1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ngụy Côn khiến ngta thở dài...
      lananhtran51 thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ông này nhu nhược phải dùng hôn nhân để lm đẹp lòng người khác hủy hoại tương lai con em
      lananhtran51 thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 049: Nàng nghĩ tới ai?

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Nữ nhân trong bức họa đứng dưới tán cây mai, dáng người duyên dáng tĩnh lặng. Nàng ấy khoác áo choàng lớn đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, phía sau là tuyết trắng mù mịt, nàng nhón chân lên, ngửi hoa mai cây, chỉ lộ ra nửa bên gò má, và bên tai phấn hồng trong suốt, cánh môi mỉm cười. Gương mặt đó có chút giống Ngụy La khi lớn lên, mũi và hình dạng cánh môi sai biệt lắm, chỉ là nàng ấy nhã nhặn, yên tĩnh, lịch , ôn hòa; còn Ngụy La lại sinh động, thông minh.

      Trong nháy mắt Ngụy La liền hiểu nữ nhân này là ai, cũng chính vì như thế, mới tức giận trong lòng.

      Ông ấy tùy tiện an bài mối hôn cho Thường Hoằng, đồng ý liền bị phạt quỳ từ đường, mà bản thân ông lại ở chỗ này nhớ thương bức họa của Khương Diệu Lan? Ông có ý gì? Hôn của Thường Hoằng là ước nguyệncủa Khương Diệu Lan sao?

      Ngụy Côn lúc này mới phát giác được nàng tới, sau khi kinh ngạc cũng quên cuốn bức họa lại cho nàng xem: “A La, sao con lại tới đây? Đứng ở đằng kia cũng lên tiếng”.

      Đáng tiếc chậm, cái gì nên thấy cũng thấy được.

      Ngụy La đứng cách ông vài bước, mím môi nhìn ông, hồi lâu mới : “Nghe phụ thân làm mai cho Thường Hoằng, đối phương là nữ nhi của Nhữ Dương Vương Lý Tương?”

      Ngụy Côn dùng lụa đỏ bọc tranh lại, bình tĩnh : “Đúng vậy. Chuyện này phụ thân suy nghĩ kỹ càng, tiểu thư Lý Gia và Thường Hoằng tuổi tương tự nhau, lại môn đăng hộ đối, trước mắt định ra hôn , qua hai năm nữa thành hôn cũng muộn”.

      Ngụy La .

      Ông lại tiếp: “Là Thường Hoằng với con sao? Vừa vặn, con giúp phụ thân khuyên nó, kêu nó thay đổi chủ ý, cần nhất quyết giữ ý mình…”

      “Phụ thân!” Ngụy La ngắt lời ông, thanh bén nhọn hiếm thấy: “Việc Lý Tụng từng đẩy Thường Hoằng vào trong hồ nước người quên rồi sao? Từ hôm đó trở , Phủ Quốc Công và Phủ Nhữ Dương Vương liền kết oán, bây giờ phụ thân cho rằng Thường Hoằng lấy Lý Tương về, hai nhà có thể tiêu tan hiềm khích, bắt tay giảng hòa sao?”

      Ngụy Côn bị nàng nghẹn lại, vừa muốn phản bác, lại có cảm giác như bị trúng tâm khó xử.

      Lần này Nhữ Dương Vương và Phủ Quốc Công nghị thân, xác có tính toán như vậy. Mấy năm nay Quốc Công phục vụ dưới trướng Tĩnh Vương Triệu Giới, vì Triệu Giới ra sức, mà trong triều Triệu Giới lại có tiếng tăm, bao lâu nữa, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh thoái vị, thiên hạ này chính là của Triệu Giới. Nhữ Dương Vương thấy thế cục trước mắt có lợi cho mình, liền muốn tìm đường lui, gả nhi nữ cho Phủ Quốc Công, trước được thời khắc mấu chốt có thể cứu mình mạng hay , nhưng Triệu Chương ngã ngựa thất thế cũng có thể giữ lại mạng cho nữ nhi của ông ta.

      Về phần Ngụy Côn tại sao đáp ứng, ra bởi vì năm đó ông thiếu Cao Dương Trưởng Công Chúa nhân tình.

      Trưởng Công Chúa Cao Dương từng đọc qua văn chương của ông, hâm mộ tài hoa của ông, cố ý kết giao. Lúc đó Ngụy Côn và Khương Diệu Lan tình đầu ý hợp, liền uyển chuyển cự tuyệt phần ơn tri ngộ này của công chúa. Về sau lúc ông muốn lấy Khương Diệu Lan về làm thê, Thái Phu Nhân và Quốc Công đều đồng ý, cũng nhờ Trưởng Công Chúa Cao Dương ra mặt khuyên bảo đôi lời, hai vị lão nhân mới đáp ứng.

      Bây giờ ông cho Thường Hoằng lấy Lý Tương, coi như hồi báo phần ân tình này.

      Ngụy Côn đen mặt : “Hồ nháo, có ai chuyện với phụ thân như vậy sao? Phụ thân sao có thể hại Thường Hoằng? Tiểu thư Lý gia có chỗ nào tốt mà hai đứa con vội vàng từ chối?”

      Ngụy La tự nhiên thể ra tình đời trước, nàng nắm chặt tay thành quyền, chậm rãi : “Hôm Tết Nguyên Tiêu, ca ca Lý Tương khinh bạc con. Phẩm hạnh như vậy, Lý Tương tất nhiên cũng thể khá hơn”.

      Sắc mặt Ngụy Côn thay đổi, suy cho cùng ông vẫn thương nữ nhi, lập tức đập bàn đứng dậy: “Con, con ?”

      Ngụy La mặt đổi sắc, gật đầu.

      Vì hôn của Thường Hoằng, lấy Lý Tụng ra làm bia đỡ đạn cũng phải thể. Huống gì nàng phải láo, ngày đó mặc dù nhiều người, nhưng muốn tránh cũng phải thể, ta vậy mà nhúc nhích còn dán sát người vào, ràng là cố ý. Hơn nữa nàng cũng sợ tổn hại danh tiếng, Ngụy Côn thương nàng, nhất định chuyện này ra, chỉ cần có thể bỏ ý niệm kết thân với Lý gia trong đầu ông, để Ngụy Côn hiểu lầm chút cũng sao.

      Quả nhiên, Ngụy Côn ngồi lại ghế bành làm bằng gỗ hoa lê, vẻ mặt nghiêm túc lâm vào trầm tư.

      Ngụy La nghĩ nghĩ chút lại : “Ngay cả mặt Lý Tương Thường Hoằng còn chưa thấy qua, cứ như vậy định ra hôn của hai người cũng quá mức qua loa. lâu nữa là đại điển săn bắn, Ngũ Hoàng Tử mời Thường Hoằng , Lý Tương có lẽ cũng theo Lý Tụng tới đó, đến lúc đó cho bọn họ gặp mặt, xem có duyên hay , sau đó lại quyết định cũng muộn”. Nàng xong, trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương: “Phụ thân vì sao phải nóng lòng nhất thời? Con và Thường Hoằng giống nhau, người vội vã làm mai cho , có phải cũng muốn sớm chút gả con ra ngoài ? Chúng con có làm gì khiến người hài lòng sao?”

      Nữ nhi và nhi tử giống nhau, nữ nhi là để nuông chiều. Ngụy Côn đối với Ngụy La thương hơn so với Thường Hoằng, bây giờ lại thấy nàng thương tâm, sắc mặt lập tức hòa hoãn: “Phụ thân mấy lời này khi nào? Cho dù bây giờ đính hôn cho Thường Hoằng, cũng phải vài năm nữa mới tiến hành hôn …” xong ông lại thở dài, có chút bất đắc dĩ : “Mà thôi, cứ theo ý con . Chờ qua đại điển săn bắn lại định đoạt, lúc đó Lý Tương có chỗ nào tốt, các con cứ đến với phụ thân”.

      Ngụy La đồng ý, trước khi rời còn thầm liếc nhìn bức họa trong tay ông, trong mắt lóe qua thâm ý, lại tuyệt thân ra khỏi thư phòng.

      góc của bức họa ố vàng, ông vẫn thường xuyên lấy ra xem sao? Nữ nhân kia sớm vứt bỏ ông, còn giữ lại làm gì?

      Từ thư phòng ra ngoài, Ngụy La lại tới từ đường chuyến.

      Nàng việc này lại với Thường Hoằng, đành phải gật đầu đồng ý tham gia đại điển săn bắn.

      Ngụy La yên tâm: “Đệ cứ như bình thường là được, cho dù Lý Tương làm gì, cũng đừng để ý”.

      Về phần Lý Tương, người nàng ta có quá nhiều sơ hở. Đời trước bởi vì nàng ở Phủ Quốc Công, thể làm được gì, bây giờ nàng chỉ cần phí chút tinh lực, liền có thể vạch trần bản tính của nàng ta trước mặt mọi người. Đến lúc đó, cần nàng mở miệng, Ngụy Côn cũng đồng ý cửa hôn này.

      Bởi vì vậy, Ngụy La cho dù muốn tham dự đại điển săn bắn, lúc này cũng phải .

      *** *** ***​

      Cách đại điển săn bắn còn khoảng bốn, năm ngày.

      Sáng sớm hôm sau, Ngụy La ngồi ở giường đặt cạnh cửa sổ hướng nam, lật xem Pháp ngôn nghĩa sơ>, đếm xỉa gì tới dự định ngày đó. nha hoàn từ tiền viện bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, trong cung có người tới mời tiểu thư ra ngoài chuyến”.

      Ngụy La để sách xuống, mở mắt nhìn lại: “Là ai?”

      Nha hoàn lo lắngnói: “Hình như là người của Thiên Cơ Công Chúa”.

      Ngụy La hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Triệu Lưu Ly có chuyện trọng yếu tìm nàng? Nhưng sao lại trước tiếng? Nàng cho rằng Lưu Ly muốn thỉnh nàng vào cung, liền đổi xiêm y, khoác áo choàng bằng gấm Tô Châu màu đào bên trong mặc bối tử (1) thêu mẫu đơn, ra bên ngoài.

      Đến cửa chính Phủ Quốc Công, quả gặp chiếc xe ngựa có mui xe bằng ngọc dừng ở đó, trước xe ngựa có hai vị ma ma mặc áo tơ trắng đứng thẳng.Thường ngày thỉnh nàng vào cung cũng có tư thế long trọng như vậy, nàng thể cân nhắc trong lòng. Giẫm lên đôn để bước lên, vừa mới vén tấm rèm lụa dệt kim, liền nghe thấy bên trong truyền ra thanh hưng phấn: “A La, mau vào!”

      Triệu Lưu Ly ngồi trong xe ngựa, mặc hoa phục phồn vinh, thay vào đó là cách ăn mặc giống như tiểu nương bình thường. Nàng ấy vấn búi tóc đơn giản, mặc áo lụa trắng thêu hoa và váy vàng nhạt, bên ngoài mặc áo choàng có vẽ tranh thủy mặc, mặc dù đơn giản, nhưng cũng bị mất khí thế.

      Ngụy La kinh ngạc ngồi vào bên cạnh nàng ấy, khó tin : “Sao công chúa lại ở chỗ này? Hoàng Hậu Nương Nương phê chuẩn cho người xuất cung sao?”

      Triệu Lưu Ly vui vẻ gật đầu cái, giống như con chim hoàng yến vừa mới được thả ra khỏi lồng: “Ca ca thấy cả ngày ta ở trong cung khó chịu, quá đáng thương, nên thay ta vài câu với mẫu hậu, còn lệnh cho thị vệ theo bảo vệ, bởi thế mẫu hậu mới miễn cưỡng đồng ý”. Nàng ấy hưng trí bừng bừng, dựng thẳng ngón tay lên : “Ta chỉ có thể xuất cung ngày, nghe có hát <phượng cầu hoàng>, chúng ta có thể cùng xem ?”

      Lần đầu Triệu Lưu Ly xuất cung nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. biết đường có gì, càng biết đồ chơi mới thế nào. Triệu Lưu Ly ở trong cung thường xuyên nghe diễn, liền muốn biết diễn ở ngoài cung có cái gì khác biệt, vì vậy lúc này mới muốn cùng Ngụy La coi người ta hát hí khúc.

      Ngụy La gật đầu đồng ý.

      Xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại ở cửa Vinh Xuân Phường.

      Vinh Xuân Phương là chỗ chuyên diễn hí khúc, bên dưới là đại sảnh, bày biện vài chục cái ghế dựa để người ta ngồi nghe diễn. Lầu hai là nhã gian, là chỗ ngồi dành cho quan lại quyền quý địa phương, lúc nghe diễn còn có thể thưởng thức bình trà thơm, vài đĩa điểm tâm, so với dưới lầu có vẻ thanh tịnh cũng như có phong cách hơn.

      Triệu Lưu Ly tựa hồ sớm định được vị trí tốt, theo ma ma lên nhã gian ở lầu hai, đẩy tấm bình phong ra, cười híp mắt : “Ca ca ca, bọn muội tới rồi”.

      Ngụy La theo sau Triệu Lưu Ly, nghe vậy sững sờ, lúc này mới phát ở nhã gian có người ngồi sẵn.

      Triệu Giới ngồi ở ghế làm từ gỗ tử đàn điêu khắc hình đám mây, người mặc cẩm bào xanh đen thêu nhành sen, khí định thần nhàn châm trà trong bình sứ trắng có vẽ hoa văn đỗ quyên. Triệu Giới nghe vậy để bình sứ xuống, ngước mắt nhìn Ngụy La ở phía sau, cánh môi khẽ cong : “Ngồi ”.

      Ngụy La ngồi xuống bên cạnh Triệu Lưu Ly, lúc Triệu Lưu Ly muốn tới đây nghe <phượng cầu hoàng>, nàng cho rằng chỉ có mình nàng, nghĩ tới Triệu Giới ở đây trước.

      Vì sao Lưu Ly với nàng tiếng?

      Ngụy La rũ mắt, trước mặt đột nhiên xuất chén trà. Triệu Giới đem chén trà sứ trắng đẩy tới trước mặt nàng, chống cằm : “Lưu Ly nghĩ muốn ra cung chơi, chỉ có bản vương tự mình dẫn mẫu hậu mới đồng ý. Nó lại bỏ được muội, nửa đường liền thay đổi hành trình Phủ Quốc Công. Bản vương ở chỗ này đợi, để Lưu Ly mời muội liền tới sau”.

      Giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Ngụy La thoải mái, ngẩng đầu cười tiếng : “Nếu là Lưu Ly mời, muội sao lại đến? Đa tạ trà của Tĩnh Vương ca ca”.
      Triệu Giới cong môi, gì tiếp.

      đài rất nhanh vang lên tiếng nhạc, <phượng cầu hoàng> từ từ kéo màn ra biễu diễn. Triệu Lưu Ly nâng má, hào hứng nhìn chằm chằm đào kép đài, nhìn tới chớp mắt. Người khác đều nghe diễn, mà Ngụy La lại yên lòng nhìn dưới lầu tới xuất thần, thứ nhất là vì nàng thích nghe diễn mấy, thứ hai là nghĩ tới hôn của Thường Hoằng. Đại điển săn bắn sắp bắt đầu, phải làm sao để Thường Hoằng có thể thuận lý thành chương cự tuyệt mối hôn này?

      đài hát cái gì nàng cũng nghe lọt, môi phấn hồng khẽ chu ra, cúi đầu uống ngụm trà. Vị trà thanh nhạt, uống vào khiến tinh thần sảng khoái, nàng thu mắt, uống uống lại bắt đầu nghĩ ngợi.

      Triệu Giới chăm chú nhìn nàng, tâm trạng nàng hôm nay hết sức thích hợp, trong cái đầu biết nghĩ gì. Triệu Giới nhìn hồi mà Ngụy La cũng phát .

      Nàng suy nghĩ gì? Hay là, nghĩ tới ai?

      Trong mắt Triệu Giới lóe qua chút sẫm màu, rất nhanh liền thấy.

      Vừa diễn xong, Triệu Lưu Ly nghe vẫn chưa thỏa mãn. Nàng ấy và Ngụy La ra khỏi cửa Vinh Xuân Phường, nhìn thấy phía trước có người bán hàng rong bán bánh nổ nguyên tiêu, con mắt lóe sáng. Kể từ khi nghe Ngụy La kể lại thứ này, Triệu Lưu Ly vẫn nhớ mãi quên. nghĩ tới qua Tết Nguyên Tiêu rồi mà vẫn có người bán nó, nàng ấy chờ mong nhìn Triệu Giới ở phía sau, chỉ chỉ đằng trước: “Ca ca, muội muốn ăn cái kia….”

      Triệu Giới nheo mắt nhìn, lạnh nhạt : “ , Dương Chẩn cùng với muội”.

      Triệu Lưu Ly hoan hỉ gật đầu, kéo Dương Chẩn bên qua.

      Ngụy La đứng ở chỗ này chờ.

      Triệu Giới chăm chú đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi kêu lên: “A La”.

      Nàng nghiêng đầu nhìn .

      Đôi mắt đen của Triệu Giới trầm tĩnh, muốn mở miệng, liền nghe sau lưng có người kêu lên: “Tĩnh biểu ca?”

      Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cao Đan Dương đứng cách đó vài bước, nàng ta mặc áo bằng vải thun xanh bóng và váy lụa trắng. Nàng ta cũng tới nghe diễn, cùng muội muội Cao Tình Dương. Nàng ta nhìn thấy bóng lưng Triệu Giới, cũng dám xác định, liền gọi tiếng, chờ Triệu Giới xoay người về sau nhìn, đôi mắt nàng ta khẽ cong, gương mặt diễm lệ lộ ra vẻ vui mừng: “ là huynh, nghĩ tới Tĩnh biểu ca cũng tới đây nghe diễn. Muội nghe phụ thân huynh mới về từ Tân Châu, mãi vẫn có cơ hội gặp huynh”. xong nàng ta ngừng lại chút, nhìn sau lưng : “Huynh cùng ai? Mới vừa rồi hình như muội thấy Lưu Ly, muội ấy đâu rồi?”

      Mi tâm Triệu Giới cau lại, nhìn phía sau lưng mình.

      Sau lưng trống , Ngụy La thấy

      ----------------------------

      (1) Bối tử: chữ hán là褙子, là loại trang phục mà phụ nữ, con thời Tống Minh thường dùng. Kiểu dáng là cổ áo vuông góc với vạt áo. Dưới nách tay áo bắt đầu mở rộng ra, bên hông dùng dây tơ lụa để buộc lại, phía dưới dài quá gối. Thường tay áo và cổ áo được viền hoa.
      [​IMG]
      ----------------------
      @song ngư
      Jin292, phuongtuhao, levuong56 others thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ớ, đừng là chơi trò mất tích nhá :frozesweat:
      lananhtran51 thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      tuyệt thân ??? nghĩa là gì nhỉ :th_119:
      hok lẽ A La mãi suy nghĩ mà lạc sao
      ai ya, Dương Chẩn ca ca ra còn nghề tay trái là làm bảo mẫu nghen
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :