1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Trí thông minh của em là uổng phí


      Tác giả: Nhĩ

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Converter: Ngocquynh520

      Số chương: 47


      Giới thiệu:


      Hà Phỉ Phỉ trong mắt người khác: Ưu nhã……. Bình hoa.【 mỉm cười 】

      thực tế: Ăn, ăn, ăn, ngủ, ngủ, ô ô ô, nhân vật nổi tiếng thông thái và hài hước, có nick name Vương bát bát.

      Cố An Thành trong mắt người khác: Lạnh lùng, khó gần, năng thận trọng.

      thực tế: Thích động vật , biết vẽ tranh biếm hoạ Manga, fan blog gọi là Kiều Hoa.【 mỉm cười 】

      ngày kia, ba Hà nhìn được tình trạng ăn no rồi lại nằm ì ra chờ chết của con nữa, vì vậy quăng sang cho người nào đó dạy dỗ. Vì vậy, chuyện của Vương Bát và Kiều Hoa bắt đầu.【 mỉm cười 】

      Rất lâu sau đó, bình luận đứng đầu lâu nhất là: Thiên Vương Cái Địa Hổ, Kiều Hoa xứng Vương Bát.

      Rất lâu sau đó, Hà Phỉ Phỉ mới biết, vốn cho là hẹn mà gặp, ngờ là người khác bày mưu tính kế để cho bọn họ lâu ngày gặp lại.
      Last edited by a moderator: 24/9/16
      Lê Yến Nhi, lovenovel, ThiênMinh6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Xem mắt
      Editor: Táo đỏ phố núi


      "Nghe tiểu thư Hà mới từ Canada về nước tháng trước, cảm thấy quen với cuộc sống ở trong nước chưa?"

      Hà Phỉ Phỉ cong môi lên cười cười, "Thời gian tôi ở trong nước so với ở nước ngoài vẫn lâu hơn hiều, sao lại quen được chứ." xong, cúi đầu dùng cái muỗng inox khuấy khuấy ly cà phê, nhân tiện liếc nhìn thời gian đồng hồ.

      Lý Thành Hạo cũng cười, "Đúng vậy, xem tôi đó, hỏi vấn đề dư thừa. Nhưng mà mấy năm nay thành phố Hàng Châu thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện thú vị, nhiều nơi vui chơi mọc lên, nếu như tiểu thư Hà có hứng thú, tôi có thể cùng dạo xung quanh đây chút, ở nước ngoài có tốt cũng tốt hơn nước mình được, tiểu thư Hà, có đúng ?"

      Hà Phỉ Phỉ gật gật đầu, mang theo chút hời hợt, "Đúng là ở trong nước vẫn tốt hơn."

      "Vậy . . . . . ."

      Lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Hà Phỉ Phỉ vang lên, cắt đứt lời mới được nửa của Lý Thành Hạo. Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại lên nhìn, sau đó cười cười xin lỗi với Lý Thành Hạo , " xin lỗi, tôi nghe điện thoại."

      " sao, cứ nhận , lỡ có chuyện quan trọng."

      Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động vào toilet, "Này, Nhuỵ, cái người này sao mà gọi đúng lúc thế, mình muốn trốn vệ sinh đây."

      Hướng Nhuỵ ở đầu bên kia điện thoại cười to tiếng, trêu ghẹo , "Đại tiểu thư Hà cũng có ngày hôm nay sao, là vui quá , sắp có chuyện vui rồi."

      Hà Phỉ Phỉ chậc lưỡi tiếng, "Cậu lại là người xấu tính như vậy à, mẹ mình muốn lừa mình xem mắt, mình cũng nên nhanh chóng tới chỗ cậu để tránh thôi." Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      "Tổ tông của tôi, xin cậu đừng làm vậy, cái tổ chim sẻ nho của mình chứa được pho tượng phật lớn như cậu đâu, cậu đó, vẫn nên ngoan ngoãn trở lại chuyện phiếm với đối tượng hẹn hò , mình còn phải chuẩn bị tài liệu để họp đây."

      "Vậy, vậy mình phải làm gì bây giờ, tìm lý do gì để bỏ chạy đây."

      Hướng nhụy suy nghĩ chút, hỏi đằng, trả lời nẻo, "Ôi chao, ôi chao, cái vị họ Lý kia nhân phẩm tướng mạo như thế nào?"

      "Đều rất giỏi, so với những phú nhị đại (Thế hệ giàu có thứ hai ở Trung Quốc) khác giỏi hơn nhiều."

      Hướng Nhụy vỗ đùi, "Chính là như vậy, nhìn khắp nơi xem, cậu còn bị thua thiệt sao? Bây giờ về nhà cậu cũng khó ăn với dì, nghiệp vạn dặm của nhà họ Lý và Hà thị của chúng ta gần đây có chút liên quan, đoán chừng là dì và chú cũng vì chuyện này mới sắp xếp cho các cậu gặp mặt lần, sau này thương trường cũng dễ chuyện, cậu cố nhịn , tối mình mời cậu ăn bữa tiệc lớn.”

      Hà Phỉ Phỉ hậm hực : “Được rồi, ít nhất còn có thể ăn được bữa tiệc lớn từ cái người vắt cổ chày ra nước như cậu, thôi cậu làm việc trước , mình cúp điện thoại đây.”

      Cúp điện thoại, Hà Phỉ Phỉ thở dài, vừa nghĩ tới cảnh phải tiếp tục xem mắt nữa, lại cảm thấy đau đầu. Lý Thành Hạo là đối tượng hẹn hò thứ ba của . Bà mẹ trước kia chỉ đắm chìm trong bàn mạt chược, biết mẹ bị cơn gió quỷ quái nào thổi trúng, mà mẹ vội vã tìm đối tượng cho , giống như là năm mươi hai tuổi chứ phải mới hai mươi lăm tuổi vậy.”

      Cũng phải là chán ghét đối tượng hẹn hò, chỉ là thích chung đụng trong cái vòng luẩn quẩn với những người phú nhị đại. Từ sống chung với ông nội và bà nội, đến khi học tới trung học cấp hai, do công khai sớm nên được mời phụ huynh tới, sau đó mới bị ba mẹ ở bên cạnh quản giáo nghiêm, cho nên mới hoà nhập được vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng muốn hoà nhập vào.

      Nghĩ đến đây Hà Phỉ Phỉ lại nhịn được cảm thấy châm chọc, mẹ nó, làm gì có chuyện sớm, ràng là người ta nhìn cũng nhìn cái, cùng lắm là thầm mến thôi. Giáo viên chủ nhiệp cấp hai trung học liền cho đó là chuyện lớn, đúng là ngày chó má…

      Hà Phỉ Phỉ nhận ba mẹ quản giáo rất nghiêm nên hầu như là cắt đứt liên lạc với tất cả bạn học, người duy nhất còn liên lạc chính là Hướng Nhuỵ lớn hơn hai khoá. Sau này Hướng Nhuỵ thi vào đại học Hàng Châu, hai người mặc dù ở gần nhau nhưng quan hệ so với trước kia vẫn rất tốt. Lúc Hướng Nhuỵ thực tập Hà Phỉ Phỉ đề nghị tới thực tập trong công ty nhà mình, ba Hà rất thích Hướng Nhuỵ, kết thúc kỳ thực tập liền mời vào làm chính thức. Mới mấy năm ngắn ngủi Hướng Nhuỵ bò lên tới vị trí trưởng bộ phận, đối với nữ cường nhân như vậy, Hà Phỉ Phỉ chỉ có thể BỘI PHỤC.

      Hà Phỉ Phỉ dựa vào cửa trầm tư lát, cảm thấy Hướng Nhuỵ hoàn toàn phản bội , đứng về phía ba mẹ , vì vậy lấy điện thoại di động ra, quyết định cầu cứu nhiệt tình của cư dân mạng.

      Lão vương sát vách tên bát bát: Khi bạn có người mẹ có thú vui muốn giúp bạn tìm đối tượng để hẹn hò bạn nên làm cái gì bây giờ? [doge], mọi người đoán sai, bát bát giờ trường xem mắt, giờ phút này trốn trong nhà vệ sinh để cầu cứu [hướng dẫn sử dụng] đây là người thứ ba trong tháng này rồi!!!

      Sau mười mấy giây đăng lên xong, phía dưới có hơn mười bình luận rồi.

      Vậy mà Vương bát bát lại có đối tượng hẹn hò, là cùng nhau độc thân đến bạc đầu mà (0_0)

      cho bạn biết bạn phải làm như thế nào sao [mỉm cười].

      Tứ Thần Thú Microblogging, Vương Bát xấu xa nhất. Trước đó còn khen tôi hấp dẫn!!!

      Người nổi tiếng Microblogging như Vương bát bát lại nhất định chịu đưa hình lên, cuối cùng trong đó có tình như thế nào, ấy hẹn hò với người có thân thế như thế nào, hoan nghênh quay trực tiếp lên Microblogging, cùng vào thế giới nội tâm của thiếu nữ Vương bát bát.[mỉm cười]

      Bát bát, bây giờ ra ngoài, sau đó ợ lên cái, với nhà trai là ăn no, chuyện xem mắt lần này đại khái là thất bại [cười cry]

      Hà Phỉ Phỉ quét qua phút đồng hồ có cái bình luận nào đáng tin, tức giận thoát khỏi Microblogging, rồi ra khỏi toilet.

      Lý Thành Hạo thấy trở lại, khó chịu chút nào, cười cười: “Có cần gọi thêm ly cà phê , nguội rồi.”

      cần,” Hạ Phỉ Phỉ từ chối , “Dạ dày tôi được tốt lắm, thích hợp uống cà phê.”

      “Vậy uống chén nước ấm thôi.” Lý Thành Hạo rất thoải mái , nghe là bao tử của Hà Phỉ Phỉ tốt, lại thấy chủ đề là bao tử giảng giải bài diễn thuyết dài hàng ngàn chữ.

      Hà Phỉ Phỉ bình thường cũng chú ý tới phương diện này, cho nên Lý Thành Hạo đều nghiêm túc lắng nghe, bất tri bất giác khiến cho cuộc chuyện đỡ khách sáo chút.

      Lý Thành Hạo quả chững chạc lại khéo léo, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, nghe những lời càng giống như những lời nhắc nhở của bậc cha chú, Hà Phỉ Phỉ thả lỏng chút, nụ cười mặt ràng sôi động hơn.

      Chớp mắt cái tới ba giờ, Lý Thành Hạo nhìn đồng hồ, “Thời gian vẫn còn sớm, nếu tiểu thư Hà rảnh rỗi, bằng chúng ta đánh golf , tôi nghe phu nhân Hà , tiểu thư Hà đánh golf rất giỏi.”

      Hà Phỉ Phỉ rất thích đánh golf, ba của mỗi lần tìm được bạn đánh cùng, đều kéo tới tập luyện, lâu ngày cũng tập luyện trở thành tay chơi bóng tốt, hơn nữa cũng chưa tới thời gian hẹn với Hướng Nhuỵ, Hà Phỉ Phỉ đồng ý.

      Lái xe đến sân banh, Hà Phỉ Phỉ vào phòng thay đồ thay bộ quần áo thể thao thoải mái, ra khỏi phòng thay đồ, ràng hai mắt của Lý Hạo Thành sáng lên. Mái tóc dài của Hà Phỉ Phỉ buộc cao lên, gương mặt vui vẻ động lòng người, đôi mắt trong suốt càng làm cho khuôn mặt của thêm sinh động. xinh đẹp phải có nét quyến rũ lẳng lơ để nắm chặt ánh mắt của những người giàu có thích chiếm hữu, mà giống như ánh mặt trời ấm áp thấm vào từng chút từng chút .

      Lý Thành Hạo vốn cứ tưởng là tiểu thư nhà giàu có phần lớn là kiêu căng tuỳ hứng, nhưng Hà Phỉ Phỉ này ngược lại, khiến cho ta có chút ngoài ý muốn.

      Lúc này, phía sau vang lên những tiếng cười vui vẻ.

      “Tôi ấy mà, đúng là già rồi, chỉ có người trẻ tuổi là lợi hại thôi, thua mấy ván này tôi cũng phục, nhưng mà ván tiếp theo cũng nhất định, tiểu Cố, cậu phải coi chừng đó, ha ha ha.”

      “Lưu Tổng càng già càng dẻo dai, vãn bối cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

      “Vẫn là Tổng giám đốc Hà có mắt nhìn, tiểu Cố có tướng mạo, năng lực tốt, lượt bóng này cũng là áp lực đối với những người trẻ tuổi khác, làm cho lão già như tôi đây cũng muốn đưa tiểu Cố tới chỗ của tôi, coi như làm cái gì khác, mỗi ngày cùng chơi bóng với tôi cũng tốt rồi, mọi người có đúng ?”

      “Ha ha ha, ông Lý à, ông còn muốn ở chỗ này cướp người của tôi sao? Con trai của ông cũng sắp cướp đứa con của tôi rồi, ông còn muốn lấy người?”

      “Chỉ đùa chút, chỉ đùa chút thôi.”

      Hà Phỉ Phỉ quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của ba Hà nhà mình, vừa lúc mấy vị kia cũng nhìn thấy và Lý Thành Hạo.

      “Ôi, chao ôi, nhìn chút xem, đây phải là hai đứa bé của nhà các người sao, làm sao lại trùng hợp như vậy, lại gặp nhau ở chỗ này.”

      Lý Thành Hạo tới chỗ mấy vị trưởng bối lễ phép chào hỏi, ông Hà liếc nhìn con nhà mình, cười : “Thành Hạo à, cùng với Phỉ Phỉ ở chỗ thấy như thế nào?”

      Lý Thành Hạo khéo léo cười cười, “Tiểu thư Hà là người rất tốt, con rất thích.”

      Mấy vị trưởng bối nở nụ cười, “Lão Lý, con trai nhà ông rất có tiền đồ.”

      Hà Phỉ Phỉ cũng tới, ánh mắt trong lúc vô tình liếc qua người trong đó, bước chân liền dừng lại.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Trâu, Phong Vũ Yênsanone2112 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Ăn lẩu
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh kia vẫn giống như trong trí nhớ, Hà Phỉ Phỉ mở to mắt ra thời gian ngắn rồi nhanh chóng di chuyển ánh mắt chỗ khác.

      Cùng tới đánh bóng với ba Hà nhà phần lớn là người quen biết thương trường, Hà Phỉ Phỉ lễ phép chào hỏi, sau đó đó khoác cánh tay của ông Hà, cười rất đỗi dịu dàng động lòng người, "Ba, sao hôm nay ba có thời gian ra ngoài đánh bóng? Buổi sáng phải là rất bận rộn sao?" Sáng sớm nay vốn định rủ ông Hà câu cá, nhưng mà ông liên tục bận rộn, kết quả lại gặp ông ở chỗ này. Bây giờ suy nghĩ lại, nhất định là ông bàn bạc với mẹ rồi, ngờ hai người hợp lực lại lừa xem mắt.

      Hà Phỉ Phỉ nở nụ cười dịu dàng, nhưng tức giận len lén nhéo ở ngang hông ông Hà.

      Ông Hà cười khan ha ha mấy tiếng, "Chơi bóng rất tốt, chơi bóng rất khoẻ, thời tiết đẹp như vậy, rất thích hợp chơi bóng." xong ông vội vã chuyển đề tài, nhìn về phía Cố An Thành đứng yên lặng bên, "Tiểu Cố, giới thiệu với cháu chút, đây là con nhà chú, tháng trước từ Canada trở về."

      Cố An Thành nhìn Hà Phỉ Phỉ, trong ánh mắt chút gợn sóng, khoé môi nhếch lên nụ cười cười xa cách tiêu chuẩn, "Xin chào tiểu thư Hà."

      Hà Phỉ Phỉ khẽ gật gật đầu, "Xin chào."

      Vẻ bề ngoài cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy khí như ngưng đọng lại, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

      Ông Hà nhìn thấy được tự nhiên, vì vậy , "Được rồi, con và Thành Hạo chơi , đừng theo những ông già như chúng ta." Ông khẽ đẩy Hà Phỉ Phỉ, sau đó nhìn về phía Lý Thành Hạo, nét mặt già nua cười như đoá hoa giữa mùa xuân, "Thành Hạo à, Phỉ Phỉ nhà chú mới từ nước ngoài trở về, con hãy mang nó những chỗ vui chơi nhé."

      Lý Thành Hạo gật đầu, "Dạ được, chú Hà cứ yên tâm ạ."

      Ông Hà nhìn theo phía hai người rời , cười với ba Lý , "Hai đứa trẻ này rất xứng đôi, ông Lý, nếu chúng ta có duyên kết thông gia, tôi mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm luôn."

      Ba Lý cười , "Nếu như Thành Hạo thực có thể theo đuổi được Phỉ Phỉ nhà ông, tôi mở tiệc chúc mừng năm ngày năm đêm cũng thành vấn đề."

      "Cứ xác định như vậy, tiệc rượu trong năm ngày, ông già ông đó được lật lọng đâu đấy."

      "Ha ha ha, ông Hà à, chút tiện nghi này ông cũng buông tha, tính tình sau nhiều năm vẫn như vậy, thay đổi chút nào..."

      Ánh mắt của Cố An Thành nhìn ra xa, nhìn theo bóng dáng khuất sau khúc cua, lúc này mới di chuyển tầm mắt, cúi đầu xuống che cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong ánh mắt.

      Hà Phỉ Phỉ xuất thần suốt đường , Lý Thành Hạo gọi ba tiếng, mới phản ứng lại, "Hả? Sao vậy?"

      Lý Thành Hạo kiên nhẫn , "Lên xe điện , chúng ta tới sân bóng."

      Tâm tình chơi bóng của Hà Phỉ Phỉ còn, đành phải cười cười xin lỗi với Lý Thành Hạo, "Ngại quá, đột nhiên tôi cảm thấy khoẻ, ừ … Tôi muốn về trước."

      Lý Thành Hạo hơi hơi nhíu mi lại, "Chỗ nào khoẻ? Có muốn tới bệnh viện kiểm tra chút hay ?"

      Hà Phỉ Phỉ liên tục xua tay, " cần, thân thể của tôi có chút yếu, nên thường xuyên có có chút đau nhức lặt vặt, có gì, tôi bắt xe về nhà nghỉ chút là khoẻ thôi."

      Lý Thành Hạo cũng nhiều lời, "Vậy để tôi đưa ra xe."

      Hà Phỉ Phỉ ngồi lên xe taxi xong, địa chỉ cho tài xế, cả người dựa vào ghế, thở phào hơi dài.

      Có chút phiền muộn trong lòng, Hà Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra, ngón tay quẹt quẹt màn hình mở Microblogging ra, bài viết kia có hơn bảy trăm bình luận rồi. mở bảng thông báo lên, trăm cái bình luận ngừng xuất những cái tên quen thuộc.

      Mười dặm gió xuân bằng em: Bây giờ tôi còn trốn trong chăn tự trách lại xem mắt【hướng dẫn sử dụng】Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát .

      Lắm tiền nhiều của có phục hay : Về sau tứ thần thú Microblogging chỉ còn lại ba con thú độc thân【cười】có vấn đề gì đây, tại sao Vương bát xấu nhất hội lại thoát hội lão vương sát vách tên gọi là bát bát // lão vương sát vách tên gọi là bát bát v: Khi bạn có người mẹ có thú vui muốn giúp bạn tìm đối tượng để hẹn hò bạn nên làm cái gì bây giờ? 【cười】, mọi người đoán sai, bát bát giờ trường xem mắt, giờ phút này trốn trong nhà vệ sinh để cầu cứu 【 hướng dẫn sử dụng 】đây là người thứ ba trong tháng này rồi!!!

      Hà Phỉ Phỉ nhịn được cười thành tiếng.

      "Mười dặm gió xuân bằng em" cùng "Lắm tiền nhiều của có phục hay " đều là bạn tốt Microblogging của , ba người bọn họ còn có cả "Gió thổi mây trôi sông" bị bạn bè mạng đặt biệt danh cho là Tứ đại thần thú Microblogging, bình thường hay chuyện với hai người kia, "Gió thổi mây trôi sông" có vẻ ít , bốn người hoạt động ngẫu nhiên có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng rất ít khi tụ tập lại cùng chỗ để vui đùa.

      Hà Phỉ Phỉ mở webchat ra, phát ra tín hiệu buzz với ba người kia.

      Lão Xuân ca: A a a, vương bát trở lại.

      A Đại: Bộ dạng của người đàn ông đó có đẹp trai ? Up hình lên ! Chị cho em chút ý kiến!

      Vương Bát Chi Khí: Đối phương rất tốt, nhưng mà căn bản tôi có ý nghĩ đó, từng giây từng phút đều muốn trốn vệ sinh.

      A Đại: Xem ra bát bát là mỹ nữ rất xinh đẹp, trong cái xã hội này chỉ có mỹ nữ mới có tư cách kén cá chọn canh, còn nếu là tôi, cứ thấy đàn ông là tôi đều muốn nhào tới.

      Lão Xuân ca: Tôi, tôi tôi tôi nè, nhìn tôi nè!

      A Đại: Đương nhiên nếu là cực cực ngắn đáng suy xét.

      Vương Bát Chi Khí: Ha ha ha ha ha ha cứ như là nhìn thấy rồi bằng!

      Lão Xuân ca: Nếu A Đại muốn nhìn, tôi cũng ngại mà thoả mãn lòng hiếu kỳ của ấy đối với cấu tạo cơ thể người khác phái đâu.[mỉm cười]

      A Đại: Biến, mau cút ! làm cho tôi thất vọng với tất cả đàn ông của đất nước mình!

      Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại cười nghiêng ngả.

      Sau khi cười xong, Hà Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho Hướng Nhuỵ, nghe, đoán chừng là ấy bận, vậy tới quán lẩu đặt chỗ trước.

      và Hướng Nhuỵ thích nhất là sưu tầm những nơi vui chơi giải trí, tìm tòi tất cả các quán ăn ở Hàng Châu. Tuy nhiên túi tiền của hai người cũng được dày dặn lắm, và cũng thích ăn ở những nhà hàng xa hoa, chỉ thích tới những quán lẩu, quán nướng bình dân. Mỗi khi phát ra món gì ngon ngon, trước tiên Hà Phỉ Phỉ đăng lên Microblogging, tuy nhiên lúc ở Canada hai năm, thói quen ăn uống cũng thay đổi chút nào.

      Bởi vì thường xuyên chia sẻ món ăn và câu chuyện hài hước Microblogging, dần dần Hà Phỉ Phỉ trở thành nhân vật nổi tiếng Microblogging, fan cũng hơn năm triệu người (cv là năm trăm vạn). Lão Xuân ca và A Đại cũng là nhân vật nổi tiếng, ba người có việc gì lại lên Microblogging hi hi ha ha ầm ĩ cả lên, cũng đưa ra những ý kiến nhận định quá khích hay là quá gay gắt, cũng đẩy mạnh dịch vụ quảng cáo, bọn họ chỉ quan tâm và làm cho fan hâm mộ của mình cảm thấy vui vẻ.

      Chớp mắt cái tới năm giờ rưỡi rồi, Hướng Nhuỵ vội vàng bước chân chạy tới chỗ này, “Chen lấn chết mất thôi, tàu điện ngầm còn phải chen lấn hơn so với xe buýt.”

      “Cậu vừa mới mua xe mà?”

      “Đừng nữa, lần trước bị đứa trẻ vẽ lên đường, đưa bảo dưỡng, mình phải chen lấn trong tàu điện ngầm mấy ngày rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ nhún nhún vai, “ làm là cực khổ.”

      Hướng Nhụy hừ tiếng, “Cả ngày cậu chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết, sớm muộn gì cũng có ngày chủ tịch Hà ném cậu ra ngoài để cho cậu rèn luyện.”

      Hà Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với ấy rồi cười , “Cho nên trước đó mình nhất định phải hưởng thụ hết thú vui trong cuộc sống, thôi, mạng rất nhiều người đề cử quán lẩu này.”

      Nếu Hà Phỉ Phỉ biết lời của Hướng Nhuỵ trở thành lời tiên tri, khẳng định là quỳ xuống gọi tiếng bà ngoại, nhân tiện thắp hương cúng thần vái phật để sám hối, thề trở thành người tốt xây dựng Trung Quốc trở thành nước Xã Hội Chủ Nghĩa phát triển.

      Gọi món xong đâu đó, Hà Phỉ Phỉ chụp vài tấm hình những nguyên liệu nấu ăn đầy ở bàn ăn, chờ ăn xong phát biểu cảm tưởng.

      “Đúng rồi, sau đó cậu và Lý Thành Hạo kia như thế nào rồi?”

      “Vẫn như vậy, vốn định đánh golf, cuối cùng lại gặp được ba mình ở đó…” Lời của đột ngột dừng lại, giống như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt có chút ảm đạm, cúi đầu lấy đũa chọc chọc vào chén nước tương.

      “Hở? Làm sao vậy?” Hướng Nhụy chỉ chỉ cái trán của , “Suy nghĩ cái gì vậy?”

      Hà Phỉ Phỉ có chút vướng mắc, sau cùng vẫn đắn đo mà hỏi Hướng Nhuỵ, “Cậu… Trước kia sao cậu với mình, Cố An Thành cũng làm việc trong công ty của ba mình.”

      Hướng Nhụy sửng sốt, rồi lập tức ho tiếng, giống như có chuyện gì xảy ra, “ chuyện này làm gì, cậu cũng đâu có hỏi mình.”

      Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, hậm hực , “Đúng vậy, mình hỏi ta làm gì, nếu phải hôm nay vô tình gặp lại, mình cũng còn nhớ ra ta là ai nữa.”

      Hướng Nhụy cố gắng nén cười, “Đúng vậy, mình vẫn còn nhớ lúc đó cậu nước mắt nước mũi tèm lem, muốn quên triệt để mối tình đầu ngu xuẩn này, lại cái gì mà cọng cỏ đuôi chó kia gặp quỷ , cậu chán ghét ta như vậy, mình nhìn thấy ta ở công ty cũng thể lại với cậu được, cái này chỉ càng làm cậu thêm phiền lòng thôi. Quá nghĩa khí rồi đúng !”

      Hà Phỉ Phỉ lúc lâu cũng tiếp lời được.

      Hướng Nhụy cười cười, tiếp tục , “Cùng lắm cậu hỏi mình cũng cho cậu biết chi tiết, Cố An Thành vào công ty sau mình nửa năm, lúc đó cậu Canada rồi, biết cũng là điều bình thường. Mặc dù ta vào sau mình nhưng rất được chủ tịch Hà tin tưởng, dưới công ty ít người có suy nghĩ muốn nịnh bợ ta, mấy ngày trước lại có tin tức là chủ tịch Hà muốn giao chủ quyền công ty cho ta. Nếu mình nhớ nhầm, ta mới hai mươi bảy tuổi thôi? Tuy nhiên lúc trung học biết ta rất có năng lực, về sau khẳng định có thể làm ra nghiệp lớn, nhưng mà kiến thức thực vẫn làm cho người ta bội phục từ tận đáy lòng.”

      Sau khi Hướng Nhụy cảm khái xong đồ ăn cũng được nấu xong, Hà Phỉ Phỉ vẫn ngẩn người ra, sau đó ăn cái gì cũng tập trung.

      nhớ là từng , quy trở về làm việc ở quê nhà là Giang Tô, tại sao lại ở lại Hàng Châu? Hôm nay thấy nhìn mà phản ứng rất bình thường, vẫn giống ý chang như trước kia, trước kia hồ đồ vô tâm nên thèm để ý, bây giờ nhớ lại cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu.

      Hà Phỉ Phỉ giật mình vì suy nghĩ của chính mình nên triệt để vứt nó ra khỏi thế giới của mình, vội vàng lắc lắc đầu, nhét miếng nấm hương vào miệng, nhất thời bị phỏng khiến đầu lưỡi đau rát.

      “Ôi chao, sao cậu lại ngu ngốc như vậy!” Hướng Nhụy đem ly nước đá tới bên cạnh tay của , “Mau uống .”

      Hà Phỉ Phỉ ừng ực uống mấy ngụm lớn nước, lúc này cảm giác mới đỡ hơn nhiều.

      sai, nên có thái độ kiên định, để cho cọng cỏ đuôi chó kia gặp quỷ , có thời gian chơi cùng!

      Qua lúc sau, thanh nhắc nhở của điện thoại di động vang lên, Hà Phỉ Phỉ vội vàng mở Microblogging ra, đăng nhập tài khoản, sau đó ngồi chồm hổm canh giữ ở dưới Microblogging của “Gió thổi mây trôi sông”.

      Thời gian dần trôi tới lúc sáu giờ rưỡi, gió thổi mây trôi sông vẫn im lặng chưa online, Hà Phỉ Phỉ nhịn được cảm thấy kỳ lạ , “Hôm nay sao lại online rồi… Mỗi ngày đều online lúc sáu giờ cùng và up ảnh của Đạt ca lên mà.”

      “Ai vậy?”

      người Microblogging. ta nuôi hai con gấu và con thỏ có hai cái tai cụp xuống, mỗi ngày tan tầm về tới nhà ta đều up hình lên, hôm nay lại up lên.”

      Hà Phỉ Phỉ thở dài, nghĩ thầm, hôm nay thể tranh bình luận đầu tiên được rồi, đành phải chấp nhận thôi.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Trâu, lovenovelPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Kiều Hoa
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Sau khi ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhuỵ dạo mấy vòng ở trung tâm thương mại cho tiêu cơm, sau đó mới về nhà.

      Ba Hà và mẹ Hà đều ở nhà, nghe quản gia lại, hai vợ chồng già bọn họ làm khách nhà người ta, Hà Phỉ Phỉ ừ tiếng sau đó về phòng mình.

      Mệt chết được. Hà Phỉ Phỉ đá giầy ra, sau đó nằm ườn ra chiếc giường lớn, nhìn bóng đèn treo trần rồi ngây người ra. Vầng sáng của bóng đèn hình như cứ dần dần khuếch tán rộng ra, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy hoảng hốt, bầu khí yên tình khiến cho nhịn được mà nhớ lại chuyện lận đận trước kia.

      Từ sống cùng ông nội bà nội ở Tô Châu, bởi vì ông nội bà nội rất chiều chuộng mặc kệ cho muốn làm gì làm, cho nên tính tình của trở nên kiêu căng ngạo mạn, so với bây giờ, lúc đó nhất định là đứa côn đồ, xung quanh mấy trăm mét ở Phương Viên đó có đứa trẻ nào dám gây gổ với . Sau khi lên cấp hai trung học, Hà Phỉ Phỉ quen biết người càng càn rỡ và bốc đồng hơn đó là Hướng Nhuỵ, hai người cùng nhau cấu kết làm việc xấu, thông đồng làm bậy, đánh thắng mười tám đàn em trong trường, đánh thắng những tên côn đồ trong khu vực, vô lễ coi ai ra gì.

      Lần đầu tiên gặp hội trưởng hội học sinh Cố An Thành và Hướng Nhuỵ học lớp mười , khi đó hai người bọn chặn nữ sinh mượn danh tiếng của bọn để ăn hiếp học sinh trong trường ở trong hẻm .

      Hà Phỉ Phỉ nâng cao chân lên gác lên vách tường, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở, vừa ho đến chảy nước mắt vừa mắng, "Chúng tôi, khụ khụ khụ, chúng tôi và thù oán, và người ta đánh nhau lại lôi tên của chúng tôi vào là có ý gì?"

      Khi đó Hướng Nhuỵ học cấp ba, so với Hà Phỉ Phỉ học hai lớp, khuôn mặt có chút già giặn hơn so với những người bạn cùng lứa. ta đoạt lấy điếu thuốc cháy dở tay của Hà Phỉ Phỉ, ném xuống đất, lấy chân dập tắt, “ biết hút đừng có lấy ra, hai…….”

      "Các người làm gì?"

      Hà Phỉ Phỉ còn nhớ đột nhiên có giọng nam vang lên, trong vắt như dòng nước suối, lại giống như gió xuân tháng ba, mặc dù cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng vẫn vô cùng êm tai.

      vẫn còn nhớ lúc xoay người ra sau, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người phát ra giọng kia đứng ngược sáng.

      Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cắt ngang hồi tưởng của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ ngồi dậy, "Mời vào."

      Người giúp việc nhà là dì Trần bưng ly nước mật ong vào, cười dịu dàng , “ chủ, uống ly nước mật ong , hôm nay ở bên ngoài cả ngày, chắc mệt rồi.”


      “Dạ, cám ơn dì Trần.” Hà Phỉ Phỉ duỗi lưng cái, tới ngồi xuống trước bàn.

      Dạ dày của tốt lắm, mỗi sáng sớm và mỗi buổi tối đều phải uống ly nước mật ong, bình thường cũng để ý, hình như bệnh dạ dày của lâu rồi còn phát bệnh nữa.

      Hà Phỉ Phỉ uống vài hớp uống hết ly nước mật ong vào trong bụng, cầm điện thoại lên, trượt cái, phát ra “Gió thổi mây trôi sông” online rồi.

      “Gió thổi mây trôi sông” v: hôm nay có chút việc, nên về nhà hơn trễ, nhưng mà Đạt Ca, Đạt Muội và Lộ Mao đều rất ngoan, trong nhà bị làm cho loạn lên, chỉ là chiếc ghế salon mới mua bị Đạt cà Đạt Muội kéo lại làm ở, hơn nữa còn cắn hỏng luôn rồi 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

      Hai tấm hình gửi lên, tấm đầu tiên là hình ảnh Đạt Ca, Đạt Muội nằm ghế salon, sống chết chịu , tấm hình phía sau là Lộ Mao nằm sấp ghế salon cụp tai thỏ xuống, vẻ mặt kiêu căng trêu chọc hai con kia.

      Hà Phỉ Phỉ xem xem lại hai tấm hình đó nhiều lần, rồi vui vẻ hài lòng bắt đầu viết bình luận.

      “Gió thổi mây trôi sông” nuôi ba con vật nuôi, đại diện cho ngu ngốc, trắng trẻo, ngọt ngào—— Đạt Ca, Đạt Muội là hai con gấu bá đạo như tổng giám đốc, còn Lộ Mao là con thỏ cụp tai. Dáng vẻ của chúng khiến cho người gặp người thích, người gặp người . Từ trước tới giờ Hà Phỉ Phỉ đều mơ ước được nuôi những con vật đáng , nhưng mà tiếc là ba Hà, mẹ Hà cho phép, vì vậy chỉ có thể nhìn hình mà gào khóc thôi.

      “Thím ba bạn tìm đàn ông”: gào khóc gào khóc gào khóc muốn chết! ! ! ! Lộ Mao là tổng giám đốc bá đạo, thái độ giống như : trẫm cứ lẳng lặng nhìn các ngươi ngu xuẩn im lặng lời nào =_= Đạt Ca, Đạt muội đáng quá điiiiii! ! ! phải chỉ là bộ ghế salon thôi sao! ! ! Kiều Hoa đừng tiếc nuối nữa..., tôi gửi chuyển phát nhanh cho tám bộ, tám bộ để cho Đạt Ca, Đạt Muôi lần lượt thay phiên nhau chơi【 cười cry】// “Gió thổi mây trôi sông” v: hôm nay có chút việc, nên về nhà hơn trễ, nhưng mà Đạt Ca, Đạt Muội và Lộ Mao đều rất ngoan, trong nhà bị làm cho loạn lên, chỉ là chiếc ghế sa lông mới mua bị Đạt cà Đạt Muội kéo lại làm ở, hơn nữa còn cắn hỏng luôn rồi 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

      Kiều Hoa là tên mà những người bạn mạng gọi “Gió thổi mây trôi sông”, Tứ Thần Thú Microblogging theo thứ tự là: Vương Bát, Kiều Hoa, Lão Xuân ca, A Đại, còn về phần tại sao lại gọi người đàn ông là Kiều Hoa. . . . . . Hà Phỉ Phỉ bày tỏ: lão phu tham gia Microblogging, lăn lộn hơn mười năm, chưa từng thấy nhân tài như vậy!

      “Gió thổi mây trôi sông” lúc bình thường đều tương đối khiêm tốn, bình thường
      đăng hình lên Microblogging, nhưng mà mỗi ngày thể thiếu hai tấm hình của những con vật nuôi trong nhà được, trừ cái đó ra, vẫn thường đăng lên Microblogging… truyện tranh manga.

      đúng ra, chuyện này có hơi kỳ lại, mạnh mẽ như vậy mà lại vẽ truyện tranh manga.

      Điều khiến cho người ta ngạc nhiên hơn nữa là, Kiều Hoa lại có thể vẽ đẹp hơn cả hoạ sĩ chuyên vẽ truyện tranh biếm hoạ. vài tình tiết tình rất đơn giản thôi, nhưng qua bàn tay của , lại có thể trở thành tình khiến cho người ta có thể chết sống lại!

      Hà Phỉ Phỉ vẫn luôn rất thích người có nick name này, phải chỉ vì những con vật nuôi của , mà bởi vì năm trước Kiều Hoa vẽ truyện tranh manga theo nội dung tự sửa đổi từ tiểu thuyết của .

      Hai năm trước, Hà Phỉ Phỉ Canada, việc học mặc dù căng thẳng, nhưng lại hoàn toàn thả lỏng bản thân mình, muốn làm cái gì làm cái gì, cũng làm khó mình bắt buộc mình phải hao phí quá nhiều tế bào não cho việc học hành. Vì để giết thời gian, bắt đầu lấn sân vào viểt tiểu thuyết ở mạng.

      Hà Phỉ Phỉ người này, hồ đồ sống hơn hai mươi năm, muốn tới ý nghĩa nhân sinh, suy nghĩ của vẫn vô cùng đơn thuần. Những thứ mà thích, cũng kéo dài, có công việc mà thích, nhưng rồi rất nhanh lại cảm thấy chán, hơn hai mươi năm qua, chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc muốn cái gì, thích cái gì, mà chuyện “giết thời gian” của hai năm trước, lại khiến cho đám sương mù ở trước mặt bỗng tiêu tán .

      bị mê hoặc vào trong thế giới sáng tác, hết ngày rồi tới đêm, mất ăn mất ngủ viết văn gõ chữ, đem tất cả những thế giới quan trong tưởng tượng, để biểu đạt ra bên ngoài khiến cho cảm thấy tràn đầy vui vẻ, cho dù ai đọc, ai để lại bình luận, nhưng vẫn làm rất hăng say biết mệt.

      “Thím ba bạn tìm đàn ông” chính là nick name ảo mà tạo ra khi đó, thường xuyên viết ra những câu chuyện những ý tưởng mà suy nghĩ, có những lúc buồn chán phát biểu cảm nghĩ, tâm trạng của mình, mặc dù ai quan tâm, nhưng vẫn cảm thấy rất thoả mãn. So với nick name “Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát’, có lúc Hà Phỉ Phỉ cảm thấy, nick name ảo này có lẽ hợp với con người của hơn.



      Hơn nửa năm trôi qua, rốt cục Hà Phỉ Phỉ cũng viết xong phần đầu tiên của tiểu thuyết.

      Bởi vì phải là đề tài hot, cũng phải chuyện tình cảm hài hước, lại cộng thêm văn phong quái đản, cho nên truyện này của giống như hòn đá ném xuống biển lớn, tạo nên gợn sóng nào diễn đàn văn học. Thậm chí tới lúc kết thúc cũng chưa tới trăm bình luận. Phần lớn là do thiên thần để lại bình luận trong mỗi chương, mặc dù mỗi lần chỉ để lại hai chữ “cố gắng lên”, nhưng khiến được khích lệ rất nhiều.

      Hà Phỉ Phỉ cảm giác đến chết mình cũng vẫn nhớ tới thiên thần đó.

      Giống như gõ chữ cách nhanh chóng, rất nhanh viết được hai ngàn chữ, Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại mới phát ra, mình chỉ lo cố gắng cặm cụi viết, lại phát ra căn bản có người nào quan tâm tới. Có mấy ngày, như bị suy sụp, hoài nghi mình, cảm thấy mờ mịt và hoang mang, biết có nên tiếp tục nữa hay , hôm đó viết tâm trạng của mình lên Microblogging, đột nhiên có người nhắn tin cho .

      Gió thổi mây trôi sông: Xin chào, xin hỏi là tác giả của <<xxxxxx>> sao?

      Thím ba bạn tìm đàn ông: Vâng, đúng rồi, xin hỏi là?

      Gió thổi mây trôi sông: tôi muốn sửa đổi nội dung tiểu thuyết của thành truyện tranh manga, muốn hỏi chút là có đồng ý ?

      Hà Phỉ Phỉ ngơ người. Lúc đó Kiều Hoa nổi tiếng như bây giờ, nhưng cũng có hơn mười mấy vạn người hâm mộ rồi, Hà Phỉ Phỉ biết , chỉ biết lại có thể vẽ truyện tranh manga, và càng thần kỳ hơn nữa đó là, lại có thể coi trọng nội dung tiểu thuyết mà viết!

      Sau đó “Gió thổi mây trôi sông” bắt tay vào vẽ theo nội dung tiểu thuyết của , kỳ quặc là, tiểu thuyết của ai quan tâm tới, nhưng khi vẽ thành truyện tranh manga lại nhận được những lời khen ngợi như nước thuỷ triều, Hà Phỉ Phỉ cũng liên quan nên cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi diễn đàn văn học.

      ngày kia trong lúc chuyện phiếm, Hà Phỉ Phỉ biết được chính là thiên thần hay để lại bình luận cố gắng lên ở mỗi chương, nhất thời khiến cảm động rơi nước mắt, cảm thán bản thân đúng là đụng vận cứt chó, lại có thể gặp được người tốt như Kiều Hoa. Mặc dù trong lúc chuyện phiếm, tương đối kiệm lời, nhưng hề ảnh hưởng tới thiện cảm từ từ tăng lên của Hà Phỉ Phỉ dành cho , cho tới bây giờ, dường như mỗi lần có bài đăng của đều tới giành bình luận trước tiên.

      Về phần dùng nick name ảo, là do thói quen của Hà Phỉ Phỉ, nếu đổi thành nick name chuyện gẫu với Kiều Hoa, có cảm giác hơi mất tự nhiên.

      Để lại bình luận khen ngợi xong, Hà Phỉ Phỉ phải vào nhà tắm để tắm rửa.

      Sau khi thay quần áo ngủ xong, Hà Phỉ Phỉ ngồi trước bàn máy vi tính, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ ngày hôm nay.

      Bây giờ nhân vật lớn , trừ chăm chỉ của ra, những tác phẩm của cũng nhận được phản hồi tốt từ bên ngoài, Kiều Hoa hỗ trợ giúp nên cũng dám chểnh mảng. Vào tháng trước, Kiều Hoa muốn cải biên nội dung cuốn tiểu thuyết thứ hai của . Mà Hà Phỉ Phỉ sau thời gian nghỉ ngơi lại đào cái hố mới, phấn đấu viết.

      Tập trung tinh thần viết hơn hai giờ, cuối cùng cũng viết xong chương , Hà Phỉ Phỉ kiểm tra lại lỗi chính tả, sau đó đăng lên.

      Thả lỏng người, duỗi lưng cái, Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc điện thoại ngừng thông báo có tin tức lên, vừa mở ra xem, nhất thời cảm thấy bối rối.

      Mẹ nó, đột nhiên lại có thêm nhiều người hâm mộ như vậy, hơn trăm người… Và còn có hơn năm mươi tin nhắn?

      Hà Phỉ Phỉ hoài nghi mình chuyển sang tài khoản khác, nhìn kỹ lại, vẫn là … “Thím ba bạn tìm đàn ông” mà. cảm thấy chuyện này có liên quan tới tác phẩm sáng tác của , người hâm mộ của có khoảng ngàn người, chưa từng có thời điểm nào đột nhiên lại tăng nhiều như vậy.

      mở thông báo lên, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân.

      Kiều Hoa trả lời bình luận của rồi.

      Gió thổi mây trôi sông: nhắn tin địa chỉ cho .// Thím ba bạn tìm đàn ông: gào khóc gào khóc gào khóc muốn chết!!!! Lộ Mao là tổng giám đốc bá đạo, thái độ giống như : trẫm cứ lẳng lặng nhìn các ngươi ngu xuẩn lời nào =_= Đạt Ca, Đạt muội đáng quá điiii!!! phải chỉ là bộ ghế salon thôi sao!!! Kiều Hoa đừng tiếc nuối nữa..., tôi gửi chuyển phát nhanh cho tám bộ, mười bộ để cho Đạt Ca, Đạt Muội lần lượt thay phiên nhau chơi [cười cry]

      …. Kiều Hoa có phải bị trộm tài khoản rồi ?
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      lovenovel thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Bát quái
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Hà Phỉ Phỉ sửng sốt hai giây, rồi lập tức mở tin nhắn ra, kéo xuống từng chút từng chút , nhưng lại tìm thấy tin nhắn nào của Kiều Hoa. chưa có ý định từ bỏ, lại nhìn lại lần nữa, cuối cùng mới thở dài cái, chừng Kiều Hoa cũng chỉ thuận miệng đùa chút, ấy làm như vậy. . . . . . vốn muốn mua chút đồ chơi cho Đạt Ca, Đạt Muội, nhân tiện biểu đạt lòng biết ơn đối với Kiều Hoa.

      Hơn năm nay, quan hệ của và Kiều Hoa vẫn rất tốt, lần trước trong lúc vô tình ngày sinh nhật của mình, kết quả là vào ngày sinh nhật lần đó, liền thấy Kiều Hoa vẽ thâu đêm để hoàn thành tác phẩm nhân vật trong tiểu thuyết của để chúc mừng sinh nhật . Nét vẽ tinh xảo, ấm áp, dưới ngòi bút của màn hình lên nhân vật có nụ cười rực rỡ đến chói mắt, mọi người cùng nhau chúc sinh nhật vui vẻ, Hà Phỉ Phỉ nhận được món quà như vậy cảm thấy sống mũi ê ẩm.

      Cho nên vẫn muốn đáp lại món quà này của , cần phải quá sang trọng, chỉ cần thể được tấm lòng là được rồi.

      lúc chuẩn bị tắt Microblogging tin nhắn lên.

      Nhìn thấy cái tên quen thuộc Hà Phỉ Phỉ theo bản năng kêu "Mẹ nó" tiếng.

      Gió thổi mây trôi sông: Cố, số nhà xxx, khu xxx thành phố Hàng Châu.

      Thím ba bạn tìm đàn ông: ! ! ! ! ! Kiều Hoa, cũng ở Hàng Châu? ! ! ? ! ?

      Gió thổi mây trôi sông: Đúng vậy.

      Thím ba bạn tìm đàn ông: là trùng hợp! ! ! Tôi cũng ở Hàng Châu! Còn nữa, sợ tôi bán tin tức của lấy tiền sao, có rất nhiều người muốn tôi cung cấp địa chỉ của cho họ _:)3" ∠)_

      Gió thổi mây trôi sông: sợ.

      Thím ba bạn tìm đàn ông:【 cười cry】đừng sợ, đừng sợ, tôi tham lam chút bạc vụn này. Kiều Hoa, tên họ đầy đủ của là gì? Chỉ viết mỗi họ thôi có vấn đề gì chứ.

      Gió thổi mây trôi sông: sao, cứ gửi đến. Cám ơn rộng rãi giúp đỡ như vậy.

      Thím ba bạn tìm đàn ông: ha ha ha, cần cám ơn, của ít lòng nhiều..., nhưng mà tôi có thể có cầu với .

      Gió thổi mây trôi sông: cái gì?

      Thím ba bạn tìm đàn ông: nên luyện tập kỹ thuật chụp hình chút được , những con vật đáng bị chụp khiến cho chúng nó xấu

      Gió thổi mây trôi sông: tôi cố hết sức rồi.

      Qua mấy phút, Hà Phỉ Phỉ cho là cuộc chuyện chán ngắt rồi Kiều Hoa lại nhắn tin nhắn tới.

      Gió thổi mây trôi sông: mười giờ rưỡi rồi, sao còn chưa ngủ?

      Thím ba bạn tìm đàn ông: vừa mới viết chương xong, hưng phấn.

      Gió thổi mây trôi sông: ngủ sớm chút , nên quá hưng phấn.

      Thím ba bạn tìm đàn ông: được rồi, ngủ , tôi xem phim.

      Hà Phỉ Phỉ thoát khỏi Microblogging, xem được nửa tập phim, Lý Thành Hạo gọi điện thoại tới. Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại có cuộc gọi tới hồi, quyết định giả vờ ngủ nhận điện thoại.

      Xem ra phải tìm lúc nào chuyện với ba mẹ chút, nếu vẫn cứ tiếp tục tìm đối tượng hẹn hò cho như vậy, thực là rất mệt.

      Lúc này, điện thoại di động chợt kêu lên báo có thông báo, bấy giờ Hà Phỉ Phỉ mới phát ra mười giờ rồi, vội vàng mở Microblogging ra, đổi thành nick name .

      Trải qua thời gian dài hình thành thói quen, vào buổi tối mỗi ngày Hà Phỉ Phỉ luôn gửi câu chuyện về chủ đề tình Microblogging, kể cho những người hâm mộ những kỷ niệm về mối tình đầu khi còn học. Mới bắt đầu, Hà Phỉ Phỉ chỉ viết ra kể lại những tổn thương nho , sau đó được người hâm mộ cổ vũ nhiều hơn, lại trở thành nơi thường xuyên lưu lại những tin nhắn, ký ức. Nhưng mà những đối tượng đều là những người hoạt động về đêm, đa phần là những người còn độc thân, cho nên Hà Phỉ Phỉ mới chọn thời gian thông báo là mười giờ, thời gian này tràn đầy tính thần bí kỳ dị, ngụ ý là —— những người độc thân thống trị thế giới, sợ hãi , ân ái !!

      Hướng về dòng chữ trống kia sững sờ mấy phút, sau đó Hà Phỉ Phỉ mới chậm rãi đánh ra dòng chữ, xem xem lại nhiều lần, rồi lại đánh rồi lại xoá, nhập rồi xoá, tới khi đầy đủ rồi mới nhắm hai mắt lại đăng lên.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: nếu như vào lúc xem mắt mà gặp phải mối tình đầu, tâm trạng như thế nào mới được xem như là hoàn toàn quên mối tình đầu?

      Qua mấy phút nữa, nhìn lại lượt những bình luận, Hà Phỉ Phỉ run rẩy trong lòng, cẩn thận từng li từng tí kéo xuống dưới xem.

      Trải nghiệm hôm nay của Bát bát rất phong phú nhỉ【doge】 xem mắt, mối tình đầu, nằm đêm mình nên khó ngủ, từng phút mơ mộng năm mươi tám tập phim truyền hình【 Hình động vẫy tay 】

      Thâm chí lúc nào tâm trạng của Vương Bát cũng như thiếu nữa【 cười cry】

      Tứ Thần Thú Microblogging, Vương Bát là xấu nhất 【doge】

      Quả , Bát bát gặp lại mối tình đầu rồi, mà lúc này lại nhắc tới chuyện này, có nghĩa là căn bản chưa từng quên ấy, đồ ngốc ạ.

      Trong lòng Hà Phỉ Phỉ từ từ trĩu nặng, bởi vì phát , những lời bình luận của đám bạn mạng rất đúng, thể chối cãi được. Nhưng mà, trong lòng lại muốn thừa nhận. . . . . . ra mấy năm nay, Cố An Thành chưa bao giờ biến mất hoàn toàn trong lòng .

      vẫn luôn chiếm vị trí cố định trong lòng , rất chắc chắn, gió thổi cũng lung lay, muốn quên, nhưng cũng thể quên được.

      Hà Phỉ Phỉ muốn bản thân mình lại là người "Si tình", mà lại để cho người ta mắng và “coi thường.” thực tế, cũng có cảm giác mình rất bị coi thường, vội vàng lấy mặt nóng dán mông lạnh, có thể làm ra những việc giống như người ngốc vậy, khiến cho người ta cười nhạo là đúng rồi.

      Nhưng mà thế giới, cũng có rất nhiều người ngu ngốc như vậy.

      Bình luận còn rất nhiều nữa.

      Nhưng Hà Phỉ Phỉ xem nữa, tắt điện thoại di động, lát sau liền ngủ mất.

      Rạng sáng ngày hôm sau, Hà Phỉ Phỉ ra ngoài chạy hơn nửa tiếng về, dì Trần làm đồ ăn sáng xong, ông Hà và phu nhân Hà cũng ngồi ăn sáng bàn ăn.

      “Ba mẹ, chào buổi sáng ạ.” Hà Phỉ Phỉ xong cầm lấy quả trứng gà trong đĩa, nhanh chóng lột vỏ sạch , bỏ vào miệng gặm.

      Phu nhân Hà nhìn mắng, “Con nhìn lại con xem, có dáng vẻ của người lớn tí nào, tay vẫn chưa rửa, cầm lên ăn rồi…”

      Ông Hà ho khan mấy tiếng, “Sáng sớm, đừng mắng, đừng mắng nữa, mắng nữa khiến tôi đau đầu.”

      Phu nhân Hà nhìn chằm chằm vào ông Hà, “Thế nào, bắt đầu chê tôi phiền?”

      có, có.”

      “Vậy tôi và con chuyện, ông chen miệng vào làm gì? Tôi gì sai?”

      “Được, được rồi, tôi gì nữa, bà cái gì cũng đúng.”

      Ông Hà bất đắc dĩ liếc nhìn Hà Phỉ Phỉ, sử dụng ánh mắt như truyền đạt suy nghĩ “Con , ba cố gắng hết sức rồi, nhưng mà chỉ tại mẹ con, cho nên con tiếp tục nghe bà ấy mắng tiếp .”

      Hà Phỉ Phỉ nhún vai cái, tới bên cạnh phu nhân Hà nắm lấy bả vai của bà, “Mẹ, mẹ có chỗ nào mỏi , để con đấm bóp cho mẹ?”

      , , tay bẩn mà lại lau lên quần áo của mẹ rồi. Đừng có lại đây mà bôi dầu mỡ lên người mẹ, nhanh tắm , rồi xuống ăn sáng.” Phu nhân cố tỏ ra nghiêm túc nhưng lại lộ ra nụ cười.

      Hà Phỉ Phỉ buồn cười nhìn phu nhân Hà, sau đó thẳng lên lầu tắm rửa.

      Đợi tới lúc xuống ăn điểm tâm lại phát hai vợ chồng già bọn họ vẫn ngồi bàn, khỏi hiếu kỳ hỏi, “Ba, hôm nay vội tới công ty ạ?”

      Ông Hà kéo ghế ra cho , “Phỉ Phỉ, ngồi xuống, ba cho con chuyện.”

      Hà Phỉ Phỉ cười , “Chuyện gì ạ, nghiêm túc như vậy, phải là cho con biết, nhà chúng ta sắp phá sản rồi chứ, hay là… Ba mẹ ruột của con tới đón con?”

      Ông Hà kìm được, “Phi phi phi, chuyện gì vớ vẩn như vậy, nghiêm túc chút!”

      “Dạ được.” Hà Phỉ Phỉ thu hồi lại khuôn mặt tươi cười của mình, đưa ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông Hà nhà mình.

      Hai vợ chồng liếc nhau cái, cuối cùng ông Hà , “Phỉ Phỉ, con từ Canada trở về cũng được thời gian rồi, sau này có dự định gì ?”

      Hà Phỉ Phỉ ngờ đột nhiên lại tới chuyện này, vì vậy ngẩn người ra, sau đó , “Con chưa nghiêm túc suy nghĩ tới.”

      Ông Hà thở dài, “Con cũng hai mươi lăm tuổi, còn nữa, ba biết con cũng vội phải lập gia đình, nhưng mà, cũng thể dựa dẫm ở trong nhà mà chịu lớn được. Sau này chúng ta cũng già hết rồi, con phải làm sao?”

      “…” Hà Phỉ Phỉ biết nên gì, cũng phải nghĩ tới chuyện dự tính cuộc sống tương lai, nhưng mà con đường sau này, ngay cả chính cũng cảm thấy mờ mịt, ông Hà hỏi vấn đề này, trả lời được.

      “Hướng Nhụy là bạn của con, lớn hơn so với con hai tuổi, nhưng lại có thể dựa vào năng lực của mình mà bò từ vị trí nhân viên hạng bét lên tới trưởng bộ phận, ba vẫn rất thích ấy, nếu như con cũng có khả năng như ấy, ba cũng yên tâm hơn nhiều.” Ông Hà thở dài, “Dù sao tập đoàn Hà Thị, toàn bộ ba để lại cho con, nhưng nhất định con phải cố gắng, ba mới yên tâm được.”

      Hà Phỉ Phỉ hơi cúi thấp đầu xuống.

      vẫn rất khâm phục Hướng Nhụy, nhưng mà có khả năng quả lý, nếu cho làm chủ công ty, quản lý mấy trăm nhân viên có chút hứng thú nào.

      Ông Hà vỗ vỗ bả vai của , “ biết có thể học, con của ba thông minh như vậy, thể thua kém so với người khác được.”

      Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt tha thiết mong chờ của ba mẹ, lời từ chối thể ra hỏi miệng được. Cuối cùng, chỉ có thể vô lực gật đầu, “Dạ được, ba, con học.”

      Ông Hà mừng rỡ, “Được, cứ quyết định như vậy, đợi cùng ba tới công ty chuyến, để làm quen chút.”

      Hà Phỉ Phỉ gật đầu cái, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội , “Nhưng mà con có cầu, con có thể tới công ty, nhưng mà ba mẹ phải đồng ý với con, được tìm đối tượng cho con nữa, con chịu nổi.”

      “Chuyện , ba đồng ý với con.”

      Phu nhân Hà sau khi suy nghĩ chút, cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng mà vẫn thầm hỏi Hà Phỉ Phỉ nhiều lần là cảm thấy Lý Thành Hạo như thế nào, Hà Phỉ Phỉ dứt khoát lấy hình của người đàn ông cơ bắp mạng, sau đó với phu nhân Hà: Mẹ, đây mới mà hình mẫu người lý tưởng của con, người mẹ tìm cũng quá tiểu bạch kiểm (mặt trắng ).

      Phu nhân Hà trầm mặc.

      đường tới công ty, Hà Phỉ Phỉ khỏi kể khổ với Hướng Nhuỵ.

      Hà Phỉ Phỉ: bạn thân , mình tới để chịu khổ đây.

      Hướng Nhụy: ha ha ha, ngày hôm qua bị mình trúng rồi mà.

      Hà Phỉ Phỉ: có phải cậu sớm biết rồi ! ! !

      Hướng nhụy: sai, cậu tới đánh mình ~ chú sớm với mình chuyện này, muốn đưa cậu tới đây học tập chút, mình biết cậu thích kinh doanh, cho nên mới kéo dài tới bây giờ, nhưng mà xem ra kéo dài nổi nữa rồi.

      Hà Phỉ Phỉ: …

      Con đường phía trước trở nên ảm đạm.

      Hà Phỉ Phỉ ngồi yên như đứa trẻ, thấy còn cách công ty cả đoạn đường dài nữa, liền nhàm chán mở Microblogging ra, vừa đúng mở ra hình manga mà Kiều Hoa mới cập nhật.

      Thời gian cập nhật là hơn hai giờ sáng, trễ như thế, mà vẫn còn vẽ à? Hà Phỉ Phỉ vội vã để lại bình luận ở phía dưới Microblogging, bảo phải ngủ sớm, nếu sau này hư thận, tìm được người con tốt.

      Viết xong bình luận, kéo xuống phía dưới, thấy có bình luận khỏi ngây ngẩn cả người.

      Gió thổi mây trôi sông v: chưa từng xem mắt, nên biết gặp phải mối tình đầu có tâm trạng như thế nào. Nhưng mà tôi vẫn luôn nhớ tới người kia, và cũng có ý định quên// Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: nếu như vào lúc xem mắt mà gặp phải mối tình đầu, tâm trạng như thế nào mới được xem như là hoàn toàn quên mối tình đầu?

      Mẹ…… Mẹ nó! ! Đột nhiên lại gây ra chuyện bát quái gì thế này! ! ! Đây chính là mấy vạn người mạng quan tâm tới bình luận của Kiều Hoa! Hà Phỉ Phỉ định thần nhìn lại, bình luận ở phía dưới quả nhiên nhiều hơn bình thường gấp ba lần, đều do mọi người muốn tìm hiểu biết tình hình về tình sử của Kiều Hoa.

      Lúc này, đột nhiên Hà Phỉ Phỉ đọc tới bình luận của người hoàn toàn xa lạ.

      Ngậm trẫm cự | cây: chỉ có mình tôi phát thôi sao? Trong Tứ Thần Thú, chỉ có Kiều Hoa và Vương Bát là hỗ trợ lẫn nhau [doge] thường chỉ thấy Kiều Hoa bình luận bài viết của Vương Bát, Lão Xuân Ca và A Đại choáng váng ở trong toilet [cười cry] chẳng lẽ Kiều Hoa và Vương Bát có [suy tư]

      Em, em à! Cứt có thể ăn lung tung, nhưng lời thể lung tung được!!!!
      Last edited by a moderator: 23/1/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :