1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      đề nghị đừng coi convert, ta đọc convert và bấn loạn với độ lầy của đại :yoyo17::yoyo17::yoyo17:

      bé Bách hả?? còn lâu lắm:yoyo23::yoyo23:

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Ơ.... Bách.....thịt....xa xôi.......xa vời vợi......tui từ từ.....lặn trong tuỵêt vọng....hu hu.....:yoyo21::yoyo21::yoyo21:.....còn đại hử.....:050::050::050:.....tui chờ coi đại ca khai trai ha ha ha ha :hoho::hoho::hoho:
      phương miumingyu thích bài này.

    3. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      tui vẫn trung thành đợi thịt của đại ca trước!!!!!
      :050::050::050:
      mingyu thích bài này.

    4. zzzmissyou

      zzzmissyou New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      Mất máu mà chết mất thôiiiiii
      :yoyo43::yoyo43::yoyo43:
      mingyu thích bài này.

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 36
      --oOo--

      Trong nhà có ai, dưới thân lại đè lên thân thể mềm mại của nương tử, Tiết Thụ bắt đầu rục rịch.

      Nhưng lúc này Diệp Nha chiều theo ý nữa, tay bé nhéo cái mạnh vào lưng : “Mau đứng lên! Nhanh chóng ôm cỏ tranh giường ra ngoài !”

      Tiết Thụ đau đến nhe răng nhưng vẫn chịu đứng lên: “Tại sao phải ôm ra bên ngoài?”

      Diệp Nha chút cũng buông lỏng tay, oán hận trừng mắt : “ ôm ra ngoài, buổi tối chúng ta làm sao mang về phòng được?”

      Tiết Thụ lúc này thành , ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi khoanh chân ở bên, vừa xoa thắt lưng vừa ngây ngốc nhìn nàng: “Buổi tối chuyển về phòng? Nhưng đại ca đến ngày mai mới có thể sửa xong mái nhà được mà.”

      có mái nhà cũng chẳng sao cả, buổi tối lại bị ép buộc mới là khó chịu, nàng tin nếu nàng cho làm, chịu an phận ngủ mới là lạ, đến lúc đó lại mặt dày mày dạn dính lấy nàng, nàng dám chắc bản thân lại sợ bị Tiết Tùng và Tiết Bách biết mà dám lên tiếng, uổng công làm cho thực được. Sáng nay may mắn lắm mới bị đại ca tam đệ phát , thế còn ngày mai sao? Chỉ sợ cũng có vận khí tốt như vậy. được, đêm nay nhất định phải chuyển về phòng!

      Đúng lúc Tiết Thụ cũng ước gì mình và nương tử được ngủ riêng phòng, nghe thấy thế liền vui vẻ nhảy xuống giường, chạy về phòng tây dọn dẹp.

      vừa , Diệp Nha liền vội vàng trốn trong chăn thay đồ nhanh, mặc xong hết, nàng thở phào nhõm, chuẩn bị xếp chăn lại. Mới vừa khởi động nửa người , chỗ thắt lưng giống như bị chặt đứt, đau nhức vô cùng. Nàng ở trong lòng thầm mắng Tiết Thụ trăm lần, cắn răng chống đỡ ngồi dậy. Đại ca lên thị trấn bán thịt sói, giờ chắc cũng sắp về tới rồi, nàng phải nhanh chóng rửa mặt nấu cơm mới được.

      thể , nàng thức dậy rất đúng lúc, vừa mới rửa mặt xong, Tiết Tùng đẩy xe chất đầy cỏ tranh vào sân.

      Diệp Nha kinh ngạc quên luôn lo lắng tối qua, chạy ra mở cửa cho . “Đại ca, xe đẩy này ở đâu ra vậy?” Tiết Thụ trời chưa sáng bọn họ thức dậy, đừng là lúc đó Tiết Tùng chạy đến gõ cửa nhà người khác để mượn cái này nha?

      Tiết Tùng bình tĩnh nhìn nàng như bình thường, vừa vào vừa : “Ta mua ở thị trấn. Đệ muội, ta bàn bạc với tam đệ, gian nhà tranh chắc chắn, ta dự tính xây nhà cái khác ở bên cạnh, ba gian phòng trệt, đến lúc đó phải lên núi chặt gỗ đem về, nếu có xe đẩy thuận tiện hơn.” Cất xe đẩy xong, rút tấm da sói xử lý từ trong đống cỏ tranh ra, lại lấy túi tiền đưa cho nàng: "Đây là tiền thịt sói, muội giữ .”

      Sau khi kiếm được tiền Tiết Tùng đều luôn giao cho nàng giữ, Diệp Nha theo thói quen đưa tay cầm lấy, đôi tay trắng nõn mịn màng phủ lên tầng ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp cực kỳ.

      Trái tim Tiết Tùng chịu khống chế đập loạn trong ngực, vội vàng đặt túi tiền lên tay nàng, xoay người vào trong: “Ta tới giúp nhị đệ thu dọn phòng tây.” Trong sân chất đống cỏ tranh ẩm ướt, chắc hẳn là nhị đệ dọn dẹp.

      Vẻ mặt và thái độ của vẫn y như bình thường, Diệp Nha hoàn toàn an tâm, cầm túi tiền khá nặng theo vào nhà.

      Trong nhà có tiền dư, lại sắp có phòng mới, cuộc sống càng ngày càng tốt, nàng thực rất vui mừng.

      Ở thị trấn.

      Sau khi tan học Tiết Bách cố ý ở lại hỏi Triệu tiên sinh hai chỗ hiểu, vì vậy, chờ tới lúc ra về, bên ngoài phòng học sớm vắng lặng, các học sinh đều về nhà hết.

      trở tay đóng cổng lại, nghĩ tới vừa mới xoay người thấy hai nữ tử trẻ tuổi bước ra từ phía sau cây hòe già đối diện, trong đó có người mặt mày thanh tú, môi son má đào, nếu phải bộ váy dài xanh nhạt che giấu được dáng người yểu điệu, quả có chút đẹp đến mức “sống mái đừng biện”, nhất là bên cạnh lại có nha hoàn nhắn búi tóc song kế theo, càng có vẻ nàng cao gầy hơn nữ tử bình thường.

      Bởi vì chung quanh còn ai nên Tiết Bách muốn chú ý tới các nàng cũng được, mà hai người này lại cố tình chờ ra mới xuất , làm cho thể suy nghĩ nhiều. Vừa suy nghĩ chợt nhớ lại ngày ấy gặp nữ tử kỳ quái giả nam trang, chẳng lẽ chính là người này?

      suy nghĩ, tiểu nha hoàn mặt tròn vẫy tay với : “Ngươi chính là Tiết công tử mỗi cuối tháng bày sạp trước cửa hàng vải giúp người ta viết thư phải ? Nếu đúng như vậy tiểu thư nhà tôi muốn nhờ công tử viết dùm phong thư nhà.”

      Nàng hiểu tại sao tiểu thư phải làm những chuyện phiền phức như vậy, trực tiếp nghe lời lão gia để lão gia ra mặt thuyết phục thư sinh nghèo này phải là được rồi sao? Tiểu thư có dung mạo xinh đẹp được mọi người thích, gia cảnh giàu có sung túc, chẳng lẽ còn sợ động tâm? Chỉ cần chịu gánh hư danh hơi khó nghe “ở rễ” là có thể đổi lấy mỹ nhân trong ngực cùng vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, đến tên ngốc cũng biết phải lựa chọn như thế nào đó!

      Nghe được lời của nha hoàn, Dương Hinh Lan lập tức trừng mắt nhìn nàng, đồ ngốc, bảo nàng kêu người ta lại đây mà nàng lại làm thái độ gì vậy?

      Sợ Tiết Bách vì vậy mà vui, nàng tới hai bước, quỳ gối phúc lễ: “Tiết công tử, nghe mọi người đồn rằng chữ của công tử thanh tú tao nhã, tiểu nữ ái mộ danh tiếng lâu, muốn nhờ công tử giúp viết dùm phong thư cho thân nhân ở xa, biết tại công tử có thời gian ?”

      Ngôn hành cử chỉ của nàng tự nhiên hào phóng, có uyển chuyển hàm xúc của nữ tữ, lại giống các tiểu thư khuê các bình thường thấy nam nhân liền đỏ mặt, chẳng sợ dù cho biết nàng có mục đích khác cũng có cách nào làm cho người ta thấy chán ghét nàng.

      Tiết Bách làm bộ như có nghe được lời của tiểu nha hoàn chứa hèn mọn, ánh mắt đảo qua Dương hinh Lan rồi dừng ở cây hòe phía sau nàng, khách khí hỏi: “Xin hỏi nương xưng hô như thế nào?”

      Dương Hinh Lan lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Tiết công tử cảm thấy hỏi như thế là rất thất lễ sao?” Nào có chuyện mới vừa gặp mặt hỏi khuê danh nương nhà người ta, chẳng lẽ chỉ khoác bộ túi da chính nhân quân tử thôi sao?

      Tiết Bách mặt đổi sắc: “Chẳng lẽ thư nhà nương cần viết tên người gửi?”

      Dương Hinh Lan giật mình, trong mắt lên tia nghiền ngẫm, “Cũng phải, nếu như thế cho công tử nghe cũng sao, tiểu nữ là con duy nhất của Dương gia trấn nam, nhũ danh Hinh Lan.”

      Dương gia ở trấn nam? Tiết Bách chưa từng nghe qua, bất quá cũng thèm để ý, gật đầu: “Mộc hân hân khả hướng vinh, hợp với chữ Lan, là tên hay.”

      Dương Hinh Lan theo bản năng giải thích: “ phải chữ “hân” đó, là chữ “hinh” trong ‘Hinh hương bách thượng lộ, giảo khiết thủy trung châu’...”Còn chưa xong, nàng bỗng dừng lại, như hiểu ra điều gì đó mà nhìn về phía Tiết Bách, chân mày khẽ nhướng lên.

      (**Tên của Dương Hinh Lan là 杨馨兰 Chữ “Hân” và chữ “Hinh” đều cùng đọc nên Tiết Bách cố ý chơi chữ. Bởi vì chữ Hân (欣) khi với bộ Mộc (木) trong chữ Dương (杨) thành “Mộc hân hân khả hướng vinh” có nghĩa là cây cối tốt tươi, phơi phới sức sống.

      Nhưng thực đó là chữ Hinh (馨) trong ‘Hinh hương bách thượng lộ, giảo khiết thủy trung châu’ có nghĩa là “Hương tùng tỏa ngát vào sương, ngọc trai sáng ngời trong nước")

      Tiết Bách thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt xa cách: “ nương có thể ngâm được thơ cổ, bình thường ắt hẳn cũng biết đến thi từ ngâm thơ, hiển nhiên có khả năng chỉ biết đọc mà biết viết chứ? Chẳng biết nương tìm ta rốt cuộc có việc gì?”

      Những người thực tìm giúp viết thư, đều là những cụ già hoặc người nghèo biết chữ, còn trước mặt khí độ bất phàm, tin nàng biết chữ, cho dù biết nữa, xem cách ăn mặc của nàng, hẳn phải là tiểu thư nhà giàu mới đúng, chẳng lẽ trong nhà cũng có người biết chữ?

      Bây giờ ngẫm lại, ngày ấy nàng nữ phẫn nam trang đụng vào người , có lẽ cũng sớm dự mưu tốt. Nghĩ cũng kỳ lạ, chỉ là thư sinh nghèo mà thôi, cũng quen biết nàng, nàng cần gì phải phí nhiều tâm sức như thế? Những tiểu thư này phải nên "đại môn bất xuất, nhị môn bất mại"(**) hay sao? Tại sao nàng có thể thoải mái xuất đầu lộ diện như vậy?

      (**) Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: thường xuyên nhốt mình ở khuê phòng, ít khi ra ngoài.

      Bị trúng tim đen, Dương Hinh Lan nhất thời im lặng, nghĩ tới bị lộ tẩy nhanh như vậy, đây chính là biện pháp nàng cất công nghĩ ra để tới gần . Lần đầu tiên vô tình gặp nhau chính là hy vọng có ấn tượng với nàng, lần này nàng muốn nhờ vào việc viết thư để thân phận của nàng cho , sau này tổ phụ tìm thương lượng việc ở rễ, cũng biết nàng trông như thế nào. Nàng luôn tự tin với dung mạo của mình, ít nhiều cũng có thể làm cho động tâm chứ?

      Nhưng mà bây giờ, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , trong mắt tia kinh diễm, nếu có chỉ là hoài nghi đối với nàng, làm cho nàng thực có cách nào giải thích cho .

      Chẳng lẽ rằng bản thân nàng muốn gả cho vì vậy phải ở rể cho nhà nàng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

      Nàng kịp thời kéo lại tiểu nha hoàn muốn tự ý trả lời, cười thẳng thắn với : “ có việc gì, chỉ là nghe người ta học vấn của công tử rất tốt, muốn gặp mặt chút mà thôi.” Thay vì sứt sẹo tìm cớ, chẳng thà thoải mái thừa nhận, nương như nàng lấy lòng , chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lạnh nhạt với nàng hay sao?

      Tiết Bách thực tiếp tục lạnh nhạt với nàng nữa, bởi chỉ xem nàng như người xa lạ, sau đó xoay người bước .

      Đến khi bóng dáng gầy gò của biến mất ở ngã rẽ, tiểu nha hoàn rốt cuộc bất mãn oán giận lên tiếng: “Tiểu thư, người nhìn xem, người đến như thế mà còn làm thái độ gì vậy! Lạnh như băng, giống như chúng ta tìm là để đòi nợ ấy!”

      Dương Hinh Lan che giấu chút nhàn nhạt mất mát trong lòng, đẩy đầu nàng ra: “Ngươi thử lắm miệng nữa xem, là quen vô pháp vô thiên mà, cái gì cũng dám , về sau lại để ta nghe ngươi xấu nữa xem, coi chừng năm nay ta giao hết việc giặt quần áo cho ngươi đó!”

      Tiểu nha hoàn thè lưỡi, lấy lòng lắc lắc cánh tay nàng, che kín miệng dám nữa.

      Dương Hinh Lan bất đắc dĩ thở dài, dẫn nàng về nhà.

      Hai người vừa vào cửa, thấy Dương lão gia và Dương lão phu nhân ngồi đánh cờ dưới giàn hoa bên góc tường, bình thản tùy ý.

      Dương Hinh Lan đuổi tiểu nha hoàn , nhàng tới, ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, im lặng xem bọn họ chơi cờ, lúc đầu còn rất chuyên tâm, từ từ, ánh mắt trở nên lơ đảng như có tâm .

      Hai vợ chồng Dương lão gia liếc nhìn nhau, hẹn mà cùng bỏ quân cờ xuống, cười hỏi nàng: “Thế nào, bữa nay nhìn thấy ? Có thu hoạch gì ?”

      Trong nhà chỉ có đứa này, nếu dạy dỗ nàng như nương sợ tính tình của nàng nhu nhược, mai sau bị cháu rể lừa gạt ức hiếp, còn nếu dạy dỗ như nam tử, lại sợ tính tình nàng nóng nảy, dễ dàng phát sinh tranh chấp với cháu rể, bức người ta ra bên ngoài tầm hoa vấn liễu, chung quy có nam nhân nào lại thích nữ tử ôn nhu?

      Bây giờ tốt rồi, hai lão nhân hao tâm tổn trí cuối cùng cũng có thành quả, tôn nữ vừa biết làm thơ vẽ tranh, thêu thùa may vá, lại biết tính toán trông coi quản lý sản nghiệp, điểm duy nhất làm cho bọn họ nhức đầu chính là, chủ kiến của tôn nữ quá nặng. Điển hình như chuyện ở rễ, trước đây nàng ghét bỏ người ta tầm thường cũng thôi , lần này rất vất vả mới gặp được người các phương diện đều thích hợp, nàng còn phải để bản thân gặp thử, trước khi nàng đồng ý người làm tổ phụ như Dương lão gia đây thể đến tìm Tiết Bách.

      Ở trước mặt người thân, Dương Hinh Lan che giấu mất mát của mình, buồn bã : “Con gặp được huynh ấy, nhưng huynh ấy để ý đến con, phải, chính xác là muốn để ý đến con, con vừa muốn gặp huynh ấy cho biết huynh ấy xoay người rồi, chút thể diện cũng cho con.”

      Dương lão gia vuốt râu cười: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ gần nữ sắc, con nghĩ xem, nếu sau này hai đứa thành thân, ở đường gặp được nữ tử xinh đẹp đến gần, con hy vọng xoay người bước , hay là muốn để ý đối phương, bồi ăn bồi uống bồi giải sầu hả?”

      “Thôi , già rồi còn đứng đắn!” Dương lão phu nhân trừng mắt nhìn , bất quá nàng cũng nghĩ như vậy. Nam nhân dù bạc tình lạnh nhạt vẫn còn tốt hơn mê luyến ôn hương nhuyễn ngọc, vừa thấy tiểu mỹ nhân liền dời được bước chân, hừ, cũng phải thứ gì tốt!

      Thấy bọn họ có lý, trong lòng Dương Hinh Lan dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn cố giữ mặt mũi mà : “Con làm sao mà giống vậy chứ, con, con...”

      Xem bộ dáng đỏ mặt hiếm thấy của nàng, Dương lão phu nhân lòng nở nụ cười, cầm tay cháu cảm thán: “Ôi trời ơi, Hinh Lan nhà chúng ta cuối cùng cũng gặp được người làm con bé thấy thích rồi. Nha đầu ngốc, con cảm thấy con phải như vậy, nhưng trong mắt , bây giờ con chỉ là nương to gan kỳ quái bất ngờ xông tới, đương nhiên muốn tránh xa con! Yên tâm , chờ sau này quen con rồi biết tính tình của con, đối xử với con khác hẳn lúc trước, con cái gì cũng nghe!”

      Dương Hinh Lan bĩu môi, đứng dậy vào trong, được vài bước mới quay đầu lại hừ : “Tổ phụ, người muốn tìm cứ , dù sao con cũng lười gặp lại , thú vị gì hết.” xong cũng quay đầu lại bước nhanh rời .

      Dương lão gia lắc đầu bật cười: "Bà nhìn xem kìa, ta còn phải nghe lời nó căn dặn mới có thể hành động.”

      Dương lão phu nhân liếc nhìn : “Bớt nhảm , ông định khi nào mới ?”

      Dương lão gia chỉ cười .


      ---------------------------------------------------------------------------

      /*-- Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Gian nhà tranh: Đêm nay có mưa sao băng, mọi người mau ngắm sao , đỉnh đầu ta có lỗ thủng bự, thực tiện lợi nha! Cái gì, các ngươi đều rảnh? Vậy chứ các ngươi làm gì?

      Lão đại và lão tam: Lỗ thủng cũng phải ở phòng chúng ta...

      Lão nhị: hắc hắc...

      Bảo bối: Nên ngắm sao cùng , hay là...

      Mọi người thử xem, nên ngắm sao hay vẫn là vận động vận động đây? Bất quá ngốc thụ ăn thịt nhiều lắm rồi, hay là thôi ...
      Last edited: 22/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :