1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108:

      Editor: Búnn.


      Nắm tấu chương cầu hôn công chúa của Bùi Nguyên Tu, Thuận Khải Đế là tức sùi bọt mép.

      Nếu lúc này Bùi Nguyên Tu ở trước mặt ông, Thuận Khải Đế nhất định lấy kiếm Long Uyên chém thành tám mảnh.

      Dưới cơn thịnh nộ, Thuận Khải Đế hất toàn bộ vật Long thư án xuống đầy đất. Rồi sau đó qua lại trong ngự thư phòng như con thú vị vây khốn.

      Hành động liên tiếp của ông dọa Thái giám tổng quản Cát An sợ giật mình, cả người phát run. Từ khi hầu hạ hoàng thượng đến nay, còn chưa từng thấy Thuận Khải Đế luống cuống như thế.

      nơm nớp lo sợ biết làm thế nào cho phải.

      Cứ mãi như vậy cho đến khi tiểu thái giám thông truyền: "Thụy Mẫn công chúa đến!"

      Lúc này chính là khoảng thời gian Lung Nguyệt đưa trà chiều mỗi ngày.

      Cát An nghe xong hít ngụm khí lớn.

      Lúc này hơi thở giận dữ của Thuận Khải Đế mới nhanh chóng được thu lại. Ra lệnh: "Mau dọn dẹp !"

      Đợi đến lúc Lung Nguyệt cầm hộp thức ăn vào, Cát An cầm phất trần quét án thư. Nếu phải đất còn lưu lại dấu vết nghiên mực bị ném vụn giống như có chuyện gì từng phát sinh vậy.

      Nhìn Lung Nguyệt tới, Thuận Khải Đế cười hỏi: "Hôm nay đưa món ngon nào tới vậy?"

      "Đản hoàng phật thủ tô(1)!" Lung Nguyệt cười, tiến lên mở hộp đựng thức ăn ra, từ phía lấy cái đĩa mã não. Lúc nhìn nghiên mực bị ném vụn mặt đất, nhíu mày cái.

      (1) Lòng đỏ trứng, cây phật thủ, món điểm tâm xốp giòn. là mình biết nó là món gì nên để nguyên :))

      "Trẫm lỡ tay ném vỡ!" Thuận Khải Đế giấu đầu lòi đuôi.

      Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, lúc nàng vào, ràng cảm thấy, ánh mắt nhóm cung nhân ngự thư phòng lúc thấy nàng giống như nhìn thấy cứu tinh, liền biết phụ thân tức giận, nhưng lại nghĩ tức giận lớn như vậy, ngay cả nghiên mực mà ông thích nhất cũng ném nữa.

      "Đáng tiếc cho nghiên mực hảo hạng kia, nữ nhi còn trộm thích nó hồi lâu đấy! Nếu sớm biết như thế, nữ nhi liền cầu xin phụ thân thưởng cho, có lẽ nó sớm thoát qua kiếp này!" Lung Nguyệt cười .

      "Nha đầu hẹp hòi! Lát nữa để Cát An dẫn con mở tư khố, tùy cho con chọn đấy!" Thuận Khải Đế nhận điểm tâm Lung Nguyệt đưa lên, đưa ngón trỏ chọc chọc trán nàng.

      "Vậy được! Nữ nhi cảm ơn phụ thân!"

      Đợi sau khi Lung Nguyệt , Thuận Khải Đế sai người triệu Thái tử, Vương, Minh Lý, Minh Du vào ngự thư phòng nghị .

      lần nghị này liền nghị tới tận buổi chiều.

      Cuối cùng cho ra kết luận, hành động lần này của Bùi Nguyên Tu nếu phải là vì đánh cho triều đình quân chính là vì tỏ lòng trung thành, dù có giao binh quyền cưới công chúa, cũng nhất định có ý định cấu kết với hai Quận Vương kia.

      Nhưng cuối cùng mọi người cùng hướng về loại kết luận. Gả hay gả công chúa? Có thu hay thu binh quyền của Bùi Nguyên Tu?

      Nghị luận đến đêm khuya, mọi người đều đưa ra kết luận, công chúa thể gả, binh quyền cũng thể thu.

      Về phần tấu chương này nên phê như thế nào?

      Chỉ đành theo chữ: Kéo!

      Nhìn chút xem bước kế tiếp Bùi Nguyên Tu tính toán làm gì.

      Nhưng lúc Thái tử Lý Long Hựu trở lại Đông cung nghỉ ngơi, lại lo trái nghĩ phải, ngủ yên ổn, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đúng.

      Lần đầu tiên lúc Bùi Nguyên Tu đắc thắng quay về triều, trân trọng ấm lò sưởi tay của Cửu Nhi. Rồi sau đó xây tiểu viện. hồ sen thôn trạng, còn có sách quý, còn có món đồ hổ phách kia...

      Nếu là trùng hợp, có vẻ là hơi nhiều điểm rồi.

      Nhưng nếu Bùi Nguyên Tu dự mưu từ lâu vì Cửu Nhi. Mười năm nay bọn họ với chỉ gặp gỡ nhau vài lần, cộng thêm năm đó Cửu Nhi còn chưa đầy năm tuổi, dù là bông tuyết thông minh, ngọc tuyết đáng , cũng thể nào khiến Bùi Nguyên Tu có ý định như vậy được...

      Lý Long Hựu đầu thông, lòng , trằn trọc qua lại, đến gần hừng sáng mới mơ màng ngủ.

      Tấu chương Bùi Nguyên Tu cầu hôn công chúa ở trong tay Thuận Khải Đế tận tháng. Khiến tâm Bùi Nguyên Tu như cỏ dại nảy mầm, sớm mất ý định ban đầu lúc dâng tấu chương.

      cầu hôn Cửu Nhi vốn là lần đánh bạc, đánh cuộc suy nghĩ của Thuận Khải Đế, cũng đánh cuộc duyên phận giữa và Cửu Nhi có tới cuối con đường , xem duyên số có thay đổi . Nhưng trong kinh thành, Hoàng thượng chậm chạp phê khiến lòng vô cùng thấp thỏm. trùng sinh làm thay đổi quá nhiều chuyện, Bùi Nguyên Tu sợ ngày Thuận Khải Đế phong vị Quận chúa, đưa tới Bắc Cương thành hôn với . Nếu như vậy, có lòng đưa kiếm lên cổ kết liễu chính mình.

      lúc Bùi Nguyên Tu bàng hoàng chịu nổi ngày nào đó, đột
      [​IMG]


      Mười ngày đầu tiên, Bùi Nguyên Tu ở Tĩnh Bắc Vương phủ Bắc Cương nhận được thánh chỉ.

      "Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu cả nhà trung lương, lúc còn trẻ lòng vì nước, liên tiếp tạo thành tích, nhưng qua nhược quá vẫn lấy được thê tử, trẫm thương cảm ngươi lòng vì giang sơn xã tắc, nên đặc biệt gả công chúa Thụy Mẫn cho người. Công chúa Thụy Mẫn đoan trang nhàn thục, tình tình ôn uyển...Tuyên, Tĩnh Bắc Vương ngây lập tức vào kinh, đợi công chúa Thụy Mẫn cập kê thành hôn..."

      "Thần Bùi Nguyên Tu tạ chủ long ân!"

      Nghe xong thánh chỉ, trong lòng Bùi Nguyên Tu tất nhiên là kích động vạn phần, cố nén mãi mới đè được nội tâm vui mừng như điên xuống, nghiêm nghị dập đầu tạ ơn. Nhưng ngữ điệu cũng mơ hồ mang theo run rẩy.

      Cẩn thận đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, sau đó thưởng đậm người tuyên chỉ.

      Vào buổi chiều, Bùi Nguyên Tu nhìn thánh chỉ bàn cười ngây ngô, giống như Lung Nguyệt ở trước mặt .

      Thẳng khiến trong lòng hai huynh đệ Bùi Đại Bùi Tiểu sợ hãi, trong lòng nhịn được suy đoán, gia nhà có phải điên rồi ?

      Trong điện Kinh Chập, trong Noãn các.

      Lung Nguyệt nằm giường, ngón tay ngọc nhàng vuốt ve hồ điệp hổ phách kia. Trong lòng cảm thấy, dường như chuyện gả cho Bùi Nguyên Tu cũng phải quá khó chấp nhận. Nhưng trong lòng nàng cũng mơ hồ cảm thấy, sâu xa bên trong mình chính là nên gả cho .

      Lung Nguyệt cười khẽ, đuổi theo ý niệm kỳ quái trong đầu này. Vừa vuốt ve hồ điệp hổ phách rồi dần ngủ mất...

      Trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân cả người đầy máu ngã từ tường cao xuống, lần nữa nhìn được ánh mắt tuyệt vọng dưới tường cao, lần nữa nghe được thanh thê lương "Cửu Nhi"...

      Rồi sau đó, nàng lại bay tới linh đường, trong quan tài tơ vàng cây lim, Lung Nguyệt nhìn thấy mặt mình. Nàng từ gương mặt đó dường như cảm thấy được loại cảm giác tịnh mịch ràng được? Đau lòng? Hay là giải thoát? Lung Nguyệt nghĩ ra được vì sao mình lại cảm thấy như thế, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có cảm giác đau nhức mơ hồ...

      Chợt, sau lưng truyền đến tiếng va chạm đánh nhau.

      Lung Nguyệt xoay người, nhìn thấy tiểu ca mình mang vẻ mặt đầy tức giận vung quyền về phía người trước mặt. Mà người bị đánh này tránh, né, đánh trả. lại có mái tóc màu trắng...

      Là ai?

      Người tóc trắng này đưa lưng về phía nàng, thân hình mạnh mẽ cao lớn bị đau thương nồng nặc bao phủ, lại khiến Lung Nguyệt có loại cảm giác như từng quen biết. Nàng biết người này sao?

      Lung Nguyệt bay đến gần, muốn nhìn người này ràng, lúc này Lý Long Triệt cầm cái đầu máu me đầm đìa xong vào. Mà cái đầu kia...lại là...Lý Cảnh Nha...

      Trong nháy mắt, đầu óc Lung Nguyệt vô cùng hỗn loạn, cảm thấy vô cùng đau đớn. Chuyện này? Chuyện này là sao?

      Rồi sau đó, nàng nhìn thấy Thái tử ca ca sai người nâng quan tài của mình lên xe ngựa...

      Nàng cũng bị lôi kéo lên chiếc xe ngựa kia.

      Người tóc trắng kia cũng đuổi theo xe ngựa đoạn rất lâu, cho đến khi tiểu ca nâng kiếm ngăn lại...

      Theo xe ngựa càng lúc càng xa, bóng người càng lúc càng ...

      Lung Nguyệt vẫn nhìn được tướng mạo của người tóc trắng này, lại có thể cảm giác được toàn thân lộ ra lưu luyến, chia tay tuyệt vọng dứt, giống như còn có hối hận?

      Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, lòng nàng theo cảm xúc của người này, đau! Vô cùng đau!

      "Cửu Nhi? Cửu Nhi?"

      trong lúc Lung Nguyệt cảm thấy đau lòng khó nhịn, mấy tiếng êm ái ấm áp gọi, khiến nàng mở mắt.

      Mẫu thân ôn nhu đoan trang ngồi bên giường mình.

      Mà lúc này, mình nằm giường trong điện Kinh Chập. Đèn Lưu Ly cung khẽ chớp động, lúc này vẫn là buổi chiều, như vậy, vừa rồi mình chỉ nằm mơ thôi sao? Chỉ là sao giấc mơ này lại chân như thế?

      Lung Nguyệt suy nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy, : " trễ thế này, sao mẫu thân lại tới đây?"

      "Mẫu thân tới thăm con chút!" Trong đôi mắt phượng của Cẩn Hoàng hậu giống Lung Nguyệt như đúc tràn đầy thương tiếc thôi, dịu dàng ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhi.

      Lung Nguyệt dựa đầu vào hõm vai Cẩn hoàng hậu, giống như mèo nhàng ma sát hai cái: "Nữ nhi khiến mẫu thân phiền lòng rồi."

      Cẩn hoàng hậu vuốt mái tóc tản ra nửa của Lung Nguyệt, lắc đầu cái, khẽ thở dài: "Từ lúc sinh con ra, mẫu thân có loại lo lắng này rồi. Nữ nhi hoàng gia có mấy người có thể tùy tâm mà gả? Có
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, thienbinh2388Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 109:

      Editor: Búnn.


      Lúc Cẩn Hoàng hậu từ điện Kinh Chập quay về Khôn Thái cung.

      Vừa mới bước vào Đông Noãn các, liền thấy Thuận Khải Đế cầm sách ngồi sau thư án, đôi mắt sáng quắc lại nhìn mình, mặt hàm xuân.

      Cẩn Hoàng hậu cúi đầu, mắt phượng mang theo nghi ngờ mà chớp chớp.

      Vì sao bà lại cảm thấy tối nay Hoàng thượng có chút kỳ lạ?

      Ánh mắt nhìn mình của Hoàng thượng, giống như lúc còn trẻ, đêm tân hôn ấy, sau khi tháo khăn voan, lúc bốn mắt đụng nhau liền toát ra chút thần thái thể được.

      Mà lúc này bên môi Hoàng thượng chứa ý cười nhạt, giống như lộ ra vẻ ngây ngốc. Giống năm ấy, lần đầu mình mang thai chợt nghe mình có hỉ mạch.

      "Hoàng thượng!"

      Cẩn Hoàng hậu thu suy nghĩ, bước liên tục tới trước người Thuận Khải Đế, chuẩn bị phúc thân liền bị ôn đưa tay ra ngăn lại.

      "Cẩn Nhi trở lại! Tán gẫu với nha đầu Cửu Nhi kia sao rồi?"

      đến nữ nhi, Cẩn hoàng hậu nhịn được ưu lo trong lòng: "Nữ nhi sắp sửa lấy chồng xa, dặn dò của thần thiếp giống như bao nhiêu cũng đủ."

      "Là phụ thân như ta vô năng..."

      Nghĩ tới chuyện Lung Nguyệt lấy chồng xa, Thuận Khải Đế suy nghĩ trong lòng, nâng bàn tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhắn phảng phất nét buồn của Cẩn Hoàng hậu, ngón trỏ mơn trớn mi tâm của bà.

      "Hoàng thượng thể..." Ngón tay ngọc của Thuận Khải Đế che môi mỏng của Thuận Khải Đế lại, ngăn thể ông hết. Trong lúc lo ấy, trong lời tự oán tự trách của Thuận Khải Đế, lại lưu ý, có thêm chữ "ta".

      "Nếu Cửu Nhi sinh ra là công chúa Đại Chiêu, vậy liền có trách nhiệm mà con bé thể đẩy , thế thể chiều toàn bộ theo ý người, tất cả những điều này đều là theo ý mệnh. Hoàng thượng là quân chủ tốt, phụ thân tốt, Cửu Nhi hiểu, thần thiếp cũng hiểu..."

      "Mẫu tử nàng chính là quá mức hiểu." Thuận Khải Đế thầm than trong lòng: " ra Cửu Nhi có thể trẻ con chút, giống như tiểu nương bình thường, để cho ta có thể có cơ hội dung túng..."

      "Hoàng thượng? Người..." Trong giây lát Cẩn Hoàng hậu phát , Thuận Khải Đế luôn bỏ "trẫm", tiếp tục tự xưng "ta".

      "Đừng gọi Hoàng thượng, gọi ta là Chính Đạc...."

      Lý Chính Đạc, tên Thuận Khải Đế.

      "Chuyện này...." Cẩn Hoàng hậu nhất thời luống cuống.

      "Gọi Chính Đạc..." Thuận Khải Đế cúi đầu, chôn đầu ở cần cổ Cẩn Hoàng hậu, khẽ ngửi mùi hương mai nhàn nhạt phát ra từ người bà: "Mau gọi...gọi Chính Đạc..." Khẩu khí của ông lúc này giống như hài tử đòi kẹo ngọt.

      "Chính...Đạc..." Ngữ điệu của Cẩn Hoàng hậu mang theo do dự.

      "Gọi nữa!"

      "Chính Đạc..."

      "Gọi nữa!"

      "Chính Đạc...A..."

      Cẩn Hoàng hậu bị Thuận Khải Đế đột nhiên ôm lấy, tiếng hét kinh hãi thoát ra khỏi miệng.

      "Cẩn Nhi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!" Thuận Khải Đế ôm bà đặt lên giường, cúi người thấp xuống.

      "Nhưng mà...còn chưa...." Mấy chữ rửa mặt cởi quần áo còn chưa ra, liền bị môi mỏng của Thuận Khải Đế ngăn lại trong miệng.

      Cho đến khi nắng sớm khẽ , cả đêm Thuận Khải Đế chưa chợp mắt, ánh mắt sáng chói nhìn dung nhan kiều diễm lúc ngủ của Cẩn Hoàng hậu, đây là thê tử tâm linh khế hợp của ông. ra hai chữ 'thê tử' tốt đẹp như vậy, bên môi Thuận Khải Đế dâng lên vẻ vui vẻ thỏa mãn.

      ***

      Bắc Cương, Tĩnh Bắc Vương phủ.

      Từ ngày Bùi Nguyên Tu nhận được thánh chỉ, liên tiếp ba ngày, đầu óc của vẫn lơ lửng giữa trung, cả ngày trong phòng nhìn chiếc ghế có người ngồi cười khẽ.

      Chiếc ghế kia chính là lấy từ tiểu viện Kết Lư trong kinh tới đây, Lung Nguyệt từng ngồi chiếc ghế kia trong thư phòng.

      ngày kia, Bùi Nguyên Tu vẫn nhìn chiếc ghế kia cười ngây ngô.

      Ngay cả Bùi Tiểu vào dâng trà cũng thấy.

      Bùi Tiểu bưng mâm trà, ho tiếng, Bùi Nguyên Tu mới nâng mắt quét tời: "Để trà ở đây !"

      "Vâng!" Bùi Tiểu nghe lệnh, sau khi để xuống xoay người ra ngoài, rồi sau đó lại do dự chút, dò hỏi: "Gia? Khi nào chúng ta hồi kinh?"

      Hồi kinh?

      Trong lúc nhất thời cao hứng hồ đồ, sao lại quên mất chuyện này chứ? đáng chết.

      Bùi Nguyên Tu lấy cuốn sách từ trong ngăn kéo án thư cho Bùi Tiểu, : "Lấy tất cả mọi vật ở đây từ trong kho ra ngoài kiểm tra lại, chuẩn bị dùng khi hồi kinh. Đợi gia xử lý mọi chuyện trong tay, ba ngày sau lên đường!"

      Bùi Tiểu lĩnh mệnh, cầm sách ra ngoài, tìm Bùi Đại cũng chạy tới kho, kiểm ra mọi vật sách kia.

      "Kỳ lạ! Ca ca, gia chúng ta muốn vơ vét phân nửa mọi vật hiếm kiếm được trong mấy năm qua !" Bùi Tiểu cảm thán, gia nhà vì cưới công chúa mà coi như là lỗ vốn rồi.

      "Ừ! Công chúa Thụy Mẫn là đầu quả tim người Hoàng thượng, sinh lễ của gia tất nhiên là thể giản dị rồi." Bùi Đại gật đầu lên tiếng.

      "Ca ca, sao ta cảm thấy nhiều năm rồi gia nhà chúng ta cưới vợ, là do chờ đầu quả tim của Hoàng thượng nhỉ?"

      Bùi Tiểu cẩn thận lấy hộp , mở ra, bên trong là bộ trang sức chim bồ câu huyết hồng bảo thạch tinh sảo lấp lánh rực rỡ.

      Bùi Đại vạch cái trong
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 110:

      Editor: Búnn.


      Cách ngày đại hôn nửa tháng, mỗi ngày đều có người của phủ nội vụ tới Bùi phủ, thu xếp bố trí tất cả mọi chuyện từ hỉ đường tới hôn phòng.

      Theo lệ cũ của Đại Chiêu quốc mà , Lung Nguyệt là công chúa, dù lấy chồng ở xa, nhưng vẫn vẫn có thể xây dựng phủ công chúa ở trong kinh thành. Nhưng Lung Nguyệt lại cự tuyệt.

      Nàng chỉ , hôn của công chúa Đại Chiêu từ trước tới nay với hôn của mình là giống nhau, phải là liên hôn, cũng phải là kén phò mã, mà là gả cho Phiên Vương. Nếu là gả bắt đầu từ ngày thành hôn trở , nàng chính là Tĩnh Bắc Vương phi. Tục ngữ có câu: Gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó. Mặc dù thế có phần thô tục nhưng cũng rất có đạo lý. Về sau nàng liền theo Bùi Nguyên Tu, ở đâu nàng ở đó.

      Nếu phụ mẫu cảm thấy lo lắng giữ điện Kinh Chập lại cho nàng, sau này nếu nàng về nhà mẹ để nàng vẫn còn nơi để ở.

      Từ trước đến nay Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu đối với nàng là hữu cầu tất ứng (1). : Điện Kinh Chập này chính là khuê các của Lung Nguyệt, vĩnh viễn giữ lại cho nàng.

      (1) Cứ ra cầu là được đồng ý.

      Bởi vì nguyên nhân này, hôn phòng của Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt liền được bố trí ở Bùi phủ, nơi ở cũ của Bùi Nguyên Tu, Bích Thương viện.

      Dựa theo trí nhớ của Bùi Nguyên Tu, tất nhiên biết Lung Nguyệt cần phủ Công chúa mà theo mình vào ở Bùi phủ, cho nên từ hôm vào ở Bùi phủ liền cho người dọn dẹp tốt nơi ở trước khi theo quân.

      Lúc phủ Nội vụ vào sắp xếp bố trí, tất nhiên là Bích Phương viện còn giống như kiếp trước nữa, dù đến nỗi quá hoang vu nhưng cũng vô cùng đơn giản. Kiếp này, Bùi Nguyên Tu sai người sửa sang gần giống với những gì mà Lung Nguyệt thích.

      Dĩ nhiên, thể chặt cả vườn tùng già , nhưng cũng tăng thêm Thạch đình, hành lang xung quanh, hàn mai. Khiến Bích phương viện còn vẻ quá cứng nhắc mà mang phong cách cổ xưa, tự nhiên có phần thú vị.

      Ngày đại hôn càng lúc càng gần, sắp xếp Bích Phương viện cũng gần tới phần kết thúc.

      Liên tiếp mười mấy ngày gần đây, ít gia sản hồi môn được mang từ đại môn Bùi phủ vào, rồi sau đó được an trí trong Bích Phương viện. Dù là đôi bô, cũng được làm từ kim ti nam mộc khắc hoa tơ vàng, chứ gì đến hộc tủ khảm phỉ thúy, còn được gắn Đông Châu, giường bảo thạch chạm trổ vô cùng tỉ mì, thẳng khiến dưới đám người Bùi phủ nhìn đến choáng váng mặt mũi.

      Có người hâm mộ, có người sợ hãi than lên, tự nhiên cũng có người giận dữ, có người chua xót.

      Người chua xót này đương nhiên là vị lỡ Trần Liên Bích.

      Người giận dữ chính là Bùi Viễn Chi. Từ trước đến nay Bùi Viễn Chi là người tâm cao khí ngạo, ỷ mình học cao, nhưng trong lúc khoa cử lại thi rớt. biết tại sao trước cuộc thi ân khoa lại cố gắng khoe khoang khoác lác, giống như danh hiệu công danh là vật trong túi , đến hôm thi rớt tất nhiên là còn dám xuất trước mặt người khác nữa. Bùi Viễn Chi viện cớ du học, trốn ra ngoài phiêu đãng hơn năm, cho đến khi tiêu hết đống ngân lượng mang theo mới nhắm mắt trở về kinh thành.

      Vậy mà. vừa vào cửa nhà thấy cả nhà dưới thận trọng chuẩn bị chuyện đại hôn, lúc này mới biết, đại ca làm Tĩnh Bắc Vương kia sắp cưới Công chúa Thụy Mẫn. Chuyện này giống như cảnh tỉnh Bùi Viễn Chi, đăng khoa được, còn Bùi Nguyên Tu lại sắp động phòng hoa chúc, còn cưới Công Chúa Thụy Mẫn - người như tiên tử trong lòng vậy, việc xảy ra khiến lòng làm sao có thể nén hận được?

      Bùi Viễn Chi muốn phát đống lửa ghen trong lồng ngực ra, đốt tất cả mọi vật trong Bích Thương viện kia. Dù thể đốt, cũng phải hủy vài món mới có thể xoa dịu bất bình trong lòng.

      Nhưng đại hôn của Công chúa làm sao có thể xảy ra chuyện hay đây? Trong cung sớm phải Kim Ngô Vệ luân phiên canh gác, huống chi Bùi Nguyên Tu cũng sắp xếp nhóm 1000 tinh vệ của thành hàng hàng lớp lớp. Dù mỗi ngày bản thân đều phải xử lý thư từ được truyền tới từ Bắc Cương, cũng phải tới Bích Thương viện lượn vòng.

      Còn Lung Nguyệt trong hoàng cung có chút giống với cẩn thận của Bùi Nguyên Tu, nàng tự tại hơn rất nhiều, sau khi nàng tự tay cắt thêu xong hoa mẫu đơn kim phượng trăm phúc, liền nhóm người phủ nội vụ mang . Theo cá nhân Lung Nguyệt tự hiểu là muốn cầm làm hoàn chỉnh bước gia công cuối cùng.

      Lúc giá y được đưa về lần nữa. Lung Nguyệt nhìn áo váy đính đống châu báu, thêu kim lưu tiên, còn có khăn quàng vai nhũ vàng đính Đông Châu xâu thành chuỗi, thở dài, cũng bị ánh sáng lấp lánh kia làm chói mắt, mà chỉ đưa tay khẽ mơn trớn, tiếp tục đưa mắt quét qua mũ phượng kim ti gắn đông châu hồng bảo thất vĩ: "Y phục này mà mặc lên người nặng chết thôi!"

      Thẳng khiến hai tiểu thái giám đưa giá y suýt nữa ngã cái té nhào đất, trong lòng thầm nghĩ: Cửu công chúa phải người bình thường mà!

      Lệnh cho Hoán Ngọc thưởng cho hai tiểu thái giám, rồi đưa họ ra ngoài.

      Nhìn giá y đắt tiền mà vui mừng này, trong lòng Lung Nguyệt mới có vẻ thấp thỏm khi sắp phải lập gia đình.

      Tất cả mọi chuyện từ lúc ra đời đến giờ, từng chuyện từng chuyện thoáng qua trong đầu, toàn bộ đều là vui vẻ, ngọt ngào. Được tổ mẫu thương, phụ mẫu nuông chiều, các ca ca dung túng...

      Lung Nguyệt cảm thấy nửa đời này của nàng trôi qua trong hạnh phúc rồi, dù sau này được xuôi chèo mát mái như thế nữa cũng cảm thấy tiếc nuối, dù sao tuổi trẻ cũng qua mau.

      Nàng lệnh cho Hoán Ngọc thu y phục nàng may cho Bùi Nguyên Tu sắp xong , lấy đôi giày đế mềm vài ngày trước đó nàng tự tay làm cho Thái hậu ra, về phía Từ Ân cung.

      Vô cớ gây rối với lão tổ mẫu nửa ngày, về sau biết lúc nào tổ tôn mới có thể gặp nhau như thế này.

      Ăn trưa ở Từ Ân cung xong, đợi Thái hậu nghỉ trưa xong Lung Nguyệt mới ra ngoài.

      Hơi do dự trong chốc lát, xoay người về phía Đông cung của Thái tử.

      Vào Đông cung, có tiểu thái giám dẫn nàng về phía thư phòng. Lúc này Thái tử phi nhìn tiểu hoàng tôn nghỉ trưa.

      Lung Nguyệt vào thư phòng, phúc thân hành lễ với Lý Long Hựu xong liền đưa hộp làm bằng nan tre lên, mở nắp, lộ ra hai đôi bao tay giữ ấm cũng cái hà bao, khiến Thái tử chợt nhớ tới tình cảnh năm đầu tiên phải vào trong quân.

      Tiểu nha đầu năm đó chưa đầy năm tuổi nay sắp sửa xuất giá rồi.

      "Ca ca!" Lung Nguyệt gọi .

      Lý Long Hựu giơ tay chọc vào trán nàng như hồi nàng còn bé, cười với nàng.

      Lại thấy Lung Nguyệt nghiêm nghị nhìn , : "Muội muội tới đây là có hai chuyện muốn với ca ca. Nhưng hai chuyện này lại có chỗ hơi quá phận, muội là nữ nhi gia, nên chuyện này, chỉ là muội muội sắp lấy chồng xa, biết ngày nào mới trở về kinh, dù quá hợp lễ nhưng vẫn phải , mong ca ca thứ tội."

      Nhìn phượng mâu sáng quắc của Lung Nguyệt, Lý Long Hựu lui người ra sau, gật đầu : "Hai huynh muội mình làm gì có chuyện nên hay , muội mau !"

      Lung Nguyệt lại khẽ phúc thân lần nữa : "Chuyện thứ nhất, ca ca có nghĩ tới chuyện sau này để cho Chư Vương tới đất phong nữa hay ?"

      "A? Vì sao muội muội lại có suy nghĩ này?"

      "Việc để người yên lòng trước mắt có thể dễ dàng khống chế hơn việc cho phép ra ngoài, tạo cơ hội cho đủ lông đủ cánh chút hay ?" Lung Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Long Hựu lúc: " đến chuyện Chư Vương đất phong, mỗi lần triều đình đếu phái đống người, đống của giám thị, nhưng tin tức được chuyển trở về chưa hẳn là toàn bộ , còn đường xá xa xôi, dù tin tức là cũng để mất thời cơ..."

      Lý Long Hựu nghe tới đây, hai mắt tỏa sáng. Các triều đại thay đổi Đế vương, đều cảm thấy đưa mấy người có uy hiếp với đế vị ra xa để tỉnh tâm, cũng biết làm như vậy hao tâm lực nhiều hơn, vào đất phong chính là địa bàn của mình, có thể làm chủ quyền lực, còn khiến người có dã tâm dễ dàng làm việc. Còn bằng để trước mặt làm việc sợ đầu sợ đuôi, có chỗ cố kỵ.

      Rồi sau đó lại nghe Lung Nguyệt : "Còn chuyện phong ấp, nếu chúa chỉ phong ấp mà có đất phong, vậy Chư vương cũng có thể làm theo như vậy hay ?"

      Lý Long Hựu vẫn biết tiểu muội muội của phải là nữ nhi gia tầm thường, hôm nay xem ra, chỉ hận nàng sinh ra là nam nhân, chẳng phải mình có thêm cánh tay hay sao? Cũng tránh được việc nàng phải chịu nỗi khổ khi lấy chồng xa.

      lại biết, những điều mà Lung Nguyệt bây giờ đều là do lịch sử dẫn dắt. Chư Vương thời Mãn Thanh được thả ra ngoài, người có khả năng, Hoàng thượng cho phép làm quan, người thể dùng được liền cho làm Vương gia nhàn tản, dĩ nhiên, người có dị tâm càng trực tiếp xoay vòng trong tay. giống như Đại Chiêu, lúc nào Đế Vương cũng phải ưu lo về hành động của Chư Vương ở đất phong.

      "Muội muội có suy nghĩ này vì sao lại cho phụ hoàng?"

      "Muội muội lấy Tĩnh Bắc Vương ở xa, trong này khỏi liên quan đến Quận Vương đất phong, muội muội
      [​IMG]
      thienbinh2388, Phong nguyetChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Sáng sớm tiểu phu thê ấm áp. người nào tới Vinh Thọ đường kính trà.

      Editor: Búnn.


      Khi đồng hồ báo giờ phát ra mấy tiếng kim loại kêu cửa phòng bị người bên ngoài khẽ gõ vang.

      "Vương gia! Vương phi! là giờ Thìn rồi!" Hoán ngọc giọng gọi.

      "Ừ!" Bùi Nguyên Tu trầm giọng lên tiếng.

      Rồi sau đó lại cúi đầu nhìn Lung Nguyệt chôn trong ngực mình, tóc tản ra cánh tay , tai hồng hồng lộ ra, cùng chút cổ trắng nõn. Môi Bùi Nguyên Tu khẽ mơn trớn vành tai như hồng ngọc của Lung Nguyệt, liền cảm thấy người trong ngực khẽ run, khiến nhịn được cười khẽ tiếng.

      "Vương gia, dậy thôi!"

      Nghe được Bùi Nguyên Tu cười, Lung Nguyệt nhắm mắt, mặt đỏ hồng lên, ngẩng đầu nhìn , giọng . Giữa nàng và Bùi Nguyên Tu là quá quen biết, coi là mù cưới đui gả, lại cũng đến trình độ tim mang theo tình cảm, lấy thân báo đáp. Đột nhiên trở thành phu thê, vào động phòng, Lung Nguyệt vẫn cảm thấy có mấy phần được tự nhiên.

      "Được! Dậy thôi!" Ngữ điệu Bùi Nguyên Tu mang theo chút nhàng.

      Người ta : Ôn nhu hương hùng trủng(1)!

      (1) Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn hùng.

      thế đúng là có nửa điểm giả. Theo thói quen nhiều năm của Bùi Nguyên Tu, mỗi ngày đúng giờ Mẹo sớm thức dậy tới võ trường đánh bộ quyền cước. Vậy mà hôm nay lại chậm chạp muốn đứng dậy, chỉ muốn cứ như vậy ôm nàng trong ngực.

      Thấy Bùi Nguyên Tu trả lời, Lung Nguyệt từ trong ngực bò lên, sửa lại tẩm y vừa mới bị làm rối tung lên, bước xuống giường. Lúc trở về trong tay nàng cầm bộ quần áo vải bông màu chàm.

      Bùi Nguyên Tu thấy bộ y phục này tim chợt cảm thấy chua xót, kiếp trước, Cửu Nhi cũng làm cho ít áo vạt ngắn bằng vải bông giống như thế này, chỉ vì để mỗi ngày, lúc luyện quyền được dễ dàng hơn.

      "Nghe mỗi sớm hàng ngày Vương gia tập võ, thiếp thân liền làm bộ y phục, vải bông thông khí, hút mồ hôi, mặc thoải mái, Vương gia thử xem có vừa người ?"

      Lung Nguyệt run run mở áo choàng ra, vẫn giống như kiếp trước của Bùi Nguyên Tu, đôi vạt, móc cài, cổ áo, vạt áo, cùng ống tay áo dều dùng sợ tơ màu lam đậm, cẩn thận theo hoa văn lá trúc nho .

      "Vừa vặn! Ta rất thích!" Bùi Nguyên Tu mặc lên người, quay trước mặt Lung Nguyệt vòng, mặt treo nụ cười.

      "Vương gia thích là được, đợi thiếp thân làm thiếp hai bộ cho Vương gia thay đổi!" Lung Nguyệt đứng trước người Bùi Nguyên Tu, nâng mũi chân thắt nút áo cổ áo cho . Thân hình Bùi Nguyên Tu cao lớn, dù Lung Nguyệt có kiễng chân đỉnh đầu cũng chỉ tới cằm .

      "Đừng tự xưng là thiếp thân!" đắm chìm trong vui sướng có y phục mới, lúc này Bùi Nguyên Tu mới chú ý tới xưng hô của Lung Nguyệt.

      "A?" Lung Nguyệt bị câu đầu đuôi của làm cho sửng sốt.

      "Công chúa đừng tự xưng là thiếp thân, công chúa chính là công chúa, gả cho vi thần, cũng vẫn là công chúa!" Bùi Nguyên Tu cau mày.

      Lung Nguyệt cười: "Ta tự xưng là thiếp thân, Vương gia cũng đừng tự xưng vi thần nữa!"

      "Đừng gọi Vương gia, gọi ta là Nhận Chi!" Bùi NGuyên Tu nghiêm túc.

      "Vậy Nhận Chi gọi ta như thế nào?" Lun Nguyệt cười hỏi. Cảm giác chung sống của phu thê lúc sáng sớm này dường như cũng tệ lắm.

      "Cửu Nhi..." Bùi Nguyên Tu tầm gọi tên mà lưu giữ trong tim từ rất lâu ra, ôm Lung Nguyệt vào ngực.

      "Cộc! Cộc!" Hóa Ngọc ở bên ngoài gõ cửa, đợi hồi lâu, nghe bên trong có động tĩnh, lại thấy gọi người vào phục vụ, liền giọng hỏi: "Vương gia, Vương phi, cần phải rửa mặt?"

      "Ừ, được, mang nước vào !" Lung Nguyệt từ trong ngực Bùi Nguyên Tu thoát ra ngoài, lại hé khuôn mặt đỏ hồng ra ngoài. Thầm nghĩ trong lòng: Sao chàng lại thích ôm người như vậy?

      Rồi sau đó cầm quần sam cũng buộc ngực bằng vải bông chuyển tới sau tấm bình phong. Cởi tẩm y ra, vừa muốn vắt lên bình phòng, liền bị người sau lưng nhận lấy, Lung Nguyệt cho là bốn người Hoán Ngọc vào hầu hạ mình rửa mặt, nhìn cũng nhìn, chỉ cúi đầu đưa buộc ngực tới, : "Giúp ta quấn chặt dây này lại!"

      Cổ nhân lấy ngực phẳng là đẹp, cái gọi là ngực trắng như tuyết, có mà lộ, cũng gọi là nhũ đinh hương, ở Đại Chiêu quốc này cũng thế.

      Nếu Lung Nguyệt có chỗ nào chưa đủ, chính là phần ngực này rồi. Dựa vào mắt người đại, bộ ngực mới cập kê của Lung Nguyệt chỉ mới cup B mà thôi. Nhưng nàng lại thích bị bó buộc, bình thường lúc ra ngoài liền ném buộc ngực . Hôm nay là người có chồng, thể tiếp tục cố tình làm bậy nữa rồi.

      "Đừng quấn, như vậy mới đẹp!" thanh hùng hậu vang lên.

      "A? A!"

      ra người theo nàng tới sau bình phong chính là Bùi Nguyên Tu.

      Lung Nguyệt kêu lên hai tiếng, cầm y phục che trước ngực, dù thực là phu thê, nhưng nàng vẫn chưa kịp thích ứng với việc lộ thân thể trước mặt như vậy.

      Bùi Nguyên Tu ném buộc ngực kia ra chỗ khác, cầm yếm màu đỏ tươi lên,
      [​IMG]


      Chương 112: Ở Vinh Thọ đường, công chúa biểu lộ uy nghi. Ở Bích Thương viện, phu thê việc nhà.

      Editor: Búnn.


      Dùng xong bữa trưa, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mới từ Hoàng cung ngồi xe ngựa về Bùi phủ.

      Bởi vì vào cung tạ ơn, Bùi Nguyên Tu liền mặc triều phục phiên vương, còn Lung Nguyệt tự nhiên cũng mặc y phục Vương phi. Chỉ là sức nặng của bộ y phục này chỉ có nặng hơn chứ kém triều phục công chúa.

      Lên xe ngựa, cả người Lung Nguyệt liền mềm xuống, thèm để ý tới hình tượng nghiêng người tựa lên gối mềm. Xe ngựa khẽ chấn động, Lung Nguyệt cho rằng đây là biểu sắp khởi hành, lại thấy màn xe được nâng lên, Bùi Nguyên Tu khom người vào ngồi.

      "Vương gia cưỡi ngựa?" Lung Nguyệt vội vàng ngồi thẳng, giọng cười.

      "Ừ, cưỡi nữa." Bùi Nguyên Tu đến gần nàng, duỗi thẳng cánh tay liền ôm Lung Nguyệt vào trong ngực, rồi sau đó nâng rèm cửa sổ với phía ngoài: "Về phủ!"

      Theo tiếng phân phó của Bùi Nguyên Tu, xe ngựa vững vàng lên phía trước.

      "Mệt mỏi sao?" Bùi Nguyên Tu nhàng tháo mũ phượng thất vĩ đầu Lung Nguyệt xuống, nhíu mày cái : "Cái này nặng như vậy sao?"

      Lung Nguyệt gật đầu cười : "Có thể như vậy!"

      "Vậy đội nữa." xong, Bùi Nguyên Tu đặt mũ phượng xuống giống như mang thù, rồi ấn đầu Lung Nguyệt vào ngực mình, bàn tay thô ráp mang theo ấm áp nhàng vuốt ve phần cổ trắng nõn của nàng: "Dựa vào ta nghỉ chút, đến bảo nàng!"

      Lung Nguyệt nghe lời gật đầu, theo lung lay của xe ngựa mà mệt mỏi. Mơ mơ màng màng, chợt nhớ lại chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu cái, chỉ thấy lúc này cũng tựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, lại tựa đầu làm ổ trong ngực , mơ hồ : "Nếu hôm nay phụ hoàng có xuôi tai, mong Vương gia niệm tình từ phu thương nữ nhi, đừng để trong lòng..."

      Bùi Nguyên Tu nâng mắt, nhàng vuốt ve đỉnh đầu Lung Nguyệt, khẽ trả lời.

      Rồi sau đó, Lung Nguyệt liền bất tri bất giác ngủ mất.

      Hôm nay phải vào cung, Thuận Khải Đế biến thành lão nhạc phụ bị cướp mất khuê nữ, tự nhiên cho con rể sắc mặt tốt. Nếu phải có Cẩn Hoàng hậu ở bên cạnh đè ép, e là cũng có tâm ném ra khỏi cung ấy chứ.

      Trong xe ngựa thanh cả đường, lại lộ ra ấm áp. Mãi đến khi đến cổng Bùi phủ, xe ngựa dừng lại, có hạ nhân tiến lên phía trước nghênh đón.

      "Gia! Đến!" Bùi Đại cách rèm cửa sổ bẩm báo, thanh lớn, nhưng cũng làm Lung Nguyệt tỉnh lại.

      Nhìn dáng vẻ búi tóc tán loạn của mình, Lung Nguyệt cau mày, vừa rồi mới thả lỏng suy nghĩ, nên quên lúc này phải làm như thế nào.

      " sao!" Bùi NGuyên Tu nhìn dáng vẻ rối rắm của Lung Nguyệt, môi mỏng nuông chiều, khễ nâng độ cong đẹo mắt. Cầm áo choàng ở bên cạnh lên, khoác lên người của nàng, lại đội lại mũ phượng cho Lung Nguyệt. Bàn tay hơi thô ráp nâng tóc nàng nhé vào trong mũ, nhìn qua nhìn lại, khẽ : "Như vậy là được rồi!"

      Lung Nguyệt giống như búp bê vải để mặc đùa nghịch, cuối cùng nhìn kết quả tệ, cười phúc thân: "Thiếp thân cảm ơn Vương gia!"

      "Bướng bỉnh, quên ta như thế nào với nàng rồi sao?" Bùi Nguyên Tu nhìn nàng cái, dẫn đầu xuống xe, rồi sau đó đưa tay ra, tự mình đỡ Lung Nguyệt xuống.

      Hai người gì, về phía Bích Thương viện.

      Dọc đường , Bùi Nguyên Tu cố ý bước chậm hơn, đợi Lung Nguyệt. Đến lúc vào cửa viện, phía sau lại nghe tiếng bước chân, Bùi Tiểu đuổi theo, : "Gia, Bắc Cương có nhiệm vụ khẩn cấp!"

      "Hiểu rồi!" Bùi Nguyên Tu khoát tay, ý bảo Bùi Tiểu xuống.

      "Là nhiệm vụ khẩn cấp đó, Vương gia, chính quan trọng hơn!" Lung Nguyệt thấy hình như Bùi Nguyên Tu có dáng vẻ muốn xử lý ngay, liền gọi Bùi Tiểu lại, với .

      "Vậy, Cửu Nhi về phòng nghỉ ngơi trước , ta chút rồi về ngay!"

      Lung Nguyệt cười gật đầu cái, đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu xa, rồi sau đó trở về noãn các.

      "Mau tháo mấy cái này xuống, mệt chết ta!" Lung Nguyệt ca thán.

      Lạc cười, dẫn mấy người Hoán Ngọc vội vàng tháo trang sức.

      Lại nghe Hoán Ngọc : "Bích Thương viện này kỳ quá, ngoại trừ cung nhân hồi môn theo chúng ta từ trong điện Kinh Chập tuyệt đối hạ nhân nào của Bùi gia! Dù là trong phòng bếp cũng là nữ đầu bếp từ trong cung ra!"

      "À?" Lung Nguyệt nghe xong trừng mắt nhìn, chuyện này cũng là lạ. Nhưng nàng cũng nhiều, đợi Bùi Nguyên Tu lại hỏi cũng được, dù sao cũng là phu thê, nhiều chuyện thay vì mình đoán mò, bằng hỏi trực tiếp là được.

      Sau khi tháo đồ, rửa mặt xong, Lung Nguyệt tới giường Quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe Địch Thúy vào bẩm: "Chủ tử, đại nha hoàn Hương Tú của Vinh Thọ đường tới, Lão phu nhân mới người qua."

      "Ừ!" Lung Nguyệt ấp tiếng, mở mắt ra, đôi mắt đen trắng ràng xoay chuyện: "Tìm đại trang công chúa ra mặc vào cho ta!"

      "Chủ tử!" Đào Châu hiểu ý, ngược lại Địch Thúy cho nàng ánh mắt: "Ngươi cứ làm theo là được rồi".

      "Các em cũng thay cung trang , hôm nay chúng ta bày dáng vẻ tự cao tự đại, làm người ác!" Lung Nguyệt xấu xa cười tiếng, rồi sau đó phân phó mấy người Hoán Ngọc mang đủ các thứ như trà, điểm tâm, đồ rửa tay, súc miệng nàng quen dùng theo, rồi bày ra nghi thức công chúa tuần
      [​IMG]

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ngọt ngào quá, ngọt đến ê răng luôn rồi, rút cuộc cũng ôm dc vợ về nhà, nhưng mà lo bảo vệ vợ cho tốt nhá, có thằng cha kia có ý mấp mé vợ nhà đấy. hihi
      Phong nguyetSooSyl thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :