1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Có gì sai góp ý nha mọi người, tui cảm ơn nhiều lắm lắm.
      ☆, Chương 19: Thiếu niên (mười)

      Lăng Hiểu bắt đầu khổ công thêu thùa, chuyện này làm ít người ngạc nhiên rớt cằm.

      Là người được chú ý trong trường, Lăng Hiểu luôn tạo cho mọi người ấn tượng là thời thượng, kiến thức rộng rãi, luôn luôn là dẫn đầu thời đại mới, tuy rằng thông thạo cầm kỳ thi họa, nhưng mà bây giờ lại giống như các cổ đại vậy.

      Làm của thời đại mới, tôn sùng vật Tây Dương, xem thường truyền thống Trung Quốc, loại bỏ cái cũ cơ bản trở thành loại hình thái, các của thời đại mới chỉ chú ý tự do, dân chủ, giải phóng cá tính, lại nghiêm khắc phê phán các lấy "nữ giới", "nữ tắc" làm phương châm sống, ngay cả thêu thùa cũng từ bỏ, cho rằng đó là thú vị, cũ kỹ, trói buộc phụ nữ này nọ. Nay nhìn thấy Lăng Hiểu là người tinh thông ngữ lại cầm chỉ thêu thùa như những thời cổ đại còn chăm chỉ cần mẫn tập thêu, chỉ khiến cho bạn bè thể hiểu nổi, mà ngay cả chú Bạch cho dù là luôn hướng về giáo dục truyền thống Trung Quốc cũng vô cùng khiếp sợ.

      ít người mượn chuyện này chế nhạo Lăng Hiểu khuất phục truyền thống cũ, mà Lăng Hiểu hoàn toàn xem những lời chế nhạo đó như gió thổi bên tay, mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn, vẫn im lặng bất động. sớm qua cái tuổi để ý dư luận gì, đời trước những lời đồn đãi độc ác hơn gấp trăm ngàn lần cái này đều trải qua, nay chỉ là những lời đồn đại bé, thậm chí thể khiến cho lòng dao động hay lo lắng.

      Lăng Hiểu đời này chỉ sống vì mình, chỉ vì mình, cho nên chỉ cần là điều mà nhận định, hăng hái làm tới cùng, cho dù có xảy ra chuyện gì nữa cũng thể ngăn cản bước chân .

      Lăng Hiểu phải khiến mình trở nên lớn mạnh, đầu tiên là muốn mượn "thế" của Tam gia, nay có cơ hội tốt như vậy, cho dù thế nào cũng thể bỏ qua.

      sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lăng Hiểu quyết định chuẩn bị hai phần quà tặng, phần là tranh chữ, có thể tặng trước mặt mọi người, nhưng cũng quá xuất sắc, phần còn lại là túi tiền, tuy rằng được khéo cho lắm, cũng được thích, chỉ là lén đưa cho Tam gia làm quà mừng thôi.

      Tuy rằng chuẩn bị như vậy tốn thời gian và sức lực gấp đôi, nhưng về công về từ đều vô cùng thỏa đáng, được lòng tam gia, cũng bị người ta lên án, nhất tiễn song điêu.

      Duy chỉ có làm cho Lăng Hiểu có chút nóng nảy chính là hình như có tài năng thêu thùa, Lăng Hiểu tự nhận mình coi như có chút khéo tay, lại bị cây kim thêu tra tấn muốn chết. Tay phải cầm kim thêu bị mài nổi lên vết chai, tay trái cả năm ngoán tay bị đâm biết bao nhiêu cái, sưng đỏ lên đến cho dù chạm vào cái gì cũng đau, thậm chí vải còn có vài giọt máu, có thể là khiến người ta kinh sợ.

      Làm cho Lăng Hiểu có chút vui mừng là ở chỗ Gernot cũng được tốt lắm. Lúc trước Lăng Hiểu mua mấy viên đá dùng để tập luyện đều bị khắc đến phải bỏ , Gernot thể lại chạy tàng bảo lâu mua đống vật liệu trở về. Cũng giống như Lăng Hiểu đều bị đâm vào tay chảy máu, hai tay Gernot cũng đầy vết thương lớn của dao khắc để lại, nhìn còn kinh khủng hơn so với Lăng Hiểu. Dù sao cho dù Lăng Hiểu vô ý nữa cũng chỉ bị kim đâm cái, mà Gernot dùng dao để khắc dấu, sắc bén hơn nhiều, trượt dao cái là vết thương.

      Hai đứa bị quà tặng khiến cho khổ thể tả, chuyện này Tam gia đương nhiên là biết được.

      Lăng Hiểu vì có đầy đủ thời gian luyện tập thêu thùa, nhịn đau mà đem giờ dạy của Văn Cẩn tạm thời ngừng lại, mà Văn Cẩn sau khi nghe lý do cũng đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc giúp ở trước mặt Tam gia đòi ít thời gian rảnh cho , để cho tập trung thêu thùa.

      Nếu tam gia biết rồi, Lăng Hiểu và Gernot tự nhiên dám bỏ dở nửa chừng , cho dù trong nội tâm có oán hận việc thêu thùa khắc dấu như thế nào nữa, cũng thể kiên trì làm tới cùng, dù sao điều khiến cho Tam gia vui chính là người gặp khó khăn liền bỏ cuộc.

      thể , thêu thùa là việc rèn luyện kiên nhẫn của con người, Lăng Hiểu khổ luyện mười mấy ngày, cảm thấy mình trở thành hiền thê lương mẫu, tính tình cũng dịu dàng hơn, ngay cả Tống Văn Bân khi nhìn thấy thêu thùa cũng lộ ra vẻ mặt "Người kia là ai vậy? Người nọ là Lăng Hiểu sao?!" hoàn toàn lật đổ hình tượng điêu ngoa ương ngạnh cổ quái trước kia của trong lòng . Mà mỗi lần thấy vẻ mặt Tống Văn Bân như vậy, Lăng Hiểu chỉ muốn lấy kim đâm vào mặt mà thôi.

      Lúc bị thêu thùa làm cho nóng nảy, đương nhiên là phải tìm phương pháp giải trí. Vì thế, Lăng Hiểu cũng nhớ lại phòng trà mà Tống Văn Bân từng nhắc tới.

      Đương nhiên, mục đích thực của Lăng Hiểu phải là phòng trà nghe lịch tao nhã này, mà là người làm bên trong đó - Bạch Hà.

      Tuy rằng lúc Tống Văn Bân giới thiệu, từng Bạch Hà là nghệ sĩ đàn dương cầm trong quán, nhưng thực tế, Bạch Hà chỉ có thể được coi là theo sau lưng nghệ sĩ dương cầm chân chính mà thôi. Dù sao nữa tuy rằng từ theo mẹ học đàn, nhưng tài nghệ đàn của Bạch Hà lại có vẻ non nớt, hơn nữa còn tuổi, cũng nổi danh, có khả năng được trở thành nghệ sĩ dương cầm ở chỗ sa hoa thế này, đôi lúc ngẫu nhiên đàn mấy đoạn, công việc chủ yếu của Bạch Hà là nhân viên phục vụ, phục vụ trà nước cho khách hàng.

      Lúc Lăng Hiểu dẫn theo đường yên nhiên, trương chi nhã chờ đám tiểu thư thế gia vào quán, cũng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hà. Tống Văn Bân đương nhiên cũng có ở đây. ngồi chỗ đàn dương cầm là vị khoảng ba bốn mươi tuổi, khí chất cao nhã nữ tính, tài nghệ tinh xảo, trong khúc nhạc lại chứa đựng tình cảm dồi dào, hổ là nghệ sĩ được trả lương cao mời đến.

      đám người Lăng Hiểu được giữ ở cửa, được nhân viên phục vụ thái độ ân cần mời vào, ân cần hỏi các là muốn ngồi trong phòng trang nhã hay là ngồi bên ngoài, Lăng Hiểu và các bàn bạc chút, quyết định ngồi trong phòng trang nhã, sau đó cười hỏi: "Bạch Hà tiểu thư có phải làm việc ở đây ?"

      "Đúng vậy, mọi người muốn gọi Bạch Hà phục vụ sao ạ?" Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, dò hỏi.

      "Chúng ta và Bạch Hà có quen biết, gọi ấy đến đây ". Thái độ Lăng Hiểu ôn hoà, khiến người ta đối với Bạch Hà có phải là tốt hay . Nhân viên phục vụ đoán được tình huống, tất nhiên dám nhiều lời, khom người dẫn các vào phòng trang nhã đồng thời lại cho người gọi Bạch Hà nhanh chóng đến đây.

      Đợi cho đám người Lăng Hiểu ngồi vào bàn, Bạch Hà ăn mặc giống như nhân viên phục vụ khác cũng vội vàng chạy đến, theo quán tính liên tục xin lỗi, sau đó ngẩng đầu mới nhìn thấy Lăng Hiểu ngồi ở chủ vị lạnh nhạt mỉm cười nhìn ta, cả người ta lập tức lặng .

      " sớm nghe văn bân chỗ này rất tốt, phục vụ ấy cũng rất hài lòng, vì thế hôm nay có thời gian, nên tôi đến đây chút. Lần này do tôi làm chủ, mấy ấy đều muốn xin phục vụ, để cho các ấy vui vẻ mà về" Lăng Hiểu mở miệng , giọng bình thản, êm dịu.

      Tư tưởng trào lưu tự do, ngang hàng chỉ vừa mới phổ biến, đại đa số lòng người vẫn tồn tại quan niệm cấp bậc như trước, chủ là chủ, người hầu là người hầu, quý nhân là quý nhân, bình dân là bình dân. Những lời này nếu là chủ nhân với người hầu, khách quý với nhân viên phục vụ được coi là lễ phép, hiền hòa,nhưng những lời này lại đâm vào chỗ đau của Bạch Hà, đó là địa vị chênh lệch của hai người, mà địa vị của Lăng Hiểu và Bạch Hà chỉ có mà thôi, đó là chủ và người hầu.

      Câu đầu tiên Lăng Hiểu đem quan hệ của Tống Văn Bân và Bạch Hà trở thành khách quý và nhân viên phục vụ, nếu là người bên ngoài nghe có lẽ nghĩ nhiều, nhưng người cố tình, người nghe lại cố ý, trong mắt của Bạch Hà, mọi cử động của Lăng Hiểu đều đem ta hạ thấp, căn bản đặt vào trong mắt, mặt nở nụ cười mờ mịt thị uy làm cho ta ngay cả phản bác hay biểu đạt bất mãn đều thể làm được, chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc, gật đầu đồng ý.

      Thái độ Lăng Hiểu ràng, còn vài vị đại tiểu thư tự nhiên cũng nghe hiểu, sớm vừa mắt Bạch Hà nên các đều nhân cơ hội này làm ta khó xử, các loại trà quý giá, tinh tế soi mói đến thể soi mói hơn được nữa, khiến cho Bạch Hà thể ứng phó nổi, mỗi câu nghe như văn nhã thực ra đều mang theo ý tứ trêu đùa và khinh miệt trong ánh mắt, khiến cho ta cảm nhận mình hoàn toàn hiểu những kiến thức rộng rãi đó, thấy chêch lệch giữa bản thân mình và các tiểu thư của thế gia.

      Lăng Hiểu hơi nâng cằm, mắt hơi nhắm lại giống như thưởng thức tiếng đàn dương cầm, thần thái thanh thản. từ trước đến nay luôn lấy ép buộc người mình thích làm niềm vui, lúc trước là Tống Văn Bân, nay đối tượng chơi đùa của biến thành Bạch Hà, nhìn vẻ mặt đỏ ửng đầy khuất nhục lại nhẫn nhịn thể phát tác của ta, Lăng Hiểu cảm thấy việc mình bị thêu thùa hành hạ cả thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

      Lăng Hiểu muốn để cho Bạch Hà biết, ta và mình rốt cuộc là khác biệt cái gì. Bạch Hà ta chỉ là đứa con riêng được nuôi dưỡng bên ngoài được cưng chiều, mà Lăng Hiểu là tiểu thư chân chính được nuông chiều từ bé, giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh. Cho dù người của ta có nữa dòng máu giống nữa, giữa các cũng khác biệt trời vực, vĩnh viễn có khả năng có ngày ngang hàng với nhau.

      Đây là mịt mờ cảnh cáo, đồng thời cũng là loại khích lệ biến hình, để xem thử có thể tiếp thu được tín hiệu này là người có tính cách thế nào. Nếu Bạch Hà tự biết mình biết ta, có tâm tư khác, an phận mà sống, nhưng nếu như ta vẫn giữ ý định ban đầu bước chân vào Lăng gia, có tâm tư thay thế vị trí đại tiểu thư của Lăng Hiểu, như vậy cảnh cáo này của Lăng Hiểu thể nghi ngờ càng thêm kích động khát vọng của ta, làm cho ta hành động nhanh hơn.

      Nếu là loại người trước, Lăng Hiểu để ý, nếuTống văn bân thích ở cùng ta, để cho hai người họ ở cùng chỗ, dù sao nay đại vị của Lăng Hiểu ở Lăng gia ai có thể dao động được. mà khi là loại người sau.... Lăng Hiểu đương nhiên keo kiệt khiến cho ta nếm thử những chuyện mà phải trải qua ở đời trước.

      thể , đời trước Bạch Hà sở dĩ thành công, nguyên nhân quan trọng nhất chính là ta biết nhẫn, giấu tài. Cho dù gặp ít chế giễu, nhưng cho tới bây giờ Bạch Hà đều thất thố, luôn luôn dịu dàng mềm mại, hình tượng yếu đuối động lòng người. ta càng khó chịu, càng bị chế nhạo, lại càng nhẫn nại thuận theo. Tống Văn Bân càng đồng tình với ta, kính nể ta, mến mộ ta.

      Nay, Bạch Hà thừa nhận mấy vị tiểu thư thế gia này móc, chế nhạo, thái độ ban đầu là mặt đỏ rần, cắn răng nhẫn nại, dần dần về sau bình tĩnh ôn hòa, khiêm nhường lắng nghe, Lăng Hiểu xem đó lúc đó thấy cũng sai biệt lắm, tiếp tục nữa làm tình huống đảo ngược, rốt cục cũng mở miệng ngăn trò khôi hài này lại.

      "Được rồi, những thứ kia tất nhiên bằng trong nhà chúng ta cẩn thận làm, nhưng mà chúng ta chỉ đến đây nếm thử mà thôi, cái hai cái đều soi mói như vậy , người khác biết mấy người kén ăn, còn tưởng rằng mấy người đến đây phá quán người ta đó!" Lăng Hiểu cười , gật đầu nhìn Bạch Hà tỏ ý xin lỗi " cần lo cho các ấy, tôi đại khái cũng nghe , hay để tôi đến thay các ấy thử . Nếu hợp khẩu vị, lần sau các người đến nhà tôi, tôi tự mình pha trà làm bánh, xem như tạ lỗi, như thế có được ?" câu cuối cùng, là với đám người đường yên nhiên, các vị tiểu thư này đương nhiên là cho Lăng Hiểu mặt mũi, cả đám đều cười cười.

      "Nếu em như vậy, chúng tôi nhất định hợp khẩu vị đó!" Đường yên nhiên kéo tay Lăng Hiểu, cười to "chỉ cần có thể ăn đồ do em làm, để chúng ta có lộc ăn, cho dù là dối cũng hối tiếc!"

      Lăng Hiểu cười trừng mắt nhìn liếc mắt cái, sau đó liên tiếp gọi vài món, để cho Bạch Hà ghi lại. Nhìn mấy vị tiểu thư còn lại cũng có vẻ gì là hài lòng, Bạch Hà nhàng thở ra lại có chút thất vọng, tiếng "chờ chút" liền lui xuống.

      "Sao lại để cho ta xuống như vậy chứ? Chúng ta còn chơi chưa đâu!" sau khi Bạch Hà rời khỏi, vị tiểu thư quyệt miệng, bất mãn .

      Lăng Hiểu vô tội trừng mắt nhìn: "Chơi cái gì? Chúng ta là tới uống trà , uống trà còn tính chơi cái gì hả?"

      Nhìn Lăng Hiểu biết là giả ngu hay là ngốc , mấy có chút bất đắc dĩ, thèm che giấu ác ý đối với Bạch Hà, mà Lăng Hiểu làm bộ khuyên nhủ các vài câu, để cho các nên làm khó Bạch Hà quá, lập tức ra nguyên nhân chính là: "Nhìn thời gian chỉ lát nữa Vân Bân tới, nếu thấy các làm khó Bạch Hà, ấy mất hứng!"

      Lập tức, các nghe vậy lập tức im miệng, bỗng nhiên hiểu ra nhìn nhau nở nụ cười.

      Quả nhiên, chờ bao lâu, Tống văn bân và hai người con trai khác cùng vào quán, Lăng Hiểu cười vẫy vẫy tay, để cho bọn họ lại ngồi cùng.
      vk đại ca, 1620thuy, Lim-04037 others thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 20: Thiếu niên (mười )

      Có thể cùng Tống Văn Bân chung với nhau, đương nhiên đều là con em đại gia về các phương diện khác đều tệ, mấy người nam nữ ngồi cùng chỗ, đúng là tuổi trẻ, thời điểm thanh xuân nảy mầm, tiếng tiếng cười cũng rộn ràng hơn.

      Tống Văn Bân bị mấy nửa nửa giỡn trêu chọc ngồi xuống bên cạnh Lăng, Lăng Hiểu nghiêng đầu nhìn cười nhạt, trái với giao ước ban đầu khiến cho Tống Văn Bân thụ sủng nhược khinh. Mà bộ dáng kia lọt vào mắt người khác khiến cho mọi người vừa hân hoan vừa mất mát, đợi cho Bạch Hà mang trà bánh đến, liền nhìn thấy Tống Văn Bân vì bị mọi người trêu đùa mà đỏ mặt, chân tay luống cuống, Lăng Hiểu cũng nhàng cúi thấp đầu, dường như cũng xấu hổ.

      Bạch Hà che dấu vẻ mất mát mặt, đặt khay bàn, bởi vì mới vừa rồi mấy vị tiểu thư xoi mói cách để trà bánh, lần này, ở trước mặt người khác phái, mấy đều biểu thái độ rộng rãi, phong độ, tiếp tục bới móc nữa, làm cho Bạch Hà khỏi có chút oán giận.

      Đợi cho hầu hạ xong đám đại tiểu thư này, Bạch Hà còn chưa kịp hỏi Tống Văn Bân và ba người nam sinh cần gì, chẳng qua là Tống Văn Bân bị mấy quấn quít hỏi chuyện tình cảm, mà với tính cách và giáo dưỡng của cho phép đối với câu hỏi của phái nữ làm bộ như thấy, vì thế chỉ cố thể bớt chút thời gian với Bạch Hà câu "Tất cả như cũ" liền quay dầu lại tiếp tục cùng Trương Chi Nhã bàn luận về đề tài bình sứ.

      Bạch Hà mất mát càng sâu, chỉ phải ghi nhớ gọi thức ăn sau đó rời , sau đó cũng tìm được cơ hội nào chuyện với Tống Văn Bân nữa cả.

      Bởi vì Bạch Hà là nhân viên mà Lăng Hiểu chỉ định phục vụ, cho nên ta cần phải đứng ở bên cạnh để phục vụ, thể rời khỏi, mắt thấy các chàng trai, bàn luận các loại đề tài, mà ta ngại vì thân phân lại vì học thức mà thể nào ngắt lời được, Bạch Hà chỉ cảm thấy ràng mình và Tống Văn Bân cách xa nhau chỉ thước mà giống như xa cả hai thế giới.

      Rất nhiều danh từ nghe hiểu, rất nhiều tri thức biết, nhìn Tống Văn Bân cùng các chuyện trò vui vẻ, Bạch Hà dần dần có chút thất thần, hồi tưởng lúc trước Tống Văn Bân mình tới nơi này luôn nhân nhượng , chuyện cũng trong phạm vi hiểu được, ra phải là giữa bọn họ có khoảng cách, mà là do Tống Văn Bân phong độ đem khoảng cách chênh lệch này giấu , cho tới hôm nay, thần trần trụi này lại phơi bời trước mặt Bạch Hà.

      - - cùng Tống văn bân, từ đầu tới cuối đều là người của hai thế giới, Tống Văn Bân tuy rằng đồng tình thương hại , nhưng căn bản hiểu biết cuộc sống, mà đối với sinh hoạt củaTống Văn Bân cũng hoàn toàn biết gì cả.

      lần này thất thần, dễ dàng gây ra nhiều sai lầm liên tiếp, Bạch Hà liên tiếp phạm sai lầm nhặt, rốt cuộc bị các thuận lý thành chương mà soi mói.

      So với lúc trước, các rụt rè uyển chuyển rất nhiều, giống như Trương Chi Nhã cao ngạo lãnh đạm, chỉ là khẽ nhíu mày, mịt mờ ghét bỏ, tỏ vẻ cần hầu hạ, mà đường yên trong trường hợp đó thoải mái lại thẳng thắn chỉ ra lỗi của lầm, cũng có ý bảo ta lát nữa hãy đến.

      Bởi vì có lỗi trước, mà các cũng có hành động nào thất lễ, Bạch Hà chỉ có thể mặt đỏ liên tục xin lỗi, lại vì ở trước mặt Tống Văn Bân mất mặt mà xấu hổ thôi.

      Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Bạch Hà chảy ra nước mắt nhìn chăm chú mình, phảng phất như cầu xin giúp đỡ, Tống Văn Bân có cách nào ngồi yên chú ý, cười cười giảng hòa: "gia cảnh của Bạch Hà tốt, chỉ vừa mới tiếp xúc với xã hội thượng lưu, đương nhiên thể quen thuộc được, các cậu nên cầu ấy nhiều như vậy". Nghĩ đến Bạch Hà từng biểu ý nghĩ thích và ngưỡng mộ sinh hoạt của giới quý tộc, mà bản thân mình cũng từng đồng ý có thời gian mang lần, Tống Văn Bân khẽ cười , "đợi sau này ấy có kiến thức nhiều hơn, tự nhiên biết phải làm gì".

      "Kiến thức? Làm thế nào mới có kiến thức? mang ta sao?" hỏi với giọng tò mò: "Những nơi đó giống với chỗ này, nếu ai cùng thể vào được!"

      Tống Văn Bân có chút xấu hổ, tuy rằng ban đầu đồng ý cũng có cảm giác thấy ổn lắm, nhưng lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần gật đầu cái liền trở nên vô cùng kinh dị, Tống Văn Bân cũng có chút sợ hãi: "Ách... tôi mang ấy , nhưng ra cũng có gì..."

      Các hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiểu của Tống Văn Bân khẽ mím môi cười, Trương Chi Nhã nhàng cầm ly hồng trà, lạnh lùng nhíu mày : "Mang ta hội sở cao cấp học hỏi kiến thức, chỉ là vì để cho ta làm tốt hơn công việc của nhân viên phục vụ? Đây phải có chút lẫn lộn đến buồn cười sao? nếu chuyện này để cho khách quen của hội sở biết được, biết họ nghĩ thế nào?"

      Nụ cười của Tống Văn Bân trở nên cứng ngắt, lời của Trương Chi Nhã luôn luôn sắc bén, mở miệng thôi, vừa mở miệng liền có những lời khiến người ta nghe có chút chói tai. Nãy giờ sớm vừa mắt Tống Văn Bân đối với Bạch Hà ân cần, nay lại còn ra mặt bênh vực cho Bạch Hà, nên giọng điệu của đương nhiên được tốt lắm, mà những lời này lọt vào tai Tống Văn Bân, cũng khiến ta thể ngờ được.

      Tống Văn Bân khẽ nhíu mày cái, lời phản bác: "Tôi phải có ý này, cần đổi trắng thay đen, đến hội sở phải học tập phải hầu hạ người ta thế nào, mà là vì để tăng lên thưởng thức của bản thân, khí chất và học thức".

      " như vậy, chẳng phải ám chỉ Bạch Hà có thưởng thức, khí chất và học thức sao?" Đường yên nhiên phá lên cười, tuy rằng khẩu khí nghe như đùa, nhưng thực tế lại có chút nể tình nào, lập tức khiến cho Bạch Hà khó chịu cắn chặt môi dưới. Lúc này, Tống Văn Bân cũng ý thức được chính mình dường như sai , tay chân luống cuống, ngay cả muốn mình phải ý này cũng được.

      Lăng Hiểu lộ vẻ giống như xem kịch vui như những người còn lại, vô cùng vừa lòng với ánh mắt của mình khi chọn các có trí tuệ tuyệt luân này, ít nhất lần này thủ đoạn đả kích tình địch vô cùng khéo léo.

      Bất kể các cái gì, Bạch Hà cũng có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng nếu như Tống Văn Bân cũng có ý nghĩ như vậy mà ra, khiến cho Bạch Hà thể nào tiếp tục lạnh nhạt mà chống đỡ được.

      Mặc kệ Tống Văn Bân trong tiềm thức có ý này hay , khi nghĩ nhiều hơn, hơn nữa ta vừa mới ý thức được chênh lệch của mình và Tống Văn Bân, điều này thể nghi ngờ là đại biểu cho ý nghĩ thực của Tống Văn Bân, mà bản thân mình lại bị đối tượng mà mình thích coi thường, làm sao ta có thể chịu được?

      Nhìn Tống Văn Bân cuống quít giải thích, mà mấy chàng trai và cười cười, cho dù là giỏi nhẫn nhịn thế nào, Bạch Hà chẳng qua chỉ là mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, nhiều lần bị các con em thế gia xem thường như vậy, coi ta là trò cười, khiến ta có chút thể nào chịu được.

      Lúc này, đôi mắt long lanh rưng rưng nước mắt, ủy khuất nhìn Tống Văn Bân, Tống Văn Bân lại từ bỏ, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Lăng Hiểu cầu xin giúp đỡ.

      Sắc mặt Bạch Hà hơi cương cứng, mà Lăng Hiểu vừa lòng cười cười, từ đến lớn biết cho Tống Văn Bân bao nhiêu chủ ý, rốt cuộc làm cho ta sinh ra thoái quen chỉ cần có phiền toái hỏi Lăng Hiểu, mà lần này Lăng Hiểu cũng làm cho thất vọng, có chút oán trách nhìn Tống Văn Bân liếc mắt cái, đứng lên về phía Bạch Hà, tập mãi thành thói quen thay dọn dẹp phiền phức.

      Lấy ra chiếc khăn lụa sạch , đến bên cạnh Bạch Hà, ôm Bạch Hà tuy rằng lớn hơn hai tuổi, nhưng lại có vẻ nhu nhược yếu đuối vào trong lòng, Lăng Hiểu bên làm bộ lau nước mắt cho ta, bên nhàng thay Tống Văn Bân lời xin lỗi, càng làm lộ ra quan hệ thân thiết giữa và Tống Văn Bân, phải là quan hệ tầm thường.

      Tống Văn Bân quan hệ vô cùng thân thiết, phi so với tầm thường.

      Bạch Hà tất nhiên biết mình có thân phận để kênh kiệu, cũng ràng là muốn khóc, thầm nghĩ phải bắt chuẩn cơ hội ủy khuất nhưng lại ra vẻ kiên cường phen, làm cho Tống Văn Bân đối với mình càng thêm áy náy, càng thêm xin lỗi. nghĩ tới lại bị Lăng Hiểu phá vỡ, lại khiến ta trở thành uất ức đến mức khóc lóc, còn để cho Lăng Hiểu là tiểu thư thế gia phải bỏ thân phận đến an ủi, xin lỗi nhân viên phục vụ là ta , lập tức mọi người phụ họa theo Lăng Hiểu thiện lương ôn nhu, chuyển biến như vậy khiến cho Bạch Hà kịp trở tay.

      Bạch Hà vội vàng chống đẩy , tỏ vẻ chính mình khóc, sao, Lăng Hiểu lại cố chấp vẫn như cũ lời khuyên giải an ủi, hết lời hay. cho đến khi ánh mắt quản lý nhìn đến, thấy Bạch Hà là công việc của mình, chỉ lo khóc, được tiểu thư thế gia khuyên bảo vẫn như vậy, thậm chí các vị tiểu thư thế gia ở bàn mà ta phục vụ bắt đầu lộ vẻ bất mãn, Lăng Hiểu nhìn thấy vẻ mặt tối tăm hận thể kéo Bạch Hà ra lập tức bóp chết của quản lý, lúc này mới tươi cười đem khăn lụa nhét vào tay Bạch Hà, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

      Nhìn thấy Bạch Hà cầm khăn tay rốt cuộc 'khóc' nữa, Tống Văn Bân nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Lăng Hiểu tràn đầy cảm kích. tuy có chút chủ nghĩa đại nam tử, thích giúp đỡ kẻ yếu, nếu cũng nhiều lần giúp đỡ Bạch Hà điềm đạm đáng này, cũng giữ lời hứa luôn luôn đối xử tốt với Lăng Hiểu khi bị cha mình vứt bỏ, khi đó Lăng Hiểu tuy tỏ ra kiên cường nhưng vẫn mang theo chút 'Yếu ớt', tính tình của có chút trẻ con, có thể tình cờ ngồi chung, nhưng nếu bắt phải đối mặt với các này, có chút chịu nổi.

      So sánh với Bạch Hà thường xuyên khóc lóc, Tống Văn Bân cảm thấy vẫn thích ở chung với người như Lăng Hiểu hơn, luôn độc lập, tự chủ, lạc quan vui vẻ.

      Nhìn Bạch Hà liên tiếp bị nhục, mà Tống Văn Bân bị ngã lần, xin lỗi sau đó cũng dám nhiều lời liên quan đến Bạch Hà nữa, Lăng Hiểu tươi cười như mèo bắt được chuột, thỏa mãn mà tự đắc.

      ra, nếu Bạch Hà có thái độ muốn vươn lên cao như ta , Lăng Hiểu cũng thấy có gì khó hiểu, thậm chí là còn có chút tán thành --- bởi vì bây giờ cũng là người như vậy.

      Chẳng qua, nếu rơi nếu giống như lời ta giẫm lên người khác để thượng vị, cho dù thế nào Lăng Hiểu cũng thể nhịn được.

      phải tất cả người tốt đều có thể chung sống hòa bình với nhau, cũng phải kẻ ác đều là loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mà người tốt và kẻ ác trong lúc nào đó cũng có thể nảy sinh tình cảm sâu sắc. Hết thảy đời người khi gặp gỡ tiếp xúc thực ra đều xem trọng lợi ích của nhau. khi cả hai cùng có lợi trở thành bạn, tương tự khi lợi ích bị xâm hại trở thành kẻ địch, mà Lăng Hiểu cùng Bạch Hà, nhất định là tử địch.

      Đây là cuộc chiến, vô luận là đúng hay sai, đơn giản là công bằng, lập trường của chiến tranh, thắng làm vua, thua làm giắc, kiếp trước là Lăng Hiểu thua, mà kiếp này, trở thành người thắng cuộc, hơn nữa còn thắng vô cùng oanh liệt.
      tiểu Viên Viên, Lim-0403, Thanhhha9 others thích bài này.

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      chương nữa.
      , Chương 21: Thiếu niên (mười hai)

      Trường trung học Hoa và trường nữ trung học Maria là hai trường do người thành lập, chẳng qua trường là do thương nhân quốc thành lập, còn trường là do thầy tu người thành lập, hơn nữa hai trường gần cạnh nhau chỉ cách có bức tường, cho nên quan hệ rất thân thiết, mà ngày cả ngày kỷ niệm thành lập trường đều cùng nhau tổ chức.

      Thực ra, cái gọi là cùng nhau tổ chức chẳng qua là học sinh hai trường tụ tập lại chỗ xem biểu diễn cùng nhau mà thôi, buổi tối còn có tiệc khiêu vũ kiểu , nhưng mà Lăng Hiểu có tính toán trước nên tham gia ngày lễ này, bởi vì ngày sinh của Tam gia càng ngày càng gần, mà thời gian của nhiều lắm --- so với hoạt động trong trường học ngày sinh nhật của Tam gia dĩ nhiên là quan trọng hơn rồi.

      Ngày kỷ niệm thành lập trường được tổ chức vào buổi tối, Lăng Hiểu cùng Gernot bàn bạc xong cả rồi, cũng xem quà tặng mà hai người chuẩn bị. Dù sao hai người đối với tác phẩm của mình cũng phải là tự tin lắm, lại thể tìm người khác thương lượng, cảm thấy rất mất mặt, cho nên cũng chỉ có thể an ủi nhau chút mà thôi.

      - - đương nhiên, trước đó, Lăng Hiểu còn phải có tiết mục ứng phó với ngày kỷ niệm thành lập trường này.



      Lăng Hiểu yên lòng ngồi ở phía sau đài, hai tay vô ý thức nắm chặt. Nhớ tới chính mình tân tân khổ khổ, lao lực mất chín trâu hai hổ mới thêu xong thành phẩm, Lăng Hiểu liền cảm thấy tuyệt vọng, mà khi nghĩ tới đồ vật này phải làm quà tặng cho Tam gia…. Lăng Hiểu cảm thấy hay là mình trực tiếp tìm bức tường đâm chết quách cho rồi.

      Thứ này làm sao có thể đem ra đây? Quả nhiên vẫn là hủy thi diệt tích, sau đó đánh chết cũng thừa nhận là tốt nhất…. Lăng Hiểu nắm chặt hai tay, bắt đầu suy nghĩ.

      "Khẩn trương sao?" Tống văn bân ngồi ở bên cạnh Lăng Hiểu, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt do dự khó có được của co, ôn tồn dò hỏi.

      Lăng Hiểu theo bản năng gật gật đầu, vừa nghĩ tới vấn đề quà tặng, cả người của đều cảm thấy đúng.


      "Em yên tâm, tài đánh đàn của em mọi người đều rất thích, chỉ cần thoải mái, buông lỏng chút là được, cứ đàn như lúc bình thường, nhất định chiếm được ủng hộ của mọi người”. Tống Văn Bân khẽ nở nụ cười, cảm thấy Lăng Hiểu luôn luôn kiên cường kiêu ngạo mà lúc này lại có bộ dạng bàng hoàng mê mang như thế nhưng lại vô cùng đáng , làm cho người ta muốn che chở, “Hơn nữa ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng ở cạnh em, giúp đỡ em”.

      Lăng Hiểu quay đầu nhìn nhìn Tống Văn Bân, sau lúc lâu mới thôi suy nghĩ về quà tặng, hơi gượng cười, gật gật đầu. Tuy rằng điều lo lắng và điều mà Tống Văn Bân an ủi phải cùng việc, nhưng Lăng Hiểu vẫn chấp nhận việc bày tỏ quan tâm của .

      "Ngón tay có đỡ hơn chút nào ?” Tống Văn Bân thấy Lăng Hiểu thả lỏng mười ngón tay, nâng tay lên, có chút lo lắng nhìn những miếng vải băng xung quanh những ngón tay tinh tế kia “ lên sân khấu có vấn đề gì chứ? Nếu như đau em ra, có thể với giáo viên tiếng, hợp tấu đổi thành độc tấu, tuy rằng đàn bằng em, nhưng cũng đủ để ứng phó được”.

      "Chỉ bị thương thôi mà, em mấy quan tâm”. Lăng Hiểu mỉm cười lắc lắc đầu. So với chịu chút thương tích Tống Văn Bân càng làm ngạc nhiên hơn, thủ đoạn mà Tam gia đối với Lăng Hiểu có thể gọi là tâm ngoan thủ lạt, căn bản có đem dạy thành hoặc thành nữ tính.

      Lăng Hiểu biết Tam gia làm như vậy là vì để nhanh chóng trưởng thành, cho nên chưa bao giờ oán giận, cho dù là cầu gì đều cắn răng kiên trì làm đến cùng, mà Lăng Hiểu sớm dưỡng thành thói quen bị Tam gia tàn phá nên tự nhiên đem chuyện mấy ngón tay bị thương trở thành chuyện gì to tát. Đương nhiên, mặc dù thèm để ý, nhưng Tống Văn Bân lại làm cho có cảm giác được trân trọng, cũng làm cho có cảm giác sung sướng.

      Lúc Bạch Hà vào phía sau hậu đài, thấy Tống Văn Bân và Lăng Hiểu nắm tay, nhìn nhau cười, lập tức nụ cười nở môi có chút đình trệ.

      "Tình cảm thanh mai trúc mã từ , quả ai có thể so được”,Đường Yên Nhiên luôn chú ý tình huống giữa Lăng Hiểu và Tống Văn Bân tuy rằng có chút ghen tị, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Bạch Hà, lập tức cảm xúc dâng cao, thờ ơ đến bên cạnh ta, cười cười khen ngợi, “Nghe , quan hệ giữa bọn họ chỉ là thanh mai trúc mã, từ đính hôn với nhau, lại từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, nghĩ lại nếu phải do lần đó, quan hệ của hai người bọn họ chắc cũng thân mật như nay, Hiểu Hiểu lại có ơn cứu mạng với Văn Bân! Trong nguy cấp lại giúp đỡ nhau nên nảy sinh tình nghĩa, cả đời đều thể phai nhạt" Nghiêng đầu, nhìn gò má có chút trắng bệnh của Bạch Hà, Đường Yên Nhiên chút lưu tình kích thích “Có phải làm cho người khác rất hâm mộ hay ?”

      Khéo miệng Bạch Hà cứng đờ mấp máy, người ở xung quanh cười phụ họa, thể gật đầu, sau đó vội vàng xin lỗi tiếp được, đến chỗ Tống Văn Bân và Lăng Hiểu.

      Phía sau, các của trường Trung học Hoa nhìn ta với vẻ lãnh đạm, có tình người, thậm chí là thất lễ bàn luận, bị Bạch Hà bỏ lại phía sau, ta nghĩ phải nhanh chóng ngăn tư thế thân mật của Lăng Hiểu và Tống Văn Bân, phá vỡ bầu khí dường như ai có thể tham gia giữa hai người bọn họ, vội vàng chạy đến thậm chí có chút thất thố.

      Lúc Bạch Hà vừa đến hậu đài, Lăng Hiểu và Tống Văn Bân phát ta, lúc này thấy ta tới, Tống Văn Bân ôn nhu lịch đứng lên gật đầu ân cần hỏi thăm, mà Lăng Hiểu cũng đứng lên theo, đôi tay lại tự nhiên khoác lên khuỷu tay của

      Đời trước, bởi vì Tống Văn Bân đối ta đơn thuần nhưng nóng bỏng, Bạch Hà luôn yên tâm cảm thấy sợ hãi, luôn biểu ôn nhu rộng lượng, thậm chí có gan lấy lui làm tiến mấy lần “bất đắc dĩ” chia tay với ta. Bạch Hà hiểu Tống Văn Bân, biết khó di tình biệt luyến*, cho nên luôn cao ngạo cười lạnh lùng đối đãi với dây dưa với Tống Văn Bân.

      * Di tình biệt luyến: người rồi, sau đó lại ko người đó nữa mà có tình mới.

      Mà đời này, địa vị và thân phận của Lăng Hiểu luôn chiếm ưu thế, lại ma xui quỷ khiến chủ động chiếm được cảm tình của Tống Văn Bân, Bạch Hà đại khái được giống như đời trước, bình tĩnh tiêu sái.

      Tiết mục biểu diễn của Trường Trung học Hoa và trường trung học nữ Maria biểu diễn đan xen lẫn nhau, lại chia làm mấy tiết mục lớn,ví dụ như đàn dương cầm và ca hát xếp chung chỗ, cho nên tiết mục Tống Văn Bân và Lăng Hiểu hợp tấu cách tiết mục của Bạch Hà xa, chẳng qua cái được mọi người chào đón, cái lại bị mọi người soi mói.

      Bởi vì phải biểu diễn, nên chuyện hai ba câu nội dung lại xoay quanh tiết mục của nhau. Bạch Hà xong về tiết mục mà mình chuẩn bị, lại có chút thích và ngưỡng mộ nhìn hai người, khen ngợi : “Quần áo của hai người là đẹp, đặc biệt là Lăng tiểu thư, là làm cho người ta ngưỡng mộ”.

      Tống Văn Bân mặc áo bành tô màu đen, mà áo bành tô màu trắng của Lăng Hiểu là cha Lăng tốn nhiều tiền mời người chuyên môn may. Bộ dáng Lăng Hiểu vốn xinh đẹp, lại thêm luyện võ thành thói quen từ trong xương mang theo vẻ lạnh lùng kiên cường, trong lúc giơ tay nhắc chân giống như thiếu nữ ôn nhu lại mang theo vẻ khí khái của thiếu niên, đứng cùng chỗ với Tống Văn Bân, hài hòa giống như đôi tiên đồng ngọc nữ.

      Mà Bạch Hà bởi vì trong nhà túng quẫn, tìm được bộ quần áo biểu diễn thích hợp, cho nên chỉ mặc đồng phục của trường nữ Maria, tuy rằng đồng phục rất đẹp, nhưng hậu trường là nơi tập trung các loại trang phục và trang sức đẹp rực rỡ, nhìn liền thấy có vẻ là học sinh nghèo khó khăn.

      "Phải ?" Nhìn ra Bạch Hà khó khăn che giấu ganh tỵ, Lăng Hiểu ra vẻ biết lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Thực ra tôi cũng hiểu cần vì lần biểu diễn mà may bộ quần áo mới mắc tiền như vậy, nhưng mà cha tôi lại rất coi trọng nên tôi thể từ chối được, thực là có chút xấu hổ.”

      từng, Lăng Hiểu và Bạch Hà cùng tranh giành người là bạn trai, người con lại chính là cha Lăng. Nếu Tống Văn Bân muốn khoe, Lăng Hiểu đương nhiên nắm lấy cơ hội khoe khoan chút cha Lăng đối với thương thế nào, cưng chiều ra sao --- mặc kệ những cưng chiều, thương này là hay giả.



      Bạch Hà bị câu này của Lăng Hiểu đả kích nên lời, lâu sau mới có thể tươi cười cùng Lăng Hiểu ca ngợi cha Lăng đối với quan tâm thương như thế. Cũng biết là ta nay vẫn chưa trưởng thành, vốn định như vậy nhưng liên tục bị đả kích, có chút xúc động thể khống chế được, Bạch Hà lộ ra vẻ mất mát và biểu tình hâm mộ, giọng : “Đáng tiếc trong nhà tôi có quần áo biểu diễn thích hợp, lại có tiền mua…..”

      Bộ dạng Bạch Hà điềm đạm đáng , làm cho người ta muốn an ủi phen, Tống Văn Bân biết được tình trạng trong nhà ta, vẻ mặt hơi động, vừa định mở miệng an ủi, bị Lăng Hiểu cau mày ngắt lời: “Bạch tiểu thư, như vậy là thỏa đáng”.

      Bạch Hà ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt tỏ vẻ đồng ý của Lăng Hiểu, có chút hiểu ý của .

      "Đầu tiên, đây phải là biểu diễn chính thức, trang phục quan trọng, chỉ cần tiết mục hay, hấp dẫn đều chiếm được thích của khán giả, quá mức chú ý bên ngoài lại khỏi có chút dư thừa, chẳng lẽ Bạch tiểu thư đối với tiết mục biểu diễn mà mình chuẩn bị có tự tin sao?” Lăng Hiểu bộ ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc lại thành khẩn ôn nhu , "Tiếp theo, đồng phục của trường Maria rất đẹp, rất thích hợp với . Bạch tiểu thư cho dù có vui, cũng nên ra như vậy, vậy đem những người mặc đồng phục giống đặt ở chỗ nào? khỏi có chút ngại bần phú. Cuối cùng, mẹ của mình nuôi khôn lớn, mặc dù có biện pháp để cho có cuộc sống giàu có, ít nhất cũng để cho phải lo cơm áo gạo tiền, bởi vì có quần áo biểu diễn liền oán hận, thất vọng, như vậy cũng có lỗi vất vả của mẹ rồi?”

      Bạch Hà gần như bị những đạo lý phức tạp mà Lăng Hiểu làm cho bối rối phản ứng kịp, đợi cho ta phản ứng được vội vàng muốn khóc mà phủ nhận mình có ý này. Lăng Hiểu cũng biết thể làm căng được, lập tức xuống nước, chân thành tha thiết lại có chút luống cuống tay chân tỏ vẻ mình chỉ là nhất thời xúc động mới thôi, quá mức như vậy, quả thực có chỗ đúng, hướng ta xin lỗi đồng thời tỏ vẻ tin tưởng Bạch Hà hoàn toàn có ý nghĩ như vậy.

      Những lời của Lăng Hiểu vốn có chút đạo lý, hơn nữa thái độ nhận sai lại rất tốt, làm cho người ta thể nào trách móc được, nhiều lắm là căm ghét cái ác, chuyện quá mức thẳng thắng mà thôi ---- đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến gia thế thân phận của , hiếm có người nguyện ý vô cớ mà đối đầu với .

      Chẳng qua, tuy rằng Lăng Hiểu thoạt nhìn là đầy áy náy thu hồi lời mới rồi, nhưng người nghe được cũng muốn đem những lời này như gió thoảng bên tai. Đối với người thích, chỉ cần ta bị chỉ trích, mặc kệ lý do gượng ép cỡ nào, mọi người đều nguyện ý đem nó trở thành câu chuyện bàn tán, trà dư tửu hậu truyền ra ngoài.

      Bạch Hà bị Lăng Hiểu làm cho buồn bực, coi tình hình trước mắt chỉ dựa vào tính cách và thân phận khiến ta thể nào phản bác lại được, mà Lăng Hiểu cũng tự nhiên biết ý nghĩ giả bộ đáng thương của ta, nhiều lần ‘khi dễ’ ta. dám tiếp tục đề tài này với Lăng Hiểu nữa, Bạch Hà lại thêm vài câu sau đó chật vật xoay người đến chỗ trường ta, chẳng qua thái độ của bạn học cùng trường với ta có chút phức tạp, đặc biệt hôm nay những nữ sinh mặc đồng phục trường, nhìn qua có chút lãnh đạm.

      Lăng Hiểu trêu đùa Bạch Hà phen, tâm tình lập tức tốt lên, thậm chí ngay cả vấn đề làm phiền lòng là thêu thùa cũng có thể tạm thời vứt sang bên.

      Quay đầu nhìn thái độ biết làm gì của Tống Văn Bân, Lăng Hiểu nhíu mày, trêu chọc : "Như thế nào? Em ta như vậy, đau lòng sao?”

      "Em nghĩ lung tung gì vậy?” Tống Văn Bân khẽ thở dài “ chẳng qua cảm thấy lời kia có chút quá mức nặng nề”. Suy nghĩ chút về những lần ở chung với Bạch Hà trước đó, Tống Văn Bân lắc lắc đầu “ ta vẫn còn là trẻ con, coi trọng tiền tài, hướng tới tầng lớp thượng lưu có cuộc sống giàu có cũng có gì sai, chỉ cần quá phận là được, cũng tính là sai lầm gì lớn”.

      "Em cũng biết, cho nên khi em xong cũng có chút hối hận”. Lăng Hiểu gật gật đầu, thái độ vô cùng hài lòng.

      Nghĩ nghĩ biểu của Lăng Hiểu luôn rất tốt, đối đãi với Bạch Hà chưa từng lộ ra địch ý, cho nên Tống Văn Bân cũng nghi ngờ Lăng Hiểu đối với Bạch Hà là cố tình hạ độc thủ, vài câu liền đề cập tới nữa.

      Lăng Hiểu rất vừa lòng, ấn tượng của Bạch Hà ở trong lòng Tống Văn Bân hình như cũng có hơi xấu, mà cũng chỉ thuận tiện chỉ dẫn, nghẹn khuất đối phương chút ---- về phần chuyện thừa thắng xông lên, để lại cho người khác làm là được rồi.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      uầy lần này năng suất quá ^^ thanks nàng nhiều nha
      ghét nhất thể loại bạch liên hoa =_____=
      nhinguyenChris_Luu thích bài này.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Chương 22 chuẩn bị lên nha mọi người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :