1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Thích nam chính tính cách như vầy quá ><

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 33: Cùng ăn
      Những người khác sửng sốt, còn Trình Diệu lại đột nhiên bình tĩnh lại, thái độ như nghe chuyện cười: “ Ngươi khiêu chiến ta?”

      “ Đúng.” Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng đó, “ Nhìn ngươi truy sát vất vả, ta cho ngươi cơ hội quang minh chính đại.”

      Đúng như tiểu ma nữ , dong dài lãng phí nước miếng làm gì, bằng đấu trận, ai thắng người đó đúng.

      Trình Diệu lạnh lùng hỏi: “ Cũng chạy trốn?”

      Trình Tử Xuyên: “ Vốn ta hề trốn, là người có bản lĩnh mà thôi.”

      “ Được! Vậy ta muốn xem ngươi…”

      “ Diệu nhi!” Huyền Dự chân nhân cắt lời , lập tức nhìn về phía Trình Tử Xuyên, vẻ mặt bí hiểm, “ Đệ tử môn hạ của ta sợ khiêu chiến, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, động thủ có lẽ ổn…”

      Lâu Nguyệt Đồng liếc cái biết có ý gì, xì tiếng: “ Có phải ngươi thấy đồ đệ của ngươi phải đối thủ của Trình Tử Xuyên, sợ mất mặt nên định bảo hoãn đến vài năm sau?”

      Hai mắt Huyền Dự chân nhân nheo lại, ấn tượng đối với tiểu ma nữ trực tiếp tụt xuống mức thấp nhất.

      “ Nha đầu vô lễ nhà ngươi cũng khá lắm, hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!” vung tay áo cái, linh khí cường đại cuồn cuộn kéo đến nhưng có ý đả thương người, chỉ ỷ vào thân phận mình, muốn làm tiểu ma nữ xấu mặt.

      Lâu Nguyệt Đồng dùng Tam Tài Châu Tiên giới, thân thể bị tổn thương, pháp lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng sợ Huyền Dự, chỉ lo lắng thân phận mình bị bại lộ, rước lấy phiền toái cần thiết.

      “ Huyền Dự sư thúc, người tới là khách!” Chưởng môn phất tay phá giải thế công, cũng ngăn cản Lâu Nguyệt Đồng động thủ.

      Sắc mặt Huyền Dự trở nên rất khó coi: “ Tại sao hôm nay chưởng môn lại thiên vị người ngoài? Hai người này có thiệp mời, tại sao tính là khách? Ta đường đường đứng đầu ngọn núi, lại thể dạy dỗ tiểu nha đầu vô lễ?”

      Chưởng môn đáp: “ Huyền Dự sư thúc, phải ta thiên vị người ngoài, mà hai người này ra là khách quý của Cửu Nguyên Sơn ta…”

      “ Ai mời, tại sao ta biết?”

      Nhìn vẻ mặt cực kì tin tưởng của Huyền Dự, chưởng môn bỗng cười tiếng, chỉ về hướng, ung dung : “ Thanh Gia tiểu sư thúc!”

      Huyền Dự mặt liền biến sắc, kinh ngạc : "Thanh Gia?"

      Những người nghe hai mắt lóe sáng, ào ào mở miệng - -

      “ Chưởng môn, Thanh Gia sư thúc tại có khỏe ?”

      “ Tại hạ ngưỡng mộ lâu, có thể bái phỏng Thanh Gia tiền bối ?”

      “ Tại hạ cũng muốn thăm hỏi…”

      Nhìn chuyện này là biết, tại người có danh tiếng lớn nhất Cửu Nguyên Sơn phải Trình Diệu hay Tần Tiêu, phải Huyền Dự chân nhân, thậm chí cũng phải chưởng môn, mà là người thần bí khó lường xưng truyền thiên hạ - Thanh Gia tiểu sư thúc!

      thân đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà tỏa sáng, bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, người tốt có thể sống, người xấu nhất định phải chết.

      Thanh Gia kinh tài tuyệt diễm cơ hồ thành đối tượng tất cả các tu sĩ đều muốn noi gương, mặc kệ quan hệ chính tà, ngay cả đám ma tu bên kia cũng phải phần nào kính trọng nàng.

      “ Cảm ơn chư vị quan tâm, tiểu sư thúc bình an, cũng quay về Cửu Nguyên Sơn. Nàng thích gặp người ngoài, mong chư vị thứ lỗi.”

      Tính tình của Thanh Gia mọi người đều biết , vừa rồi chỉ là thăm dò, nghe vậy tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng quá thất vọng.

      Chưởng môn lại : “ Huyền Dự sư thúc, vị đạo hữu này là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc.”

      Huyền Dự nhíu mày, thầm nghĩ: “ Trong Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia là người thần bí nhất, vô cùng đáng kiêng kị. Trước kia chưa từng nghe nàng giao hảo với ai, nhưng tên Trình Tử Xuyên này lại phiền toái…”

      trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng : “ là khiêu chiến nên chậm trễ, tháng sau có được ?”

      Trình Diệu chắp tay đáp: " Vâng, sư phụ."

      Trình Tử Xuyên: “ Có thể, tháng sau ta đến Trình gia, chuyện nơi nào, giải quyết ở nơi đó.”

      Trình Tiện nghe được địa điểm, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng vẽ ra đường cong cổ quái.

      Trình Tử Xuyên hoàn toàn đếm xỉa xung quanh, thản nhiên khoát tay với chưởng môn, mỉm cười : "Đa tạ, cáo từ."

      Phó Diễn Chi tung linh khí trung rời cùng họ, chút cũng nhìn Tần Tiêu. Tấn Tiêu đứng sau lưng Trình Diệu tuy mặt đổi sắc nhưng lòng bàn tay từ từ siết chặt .

      Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.

      Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"

      Lâu Nguyệt Đồng: "Ta muốn gặp mặt Thanh Gia."

      Phó Diễn Chi xếp hàng: "Ta cũng muốn gặp."

      “ Ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngu ngốc đứng bên !” Tiểu ma nữ đẩy Phó Diễn Chi ra.

      “ Vì sao ngươi có thể gặp mà ta lại thể? Làm người cần tuyệt tình như thế chứ!” Phó Diễn Chi cười hì hì , “ Biểu đệ, ngờ ngươi còn biết Thanh Gia tiểu sư thúc. Nàng trông như thế nào? Có xinh đẹp như trong truyền thuyết ? Tính cách sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng: Ngu xuẩn!

      Nàng liếc mắt: “ Thế nào, bị tiểu tiên nữ từ chối, muốn thay lòng đổi dạ?”

      Nhắc đến Tần Tiêu, trong lòng Phó Diễn Chi cảm thấy như bị bắn mũi tên, bả vai chùng xuống, yên lặng ngồi xuống.

      Trình Tử Xuyên đồng ý nhìn Lâu Nguyệt Đồng, Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi: “ yếu đuối! Cái thứ tình tình ái ái kia đúng là phiền toái!”

      Phó Diễn Chi phục: “Ngươi thích Tử Xuyên sao?"

      Trình Tử Xuyên giương mắt, Lâu Nguyệt Đồng "Lạch cạch" tiếng, bẻ xuống góc của linh khí…

      Bầu khí quang đãng lại vì câu kia mà đột nhiên trầm xuống.

      Lâu Nguyệt Đồng hình như nghĩ, đưa tay lên nghịch tóc, cười mà như cười đáp: “ khẳng định là thứ thức ăn mà ta thích nhất, cũng rất nghe lời, hề phiền toái.”

      Thức ăn tiểu ma nữ thích = tiểu biểu đệ Trình Tử Xuyên?

      Phó Diễn Chi đơ rồi, biết nên khóc hay nên cười.

      Phó Diễn Chi: "Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"

      Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh: “ Ta thích ăn cam.”

      Phó Diễn Chi: "..."

      “ Ta thích.” Tiểu ma nữ rất thích chống đối , duỗi tay biến ra quả cam, cố ý đưa lên miệng cắn cái, bộ dáng như thứ nàng gặm phải quả cam, mà là thịt Trình Tử Xuyên!

      Trình Tử Xuyên: "..."

      Tiểu ma nữ cúi người, cầm quả cam cắn dở lắc lư trước mặt , cười đến là giảo hoạt, khí ngột ngạt bỗng dịu nhiều.

      Trình Tử Xuyên đột nhiên bắt lấy tay nàng, cũng cắn cái.

      Lâu Nguyệt Đồng: "..."

      Trình Tử Xuyên nhíu mày, lắc lắc đầu : "Ăn ngon."

      Tiểu ma nữ ngẩn ngơ, đôi mắt to xinh đẹp lóe lên sát khí, đưa tay cấu véo cổ : “ Ta thay đổi, được ăn, phun ra!”

      Trình Tử Xuyên : “ Bẩn.”

      “ Hừ!” Tiểu ma nữ cười lạnh, nhắm bụng đánh ra quyền, “ Ta đánh cho ngươi phun ra!”

      Trình Tử Xuyên nhàng né qua, nửa người ló ra bên ngoài linh khí, vỗ cái lại nhàng đứng thẳng lại, tay đón lấy quả đấm của nàng. Tiểu ma nữ thấy vậy, nhấc chân đạp… Hai người này, cứ thế đánh nhau cái linh khí bé xíu của Phó Diễn Chi.

      quả cam =.=

      Phó Diễn Chi trợn mắt há hốc mồm: Các ngươi mẹ nó đùa ta à! Quan trọng là các ngươi… các ngươi hôn gián tiếp rồi nha! ! !

      Chương 34: Cố nhân

      Dọc đường , Phó Diễn Chi bị hai người kia chọc cho mù mắt.

      người lười nhác “ Ta đánh mệt rồi”, người còn liền dừng tay, đưa vai đến gần.

      người rầu rĩ nhàm chán”, người còn lại ăn ý “ Lại muốn chơi cái gì?”

      người kiêu ngạo “ Hừ, đói”, người còn lại dường như tập mãi thành thói quen duỗi tay qua “ Cắn ”.

      Hai tên này vừa đùa giỡn, vừa cãi nhau, lại còn vừa liếc mắt đưa tình!

      Phó Diễn Chi yên lặng nhìn trời rơi lệ, có ai nhớ ra vừa thất tình ?

      Cho đến khi về Thiên Lâm Thành, được Hoa Hoa Hóa đứng chờ chạy đến ân cần hỏi han, Phó Diễn Chi mới cảm nhận được tia ấm áp của mùa xuân.

      Kết quả, Hoa Hoa Hóa vừa mở miệng ra liền hỏi: “ Phó huynh, ngươi đoạt lại tiểu tiên nữ của ngươi sao?”

      Trái tim Phó Diễn Chi trong nháy mắt bị chọc thành cái sàng: “Hoa huynh, ta thất tình."

      Tô Duyên hết lần này đến lần khác thêm vào: “ Ngươi rồi sao? đơn phương hơn ba năm, gấp rút giúp người ta cái này, đưa người ta cái nọ, đến thân thiết, ngươi chạm vào tay người ta lần nào chưa?”

      Toàn thân Phó Diễn Chi tràn ra loại khí chất thể nổi, xoay người rời .

      "Chao ôi? Phó huynh ngươi đâu vậy?"

      “ Ta muốn tự tử.”

      phải chỉ là nương thôi sao, đừng nghĩ quẩn. , huynh đệ bồi huynh uống rượu, say về!”

      Hoa Hoa Hóa nhiệt tình như thế cũng khiến người ta yên tâm chút.

      Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng: “ tháng trôi qua rất nhanh, ta muốn bế quan, ngươi…”

      “ Giải quyết nhóm Cửu Nguyên Sơn, lại đến tháng ước hẹn, ngươi đem ước định của chúng ta đặt ở đâu?” Lâu Nguyệt Đồng biến sắc, “ Sợ là ngươi quên rồi.”

      quên.” Dạo này toàn là tiểu ma nữ giúp giải quyết vấn đề, ngược lại chính mình lại luôn gặp chuyện, việc của nàng cũng bị chậm lại, Trình Tử Xuyên , “ Ta luôn nhớ kỹ chuyện này, nhất định xông vào núi đao biển lửa cùng ngươi.”

      Lúc nhìn sang tiện thể thêm vào chút áy náy, nở nụ cười sâu, làm băng tuyết của nàng chợt tan ra.

      Tô Duyên đứng bên nhìn, đột nhiên cảm thấy ôn nhu.

      Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu: " Cười cái gì mà cười, khó coi chết được!"

      Tô Duyên: Là đẹp đến mù cả mắt mới đúng chứ!

      Trình Tử Xuyên gật đầu thu lại nụ cười: “ tháng này nên chạy loạn.” Dù sao nàng cũng là tiểu ma nữ, bản lĩnh gây chuyện là giỏi nhất, ngày trước còn có thể làm loạn cùng nàng nhưng bây giờ phải bế quan, pháp lực của nàng lại chưa hồi phục, gặp phải cường địch rất nguy hiểm.

      Lâu Nguyệt Đồng: " Ngươi dám quản ta?"

      dám.” Trình Tử Xuyên biết nghe lời đổi giọng, “ nên chạy loạn, được ?”

      Lâu Nguyệt Đồng chà tay: “ Ngươi dụ dỗ trẻ con ba tuổi à? Còn dám dùng giọng điệu này nữa ta cắt lưỡi ngươi!”

      Ai, Trình Tử Xuyên cùng nàng tiếng người: “ Dám gây phiền toái ta chặt chân ngươi!”

      Lâu Nguyệt Đồng chụp tay qua liền bị bắt được, còn thuận tay xoa xoa đầu nàng. Nàng trợn mắt, chỉ nhìn nàng, ý bảo – phải nghe lời đấy. Thân ảnh biến mất tại chỗ, biết chạy bế quan chỗ nào.

      “ Trình Tử Xuyên, dám quay lại ta làm thịt ngươi!”

      Nhìn thấy bộ dạng xù lông tức giận của tiểu ma nữ, Tô Duyên thầm nghĩ: “ ràng là cố ý. Lâu nương sợ rằng tháng này cũng chỉ nghĩ đến chuyện mắng chửi , tâm tư đâu nghĩ đến chuyện khác…”

      Quả nhiên, tiểu ma nữ ngày nào cũng lôi cả họ Trình Tử Xuyên ra mắng trận, Tô Duyên nghe đến lỗ tai cũng muốn rỉ sắt.

      Phó Diễn Chi chịu đựng được vài ngày phất tay chào tạm biệt, chạy biến!

      Nhưng thực tế, sau khi Trình Tử Xuyên bế quan, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy hình như có người theo dõi nàng. Nàng cố ý dạo khắp Thiên Lâm Thành, cảm giác này những biến mất mà còn càng thêm mãnh liệt.

      thân ảnh mặc áo bào đen theo sát Lâu Nguyệt Đồng, chú ý chuyện mình ra khỏi thành, nhưng sau khắc, thiếu nữ váy đen đột nhiên biến mất.

      Người mặc áo bào đen bỗng chốc dừng chân, quay đầu nhìn xung quanh.

      dây xích đen bỗng đánh tới, im hơi lặng tiếng từ phía sau quấn chặt cổ .

      Tiểu ma nữ cầm xích đen trong tay, thần sắc lạnh lùng, sát khí tràn ngập quanh thân từ lâu: “ Vài ngày nay để ngươi phải cực khổ theo dõi rồi.”

      Người mặc áo bào đen đột nhiên giãy dụa nữa, quay về phía nàng lạy cái: “ Tại hạ là vì bất đắc dĩ, mong ma quân thứ tội!” Đây là giọng của nam nhân trẻ tuổi.

      Lâu Nguyệt Đồng nheo mắt: “Ngươi là ai?"

      Người kia bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy tà khí: “ Cửu U Môn Chủ, Thương Nhai.”

      vậy mà lại chút do dự báo địa chỉ nhà, Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu: “ Địa bàn của ma tu tại nhân giới, Cửu U Môn... Tại sao ngươi biết ta?”

      “ Cửu Nguyên Môn có cách thông với Tiên giới, Cửu U Môn đương nhiên cũng có cách liên lạc với Ma giới.” Thương Nhai cong môi cười, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâu Nguyệt Đồng, “ Tin đồn và danh tiếng của Nguyệt ma quân lưu truyền lâu, tại hạ vẫn luôn mong muốn được gặp mặt. Ngài bị phong ấn bảy trăm năm, trong những năm đó, Ma chủ vẫn luôn tìm cách phá giải phong ấn để cứu ngài. Mấy tháng trước, ta nhận được thông báo của Ma chủ, biết Ma quân thức tỉnh, liền tìm tung tích của ngài.”

      Ma chủ tìm nàng?

      “ Người đứng đầu Ma giới…” Lâu Nguyệt nhíu mày, nàng vẫn nhớ được rất nhiều chuyện về Ma giới, kể từ khi dùng Tam Tài Châu đánh ra chưởng Tiên giới, nàng có thể cảm nhận được những mảnh vụn ký ức dần hội tụ.

      “ Ma chủ tại vị chết trong tay ngài, về sau… Ma giới có Ma chủ mới, Ma chủ tại tên là - - Lâu Dịch Dương.”

      Trong đầu Lâu Nguyệt Đồng chợt lóe lên vài hình ảnh, nàng nhàng buông tay, xích đen cổ Thương Nhai liền biến mất.

      Đồng tỷ tỷ, Đồng tỷ tỷ.

      Nàng nhớ đến đứa bé con đó.

      Đó là lần duy nhất nàng thiện tâm, cứu đứa con trai duy nhất của đời Ma chủ trước. Đứa bé kia vừa giảo hoạt vừa thông minh, cũng có vài phần phong độ của nàng, có lẽ thấy nàng mạnh nên liên tục theo nàng, dần dà cũng có chút tình cảm.

      gọi nàng là tỷ tỷ, người khác đều cho rằng là đệ đệ của nàng, về sau nàng thuận miệng đặt cho cái tên “ Dịch Dương”, quan hệ hai người rất thân cận, cũng có chút tình cảm chị em ruột.

      Lâu Nguyệt Đồng nghĩ đến chuyện Lâu Dịch Dương trở thành Ma chủ tại nhiệm, còn ngừng tìm nàng.

      Nhớ lại chuyện năm đó, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, tiểu tử kia cũng có chút bản lĩnh.

      “ Ta thể ở đây lâu, nếu bị những tu sĩ chính đạo kia phát .” Thương Nhai nhìn mặt mà chuyện, thấy nàng còn tức giận liền chắp tay cười , “ Tại hạ còn rất nhiều chuyện phải bẩm báo, mong Ma quân trước đến Cửu U Môn chuyện, nếu Ma chủ có thể gặp ngài hẳn rất mừng rỡ.”

      Lâu Nguyệt Đồng quan sát từ xuống dưới: “ Đây phải chân thân của ngươi?”

      Thương Nhai ngờ nàng có thể phát , gật đầu giải thích: “ Từ khi Cửu Nguyên Môn lấy sông Định Giới làm biên giới, định ra ước định, hai bên đều thể tự ý vượt giới. Nếu ta dùng chân thân đến đây nhất định kinh động Cửu Nguyên Sơn nên đành dùng hóa thân có thực lực thấp kém. Nhưng Ma quân yên tâm, khi ngài đến biên giới, tại hạ trực tiếp truyền tống đến Cửu U Ma Môn, cần lãng phí nhiều sức lực.”

      trắng ra, tuy có ước định sông Định Giới nhưng hai thế lực lớn đều có tính toán riêng, bên thông với Tiên giới, bên thông với Ma giới. Chỉ cần Thiên Bi còn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, hai phe để tiếp tục duy trì hòa bình cũng vạch mặt nhau.

      “ Ngươi suy nghĩ rất chu toàn.” Lâu Nguyêt Đồng liếc cái, thản nhiên , “ Nhưng tại ta .”

      Ánh mắt Thương Nhai lóe lên, chậm rãi : “ Tại hạ có nghe chuyện ngài và đạo tu có quan hệ thân thiết, thứ cho tại hạ thẳng, chỉ lợi dụng ngài mà thôi.”
      tart_trung, Xu trần, cobevotam19 others thích bài này.

    3. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 35: Xung đột

      Lâu Nguyệt Đồng nghe Thương Nhai xong liền lơ đễnh cười tiếng, lạnh lùng : “ Ta cũng chỉ lợi dụng mà thôi, ngươi nghĩ gì?”

      Tiểu ma nữ đúng là tiểu ma nữ, cách phản bác lại câu kia khiến Thương Nhai dám thêm.

      “ Vậy tại sao Ma quân…”

      “ Ngươi nên hỏi chuyện của ta, hơn nữa ta thích bị theo dõi, nếu như có lần sau, ta mặc kệ ngươi là môn chủ cái gì, nhất định giết tha.” Lâu Nguyệt Đồng , “ Ta tự Cửu U Môn nhưng phải bây giờ, ngươi quay về với Lâu Dịch Dương…”

      còn chưa xong, hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, cực nhanh vụt sang nơi khác, chỉ nghe thấy tiếng nổ khổng lồ, nơi họ vừa đứng hoàn toàn biến dạng.

      Mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt vây quanh họ, nhìn quần áo có thể biết đây là đệ tử chính phái, cũng phải chỉ môn phái.

      “ Cách cái cổng thành cũng có thể ngửi thấy hơi thở của ma tu, lão phu biết ngay bên này có vấn đề!” Trong đám người kia có lão nhân cầm hồ lô rượu, ngụm khí lão phun ra biến thành quyền lửa bốc lên dưới chân Lâu Nguyệt Đồng và Thương Nhai, vung tay, hạt giống y phục nhanh chóng biến thành dây leo khổng lồ, xuyên qua quyền lửa trói hai người lại.

      Lâu Nguyệt Đồng càng giãy giụa, dây leo trói càng chặt, tránh thoát!

      “ Ma quân…” Thương Nhai cúi đầu kêu tiếng, đặc biệt dùng hóa thân đến đây cốt để tránh chính đạo vây công, ngờ vẫn bị phát .

      Lâu Nguyệt Đồng thoáng nhìn , ý bảo tạm thời yên tâm, chớ nóng vội.

      “ Lão nhân, tại sao ngươi bắt bọn ta?”

      “ Các ngươi phải là ma tu sao?" Lão nhấp ngụm rượu, chỉ chỉ vào đám người bên cạnh, “ Lão phu bắt các ngươi lấy tiền thưởng.”

      Thiên hạ rộng lớn quả nhiên thiếu thứ gì lạ, Lâu Nguyệt Đồng nghe được lí do này liền cười cười.

      Lão nhân cẩn thận quan sát Thương Nhai, lắc đầu : “ Người bên cạnh ngươi vừa nhìn biết là nha đầu giết người ít, ngược lại hơi thở của ngươi chút cũng lộ ra ngoài, lão phu phân biệt được ngươi có phải ma tu hay , nếu bắt sai người, ta thả ngươi!”

      “ Làm bạn với ma đầu có thể là người tốt sao?” Bên cạnh có người khinh thường , “ Nhìn nàng ta bộ dáng xinh đẹp ngây thơ thế kia, chừng lại là nữ ma đầu vừa già vừa xấu.”

      Tu chân giới có nhiều tu sĩ vì muốn trú nhan mà từ thủ đoạn nào, bề ngoài của Lâu Nguyệt Đồng có hơi khác lạ, suy đoán của người này cũng là có chứng cớ.

      Nhưng những lời này lại động chạm vào vết thương của nàng.

      Tiểu ma nữ giương mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt: “ Cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi lại biến mình thành rễ hành.”

      Những tu sĩ chính đạo nàng từng gặp cho đến nay đều tệ, vốn nàng cũng muốn gây thêm chuyện nhưng cái tên cầm chổi lông gà kia lại dám chọc vào nàng, làm tính xấu của nàng bùng nổ!

      Nàng vung tay, khói đen tản ra đánh tan hỏa thế, dây leo nứt toác tiếng động, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng, nàng cầm xích đen trong tay đâm thẳng vào tim kẻ kia, ngay lập tức, ngực xuất cái lỗ to đùng như cái động.

      Lão nhân uống rượu sắc mặt đại biến, xông đến ngăn cản nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh, xích đen vung lên, trong nháy mắt xuyên qua mấy tu sĩ, định quay đầu nghênh đón công kích của lão nhân lại đột nhiên cảm giác pháp lực của mình hơi yếu – là thương thế vẫn chưa hồi phục sau khi nàng dùng Tam Tài Châu!

      Lão nhân kia đương nhiên cũng phát , nhân cơ hội đó liền ra tay. Lão ngưng ra đạo phù chú, bắn về phía ấn đường của nàng. Lâu Nguyệt Đồng mặc kệ việc pháp lực ngưng trệ, tay bắt lấy đạo phù rồi nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ nghe thấy tiếng động như tiếng lửa đốt vào da thịt, nàng cúi đầu nhìn, lòng bàn tay có thêm vệt cháy do bị bùa chú đốt mà thành.

      "Xú lão đầu!"

      Lão nhân kia nhìn xung quanh thấy ai còn thở, vừa ân hận vừa phẫn nộ: “ Quả nhiên là ma nữ lòng dạ độc ác! Lão phu nên mềm lòng giữ lại mạng cho ngươi!”

      Thực lực lão nhân này đơn giản, có thể sánh bằng chưởng môn của Cửu Nguyên Sơn kia! Lâu Nguyệt Đồng còn lòng dạ nào muốn dây dưa với lão, định rời nhưng lại phát toàn thân còn chút pháp lực!

      Nàng mở to mắt, thấy Thương Nhai vọt đến trước mặt giúp nàng ngăn cản kích, hóa thân nhìn nàng cái, ra tiếng - - Cửu U Ma Môn xin đợi Ma quân đại giá.

      Đúng lúc này, người bỗng ra trong ngân quang sáng chói tựa như ánh trăng xanh rực rỡ, trong sáng như gương.

      “ Sao?” Lão nhân kia liên tiếp lui về phía sau, kinh ngạc nhìn sang, "Ngươi là..."

      Đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà lấp lánh trong ánh mặt trời.

      “ Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia.”

      bàn tay kéo vai Lâu Nguyệt Đồng về phía sau. Bạch y nữ tử mang mặt nạ đưa mắt nhìn những đệ tử chính phái nằm chết xung quanh, hơi thở tựa hồ lạnh vài phần.

      “ Ngươi? Ngươi từ đâu xuất ?” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, cảm thấy kỳ quái khi có thể gặp Thanh Gia ở nơi này, “ Nhìn ta kiểu đó làm gì?”

      Thanh Gia hỏi: " Là ngươi giết?"

      Lâu Nguyệt Đồng cũng cãi cọ: " Đúng vậy, sao?"

      Thấy nàng dường như chẳng có chút áy náy nào, Thanh Gia đột nhiên giơ tay điểm cái, tiểu ma nữ kịp chuẩn bị, trừng mắt ngã xuống, được Thanh Gia ôm vào lòng.

      Lão nhân kia ngược lại cử động, đầy hứng thú đứng bên nhìn: “ Hóa ra là Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn, thất kính thất kính! Ngươi đến đây là muốn bảo vệ tiểu ma nữ này sao?”

      .” Thanh Gia thản nhiên , “ Ta chọn ngày đến Thiên Linh Tông.”

      Mấy đệ tử vừa chết là người của Thiên Linh Tông, Thanh Gia những lời này, nghĩa là những người tiểu ma đầu giết đều tính lên đầu nàng.

      Lão nhân càng thêm cảm thấy kỳ quái: “ Tin đồn , Tru Tà kiếm xuất bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, ngươi cảm thấy nàng ta là thiện?”

      “ Thiện ác phụ thuộc vào Tru Tà Kiếm, mà phụ thuộc vào suy nghĩ của ta.”

      Lão nhân sắc mặt có chút cổ quái nhìn nàng chằm chằm.

      Thanh Gia tránh né, lẳng lặng mặc quan sát, gió mát trăng thanh, yên tĩnh như nước.

      Hồi lâu, lão nhân khoát tay áo, lại đưa hồ lô rượu lên miệng: “ Mà thôi mà thôi, lão phu cũng muốn động thủ với ngươi, là trời tính cả, ngươi mang nàng , lão phu vẫn tin tưởng vào danh tiếng Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn. Chỉ là ma nữ này hề thiện tâm, có hai ắt có ba, ngươi đối tốt với loại người này, sớm muộn cũng làm liên lụy đến danh tiếng của ngươi.”

      Thanh Gia cũng giải thích nhiều, gật đầu thăm hỏi, mang tiểu ma nữ rời .

      “ Thanh Gia của Cửu Nguyên Sơn…” Lão nhân chậc chậc buông tiếng thở dài, cầm hồ lô rượu say khướt chạy , “ quan tâm, lão phu muốn tìm đồ đệ…”

      Lâu Nguyệt Đồng vừa tỉnh lại nhìn thấy thanh kiếm Tru Tà, nó được đặt ở bên, lành lạnh, nghiêm túc mà hoa mỹ giống như chủ nhân của nó, yên tĩnh lãnh đạm, đạo phục hay mặt nạ đều che hết được phong thái tuyệt thế vô tận.

      Lần nào cũng làm tiểu ma nữ nhớ đến người khác.

      Vì thế, tiểu ma nữ nổi giận tạm thời đè xuống ngột ngạt kia, nhàng đứng dậy đến cạnh Thanh Gia, khom lưng, đưa tay muốn giật mặt nạ của nàng xuống.
      tart_trung, noair, cobevotam20 others thích bài này.

    4. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Nghi nghờ aaa

    5. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 36: Chân tướng

      “ Ngươi làm gì?”

      Thanh Gia nhạy cảm mở mắt, nhanh chóng bắt lấy tay Lâu Nguyệt Đồng, thanh trong trẻo như nước lại lạnh lẽo như hầm băng, càng nghe càng thấy rùng mình.

      Tay Lâu Nguyệt Đồng cách mặt nạ quá gần, bị phát cũng xấu hổ, lập tức đổi khách thành chủ: “ Vì sao ngươi đánh ngất ta?”

      “… Phiền toái.” Thanh Gia đè bàn tay lộn xộn của nàng xuống, trong lòng bàn tay trắng nõn đó lên vết tích bị thiêu, vì thế mà đột ngột trở nên xấu xí.

      Lâu Nguyệt Đồng cũng nhìn thấy nhưng hề quan tâm, rút tay về lắc lắc, hừ tiếng, ngửa mặt : “ Xú lão đầu, lần sau gặp lại ta vẽ lên mặt vài chục vết đao chém.” xong mới chú ý đến lời của Thanh Gia, lập tức trừng nàng, “Phiền toái? Ngươi ai phiền toái?"

      Thanh Gia đáp, khuôn mặt bị che kín nhìn tâm tình. Nàng cầm tay Lâu Nguyệt Đồng, tay áo trắng tinh chạm vào ngăn cản vết thương lan rộng: “ Đừng cử động.”

      Lâu Nguyệt Đồng Đồng chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực như bị lửa thiêu, dường như muốn lột của nàng lớp da. Nàng nhíu mày, cố rút về nhưng lại bị Thanh Gia đè lại: “ Nhịn chút."

      “ Ngươi định làm gì?”

      “ Người ngươi gặp phải là kẻ quái nhân, nhân xưng Tửu Phong Tử, kỹ năng sử dụng đạo phù xuất thần, tại có thể coi như đứng đầu tu chân giới. Chỉ là tính an phận, thích trà trộn vào phố phường bình thường, phần lớn tu sĩ chỉ nghe qua danh tiếng chứ rất ít người có thể nhận ra .” Giọng của Thanh Gia bình thản như nước, “ Ngươi bị hạ rủa.”

      Lâu Nguyệt Đồng gắt lên: “ Cũng có chút bản lĩnh!”

      Thanh Gia lắc đầu, ống tay áo lướt qua bàn tay nàng mềm như mây, mang theo chút ngứa ngáy. Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy tự nhiên, lúc sau rút tay lại thấy bàn tay trắng nõn như ban đầu, chút vết tích của việc bị thiêu cũng còn nữa

      Nàng thử vận chuyển linh khí, pháp lực quanh thân mặc dù vẫn ngưng trệ nhưng còn cảm giác bị đạo phù trói buộc.

      Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, vui mừng nhưng mạnh miệng: “ Ai cần ngươi giúp?”

      Thanh Gia giận, cầm lấy Tru Tà Kiếm, lẳng lặng đứng dậy: “ Ta đây, ngươi bảo trọng.”

      Bạch y ngân kiếm, nhiễm bụi trần.

      Lâu Nguyệt Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thầm nghĩ: “ Thanh Gia xác thực rất giống Trình Tử Xuyên, chỉ là người lạnh lùng nghiêm túc, người lịch tao nhã…”

      Cũng biết tiểu ma nữ trong khắc kia nghĩ gì, bật ra khỏi miệng: “ Trình Tử Xuyên!”

      Bước chân Thanh Gia bỗng chững lại. Hai mắt Lâu Nguyệt Đồng khẽ nhíu, lóe lên tia sáng nguy hiểm, chưa kịp thu về thấy nàng xoay người, lạnh nhạt : “ Xem ra quan hệ các ngươi rất tốt, có cần ta truyền tin cho , bảo đến đón ngươi ?”

      Tự nhiên đến cực điểm, hề có chút sơ hở.

      " cần, bế quan." Lâu Nguyệt Đồng hời hợt trả lời, bỗng nở nụ cười ngọt ngào, “ Tại sao ngươi luôn đeo mặt nạ?”

      Thanh Gia liền giật mình, đưa tay sờ mặt nạ: “ Thói quen mà thôi.”

      Lâu Nguyệt Đồng càng vô tội cười cười, chậm rãi tới, ngẩng đầu : “ Dù sao ngươi cũng giúp ta, ta rất tò mò, có thể cho ta nhìn mặt ngươi ?”

      Thanh Gia nghe vậy nhìn nàng lâu, lâu đến mức Lâu Nguyệt Đồng còn duy trì nổi dáng vẻ tươi cười nữa, lúc này nàng mới nghiêng đầu, chẳng đồng ý cũng chẳng từ chối.

      Lâu Nguyệt Đồng kiễng chân, bỗng chốc đưa tay lấy mặt nạ xuống.

      Địa phương ảm đạm này bỗng nhiên bừng sáng, câu “sắc mặt rực rỡ” ai đó , đến bây giờ nàng mới biết quả nhiên là .

      Đó là khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục, mềm mại của nữ tử mà mang theo lạnh lùng khí, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt trong veo u buồn, hàn khí ngàn trượng khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Lâu Nguyệt Đồng lui bước, đột nhiên im lặng.

      Trình Tử Xuyên tư dung song tuyệt, quả là cảnh đẹp ý vui nhưng tuyệt đối giống nữ nhân, mà Thanh Gia mặc dù khí nhưng ai nhìn cũng ra nữ tử, cho dù họ có giống nhau đến mấy nhưng lúc này, Lâu Nguyệt Đồng cũng có cách nào cho rằng họ là cùng người.

      Nghĩ lại cũng đúng, nàng và Trình Tử Xuyên có khế ước thượng cổ, khi đứng trước Thanh Gia lại xuất loại cảm ứng này. Nàng chỉ suy đoán bằng trực giác, mặc dù đây là lần đầu tiên trực giác của nàng mắc sai lầm.

      Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại xuất cảm giác mơ hồ khó thể .

      Thanh Gia : “ Thế nào?”

      ra Lâu Nguyệt Đồng thấy Thanh Gia rất thuận mắt, chỉ là lúc trước hoài nghi nàng và Trình Tử Xuyên là cùng người nên thái độ mới trở nên phức tạp. Nếu hoài nghi sai, thái độ của nàng trở nên hiền hòa hơn nhiều, trả mặt nạ cho Thanh Gia, cười cười : “ thế nào cả, quả nhiên là đại mỹ nhân, lúc trước đắc tội nhiều, ngươi đừng trách móc.”

      Thanh Gia nhìn nàng cái, tiếp nhận mặt nạ đeo lên, cũng gì đến thay đổi thái độ của nàng.

      “ Ngươi giúp ta lần, ta coi ngươi là bằng hữu, về sau nếu có chuyện cũng có thể tìm ta hỗ trợ.”

      Lâu Nguyệt Đồng hề phát giác, tuy tâm tình của nàng đối với Trình Tử Xuyên vô cùng phức tạp, nhưng đối với người khác lại hết sức đơn giản, thuận mắt kết giao, vừa mắt trực tiếp động thủ.

      Mắt Thanh Gia chợt sáng lên, vuốt cằm : “ Cáo từ.”

      Lâu Nguyệt Đồng cũng khoát tay, ngồi xuống điều tức lúc rồi quay về Thiên Lâm Thành.

      Gió thổi qua, mặt nước theo đó nhộn nhạo rung động, dưới ánh sáng mặt trời, những gợn sóng lấp lánh, cùng trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh rì tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

      Thanh Gia đứng bên hồ, Tru Tà Kiếm được thu hồi, thân đạo phục trắng như tuyết, toàn thân chỉ có duy nhất miếng ngọc bội có thể coi là trang sức đeo bên hông, nhìn qua có gì lạ, nhìn kỹ lại hết sức huyền diệu.

      Lặng im hồi lâu, Thanh Gia cầm ngọc bội lên, điều làm người ta ngạc nhiên là, quần áo của nàng, thân hình của nàng, dung mạo của nàng chẳng mấy chốc liền thay đổi, khi tháo mặt nạ xuống lần nữa hoàn toàn biến thành người khác.

      Áo tơ trắng tinh sạch , thanh sam mịt mờ, dáng người cao thẳng sáng như ngọc thụ, đầu chỉ cài cây trâm gỗ, dung mạo thanh nhã, tuyệt thế tao nhã giống hệt Thanh Gia, nhưng lại là nam nhân.

      Lục quang lóe lên, Phù Tang xuất bên cạnh, khuôn mặt che giấu được vẻ kinh ngạc, quan sát lúc, ánh mắt rơi xuống miếng ngọc bội kia, sắc mặt dần dần biến đổi, thấp giọng hỏi: “ Đây là…”

      Dương Bội. Tương truyền Minh giới có gốc Tịnh Đế Liên, có thể ngưng ra từ trong thân hoa viên ngọc, linh vật hiếm thấy trong thiên địa, gọi là Dương Bội. Ngọc bội này có thể biến đổi dương, thay đổi hơi thở, thần ma đều nhìn thấu.” Trình Tử Xuyên mặt mày trầm tĩnh, nhanh chậm giải thích.

      “ Vậy ngươi tại sao…” Phù Tang nên lời, chợt nhớ tới chuyện mười ba năm trước. Năm đó tự bạo bản thể, che chở Phó Tiếu Lăng mang Trình Tử Xuyên rời , Phó Tiếu Lăng sớm qua đời, vậy Trình Tử Xuyên mười ba năm sau trở thành người như thế nào?

      Năm đó kinh mạch đứt từng khúc, căn cốt bị đoạt, hồn phách yên, sao có thể đến bước này?

      lại nhìn về phía Trình Tử Xuyên, chỉ cảm thấy mình như nhìn đám sương mù, thể nắm bắt.

      Nhưng Phù Tang cũng tỏ ra khiếp sợ hay khó tin, chỉ thở dài: “ Ngươi có rất nhiều bí mật, Tử Xuyên. Ta sao cả, có thể kiên nhẫn chờ ngươi tình mười ba năm nay, còn có tiểu ma nữ kia nữa… Ngươi vừa rồi còn… Lấy tính tình của nàng, nếu phát ra ngươi lừa nàng, hậu quả rất nghiêm trọng.”

      Phù Tang vừa vừa giật giật khóe miệng, rất giống như nhìn thấy ngày tận thế.

      Nhắc đến chuyện này, Trình Tử Xuyên cũng hiếm thấy lộ ra vẻ mặt khó xử, cũng thở dài : “ Ta lừa nàng.”

      Phù Tang rất tán thành gật đầu: “ Ngươi chỉ làm nàng mơ hồ.”

      Trình Tử Xuyên: "..."

      Chương 37: Xuất quan

      Phù Tang vậy, nhưng Trình Tử Xuyên thể vì tiểu ma nữ tức giận mà phá loạn kế hoạch của chính mình, chạy đến trước mặt nàng ra chân tướng.

      cần thân phận Thanh Gia này, hoàn toàn thể bại lộ. Trừ Phù Tang biết chuyện này ra, ngay cả Cửu Nguyên chưởng môn cũng biết Thanh Gia và Trình Tử Xuyên, từ đầu đến cuối đều là người.

      Phù Tang sờ cằm trầm tư: “ Ta sớm nhắc ngươi đừng quá thân cận với tiểu ma đầu, tính tình kia của nàng, dính vào tốt, khi chọc phải liên tục gặp phải phiền toái!”

      Trình Tử Xuyên đáp: “ Cơ duyên xảo hợp.”

      Phù Tang lắc đầu : “ tại đành phải bước tính bước, nếu ngươi muốn giấu, chưa chắc giấu được.”

      “ Đúng vậy.” Thần sắc Trình Tử Xuyên thay đổi nhưng lại dần dần siết chặt ngọc bội tay, nhắm mắt lại khẽ thở dài.

      Phù Tang nhìn thấy toàn bộ, thầm nghĩ: “ Tử Xuyên, ngươi lại chưa từng phát … ngươi đối với nàng sớm vượt qua quan hệ hợp tác cùng nhau sao?”

      Lâu ngày sinh tình, lời ấy sai.

      đến khế ước thượng cổ, chỉ cần dựa vào việc hai người mọi mặt đều ưu tú, hấp dẫn lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng đây là kiếp, phải là duyên.

      Phù Tang yên lặng thầm, lên tiếng nữa, thân vào trâm gỗ.

      Trình Tử Xuyên khẽ nhíu mày đứng trầm ngâm tại chỗ rất lâu, đến khi mặt trời lặn, ánh chiều tà mờ mịt chiếu lên khuôn mặt, mới hoàn hồn bừng tỉnh, xoay người biến mất.

      Sau hôm đó, Lâu Nguyệt Đồng an phận hơn rất nhiều, cả ngày dạo khắp nơi trong Thiên Lâm Thanh.

      Tô Duyên cũng biết nghĩ thế nào mà đối xử với nàng như muội muội, phàm là thứ nàng thích hai lời mua mua và mua, mua nhiều đến mức lần nào cũng kéo đến đống người chài kéo khiến Tô Duyên tiền nhiều thế lớn buồn bực đến cực điểm.

      Lâu Nguyệt Đồng phải là người biết phân biệt tốt xấu, quan hệ với Tô Duyên tốt lên rất nhiều.

      Sau khi Phó Diễn Chi từ Cửu Nguyên Sơn quay trở lại, Hoa Hoa Hóa bồi uống rượu mấy ngày mấy đêm, cuối cùng uống đến ói cả ra, dù là tu sĩ cũng phải nằm liệt giường vài ngày. Sau khi tỉnh lại, Phó Diễn Chi kiên quyết nhắc đến chữ “rượu” lần nào nữa.

      Hoa Hoa Hóa là người hoạt bát, thể ngồi yên được chỗ, mắt thấy tâm tình Phó Diễn Chi tốt liền kéo làm nhiệm vụ thám hiểm.

      Chuyện thiên chi kiêu tử của Cửu Nguyên Môn nhận được lời khiêu chiến, Huyền Dự chân nhân ra ước định tháng sớm truyền khắp toàn bộ tu chân giới chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.


      Đến xem trận đánh này, hoặc để xem Trình Diệu của Trình gia trở thành trò cười, hoặc để xem Trình Tử Xuyên biết tự lượng sức mình.

      Nhiều người rỗi việc còn đến Trình gia xin bái thiệp để được xem cuộc chiến, lúc đầu Trình Tiện còn cự tuyệt, về sau do ngăn được nên liền dứt khoát mở rộng cửa chính khiến người từ khắp nơi đổ về, Trình gia nhộn nhịp.

      Nội các của Phi Diêm Các thể so với những cây cột chạm trổ bên ngoài nhưng lại được xây dựng tinh xảo cách khác biệt, cầu bắc ngang ao nước, kỳ hoa dị mộc thứ gì cũng có.

      Thiếu nữ váy đen ngồi cầu , tay cầm viên linh châu, đưa lên trước mặt đánh giá. Viên linh châu đó là Thiên Tinh Giang, bàn tay trắng nõn của nàng như thể cầm trong tay cả bầu trời sao, tỏa sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.

      Nhưng ánh sáng đó thể chói lọi bằng chính bản thân nàng, mái tóc dài hơi xoăn bồng bềnh như dòng nước, dung mạo ngây thơ nhưng thể che hết khí chất mị hoặc, chỉ sợ đến khi nàng khôi phục bộ dạng mang vẻ đẹp khuynh thành, phong thái tuyệt diễm.

      “ Đây là Thiên Tinh Giang của Trình gia?” Tô Duyên thầm than tiếng, che giấu tâm tình, cười hỏi.

      Lâu Nguyệt Đồng gật gật đầu, tiện tay đưa tới: " Ngươi muốn sao?"

      Dù hiểu tính tình của tiểu ma nữ, Tô Duyên cũng kinh hãi phen: “ Nhưng đây là tiên khí…”

      Lâu Nguyệt Đồng nhún vai, chỉ cần nàng muốn, đừng món tiên khí – vật đối với nàng cũng đáng giá lắm, ngay cả thần khí cũng có thể tiện tay đem tặng. Tỷ như năm đó nàng vơ vét được bộ khôi giáp của Ma chủ đời trước liền đem tặng Lâu Dịch Dương, bộ khôi giáp kia có lực phòng ngự kinh người, thần tộc phá cũng rách.

      “… Ngươi vẫn nên cầm , chừng có lúc hữu dụng.” Tô Duyên cười vui vẻ đẩy về, “ Ta là quản Phi Diêm Các, bảo bối rất nhiều.”

      Lâu Nguyệt Đồng để ý, thu về tiếp tục ngắm.

      tháng sắp qua rồi, Trình đạo hữu còn chưa xuất quan sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng bóp viên linh châu trong tay cái, hừ lạnh: “ Ai biết!”

      Tô Duyên thầm nghĩ: “ Nhìn xem, thái độ đối với Trình Tử Xuyên quả nhiên khác đối với những người khác, cái người này, vừa gặp phải chuyện tình cảm ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng bằng…”

      “ Ngươi lo lắng?” Tô Duyên cười tủm tỉm trêu chọc nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, định bùng nổ bỗng dừng lại, thu lấy Thiên Tinh Giang nhìn về hướng, bĩu môi : “ ra rồi.”

      Tô Duyên thuận theo ánh mắt của nàng nhìn qua, quả nhiên thấy người chậm rãi đến, thanh sam mơ hồ, dường như cùng cảnh sắc xung quanh hòa thành thể, lại như bước ra từ bức họa, tao nhã cao dật, đất thiêng sinh hiền tài.

      Cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, và Lâu Nguyệt Đồng quả thực hoàn toàn trái ngược, yên tĩnh mà thanh nhã làm Tô Duyên khỏi nhớ đến câu – chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ thể tiếp cận.

      Vừa nghĩ như thế, nàng thấy tiểu ma nữ đứng dậy chạy tới, hung hăng dẫm cái. Trình Tử Xuyên vừa rồi còn như suy nghĩ gì đó liền chững lại… lãnh đạm hay gì đều còn.

      Tô Duyên: "..."

      Đổi góc độ mà , hai người này đúng là tuyệt phối – lăn qua lăn lại xem người nào chết trước.

      Trình Tử Xuyên để ý đến dấu chân mới mẻ xuất chân mình: “ Ngươi hoan nghênh ta bằng điều này?”

      Lâu Nguyệt Đồng ngờ lại đạp trúng, vui vẻ hếch cằm, có chút đắc ý: “ Bắt ta đợi lâu như vậy, ngươi nên để ta hả giận.”

      Trình Tử Xuyên có chút bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm nàng lời nào.

      Lâu Nguyệt Đồng: " Nhìn cái gì?"

      Trình Tử Xuyên ung dung trả lời: "Mấy ngày gặp, phong thái của đạo hữu ngày càng được cải thiện.”

      Lâu Nguyệt Đồng đáp: “ Khỏi cần khen, ta có thể hiểu đây là lời chế giễu?”

      “ … Ngươi luôn đem lời biến thành dối, dối biến thành ?”

      Lâu Nguyệt Đồng liền vuốt tay: “ Ta chỉ biết, phàm là lời từ miệng ngươi phun ra đều phải lời .” Dừng chút, nàng hơi nhướn mày cười , “ Đúng rồi, trong lúc ngươi bế quan ta có gặp người, ngươi đoán xem là ai?”

      đoán được.” Trình Tử Xuyên hời hợt trả lời, thuận tay xoa đầu nàng cái, đến bên cạnh cây cầu chào hỏi Tô Duyên, Tô Duyên cười tiếng coi như đáp lễ.

      đáng , mặc dù ngươi rất giống Thanh Gia nhưng nàng tốt hơn ngươi nhiều!” Lâu Nguyệt Đồng giữ tay , lườm cái.

      Thần sắc Trình Tử Xuyên trong nháy mắt có chút cổ quái, hồ nghi : “ Ngươi cảm thấy… Thanh Gia rất tốt?”

      “ Đương nhiên.” Từ khi biết Thanh Gia và Trình Tử Xuyên phải người, Lâu Nguyệt Đồng cũng giấu ghét, “ Ngươi chưa thấy qua dung mạo của nàng khi bỏ mặt nạ xuống sao?”

      Trình Tử Xuyên biến sắc lắc đầu.

      Lâu Nguyệt Đồng lập tức hớn hở, giọng nghe thế nào cũng thấy vô cùng vênh váo lớn lối: “ Ta thấy qua rồi! Chính xác là đại mỹ nhân, các ngươi biết nhau lâu như thế, vậy mà ngươi vẫn chưa được nhìn qua diện mạo của nàng? A, quá đáng tiếc."

      Đậm vị chế giễu!

      Trình Tử Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút đau bụng.

      Cái này phải gọi là - - tự làm tự chịu .
      tart_trung, Xu trần, noair17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :