TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 53 :

      Nguyệt Hàm trở về căn nhà thuê được Lạc Thần sắp đặt.Vừa định giơ tay bật đèn,nhưng rồi lại thôi. thẳng tới ghế sopa,ngã xuống mạnh.

      Nằm lăn Sôpha,cả người như rụn rời,cảm thấy mệt mỏi, nhìn lên trần nhà,tuy tối nhưng vẫn nhìn thấy được.Căn phòng tối yên tĩnh,cảm giác trống làm thấy bình thản.Thả lòng người,nhắm mắt lại.

      -Rè---rè—

      Lười biến quơ tay lấy giỏ sách.

      -Alo!_cô mệt mỏi nhấc máy.

      -…..

      -Alo..Alo..là ai đó!_Không thấy tiếng tra lời, hỏi lại lần nữa.

      - đây.._Giọng lòe nhòe..bên kia.

      -A Vĩnh!_Mắt mở lớn hơn,nghe thấy giọng như say rượu, lại tỉnh táo hơn lúc nãy.:- uống rượu sao?

      -Ư..Nguyệt Hàm…ực..Nguyệt ..Hàm..em có nghe …ức..._Anh Vĩnh bên kia quần áo sốc sếch,nằm bàn,tay còn nâng ly rượu. như mấy tỉnh.

      -Có chuyện gì?Sao lại uống rượu nữa chứ!_Nguyệt Hàm có phần lo lắng. bật người lên.

      -Ức..Nguyệt Hàm…Nguyệt Hàm…._Nhựa giọng,cố gầm tên :…Em biết …Nguyệt Hàm..ức.. nhớ em .. nhớ em lắm…Nguyệt Hàm à..ức..ức..em ở đâu..em lại biến mất…ức.. quên được em.._Đôi mắt a Vĩnh đỏ ngầu,cứ lim dim, như muốn rút hết mọi đau xót,phẩn nộ,nhớ nhung,cả thương bây lâu ra.

      - say rồi,khi tỉnh lại em chuyện sau với ._Nguyệt Hàm cầm chặt điện thọai.Hơi thở hơi nặng.

      -.. tỉnh táo..ức.. say.Em nghe em… nhớ em.. muốn ôm em..hức..em ở đâu chứ,tại sao cứ biến mất…em ra là ai hả…em là ai..bây giờ mau tới đây , cần em..ức..bao lâu..bao lâu cũng chờ được..Nguyệt Hàm à.._Anh như muốn gào thét,A Vĩnh mệt mỏi lăn ra sàn nhà.

      -A Vĩnh..!_Nguyệt Hàm như nghẹn họng,cảm giác có lỗi lấp đầy lòng ngực ,khiến trái tim co thắt.:- đừng như thế nữa,chúng ta kết thúc rồi!

      Nước mắt A Vĩnh tự động rơi xuống như vô thức, cằm chiếc điện thọai như muốn bốp nát,giơ tay cầm chai rượu liên tục đỗ vào miệng,đau đớn quá,cuối cùng cũng ra câu đó:-Tại sao?...tai sao?...TẠI SAO HẢ?..EM CHO BIẾT LÍ DO ..NGUYỆT HÀM,EM ĐỘC ÁC,SAO EM CÓ THỂ NHƯ THẾ CHỨ.._A Vĩnh gào thét,nước mắt vô thức ngừng tuôn ra, thấy bản thân bất lực quá.

      -Nếu muốn biết.Được.!Hai ngày nữa,em đến gặp ,cho câu trả lời!_Nguyệt Hàm kiềm nén,như muốn bật ra tiếng khóc,giờ đây chỉ thấy bản thân mình có lỗi quá nhiều,nhưng chẵng tểh làm gì ngaòi cứng rắn đối diện cả.

      -Được,nhất định hai ngày em phải tới gặp ..ức..!_Như muốn đau đớn thêm, muốn ngeh thêm câu nào của nữa,như dao liên tục khứa trái tim . tắt máy.

      -A Vĩnh..!—Tít—

      Nguyệt Hàm như bị 1 quả cân ngàn tấn đề lên người,đầu thấy nhứt nhói,cả lòng ngực cũng nhức nhói,nước mắt lại bắt đầu rơi.Mắt đỏ ngầu đọng đầy nước do kiềm nén,giờ có thể rơi ra thõai mái,Cả ngừơi co lại,úp mặt vào đầu gói.

      Trong bóng tối, thân ành dần ra.Như lòai quỷ sống trong bong đêm.Dần dần bước lại gần nơi Nguyệt Hàm..Bàn tay to lớn nhàng đặt lên đầu Nguyệt Hàm.

      do có quá nhiều suy nghĩ nên phát ,có người trong nhà.

      Kinh người.!

      Nguyệt Hàm bật người ra sau.Hỏang hốt, đưa tay muốn tấn công.

      Đôi tay lớn kia nhanh chóng ghì chặt,kìm lại.Trong bong tối,nước mắt lòe nhòe trong thấy gương mặt thân thuộc ra mờ mịt, dụi mắt,lau nước mắt,bất giác thốt lên:-Max!

      Gương mặt lãnh khốc quen thuộc,đôi mắt sâu hút hồn,chiếc mũi cao thảng như chạm khắc,cả đôi môi chẻ mỏng đỏ mà luôn bị mê hoặc lén ngấm nhìn.Ngày càng ràng,Tuy trong tối,người đàn ông này vẫn rất nét trong mắt .

      Tay giơ lên lau giọt nước đọng mặt . im lặng, nhàng đạt vào lòng.

      lại như con cún ,đáng thương muốn được vỗ về.:-Tại sao vào được đây.Sao lại ở đây.?

      Max chính là người chọn căn nhà này cho ,tức nhiên chìa khóa có.Vốn dĩ bay đến đây từ sớm.Hoàn tất công việc xong chiều vào nhà,nhưng ngồi đợi mãi thấy nó,đến 9h lại nhận được điện thọai Lạc Tư.Hình ảnh gữi qua của Nguyệt Hàm chơi vui vẻ với người đàn ông khác.Cho đến khi thấy nó bước vào nhà,định ra mặt,nhưng thấy lại mở đèn, ngồi yên chờ xem hành động kì lạ của Nguyệt Hàm.

      - được phép khóc vì người đàn ông khác.! chưa._Âm thanh lạnh lẽo khắc hản với cử chĩ nhàng lúc nãy.

      trả lời câu hỏi của ,và luôn bao giờ thích trả lời những câu hỏi.Lúc nào, bá đạo mở miệng ra lệnh cho ,được hoặc . có nghĩa vụ phải giải thích cho ,và chỉ cần nghe theo lời là được.

      -Tại sao,khóc hay cũng cần cho phép sao, vô lý!_ bực bội,cắn môi ngước mắt nhìn .Tỏ ý chống đối.

      -Nếu còn dám.! Tôi thảy qua irắc._giọng trầm thấp,nghe đầy ma mị.

      -Irắc!nơi đó ngày nào cũng có chiến tranh,khủng bố,qua đó chỉ có chết thôi. thâm độc._Nó trừng mắt,ngồi trong lòng ,nhưng chẵng làm gì được,hận thể cầm dao đâm vào tim để xem màu gì.

      Max cuối người xuống mặt nó,hơi nóng nam tính làm người run rẫy,tim lại bất giác đập mạnh,Nguyệt Hàm cuối rụt đầu vào, để chạm vào mặt.

      - phạm phải sai lầm,đáng lí tôi chĩnh ,nhưng lần này bỏ qua. được tiếp xúc thân mật với người đàn ông kia.biết ?_Hắn đanh mặt,nghĩ tới mấy bức ảnh Lạc Tư gữi quá,mới đầu nóng giận sôi sục.nhưng khi thấy vào nhà,dáng vẻ đó khiến hay thấy nguôi giận,cả khi khóc, cũng thấy khó chịu.

      -Người nào nữa?_Nó tró mắt biết,nhưng rồi sực nhớ ra:-Henry sao.?Sao cái gì cũng biết thế, là quỷ à,tên đó rất phiền phức, cần tôi muốn dính líu.

      - ngủ!_Hắn muốn nữa,nhấc bỗng người nó lên,đưa vào phòng.

      Tim nó tự nhiên lại nhãy liên hồi,lâu rồi nghe thấy mùi hương này,làm thèm được ngữi, còn nghĩ hỏi xem xài dầu thơm gì,để mau sịt cho con gấu bông ,ôm ngủ cho dễ.

      Cơ thể như pho tượng lớn,mạnh mẽ áp nó xuống giường.Tay kéo chiếc đầm ra.

      giựt mình,nắm tay lại,ngừng lại động lại :-.. được nha.!

      Max ai có thể ra lệnh cho , thấy mình ngốc chết,tay vẫn kéo ra,thuần thục lọai bỏ hết áo và đồ lót nó ra nhanh chóng.Nó sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

      Thấy vài giây sau,mọi thứ vẫn im lìm.”Sao vậy,sao im re vậy, nhìn cơ thể mình sao.”

      -Hơ.._Cô đơ mặt mở mắt,nhìn cởi quần áo ra.

      lấp bấp :-Ê..khaon..khaon

      liếc nhìn qua nó,thấy vẻ mặt bối rối,tự nhiên khoé môi hơi cong,chỉ là trong tối thấy được.

      -Mệt rồi ngủ ._Hắn bước đến kéo cái chăn đấp lên người .

      Nguyệt Hàm ---- Ngạc Nhiên,ngơ mặt nhìn phải, muốn ..muốn…sao.Sao lại..”

      Max đấp chăn lên người ,lại có ý muốn quan hệ như cái đầu óc đen tối của Nguyệt Hàm nghĩ.Max lấy ra áo ngủ dài màu trắng khoác vào người,rồi leo lên giường.

      Người nguyệt hàm cứ cứng dơ.:-Ngủ thế này sao,sao tôi thể mặc quần áo ngủ chứ!

      - chịu nhắm mắt ngủ, tôi ra tay bây giờ!_Max ôm nó sát vào người,tay vòng qua eo nó.Cảm được làn da mịn màn mềm mại,nhưng lại động tay chân.

      Nguyệt Hàm hảong hồn,nhắm mắt im re.

      tự nhiên thấy bực bội lạ thường.”Chẵng lẽ mình chút quyền rủ nào sao, có thể như thế mà ngủ à.Hay là bị yếu.... mãn dục rồi sao?o?”

      Sao bên cạnh người đàn ông này, chút tự tôn sắc đẹp,hay quyền con người cũng có,tàon bị điều khiển,còn mình cứ tự biên tự diễn,để tung hòanh tự tiện. từng ,nhất định rời khỏi ,chiếc long vũ sau lưng cũng biến mất.Nhưng ngày càng cảm thấy khó lòng thoát ra được .

      Max truyền hơi ấm qua , hiểu sau,khi ngủ cùng Max,Nguyệt Hàm luôn rất an tâm,lại luôn dúi đầu vào lòng ngực .

      hí mắt ra nhìn gương mặt ”Tại sao người đàn ông hòan mĩ như thế lại là tên vương hắc đãng chứ! Nếu diện mạo này mang tính cách A Vĩnh mình nhĩ?”

      -Chụt—

      Hơ—

      Max nhắm mắt,đột nhiên lại tiến sát nhanh như chóp hôn vào môi nó.Nó kinh ngạc,mở mắt,hả họng.

      -Còn chịu ngủ,tôi hôn đấy!_Vẫn nhắm mắt,miệng nhấp nháy bởn cợt.

      -Ngủ..ngủ..mà!_Nó hết hồn,lại nhắm mắt.” Đầu đất,tên ma quỷ,sao có thể nhắm mà cái gì cũng thấy, còn con mắt nữa ở đâu đây ,đẹp trai mà được cái xấu nết,đáng sợ chêt được..hừ..”

      Khi Nguyệt Hàm nhắm mắt ngủ ,lại nhìn thấy đôi mắt sáng như loài sói trong bóng đêm ấm áp nhìn gương mặt ,môi mĩm cười,nếu có thể thấy gương mặt điển trai lúc cười, chừng chết ngất.Có điều, dễ dàng Max cho nhìn thấy.

      vì muôn gặp ,mà mau chóng đáp chuyên bay đến đây,chỉ muốn ngắm nhìn thế này thôi,vì muốn ngữi mùi cơ thể ,và ôm trọn cơ thể thế này.

      biết ,2 ngay nữa gặp A Vĩnh,lần nay cấm,cũng tiếng nào. tin chắc,kết quả cũng tới đâu,và tin làm thất vọng.Nên dể dàng cho cuộc hẹn này.

      --------------------------------------------------------

      2 ngày sau.

      Nguyệt Hàm vừa xuống máy bay.

      Đeo mắt kính đen,mang đôi ủng đen và chiếc ao phong rộng,áo quần là moden nhưng lại phải là thời trang sân bay.Nguyệt Hàm luôn làm nhừng cái chẵng giống ai.

      Ngồi trong xe,hướng ra biển.A vĩnh và Nguyệt Hàm vẫn im lặg.

      -Nếu em , hàon tàon kết thúc.!_A Vĩnh cất tiếng,trong ánh mắt đầy mệt mỏi,gương măt hốc hác thấy .

      -Nguyệt Hàm vẫn lạnh lùng cất tiếng:- có chắc là muôn nghe ,hay cứ thế này àm kết thúc thôi

      -Đầu tiên, muốn biết,tại sao em lại là người của hắc đạo,em sao theo Dương vĩ, ta thế nào em biết chứ!_A Vĩnh tấhy tức giận, hơi cao giọng quay sang nhìn Nguyệt Hàm.

      -Có nhiều chuyện, nên biết qua ,cuối cùng chỉ mang lại tổn thương thôi_Nguyệt Hàm thở ,vẫn dám đối diện nhìn Avĩnh.

      -Nhưng muốn biết, còn gì để chịu thêm tổn thương sao._Avĩnh nóng vội.

      - có biết cha ,là người thế nào ?

      -Liên quan đến cah sao?_Anh sốt xoắn, ắmt tò mò càng thoi thúc .

      -Cha là kẻ giết người.!_Nguyệt Hàm nuốt nghẹn cổ,ca 3nước bọt cũng thấy rát cỗ. tuyệt đối vạn lần muốn làm tổn thương,nhưng bước đường này thể quay lại nữa.

      -Cha .. giết gia đình em.!_Cô thốt ra rất lạnh,lạnh đến làm đông cứng A Vĩnh:-Chính em tận mắt nhìn cha sát hại bố mẹ em,ông ta tàn độc muốn giết cả em, đứa bé mới lên 10 nhin thấy bố mẹ mình rời xa trước mắt,chỉ có thể gào thét,khóc đến còn được nữa.Em phải sống trong phần kí ức mất vì vụ việc đó._Nước mặt từ từ rơi xuống, ắmt vẫn đầy câm thù.

      -em..em gì thế…Nguyệt Hàm em thể bịa ra câu chuyện đáng sợ như thế…_A Vĩnh lắc đầu, màt vô cùng đau đớn,nhưng vào tai mình nữa.

      -Tin hay tùy ,chúng ta thể được.Kết thúc thôi nên sống tốt hơn, nên dày vò bản thân.Em hại ,nợ ai ngừơi đó trả.

      -.. pảhi… tểh như vậy được...._A Vĩnh liên tục lắc đầu,mắt đỏ ngầu,câu giết chết ,tai như còn ngeh được gì nữa,cứ ù ù đầu cháong váng.

      Sau khi rời khỏi chổ A Vĩnh,Nguyệt đau đớn, trốn đâu đ1o ngồi khóc:--hức..hức..hư..hư…

      hứa với Max là khóc vì ngừơi đàn ông khác,nhưng bây giờ kìm được, khóc vì bản thân mình quá tàn nhẫn,làm A Vình đau khỗ, hận mình.Lòng ngực đau đến hơi thở củng khó khăn.

      Khóc đến mệt nhừ, tìm đến 1 quán bar,chuốt cho mình tê liệt ,múôn 1 chốc quên mọi thứ.

      -Hôm nay thầy mời các em cứ vui chơi thõai mái_Tiếng ồn ào từ ngàoi cửa,gần sát quầy bar,nghe rất .

      Nguyệt Hàm sai khướt,nằm bàn rượu.

      Cả đám bước đến.

      -Ai đây, phải là đầu đá chứ.!_Henry kinh ngạc bước tới gần.Lúc àny cả đám cùng tản ra vui chơi.

      Nguyệt Hàm nghe tiếng,lim dim mớ mắt lên.:-Thầy Henry…

      Henry hơi ngạc nhiên,nhìn từ xuống,Nguyệt Hàm khác hẳn.Cái áo hở ngực,ôm sát cơ thể,lộ đường cong hảong ảho,chiếc quần jean ngắn đưa cả cặp chân dài trắng nõn.lại hề đeo kính cận,trong rất quyến rủ mê người.

      - sexy quá đó.^^!_Henry nở nụ cười,có phần thích thú.

      Nguyệt Hàm sực nhớ:- phải ở Hà nọi sao?.Sao lại ở Sài gòn chứ.!ức.._Nguyệt Hâm nhớ ra vấn đề,có chút hảong, lọan chọang đứng lên muốn rời khỏi.

      Này!..khaon ..ê ê..coi chừng..!_Henry đưa tay đở lấy , như đứng vững, biết uống bao nhiêu rượu.

      -Phịch—

      Đỡ kịp,cả người đè lên henry nằm dưới sàn.Gương mặt ửng đỏ,say rượu áp sát vào mặt Henry,khiến cứng đo,tim đập mạnh.

      -Ế..ế..

      --Ọe..ọc..

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 54

      -Ọe..ọc…

      -бог(Trời ơi)!_Henry nhắm mắt ,cảm thán 1 câu.

      Cả người bị Nguyệt Hàm nôn đầy.Đành bỏ dỡ cuộc vui,kéo Nguyệt Hàm lên xe.

      -Này! Nhà ở đây phải ?_Cõng Nguyệt Hàm lưng,đầu Nguyệt hàm rủ xuống mặt Henry làm cứ nhớ lại đôi môi lúc nảy,nhưng vẫn cố bình tĩnh lại nhịp tim.

      -Ư..ư..tôi ..uống rượu.._Miệng cứ lẫm bẫm,say đến cả trời đất cũng biết.

      -Chìa khóa nhà,mau đưa tôi!_Henry hất người Nguyệt Hàm lên muốn có tỉnh lãi mà chuyện.

      Thấy im re lên tiếng,Henry thở dài 1 hơi rồi mở giỏ ra lấy chìa khóa.Vô tình đánh tờ giấy xuống đất,Henry do để ý nên đạp qua tờ giấy .

      “Quay lại cảnh Nguyệt Hàm ngủ cạnh Max tối 2 hôm trước.Max lẻn bỏ vào trong giỏ Nguyệt Hàm vé Hải Dương Học Vinpearl Aquarium Times City,

      -Vé Hải dương thích đó!_Lúc Nguyệt Hạm chưa trở về ,Max tập cách thế nào.giả bộ thải tờ giấy xuống giường và lơ lơ .

      Cảm thấy như thế được.Max lại chuyện 1 mình.

      -Hưm..hưm..Cầm lấy .!Vẻ xem Hải Dương,đến trể đừng trách._Cảm thấy như thế cũng được,Max thấy bực bội,đá vào chân giường trút giận.

      -Là vé Xem Hải Dương, thử dám tới xem.!_Giả bộ mặt lạnh ngắt,khoang tay ngẫn mặt uy thế.Sau đ1o lại tức tối qua lại,vẫn thấy làm như thế ổn.Max chưa bao giờ rơi vào tình trạng tiến tháoi lưỡng nan như thế.

      Rỏ ràng là có quyền ép nó làm theo cầu.Nhưng rồi lại muốn nó nghĩ Max có ý gì khác,vì đây là lần đầu bảo Nguyệt Hàm chơi,chứ phải cầu làm nhiệm vụ,nên rất kì quặc nếu như thế.

      Do biết cách thế nào với Nguyệt Hàm,nên Max lựa lúc Nguyệt Hàm tối ngủ say, đành bỏ vào giỏ khi ấy trở về nhìn thấy.

      Kèm theo chỉ ghi.Thứ 6 hẹn ở trước cửa Vinpearl Aquarium Times City, 7giờ.Max! “

      Quay lại cảnh henry đưa Nguyệt Hàm vào nhà.

      Sauk hi tìm lục chìa khòa,khảong 15phút sua mới có đúng 1 chìa vào được căn nhà

      Đưa Nguyệt Hàm vào.Henry vào trong thay cái áo bẩn ra.

      Để lưng trần,lộ thân hình săn chắc cứng cáp,tuy bắp thịt to lớn,nhưng vẫn rất tráng kiệt,bụng 6 múi.Vì trông Henry cao hơi gầy,chứ đô lớn.

      -Xin lỗi..em xin lỗi..ưm.._Nguyệt Hàm nhắm mắt quơ tay lung tung,miệng cứ lẫm nhẫm.

      -Sao? gì thế?._Henry kề xác vào mặt nghe cho kỉ.-À, cần xin lỗi,tôi phiền đâu_Henry cho rằng xin lỗi vì nôn lên người.

      -Xin lỗi..A Vĩnh..xin lỗi.._Miệng Nguyệt Hàm lại lẫm nhẫm trong vô thức.

      Mặt Henry liền lập tức đơ ra:-a Vĩnh.. ra về người con trai khác à..Vậy mà tôi cứ tưỡng.._Henry gãi gãi đầu,có hơi khó chịu.

      -Này đợi tôi tắm ra rồi ,thay quần áo cho .haizzz.Thiệt tình.!_Henry hơi bực dọc,tìm trong tủ lấy cái khăn tắm lớn.

      Tiện thẻ gỡ đồng hồ bàn đèn ngủ.

      --Rào—Rào---

      Vẻ mặt tuấn tủ thấm nước càng trở nên cực kì quyến rủ.Trong Henry như những chàng người mẫu sexy đồ lót.

      Bước ra chỉ quấn dưới eo khăn tắm.

      Thấy Nguyệt Hàm ngủ say bí tị.Henry nhìn dáng ngủ kì quặc,chỉ bật cười lắc đầu.

      -Căn nhà này sao cái gì cũng trong như học sinh cấp hai thế nhỉ._Henry nhìn xung quanh rồi mở tủ,thấy bộ đồ kity màu hồng cức đáng ,lập tức mang cho .

      -Tôi làm gì đâu ,yên tâm!_Nhìn Nguyệt Hàm ngủ say,Henry rồi mang vẻ mặt đầy chí khí.

      Sau khi thay xong,đấp chắn cho .Henry nhìn thấy quyển sách,liền lấy ra đọc.

      --Rít—rít—

      Ngoài cảnh cây,ánh sáng rọi vào cửa sỗ.Tiếng chim cũng hót vang cả phòng.

      Nguyệt Hàm xoay tới xoay lui,rờ tay phải cái mông Henry thấy êm êm.

      “Sao gối ôm hơi cứng a” nhắm mắt tay vô thức bốp bốp mấy cái cái vào mông Henry.

      -Hử..?_Henry và Nguyệt Hàm mở mắt ra cùng lúc,vì Henry cảm gíac nhột nhột như ai đó sờ mông mình.

      Trước con ắmt kinh hàong,bàng hàong của Nguyệt Hàm.Henry cười hì hì như “chào buỗi sang”

      Mặt giáp mặt.Nguyệt Hàm theo Phản xạ.

      --Cốp—

      -AAAAAAAAAA!_Henry thét gầm lên,bật người lăn xuống giường.Nguyệt Hàm dùng đầu đá của mình ngần ngại tấn công mạnh mẽ vào trán Henry.

      ---AA..đau quá..đầu đá.. đúng là đồ đầu đá aaa…_Henry ôm đầu kêu khóc.

      -Khốn, làm gì giường tôi!_Mặt Nguyệt Hàm sắc lạnh,khoang tay từ nhìn xuống Henry ngồi vật dưới đất nhăn nhó.

      - biết cám ơn mà con hành hun người khác. quá đáng.!_Henry tức tối,cao giọng .

      -Sao tôi phải cảm ơn !_Nguyệt Hàm Tĩnh bơ hỏi.

      - quên tối qua thác lọan hả.Uống say còn nôn lên ngừơi tôi,tôi đáng lý phải bỏ giữa đường rồi._Henry ra chút giải thích,chốn tay ngồi lên.

      -Phịch—

      Chiếc khăn tắm hôm qua vẫn chưa thay ra.

      ---Rắc---

      Có lẽ là tiếng xương sọ Henry quá căng,đơ mặt,cả hình ảnh full HD cũng bị Nguyệt Hàm nhìn hết.

      -Tôi—Tôi---Henry ấp úng,nhìn sắc mặt Nguyệt Hàm nhúch nhích.

      Nguyệt Hàm ,chỉ quay người vào nhà tắm.

      -Bận vào ,đợi chút!_Nguyệt Hàm có vẻ chẵng phản ứng mạnh mẽ gì,mặt vẫn tĩnh bơ,như vô cảm với đàn ông vậy,thẩy cái quần henry vào người .

      -Wey,có làm gì vậy.!_Henry xấu hỗ,ngơ mặt hỏi.Nhưng cảm gáic này bực bội. cảm thấy Nguyệt Hàm phải phụ nữ,chẵng àno lại hết sức bình tĩnh như thế.

      -Này! có phải phụ nữ thế_Mặt henry cơ cứng,thắc mắc,chạy vào trong hỏi Nguyệt Hàm.

      Nguyệt Hàm sau khi giặc sạch chiếc áo.lại mang sấy khô.

      -Tôi phải phụ nữ chẵng lẽ cha là phụ nữ à.Đồ điên._Nói câu có ẫn ý,Nguỵệt Hàm mặt lạnh móc họng henry.

      Henry có vẻ ngu ra, thắc mắc sao ta bình thường quá đáng như vậy,đáng lý ta phải la hét,xấu hỗ,chạy ,giận dỗi làm ầm lên.Như vậy mới đúng với những gì henry nghĩ,thế mà lại hoàn tòan ngược lại.

      -Hôm qua..đồ tôi thay á_Vừa sấy khô,Nguyệt Hàm nhạt giọng tự nhiên hỏi.

      - tôi còn ai.Ê mà tôi chẳng có đụn gì cả nha._Henry hơi lo lắng,sợ xong Nguyệt Hàm,lại cho thêm cú nữa nguy.Thủ thế sằn.

      -Xong rồi_Nguyệt Hàm bận tâm,thảy lên mặt Henry.

      -Nhà này của sao.?Hình như nhà này lâu lắm rồi khôngc ó người ở.?_Henry nhìn bụi bậm bàn,vật dụng rất cũ,thắc mắc hỏi.

      Nguyệt Ham nhìn quanh căn nhà,cảm gáic thân thuộc vốn có quay về, nhớ lại những này thắng tự do tự tại,căn nàh này cho nhiều hồi ức.Sắc mặt hơi buồn.

      -Sao thế?_Henry thấy lạ hỏi thăm.

      Đây là căn nhà Nguyệt Hàm ở ngày xưa.Do lúc say Henry hỏi nhà ở đâu,Nguyệt Hàm nghe nhà nhà,nên chỉ nhớ mỗi căn này.Căn nhà này được Max mua lại,vẫn giữ đó cho . cứ nghĩ sau 5 năm chủ nhà cho người ta thuế mất.Chìa khảo vẫn như vật kỉ niệm bỏ .

      - 5 năm rối!giọng pha chút buồn,sắc mặt vẫn lạnh ngắt.

      Henry hơi nhíu mày,như sắp sửa nghe 1 câu chuyện.

      -Lúc tôi chuyển ra khỏi cưu nhi viện,đây là nơi đầu tiên tôi đến cho đến khi còn học lớp 11,có 1 chút cố phải chuyển ,cứ nghĩ lâu lại quay về, ngờ 1 lần 5 năm._cô kể với sắc mặt lạnh lẽo, 1 chút biễu cảm nào.

      Nhưng Henry lại cảm nhận được, bi thương trong khảong thời gian mà kể.

      -Về được rồi đó!_Đang trong cảnh tam trạng,Nguyệt Hảm bổng xoay qua cắt đứt mọi cảm xúc.Henry đành phải bước ra cửa.

      -À.! Cám ơn!_Chuẫn bị đóng cửa,Nguyệt Hàm tỏ ý cảm ơn,nhưng chưa kịp để Henry trã lời. lập tức đóng cửa—Rầm—

      ------------------------------------------------------------

      -Thằng trời đánh,mày suốt này chỉ say xỉn, ra tích gí_Tống Hồng tức giận,ra câu mắng nhiếc.

      A Vĩnh ngồi với đóng bia rượu xung quanh, bao lâu àm khuôn mặt râu mọc dài,mắt lờ đờ,trông thậm tệ.

      - sao nào._A Vĩnh lim dim với,

      ---Bốp—

      -Đứng lên!Con trai của Tống Hào này phải 1 thằng vô tích ,vô dụng như vậy.Mau tỉnh táo lại cho Tao!_Mặt dữ tợn,Tống hào gầm lên,nắm cổ áo A Vĩnh.

      --Phựt—

      An vĩnh giựt tay Tống Hào ra.

      gầm lớn—TẠI SAO HẢ?.TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ THẾ HẢ?.ÔNG CƯỚP MẤT MẸ TÔI CHƯA ĐỦ SAO? ÔNG CÒN MUỐN CƯỚP NGƯỜI TÔI .TẠI SAO LẠI ĐỐI XỮ VỚI TÔI NHƯ VẬY HẢ?.

      xong, mệt mỏi ngã xuống ghế vật vả.

      -Mày gì,thằng ăn hại này.Mày say đến mức hỗn láo thế hả?_Tống Hào nóng lên bước tới---Chát—Chát---

      -ĐÁNH ,ÔNG ĐÁNH CHẾT TÔI ,ÔNG HẢY MANG TÔI THEO MẸ TÔI ,TẠI SAO NHỮNG CHUYỆN ÔNG GÂY RA TÔI PHẢI GÁNH CHỊU CHỨ.TỐT NHẤT LÀ GIẾT TÔI LUÔN ._A Vĩnh điên tiết, như còn cảm gáic được đau nữa.

      --Mày..mày.._Tống Hào tức đến tỏ tía mặt.Tay trái bóp lòng ngực.

      -Chẳng phải ông giỏi nhất là giết người sao?_A Vĩnh mắt trợn lớn,tư thế xêu vẹo,kiễu người say xỉn, nhấn giọng mạnh.:-ông giết người giỏi vậy mau giết tôi ,tôi muốn có người cha như ông nữa.-----BỐP—

      Tống Hào dùng hết sức đấm mạnh vào mặt A vĩnh,cả người đỏ rần,tay ông run run chỉ vào mặt a Vĩnh.:-Mày… biến cho tao.

      xong ông quay ,người quản lý chạy đến đỡ Tống Hào ra.

      A vĩnh rút rượu vào miệng, cười mĩa mai,mặt đầy thương tâm, như buông xuôi mọi thứ--Phải,tôi biến,ÔNG YÊN TÂM .—a VĨNH GÀO LÊN.

      -Dạ,bác gọi cháu đến có việc gì ạ!_Nhã Liên vẻ mặt thanh tú,dáng tao nhã,nhìn thấy Tống hào liền lẽ phép.

      -Aha,chỉ là muôn gặp con bàn chút chuyện. ra con thấy A Vĩnh nhà ta thế nào?_Tống Hào nhìn sắc mặt Nhã Liên.

      -Dạ, A Vĩnh ấy là người rất tốt ạ,lại tài giỏi..!_Nhã liên cúi mặt ra vẻ thẹn.

      -Ta vào thẵng vấn đề,A Vĩnh con ta có hôn ước với con từ lâu,do nó lâu này còn lo nghiệp nên chưa muốn nhắc tới.Nhưng giờ cũng tới tuỗi lập gia đình rồi,ta muốn con và nó thực hôn ước hai nhà sớm._Tống Hào cười,ra lời ngõ ý.

      -Dạ,chuyện này..!_Nhã Liên hơi bối rối,trong lòng khỏi mừng thầm,mĩm cười.

      -Con muốn sao?

      -A dạ ,dù sau hôn ước cũng do người lớn định,con nào dám cãi_Ra dáng dịu dàng,Nhã liên giả vờ rụt rè.

      Tổng Hào cảm thấy rất vừa ý,mặt cười nét mặt,gật gù.

      -----------------------------------------------------------------

      Max hôm nay mặc những bộ vest,hay áo sơ mi,có tong màu tối. đơn giản bận chếic áo àmu trắng,thun mỏng body, ràng những phần cơ ngực và bụng.Chân dài lại thay đỗi hẳn mọi khi chiếc quần kaki ổng sắn lên đầu mắc cá chân,như những mĩ nam hàn quốc.Khuôn mặt lạnh như băng,dựa bên chiếc ÔTô bong lóang,cực ngầu.Cặp mắt kinh đen làm cho mọi người ngang đều ló mắt ra nhìn.

      Còn cả đám con người nước ngàoi bu vây.Gương mặt lạnh lẽo của khiến mọi người có chút e ngại dám tiếp cận.

      nhớ lại:

      -Lạc Tư,làm gì cứ xem mấy cái quảng cáo mạng vậy.Muốn mua gì hả?_Lạc Thần đọc bào dòm qua hỏi.

      - phải,tôi chỉ định kiếm quà tặng thôi._Lạc Tư châm chú nhìn vào màn hình.

      -Tặng ai?.Bạn chú thích môtô à!

      -Nguyệt Hàm đo,bữa hỗm tôi xem giấy chứng mình để đăng kí Trướng Đại Học cho ta,nhìn thấy 3 tuấn nữa là tới sinh nhật ấy rồi._Lạc Tư vuốt vuốt càm.

      -Vậy sao?_Lạc thân ngạc nhiên.:-Thế tôi cũng phải xem vái gì để tặng._Lạc Thần gật đầu trầm tư.Xoay qua:-Mà chẵng phải 2 người nghịch nhau sao?.Có phải ghét quá thành thương ,chú từ khi nào vậy_Lạc Thần liếc mắt chăm chọc.

      -Điên rồi à!_Lạc Tư cao giọng,hung hổ.:-Tôi còn lâu mới thích bà chằn lửa đó,đàn bà ra đàn bà,y như đàn ông,ai cảm cho nỗi.

      Lạc Thần tức cười trêu:-Chĩ đùa chút thôi,có cần phản ứng mạnh vậy ?

      Lạc Tư đanh mặt.

      -Ủa,Lão đại đứng đây từ bao giờ vậy.?_Lạc Tư giật mình thấy Max đứng ở đằng sau.Cứ như quỷ .

      Max bỏ ra 1 hơi,chẵng gì.

      Bọn song Lạc có chút khó hiễu,2 người đều nhìn bong Max khuất rồi nhúng vai.

      Max nghe hết. ra gần tới sinh nhật Nguyệt Hàm. cả ngày suy nghĩ, biết nên tặng gì.Ngồi trong phòng cả ngày,chợt nhớ ra có lần Nguyệt Hàm chuyện với Lạc Tư.Muốn Hải Dương Học.Max liền gọi điện đặc vé trước.”

      Đứng đợi Nguyệt Hàm gần nữa ngày.Sắc mặt có chút biến đỗi.

      Trong khi đó.

      -Nguyệt Hàm,qua chúng ta lại gặp nhau rồi!_Henry chạy đến chỗ kiểm vé Nguyệt Hàm đứng.

      -Ừ_Nhìn Henry 1 cái rồi gật đầu bước vào.

      -Có duyên ,chúng ta lại cùng chuyến bay.!_Henry nỡ nụ cười tươi, sóat vé,nhìn thấy mang nét mặt ngưỡng mộ,nhìn thấy Henry liền cuối mặt.

      -Lần này Thành Phố Hồ Chí Minh làm gì thế?

      -Tại sao tôi phải với ._Không muốn chuyện,Nguyệt Hàm bước vào trong.

      Henry đuỗi theo.

      -Này!chờ chút.

      -Khi về,cùng với tôi 1 nơi ._Henry cười tươi,ánh ắmt hào hứng.

      -Tại sao phải với .?_Nguyệt Hàm lạnh nhạt.

      -Vì..ưm..để xem.._Mặt henry liền hí hửng.:- nôn lên người tôi,bắt tôi phải cực khỗ cả đêm đưa về nhà.Xem như cám ơn tôi .

      Nguyệt Hàm thở :-Được rồi, có lần sau nữa đâu.

      Xuống sân bay.

      Nguyệt Hàm ,Henry liền kéo tay Nguyệt Hàm nhanh theo mình.

      -Này!,gấp gì chứ.!

      -Cha.. 5 giờ tối rồi sau.Mau lên _Henry vui vẻ,nắm tay Nguyệt Hàm lôi đến khu chợ nỗi tiếng ở Hà nội.

      -Nơi này!_Nguyệt Hàm hơi bất ngờ

      -Mau lên,giờ này là giờ cao điễm đó,chợ có rất nhiều thú vui đấy.

      Cuối cùng,Nguyệt Hàm bị Henry lôi khắp nơi,mọi người chen lấn rất đông.Ăn những món ăn lề đường,cả hai như rút ngắn khảong cách. chuyện,đùa giỡn rất vui vẻ.như 2 cặp tình nhân.

      Hải Dương Học.

      19 giờ tối.

      Max ngồi Trong xe,chờ Nguyệt Hàm 13 giờ đồng hồ.

      Mặt càng nagỳ càng tối đen,1 cú điện thạoi cũng điện,chỉ 1 mực ngồi đây chờ.

      Biết bao nhiêu người,ai cũng ngang nhìn rời mắt,cũng có kẻ cả ngang lại bắt chuyện.Nhưng cuối cùng bị Max làm hảong sợ mà bỏ chạy. chẳng hù dọa gì.Chỉ nhìn bằng ánh mắt như dao bén phun ra 1 từ “Biến”.

      Đèn ở Hải Dương bật sáng.Khung cảnh đẹp,lấp lánh,nhưng khi lại rất động,u ám.Mặt 1 chút cảm xúc cũng có,chỉ lạnh tanh như thế.Gương mặt đẹp trai làm người ta thể chú ý.

      -Cho hỏi chờ ai,nơi đây 8h đóng cửa._Một bước đến.

      -Tôi biết_Lạnh lùng, buồn liếc sang nhìn. gọn.

      -Ưm.. chờ bạn phải ?_Cô ra là quản lý nơi đây,vì Max là người rất khiến người ta dễ chú ý. tanhớ nhìn thấy ở tạp chí kinh tế,nên rất tò mò đến cả gan bắt chuyện.

      Max liếc sang,ánh mắt bén gót,cảm thấy khó chịu với 2 từ “Bạn ”:-Biến!

      quản lí, tức giận,chỉ mĩm cười.:- rất có cá tính,nếu là chờ bạn tôi giúp .

      Max bắt đầu khó chịu:-Tôi có bạn , được rồi.!

      quản lí chỉ cười mĩm gật đầu, muốn phiền.Lòng cảm thấy,nếu ai là bạn của ta diễm phúc.Và nếu là ban để chờ mình như vậy, xót chết mất.

      -------------------------------------------------

      -Đây là đâu nữa._Nguyệt Hàm bị Henry tòa nàh cao nhất.

      -Lạnh ?_Henry kháoc chiếc áo phao giữ ấm lên người Nguyệt Hàm.

      Henry cừơi tươi rói,tinh thần lúc nào cũng hâm hở. chạy đến bên cái tấm màn. biết đặc ở đó bao giờ.

      -Tèn—ten—

      Henry giựt tấm màn ra.

      đọan video.

      -A..Xin chào!Đầu đá. vô cùng đặc biệt.Xin lỗi nha,hôm trước đến nhà ,tôi lỡ xem cuốn nhật ký thời học sinh của ..Haha,đúng là trẻ con, khi đó chắc hẳn là rất đơn thuần,đáng lắm nhỉ.Nhưng bây giờ cười nữa,tại sao vậy.Bây giờ và những ngày tháng trong cuốn nhật ký đó khác nhau. lòng xin lỗi,hôm đó tôi nghĩ là sách,nên tôi đọc vài trang,nhớ nha vài trang thôi.Hìhì.Vô tình tôi biết sinh nhật ,và muốn ngày sinh nhật được 1 người tặg món quà bất ngờ.

      Giờ nhìn ra phía sau .

      Trong video Henry rất nghiêm chỉnh.

      Nguyệt hàm xem xong đọan video những hình ảnh của ra, biết tên này chụp lén từ khi nào.

      quay người lại.

      Ở đằng sau,Henry cầm chiếc bánh sinh nhật đối nến.

      -С Днем Рождения(chúc mừng sinh nhật)_Henry cười tít mắt trong rất đáng .

      Nguyệt Hàm bất ngờ,cứ đứng đơ ra đó.

      -Thổi nến chứ!_Henry nhướng mắt.

      Nguyệt Hàm có phần cảm động, thổi nến. rất lâu rồi chưa được thỗi nến bánh kem.Từ khi cha me ra ,chưa bao giờ nghĩ đến ngày sinh nhật nữa.Lần viết nhật kí đó,là lần nhìn thấy đứa bạn trong lớp được chúc mừng và có bánh kem trong ngày sinh nhật. lây động nên tối đó về viết những khảong mơ mộng của tuỗi mới lớn. cũng muốn mình có bánh kem,được thỗi nến,được tặng quà,được ai đó chúc mừng.

      Henry lại kéo vai Nguyệt Hàm lên trước.Đứng trước ban công, tòa nha lớn.Nhìn xuống cảnh đêm.

      ngỡ ngàng ngờ,Hà nội cũng đẹp kì diệu đến thế. chỉ có Washington mới đẹp kì vĩ.Đứng đây 1 cảm gíac khác.Tự do.. muốn tự do..

      -Đẹp lắm phải ?

      Nguyệt Hàm như đấm chìm trong những ánh đèn phia dưới,lung linh ảo ảo ,khiến xao động.

      -Ừ! Rất đẹp.

      -AAAAAAAAAAAA_Đột nhiên Henry giơ tay la lớn.

      - làm gì thế?_Nguyệt Hàm thắc mắc.

      -La thử xem,thoãi mái lắm._Henry cười ,xoa xoa cỗ trông ngố.

      - coi phim hàn quốc nhiều quá nhiễm phải ?.Trong phim thường có những cảnh này lắm_Nguyệt Hàm bật cười .

      -Sao cứ ngay lúc tâm trạng lãng mạn là cứ cắt đứt hoài vậy._Henry mặt cứng nhắc,vờ trách.

      Cuối cùng cả 2 lại bật cười sãn khaói.

      --------------------------------------------------------------------

      20h15phút.

      Max vẫn ở trước Hải Dương,ngồi khoang tay mui xe,gió tạc lên người ,làm tóc bay lên rối tung,nhưng lại khiến càng điễn trai hơn,nhìn cực kì cuốn hút.Ánh mắt vẫn sắc bén như con dao gâm đáng sợ.Chiếc mũi cao nghệu vẫn kiêu ngạo thách thức.Đôi môi chẻ mỏng thường luôn có màu đỏ máu,nhưng giờ vì gió lạnh nên cũng trở nên tím tái.Nước nâu gâm làm cực đàn ông.Nhưng trong khảong khắc này,nhìn lại trong có phần đơn độc.

      -Làm sao đây, trể lắm rồi,chúng tôi đóng cửa có lẽ người chờ tới đâu,hay về đi_Anh bảo vệ tắt đèn bước đến .

      Vẫn giữ thái độ im lặng, 1 tiếng cũng phát ra.Luồn khí vây quanh lạnh buốt người ta khi đứng gần.

      -Haiz.._Anh bảo vệ thở dài rồi bước về.

      biết tại sao lại cố chấp như vậy,dù giờ Nguyệt hàm có đến hay ,nơi đây cũng đống cửa.Chẵng thể xem gì được.

      ra,là muốn chờ điều gì.?

      --Bịch---Bịch----

      -LÃO ĐẠI---Tiếng vọng lớn từ đằng sau.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 55 :

      Lão Đại-

      Nguyệt Hàm thở mạnh,nhìn Dương Vĩ có chút lo sợ.

      Khi quay về Lạc Tư mới biết ra Lão đại đợi ở đây.

      Dương Vĩ gương mặt lạnh ngắt.Thế chứ,trong lòng ấm dần lại cũng nên.Thấy Nguyệt Hàm hối hả như thế,lòng thoáng chút mừng.

      Nguyệt Hàm thấy rợn người,chăm chú nhìn ánh mắt ma mị của Dương Vĩ,tay run run.:-xin lỗi,..tôi…

      dỡ thói bá đạo,bước mạnh mẽ về phía Nguyệt Hàm. hỏang lọan ,lùi lại vài bước.

      Đôi tay rắn chắc lạnh cóng,đặt lên mặt . ngang ngược,kéo Nguyệt Hàm tới,phủ lên đôi môi hung hản.

      -ưm..ưm..ư.._Giật mình bỡi nụ hôn bất ngờ táo bão,Mắt trừng lớn,có chút cựa quậy. để yên,dùng cả vòng tay lớn siết áp cả vào thân thể lạnh ngắt của .

      cảm nhận được cảm giác này đặc biệt,cở thể ôm trọn khiến người như muốn tan ra hòa vào .Thân nhiệt mặc kệ thời khí lạnh mà nòng dần.

      Dành trọn nụ hôn ngọt ngào cả 15 phút. như muốn chết ngạt, muốn cho được phép hay sao.Chẵng đây là kiểu trừng phạt biến thái của tên Ma Vương này.

      kéo ra,dùng ánh mắt sắc bén rời khỏi gương mặt ,lạnh lùng cất tiếng:-Tôi sắp phát điên,nếu đến.

      --Thịch—thịch—Nhịp tim Nguyệt Hàm lọan cả lên.Mắt long lanh to tròn thể chóp,mà căng ngược lên nhìn .Câu lạ lẫm ấy phát ra từ Tên Vương đãng này sao?

      -Tôi……_Cánh môi mấp máy, biết ra lời.

      --Ư..ưm_Hắn hẳn là nghiện vị ngọt của Nguyệt hàm cả rồi,tiếp tục gián môi quấn lây để tháot.Như cứ muốn chứng thực ở đây.Ở ngay bên cạnh .

      Cả hai từ từ buông ra, giọng:-Có muốn xem ?

      nắm tay kéo đến cửa Hải Dương.Đèn liền bật sáng.

      Cả hai giật mình,cửa Hải Dương mở ra.

      Nguyệt Hàm ngạc nhiên đến biết bất đầu cái gì.

      dẫn vào trong,Nhìn những ánh đèn lung linh,cả nhửng đàn cá, chỉ hả họng cười tít mắt.

      chạy khắp nơi như con nít,lầnd 9ầu được ba mẹ dẫn đến

      -Wow..Lão đại đến xem này..hihi..đáng quá đi_Cô tự nhiên nắm tay Dương Vĩ thích thú chỉ tay vào những con cá.

      nào để lộ cái vẻ mặt thích thú khi nhìn vui đến thế,cứng nhắc mặt cho kéo đủ chỗ.Ánh mắt ánh rời khỏi nụ cười của Nguyệt Hàm.Lâu lắm, gần như còn nhìn thấy nụ cười của bên cạnh .

      thích cười,nhưng chưa bao giờ tử tế cho cười với . ganh tỵ với Lạc tư.Có thể khiến nỗi giận rồi cười vui vẻ.

      -----------------------------

      Từ xa.

      -Quản lí An,tại sao làm thế_anh bảo vệ khó hiễu hỏi.

      -Nhìn xem,họ rất đáng đúng , đó rất may mắn._Cô ta nhìn Dương vĩ và Nguyệt Hàm vẻ mặt rất ngưỡng mộ.chính mở cửa và giúp đỡ Dương vĩ.

      -----------------------------

      -Thích vậy sao?_Âm thanh nhàn nhạt phia sau,lại mang ý cười.

      -Tất nhiên,lúc tôi rất muốn ba dẫn đến đây,nhưng ba tôi rất bận,cả chủ nhật cũng làm việc.Trước khi cái ngày đó xảy ra 1 tuần,ba hứa dẫn tôi đến,nhưng cuối cùng ba thất hứa,ba tôi chết và mang lời hứa đó theo._Nguyệt Hàm có chút trầm tư.

      - muốn đâu nữa ?

      -Ưm..có._Nguyệt Hàm nắm tay tự nhiên lần nữa lôi .

      Hôm nay miễn phí cho có thể làm mọi thứ,kể cả đụn vào người ,nhìn đôi tay nắm lấy bàn tay lôi , môi nỡ 1 nụ cười mà thể nhìn thấy.Đó có thể gọi là hạnh phúc .

      -Này bắn ,tôi muốn con gấu trắng._Nguyệt Ham 2hối thúc chỉ tay vào quay bắn cung trúng quà.

      Bị Nguyệt Hàm lôi đến khu chợ ,vui chơi đông đúc. cơ cứng mặt nhìn mấy người khác nhìn .Vụ này cũng lạ gì, nhìn có khác gì 1 ngôi sao Hollywood chứ.Bên ngaòi tàon đồ hiệu sang trọng,nơi đây là nơi bình thường ít thấy được nhân vật chói mắt thế bảo sao người ta chú ý.

      Dương vĩ nhìn cứng họng, biết tại sao minh phải làm việc này.

      -Mau lên..mau lên,lấy con gấu trắng nhé!_Nguyệt Hàm hí hửng,giục tay ,nhét tên bắn vào tay .

      - thích gấu trắng về tôi mua cả thùng cho , mất mặt quá ._Hắn kề sát vào tai ,sượng mặt.Rồi liếc sang xung quanh mọi người ai cũng nhìn bọn họ.

      - thích, mau bắn .._Nguyệt Hàm gần như quên là lão đại, tình làm khó .

      -Phụt—phụt---phụt---

      --hahaha…hay quá ..trúng hết rồi…_Nguyệt Nhảy lên,cầm tay mừng rỡ.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 56 :

      ---Bốpp---Mấy tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh,ánh mắt ngưỡng mộ.

      bắn 3 đều trúng đúng tâm lệch đâu cả.Khiến ông chủ nơi đó méo cả mặt.

      -Này ông chủ,tôi lấy con gấu to ,chứ phải con vịt bé này đâu_Nguyệt Hàm khó chịu.

      -Trúng 3 tên,con vịt đúng rồi_Ông chủ này gian xảo ,con gấu này chỉ để chưng,hẳn muốn đưa.

      -Lí nào,chẳng phải trúng 3 tên đươc con gấu sau.

      -Con vịt được sao?_Max nhìn nó .

      Nguyệt Hàm phịu mặt,lắc đầu.

      -Mau lấy con gấu đi_Mặt lạnh, lấy lại vẻ mặt sát khí.Lườm qua ông chủ,làm ông ta giật cả ngừoi,sống lưng cũng lạnh buốt.Ông ta nhìn cách bắn cung của Max biết tên này phải người bình thương đơn giản.Khí thể ma quái của làm ông ta run rẫy.

      --Woa,từ đầu đưa có phải hay hơn ?_Nguyệt Hàm giựt lấy con gấu tay ông chủ.

      Max nhìn cười như trẻ con được quà,chợt mĩm cười .Còn mọi người xung quanh lại càng chú ý hơn.

      khắp cả khu chợ đêm,quà giành lấy cho nhiều đến phải bỏ bớt lại.

      -Gấp ,nhẫn kìa,tôi muốn chiếc nhẫn,mau gấp ._Nhìn chiếc nhẫn hình cái cánh đính hột sáng lấp lánh trong tủ kính.

      bắt đầu thấy khó chịu,đây là trò quỷ gì,gắp mải vẫn lấy được. 30p rồi.

      -Đây là trò gì,tại sao vẫn được_Vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng,bắt đầu hóa nóng.

      - sang 1 bên ,để tôi xem._Nguyệt Hàm đẩy ra.

      -Này qua phải chứ,thêm chút nữa, làm gì thế?_Max bất đầu quan tâm trò này rồi, tập trung nhìn.

      -Yên nào,sắp được rồi đây._Cô cằn nhằn,tập trung cao độ.

      -Ya..ya..lên rồi…ahahahahahha!oa yeah được rồi.._Cả 2 mừng hét lên,ôm nhau nhảy tưng tưng.

      -Nhìn xem 1 chiếc tôi 1 chiếc,là cặp cánh đó,đẹp quá ._Nguyệt Hàm vô tư đeo vào,đưa cho Max chiếc nhẫn chiếc cánh còn lại.

      Max gỡ ra,lạnh lùng :-Tôi đeo._Tay bỏ chiếc nhẫn vào túi.

      Nguyệt Hàm chu mỏ:- đeo thôi,mình tôi đeo vậy.

      Nguyệt Hàm nghĩ tới, đeo nhưng cũng bỏ,mà cất vào túi.

      -Này đẹp trai,có thể chụp với tôi tấm hình không_Những ngạoi quốc nhìn thấy liền bu lại,khiến Nguyệt Hàm bị đẩy ra.

      -Này,sao lần nào mình của bị thẩy qua 1 bên hết vậy_Nguyệt Hàm tức tối.

      - có bạn chưa, kia là em hả?

      - là ngôi sao phải ?

      - tên gì thế.?

      Max chưa kịp ,có chút khó chịu.

      Đột nhiên Nguyệt Hàm xong tới:-ai tôi em ,tôi là bạn ta đấy,làm ơn hết được rồi,ok!

      Nguyệt Hàm kéo vòng tay mình lại,vênh mặt lên.

      Làm cả bọn quê mặt quay .Nhìn luyến tiếc.

      cười hí hửng, biết gương mặt ở có chút cười.:- là bạn tôi khi nào?

      giựt mình,mím môi,do bị bỏ qua 1 bên nên cam lòng,ma xui quỷ khiến lấy dũng khí nào mạnh miệng.

      -Tôi.. giúp mà, phải cũng thích rắc rối sao?..hì.hì.

      -12 giờ rồi,chợ đêm sắp dọn rồi,mình về thôi!_cô lãng sang chuyện khác,bỏ trước.

      -Sao lại đến đây, về sao?_Ngồi trong xe.Nguyệt Hàm nhìn ra đài phun nước.

      -Sinh nhật cô_Max cầm chiếc hộp ném qua người .

      -Cám ơn .

      được tiếng chúc mừng,nhưng đây coi như quà chúc mừng.

      -Trước nay tôi chưa chờ ai,hôm nay hẳn phải bị phạt nặng.

      -Xin lỗi,sao hẹn mà điện thọai tôi,Lạc Tư tôi cũng biết.

      - đọc tờ giấy sao?

      -Giấy gì?

      Max muốn đôi co nữa.

      -Dù sao cũng phải phạt.

      chòm tới người .

      -Hôm nay làm sao thế, khác.._Cô thấy tâm trạng Max soa hiểu nổi,bất chợt .

      -Chúng ta chơi 1 trò chơi !_Hắn ma mị ,hơi thở mạnh mẽ áp đảo tâm trí .

      -Để xem nếu tôi tôi trả thù cho ,và để được tự do…_anh mắt băng lãng,đôi quyển rủ của gần như sắp phủ lên cơ thể .

      -Con nếu tôi trước,cả đời phải làm tình nhân cho tôi,phục vụ tôi, rời khỏi tôi nữa bước.Và..tự tay lấy mạng Tống A Vĩnh.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 57 :

      --Trò quỷ gì thế,tôi hiễu,Sau phải qua lại, thế chẳng thà tôi ,chứ giết a Vĩnh. cần lo.Để xem ai ai nhiều hơn._Nguyệt Hàm ngẩng mặt,tuy co phần hiễu,nhưng muốn trả thù phải mượn tay , muốn rời khỏi cái thể giới ma quỷ này.

      nhếch môi,vẻ mặt đẹp điểu của làm rung mình.

      Chưa gì gần như bị nhan sắc của làm lung lay rồi.

      thử thách ,thử thách cả chính mình, muốn biết , bỏ qua thù hận,và nếu ,dĩ nhiên để bên cạnh nữa.Đó là cách bảo vệ người .

      Còn nếu ,là cách chọn chôn mình dưới thân . con muốn xem tự tay giết chết người từng thế nào.Con trai của kể thù căm ghét nhất.

      -Tôi muốn bếit 1 điều,trước khi tôi đồng ý._Nguyệt Hàm xoay qua đối diện với Max.

      Max nhếch môi,tỏ ý chờ câu hỏi.

      - … đối với tôi như thế là tại sao?. tôi,đúng chứ.?..Ruốt cuộc, xem tôi là gì hả?,Tình nhân,nô lệ,món đồ tiêu khiển.._Nguyệt Hàm run giọng,lời sâu torng tâm luôn muốn hỏi . muốn gì ở chứ.

      Mặt cũa ngày càng lạnh lẽo,đôi mắt ma mị thâm sâu quấn lấy gương mặt khống khổ của Nguyệt Hàm.:-Những thứ đó điều là 1 cả.Tình nhân,nô lệ,món đồ tiêu khiễn có gì khác nhau đâu,và hội tụ tất cả những điều đó. hỏi tôi xem là gì?....Vậy.. nghĩ xem tôi coi là gì nhỉ?..._Max dời mắt mình ,nhìn nơi xa xăm nào đó,như tìm 1 đáp an,chính củng muốn được giài đáp.:…Đến khi trò chơi này kết thúc, () có được đáp án.

      -…_Nguyệt Hàm đè nén mọi thứ,gần như muốn nỗ tung vì ,kẻ thử thách trái tim . thấy sợ,sợ mình thua cuộc.

      Cả 2 người họ, chơi 1 trò chơi mà có đáp an từ khi bắt đầu,mà chính họ nhận ra.

      -------------------------------------

      -Từ nay,nhiệm vụ của được rút khỏi,tôi nhờ người khác thay thế ._Lạc Thần nhạt giọng,tay bỏ vào túi.

      -Tai sao?.Tôi gần tìm ra được rồi. thể rút.Tôi đồng ý._Nguyệt Hàm chắt nịch,quyết phản đối.

      -Đây chuyện tôi có thể giải quyết,Max ra lệnh cứ làm theo .

      -Lão Đại.._Nguyệt có chút ngây người.:-Tôi hỏi ._Xoay gót 1 chân thẳng.

      ---Cạch---

      -Lão Đại,tại sao lại huy bỏ nhiệm vụ của tôi chứ_Nguyệt Hàm cao giọng,khó chịu.

      -.._mắt ngước lên,xoay ghế lại đối với Nguyệt Hàm,thần thái sặc mùi sát khí,phòng thái làm người ta thấy run hãi. giỡ hộc tủ bàn ra.Lấy ra chiếc đồng hồ,thảy lên bàn.

      Nguyệt Hàm khò hiễu,bước tới vài bước.

      Ngạc nhiên.!

      -Đồng Hồ.._Nguyệt Hàm kinh người nheo mày.”Là của Henrry”

      -Nhận ra chủ nhân nó .?_Hắn ma mị hỏi:-Tại sao nó lại ở trong nhà của cô_Hắn bắt đầu gằng giọng.

      -Chuyện..chuyện này…!_Nguyệt Hàm ấp úng.:- phải như nghĩ.

      -Rầm---

      Kinh người.

      Max đừng bật dậy,bàn tay to lớn đập xuống bàn,bước tới gần Nguyệt Hàm.

      Ánh mắt đầy hung hẵng,dồn Nguyệt Hàm tới vách tường lạnh,bàn tay bóp chặt càm .:- xem,tại sao ta lại để quên đồng hồ trong nhà hả?

      Nguyệt Hàm nhìn thấy giận dự trong Max,gần như muốn nuốt chững .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :