1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Do táo cứng quá thôi
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    2. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @Winter Em nó cũng đến tuổi thay răng rồi nàng ạ :yoyo60:
      Winter thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chài , cuối cùng cũng thấy a bik cười
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    4. Serin

      Serin New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Cố lên nha bạn. Ủng hộ bạn hết mình.:ex10:
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    5. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 15.1 : Bé con thay răng.

      Editor: Mê Mê.


      Tuy rằng Giang Diệu hề để tâm lắm đến những bộ trang phục thường ngày của bản thân. Nhưng mẫu thân của nàng lại khác, Kiều thị tốn ít tâm tư để đầu tư cho Giang Diệu những bộ quần áo xinh đẹp nhất. Bản tính của Kiều thị là vậy, nàng chỉ thích việc làm đẹp cho bản thân, mà còn thích tô điểm thêm cho những người bên cạnh, nếu những người xung quanh nàng cũng đều đẹp đẽ Kiều thị mới thỏa mãn.


      Buổi sáng hôm nay, vì đây là lần tiến cung đầu tiên của nữ nhi bảo bối nên Kiều thị chọn cho Giang Diệu bộ trang phục vừa đáng lại vừa rực rỡ, Giang Diệu được mẫu thân chải chuốt xong còn tự ngắm nhìn bộ dáng mũm mĩm khả ái của mình trong gương, vậy mà mới chớp mắt cái gãy ngay cái răng cửa, là đáng buồn.


      Hiểu Mai và Hiểu Lan đứng bên cạnh trông thấy tiểu thư nhà mình bị gãy răng, trong lòng liền thầm kêu tốt, trái tim đập “ bình bịch” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Các nha hoàn trong Trấn Quốc Công phủ, ai lại biết tiểu thư là bảo bối trong lòng lòng tất cả mọi người, dù chỉ mất sợi tóc thôi cũng làm cho các chủ nhân đau lòng hết nửa ngày. Ấy vậy mà lúc này phu nhân giao nhiệm vụ cho các nàng chăm sóc tiểu thư, còn dặn dặn lại là phải cẩn thận, ngờ phu nhân vừa mới ngoảnh mặt tiểu thư xảy ra chuyện.


      Hiểu Mai dù sao cũng bình tĩnh hơn Hiểu Lan, nàng nhấc chân muốn tiến lên tình huống của Giang Diệu thế nào, thấy Tuyên Vương Thế tử nâng mặt của tiểu thư nhà mình lên mà xem xét.


      bộ dáng chế giễu.


      Hiểu Mai rất giận, nhưng mà Lục Lưu gì cũng là thân phận cao quý, thể nào đắc tội được nên nàng chỉ dám khom mình hành lễ, nhàng : “ Tuyên Thế tử, để nô tỳ chăm sóc cho tiểu thư”.


      Lục Lưu nghe Hiểu Mai vậy chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, cũng đồng ý.


      với tay lấy ấm trà, nghiêng bình rót ít nước chè xanh đổ vào trong chén , sau đó đưa chén nước đến bên đôi môi phấn nộn của Giang Diệu, ôn nhu : “ Súc miệng ”.


      Giang Diệu ngoan ngoãn há mồm, hớp ngụm nước trà. Dù sao nàng cũng là tiểu hài tử nên thời điểm thay răng có chảy máu vẫn nhiều, súc mấy lần nước mùi máu trong miệng dịu hơn hẳn. Ánh mắt của Giang Diệu nhìn đến quả táo bị gặm dang dở cùng cái răng trắng sữa nằm bàn đá. Nếu như hôm nay gặm cái loại quả này răng của nàng cũng có thể giữ lại được vài hôm nữa, mà cho dù có gãy cũng phải tình huống mất mặt như thế này. Nghĩ như vậy, Giang Diệu còn oán lây sang cả Lục Lưu, cho là vì bảo nàng ăn táo nên nàng mới bị gãy răng.


      thế, nhân lúc nàng bị gãy răng cửa, còn làm như có chuyện vui, ngồi cười khoái trá.


      Giang Diệu trừng mắt nhìn Lục Lưu, tuy thu hồi nụ cười nhưng nhớ lại khoảnh khắc cười vui vẻ lúc nãy nàng vẫn thấy tên này đáng ghét vô cùng. Giang Diệu lại nhớ đến thành tựu sau này của , người tài năng như vậy, dù ít dù nhiều cũng vài tật xấu.


      Vốn tâm tình tốt nên Giang Diệu cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo bỗng chốc ỉu xìu.


      Hiểu Lđi tìm Kiều thị, nghe thấy nữ nhi bị gãy mất răng Kiều thị liền vội vã chạy đến. Nhìn thấy con ngoan ngồi băng ghế đá, nàng liền nhanh chân đến ôm giang Diệu vào lòng, bàn tay ngọc ngà sờ lên khuôn mặt trắng nõn của nữ nhi, sốt sắng : “ Diệu Diệu ngoan, há mồm để nương nhìn chút”.


      Giang Diệu tuy bề ngoài chỉ là dáng vóc của tiểu nữ oa sáu tuổi nhưng dù gì nàng là linh hồn trọng sinh, tâm tính vẫn là đại nương mười sáu tuổi, nên chuyện gãy mất răng, làm lộ khoảng hàm vẫn rất mất mặt. Giang Diệu đắn đo do dự lúc lâu mới dám hé môi. Kiều nhìn vị trí trống nơi răng cửa, còn để lộ mảng nướu đau lòng thôi, hơi tức giận hỏi Hiều Lan: “ Tại sao lại rơi mất răng cửa vậy?”.


      Thân thể Hiểu Lan nghe phu nhân hỏi run cái, nàng nhìn về phía Hiểu Mai, nhưng Hiểu Mai cũng lại do dự, dám trả lời.


      Đúng lúc cả hai nha hoàn biết phải giải thích như thế nào Lục Lưu mở miệng: “ Quá táo này là do ta đưa cho Giang tiểu thư, nếu như muốn trách hãy trách ta”.


      Kiều thị nghe thấy giọng của Lục Lưu mới ôm khuê nữ quay đầu lại nhìn.


      thiếu niên tuấn lẳng lặng đứng thẳng phía sau, dáng người kiên cường, khuôn mặt lộ áy náy.


      Kiều thị làm mẹ nên vấn đề thay răng của trẻ con cũng lạ, lại thêm nữa là đối phương lại là ân nhân cứu mạng của con nên nàng liền cười, : “ Tuyên Thế tử có lòng tốt, sao lại có thể trách người được? Hơn nữa, Diệu Diệu cũng đến tuổi thay răng sữa rồi”.


      Giang Diệu được Kiều thị bế tay, hai tay trắng nõn vòng quanh cổ Kiều thị còn cài đầu dựa hẳn lên đầu vai nàng, đôi lông mày hơi nhíu, có chút rầu rĩ vui.


      Lục Lưu nghe Kiều thị vậy cũng gì, nét mặt trước sau vẫn là bộ dáng hờ hững có gì thay đổi. Nhưng sau đó lại lấy từ trong mép áo ra khăn lụa màu xanh ngọc, đem cái răng nho còn nằm bàn đá bỏ vào đó, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Kiều thị.

      Hành động ân cần như thế của càng làm cho Kiều thị thêm tán thưởng phẩm chất của vị thế tử này.


      ------------------------------------ Ta là đường phân cách lần đầu rung động --------------------------------------------


      Sau khi Giang Diệu trở về phủ ba ca ca của nàng cũng học về. Tam bào thai giống nhau như đúc vừa thấy tiểu muội bảo bối ngay lập lức xông đến.


      Lão đại Giang Thừa Nhượng là người nhanh chân nhất, lập tức bế Giang Diệu lên. Kiều thị nhìn cũng chỉ mỉm cười, lại dặn dò: “ Con cẩn thận chút, đừng để Diệu Diệu bị ngã”.


      Giang Thừa Nhượng đáp lời: “ Nương yên tâm, cho dù con có bất cẩn cũng để Diệu Diệu bị ngã đâu!”.


      Giang Thừa Ngạn chạy theo sau, nghe đại ca vậy nhanh mồm phụ họa: “ Đúng rồi, nếu như đại ca có bất cẩn có con cùng nhị ca đỡ phía dưới rồi, đảm bảo Diệu Diệu mất cọng tóc”. Việc hôn nhân cùng Trần Ngưng Chỉ được giải quyết xong nên tâm tình Giang Thừa Ngạn nhõm hơn hẳn, lại trở về là tên tiểu tử dẻo miệng như bình thường. Người xưa thường , mẹ quý con trai, cha quý con quả sai, Kiều thị ngày thường thích nghe Giang Thừa Ngạn nịnh hót nên bây giờ nghe con trai hoạt bát lại càng thêm vui vẻ.


      Giang Thừa Ngạn cúi đầu nhìn tiểu muội bé được đại ca ôm lấy liền vươn hai tay xoa nắn khuôn mặt bánh bao của nàng, : “ Diệu Diệu sao vậy? Tại sao chuyện với tam ca?”.


      Giang Diệu lắc đầu cái, sau lúc do dự mới khẽ gọi tiếng “ tam ca” xíu.


      Lúc Giang Diệu mở miệng, Giang Thừa Ngạn nhìn thấy bất thường của nàng.


      Ánh mắt trông thấy vị trí răng cửa bị trống sáng ngời, nâng cằm muội muội lên, rồi lại nhíu mày hỏi: “ Xảy ra khi nào vậy? Vì sao ?”.


      Giọng của Giang Thừa Ngạn hơi trầm giống như lúc vui vẻ ban nãy khiến Giang Thừa Hứa vốn yên tĩnh đứng bên cũng xông tới, nhìn thấy muội muội bị gãy mất răng cửa liền hiểu ngay tại sao muội muội đáng từ lúc về phủ lại lời nào. Nguyên nhân là bị mất cái răng nên sỉ diện dám mở miệng, sợ bị người khác nhìn thấy lại chê cười.


      Kiều thị trả lời thay cho Giang Diệu: “ Hôm nay Diệu Diệu tiến cung với nương, lúc ăn táo thị bị gãy mất. Nhưng mà Diệu Diệu cũng đến tuổi thay răng rồi, răng cũ bị gãy, răng mới mọc ngay thôi”.


      Giang Thừa Ngạn cũng qua cái tuổi thay răng nên rất ràng. Nhưng người bị gãy răng lại là tiểu muội bảo bối, từ xưa đến nay hễ cứ chuyện gì liên quan đến Giang Diệu, đều phân đạo lý mà đùng đùng nổi giận.


      “Nương, ai cho Diệu Diệu ăn táo?”. Đôi mắt Giang Thừa Ngạn bốc lửa, mỗi lần Diệu Diệu ngoan ăn táo đều là do cùng hai ca ca cắt thành miếng cho nàng, nương và cha cũng biết, hôm nay lại gặm nguyên quả táo, ắt hẳn là do người khác cho.


      Kiều thị nhìn xù lông cũng mỉm cười : “ Mới gây họa vài ngày trước đó, bây giờ con lại muốn làm gì?”. Nàng ôm lấy nữ nhi từ trong lòng của Giang Thừa Nhượng, sau đó lại nghiêm mặt nhìn ba đứa con trai: “ Mau về phòng làm bài tập ”.


      Tam huynh đệ cùng nhau đứng thành hàng, hành lễ với Kiều thị rồi mới về phòng của mỗi người.


      Giang Diệu vẫn biết rằng răng nhanh chóng mọc lại, nhưng lúc vừa mới gãy vẫn có chút quen lắm, thậm chí mỗi bữa ăn cũng rất ít. Nhưng lại sực nhớ đến việc bản thân mới cố gắng mới mập lên chút, thể để trở về vóc dáng gầy teo như ngày xưa liền bấm bụng cố gắng ăn nhiều thêm. Kiều thị hiểu được suy nghĩ của nữ nhi, ngày xưa lúc nàng thay răng cũng bị phu quân tương lai thấy, nàng cũng rất mất mặt nhưng dù sao tuổi lúc ấy cũng còn nên có quan tâm lắm về chuyện xấu hay đẹp.


      Nhìn khuê nữ buồn rầu nên Kiều thị liền phái người chuyển thiếp mời đến Tiết phủ, muốn Tiết Kim Nguyệt đến chơi với con hôm để nàng quên chuyện vui.


      Giang Diệu rất nhớ Tiết Kim Nguyệt, rất lâu rồi hai người có gặp nhau. Tiết Kim Nguyệt cũng giống như Giang Diệu, đến thời điểm trẻ con thay răng nên vị trí răng cửa cũng trống trơn, nhưng Giang Diệu còn tốt hơn chút, nàng chỉ bị gãy có cái còn Tiết Kim Nguyệt lại gãy đến hai cái.


      Giang Diệu ngẫm lại mới hiểu được vì sao bấy lâu nay Tiết Kim Nguyệt chịu đến Trấn Quốc Công phủ chơi với nàng, hóa ra tiểu nương này cũng sỉ diện nên muốn ai trông thấy.


      Tiết Kim Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt bé lúc cười để lộ hàm răng trắng bóng bị mất cái răng ngay lập tức giống như tỷ tỷ ruột mà căn dặn muội muội: “ Nương của tỷ , nếu như bị mất răng hàm phải vứt xuống dưới gầm giường, còn rơi răng hàm dưới phải quăng nó lên nóc nhà, như vậy răng mới mọc ra đều”.


      Giang Diệu biết chuyện này rồi, nhưng nghe Tiết Kim Nguyệt cẩn thận dặn dò như vậy cũng chỉ mỉm cười gật đầu.


      Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì mà Tiết Kim Nguyệt lại ra vẻ nghiêm khắc mà dặn Giang Diệu lần nữa: “ Còn nữa, cho dùng đầu lưỡi liếm, nếu như cứ liếm răng mới mọc ra đâu”.


      Giang Diệu nhìn bộ dáng của Tiết Kim Nguyệt liền biết ngay là học từ mẫu thân nàng ấy mà ra, hẳn là lúc Tiết Kim Nguyệt bị gãy răng cũng hay lấy đầu lưỡi liếm liếm chỗ răng con mới nhú nên Tiết phu nhân mới dặn dò như vậy.


      Căn dặn biểu muội cẩn thận từ đầu đến cuối, thấy Giang Diệu ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy Tiết Kim Nguyệt vui vẻ thôi, lôi kéo Giang Diệu cười : “ Chúng ta ra ngoài đá cầu , để cho tỷ xem muội đá được bao nhiêu cái rồi”.


      Giang Diệu cũng có ý đó nên liền vội vã chạy theo Tiết Kim Nguyệt ra ngoài. Hai tiểu nương vui vẻ chạy ra khỏi cửa phòng liền gặp ngay lúc Giang Thừa Hứa bước vào nên liền đâm sầm.


      Giang Thừa Hứa vận bộ cẩm bào màu xanh ngọc, gương mặt tuấn tú, nước da sáng như ngọc.

      Nhìn thấy hai tiểu nữ oa làm việc lỗ mãng Giang Thừa Hứa thoáng nhíu mày, lại theo bản năng mà ôm tiểu muội bé lên, tay kia vững vàng tóm lấy Tiết Kim Nguyệt sắp đập mông xuống nền đất.


      Giang Diệu và nhị ca nàng là huynh muội ruột thịt nên rất gần gũi nhau, ôm ấp động chạm là chuyện bình thường. Nhưng Tiết Kim Nguyệt lại khác, được Giang biểu ca đỡ lấy làm nàng có chút hoảng hốt, sững sờ lúc lâu mới nhớ lại việc phải cảm ơn, liền ngẩng khuôn mặt ngây thơ nhìn vị thiếu niên lạnh lùng trước mặt: “ Tạ…cảm tạ nhị biểu ca”.


      Nhìn bộ dáng có tiền đồ của Tiết Kim Nguyệt, Giang Diệu liền cảm thấy buồn cười. Nàng liền nhớ đến đời trước, sau khi Tiết Kim Nguyệt cùng nhị ca kết hôn, tỷ ấy cũng rất sợ nhị ca. Giang Diệu muốn mẫu thân đưa Tiết Kim Nguyệt đến Trấn Quốc Công phủ chơi cùng, cũng là muốn cho tỷ ấy thân thiết với nhị ca hơn chút, tránh cho sau này Tiết Kim Nguyệt lại bị nhị ca nàng dọa mất, bị kịch lại tiếp diễn.




      Uyên Sama, kem_1010, TieuLinh835981 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :