1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103: Cuộc Thi Tam Pháp Thuật



      28.8.1991

      “Cảm ơn xử lý kịp thời, giáo sư Snape.” Nhân viên Bộ Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật , “ Nếu công việc của chúng tôi phải thêm gấp đôi thế này.”

      Sau ta là các thành viên tổ kiện đột nhiên xảy ra từng người mở cửa các nhà dân Muggle ở xung quanh, bọn họ sử dụng bùa Quên với mọi người.
      Snape bắt tay ta.

      “Này! ghê quá.” người đàn ông đeo huy chương phù phép Mắt toét, “Cho dù là đứa bé cũng nên trừng phạt.”

      “Sợ là chúng ta thể trừng phạt đứa bé đấy, Girauld.” Người đàn ông đứng phía sau , “Nhìn xem người đàn ông này lộ ra cái gì này. Muggle kinh tởm.”

      “Bây giờ bọn nhóc phù thủy là càng ngày càng xằng bậy.” Nhân viên công tác đứng trước Snape thở dài, “ Muggle chết... Cái này cần nhân viên Ủy ban điều tiết các vấn đề của Muggle tham gia.”

      ta lấy tờ danh sách ra nhìn.

      “A, khéo, đứa bé kia mười tuổi. đến trường Hogwarts học năm nay đúng ?”

      “Chỉ cần đủ mười tuổi trước ngày mùng tháng chín, tất cả phù thủy tuổi đều có thể học tại Hogwarts.” Snape ngắn gọn.

      tốt quá.” Nhân viên công tác vui vẻ , “Đứa bé này quá nguy hiểm, vốn là chúng tôi phải phải phái người theo dõi con bé. Nếu chỉ còn ba ngày nữa khai giảng, chúng tôi lại tiết kiệm được công việc.”

      ---

      “Nhanh lên, Sylvia!”

      Tôi mơ màng mở mắt, phát mình dựa vào vai Draco để ngủ.

      “A,” Tôi xoa khóe miệng, “Lần này tớ ngủ ngáy chứ?”

      .” Draco nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ mặt như là ghét bỏ, “Nhưng mà mình nghĩ là nếu cậu tỉnh lại đúng lúc có khi nước miếng chảy ra rồi.”

      Blaise chôn đầu vào cánh tay, cười đến mức bả vai run run.

      “Má bị đè vào ai cũng chảy nước miếng, đây là phản ứng bình thường.” Tôi có chút ngượng ngùng cãi lại, “Bả vai cậu lại cứng như thế.”

      “Lần sau có lẽ cậu nên tìm Goyle hoặc Crabbe.” Draco châm chọc.

      “Có thể.” Tôi đánh giá bọn họ, “Đó là ý kiến hay.”

      Draco rầu rĩ hừ tiếng: “Sắp tới nơi rồi, cậu thích mặc đồ Muggle để vào trường à?”

      “Cậu có thể nhắc nhở mình thay đồ tự nhiên hơn chút .” Tôi đứng lên, lấy áo choàng từ trong rương hành lý ra.

      Đoàn tàu từ từ chạy chậm, sau đó giật cái rồi dừng lại.

      Cửa toa vừa mở ra, trong khí tiêng sấm ì ùng.

      Trời mưa vừa to vừa dày, gió thổi lớn làm mưa rơi người chúng tôi cứ tạch tạch.

      Chúng tôi di chuyển theo dòng người, qua sân ga tối om, leo lên xe ngựa.

      “Loại thời tiết này che ô cũng có tác dụng!” Tôi đóng cánh cửa xe, hắt hơi cái, “Có lẽ mình nên phát triển bùa Tránh nước mới được.”

      “Tớ nghĩ nó đơn giản như cậu đâu.” Draco ngồi đối diện, nước mưa theo mái tóc bạch kim của cậu chảy xuống, “Phí nhiều thời gian vào nó chỉ vì tránh mưa?”

      “Cậu cũng đúng.” Tôi quay đầu nhìn qua cửa sổ xe ngựa, sắp đến trường Hogwarts rồi.

      Xe ngựa xuyên qua cửa lớn có hai hình điêu khắc Lợn rừng có cánh, xe dừng lại trước thềm đá cửa lớn. Chúng tôi vội vàng lên thềm đá, xuyên qua hành lang tối om tiến vào sảnh đường, ngồi xuống dãy bàn của học viện nhà mình.

      Ở sảnh đường, hàng trăm ngọn nến lơ lửng trong trung, chiếu sáng những cái đĩa và cốc kim loại sáng lấp lánh. Bốn dãy bàn được mọi người ngồi đầy rất nhanh.

      “Nơi này ấm áp.” Tôi mừng rơi nước mắt.

      Draco nhìn về phía chỗ ngồi của các giáo sư, cau mày : “ ngạc nhiên là giáo sư Lupin vẫn còn ở đây.”

      “Đừng như thế, Draco.” Tôi cũng nhìn về phía đó, “Ít nhất là giáo sư có kiến thức về môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám từ khi chúng ta học tại trường.”

      Giáo sư ngồi dãy bàn giáo viên vẫn là những người năm ngoái, Dumbledore, giáo sư Flitwick có vẻ mặt còn tệ hơn mặt giáo sư Snape, bên cạnh là giáo sư Lupin cười nhã nhặn với bộ áo choàng bạc thếch. Bên cạnh giáo sư Lupin là chỗ ngồi trống.

      Giáo sư McGonagall đưa học sinh năm nhất tiến vào Sảnh đường. Bọn ướt đãm, run rẩy. Nghi thức phân viện bắt đầu.

      “Năm nay chỗ ngồi của các giáo sư hình như thêm chỗ.” Draco nhìn chăm chăm vị trí có người ngồi.

      “Có lẽ là mở thêm chương trình học mới?” Tôi đột ngột .

      “Đừng ngốc thế.”Draco nhìn tôi như nhìn đứa ngốc, “Chương trình học tại Hogwarts thay đổi mấy trăm năm nay rồi.”

      Cửa sảnh đường lại được đẩy ra. người đàn ông mặc quần áo Muggle tiến vào.

      Tôi vô cùng kinh ngạc.

      “Hả? Sirius Black?” Draco mãi mới ra được cái tên này, cậu khó chịu đánh giá bộ quần áo của Sirius – chiếc quần dài màu đen ướt sũng dán chặt vào chân, áo khoác màu đen, bên trong là áo T-shirt cổ tròn, còn đeo dây chuyền bạc kêu leng keng. Bộ quần áo này thể nào phù hợp được với thẩm mỹ của Draco rồi.

      Giáo sư McGonagall nhìn Sirius đầy trách móc, vô cùng đồng ý với người làm gián đoạn nghi thức phân viện. Bà nghiêm khắc : “ tới chậm!”

      xin lỗi, tôi có chút việc bận.” Chú Sirius nhàng lên dãy bàn giáo viên, ngồi ở vị trí trống bên cạnh giáo sư Lupin, chú ấy lắc mái tóc sũng nước giống như chú chó, nước bắn ra xung quanh.

      Giáo sư Snape khó chịu nhích sang bên cạnh chút ít, giống như là dù cách giáo sư Lupin vẫn có thể dính vi khuẩn nguy hiểm vậy.

      Nghi thức phân viện lại tiếp tục, rất nhanh là kết thúc rồi.

      “Rất tốt! tại chúng ta đều ăn no uống đủ rồi, tôi muốn mọi người chú ý chút, tôi muốn thông báo với mọi người mấy thông tin sau.” Cụ Dumbledore đứng lên, cười tủm tỉm với chúng tôi, “Tôi hân hạnh thông báo với mọi người, thành viên mới của Hogwarts – Sirius Black! Đây là trợ lý giảng dạy môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.”

      “Trợ lý giảng dạy?” Draco nhăn mày lại, “Hogwarts chưa bao giờ có chức này.”

      “Có lẽ thân thể giáo sư Lupin luôn tốt,” Tôi mơ hồ , “Cậu cũng biết là ông ấy hay xin nghỉ mà.”

      Sirius Black rất nổi danh, trước khi nghỉ hè, chú ấy trở thành người hùng mới – vô số cho là chú ấy nhẫn mười hai năm chỉ vì báo thù cho bạn thân là chuyện vô cùng cảm động, mà chú ấy lại đẹp trai như vậy.

      Chú Sirius đứng lên, chỉ gật đầu đơn giản, lại cười . Bộ quần áo Muggle chú ấy mặc rất hợp, tạo hình ảnh chú ấy đơn giản mà già dặn lại có vẻ ngang ngạnh – hoặc đây là sở thích của chú ấy.

      Phía dưới là tiếng thét chói tai của các , dãy bàn Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt.

      Đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Draco, hiển nhiên là mối quan hệ giữa hai nhà Black và Malfoy mọi người đều biết.

      Thắt lưng Draco thẳng tắp, mang nụ cười quý tộc môi.

      “Đen đủi.” Cậu tao nhã cười, thốt ra hai chữ từ kẽ răng.

      “Tớ hiểu.” Tôi đau đớn che lỗ tai .

      “Yên lặng nào!” cụ Dumbledore , “Bên cạnh đó – tất cả các học sinh được tự tiện tiến vào Khu rừng cấm, học sinh dưới năm ba cũng được ghé thăm làng Hogsmeade. Ta còn vô cùng tiếc nuối thông báo với mọi người là năm nay tổ chức các trận đấu Quidditch.”

      Cả sảnh đường yên tĩnh, tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn cụ Dumbledore. Draco lười biếng cười mỉm, giống như là biết bí mật này.

      “Đó là bởi vì,” Cụ Dumbledore cười vui vẻ , “ hoạt động lớn bắt đầu từ tháng mười, diễn ra trong toàn bộ thời gian học. Tôi vô cùng vui sướng thông báo với mọi người, cuộc thi Tam Pháp thuật lần này được cử hành tại trường Hogwarts.”

      “Cuộc thi Tam Pháp thuật?” Tôi giọng .

      Draco còn chưa kịp trả lời tôi. Cụ Dumbledore thêm: “ số người còn chưa biết cuộc thi này là như thế nào, cho nên tôi hi vọng những người biết hãy tha thứ cho việc tôi giải thích chút... cuộc thi Tam Pháp thuật là cuộc thi giữa ba trường phù thủy là Hogwarts, Beauxbatons cùng Dumstrang, ba trường học cạnh tranh bình đẳng. Mỗi trường tuyển ra quán quân, sau đó ba quán quân tỷ thí với nhau qua ba đề thi. Rất tiếc là các quán quân tử vong rất nhiều nên cuộc thi Tam Pháp thuật bị ngưng. Bộ hợp tác pháp thuật quốc tế và Bộ Thể dục thể thao pháp thuật cho rằng đến thời điểm lần nữa tổ chức cuộc thi này."

      “Cậu biết rồi?” Tôi hỏi.

      “Đương nhiên. Cha mình với mình.” Draco vẫn ngồi thẳng tắp, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cụ Dumbledore.

      “Cậu muốn tham gia?” Tôi cảnh giác .

      “Sylvia, mỗi người đều muốn tham gia...” Draco hiểu nổi.

      “Ta biết là các trò đều muốn Hogwarts đoạt được cúp cuộc thi này,” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm , “Nhưng Bộ pháp thuật nhất trí rằng, năm nay giới hạn tuổi của học sinh tham gia. Chỉ có học sinh mười bảy tuổi mới được phép báo danh, bởi vì các hạng mục tham gia rất nguy hiểm, vất vả, mặc dù chúng ta làm rất nhiều biện pháp bảo vệ, học sinh dưới năm bảy cơ bản là ứng phó được.”

      “Này! công bằng!” Draco phẫn nộ . Hiển nhiên là cha cậu ta chưa gì về cái giới hạn tuổi này.

      Tôi hơi yên tâm, liếc mắt nhìn cậu ấy : “Cậu nghe cụ Dumbledore sao? Chết rất nhiều người! Vô cùng nguy hiểm.”

      “Đoàn đại biểu trường Beauxbatons cùng Dumstrang đến vào tháng mười, nghi thức lựa chọn quán quân tiến hành trong lễ Halloween.” Cụ Dumbledore , “Tốt lắm, bây giờ cũng muộn rồi, ngủ nào! Giải tán!”

      Chúng tôi xuyên qua cửa, về phía phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Dọc theo đường Draco liên tục cằn nhằn oán trách nên dùng tuổi để phán đoán năng lực của người đó, Parkinson đồng ý, tôi hoài nghi cho dù Draco bất cứ điều gì ấy đều đồng ý thôi.

      Huynh trưởng Strong dẫn nhóm học sinh mới tiến vào phòng sinh hoạt chung, cũng thông báo với chúng giống như từng thông báo với chúng tôi.

      Tôi ngồi ở chỗ sáng ghế sofa, cảm thán nhìn nhóm đầu củ cải đỏ.

      “Nhìn đến bọn họ mình mới phát ra mình năm bốn rồi,” Tôi , “Tớ còn nhớ năm đó mình đứng ở chỗ này, mà trước mặt là huynh trưởng Hugh Coffey.”

      tiếc, ấy tốt nghiệp rồi.” Blaise cười mỉm , “ ấy làm ở Bộ Pháp thuật.”

      “Bộ Pháp thuật?” Tôi tò mò , “Tớ nghe chỗ đó rất khó vào.”

      “À, đúng thế, ở Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, rất khó vào đó,” Blaise . “Nhưng với ấy dễ dàng, mà nhà ta rất có thế lực, hơn nữa ta cũng có năng lực.”

      “Thi hành Luật Pháp thuật?” Tôi nghĩ tới khuôn mặt lạnh nhạt của Coffey, “Có lẽ đó là nơi thích hợp với ấy nhất.”

      “Đúng thế.” Blaise cười cười, “ ấy cũng rất xuất sắc.”

      Tôi nhìn về phía nhóm học sinh mới nhìn huynh trưởng Strong chuyện.

      Ở Hogwarts vài năm, tôi hiểu sức ảnh hưởng của huynh trưởng trong nhà. Khi huynh trưởng Coffey đảm nhận chức huynh trưởng, những học sinh lớp lớn đều có chút tiết chế. Mà huynh trưởng Strong – tính cách của ấy khá hiền hòa, hơn nữa gia thế và năng lực đủ áp chế nhóm con rắn an phận.

      Tôi nhìn xung quanh.

      Vị trí chúng tôi ngồi có chút vắng vẻ, Goyle và Crabbe trở lại phòng ngủ, mà Parkinson chuyện hăng say với nhóm bạn của mình.

      Cũng có người chú ý đến chúng tôi.

      “Thế... Hội trưởng do ai tiếp nhận?” Tôi do dự , “Là huynh trưởng Strong? Mình cũng phải có ý kiến đối với ấy nhưng ấy có đủ tính uy hiếp.”

      Nếu có người phản bội lời thề, làm bại lộ Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám ta có thể chút do dự mà trừng phạt họ sao?

      ”, Draco , “Là Martina Hosea.”

      “Martina?” Tôi kinh ngạc , “Mình nghĩ chị ấy rất dịu dàng.”

      “Hiển nhiên đó là ảo giác của cậu.” Draco hừ tiếng, “Tin mình , ai mong muốn đắc tội với chị ấy.”

      nên quên những hiểu biết của chị ấy với Phép thuật Hắc ám,” Blaise cười mỉm , “Chị ấy có khả năng làm cho những kẻ uy hiếp đến Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám chịu khổ.”
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ngocanh4 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Voldemort



      ràng là sau hai tháng nghỉ hè, chúng tôi đều thích ứng được với cuộc sống ở trường học. Thời điểm sắp đến giờ vào lớp ai cũng vội vàng, đứng lầu có thấy các học sinh chạy vội khi sắp bị trễ.

      Tôi may mắn đến nhà ấm số ba trước khi giáo sư Sprout tuyên bố vào học, tôi thở hồng hộc ngồi xuống cạnh Blaise.

      Blaise tựa tiếu phi tiếu nhướn mày.

      Tiết thảo dược học chúng tôi học là củ u, lũ cây trồng chẳng giống cây gì cả mà giống con ốc sên khổng lồ, đen thui, dày cui, chui thẳng ra từ đất.

      ghê quá.” Tôi nhìn vào trong đất thấy mấy thứ này, chúng hơi mấp máy, người có nhiều điểm sáng lấp lánh. Chỉ nhìn mà da đầu tôi run lên rồi.

      Giáo sư Sprout nhiệt tình vui vẻ với học trò: “Vắt chúng nó, các em phải thu
      thập mủ của nó.”

      “Mình hi vọng giáo sư đùa.” Tôi tuyệt vọng .

      “Đương nhiên là đùa rồi, trò Hopper.” Giáo sư Sprout , “Đeo cái bao tay da rồng lên, đựng mủ vào chai nhé.” đưa cho chúng tôi đống chai, “Mủ cây u là loại thảo dược tốt nhất để chũa trị những khó chịu của mụn trứng cá, chúng có giá trị lớn, được lãng phí.”

      Draco ở phía đối diện tôi cười nhạo giọng với tôi: “Có lẽ cậu cũng cần chút, Sylvia.”

      “A!” Tôi lại chán nản che hai má, ở đó sau đêm xuất cái mụn hồng hồng, “Tớ chỉ có cái!”

      cái!” Cậu ấy cười nhạo , “Mình nghĩ là nào tha thứ cho thứ đó xuất mặt mình, cho dù là cái.”

      “Bạn Draco, đây là dấu hiệu của trưởng thành.” Tôi híp mắt đánh giá khuôn mặt trắng nõn đến cả nốt tàn nhan đều có, khách khí trả lại, “Nên biết rằng… haha, có số người cho dù muốn có cũng có đâu.”

      Draco bị chọc tức, nhưng giáo sư Sprout cắt ngang tức giận của cậu ấy: “Trò Malfoy, vì tập trung nên tôi trừ hai điểm nhà Slytherin!”

      Tôi cười nổi, đau lòng khi bị trừ điểm.

      Cuối cùng tiết thảo dược học đầu tiên xong, sau khi tan học tôi mới biết mình trong lúc để ý vậy mà cũng nặn được vài bình dịch.

      Chúng tôi khỏi nhà ấm số ba, chậm rãi theo mặt cỏ sườn núi, đến căn nhà trước Rừng cấm.

      Nhà Gryffindor đến, họ vây quanh vài cái thùng, mặt là biểu cảm ghét bỏ.

      Lão Hagrid kích động với bọn họ: “Vừa mới ấp ra! Quái tôm đuôi nổ! Các trò có thể tự nuôi chúng lớn!”

      Tôi cảm thấy muốn khóc, vì sao hôm nay lại phải nằm úp sấp chăm sóc bọn mềm mềm này?

      Sau khi tan học, chúng tôi cỏ, theo sân Quidditch trở về tòa lâu đài.
      Draco vừa vẫy vẫy tay, cái tay bị bọn Quái tôm đuôi nổ làm bị thương.

      “Tớ ghét bọn sâu chết tiệt này!” cậu .

      ra cậu thể biết được chúng có phải là sâu hay .” Tôi , “Nhưng tớ hoàn toàn tuyệt vọng với khả năng thẩm mỹ của Hagrid, cậu xem lão có cảm thấy chúng nó đáng ?”

      “Có lẽ khổng lồ lai có cấu tạo của não khác với của con người.” Draco độc ác .

      Tôi chú ý chỗ rẽ lộ ra cái gì đen tuyền chơi, nhìn kỹ tôi phát đó là con chó đen, nó chăm chú nhìn tôi.

      “…À.” Tôi , “Xin lỗi, tớ phải chỗ này chút.”

      Blaise nhìn theo ánh mắt của tôi thấy nó, ngạc nhiên : “Knight? Tớ nghĩ là năm học trước cậu vứt bỏ nó.”

      “Vứt bỏ? Tớ bao giờ bỏ thú cưng.” Tôi .

      … Nếu nó là thú cưng.

      Draco cau mày, dùng ánh mắt màu xám đồng ý nhìn chăm chú tôi : “Tớ nghĩ là cậu tiếp tục dây dưa với nó cũng phải là sáng suốt.”

      “Tớ cũng biết điều đó là sáng suốt,” Tôi thành , “Nhưng có lẽ… à… nó muốn gì… tớ muốn , nó muốn chơi với tớ. Tớ về ngay đây.”

      Draco có vẻ như muốn gì đó, nhưng cậu ấy liếc nhìn Blaise, miễn cưỡng nhịn.

      Tôi đến chỗ rẽ, con chó đen liếc nhìn xung quanh, biến thành chú Sirius.

      “Chú Sirius,” tôi nhìn quần áo của chú ấy, “Cháu biết là chú mặc quần áo Muggle rất đẹp… nhưng cháu nghĩ là giáo sư cần mặc quần áo phù hợp.”

      “Merlin ơi!” Chú Sirius khoa trương thở dài, “Cháu giống Snape vậy? Quanh năm chỉ có màu áo choàng đen tuyền? Có lẽ ta chọn áo choàng đen có thể hiểu được, dù sao thời điểm nó bẩn cũng ai có thể nhìn thấy.”

      “Chú Sirius, chú phải biết là cháu là Slytherin.” Tôi khó chịu , “Thời gian ở chung trước kia cháu nghĩ là chú hiểu điều này, cháu kính trọng viện trưởng giống như những Slytherin khác. Cháu hi vọng nghe thấy những điều đó nữa.”

      “À…” Chú Sirius giơ tay lên, dùng loại giọng điệu chẳng có chủ ngữ : “Được rồi, sau này chú trước mặt cháu.”

      Tôi cố nhịn khó chịu xuống: “Chú có việc gì ạ?”

      , , chú chỉ muốn tâm với cháu.” Chú ấy cười mỉm .

      “Bây giờ là thời gian ăn trưa, chú ơi.” Tôi tức giận .

      “À, chú biết, nhưng bình thường cháu cũng ở trong phòng à” Chú Sirius ,
      “Cháu biết là… tại chú thể vào ký túc xá nữ.”

      , cháu biết.” Tôi , “Cháu cũng biết vì sao chú đến Hogwarts.”

      “Bởi vì thân thể Remus khỏe.” Chú ấy cười mỉm.

      “Cái lý do đấy chú lừa quỷ .” Tôi , “Cháu phải là con nít, chú Sirius, cháu nghĩ là mỗi tháng chỉ có ba ngày làm việc cũng thể cầu Hogwarts tăng thêm chức vị chưa từng có.”

      “A… được rồi, được rồi, chú biết cháu là con nhóc thông minh, hôm nay tìm cháu để chuyện phiếm đúng là sai lầm. thực tế bởi vì …” chú Sirius trầm ngâm , “Chú lo lắng vì vết sẹo của Harry lại đau.”

      “Cái vết sẹo tia chớp ạ?” trận khinh bỉ cùng những tình cảm rối rắm khác làm dạ dày tôi cồn cào, “Cháu nghĩ là… vết sẹo đau… cái này cũng là gì. Cháu nghĩ là Harry cũng cần chiều chuộng như vậy.”

      “Sylvia.” Chú ấy , “Đó là vết sẹo phép thuật, do Voldemort lưu lại.”

      “Cháu hiểu.” Tôi đông cứng lại.

      “Chúng ta có lý do cho rằng qua vết sẹo này, Harry cùng Voldemort tạo ra mối liên hệ nào đó.” Chú Sirius , “Lần đau trước là năm thứ nhất, khi đó Voldemort cũng ở Hogwarts.”

      Tôi kinh ngạc, lúc sau, tôi nháy nháy mắt.

      “Cái gì?”

      “A, Merlin điên rồ! Chú nên cho cháu điều này!” Chú Sirius vỗ trán mình, “Có lẽ cháu nên cho rằng mình chưa bao giờ nghe điều này.”

      “Từ từ, chú thể chỉ nửa rồi thôi!” Tôi vội vàng , “Là học sinh của Hogwarts, cháu nghĩ mình có quyền biết điều này, ít nhất cháu hiểu những chuyện xảy ra quanh mình!”

      Chú Sirius nhìn tôi lúc.

      “Được rồi, cháu ra chứ?”

      “Nếu chú cho cháu biết toàn bộ .” Tôi .

      “Voldemort… à…” Chú Sirius , “Nhập vào người Quirrell.”

      “Giáo sư Quirrell?” Tôi kinh ngạc la lên. Trong ấn tượng của mình ông ấy là người nhát gan, lắp bởi vì đụng phải Vampire mà bị dọa, " Giáo sư đầy mùi tỏi đấy ạ ? "

      " Đúng thế. " chú Sirius khinh miệt , " Dùng mùi tỏi để che dấu mùi tanh của việc bị nhập thể. "

      " Chú chắc chắn ? " Tôi hỏi.

      " Chắc chắn. " Chú Sirius .

      Tôi im lặng lúc.

      " A. " Tôi hắng giọng cái, " Cháu vẫn nghĩ là Hogwarts là nơi an toàn nhất. "
      " có nơi nào là tuyệt đối an toàn, Sylvia. "

      Tôi xem rất nhiều sách về cuộc chiến mười năm trước, trong sách luôn đem Kẻ--thể--ra miêu tả là đại ác ma luôn làm những việc độc ác, luôn dẫn theo nhóm Tử Thần Thực Tử tạo ra những vụ khủng bố đẫm máu, sau đó lại biến mất bởi lời tiên đoán như đùa mà biến mất.

      Tôi nghĩ rằng Hitler của thế giới phù thủy, nhưng mặc kệ là Hitler hay là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, tôi đều cảm thấy những cái đấy cách tôi quá xa.
      Tôi nghĩ từng náu gần mình đến thế.

      " Cháu nghĩ là… " Tôi kiêu ngạo chậm rãi , " Chiến tranh cách cháu quá xa. "

      " Chiến tranh cũng xa đâu, Sylvia, chúng ta có lý do tin tưởng Voldemort trở lại gần đây. " Chú Sirius , " Chiến tranh ngay tại trước mắt thôi. "

      Nhắc tới đề tài này, chúng tôi cũng có hứng thú đến những vấn đề khác.

      Tôi chào tạm biệt chú ấy, thời gian còn lại của ngày hôm nay đều mơ hồ. Tôi luôn luôn phán đoán hướng trong tương lai của thế giới phù thủy, cho dù là buổi tập trung của Hội Nghiên cứu Pháp thuật Hắc ám cũng ngừng suy nghĩ.

      Nếu chiến tranh nổ ra phải làm gì đây ?

      Cái Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vô cùng hận Muggle, ghét cùng khinh miệt phù thủy xuất thân từ Muggle.

      Vị đại nhân như mặt trời đấy có lẽ để ý đến Phù thủy nho , nhưng là vạn nhất - cho dù là vạn nhất chú ý tới phù thủy Slytherin có xuất thân Muggle sao ?

      … Nếu chiến tranh nổ ra, tôi lập tức cùng Blaise trốn vào thế giới Muggle, rời xa.

      Tôi thầm hạ quyết tâm, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy.

      Có lẽ nhóm phù thủy thuần huyết tín nhiệm Muggle cũng là có lý do.

      Nếu chiến tranh bùng nổ liền trốn về thế giới Muggle, tôi có thể tưởng tượng được nếu tương lai bùng nổ chiến tranh sau đó có bao nhiêu người xuất thân từ Muggle cùng có ý tưởng với tôi.

      Nhóm phù thủy thuần chủng thế, họ sinh ra lớn lên ở thế giới này, có cảm tình với thế giới này, nên lùi bước.

      " Sylvia ? " Draco gọi.

      " Xin lỗi, mình lại thất thần. " Tôi cười xin lỗi, " Cậu gì thế ? "

      Draco cau mày đánh giá tôi rồi : " có gì, chính là dáng cậu ngẩn người rất là ngu ngốc. "

      Tôi cười cười, đánh giá chút hoạt động của hội, chú ý tới người đáng ra là xuất ở đây.

      " Ocil Gourde ? " Tôi kinh ngạc .

      " Hôm nay cậu ta mới gia nhập Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám. " Draco nhìn cậu ta .

      Ocil Gourde là người đứng đầu năm thứ ba, là người vô cùng kiêu ngạo, đứa nhóc đầy bụng xấu.

      " Ai giới thiệu cho cậu ta vào đây ? " Tôi cau mày , " Mình cho rằng việc giữ bí mật cùng với việc làm bộ như mình liên quan đến Pháp thuật Hắc ám, điều này cậu ta làm được. "

      " Pu Lens. " Draco châm chọc nâng cằm, chỉ chỉ nam sinh lớp lớn.

      Tôi biết ta từ năm trước, tôi gia nhập Hội khi đó tôi có nghi ngờ ta rồi.

      " Được rồi, " Tôi với tâm nặng nề , " Có lẽ chúng ta nên tin tưởng vào khế ước phép thuật. "

      " cần lo lắng. " Draco bảo tôi nhìn về phía Martina Hosea, với khuôn mặt xem kịch vui , " Chờ coi xem. "

      Tôi nhìn nhìn Martina, chị xem xét cái phối phương độc dược, biểu tình mặt cực bình tĩnh và dịu dàng.
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Nôn mửa

      Edit: Nguyen_Khanh



      Vậy mà đến tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh.

      Tôi vào Thư viện, bất ngờ khi trông thấy Hermione ở đây.

      "Cậu đến sớm." Tôi mỉm cười ngồi ở bên người ấy.

      "A, cậu cũng đến sớm, Sylvia." ấy vùi đầu vào đống sách khổng lồ và quyển nào quyển nấy rất là dày.

      Tôi lấy quyển Thảo Dược Học đến: "Cậu trông lúc nào cũng bận rộn nhỉ?"

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Hermione tâm phiền ý loạn mà lật sách rất nhanh "Tớ thể tin được giới pháp thuật vẫn còn tồn tại chuyện tình vô cùng tàn khốc."

      "Cái gì?" Tôi .

      "Gia tinh, Sylvia." Hermione khép sách lại, sắc mặt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, " có nghỉ bệnh, có tiền trợ cấp!"

      "A." Tôi mờ mịt nhìn : "Làm sao vậy?"

      "Làm sao vậy? Tớ vẫn tưởng rằng xuất thân của chúng ta giống nhau cậu có thể nhìn thấy chuyện tàn khốc này chứ! Vậy mà cậu lại hỏi tớ làm sao vậy?" Hermione kích động , "Đây là nô lệ lao động! Đây là ngược đãi tàn khốc!"

      "Ừ…" Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Chúng nó thích lao động, Hermione. Chúng nó nguyện ý làm như vậy."

      "Mà đạt được thù lao tương xứng với sức bỏ ra!" Hermione hùng hổ nhìn chằm chằm tôi, "Tớ ở Thư viện nghiên cứu vấn đề này lâu rồi. Thân phận nô lệ của gia tinh phải truy ngược lại vài thế kỷ, tớ vẫn thể tin chẳng có ai trả công xứng đáng cho gia tinh!"

      "…" Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, "Được rồi, có lẽ cậu có thể làm thử…"

      "Hừ, tớ nhất định phải làm." Hermione xong, lần nữa lại vùi đầu vào đống sách.

      Tháng trước giáo sư Lupin xin nghỉ phép đúng vào thời điểm năm thứ tư có giờ học. Tháng này lại trùng vào giờ học của năm thứ tư. Chuông vào học reo, chú Sirius rất đúng giờ mà bước vào phòng học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.

      Sirius có dựa theo giáo trình dạy học của giáo sư Lupin: "Cất sách giáo khoa !" chú ấy như vậy, "Trong thời gian tôi dạy thế, tôi nghĩ các trò cần dùng đến nó!"

      Sirius biểu diễn cho chúng tôi xem số ma pháp Hắc Ám có tính thương tổn lớn lắm, rồi sau đó hướng dẫn chúng tôi cách phòng ngự.

      Tuổi mười bốn tuổi đúng là độ tuổi ưa thích mạo hiểm cùng kích thích, màn biểu diễn phấn khích của chú ấy khiến Nhà Gryffindor vỗ tay điên cuồng đến độ có thể đem trần lớp học phá vỡ. Chú ấy và Draco có quan hệ huyết thống gần gũi, hơn nữa Draco cũng công khai thái độ gì, bởi vậy Nhà Slytherin tuy rằng khinh thường thân phận phản bội thuần huyết của Sirius nhưng vẫn có chút biểu đắc ý, quả rất hàm xúc nha.

      Xem ra, khóa học Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám của chú ấy còn muốn thành công hơn giáo sư Lupin.

      Tan học, tôi cùng Draco cùng nhau về lại ký túc xá.

      "Ngoài ý muốn nha!" tôi vừa vừa chuyện, "Giờ học cậu lại nghiêm túc chẳng câu nào ha! Tớ nghĩ cậu biểu ràng thái độ khinh thường của cậu với ông ấy chứ!"

      Draco chậm rãi : "À, tớ là nể mặt mẹ tớ thôi!"

      "Chẳng lẽ ông ấy vẫn còn liên hệ với mẹ cậu sao, Draco?"

      ", từ lúc bị trục xuất khỏi gia tộc còn liên hệ nữa!" Draco khinh miệt bĩu môi, sau đó , "Nhưng mà… là người cuối cùng của gia tộc Black!"

      "Merlin a, cậu làm tớ cảm động ghê." Tôi trêu đùa xong, bước vào ký túc xá. Chúng tôi tìm sô pha trống ngồi xuống.

      Đa phần những học sinh lớp lớn của Slytherin đều có giờ học, trong phòng sinh hoạt chung chỉ có vài người. Tôi nhìn thấy trong góc sáng sủa có màn này: Ocil Gourde dùng đũa phép nâng cằm học sinh lớp dưới, hình như uy hiếp chuyện gì.

      Hiển nhiên Draco cũng thấy. Cậu ta nheo nheo đôi mắt xám nhìn lúc, sau đó giọng :

      "Ocil Gourde."

      Ocil quay đầu thấy Draco, cả thân mình căng thẳng, nghiến răng mà : "Draco Malfoy."

      Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta lại nhìn Draco.

      "Hai người biết nhau?" Tôi thấp giọng , "Nhưng sao trông hai người giống như kình địch vậy?"

      "Tớ với cậu ta biết nhau từ !" Draco liếc mắt nhìn tôi cái , "Tên hỗn đản khiến người chán ghét kia từ rất thích khiêu khích tớ! Ngay cả việc ai học trước cũng tranh, kẻ ngây thơ lại nhàm chán!" Cậu ta dương dương tự đắc cười tiếng, "Bất quá tớ luôn thắng!"

      Cậu cũng ngây thơ…

      Bất quá tôi rất sáng suốt có đem những lời này ra.

      " dám tin là tôi thấy gì…" Draco khoa trương cảm thán, "Cậu lúc nào cũng thô lỗ và dã man như thế sao? Khi dễ đứa nhóc năm nhất? Merlin."

      " liên quan đến cậu, Malfoy." Ocil đông cứng đáp lễ.

      "Tôi cho rằng cậu hẳn phải gọi tôi là học trưởng Malfoy." Draco ác ý .
      Ocil cười nhạo tiếng.

      "Chỉ bằng cậu? Malfoy?"

      "Cậu nên biết rằng…" Draco dương dương tự đắc , "…Cho dù tôi chỉ lớn hơn cậu ba tháng, nhưng tôi cũng vẫn là học trưởng của cậu!"

      Tôi biết sinh nhật Draco là ngày năm tháng sáu, sinh nhật Ocil hiển nhiên là vào tháng chín. Đơn giản là nếu chỉ vì sinh muộn hơn đương nhiên đời nào gọi đối thủ trời sinh của mình tiếng học trưởng…Hình như tôi bắt đầu có chút đồng tình với Ocil .

      Ocil cười lạnh tiếng, tiếp tục dùng đũa phép chỉ vào đứa nhóc năm nhất mà gì đó, thèm để ý đến Draco .

      Draco đương nhiên bỏ qua, tiếp tục : "Hắc, bỏ qua cho nhóc năm nhất , lại đây tán gẫu này! Đừng hăm dọa người nữa, tôi dám đánh cược cậu chẳng dám phóng ra bùa chú nho nào vào nhóc đó đâu!"

      Ocil mạnh xoay đầu lại nhìn gần Draco, ánh mắt lại hung ác lại tràn ngập lệ khí.

      "Tôi dám? Cậu tôi dám?" Cậu ta cười lạnh vung đũa phép lên. Đứa nhóc năm nhất quỳ rạp xuống đất, thảm thiết kêu la đến khàn cả giọng.

      Draco sợ ngây người.

      Tôi nhảy dựng lên, lướt qua sô pha chạy tới, kiểm tra sơ cho nhóc năm nhất.

      "Cậu làm gì đó?" Tôi vừa sợ vừa giận, "Thi triển pháp thuật Hắc Ám lên đứa nhóc năm nhất?"

      Ocil lệ khí mười phần đứng ở bên, miệng ngậm chặt. Nhóc năm nhất vẫn kêu la thảm thiết, mồ hôi thi nhau chảy xuống.

      "Báo ngay cho huynh trưởng Strong với Martina!" Tôi quay đầu về phía Draco quát.

      Việc xảy ra ngày hôm đó quả rất nghiêm trọng, huynh trưởng Strong và Martina vội vàng chạy lại đây. Sau đó huynh trưởng Strong phụ trách khiến những học sinh có mặt phải im miệng, Martina thi triển thuật trị liệu cho nhóc năm nhất. Bây giờ tôi mới biết, hóa ra chỉ pháp thuật Hắc Ám mà cả pháp thuật trị liệu của Martina cũng rất xuất sắc.

      Sau buổi tối bận rộn, Ocil bị bọn họ mang vào phòng của Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám. Cậu ta chắc chắn bị chỉnh thê thảm chút lưu tình. Chưa từng có việc khi còn ở trong trường Slytherin thi triển bùa chú tàn khốc lên Slytherin khác, chưa từng có.

      "May mắn hôm nay ở đây đông người lắm!” Tôi thở dài nhõm hơi, than ngồi ở ghế sa lon.

      "Có lẽ…" Draco mang tâm nặng nề , "Tớ nên khiêu khích cậu ta."

      Tôi vỗ vỗ tay : "Đây phải là lỗi của cậu."

      "Cậu ta trước kia phải như vậy." Draco cau mày, ánh mắt màu lam thoạt nhìn mê mang, "Cậu ta cũng thường tức giận nhưng chưa từng đến mức đem tức giận của mình phát tiết lên người liên quan như vậy…"

      Tôi nghĩ đến việc xảy ra hồi năm thứ hai với Ocil… Khi đó cậu ta với Draco giống nhau, cả tính cách ác liệt trời sinh kia, đều là do được nuông chiều mà ra, nhưng cũng chỉ là sử dụng vài thủ đoạn ngây thơ lưu manh nho .

      "Có lẽ nay cậu ta có chút tâm tuổi thiếu niên…" Tôi chỉ có thể như vậy.

      Sau giờ học Biến hình, Hermione cản đường tôi.

      "Sylvia." .

      Tôi nhìn Draco ra dấu ý bảo cậu ta trước sau đó đến trước mặt Hermione. ấy vui rạo rực lấy từ trong túi tiền ra cái huy chương và đưa cho tôi.

      Đây là cái huy chương viền bạc, mặt có khắc mấy chữ màu bạc: S.P.E.W

      "Nôn mửa?" Tôi ngạc nhiên .

      "A, tại sao phản ứng của cậu và Harry lại giống nhau thế!" Hermione kêu tiếng , "Là S-P-E-W. Hội xúc tiến quyền lợi gia tinh."

      Thấy tôi nhìn mình, nàng nhanh nhẹn bổ sung: "Tớ mới thành lập."

      "Như vậy…" Tôi xoay cái huy chương "Đây là thành quả sau khi cậu vùi mình trong thư viện hơn tháng mà ra…Biện pháp của cậu?"

      "Đương nhiên." Hermione kiêu ngạo mà , "Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là đảm bảo cho gia tinh có được tiền công xứng đáng và hoàn cảnh làm việc được cải thiện.”

      "Còn có mục tiêu dài hạn sao?" Tôi cẩn thận hỏi.

      "Mục tiêu lâu dài của chúng ta chính là sửa lại điều luật cấm gia tinh sử dụng đũa phép, còn làm cho gia tinh có thể được bảo vệ bởi Hội kiểm soát sinh vật huyền bí. Suốt mấy trăm năm qua, việc lợi ích của gia tinh được bảo vệ là chuyện đáng sợ đến mức nào!"

      "A…" Tôi , "Ừ… mục tiêu vĩ đại."

      ấy nhiệt tình lấy ra huy chương khác có màu sắc đặc trưng của Slytherin nhét vào tay tôi, nhìn tôi đầy chờ mong: "Có lẽ cậu có thể thuyết phục Malfoy đeo nó. Ảnh hưởng của Malfoy ở Slytherin đích thực rất lớn, tớ cho rằng nếu cậu ta có thể đeo nó... việc này đem lại hiệu quả tuyên truyền tốt nhất cho S.P.E.W của chúng ta."

      Draco đeo "Nôn mửa" tới lui? Tôi quả thực dám tưởng tượng hình ảnh kia.

      "Hãy nghe tớ , Hermione." Tôi hắng giọng cái, "Cậu dường như chưa từng giao tiếp với gia tinh phải ?"

      ", tớ có mà…" Hermione cảnh giác nhìn tôi, "Vào năm thứ hai, tớ có tiếp xúc với gia tinh, nó bị đối xử rất bất công."

      "Là gia tinh nhà Malfoy?" Tôi nhướng mày.

      "Là gia tinh tự do." Hermione cường điệu.

      "Được rồi, gia tinh tự do. Như vậy này gia tinh tự do nay sống thế nào? Cậu có biết ?"

      "." Hermione xấu hổ đỏ mặt, "Bất quá có lẽ có phù thủy nào đó có thể thuê nó!"

      "Phù thủy trả lương cho gia tinh, vậy vì lí do gì mà bỏ tiền ra thuê nó?" Tôi vuốt tay, "Hermione, cho dù nó cần thù lao, phù thủy bình thường cũng dùng gia tinh xa lạ. Từ trước đến nay phù thủy làm việc chưa từng kiêng dè đến gia tinh bởi vậy chúng nó biết rất nhiều bí mật. Gia tinh trong các gia tộc luôn có khế ước tương liên với phủ đệ của gia tộc, điều này khiến chúng nó thể bán đứng chủ nhân."

      "Dobby thoát ly được khỏi nhà Malfoy vô cùng cao hứng!" Hermione liệt kê , ý đồ thuyết phục tôi, "Có lẽ tương lai chúng ta có thể giúp gia tinh bị ràng buộc khế ước với phủ đệ thoát khỏi ràng buộc này!"

      "Cậu thể bỏ qua vấn đề này, gia tinh gọi là Dobby kia là ngoại lệ." Tôi , "Gia tinh lấy việc có thể hầu hạ nhiều thế hệ chủ nhân làm vinh quang, chẳng có hội nhóm nào trông nom chúng nó. Tớ rất thưởng thức nhiệt tình và chính trực của cậu nhưng mà… các gia tinh lại cần. Hiển nhiên, suy nghĩ của cậu chỉ dựa ý nguyện của mình Dobby mà ra…"

      Tôi nghĩ đến Kreache, nếu đưa cho nó quần áo rồi cho nó thoát khỏi nhà Black, hề nghi ngờ nữa, chắc chắn nó chết vì bị khuất nhục ngay lập tức.

      "Nhưng cậu có biết như thế là bất công." Hermione tức giận .

      "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng biết là bất công…" tôi trấn an , "Nhưng là nô tính của gia tinh rất mạnh. Chúng ta cũng hiểu được, nếu chủng tộc có ý nguyện hướng đến tự do, có tâm phản kháng ai có khả năng cứu vớt chúng. Cho dù là mục tiêu ngắn hạn hay dài hạn của cậu cũng chỉ là những mục tiêu xa vời."

      "Chẳng lẽ chúng ta có bất kỳ biện pháp nào?" Hermione di di mũi chân mặt đất, buồn bực ", tớ nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp!"
      Tôi thở dài vì cố chấp của Hermione.

      "Được rồi, có lẽ…" Tôi động viên, "Có lẽ cậu nên bắt đầu giúp chúng có ý thức về tự do chăng?"

      “A, Sylvia, " Hermione mắt sáng rực lên, nhiệt tình ôm tôi chút, "Cũng chỉ có cậu mới có thể cho tớ ý tưởng tốt thôi."

      Tôi nhìn bóng dáng tràn ngập nhiệt tình của Hermione xa dần, câm lặng biết gì.

      " lời dối xuất sắc." tiếng châm chọc vang lên ngay bên cạnh.

      Tôi quay đầu nhìn lại, phát Ocil Gourde lười biếng ngồi bậc thang bên cạnh. Bởi vì bậc thang phía dưới, lại khuất ánh sáng nên có chút tối tăm, khi nãy cả tôi và Hermione cũng chẳng nhìn thấy cậu ta.

      Sau việc lần trước, bởi vì có liên quan đến pháp thuật Hắc Ám, dù biết là công bằng đối với nhóc năm nhất nhưng huynh trưởng Strong và Martina mạnh mẽ đè ép xuống để kinh động đến bất kỳ giáo sư nào. Bọn họ chắc chắn trừng phạt Ocil đủ nặng và bồi thường cho nhóc năm nhất cũng khá nhiều chỗ tốt.

      hề nghi ngờ gì, trừng phạt kia chắc hẳn rất nghiêm khắc. tuần trôi qua nhưng Ocil vẫn có vẻ mệt mỏi.

      " dối? Tôi cho là như vậy." Tôi mỉm cười , "Chẳng lẽ tôi đúng sao? Nếu như có tâm hướng đến tự do, bất luận kẻ nào đều thể cứu vớt chúng nó."

      Cậu ta buồn bã ỉu xìu ngồi trong bóng tối, từ chối cho ý kiến, kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười châm chọc.

      "Có lẽ." Cậu ta .

      Năm nay có thi đấu Quidditch, Draco bởi vì cần huấn luyện nên rất nhàn rỗi. Thậm chí vào ngày Chủ nhật còn có thể cùng tôi tản bộ dọc bờ hồ và làm đủ việc linh tinh khác.

      "Mà… Học kỳ này cậu còn chưa qua phòng ngủ của tớ đấy!" Tôi nheo nheo mắt lại vì bị chói mắt, ngắt lấy nhánh cỏ dưới thân, .

      "Hả, đúng vậy." Draco sặc cái, nhanh, "Chẳng lẽ phòng ngủ của cậu có gì mới mẻ sao?"

      "Đây cũng phải. Tớ chỉ là muốn…" Cậu ta vẫn chưa thấy hình dáng tôi mặc cái váy ngủ cậu ta tặng là dạng gì "Cậu có muốn xem ?"

      "Cái gì?" Cậu ta thoạt nhìn quả thực giống bị dọa sợ.

      "Cái váy ngủ cậu tặng."

      "Nay…hôm nay sao?" Draco lắp bắp .

      "Ừ." Tôi gật đầu.

      "…" Draco mất tự nhiên hắng giọng cái, nhìn tôi liếc mắt cái, cẩn thận , "Có lẽ, này có chút quá sớm…"

      "Sớm?" Tôi cười cười, "Đương nhiên phải tại, tớ nghĩ chúng ta nên xem vào buổi tối."

      "Ừ." Cậu trả lời.

      Tôi huých cánh tay cậu ta, phát cậu ta có chút cứng ngắc.

      Tôi kinh ngạc : "Cậu sợ hãi cái gì vậy? Draco?"

      "Sợ hãi?" Draco giống như bị chọc giận. Cậu ta ngạo mạn hất cằm lên, lớn tiếng , "Đương nhiên là . Chắc chắn là đêm nay!"
      Nhiên Nhiên, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Hôn

      Edit: Nguyen_Khanh


      15.10.1994

      "Mà…học kỳ này cậu còn chưa qua phòng ngủ của tớ đấy!"

      Thời điểm Sylvia Hopper như vậy, bọn họ ngồi bãi cỏ cạnh bờ hồ. Từ khi vào thu đến nay, rất hiếm có được ngày thời tiết đẹp như vậy. Trời xanh quang đãng, ánh nắng ấm áp rực rỡ.

      Draco Malfoy sặc cái.

      Từ đầu học kỳ đến giờ, cậu ta quả qua phòng ngủ của Sylvia. Sau khi tặng váy ngủ, cậu ta bắt đầu bắt đầu ý thức được Sylvia thiếu nữ mười bốn tuổi. Thân thể dần nảy nở, có đường cong nữ tính. So với năm trước quả là có biến hóa rất lớn.

      Mười bốn tuổi, đứng ở thời kỳ trưởng thành, bọn họ cũng còn là trẻ con nữa, vì vậy đến phòng ngủ của nhau cũng được thỏa đáng cho lắm.

      Bọn con trai trong tuổi dậy thường dễ bị kích thích mãnh liệt và đột ngột, cậu ta biết được từ trong sách. Nếu có thân cận với bạn bè khác phái vẫn có chút giống với trước kia. thể khống chế bản năng cơ thể của mình khiến Draco cảm thấy rất ảo não, lại có chút cảm giác biết miêu tả ra sao.

      Sylvia vẫn đối xử với cậu ta như trước, tay trong tay hoặc dựa vào rất thân mật. Có lẽ trước kia cậu ta hiểu, nhưng sau kiện cái váy ngủ, cậu ta thể bỏ qua được ý thân mật trong đó. Cậu ta hiểu được ám chỉ của Sylvia: ấy ngai cậu ta làm gì với mình, thậm chí là có chờ mong.

      Đối với cởi mở trong thái độ của Sylvia, cậu ta có chút tức giận nhưng cậu ta hề phủ nhận, cậu ta có chút vui sướng. Cậu ta biết đối với Sylvia, mình đặc biệt hơn người khác. So với những cặp tình nhân khác, hai người bọn họ còn tự nhiên và ăn ý hơn hẳn.

      Nhưng cậu ta nghĩ làm gì tùy tiện với ấy.

      "Chẳng lẽ phòng ngủ của cậu có gì mới mẻ sao?" Draco ra vẻ trấn định .

      "Đây cũng phải." Sylvia . Nàng lười biếng tựa vào thân cây, ánh mắt xám nheo nheo "Tớ chỉ là muốn…Cậu có muốn xem ?"

      "Cái gì?"

      Draco thầm hi vọng ấy cần đề cập đến món quà sinh nhật chết tiệt kia.

      Nhưng rốt cuộc ấy vẫn , mang theo nụ cười bâng quơ: "Cái váy ngủ cậu tặng."

      Được rồi, ý mời ràng như thế. Cậu ta thể tiếp tục giả bộ để ý đến nữa.

      "Hôm nay sao?" Cậu ta cảm thấy được có chút khẩn trương, nhìn Sylvia liếc mắt cái, cẩn thận , "Có lẽ, này có chút quá sớm…"

      , quá sớm, ấy là tốt, rất đáng được trân trọng mà đối đãi.

      "Sớm? Đương nhiên phải tại." ấy dùng loại giọng điệu trêu đùa, giống như là chẳng quan tâm đến thái dộ của cậu ta, "Tớ nghĩ chúng ta nên xem vào buổi tối".

      Sau đó nhướng nhướng mày, dùng biểu tình khiêu khích xen lẫn kinh ngạc nhìn về phía cậu ta "Cậu sợ hãi cái gì vậy? Draco?"

      Gì chứ? người nam nhân…à cho dù tại cậu ta chỉ là thiếu niên cũng dễ dàng tha thứ cho việc bị nghi ngờ là sợ hãi với việc này.

      Cậu ta buồn bực phát , hảo tâm của chính mình bị nàng ngu ngốc trước mắt này hoàn toàn thèm nhìn đến.

      "Tốt." Cậu ta nghe thấy chính mình nghiến răng nghiến lợi : "Đêm nay đêm nay."

      Sau đó đường quay về phòng ngủ, cậu ta lo lắng nghĩ chắc hẳn nên thỉnh giáo Blaise chút.

      --- ------ ---------

      Buổi tối tôi tắm rửa xong, lại xem chút sách. Cho đến lúc tôi muốn ngủ luôn, Draco vẫn chưa đến.

      Tôi có chút nghi hoặc, vì cho dù cậu ta có chuyện gì đến được cũng có thể báo trước mà, đó đâu phải việc khó.

      Tôi mở cửa, định đến phòng Sinh hoạt chung xem, lại phát Draco đứng ở cửa tới lui trông đầy tâm , dường như đứng đây rất lâu.

      "Draco?" Tôi gọi.

      "Hả…" Cậu ta dừng lại, lưng thẳng tắp, thoạt nhìn giống như sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào "Ừ…tớ nghĩ chắc cậu ngủ."

      "Nếu cậu tiếp tục lại lại ở ngoài này có lẽ tớ ngủ đấy!" Tôi , "Nếu đến sao lại vào?"

      "Cậu khóa cửa." Draco .

      "Bùa mở khóa, Draco! Cậu phải chưa từng dùng đến nó!" Tôi "Vào ."

      Tôi để cậu ta vào trong, xoay người ngồi ở bên giường.

      Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, quay đầu nhìn cái bàn của tôi chằm chằm, giống như đột nhiên có hứng thú với nó lắm.

      "Draco?" Tôi nhướng mày nhìn cậu ta.

      "Được rồi." Cậu ta thấp giọng lầu bầu câu, mang theo biểu tình tráng sĩ chặt tay, dứt khoát kiên quyết…hôn mặt tôi.

      Này là làm cho người ta ngoài ý muốn…Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta. Tôi nghĩ biểu tình của tôi chắc rất ngốc, bởi vì cậu ta bật cười. khí kỳ quái xấu hổ bao phủ chúng tôi cả ngày hôm nay cũng biến mất.

      "Được rồi!" cậu ta , "Có lẽ việc này xấu."

      Sau đó, tay cậu ta di chuyển đến eo tôi, môi phủ lên môi tôi. Hôn cái, lại hôn cái.

      Khiếp sợ khiến cho tôi ngay cả nháy mắt cũng làm được, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta, màu mắt xanh lam, lông mi màu bạch kim tinh mịn hơi run .

      Tôi đột nhiên hiểu được vì sao hôm nay cậu ta lại trông mất tự nhiên như vậy.

      Tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với phái nam. Đúng thế! Nhưng phải tôi biết ý tứ của cậu ta.

      Cho tới nay tôi phải phát chúng tôi so với tình nhân còn thân mật hơn. Cảm giác này rất tốt. Tôi cũng thể thừa nhận tôi rất có cảm tình với cậu ấy. Tôi thích cậu ta. Cho dù cậu ta thẹn thùng hay ngạo mạn, mặc kệ cậu ta là ngây thơ hoặc tràn đầy ý tưởng xấu xa, tôi đều thấy như thế rất đáng . Nếu là người khác, tôi nghĩ tôi thể ở chung tự nhiên như thế.

      Tôi từng nghĩ tới quan hệ trong tương lai của chúng tôi. Có lẽ sau này chúng tôi là tình nhân. Tôi luôn cho rằng ở tuổi mười bốn, đến tình gì đó vẫn còn là quá sớm.

      Chúng tôi còn rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chờ tình cảm dần thăng hoa, chậm rãi mà nước chảy thành sông. Tôi nguyện ý làm như vậy.

      Nhưng mà tôi hiển nhiên quên mất vấn đề…Draco ở tuổi dậy , mà thiếu niên trong độ tuổi này rất dễ bị kích thích.

      Trực giác khiến cho tôi theo bản năng muốn đẩy cậu ta ra nhưng tôi dừng lại.

      giao hảo hơn năm, tôi ràng nhận thức việc, Draco là thiếu niên kiêu ngạo đến cỡ nào.

      Nếu tôi đẩy cậu ta ra như thế nào ?

      Cậu ta chắc chắn cho rằng đây là loại cự tuyệt. Cậu ta nhất định cảm thấy sỉ nhục.

      Tôi cảm thấy được cơn đau đầu kéo đến.

      Có lẽ do tôi có phản ứng gì trong lúc khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ. Tay cậu ta đặt người tôi bắt đầu cứng ngắc.

      Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi, hơi cách xa tôi chút.

      "Có lẽ cậu đổi ý ." Cậu ta đông cứng .

      Tôi thấy tay cậu ta vì khẩn trương mà có chút run . Cậu ta hơi lạnh nhạt, ngạo mạn hất cằm lên, thân thể căng thẳng, giống như sẵn sàng bảo vệ tôn nghiêm của chính mình mọi lúc.

      Tôi quả thực có thể tưởng tượng được hành động hôm nay của cậu ta phải dùng đến rất nhiều dũng khí của cậu ta.

      Có thể nghĩ được. Nếu hôm nay tôi cự tuyệt cậu ta, cậu ta chắc chắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương rất nghiêm trọng.

      Kẻ kiêu ngạo như cậu ta chắc chắn thèm để ý đến tôi nữa.

      Và rồi sau này, chúng tôi chỉ như người xa lạ, chưa từng quen biết.

      Chỉ vừa nghĩ đến khả năng có thể xảy ra này, tôi thể chịu đựng nổi.

      Được rồi, tôi ghét cậu ta. Trái lại, là rất thích cậu ta.

      phải vì tôi là kẻ bảo thủ hoặc có hiếu kỳ, trinh tiết đối với tôi cũng quá quan trọng như vậy. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa từng nghĩ đến việc đó xảy ra khi mình mới mười bốn tuổi.

      Nhưng nếu đối tượng là cậu ta, có lẽ…cũng tốt.

      Tôi đặt tay mình lên vai cậu ta, nhìn cậu ta chăm chú, có chút khẩn trương. Tôi nghĩ cậu ta chắc hiểu được ý tứ của tôi.

      Cậu ta nhìn tôi. Gương mặt đẹp đẽ dần dần tiến sát lại mặt tôi.

      Chúng tôi bắt đầu hôn môi.

      Cởi bỏ khúc mắc, tập trung hôn môi, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao tất cả mọi người lại thích hôn môi như thế.

      Đó là loại cảm giác rất tuyệt diệu. Nó làm người ta say mê, giống như toàn bộ thế giới xung quanh đều xoay tròn, khiến người ta cảm thấy hít thở thông, đồng thời còn mang theo loại cảm giác kỳ diệu vô cùng lan tỏa từ môi, đến hai má, đến cổ rồi cột sống.

      Dường như trôi qua rất lâu hoặc có lẽ chỉ mới giây trôi qua, chung tôi tách ra. Cả hai đều thở dồn dập, nhìn đối phương chăm chú.

      Tôi : "Miệng cậu sưng lên kìa!" Môi cậu ta mang theo màu hồng nhạt thường thấy mà là màu đỏ au.

      Cậu ta : "Còn cậu nổi da gà!"

      "À..." Tôi xấu hổ mà sờ vào làn da của mình "Uhm…cậu nên biết…việc đó quả rất có tính kích thích!"

      "Có lẽ chúng ta có thể làm chút việc kích thích hơn." Cậu ta giống hệt như mấy tay lão luyện tình trường, chậm rãi cởi nút áo cùng của mình. Nếu phải mặt cậu ta có có hai vệt hồng hồng ngượng ngùng có lẽ tôi tin cậu ta là tay lão luyện đấy!

      Ngón tay thon dài đặt lên nút áo màu bạc, từ từ đem chúng mở ra. Bộ ngực bằng phẳng chậm rãi lên sau vạt áo đen mềm mại. Đến giờ tôi mới biết, hóa ra việc cởi quần áo cũng gợi cảm như thế!

      Tôi nghĩ trêu chọc cậu ta nhưng lại thể thốt nên lời. Tôi hắng giọng cái, quay đầu nhìn ra chỗ khác nhưng lại nhịn được mà lại quay lại nhìn cậu ta.

      Cậu ta cởi hết các nút áo. Ánh mắt màu lam nhìn tôi chăm chú. Bàn tay có chút hơi lạnh đặt lên vai tôi, nhàng tháo dây áo của tôi. Giống như có dòng điện chạy qua, làn da ở vai tôi khẽ run lên.

      "Thoải mái !" Cậu ta , lại hôn tôi.

      Tôi thở ra hơi dài, chợt phát ra nãy giờ mình quên cả hô hấp.

      "A…” Tôi xấu hổ thôi.

      Cậu ta nhàng cười bên tai tôi. Hai tay luồn qua thắt lưng tôi, thong thả trượt lưng tôi. Cậu ta hôn từ khóe môi tôi dần xuống cằm rồi đến cổ. Làn môi mềm mại và ấm áp, dường như mang theo ma thuật diệu kỳ.

      Tôi ngẩng đầu lên, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Draco, cơ hồ rên rỉ ra tiếng. khoái cảm mãnh liệt, bí và mang theo chút tà ác theo bàn tay cậu ta truyền đến tôi. Trong đầu tôi chỉ cảm thấy hỗn loạn và mê man.

      Khi môi của cậu ta đến trước ngực tôi, tôi giật mình kinh hoảng.

      "Khoan !" Tôi nắm chặt tóc cậu ta.

      Cậu ta nhìn tôi khó hiểu.

      "Chúng ta tắt đèn chứ?" Tôi khẩn trương .

      "Được rồi…" Draco , "Nếu như đó là điều cậu muốn."

      Ở trong bóng đêm tuyệt đối, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng. Dường như ngượng ngùng cùng cảm giác tội lỗi biến mất cùng nhau trong bóng đêm vậy.

      Tôi giơ tay lên, vuốt ve gương mặt của cậu ta. Ánh mắt của cậu ta trong bóng đêm thoạt nhìn mang màu bạc xinh đẹp và ma mị, lông mi hơi hơi rung động chạm đến trái tim tôi.

      Tôi muốn dùng tay, thân thể cũng như từng tấc da thịt của mình để cảm nhận cậu ta.

      Dường như bản năng mách bảo chúng tôi, chúng tôi ôn nhu mà thân mật thăm dò cơ thể của nhau. Bóng đêm dường như đem những cảm giác ấm áp từ việc tiếp xúc da thịt phóng đại lên rất nhiều.
      Nhiên Nhiên, vo tam, ly sắc3 others thích bài này.

    5. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      đến đoạn gay cấn cắt.......
      Hot
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :