1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Có phải Thẩm Tình thích trèo cao k nhỉ:yoyo68::yoyo68:

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 105


      Thẩm Tình từ khi nhớ được, ở Cảnh Dương Hầu phủ.


      Nàng ăn mặc chi phí gần như có khác biệt Phó Bảo, lão thái thái sủng ái nàng so Phó Bảo Phó Mật còn nhiều hơn, mấy người tỷ muội cùng nhau ra ngoài làm khách, khen ngợi từ phu nhân các nhà dành cho nàng cũng nhiều nhất. Nhưng Thẩm Tình sống cũng vui vẻ, nàng hâm mộ Phó Bảo, thậm chí hâm mộ Phó Mật. Bởi vì các nàng đều có mẫu thân ở bên cạnh, các nàng muốn làm cái gì muốn làm cái gì, đều có thể làm nũng vớimẫu thân. Nàng thể, nàng phải thu lại toàn bộ khuyết điểm đều, phải làm quý nữ cử chỉ đúng mực nhất trong lòng lão thái thái. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể vẫn được lão thái thái thích, cần lo lắng có nơi nhờ cậy.


      Dần dần nàng trưởng thành, hiểu chuyện, phát giác từ trong lời , ánh mắt, lão thái thái có ý đem nàng gả cho Phó Hựu.


      Phó Hựu so với nàng lớn hơn 4 tuổi, dáng vẻ đường đường, văn chươngg phi phàm, hồi cũng thực chiếu cố nàng. Thẩm Tình nguyện ý gả cho Phó Hựu, nhưng mà, từ lúc nàng mười tuổi, Phó Hựu càng ngày càng bất hòa với nàng, biết là nghe Phó Bảo , hay là vì học hành quá nặng, còn tâm tư chơi đùa. Vậy cũng sao, nếu Phó Hựu chịu tiến tới, Thẩm Tình ngược lại càng ưa thích , nhưng nàng rất nhanh phát trong mắt Phó Hựu có nàng, vị biểu muội này. Lúc nhìn nàng, tựa như nhìn nương hề có quan hệ, khách khí tới mức trong lòng nàng phát lạnh.


      Thẩm Tình làm việc càng thêm cẩn thận, Phó Bảo khiêu khích, nàng lấy ơn báo oán, hi vọng Phó Bảo nhìn nàng thuận mắt, ngấm ngầm chút lời hay về nàng.


      Nhưng mà Phó Bảo chút lưu tình, mặc kệ nàng được lão thái thái khen ngợi bao nhiêu, thái độ của mợ và Phó Hựu đều có bất kỳ cải thiện nào.


      Thẩm Tình hiểu được Phó Hựu thích nàng, mợ cũng muốn nàng, bé mồ côi này, làm con dâu. Hiểu được thế nào? Thẩm Tình thể tìm lão thái thái kể ủy khuất, lão thái thái cứng rắn, cố chấp, còn lòng cho rằng chỉ cần bà mở miệng, cậu mợ đều nghe sắp xếp của bà. Nàng có cũng hữu dụng, nhiều nhất nhận được hai câu trấn an ý nghĩa, lão thái thái còn có khả năng trêu ghẹo nàng còn tuổi chờ gả...


      Thẩm Tình muốn sớm chút rời khỏi Cảnh Dương Hầu phủ, mà rời , chỉ có đường thoát là gả cho người.


      Tâm tư muốn gả ra ngoài Thẩm Tình dám với lão thái thái, sợ lão thái thái thất vọng, về sau tùy tiện tìm gia đình cho nàng. Thẩm Tình muốn gả cũng phải gả cho người trong sạch để nàng có thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ. Ngày đó tận mắt nhìn tiểu thái giám trong cung tới, điền tên của nàng vào danh sách tuyển phi, Thẩm Tình liền biết cơ hội tới.


      Lấy thân phận dung mạo của nàng, vương phi có tư cách, trắc phi vẫn có hi vọng. Trắc phi giống thiếp thất bình thường, là có danh phận, tuy rằng chỉ là kiểu dễ nghe chút, nhưng trưởng nữ Phó gia Phó Ninh cũng là trắc phi a, như vậy nàng làm trắc phi, Phó Bảo cũng có cách nào chế giễu nàng.


      Nhưng nàng rớt tuyển , bởi vì tuyển phi, nhà thông thường chỉ có nương được lưu lại, nàng tuy rằng họ Thẩm, lại xuất thân từ Cảnh Dương Hầu phủ, mà danh ngạch Cảnh Dương Hầu phủ bị Phó Dung so với nàng đẹp hơn chiếm mất. Trở lại Hầu phủ, Thẩm Tình ban ngày miễn cưỡng cười vui, ban đêm lại ngủ được, hận Phó Dung làm rối, cũng hận số mệnh của mình.


      giờ nàng vì tương lai bàng hoàng Thái Tử tới.


      Thái Tử phong lưu, Thẩm Tình sớm có nghe , cho nên nhân lúc lão thái thái nằm ngủ, nàng lặng lẽ chạy tới, thử thời vận. Nếu thành công, nàng chính là người của Thái Tử, chẳng sợ chỉ là thiếp thất bình thường, khi Thái Tử đăng cơ, nàng liền có danh phận, vận khí tốt sinh hạ vị hoàng tử...


      Nam nhân bước nhanh tới lương đình, Thẩm Tình nhắm mắt lại, thở phào hơi sau đó lần nữa mở mắt ra, chấn kinh đứng lên.


      Thái Tử, chân phải muốn bước lên thềm đá, ngay lúc nhìn bộ dáng thiếu nữ trong đình lại buông xuống, nghi hoặc : "Ngươi là?"


      Nhìn tuổi tác, giống như mười bốn, mười lăm tuổi.


      Thẩm Tình hoảng loạn lui về sau, nửa trốn ở sau cột đình, khẩn trương nhìn chằm chằm vào : "Ngươi là ai? Tại sao có thể ở hoa viên Hầu phủ?"


      Tiểu nương mặc bộ váy phấn hồng, kiều khiếp mĩ lệ, nửa chặn nửa che ngược lại khiến cho người ta muốn lại gần khi dễ nàng. Đổi là lúc 16-17 tuổi, gặp được tiểu nương đẹp như vậy, Thái Tử chắc chắn tiến lên đùa nghịch, nhưng tại, thê tử là nhi nữ các lão, có trắc phi xinh đẹp ai sánh được tiểu nương dáng vẻ vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, mỹ mạo lại cũng phải vô cùng xuất sắc, có hứng thú gì.


      Hơn nữa Thẩm Tình xuất thực đúng thời điểm.


      hôm nay tới đây, mục đích là trông thấy vị Phó tam nương kia, vừa mới chịu nắng gắt đoạn đường, phiền lòng trời nóng liếc thấy trong đình có người, thầm hy vọng người trong đình là Phó tam nương, giờ phát người trước mắt kém xa người trong dự liệu, đương nhiên càng thêm thất vọng.


      Vừa định trả lời Thẩm Tình câu, nghe thấy tiếng bước chân Phó Hựu vội vã chạy tới, Thái Tử lại liếc mắt quan sát Thẩm Tình cái, hơi vừa chuyển tâm tư liền đoán được thân phận Thẩm Tình, lập tức quay người trở về, trước mặt gặp Phó Hựu, bất đắc dĩ : "Trong đình có nữ quyến, ta vẫn là về nhà khách ."


      Khách sáo thủ lễ, như quân tử khiêm tốn.


      Phó Hựu rất ngoài ý muốn, một lát sau kinh ngạc cười : "Thái Tử cần khách sáo, ngài là khách, người trong phủ nên tránh mới phải, cũng biết vị muội muội nào ngủ yên ra chơi, Thái Tử chờ, ta gặp nàng hỏi chút."


      Bọn họ ở ngoài lương đình, đối thoại ràng, rành mạch truyền vào trong đình.


      Thẩm Tình mặt trắng ra.


      Nàng từ nhìn mặt đoán ý, vừa mới Thái Tử quan sát vài cái làm cho nàng hiểu được, Thái Tử coi trọng nàng, trước mắt lại bị Phó Hựu bắt gặp. Như thế bước cuối cùng, khả năng nàng gả cho Phó Hựu cũng còn, trừ phi nàng có thể giải thích nguyên nhân mình xuất ở chỗ này. Nếu bị lão thái thái biết được nàng cũng phải giải thích...


      Mắt thấy Phó Hựu muốn lên, Thẩm Tình cắn cắn môi, bước nhanh xuống, hành lễ với Thái Tử : "Nguyên lai là Thái Tử điện hạ, tiểu nữ biết điện hạ đến, hỏng hứng trí của điện hạ, còn mời điện hạ thứ tội."


      Thái Tử nhìn về phía Phó Hựu, trong mắt nhiều thêm tia hứng thú.


      Ai giữa trưa ra ngắm cảnh? Vị biểu nương này ràng là nhìn trúng , Thái Tử cũng muốn nhìn xem Phó Hựu xử trí vị biểu muội mơ ước thân tỷ phu của như thế nào. , Thái Tử thấy mĩ nhân nhiều rồi, cũng thích loại người chủ động đưa lên, trừ phi đối phương đẹp tới mức làm cho phá lệ.


      Phó Hựu vẻ mặt dửng dưng, nhìn cũng nhìn Thẩm Tình: "Ta và Thái Tử muốn ngắm cảnh, biểu muội về trước, ngày khác lại qua."


      Ngại cho mặt mũi Hầu phủ, vạch trần chân tướng, nhưng ngữ khí như là sai phái đứa nha hoàn.


      Thẩm Tình buông mi che giấu xấu hổ trong mắt, thẳng người dậy sắc mặt như thường, nhìn xem hai phía, nghi hoặc : "Tam tỷ tỷ hẹn ta ra đây chuyện, sao còn đến? Biểu ca, vậy ta trước, lát Tam tỷ tỷ tới, huynh thay ta giải thích với nàng chút, phải là ta cố ý lỡ hẹn." xong trì hoãn nữa, gật gật đầu với Thái Tử, lại ung dung rời .


      Thái Tử nhịn được quay đầu nhìn lướt cái.


      Chẳng lẽ nghĩ sai rồi, vị biểu nương này vô tình với , mà là hẹn trước với người khác? Hoặc là, bị Phó tam nương ám toán?


      Thái Tử muốn vào đình, thử xem có thể chờ vị Tam nương kia tới hay , bất quá Thẩm Tình như vậy, Phó Hựu lại ở bên cạnh, Thái Tử đành phải đè xuống hiếu kỳ trong lòng, với Phó Hựu: " lát nữa còn có nương muốn đến, chúng ta vẫn nên trở về , ta là khách, liên tục quấy rầy hai vị nương ngắm cảnh, về sau lại còn bị các nàng quở trách."


      Phó Hựu cười tạ: "Thái Tử độ lượng rộng rãi, vậy ta đưa Thái Tử trở về."


      Thái Tử gật gật đầu, quay người .


      Phó Hựu bước chân đuổi kịp, ánh mắt chuyển tới thân ảnh bên kia vừa mới xoay sang bụi hoa phấn hồng, hiểu vị biểu muội này lòng dạ có bao nhiêu thâm sâu.


      Nếu như Thái Tử vào đình chờ, Phó Dung tới, chứng minh Thẩm Tình quả phải cố ý tới đây ngẫu nhiên gặp gỡ, Phó Dung đến, hai nương đều có hiềm nghi, khả năng là Thẩm Tình vu oan Phó Dung, cũng có khả năng là Thẩm Tình gặp Phó Dung tính kế, dù là loại nào, kết quả đều tốt hơn so với nàng lời rời .


      Chủ yếu nhất vẫn là lão thái thái bên kia, Phó Hựu tin tưởng, Thẩm Tình trở về trước tiên hất nước bẩn lên đầu Phó Dung, lão thái thái vốn thích Nhị phòng, tuyệt đối hoài nghi cháu ngoại nữ của bà an phận trước...


      Thẩm Tình quả là làm như vậy.


      Lão thái thái nghỉ trưa xong, Thẩm Tình vào hầu hạ bà rửa mặt, bắt đầu yên lành, chậm rãi khóe mắt liền đỏ lên.


      Lão thái thái thấy, ngạc nhiên : "Con đây là làm sao vậy?"


      Thẩm Tình nước mắt rốt cuộc nhịn được, tuôn rơi xuống, quỳ xuống phía trước lão thái thái khóc. Lão thái thái hoảng sợ giật nảy người, vội đuổi hết nha hoàn ra ngoài, nâng người dậy tới giường, cau mày : "Con trước đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"


      Thẩm Tình vẫn khóc như trước, lúc lâu mới liên tục gián đoạn ra, "Sau khi ăn xong con đưa các mợ ra cửa, Tam tỷ tỷ cố ý kéo conđến bên cạnh, hẹn con vào trong đình gặp mặt, con nghĩ đến ngài khuyên giải, thương lượng đổi ngày với nàng, Tam tỷ tỷ phải là hôm nay, còn hứa bí mật ngày tuyển phi với con, con tò mò mới gặp, nào ngờ... Ngoại tổ mẫu, Tam biểu ca nhìn con, ánh mắt dường như cho là con cố ý gặp Thái Tử, nhưng con phải a, trong lòng con ủy khuất..."


      Lão thái thái tức đến ngứa răng: "Tiểu tiện nhân kia, đây là chính mình bám cành cao còn muốn dẫm con cước đâu, tâm can đen tối giống như nương nàng, cả ngày cân nhắc hại người như thế nào! Con yên tâm, ngoại tổ mẫu để con bị oan !" Bà muốn tác hợp cháu ngoại nữ với cháu trai, sao có thể để Phó Hựu sinh ra loại hiểu lầm này?


      Thẩm Tình hoang mang ngẩng đầu, trong mắt mang lệ: "Ngoại tổ mẫu lời này có ý gì? Ai là..." Còn chưa dứt câu, mở to hai mắt, khó có thể tin, " có khả năng, Tam tỷ tỷ phải loại người như vậy, lúc tuyển phi nàng còn cướp tỏi của con, sợ con bị người khác hiểu được tâm tư, ngược lại tốt, nàng sao có thể..."


      Lão thái thái hận sắt thể rèn thành thép gõ đầu nàng: "Con cái đứa ngốc này, bây giờ còn thay nàng chuyện! Tri nhân tri diện bất tri tâm, nó vừa mắt ta đối tốt với con, liền lòng muốn cho con làm thiếp! Sau này cách nó xa chút, miễn cho lại bị tính kế. Cái khác, đợi đại tỷ tỷ con rồi, ta thay con đòi lại !"



      "Ngoại tổ mẫu!" Thẩm Tình vội vàng khuyên can, "Ngoại tổ mẫu tuyệt đối đừng lộ ra, con, con sợ lời đồn đãi truyền ra ngoài rửa cũng sạch, mà Tam tỷ tỷ lập tức làm vương phi, chúng ta, con càng dám đắc tội nàng, lần này làm người câm ăn hoàng liên thôi, sau này có cơ hội con giải thích ràng với Tam biểu ca, ngài tuyệt đối đừng nổi giận vì con. Gia hòa vạn hưng, con muốn bởi vì con nháo cho nên hai cữu cữu bất hòa."


      Trong lòng vẫn còn ủy khuất, nhào vào lão thái thái trong ngực gạt lệ.


      Lão thái thái vô thức vỗ vỗ nàng, đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu nhìn chằm chằm màn cửa trầm tư.


      Việc này miệng bằng chứng, nháo lên, Kiều thị, Phó Dung hai người cùng nhau khóc kêu oan, con trai nàng kia lòng mềm liền thiên vị, ngoài miệng , trong lòng cũng giận chó đánh mèo Thẩm Tình, nhận định là Thẩm Tình vu oan, như vậy, kế hoạch bà tác hợp Thẩm Tình và Phó Hựu nhất định phải ngâm nước nóng .


      thể .


      Nhưng bà cũng để Phó Dung thuận gió xuôi nước. Thánh chỉ hạ, bà có cách nào phá hư mối hôn này, chỉ có tìm biện pháp cho bên kia ngột ngạt.


      "Được rồi, đừng khóc nữa, rửa mặt , lát các nàng đều lại đây, đừng để người ta nhìn thấy chê cười." Lão thái thái ôn nhu khuyên nhủ.


      Thẩm Tình nghe lời mà .


      qua bao lâu, nữ quyến ba phòng lục tục tới.


      Lão thái thái với Phó Ninh: "Đại nha đầu lại đây với ta, tổ mẫu có vài câu thân mật với con."


      Phó Ninh có chút kinh ngạc, chậm rãi qua, đỡ lấy lão thái thái vào trong phòng.


      Lúc ra lão thái thái cười tủm tỉm, Phó Ninh sắc mặt có chút đúng.


      Phó Dung nhận thấy được, hai mắt Phó Ninh lơ đãng nhìn nàng.


      Nhìn lại nguyện ý làm cho nàng biết được bình thường. Phó Dung vụng trộm quan sát lão thái thái, từ gương mặt già nua kia thể nhìn ra cái gì, lại nhìn Thẩm Tình khả năng biết nội tình, đối phương mặt mang mỉm cười, cũng khác bình thường.


      Mang theo nghi ngờ, Phó Dung vàđám người Phó Bảo cùng nhau ra ngoài tiễn Phó Ninh.


      "Nhị thẩm mẫu, Tam thẩm mẫu, các người đều dừng bước , bên ngoài nóng, nương tiễn ta là tốt rồi." Tới con đường thông về phía ngoại viện trước cửa nguyệt lượng, Phó Ninh cười khuyên nhủ, ánh mắt rơi vào người vài tiểu nương: "Các muội muội cũng đều trở về , ngày khác chúng ta lại gặp."


      Kiều thị, Tam phu nhân vài câu cát tường, mấy nương Phó Dung tiến lên nhất nhất lời tạm biệt.


      Phó Ninh cũng để Phó Bảo đưa, có thể chạm trán Thái Tử ở phía trước, nhanh chóng đem lời lão thái thái với Lâm thị lần, "Nương, con luôn cảm thấy, Tam muội muội phải loại người như vậy, có khả năng, biểu muội cũng coi như là ta nhìn lớn lên ..."


      Việc này có chút phức tạp, thời gian ngắn ngủi Lâm thị cũng thể phán đoán ai đúng ai sai, nắm tay nữ nhi : " tình thành, con cần suy nghĩ, an tâm ở trong cung dưỡng thai, bên này nương thầm lưu ý, có tin tức lập tức báo cho con. A Ninh con nhớ kỹ, giờ sovới dưỡng thai có gì quan trọng hơn, hiểu ?"


      Phó Ninh thuận theo gật đầu: "Nữ nhi đều hiểu." Thái Tử chạm vào ai nàng trước nay để ý, chỉ là tâm tư hai muội muội, nàng muốn nhìn ràng.


      ~


      Phó Dung cơm chiều xong mới từ trong miệng Phó Thần biết được chuyện trong lương đình.


      Nàng có chút mơ hồ, sau đó là dở khóc dở cười. Nàng đắc tội Thẩm Tình, sao lại vô duyên vô cớ chịu chậu nước bẩn như vậy?


      Bất quá nàng cũng tò mò, Phó Hựu có mấy quan hệ, vì sao tin tưởng mình như thế.


      Muội muội tức giận, Phó Thần cũng hết giận, dựa vào lưng ghế giải thích: "Tam ca muội thông minh, đâu dễ bị tiểu nha đầu lừa? Cái khác , nàng cấu kết với Thái Tử xem như là trèo cao cành, đối với muội có chỗ nào tốt? Muội muội căn bản đáng thiết kế nàng, thiết kế cũng kéo người đại phòng xuống nước, mất lòng hai bên."


      Phó Phẩm Ngôn ở bên cạnh nhàn nhã thưởng trà.


      Kiều thị cũng coi tiểu tính kế của Thẩm Tình là chuyện to tát, hỏi Phó Thần: "Vậy Nhuận Chi có xử trí việc này như thế nào sao?"


      Phó Dung, Phó Tuyên cùng nhau nhìn về phía huynh trưởng.


      Phó Thần sờ sờ cằm: "Nhuận Chi , người nọ dù sao cũng là thân biểu muội của , lại vẫn dưỡng ở Hầu phủ, bởi vậy tranh chấp truyền ra ngoài là Hầu phủ mất mặt, hi vọng chúng ta đừng so đo với nàng, cũng giải thích ràng với đại bá phụ, đại bá mẫu, lại răn dạy nàng phen, qua 2 năm sắp xếp cho nàng mối hôn , gả ra ngoài."


      Kiều thị gật đầu : "Là cái lý này, Thẩm Tình dám đắc tội thân cữu cữu mợ, hôn của nàng có lẽ lão thái thái có thể làm chủ, đồ cưới lại từ Hầu phủ ra, nàng thông minh như vậy, thể hiểu. Chúng ta sau này đừng để ý tới nàng thôi, đáng bực bội với tiểu nha đầu. Lão thái thái chỗ đó, cứ để nàng tiếp tục dỗ , tuổi lớn như vậy, đừng giận."


      được dễ nghe, khóe miệng lại may mắn họa nhạc họa cười.


      Phó Dung biết mẫu thân vì sao cười. Người có thể tổn thương tới mình nhất, là người mình tin cậy nhất. Các nàng thay vì bây giờ vạch Thẩm Tình ra lại bị lão thái thái tín nhiệm cháu ngoại nữ trả đũa, bằng tiếp tục dấu diếm. Thẩm Tình điệu bộ như vậy, sớm muộn gì có 1 ngày lão thái thái nhìn ràng, càng biết muộn, càng tức giận.


      Thấy mẫu thân và tỷ tỷ đều cười, dường như quên tình bên cạnh, Phó Tuyên yên tâm thêm: "Ca ca nhớ báo cho Nhị tỷ tỷ tiếng, để cho khi nàng tới cũng đề phòng chút." Ngắn ngủi buổi trưa, Thẩm Tình đầu tiên là mơ ước nam nhân của đại tỷ tỷ, lại thuận miệng chửi bới Tam tỷ tỷ, hiểm bậc này, ai biết nàng có thể ra tay với người ngoài hay ?


      Mấy đứa đều ngốc, Phó Phẩm Ngôn rất hài lòng, phân phó mấy người trở về phòng nghỉ, chính viện tìm Phó Phẩm Xuyên chuyện. Phó Hựu tín nhiệm tín nhiệm, cũng phải thay nữ nhi nhà mình biện giải câu.


      Ngày kế buổi sáng, Lâm thị liền phái người báo tin cho Phó Ninh.


      Kế tiếp Hầu phủ hết thảy bình thường, phảng phất như chưa từng xảy ra kiện như vậy.


      Vào tháng 7, thời tiết hơi mát mẻ hơn, đặc biệt là cuối tháng, ban đêm Phó Dung cũng đá chăn nữa.


      Buổi sớm nàng còn ngủ nướng, Kiều thị tức giận chạy tới, vừa kéo chăn nữ nhi vừa cười mắng: "Ngày hạ sính cực tốt, con cũng có thể ngủ, tâm đủ rộng, mau dậy trang điểm ăn mặc !"


      Phó Dung dụi dụi mắt, trong lúc mẫu thân vui sướng dào dạt lải nhải, nhận mệnh ngồi dậy.


      Hạ sính mà thôi, có cái gì ngủ được ?


      Lại biết trong phủ Túc vương, vị hôn phu của nàng luyện xong mấy bộ quyền, tinh thần sảng khoái.
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280352 others thích bài này.

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Đọc mà thấy ghét Thẩm Tình quá
      heavydizzy thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương trước đoán là Thẩm Tình, y như rằng...
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 106


      Vương gia cưới vợ, có thể xem như việc lớn ở kinh thành, náo nhiệt thua gì Trạng Nguyên dạo phố.


      Ngày hạ sính này, dân chúng cũng đều muốn nhìn xem Túc vương phủ chuẩn bị sính lễ gì.


      Kết quả, tầm mắt của mọi người còn chưa rơi vào sính lễ có cột tơ lụa đỏ thẫm vừa được nâng lên, bị hấp dẫn bởi Túc vương gia cưỡi ngựa qua.


      Sau khi Gia Hòa đế đăng cơ, tính luôn lần này, có ba hoàng tử đón dâu. Thái Tử khôi ngô, đáng tiếc đón dâu cách đây 5-6 năm, dân chúng gần như nhớ được tình cảnh lúc ấy. Nhị hoàng tử Khang vương năm trước cưới vợ, dân chúng ngược lại vẫn nhớ, nhưng vị gia kia hình thể làm người ta khó có thể tâng bốc, những người qua đường vây xem đều khổ thay con ngựa Khang vương cưỡi, mồ hôi túa đầy, cũng vì Khang vương phi sắp quá cửa mà thổn thức.


      Cho đến hôm nay, dân chúng kinh thành mới lại cảm nhận được cái gì gọi là long tử chân chính. Lúc Từ Tấn giục ngựa chậm rãi tới, hai bên đường phố bất luận nam nữ già trẻ, đều hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào nam nhân tuấn mĩ ngựa, đặc biệt là những tức phụ, tiểu nương kia, vô số tâm hồn thiếu nữ đều muốn bay ra ngoài.


      Từ Tấn nhíu nhíu mày dễ phát .


      ngờ dân chúng đều nhàn rỗi như vậy, chính nhiều như vậy làm, mỗi người đều chạy tới náo nhiệt nhìn . , hai đời lần đầu tiên đón dâu, lại phí phen trắc trở mới cưới được nương giảo hoạt, Từ Tấn quả hi vọng cuộc hôn này được làm long trọng, để cho mọi người đều biết Phó Dung là vương phi của , nhưng điều này có nghĩa là nguyện ý bị mọi người vây xem như thế.


      Nhưng nguyện ý thế nào?


      Cao quý như vương gia, muốn cưới vợ, cũng phải theo tục lễ, có khả năng bỏ qua sính lễ mà đơn thương độc mã chạy đến nhà nhạc phụ...


      Bởi vậy cưỡi ngựa chỉ đoạn đường vốn cần thời gian hai chén trà liền có thể tới, đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà ước chừng mất thời gian hai bữa cơm.


      Ngoài cửa Cảnh Dương Hầu phủ, Phó Phẩm Ngôn, Phó Phẩm Xuyên cùng mấy người huynh đệ Phó Thần sớm đợi sẵn.


      Từ Tấn tung người xuống ngựa, khách sáo hành lễ với Phó Phẩm Ngôn, Phó Phẩm Xuyên: "Cảnh Hành bái kiến nhạc phụ, đại bá phụ."


      Phó Phẩm Ngôn vội vàng đỡ người dậy, chỉ vào trong cửa mời: "Vương gia mau vào trong phòng ngồi."


      Con rể thân phận tôn quý, cũng dám gọi thẳng chữ này, càng dám lộ ra mình cam long vì ái nữ sắp bị cướp .


      Phó Thần đến cùng tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào hai người bình thường quan hệ cũng tệ, vào trong ho khụ khụ, cười trêu ghẹo : "Vương gia, Nùng Nùng từ bị chúng ta chiều hư, tính tình có chút kiều, tương lai nàng gả qua, nếu làm sai cái gì, kính xin vương gia thông cảm chút, đừng thoáng cái dọa sợ nàng, nàng nhát gan chịu được khiển trách, có sai lầm gì về sau chúng ta lại khuyên nàng sửa."


      Vương gia thế nào, tại Từ Tấn muốn cưới muội muội của , làm ca ca cũng thể bởi vì thân phận hai nhà mà nhuyễn chân tôm nâng nổi thắt lưng. như vậy, muội muội gả sang càng được chào đón.


      "Chính Đường." Phó Phẩm Ngôn sầm mặt nhìn , "Vương gia há là người con có thể ?"


      Lương Thông cười ha hả hoà giải: "Nhạc phụ đừng gấp, Chính Đường cũng vì quá quan tâm Tam muội muội, lúc trước ta hạ sính Chính Đường cũng khách sáo như vậy, ta nhớ lúc ấy nếu ta đáp ứng một đời đối tốt với Nhị muội muội, Chính Đường liền dám cho ta vào cửa."


      Phó Phẩm Ngôn còn muốn giáo huấn trận, Từ Tấn cười : "Nhạc phụ quá khách sáo, Thiếu Cừ đúng, hôn thú có, sau này chúng ta chính là người nhà, lúc ở chung, nhạc phụ chỉ cần coi ta là con rể, cần câu nệ nghi thức xã giao. Cũng mời nhạc phụ, Chính Đường yên tâm, Cảnh Hành chăm sóc chu đáo cho Tam nương, nàng ở Phó gia như thế nào, tới vương phủ có thể sống tiếp như vậy."


      Phó Thần mấy hài lòng.


      Lương Thông cưới vợ cam đoan để Nhị muội muội chịu chút ủy khuất, Từ Tấn lời này cũng dễ nghe, lại phải .


      Phó Phẩm Ngôn thoả mãn rồi, người ta đường đường vương gia chịu đưa vẻ mặt ôn hoà chuyện cùng bọn họ, đây ràng là thông gia trèo cao, cho đủ mặt mũi, chẳng lẽ còn mong đợi nhìn như con rể bình thường?


      phen náo nhiệt, mọi người tới sảnh đường ngồi vào chỗ, sính lễ đều nâng đến Phù Cừ viện của Phó Dung.


      Phó Bảo, Tần Vân Ngọc đẩy Phó Dung thân hồng y tới nội viện, bồi nàng cùng nhau nhìn đồ cưới. Tần Vân Ngọc là thân biểu muội nhà dì của Từ Tấn, đối với ít đồ tốt của Từ Tấn đều nghe qua, bây giờ thấy sính lễ, liền như chim hoàng thanh thúy đứng lên chỉ điểm cho Phó Dung.


      "Phó tỷ tỷ xem, san hô hồng kia là hồi sinh nhật bác Tứ ca tìm về từ Nam Hải, tổng cộng hai đôi, cái đưa cho bác so với cái này chỉ cao hơn chút, lúc trước nương ta vụng trộm với ta, cảm thấy Tứ ca khả năng đưa cái này cho bà, hóa ra bà tưởng nhầm rồi... A, Tứ ca thế nhưng đem bộ tám thanh ngọc như ý đều chuyển đến đây, lúc trước được thưởng, ta cùng biểu tỷ muốn được chia hai thanh đều nỡ cho, quả nhiên tức phụ cùng muội muội đúng là có khác a, ta muốn tìm bác cáo trạng !"


      Tiểu nha đầu líu ríu, thanh hồi cao lát thấp, bộ dạng muội muội thèm khát, càng thể được Từ Tấn rất coi trọng mối hôn này.


      Phó Dung cũng ngờ Từ Tấn ra tay xa xỉ như thế, lúc trước sính lễ quận vương phi khiến nàng mở rộng tầm mắt, nhưng so sánh với phần sính lễ này của Từ Tấn, quận vương phủ dường như bỗng chốc biến thành nhà huân quý bình thường, mỗi thứ đều kém hơn nhiều.


      Bởi vì sính lễ xa hoa ngoài ý muốn, Phó Dung rốt cuộc cảm nhận được hưng phấn nương chờ gả nên có.


      Tân lang giống với trước đây, đời này nàng còn có càng nhiều biến hóa.


      Nàng từ nội tâm cười ra, từng bước từng bước quan sát bảo vật hiếm lạ.


      Bên cạnh Phó Uyển và vợ chồng Phó Định, Tần Vân Nguyệt sóng vai đứng, cười nhìn các tiểu nương nháo Phó Dung. Hai người bọn họ có tin vui truyền ra thời gian chênh lệch lắm, giờ đều có mang, hai tiểu nha hoàn che chở đứng bên, miễn cho ở đây náo nhiệt, bọn hạ nhân bị luống cuống tay chân đụng phải.


      Phó Tuyên hoạt bát giống Phó Bảo, đứng bên người Phó Uyển, đối diện là Thẩm Tình và Phó Mật.


      Phó Tuyên lặng lẽ quan sát Thẩm Tình, thấy nàng tươi cười tự nhiên giống như vì tỷ tỷ cao hứng, trong lòng vui, mau chóng chuyển mắt .


      Thẩm Tình thế nào, cười đến có bao nhiêu vui vẻ, trong lòng liền có bấy nhiêu hận.


      Nàng ngờ Phó Dung thế nhưng có bản lĩnh khiến đại cữu cữu gọi nàng qua phen, nàng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, cũng thể ra lời. Nàng trừ an phận thủ thường, cái gì cũng thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Dung gả cao. Sau Phó Dung là đến Phó Bảo, Phó Mật, Phó Tuyên. Nàng lại phải tuân theo đại cữu cữu sắp xếp, gả cho người xuất thân định trước quá cao.


      Nhìn bên kia nương mặt mày như họa chờ gả, Thẩm Tình chỉ cảm thấy chướng mắt, rũ rèm mi xuống.


      Liếc mắt lại thấy Phó Mật mắt chuyển nhìn chằm chằm thùng sính lễ trước mặt các nàng, ánh mắt kia...


      Như tại nhìn, nàng biết chính mình đời này thể đạt được khát vọng nàng muốn nhịn mà nhịn được đó.


      ~


      Sính lễ đưa đến, ngày đại hôn cũng càng ngày càng gần, mắt thấy ngày trôi qua càng nhanh, mỗi lần nhắc nhở nàng thời gian ở trong nhà càng ngày càng ít, Phó Dung bắt đầu yên. Nàng cho rằng từng gả lần, giờ gả lần nữa, nỗi buồn ly biệt nhạt chút. Nhưng phải, nàng luyến tiếc đệ đệ càng ngày càng thông minh, luyến tiếc muội muội bảo thủ im lặng, cũng luyến tiếc thời gian thanh nhàn tự tại nơi khuê các.


      "Tại sao con lại gọi Quan ca nhi đến?" Cơm chiều xong, Kiều thị muốn chỉ điểm nữ nhi chuyện trong phòng, vào nhà lại thấy Phó Dung tựa vào đầu giường kể chuyện xưa cho Quan ca nhi, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Ta cũng nhìn thấy con ôm tới lúc nào, may mà phải là tiểu tặc bên ngoài."


      "Nương, ta tự mình tới đây, cần tỷ tỷ ôm." Quan ca nhi ngồi xổm cười hì hì, đứng lên, ló đầu cho mẫu thân nhìn.



      Kiều thị sờ sờ cái đầu bé của nhi tử, đưa tay nhấc người ra ngoài giường, cúi người dỗ: "Đêm nay, nương có lời cùng tỷ tỷ con, Quan ca nhi trở về, tự mình ngủ a, tối mai lại qua bồi tỷ tỷ."


      Quan ca nhi quay đầu bổ nhào vào trong ngực tỷ tỷ, ôm chặt chịu : "Ngày mai tỷ tỷ bị tỷ phu đưa rồi!"


      Phó Dung hiểu được mẫu thân xong những lời đó yên tâm, tuy rằng muốn, vẫn đỡ tiểu nam oa dậy, hôn cái : "Quan ca nhi nhớ lầm , tỷ tỷ ngày kia mới , đến, tỷ tỷ ôm Quan ca nhi trở về, đợi đệ ngủ rồi tỷ tỷ mới ."


      phải ngày mai, Quan ca nhi yên tâm, ngoan ngoãn để tỷ tỷ mặc quần áo cho .


      Dỗ xong Quan ca nhi, trời triệt để tối đen, có chút mát mẻ.


      Kiều thị thấy Phó Dung dường như phá lệ luyến tiếc đệ đệ, trở về phòng ôn nhu khuyên nhủ: "Sau khi gả sang, hảo hảo hầu hạ vương gia, tranh thủ sớm sinh tiểu tử mập mạp, đến lúc đó muốn hiếm lạ như thế nào hiếm lạ như thế."


      Đứa vẫn là tâm bệnh của Phó Dung, nhắc lần nàng liền phiền lòng lần, sợ bị mẫu thân nhìn ra, nàng giả vờ xấu hổ, chuyển vào trong giường, "Nương gì vậy, ta hiểu."


      Trưởng nữ xấu hổ, thứ nữ lại cũng bộ dạng này, Kiều thị sớm có chuẩn bị, bao lâu liền dỗ Phó Dung bồi nàng cùng nhìn sổ .


      Phó Dung giả vờ dùng áo gối che khuất khuôn mặt phía dưới mắt, miễn cho mẫu thân hiểu lầm nàng da mặt quá dầy, nhìn cái này cũng đỏ mặt, tiếp theo lại yên lòng nghe, ngẫu nhiên lung tung gật gật đầu, đến khi mẫu thân lật đến trang vẽ bức tranh 2 người đè lên nhau nháy mắt nghĩ tới quyển sổ đêm đó Từ Tấn mang tới.


      Tư thế kia, gần như giống nhau như đúc.


      Nhưng có đôi khi, lưu lại bước so với làm toàn bộ còn cảm thấy xấu hổ hơn.


      Phó Dung da mặt rốt cuộc nóng nóng.


      Liên quan tới đời trước, Túc vương thiếu chút nữa làm đúng. Đời này Từ Tấn, bởi vì chiếm tiện nghi nàng mấy lần trước, đặc biệt là năm ngoái có lần buổi tối đem nàng cả người hoàn chỉnh cắn lượt, đối với thân thể nàng rất quen thuộc, cho nên tháng 5 vừa rồi học Đại Vũ trị thủy, tuy vào cửa, nhưng nhận cửa lại đặc biệt chuẩn...


      "Nương người đừng nữa, ta đều hiểu." Phó Dung phen cướp sổ , bọc chăn lăn vào trong giường.


      Kiều thị được cũng ít chuyện, lưu luyến vỗ vỗ nữ nhi, yên lặng ngồi lúc lâu mới .


      Ngày hôm sau Hầu phủ nhà bận rộn, tất cả đều vì chuẩn bị ngày kế tiếp đại hôn.


      Phó Dung cái gì cũng đều muốn nghĩ, vào ban ngày cùng tỷ tỷ muội muội đệ đệ ở chung chỗ, buổi tối Kiều thị rốt cuộc rảnh rỗi, nàng lại chơi xấu làm nũng trong ngực mẫu thân, cuối cùng Kiều thị lo lắng sáng mai nữ nhi dậy được, cứng rắn kéo nàng từ người mình ra, đè vào trong ổ chăn, giống như hồi dỗ nàng ngủ vậy.


      ~


      Túc vương phủ.


      Từ Tấn sáng sớm tỉnh dậy, đổi xong lễ phục từ trong phòng ra, hỏi Hứa gia: "Lục điện hạ bọn họ tới chưa?"


      Ngày đại hỉ, vương phi lại là người vương gia nhà mình sớm nhìn trúng, Hứa gia vẻ mặt đều là cười, "Tới, An vương điện hạ, Lục điện hạ, Tần nhị thiếu gia, quận vương phủ Thế Tử gia đều tới, ở trong sảnh đường uống trà."


      Nhà dân chúng tầm thường đón dâu, nhà trai thông thường gọi thân thích theo bồi, vương gia cưới vợ cũng ngoại lệ. An vương là Gia Hòa đế bổ nhiệm bồi vương gia nhà mình đón dâu, Lục điện hạ, Tần còn có số con em thế gia khác muốn bồi tân lang phá cửa, về phần Từ Yến, đó là vương gia nhà mình cố ý mời tới. Thôi Tuân ngược lại muốn đến, vương gia cho.


      Từ Tấn gật gật đầu, sải bước về phía trước.


      "Chư vị đợi lâu." Từ Tấn mỉm cười bước vào sảnh đường, áy náy xin lỗi.


      Từ Bình thưởng trà, nghe thấy thanh ngẩng đầu, mấy người khác đều đứng lên, chỉ có như cũ ngồi ngay ngắn.


      Từ Tấn hướng chắp tay: "Hôm nay làm phiền Thất thúc theo ta chạy chuyến."


      Từ Bình cười đặt chén trà xuống: "Cảnh Hành đại hỉ, ta vốn phải đến đòi uống chén rượu mừng."


      Từ Tấn hào sảng : "Tốt, đêm nay Cảnh Hành chắc chắn kính Thất thúc thêm mấy chén."


      Chuyển sang cùng đám người Từ Hạo Tần chuyện.


      Từ Bình tiếp tục nhìn hồi mới dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào bát trà trước mặt, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Khánh quốc công phủ, Phó Dung bị Ngô Bạch Khởi khi dễ,thái độ Từ Tấn dường như có chút đúng, tiếp theo lại nhớ tới trong chùa Vĩnh Thái bên cạnh ao Trường Sinh, cùng người nhà Phó Dung ngẫu nhiên gặp gỡ, được mấy câu, Từ Tấn liền tới.


      Nguyên lai khi đó, Từ Tấn nhìn trúng Phó Dung ?


      Từ Bình cúi đầu cười. Quả như thế, đứa cháu này quả có thể giấu, bình thường sơn lộ thủy, khiến quên đề phòng. tình định ra kết cục, Từ Bình đối với việc thể cưới được Phó Dung cũng có quá thất vọng, duy nhất tiếc nuối, là phụ nương người ta mảnh tâm ý, cũng thể hết lòng tuân thủ lời hứa, sợ là ở trong lòng Phó Dung, nhất định bị bêu danh là người phụ lòng ?


      phải nuốt lời, quả có người nhanh hơn bước. biết đời này, còn có cơ hội giải thích với nàng hay .


      "Tứ ca, chúc mừng."


      "Ta nàng là cam tâm tình nguyện gả cho ta, đệ tin sao?"


      Bên tai truyền đến thanh Từ Tấn tận lực đè thấp, Từ Bình tự lo thưởng trà, phảng phất như nghe thấy.


      Từ Yến lại nghe được ràng.


      nhìn nam nhân trước mặt, thân hỉ bào đỏ thẫm, biết có nên tin hay , nhưng dù nghĩ như thế nào, Từ Tấn đều thắng, chí ít, lập tức nghênh cưới nàng qua cửa. nương kia, đến lần cơ hội cũng đều chịu cho .


      "Ta tin." Thu hồi chua xót trong lòng, Từ Yến tận lực lộ ra nụ cười thành tâm, "Tứ ca văn võ song toàn, cùng nàng là cặp đôi trời định, Vân Thăng trước chúc Tứ ca cùng Tứ tẩu bạc đầu đến già, con cháu đầy cả sảnh đường."


      Nàng hi vọng gặp được nương tốt, đàm hôn luận gả thổ lộ tình cảm lẫn nhau, giờ nàng phải gả cho người, cũng tự đáy lòng hy vọng nàng hạnh phúc.


      "Mượn cát ngôn của Vân Thăng." Bên ngoài có người hô giờ lành tới, Từ Tấn thêm câu nào, dẫn đầu bước ra cửa phòng.


      Đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn, rất nhanh đến Cảnh Dương Hầu phủ trong tiếng lễ nhạc.


      Phó Dung sớm trang điểm xong xuôi, cùng người nhà lời tạm biệt cuối cùng, nghe thấytừng đợt pháo nổ bên ngoài, bà mai tới, nâng khăn voan đỏ : "Vương gia tới đón, vương phi mang lên ?"


      Phó Dung nhìn quanh mình, tỷ tỷ bụng ôn nhu mỉm cười, muội muội mắt hiển tha thiết rời, còn có Tần Vân Nguyệt, Phó Bảo, nữ quyến đợi đưa gả, lại sờ sờ đệ đệ phía trước làm xấu gật gật đầu với nàng.


      Bà mai lời cát tường, đồng thời nhàng che khăn voan lên đầu nàng.


      "Tỷ tỷ nhìn thấy." Quan ca nhi muốn xốc lên khăn voan che tầm mắt tỷ tỷ.


      Phó Tuyên vội vàng ôm đệ đệ , giọng : "Quan ca nhi nghe lời, đừng làm rộn."


      Phó Dung hơi hơi ngẩng đầu lên, nhận lấy bảo bình men đỏ biểu tượng cát tường viên mãn bà mai đưa tới, thầm nắm chặt.


      Bà mai cười dịu dàng đỡ nàng đứng lên: "Vương phi xin đứng lên, đúng, chậm chút, chúng ta vội."


      Đỉnh đầu là mũ phượng nặng trịch, Phó Dung muốn nhanh cũng được. chậm rãi, đường dường như rất ngắn, trong nháy mắt tới chính phòng, chậm rãi dừng ở bên người tân lang. Khăn voan đỏ che kín, chỉ để lại mảnh trời đất cho nàng nhìn, từ mảnh trời đất này, nàng nhìn thấy ủng đen dưới hỉ bào của Từ Tấn.


      Bái biệt cha mẹ, nàng theo cùng nhau ra ngoài.


      Người thân, khách khứa vây quanh hai bên, các loại lời chúc cát tường ồn ào, nhưng Phó Dung nghe thấy được có người gọi Vân Thăng, có người kêu An vương.


      Đều bồi tới đón dâu sao? Dù sao cũng đều là con em trong hoàng thất.


      Phó Dung cười cười, bước chân ngập ngừng, vững vàng theo nam nhân bên cạnh, đến khi được ca ca cõng lên đưa vào kiệu hoa.


      Từ nay về sau, Từ Tấn chính là trời của nàng, chỉ cần sập, nàng lòng theo .
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280356 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :