1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Huhu, vốn hóng hôm nay là động phòng rồi mà vẫn chưa phải, bạn @heavydizzy liệu có thể thương chúng tớ mà cho thêm chương động phòng k??? :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      heavydizzy thích bài này.

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      càng ngày càng hay, cảm ơn b nhiều nhiều =D=D
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 108


      Túc vương phủ.


      Dùng cơm trưa xong, nhóm nữ khách đến chúc mừng rồi lục tục tản , chỉ có các nam nhân ở tiền viện còn ồn ào uống rượu, trong lúc náo nhiệt này ai phục ai, phải liều định ra tửu lượng cao thấp mới chịu thu tay lại.


      Đó là chuyện Từ Tấn phải ứng đối.


      Tiễn bước vị nữ khách cuối cùng, Phó Dung nhìn mặt trời lặn về Tây, sức cùng lực kiệt trở về phòng ngủ.


      Buổi sáng dậy sớm trang điểm, buổi tối còn phải bồi nam nhân ép buộc, nàng cũng chỉ có buổi chiều trong khi rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi lát.


      "Trời tối rồi, nương nên dậy thu thập thôi."


      "Sao ngươi còn gọi nương, phải gọi là vương phi."


      "Ta quên mất..."


      thanh quen thuộc gần bên tai, Phó Dung nhíu nhíu mày, mở mắt ra, trong phòng xa lạ, hai nha hoàn của nàng đứng đó.


      Phó Dung nhìn ngoài cửa sổ, mảnh u ám.


      Nàng xoa trán ngồi dậy, "Nước ấm chuẩn bị tốt chưa?"


      Lan Hương đáp: "Đều tốt, nương tại tắm rửa vừa vặn."


      Nàng lại gọi nương, Mai Hương bất đắc dĩ trừng nàng.


      Phó Dung cười : "Chỗ riêng tư quen thế nào gọi như thế, ra bên ngoài nhớ gọi vương phi là tốt rồi."


      chuyện phiếm vài câu, triệt để tỉnh táo, Phó Dung sang phòng bên thoải thoải mái mái tắm nước ấm, thay quần áo xong, tinh thần sảng khoái. Cơm chiều dùng bát chè hạt sen, sau đó có việc gì, lệnh cho hai nha hoàn ra ngoài trông giữ, nàng ngồi trong phòng đợi tân lang trở về.


      Ngoài cửa sổ bóng đêm càng ngày càng sâu, Phó Dung trong lòng cũng càng ngày càng khẩn trương.


      Giữa phu thê, sau khi quen thuộc, vui thích vô cùng, nhưng tân hôn sơ kỳ, đặc biệt là mấy đêm đầu, Phó Dung có dũng khí tiếp nhận lần nữa. Lúc trước Từ Yến 18 tuổi, giống thiếu niên lang, ôn nhu săn sóc. giờ Từ Tấn 20 tuổi, đó là đại nam nhân trải qua chiến trường, ban đêm vẫn luôn giống sói đói, đối với đêm nay có thể dỗ ôn nhu hay , Phó Dung có bao nhiêu tin tưởng.


      Nàng lo sợ bất an, phía trước Từ Tấn còn cùng người cạn chén.


      Thái Tử, Khang vương, Thành vương muốn rót cho , ngay cả thân đệ đệ Từ Hạo đều bưng bát ngừng mời uống, càng cần đám người Tần , Thôi Tuân. Từ Bình, Từ Yến ngược lại chủ động mời rượu lại nhất định muốn uống cùng bọn họ, bên kia còn có Phó Định, Phó Thần, Phó Hựu, Lương Thông là thông gia, buổi trưa uống vòng, tại người tuy rằng còn an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó nhưng ánh mắt có chút đờ đẫn.


      Cuối cùng Từ Bình tiến lại, sầm mặt răn dậy vài đứa cháu trận, lại lệnh cho người hầu cận đỡ các vị gia hồi cung hoặc hồi phủ.


      Hứa gia dìu Từ Tấn tới tân phòng bên kia, chưa được mấy bước Từ Tấn liền xông đến dưới tàng cây nôn mửa.


      Hứa gia mau chóng theo vỗ lưng cho .


      Phun xong rồi, Từ Tấn lệnh Hứa gia dìu tiền viện tắm rửa thay đồ trước. Nàng thích sạch , thối hoắc như vậy vào, chắc chắn làm nàng thấy phiền.


      Uống xong canh giải rượu, lại tìm gì đó lấp đầy bụng, Từ Tấn cuối cùng cũng thanh tỉnh chút, có thể tự mình đường.


      Tới trước cửa Phù Cừ viện, tỏ ý bảo Hứa gia trở về.


      Phù Cừ viện đèn đuốc sáng trưng, Hứa gia cũng lo lắng chủ tử nhà mình bị ngã, an tâm rời .


      Từ Tấn sải bước vào viện, là tự mình đề biển cho viện của vương phi .


      Nàng thích hai chữ "Hoa sen", liền theo nàng. Ngày đó ở trước cửa Cảnh Dương Hầu phủ, lời với phụ tử Phó Phẩm Ngôn từng câu từng chữ đều là , Phó Dung ở nhà yếu ớt như thế nào, ở bên cạnh cũng có thể yếu ớt như vậy, cam nguyện sủng nàng, trừ phi nàng thủy chung chịu đem tâm cho , trừ phi hao hết nhẫn nại, rốt cuộc còn tâm tư muốn trái tim kia của nàng.


      vừa vào cửa, Phó Dung được tin báo, hít sâu hơi ra nghênh đón.


      Mai Hương Lan Hương đều được chỉ dẫn, biết Từ Tấn thích nha hoàn thiếp thân hầu hạ, sau khi Từ Tấn vào cửa liền lui ra, trông giữ ở bên ngoài.


      "Vương gia dùng cơm chưa?" Phát giác thân hình Từ Tấn có chút bất ổn, Phó Dung chủ động đỡ lấy cánh tay , vào trong phòng.


      "Tắm rửa rồi." Từ Tấn hỏi mà đáp, quay người kéo Phó Dung vào lòng, cúi đầu xuống hôn miệng nàng: "Nnàg ngửi xem còn mùi rượu hay ? Sợ hun chết nàng, ta tắm rồi, nơi nào cũng đều tắm rồi." Nàng quá thấp, cúi đầu cũng hôn đến, Từ Tấn dứt khoát hôn đỉnh đầu nàng, như đứa cắn trâm hoa đỉnh đầu nàng, kéo ra rồi ném xuống đất, làm biết chán.


      "Vương gia đừng làm rối nữa, cẩn thận rớt hỏng !"


      như vậy, Phó Dung tức giận, đầu nàng đều là đồ tốt, nhân lúc trâm cài tóc bị nam nhân làm rớt xuống, vội rời khỏi , xoay người nhặt. Từ Tấn dựa vào cột cửa nhìn nàng, cười ý vị , Phó Dung mới đứng lên, đột nhiên đưa tay đoạt lại trâm gài tóc của nàng.


      Đầu đầy tóc đen nháy mắt như thác đổ xuống.


      Phó Dung tức giận trừng , đôi mắt đẹp rạng rỡ sinh huy.


      "Nùng Nùng đẹp." Từ Tấn lần nữa kéo người laiị, quay người áp nàng lên ván cửa, theo khuôn mặt nàng hôn xuống: "Nùng Nùng cởi bỏ quần áo càng đẹp mắt... ."


      "Vương gia, người, người đừng như vậy." Mắt thấy nam nhân muốn cắn vài cái cúc áo dưới nách nàng, Phó Dung có chút hoảng, đưa tay đẩy, "Vương gia, chúng ta vào trong phòng, ta chuẩn bị canh giải rượu, ta rót cho người cốc." tính toán ở ngoài này cởi xiêm y nàng ?


      Từ Tấn chính là dự tính như vậy, thêm bước cũng chờ được. trùng sinh trở về là đại nam nhân, cố kỵ nàng còn , chờ nàng 2 năm. Thời điểm nàng muốn gả , dám bắt buộc nàng, nàng nguyện ý gả, lại bởi vì những quy củ kia nhẫn nhịn chạm vào nàng. tại tốt rồi, nàng là vương phi của , kiệu lớn tám người khiêng về phủ, đây là bọn họ động phòng hoa chúc, nàng còn có lý do gì cho ?


      Tiểu nương khí lực yếu ớt, Từ Tấn hề để vào mắt. Nàng cho, bàn tay nắm lấy hai tay nàng, tùy tâm sở dục.


      dâu mới, quần áo tầng tầng, tất cả đều là đỏ thẫm, cuối cùng ném ra từng kiện , mĩ nhân như ngọc.


      Từ Tấn si ngốc nhìn, dường như nhìn bức tranh hiếm có vẽ cảnh tuyết trắng, mênh mông mờ mịt giữa trời đất, có mai ngạo tuyết.


      "Nùng Nùng, mấy ngày thấy, nàng lại lớn hơn." Từ Tấn khẽ chạm môi nàng, thích muốn rời, chuyện nhàn nhạt mùi rượu tản ra.


      Phó Dung hiểu được đêm nay định trước tránh khỏi, nhưng nàng hi vọng ở trong này. Trở về trong chăn gối, dùng phương thức bình thường nhất, dễ chịu hơn chút. Đứng ở chỗ này, ấn tượng nàng khắc quá sâu, nhớ Từ Tấn có bao nhiêu... Lúc đó nàng kiêng dè lại ưa thích, tại nàng chỉ biết sợ hãi.


      Nàng cả người run rẩy, ôm lấy cho cởi áo, dùng thanh mềm mại nhất ý đồ dỗ thương tiếc, "Vương gia, chúng ta vào bên trong, vào trong , người làm cái gì ta đều đáp ứng người, đừng ở chỗ này được ?"


      " vào trong có cái gì tốt?"


      Từ Tấn nguyện ý, từ bên tai nàng ngẩng đầu, nhìn mắt nàng ướt đẫm hoảng loạn, "Nùng Nùng, chúng ta học những vợ chồng bình thường kia. Giống như lúc uống rượu giao bôi, chúng ta làm việc mới mẻ ..."


      muốn nàng thể nghiệm đêm tân hôn khác, muốn nàng sau này nhớ lại, chỉ có tân lang là .


      Nàng run bần bật, Từ Tấn nhẫn nại trấn an, đợi nàng quên hết tất thảy, chậm rãi đứng lên, ôm lấy nàng, dựa lên cánh cửa.


      Hai chân cách mặt đất, Phó Dung bỗng nhiên bừng tỉnh, ôm cổ cầu xin: " vào trong..."


      còn chưa dứt lời, bị bá đạo chặn môi lại.


      Dịu dàng quen thuộc làm cho nàng lạc lỗi trong cái chớp mắt, bỗng nhiên giật mình hai mắt mở to.


      Từ Tấn chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng lặng lẽ cầu xin, nhìn nàng nước mắt lăn xuống. có chút đau lòng, nhưng cảm giác say cùng thân tâm thỏa mãn mau chóng thổi quét chút ít thương tiếc, làm cho như trước chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, bỏ lỡ bất kỳ biểu lộ gì của nàng. Nàng là người của , nàng nhíu mày, nàng rơi lệ, những biến hóa này đều do mà ra, đều là đời trước chưa từng thấy.


      "Nùng Nùng, nàng là của ta ..."


      buông môi nàng ra, lý trí đều bị thân thể khống chế, nghe thấy tiếng khóc cùng cầu xin của nàng, chỉ bằng bản năng mà làm.


      Cách lớp màn che, đôi người mới, đãng đãng, trong phòng cùng gian ngoài cánh cửa, lại "thùng thùng" vang lên.


      Ngoài cửa, nghe bên trong tiếng khóc thê thảm, Mai Hương Lan Hương sắc mặt đều trắng. Các nàng hầu hạ nương nhiều năm như vậy, đặc biệt là sau khi lớn lên, rất ít nghe nương khóc, trong khuê phòng luôn là truyền đến tiếng cười kiều nhuyễn nương cùng với người nhà chuyện phiếm. Có mấy lần ban đêm nương cũng lặng lẽ khóc, lúc Liễu đông gia vừa mất, là bởi vì thương tâm, giống tại, là tuyệt vọng cầu xin, đầy ắp đau đớn.


      Gió đêm đột nhiên lạnhlẽo, Lan Hương rụt bả vai run rẩy, vừa mở miệng thanh rung lên : "Chúng ta có nên vào xem ?"


      Mai Hương so với nàng tốt hơn chút nào, hai bước tới bên cửa sổ lại lui về, "Chờ chút, chờ chút, hẳn là có việc gì đâu."


      Giờ phút này, nàng đột nhiên thực hi vọng Tôn ma ma, nhũ mẫu của nương, chưa từng về nhà dưỡng lão, nếu bà ở đây, ít nhất có suy tính với tình hình bên trong, giống nàng và Lan Hương cái gì cũng đều hiểu.


      " nương khóc nữa!" Tiếng khóc ngừng lại, như là sống sót sau kiếp nạn, Lan Hương khẩn trương mà nắm lấy tay Mai Hương.


      Mai Hương cũng thở hơi, chỉ tạm ngưng lúc, lại nghe tiếng cánh cửa kia tiếp tục vang lên.


      Nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ, nhưng rốt cuộc là nương chưa xuất giá, dù thế nào cũng tưởng tượng được tình hình bên trong.


      Phó Dung là đau ngất , cũng là bởi vì đau tỉnh lại.


      Nàng giường rồi, Từ Tấn, còn ở bên nàng.


      Phó Dung muốn mở mắt ra nhìn nét mặt , nắm chặt đệm chăn, yên lặng thừa nhận.


      Từ Tấn rốt cuộc dừng lại trong miệng Phó Dung có nhàn nhạt mùi máu tươi tràn ra.


      Nàng nghe được nam nhân nằm ở bên cạnh bình phục, nghe được ngồi dậy giúp hai người thu thập, đại khái sau đó cũng quá mệt, ôm nàng vào trong ngực hôn, đỉnh đầu hô hấp rất nhanh liền trở nên bình thản.


      Phó Dung nhàng nâng cánh tay rắn chắc của lên, quay người, gian nan ngồi dậy, thử xuống đất, đôi chân vô lực, căn bản đứng dậy nổi.


      Trong phòng nến hỉ còn sáng, Phó Dung buông màn lụa sau lưng xuống, nhìn xem xiêm y hai người rải rác cạnh cửa, im lặng chốc lát, khàn khàn gọi người.


      Mai Hương Lan Hương vẫn lo lắng đề phòng trông giữ ở bên ngoài, nghe thấy nàng gọi lập tức chạy tới, vào nhà nhìn thấy tình hình bên giường, đồng thời cứng đờ.


      Phó Dung vô lực cười cười, chỉ chỉ xiêm y bên chân các nàng.


      Mai Hương cúi đầu nhặt, xiêm y nhặt lên, nước mắt rớt xuống, khi Phó Dung mặc đồ căn bản dám nhìn người nàng, sợ nước mắt khó khăn đẩy lui lại chảy ra, chỉ theo Lan Hương cùng nhau đỡ Phó Dung đứng lên, phát chỗ Phó Dung vừa mới ngồi, đệm giường có phiến đỏ trắng... Mai Hương rốt cuộc nhịn được, che miệng quay người.


      Hai nha hoàn đều lặng lẽ khóc, Phó Dung quay đầu nhìn, hơi giật mình, về sau thấy bất ngờ, thấp giọng phân phó : "Mai Hương chuẩn bị nước ấm, Lan Hương đỡ ta cung thất."


      Mai Hương mau chóng , Lan Hương cẩn thận đỡ nàng, tránh xa giường trướng, tức giận : "Vương gia sao có thể khi dễ nương!"


      " cho phép bậy, cũng là người các ngươi có thể oán giận ?"


      Phó Dung cắn môi, chậm rãi ngồi lên cái bô trải vòng đệm, tỏ ý bảo Lan Hương ra ngoài mành.


      Lan Hương bước ra, bởi vì ban đêm quá yên lặng, nàng nghe thấy tiếng vang tí tách tí tách liên tục gián đoạn, cuối cùng mới là tiếng nước bình thường.


      Tiếng nước ngừng, Phó Dung tiếp tục ngồi hồi lâu, ngồi vào nàng cảm thấy gì đó của Từ Tấn hầu như đều còn, mới tắm.


      Nàng cho hai nha hoàn hầu hạ, chính mình ngồi trong thùng tắm, người tùy tiện dội vài gáo nước, chủ yếu vẫn là rửa phía dưới.


      Đau, nhưng nàng rửa đặc biệt nghiêm túc, muốn của Từ Tấn lưu lại trong cơ thể.


      Phó Dung biết thân thể của nàng đến cùng có vấn đề hay , biết đến cùng nàng có thể mang thai hay , nàng chỉ biết, nàng muốn sinh con cho Từ Tấn, ít nhất mấy năm này muốn.


      Từ Tấn cuối cùng có thể sống sót hay , Phó Dung xác định, nhưng nàng nhớ, đời trước hai huynh đệ Từ Tấn chết trận sa trường, Thái Tử lấy lý do Thành vương mê hoặc Gia Hòa đế dấy binh, giết chết Thành vương cùng 2 người con trai của . Sau này An vương trấn loạn, Đông cung, Khang vương phủ cũng còn đứa sống sót.


      Là trùng hợp sao?


      Phó Dung tin, tựa như Gia Hòa đế muốn làm Hoàng Thượng, đều hi vọng bên người có tồn tại uy hiếp ? Gia Hòa đế đăng cơ, em ruột đều chết rồi, An vương có thể sống được, toàn bộ bởi vì tuổi quá , vừa vặn Gia Hòa đế cần dùng để vãn hồi chút thanh danh.


      An vương sao? muốn vị trí kia, cho đám người cốt nhục của Thái Tử còn sống? Có hoàng tôn ở đó, đăng cơ liền danh chính ngôn thuận.


      Hoàng gia có tình phụ tử. Nếu Phó Dung làm thê tử An vương, nàng giả vờ biết An vương đường đăng cơ làm những gì, nàng chỉ cần chính mình sống được tốt, chỉ cần người nhà chịu liên lụy là được. Nhưng tại nàng là vương phi của Từ Tấn. Phó Dung dám dùng mấy năm thời gian thậm chí nửa đời sau bồi Từ Tấn cùng cược, lại muốn cược cả con mình. Đời này, nếu như số mệnh nàng tốt, Từ Tấn cuối cùng vẫn chết, ngoại trừ ảo não cam lòng, Phó Dung có bất kỳ thương tâm nào. Nàng nghĩ biện pháp làm góa phụ khoái hoạt, nhưng nàng tuyệt đối chấp nhận được nỗi đau mất con.


      Cho nên, trước khi xác định Từ Tấn có thể tránh thoát trận ám toán kia, Phó Dung đều muốn sinh.


      " nương có vết thương người, tắm lát liền đứng lên ." Phía sau tấm bình phong, Mai Hương giọng nhắc nhở, trong tay cầmthuốc dán sớm chuẩn bị.


      Phó Dung nhìn về phía đó, cuối cùng tắm cái, gọi các nàng tiến vào hầu hạ.


      Ở trong phòng tắm bôi thuốc xong, Phó Dung chậm rãi trở về trong phòng.


      giường nam nhân ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú còn sót lại thoả mãn và đỏ ửng.


      Phó Dung nhìn chằm chằm vào , nghĩ tới những lời ngon tiếng ngọt nhu tình mật ý kia của Từ Tấn, lặng lẽ cười.


      Như vậy rất tốt, chỉ thích thân thể của nàng, nàng ứng phó cũng cần tồn tại bất kỳ áy náy.


      Đắp chăn lên, Phó Dung cũng rất nhanh ngủ thiếp .
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280355 others thích bài này.

    4. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      sao động phòng trôi qua nhanh thế..............làm ta mong mãi:yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 109


      Gia đình bình thường, vợ chồng son tân hôn ngày thứ hai, phải dậy sớm kính trà cho các trưởng bối, Từ Tấn và Phó Dung đương nhiên cũng phải tới bái, chẳng qua là phải vào trong cung.


      Bởi vì Hoàng Thượng phải tảo triều, tảo triều xong có canh giờ chuyên môn xử lý chính vụ, Từ Tấn sốt ruột. Tỉnh ngủ rồi, đầu đau ghê gớm, biết là hậu quả tối hôm qua say rượu, Từ Tấn giơ tay xoatrán, bình tĩnh nằm lát, đợi cỗ khó chịu kia trôi qua, mới ôm thê tử bên cạnh.


      Đời trước cùng với Phó Dung chỗ, cảm thấy mình có bao nhiêu thích nàng, sau này xuất chinh, vừa là hơn nửa năm, ngẫu nhiên ban đêm lại nhớ nàng, nhớ cảm giác bên mình có người cùng ngủ, sau khi trùng sinh cũng thế.


      Chạm phải người, Từ Tấn mở mắt ra, còn chưa nhìn thấy người, tự giác cười.


      Phó Dung nằm quay lưng về phía , bởi vì thân thể thoải mái, tay Từ Tấn đáp lên người, nàng liền tỉnh dậy, chỉ là lười để ý , như trước giả bộ ngủ.


      Từ Tấn biết tâm tư nàng, nhàng ngẩng lên, dựa đầu vào cánh tay nhìn nàng.


      Bên ngoài trời sáng rồi, trong màn lụa còn chút tối, nhưng cái này cũng ngăn Từ Tấn nhìn gương mặt thê tử trắng bệch, phảng phất qua đêm, nàng tiều tụy hơn, lông mày nhắn hơi hơi nhíu lại, vô cớ khiến người ta đau lòng.


      Nụ cười khóe miệng Từ Tấn cứng lại.


      ít tình cảnh tối hôm qua đột nhiên xuất .


      mơ mơ hồ hồ nhớ nàng khóc, tựa vào ván cửa ngừng túm lấy . Ngay từ đầu Từ Tấn có chút đau lòng, nhưng quá thích nàng cho lần đầu tiên, thích nàng bởi rơi lệ, càng khiếp sợ nàng cùng với trong hồi ức so sánh ràng, khiến cho dừng thân thể lại được, cho nên dừng. Hơn nữa nhớ, đời trước hai người cùng chỗ, nàng ban đầu cũng thế nào thoải mái, thời gian dài nàng cũng thích, cho rằng tại cũng giống như vậy, rồi tiếp đó...


      cái gì cũng quên mất, trong đầu chỉ còn lại chỗ tốt của nàng.


      Có phải đòi lấy quá nhiều, nàng mệt nhọc hay ?


      Từ Tấn sinh lòng thương tiếc, chậm rãi ngồi dậy, nghĩ nhướn người hôn nàng.


      Liếc mắt lại thấy đệm chăn bên cạnh màn lụa có mảnh đỏ sậm, rơi đóa mẫu đơn hồng thêu phía , hết sức ràng.


      Từ Tấn thân thể cứng đờ.


      Cái vết đỏ kia, là máu?


      Từ Tấn kìm lòng được nhìn về phía dưới người nàng, bị áo ngủ bằng gấm che giấu, đưa tay định vén chăn lên vụng trộm nhìn, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay lại ngưng lại.


      Từ Tấn giang hai tay, mặt có mơ hồ vết máu , nhìn về phía đầu giường, nơi đó có tấm khăn, là dùng để đón lạc hồng, xong xuôi dường như tiện tay nắm khăn lên lau cho hai người, mà khăn vốn là trắng như tuyết lúc này phía phủ đầy từng mảnh đỏ.


      Từ Tấn mặt thoáng trắng bệch, bất chấp khả năng làm nàng bừng tỉnh, tháo chăn hai người ra. người nàng mặc đồ ngủ, tối hôm qua ràng quá hăng hái, mà đệm giường kia chưa từng đổi, vết máu loang lổ.


      Nàng đến cùng... có phải làm tổn thương nàng hay ?


      Ý nghĩ xuất , Từ Tấn tim đều treo lên, lặng lẽ nhìn Phó Dung, thấy nàng ngủ sâu, giật giật tay, chần chờ phen vẫn chậm rãi đem quay nàng lại, vô cùng cẩn thận thoát quần ngủ của nàng, ánh mắt khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào Phó Dung.


      Phó Dung như trước hề nhúc nhích, cho nhìn xem cũng tốt, kế tiếp mấy ngày nàng có cớ cho chạm vào. Nàng muốn dỗ Từ Tấn sủng nàng, nhưng muốn tâm của nam nhân, phải mực đón ý hùa là đủ. Thời điểm có lý do tức giận tức giận, thời điểm nam nhân chột dạ nhân cơ hội làm cho hiểu được chính sai ở đâu, đó là chuyện nữ nhân ngốc mới làm.


      Bên kia Từ Tấn nhìn chỗ Phó Dung bị thương, lại nhìn thấy đệm chăn loang lổ đầy máu, vừa đau lòng vừa hối hận.


      Vô luận là kiếp trước lúc thích nàng, hay là đời này lúc tức giận với nàng, đều muốn làm nàng tổn thương. Nàng chẳng qua là nữ nhân vô tình có chút tính kế, đường đường là vương gia, sao có thể đánh nương tay trói gà chặt? Nhưng giờ đây, khi muốn dỗ nàng động tâm, khi nhiều lần hứa đối tốt với nàng, lại làm nàng bị thương thành như vậy. khó có thể tưởng tượng tối hôm qua khi nàng đứng lên tự thu thập mình trong lòng nghĩ như thế nào.


      Lúc trước bóp nàng hằn dấu móng tay nàng hận đến muốn cào lại phen, giờ...


      Nếu cào mấy cái liền có thể hết giận, Từ Tấn hề có oán trách cho nàng cào, nhưng biết ràng, lần này Phó Dung dễ dàng tha thứ.


      Đêm tân hôn yên lành biến thành như vậy, Từ Tấn hối hận đan xen lẫn lộn, nhìn nương khuôn mặt nhắn trắng bệch, lần nữa mặc quần cho nàng. Ánh mắt liếc sang chân dài trắng nõn của nàng bị bóp mạnh đầy dấu bầm, Từ Tấn càng thêm hối hận, hận thể quay lại tối hôm qua, thà rằng cần cũng nguyện rơi vào kết cục này.


      Mặc xong, Từ Tấn do dự nên làm gì, bỗng nhiên liếc thấy nàng tỉnh.


      Từ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt là thấp thỏm bất an.


      Phó Dung nhìn thẳng hai mắt , mặt biểu cảm quay .


      "Nùng Nùng, tối hôm qua ta, phải cố ý." Từ Tấn vội vàng đuổi tới, cúi đầu liếc thấy từ trong hàng mi dài hơi ngước lên có nước mắt chảy xuống, hạt lại hạt, chuỗi lại chuỗi, cứ như vậy yên lặng rơi lệ, cần bất kỳ oán giận gì, làm hiểu ràng trong lòng nàng ủy khuất vô hạn.


      Từ Tấn hối hận, lại cảm thấy giải thích thế nào cũng vô dụng, trầm mặc chốc lát, ôm lấy bả vai nàng quay người lại, vừa giúp nàng lau nước mắt vừa giọng nhận sai: "Nùng Nùng ta sai rồi, tối hôm qua uống quá nhiều rượu, nhịn được. Ta biết nàg chịu ủy khuất, nàng , ta bồi tội thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta?"


      Phó Dung để ý tới , nước mắt ngừng, bả vai đơn bạc ở trong ngực nhàng run rẩy.


      Từ Tấn nhìn bộ dáng nàng đáng thương, đau đầu lại bất đắc dĩ.


      Sau khi biết nàng trùng sinh, gần như thể phân biệt nước mắt nàng là hay giả, chỉ duy có lần này, chút nghi ngờ.


      "Đừng khóc nữa, ta phải cố ý." Từ Tấn cúi đầu ăn nước mắt nàng, tự biết đuối lý, vì dỗ nàng, lời gì cũng đều nguyện ý , "Tối hôm qua ta bị quỷ mê tâm trí, Nùng Nùng đừng sợ, sau này tuyệt đối làm đau nàng nữa, ban đêm nàng cái gì ta đều nghe nàng, nàngkhông thích đứng, ta cũng cưỡng bách nàngnữa, được ?"


      Phó Dung vẫn chuyện, nước mắt lại dần dần ngừng lại.


      Từ Tấn lặng lẽ thở hơi, dán vào khuôn mặt nàng của nàng cọ cọ, "Đừng khóc, nàngkhóc ta cũng khó chịu theo."


      Quỷ mới tin lời ngon tiếng ngọt của !


      Phó Dung quay đầu trốn .


      Từ Tấn dừng mặt nàng, thanh càng : "Nùng Nùng nàngnói chuyện a, nàngnói , nàngmuốn phạt ta như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện chịu."


      Phó Dung nước mắt lại rớt xuống, lúc Từ Tấn cho rằng nàng muốn phạt , nàng mở mắt ra, mắt đẫm lệ mông lung mà lên án: "Ta đau..."


      Bộ dáng đáng thương, thanh càng đáng thương, Từ Tấn ánh mắt ràng, mơ hồ lên men, sợ bị nàng phát giác, nàngđè nàngvào trong ngực, hôn đỉnh đầu nàng: "Ta biết, ta cam đoan với nàng, tuyệt đối có lần sau nữa, Nùng Nùng nàngtin ta, có lần sau như thế nữa."


      Phó Dung rốt cuộc lên tiếng khóc òa, tay đánh dường như phát tiết, "Ta bảo chàng dừng, chàng nghe ta ... Ta đau đến mức nổi, chàng lại ngủ được như vậy, trong lòng chàng căn bản có ta, trước khi kết hôn những lời kia đều là dỗ ta, cái gì dây Trường Mệnh, tối hôm qua ta thiếu chút nữa đau chết..."


      "Đừng nhảm." Từ Tấn cái gì cũng đều tùy nàng , duy chỉ có nguyện nghe nàng nhắc đến cái chết, che miệng nàng lại, nhìn nàng, "Nùng Nùng sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi."


      Phó Dung nhìn , bỗng nhiên nắm lấy tay , cắn vào cổ tay, hung hăng mà cắn, cắn đến khi trong miệng có mùi máu.


      Từ Tấn ôn nhu nhìn nàng, nàng càng ra sức, khóe miệng tươi cười càng lớn.


      Chịu cắn , chính là nguyện ý tha thứ.


      "Đến lúc Trung Thu, cho phép chàng chạm vào ta, nếu sau Trung Thu ta còn chưa tốt, cũng cho phép chàng chạm vào!" Bỏ qua tay , Phó Dung quay người, giọng căm hận ra trừng phạt của nàng.


      "Tốt, trước khi nànglành vết thương, ta tuyệt đối chạm vào." Cách trung thu còn có 7 ngày, Từ Tấn lại hề nghĩ ngợi, đáp ứng vô cùng sảng khoái, leo qua cùng nàng đối mặt, nịnh nọt hỏi: "Còn có gì khác sao?"


      Phó Dung hung hăng trừng mắt nhìn , nhắm mắt lại : "Ta tại rất giận vương gia, trừ phi cần thiết, vương gia đừng chuyện với ta."


      "Vậy bao giờ nàng mới nguôi giận?" Nàng lại nổi tính trẻ con, Từ Tấn buồn cười sờ sờ tóc dài của nàng.


      Phó Dung nghĩ ngợi lúc, giọng hừ hừ : "Ta biết, dù sao ta bớt giận chủ động chuyện cùng vương gia, ta chủ động phản ứng với vương gia, vương gia cũng đừng phiền ta là được."


      Chủ động phản ứng chính là bớt giận?


      Từ Tấn tiếp tục sảng khoái đồng ý, "Còn có dạng trừng phạt thứ ba sao?"


      Phó Dung muốn thăm dò giới hạn Từ Tấn chịu dung túng nàng, lát sau, nhìn : "Vương gia thích đứng như vậy, đêm nay ta đốt 1 nén nhang, vương gia ở trước cửa đứng tới khi nhang tắt ngủ?"


      Từ Tấn nhíu mày, Phó Dung thầm xong, vừa muốn bỏ qua lời này, liền nghe hỏi: "Tối hôm qua ta chỉ đứng thời gian chỉ có nén nhang?"


      Phó Dung ngơ ngác mới hiểu được Từ Tấn lời này là có ý gì, nhịn được nắm lấy gối đầu đập . Nàng lúc ấy đau đến sắp chết, sau này dứt khoát hôn mê bất tỉnh, nào nhớ được gây sức ép bao lâu? Nhìn phân thượng là vương gia mới nén nhang, thế nhưng ngại thời gian ngắn?


      Từ Tấn trầm thấp cười, ngoan ngoãn cho nàng đập, đợi nàng đập đủ rồi, cất kỹ gối đầu thuận thế nằm xuống, nâng tay nàng hôn: "Tốt, đứng nén nhang đứng nén nhang, ai bảo ta đuối lý?"


      đến loại trừng phạt này cũng đều chịu đáp ứng, Phó Dung bớt giận chút, bất tri bất giác ý thức được nam nhân hôn tay nàng, nhanh chóng rụt trở về: "Chàng đáp ứng chạm vào ta !"


      Từ Tấn kinh ngạc: "Đến tay cũng đều cho phép chạm vào?" cho rằng chỉ là cho phép...


      Phó Dung chuyện, chỉ yên lặng ủ nước mắt, rất nhanh lại là hai mắt đẫm lệ.


      Từ Tấn có cách nào, muốn sờ sờ đầu nàng, tay đưa tới nửa lại thu trở về, đứng lên : " lúc nữa phải vào cung vấn an, ta xem xem bọn họ chuẩn bị như thế nào, nàngngủ thêm một lúc , trước khi xuất phát ta tới gọi nàng."


      Phó Dung gật gật đầu, kéo chăn hướng bên trong chuyển người qua.


      Từ Tấn kỳ luyến tiếc , nhìn nàng tóc đen hỗn độn rối tung ở gối đầu, lại nhớ tối hôm qua hối hận thôi.


      Nếu như làm nàng bị thương, sáng nay hơn nửa có thể lại đến lần nữa ...


      PS: Chuyện này tác giả ko mô tả kỹ, chủ yếu gợi ý vài câu để mọi người tự tưởng tượng. Ta thế ta ko ăn bớt chữ nào.

      PS2: Bạn TT đau lòng ko phải vì làm bạn PD bị thương mà đau lòng vì bạn PD bị thương nên bạn ý phải nhịn.
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280353 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :