay còn đủ sức để nâng lên, trước mắt mờ nhạt nhìn thấy . Nghe nếu bị va chạm mạnh khiến cho đầu óc mơ hồ, quả nhiên ta bắt đầu xuất ảo giác.

      Chứ , tại sao ta lại cảm thấy tên tiểu quỷ đè người ta càng lúc càng nặng. Hơn nữa, giống như chớp mắt cái trôi qua mười mấy năm, biến thành nam nhân cao lớn?

      Được rồi, chiếu theo mấy câu chuyện thú vị được ghi chép lại trong võ lâm, sau khi bị trọng thương té xỉu, trở thành người đào hoa.

      Nghĩ như thế, ta yên tâm hôn mê ngất tỉnh.
      Last edited: 21/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 2.1: Tà môn ma đạo

      Editor: Snowflake HD


      Thái sư phụ sai, thực tế vĩnh viễn là tàn khốc.

      Sau khi tỉnh lại, quả ta phải ngủ ở nơi hoang vu vắng vẻ, nhưng vừa mới mở mắt ra nghe thấy tiếng binh khí leng keng kề sát cổ. Ta nuốt ngụm nước miếng, nhìn những người xung quanh, cười gượng, " biết nên xưng hô với mấy vị đại hiệp ở đây thế nào?"

      người lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, "Hơn nửa đêm tự tiện xông vào sơn cốc, phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp."

      Người còn lại , "Sư tỷ, giết nàng ."

      Ta đột nhiên run rẩy, "Ta, ta chỉ là vô tình ngang qua, rồi chẳng may té xuống núi. Nếu ta tên ăn trộm, sao lại khiến bản thân mình ngã tới mức bị thương như vầy, thế chẳng phải ngu ngốc quá à."

      Người nọ nhíu mày, "Nghe đêm qua núi xảy ra chuyện bất thường, chính phái vây diệt Thủy Đông Lưu... ngươi là..."

      Ta nghiêm mặt, "Ta đương nhiên là người của Ma giáo."

      Người trong chính phái tuyệt đối kẻ lạ mặt mà rút đao tương trợ, giống như thái sư phụ cùng mấy vị sư bá, thậm chí mời người ta đến đàm đạo, uống trà, rồi thăm dò kẻ trước mặt, nếu phát kẻ đó là gian thần chuyên nịnh bợ, ngại đập bàn đánh nhau. Đây mới là phong cách làm việc của chính phái. Khuôn mặt bọn người này cười đến mức đê tiện như vậy, khẳng định phải người cùng phe.

      Người nọ hơi nhướng mày, "Chi nhánh tổng đà ma giáo cách nơi này khá xa, cho dù có giết vài tên đệ tử của bọn họ cũng chẳng có ma nào hay biết. Vừa đúng lúc cung chủ thiếu người luyện ngân châm..."

      Ta run lẩy bẩy, cung chủ... Ngân châm, lại ở trong sơn cốc, lập tức sững người, "Nơi này là Tà Nguyệt Cung?"

      Người nọ khẽ cười tiếng, "Chính xác." Cuối cùng lại hừ lạnh, "Đánh lo đánh lại chạy tới chỗ này chơi đùa, bị chúng ta bắt là đáng đời lắm."

      Ta lập tức hít ngụm khí lạnh, rơi ở đâu rơi, tại sao lại rơi xuống hang sói vậy nè!

      Từ thời xưa Tà Nguyệt Cung vốn được gọi là Minh Nguyệt Cung, về sau cung chủ tiền nhiệm quá chán ghét bọn người trong chính phái, bảo bọn họ là đám người có khí phách, chẳng khác gì những kẻ gian ác, vì vậy đổi tên thành Tà Nguyệt Cung.

      Còn có... Nếu phải ta vô tình nhầm, ai thèm tình nguyện tới đây làm bánh cuốn chứ! Ta khẽ quan sát bên cạnh, thấy bóng dáng của tên tiểu quỷ đâu, thiếu chút nữa định ngẩng đầu lên hỏi bọn họ tên tiểu tử cùng ta đâu rồi. Lời đến miệng mạnh mẽ nuốt xuống, nếu ta mà hỏi con heo ngu ngốc.

      Ta mặt dày , "Thân ta bị thương nặng, phải tốn thời gian dài để bình phục, nên thể làm bia châm đâu, đúng ?"

      Sau đó bọn họ ném cho ta lọ kim sang dược, rồi đạp thẳng ta vào nhà lao.

      Nghe kim sang dược ở Tà Nguyệt Cung hiệu quả vô cùng tốt, đáng tiếc chia cho ta cũng quá ít nha, nửa bình dùng để bôi mu bàn tay. Sờ sờ mặt, cũng trầy ít da, di chuyển cái chân, đau đến thở nổi. Giữa nhan sắc và chân què quyết đấu sống chết phen, cuối cùng bi ai đem thuốc bôi lên chân.

      Đợi khi nào ta thoát được ra ngoài, nhất định nhào tới ôm đùi sư phụ khóc lóc cáo trạng, sau đó dẫn mười vạn người đến chà đạp Tà Nguyệt Cung. Nghĩ đến chuyện ngày mai bị mang làm bia châm, bỗng nhiên cảm thấy tương lai đen tối.

      Nằm chiếc giường làm bằng rơm, đưa tay ôm đống rơm vào trong ngực, cũng may bây giờ là mùa hè, chứ sau đêm nay ta chắc chắn trở thành tảng băng.

      Trong lúc mơ màng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng vang lên, là do quá đói cộng thêm mệt mỏi nên tài nào mở mắt nổi, dù gì ta cũng sợ chết, bắt ta làm bia châm ta có đồng ý hay , bọn họ cũng nhất quyết kéo , vậy cứ ngủ lâu chút còn tốt hơn.

      ‘Ầm’ phát cửa sắt đột nhiên mở ra, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân rất từ mặt đất truyền lại, thôi cứ giả vờ nghe cho xong, như vậy đỡ mắc công đánh nhau. Ai ngờ người kia đứng lại bên cạnh ta, giọng cực kỳ khó chịu, "Chết chưa?"

      Ta hơi hé con mắt nhìn , người nọ đứng đối diện cánh cửa nhà lao lưng chiếm hết khoảng sáng ít ỏi, thân bạch y trắng ngà, tưởng rằng làn da bị bóng tối khuất mờ, tuy nhiên dưới ánh trăng chiếu rọi càng thấy màu da trắng muốt, y hệt tiên nhân hạ phàm. Đôi mắt hẹp dài cụp xuống, lại nhíu mày, " chết mau đứng lên ."

      "Ngươi là..." Chợt nhớ tới đội hình đông đúc chen lấn nhau trong ngôi miếu đổ nát, sư tỷ ngại ngùng chỉ vào nam nhân mặc bạch y ở phía trước , người kia chính là Hành Sơn vị sư thúc trẻ tuổi nhất của chúng ta, khôi ngô tuấn tú võ công cái thế, nhưng gần nữ sắc là đáng tiếc quá đáng tiếc nha. Người trước mắt mình mặc bạch y khuôn mặt cũng có vẻ cấm dục, lại đến đây để cứu mình, nếu phải soái ca sư thúc có thể là ai nữa. Ta ngay lập tức nhào tới ôm tay , vịn mà đứng dậy, lệ rơi đầy mặt, "Sư thúc, ta biết tổ chức có quên nhân vật như ta đâu mà."

      "..." nhếch khóe môi, nheo mắt nhìn, "Dẫn ngươi rời khỏi đây, coi như trả xong tình nghĩa, ngươi còn dám ôm tay ta như vậy, ta lập tức xé ngươi làm tám mảnh."

      xong, khuôn mặt tỏa ra sát khí, sát khí trong mắt thôi cũng đủ dọa chết người. Ta ha ha cười , "Sư thúc người vui tính."

      đỡ trán, tức giận nắm tay ta, "Ta muốn nhanh chóng đưa ngươi ra ngoài, từ nay về sau tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp lại!"

      "Ô ô ô..." Cả người ta run rẩy, "Đừng nắm tay trái con, nắm tay phải a. Đúng rồi, sư thúc, lúc người vào đây có nhìn thấy tên tiểu quỷ nào ?"

      đổi tay tiếp tục lôi ta về phía trước, cũng quay đầu lại, " có."

      "Thằng nhóc mặc đồ trắng, vẻ mặt ngu ngốc ngông cuồng tự đại ác mồm ác miệng là hài tử hư hỏng đáng bị đánh đòn, khoảng chừng bảy tám tuổi."

      "... gặp!"
      Last edited: 21/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 2.2: Tà môn ma đạo

      Editor: Snowflake HD


      gặp cứ gặp việc gì phải to tiếng như thế, ai soái ca sư thúc là người cấm hỏa cấm dục, sư thúc ràng nổi nóng nha. Nhưng tại sao sư thúc lại trùm kín mít như vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng lộ ra ngoài. thể ăn đậu hủ ta cảm thấy cực kì bi thương.

      Ta vừa run rẩy vừa chạy phía sau , sư thúc cầu xin người biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, nếu mặt ta bị thương rất xinh đẹp, ta đóa hoa vô cùng đáng , ngài có thể chạy chậm lại chút hay , cứ chạy như vậy ta trở thành người què đó.

      Võ công của sư thúc quả nhiên cực kỳ lợi hại, từ địa lao ra ngoài, có thể trông thấy đám người canh gác đều nằm đống đường, bọn họ vẫn còn thở, chỉ có cơ thể thể động đậy, thấy khí huyết trong người, ràng là bị điểm huyệt. Có khả năng làm ra chuyện như vậy mà gây bất kì tiếng động nào, võ công người đó phải thuộc loại sâu lường được.

      Ta lập tức tăng thêm ngưỡng mộ đối với sư thúc, nếu gặp đúng lúc hơn tốt rồi. theo nổi rồi, chân bị trẹo, mà sư thúc vẫn tiếp tục chạy, lúc gần ra bên ngoài, cả thân thể ta ngã gục xuống mặt đất, tay vẫn bị kéo.

      "Oa..." Ta đau khổ gào lên, "Sư thúc, ra có phải người Tà Nguyệt Cung phái người đến để hành hạ con đúng ."

      Sư thúc tràn đầy ghét bỏ, duỗi tay ra, rồi rút về, cánh tay đưa ra rụt lại liên tục, cuối cùng như hạ quyết tâm, cắn răng, "Ta chưa từng ôm nữ nhân."

      Ta cảm thấy vui mừng, "Đời người khó tránh khỏi phải có lần đầu tiên."

      xong ngoan ngoãn giơ tay đòi ôm.

      Qủa nhiên sư thúc chưa từng ôm qua người nào, tư thế ôm hết sức kỳ quái, còn chịu nghe lời ta chỉnh sửa tư thế, ôm như vậy vừa thoải mái vừa chạy nhanh. Ta đành phải câm nín chấp nhận tư thế quái dị trong lòng , tuy nhiên so với việc kéo ta chạy giống mấy kẻ thần kinh cái này vẫn tốt hơn nhiều.d.d.l.q.d

      Tà Nguyệt Cung được xem là đại tà phái giang hồ, nhưng lực lượng cũng ít, nếu so sánh với thế lực của Hằng Sơn chắc hẳn ngang ngửa. Bọn họ sống cư ở đáy cốc, chủ yếu lấy việc buôn bán châu báu trong cổ mộ làm nghề mưu sinh, bởi vậy khiến nhiều kẻ trong giang hồ phải dòm ngó.

      Thân là đạo tặc, cũng sợ có bọn tặc tới đánh cướp, cho nên địa bàn Tà Nguyệt Cung xưa nay dễ thủ khó công, ở tứ phía đều sắp xếp cơ quan, khi vào, khó lòng có thể trở ra.

      Mặc dù biết sư thúc có biện pháp gì để thoát thân hay , nhưng có đồng bọn bên cạnh, ta cảm thấy rất an tâm.

      Vết thương có chút nghiêm trọng, tinh thần càng lúc càng ràng. Ta liếm liếm đôi môi nứt nẻ, thầm, "Sư thúc, người có bánh bao thịt ? Đói..."

      " có."

      "Có nước ? Khát..."

      " có."

      "Có..."

      "Ngươi đủ rồi đó..."

      Đụng phải kẻ biết quan tâm người khác, cái mạng này cũng bị mất phân nửa rồi. Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ, sư thúc bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người nấp ở sau tường, thấp giọng, "Có người."

      Ta liền ngậm miệng, dám phát ra tiếng động nào nữa. Sư thúc quan sát chung quanh chút, rồi đứng lên tiếp tục chạy ở hướng ngược lại.

      Khinh công sư thúc cực kỳ lợi hại, mặc dù ôm lấy ta, nhưng khi rơi xuống đất vẫn vô cùng nhàng, khiến ta xúc động thôi hóa ra khinh công Hành Sơn lại lợi hại như vậy, hèn gì đại hội võ lâm năm nay bên chính phái dám mở miệng đòi tiêu diệt đại ma đầu.

      Lúc chạy, chân lại dừng lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc quan sát tứ phía. Ta cất giọng yếu ớt hỏi, "Làm sao vậy?"

      suy nghĩ lát, "Nơi này bình thường."

      Ta nghiêng đầu nhìn lại, quả có điểm đúng. Vừa rồi qua nhiều nơi chỗ nào cũng có người canh gác, nhưng nơi này lại bóng người. Mới sáng sớm trời nên lạnh như vậy, làn gió thổi qua, lý nào cả người lại nổi hết da gà.

      "Đây phải là cấm địa của Tà Nguyệt Cung chứ?"

      "Cấm địa?"

      Ta nghiêm túc gật đầu, lật áo lên chui vào trong lòng , "Đúng vậy, các đại nhân vật phản diện giang hồ đều những thứ này hơn bản thân, hay ta giả bộ bị nó mê hoặc được ?"

      Khóe miệng giật giật, "Giả bộ chi bằng cứ làm ."

      Ta kinh sợ! Đầu ong ong vội , "Sư thúc! Thúc thúc người đừng nghĩ quẩn nha, quan trọng là người đừng khiến ta nghĩ quẩn theo!"

      "Ầm ĩ nữa ta ném ngươi vào đại lao."

      " thôi! Sư thúc!"

      "..."

      Nơi này tuyệt đối là cấm địa, bất kể là cấu trúc hay khí, đều giống với lời giang hồ hay đồn. Ngang qua khu rừng trúc, trăng sắp lặn, bầu trời đón ánh bình minh rực rỡ.

      Trời vừa sáng, tinh thần ta cũng khôi phục được chút ít. Bước chân của sư thúc vẫn rất nhàng như cũ, ta lập tức xúc động ra cơ thể của mình tựa lông hồng, vác mình cũng có gì nặng nhọc. lúc suy nghĩ vẩn vơ, sư thúc đột ngột dừng lại, chỉ trong nháy mắt, thân thể rơi xuống. Loại cảm giác này sao mà quen thuộc quá, chẳng phải là đạp gió à, lẽ phải làm bánh cuốn thêm lần nữa? !

      Ta vội vàng ôm chặt , sợ nhẫn tâm ném ta ra, ai biết cái động này sâu thấy đáy, trong nháy mắt thấy hình bóng của hai người chúng ta. Sư thúc phản ứng cực nhanh, đưa tay nắm lấy vách đá, hình như tìm tảng đá nào đó để đứng tạm. Còn chưa trụ vững, vách đá mà bám vỡ ra, lại tiếp tục rơi xuống dưới.

      Tiếng gió rít mạnh mẽ thổi qua tai, từ cao như vậy rớt xuống, đảm bảo chết toàn thây.

      Nhưng với khinh công của sư thúc, mình bay lên lại cũng phải chuyện gì khó khăn. Ta bất ngờ buông tay, đẩy ra, nhìn ánh mắt kinh ngạc của , chợt nghĩ tới mười sáu năm sống vô ích của bản thân, tuy nhiên đến cuối cùng cũng làm được việc tốt. cho ta thời gian để tự khen thưởng chính mình, khuôn mặt sư thúc tràn đầy vạch đen, nhìn có vẻ định bay lên, mà di chuyển đến gần ta, tay ôm ta quay trở lại trong ngực .

      Ô ô ô, hổ là danh môn chính phái, bèo nước gặp nhau mà sống chết cũng nỡ bỏ ta lại mình.

      "Sư thúc." Trong tiếng gió rít, tiếng cũng khác , thấy nheo mắt nhìn ta, ta chân thành kêu lên, "Con nguyện ý gả cho người!"

      Sư thúc đột nhiên rơi xuống đất, kịp ngừng lại, ôm ta lảo đảo lùi ba bước, vẻ mặt như muốn ném ta cho sói ăn, "Ai muốn cưới ngươi!"
      Last edited: 21/10/16
      tuyệt sắc đại yêu nữTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, Chương 3.1: Địa lao bí

      Editor: Snowflake HD


      nghiến răng nghiến lợi rống lên bốn chữ, có vẻ rất tức giận, ta lùi lại, hỏi , " được ?"

      Ta thử di chuyển cái chân, gân cốt ở dưới chân đau đến nỗi xông lên đại não, khó nhọc , "Hình như... chịu nổi nữa."

      "Nữ nhân phiền toái."

      Ta thầm nguyền rủa trong bụng, sư thúc người dám chửi nữ nhân bọn ta là phiền phức về sau ta méc nương tử người, để nàng phạt ngươi quỳ bàn chà. Ta nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, ngọn đèn dầu ở đá mơ hồ lóe sáng, nhìn số lượng đèn dầu ở đây, chắc có thể dùng đủ trong ba ngày. Lại , người trong Tà Nguyệt Cung ít khi đến chỗ này, phải chăng ở cuối thông đạo có thứ gì bí mật mà bọn họ muốn cho ai biết?

      tia sáng bỗng lóe qua đầu, "Sư thúc, nơi này nhất định có giấu kho báu!"

      nhếch khóe môi, "Để ta xem là loại bí kiếp võ công cao siêu gì."

      Vừa xong, liền nhấc chân vào bên trong. Ta nắm chặt áo trong lòng căng thẳng, lúc này đèn dầu sáng lên, ta có thể thấy từng chi tiết y phục , khoan , tại sao quần áo này lại giống với quần áo của đệ tử Tà Nguyệt Cung như vậy? Suy nghĩ chút, cũng phải thôi, sư thúc muốn chà trộm vào đây, nên cải trang thành đệ tử nơi này là chuyện rất bình thường.

      Con đường này quả thực rất dài, càng càng cảm thấy nó rộng ra, và yên ắng đến đáng sợ. Rêu mọc lớp dày đặc đá, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nấm mốc nền đất ẩm ướt do lâu ngày có ánh mặt trời.

      Cuối cùng cũng nhìn thấy đáy, nhưng đằng trước lại là cái lồng giam cực lớn. Trong lồng có chút ánh sáng, tuy nhiên thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng hít thở lạnh lẽo. Nhận thấy bộ dáng nghiêm túc của sư thúc, ta giọng gọi , "Sư thúc..."

      nhíu lông mày ra cử chỉ bảo ta im lặng, ta lập tức ngậm kín miệng, nghĩ rằng trong lồng giam kia nhốt con thú cực kì nguy hiểm, tốt nhất nên đến gần.

      "Kẻ nào rảnh rỗi lại tới địa phương này?"

      Giọng nặng nề mà lạnh lùng, nghe xong ta càng nâng cao cảnh giác của bản thân, nhưng liếc qua sư thúc từ đầu đến giờ vẫn thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm, giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối đằng trước, ta còn cho rằng ra lời nào ngông cuồng dữ dội lắm, ai ngờ chỉ nhàn nhạt câu, "Người qua đường Giáp."

      Cả hang động nhất thời yên ắng.

      Ta, ta rất muốn giả vờ quen biết ! Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận cũng thấy đúng... Ta nuốt nước miếng, dũng cảm hỏi, "Tiền bối, cho hỏi nơi này có lối ra hay ?"

      Lão già kia đột nhiên cười lớn tiếng, "Nhóc con, xem như ngươi hỏi đúng người rồi đó, ta biết cái đường hầm có thể ra ngoài sơn cốc."

      Sư thúc cười lạnh, "Nếu có đường ra ngoài , tại sao ngươi lại bị xích như thế?"

      "Sư thúc sao người biết ông ta bị xích?" Còn chưa nhìn thấy người, đoán chắc chắn được, biết đâu ông ta ở đây để canh chừng châu báu.

      Vẻ mặt sư thúc nhìn ta giống như nhìn kẻ ngốc, "Ngươi nghe thấy tiếng xích sắt ư? ràng là bị nhốt. Chậc, khuôn mặt xấu xí tính thôi, võ công kém cũng coi như bỏ qua, thính giác cũng tệ như vậy, quan trọng hơn là kẻ lơ mơ như ngươi lại dám tiêu diệt Thủy Đông Lưu, đúng là muốn chết đây mà."

      Khóe miệng ta mạnh mẽ rung động, "Đa tạ sư thúc rộng lòng chỉ điểm!"

      "... Múa môi khua mép chẳng hề thua ai."

      Chắc vị tiền bối bị hai chúng ta lãng quên nên tức giận, song sắt đằng sau bỗng nhiên xuất thân hình to lớn, tiếng la hét cùng với tiếng xích sắt va chạm, suy đoán của sư thúc quả nhiên chính xác. Thân hình của ông ta vừa ra, hai mắt sư thúc sáng rực nhìn chằm chằm, "Tiền bối võ công thâm hậu, với trình độ võ công này trong ba mươi năm gần đây vượt quá mười người. Mà vô cớ mất tung tích, chỉ có duy nhất người."

      Chờ lát sau cũng chịu tiếp, ta giận dữ, loại phương pháp kể chuyện này bà nó khiến người ta tò mò, buộc lòng phải hỏi, "Là người nào?"

      "Bách Lý Song Đồ, kẻ giết sạch 173 người tham gia đại hội võ lâm chỉ trong đêm."

      Ta trợn to mắt, ngắm ngía ông lão tóc trắng xóa, chòm râu dài buông xuống tận ngực, chính là ông ta sao. Nghe đồn mười lăm năm trước, Bách Lý Đồ Tể vô duyên vô cớ giết hại rất nhiều người trong hai phái chính tà, về sau hai phái đó truy lùng ông ta, nhưng thể tìm ra chút tin tức, nghĩ tới ông ta lại bị nhốt ở nơi thế này. Ta bỗng nhiên run rẩy, "Sư thúc, chúng ta theo đường cũ để ra ngoài , cùng lắm đánh ba trăm hiệp với đám người Tà Nguyệt Cung còn tốt hơn đứng ở đây."

      Vẻ mặt sư thúc lười biếng, "Rườm rà."

      Dứt lời, liền ôm ta xoay người rời , khiến cho ta vừa khinh thường vừa có chút hâm mộ .

      Bách Lý đột nhiên cười lạnh, "Năm đó ta mang trọng thương, lại thêm bọn người vô liêm sỉ Tà Nguyệt Cung lợi dụng cơ hội đó phong bế mạch môn của ta nên mới rơi vào tình cảnh này. Ngươi tuổi trẻ võ công lại tệ, đáng tiếc do quá nóng vội, khiến bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, trúng phải bệnh lạ."

      Sư thúc đứng lại, sắc mặt biến đổi cực nhanh y như mây trôi thần tốc. Bách Lý lại , "Nếu ngươi gở bỏ mạch môn giúp ta, ta chỉ ngươi cách giải bệnh."

      Người luyện võ kị nhất là bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu quan hệ với con người này phải là quá mạo hiểm sao. Chuyện này khó suy nghĩ, trao đổi với ông ta có thể chết, nhưng nếu bị tẩu hỏa nhập ma nghiêm trọng cũng chỉ có con đường chết.

      "Cho dù ngươi bị phong bế mạch môn, mấy cái loại xích sắt này cũng chẳng làm gì được ngươi."

      "Xích sắt làm gì được ta, nhưng ta gây thù oán với hai phái chính tà, đợi lúc ta ra ngoài, chỉ sợ chưa tìm thấy đệ tử của Bách Lý, sớm chết trong tay bọn họ."

      Ta giật mình, "Cho nên ông cố tình bị bắt, nhằm tránh khỏi truy sát của hai phái?"
      Last edited: 21/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :