1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chị muốn yên tĩnh sống fai dẹp nội loạn trc ah
      LạcLạc thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      San Nương a San Nương... Nàng cứ mãi rối rắm chuyện quản ko quản thế này... Muốn hết phiền toái phải xử lý thứ có thể gây phiền toái trước thôi.
      LạcLạc thích bài này.

    3. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      San nuong có quản gia ko vay lạc lạc mong nàng quản gia mấy phiền toái

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 24: Thua thiệt là phúc
      Editor: Meo Moon
      Khi San Nương ló cái đầu ướt nhẹp ra khỏi thùng tắm bằng gỗ bách cao cỡ nửa người kia, Lý ma ma cầm khăn lông qua. Thấy thế, vội vội vàng vàng phủ khăn lông lên đầu nàng, quở trách: “Chẳng phải nương chỉ ngâm chút sao? Sao lại nghịch ngợm như vậy? Nhìn , tóc ướt hết rồi, cẩn thận bị lạnh!”

      San Nương cười cười, cũng có trả lời.

      Lúc này các nàng ở trong căn phòng thuộc lầu hai của Xuân Thâm Uyển.

      San Nương chỉ thay đổi lầu , còn đổi cả lầu hai của tú lâu.

      Lầu hai cũng có ba gian phòng như lầu . Từ cầu thang phía Tây bắt đầu, là hành lang có lan can kiểu mỹ nhân tựa. Vốn dĩ toàn bộ cửa ba gian phòng đều đối diện hành lang, San Nương cho người mở cửa trong tương thông, biến ba gian phòng thành thể từ bên trong, sau đó đem gian phía Tây làm phòng trà, gian giữa làm phòng ngủ, mà gian phía Đông trong góc đổi thành nơi sinh hoạt hàng ngày của nàng.

      Phòng sinh hoạt hàng ngày này lớn, bàn trang điểm của San Nương đặt bên dưới cửa sổ phía Nam, dưới tường phía Đông đặt chiếc giường êm, dưới cửa sổ phía Bắc là thùng nước tắm to bằng gỗ bách mà nàng nhọc nhằn khổ sở mang từ Tây Viên ra —— Lúc này, nàng ngâm mình trong chính thùng tắm lớn đó.

      Còn bức tranh miêu thú làm bình phong thủy tinh, San Nương sớm lên kế hoạch kỹ càng, tương lai để đằng trước thùng nước tắm này.

      Chẳng qua, giờ bình phong còn chưa làm xong, Lý ma ma sợ nàng bị lạnh nên mới đốt thêm mấy lò hương trong phòng, lại bảo Lục An dời ấm trà vào, vừa tăng thêm nhiệt độ trong phòng, vừa pha trà cho San Nương.

      Lúc này, Lục An vốn trông ấm trà lại bị Ngũ Phúc chạy tới bên cạnh, nàng chỉ nắm tay, luống cuống nhìn Ngũ Phúc.

      Ngũ Phúc nghiêm mặt, dùng sức lực cần thiết ra sức quạt ấm trà, dáng vẻ như ‘Mau hỏi ta vì sao lại tức giận.’

      Ngược lại, Tam Hòa vẫn bình tĩnh nhã nhặn, thấy Lục An đứng đó có chủ ý, bèn gọi nàng lại, dạy nàng cách xông hương cho xiêm y của San Nương, nàng lập tức lấy bộ khác làm theo. Bếp lò được chuyển tới gần thùng tắm để tiện cho Lý ma ma giúp San Nương hông khô mái tóc ướt.

      Nhất thời, trong phòng ngoại trừ tiếng ‘lách tách’ của lửa than ra, chỉ có thanh ‘phần phật’ của cây quạt trong tay Ngũ Phúc.

      San Nương thoải mái ngâm mình trong thùng tắm lớn, vừa mặc cho nhũ mẫu lau khô tóc ướt cho nàng, vừa nhắm mắt lại cười nói: “Ngũ Phúc, gió em quạt tới chỗ ta, nghe tiếng quạt của em khiến người ta thấy lạnh rồi.”

      Động tác của Ngũ Phúc hơi chậm lại, nàng ngẩng đầu nhìn San Nương vừa ̣nh nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của nhũ mẫu. Nàng đành nuốt cục tức vào, cứng nhắc đổi câu chuyện, hỏi San Nương: “Giờ nương cần uống trà à?”

      Lý ma ma vội nói: “Chờ nương ra mới uống.” Rồi với San Nương: “ nương đừng ngâm nữa, lúc này tháng hai, thời tiết rất lạnh, tóc nương lại ướt, kẻo bị lạnh đấy.”

      sao đâu, nước còn nóng lắm.”

      San Nương lại trầm vai vào trong nước, trong lòng thầm vạch kế hoạch chuyện ngày mai cần làm.

      Trong nhà rối loạn hết, nàng làm đương gia nhiều năm (ít nhất cảm giác như vậy) thực sự thể tiếp tục nhịn nữa. Mà nếu nàng quyết ̣nh nhúng tay, chắc chắn sẽ phải chống lại Mã ma ma. Từ ánh mắt cứng rắn của Mã ma ma, nàng có thể nhìn ra, giữa hai người chỉ sợ có cái kết tốt đẹp… Nếu là nàng ở kiếp trước, chừng nàng sẽ tàn nhẫn nghĩ cách trực tiếp đuổi người, nhưng kiếp này…

      Có lẽ kiếp trước nàng cũng là một người cứng rắn như thế, biết khai thông, mọi việc chỉ biết cưỡng ép người khác thuận theo mình. Nên kiếp này, đối mặt với ác ý của Mã ma ma, nàng cũng ác cảm bao nhiêu, ngoại trừ cảm thấy phiền toái và bực mình… Chính vì chút thay đổi này ảnh hưởng, khiến nàng nhịn được nghĩ, nàng có thể tìm cách gì đó chung sống hòa bình với Mã ma ma. Ít nhất, nàng cũng nên thử cho Mã ma ma một cơ hội, thử thay đổi tính hung hăng của bà ta… Tựa như kiếp trước của mình, kỳ thật vẫn hy vọng có thể có người cho nàng cơ hội sửa đổi…

      Đương nhiên, hy vọng đều tốt đẹp, thực tế chưa hẳn. Nàng muốn cải tạo Mã ma ma cũng phải xem Mã ma ma có muốn bị người ta thay đổi . thế, nàng cần phải cẩn thận đề phòng Mã ma ma mới đúng...

      —— khắc kia, San Nương ý thức được, quả nhiên ‘bản tính khó dời’, nàng luôn miệng nói mình phải thay đổi nhưng nàng vẫn nhịn được muốn sửa đổi chuyện vừa mắt nàng… chẳng khác kiếp trước chút nào…

      Lúc này San Nương chỉ yên lặng phân tích đối thủ của nàng, phân tích mọi mặt nàng phải đối mặt.

      Mã ma ma kia đối với San Nương, kỳ thật cũng khó đối phó. Cái khó khăn là người sau lưng Mã ma ma cơ. Chỗ dựa của Mã ma ma chỉ là lão gia và phu nhân. Ngũ phu nhân vừa nhìn biết thể dựa rồi, nên người bà ta có thể dựa —— , chính xác mà nói, người Mã ma ma có thể dựa —— cũng chỉ có người cha chẳng biết khi nào mới về của nàng.

      Nếu vậy, nàng ngốc lắm mới buông tha cơ hội có thể chiếm thượng phong này. Chuyện đầu tiên của sáng mai, nàng phải thuyết phục phu nhân, từ chỗ phu nhân tranh thủ quyền lợi tham gia quản sự. Có lẽ phu nhân đã sớm ước gì có người đứng ra thay bà quản sự, việc này có gì khó cả. Mà khó khăn là, thực ra San Nương muốn rơi vào những rắc rối trong nhà.

      Kiếp trước là bất đắc dĩ, kiếp này nàng ngốc như thế nữa, vì người khác mà hoàn toàn buông tha bản thân, do đó nàng phải suy nghĩ kỹ càng, trước mắt làm sao lợi dụng toàn bộ trong nhà, vừa để những mớ bồng bông này trôi chảy hẳn, cũng muốn đảm bảo bản thân có một cuộc sống thoải mái… Đương nhiên, còn phải chú ý mặt mũi của phu nhân, nàng thể hoàn toàn trở mặt với Mã ma ma được… Còn nữa, nàng còn phải suy xét phản ứng có thể có của cha nàng...

      Chỉ tiếc, tạm thời nàng vẫn chưa hiểu rõ người cha kia của nàng.

      Kiếp trước Viên Trường Khanh từng nói, chỉ cần biết người biết ta mới có thể chiếm tiên cơ.

      Bỗng dưng, San Nương rùng người một cái, đến nỗi sóng nước trong thùng tắm đều dập dờn theo.

      Nghĩ đến Viên Trường Khanh, khỏi làm nàng nhớ tới tiệm đồ gỗ hề biết đến sự tồn tại đó ở kiếp trước. Nàng bỗng nhiên có cảm giác rợn tóc gáy —— Phải chăng, ở kiếp trước, Viên Trường Khanh cũng hoàn toàn biết gì về Hầu gia bọn họ như biểu hiện bề ngoài?

      Trong lúc bị nàng bức bách, hắn từng nói, nguyên nhân trước đây hắn chọn nàng là vì nàng là người ‘thích hợp nhất’ —— Vậy có phải , thực ra trước khi tham gia Xuân Thưởng yến, Viên Trường Khanh đã từng đánh giá nàng và các tỷ muội của nàng ? Nên hắn mới biết nàng là người dễ bảo nhất, ngoan ngoãn nhất, theo khuôn phép nhất, khó gây phiền toái nhất trong nhà, do đó hắn mới chọn nàng?!

      Vì nàng... ‘thích hợp nhất’?!

      San Nương chợt run rẩy.

      “Nhìn , đã bảo sẽ bị lạnh mà!” Lý ma ma giúp San Nương lau tóc ướt cảm giác được nàng run rẩy, bèn vội vàng nhúng tay vào nước thử độ ấm, sau đó lại khuyên một câu: “ nương, tùy tiện ngâm là được, đứng dậy .”

      San Nương trả lời, chỉ nhắm mắt như cũ.

      Kiếp trước chuyện nghĩ ra, hôm nay cách một đời, sau khi suy nghĩ về người đó đã phai nhạt bớt mới khiến nàng hiểu, thì ra luôn phải như nàng nghĩ, và nàng mãi chịu thừa nhận —— thứ Viên Trường Khanh kia muốn từ đầu đến cuối chỉ là ‘tương kính như tân’, mà thứ nàng muốn trước giờ lại phải…

      Cho nên mới có thể ‘có chừng có mực’, mới có thể : "Nàng đòi hỏi quá nhiều."

      ...

      Trong góc phòng, Ngũ Phúc đá thúng đụng nia.

      San Nương để ý tới nàng, chỉ nhắm mắt lại hỏi: “Phòng mới đổi cho các ngươi có tốt ?”

      Lý ma ma than thở: "Vốn cũng phải chuyện lớn gì, ngược lại để người ta nói nương ngông cuồng..."

      San Nương khẽ cau mày, Tam Hòa thấy vậy vội cười nói: "Ngược lại cách Xuân Thâm Uyển của chúng ta xa, chỉ cần qua một cửa hông là đến. Vừa khéo, bên kia đúng lúc có bốn gian phòng, chúng em mỗi người một phòng. Đáng lẽ việc này hợp quy củ, có điều mấy gian phòng kia lớn, vốn thể nhét thêm người thứ hai, Phương Ma ma có nói, xem như bồi tội, nên chẳng ai dèm pha gì.”

      Lý ma ma thở dài tiếng: "Cần gì phải thế, chỉ nhịn một chút thôi…”

      Một chữ ‘nhịn’ khiến San Nương lại nhíu mày. Có điều nàng còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Ngũ Phúc ở bên kia nhảy bật lên, hét: “Nhịn nhịn nhịn, ma ma lúc nào cũng vậy, cho dù chúng ta có nhịn, nhưng người khác đâu chịu nhịn?!”

      "Hửm?" San Nương mở mắt, "Em sao thế?"

      "Em tức giận!" Ngũ Phúc thở phì phò : "Em tức giận thay nương!"

      Nếu mở miệng, thì San Nương trêu nàng nữa, cười hỏi: “Được rồi, em tức giận. Nhưng em thay ta tức giận cái gì?”

      "Ngũ Phúc!" Nhũ mẫu nhịn được lần nữa dùng ánh mắt ép Ngũ Phúc. Ngũ Phúc bĩu môi, tố cáo: “Ma ma cho nói kìa!”

      Thật ra dù Lý ma ma cho nói, San Nương cũng có thể đoán được, chắc chắn các nàng nghe được lời khó nghe gì ở bên ngoài rồi.

      Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Lý ma ma: "Mặc kệ bên ngoài gì, tốt nhất nên nói với ta một tiếng, cũng đỡ để cho tương lai ai hỏi ta, ta lại chẳng biết gì hết.”

      Ngũ Phúc nghe xong, ném quạt sang một bên, tức giận bất bình: “Là nương nói nhé, chúng ta gây phiền toái, cũng sợ phiền toái! Lúc nãy tới phiên em và Lục An tới nhà bếp dùng bữa tối, chúng em ở nhà bếp nghe được, cũng biết là nha đầu phòng nào đặt điều, chỉ nói nương bắt nạt Nhị gia, còn nhúng tay vào việc trong viện của Đại gia. Em vừa nghe lập tức nổi giận, muốn kéo nha đầu kia lý luận, vậy mà mấy người trong nhà bếp đều giúp nha đầu ấy, để chạy mất! Em trở về nói cho ma ma hay, ma ma lại bảo chúng ta nhịn, còn nói em đừng gây thị phi ở bên ngoài. Em gây thị phi chỗ nào?! Rõ ràng bị người ta bắt nạt tới chóp mũi rồi, nếu em nói, chẳng nhẽ để người ta tưởng mình là con rùa đen rúc đầu sao?”

      San Nương nhìn Lý nhũ mẫu, nhịn được giơ tay đỡ trán, yên lặng thở dài một tiếng.

      Nhũ mẫu của nàng là người tốt bụng, nhưng đối nhân xử thế thái quá… Tin tưởng mỹ đức, tin con người có bản thiện, tin chỉ cần mọi chuyện đều nhịn một bước, thì người ta cũng sẽ quân tử nhường một bước. Nhưng bà chẳng biết rằng khi quân tử đấu với tiểu nhân, quân tử càng quân tử, mà tiểu nhân càng tiểu nhân…

      Cũng vì tính cách này, mà nhũ mẫu gặp phải cả nhà chồng tiểu nhân ấy, cuối cùng làm bà gặp những thứ bất hạnh kia… Chính vì nhũ mẫu hiền lành mới bị trong nhà ép đến bước đường cùng, sợ liên lụy nàng nên chọn từ chức rời … Trong khi nàng cho rằng nhũ mẫu từ chức là để ra ngoài hưởng phúc…

      Bởi vì chữ ‘nhịn’, nhũ mẫu bị người ta bức đến cùng đường cũng chưa từng nghĩ xin người khác hỗ trợ, chỉ bị động chọn nhẫn nhịn, nhịn hết lần này tới lần khác, cho đến khi còn chỗ nhịn nữa, bị người bức tử…

      Khi đó, nàng chẳng biết gì cả, còn cho nhà táng tận lương tâm đó quà rất dày…

      ‘Nhịn’ của nhũ mẫu, chỉ hại cả đời bà, cũng khiến San Nương bứt rứt suốt đời…

      Đối với kiếp trước, San Nương sâu sắc tự kiểm điểm, cũng biết mình bao giờ trở về đường cũ, nhưng nhũ mẫu của nàng có kỳ ngộ như nàng, tất sẽ biết, bản tính của bà sẽ mang đến cho bà tai ương gì, cũng đương nhiên có khả năng tỉnh ngộ tự cứu mình…

      Nghĩ tới chuyện nhà của nhũ mẫu, đôi mắt San Nương hơi lóe lên, bỗng cười lạnh. Kiếp này, có nàng che chở, tất nhiên nhũ mẫu thiệt thòi nữa. Nhưng nếu nhũ mẫu vẫn thay đổi bản tính người tốt thối nát kia, chỉ sợ ở nơi nàng nhìn thấy, nhũ mẫu vẫn

      “Thua thiệt là phúc đấy.”

      Chỉ nghe nhũ mẫu thở dài, nhìn Ngũ Phúc : “Lúc trước khi ngươi còn ở Tây Viên, tính tình nóng nảy thế, sao mới trở về hai ba ngày, biến thành như vậy rồi? Còn rước họa cho nương…”

      San Nương híp đôi mắt xinh đẹp cái, đột nhiên nàng ở trong thùng tắm trở mình, nằm sấp mép thùng, hỏi nhũ mẫu: “Ngũ Phúc rước họa cho ta chỗ nào?”

      Nhũ mẫu thấy toàn bộ cánh tay nàng đều lộ ra ngoài, vội ấn nàng trở vào nước, lắc đầu : “Chúng ta mới trở về, nhiều thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Cũng đâu phải người khác gì mọi người đều tin, công đạo tại lòng người.”

      "Công đạo tại lòng người sao?" San Nương cười lạnh, "Cái gì gọi là công đạo? Cái gì gọi là lòng người? Bất kỳ chuyện gì đều có hai mặt, như chuyện hôm qua, trong mắt chúng ta, là tiểu tử kia gây , nhưng vì sao trong phòng bếp lại truyền ra những lời đó? Huống chi ta xác thực có đánh , cũng xác thực quỳ trong viện ta. Mọi người truyền lời, thường thường suy xét toàn bộ , chỉ truyền theo cách mình nghe được. Nếu chúng ta cãi lại, người khác chỉ biết chuyện tiểu tử ấy bị đánh, phạt quỳ. ‘ ’ như vậy truyền nhiều ra, người tin dĩ nhiên cũng nhiều ra, ắt cũng hình thành cái gọi là ‘lòng người’. Lòng người ủng hộ hay phản đối, tất tạo thành ‘công đạo’. Cái gọi là ‘công đạo tại lòng người’ của nhũ mẫu, trắng ra là do người mặc sức khống chế trong tay. Nếu nhũ mẫu lòng đặt cái gọi là ‘công đạo’ lên ‘lòng người’ người khác, ta chỉ sợ cuối cùng nhũ mẫu thất vọng thôi.”

      "Đúng, đúng!" Ngũ Phúc gật đầu liên tục, "Chính là chuyện hôm nay, nếu nương câu, chẳng phải đại gia chịu oan ức sao?! Nên em mới tức giận, náo loạn hồi trong phòng bếp…”

      "Hả? Em gây chuyện?" San Nương nghiêng đầu nhìn Ngũ Phúc.

      Ngũ Phúc bĩu môi: “ nương cũng quá coi thường em rồi, bốn chữ ‘có lý có tiết’ này do nương dạy em đấy! Em chỉ dựa theo quy củ trong phủ dạy dỗ những người kia trận thôi.”

      Tam Hòa cười : "Em cũng cảm thấy Ngũ Phúc ầm ĩ trậncũng tốt. Như nương , chuyện gì cũng có hai mặt, nếu chỉ nghe mặt, chẳng phải cuộc đời bất công ư? Dù sao cũng phải để người ta nghe phía chúng ta mới được.”

      Nhũ mẫu nhìn chủ tớ ba người ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’, chỉ biết thở dài tiếng, lắc đầu : “Ta lại ba người các ngươi. Nhưng chỉ có điều, nương nhà nào, dù gì cũng phải khiêm tốn ngoan ngoãn mới tốt, nếu chỉ sợ bị người ta dèm pha.” xong, bà kêu Ngũ Phúc thay bà tiếp tục hông khô tóc cho San Nương, còn bà xoay người vào phòng, chẳng biết lấy thứ gì.

      Vì vậy, Ngũ Phúc tới tiếp tay, vừa nháy mắt ra hiệu với San Nương. Các nàng đều biết bản tính của nhũ mẫu, thứ nhất sợ gây phiền toái, thứ hai sợ bị người dèm pha, thứ ba à…

      "... đường cũng sợ giẫm chết con kiến." Ngũ Phúc đến bên tai San Nương, thấp giọng : "Nếu ma ma biết chuyện nương đánh Cửu gia, Thập gia, biết có sợ vỡ mật ?”

      San Nương cười liếc xéo nàng cái.

      Ngũ Phúc lại , "Em chỉ sợ Cửu gia Thập gia trở về lung tung thôi."

      "Nếu là em, em em bị tiểu nương đánh ư? Huống chi còn là lúc đoạt tiền người khác.” San Nương cười .

      Ngũ Phúc lập tức thấy thoải mái, cười híp mắt với San Nương, lại xoay đầu nhìn Lý ma ma còn tìm đồ trong phòng, khẽ : “Em cược với nương, nếu ma ma biết chuyện nương đánh người, sợ rằng bà cũng chỉ do đối phương đúng.”

      "Đúng thế, sau đó lúc có ai dạy dỗ ta: Thua thiệt là phúc."

      Nàng bắt chước giọng điệu của nhũ mẫu, ai ngờ nhũ mẫu cầm chồng khăn lông sạch ra, vừa vặn nghe được liền thở dài: “Đúng, thua thiệt là phúc. Nếu nương uất ức, còn có lão gia và phu nhân làm chủ, nương đừng tự mình chống lại di nương.”

      Do đó, Ngũ Phúc nhìn San Nương làm mặt quỷ.

      Mặt quỷ này vừa vặn bị Lý ma ma nhìn thấy, bà đưa tay vỗ nàng cái, trách cứ nàng: “Cho dù ngươi lòng hộ chủ, nhưng tốt xấu gì cũng phải có chừng có mực, sao lại cấu xé với người trong nhà bếp chứ? Họ lại bảo chúng ta có lý thành vô lý.”

      Ngũ Phúc phục : "Ta đâu có cấu xé với các nàng, ta chỉ quy củ trong phủ quy với các nàng thôi! Nhắc tới mới , quy củ trong phủ rất loạn, nếu còn ở Tây Viên, chẳng cho chuyện hạ nhân dèm pha về chủ tử đâu! Sớm xé miệng bọn họ rồi.”

      San Nương từ trong thùng nước đứng dậy, vừa bảo nhũ mẫu cầm khăn lớn bọc nàng, đỡ tay Ngũ Phúc ra khỏi thùng tắm, vừa cố ý chống lại lời nhũ mẫu, với Ngũ Phúc: “Lần sau em cứ thẳng tay xé miệng bọn họ là được.”

      Nhũ mẫu nghe xong giậm chân : “ nương còn đầu độc nàng! Tha cho người được nên tha …”

      “Tại sao phải tha?” San Nương duỗi tay để Tam Hòa mặc xiêm y cho nàng, lại cười với Ngũ Phúc: “Điều chúng ta cần là được lý tha cho người ta. Lần sau gặp chuyện như vậy, khi lý nổi em cứ đánh. Nếu đánh xảy ra vấn đề gì nương ta gánh cho em.”

      "Tuân lệnh!" Ngũ Phúc dứt khoát đáp ứng.

      Lý ma ma lại giậm chân thở dài, bà vốn nỡ chỉ trích San Nương nửa câu.

      San Nương nhìn nhũ mẫu, bỗng xoay người ôm cổ bà, cười : “Nhũ mẫu, ngược lại ta muốn khuyên ngươi đấy, cho dù muốn làm quân tử cũng phải nhìn xem đối phương có phải là quân tử hay . Nếu ngươi chỉ lo làm quân tử, mà đối phương lại là tiểu nhân ‘được lý tha cho người ta’ như ta thế, dù ngươi có nhường bước, ta cũng cưỡng chiếm ngươi ba bước, ngươi định làm thế nào? Nếu ngươi lui từng bước , mà ta cứ từng bước ép sát, cuối cùng khiến mươi thể lui thêm được nữa, ngươi định làm sao?”

      Nhũ mẫu bất đắc dĩ lắc đầu, lấy áo khoác từ trong tay Lục An khoác lên người San Nương, “ nương cũng quá cực đoan rồi, ta lại tin rằng, thế gian này vẫn còn tồn tại công đạo. việc có thể phân thị phi đúng sai, cho dù nhất thời thể, cuối cùng ngày có thể thôi.”

      Cuối cùng ngày?! Chờ người khác làm sáng tỏ cho mình?

      San Nương miễn cưỡng cười, ôm lấy áo khoác : “Lời này khiến người tuyệt vọng quá, đôi khi, đặt ngay trước mặt, chỉ cần phải mình cầu, ai chịu tin đâu.”

      Do đó, ngày tiếp theo, Hầu Thập tứ nương đích thân ‘thăm bệnh’, lúc dùng giọng điệu như vô tình hỏi chuyện nàng phạt Hầu Quyết, San Nương chỉ cười cười, trong lòng thầm : Quả nhiên, nhũ mẫu sai, nàng sai.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 25: THỈNH TỘI
      Editor: Shiyu
      Sáng sớm hôm sau, San Nương liền đến thỉnh an phu nhân.

      San Nương vốn cho rằng, dù thế nào Mã ma ma cũng báo cáo phu nhân chuyện mấy ngày nay, thậm chí còn có thể lung tung vài câu về nàng, ngờ phu nhân vừa nhìn thấy nàng liền cười khanh khách : “Lại nhìn trúng thứ gì ở chỗ ta nữa?” —— Rốt cuộc là bộ dáng cái gì cũng biết.

      San Nương cười : “ phải, con tới đây để thỉnh tội với phu nhân.”

      Trong nháy mắt nét mặt Diêu thị thoáng mất tự nhiên.

      Vì vậy San Nương đoán, chừng Mã ma ma với phu nhân rồi, nhưng Ngũ phu nhân này sợ phiền phức nên cố ý làm như cái gì cũng biết —— được rồi, nàng biết chân tướng.

      Do đó nàng lại cười : “Con thỉnh tội với phu nhân, thỉnh phu nhân tha thứ cho con gần đây lười biếng ạ.”

      Diệu thị kinh ngạc vô cùng. Tuy muốn quản nhưng rốt cuộc vẫn là chủ mẫu nhà, gần đây trong nhà huyên náo lớn thế. Nên bà cho rằng San Nương nhắc đến những việc bà muốn nghe kia, nhưng ngờ…

      Chỉ thấy San Nương đứng lên, khụy gối trước mặt bà, cười : “Lúc trước con ở nhà, mình phu nhân vất vả lo toan mọi việc trong nhà. thời con trở về, xuất phát từ hiếu đạo, cũng nên chủ động đứng ra giúp phu nhân mới đúng, con lại ỷ vào phu nhân hiền lành thừa cơ vụng trộm lười biếng, ngẫm lại cực kỳ hổ thẹn. Cho nên hôm nay con thỉnh tội với phu nhân, đồng thời xin phu nhân cho giết giặc ạ, trong nhà phàm việc gì cần đến con, thỉnh phu nhân cứ phân phó. Dầu sao mấy năm nay con ở Tây Viên theo Lão phu nhân học quản gia, nhất định có thể giúp phu nhân quản lý thỏa đáng việc trong nhà, để phu nhân bớt lo hơn.”

      ra trong đêm San Nương mới trở về, vì áp chế Mã ma ma, nàng loáng thoáng tiết lộ chút ý tứ như vậy với phu nhân. Phu nhân cũng cảm thấy, mặc dù Mã ma ma có thể thay bà giảm ít phiền toái nhưng rốt cuộc Mã ma ma chỉ là nhũ mẫu, thời khắc mấu chốt chung quy được việc như chủ tử, do đó bà cũng thử thăm dò Mã ma ma. Mà bà mới lộ ý tứ chút, Mã ma ma sầm mặt. Vì vậy phu nhân theo thói quen nhượng bộ, nhắc tới chuyện này nữa. Cũng bởi vì thế, Mã ma ma luôn oán trách đại nương, bà chỉ nghĩ do lúc trước bà đề cập việc kia, ngược lại cảm thấy Mã ma ma có lòng khác.

      Mà lúc này San Nương chạy tới chủ động xin giết giặc, trong lòng phu nhân nào có ý vui, nhưng lại lo lắng Mã ma ma bày sắc mặt cho bà xem, bèn xoay đầu nhìn Mã ma đứng bên.

      Quả nhiên gương mặt ngựa của Mã ma ma dài thườn thượt, vui : “Ý nương là cảm thấy phu nhân quản gia có chỗ tốt, cần nương chỉ ra chỗ sai?”

      San Nương chớp mắt mấy cái, kinh ngạc : “Sao ma ma lại lời ấy? Ta chỉ muốn tận tâm làm trọn hiếu đạo của người con thôi, cũng thể để mình phu nhân vất vả mà ta chỉ lo tiêu dao tự tại được? Huống chi ta mười bốn rồi, nương nhà nào lớn chừng này chỉ lo vui đùa, giúp quản lý trong nhà chứ? Ơ…”

      Đột nhiên nàng che miệng, giống như mới kịp phản ứng, áy náy với Mã ma ma: “Ma ma hiểu lầm rồi. Mấy năm này cũng nhờ ma ma giúp phu nhân đó, ta hỗ trợ, thực ra chỉ hỗ trợ thôi, cũng phải muốn đoạt chức trách quản gia của ma ma. Hơn nữa, dù ma ma muốn thanh nhàn, nhưng phu nhân và ta cũng chịu để ma ma buông bỏ đâu. Ta chỉ muốn , mọi thứ đều có ưu và nhược điểm của nó, cho dù phu nhân và ma ma có ba đầu sáu tay cũng có chỗ trông nom được, ta chỉ muốn lấp chỗ thiếu sót thôi.”

      Nàng chuyển qua Diêu thị, “ dối gạt phu nhân, mấy ngày nay trở về, con lặng lẽ quan sát chút, thấy đa phần người trong nhà đều tốt, chỉ có vài người có thể do làm lâu năm, nên dần dần hơi chậm trễ. Con nghĩ, quản lý việc hằng ngày cần con, nhưng con có thể ở bên giúp phu nhân và ma ma gõ họ vài cái, siết chặt quản lý những người chịu vươn lên, thứ nhất tránh cho phu nhân làm người ác trước mặt người khác, thứ hai,…” Nàng nhìn Mã ma ma, “ chứ ma ma đừng mất hứng, rốt cuộc ma ma cũng chỉ là ma ma, đôi khi, có vài lời hữu hiệu bằng phu nhân hoặc ta ra.”

      Nàng chuyển sang phu nhân lần nữa, “Đây đều là số chuyện , cần phu nhân hao tâm tổn sức, chi bằng con ôm vào, là mảng hiếu tâm con đối với phu nhân.”

      Phu nhân Diêu thị nhìn Mã ma ma á khẩu phản bác được, lại nhìn San Nương, bỗng cảm khái thôi. Lúc bà bằng tuổi San Nương, gặp người ta run rẩy, đâu dám cãi cọ với họ chứ? Huống chi nhũ mẫu của bà là người mạnh mẽ, dù đối mặt với người chủ tử này, cũng dễ dàng cúi đầu. Ấy thế mà San Nương dám chống lại nhũ mẫu nóng nảy cứng rắn của bà, còn toàn đạo lý lớn, đến nỗi nhũ mẫu bà mở miệng được…

      Vốn phu nhân cho rằng, chừng San Nương như Mã ma ma muốn đoạt quyền quản của nhũ mẫu bà, nếu như vậy, phu nhân thể nghiêng về phía nhũ mẫu của mình. Nhưng hôm nay nghe, đại nương này chỉ muốn giám thị, thực ra xung đột với nhũ mẫu… thế dễ xử lý thôi.

      Vì vậy Diêu thị thở phào nhõm, nhìn Mã ma ma cười : “San Nương đúng, hôm kia phải ma ma oán hận ta, có người trong nhà phục sao? Ta chây lười quen rồi, giờ nếu San Nương chịu chủ động gánh những chuyện này, ngược lại giải quyết giúp ta phiền toái lớn.”

      Bà nhìn San Nương, “Vậy vất vả cho con và ma ma rồi,” lại nhìn Mã ma ma, “Về sau có chuyện gì, ngươi cứ thương lượng với nương để xử lý, đừng đến chỗ này phiền ta.” —— Ý tứ đúng là thừa cơ dứt khoát hoàn toàn buông tay!

      Mã ma ma ngẩn ra, vừa định há miệng phản bác, Diêu thị giống như chạy trốn, thuận miệng ứng phó hai câu, liền kéo Minh Lan đầu cũng xoay lại trốn vào khuê phòng.

      San Nương thu tay áo đưa phu nhân quay về, sau đó đứng thẳng, lễ phép gật đầu với Mã ma ma, cười : “Về sau thỉnh ma ma chỉ giáo nhiều hơn.”

      Mã ma ma yên lặng nuốt tiếng hừ lạnh, nhìn chằm chằm San Nương cười khẩy : “ nương còn trẻ, quản gia vừa bận rộn vừa rắc rối, chỉ mong nương đừng đánh trống lui quân giữa đường là được.”

      San Nương khoát tay cười : “Ta biết ma ma hiểu lầm ta. thực tế, ta thực có lòng muốn chọc khoét ma ma, cũng muốn nhúng tay vào việc quản gia của ma ma, ma ma có thể yên tâm. Ta với phu nhân, ta chỉ gánh trọng trách giám sát mà…”

      nương quả nhiên xứng danh tài nữ, cái gì cũng đều là đạo lý,” Mã ma ma lần nữa cười khẩy, “Cái gọi là ‘giám sát’, cho dù ta làm gì nương cũng có quyền bắt bẻ thôi!”

      “Sai, sai,” San Nương cười , “Ma ma quản gia lâu ngày, sợ là quên, mặc dù bây giờ phủ chúng ta còn tước hàm nhưng từng kế thừa phong tước trăm năm, trong nhà sớm có quy củ tương ứng, ngay cả người gác cổng cũng có quy định hoàn chỉnh tương ứng, phải ai cũng có thể tùy tiện khoa tay múa chân. Tin rằng chỉ cần mỗi người đều dựa theo quy củ mà làm, dù ta cố tình bắt bẻ, cũng có chỗ để bắt bẻ được. Nếu mọi người đều giữ quy cũ ma ma quản lý càng thoải mái hơn chứ. Đây là chức trách của ta.”

      xong, San Nương cười khanh khách gật đầu thi lễ với Mã ma ma, mang theo nha hoàn rời khỏi viện phu nhân.

      Mã ma đứng dưới hành lang nhìn San Nương xa, đôi mắt ngựa kia hung hăng trừng theo, trong lòng lại nghĩ ra đối sách nào —— Tựa như San Nương , trong nhà sớm có bộ điều lệ quy định hoàn thiện, thậm chí vốn có chức vụ giám sát, chẳng qua bà ta cứng rắn quen rồi, chịu nổi người khác trói buộc, nên sớm lặng lẽ tước quyền những người giám sát đó. Mà hôm nay nghe ý đại nương, ràng muốn bắt tay vào làm từ vị trí giám sát này.

      Mỗi câu mỗi chữ của San Nương đều vin vào chữ ‘Lý’, làm bà muốn phản đối cũng tìm ra lý do thích đáng.

      Nha đầu kia, quả mới mười bốn ư? Hoặc là , lão phu nhân trong Tây Viên lợi hại , dạy đứa trẻ chưa thành niên chặt chẽ đến thế?!

      *·*·*

      Khi người hầu trong nhà mở to mắt nhìn xem đại nương được Tây Viên dạy dỗ ra này có uy phong thế nào, San Nương lại bắt tay vào việc quản gia, mà bày tư thái chủ nhân trước, tiếp đãi vị khách mời mà đến.

      Dựa theo quy củ tập tục thời này, có người muốn đến thăm hỏi, trước đó nên đưa thiếp, xem chủ nhân có rảnh tiếp đãi hay , trừ phi người đặc biệt thân thiết mới miễn lễ tiết này. San Nương tự cảm thấy nàng và Thập tứ nương còn chưa thân đến mức ấy, nhưng người ta đưa thiếp, mà trực tiếp đích thân đến luôn.

      ngờ muội muội đến.”

      Trong Xuân Thâm Uyển, San Nương cầm chén trà trong khay trà Tam Hòa dâng lên, giương mắt nhanh chóng quét khuôn mặt khó nén đắc ý của Thập tứ nương, cười dịu dàng đưa chén trà tới trước mặt nàng ấy.

      Thập tứ nương mỉm cười tiếp nhận chén trà, ngước mắt đánh giá Xuân Thâm Uyển, : “Chỗ ở của tỷ tỷ quá.”

      San Nương mím môi cười, “Để muội muội chê cười.” Lại , “Còn chưa thu dọn xong đâu.”

      Nhìn vách tường trong phòng chính trống trơn, Thập tứ nương gật đầu cười , “Xem ra đúng , bên kia còn thiếu bức họa lớn.” tiếp: “Sớm nghe Ngũ thúc am hiểu hội họa, tỷ tỷ chừa lại phòng chính này, là chờ Ngũ thúc trở về đúng ?”

      Ngũ lão gia mặc dù am hiểu hội họa, nhưng dễ dàng vẽ tranh cho người ta, dù bản thân Lão thái gia cầu Ngũ lão gia, còn phải xem Ngũ lão gia có vui .

      San Nương lại mím môi cười, đáp: “ phải chờ tranh của phụ thân đâu, ta có thứ còn tốt hơn, ở bên ngoài trang hoàng ấy.”

      “Là bảo bối gì thế?” Thập tứ nương cảm thấy hứng thú hỏi dò.

      San Nương lại giả vờ thần bí đưa ngón tay lên môi, “Bí mật!”

      Thập tứ nương thầm khinh thường, môi hơi vểnh lên chút, lại nhìn San Nương : “Quên hỏi tỷ tỷ, sau khi tỷ trở về, bệnh có đỡ hơn chưa? Hẳn tốt hơn nhiều nhỉ? Ta nghe hôm qua tỷ tỷ còn dạo phố. Lão phu nhân cũng nghe rồi, còn cảm khái với bọn ta, trước khi tỷ bị bệnh nhất định là nhớ nhà quá, nên mới trở về lập tức khỏe ngay. Lão phu nhân còn , vậy, cho tỷ tỷ ở nhà thêm thời gian nữa cơ.”

      —— Đây cũng là mục đích hôm nay Thập tứ nương mời mà đến.

      San Nương khẽ híp mắt, thầm suy đoán lần này Thập tứ nương tới, rốt cuộc là bản thân muội ấy muốn xem trò cười của người ta, hay được lệnh của Lão phu nhân đến gõ nàng. Nét mặt nàng chẳng biểu lộ gì, chỉ ân cần mời trà bánh bàn, lại : “Để Lão phu nhân nhớ thương. cũng kỳ quái, sau khi về nhà quả nhiên tinh thần lập tức tốt hơn mấy phần, biết có phải như Lão phu nhân , do nhớ nhà ấy.”

      xong, nàng nhìn Thập tứ nương mỉm cười cái, lại hỏi nàng ấy, “Gần đây các muội bận gì?”

      Vì vậy Thập tứ nương dễ dàng bị nàng dẫn dắt suy nghĩ, mặt mày hớn hở kể cho Hầu thập tam nghe quá trình chuẩn bị Xuân Thưởng Yến.

      “Năm nay giống năm ngoái, mọi khi chúng ta đều tìm niềm vui thuyền hoa, kế hoạch năm nay ngược lại, tổ chức tiệc bên sông Lạc Mai, dời tất cả gánh hát lên thuyền hoa…”

      San Nương mỉm cười nghe, trong bụng lại thở than trận. Chủ ý này là sau Xuân Thưởng Yến năm ngoái nàng cười đùa ra, nàng cho rằng năm nay có nàng tham gia, Xuân Thưởng Yến này khác với trong trí nhớ, nhưng ngờ Lão phu nhân lại nhớ kỹ chủ ý kia của nàng, còn bố trí như vậy… Xem ra, kiếp này có số việc thay đổi, và có số việc vẫn thay đổi.

      “… biết đến lúc đó tỷ có thể tham gia hay ,” Thập tứ mang theo ý dò xét nhìn nàng, “Hôm qua Lão phu nhân còn , bên hồ gió lớn, giờ tỷ mới tốt lên tí, nếu tuổi trẻ lại mắc bệnh nặng gì tốt đâu.”

      Uy hiếp!

      San Nương mím môi cười. Đáng tiếc, nàng tránh còn kịp với cái Xuân Thưởng Yến kia đấy!

      Có lẽ nụ cười của San Nương quá quái dị, khỏi khiến Thập tứ nương thu liễm tâm tư phóng khoáng, vội : “Bất quá cũng chưa chắc, giờ mới giữa tháng hai, Xuân Thưởng Yến phải tới tháng ba mới tổ chức. Tỷ tỷ gấp rút điều dưỡng thân thể, đến lúc đó chúng ta cùng tham gia náo nhiệt.”

      San Nương cười hỏi: “Phải rồi, hôm nay phải là ngày học sao? Sao muội lại đến đây?”

      Thập tứ cười đáp: “Bởi vì Xuân Thưởng Yến, nên Lão phu nhân cố ý cho bọn muội nghỉ. Ngược lại là tỷ tỷ ấy, mau chóng khỏe lên nào, các tiên sinh ở học lý đều hỏi thăm tỷ tỷ đó.”

      San Nương cười cười, trả lời. Nàng đợi Ngũ lão gia trở về, thay nàng xử lý thủ tục tạm nghỉ học cơ. Có người Lâm gia và Viên Trường Khanh ở thư viện Mai Sơn, nàng nữa.

      Mà lúc này, nàng cho rằng Viên Trường Khanh tháng sau mới đến thư viện Mai Sơn học, lại gian khách trong thư viện, tiếp nhận tập tranh ảnh tư liệu về mọi người trong Hầu gia từ lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :