Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 263: Ta buông ngươi ra (5)

      việc như vậy, ai cũng chưa phòng bị nàng có hành động gì xấu ở phía sau, có người để ý nàng.

      Phút chốc phía sau mở ra cánh, Bạch Huyên hề báo trước bay lên, hướng về phía bọn họ vớ lấy Hạ Noãn Ngôn, tay lôi Hạ Noãn Ngôn lên muốn quăng xuống vách núi.

      Người cách Hạ Noãn Ngôn gần nhất dĩ nhiên là Gia Cát Mộ Quy.

      Nhưng tại lúc bị độc phát, hoàn toàn dùng võ công được, ngay cả sức lực cũng mất hơn phân nửa.

      Bây giờ thể lực của còn kém so với người thường, đừng chi là di chuyển nội lực ngăn cản Bạch Huyên.

      Nhưng cũng buông tay.

      Tay vẫn vòng bên hông của Hạ Noãn Ngôn, giờ càng ôm lấy nàng chặt chẽ hơn, cùng với nàng văng xuống núi, từ trung rớt thẳng xuống, dưới thân chính là vực sâu vạn trượng.

      Người mà Bạch Huyên muốn giết chỉ có mình Hạ Noãn Ngôn thôi, Gia Cát Mộ Quy mà bị tổn thương chút nào nàng nổi điên, tai lại thể để rơi xuống vách núi tan xương nát thịt.

      Vươn tay ra, muốn tách hai người ôm nhau trước mắt ra.

      Nhưng Gia Cát Mộ Quy dường như sớm có chuẩn bị, trong tay biết lúc nào cầm thanh đoản kiếm, chờ tay Bạch Huyên đụng qua đây.

      Gia Cát Mộ Quy võ công rất cao, ở trong Tứ quốc hoàn toàn có đối thủ, trước giờ cần binh khí.

      Cho nên có thể mang đoản kiếm theo bên người, hiển nhiên phải vật tầm thường.

      Tuy rằng hoàn toàn có nội lực, sức lực đều rất , nhưng cậy vào đoản kiếm sắc bén, nhát thứ nhất này, gọn gàng xuyên qua da thịt, kế tiếp chính là chém trúng xương mà phát ra tiếng vang.

      "A ——"

      Bạch Huyên hét thảm tiếng, chỉ vì cánh tay bị đả thương sâu thấu xương, thêm nữa là vì phía sau nàng cánh cũng bị người kéo đứt ——

      Là Bạch tôn động thủ.

      Ở thời điểm Bạch Huyên bay lên, biết bình thường, phản ứng đầu tiên là điểm huyệt đạo người mình ——

      Đương nhiên giờ nhìn lại, ra là giải huyệt.

      Có thể vì động tác này, ngăn cản chậm nửa nhịp.

      Tuy rằng cũng mở cánh đuổi tới, tuy rằng mắt màu đỏ, động tác kéo đứt cánh của Bạch Huyên dùng nội lực hiệu quả mười phần mười.

      Võ công của thế nhưng chút cũng mất, mà lúc này ai có tâm tư chú ý điểm ấy.

      Nhưng là Bạch Huyên biết cánh của mình bị cái gì chặt, Bạch tôn đánh trúng cái, muốn đem hai người cứu trở về, trong nháy mắt cả người tê rần, cuối cùng là chút cũng thể động đậy.

      Chương 264: Ta buông ngươi ra (6)

      Mà Bạch Huyên bị chặt đứt bàn tay, vừa có cánh, lại chống đỡ nổi, hai người được nàng chộp trong tay liền cứ thế rớt xuống …..

      Thẩm Hoài Nhiên sớm nhào tới cứu người, nhưng khinh công cho dù tốt cuối cùng tốc độ bay so ra còn kém.

      Tiểu Vương Gia cũng bị dọa trắng mặt, vội vàng tiến lên, nhưng tốc độ cũng theo kịp bọn họ.

      Thậm chí ngay cả bé con gần đây vẫn để ý tới người cũng vọt lên.

      Tốc độ của cũng nhanh so với hai người khác, nhưng chỉ kịp tới cách vách đá gần nhất, tại vì cả người người cứng ngắc mà thể bay, lập tức ngã xuống vực sâu lại được Bạch tôn cứu trở về.

      Bạch công tử vốn tìm khối băng.

      Lúc trở về, liền nhìn thấy bên vách núi rối cả lên rồi.

      Đầu vừa vang lên “ù ù”, móng vuốt cầm thùng băng liền quăng mặt đất, băng rớt ra ầm ầm bịch bịch vỡ vụn.

      Tiếng băng vỡn vụn còn chưa ngừng nghỉ, Bạch công tử bay đến dưới vách núi.

      Thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, muốn đuổi theo bọn Hạ Noãn Ngôn.

      Bạch công tử bỗng xuất , gởi gắm toàn bộ hi vọng của bọn họ.

      Nhưng bây giờ, Bạch công tử lại quay về.

      Mỗi người đợi bên vách núi nửa ngày, mong mỏi hình ảnh, chút cũng thấy.

      thấy con mèo mắt to đầu to kia vẫy cánh bay trở về, thấy được đem Gia Cát Mộ Quy cùng Hạ Noãn Ngôn cứu về.

      Từng người rớt xuống vách núi này, cũng chưa có ai lại xuất .

      núi gió lớn, thổi tới đều là lạnh lẽo.

      Lạnh lẽo kia thấm vào trong người, làm cho người ta toàn thân tìm ra hơi nóng hổi, chỉ cảm thấy lòng cũng chết.

      "Ta kêu. . . . . ."

      Thẩm Hoài Nhiên muốn định gọi người thông báo cho Nghiêm gia, để Nghiêm đại công tử sai người lại đây tìm kiếm.

      Nhưng vừa mở miệng, cổ họng liền nghẹn ngào, câu kế tiếp rốt cuộc nên lời, chỉ là cứng ngắc chạy ra ngoài núi.

      Bạch tôn vẫn động đậy, cách cái mặt nạ, nhìn thấy ánh mắt của , chỉ nhìn được đôi mắt màu đỏ.

      Từ trước luôn lạnh như băng, nhìn ra ngoại trừ ánh mắt lạnh lẽo thể ở ngoài, tại trong ánh mắt có sát khí, có hận ý, có hối hận, còn có ….. Tuyệt vọng.

      Bé con biết khi nào lại khôi phục năng lực hành động, chỉ có thể liên tục đè nặng lên , sợ làm ra cái chuyện quá khích gì đó.
      Last edited: 2/1/16
      tú cầuMizuki thích bài này.

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 265: Ta buông ngươi ra (7)

      "Buông."

      Bạch tôn rốt cục mở miệng, "Giải dược ở trong ngực ta”.

      Cẩn thận quan sát vẻ mặt Bạch tôn, xác nhận tỉnh táo lại, bé con mới buông ra.

      Đổ giải dược ra, cho nuốt vào.

      bao lâu, Bạch tôn khôi phục hành động bình thường.

      Đôi cánh mở ra, lời nào mà bay xuống tìm người.

      bao lâu, Nghiêm đại công tử phái gần như toàn bộ người của Nghiêm gia lại đây, Thẩm Hoài Nhiên cùng Tiểu Vương Gia đều bò xuống phía dưới.

      Dù thế nào, tìm được người trước rồi sau.

      Nhưng có.

      Dưới đáy vực sâu có đá vụn, có xương khô, nhưng chỉ là có người mà bọn họ muốn tìm.

      Sống chết đều .

      Người Nghiêm gia càng đến càng nhiều, ngay cả mọi người trong hiệu buôn có chút võ công cũng bị điều động tới đây, mọi người nhanh chóng lấp đầy toàn bộ đáy vực sâu.

      Nhưng lục tung cả lên, lại tìm được chút tăm hơi nào của bọn Hạ Noãn Ngôn.

      Ngược lại Bạch Huyên cũng té xuống treo ở thân cây mọc nghiêng vách đá, được người của Nghiêm gia kéo trở về.

      ——————————————————————————————————

      Trời trong nước xanh thẳm, cỏ biếc thơm nức, chim chóc hót líu lo.

      Phong cảnh xinh đẹp, lại có người có lòng thưởng thức.

      "Thực xin lỗi. . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn giọng chân thành, thực có sức để xin lỗi.

      Bạch công tử còn chưa mọc cánh đủ, tại nắm trong thời kỳ sức mạnh yếu nhất.

      Khi nãy, bay lên rồi gánh được sức nặng của hai người lớn.

      Nhưng vì cứu bọn họ, Bạch công tử cũng đành liều mạng.

      Hậu quả là ——

      bị thương.

      Nội thương có thể dưỡng tốt, có y thuật của Gia Cát Mộ Quy, ra cần quá lo lắng.

      Nghiêm trọng sực chính là, còn chưa có mọc cánh đủ mà vì bị nội thương này, lại thấy đâu nữa …..

      Đúng vậy, Bạch công tử lại trở về số mạng có cánh rồi.

      " sao cả."

      Bạch công tử buông thõng cái đầu to, thấy đáng thương thế nào.

      "Ngươi là chủ nhân của ta, sứ mạng của ta chính là bảo hộ ngươi chu đáo”.

      ". . . . . . sao?"

      " !" Trả lời chút do dự.

      ". . . . . . Vậy ngươi lấy chân ra, tay đều sắp bị ngươi cào chảy máu rồi ……”

      Chương 266: Ta buông ngươi ra (8-)

      Bạch công tử buồn bã ngước cái mặt mèo phim hoạt hình đến, “Ta buồn bực a ….. Cứ để ta cào mà”.

      “…….. Nhưng ngươi cào Gia Cát Mộ Quy đó”.

      "Ta biết. . . . . ."

      Bạch công tử cảm thấy chính mình đáng thương, “Cào còn có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, làm ta biết cào là viết như thế nào đâu!”.

      xong liền phẫn nộ, “Ta cũng còn cánh, còn đối với ta như vậy!”

      ". . . . . . có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi bắt nạt ”.

      "Ta mặc kệ! Người có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta”. Bạch công tử càng càng tủi thân.

      ". . . . . . Được, nhường cho ngươi."

      Hạ Noãn Ngôn gì mà buồn cười ngã vào vai Gia Cát Mộ Quy.

      Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..

      "Đây là nơi nào?"

      Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.

      Núi Vô Ưu càng giống như ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.

      Quả thực giống như thời khác.

      Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.

      "Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi rồi sau chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ tỉnh lại liền phát người ở chỗ này rồi”.

      " phải chúng ta cùng nhau xuyên qua …..”

      "Nơi này hẳn là Phong Cốc”. Gia Cát Mộ Quy phán đoán .

      "Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?”

      Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.

      Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền lui xuống.

      “Chắc thế, nếu có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết”.

      Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất tình huống này.

      "Thần kỳ như thế?"

      Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “ tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi”.

      " tại nên lo là chúng ta ra ngoài như thế nào đây”.

      cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị thương, bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy thấy đâu, trừ phi phía có người có thể tìm được chúng ta, bằng chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi”.
      Last edited: 26/1/16
      Mizuki thích bài này.

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 267: Ta buông ngươi ra (9)

      Nhưng người phía có thể tìm bọn ho sao?

      biết.

      Bạch công tử lúc trước tìm dưới vách núi rồi, hoàn toàn phát Phong Cốc.

      Lần này cũng do đánh bậy đánh bạ, mới có thể dẫn bọn họ xông vào.

      Cũng biết người phía có hay vận may như vậy.

      Tóm lại tại nhiều vô ích, lo lắng cũng uổng công.

      bằng nghỉ ngơi tốt, dưỡng thương dưỡng thương, dự trữ thể lực dự trữ thể lực, may ra có thể tìm thấy lối thoát cho bản thân.

      Bên ngoài là cuối mùa thu, thời tiết trong Phong Cốc lại giống như cuối mùa xuân đầu mùa hè.

      Ấm áp lại cũng khiến người ta cảm thấy khô nóng, nhiệt độ vừa phải, rất là thoải mái.

      Có điều nằm ở bãi cỏ, nếu ngủ cả đêm, có lẽ vẫn bị lạnh.

      Bọn họ vốn định tìm chút cỏ khô linh tinh, làm chăn đệm đơn giản nằm dưới đất.

      Bạch công tử lại vui vẻ gãi đông gãi tây, cuối cùng có cách nào, giọng kia tức giận cầu ——

      " cho cười ta!"

      Vừa dứt lời, tay áo của Bạch công tử bỗng nhiên phồng lên giống như quả bong bóng.

      Hạ Noãn Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn từ từ trở nên to lớn, nhìn rồi lại nhìn, “Phốc ……”

      là nhịn được , cười ra tiếng.

      "Ta cho cười ta!"

      Thể tích biến lớn thiệt nhiều, giọng của Bạch công tử lại trở nên già , vẫn mềm mại, lúc biến thành hình mèo luôn là thanh như vậy.

      "Ha ha ha, rất giống linh vật trước của hàng”.

      “Nào có linh vật oai phong lại cao to như ta đây!”

      Quả có.

      Bạch công tử càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành bộ dáng của hai người rất cao, Hạ Noãn Ngôn giống như núi đứng ở trước mặt.

      "Ngủ!"

      xong nằm xuống, mỗi tay cái, đem Hạ Noãn Ngôn cùng Gia Cát Mộ Quy đẩy về hướng bên cạnh mình.

      "Phốc. . . . . . Khụ khụ khụ, chúng ta thể bắt ngươi làm cái nệm”.

      "Vì sao thể!"

      Bạch công tử nổi cáu, “Cho dù ta có cánh, tại ta cũng là cái nệm tốt!”

      Hạ Noãn Ngôn nhìn dò xét.

      Tuy rằng tại thoạt nhìn thực mềm mại thực lông mềm như nhung giống cái nệm thực thoải mái ……

      Nhưng lời mới rồi của rốt cuộc là cái logic gì a!

      Dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch công tử, hai người đành phải nằm chết dí bụng trắng mềm như nhung của Bạch công tử, đắp cái đuôi của Bạch công tử, nghỉ ngơi tốt.

      Chương 268: Chúng ta sinh bảo bảo (1)

      Nhưng vừa trải qua sinh tử kiếp, cũng phải vừa nằm xuống là có thể ngủ.

      "Ta vừa rồi cho là ta chết”.

      Ru rú ở trong lòng Gia Cát Mộ Quy, Hạ Noãn Ngôn thào .

      “Ta cho là ta bị nàng hù chết đó”.

      Nhớ tới chuyện trước, Gia Cát Mộ Quy lại nắm chặt cánh tay, ôm chặt người trong lòng.

      "Nếu chúng ta. . . . . . Kiếp sau chàng tìm đến ta được ?”

      “Được, ta tới tìm nàng, nhất định tìm được nàng”. Gia Cát Mộ Quy hôn trán nàng.

      “Ta xem chưa chắc đâu”.

      Bạch công tử buồn bực hắt nước lạnh cho Gia Cát Mộ Quy, “ đời này tính cách cứ như vậy làm cho người ta thích rồi, chừng kiếp sau vẫn giống nhau, ta xem ngươi hay là muốn tự mình tìm ”.

      “Ừ…. Cũng đúng, vẫn là ta tìm chàng ."

      Hạ Noãn Ngôn cảm thấy Bạch công tử rất có lý, gật đầu đồng ý.

      “Ngôn Nhi?’

      Gia Cát Mộ Quy mỉm cười kêu tên của nàng, thanh thực dịu dàng thực dịu dàng, cười đến thực mê hoặc thực mê hoặc.

      “……. Dạ?”

      Vẫn quen nghe gọi nàng Noãn Ngôn, tại đột nhiên kêu càng thân mật hơn, hơn nữa ngay lúc này bộ mặt nghiệt hé ra nụ cười quá mức mê hoặc….

      Hạ Noãn Ngôn có phần choáng váng.

      "Vừa rồi Bạch công tử , tính cách của ta đời này khiến người ta ưa thích”

      “Ừ”.

      Vẫn mơ mơ hồ hồ, mảy mảy cảm thấy nguy hiểm tới gần.

      "Nàng gật đầu rồi."

      Gia Cát Mộ Quy khẽ hôn nàng chút, vẫn là cực kỳ dịu dàng.

      Đinh ——

      Trong lòng chợt nổi lên tiếng chuông cảnh báo, Hạ Noãn Ngôn lập tức tỉnh lại.

      “Ý của ta là chàng thoạt đầu nhìn làm cho người ta thích!”

      Ai thích khối băng lạnh lẽo a!

      Này cũng phải sống ở miền nhiệt đới, tùy thời đều cần khối băng để hạ nhiệt độ.

      “Hử?”

      Gia Cát Mộ Quy điềm đạm cười, hơi hơi nhíu mày.

      Rất hiển nhiên, đáp án này hoàn toàn để cho vừa lòng.

      Động tác nhíu mày của thoạt nhìn luôn có chút đúng đắn, Hạ Noãn Ngôn vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng đột nhiên đập thình thịch, lập tức sửa miệng, “Nhưng mà ta rất thích!”

      Lần này có thể làm cho vừa lòng chưa?

      Hic, đánh lại người ta chính là chịu đủ áp bức như vậy a……

      Đợi nàng mọc cánh, hừ hừ.

      " thích?"
      Mizuki thích bài này.

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 269: Chúng ta sinh bảo bảo (2)
      " !" Hạ Noãn Ngôn rưng rưng gật đầu.

      "Kia. . . . . ."

      Gia Cát Mộ Quy còn chưa ra cái cầu tà ác gì, Bạch công tử đánh vợ bầu khí”

      "Các ngươi cần nhìn ta, cứ tiếp tục liếc mắt đưa tình , dù sao ta lần đầu tiên động tâm bị người ta lừa, tại ta lại có cánh, ta đây đời này nhất định phải đơn chỉ mình, các ngươi tiếp tục liếc mắt đưa tình . . . . . ."

      Từ khi cánh lại biến mất, Bạch công tử liền buồn bực đầu óc tỉnh táo lắm.

      Được rồi, liếc mắt đưa tình, yên tĩnh ngủ.

      Kéo qua cái chân mèo của Bạch công tử, dỗ dành xoa bóp.

      Cánh có, tìm được người của bọn họ có , hi vọng là vĩnh viễn đều được.

      ————————————————————————————

      Ngủ giấc dậy, hai người mèo đều sảng khoái tinh thần.

      Nếu nơi này là Phong Cốc, bọn họ thể nhàn rỗi chờ người bên ngoài đến dẫn bọn họ ra ngoài.

      Thừa dịp người ở trong Phong Cốc, vừa vặn có thể nhanh chút tìm Long Tiên Quả.

      Tìm vài cái quả dại ăn , ba người chia nhau xuất phát.

      ạch công tử có cánh, lại giống như trước chịu biến trở về hình người, vung cái đuôi, tự mình chọn hướng tìm rồi.

      Tối hôm qua bọn họ an toàn ngủ đêm, có dã thú quấy rầy.

      Nhưng Phong Cốc rất lớn, cũng bảo vệ cho phép có thể hay có dã thú hay là rắn côn trùng có độc.

      Gia Cát Mộ Quy lo lắng Hạ Noãn Ngôn tự hành động mình, cho nên hai người bọn họ cùng chỗ, cùng Bạch công tử ngược hướng nhau, tìm Long Tiên Quả.

      Trong ghi chép của tiền nhân có nhắc tới Long Tiên Quả, nghe khác lắm so với quả nho, vỏ óng ánh trơn bóng, hơi hơi xanh chút.

      Về phần nó mọc ở cây hay là ra quả ở dây, có ai biết.

      Hơn nữa nó còn có màu xanh, cùng cây cỏ cành là xen lẫn chỗ, rất khó nhận ra.

      Cho nên tìm kiếm này cũng có chút khó khăn, hai người chầm chậm tới. sợ nhìn rớt chỗ nào, bỏ qua dấu vết của Long Tiên Quả.

      "Nơi này đẹp."

      tới lui, Hạ Noãn Ngôn xúc động.

      “Đợi xong việc, chúng ta lại quay về đây nhé?” Gia Cát Mộ Quy đề nghị.

      Chương 270: Chúng ta sinh bảo bảo (3)
      "Nhưng mà Phong Cốc có chủ nhân ….”

      Hạ Noãn Ngôn hơi do dự.

      Ngày hôm qua vừa xông tới còn chưa cảm thấy, nhưng hôm nay lâu, liền nhận ra bình thường rồi.

      Nơi này hoa cỏ cây cối gieo trồng rất có quy luật, phải trạng thái mọc hoang.

      Tuy rằng tựa hồ vì lâu có người quản lý, cành là mọc đều lộn xộn, nhưng cẩn thận xem vẫn nhìn ra được trước đây có người tốn rất nhiều tâm tư để chăm sóc chúng.

      Có lẽ chủ nhân của Phong Cốc đâu đó chơi rồi?

      Truyền thuyết nơi này chính là chỗ ở của thần tiên mà …..

      Đối với thần tiên có năng lực trường sinh bất lão mà , ra ngoài vài chục năm có lẽ cùng người thường vài ngày cũng có gì khác biệt.

      "Ta cũng muốn ở nơi này, chủ nhân đáng sợ của Phong Cốc đồng ý đâu”.

      Bằng nơi này đúng là cái chốn thực thích hợp để an cư!

      "Ta xem chủ nhân của Phong Cốc đồng ý ."

      Hả?

      "Vì sao?"

      lại biết chủ nhân của Phong Cốc là ai, làm sao có thể biết ?

      Gia Cát Mộ Quy đáp, chỉ mỉm cười bí .

      lại biết cái chuyện gì rồi sao?

      Hay là chủ nhân Phong Cốc là người bọn họ quen biết?

      Nàng tò mò đoán ở trong lòng, Gia Cát Mộ Quy quan sát bốn phía, tìm kiếm dấu vết của Long Tiên Quả.

      Tìm tìm, đột nhiên hỏi nàng, "Nàng lần đầu tiên trông thấy ta, có cảm giác gì?”

      "Lần đầu tiên a. . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn nhớ lại chút, có chút lúng túng, “Khuôn mặt đẹp lời , người cũng ….. yếu đuối ấn tượng”.

      Nàng khi đó còn nghĩ, làm sao có thể nam nhân mặc người chà đạp như vậy, yếu đuối như vậy.

      Kết quả là nàng nhìn nhầm rồi, hơn nữa nhìn nhầm hết sức thái quá!

      yếu đuối?

      đúng là từng nghe nàng như vậy.

      Gia Cát Mộ Quy buồn cười ké tay nàng qua, cắn chút trừng phạt.

      Nàng là ăn ngay mà!

      Hạ Noãn Ngôn làm mặt quỷ, lấy tay của mình về, hỏi , “Vậy còn chàng? Chàng lần đầu tiên thấy ta, là cái cảm giác gì?”

      " có cảm giác."

      ". . . . . ."

      "Ta luôn luôn nhìn kỹ nữ nhân”.

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn rất buồn bã nhìn .

      ra đây là ưu điểm …..

      Ai hi vọng nửa kia của chính mình việc gì liền nhìn chằm chằm vào người khác giới mãnh liệt như vậy?

      Nhưng lần đầu tiên gặp mặt liền như vậy bị nhìn, đúng là làm cho người ta buồn bã a!
      Mizuki thích bài này.

    5. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Ds chương bấm vào bị lỗi nàng à có liên kết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :