Mỹ nhân kế, quân cờ vương phi - Tố Tử Hoa Thương (C39/297)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      THÔNG BÁO
      Bắt đầu từ tuần này mình phải ôn thi cuối kì, cho nên phải đến tận sau tuần 22/6 mình mới có thể tiếp tục đăng truyện được, mong mọi người thông cảm và tiếp tục tục ủng hộ em nó ạ. Cám ơn rất nhiều :nod:
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    2. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :2one:CHƯƠNG 27. DA TRẮNG NHƯ TUYẾT:2one:

      “Còn tưởng rằng nàng biết đau là gì cơ đấy!” Lãnh Kỳ Túc cười trầm, nhìn nàng cái, đem miếng vải cắt xong để qua bên, sau đó cầm chiếc khăn gấm trong bồn, cúi người nhàng lau cổ cho Mặc Sương.

      Mặc Sương lúc này mới phát người nàng chỉ mặc độc nhất chiếc yếm đào, mà gương mặt tuấn tú của nam nhân này lại gần trong gang tấc, hơi thở như lan kia khiến nàng nhất thời thẹn thùng, tuy cắn răng , nhưng gương mặt phút chốc đỏ bừng cả lên.

      May mà phát giác được quẫn bách của nàng, bởi mọi chú ý của đều đặt ở nơi vết thương. Sau khi dùng khăn gấm lau sạch, bôi lên đó ít bột thuốc, cuối cùng nhàng băng lại bằng tấm vải.

      Xong xuôi đâu vào đấy, cẩn thận đem chăn đắp lên người nàng. Lúc chuẩn bị đứng dậy, bỗng dưng nhớ ra chuyện, “Đúng rồi, ban đầu vì cớ gì mà nàng phải bán thân làm nô?”

      A!

      Hô hấp của Mặc Sương trầm xuống, hiểu vì sao bất ngờ nhắc đến vấn đề này, chẳng lẽ, bắt đầu hoài nghi nàng? Tim nàng bỗng chốc đập nhanh dữ dội.

      Vì cớ gì phải bán thân làm nô?

      May mà trước đây nàng sớm nghĩ ra cái cớ...

      “Thiếp thân... thiếp thân từ lúc bắt đầu nhận thức được, nhi đầu đường xó chợ...” nàng nhíu chặt mày, trong mắt là khổ sở, trông bộ dáng vô cùng khốn khổ khi nhắc lại quá khứ, “Thiếp thân từng ăn mày, từng làm công cho người khác. Sau này gặp người, khi gã ở kinh thành Nam Hiên có nhà giàu mua nô tỳ, lương hàng tháng rất cao, thiếp tin ngay. Có ai ngờ vừa tới nơi liền bị gã bán cho chợ nô”

      Vừa , nàng vừa len lén quan sát , thế nhưng chỉ nhìn thấy lạnh nhạt sắp xếp các vật dụng thư án. như thuận miệng hỏi thế, lại như chăm chú lắng nghe. Nàng nhìn ra bất kì cảm xúc gì khác từ .

      Song càng như thế, nàng càng cảm thấy chột dạ.

      “Vì sao Vương gia lại bất ngờ hỏi đến chuyện này?”

      “À, cũng chẳng có gì, chỉ là thuận tiện hỏi chút”, ánh mắt Lãnh Kỳ Túc khẽ lóe lên, chốc sau, bên môi nụ cười chói lọi, “Bổn vương thấy da nàng trắng như tuyết, nõn nà như sứ thế kia, nghĩ nàng phải chịu cực khổ gì nhiều cả, còn tưởng rằng, nàng xuất thân từ gia đình quan lại sa sút”

      Vốn là câu khen ngợi hay ho như thế, song khi lọt vào tai Mặc Sương lại khiến nàng nơm nớp lo sợ.

      Từ năm tám tuổi, nàng theo Dật ca ca, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, mỗi ngày đều tắm bằng hoa tươi, da dẻ đương nhiên phải căng mịn nõn nà. Chỉ là nàng ngờ đến, tên nàm nhân này lại vì nó mà nghi ngờ thân phận nàng.

      Hay cho nam nhân đa nghi, tâm sư sắc bén!

      Mặc Sương ngượng ngập cười tiếng, song trái tim lúc này vì sợ hãi mà như nằm chắn giữa cổ họng, “Vương gia biết đùa, thiếp thân làm gì có được phúc phần đó....”

      “Ta cũng nghĩ vậy!”, Lãnh Kỳ Túc mỉm cười, đánh gãy lời nàng, “Có tiểu thư nhà quan lại nào ngay cả chữ bẻ đôi cũng biết chứ?”

      Tốc độ lật mặt của tên này quá nhanh khiến Mặc Sương nhất thời ứng phó kịp.

      Người mở màn là , người kết thúc cũng là , cuối cùng có mấy phần giả, nàng cũng cách nào nhìn thấu.

      suy nghĩ nên trả lời thế nào cho phài bên tai nghe Lãnh Kỳ Túc , “Được rồi, nàng trước cứ nghỉ ngơi cho khỏe, Bổn vương chốc về ngay!”

      đoạn, đợi nàng có bất kì phản ứng gì, phất tay áo bước nhanh ra ngoài.

      Mặc Sương bất ngờ nghĩ đến chất độc mình mắc phải, liền vội vàng gọi với theo, “Vương gia!”

      quay đầu.

      “Thiếp thân... thiếp thân chết sao?”

      Mắt khẽ nhíu lại, sau vài giây mím môi trầm mặc, bất ngờ khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, “Nghĩ nhăng cuội gì thế, Bổn vương rồi, đây chẳng phải là thứ độc gì ghê gớm cả.”

      [​IMG]

      :frozesweat:CHƯƠNG 28. QUÁ TÀN NHẪN:frozesweat:

      Mắt khẽ nhíu lại, sau vài giây mím môi trầm mặc, bất ngờ khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, “Nghĩ nhăng cuội gì thế, Bổn vương rồi, đây chẳng phải là thứ độc gì ghê gớm cả.”

      rồi, quay người, nhanh chóng rời khỏi. Song ở nơi khuất tầm mắt nàng, nụ cười nhạt khi nãy trở nên cứng nhắc, sắc mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng.

      Mặc Sương mình nằm giường, nhìn những hoa văn sắc sảo đỉnh màn, trong lòng vô cùng phiền não. Bỗng chốc bên tai nghe thấy tiếng bước chân, những tưởng là Lãnh Kỳ Túc, vừa quay đầu liền phát , ra đó là Linh Lung U Mai uyển lấy đồ cho nàng về.

      Linh Lung hướng nàng cười cái, sau đó nhàng cúi người, “Quần áo của Vương phi nô tỳ mang đến, bây giờ, người muốn đặt nó ở đây, hay muốn nô tỳ giúp người thay áo ngay luôn ạ?”

      “Thay luôn !”, tại nửa người nàng bị tê liệt, chắc chắn thể nào chờ tên nam nhân kia giúp nàng thay đồ.

      “Vâng!”, Linh Lung chậm rãi bước đến, nhàng vén chăn lên. Lúc nhìn thấy thân thể được che chắn dưới lớp chăn ấy, ánh mắt nàng nhất thời sững lại.

      chiếc yếm đào, làn da bạch ngọc trắng tì vết, còn có thứ như như dưới chiếc yếm đào kia, đúng là cảnh tượng mê người.

      Thấy nàng ta vẫn đứng nghệt ra ở đó, Mặc Sương nghi hoặc hỏi, “Sao thế?”

      “Dạ ”, Linh Lung ánh mắt khẽ lay động, mím môi cười cái, “Vương phi, người đẹp! Chẳng trách Vương gia lại sủng ái người như thế!”

      sao?

      Nhưng chỉ là “Sủng” chứ ”.

      Mặc Sương cười cười , bên tai bỗng chốc lại vang lên câu của nam nhân đó, da trắng như tuyết, nõn nà như sứ, biết vì sao, gương mặt lại lần nữa ửng hồng.

      “Nô tỳ ban nãy có nghe Vương gia Vương phi bị trúng độc?” Linh Lung đỡ nàng ngồi dậy, thuần thục giúp nàng thay áo.

      Vốn muốn cùng người ngoài cuộc bàn về vấn đề này, song lại nghĩ nàng ta là thiết thân nha hoàn của Lãnh Kỳ Túc, hơn nữa vừa rồi khi hai người chuyện, cũng có ý giấu diếm, cho nên nàng bèn “Ừ” tiếng.

      “Có phải vì cổ phải bị thương, mà cả tay phải và chân phải đều cử động được, còn có, miệng vết thương bắt đầu thối rửa?”

      Mặc Sương ngạc nhiên, nhất thời dám tin, nàng ta có thể ra tất cả tình trạng của nàng sai chút gì.

      “Ngươi biết đây là độc gì sao?”

      Linh Lung lắc lắc đầu, mắt khẽ tối lại, cúi đầu than tiếng, “Nô tỳ chỉ là trước đây có nghe qua, lúc Vương gia cùng Thập nhất Vương gia chuyện từng nhắc đến loại độc này. Nhưng nô tỳ dám khẳng định cho nên dám bừa”

      sao, ra ta nghe thử!” Mặc Sương khó khăn kiềm chế nỗi kích động trong lòng.

      “Tương truyền, lúc Tiên đế còn tại vị, Người ra lệnh cho vị thái y họ Phong ở Thái y viện chế tạo ra loại độc này. Lúc đó Người dùng nó để đối phó với những phạm nhân chấp pháp ở thiên lao. khi trúng phải độc này, trước tiên miệng vết thương lở loét, bên tay chân cử động được. Nếu trong thời gian dài được uống thuốc, chức năng của bên thân đó dần dần mất , giống như tai, mắt, gan, phế, thận,... Kèm theo đó, miệng vết thương càng ngày càng loét rộng hơn, hậu quả rất khó lường!”

      Qúa tàn nhẫn!

      Nếu như toàn thân bị tê liệt làm gì, đằng này chỉ khiến bên của người đó còn nguyên vẹn.

      thế gian này, có gì tàn nhẫn hơn việc để người sống trong trạng thái bên tràn trề sức sống, bên đầy rẫy tuyệt vọng?

      “Vậy thuốc giải có ?” Mặc Sương nâng mắt nhìn nàng ta, cố gắng hết sức để khiến bản thân được bình tĩnh, thế nhưng, trái tim lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và mãnh liệt đó khó có thể khống chế được.

      LỜI TÁC GIẢ:
      Ngủ gật a:yoyo65:, cần cà phê a:yoyo2:

      LỜI TRANSLATOR:
      trở lại, ăn hại hơn xưa :ex10:. Vô hồi gây cấn đầu tiên òi nha, mong ủng hộ nhiều hơn :063:
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    3. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :058:CHƯƠNG 29. MŨI TÊN HAI CON NHẠN:058:

      “Vậy thuốc giải có ?” Mặc Sương nâng mắt nhìn nàng ta, cố gắng hết sức để khiến bản thân được bình tĩnh, thế nhưng, trái tim lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và mãnh liệt đó khó có thể khống chế được.

      “Thuốc giải...” Linh Lung mím chặt môi , sau khi do dự hồi lâu mới trả lời, “Cái này nô tỳ cũng biết, nghe đồn khi Tiên đế băng hà, cũng cùng năm mà Võ đế- đương kim Hoàng thượng- đăng cơ, người ta điều tra ra Phong gia có ý đồ mưu phản. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, muốn chém hết cả nhà họ Phong. Song vào đêm trước ngày Thánh chỉ ban xuống, nhà họ Phong bất ngờ xảy ra trận hỏa hoạn lớn, cả nhà già trẻ lớn bé, mười mấy mạng người đều chôn thân nơi biển lửa. Vì thế, thuốc giải cho loại độc “Bán diện thương” [1] này cũng theo họa diệt môn kia mà biến mất. Nô tỳ cũng hiểu vì sao Vương phi lại có thể trúng độc này nữa.”

      [1] 半面殇: nửa gương mặt bị phá hủy.

      Nàng ta vừa vừa nhìn sắc mặt Mặc Sương, lúc sau lại nhàng mỉm cười an ủi nàng, “Hoặc dã, loại Vương phi trúng phải là loại độc khác, chỉ do nô tỳ lắm lời thôi.”

      Bán diện thương, bán diện thương.

      Mặc Sương mím chặt môi, phải hay lòng nàng hiểu .

      Bây giờ, Phong gia chẳng còn, ý là thế gian này còn thuốc giải? Hay cách khác...

      Dật ca ca quyết đập nồi dìm thuyền như thế, rốt cục vì cái gì?

      được, nàng phải gửi chim chích chòe đến hỏi y cho ra lẽ.

      “Linh Lung, gọi thêm hai người nữa đến đây, đỡ ta về U Mai uyển. Bây giờ thân thể ta ô uế thế này, sao có thể ở mãi Vũ Mặc hiên của Vương gia?”

      “Nhưng mà... như thế ổn ạ? Vương gia lúc về nhất định trách mắng nô tỳ.” Linh Lung vô cùng khó xử .

      “Là ta cương quyết muốn , liên can gì đến ngươi cả!”

      Dưới kiên quyết của Mặc Sương, Linh Lung còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng đồng ý.

      Ban đêm, giờ Tý, mặt trăng lên cao.

      Trong U Mai uyển, vẫn có đó ánh đèn.

      Bách Hợp, tay chống đỡ phần đầu ngừng lắc lư, hai mắt khép hờ, ngồi bên thư án ngủ gật.

      Mặc Sương nằm giường động đậy, hai mắt mở to, song ánh mắt lại vô hồn, còn thần trí trôi về tận đâu.

      Nàng quả nhiên trúng phải độc “Bán diện thương”.

      Dật ca ca thế nhưng bảo nàng đừng nóng vội, trong tay y có thuốc giải, chắc chắn để nàng xảy ra chuyện gì.

      Còn lý do là vì y phát , Phong thái y cùng hai người con nam nữ của ông ta chưa chết. Trận hỏa hoạn đó chẳng qua do họ thấy chuyện xấu bại lộ nên tự mình phóng hỏa nhằm che mắt thiên hạ.

      Hơn nữa y còn nghi ngờ, người báo tin cho Phong gia, đồng thời giúp họ trốn chính là Lãnh Kỳ Túc.

      Cho nên y mới bất đắc dĩ khiến nàng mạo hiểm lần này.

      Chỉ cần Lãnh Kỳ Túc có thể làm ra thuốc giải cứu nàng, điều đó đồng nghĩa với việc cấu kết cùng Phong gia. Nó chỉ vạch trần vỏ bọc “lánh đời”, “nhàn hạ” kia thực chất để che đậy tâm tư xấu xa của mà còn có thể chứng minh người nhà họ Phong vẫn còn sống. Tất cả, chỉ cần lưới bắt trọn.

      Hay cho kế mũi tên trúng hai con nhạn!

      Mặc Sương cười khổ, kế này quả cao tay, nhưng e là nàng phải khiến y thất vọng rồi.

      [​IMG]

      :064:CHƯƠNG 30. VẪN PHẢI NHẪN NẠI:064:

      Mặc Sương cười khổ, kế này quả cao tay, nhưng e là nàng phải khiến y thất vọng rồi.

      Trong lòng Lãnh Kỳ Túc, vị trí của nàng so với hai từ quan trọng còn xa lắm. Tên nam nhân đó tuyệt đối vì nàng- nữ nô, mà mạo hiểm đến nhường ấy.

      Lúc sáng ở Vũ Mặc hiên, phải chốc về ngay sao?

      Vậy mà cho đến tận bây giờ, trở về đâu? Hoặc dã trở về nhưng đến U Mai uyển của nàng mà thôi.

      Dù là cái trước hay cái sau ý tứ cũng quá ràng, hề quan tâm nàng.

      Nghiêng đầu nhìn ánh nến lay lắt thư án, lúc mờ lúc tỏ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được bi thương, bi thương của con cờ, để mặc người ta điều khiển.

      Trong ván cờ này, tiến hay lui đều do nàng quyết định, mà người chơi cờ, thế nhưng lại xuống tay chút do dự.

      Ngày sáu tháng tư, khí trong lành, ngoài cửa sổ là vô vàn tiếng chim hót cùng hương hoa cỏ.

      Mặc Sương ngồi dựa giường, há miệng đón lấy từng muỗng thuốc bổ Bách Hợp đút cho, chầm chậm nuốt xuống, gương mặt vô cùng ảm đạm.

      Từ sau ngày đó, nàng còn nhìn thấy Lãnh Kỳ Túc lần nào nữa. đến, nàng cũng bảo Bách Hợp mời, họ giống như đạt được khế ước ngầm, lại giống như giận dỗi.

      Những nữ nhân ngày trước xu nịnh, thường xuyên tặng đồ cho nàng, khi nghe tin nàng trúng độc, lại thêm thái độ quan tâm của Lãnh Kỳ Túc, người nào người nấy đều tránh nàng như tránh dịch bệnh, thậm chí lúc ngang qua U Mai uyển, chỉ hận thể đường vòng.

      “Bách Hợp, cực khổ cho ngươi rồi”, Mặc Sương mím mím môi, nay nàng lâm vào bước đường cùng, chê bai, bỏ mặc nàng vẫn chỉ có nha đầu này mà thôi.

      “Vương phi người thế nô tỳ dám nhận. Chỉ cần người nhanh chóng bình phục, nô tỳ mãn nguyện lắm rồi!”

      Bình phục?

      Mặc Sương cười khổ, dựa vào gì để bình phục đây?

      Mặc Sương biết rất , độc trong cơ thể càng ngày càng nặng, vết loét cổ từ từ lan xuống bả vai, ngay cả Bách Hợp mỗi ngày giúp nàng thay y phục đều kiềm được cắn ngón tay bật khóc.

      Chỉ có con chim chích chòe than kia, giống như vĩnh viễn biết mệt mỏi là gì, cứ thế bay lượn trong viện, bay vòng quanh mệt rồi, nó bay vào phòng, đậu trước giường nàng mà kêu chim chíp ngừng.

      Nàng hơi nhếch khóe môi trắng bệch, cũng như nó bắt đầu hồi tiếng chim chíp.

      Dật ca ca, tai phải của muội còn nghe thấy gì nữa rồi.

      Sương nhi, cực khổ cho muội, nỗi khổ của muội Dật ca ca phải hiểu, song hy vọng lại ở trước mắt... Chúng ta vẫn cần nhẫn nại.

      Tháng tư ngày mười sáu, mây đen giăng ngợp trời, thế nhưng hạt mưa nào rơi xuống.

      Tâm tình của Mặc Sương như thời tiết u ngoài kia, bị đè nén đến nỗi còn thở được nữa.

      Mười ngày lại cứ thế trôi qua, con cờ như nàng lại cứ thế đơn độc trong U Mai uyển vắng lặng này tự sinh tự diệt.

      Hai nam nhân giữ thuốc giải, kiên quyết lộ diện, chỉ bảo nàng nên nhẫn nại.

      Mắt phải của nàng cũng mù rồi, da thịt cổ và vai lở loét đến còn gì, thậm chí còn mơ hồ lộ ra màu xương trắng.

      Áo ngoài cũng thể nào mặc được nữa, chỉ có thể mặc độc chiếc yếm thân. Tuy ôm lấy chiếc mền gấm thượng hạn, nhưng biết vì sao nàng luôn cảm thấy ngủ đủ ấm.

      “Bách Hợp, tiết xuân năm nay lạnh !”
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    4. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      Như mấy bạn cũng biết dạo gần đây tình hình chính trị có phần căng thẳng, mà mình cũng có đôi chút thất vọng.... Cho nên mình sẽ ngưng thôi edit trong thời gian tới, đến khi nào vụ này có hướng giải quyết và bản thân có thể đối diện với nó bằng thái độ tốt hơn, mình sẽ tiếp tục. Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua, chào thân ái :nod:
      ChrisCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      HE(?) Là sao đây sợ lọt hố rồi buồn lê thê quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :