1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      kiếm mạng hoài ,cuối cùng cũng có người edit ,đọc văn án với xem quảng cáo mạng thấy hay rồi ,ủng hộ bạn ,^^
      vulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mình cũng thấy giới thiệu truyện này lâu rồi, có nhà edit đc 2 3 chương lại bỏ, chờ mãi chả có ai nhảy hố :-( ham quá nên phải đào cái hố này hehe :p=D=D
      Min Cancel, Chó Điênangel ofdeath thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đọc chương này thương cha con Nhan Nhan quá :-(
      Chương 12

      Edit Vũ Linh


      Tống Tử Khâm sắc mặt trắng nhợt
      "Đồng Nhan, có phải rất ghét tôi?"

      Đồng Nhan cười ra tiếng
      "Lẽ nào cho rằng tôi rất thích sao?"

      Tống Tử Khâm trầm mặc, mãi lâu mới
      "Chúng ta trước kia là bạn bè...."

      Dây thần kinh của Đồng Nhan vì những lời này của Tống Tử Khâm mà co rút, dựa vào tường
      "Tôi chưa từng nhớ có người bạn này, Tống gia là gia đình giàu có, phải là nơi mà người bình thường như tôi có thể trèo cao"

      Tống Tử Khâm cười
      "Xem ra rất hận tôi"

      Đồng Nhan cũng khẽ cười nhìn ta
      " nghìn vạn lần cũng nên tự mình đa tình, hận cùng cần phải có tình cảm, cần phải có tâm tư, đối với , tôi còn hơi sức và suy nghĩ gì nữa"

      Tống Tử Khâm cúi đầu, khuôn mặt tối vài phần, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên biểu vô cùng lương thiện vô cùng chân thành
      "Đồng Nhan, tôi biết bây giờ sống dễ dàng, nếu như cần giúp gì có thể tới tìm tôi. Đúng rồi, con trai có muốn vào được trường tiểu học trọng điểm , tôi có thể giúp nó"

      Đồng Nhan trong mắt thoáng qua tia khôi hài
      "Nhiệt tình giúp tôi như vậy có phải đặc biệt sợ nếu như tôi có chuyện liền tìm người đàn ông của giúp đỡ hay ?"

      Tống Tử Khâm cười với
      "Dĩ nhiên phải, tuy tôi biết thích tôi nhưng chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, tôi vẫn coi là chị"

      " cần, con trai tôi rất thông minh sắc sảo, cho dù vào trường trọng điểm, thành tích học tập vẫn đứng đầu, nhân tình này của tôi nhận nổi"
      Đồng Nhan đến đây liếc nhìn người sau lưng Tống Tử Khâm, dừng chút
      "Ngoài ra thể diện có thể ném , thế nhưng người thân thể nhận bậy, sợ người đàn ông đằng sau kia vui sao?"

      Tống Tử Khâm theo bản năng xoay người lại, trông thấy Tần Nhiên nắm tay mắt lạnh lẽo nhìn màn này
      "Tần Nhiên..."

      Tần Nhiên tới, đem tay đặt vai Tống Tử Khâm, sau đó khóe miệng ngoắc lên, nở nụ cười với
      "Bởi vì Tử Khâm hiểu chuyện, làm cho Đồng tiểu thư mất hứng, tôi thay mặt ấy xin lỗi "

      "Tần Nhiên..."
      Tống Tử Khâm ngẩng đầu cảm động nhìn , giọng kêu tiếng.

      Đồng Nhan cười, vẻ mặt lười biếng
      "Nào dám..."

      -

      Đồng Nhan quay lại phòng, phát bên trong nhiều thêm đám oanh oanh yến yến, ngay cả tướng mạo đàng hoàng của Lương quản lý trong lòng cũng kéo theo nàng tươi ngon mọng nước.

      Đồng Nhan ngồi trong phòng lúc, nhìn chiếc đồng hồ to tường, sắp mười giờ rồi, tuy bảo Cách Lạp ngủ sớm nhưng trong lòng hiểu đứa trẻ Cách Lạp kia nhất định chờ về nhà rồi mới chịu ngủ.

      Đồng Nhan nghĩ, cảm thấy mình có tiếp tục ở lại đây cũng có bao nhiêu giá trị, liều chết tới chỗ Lương quản lý, cúi người hỏi ta
      "Lương quản lý, tôi có việc gấp muốn về nhà sớm, xem bây giờ tôi cũng có chuyện gì....."

      Lương quản lý sửa sang lại chiếc cà vạt bị nàng kia gắm cắn xuống, hắng giọng với
      "Tự với Tần tổng câu , là ta mời chúng ta tới, phải cũng phải cùng ta chào hỏi câu chứ?"

      Đồng Nhan hít hơi đứng lên, vừa đúng lúc thấy Tần Nhiên và Tống Tử Khâm tới, tiến lên
      "Tần tổng, tôi có việc cần rời sớm chút, ngại..."

      Tần Nhiên nhìn rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ
      "Đúng là còn sớm, tôi tiễn về..."
      Sau đó lại thêm câu
      "Là chủ ý của Tử Khâm"

      Đồng Nhan bị lời này của Tần Nhiên làm cho sợ hãi, theo bản năng nhìn Tống Tử Khâm bên cạnh cái, Tống Tử Khâm khô khan cười
      " mình về quả an toàn, để Tần Nhiên đưa về "

      Đồng Nhan lắc đầu,
      " cần, dám làm phiền"
      xong cầm lấy chiếc áo khoác ghế salong
      "Gặp lại sau"

      Đồng Nhan tới cửa, mặc áo khoác vào, muốn rời cổ tay bị người ta bắt lấy. Đồng Nhan quay đầu, cau mày nhìn Tần Nhiên
      "Làm gì đấy?"

      Mà Tần Nhiên dường như làm việc vô cùng tự nhiên, giống như bây giờ cầm tay của Tống Tử Khâm chứ phải tay vợ cũ
      "Chẳng qua với tiếng, ngày mai tôi thăm Cách Lạp"

      Đồng Nhan
      "Cách Lạp muốn gặp "

      "Tôi là ba nó, tôi có quyền thăm nó"
      Đôi mắt Tần Nhiên rất lãnh đạm.

      " đúng là xin lỗi..."
      Đồng Nhan cười tươi với Tần Nhiên
      " sổ hộ khẩu của Cách Lạp viết ràng ba chữ ' có ba' "

      Sắc mặt Tần Nhiên trong nháy mắt trầm xuống, lực đạo cổ tay cũng nặng thêm, Đồng Nhan vì đau mà khẽ kêu tiếng theo bản năng giãy dụa.

      Sau đó Tần Nhiên đột nhiên cầm lấy tay , nét mắt mải miết nhìn chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn vết sẹo mờ mịt cổ tay , lúc sau đem tầm nhìn chuyển qua mặt , bên trong măt phượng lên tia dọa người
      "Đây là cái gì?"

      Đồng Nhan ngẩn ra, hóa ra cái vòng trang trí bình thường đeo ở cổ tay bị kéo xuống, cổ tay trắng ngọc ngà có vết sẹo mờ xấu xí ra.

      " có gì..."
      Giọng Đồng Nhan rất , sau đó nhìn Tần Nhiên
      "Nhanh buông tay, sợ người phụ nữ của thấy cùng vợ cũ dây dưa ở chỗ này sao?"

      Tần Nhiên để ý đến lời của , bây giờ giống như dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát thú tính, chộp lên cổ tay có chút run rẩy
      "Tại sao làm như vậy?"

      Đồng Nhan trầm mặc.

      "Tại sao?"
      Tần Nhiên lặp lại câu hỏi, thanh của ép tới rất thấp, giọng có chút khàn khàn. Đồng Nhan chưa từng trông thấy bộ dáng này của Tần Nhiên, lúc nào cùng đều thản nhiên mà xa cách. Tâm tình của từ trước đến giờ đều có thể khống chế cách hoàn hảo giống như lạnh nóng mà đối diện mọi chuyện.

      Tựa như cái đêm ly hôn năm ấy, với câu cuối cùng
      "Trước khi ly dị, phá thai "
      Giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút tình cảm.

      "Chẳng vì sao cả..."
      Đồng Nhan nở nụ cười
      "Dù cho thấy rồi sao, con người luôn có những lúc nghĩ quẩn, cho rằng ai cũng có thể cũng giống như thăng quan tiến chức thuận lợi ư? Ba tôi bị con rể của ông làm cho vào tù, sau khi ông gặp tôi lần cuối liền tự tử ở trong tù, có lẽ ông có chết cũng chưa đền hết tội nhưng ông dù sao cũng là người cha thương tôi nhiều năm như vậy, phát sinh chuyện này bản thân mỗi người trong lòng đều có gút mắc. Mà tôi, bởi vì quá ngốc quá đần, bị chồng mình lợi dụng, người mà tôi nhiều năm như vậy đột nhiên ở sau lưng cho tôi đao, lúc con dao đâm vào màu trắng.... lúc rút dao ra màu đỏ....Cho nên đoạn thời gian đó trong lòng có phần nghĩ quẩn, trong lòng cũng cho rằng mình là nguyên dân dẫn tới cái chết của ba, vì thế sau khi cha gặp chuyện mới muốn theo ông...."

      Đồng Nhan xong rất hờ hững, thanh càng lúc càng , mà sắc mặt Tần Nhiên cũng càng trắng, nhìn , ngọ nguậy môi nhưng cũng gì, bàn tay chộp cổ tay từ từ buông lỏng sau đó rũ xuống.

      "Được rồi, chuyện gì nên biết cũng đều biết rồi, có thể cho tôi chưa"

      "Đồng Nhan..."

      " xong chưa..."
      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn
      "Xin cho qua..."

      Đồng Nhan từ bên cạnh Tần Nhiên vượt qua, đạp đôi giày 8cm Lý Mạt Lỵ thay cho , lộc cộc về phía thang máy.

      "Đồng Nhan, chúng ta có lẽ chuyện chúng ta chưa chấm dứt được đâu"
      Tần Nhiên khẽ câu lúc rời , Đồng Nhan xem như nghe thấy tiếp tục tới.

      -

      Nhân viên phục vụ tiễn ra tận cửa, bên ngoài rất lạnh, bộ váy người căn bản thể chống rét, theo bản năng đem áo khoác túm chặt, cúi đầu hướng về phía đầu đường tới. giờ, còn xe bus, đứng ở ven đường đợi khoảng 10 phút rốt cục cũng gọi được chiếc taxi. Đồng Nhan ngồi xe taxi, đầu đau nhức, trong đầu thoáng ra hình ảnh, lấy tay xoa xoa trán, cả thân thể cuộn tròn ghế xe.

      đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, bởi vì chuyện cũ phủi bụi rất lâu cho nên bây giờ gợi lại, những hồi ức này đều mang cảm xúc của năm tháng.

      biết nghệ sĩ nào đó câu này : Năm tháng luôn rất vô tình.

      Có lẽ là như vậy, càng đậm sâu lại càng hận sâu đậm, rồi thời gian cuối cùng từ từ đem những thứ tình cảm ấy mài mòn. Thế nhưng đó là bây giờ hận, cũng rất khó từ bỏ hòan toàn hy vọng.

      ______Khốn khổ trong trái tim chết.

      Tình trạng bây giờ là : Chưa buông xuống được, thể buông xuống được, bỏ xuông được việc Tần Nhiên thăng quan tiến chức thuận lợi, buông xuống được cái chết của cha.

      -

      Khi Đồng Nhan rời khỏi Tần gia, bắt đầu vì chuyện của cha mà chạy vạy khắp nơi, mặc dù cha từng cha đáng bị trừng phạt. Nhưng bất kể ông có phạm bao nhiêu tội chăng nữa, cũng thể bỏ mặc ông.

      còn gì cả, chỉ còn mỗi cha.

      tìm rất nhiều chú bác trước kia có giao tình tốt với cha nhưng tình người bạc bẽo, mọi người phải là thấy , chính là dùng đủ lý do xua đuổi chỗ khác. Khi đó bạn thân của Trác Chính Dương du học, ngay cả người để dựa dẫm cũng có.

      Mà khi đó cũng chỉ có cha của Trác Chính Dương đồng ý giúp .

      Khi tìm ông Trác, cầu xin ông rất lâu, cuối cùng ông với
      "Nhan Nhan, phải Trác ba ba giúp con, mà là chuyện này kinh động đến chính quyền trung ương rồi, phải chúng ta giúp mà bất lực bó tay chịu trói"

      "Con cũng hy vọng cha có thể được phóng thích vô tội, nhưng có thể xử tay chút ?"

      "Lão Đồng là chiến hữu cũ của ta, ta cũng hy vọng xảy ra chuyện gì, ai cũng nghĩ rằng năm đó lão lại phạm phải sai lầm chính trị như vậy, mà giờ Tống gia lại định tội ông ấy là tham nhũng, tiểu tử Tần gia kia đều có chuẩn bị hết rồi. Hơn nữa bây giờ cấp cũng định tội danh cho ông ấy, cho nên ta giờ cũng thể nhúng tay tham gia vào chuyện này nữa, bất quá ta có thể giúp cha con thah minh chút, chỉ là biết có giúp được thêm chút nào hay ?"

      Đồng Nhan khóc hết nước mắt trước mặt ông Trác, ngừng cảm ơn, mấy ngày dài đằng đẵng cuối cùng cũng nắm được tia hy vọng, chút ấm áp.

      -

      Ngày thứ hai, thông qua quan hệ của ông Trác cùng cha gặp mặt lần. Thế nhưng ngờ, đây là lần cuối cùng và cha gặp nhau.

      Mới vài ngày như vậy, Đồng Cường Quốc giống như già 10 tuổi, ông nắm tay , ngừng
      "Nhan Nhan, là ba có lỗi với con..."

      Đồng Nhan khóc thành tiếng, sau đó tùy tiện lau nước mắt, cười với Đồng Cường Quốc
      "Ba, con ở ngoài chờ ba, Trác ba ba giúp chúng ta, con tin rằng lâu sau, ba liền có thể ra ngoài...Đến lúc đó hai cha con chúng ta cùng nhau sống chỗ....Có thể vui vẻ giống ngày trước. Chúng nhất định chờ được....Con ngày mai tìm việc, chờ ba sau khi ra ngoài, con có thể hiếu thuận với ba tốt....ba...ba....."

      Đồng ba kéo hai tay Đồng Nhan
      "Nhan Nhan, ba sao, tiếc nuối lớn nhất đời này của ba chính là bởi vì sai lầm của ba mà làm liên lụy tới con...."

      Đồng Nhan liều mạng lắc đầu
      "Là con. có lỗi với ba....là con có lỗi với ba.....Nếu như con cùng Tần Nhiên ở chỗ, ba xảy ra chuyện...."

      "Ngốc, ba có lỗi với nhà họ, ba đáng bị trừng phạt, chẳng qua thằng bé Tần Nhiên kia quả thực lòng dạ có chút ác độc, trước kia ba cho là nó ít nhất đối với con như thế..."

      Đồng Nhan lau nước mắt
      "Ba, chúng ta cần quan tâm tới người kia...Con bây giờ chỉ cần ba cho nên ba nhất định phải tốt mà ra ngoài, con chờ ba....."

      "..."

      "Ba đồng ý với con .....Đồng ý với con....."

      "Được..."

      Nhưng cuối cùng cha vẫn là lừa gạt , ông để lại cho bức thư, chỉ có hai câu
      "Ba xin lỗi, hãy sống tốt con nhé "

      Cha ngờ nghĩ quẩn, ông thà chết trong tù cũng muốn tiếp tục chịu đựng ánh mắt xét xử của người đời.

      -

      Lúc thăm mộ cha về tìm tiệm cơm ăn bữa, còn gọi tô cháo gà. Sau khi ăn xong, trực tiếp vào bệnh viện . nằm bàn mổ, đập vào mắt là màu trắng toát của trần nhà, bác sĩ mặc áo blouse trắng làm công tác chuẩn bị, ánh sáng nhạt của dao phẫu thuật được bỏ vào khay sau khi khử trùng lóe lên, phát ra tiếng vang lách cách, thanh lạnh lẽo, cùng màu trắng của trần nhà khiến cho đáy lòng càng thêm lạnh.

      "Tần Nhiên, sau này chúng ta sinh con trai hay con ..."

      "Đều giống nhau...."

      "Vậy thích trai hay ?"

      " sai biệt là bao"

      "Phải có khuynh hướng thích gì hơn chứ?"

      "Con , con dễ nuôi, gả ra ngoài còn có tiền mừng"

      "..."

      Khi đợi bác sĩ tiêm cho thuốc gây mê, Đồng Nhan đột nhiên ngồi dậy, sau đó
      "Phẫu thuật này tôi làm nữa..."

      đường cái, theo trung tâm phồn hoa của thành phố tới ngoại ô Tây khu. Lúc đến ngoại ô trời chạng vạng tối, nắng chiều đỏ như máu.

      ngồi sân cỏ vùng ngoại ô, suy nghĩ rất nhiều chuyện, bỗng nhiên cảm thấy tìm được thứ gì có thể lưu luyến nữa, bây giờ, ngoài đứa trẻ trong bụng còn gì cả.

      người đàn ông kia nhưng ta lại hại hai bàn tay trắng. Trong đầu chợt có ý niệm: Nếu nỡ bỏ đứa bé này, vậy theo nó là được.

      nghĩ đến rất nhiều kiểu chết, bỗng nhiên cảm thấy cắt mạch máu tương đối tiết kiệm lại thực tế, lại bảo vệ môi trường. Nhảy lầu chết quá khó coi, nhảy sông làm ô nhiễm nước, uống thuốc ngủ phí tiền mua thuốc, hơn nữa rất khó để mua được thuốc.

      Cho nên vẫn là cắt mạch máu , sạch nhanh gọn, vừa tiết kiệm lại bảo vệ môi trường -- lưỡi dao lam chỉ cần 1 đồng.

      có thân thích, cho nên định đem chút ít tài sản còn lại để cho Trình Mai Mai, từ sau lúc cha gặp chuyện, đều ở nhà ấy, hẳn là nên trả ít tiền lại. Nếu muốn chết cũng cần thiếu nợ ai, nếu chết cũng an lòng.

      nhắm mắt lại, sau đó hung hăng tìm mạch máu nơi cổ tay.

      Last edited: 14/8/14
      tart_trung, Mai Trinh, Min Cancel11 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @vulinh nhờ có bạn đào hố này ,ko lại cày convert rồi,đọc khó hiểu gần chết ;hihi thank's edit nha ,mình nhảy hố vui vẻ lắm ,bạn cứ đào nha ,càng sâu càng tốt ^^,Ủng hộ hết mình
      vulinh thích bài này.

    5. angel ofdeath

      angel ofdeath New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      Đọc chương này thấy thương đồng nhan quá :-(, thank vulinh nha bạn edit mượt lắm ;)
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :