1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Thích rồi nha!!

    2. phuonglinh172401

      phuonglinh172401 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Chưa từng đọc truyện nào mà làm ta cười lăn lết như truyện này, như mấy đứa thần kinh giựt giựt

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634

      Chương 46: Nâng cao chỉ số thônng minh!


      "Kinh Lan gửi thư tới?" Nam Cung Cẩm ngoẹo đầu nhìn sang, chỉ thấy mặt giấy viết hai câu thơ:

      'Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, Diêu khán WC tại na biên. Mong mẹ nuôi vui lòng chỉ giáo!'

      Nam Cung Cẩm sau khi xem xong, liền trợn mắt: "Tiểu tử chết bầm này, uổng công cho thiên hạ là thái tử Bắc Minh danh trấn, câu thơ như vậy cũng phải phiền tới ta!"

      Dứt lời, nàng đoạt lấy bút trong tay Bách Lý Kinh Hồng, viết ra hai câu: "Phi lưu trực hạ tam đà thỉ, nghi tự đái vệ sinh chỉ!" (飞流直下三坨屎, 疑似没带卫生纸)

      Nắng rọi Hương Lô khói tía bay

      Xa trông nhà xí ở bên này

      Ba cục lao xuống rơi thoải mái

      Tính rằng lái sao phải có giấy vệ sinh



      Nàng vừa viết xong, biểu tình của Bách Lý Kinh Hồng lúc này trở nên vô cùng vi diệu. Nhìn lát, chần chờ hỏi: "Giấy vệ sinh là vật gì?"

      "A, giấy vệ sinh chính là....Khoan !" Nam Cũng Cẩm bỗng trợn to mắt, cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn lại mấy lần, đây là...Đây phải là hai câu thơ cổ nhưng được chỉnh lại ở thời đại của nàng sao, tại sao lại có người biết được? "Kinh Lan có là ai viết câu thơ này ?"

      "Hải Đông Thanh đưa thư, chỉ có hai câu này." Cho nên có ai đến chuyển lời.

      Nam Cung Cẩm cảm thấy tim mình đập thình thịch, đồng hương, chẳng lẽ là đồng hương? Nghĩ xong nàng cuống quýt hướng ra cửa hô to: "Thần nhi, vào đây!"

      Tiếng vừa dứt, trắng, hồng, hai bóng người bay vào phòng! Bách Lý Như Yên cũng theo vào.

      Nam Cung Cẩm vội vã cầm lấy bức thư của Quân Kinh Lan mở ra, lại cầm tờ giấy khác viết thêm hai câu thơ: "Sàng tiền minh nguyệt , địa thượng hài lưỡng song!"

      Sau khi viết xong, nàng liền giao hai phong thơ cho Bách Lý Cẩn Thần: "Đây là hồi cho Kinh Lan ca ca, còn cái này, dặn hỏi người đó câu có thể tiếp được hai câu thơ này !" Nếu có thể tiếp được, nhất định là đồng hương.

      Bách Lý Như Yên nhón chân lên nhìn, 'Sàng Tiền minh nguyệt , địa thượng hài lưỡng song! Nàng thè lưỡi: "Mẫu thân, người là bỉ ổi..."

      Bách Lý Cẩn Thần khẽ gật đầu, cái gì cũng hỏi, xoay người rời .

      "Thần nhi, nhớ kỹ, phong thư này vô cùng quan trọng!" Nam Cung Cẩm lại bổ sung thêm câu.

      Người vừa tới cửa liền dừng lại lát, hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng hờ hững vang lên: "Nếu lo lắng, vậy đổi người ."

      Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật giật, cả giận : "Tiểu tử chết bầm này, ngươi chuyện với mẹ ngươi như thế à?"

      xong, nàng quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng quát lớn: "Đây đều là do chàng dạy dỗ!" tẹo gen di truyền nào là của nàng, nó và cha nó đều cùng cái đức hạnh y chang nhau!

      Bách Lý Kinh Hồng gì, lúc đầu phải là nàng nhi tử như vậy....rất 'khốc' sao? Tuy rằng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng hỏi nàng 'khốc' có nghĩa là gì.

      Bách Lý Như Yên chen vào: "Mẫu thân, ca ca lớn, thể gọi là tiểu tử, phải gọi là đại tử mới đúng! Ui za!"

      Tiếng vừa dứt, kiếm quang lóe lên. đạo ánh sáng vụt qua, vạt áo liền rơi xuống! Lập tức Bách Lý Như Yên liền đen mặt, quay đầu trừng mắt nhìn ca ca mình!

      kịp nhìn thấy rút kiếm như thế nào kiếm tra vào vỏ! thèm chuyện, cũng nhìn nàng. xoay người rời , chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng ngạo nghễ.

      Ngay sau đó Nam Cung Cẩm liền hiểu, nếu nàng phải là mẹ ruột của , chừng nhát kiếm vừa rồi người bị chém chính là mình! cách khác, là cho mình mặt mũi, nghĩ như vậy sắc mặt nàng còn đen hơn mấy phần.

      "Mẫu thân, ta cũng muốn !" Bách Lý Như Yên mở miệng: "Lãnh Tử Hàn thúc thúc lại chạy mất, con hỏi Kinh Lan ca ca chút, có lẽ huynh ấy biết thúc ấy ở đâu!"

      Nàng vừa xong, Nam Cung Cẩm liền ôm trán: " bao nhiêu lần rồi, Lãnh Tử Hàn thúc thúc lớn tuổi hơn con nhiều, thích hợp với con..."

      " phải người tình có thể vượt qua cả tuổi tác sao? Con trước, phụ thân, mẫu thân liền giao cho người!" Dút lời, nàng liền chạy .

      Nam Cung Cẩm định tiến lên ngăn cản, lại bị người phía sau kéo lại. Nàng quay đầu rống giận: "Bách Lý Kinh Hồng chàng định làm gì?"

      Đợi nhi tử và nữ nhi xa, mới nhàn nhạt mở miệng: "Sớm cảm thấy bọn nó vướng bận, chúng nó có ở đây, muốn ở nơi nào làm, chúng ta liền làm ở đó."

      "..."

      "Giấy vệ sinh là vật gì?" lại hỏi.

      Ý nghĩ của Nam Cung Cẩm bị dời , nàng liền cao hứng cầm lấy tay : " phải lúc trước ta với ngươi, ta là người từ ngàn năm sau đến đây sao? Giấy vệ sinh ở thời đại của chúng ta chính là giấy bản, cho nên ta hoài nghi, là có thêm đồng hương tới! chừng có biện pháp trở về. Còn nếu là phải, ta nên kích động, để bọn trước xem sao!"

      Nàng vừa xong, Bách Lý Kinh Hồng liền gật đầu như hiểu. Nhưng trong mắt lại lên tia sáng cho Nam Cung Cẩm nhìn thấy....

      ....

      Hoàng cung Đông Lăng, trong viện Đạm Thai Hoàng.

      Hắc y nhân nằm đầy mặt đất, dây thừng trong tay thái tử gia ném cái, thản nhiên nằm dưới ánh trăng nóc nhà, ngưới nhìn trời cao, lười biếng : " phải Gia , ngươi trở về từ hội thơ, tối nay gặp họa sát thân sao!"

      "Sao ngươi biết là ta đánh lại những hắc y nhân này?" Đạm Thai Hoàng liếc mắt nhìn , những hắc y nhân này là cao thủ võ lâm sai, nàng có bản lĩnh trêu chọc bọn họ như cũng sai, nhưng có nghĩa là nàng đánh lại!

      "Bọn họ chết hết, nhưng có thể còn có đợt tiếp theo." Thanh mị hoặc, lười biếng thích ý vang lên.

      Đạm Thai Hoàng cau mày: "Vậy làm sao ngươi biết có người muốn giết ta? Sau khi trở về từ hội thơ, ta cũng có..."

      được nửa, liền chống người nghiêng về phía nàng, thanh thản nâng gò má, miễn cưỡng cười : " Công chúa bộ lộ tài năng, lại được người khác tặng thơ tình, còn có người vốn dĩ thích người"

      "Ngươi là Hoàng Phủ Linh Huyên?" Sở Trường Ca làm thơ tình tặng nàng, Hoàng Phủ Linh Huyên ngay từ đầu ưa nàng, cho nên càng phải đưa nàng vào chỗ chết?

      Quân Kinh Lan đáp, đôi mắt lại có chút vui vẻ. Còn quá đần....

      "Ta tại cũng muốn dồn Hoàng Phủ Linh vào chỗ chết!" Đạm Thai Hoàng cũng thèm che giấu ý đồ giết người, xem ra lần trước là nàng giáo huấn quá , đối phương quên mất.

      Quân Kinh Lan đáp, trong mắt lại chứa ý cười….

      “Con người Hoàng Phủ Linh Huyên ân oán rạch ròi, mạc dù kiêu ngạo ương ngạnh! Như lần trước ngươi đánh quận chúa Khởi La, nàng ta cũng chỉ dùng bò cạp độc để tả thù, đủ để chứng minh ra tâm tư nàng ta ác, nhưng lần này lại động sát khí!”

      Vừa dứt lời, Đạm Thai hoàng liền đen mặt! Ý của chính là Hoàng Phủ Linh Huyên vô cớ muốn giết người, như vậy lỗi là ở nàng?

      Như nhìn thấu được suy nghĩ của Đạm Thai Hoàng, lại : “Ngươi sai, Hoàng Phủ Linh huyên cũng có lỗi. Vậy vẫn đề nằm ở chỗ nào?”

      “Ý ngươi là có người ở giữa xúi giục?” Đạm Thai Hoàng nhíu mày hỏi, trong đầu lập tức nhớ đến Khởi La!

      Quân Kinh lan gật đầu : “Công chúa, tuy rằng ngươi có hơi ngốc, nhưng bản thái tử chút cũng chê! Bản thái tử từ từ chỉ dạy ngươi, giúp ngươi nâng cao chỉ số thông minh!”

      “Con mẹ ngươi, cút!” Ngoài miệng là mắng, nhưng trong lòng nàng có nhận định. Nàng hiểu ý Quân Kinh Lan, phải là nàng thể đắc tội với Hoàng Phủ Linh Huyên, mà là nên để cho người khác được lợi! Hôm nay Hoàng Phủ Lih Huyên phái người giết nàng, nàng chắc chắn trả thù, nhưng người ở phía sau xúi giục, càng phải trả giá!

      Tái tử gia lại bị mắng nhưng biết có phải bị mắng thành quen hay những tức giận, ngược lại còn cười xấu xa : “Lăn, lăn đến giường công chúa?”

      Dưới ánh trăng, mỹ nhân nằm nghiêng hấp dẫn. Cảnh này, lời này, khiễn người xuân tâm nhộn nhạo, máu sói sôi trào!

      Đạm Thai Hoàng nhìn trong choc lát, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Quân Kinh Lan!”

      “Hửm?” Đôi mắt híp lại nhìn nàng, ý cười đong đầy.

      “Ngươi có biết, ngươi đẹp nhất là khi nào ?” Nàng hơi dừng lại, đợi đáp lời, nàng lại nghiến răng nghiến lợi tiếp: “Là lúc ngươi ngậm miệng! Nếu ngươi là người câm, vậy càng đẹp tới cực điểm!”

      Nàng vừa dứt lời, liền nghiêm mặt rời , định theo nóc nhà trượt xuống.

      Nàng mới tới mái hiên, liền nghe thấy người nào đó biết xấu hổ : “Công chúa, bản thái tử phải chỉ đẹp, mà là rất đẹp, công chúa cảm thấy tự ti, xứng với Gia, Gia đành lòng!”

      “Cút mẹ ngươi !”
      Dunghyt97, susu, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 47: đá tiễn ngươi bơi!


      Mắng xong nàng liền bước , thèm quay đầu lại!

      Chợt có tiếng cười khẽ vang lên: "Công chúa, nếu bây trở về, ta đảm bảo ngươi bị mắng!"

      Đạm Thai Hoàng dừng bước, đen mặt quay đầu : " tại trở về bị mắng, đợi lát nữa mới về chẳng phải còn bị mắng thảm hại hơn sao?" Nữ hài tử đêm khuya ra ngoài, nếu trở về càng muộn chẳng phải càng bị mắng thê thảm hơn sao? Bất quá mấy lần trước vương huynh chưa từng mắng nàng, hôm nay trùng hợp như vậy chứ?

      "Nếu công chúa tin, quay trở về biết!" Quân kinh Lan vui vẻ , đôi mắt chợt tối, ung dung nhìn nàng.

      Nhìn bộ dạng bí hiểm, Đạm Thai Hoàng hít hơi, xoay người liền : "Ta tin, ngươi mở mắt to ra mà xem, đêm nay ta trở về có bị mắng hay !"

      Nàng vừa dứt lời, liền từ nóc nhà tuột xuống.

      nóc nhà, vị thái tử gia ung dung khoan thai, ánh mắt liếc nhìn Đạm Thai Kích về phía chính viện, lại nhìn bóng lưng Đạm Thai Hoàng, nụ cười bên môi càng đậm. Sau đó liền thu hồi khí tức, tránh để Đạm Thai Kích phát .

      "Hoàng nhi, muội lại đâu?" tiếng quát giận dữ, tựa như tiếng sấm vang lên!

      Mới vừa vào tới nơi, định mở cửa ra, sắc mặt Đạm Thai Hoàng liền cứng đờ! Trong lòng mắng to tên khốn khiếp Quân Kinh Lan, thấy vương huynh nàng tới, nhắc nhở nàng, lại bày đặt giả giọng thầy bói luyên thuyên, khiến nàng nổi giận đùng đùng chạy xuống, vừa lúc bị vương huynh bắt gặp!

      Nàng quay đầu nhìn vị vương huynh so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần nhà mình, lại dùng ánh mắt muốn giết người nhìn người nào đó ung dung ngồi nóc nhà xem trò vui, cười mỉa: "Vương huynh, muội chỉ là, chỉ là nhà xí..."

      Đạm Thai Kích nhìn bốn phía, đôi mắt đào hoa nén giận, nhìn thoáng qua mấy gã hắc y nhân ngã đầy mặt đất, lại phát những người bảo vệ sân của mình cũng bị giết. lúc sau mới cất cao giọng: "Ra ngoài lại dẫn theo hạ nhân, có thích khách, lại càng biết kêu cứu! Muội muốn vương huynh phải gì với muội đây?"

      Đạm Thai Hoàng mơ màng bị quát trận, ánh mắt lại nhìn tên nghiệt kia xoay người, thay đổi tư thế xem cuộc vui, suýt nữa bị làm cho tức giận mà thổ huyết! Mắt thấy vương huynh càng tức giận, nàng vội tiến lên cười ha hả: "Vương huynh, biết gì, thôi đừng , ai ui..."

      "Còn dám cười!" Lại tiếng quát, lãnh ý kinh người!

      Đạm Thai Hoàng bị hét run lên, bị dọa mém tí nữa là chào theo nghi thức quân đội! Vội vàng cúi đầu, thành nghe giáo huấn! Nhưng trong lòng lại thay tên nghiệt kia thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ! Nếu như nàng về sớm chút, gặp phải vương huynh, còn nếu trở về muộn hơn xíu, vương huynh đến nhìn thấy hắc y nhân đầy đất như vậy, việc đầu tiên là khắp nơi tìm nàng, thấy nàng bình an có việc gì cảm thấy may mắn, cũng so đo tính toán việc nàng chạy ra ngoài.

      Cứ khăng khăng muốn đâm đầu xông lên! Đều tại cái tên nghiệt kia khích nàng.

      Nhìn lên phía nóc nhà, tên khốn khiếp kia còn thấy bóng dáng, Đạm Thai Hoàng lại hung hăng mắng to trận.....

      ....

      Ngày hôm sau

      Trong ngự hoa viên của hoàng cung Đông Lăng, trăm hoa đua nở, tiếng chim kêu ríu rít.

      chiếc cầu hình vòm, cạnh lan can bằng đá ngọc, mỹ nhân mặc cung trang màu vàng đứng trước ao xanh biếc tung mồi cho cá. Những con cá chép rực rỡ đua nhau nhảy lên đớp mồi rất sống động. cung nữ đứng sau lưng nàng cung kính cúi đầu, mở miệng cười : "Công chúa, người xem, mấy con cá trong ao này, đều bị người nuôi đến mập béo luôn rồi!"

      Hoàng Phủ Linh Huyên cong cong đuôi mày, tươi cười : "Tất nhiên, bản công chúa dày tâm chăm sóc, nếu chúng nó dám mập, bản công chúa chu di diệt tộc chúng!"

      Tiếng nàng vừa dứt, mấy người cung nữ liền trộm cười: "Công chúa, người biết đùa!"

      Ở gần đó, thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên bước tới chiếc cầu, vẻ mặt ngạo mạn, bộ dáng ngang nhiên! Đúng là Thành Nhã thể nghi ngờ. Mà nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Linh Huyên liền làm như phát ra, thèm chào hỏi lướt !

      Hoàng Phủ Linh Huyên vốn được nuông chiều từ bé, lại là muội muội song sinh với hoàng đế, cho dù là quốc vương của nước nhìn thấy nàng, cũng cười chào nàng tiếng, thế mà bây giờ lại có cung nữ thèm đặt nàng vào trong mắt! Nhất thời cỗ hỏa khí bốc lên, tức giận quát tiếng: "Đứng lại! Thấy bản công chúa tại sao hành lễ?"

      Thành Nhã quay đầu lại nhìn nàng cái, vẻ mặt khinh thường: "Công chúa? Công chúa sao, trong mắt Thành Nhã, chỉ có công chúa Mạc Bắc của chúng ta thôi!"

      Dứt lời, nàng liền xoay người rời . Tâm trạng có chút thấp thỏm, mặc dù nàng phụng mệnh công chúa ra diễn trò, nhưng như vậy có phải quá mức hay ? Bản thân có thể bị người loạn côn đánh chết hay ?

      "Làm càn! Người đâu, bắt nàng lại cho bản công chúa!" tiếng gầm giận vang lên!

      Hoàng Phủ Linh Huyên vừa dứt lời, liền có tiếng quát lạnh lẽo lẽo từ phía sau nàng vang lên: "Cung nữ của Đạm Thai Hoàng ta, kẻ nào dám?"

      Mà lúc này, cách đó xa, dưới bóng cây, ba thân ảnh mặc trường bào, màu vàng, tím nhạt, xanh thẳm vừa vừa cười chầm chậm tiến đến, từ xa nhìn thấy màn tranh chấp ở cầu. Hoàng Phủ Hiên phía trước liền dừng bước, Quân Kinh Lan cũng ung dung dừng lại xem cuộc vui. Mà Đạm Thai Kích, hơi nhíu mày cái, có chút lo lắng.

      Giọng quen thuộc làm cho Hoàng Phủ Linh Huyên nổi giận. Đêm qua có giết chết nữ nhân này, vậy mà hôm nay còn dám xuất trước mặt mình! Quay đầu nhìn Đạm Thai Hoàng, hồng y tung bay, sắc mặt lạnh nhạt đứng ở đầu cầu, cả người như nữ thần mặt trời chói chang, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thể mạo phạm. Bản thân mình dường như cũng trở nên cung kính!

      Nét mặt thanh tú của Hoàng Phủ Linh Huyên chợt trong nháy mắt trở nên giận dữ, lạnh lùng :" Khuynh Hoàng công chúa, mọi người đều nhìn thấy là cung nữ của ngươi vô lễ trước, hôm nay nếu trừng phạt nàng, uy nghiêm của bản công chúa bị hủy!"

      Tiếng nàng vừa dứt, Thành Nhã vội vàng khóc sướt mướt chạy về phía Đạm Thai Hoàng: "Công chúa, ngài đừng nghe Đông Lăng công chúa bậy, là nàng có ý định làm khó nô tỳ, nô tỳ vừa tới đây, nàng liền vô cớ mắng nô tỳ đê tiện, còn những người khác dựa nàng là chủ tử, vũ nhục người! Nô tỳ nhất thời tức giận mới cãi lại..."

      " bậy! Ngươi dám vu khống bản công chúa!" Hoàng Phủ Linh Huyên càng nghe càng nổi giận, nô tỳ kia căn bản là ăn lung tung! Nàng vậy lúc nào chứ?

      Đạm Thai Hoàng nghe vây liền cười nhạt: "Bản công chúa tin những điều mình nghe được, chỉ tin những gì mình nhìn thấy, Thành Nhã bị ngươi khi dễ khóc thành như vậy, chẳng lẽ là nàng sai? Có câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ngươi đường đường là công chúa lại khi dễ cung nữ, sợ bị người khác chê cười ah?"

      " ràng là nha đầu của ngươi vô lễ trước, những cung nữ của bản công chúa có thể làm chứng! Ta Hoàng Phủ Linh Huyên bị người chế nhạo? Sợ là chính Mạc Bắc công chúa ngươi mới bị người ta chế nhạo đó! Chẳng lẽ ngươi lớn như vậy, lại biết cái gì gọi là Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám (Chịu lắng nghe mọi người là sáng suốt, chỉ tin theo người là hôn ám) sao?" Hoàng Phủ Linh Huyên châm chọc .

      Nàng vừa xong, Đạm Thai Hoàng chẳng những nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười: " ra công chúa cũng biết kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám, thế vì sao chuyện của người ta ngươi lại tin người ngoài bậy?"

      "Ngươi..."Hoàng Phủ Linh Huyên nhíu nhíu đôi mi thanh tú, trầm mặc lát, nhất thời kịp hiểu ra chuyện gì. "Ý ngươi là, Khởi La gạt ta? Ngươi có chứng cớ gì?"

      "Cung nữ của Huyên công chúa có thể chứng minh ngươi làm khó cung nữ của ta, vậy ở yến hội, những người tham dự đó có thể chứng minh là bản công chúa vô tội ? Bản công chúa biết quận chúa Khởi La gì với ngươi, chỉ hy vọng công chúa có thể rộng đường ngôn luận, nghe nhiều, lấy chứng cớ, tiếp đó mới phán đoán, đừng để người khác lợi dụng!" Đạm Thai Hoàng vui vẻ mở miệng.

      Nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên đứng cách đó xa nhíu mày, có chút tán thưởng. Quân Kinh Lan khóe môi mỉm cười, câu. Đạm Thai Kích nhíu nhíu mi, cảm thấy quỷ dị, Hoàng nhi có lý giải như vậy?

      Mà Hoàng Phủ Linh Huyên sửng sốt lúc, lại cười: "Ngươi là thú vị! Được! bản công chúa thăm dò, nếu như lời ngươi , bản công chúa nhận lỗi về việc đêm qua! Về phần người muốn lợi dụng bản công chúa, bản công chúa nhất định bỏ qua! Nhưng nếu ngươi dối, vậy bản công chúa khách khí với ngươi!"

      Việc đêm qua, dĩ nhiện là chỉ chuyện thích khách!

      Đạm Thai Hoàng cười gật đầu, lập tức tiến lên bước, mở miệng : "Huyên công chúa, cho dù lời ta , ngươi cũng cần phải nhận lỗi! Bởi vì ngươi và ta tính toán nợ nần, lập tức phải ràng!" Nhận lỗi? Nàng vẫn là thích ghi nợ phải nhanh thanh toán cho xong!

      Hoàng Phủ Linh Huyên sửng sốt, ý định của đối phương.

      Mà Đạm Thai Hoàng chợt trừng lớn hai mắt, chỉ lên trời, quát to: "Công chúa, có máy bay!"

      Hoàng Phủ Linh Huyên mờ mịt ngẩng đầu...

      Mời vừa ngẩng đầu______

      "Tùm!" Thân ảnh màu vàng bị Đạm Thai Hoàng cước đá bay! "Phù phù!" Cả người bi tráng rơi vào trong hồ, bọt nước bay tung tóe....

      "A___Công chúa! Ngươi đâu, mau cứu công chúa!"

      Dunghyt97, noair, thuyt4 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      lâu lắm rồi mới thấy truyện n này xuất hie

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :