1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 64: HAI BÀN TAY TRẮNG
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Tối hôm đó Bào Kim Đông trở về rất khuya, lặng lẽ vào cửa nhà, lại phát trong nhà còn sáng đèn, Bào Kim Đông vừa thò đầu vào, thấy cha mẹ vẫn chưa ngủ, ngồi bóc đậu phộng.

      “Kim Đông, tối nay mày lại chơi với Tam Tam phải ?”.

      Mẹ Bào tay bóc đậu phộng, mắt nháy nháy với chồng mình, nở nụ cười.

      Bào Kim Đông bước vào rót ly nước, uống hơi cạn sạch, rồi mới : “Cha, mẹ, sao hai người còn chưa ngủ?”.

      “Mẹ với cha mày bàn, có nên nghiêm túc mời người làm mai, tới nhà họ Diêu chuyến hay ? Mày về từ hôm qua đến nay, ngoài việc ngủ, còn lại đều là mày chạy tới chỗ Tam Tam, bộ sợ người nhà họ Diêu đuổi mày hả. Ở đây ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, người lớn hai nhà cũng dễ chuyện. Nếu hai đứa thân t như vậy, mình đính hôn đàng hoàng tốt hơn sao? Nếu , người ta mẹ với cha mày làm cha mẹ mà biết quan tâm lo lắng”.

      “Mẹ, chuyện này mẹ đừng nhúng tay vào, tự con có tính toán”.

      “Mày tính toán cái rắm!”. Rốt cuộc cha Bào Kim Đông cũng mở miệng, “Nhà họ Diêu bây giờ khác xưa, Tam Tam nó có chỗ nào thua kém mày? Tự mày nhìn lại xem mày có cái gì? nhà có con trăm nhà muốn hỏi, đợi người ta gặp được cành cao rồi, cha xem mày còn có thể tính cái gì!”.

      “Nếu giữa hai đứa tốt như thế, mau mau đính hôn , để đêm dài lắm mộng phải sao? Mày làm như mày còn lắm vậy!”. Mẹ Bào cũng cằn nhằn theo.

      Bào Kim Đông đặt ly xuống, giữa tình thế cha mẹ hai bên giáp công, chỉ câu: “Chuyện này hai người đừng tham gia vào, để tự con sắp xếp. Con rửa chân ngủ đây”. Sau đó liền tiện tay ôm phích nước nóng vào phòng mình.

      Bào Kim Đông ngủ giấc ngon, dài, nếu mà ai tới quấy rầy ngủ nướng ấy càng tốt hơn, nhưng lại có người nhất định lôi ra khỏi chăn, lại còn dán bàn tay lạnh lẽo lên gương mặt ngủ đến ấm nóng, kêu :

      “Dậy dậy , bây giờ mấy giờ rồi? ở trong quân đội cứ ngủ như vậy đó hả?”.

      rồi, người nọ còn thò cái tay lạnh ngắt vào chăn , tính dán vào người . Bào Kim Đông liền bực mình hất tay người nọ ra, ngồi bật dậy, thuận tay cho người kia đấm.

      “Ui da…”. Bào Kim Lai bị đánh cái độc ác, may quả đấm ấy dùng nhiều lực. “Đứng lên coi, tư, em có việc tìm đây”.

      Bào Kim Đông liếc xéo Bào Kim Lai cái, rồi tiếp tục nằm xuống. Bào Kim Lai vội lay : “ Tư, dậy mà, em có việc tìm đó”.

      Bào Kim Đông là thứ hai trong nhà, xếp thứ tư trong mấy em chú bác, nên mấy đứa em họ liền gọi Tư.

      Từ lúc Bào Kim Đông về nhà thăm người thân, Bào Kim Lai còn chưa được với mấy câu— về tới nhà chỉ làm ba chuyện, ăn cơm, ngủ, tìm Tam Tam chơi. Thấy Bào Kim Đông buồn ngủ híp mắt quan tâm đến , Bào Kim Lai đành :

      Tư, mẹ em ép em xem mắt, thèm bàn với em tiếng mà hẹn với người ta rồi. theo ứng phó với em chút !”.

      Bào Kim Đông mở mắt ra nhìn , trong mắt chất chứa ý xem thường, ngáp cái, vẫn để ý tới như cũ. rời giường, Bào Kim Lai cũng ngồi yên trước giường mà rầu rĩ.

      tư, với Tam Tam, hai người có phải nên đẩy nhanh tiến độ chút hay ? Hồi trước hỏi , cứ em bậy, em ấy là con nít, mà em cứ luôn cảm thấy giữa hai người có chuyện gì đấy. Nếu như tốt đẹp, chuyến về này của , có nên sắp xếp đính hôn ?”.

      Bào Kim Lai im lát, rồi lại bắt đầu ồn ào.

      “Nếu thực coi trọng Tam Tam, nên nhanh chân chút , đâu xa, thằng nhóc Bào Xuân Sinh sau thôn kìa, em thấy nó cứ hễ có việc gì là lại lượn lờ trước mặt Tam Tam đó. Chính mắt em thấy mấy lần ở ao cá nhà họ Diêu rồi, cứ xán lại nhảm, em thấy thằng nhóc đó chướng mắt”.

      “Tam Tam để ý tới nó rồi hả?”. Cuối cùng Bào Kim Đông cũng mở miệng.


      “Cái đó … cũng giống vậy”.

      “Vậy là xong rồi phải sao”. Bào Kim Đông khịt mũi, “Mày nghĩ nhóc Tam Tam có thể tùy tiện để ý tới ai? Tính tình em ấy, nếu thân thuộc tin tưởng, thèm nhiều thêm câu nào đâu”.

      Bào Kim Đông có cảm giác nguy cơ hay ? Có. tin được hai vợ chồng Diêu Liên Phát, thầm hi vọng hai người này ngàn vạn lần đừng sắp xếp tìm nhà chồng gì cho Tam Tam. Nhưng Bào Kim Đông cũng có loại cảm giác chắn chắn lạ kì với Diêu Tam Tam, kiểu thanh mai trúc mã đó, tình cảm tháng rộng năm dài, hẳn là dễ dàng thay đổi.

      Với lại bé Tam Tam kia, dễ tin người như vậy, rất khôn khéo.

      Đóa hoa đẹp nhà họ Diêu sinh ra, là ai cũng có thể nghĩ tới sao? nuôi dưỡng nhiều năm từ lúc bé khô cằn, đến nay phát triển rồi, gây chú ý rồi, ai cũng có thể tới giành à? bàn đến việc nhóc kia có dễ dụ hay , cứ thoải mái tưới cây bón phân xới đất như thế suốt, ràng bọn họ là đôi, khiến mọi người xung quanh ai cũng ngầm biết , còn ai có thể mở to mắt mà nhớ thương ?

      Đây hẳn là sách lược của Bào Kim Đông rồi.

      Bào Kim Đông ngồi dậy, vừa mặc quần áo, vừa tức giận mắng Bào Kim Lai: “Sáng sớm mày chạy tới đây la lối ồn ào, chỉ vì để với mấy chuyện này đó hả? Sao mẹ mày với mẹ lại giống nhau đến thế? Nếu mày rảnh rỗi có việc làm, mày liệu mà chạy sắp xếp chuyện này cho tốt nhanh . Nếu hôm nay mày xem mắt, để xem trở về mày ăn làm sao với Yến Tử nhé!”.

      Bào Kim Lai giật mình, thiếu chút nữa lăn xuống ghế. rội vàng luống cuống tay chân giữ vững ghế ngồi, mở to hai mắt hỏi Bào Kim Đông.

      , … sao lại biết chuyện này? Chẳng phải chỉ mới vừa về nhà thôi sao?”.
      “Chỉ biết mỗi chuyện hư hỏng đó của mày thôi!”. Bào Kim Đông .

      Bào Kim Lai vịn chắc ghế, ủ rũ ngồi xuống : “Em còn nghĩ có ai biết! Cũng phải như nghĩ… Tụi em vẫn tốt đẹp, cũng biết sao, mẹ em bắt đầu ép tới. Mà Yến Tử bên kia… cũng tại em chưa xác định được thôi. nhìn xung quanh, làm sao biết có hợp hay ?”.

      xác định mà mày còn dám nhắm mắt qua lại với con người ta!”. Bào Kim Đông lạnh lùng liếc Bào Kim Lai cái.

      Gia cảnh Bào Kim Lai tệ, chú ba từ nhiều năm về trước xây nhà, mua máy kéo, mấy năm nay kéo than đá bán cũng gây dựng ít của cải, cũng coi như là nhà giàu trong thôn, dáng dấp Bào Kim Lai tồi, Bào Kim Đông thầm biết, Yến Tử kia cũng phải là lần “ xác định” đầu tiên của .

      Tình nông thôn niên đại ấy, sao đây? Cũng phải chỉ cần tâm đầu ý hợp là được. Lúc học cấp hai Bào Kim Lai có quen bạn học nữ, sau đó lại vì “cầm tinh hợp” mà bị mẹ bạn nữ kia ngăn cấm, thất tình được thời gian. Sau đó lại đến thôn bên, kết quả phát kia quá xu lợi, quen với là vì gia đình giàu có, khi thấy ai giàu hơn, là dao động ngay.

      Kể ra Bào Kim Lai cũng đau thương.

      Tư, chuyện với Tam Tam, sao có thể chắc chắn chứ? Sao có thể xác định tình cảm của mình, xác định tình cảm của ấy?”. Mặt Bào Kim Lai có vẻ hoang mang, tự hoang mang về chính mình.

      “Chuyện dai đứa giống với chuyện của mày”. Bào Kim Đông miễn cưỡng đáp, sau đó lật người xuống giường mang giày.

      như vậy, sao còn dứt khoát tính chuyện đính hôn ?”.

      “Đâu có đơn giản như mày vậy?”. Bào Kim Đông , “Thích là chuyện của hai người, đính hôn là chuyện của hai nhà. Bây giờ tay trắng tay, lấy cái gì đính hôn với em ấy? Dù sao tuổi em ấy cũng còn , vội, thể để em ấy tủi thân được. muốn người khác phải cảm thấy hai đứa rất xứng đối, Bào Kim Đông xứng với Diêu Tam Tam, chứ phải là Bào Kim Đông may mắn, cảm thấy trèo cao Tam Tam”.

      còn phải lính đó, sợ trước mặt, có người chặn ngang gậy à?”.

      dám!”. Bào Kim Đông dí dí quả đấm trước mặt Bào Kim Lai, dừng chóp mũi , “Tam Tam đâu!”.

      Được làm bởi mèo và đăng duy nhất tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn tại chấm tại com, những nơi khác đều là ăn cắp.

      Sáng sớm Diêu Tam Tam thức dậy, vòng quanh ao cái, kiểm tra cá trê trong ao xi măng lượt, sau đó lại lượn quanh chuồng dê… trong lòng vẫn cảm thấy còn có chuyện gì chưa làm.

      Bây giờ buổi sáng Trương Hồng Cúc nấu cơm, cho heo ăn, chị ba chủ động cho dê ăn, Diêu Liên Phát cũng giúp đỡ làm ít việc nhà, tỷ như thỉnh thoảng quét sân, cho heo ăn gì đó, thành ra Diêu Tam Tam lại rảnh rỗi

      Mà lúc này, dạo quanh sân, Diêu Tiểu Cải xách túi khoai khô, tức giận kêu : “ , em rảnh rỗi như vậy đem khoai tới cho Bào Kim Đông , phải tối qua muốn ăn sao?”.


      Thái độ của Diêu Tiểu Cải đối với Bào Kim Đông có chút buồn cười, mặt là vui khi việc thành, biết Bào Kim Đông lòng tốt với em mình. Mặt khác lại cảm thấy, tên kia dám nhớ thương em mình, dám cướp em mình! Vì thế liền thấy Bào Kim Đông hơi chướng mắt.

      Thấy từ sáng đến giờ, Diêu Tam Tam cứ qua lại như mất hồn, Diêu Tiểu Cải liền quyết định sai chủ động tìm người.

      Diêu Tam Tam đón lấy túi khoai, nở nụ cười ngờ nghệch đáng với chị ba, giống như là cuối cùng cũng có chuyện để làm, xách túi khoai, ra cửa tìm Bào Kim Đông.

      Nhà Bào Kim Đông ở hướng tây nam thôn, ban đầu cách nhà cũ của nhà họ Diêu khá xa, bây giờ nhà mới của họ xây lên trước thôn, thành ra lại gần với nhà kia. Diêu Tam Tam qua hai con ngõ, lại xuyên qua ngõ , là đến nhà Bào Kim Đông.

      “Bác hai ”.

      Diêu Tam Tam cất tiếng kêu cửa, đón tiếp là tiếng chó sủa. Con chó mực to đùng của nhà họ Bào sủa gâu gâu mấy tiếng, thấy Diêu Tam Tam đẩy cửa vào, liền vẫy vẫy đuôi, trở về ổ.

      Con chó này nhận ra !

      bóng người nho lắc lư chạy ra từ nhà chính, Diêu Tam Tam nhìn thấy, là đứa cháu Lôi Lôi ba tuổi rưỡi của Bào Kim Đông, con trai cả , trong tay còn cầm nửa cái bánh, ăn đến mặt mày dính đầy vụn bánh. Diêu Tam Tam liền bước tới, ngồi xuống hỏi nó:

      “Lôi Lôi, người nhà con đâu, bà nội đâu”.

      “Ông nội bà nội thăm bà con rồi, hết trơn rồi”.

      “Vậy chú hai con đâu?”.

      “Chú hai xem mắt rồi”.

      Cái gì? Diêu Tam Tam sửng sốt lát, chắc lắm nên hỏi lại lần nữa: “Lôi Lôi, chú hai con đâu?”.

      “Xem mắt đó. Chú sáu cũng . Hứa về mua kẹo cho ăn đó”. Lôi Lôi há miệng cười toe toét, “Chỉ có chú út ở nhà với con thôi, chú út đến nhà con lấy A Tích rồi, con ở đây giữ nhà nè”.

      Diêu Tam Tam cảm thấy đầu mình ong ong, giống như có tiếng của hàng ngàn con côn trùng, sửng sốt chút, rồi ra sức lắc lắc đầu, đứng dậy. vài bước, rồi trở lại, đưa bịch khoai trong tay cho Lôi Lôi: “Lôi Lôi, cái này cho con ăn nè. nha”.

      Tam Tam, ở lại chơi A Tích với con sao?”.

      Diêu Tam Tam cũng còn lòng dạ đâu mà hỏi nó A Tích là cái gì, thuận miệng : “Thôi con chơi nha”.

      “Vậy đâu vậy? A Tích chơi vui lắm đó”.

      Diêu Tam Tam dừng chân, nhìn Lôi Lôi mà : “ Tam Tam cũng xem mắt đây, về mua kẹo cho con ăn”. xong, Diêu Tam Tam vội vã rời khỏi nhà họ Bào.

      Ra khỏi cổng nhà họ Bào xa, Diêu Tam Tam gặp được Bào Kim Thành em út của Bào Kim Đông. Bào Kim Thành cùng tuổi với Tam Tam, còn lớn hơn hai tháng, vừa thấy Tam Tam liền cười hì hì : “Tam Tam, cậu tìm hai tôi hả? Ảnh ra ngoài rồi”.

      "Tôi mới tìm ảnh."

      Diêu Tam Tam vội vã lướt qua người Bào Kim Thành, Bào Kim Thành thấy xa, còn với theo: “Tam Tam, chừng nào hai tôi về, tôi kêu ảnh tới kiếm cậu”.

      Cậu kêu gặp quỷ ! Diêu Tam Tam tức tối rời khỏi nhà họ Bào, cũng về nhà mình, mà men sân lớn về phía nam, đến chỗ ao cá của mình. Diêu Tam Tam ngồi yên cạnh hồ cá đến trưa, cho tới lúc ăn cơm trưa, Tiểu Tứ chạy tới kêu về.

      Lúc ăn cơm Diêu Tiểu Cải cứ nhìn , hỏi có chuyện gì , Diêu Tam Tam chối.

      “Đâu có gì đâu! Có thể có chuyện gì chứ?”.

      Diêu Tiểu Cải liền hỏi nữa, Diêu Tam Tam về phòng mình, tìm quyển sách nuôi trồng thủy sản, lật lung tung cả buổi trưa, đầu óc lại cứ thả trôi tận đâu đâu.

      Bào Kim Đông thế mà xem mắt rồi!

      Có điều, cớ gì lại thể xem mắt?

      Nhưng mà, lại dám chạy xem mắt rồi!

      còn chưa đính hôn với ai, xem mắt có e ngại ai?

      Aiz….

      Diêu Tam Tam thầm nghĩ, Bào Kim Đông xem mắt chắc cũng thành. Sao có thể tùy tiện thích nào? Hoặc là dễ dàng gì thích ai ngay được.

      Nhưng mà, sao lại có thể chạy xem mắt chứ!

      Lại vòng trở về rồi.

      Thứ làm rối rắm, vẫn cứ là chuyện “xem mắt”.
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw687 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 65: ĐÚNG LÀ BỊP BỢM MÀ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Có thế nào Bào Kim Đông cũng thể ngờ tới, lại bị đứa ba tuổi lừa gạt.

      Bị hố… đến nỗi cả người vô lực.

      Chiều hôm ấy, Bào Kim Đông về đến nhà, rất nhanh phát ra túi khoai khô. Tam Tam mang tới? Bào Kim Đông đắc ý trong lòng, lấy miếng ăn, hỏi em trai Bào Kim Thành:

      "Tam Tam mang tới?"

      cũng biết hả?”. Bào Kim Thành cười mờ ám, “ hai, tâm ý tương thông quá ha! Hồi sáng Tam Tam đem tới, có ở nhà, nên về luôn”.

      “Có ?”.

      “Lúc đó em có ở nhà, chị cả kêu em trông Lôi Lôi mà, Lôi Lôi chơi lát đòi em về nhà lấy đồ xếp gỗ cho nó”. Bào Kim Thành . Con cả của nhà họ Bào cưới vợ rồi ra ở riêng, ở nhà họ Bào xa. “Em vừa mới qua nhà cả, Tam Tam tới rồi lại ”.

      Tam Tam mang kẹo tới cho con”. Lôi Lôi ôm bánh quy Bào Kim Đông mới mua cho nó, miệng nhét đầy bánh quy, vừa ăn, vừa ư a , “ Tam Tam xem mắt rồi”.

      Cái gì? Bào Kim Đông từ từ đặt khoai khô xuống, từ từ ngồi xổm xuống nhìn Lôi Lôi, từ từ hỏi: “Lôi Lôi, Tam Tam đâu?”.

      xem mắt rồi”. Lôi Lôi cười toe toét, bột bánh quy rơi lả tả.

      Bào Kim Thành cũng kinh ngạc nhìn mình, Tam Tam xem mắt? Sao nghe thấy phong thanh gì? Bào Kim Thành nheo mắt nhìn Bào Kim Đông với vẻ mặt kì quái, trách cứ Lôi Lôi: “Lôi Lôi, đừng bậy, con mà biết gì!”.

      “Biết mà. Xem mắt có bánh kẹo cưới để ăn, mẹ với con vậy mà”. Lôi Lôi hơi uất ức chu chu cái miệng , “Chú hai với chú sáu xem mắt, về đem kẹo cưới cho con ăn. Chú hai, kẹo của con đâu?”.

      Bào Kim Đông đứng dậy ra ngoài, Bào Kim Thành hoảng hốt đuổi theo sau Bào Kim Đông mà : “ hai, khoan hãy nóng nảy, coi chừng làm ra chuyện gì hay!”.

      “Con mắt nào của em thấy nóng nảy”. Bào Kim Đông nạt em trai câu, “Tránh qua bên coi”.

      Bào Kim Đông vội vã bước ra cổng lớn, mẹ Bào đương bận rộn trong sân cũng kêu với theo: “Kim Đông, sắp sửa ăn cơm rồi, mày con chạy đâu đó?”.

      “Con ra ngoài lát”. Bào Kim Đông vừa vừa sải bước xa. Mẹ Bào liếc nhìn đứa con trai đuổi theo, hỏi: “Kim Thành, mày đâu mà gấp gáp quá vậy?”.

      "Mẹ đừng hỏi con… con biết đâu”. Bào Kim Thành vỗ vỗ mặt mình, thầm trong bụng: xảy ra chuyện gì xấu chứ?

      Bào Kim Đông thẳng tới nhà họ Diêu, vừa vào cửa, thấy Diêu Tam Tam đứng trước ao xi măng, bên cạnh là Diêu Tiểu Cải, ngoài ra còn có… người đàn ông trẻ tuổi.

      Bào Kim Đông quan sát người đàn ông chướng mắt đó, vóc người trung bình, mặt trắng , áo khoác nỉ xám tro, nhìn có vẻ nho nhã. Mấu chốt là tên đó nghiêng đầu, cười cười gì đó với Tam Tam.

      Xem mắt? Bào Kim Đông tin, sao Tam Tam có thể chạy xem mắt được? Lôi Lôi vậy, sợ là nhà họ Diêu muốn sắp xếp chuyện xem mắt gì đó cho Tam Tam, nên vội vã chạy tới xem.

      Nhưng mới qua hai ngày, cái tên yếu ớt này ở đâu nhảy ra?

      “Tam Tam”. Bào Kim Đông bước vội tới gần Diêu Tam Tam, nhìn , “ tìm em có việc, ra ngoài với chút”.

      có thể có chuyện gì chứ?”. Diêu Tam Tam nghiêm mặt , “Em rất bận!”.

      --Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều là ăn cắp—

      Diêu Tam Tam từ nhà họ Bào về, cả ngày tâm trí yên, cứ buồn phiền trong lòng, nhưng biết phải làm sao để phát ra. Lúc chiều, vừa hay Lục Cạnh Ba tới.

      Gần đây cứ cách mười ngày nửa tháng Lục Cạnh Ba lại tới lần, đây cũng là do Diêu Tam Tam nhờ vả . được bài học kinh nghiệm về việc bới bùn bắt cá trê vào mùa đông năm rồi, nên cuối thu năm nay liền gạn hết cá trê chuẩn bị chui vào bùn trốn đông, thả vào ao xi măng nuôi tạm.

      Nhưng ao xi măng dù sao cũng có hạn, mặc dù tận dụng diện tích sân để xây lớn nhất có thể, nhưng mười ao cá, hơn mấy ngàn cân cá trê, đều thả vào ao xi măng, tất nhiên phải chen chúc. Lại mặc dù ao xi măng này được xây xuống đất, nhưng cũng nhất định có thể kháng lạnh.

      Diêu Tam Tam thầm có tâm lý đánh cược, đánh cược trời lạnh cá vẫn có thể chen lấn sống qua đông, cũng cược ao nhà mình có thể kháng lạnh, nhưng vẫn rất cẩn thận, chuẩn bị rơm rạ giữ ấm quanh ao.

      Vậy nếu lỡ thua cuộc sao?

      Chính vì sợ sai lầm, cho nên phải cẩn thận trông coi, khi phát ra có gì ổn, liền bán cá , dù sao lúc này cá cũng bán rất chạy, phải tổn thất gì. Nhưng nếu có thể chịu lạnh qua được thời gian này, đợi đến trước tết, số cá này của có thể bán rất được giá.

      Cá trê sống vào mùa đông thể nào linh hoạt được, ngày nào Diêu Tam Tam cũng ngó chừng, cẩn thận đề phòng cá chết, mặc kệ là chết do rét hay do thiếu dinh dưỡng, cá chết cũng đều đáng giá. Dù chỉ chết con, Diêu Tam Tam cũng phải đau lòng.

      Tình huống trước mắt có vẻ hoàn hảo. Nhưng thời tiết mỗi ngày trở lạnh, Diêu Tam Tam cũng mỗi ngày thận trọng hơn.

      thấy tạm ổn, cá trê chui xuống bùn để tránh đông vẫn có thể chịu được mật độ dày, thời tiết thế này cũng có thể thích ứng, cá tránh rét tự nhiên trong mương máng, phải chịu lạnh chịu đóng băng, cũng qua đông được. Chỉ cần cẩn thận hơn, nếu gặp phải thời tiết cực rét, em phủ thêm rơm rạ, tốt nhất là trùm tầng ni lông mỏng, như vậy có thể tăng độ ấm.

      “Em cũng muốn trùm ni lông, nhưng lại sợ trong ao thiếu dưỡng khí”. Diêu Tam Tam .

      “Mùa đông bọn nó đều chui vào bùn, rơi vào trạng thái ngủ đông hết, nhất thời cũng thiếu khuyết dưỡng khí, trưa nắng nhiệt độ cao em tháo ni lông ra là được. thấy người ta nuôi cá vàng, phủ ni lông lên ao cũng có vấn đề gì, mùa đông cá cần nhiều oxi, nhất là cá trê. Có điều cái ao này em nuôi hơi nhiều cá, mật độ quá lớn, nên mới phải thường xuyên tháo ni lông ra cho nó có khí, nếu lỡ đóng băng, phải kịp thời phá băng để cấp oxi”.

      Diêu Tam Tam gật gật đầu, Lục Cạnh Ba cười : “ ra cũng là lần đầu thôi, biết nhiều hơn em bao nhiêu, chúng ta cùng nhau đưa đá qua sông vậy!”.

      dứt lời, Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đều bật cười. ra Lục Cạnh Ba là kĩ thuật viên nông nghiệp, nơi công tác của phải ở đây, cũng có chuyên môn nuôi trồng thủy sản, nhưng nguyện ý chạy đến nhà họ Diêu, Diêu Tam Tam cũng tình nguyện tìm lý do cho đến, đơn giản là vì trong lòng tồn tại niềm hi vọng.

      Diêu Tam Tam cảm thấy, Lục Cạnh Ba này hẳn là có ý tứ với chị ba. Nếu làm kỹ thuật viên tệ, cần gì phải chạy đến mảnh đất Thổ Câu này? Đây cũng phải là chỗ công tác; cũng phải có việc gì làm mà suốt ngày tìm tài liệu cho chị ba, giúp đỡ chị ba, viết sổ hướng dẫn cho chị ba, còn kiêm luôn chức giáo viên tiểu học, sửa lỗi chính tả cho chị ba nữa.

      giờ chị ba có thể xem được sách tài liệu, cũng do Lục Cạnh Ba tốn phen tâm tư, dạy chị ba tra từ điển. D' đ lê q.d. Quyển từ điển bàn Diêu Tiểu Cải kia, cũng là do Lục Cạnh Ba mang tới.

      Có điều, chị ba chỉ xem là “kỹ thuật viên”, rốt cuộc là nhìn ra, hay là giả vờ như biết? Diêu Tam Tam nghĩ, nút thắt trong lòng chị ba, vẫn chưa buông xuống được.

      Chỉ biết chị ba có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng hay , Lục Cạnh Ba rốt cuộc thích chị ấy đến mức nào, người nhà của lòng tiếp nhận chị ba “mù chữ” hay .

      Hôn nhân, chỉ đơn giản là tình cảm, chỉ cần hai người thích nhau là được hay sao?

      Lục, tối nay thế nào cũng phải ở lại ăn cơm nha, biết đó thôi, chị ba nấu món thịt hầm đậu ăn là nghiện, ngay cả rể làm đầu bếp mà còn phải khen đó nha. Làm cá trê kho tàu, canh cá trê nóng hổi ăn cũng rất ngon”.

      Dù sao thứ có cũng là cá trê mà.

      Lục Cạnh Ba nhìn Diêu Tiểu Cải, cười : “Muốn ăn lắm. Có điều còn phải về mười mấy dặm đường, trời cũng sắp tối, chạy xe buổi tối cũng lạnh, nên để dành hôm nào lại ăn vậy”.

      “Còn sớm mà, chị ba bắc nồi hầm thịt rồi, mẹ em nấu cơm đó, rất nhanh thôi là có cơm ăn, ăn cơm no rồi có bộ cũng thấy ấm mà”. Diêu Tam Tam cực lực giữ lại, riêng gì chút ít tâm tư của , mà cũng vì lòng biết ơn Lục Cạnh Ba nhiệt tình giúp đỡ.

      Diêu Tiểu Cải vẫn đứng bên cạnh, lúc này chỉ câu: “Tam Tam rất đúng, ở lại ăn cơm ”.

      “Vậy được rồi. Cứ ăn cơm ở đây miết, da mặt cũng dày lên rồi”. Lục Cạnh Ba nghe vậy, liền đồng ý ngay.

      Phải rồi! Diêu Tam Tam thầm , em nửa ngày, cũng bằng chị ba câu ha! xoa xoa hai tay lạnh cứng, cười mời Lục Cạnh Ba vào trong nhà, chính vào lúc đó, Bào Kim Đông vội vã đẩy cổng bước vào.

      --Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

      “Tam Tam, tìm em có việc, ra ngoài với chút”.

      có thể có chuyện gì chứ? Em rất bận!”.

      Kết quả là ngay trước mặt Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba, Bào Kim Đông trực tiếp bước đến trước mặt Diêu Tam Tam, thoải mái bắt lấy tay : “ có việc, nghe lời, theo chút”.

      rồi Bào Kim Đông lại nhíu mày, giơ tay kia ra nắm lấy vải áo tay , : “Sao tay em lạnh quá vậy? Em mặc ít hả?”.

      Đáng ghét! Diêu Tam Tam vùng vẫy mấy lần, nhưng tuy hai năm qua vóc người có cao lớn hơn, vẫn thể so sánh với Bào Kim Đông, vẫn là thân sức yếu, để Bào Kim Đông túm lấy là hoàn toàn thể tránh được, cứ thế bị Bào Kim Đông thoải mái kéo , thoạt nhìn còn có vẻ hết sức thuận lợi.

      “Bào Kim Đông, nhà em sắp ăn cơm!”. Diêu Tiểu Cải nhịn được với theo.

      “Đợi lát nữa đưa em ấy về liền”. Bào Kim Đông năng hùng hồn, “Tiểu Cải, em với thím tiếng nhé”.

      Trước khi , Bào Kim Đông liếc Lục Cạnh Ba cái, rồi kéo Diêu Tam Tam ra khỏi cổng nhà họ Diêu, thẳng tới sân phơi. Cạnh sân phơi là con rạch thoát nước rộng nửa mét, cách đoạn là có lối băng qua, Bào Kim Đông ngại đường vòng phiền toái, liền dứt khoát tay nắm tay Diêu Tam Tam, tay còn lại kéo eo , cứ thế “xách” nhảy qua.

      Đợi đến khi Bào Kim Đông tìm được đống cỏ khô cản gió, dừng chân đứng lại, trong lòng Diêu Tam Tam cũng tức tối tới cực điểm, quá đáng giận, quá đáng giận!

      Quá mất mặt, quá mất mặt rồi, sống hai đời, còn để cho người ta khi dễ đến mức này!

      Nếu đổi bất cứ ai khác, Diêu Tam Tam sớm tát cho cái!

      Đúng, cho cái tát!

      Thế nhưng, phải là bất cứ ai khác, là Bào Kim Đông.

      Diêu Tam Tam tự tìm lý do cho mình, nhìn , vừa cao lại vừa khỏe, mình đánh cũng lại .

      “Nhóc, cái gã mới vừa rồi là ai?”.

      quản được sao!”.

      mà để mặc em ai quản em!”. Bào Kim Đông , “Em dám xem mắt sau lưng hả?”.

      Diêu Tam Tam tức giận, rốt cuộc cũng nhịn được, hung hăng đá Bào Kim Đông cái, quay lưng bỏ . đá kia trúng vào bắp chân Bào Kim Đông, cũng để ý, cứ như biết đau là gì, vội vàng sải bước đuổi theo Diêu Tam Tam, kéo lại.

      “Gió mát quá, em ngồi đây lát ”. Bào Kim Đông dùng giọng điệu dỗ con nít, “Tam Tam, gì với em em quên hết rồi sao? Nếu người nhà em muốn em xem mắt, em cũng thể đồng ý”.

      “Rốt cuộc ai mới là người xem mắt vậy?”. Diêu Tam Tam ảo não , “Hôm nay đâu? Còn phải xem mắt sao?”.

      xem mắt?”. Bào Kim Đông hiểu ra sao cả, “ bậy bạ gì đó, dù cho kia có lớn lên đẹp như tiên nữ, cũng lạ gì mà phải xem mắt với ta! Em nghe ai bậy đó?”.

      Diêu Tam Tam há miệng, nhưng được gì, hoang mang nghĩ, có phải có chỗ hiểu lầm nào ? Cảm giác… như có chỗ nào đó đúng lắm.

      Ôi, rồi mà, Bào Kim Đông sao lại nhàn rỗi có chuyện gì mà chạy xem mắt chứ!

      “Lôi Lôi xem mắt”. Diêu Tam Tam chột dạ . Ặc, hình như cũng với Lôi Lôi, Tam Tam cũng xem mắt.

      Thuận miệng lẫy câu, bây giờ…

      “Lôi Lôi…”. Bào Kim Đông vừa bực mình vừa buồn cười, suy ngẫm lại chút, đại khái hiểu ra nguyên nhân kết quả trong đó, mới : “Lúc sáng thím ba bắt Kim Lai xem mắt, Kim Lai nó muốn , chạy tới chỗ kể khổ, kêu đối phó với nó cho xong, sau đó Lôi Lôi tới, túm được cho , kêu chơi với nó. Chị dâu ra miệng dụ nó, chú hai chú sáu xem mắt rồi, mang kẹo về cho con ăn…”.

      “Kim Lai nó , em giờ cũng biết rồi đó, nó xem mắt cũng chỉ là đối phó thím ba thôi, với nó lên trấn, sau đó liền thăm ông ngoại với cha mẹ, giờ mới về tới nè”.

      Vòng tới vòng lui, rốt cuộc cũng làm sáng tỏ chuyện này, Bào Kim Đông thở dài dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Diêu Tam Tam sửng sốt lâu, chỉ thiếu xấu hổ mà chết. Chuyện thế này, cũng quá buồn cười rồi? Đúng là bịp bợm mà!

      “Cái thằng Lôi Lôi này, uổng công mua cho nó bịch bánh quy. Chỉ lo ăn thôi, vì có mấy cục kẹo lừa gạt chú hai nó rồi. Thằng quỷ, chờ xem về trừng trị nó ra sao!”.

      muốn trừng trị nó thế nào? Diêu Tam Tam buồn cười hỏi.

      “Bắt nó trả bánh quy lại cho !”.

      Diêu Tam Tam chợt bật cười, Bào Kim Đông thấy cười, cũng cười theo.

      “Aiz, chuyện này cho qua! Cái đó, Tam Tam, người đàn ông mới vừa rồi ở nhà em là ai?” Bào Kim Đông còn chưa có quên đâu đấy.

      “Lục Cạnh Ba, ấy là kỹ thuật viên nông nghiệp, tới giúp tụi em tay”.

      Kỹ thuật viên nông nghiệp? Bào Kim Đông cân nhắc giọng điệu của Diêu Tam Tam, chắc hẳn là Diêu Tam Tam có ý nghĩ gì khác, có điều Lục Cạnh Ba kia—ai có thể bảo đảm?

      “Tự ta chạy tới hả? ta chắc phải cứ chạy tới nhà em hoài đấy chứ?”. Bào Kim Đông lo lắng dặn dò, “Tam Tam, lòng người khó đoán, ở cùng chỗ với người khác, em phải đề phòng chút”.

      cái gì vậy!”. Diêu Tam Tam tức giận , “Ảnh khá thân với chị ba em đó”.

      Ặc… Bào Kim Đông sờ sờ mũi, “Vậy… thành vấn đề”.

      thành vấn đề? Diêu Tam Tam bĩu môi, hỏi Bào Kim Đông: “A Tích là cái gì?”.

      Chỉ đơn giản là tò mò, tự nhiên nhớ ra.

      “A Tích?”. Bào Kim Đông ngẫm nghĩ, “Ôi dào, là lúc về mua cho Lôi Lôi hộp xếp gỗ, bên trong có hình dạng hai đứa bé, bé trai gọi là A Tích, bé gọi là A Mộc. Hôm nay Lôi Lôi đến nhà chơi quên đem theo, liền nhõng nhẽo đòi Kim Thành lấy cho nó, Kim Thành mới vừa , là em đến. Kết quả---”.

      Bào Kim Đông bất đắc dĩ buông thõng hai tay, chuyện này, cũng là ngoài ý muốn!.

      cơn gió lạnh thổi qua, Bào Kim Đông nhích lại gần chồng cỏ, theo thói quen sờ sờ tay Diêu Tam Tam, miệng hỏi: “Có lạnh hay ? Em phải mặc nhiều áo chút”.

      Tay cũng nắm được, Bào Kim Đông dứt khoát buông, thậm chí còn kéo luôn tay kia qua, cùng nắm trong lòng bàn tay ấm áp của , hề có chút ý nghĩ chính đáng nào.

      Động tác ấy, làm cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình, Diêu Tam Tam cũng lười kháng nghị.

      Hai người lẳng lặng hưởng thụ ấm áp yên tĩnh của hoàng hôn, Bào Kim Đông lòng dạ ủ ấm đôi tay trong tay mình, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ra trong lòng lại rối rắm sôi trào.

      Chuyện cũng đến nước này rồi, nếu còn cho ràng với Tam Tam, cũng quá đàn ông rồi nhỉ?

      Nhưng, nhưng mà… Bào Kim Đông tự cân nhắc trong lòng, rốt cuộc nên thổ lộ với bé này như thế nào đây? Là đàn ông con trai, còn chưa từng học qua mấy lời buồn nôn kia đâu!
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw688 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 66: QUYỀN SỞ HỮU
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Bào Kim Đông muốn thổ lộ.

      Bào Kim Đông biết phải thổ lổ thế nào.

      phải tại Bào Kim Đông ăn vụng về, mà tại… trước đó vốn nghĩ đến chuyện thổ lộ. còn cần phải thổ lộ nữa sao?

      Trong tiềm thức của Bào Kim Đông, phải là “lòng em hiểu, lòng em cũng đều hiểu”, hết thảy đều là thuận nước đẩy thuyền, cần phải nhiều lời.

      Hai người họ là ai với ai chứ? Còn cần phải mấy lời giả dối buồn nôn kia sao?

      Có điều, chuyện trước mắt khiến trong lòng Bào Kim Đông dấy lên hồi chuông báo động, nếu còn xác minh quyền sở hữu với này, lỡ như còn lòng dạ vững, đêm dài lắm mộng biết làm sao?

      Ngộ nhỡ lại có chuyện hiểu lầm nữa sao?

      Cho nên, Bào Kim Đông rối rắm trong bụng cả buổi trời, soạn sẵn vài phiên bản trong đầu rồi, mà vẫn cứ cảm thấy… kì cục! thể ra miệng được, cuối cùng tự cũng nhịn được cười.

      “Tam Tam, phải sao đây?”.

      sao cái gì?”. Diêu Tam Tam hiểu.

      “Là… muốn thổ lộ với em, phải như thế nào?”.

      …”. Diêu Tam Tam tình hết nổi, tự nhiên lại có loại kích động muốn đá cái.

      Mà thực tế là Diêu Tam Tam cũng làm thế , trong cơn xấu hổ, nhấc chân đá tới. Bắp chân Bào Kim Đông trúng đá, vậy mà hai tay vẫn còn nằm y trong lòng tay , ngay lúc ấy, hai cánh tay ra sức chút, liền kéo luôn người ta vào kề ngực mình. Giống như chỉ để ngăn cho đá nữa, thuận thế dựa vào đống cỏ khố, ôm , cười mỉm chi nhìn .

      “Aiz, em đừng giận , tại …”. Bào Kim Đông ôm lấy Tam Tam, dừng chút, dứt khoát kéo áo khoác bông mặc khi huấn luyện, kéo bé kia vào lòng mình, nhét hai tay vào áo bông, giống như bà ngoại ôm cháu bé, cố gắng kéo vạt áo ra ngoài, gần như bọc cả người vào lòng .

      “Nhóc con, em xem , đặt em vào lòng , là tốt nhất”. Bào Kim Đông giọng dụ dỗ.

      Trời mới hoàng hôn, còn chưa có tối đâu, để người ta nhìn thấy còn mắc cỡ tới chết à? Diêu Tam Tam giãy mạnh mấy cái, rồi đành buông xuôi. Cái tên kia cao to khỏe mạnh, mà ước chừng là ôm quá chặt, nên có muốn nhúc nhích cũng xong. Hơn nữa cái ôm ấy, cũng hề cảm thấy có chút chán ghét nào, đó là loại cảm giác thể quen thuộc hơn.

      Rất an tâm.

      “Tam Tam, em xem, nếu là người khác đá cái, dựa vào là ai, cho dù có là nữ giới, cũng nhất định phải cho đấm, nhưng nếu là Tam Tam đá liền cảm thấy là chuyện đương nhiên, bị đá rất thoải mái”. Bào Kim Đông ôm người trong lòng, cảm thấy vui sướng đến choáng váng bay bổng, cả người như phình to ra, mà trong lòng lại càng kiên định hơn.

      “Tam Tam, em thấy , hai đứa mình chính là đôi thiên kinh địa nghĩa. Em sớm ở trong lòng , đâm chồi mọc rễ rồi”.

      “Tam Tam, dù sao em cũng còn , còn phải làm lính năm, em chờ sang năm trở lại, với em cùng kiếm tiền, cùng gây dựng nghiệp, sau đó đính hôn, kết hôn, sống qua ngày, làm vợ , bảo đảm hết lòng thương em, cả đời đều cưng chiều em”.

      “Aiz, này, em chuyện, tức là em đồng ý đó nha!”.

      Cái này là… tỏ tình đó hả? Hoàn toàn là thông báo cho quyền cự tuyệt mà. Vầng trán Diêu Tam Tam dán vào lồng ngực , có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, thôi , muốn cho dễ nghe lãng mạn hơn chút, khác gì bắt heo leo cây.

      Thấy Diêu Tam Tam im lặng, Bào Kim Đông cũng hỏi nữa, tự nhiên xem đó là tỏ tình thành công, xác minh quyền sở hữu. liền yên tâm ôm người trong lòng, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp dạt dào.

      --Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp—

      Trời mỗi lúc tối đen, ánh trăng vẫn tròn như cũ, ánh đèn trong thôn bắt đầu rải rác sáng lên, gió thổi hơi lạnh, Bào Kim Đông siết chặt vòng tay, yên tâm thoải mái ôm Diêu Tam Tam chịu buông.

      “Mình về nhà ”. Cả hai còn chưa ăn cơm đâu.

      còn chưa có ôm đủ đây”.

      … lưu manh”. Oán trách cách yếu ớt.

      bậy. chỉ giở trò lưu manh với em, người khác cầu xin giở trò lưu manh còn thèm để ý đấy!”.

      Aiz, chỉ toàn là càn.

      Bào Kim Đông phát ra tình huống trước nhất, quả nhiên là lính gác đồn, nhàng linh hoạt dịch người xuống, từ sườn đông chồng cỏ khô dịch sang phía nam, rất nhanh thấy bóng người chạy tới, phía sau còn có người đuổi theo.

      Người phía sau đuổi theo, kéo người phía trước lại, giọng gì đó, người trước hất ra, tiếp tục xông về phía trước, cứ chạy tới đuổi theo như thế, cho đến khi qua khỏi chồng cỏ mà Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam núp, cho đến… lúc xảy ra kịch tính. Hình như là người phía sau cứng rắn ôm lấy con nhà người ta, bắt đầu cường hôn.

      ở chỗ cách Tam Tam và Bào Kim Đông xa, hai người hôn nhau.

      Bào Kim Đông hứng thú dạt dào, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chậc tiếng, Diêu Tam Tam vội vàng đẩy xuống, ý bảo đừng lên tiếng. Thoạt nhìn chỉ cách nhau chừng mười lăm bước thôi, nếu lỡ bị phát , khỏi ai cần làm người nữa.

      Xem ra, chuyện xem mắt của Bào Kim Lai ban sáng, chọc giận Yến Tử, cứ theo năn nỉ thành, lại dùng chiêu này! Mắt thấy bên kia hôn càng lúc càng nóng bỏng, Diêu Tam Tam bên này lại im lặng nín thở, căng thẳng muốn chết, cũng xấu hổ muốn chết.

      Sân phơi này, quả nhiên phải là nơi thầm thường, ai mà ngờ được trong đống cỏ khô bên cạnh còn có hai người nấp chứ!

      Dưới ánh trăng loang loáng, chỉ thấy hai người kia ôm hôn nhau, ban đầu Yến Tử còn kháng cự, sau đó liền thuận theo, lâu sau hai bóng người nọ mới tách ra, Bào Kim Lai ôm vai Yến Tử, cùng về phía trước.

      “Chậc, cái thằng này!”. Bào Kim Đông , cái thằng Kim Lai này cũng đủ bá đạo ! dám ư? Hay là nỡ? nhịn được cúi đầu, cọ cằm vào tóc Diêu Tam Tam, dán bên tai : “Thấy ? Cái đó mới gọi là giở trờ lưu manh”.

      Diêu Tam Tam có cảm giác mặt mình phát sốt, tình cảnh quá nóng bỏng mập mờ, vội vàng đẩy Bào Kim Đông ra, vòng quanh đống cỏ khô lặng lẽ chuồn mất. Bào Kim Đông mấy bước đuổi kịp , nắm tay cùng dưới trăng.

      số việc, phải là muốn, phải là dám, mà là… thể gấp được. Giống như có món đồ quý, bạn phải giữ lại từ từ mà ăn.

      --Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều là ăn cắp—

      Tối đó Diêu Tam Tam trở về, Diêu Tiểu Cải lên giường, ngồi trong chăn thêu đệm giày. Trước kia hầu như ngày nào Diêu Tiểu Cải cũng thêu đệm giày, coi đó là việc tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Nhưng hai năm qua Diêu Tiểu Cải cũng bắt đầu bận rộn, cuộc sống phong phú hơn, nên bình thường cũng thêu đệm giày.

      Diêu Tam Tam lặng lẽ chạy vào phòng, Diêu Tiểu Cải ngẩng đầu về nhìn phía cười tiếng, trong nụ cười ấy có gì đó làm Diêu Tam Tam hơi lúng túng. ngồi xuống bên giường chị ba, cầm chỉ thêu lên chơi đùa. nhìn lướt qua đệm giày chị ba thêu, hoa văn xanh trắng đan xen, đơn giản mà rất bắt mắt, có họa tiết gì lớn, chắc là chị ba tự thêu cho mình.

      “Có muốn thêu đôi ?”.
      muốn. Chị thêu đẹp vậy em lấy ra xài ké là được, dù sao cỡ giày của em với chị của khác gì mấy”. Diêu Tam Tam , đời trước cũng am hiểu mấy chuyện thêu thùa này, bây giờ lại cảm thấy ngàn vạn đường kim mũi chỉ, rất lãng phí thời gian, có thời gian ấy, còn bằng làm những chuyện hữu dụng hơn.

      “Em thêu đôi tặng người ta sao?”. Diêu Tiểu Cải cười hỏi.

      “Em tặng ai chứ!”. Diêu Tam Tam vậy, nhưng lại tránh được ngượng ngùng.

      “Chị hai người nha, dính nhau như thế, bằng đính hôn thôi”.

      “Gấp gáp gì chứ”. Diêu Tam Tam hơi túng quẫn thừa nhận, “ vội mà. phải chị ba chị vẫn chưa có đính hôn đó sao!”.

      “Em thể so sánh với chị được”. Diêu Tiểu Cải , “Tự chị có bản lãnh, cuối cùng cũng phải bị người ta khi dễ, giờ chị tạm thời muốn tìm đối tượng”.

      “Chị ba, Lục Cạnh Ba rồi sao?”.

      Diêu Tam Tam chợt nhắc tới Lục Cạnh Ba, Diêu Tiểu Cải im lặng lát mới : “Ăn cơm xong rồi chứ sao”.

      ấy… là người rất tốt”.

      “Đúng là rất tốt”. Diêu Tiểu Cải lạnh nhạt , “Vậy sao!”.

      Chị ba sáng dạ thông minh như thế, Lục Cạnh Ba có ý với chị ấy, quả nhiên chị ấy vẫn luôn biết. Chỉ là, chị ấy muốn đáp lại. Diêu Tam Tam thầm nghĩ, rốt cuộc là chị ba trốn tránh, hay còn có ý khác?


      Nhìn Lục Cạnh Ba kia tính tình nguội lạnh, đụng phải chị ba tính tình lạnh nhạt, hai người này chắc phải hết đời mới có tiền triển mất! Được làm bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn tại chấm tại com.

      Nhưng Diêu Tam Tam rất nhanh phát ra dấu vết mới— mấy ngày sau đó, Lục Cạnh Ba lại tới, ngang qua thuận tiện ghé xem chút. Nhưng mà, thứ cổ là cái gì kia?

      Nếu Diêu Tam Tam nhìn lầm, đó là khăn quàng cổ màu trắng mà chị ba tự tay đan, chị ba tự đan cho mình.

      May là mũi đan rất bình thường đơn giản, Lục Cạnh Ba là nam giới quàng lên cũng có gì kì quái, vừa vặn hợp với chiếc áo khoác nỉ xám tro của .

      Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm cái khăn quàng cổ kia, Diêu Tiểu Cải cũng nhìn chằm cái khăn quàng cổ đấy, hơn nữa là trong lòng Diêu Tiểu Cải nảy lên--

      Tối đó Lục Cạnh Ba ăn cơm xong sắp , trời nổi gió lạnh, Trương Hồng Cúc liền kiếm cái áo bành tô cho Lục Cạnh Ba chắn gió, cũng biết là vô tình hay cố ý, Trương Hồng Cúc thuận tay cầm khăn quàng cổ của Diêu Tiểu Cải đưa cho Lục Cạnh Ba quàng tạm.

      Khăn quàng cổ của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đều có màu sắc tươi sáng, ít nhất cũng phải là màu sắc mà đàn ông có thể dùng. Chỉ có Diêu Tiểu Cải luôn luôn thích màu sắc trang nhã và màu trắng đơn giản. Diêu Tiểu Cải tình nguyện tin tưởng, rằng Trương Hồng Cúc là vô ý thuận tay, bà cũng thể lấy cái khăn tươi sáng đáng của Tiểu Tứ cho Lục Cạnh Ba quàng đúng ?

      Thế nhưng, lần này Lục Cạnh Ba mang áo bành tô đến trả, mà dường như quên mất phải trả lại chiếc khăn quàng kia, còn rất thản nhiên quàng lên. Diêu Tiểu Cải nhìn chiếc khăn cổ , cứ cảm thấy hết sức mất tự nhiên.

      cũng thể mở miệng đòi lại. Aiz!

      Sau khi Lục Cạnh Ba đến, lâu sau, Dương Bắc Kinh cũng vừa vặn dắt Diêu Tiểu Đông về tới. Thấy Lục Cạnh Ba, Dương Bắc Kinh có vẻ vui mừng, mà Diêu Tiểu Đông cũng khỏi nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ Lục Cạnh Ba, thậm chí còn nhìn Diêu Tiểu Cải cách đầy thâm ý.

      Trong lòng Diêu Tiểu Cải lại nảy lên cái!

      Coi trọng con rể tới nhà, hơn nữa có Lục Cạnh Ba đến, Diêu Liên Phát liền thu xếp cho người nấu nướng để ăn uống chung. Dương Bắc Kinh liền bị cử ra ngoài, ra tay cầm muôi xào thức ăn.

      Thịt quay lại nồi còn chưa kịp quay lại nồi, Bào Kim Đông tới.
      (*)Thịt quay lại nồi: Nguyên văn là hồi oa nhục, hiểu theo nghĩa đen là thịt hai lần chín, món ăn được đặt tên như vậy vì những miếng thịt ba chỉ béo ngậy lần đầu tiên được luộc lên, lần thứ hai được đem chiên trong chảo với các loại gia vị và tỏi tây. Đây là món ăn Tứ Xuyên ít cay, thịt có hương vị ngon ngọt.

      Trong tay xách con thỏ đồng béo ú, gây chú ý dọc đường, thoải mái vào cổng nhà họ Diêu. Vừa thấy Lục Cạnh Ba đứng trong sân chuyện, Bào Kim Đông cũng nhếch miệng cười, chào hỏi tiếng: “A, cũng tới nữa sao?”.

      Ngày đó Lục Cạnh Ba gặp Bào Kim Đông lần, ấn tượng vẫn còn khắc sâu, lúc ấy gọn gàng dứt khoát kéo Diêu Tam Tam . Trong lòng Lục Cạnh Ba vẫn còn mấy phần chú ý, liền cười gật đầu với cái.

      “Chú, nhìn xem con thỏ này mập ghê ?”. Bào Kim Đông giơ con thỏ trong tay, cười híp mắt chào hỏi Diêu Liên Phát, “Tam Tam muốn ăn, con đặt mấy cái bẫy mới bắt được nó đó”.

      Diêu Tam Tam luôn cảm thấy mỗi lần Bào Kim Đông đến nhà họ Diêu, đều giống ai, da mặt dày, tự quen thói, có chút khí phách, có chút vô lại…. chung, coi mình là người ngoài.

      Mặc kệ thế nào, mục đích của Bào Kim Đông cũng coi như đạt được, cái tư thế này của , người bình thường nhìn vào cứ nghĩ là do Diêu Tam Tam làm mối giật dây.

      Dương Bắc Kinh nấu nướng trong bếp, Diêu Tiểu Cải theo phụ rể, Bào Kim Đông liền xách thỏ chui vào nhà bếp, bàn bạc với Dương Bắc Kinh xem con thỏ này phải làm sao.

      “Thỏ viên kho tàu ”. Dương Bắc Kinh cười , “Em bắt thỏ, em lột da , lấy ra băm”. Bào Kim Đông xách thỏ ra ngoài, Diêu Liên Phát nhìn nổi, liền nhận lấy thỏ hoang, tự mình ra bệ giếng lột da. Bào Kim Đông cũng theo giành, đứng trong sân tùy tiện hàn huyên vài câu với Lục Cạnh Ba, lại đến xem cá trê trong ao xi măng.

      “Chú, thím, trong nhà có khách, vậy thôi con về trước nhé?”.

      Bào Kim Đông vừa thế, Trương Hồng Cúc vội vã giữ lại: “Sao mà được? Ở lại ăn cơm”.

      chứ? Vẫn là thím thương con”. Bào Kim Đông cười. Diêu Tam Tam bĩu môi, ném cho ánh mắt khinh bỉ. Diiễn đàin lee quiý đôn. ra Bào Kim Đông vốn tính ở lại ăn cơm, nhưng nhìn xem, Dương Bắc Kinh đến đây, Lục Cạnh Ba cũng đến đây, nên ở lại sao?

      Bữa tiệc rượu này của nhà họ Diêu, thực khiến hai vợ chồng Diêu Liên Phát cũng mình có tâm trạng gì. biết là nên vui mừng hay sốt ruột đây.

      Diêu Liên Phát ngồi ở vị trí đầu, nhìn ba người bên kia uống rượu với ông, Dương Bắc Kinh tuấn tú trầm ổn, Lục Cạnh Ba lịch , Bào Kim Đông lại cao lớn tuấn, ai cũng đều rất xuất sắc.

      là vui mừng hả, Dương Bắc Kinh là con rể lớn của mình dĩ nhiên là có gì để , nhưng Lục Cạnh Ba kia biết ý tứ ra sao, có hay có để còn yên lòng; lại nhìn Bào Kim Đông, chuyện rành rành, nhưng còn chưa đính hôn, danh bất chính ngôn bất thuận.

      bớt lo được! Diêu Liên Phát thầm trong bụng.

      Thức ăn vừa lên đủ, con nhà họ Diêu dưới lôi kéo của Diêu Tam Tam, đều thoải mái ngồi lên bàn ăn cơm. Cái gì mà đàn ông uống rượu đàn bà con được lên bàn, giờ Diêu Tam Tam ngẫm lại thấy hoàn toàn là quy củ chó má, để ý tới cũng sao. Chỉ có Trương Hồng Cúc là chưa lên bàn ăn cơm, vội vàng sắp xếp nước trà cơm canh cho bọn họ.

      Diêu Tiểu Cải vội vã ăn cơm no, liền đứng dậy rời , Tiểu Tứ vội vàng ăn no để học, bàn chỉ còn sót lại Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam là nữ giới, lúc Trương Hồng Cúc vào, nhịn được :

      “Hai đứa, ăn uống nhanh nhanh, đừng làm phiền bọn họ uống rượu”.

      “Đâu có làm phiền gì đâu ạ!”. Diêu Tam Tam vô tội . ở trong nhà mình, dựa vào cái gì đàn ông uống rượu thể lên bàn ăn cơm chứ? Tư tưởng cũ của Trương Hồng Cúc dễ sửa.

      Bào Kim Đông rất thích món cá trê kho tàu mà Dương Bắc Kinh làm, vừa ăn vừa gắp thịt thỏ bỏ vào chén Diêu Tam Tam. Trước kia lúc Bào Kim Đông ở nhà, hai người hay cùng ra ngoài, thường xuyên ăn cơm chung, gắp thức ăn cho Tam Tam cũng là thói quen. Diêu Tam Tam hiển nhiên cũng cảm thấy có gì lạ, thịt thỏ hoang ngon tuyệt, ăn thôi. Nhưng người khác bàn lại nghĩ được như vậy.

      Cái thằng này, lớn lối quá ha?

      Dương Bắc Kinh cười, liền tiện tay gắp cho cho Diêu Tiểu Đông món thích.

      Diêu Liên Phát vừa uống rượu vừa suy nghĩ, có nên tỏ ý với nhà họ Bào: hoặc là đính hôn, hoặc là biến, cách xa con nhà tôi chút hay !

      Diêu Tiểu Cải trong phòng cũng nghĩ: phải làm sao để đòi lại khăn quàng cổ đây?
      CHƯƠNG 67: CHỊ EM LÊN ĐƯỜNG
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Có vẻ như tư tưởng của Diêu Liên Phát vẫn còn dừng lại ở những năm 70, hoặc cách khác, vùng thôn quê xa xôi như thế, ý thức tư tưởng vẫn tương đối lạc hậu. Mặc dù là thập niên 90, nhưng dân bản xứ vẫn có cái nhìn mấy thiện cảm với việc tự do đương, những người nhau, đều trong thầm, dường như chỉ khi đính hôn rồi, mới có thể thoải mái tới lui.

      Tư tưởng của Diêu Liên Phát chính là: hai đứa bây hợp nhau, vậy đính hôn , đính hôn rồi có dính chút tao cũng cần phải lo. Ông nghĩ vậy, nhưng ra hai người lớn nhà họ Bào còn gấp hơn cả ông, cứ nghĩ con trai phải mau mau đính hôn với Tam Tam mới đúng, cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để đêm dài lắm mộng.

      Về mặt này cha mẹ hai nhà rất hợp nhau, nhưng hai người trong cuộc lại nghĩ vậy. Gấp gì chứ? Đính hôn hay đính hôn, cùng lắm cũng chỉ là vấn đề hình thức.

      “Mẹ, mẹ xem, kì nghỉ của con sắp kết thúc rồi, đính hôn vội vã thế làm gì? Con thể để Tam Tam uất ức được, chờ sang năm con về ”.

      Kì nghỉ kết thúc Bào Kim Đông phải về đơn vị, thế nhưng Diêu Tam Tam lại thấy có cảm giác nỡ, dường như chỉ mấy ngày nữa là trở về. Đăng tải duy nhất tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn.Mà hiển nhiên là tính tình Bào Kim Đông cũng có loại “khổ sở khi biệt ly” như đàn bà con .

      “Tam Tam, em đưa sao?”.

      “Người nhà tiễn sao?”.

      cả đưa lên xe”.

      “Ảnh tiễn đấy còn gì!” Diêu Tam Tam vô lương tâm cười trộm, “Em là gì của chứ? Em theo đưa tiễn, nhất định người nhà cười em”.

      “Aiz! Em đúng là!”. Bào Kim Đông bắt được , giơ ngón tay, làm bộ muốn chọt vào cổ , Tam Tam sợ nhột nên vội vàng né , nhưng có chỗ nào để né? Còn phả cuối cùng vẫn phải trốn vào lòng sao?

      Nơi hẹn hò buổi chiều, rốt cuộc cũng giới hạn trong sân phơi nữa. Tối hôm ấy có gió, hai người rời khỏi cổng chính nhà họ Diêu, men theo sân phơi về phía nam, vòng qua đập nước, vòng qua ao cá, vô thức đến đường ruộng sau thôn.

      Trời rất lạnh, loại tinh thần này, cũng chỉ có ở những kẻ như họ. Hẹn hò trong thôn có thể đâu? Đến nhà họ Diêu? Tam Tam ở cùng phòng với chị ba và Tiểu Tứ; đến nhà họ Bào? Tam Tam có chịu hay , mà là Bào Kim Đông cũng có phòng riêng.

      bi thống.

      Bào Kim Đông đau thương nghĩ, trách được thanh niên nam nữ ở nông thôn cứ hễ có mối quan hệ tốt chút là vội vã đính hôn, đính hôn rồi, liền vội vã kết hôn, còn phải là để có thể ở chung chỗ cả ngày tới chán chê hay sao!

      Mặc dù Diêu Tam Tam có thể làm ra nghiệp, nhưng ở trong mắt Bào Kim Đông, vẫn chỉ là bé mà vẫn hằng bảo vệ thôi. Thời gian này trong lòng mực tính toán tương lai cho hai người, làm đàn ông, tình cảm bây giờ, gia đình tương lai, đều là trách nhiệm của .

      “Sang năm xuất ngũ trở lại, em ngoan ngoãn ở nhà chờ ”.

      tính ở lại quân ngũ sao? Nghe cơ hội chuyển sang lính tình nguyện của lính biên cương tương đối lớn”. Chỉ đơn giản là thắc mắc.

      Chuyển sang lính tình nguyện, là hi vọng của rất nhiều người lính muốn nhảy khỏi cửa nhà nông. Bào Đại Toàn trong thôn tham gia quân ngũ cùng năm với Bào Kim Đông, người nhà rêu rao với bên ngoài, biểu Bào Đại Toàn tốt, có cơ hội chuyển sang lính tình nguyện.

      tính. Làm lính chỉ là trải nghiệm, trải qua rồi, sang năm xuất ngũ trở về lo cho vợ”. Bào Kim Đông , Tam Tam là có tham vọng, việc làm ăn của ngày lớn, sao có thể để vợ mình ở nhà phấn đấu mình.

      Bào Kim Đông xong, nhanh như chớp cho cây dương bên cạnh đấm, cây lớn hề nhúc nhích, Bào Kim Đông xoay người tựa vào cây dương, kéo đôi tay bé của Tam Tam, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực ánh trăng, thời gian nửa tháng, mới đấy trôi qua, nhanh như thế!

      Đêm đông muộn, càng khuya trời càng lạnh, Bào Kim Đông giở lại bài cũ, kéo áo bông ôm Diêu Tam Tam vào lòng.

      “Nếu có thể bỏ em vào ba lô vác tốt biết mấy!”.

      Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều là ăn cắp

      bộ cả buổi tối, ngủ muộn, Diêu Tam Tam ngủ đặc biệt ngon, có nỗi khổ tương tư, có đau đớn ly biệt, người nhà nông thường có thói quen dậy sớm, vậy mà trời sáng rồi vẫn còn ngủ nướng.

      Có gì mà phải chia tay đau khổ? Dù sao cũng rất bận bịu, trở về rất nhanh thôi.

      “Tam Tam, em còn chưa chịu dậy nữa hả? Mặt trời lên cao ba sào rồi”.

      Tiểu Tứ học sớm, cũng dậy ăn cơm, Diêu Tiểu Cải làm cơm sáng xong, vào phòng thấy Diêu Tam Tam còn đắp chăn kê gối ngủ ngon. Diêu Tiểu Cải biết hôm nay Bào Kim Đông phải , nghe người nhà sáng sớm đưa lên xe.

      ra Diêu Tiểu Cải muốn , em tính dậy tiễn chút sao?

      Kết quả là Diêu Tam Tam lại kéo cao chăn, ra sức chui vào chăn, thân mình cong thành con tôm. Diêu Tiểu Cải lắc đầu cười, quay lưng bỏ ra ngoài.

      Chẳng ngờ Diêu Tiểu Cải vừa mới bước ra cửa, nhìn thấy Bào Kim Đông cả người mặc quân trang chỉnh tề, lặng lẽ đẩy cổng nhà họ Diêu tiến vào. Diêu Tiểu Cải nhìn bước tới, bất đắc dĩ giơ tay chỉ chỉ vào trong nhà, rồi xoay người ra ngoài.

      Tiểu Tứ ăn cơm trong nhà chính, Diêu Liên Phát trông ao cá, Trương Hồng Cúc… hình như dọn dẹp trong nhà chính rồi. Thôi, quản nữa.

      ra Bào Kim Đông cũng biết, hành động của mình quang minh chính đại tới cỡ nào, nhưng mà, đeo ba lô lên, thu dọn hành lý xong, gần tới giờ phải rời khỏi nhà rồi, bỗng dưng… nhất thời kích động chạy tới.

      Bào Kim Đông cảm kích cười với Diêu Tiểu Cải, sau đó rón rén đẩy cửa vào phòng. giường còn cuộn người, trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh. Bào Kim Đông lặng lẽ ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ . Ai ngờ Diêu Tam Tam chỉ hơi động đậy chút, rồi ngủ tiếp.

      Ặc, -- còn tưởng rằng, hẳn phải dậy rồi chứ.

      “Aiz… Bào Kim Đông nhịn được, kéo chăn để lộ đầu ra. Người trong chăn hé ra khuôn mặt hồng hồng nhắn, tóc tai lộn xộn rải rác dán lên đầu và cổ, Bào Kim Đông giơ tay áp lên mặt , ngón cái vô thức sờ sờ tai .

      "Này!"

      Lạnh quá! Diêu Tam Tam đưa tay định đẩy cái tay lạnh ngắt kia, kết quả người nọ lại chuyển qua vặn mũi , Diêu Tam Tam trở mình, mở mắt ra, mới phát Bào Kim Đông mỉm cười nhìn .

      “Heo ham ngủ, sao còn chưa chịu dậy!”.

      Diêu Tam Tam mơ mơ màng màng chớp mắt mấy cái, sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm hỏi: “ còn chưa sao?”.

      " ngay đây."

      Diêu Tam Tam vuốt vuốt tóc, dừng chút, mới : “Vậy… để em dậy đưa !”.

      "Thôi , hôm nay lạnh lắm."

      Bào Kim Đông ngăn động tác muốn ngồi dậy của , chợt kề sát lại, thơm lên mép tóc , nhìn bộ dạng ngẩn người của , cười cười, vỗ vỗ chăn, rồi vội vã đứng dậy bỏ .

      Cái tên này! Diêu Tam Tam tựa người vào đầu giường, ngủ được nữa.

      Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều là ăn cắp

      Bào Kim Đông nên phải , Diêu Tam Tam nên làm gì vẫn phải tiếp tục làm nấy, cá trê của phải bán rồi.

      Thời tiết mỗi ngày thêm giá lạnh, Diêu Tam Tam vẫn còn đương do dự năm nay phải bán cá trê kiểu gì đây. Giá cá trong thành phố nay mỗi lúc cao, nhưng tự vào thành phố bán, cách thức còn chưa ràng lắm, có kinh nghiệm vận chuyển. Diiễn đ lee q đôn. Nếu bán cho ông chủ Hà, về giá cả vẫn được, nhưng nếu so với giá tiền ở thành phố lớn, vẫn còn kém rất xa.

      Kích thước còn , nếu mà lớn chút nữa, chắc cũng đủ để thu hút khách hàng từ thành phố đến thu mua trực tiếp. Mấy ngàn cân cá trê này của , tự mướn xe chở vào thành phố bán, chỉ sợ cũng có lời, ngộ nhỡ phương pháp vận chuyển đường đúng, cá trê chết dọc đường, tổn thất rất lớn.

      Quanh nhà , năm nay cũng có mấy hộ nuôi cá trê, đều là làm ăn chơi, mua ít cá trê hồi hè nuôi tạm, lượng thu mua đương nhiên thể so với nhà , bây giờ cũng bán gần hết rồi. Huống chi nhà ấp được cá trê con, lượng cá trong mười ao này, năm nay nhiều hơn năm trước chỉ là gấp đôi thôi đâu.

      Cuối cùng Diêu Tam Tam quyết định, muốn “xuôi nam khảo sát” phen. Mặc dù năm nay cũng bán cho ông chủ Hà, nhưng tìm hiểu thị trường chút, làm công tác chuẩn bị cho mai sau, dù sao cũng phải là chuyện xấu.

      “Năm ngoái bán năm tệ tám, được giá như vậy, bán bán thôi”. Xem ra với Diêu Liên Phát, số tiền có thể kiếm được đó kinh người lắm rồi, “ mình mày con con đứa, chạy lung tung vào thành phố làm gì!”.

      “Con đâu có lung tung đâu chứ”. Diêu Tam Tam , “Để chị ba chung với con ”.

      Diêu Tam Tam lên kế hoạch đâu vào đó cả rồi, phải để chị ba ra ngoài, cái gọi là nhiều thấy rộng, kiến thức nhiều, cả người cũng tự nhiên trở nên cởi mở phóng khoáng hơn.

      Nhà họ Diêu hôm nay, chủ gia đình là Diêu Liên Phát thể làm chủ mọi việc, cuối cùng đành đồng ý với ý kiến của Diêu Tam Tam.

      Diêu Tiểu Cải lần đầu tiên xa nhà, về phần Diêu Tam Tam ra cũng chưa từng xa đến thế. Mục đích của , là ban đầu đến thành phố dạo xem chút, người ra ngoài, ru rú trong đáy giếng, làm sao có thể có kiến thức có thành tích gì? Nhưng người trong nhà vẫn rất lo lắng, Diêu Tiểu Đông định , để Dương Bắc Kinh với họ.

      cần đâu ạ”. Diêu Tam Tam , “ rể bề bộn nhiều việc, em với chị ba cũng khờ khạo ngốc nghếch, coi như ra ngoài chơi chuyến thôi, cũng có gì lớn”.

      Trước khi họ , Lục Cạnh Ba vội vã chạy đến, áo khoác màu lam, cổ vẫn là chiếc khăn quàng Diêu Tiểu Cải đan. đưa cho Diêu Tiểu Cải tờ giấy, dặn dò :

      “Nếu lỡ có chuyện gì, gọi cho bằng số điện thoại này nhé”.

      Diêu Tiểu Cải im lặng nhận lấy tờ giấy, cùng với Diêu Tam Tam mỗi người đeo cái ba lô lớn lắm, bước chân lên đường. ra Diêu Tiểu Cải rất muốn hiểu thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng cũng có mấy phần thấp thỏm với lần xa nhà này. Diêu Tam Tam lại lo lắng nhiều, họ ngồi xe lửa, là nơi đông người, trừ việc tiêu tốn cho lộ phí, cũng mang quá nhiều tiền, chỉ cần cẩn thận đề phòng, cẩn thận để lạc nhau, xảy ra chuyện gì.
      Hai chị em ngồi xe lửa, nhìn ruộng hoang đồi núi nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, hai đều xinh đẹp hơn người, nên liền có người đến bắt chuyện, nhưng hai chị em ngoại trừ phép lịch cơ bản, còn lại đều rất ít mở miệng, người đến cũng thể làm gì khác hơn là chỗ khác.

      Hôm nay Diêu Tiểu Cải quàng chiếc khăn len màu hạt dẻ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn. ngồi yên lặng, nhìn ra cửa xe đến mất hồn. Diêu Tam Tam nhịn được nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ kia.

      muốn biết tình huống bên trong ra sao.

      “Chị ba, khăn quàng cổ kia của Lục Cạnh Ba…”.

      còn chưa dứt lời, Diêu Tiểu Cải phiền chán : “Mẹ cho ảnh mượn đó!”.

      Khăng quàng cổ, Diêu Tiểu Cải từng mở miệng . Kết quả sao?

      quàng rất hợp, quàng cũng quàng rồi, trả lại cho em cũng ngại. Nếu em nỡ, mua cho em cái khác nhé?”.

      Diêu Tiểu Cải nghĩ, cũng thế, dù ấy có trả lại, mình cũng đâu có quàng được nữa? Nhưng ấy cứ giữ làm của riêng, suốt ngày thoải mái quàng lên, tính làm cái gì vậy chứ!

      Ban đầu ở trại nuôi trồng thủy sản, vẫn rất thích tiếp xúc với người này, hiểu biết, kiên nhẫn, Diêu Tiểu Cải luôn có đống vấn đề muốn xin chỉ bảo, liền dạy viết sổ ghi nhớ, dành thời gian dạy học tập.

      “Em là mạnh mẽ, cầu tiến nhất mà từng gặp”.

      Khi ấy, Diêu Tiểu Cải chưa từng nghĩ đến phương diện gì khác, Lục Cạnh Ba ở trại thủy sản, đối xử với mọi người rất tốt, đối với nhóm nữ công nhân đều rất thân thiện.

      Trong tiềm thức, đó là chuyện thể nào.

      Trại thủy sản cách trấn mười mấy dặm đường, Lục Cạnh Ba thường tới lui giữa trại thủy sản và trấn . Thỉnh thoảng các nữ công nhân khác cần mua đồ, liền nhờ mua hộ. Nhưng nếu có vài thứ của phái nữ thể nào nhờ mua hộ, có người đến với , kỹ thuật viên Lục, cho em quá giang lên trấn chuyến nhé.

      Diêu Tiểu Cải cũng từng nhờ lần, đường Lục Cạnh Ba , Tiểu Cải, có muốn cưỡi mô tô ? dạy cho em.

      dạy , mà cũng dụng tâm học, sau đó liền bớt chút thời gian tìm khu đất trống, dạy chạy xe. Nửa tháng sau, lại có người , kỹ thuật viên Lục, chở em lên trấn giùm với.

      Tiểu Cải, em chạy xe của chơi với em ấy , đường chậm chút nhé”.

      Vóc người Diêu Tiểu Cải thấp, nhưng lại gầy, dáng vẻ thanh tú yếu ớt, cưỡi xe mô tô dành cho nam giới, vẫn có loại phóng khoáng riêng. thích lái mô tô, cảm giác lướt trong gió thích. Diêu Tiểu Cải còn nghĩ, chờ mình kiếm được nhiều tiền, mình cũng mua chiếc thế này, đặc biệt phải mua loại mô tô như thế này.

      Khi ấy con có gia cảnh tốt, đều xe gắn máy kiểu dáng tinh xảo chút, Diêu Tiểu Cải lại luôn cảm thấy, xe gắn máy đủ oách.

      Diêu Tiểu Cải làm công năm ở trại thủy sản, rồi sau đó thôi việc trở về nhà, người và việc ở trại thủy sản cũng dần dần phai nhạt. Hơn hai tháng sau, Lục Cạnh Ba bỗng dưng xuất ở cổng nhà họ Diêu, nhìn :

      “Thuận đường, mang cho em ít đồ”.

      Lục Cạnh Ba mang sổ ghi chép đến cho , ngoài ra còn có số tư liệu về nuôi trồng, ươm giống thủy sản. Lúc nghỉ việc, Lục Cạnh Ba có ở đó, sổ ghi chép vẫn ở trong tay . Diêu Tiểu Cải định bớt chút thời gian lấy về, nhưng lúc ấy bận rộn, còn chưa lo đến, tới trước rồi.

      Diêu Tiểu Cải cũng nghĩ nhiều, ấy chỉ là thuận đường thôi. Lục Cạnh Ba là người tốt bụng và nhiệt tình, Diêu Tiểu Cải biết từ lâu.

      Về sau nữa, Lục Cạnh Ba càng ngày càng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến Diêu Tiểu Cải thể suy nghĩ nhiều.

      Diêu Tiểu Cải khó hiểu nghĩ, người này bắt đầu có suy nghĩ đơn giản từ khi nào vậy nhỉ?

      dám , ban đầu, Lục Cạnh Ba hoàn toàn có tâm tư gì khác, thậm chí việc xem mắt, cả trại thủy sản đều biết.

      xem mắt thành trở về, chỉ thản nhiên : “ thích hợp”.

      phải Diêu Tiểu Cải tán thưởng người này. Nhưng tán thưởng là phải thương , gả cho sao? Diêu Tiểu Cải hâm mộ chuyện tình cảm như Tam Tam và Bào Kim Đông vậy, cả hai, nước chảy thành sông xứng đôi vừa lứa với nhau.

      Còn và Lục Cạnh Ba, hề xứng đôi. phải là ai xứng với ai, chỉ đơn giản là xứng đôi.

      Dần dần, Lục Cạnh Ba ghé đến, Diêu Tiểu Cải liền bắt đầu xa lánh, chỉ thấy và Tam Tam chuyện, tận lực ít mở miệng.

      thích hợp.

      Có bài học từ Vương Lâm Siêu, như vậy là đủ lắm rồi.
      Lim-0403, huyenlaw68, 13emap7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 68: NHÀ GIÀU MỚI NỔI
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Hai chị em Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải, quyết phải “xuôi Nam khảo sát” phen. Trạm đầu tiên họ tới là thành phố, xe lửa trễ, đến trạm là hoàng hôn, thành phố lớn như thế, hai nông thôn vốn ra khỏi cửa, tự dưng có cảm giác bơ vơ bất lực.

      Trong phòng chờ của nhà ga, việc đầu tiên Diêu Tam Tam làm tìm mua tấm bản đồ thành phố. Tuy là người của hai kiếp, nhưng kiếp trước vốn hề ra khỏi nông thôn, chưa từng trải việc đời, thấy cảnh tượng người người vội vã trong nhà ga, cũng tránh được cảm giác thấp thỏm. Diêu Tam Tam thầm tự khích lệ mình, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng--

      Cũng chỉ là thành phố thôi mà.

      Hơn nữa biết, chị ba sau lưng còn thấp thỏm hơn , lạ nước lạ cái, giờ trở thành nơi dựa dẫm trong lòng chị ba. Mà , tuyệt đối thể yếu ớt nhát gan.

      " thôi, Chị ba."

      Hai chị em hòa vào dòng người, ra khỏi phòng chờ nhà ga. Đứng trước con đường sáng đèn, bầu trời thành phố là rạng mây đỏ rực rỡ.

      Trị an thành phố những năm 90, khiến người ta cảm thấy bất an. Diêu Tam Tam tay lôi kéo chị ba, im lặng tránh né người từ mấy quán trọ đế lân la bắt chuyện, vội vã ra khỏi trạm xe.

      "Tam Tam, mình làm gì bây giờ?”.

      “Mình kiếm chỗ ở lại trước ”. Diêu Tam Tam giọng bàn bạc với chị ba, “dù có phải mất nhiều tiền, cũng phải tìm được khách sạn ổn thỏa để ở”. rồi lại an ủi chị ba: “Trước khi đến đây em hỏi thăm cả rồi, có gì đâu!”.

      Nghe xung quanh nhà ga có rất nhiều nhà trọ chính quy, Diêu Tam Tam kéo chị ba nhảy lên chiếc xe buýt công cộng lái về phía nội thành, ra cũng có nơi dừng chân cụ thể, có chăng chỉ là phương hướng đại khái. Xe buýt cứ về phía tước, đường bắt đầu vắng lạnh, lái đoạn đường dài, rẽ cua hai lần, xe báo trạm dừng Đại học. Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ chút, rồi lôi kéo chị ba xuống xe.

      con đường thể coi là sầm uất, nhưng cũng hề quạnh quẽ, đây là trạm dừng chân gần trường Đại học nhất, hẳn là có ít người, hẳn là khách sạn cũng thuộc loại bình dân. Hơn mười phút sau, hai chị em đứng trong khách sạn công làm thủ tục nhận phòng.


      Chuyến “xuôi nam khảo sát” của hai chị em bắt đầu như thế đó.

      ******************

      Xem bản đồ, tìm xe buýt, hai chị em ở thành phố mấy ngày, cứ thế mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, tràn trề hăng hái xuôi ngược thành phố như con thoi, mọi thứ đều hết sức mới lạ. Mà những nơi họ đến, chủ yếu vẫn là chợ thủy sản.

      “Sao đắt dữ vậy!” Lần đầu Diêu Tiểu Cải nghe được giá cá trê mà tiểu thương báo ra, quả thực muốn líu cả lưỡi. 18 tệ cân, thế mà tiểu thương còn khen là rẻ.

      “Giá này mà còn đắt hả? Con , bán vậy là quá lời cho con rồi. Giờ là lúc nào chứ? Tháng mười trời đông giá rét như vầy, bắt cá trê đồng được, cá nuôi cũng rất ít ỏi, hoàn toàn lấy được hàng, Bắc Kinh, Thượng hải bây giờ còn bán được tới hai ba chục tệ lận đó. Chỗ cá này của đó hả, chờ tới trước tết mấy ngày , nếu mà lên tới hai chục tệ con cứ đến tìm !”.

      Của hiếm mới là của quý, cá trê vào những năm 90 sợ là thể có giá mềm như tương lai. Dẫu sao những người nuôi được cá trê khi ấy vẫn còn quá ít ỏi.

      “Cá này lấy ở đâu vậy ?”. Diêu Tam Tam hỏi.

      “Chợ sỉ thủy sản ở thành tây đó”. Có lẽ cho rằng hai trẻ tuôi thể mang lại nguy cơ gì, hai vợ chồng tiểu thương trung niên năng cũng khá tùy ý, “Mấy thứ cá mắm trong chợ này hầu như đều từ chỗ đó mà ra. Chỉ có mấy sạp là của ngư dân từ ngoại thành trực tiếp mang tới bán kiếm lời”.

      “Chợ sỉ thủy sản thành tây?”. Diêu Tam Tam cố ý , “Vậy phải là rất xa ư? còn chỗ nào khác sao ạ?”.

      “Xa sao chứ? Ba bốn giờ sáng bữa nào chú cũng phải lấy hàng đó”. Tiểu thương càu nhàu, “Còn vựa sỉ lớn ở đông nam thành phố nữa, xa hơn, mà lấy hàng cũng rẻ gì hơn”.

      Qua hôm sau, hai chị em đón chuyến xe buýt sớm nhất, chạy đến chợ sỉ thành tây chuyến. Đúng là cá trê nhiều cho lắm, ngoài tiểu thương nội thành đến lấy hàng, các khách sạn lớn chút cũng đều chạy thẳng tới đây, hai chị em nghe thấy giá tiền, cá trê mười bốn mười lăm tệ cân.

      Hay ! Diêu Tam Tam nghĩ, cực cực khổ khổ nuôi cá trê lớn, cân bán năm sáu tệ, xấp xỉ với tiền vận chuyển nghìn dặm đường vào thành phố, người bán sỉ liền bán tới mười bốn mười lăm, dù là tiểu thương bán lẻ trong thành phố, cũng có thể kiếm lời ba bốn tệ cân.

      ngờ nuôi cá trê như thế, kiếm được số ít, còn phần nhiều còn lại là để người ta đến lấy?

      Hai chị em vòng vo trong chợ sỉ suốt cả buổi sáng, xem rồi, liền tìm sạp hàng ngoài chợ, ngồi xuống ăn sáng. Ra ngoài từ sớm, Diêu Tam Tam cảm thấy hơi đói, kêu hai chén cháo , thêm bánh quẩy bánh tiêu, ngồi xuống ăn với Diêu Tiểu Cải.

      “Có nhiều tiền cũng là để cho người ta lấy”.

      Diêu Tiểu Cải than thở. Diêu Tam Tam đáp, cắn bánh tiêu, lòng rối rắm với những suy tính. Tiểu thương kiếm tiền để ý, cũng thể tính toán với tiểu thương, lại họ còn phải trả chi phí thuê, thuế thu, cũng tốn hao ít, tiền kiếm được hề dễ dàng như nhìn mặt ngoài.

      Bán sỉ, cũng thể nhắc tới tiền vận chuyển. Mặt khác, cá trê dẫu gì cũng là vật sống, vận chuyển đường dài, cũng phải chịu nguy cơ tổn thất.

      Nhưng mà người làm thủy sản lâu dài, nhất định phải có kinh nghiệm, có phương pháp trong quá trình vận chuyển.

      Diêu Tam Tam nghĩ ngợi lâu, trước mắt việc vận chuyển cá trê nhà mình vào thành phố là mấy thực tế, tốt nhất là có thể liên lạc với chủ những vựa cá sỉ.

      Hai chị em ăn sáng xong, liền tiếp tục dạo lòng vòng trong chợ cho đến trưa, buổi sáng trước tám giờ, là lúc mà nhà bán sỉ bận rộn nhất, qua mười giờ sáng, cũng ít buôn bán, thỉnh thoảng mới có vài khách hàng rải rác đến mua.

      Sau khi hỏi thăm vài vựa thủy sản, Diêu Tam Tam liền tìm đến nhà.

      Chủ vựa bán sỉ trong chợ, cũng phải là loại thủy sản nào cũng mua bán, mà có những loại hàng quan trọng riêng. Diễn đ. lê q đôn . Ví như vựa trước mắt này, chủ yếu là mua bán cá nước ngọt phương Bắc, gồm cá mè hoa đại đông bắc, ngoài ra cá trê cũng là mặt hàng chủ yếu của họ.

      Diêu Tam Tam kéo Diêu Tiểu Cải, thoải mái bước vào cửa hàng, tìm đến ngay chủ vựa. Chủ vựa chừng bốn mươi tuổi, vóc người hơi phốp pháp. Ông ta quan sát hai trước mắt, đôi chị em này có vẻ phù hợp với chợ cá hỗn độn này lắm, gọn gàng xinh đẹp, duyên dáng kiều, tuy rằng trông thời thượng lắm, nhưng cũng có vẻ quê mùa.

      “Hai cháu… muốn mua cá à?”.

      Ông chủ vựa rất muốn , hai sạch xinh xắn như này chạy tới chợ sỉ mua cá, hiếm thấy à.

      “Tụi con mua cá”. Diêu Tam Tam cười , “Ông chủ Tạ, xin phép ông mấy phút, tụi con muốn hỏi chút, nhà ông vẫn bán sỉ cá trê liên tục sao ạ?”.

      “Đúng vậy, con muốn bán à?”.

      “Cá trê nhà chú chủ yếu là lấy từ đâu tới ạ?”.

      “Mua rải rác ở nông thôn, mua mối lâu dài. Hai đứa , rốt cuộc muốn gì?”.

      Tạ lão bản khá kiên nhẫn với hai nàng. Diêu Tam Tam đoán, Ông chủ Hà thu mua tại chỗ như vậy, hẳn là đến bán cho những vựa cá sỉ trong thành phố như ông chủ Tạ đây vậy.

      Diêu Tam Tam cười, : “Trong tay con có khoảng năm ngàn cân cá trê, muốn tìm người mua cá!”.

      “Năm ngàn cân?” Ông chủ Tạ nhìn nhìn Diêu Tam Tam với vẻ nghi ngờ, “Trời này, con lấy đâu ra nhiều như vậy?”.

      “Chỉ có hơn chứ có ít”. Diêu Tam Tam , “Ở quê ạ, cách chỗ này chừng nghìn dặm”.

      "Lớn hay đây?”.

      "Chừng hai chục con cân”.

      Ông chủ Tạ quay lưng kêu người: “Tiểu Chu, rót hai ly nước”. Vừa vừa kêu hai chị em, “Ngồi bên này. Con xem chỗ chú đây có được chỗ sạch nữa”.

      Trong vựa đúng là rất hỗn độn, hai chị em ngồi xuống chiếc ghế mà ông chủ đưa ra, ông chủ Tạ có chỗ ngồi, liền ngồi luôn lên thùng cá biển đông lạnh sau lưng.

      “Con có nhiều cá trê như vậy hả? Mấy đưa thu mua à?”.

      “Là nhà con nuôi, kiểu cá đồng nuôi thả”. Diêu Tam Tam , “Cá trê nhà con lớn phẩm chất cũng có thể tuyệt đối bảo đảm”.

      Ông chủ Tạ nhìn hai trẻ tuổi trước mặt, dường như vẫn còn có chút thể tin được.

      “Ôi, năm ngàn cân”. Ông chủ Tạ lẩm nhẩm, “Bán cho chú ! mình chú e là thể nuốt hơi số cá lớn như vậy, bán sỉ ra ngay được, chú cũng phải tìm người hùn vốn . Con muốn chuyển hết tới lượt hả?”.

      “Nếu chú muốn mua , chúng ta phải thương lượng lại chuyện vận chuyển ”.

      Ông chủ Tạ vừa nghe thế liền cười, : “Nếu con chuyển tới, tự chú đưa xe đến chuyển về, chú đây đổi xe chút, chia làm hai ba lần chuyển về, cũng cần tìm người nhập bọn nữa. Có điều--” Ông chủ Tạ vẫn có chút e dè, dù sao ông cũng bàn chuyện làm ăn với hai trẻ tuổi xa lạ, “Chú trả cọc cho con trước được, chú phải đến xem hàng trước ”.

      “Như vậy ”. Diêu Tam Tam , “Chú cháu mình cứ thương lượng giá cả trước, chú mang xe đến chuyển, hàng lên xe, chú trả tiền, như vậy ổn thỏa chứ ạ?”.

      Ông chủ Tạ tỏ vẻ đồng ý, ông ra giá, là tám tệ năm cân, ông chuyển vào thành, theo như giá bán sỉ ra bây giờ là 14, 15 tệ. Tiền vận chuyển… nắm chắc lắm.

      “Chú Tạ, chú xem lần này con có đến năm ngàn cân, có bán chó ai họ cũng thể trả giá thấp như vậy đâu! Con cũng phải chỉ hỏi thăm riêng mỗi vựa chú, với lại giá cá mai mốt chỉ có thể ngày tăng lên thôi”. Diêu Tam Tam luôn mỉm cười, “Chú cho giá thích hợp rồi. Con tính sáng năm còn hợp tác với chú đấy”.

      “Người khác đưa đến tận nơi cho chú, cũng đến 12 tệ đâu”. Ông chủ Tạ cũng cười, “Chú cũng muốn làm ăn với mối lớn như con chứ, tiền vận chuyển cao, đường dài vào thành phố, qua cầu qua đường, bảy tiền tám bạc, thứ gì cũng đều phải ra tiền! Tiền lời của chú cũng lớn. Chú là muốn nhận năm ngàn cân hàng này của con, trước mắt nguồn hàng đủ, có đủ hàng rồi, hú cũng có thể chiếm vị trí trong thị trường này”.

      Diêu Tam Tam và chị ba liếc nhìn nhau, vẫn mỉm cười như cũ, ông chủ Tạ vỗ đùi, : “Thôi vầy , nếu hàng giống như lời con , chú trả con giá cao nhất là số may mắn, tám tệ tám, con phát mà chú cũng phát!”.
      Diêu Tam Tam cùng Chị ba liếc mắt nhìn nhau, như cũ cười yếu ớt, Tạ lão bản vỗ đùi, : "Như vậy , hàng nếu là giống như như ngươi vậy, ta cao nhất cho ngươi may mắn đếm, tám khối tám, ngươi phát ta cũng vậy phát!"

      ******************

      Tình hình thuận lợi hơn mong đợi, Diêu Tam Tam nghĩ, xem ra cá trê của nuôi sai chút nào.

      “Trời ơi, năm ngoái mình bán cho ông chủ Hà 5 tệ 8, giờ cân bán nhiều hơn 3 tệ, chẳng mấy chốc mà mình bán được hơn vạn tệ đấy!”. Rời khỏi chợ sỉ thủy sản, Diêu Tiểu Cải liền vô cùng kích động, “Tam Tam, em nhất quyết khảo sát chuyến, quả nhiên là quyết định sáng suốt”.

      “Chim Cu trời, cá trê dưới đất, quê mình coi trọng cá trê, chứ trong thành nó lại là thứ quý giá. Giờ là mùa đông, lại càng thành vật hiếm mới là quý”. Diêu Tam Tam biểu trước mặt ông chủ Tạ, chứ ra là cũng cảm thấy rất vui mừng.

      Đoán chừng tiền lãi của ông chủ Tạ vẫn rất lớn, có điều năm nay là lần đầu, chưa lần được chi tiết, nhìn tình thế thấy cũng tiện bàn cãi nữa.

      “So với mấy vựa mình hỏi, giá ông chủ Tạ ra, cũng coi như tạm được”.

      khi vui mừng, Diêu Tam Tam liền lôi kéo chị ba dạo phố. “, chị ba, mình dạo chút , mỗi người mua hai bộ đồ đẹp mà mặc, chị hai với Tiểu Tứ cũng hai bộ, mua cho mẹ mình nữa”.

      “Thôi !”. Rốt cuộc Diêu Tiểu Cải cũng mấy phấn chấn, “lúc chị đâu có mang nhiều tiền vậy đâu!”.

      Ặc… Mất hứng! Lúc sợ mang nhiều tiền hơn an toàn, nên chỉ mang đủ cho hai chị em tiêu xài cơ bản. Diêu Tam Tam vừa hối hận vừa quyết định, chờ bán cá trê ở nhà, rồi nhất định phải vào thành phố chơi mấy ngày cho thỏa lòng.
      Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải duy nhất tại ***************, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp

      Hai chị em thể làm gì khác hơn là tiếc nuối dạo chơi trong thành phố ngày, tiếp tục xuôi nam theo kế hoạch vạch ra từ trước, đến hai thành phố liền kề khảo sát kiêm vui chơi chuyến, xong xuôi liền lên đường về nhà. Sau khi họ về đến nhà, ông chủ Tạ quả nhiên mang xe tới. Sau khi nhìn cái ao đầy cá trê trong sân nhà họ Diêu xong, ông chủ Tạ liền cười : “Dọc đường chú đây còn lo lắng mình bị dụ, còn cố tinh dẫn theo hai người nữa đấy”.
      Ông vừa thế, mọi người ở đấy đều bật cười lớn.

      Năm đó nhà họ Diêu bán cá trê, tốn sức như năm ngoái nữa, nhân thủ cũng ít . Người trong nhà cộng thêm người ông chủ Tạ dắt tới, rất nhanh dọn dẹp xong hai ao nước bùn, chuyển cá trê lên xe.

      Ông chủ Tạ giống với ông chủ Hà, ông chuyển cá lên xe là trực tiếp chở luôm. Diêu Tam Tam bèn để ý quan sát cách họ vận chuyển. Họ vẫn dùng loại thùng xốp trắng kia, nắp thùng có đục lỗ thông khí. Cách này vừa có thể giữ ấm, chết rét đường, lại dễ dàng mang xa.

      Diêu Tam Tam liền trò chuyện với ông chủ Tạ, ông chủ Tạ , cá trê này mà có rời nước thời gian cũng sao, ngày hẹ trời nắng nóng, rời nước còn sống sáu tiếng, có thể vận chuyển tới tỉnh thành. Mùa thu đông chỉ cần giữ ấm thông khí, rời nước mười hai tiếng cũng thành vấn đề.

      “Nếu đường xa nữa, phải dùng biện pháp khác, bơm ô xy”. Ông chủ Tạ .

      Ông chủ Tạ chở chuyến hơn hai ngàn cân cá trê, số còn lại giữ đó mười ngày, trước tết chuyển đợt nữa, chuyến ấy chắc vì hoàn toàn an tâm, ông chủ Tạ đích thân tới nữa, chỉ có hai công nhân và tài xế đến chuyển, cũng vẫn là hàng lên xe, liền trả tiền mặt.

      Sau hai chuyến, cá trê còn nhiều hơn ba trăm cân so với con số năm ngàn mà Diêu Tam Tam dự tính, hơn 4 vạn 6 ngàn tệ! nhà họ Diêu lập tức có cảm nhận được cảm giác “người có tiền”, người nhà vô cùng kích động hoan, bởi vậy Diêu Liên Phát cũng dám với bên ngoài là bán được bao nhiêu tiền.

      “Người khác có hỏi, là bán được chừng hai vạn tệ”. Diêu Liên Phát lặng lẽ dặn dò người trong nhà. Cảm giác người nghèo đột nhiên giàu, chẳng phải vênh váo như tưởng tượng, ngược lại có mấy phần dè dặt cẩn trọng.
      “Năm nay mình bán cho ông chủ Hà, ổng ghi thù mình đó chứ?”. Diêu Liên Phát cầm tiền, cứ lo lắng yên.

      cần lo lắng, cha”. Diêu Tam Tam an ủi ông, “Đợt hồi hè chẳng phải cũng bán cho ổng sao? Con với ổng từ sớm rồi, là năm nay còn tự bán”.

      “Tam Tam, số tiền lớn như vầy, mình phải làm thế nào”. Trương Hồng Cúc .

      “Mình gửi ngân hàng trước , số lẻ còn lại để dùng”.

      Giữ số lẻ lại tiêu xài? Diêu Liên Phát hỏi: “Giữ số lẻ hơn 700 tệ này lại hả”.

      “Ôi dào cha ơi, gửi 4 vạn, còn dư giữ lại hết để nhà mình chi tiêu tết nhất”. Diêu Tam Tam , “nhà mình nên mua cái tivi nè, lúc chị hai kết hôn chưa có mua tivi cho chị, rể mua rồi, giờ mình mua cho chị hai cái máy giặt . Qua tết, nhà mình gắn điện thoại ”.

      Giờ đây Diêu Tam Tam còn nhấn mạnh với Diêu Liên Phát đây là tiền kiếm, cần thiết nữa. Tiền này, dù sao cũng đều là do đem ngân hàng, gửi dưới tên , dùng như thế nào chủ yếu cũng là do quyết định. Dĩ nhiên, có tiền rồi, còn phải là để tiêu vào nhà hay sao?

      “Chị ba, chị ươm giống, công của chị là lớn nhất đó, chị muốn mua cái gì nè?”.

      “Muốn mua gì hả?”. Diêu Tiểu Cải suy nghĩ hồi lâu, rồi : “Sao chị cứ thấy tiền này kiếm được giống như nằm mơ vậy nhỉ?”.

      “Mấy vạn tệ này là chị nằm mơ rồi hả?”. Diêu Tam Tam cười nắc nẻ, “Mai mốt hai chị em mình liên thủ, tiền cốn cũng đủ rồi, còn phải kiếm nhiều tiền thêm, chẳng phải là chị ngủ yên giấc rồi sao?”.

      “Đêm nay sợ là chị ngủ yên rồi đó”. Diêu Tiểu Cải cười, “Mình mua chiếc mô tô ”.

      “Được đó”. Diêu Tam Tam nghĩ, mua chiếc, có ra ngoài cũng tiện lợi.

      “Hay là mình đừng mua mô tô, mua chiếc xe gắn máy , em muốn lái cũng dễ hơn”. Diêu Tiểu Cải nó.

      “Xem thường người kìa. Chị ba có thể lái mô tô, em cũng lái được vậy”. Diêu Tam Tam vênh váo hò hét. Mô tô chứ gì?

      Có điều, ngày mai đến Niệm Thành trước , mấy chị em mua mấy bộ đồ đẹp mà mặc, ừm, cả nhà ai cũng mua.

      Diêu Tam Tam vừa tính toán, vừa vui vẻ nghĩ, chẳng trách người ta thường gọi người nghèo chợt giàu lên là “nhà giàu mới nổi”, lý tưởng của giờ, chính là tiếp tục phấn đấu, làm nhà giàu mới nổi siêu bự.
      Lim-0403, huyenlaw68, 13emap8 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tương lai phía trước là hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :