1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
      lần mới hai lần quen, Tô Khiêm Dương đề cập qua lần, lần sau liền có vẻ thuận lý thành chương hơn. Nửa cuối tháng ba, số lần đến Khải Tường cung càng thường xuyên hơn.

      Đương nhiên buổi tối ở trong chăn làm gì, sáng hôm sau mấy người Hứa ma ma tiến vào dọn dẹp thấy được gương mặt hồng nhuận của Tương Như Nhân cũng như giấu đầu hở đuôi.

      Ở trong Khải Tường cung cũng có gì để làm, Tương Như Nhân sai Thanh Đông chuẩn bị sẵn số món hoàng thượng thích ăn. đến thường xuyên, nàng biết được chuyện ở bên ngoài cũng nhiều hơn.

      Đảo mắt đến cuối tháng ba, kỳ đọa hiếu chỉ còn vài ngày, tuyển tú cũng chuẩn bị bắt đầu.

      Trong Lâm An thành, người đến tham gia tuyển cử rất nhiều. Năm nay tổng tuyển cử, ngoại trừ hướng đến làm phi tử, bao nhiêu người là nhìn về phía phủ thái tử và Nhị hoàng tử, trong các vương phủ cũng nhiều người đến tuổi định hôn, ngược lại khiến việc tuyển phi tử như là thứ yếu.

      Mấy ngày nay Đức phi bận rộn chuyện tuyển tú, hoàng thượng hỏi gì cũng nắm, Tương Như Nhân cũng lười hỏi thăm. Dù sao nàng còn ở trong này, dù là có người tuyển vào cũng phân đến Chiêu Dương cung, chẳng liên quan đến nàng.

      Buổi tối Tô Khiêm Dương đến, Hứa ma ma vừa mang canh nóng lên cho Tương Như Nhân, nàng uống vui vẻ. Tô Khiêm Dương ngửi vào lại thấy hơi nồng. Tương Như Nhân vẫy tay để Hứa ma ma múc thêm qua chén, cười với Tô Khiêm Dương "Mùa đông ở Lâm An thành cũng chưa tính là lạnh nhất, ở Bắc Đồ mới lạnh. Trong năm có đến ba tháng luôn là tuyết trắng bao phủ. Canh này chính là đặc sản ở đó, là Bình vương phi sai ngươi mang về cho thần thiếp, hoàng thượng nếm thử."

      Bưng chén lên, Tô Khiêm Dương khẽ nghiêng đầu né tránh mùi vị nồng đậm sộc tới. Đáy mắt Tương Như Nhân lộ ra chút giảo hoạt, chỉ vào chén canh thở dài "Bình thường cũng thể để các nàng bồi thần thiếp ăn, ngươi ăn quá nhàm chán. Hoàng thượng đến, hãy ăn cũng thần thiếp ."

      " có cái khác sao?" Tô Khiêm Dương làm như có chuyện gì cầm nắp đậy lên, che hương vị nồng hắc kia.

      Tương Như Nhân gật đầu, nhìn khẳng định "Gần đây thần thiếp chỉ thích ăn cái này." Nhìn khó xử "Nếu hoàng thượng thích cứ để lại đó, thần thiếp sai người dọn ."

      Thanh Đông đứng hầu bên cạnh bước lên tính mang . Tô Khiêm Dương vung tay ý bảo cần, mở nắp ra lần nữa. Nhìn thấy Tương Như Nhân ăn cách ngon lành, đây mắt chợt lóe qua chút sủng nịch, cầm lấy muỗng múc miếng đưa vào miệng.

      Sau đó Tương Như Nhân là nhìn thấy lúc ăn miếng đầu tiên, Tô Khiêm Dương khẽ nhíu mày, tiếp theo gì, mấy muỗng lớn cấp tooca ăn xong chén canh kia, tao nhã cầm khăn bên cạnh lên lau lau miệng, "Dâng trà."

      Tô Khiêm Dương uống xong ngụm trà, hòa tan hương vị trong miệng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân cười "Vị hơi nồng chút, sao còn chưa ăn?"

      Tương Như Nhân vội vàng cúi đầu, có chút kinh ngạc. Thứ này đối với người thích đúng là chịu tội. Nàng cũng chỉ là vậy, ngờ mặt đổi sắc đều ăn hết.

      Nhìn tgaays bả vai hơi rung lên, Tô Khiêm Dương biết là nàng cười, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, bưng chén trà lên, lại uống hết ly. . .

      Đầu tháng tư, tuyển tú bắt đầu vòng sơ tuyển. Hoàng hậu vẫn bị giam lỏng. Hoàng thượng lấy cớ bận rộn giao toàn quyền lại cho Đức phi và Thục phi. Ai mà biết được lại ôm công vụ đến Khải Tường cung ngồi giải quyết.

      To Khiêm Dương ngồi kia phê duyệt tấu chương, Tương Như Nhân ở bên cạnh đọc sách, trước bàn còn có đĩa dâu vừa lấy từ Ngự thiện phòng lúc sáng, quả nào cũng đỏ thẫm, ngọt lịm.

      Tô Khiêm Dương thỉnh thoảng liếc nhìn Tương Như Nhân cái, nàng lại nhét vào miệng quả dâu. Mấy người Hứa ma ma, Thanh Đong đứng bên ngoài nhìn, trong lòng đều vui vẻ, cảnh tượng này họ mong chờ bao lâu.

      Tô Khiêm Dương khép lại quyển tấu chương, nghĩ nghĩ, tay cần lên quyển khác, mở miệng "Phía nam cứ mùa mưa liền dễ ngập lụt, ngập lụt nhiều ngày, sau đó trời nóng, ẩm thấp ủ bệnh, dịch bệnh dễ phát sinh."

      Tương Như Nhân buông sách trong tay " phải là có kênh điều nước sao?"

      "Địa thế thấp, kênh rạch cũng dùng được. Mùa mưa đến, mực nước có khi còn dâng cao hơn các thôn, nước biết dẫn đâu? Mấy năm trước gia cố lại đê điều nên mới tránh được lụt. Nhưng nạn úng này, lương thực ngâm trong nước, chờ nước rút đến lúc thu hoạch, cả vụ mùa lại chẳng còn được bao nhiêu." Vụ xuân thuân lợi, vụ thu cũng ít nhiêu chịu ảnh hưởng, cứ thế liên hoàn đến cuối năm, lại ít dân chúng chịu đói.

      Trước đây Tương Như Nhân từng nghe tổ phụ qua. Địa phương kia ở phía nam, cách Lâm An thành rất xa, năm bốn màu có đến ba mùa nóng. Nơi đó dân chúng lại hỗn tạp, man tộc cũng có đến, người ở lãnh thổ lân cận cũng có. Vì thế bên kia cũng có tự thống trị dẫn đến cục diện hỗn loạn. Cũng thể trách quan viên được cử đến đó vì thứ nhât quen hết được các dân tộc trong vùng, thứ hai trời cao hoàng đế xa, ở địa phương còn có địa đầu bá chủ, làm sao chịu để cho tên quan triều đình phái xuống làm chủ.

      Nhưng nơi đó cũng là địa phương giàn sản vật và tài nguyên phong phú. Khí hậu ẩm nóng cây cối thú vật đa dạng, nước mưa nhiều, hơn nữa còn có mạch khoáng mà bên này có. Phàm là vị quan nào được phái đến đó, sau ba năm trở về cũng là túi buộc đầy lưng.

      Hàng năm nơi đó đều bị nạn úng, quan viên phái chẳng làm được gì, thổ hào bá chủ ở địa phương cũng muốn bỏ tiền làm cái gì. Cứ qua từng năm, lúc nào mưa ít còn ổn, mưa mà nhiều chút chờ mùa mưa xong rồi thu hoạch, lại xuất tình trạng bệnh dịch.

      Mấy năm trước triều đình thiết lập điểm cứu tế giúp dân chết đói ở phía nam giảm . Nhưng dù sao điểm cứu tế cũng thể đủ lớn để gánh cả nhóm lớn người liên tục hàng năm như vậy. Y như rằng năm nay tháng hai mưa xuân bắt đầu, tấu chương từ phía nam dâng lên ít, đều là về chuyện nạn úng.

      Tô Khiêm Dương đau đầu về việc này lâu. Nơi đó cũng là địa phương đóng thuế rất cao. cách khác là hàng năm tô thuế triều đình thu lại, địa phương ở phía nam cộng với phía bắc nơi nay cũng chiếm hơn phân nửa. Nếu muốn bỏ phần nguồn thu thuế này là có khả năng. Nhưng cứ duy trì như vậy, Tô Khiêm Dương cũng nhìn nổi.

      "Nếu chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ hòa hợp với Bắc Đồ, vậy sao với man tộc kia lại thể?" Tương Như Nhân nghĩ nghĩ "Phía nam kia dù là loạn nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe man tộc có ý gây hấn với ta. Nguyên nhân thứ nhất cũng là vì dù gọi phía bên kia là lãnh thổ của man tộc, nhưng ra gồm nhiều bộ tộc lớn , giống như Bắc Đồ sớm thống nhất, vì thế có đủ binh lực để gây chiến. Thứ hai là địa thế nơi đó đồi núi ao hồ phức tạp, tập trung nhiều người ở, phân tán ra nhiều nơi nên các bộ tộc cũng bất đồng văn hóa. Bọn họ muốn hợp lại cũng rất khó khăn."

      Tô Khiêm Dương tán thưởng gật gật đầu "Chính là như vậy. Vì thế mà từ khi Đại Thiên thành lập đến nay, tình thế luôn như vậy, loạn có loạn nhưng có dấu hiệu chiến tranh. Nàng cảm thấy còn có nguyên nhân khác sao?"

      "Thần thiếp nghĩ là vì man tộc cùng dân ở lãnh thổ bên kia đều khá đơn giản." Tương Như Nhân hé miệng cười "Cho tới bây giờ chỉ vẫn là bộ lạc, sáp nhập. Địa hình phức tạp khiến bọn họ cũng tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nhất định còn rất đơn thuần. Vùng phía nam kia dù hỗn loạn nhưng chưa từng xảy ra tình lớn nào, tâm hiếu chiến của họ chắc chắn mạnh như Bắc Đồ. Theo lý mà hẳn là dễ dàng thỏa mãn."

      "Nàng sau, trước đây Bát vương gia từng lần phía nam tuần tra. Nơi có cả man tộc và dân ta sinh sống có chút loạn, nhưng tiến sâu vào bên kia, người dân các bộ lạc đều còn hiền lành." Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân dựa vào mình thoải mái chút, tay cầm tấm địa đồ bên cạnh lên chỉ cho nàng xem "Chính là vùng này."

      "Thần thiếp cảm thấy người hiền lành, phải dùng biện pháp hiền lành ứng đối."

      Ánh mắt Tô Khiêm Dương sáng lên, khẽ nhéo đầu mũi nàng "Thế mà trẫm lại nghĩ tới, Nhân Nhân nàng thông minh."

      Động tác kia khiến Tương Như Nhân có chút thẹn thùng, khẽ cúi đầu. Tô Khiêm Dương cầm lấy giấy bút viết nhanh ý tưởng rồi đưa nàng xem "Trẫm nghĩ có thể làm thế này, hẳn là giúp cải thiện được nạn úng và cục diện hỗn loạn."

      Tương Như Nhân tiếp nhận đọc qua, ngẩng đầu tán dương từ tận đáy lòng "Thần thiếp chỉ là nghĩ sơ, biện pháp này của hoàng thượng, nhất định có thể thành."

      Chưa từng thấy hai người khen lẫn nhau, Tô Khiêm Dương cao hứng, thấy nàng ngửa đầu, muốn cúi xuống thân thiết chút Trần Phụng ngoài cửa báo "Hoàng thượng, Đức phi nương nương về hướng bên này, muốn đến Khải Tường cung."

      Tương Như Nhân ngẩn ra, đẩy cái rồi đứng dậy "Hoàng thượng, Đức phi lại đây." Ngài nhanh chạy khỏi đây a.

      Trong lòng Tô Khiêm Dương sao có thể rối rắm. Đến chỗ phi tử của chính mình mà cứ như là chuột trốn mèo, thể để người ta biết ở trong này, gọi Trần Phụng tiến vào "Đức phi đến đâu rồi?"

      "Sắp đến Khải Tường cung, cung ma canh cửa giữ chân chút, có điều hoàng thượng cũng phải nhanh rời trước mới được." Đến lúc đó để cho người khác biết, nhất là bên phía thái hậu biết Hiền phi thế nào, bị giam cầm còn an phận, còn có thể khiến hoàng thượng lại đây.

      Tô Khiêm Dương đương nhiên biết lợi hại của chuyện này, để Trần Phụng nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, quay đầu muốn dặn dò vài câu, nhưng thôi bỏ , thời gian đợi người, chỉ câu "Buổi tối trẫm đến." rồi nhấc bước ra khỏi phòng.

      ra ngoài tất nhiên là thể cửa chính, nếu cùng Đức phi đối mặt. Tương Như Nhân theo ra ngoài, nhìn Trần Phụng đưa hoàng thượng vòng lại phía sau viện. Nếu nàng nhớ lầm phía sau viện chỉ có cái cửa nhiều năm người ra vào nên cửa vướng nhiều thứ. Thế là nàng vội vàng sai hai người Tử Hạ và Tử Yên hỗ trợ. Vừa xong quay đầu lại nghe tiếng mở cửa ở đại môn, thân ảnh Đức phi xuất .

      Đức phi bước nhanh tới, thấy nàng đứng ở cửa, nở nụ cười "Thế nào, biết ta muốn qua đây nên ra ngoài tiếp đón sao?"

      "Đúng vậy, ta nghĩ bên ngoài là ai muốn đến đây nên ra xem. Hôm nay phải sơ tuyển sao, sớm như vậy xong rồi?"

      "Là hoàng thượng tuyển phi a, lại , ta và Thục phi xem đến mỏi mệt. Vốn cũng nhanh như vậy đâu. Nhưng đám tú nữ năm nay cũng biết là xảy ra chuyện gì. còn sơ thí ở ngoài điện động tay động chân ngáng chân nhau. "

      Tương Như Nhân liếc nhìn thoáng qua phía sau điện, kéo Đức phi chút " vào rồi . " . . .
      lehanh, tart_trung, teatea4 others thích bài này.

    2. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Đọc 1 lèo hết 130 chương. Truyện bạn edit rất hay. Mình rất thích truyện này, cảm ơn bạn edit truyện ^_^
      Hue Khanh thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
      Vào phòng, Đức phi có vẻ như có rất nhiều chuyện muốn , nhìn đĩa dâu và tấm địa đồ bàn, nghi hoặc quay lại nhìn Tương Như Nhân "Sao ngươi lại xem cái này?"

      Thanh Thu nhanh chóng dọn dẹp mấy thứ kia. Tương Như Nhân mời nàng ngồi xuống "Còn phải ở trong này quá buồn chán sao?"

      Đức phi cũng quá để ý, ngồi xuống liền với Tương Như Nhân chuyện sơ tuyển.

      Có vẻ vì thấy hoàng thượng đến nên nhóm tú nữ biểu cũng xuất sắc. Hoàng thượng có mắt, sơ tuyển hiển nhiên là cứ đám rồi lại đám, kết quả là mới nhìn được nửa ngoài điện chờ xảy ra chuyện.

      "Y phục của nhóm tú nữ đều là thống nhất đổi, bao gồm cả giày. biết trong đó ai vừa được vài bước hét lên tiếng té ngã. Ma ma tới thấy nàng luôn bảo dưới bàn chân đau, cởi giày ra thấy dưới bàn chân nàng cắm cây kim. Kim đâm vào thịt khiến nàng đay đến đứng nổi. "

      " thể kim may ở bên trong lại quên lấy ra được a." Tương Như Nhân thấy Đức phi bộ dáng tức giận, đưa cho nàng chén trà. Đức phi tiếp nhận, uống ngụm "Đương nhiên thể. Y phục và giày đều do trong cung chuẩn bị. Chẳng lẽ người trong cung lại phải nhằm vào cái tú nữ còn chưa qua vòng sơ tuyển. Huống chi vào thứ kia đều là tay ta cùng Thục phi an bài. Ngươi biết tú nữ kia sau khi được nâng dậy ? Nàng chỉ vào trong hai mươi người còn lại là nàng kia làm, là nàng ta đem kim châm đặt vào tỏng giày của nàng."

      Tiếp theo tình huống liền biến thành người phủ nhận, người chỉ chứng. Cuối cùng hai bên đều khóc đến hoa lê đái vũ, bên là đau, bên là oan uổng.

      "Tú nữ bị thương kia nhan sắc khá?" Tương Như Nhân cười hỏi.

      Đức phi gật gật đầu "Đẹp mắt, so với những người còn lại nàng là tương đối xuất sắc. Người bị nàng chỉ chứng kia cũng là mĩ nhân ôn nhu." từng thấy qua tú nữ ra tay ngáng chân nhau để loại khỏi chung tuyển, chứ chưa từng thấy qua mới bắt đầu sơ tuyển mà giở trò. "Mặc kệ ai đúng ai sai, đem cả hai giam lỏng, hôm nay tạm dừng ngày mai tiếp tục. Nhất định phải để hoàng thượng tự xem mốt cái, việc này cũng thể đều giao cho người khác. Đức phi xem cả ngày có chút hoa mắt, cũng phải là tuyển phi cho nàng.

      Tương Như Nhân cười mà . Đức phi thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều, liền chuyển đề tài về người nàng "Vài ngày nay bận, mấy ngày ta ghé qua, tinh thần ngươi vậy mà tốt hơn nhiều a."

      "Đúng vậy, dạo này ăn cũng nhiều." Tương Như Nhân sờ sờ bụng. Sáu tháng, bụng nhanh lớn, ăn cũng nhiều hơn. Đức phi thở dài hơi "Khi nào ngươi mới ra khỏi đây chuyển về Chiêu Dương cung? Ta mệt sắp xỉu rồi. Sao đổ trận bệnh cho ta hảo hảo nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Xem còn có ai đem chuyện đến tìm ta."

      "Ta có thể làm cái gì đâu." Tương Như Nhân cười cười " tại đám tú nữ chỉ biết Đức phi nương nương, Thục phi nương nương. Sau này chỗ của ngươi có khi náo nhiệt."

      "A, người đứng có như vậy. Ta rất sợ mấy người trẻ tuổi. Nghi Hòa cung cũng đủ người rồi. Đều xếp cho mấy người trẻ ở chung với nhau . Chuyện này lúc trước ta với thái hậu nương nương, lão nhân gia cũng đồng ý. Đến lúc đó mặc kệ các nàng nháo thế nào." Đức phi nhìn mấy vị tú nữ năm nay, có người nào bớt lo, đưa vào trong cung mình phải là rước thêm phiền sao.

      "Đúng rồi, còn có chuyện này chưa với ngươi. Vốn muốn sợ ngươi lo lắng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy vẫn nên báo cho ngươi tiếng. Vài ngày trước mẫu thân ta tiến cung có dạo trước có cùng Tam đệ muội Tương gia thăm chuyến. Mẫu thân và tổ phụ ngươi thân mình tại có vẻ được khỏe." Đức phi cũng là chút. Tương lão gia tử từ đầu năm vẫn luôn bệnh. Tương phu nhân đến tháng hai đầu tháng ba cũng đột nhiên bệnh. Nàng thấy hôm nay cảm xúc của Tương Như Nhân rất tốt nên mới lộ ra chút, bằng nàng cũng dám .

      Tương Như Nhân ngẩn ra, tin tức này chút nàng cũng hay biết. Hoàng thượng hẳn là biết, nhưng . Cùng Hứa ma ma nhìn thoáng qua cái, Tương Như Nhân nhìn về phía Đức phi " tại thế nào?"

      Đức phi lắc đầu " tại ra sao ta cũng lắm. Tin tức trong Tương phủ luôn rất kín. Nếu Trương gia có quan hệ thông gia kia mẫu thân ta cũng chẳng thể biết được."

      Tiễn bước Đức phi, Tương Như Nhân đứng ngồi yên. Đức phi tin tức trong Tương gia kín là . Dưới tình hình chung, trong nhà nếu có chuyện gì xảy ra trước tin đều ém xuống. Nàng thời bị giam cầm, người Tương gia dù có muốn cũng có cách nào tiến cung thăm nàng hay nhắn gửi gì được.

      biết chút gì đối với việc này khiến Tương Như Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Buổi tối Tô Khiêm Dương lại đây, Tương Như Nhân liền cầu cho nàng trở về Tương gia chuyến thăm tổ phụ và mẫu thân.

      " tại lúc tuyển tú, nàng nếu hồi Chiêu Dương cung chắc chắn được an tĩnh." Tô Khiêm Dương nhắc nhở nàng. Hơn nữa còn phía bên hoàng hậu, nếu muốn bỏ lệnh cấm cần phải có cơ hội nào đó. thời nhìn sao cũng thấy là thời cơ thích hợp "Đợi tuyển tí xong, trong hậu cung cần hoàng hậu xử lý cung vụ, dạy dỗ phi tần mới, đến lúc đó có thể thuận lý thành chương đưa nàng ra ngoài."

      "Nhưng... " Tương Như Nhân cũng biết đây là suy nghĩ cho mình. Mang thai đứa , nếu ra ngoài lúc này thế nào cũng phải phụ giúp cung vụ, tốt cho nàng nghỉ ngơi. Nhưng thân mình tổ phụ vẫn luôn tốt, nàng nghĩ bệnh này là bắt đầu từ khi nàng bị giam vào Khải Tường cung bắt đầu, như vậy cũng mấy tháng rồi. "Nhưng thần thiếp muốn trở về thăm. Nhiều năm rồi thần thiếp về Tương gia, thần thiếp lo lắng." xong, đáy mắt nàng nước.

      "Nàng đừng vội." Tô Khiêm Dương vỗ vỗ lưng nàng "Còn có cách khác... "

      Ngày hôm sau, lâm triều xong, Tô Khiêm Dương mang theo Trần Phụng Bình vương phủ. Đến cửa cung thứ hai, trình lệnh bài xong thuận lợi ra khỏi cung. Ở trong xe ngựa, Tô Khiêm Dương mới kéo lên mành ở trong, Tương Như Nhân và Tử Hạ ngồi ở đó.

      Tô Khiêm Dương kéo nàng qua. Tương Như Nhân lại gần , nhìn ra bên ngoài mành che, nhàng thở ra, ra ngoài.

      "Trẫm đưa nàng tới Tương phủ, lúc lâu sau tới đón nàng." Nếu cùng nàng vào Tương phủ, vậy Tương quốc công bệnh nặng còn phải quỳ xuống hành lễ, còn bằng nên giảm việc này.


      Tương Như Nhân cảm kích nhìn . Tô Khiêm Dương vén chút tóc nàng, "Đừng quá kích động."

      Tương Như Nhân gật gật đầu. Đến cửa sau Tương phủ, Tử Hạ đỡ Tương Như Nhân xuống xe ngựa. Tô Khiêm Dương nhìn nàng vào cửa rồi mới sai Trần Phụng đánh xe rời .

      Mang theo cái bầu bảy tháng, Tương Như Nhân thể bước quá nhanh, chầm chậm theo Tử Hạ qua cánh cửa bà tử vừa mở.

      đường gặp đại tẩu Vương Ánh Tuyết, trực tiếp dọa sợ nàng "Hiền phi nương nương, tại sao ngài lại ở đây?" xong, qua giúp đỡ chút.

      "Đại tẩu, thân mình mẫu thân thế nào rồi?" Tương Như Nhân nắm chặt tay nàng, Vương Ánh Tuyết thở dài hơi, người đến Tương gia, lẽ nào còn gạt sao "Mẫu thân bị bệnh được tháng rồi."

      Vậy mà chút nàng cũng hay biết.

      Thân ảnh Tương Như Nhân vội vã, muốn lôi kéo Vương Ánh Tuyết về viện của mẫu thân. Vương Ánh Tuyết vội vàng khuyên nàng "Chậm chút ."

      Đến sân của Tương phu nhân, mọi người đều bị dọa sợ. Trình Bích Nhi hầu hạ Tương phu nhân cũng trực tiếp giật mình "Như Nhân, sao ngươi lại ở đây?"

      Phía trong tẩm thất Tương phu nhân nghe được giọng của Trình Bích Nhi, "Bích Nhi, ngươi ai tới? Nhân Nhân đến?"

      Thanh của Tương phu nhân suy yếu rất nhiều. Tương Như Nhân liếc nhìn Trình Bích Nhi "Ta về đây người khác hề biết. Ta vào xem mẫu thân trước ."

      Đều phải biết tại Hiền phi nương nương bị giam cầm. Bỗng nhiên lại xuất tròn nhà, Trình Bích Nhi và Vương Ánh Tuyết tát nhiên kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc qua các nàng cũng hỏi gì nhiều. Có lý do gì quan trọng bằng nàng tự mình đến thăm tổ phụ và mẫu thân đâu.

      Tương Như Nhân cùng Vương Ánh Tuyết vào. Tương phu nhân được nha hoàn hầu hạ đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Tương Như Nhân sửng sốt hết nửa ngày mới hoàn hồn, nhìn bộ dâng mang thai của nàng, nhất thời hốc mắt ươn ướt, giọng run run "Nhân Nhân, là ngươi sao?"

      Tương Như Nhân đến bên giường ngồi xuống, giữ chặt tay nàng "Nương, là ta đây."

      Tương phu nhân nhìn nàng lượt từ xuống dưới, đưa tay sờ khuôn mặt nàng "Ngươi phải bị giam? Sao có thể về đây?"

      "Hoàng thượng đưa ta về, lát nữa đón ta hồi cung. có người biết ta về Tương gia." Tương Như Nhân an ủi nàng, nhìn gương mặt nàng lúc này gầy yếu, hốc mắt hõm xuống, đau lòng " yên lành sao lại bị bệnh?"


      Tương phu nhân là như thế nào bị bệnh? Nàng là nghe được nguyên do Tương Như Nhân đưa ra ước định cùng hoàng hậu, sau đó đêm đêm mất ngủ, ngày ngày bất an lo lắng nên đổ bệnh.

      Tương phu nhân lôi kéo tay nàng "Đại ca ngươi làm chuyện hồ đồ. Ngươi đưa này, sao lại ngu như vậy!" Tương Như Nhân vừa khóc vừa đưa tay vuốt mặt nàng "Từ đến lớn ngươi đều kiên cường, chuyện gì cũng đều gánh vác. Mấy năm nay trong lòng ngươi là ra sao, gạt tổ phụ ngươi, gạt ta và phụ thân ngươi."


      Vương Ánh Tuyết đứng bên quay sang hướng khác lau nước mắt. Tương Như Nhân hai mắt đẫm lệ cười "Nương, người xem ta tại phải tốt lắm sao. Ta sao."

      "Làm sao có thể có việc gì." Tương phu nhân nhìn bụng nàng nhô ra "Năm đó ngươi còn như vậy, ngươi cũng đến với nương tiếng. Ngươi đứa này sao lại quật cường như vậy. Ngươi cứ nghẹn khuất ai cũng , gạt hoàng thượng gạt chúng ta. Dù là muốn làm tổ phụ ngươi lo lắng, làm phụ thân ngươi lo lắng cũng phải cho nương để nương đến thăm ngươi." Cũng để cho đến tận bây giờ Tương phu nhân mới biết được, nữ nhi của mình phải chịu đựng nhiều như vậy.


      Nàng làm nương nhưng cũng chưa dạy dỗ nữ nhi được điều gì. Học hành gì đó đều là Tương lão gia tử tự thân an bày. Nhiều năm như vậy, trong đầu nữ nhi nàng chắc chứa nhiều việc phiền não.

      "Nương, ngài đừng khổ sở, phải dưỡng tốt thân mình. Như vậy ta ở trong cung cũng an tâm. Kia đều là chuyện quá khứ, ngài nghĩ nhiều trong lòng càng khó chịu. Đừng nghĩ đến nữa." Tương Như Nhân kìm nước mắt, an ủi Tương phu nhân "Thân mình ngài tốt, phụ nhân cùng các ca ca và tẩu tử lo lắng cho ngài, ta ở trong cung cũng lo lắng."


      Tương phu nhân nhắc tới hài tử ngốc, Tương Như Nhân lại bồi nàng hồi. canh giờ qua nhanh , phải qua thăm tổ phụ chút.

      Trình Bích Nhi trở lại. Vương Ánh Tuyết ở lại chăm sóc Tương phu nhân. Tương Như Nhân bước ra ngoài sân, hỏi Trình Bích Nhi "Mẫu thân làm sao có thể biết chuyện này?"


      "Lúc ấy hoàng thượng chuyện ước định ba năm của ngươi và hoàng hậu, tổ phụ trở về liền ngã bệnh. Cảnh Nhạc và đại ca liền đem chuyện này với phụ thân. Phụ thân còn mang theo bọn họ tiến cung thỉnh tội."

      Tương Như Nhân ngẩn ra "Bọn họ tiến cung? Là chuyện khi nào?"

      "Ngày hai mươi bảy tháng hai."

      Đó phải là lúc lần đầu tiên hoàng thượng đến Khải Tường cung sao.

      Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng về phía viện của Tương lão gia tử "Vốn lúc đó phụ thân dẫn theo bọn họ thỉnh tội là mang tâm lý chuẩn bị chịu phạt lớn. Nhưng tiwf trong cũng trở về thời gian cũng chưa thấy ý chỉ nào ban xuống. Giống như hoàng thượng có ý tứ muốn truy cứu chuyện này. Sau đó, phụ thân đem chuyện này cho mẫu thân."

      "Bên tổ phụ có ?"

      Trình Bích Nhi lắc đầu "Còn chưa ."

      " cần phải ." Tương Như Nhân vào sân của Tương lão gia tử "Sức khỏe tổ phụ kém, thể để cho biết nguyên nhân vì đại ca, lại chịu thêm kích động."
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
      Vào phòng Tương lão gia tử, nhìn tổ phụ nằm giường, hốc mắt Tương Như Nhân lại trận chua xót.

      Tương lão gia tử nằm giường, gầy nhiều, sắc mặt già nua và mái đầu bạc. Mười lăm năm qua , nàng lại tưởng tổ phụ vẫn còn như ngày nào ôm lấy bản thân dạy dỗ. Thời gian lặng lẽ mang năm tháng của trôi .

      Đúng vậy, mười lăm năm lớm lên, mười lăm năm xuất giá, tuổi của tổ phụ so với thái hoàng thái hậu còn lớn hơn. Chính nàng còn già , làm sao có thể ngăn cản tổ phụ già .

      Đến bên giường ngồi xuống, mặc dù là tỉnh nhưng Tương lão gia tử cũng là thong thả mới đem tầm mắt chuyển tới người nàng, sau khi nhìn lâu, ánh mắt tỉnh táo vài phần, "Đứa , ngươi đến rồi."

      Hai tay tiều tụy như muốn đưa lên, Tương Như Nhân vội nắm chặt lấy, cười nhìn Tương lão gia tử "Đúng vậy tổ phụ, ta đến."

      Tương lão gia tử gật gật đầu "Đến là tốt rồi. Ngươi trưởng thành, tổ phụ biết trong lòng ngươi khẳng định có nhiều điều cam lòng. Nhưng đây là thánh chỉ, Tương gia ta dù lớn cũng đấu lại hoàng quyền."

      Tương Như Nhân ngẩn ra, nhìn thoáng qua Trình Bích Nhi, trả lời Tương lão gia tử "Tổ phụ, Nhân Nhân minh bạch."

      "Minh bạch là tốt rồi, minh bạch là tốt rồi." Tương lão gia tử vỗ vỗ bàn tay Tương Như Nhân "Thái tử điện hạ là người ổn trọng có trách nhiệm, người nếu chân thành hầu hạ, bạc đãi ngươi."

      Nước mắt Tương Như Nhân kiềm được rơi xuống. Trí nhớ của tổ phụ, thời loạn, nghẹn ngào gật đầu "Tổ phụ yên tâm. Ta cùng thái tử nhất định hảo hảo ở chung."

      "Vậy là tốt rồi. Chờ Nhị ca ngươi Hàn Lâm viện, ta có thể giúp gì giúp, còn lại vẫn phải dựa vào chính . Tương lai cũng giống như phụ thân ngươi, phải gánh vác toàn bộ cái nhà này."

      Tương lão gia tử ngừng chút, ngẩng đầu nhìn đỉnh giường.

      Nửa ngày, Tương lão gia tử nhìn về phía bụng nhô ra của Tương Như Nhân "Đứa a, sao ngươi có thể ngu như vậy, lại cùng hoàng hậu có cái ước định đó." Trí nhớ lại trở về tại, Tương Như Nhân nắm chặt bàn tay thô ráp của "Tổ phụ, chuyện là ta làm đúng, ta muốn sinh hạ đứa an ổn lớn lên nên muốn người khác cảm thấy uy hiếp đến thái tử. Cho nên mới ra hạ sách này."

      "Hài tử ngốc, Tương gia chúng ta chẳng lẽ còn chống đỡ được hoàng tử ưu tú hơn thái tử. Thân mình của thái tử, thành thân cho đến nay vẫn chưa sinh hạ được hoàng tôn tử, trong triều tại bắt đầu rối."

      "Vâng, Nhân Nhân minh bạch, chắc chắn dạy tốt Dung nhi."

      Tương lão gia tử gật đầu, thong thả . hồi nhắc đến tại Tương Như Nhân bị nhốt ở Khải Tường cung. hồi lại nhắc về chuyện mười lăm mười sáu năm trước, lúc nàng được tứ hôn, lúc nàng gả , thậm chí cả lúc nàng vừa được sinh ra.

      Nước mắt Tương Như Nhân tuôn rơi. Trí nhớ hỗn loạn như vậy, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng thời gian của tổ phụ là còn nhiều.

      "Tương gia chúng ta, bắt đầu từ tổ tiên phụ theo hoàng gia." Tương lão gia tử vỗ nhè tay nàng như an ủi "Con người sinh ra đời đều tránh khỏi số mệnh, phải đón nhận nó thôi."

      xong, Tương lão gia tử nặng nề thở dài hơi "Có lỗi nhất là với ngươi, chuyện Định vương gia. Tương Trọng Hành ta, phải là phụ thân tốt, cũng vĩnh viễn thể. Ta trước hết là tộc trưởng tốt, sau là thần tử tốt, cuối cùng mới là phụ thân.

      Đáy mắt Tương lão gia tử toát ra đầy vẻ bi thương và tiếc nuối. Người sống đời, thân bất do kỉ. Sống đến cuối đời mới có thể phát cả đời vì gia tộc, làm trung thần, chung quy là bỏ lỡ nhiều lắm, có lỗi nhiều lắm.

      Nhưng con người là như vậy, có những thứ buộc phải lựa chọn.

      "Lỗi của tổ phụ, ngươi đừng lặp lại." lâu sau Tương lão gia tử nhìn nàng "Cái nhà này giao cho phụ thân ngươi, giao cho nhi tử ngươi, giao cho cháu chắt sau này. Xuất giá rồi ngươi cứ tùy tâm sở dục chút ."

      Tương Như Nhân gật gật đầu, sợ vừa ra khóc thành tiếng. Tương lão gia tử nhìn nàng, thế nhưng lại hỏi "Đứa , ngươi đến rồi."

      Cuối cùng Tương Như Nhân khắc chế nổi, ghé vào người Tương lão gia tử khóc nấc lên. Tương lão gia tử xoa xoa đầu nàng, cười "Khóc cái gì, lập gia đình xong qua hai năm là làm nương rồi, còn khóc nháo như đứa trẻ thế này."

      Trình Bích Nhi nâng nàng dậy, mang bầu sao có thể để khóc lớn như vậy động thai khí, đỡ nàng ra gian ngoài. Tương Như Nhân dựa vào trong lòng nàng, tiếng khóc còn lớn như vậy nhưng nước mắt vẫn kiềm nổi rơi xuống. Trình Bích Nhi đau lòng xoa xoa lưng cho nàng "Đừng khóc, tuổi lớn rồi chung quy có ngày rời . Ngươi khóc thương thân, tổ phụ biết được trong lòng cũng an ổn."

      "Tổ phụ như vậy bao lâu?" Tương Như Nhân thút thít hỏi nàng.

      "Hơn tháng. Thái hoàng thái hậu băng thệ, ngươi cùng hoàng hậu bị phạt, tổ phụ liền ngã bệnh. Lúc ấyvẫn còn rất tỉnh táo, thường gọi tướng công cùng đại ca đến hỏi chuyện. Tổ phụ nhất định hỏi vì sao ngươi ước định như vậy với hoàng hậu, chúng ta dám . Thẳng đến đầu tháng ba trí nhớ của tổ phụ bắt đầu lộn xộn."

      Trình Bích Nhi giữ chặt tay nàng "Đại phu , tổ phụ như vậy, thời gian còn nhiều ... "

      Tô Khiêm Dương tới đón nàng, Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng ra cửa sau. Tô Khiêm Dương xuống xe, nhìn thấy nàng như vậy cũng gì, đỡ nàng lên xe ngựa, gật gật đầu với Trình Bích Nhi rồi buông mành che.

      Xe ngựa về hướng hoàng cung. Tô Khiêm Dương ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ vai nàng. Tương Như Nhân tựa vào gì, chỉ cúi đầu khóc nức nở. bao giờ thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, Tô Khiêm Dương đau lòng lau khóe mắt cho nàng " khóc cần kiềm chế, có buồn phiền gì cứ ra, trẫm nghe."

      Tương Như Nhân hé răng. Tô Khiêm Dương xoa xoa trán nàng "Vậy ngủ lúc , rất nhanh về tới cung."

      Trở về trong cung, vài ngàu liên tiếp cảm xúc của Tương Như Nhân đều tốt. Biết thời gian của tổ phụ còn bao nhiêu nhưng lại thể ở bên phụng dưỡng, tâm tình làm sao khó chịu.

      Tô Khiêm Dương từ cách ba bốn ngày đến thành cách ngày lại đến. Đến rồi kỳ thực cũng gì nhiều, chỉ ở cạnh nàng.

      Vài đêm này, nửa đêm đều có thể bỗng nhiên nghe được tiếng nàng gọi tổ phụ. Vốn có bầu bảy tháng ngủ được an ổn. tại lại càng khó ngủ.

      Mỗi lần như thế, Tô Khiêm Dương đều ở bên tai an ủi cho đến khi nàng bình tĩnh, mới ôm nàng ngủ.

      Cứ tháng liêm tục như vậy, mãi đến tháng tư tuyển tú đến hồi kết thúc, thời điểm chung tuyển, hoàng thượng cũng gầy nhiều.

      Những năm gần đây Trần Phụng xem như thấy tấm lòng hoàng thượng dành cho Hiền phi là thể nghi ngờ a, cùng hoàng thượng đến điện chung tuyển. Thời điểm sơ tuyển, phục tuyển Tô Khiêm Dương chưa từng đến, tại tất nhiên là khiến cho các tú nữ mảnh xao động.

      Nam tử tuổi tưởng thành có nhiều mọ lực, mà người Tô Khiêm Dương, ngoại trừ khí chất tôn quý của bậc đế vương, còn có phần trầm ổn theo năm tháng toát ra từ phong thái.

      Kỳ thực đến tuổi này, đối với tuyển tú còn để tâm. Phần lớn tinh lực đều đặt lên triều chính, làm sao còn thời gờ rảnh rổi để quan tâm xem phi tử nào trẻ hay trẻ, xinh đẹp hay xinh đẹp.

      Đức phi nhìn ra thèm để ý. Sơ tuyển, phục tuyển cũng đến. Cho dù muốn chung tuyển cũng có cách nào vắng mặt.

      Từng người từng người biểu diễn xong. Đầu tiên Tô Khiêm Dương là vì thái tử và con cháu hoàng thất tuyển người thích hợp, tiếp theo còn vì con cháu trong triều đến tuổi thành thân, thần tử còn trẻ mà lựa người. Cuối cùng mới đem chọn vào cung làm phi.

      Trần Phụng tiếp nhận tập Tô Khiêm Dương viết xong, cúi đầu xin chỉ thị "Hoàng thượng, chỉ sáu người này, e là tốt để giao đãi a." lần tổng tuyển cử, chọn xong cho tất cả rồi tiến cung còn lại có sáu. Tập này đưa đến chỗ thái hậu nhất định bị bác bỏ.

      Tô Khiêm Dương cầm lên danh sách người được chọn ở bên cạnh, cũng nhớ ra mặt, tùy ý lấy bốn, coi như vừa mười người.

      Trần Phụng yên lặng lau mồ hôi, biết có nên vì bốn người kia mà vui mừng hay .

      Tuyển tú chấm dứt là hạ chiếu thư. Chung tuyển xong lưu lại ba mươi tú nữ, trong đó có đến hai mươi người được hoàng thượng tứ hôn. Ngẫm lại tiên đế cũng thế, là người thích làm mối. Trần Phụng cầm ngọc tỷ đòn xuống từng cái từng cái, ngoài cửa là mấy thái giám chờ tuyên chỉ.

      Đầu tháng năm, thánh chỉ tứ hôn được ban xuống. Phủ thái tử lần này tăng thêm năm lương nhân, thêm cả thái tử trắc phi. Thời gian từ cuối năm nay đến sang năm, trong Lâm An thành lại có số lượng lớn phụng chỉ thành hôn.

      Mười người ở trong cung tạm thời chỉ có Đức phi và Thục phi dạy. Trong triều đại thần thượng tấu hậu cung thể luôn luôn vô chủ, muốn hoàng hậu được ra ngoài chủ trì đại cục. Tô Khiêm Dương đem tấu chương này ém xuống, giam cầm cũng gần nữa năm, tiếp tục để bọn họ thượng tấu.

      Trong Cảnh Nhân cung, hoàng hậu phải biết tuyển tú xong, vào bao nhiêu người và phong phân vị gì.

      Có điều nàng đùa vui với Ngũ hoàng tử tám tháng ở trong lòng. Đứa này, thời gian nàng bị giam cầm cũng vẫn dưỡng tại Cảnh Nhân cung. thời là càng dưỡng càng thú vị, lớn lên đáng , thân mình còn rất tốt.

      Ngày ngày có thêm , hoàng hậu mới cảm thấy buồn như vậy

      Hà ma ma ở bên thở dài hơi "Nương nương, thời trong lòng ngài rốt cuộc là nghĩ gì?"


      Hoàng hậu giao Ngũ hoàng tử cho nhũ mẫu, vẻ mặt thong dong "Cần gì phải nghĩ, tuyển tú chấm dứt, chậm nhất là hai tháng nữa lệnh giam này cũng phải bỏ." Nàng là hoàng hậu, cũng phải phế hậu, sao có thể giam cầm lâu như vậy "Huống chi vị kia ở Khảo Tường cung còn có mấy tháng nữa sinh. Cũng thể để đứa sinh ra ở nơi giống như lãnh cung vậy, hoàng thượng sao đành lòng."

      Lúc lời này, ngữ khí của hoàng hậu hoàn toàn ghen tức. Nàng coi như nhìn minh bạch, thời điểm hoàng thượng lấy phượng ấn nàng liền minh bạch. chút chờ mong cuối cùng cũng còn, tình cảm phụ thê hai mươi năm gì đấy, nghĩ thế nào cũng đều thấy buồn cười.

      Cái gì cũng thực tế bằng ngôi vị hoàng đế và hoàng hậu này.

      "Đưa đến phủ thái tử bao nhiêu người?" Hoàng hậu đứng dậy, bước ra ngoài sân, Cảnh Nhân cung dù bị đóng cửa nhưng cảnh sắc vẫn rất tốt.

      "Hoàng thượng chọn năm người, thái tử phi nhận chỉ. Thánh chỉ ban thái tử trắc phi cũng hạ."

      Hoàng hậu gật gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. đám người mới, nhưng thời trong lòng nàng quan tâm nhất là khi nào trong phủ thái tử mới sinh hạ thái tôn. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 133: hồi sợ bóng sợ gió
      Mười người mới vào qua hồi thương lượng giữa thái hậu và hoàng thượng cũng định ra phân vị rồi. Đầu tháng năm, trời càng nóng, trong cung thêm người mới càng thêm náo nhiệt.

      Đức phi an bày cho vài người này vào ở trong ba cung. Từ xa nhìn các cung nhân hầu hạ đưa họ tiến vào, Đức phi quay sang với Thục phi ở bên cạnh "Xem, từng người từng người đều cao hứng."


      Thục phi cười cười "Nhìn các nàng mới thấy là bản thân già ." Tuổi tác nhắc đến, khi nhắc đến, khoảng cách giữa bọn họ chỉ là năm sáu tuổi mà là mười bảy mười tám tuổi.

      Dung nhan cách nhau mười mấy năm là khác biệt ra sao. bên từ từ già , bên là tuổi xuân nở rộ.

      "Vậy cũng phải xem hoàng thượng có thích hay ." Đức phi hừ tiếng "Lần trước tổng tuyển mười mấy người mãi mới được chịu ân sủng hết, lần này biết thế nào." Lấy tính tình hoàng thượng tại sợ là chỉ sủng hạnh vài người. Mặc dù là Hiền phi bị nhốt tại Khải Tường cung nhưng mấy tháng nay số lần hoàng thượng các cung cũng chỉ đếm đầu ngón tay, chủ yếu là ở lại Thừa Kiền cung.

      "Ngươi như vậy khiến ta nghĩ đến, khi nào Hiền phi có thể ra khỏi Khải Tường cung?" Thục phi khẽ giật mình. Hôn của Đại công chúa cũng định rồi, nàng còn gì để bận tâm. Từ tiềm để đến trong cung, mười mấy năm, tâm nàng sớm cũng bình lặng rồi.

      "Cũng còn lâu nữa." Đức phi xoay người, cùng nàng xa. Bụng Hiền phi càng lúc càng lớn, dù sao cũng thể sinh ở Khải Tường cung. . .

      Dự đoán của Đức phi sai. Hứng thú của hoàng thượng với nhóm phi tử mới là bao nhiêu.

      Lúc đầu muốn tuyển. Những năm nay trong cung nháo ra đại còn ít sao. tình nguyện ít người chút để hưởng 'thái bình'.


      Vì vậy mười người kia sau khi an trí xong xuôi, bài tử cũng dâng lên nhưng động cũng chưa hề động. Trần Phụng làm thái giám hết phận , tự nhiên cũng làm trái ý hoàng thượng khuyên nhủ. Do đó mà mười phi tử kia qua vẻn vẹn nửa tháng cũng chưa có ai chịu sủng.

      Mà những ngày này Tô Khiêm Dương bận chuyện gì. triều đình là bận rộn chuyện ở vùng phía nam kia. Ở hậu cung lại lo bồi bên cạnh Tương Như Nhân tâm trạng rất ổn định.

      Cái thai này sư là mang dễ dàng. Buổi tối Tương Như Nhân ngủ an ổn, chân còn bị phù. Nàng cũng muốn Tô Khiêm Dương ở lại đây với nàng. Nàng ngủ tốt cũng ngủ được, sáng sớm còn lâm triều, thân mình làm sao chịu nổi.


      Tô Khiêm Dương vẫn kiên trì, có đôi khi nửa đêm còn xoa bóp cho nàng.

      Đối đãi như vậy làm sao Tương Như Nhân có thể cảm động. làm những việc này đều như tự nhiên, thậm chí để nàng lời cám ơn cũng là dư thừa, đương nhiên chỉ cần hưởng thụ cảm giác này tốt...

      Chính là thiên hạ này thể có gió lùa kẽ tường. Hoàng thượng lẳng lặng đến Khải Tường cung bao lâu nay, cuối cùng cũng có tiếng gió thổi đến tai Thái hậu.

      Buổi tối, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong. Thanh Đông và Thanh Thu giúp đỡ nàng mặc quần áo rồi bước ra. Hứa ma ma vội tiến đến cung ma ngoài cửa bẩm báo thái hậu và trưởng công chúa dẫn người lại đây.

      Tương Như Nhân cả kinh, sai Thanh Đông vào tẩm thất gọi hoàng thượng. Trần Phụng canh ở cửa cũng vô cùng lo lắng. Thái hậu nương nương đến, nếu để lão nương nương gặp mặt hoàng thượng biết làm sao bây giờ.

      Tô Khiêm Dương khoác áo bước ra "Cửa sau cũng có thể có người."

      Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng cửa lớn kéo ra. còn kịp rồi.

      Lúc này Tô Khiêm Dương gọi Trần Phụng vào tẩm thất, hướng Tương Như Nhân "Nàng cứ ra ngoài đón, cần lo lắng."

      Dứt lời đem cửa tẩm thất đóng lại.

      Tương Như Nhân còn đầu ướt sũng chưa lau khô. Thanh Thu vừa cầm khăn qua, ngoài phòng vang lên tiếng hô "Thái hậu nương nương giá lâm. Trưởng công chúa giá lâm."

      Tương Như Nhân bước ra, Thái hậu nương nương dẫn theo Trưởng công chúa và Liên quý nghi đến cửa. Tương Như Nhân phúc thân hành lễ "Gặp qua Thái hậu nương nương. Thần thiếp vừa tắm rửa xong, mong Thái hậu lượng thứ."

      Thái hậu khẽ nhíu mày nhìn nàng. Y phục chưa chỉnh tề, tóc đều buông thả tại kia. Nhưng lại thể chỉ ra sai cái gì. Vốn chính là mình đột nhiên tới, còn tới sát giờ ngủ, chẳng lẽ còn cho người ta tắm rửa sao.


      Thái hậu vào phòng. Liên quý nghi ở phía sau lập tức lên tiếng "Thái hậu nương nương, cung nữ của thiếp thân tận mắt thấy hoàng thượng và Trần công công lại đây. Còn phải chỉ có lần. tại trễ thế này, Hiền phi nương nương lại chịu giam cầm. Hoàng thượng làm sao có thể tới đây."

      Tương Như Nhân nhìn về phía Liên quý nghi, là người Liên gia.


      Trưởng công chúa đỡ thái hậu ngồi xuống "Đâu có thấy hoàng thượng, ta xem là Liên quý nghi hoa mắt rồi."

      Liêm quý nghi cam đoan "Trưởng công chúa, lần coi như nhìn nhầm, vài lần là thể a." Lời nàng nhất mực kiên quyết, Tương Như Nhân vẫn thong dong ngồi bên.

      Thái hậu mới đầu là tin. Đây vẫn là giam cầm, hoàng thượng sao có thể làm trò như vậy. Nhưng thời điểm tuyển tú biểu của hoàng thượng rất là thiếu hứng thú, sau khi xong lại liên tục nửa tháng vẫn chưa ân sủng người mới. Thái hậu thể nghi ngờ.

      Liên quý nghi mật báo làm Thái hậu hoài nghi về bên phía Hiền phi. Hoàng thượng phạt giam cầm là sai, nhưng lấy sủng ái lúc trước hoàng thượng dành cho Hiền phi, chuyện hoàng thượng muốn lại đây cũng phải có khả năng.


      Vì thế Thái hậu nhìn về phía vài ma ma theo đến " xem!"

      Tại xung quanh Khải Tường cung lẫn trong phòng đều xem lần cũng phát tung tích của hoàng thượng, chuyện này lại giống như trò cười. Sắc mặt Liên quý nghi nghẹn tại kia. Nàng là chắc chắn xác định hoàng thượng đến đây, chưa ra ngoài, khẳng định còn ở trong này, rồi nhìn về phía cửa tẩm thất đóng kia "Nơi này còn chưa có xem qua."

      biết Liên quý nghi đây là cảm thấy bản thân có chỗ dựa vững chắc bao nhiêu. Chẳng lẽ nàng biết rằng dù là hoàng thượng ở trong này cuộc sống ở hậu cung của nàng coi như hoàn toàn bị hủy, thái hậu che chở nàng cũng có ích gì.


      Nhưng giờ phút này Liên quý nghi vẫn cao hứng trong ngu muội. Tìm được hoàng thượng, Hiền phi nương nương trong thơi gian bị giam còn dám làm càn như vậy, khẳng định tội càng thêm nặng.

      Ma ma kia nhận ý tứ của thái hậu, mở cửa tẩm thất ra. Kỳ thực vài người ở đây trong lòng đều lo lắng. Nhìn lướt qua trong phòng ai. Tương Như Nhân vẻ mặt thản nhiên, còn sai Thanh Đông dâng trà.

      Trưởng công chúa đứng lên, nhìn vòng trong phòng, liếc qua Liên quý nghi "Liên quý nghi, ngươi cũng biết hành động này hôm nay của ngươi có tội." Muốn vu cáo còn có thể vu cáo đến tận chỗ thái hậu, đánh động mọi người kéo đến đây chỉ để chứng minh hoàng thượng có ở tại Khải Tường cung hay . Nếu là có, coi như tự quăng mặt mình.

      Liên quý nghi quỳ xuống "Thiếp thân làm sao dám lừa thái hậu. Thiếp thân khẳng định hoàng thượng nhiều lần đến Khải Tường cung."

      Nhưng trong phòng quả có ai.

      Liên quý nghi nóng vội nhìn vào phòng " chừng là trốn ở đâu đó."

      "Làm càn!" Trưởng công chúa quát lớn "Ngươi cho hoàng thượng là loại người nào. Trong phòng này có thể trốn đâu. Liên quý nghi, hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể làm ra chuyện đến như vậy!"


      Thái hậu vẫn ngồi tại kia . Tương Như Nhân cũng là thản nhiên nhìn mà .

      Liên quý nghi cảm thấy oan. Nàng nếu như nắm chắc mười phần sao dám tìm thái hậu. Hoàng thượng quả tới Khải Tường cung, trong ngoài đều tìm thấy, khẳng định là trốn .

      "Tĩnh Khanh, ngươi vào xem." Nửa ngày, thái hậu mở miệng.

      Trưởng công chúa vào phòng. Trong phòng, sau bình phong là cái giường, bên cửa sổ là sạp ngồi, bên kia là hai cái tủ thấp và hai cái tủ cao. Vừa nhìn biết, căn bản có gì nhiều để tìm.

      Trưởng công chúa về phía hai cái tủ cao kia. Mở ra cái trong đó có gì. Mở đến cái thứ hai, tầm mắt liền đối diện với tầm mắt của Tô Khiêm Dương.

      Liền dừng như vậy vài giây, Trưởng công chúa vẻ mặt tự nhiên đóng cửa tủ lại, ra ngoài với Thái hậu "Trong tủ đều xem, có người." Chẳng lẽ còn phải xem đến dưới sàn sao, ai có thể tin vua nước trốn dưới giường.


      Thái hậu ra co được giãn được, nghe Trưởng công chúa có người liền lập tức với Tương Như Nhân "Là ai gia hiểu lầm ngươi."

      Tương Như Nhân đáp lại "Thái hậu nương nương cũng là theo lẽ công bằng xử lý."


      Thái hậu gật đầu, liếc nhìn Liên quý nghi cái, đứng dậy dẫn người ra ngoài, cũng nghĩ Liên quý nghi dám lừa gạt mình, chỉ là trước khi các nàng tới, hoàng thượng rời .

      Tìm thấy người thể Hiền phi đúng. Chỉ có thể về sau càng chú ý hơn đến Khải Tường cung này. Hậu cung này phải là mưa móc quân ân, hoàng thượng như vậy đúng mực.

      Trưởng công chúa cũng nhìn Tương Như Nhân, trực tiếp theo Thái hậu ra ngoài. Cho đến khi xác nhận các nàng ra khỏi cửa cung lúc, Tương Như Nhân mới vào phòng trong. Nhìn thấy Trần Phụng từ dưới giường chui ra, Tô Khiêm Dương đẩy cửa tủ áo bước ra, đặt chân xuống đất, lạnh nhạt vỗ vỗ vạt áo.

      Tương Như Nhân biết lúc này là thể cười nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Trần Phụng, nàng nhịn được nở nụ cười. đầu Trần Phụng còn dính bụi bặm dưới giường, mặt cũng có vết bụi, quần áo, cổ tay áo đều là vết bẩn.

      Trần Phụng đáng thương nhìn Tương Như Nhân cười, lại nhìn hoàng thượng cái, nhận mệnh ra ngoài.

      Tương Như Nhân tiến lên thay sửa sang lại y phục, nhìn mặt thong dong, cảm giác khẩn trương vừa rồi cũng tan tác phân nửa "Hoàng thượng làm sao biết Trưởng công chúa có thấy cũng ."

      "Các ma ma làm sao dâm tiến phòng phòng ngủ của nàng lục soát. Mặc dù bị giam câm nhưng nàng vẫn là Hiền phi. Còn về phần Trưởng tỷ, tỷ ấy làm sao biết xấu hổ mà hạ mặt mũi của trẫm." Lúc tránh ở trong phòng Tô Khiêm Dương nghĩ vậy, thân là hoàng thượng, khi mặt mũi bị hạ, những người khác có thể sao.

      Cuối cùng sắc mặt Tô Khiêm Dương trầm xuống. đến Khải Tường cung ban đêm đều rất cẩn thận. Liên quý nghi trụ ở Cảnh Du cung cách nơi này xa như vậy làm sao có thể thấu được tới vài lần. Vùng bên này gần như có ai lại đây, trừ khi là tận lực cố ý.

      Tương Như Nhân vỗ vỗ đầu vai "Mấy ngày này hoàng thượng đừng tới đây. Thái hậu hoài nghi, hôm nay là Liên quý nghi, ngày sau có người khác." Huống chi tại trong cung có người mới vào, hoàng thượng người cũng chưa . Hậu cung nổi nhưng triều đình biết ăn ra sao.


      Tô Khiêm Dương giữ lại tay nàng "Trong lòng trẫm đều biết. Nàng chăm sóc tốt bản thân, đừng suy nghĩ nhiều." Tô Khiêm Duiwng cảm thấy vẫn nên sớm đưa nàng ra khỏi Khải Tường cung chút tốt hơn.

      Đêm nay thể ở lại, tránh chuyện Thái hậu lại nảy ra ý cho người đến canh giữ.


      Trần Phụng ở bên ngoài thu thập xong, Tô Khiêm Dương ra ngoài, từ cửa chính rời , theo lối hồi Thừa Kiền cung. Nửa canh giờ sau, quả nhiên Thái hậu phái người đến chặn cửa trước cửa sau, kiểm soát người ra vào...
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :