1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 120
      Phó Tạ mặc dù rời kinh thành, nhưng để lại cho Hàn ít nhân thủ, ngoại trừ Phó Bình Phó An, còn có giáo úy cấm vệ quân Thịnh Vũ Lai và doanh cấm vệ quân dưới trướng Thịnh Vũ Lai, đều trú đóng trong nội viện phủ An quốc công, để cận thân bảo hộ Hàn .

      Lúc này nhân mã hộ tống bảo vệ Hàn đến bến tàu ngoại trừ Phó Bình và Phó An, còn có Thịnh Vũ Lai và 200 binh sĩ cấm quân mang đến, thanh thế vô cùng to lớn, trùng trùng điệp điệp về hướng bến tàu kênh đào.

      Phó Tạ chính là muốn tuy rằng ở kinh thành, nhưng thanh thế của kiều thê của vẫn vô cùng cao quý, khiến người dám tuỳ tiện trêu chọc Hàn .

      Hàn vừa tới bến tàu, thuyền lớn của phủ Trấn Bắc tướng quân đến bến tàu, Trấn Bắc tướng quân Phó Viễn Trình trong vòng vây của chúng tướng ra khỏi khoang.

      Ông mặc dù năm nay ngoài bốn mươi, nhưng vẫn tuấn tú hiên ngang, nhìn qua rất trẻ tuổi, người quen thuộc căn bản đoán ra hài tử lớn nhất của ông hai mươi lăm tuổi rồi.

      Hàn mang người nghênh đón, trước tới phía trước công công Phó Viễn Trình hành lễ, sau khi đứng dậy đôi mắt liền nhìn sau lưng công công.

      Phó Viễn Trình xuất hành xưa nay phái đoàn lớn, lúc này bên cạnh vẫn tiền hô hậu ủng, tùy tùng theo rất nhiều.

      Hàn bị đoàn người ngăn cản nhìn thấy cha mẹ, thầm sốt ruột, Phó Viễn Trình khoát tay áo, tùy tùng theo đồng loạt tản ra hai bên, tránh ra lối . Hàn liếc mắt liền thấy được cha mẹ và Từ ma ma ôm đứa bé trong ngực.

      Nàng vừa mừng vừa sợ, cầm làn váy bước nhanh nghênh đón, bất chấp cha mẹ hàn huyên, liền tiến lên chỗ Từ ma ma nhìn Hàn Đình.

      Hàn Đình vẫn chưa tới nửa tuổi, vừa trắng lại vừa béo, hai mắt đen lay láy, nhìn là có chút giống Hàn . Hàn thích cực kỳ, trước tiên ở khuôn mặt nhắn của Hàn Đình hôn vài cái, lại từ trong tay Từ ma ma ôm Hàn Đình vào trong lòng.

      Hàn Thầm và Lâm thị thấy nàng giống như lâm vào đại địch ôm Hàn Đình, khỏi cũng nở nụ cười.

      Từ ma ma thương nhìn Hàn chút, nhìn lại Hàn Đình chút, mặt mày hớn hở với Lâm thị: "Phu nhân, nô tài sai chứ? Tiểu công tử ngày thường rất giống nương?!"

      Hàn cười híp mắt, nhắm ngay miệng của Hàn đình hôn xuống rồi vài cái.

      Lông mi dài của Hàn đình chớp chớp, tò mò nhìn tỷ tỷ, bập bập cái miệng.

      Hàn tò mò hỏi Từ ma ma: "Ma ma, Hàn Đình làm cái gì vậy?"

      Từ ma ma cười hì hì : " nương, tiểu công tử đây là đói bụng, đòi bú sữa đó!"

      Bà vẫy tay gọi nhũ mẫu tới: "Trân nương, tới bái kiến đại nương!"

      tiểu tức phụ dáng người thon thả da thịt trắng nõn tới, xấu hổ mang theo e sợ Hàn hành lễ.

      Tẩy Xuân theo bên cạnh vội vàng đưa lên bao tiền thưởng.

      Đều có người hầu hạ theo chỉnh đốn vận chuyển hành lý, Phó Viễn Trình và Hàn Thầm cưỡi ngựa, Hàn cùng mẫu thân ngồi xe ngựa, đoàn người tiền hô hậu ủng về hướng cửa thành

      Sau khi vào thành đến chỗ đường rẽ, phủ An quốc công và phủ hoài ân hầu ở phương hướng bất đồng, song phương muốn chia đường mà .

      An Quốc Công Phó Viễn Trình có chút lưu luyến rời nhìn Hàn Thầm, cuối cùng đành phải phất tay lưu luyến chia tay.

      Hàn Thầm ngược lại có tình cảnh bịn rịn chia tay gì —— huynh đệ nhà mình, lại là thân thích, còn là quan đồng liêu, muốn gặp mặt thế quá dễ dàng, Phó đại ca quá đa sầu đa cảm rồi !

      Hàn sớm bẩm báo công công phải bồi cha mẹ quay về phủ hoài ân hầu thu xếp, bởi vậy an toàn cùng Lâm thị ngồi trong xe ngựa, nhìn nhũ mẫu Trân nương ôm Hàn Đình cho bú sữa.

      Sau khi Hàn Đình ăn xong, Trân nương ôm Hàn đình, để cho nằm sấp vai mình, vỗ lưng Hàn Đình, cho đến khi Hàn Đình đánh nấc cái, lúc này mới ôm Hàn Đình vào trong ngực, dùng chăn gấm quấn lại.

      Hàn tiến tới nhìn nhìn, phát Hàn Đình ngủ rồi, khỏi cảm thấy hiếu kỳ: "Tiểu hài tử dễ nuôi, ăn ngủ ngủ ăn, giống như heo con!"

      Lâm thị nghiêng qua liếc nàng, cười trêu : "Dễ nuôi? con nuôi thử đứa xem! khi con còn bé cũng giày vò chết nương con !"

      Hàn xem thường nhìn về phía Lâm thị: "Nương, người lại gạt con rồi ! khi con còn bé rất cường tráng, ngay cả bệnh cũng rất ít bị, lại kén ăn dễ nuôi ! Hơn nữa, cho dù con giày vò người, giày vò cũng là Từ ma ma phải người a!"

      Lâm thị dối bị nữ nhi vạch trần, ngượng ngùng cười cười.

      Ngược lại Từ ma ma ngồi cười thấy mắt đâu: "Ai ôi!!!, nương chớ chọc phu nhân người tức giận ! phu nhân đại gia mang hài tử đều như vậy? Ai đích thân nuôi dưỡng hài tử? Phu nhân có thể có thể so với mẫu thân khác dụng tâm hơn mà!"

      Hàn lúc này mới nữa, cầm lấy bàn tay bé ấm áp mềm mại của Hàn Đình áp mặt mình, dặn dò Lâm thị : "Mẫu thân, sau khi trở về Hầu phủ, ngươi nhất định phải để tâm chút, nhị thúc nhị thẩm toàn gia phải là người tốt lành gì!"

      Khóe môi Lâm thị nhếch lên tia cười lạnh, : "Cùng lắm ở riêng thôi, đại phòng chúng ta nuôi sống bọn họ mấy năm nay, cũng đạt đến trình độ nào đó rồi !"

      Hàn nghĩ tới mẫu thân lại nghĩ được như vậy, lúc này bội phục cực kỳ, giơ ngón tay cái lên đối với mẫu thân thoáng dao động, lại quá tin tưởng hỏi: "cha cam tâm tình nguyện sao?"

      Lâm thị cười dịu dàng : "Ta nghe lời con , năm qua đều nhận các khoản thu trong nhà, cha con tại dùng tiền phải xem ta sắc mặt mà!"

      Hàn nghe vậy, trước kinh sợ sau lại cười, nhào vào trong ngực Lâm thị cười ha hả. Cơ sở kinh tế quyết định gia đình địa vị, mẫu thân quản sổ sách, xem phụ thân lấy cái gì trợ cấp tổ mẫu và nhị phòng tam phòng? Còn phải đều nghe mẫu thân sao!

      Cười xong, nàng lại dặn dò mẫu thân: "Nương, người cũng đừng quá đáng quá, bằng cha con sốt ruột."

      Lâm thị mỉm cười: "Đó là tự nhiên." so về thuật điều khiển đàn ông, sợ là có rất ít nữ nhân có thể thắng được bà. Bà và Hàn Thầm nhiều năm ân ái, lúc trước bà thể sinh hạ con trai kế thừa cho Hàn Thầm, thế nhưng cho dù Thái phu nhân liên tục thúc giục, Hàn Thầm cũng kiên trì chịu nạp thiếp, vẫn đối tốt với bà. Trượng phu Tốt như vậy, bà làm sao nhẫn tâm cắt xén ? Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, bà cũng đối tốt với Hàn Thầm tôn trọng Hàn Thầm.

      Đại môn phủ hoài ân hầu mở rộng, Hàn Hoài Hàn Ức sớm được tin tức, lúc này chờ ở cửa lớn, đón đám người Hàn Thầm vào.

      Phương thị và Trâu thị mang theo đám nha hoàn bà tử đợi ở trước cửa thuỳ hoa thông với ngoại viện và nội viện, thấy xe ngựa Hàn ngừng lại, vội vàng mặt mũi tràn đầy tươi cười chạy ra nghênh đón.

      Trong nhà chính phủ hoài ân hầu tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ đều là Hàn phái từ Quốc Công Phủ tới, trong đó đứng đầu đúng là Lương ma ma.

      Lương ma ma rất nhanh nhẹn thu xếp ổn thoả mời Lâm thị và Hàn cùng Phương thị Trâu thị ngồi, an trí Từ ma ma và nhũ mẫu Trân nương cùng tiểu công tử ngủ lại sau vách ngăn lụa, lại chỉ thị tiểu nha hoàn đặc biệt dâng trà bánh tinh xảo, lúc này mới mang người thu xếp phòng ốc sửa sang lại hành lý.

      Mọi người ngồi trong chốc lát, biết được huynh đệ Hàn Thầm ba người từ ngoại viện vào, ba chị em dâu liền cùng chỗ đứng dậy, chuẩn bị hướng Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.

      Hàn sợ mẫu thân chịu thiệt, cười tủm tỉm theo.

      Phó An Phó Bình và Tẩy Xuân Nhuận Thu cũng theo.

      Thái phu nhân ở trong Phật đường thắp hương, nghe đại nha hoàn Mai Hương bẩm báo con trai trưởng và con dâu trưởng đến trong phủ, động tác liền đình trệ, bộ dạng u sầu.

      Làm mẫu thân, bà cảm thấy mình đối với ba con trai xử lý việc công bằng, chưa bao giờ thiên vị người nào. Con trai trưởng nếu như kế thừa tước vị, con thứ ba lại có chức quan bên người, cho nên bà cảm thấy con trai trưởng và con thứ ba đều phải đối với nhị phòng tốt chút, nhất là con trai trưởng được tước vị.

      Với tư cách bà bà, nguyên tắc của bà đối với ba con dâu thi hành thuật quản thúc, thể để cho người nào trong đó độc đại nhà, phục tùng lão nhân gia bà quản thúc. Thí dụ Hầu phu nhân Lâm thị của con trai trưởng, bởi vì địa vị cao quý lại có tiền, cho nên liên tục bị bà dùng chuyện " con" để chụp mũ áp chế.

      Mai Hương thấy Thái phu nhân lời nào, vội vàng lại bổ sung câu: "Thái phu nhân, Nhị nương cũng trở về!"

      Thái phu nhân vừa nghe Hàn đến, lông mày lập tức liền nhíu lại. Cháu này của bà lúc ở nhà mẹ đẻ nhìn coi cũng được, sao gả vào phủ An quốc công liền bắt đầu ỷ thế hiếp người, còn mang theo cháu rể tới đây buộc nhị phòng chuyển ra khỏi nhà chính...

      Bà chậm rãi cắm nhang vào lư hương, trong lòng suy nghĩ như thế nào ra oai phủ đầu con dâu trưởng, đứng dậy chậm rãi tới nhà chính.

      Đám người Hàn Thầm tiến vào, Thái phu nhân ngồi ngay ngắn giường gấm ở chánh đường, mặt đất trước mặt đặt dãy ba cái bồ đoàn.

      Hàn Thầm thấy thế, vội vàng mang theo Hàn Hoài và Hàn Ức tiến lên quỳ lạy hành lễ với Thái phu nhân, sau đó lui về bên, Lâm thị mang theo Phương thị và Trâu thị tiến lên hành lễ cho Thái phu nhân.

      Lâm thị nhìn bồ đoàn dưới đất, hơi suy nghĩ chút, duỗi ra bàn tay thon dài trắng nõn, nâng váy mã diện thêu hoa cúc xanh lục người lên hút, tư thái thanh tao lịch quỳ xuống.

      Phương thị và Trâu thị cũng theo quỳ xuống.

      Hàn ngồi ghế bành cánh đông, thấy mẫu thân quỳ xuống, liền cười dịu dàng lên trước, : "Mẫu thân, tổ mẫu biết người từ khi sinh ra đình đệ đệ, thân thể liền bằng lúc trước, sao nhẫn tâm cho ngươi quỳ lâu chứ!"

      chuyện nàng liền đỡ Lâm thị đứng lên.

      Phương thị và Trâu thị cũng vội vàng đứng dậy theo.

      Thái phu nhân: "..."

      Bà nhìn về Hàn , phát Hàn nhìn mình chằm chằm, mặt tuy rằng mang theo ý cười, nhưng trong mắt mảnh lạnh như băng, khỏi rùng mình, lập tức liền : "Lâm thị vì phủ hoài ân hầu sinh hạ dòng chính, khổ cực! Mai Hương, dọn chỗ!" Bà vốn có tâm kế, nhưng Hàn tại cứng mềm ăn rất ngang ngược, lão nhân gia bà gặp phải cháu như vậy, là tú tài gặp binh, có bản lĩnh cũng xuất ra được.

      Mọi người việc nhà trong chốc lát, Hàn nghe Từ ma ma mẫu thân hậu sản suy yếu, liền muốn mẫu thân ngốc ở chỗ này nhiều, liền tìm lý do dẫn theo Lâm thị ra, lưu lại phụ thân và nhị thúc Tam thúc cùng Thái phu nhân lời thân thiết.

      Trâu thị tất nhiên là cũng theo ra ngoài, cùng Lâm thị cười ra ngoài. Nữ nhi của bà xuất giá rồi, con rể tuy rằng thanh quý, nhưng phẩm cấp rất thấp, bà tất nhiên là nịnh bợ Lâm thị và Hàn , cửa sau của điện soái đại nhân.

      Nhị phu nhân Phương thị im lặng theo ở phía sau. Hôm nay bà cùng Hàn Hoài giận dỗi, đêm qua Hàn Hoài biết sao coi trọng Mai Hương trong phòng Thái phu nhân, hai vợ chồng ầm ĩ đến nửa đêm

      Đêm đó Hàn ngủ lại phủ hoài ân hầu.

      Phó Bình mang theo 20 cấm quân ở lại phủ hoài ân hầu bảo hộ nàng, Phó Bình và Thịnh Vũ Lai mang theo cấm quân còn lại về phủ quốc công trước.

      Hàn Thầm bị nữ nhi gạt ra khỏi phòng ngủ, lại muốn thư phòng an thân, định Quốc Công Phủ tìm công công Phó Viễn Trình của Hàn uống rượu.

      Hàn cùng Lâm thị ngủ giường bạt bộ ở phòng ngủ, Từ ma ma và Trân nương mang theo Hàn đình ngủ trong vách ngăn ở trong phòng Lâm thị.

      Buổi tối sau khi tắm gội xong, Hàn đứng sau lưng Lâm thị giúp bà tháo trang sức, trong miệng thầm lấy công: "... Mẫu thân, tiểu hoa viên phía sau bò đầy hoa sắc vi là Phó Tạ làm cho người ta làm đấy, thế nhưng vách ngăn trong phòng là bút tích của con, bởi vì Hàn Đình là bé trai, cho nên lụa sa ô vuông con chọn màu sắc toàn bộ trắng thuần, xanh ngọc và ngọc bích..."

      Lâm thị cũng rất hài lòng, nhận bình ngọc đựng hương hoa mộc tê Hàn đưa tới, đổ chút ít tay, nhàng bôi lên mặt, lúc này mới cười : "Ta còn nghĩ, Hàn Đình luôn theo ta, sau khi vào kinh làm sao mới tốt đây, vách ngăn này rất là thỏa đáng."

      Hai mẹ con lại tới Hàn Linh.

      Biết được Hàn Linh do Lâm thị làm chủ, gả cho đường chất Lâm Dĩnh nhà mẹ đẻ của Lâm thị, Hàn cũng vui thay cho Hàn Linh —— Lâm Dĩnh lớn lên thanh tú, tính tình nhu thuận, là người lương thiện.

      Hàn trọn vẹn ở phủ hoài ân hầu hơn tháng, giúp đỡ mẫu thân trông nom xử lý gia vụ thỏa đáng, lại cùng mẫu thân tiến cung gặp Phó hoàng hậu và chư vị nương nương, chuẩn bị đợi mọi chuyện bước vào quỹ đạo rời .

      Nàng mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng chỗ với Hàn đình, say mê mắt to đen lúng liếng của Hàn Đình, khuôn mặt nhắn rụt rè đáng vừa non vừa nhẵn, tối hôm đó liền trịnh trọng đề xuất nàng phải ngủ cùng Hàn Đình đêm.

      Lâm thị tự nhiên cười : "được!"

      Từ ma ma: "..." bà trông mong nhìn Hàn , khát vọng Hàn đổi giọng.

      Hàn thấy được ánh mắt Từ ma ma, nhưng cố ý bất hòa với đôi mắt của Từ ma ma, dặn dò Tẩy Xuân các nàng ở vách ngăn bên trong trải chăn mền của mình lên giường Hàn Đình.

      Từ ma ma thấy Hàn quyết tâm phải bồi Hàn Đình ngủ, chỉ đành phải : " nương, nếu như tiểu công tử đái ướt người, người cũng đừng nóng giận!"

      Hàn cười dịu dàng hôn cái lên cánh môi non mềm thơm mát như cánh hoa của Hàn Đình: "tiểu Hàn Đình đáng như thế, bộ dáng nhắn như tiên đồng, cho dù tiểu ướt người ta, ta sao tức giận được đây?"

      Từ ma ma hồ nghi nhìn Hàn , bán tín bán nghi. Bà nuôi Hàn từ đến lớn, tất nhiên biết Hàn nhìn rất tiêu sái, nhưng ra là có chút tiểu khiết thích.

      Hàn thấy dáng vẻ Từ ma ma bộ nhìn mình như vậy, liền cố ý gắt giọng: "Ma ma, từ khi có Hàn Đình, toàn bộ tình thương của người thay đổi rồi, thích ta nữa!"

      Từ ma ma nghe xong, vội vàng trấn an Hàn , cũng quên ngăn cản Hàn mang Hàn Đình ngủ.

      Trước khi ngủ, Từ ma ma và Trân nương tắm rửa cho Hàn Đình, Hàn ở bên cạnh nhanh chóng họa lại dáng vẻ tắm rửa trơn bóng của Hàn Đình.

      Vẽ xong bức họa, nàng bảo Sấu Đông thu bức họa vào, mình cũng giúp Hàn đình tắm rửa.

      Hàn vừa vung nước rửa mông đít cho Hàn Đình, vừa : "Hàn Đình a, ngươi nhớ cho kỹ nha, tỷ tỷ thế mà nhìn qua mông đít rắng non mềm và tiểu chít chít giống như tiểu đậu tằm, sau này nên đối với tỷ tỷ tốt chút, bằng tỷ tỷ đem bức họa khỏa thân của ngươi lưu danh hậu thế!"

      Từ ma ma và Trân nương cũng nở nụ cười.

      Thấy Hàn Đình được Từ ma ma bọc tả kỹ lưỡng, Hàn liền ôm Hàn Đình ngủ.

      Trong lòng Từ ma ma lo lắng, liền bảo Trân nương ngủ tháp quý phi trong phòng Hàn , bà ngủ ghế con trước giường Hàn .

      Đêm khuya, Hàn ngủ rất ngon, Hàn Đình cũng ngủ rất ngon, nhưng Từ ma ma lật qua lật lại dám ngủ.

      biết qua bao lâu, Từ ma ma vừa mông lung ngủ thiếp , lại nghe được Hàn bỗng nhiên kêu tiếng "ma ma", vội vàng ngồi dậy: " nương, làm sao vậy?"

      Hàn mang theo thanh nức nở từ trong màn lụa xuyên ra ngoài: "Ma ma, Hàn Đình đái giường, phía dưới ta tất cả đều là nước tiểu..."

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn thấy Phó Quý nương tử lại đây đón nàng, liền sảng khoái ngồi xe trở về.

      Phó Quý nương tử và Lương ma ma cùng chỗ ngồi ở phía sau xe.

      Đợi xe rời phủ hoài ân hầu, Phó Quý nương tử lúc này mới giọng hỏi Lương ma ma: "Thiếu phu nhân phải luôn chịu quay về Quốc Công Phủ sao, đón nhiều lần như vậy cũng chịu trở về, lần này như thế nào nguyện ý trở về?"

      Lương ma ma cười đáp. bà có thể như thế nào đây? thiếu phu nhân nên ôm tiểu công tử ngủ, kết quả bị ngâm trong nước tiểu của tiểu công tử nên về nhà?

      Đại quân Phó Tạ đường hành quân gấp chạy tới ngoài thành Lan Châu, mười vạn kỵ binh đóng giữ ở lại cùng chiếm được Lan Châu.

      Sau khi gặp nhau ở Lan Châu, đại quân Phó Tạ tiếp tục về phía tây chiếmt được Túc Châu, cũng có vội vã về Lương Châu thu hồi đất đai bị mất, mà là cùng chỗ tập hợp Trần Hi Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên, Tiêu Phượng Thiềm, Vương Chinh Trần, bên thao luyện binh sĩ, bên điều vận lương thảo, tiến hành khua chuông gõ mỏ chuẩn bị chiến tranh.

      Mà Lý Kim Triêu dẫn theo hỏa thương doanh gấp rút huấn luyện 1000 binh sĩ, chuẩn bị trong lúc tác chiến đánh thắng bất ngờ.

      Mới vừa vào tháng mười, Túc Châu rơi xuống trận tuyết đầu tiên.

      Màn đêm buông xuống, bông tuyết bay múa bao phủ toàn bộ nơi trú quân.

      Đại doanh của Phó quân đèn đuốc sáng trưng, soái trướng bị vây ở chính giữa đề phòng sâm nghiêm, binh sĩ mặc áo giáp màu xanh tay cầm trường thương canh giữ ở ngoài trướng.

      Hội nghị quân vừa mới chấm dứt, các đại tướng liên tiếp ra.

      Trần Hi nghĩ đến Phó Tạ vừa tịch thu của Tiêu Phượng Thiềm vò rượu ngon, liền toan tính chịu rời khỏi, muốn ở chỗ của Phó Tạ dùng xong cơm tối uống chút rượu mới , lại bị Phó Tạ cước đạp ra ngoài: "chỗ ta cũng có rượu, cút!" Túc Châu lạnh giá, các tướng sĩ thậm chí muốn uống chút rượu chống lạnh, thế nhưng hai quân đối chọi, bộ tộc Tháp Khắc Khắc ở cách đó xa nhìn chằm chằm, Phó Tạ hạ lệnh trong quân cấm rượu, đợi thu phục Lương Châu mới bỏ lệnh cấm.

      Trần Hi đành phải bất mãn mà ra khỏi nội trướng

      Đến bên ngoài màn trướng, thấy Phó Tĩnh vừa vặn nấu xong canh thịt bò, Trần Hi liền muốn chén, ngồi ở bên cạnh tiểu Trác tử chậm rãi uống.

      Đợi trong đại trướng chỉ còn lại có mình mình, Phó Tạ lúc này mới lấy thơ của Hàn cẩn thận từng li từng tí mở ra.

      Thơ của Hàn theo thơ báo, sợ thơ của Hàn cảm xúc phập phồng quá lớn, cho nên có lập tức xem thơ.

      Phó Tĩnh cùng Trần Hi ở ngoài trướng, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của điện soái, hai người lắp bắp kinh hãi, vội vàng qua vén màn trướng lên.

      Trần Hi mở miệng hỏi: "Điện soái, làm sao vậy?"

      Phó Tạ cười đến nước mắt cũng chảy ra, vừa lau nước mắt, vừa giơ giấy viết thư lên cười : "Nội tử buổi tối ôm Tiểu Cữu Tử ngủ, kết quả bị Tiểu Cữu Tử đái ướt nhẹp, tức giận chịu ở nhà mẹ đẻ, còn viết thư phàn nàn với ta, tiểu hài tử thực đáng ghét, vô luận như thế nào cũng muốn sinh tiểu hài tử!"

      Nghĩ đến dáng vẻ hò hét người đầy nước tiểu của Hàn luôn luôn sạch tắm rửa, Phó Tạ nhịn được lại nở nụ cười, mắt phượng sáng lóng lánh: "Nha đầu kia, bướng bỉnh!"

      Hai mắt Trần Hi hướng tờ giấy nghiêng mắt nhìn, miệng : "Điện soái, phải muốn đón thiếu phu nhân tới đây sao, sao còn đón?"

      Phó Tạ vừa cười vừa : "Đợi đánh hạ Lương Châu ta liền phái người đón!" và Trần Hi trải qua mấy lần chiến dịch, là giao tình, những chuyện này cũng gạt Trần Hi.

      Trần Hi suy nghĩ chút, : "cũng sắp rồi!"

      Ai biết mãi cho đến lễ mừng năm mới, Lương Châu Thành vẫn chưa hạ được.

      Đại Chu bên này là bởi vì Phó Tạ chỉ thị Lý Chân đứng ra tổ chức cung nỏ doanh 1000 người, toàn bộ trang bị cung nỏ tinh xảo, đồng thời sử dụng kịch độc Lý Kim Triêu nghiên chế ngâm tất cả đầu mũi tên.

      Sau khi cung nỏ doanh xây dựng thành công, Phó Tạ liền bắt đầu huấn luyện cung nỏ doanh và hỏa thương doanh phát huy sở trường, né tranh sở đoản phối hợp tác chiến.

      Trước khi huấn luyện thành công, Phó Tạ thể tiến công hàng loạt, chỉ tán thành tiến hành lẻ tẻ chiến đấu đe dọa kỵ binh của bộ tộc Tháp Khắc Khắc.

      Về phía bộ tộc Tháp Khắc Khắc, bọn họ mặc dù có tài lực của nước Ba Tư ủng hộ, tuy nhiên lại bởi vì là dân tộc lưng ngựa, lương thảo khuyết thiếu, đại quân vườn nhà trống tranh với Phó Tạ, bọn họ tranh được, chỉ có thể từ Thanh Châu Đại Chu buôn lậu hoặc là mua sắm quân lương từ Liêu quốc, thế nhưng hai con đường qua lại cái bị Tổng đốc tân nhiệm của Thanh Châu Thôi Kỳ cắt đứt, cái bị Phó Tạ phái tướng lĩnh Duẫn Vũ Trạch cắt đứt, bởi vậy bộ tộc Tháp Khắc Khắc chỉ có thể co đầu rút cổ ở bên trong Lương Châu Thành, cũng chịu chủ động tiến công.

      Tình hình giằng co này liên tục kéo dài đến tháng ba năm sau.
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi38 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 121
      Cuối tháng ba, sau khi Phó Tạ nhận được thơ báo của thám tử, tự thân xuất mã dẫn đầu hai vạn kỵ binh nhanh chóng xuất kích, suốt đêm vượt qua sông A Tát Nhĩ, tập kích con đường vận chuyển lương thực từ Ba Tư đến bộ tộc Tháp Khắc Khắc, cắt đứt toàn bộ lương thảo, sau đó như thiểm điện tập kích nơi đóng giữ kỵ binh Tháp Khắc Khắc ở Lương Châu.

      Cùng lúc đó, tướng lĩnh Phó quân Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh năm vạn kỵ binh từ phía bắc tấn công chính diện, tướng lĩnh Phó quân Chu Thanh suất lĩnh ba vạn kỵ binh vòng qua tiến đánh phía nam, giám quân Trần Hi và thống lĩnh cấm quân Tiêu Phượng Thiềm mang theo mười vạn cấm quân ở phía đông Lương Châu Thành xếp thành hàng, mà cung nỏ doanh của Lý Chân và Hỏa Thương doanh của Lý Kim Triêu phối hợp với đại soái Phó Tạ ở phía tây ngăn chặn lộ tuyến của kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc chạy thục mạng.

      Tháng ba vốn chính là mùa vụ thanh hoàng bất tiếp[1], bộ tộc Tháp Khắc Khắc bốn bề thụ địch, giữ vững được mười ngày, rốt cuộc khó có thể ngăn cản được đại quân Phó Tạ nhiều lần trùng kích, đành phải bỏ thành đào tẩu, rồi lại gặp cung nỏ doanh và Hỏa Thương doanh chiến trường, tử thương vô cùng nghiêm trọng.

      [1] Mạ xanh chưa lớn mà lúa chín vàng hết (ý thiếu thốn khó khăn, cái cũ dùng hết mà chưa có cái mới).

      Đầu tháng tư, qua 15 ngày kịch chiến, đại quân Phó Tạ rốt cuộc đoạt lại Lương Châu Thành.

      Ngày hôm đó buổi tối đại quân ở bên ngoài Lương Châu Thành xây dựng cơ sở tạm thời.

      Sau khi hội nghị quân chấm dứt, Phó Tạ mang theo chư vị tướng lĩnh cưỡi ngựa tuần tra từng nơi trú quân.

      Vừa đến nơi đóng quân của Trần Hi, Phó Tạ còn chưa xuống ngựa, liền nghe được binh sĩ trong doanh trướng có người ở thổi sáo, thổi đúng là 'Ngư dân ngạo[2]'.

      [2] Bài thơNgư gia ngạo (Thu tứ) 漁家傲(秋思)- Ngư gia ngạo (Ý nghĩ mùa thu) của Phạm Trọng Yêm

      Tái hạ thu lai phong cảnh dị,

      Hành Dương nhạn khứ vô lưu ý.

      Tứ diện biên thanh liên giốc khỉ (khởi).

      Thiên chướng lý,

      Trường yên lạc nhật thành bế.

      Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý,

      Yên Nhiên vị lặc quy vô kế.

      Khương quản du du sương mãn địa.

      Nhân bất mị,

      Tướng quân bạch phát chinh phu lệ.

      Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:

      Cửa ải thu về phong cảnh khác,

      Hành Dương nhạn tới chừng ngơ ngác.

      Bốn mặt biên phòng dồn tiếng ốc.

      Ngàn chướng bọc,

      Chiều tà khói toả thành đóng.

      Nhà muôn dặm ly rượu đục,

      Yên Nhiên chưa tạc về sao được.

      Khương địch rầu rầu sương phủ đặc.

      Đêm trằn trọc,

      Tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc.

      Có thanh trầm thấp cùng tiếng sáo ngâm xướng: "Tái hạ thu lai phong cảnh dị,... Trường yên lạc nhật thành bế. Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý, yến nhiên vị lặc quy vô kế. Khương quản du du sương mãn địa. Nhân bất mị, tương quân bạch phát chinh phu lệ..."

      Tiếng sáo nức nở nghẹn ngào, ca khúc thê lương, làm trong lòng người ta tự chủ bi thương, trong lòng chúng tướng đều có chút thê lương.

      Trần Hi theo Phó Tạ cùng chỗ xuống ngựa, bên dẫn Phó Tạ về lều lớn của mình, bên thay binh sĩ giải thích : "Đại soái, chúng ta bảy tháng rồi, binh sĩ nhớ nhà cũng thể tránh được."

      Phó Tạ rũ mắt xuống, gì, sải bước vào lều lớn, lúc này mới dặn dò Trần Hi: "Trong quân phải có nhạc quân chịu trách nhiệm hát hò sao, phái mấy nhạc quân đến trước từng doanh trướng, dẫn mọi người hát ‘Tái hạ khúc’[3], để phấn chấn lòng quân.”

      [3] Bài thơ Tái hạ khúc kỳ 3 (塞下曲其三) - Khúc hát dưới ải kỳ 3 của Lư Luân

      Nguyệt hắc nhạn phi cao,

      Thiền Vu dạ độn đào.

      Dục tương khinh kỵ trục,

      Đại tuyết mãn cung đao.

      Dịch nghĩa:

      Trăng lờ mờ nhạn bay cao

      Vua Hung Nô ban đêm phải bỏ chạy trốn

      (Tướng quân) muốn cưỡi khoái mã rượt theo

      (Mà) cơn bão tuyết xuống rớt đầy cả cung đao

      Trăng mờ nhạn bay cao

      Thiền Vu đêm chạy trốn

      Đem khinh kỵ rượt theo

      Tuyết bám đầy cung kiếm

      Trần Hi đáp tiếng, lui xuống an bài.

      Cũng lâu lắm, bên ngoài liền vang lên 'Tái hạ khúc' hùng hồn dâng trào: "Nguyệt hắc nhạn phi cao,

      Thiền Vu dạ độn đào. Dục tương khinh kỵ trục, Đại tuyết mãn cung đao..."

      Phó Tạ tay chống má ngồi ở trước thư án, nghe tiếng ca bên ngoài, lại nhớ tới Hàn ...

      Trần Hi làm xong chuyện Phó Tạ nhắn nhủ, vừa muốn vào doanh trướng, chỉ nghe thấy Phó Tạ ở bên trong dặn dò Phó Tĩnh: "Ngươi dẫn người vào kinh đón thiếu phu nhân, tối nay liền xuất phát!"

      Trần Hi dừng bước, nét mặt tươi cười ngọt ngào của Hàn vội vàng bất ngờ lên trong đầu của , khuôn mặt tuấn tú của khỏi lên ý cười...

      Tháng ba là mùa đẹp nhất trong năm ở Biện Kinh, trăm hoa oanh phi điệp vũ, ngay cả trong khí dường như cũng mờ ngào ngạt hương hoa.

      Ngày hôm đó Hàn ngủ trưa, cũng chải đầu, xõa tóc dài ngồi ở tháp quý phi phía trước cửa sổ trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn cây hoa lê nở rộ trắng như tuyết trong nội viện

      Cảnh xuân đẹp như vậy, thế nhưng nàng nhớ Phó Tạ rồi.

      Xuất phát từ giữa tháng 8 cho tới bây giờ, Phó Tạ rời hơn nửa năm. Nàng cũng nhận được mấy phong thơ của Phó Tạ, thế nhưng người ở bên cạnh, thơ có ích lợi gì?

      Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài tí tách mưa , giọt mưa đánh cây lê bên ngoài, cũng chỉ là đánh rớt vài cánh hoa trắng như tuyết.

      Hàn bưng kín khuôn mặt, nước mắt sớm tuôn ra.

      Tẩy Xuân, Nhuận Thu và Thiến Ngọc ba người hầu hạ trong phòng, thấy thế tất cả đều ảm đạm.

      Đúng lúc này, Sấu Đông vào bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Tứ nương tới thăm ngài!"

      Hàn cầm khăn lụa lau nước mắt mặt, lúc này mới : "Mời nàng vào !"

      Phó Du vào nhà chính, thấy Tẩy Xuân các nàng hầu hạ Hàn rửa mặt, liền cũng tiến lên giúp, từ trong khay Như Ngọc bưng lấy cái khăn lụa đưa tới.

      Hàn lau bọt nước mặt, nhận nước hoa Nhuận Thu đưa qua thoa lớp mỏng đắp mặt, lúc này mới nhìn Phó Du, cười : "Cơm tối ở đây dùng !"

      Phó Du nhu thuận đáp ứng, biết Hàn còn muốn trang điểm, liền : "Tam tẩu tẩu, hôm nay chải tóc gì? Ta tới giúp tẩu nhé!"

      Nụ cười mặt Hàn chậm rãi biến mất, sau nửa ngày mới : "Ta cũng có lòng nào trang điểm hết... cũng được, chải tóc đào tâm kế cho ta !"

      Chải tóc trang điểm xong, Hàn được Tẩy Xuân và Nhuận Thu hầu hạ thay đổi bộ bối tử xanh nhạt vân hoa đào và cái váy hoa xòe đỏ thẫm, liền nghe được Sấu Đông báo lại: "Thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân phái ma ma bên cạnh nàng đến đòi vài mấy cuộn vải mảnh, bảo là muốn làm quần áo thiếp thân cho tiểu công tử."

      Hàn nghe vậy gì, vẫn soi gương to tây dương nhìn mình trong gương -- Phó Tạ hơn nửa năm, nàng ngược lại là gầy vòng lớn, lộ ra có chút yếu đuối, Phó Tạ gặp lại nàng cũng biết là phản ứng gì.

      Thành thân lâu như vậy, ra Hàn vẫn biết Phó Tạ đến tột cùng là thích nữ nhân thon thả hay là thích nữ nhân đầy đặn...

      Nhưng Phó Du có chút bất mãn, thầm nghĩ: đại tẩu bất quá là thầy bói sinh con trai, liền mỗi ngày ở trước mặt Tam tẩu nơi khoe khoang, hôm nay muốn cát mảnh (đồ dệt bằng tơ và gai), sáng mai muốn sợi mảnh, là đáng ghét! Nàng tại sao Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng vì đại ca sinh ra con trai !

      Tẩy Xuân thấy chủ tử chuyện, biết nàng là chẳng muốn mở miệng, liền mở miệng : "Sấu Đông, sau này chuyện như vậy cũng đừng có làm phiền thiếu phu nhân chúng ta, cho các nàng trực tiếp tìm Phó Quý nương tử, hết thảy đều theo như lệ cũ của Quốc Công Phủ !"

      Sấu Đông nghe vậy, đáp ứng liền truyền lời.

      tẩu cùng chỗ dùng xong cơm tối, lại về tiểu hoa viên phía sau tản bộ, lúc này mới trở về nội viện Nữ Trinh viện.

      Vừa vào nhà chính, Phó Du liền phát giường gấm nhà chính đặt mấy cuốn sợi , khỏi nhìn Hàn : "Tam tẩu tẩu..."

      Hàn lại cười : "Ta muốn dùng sợi mày làm cho Tam ca ngươi vài món mặc ở bên trong quần áo, sau đó lại làm cho đệ đệ A Đình của ta vài món tiểu y phục thiếp thân!"

      Nàng rất ít đụng đến châm tuyến, Phó Du khỏi có chút tò mò, liền ở bên nhìn, phát Tam tẩu tẩu cắt may may đều được, khỏi cảm phục, liền : "Chị dâu, ta cũng làm cho A Đình vài món tiểu y phục a!"

      Hàn nghe vậy nở nụ cười, : "Tiểu hài tử mỗi ngày lớn, ngươi trong khoảng thời gian này gặp , làm sao biết lớn ? Thời điểm này, ngươi bằng làm cho Lý Chân mấy bộ y phục vài đôi giày, đến lúc đó bảo Phó An cầm hộ mang qua!" Phó Tạ vừa ra, hôn của Lý Chân và Phó Du liền định xuống, ước định đợi Lý Chân theo Phó Tạ khải hoàn hồi triều thành hôn.

      Phó Du nghe vậy, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu nắm vạt áo tiếng nào.

      Hàn thấy thế, có chút buồn cười, liền dặn dò Tẩy Xuân: "Mang Tứ nương tư khố của ta chọn mấy khúc vải, để Tứ nương làm cho tứ gia tương lai của chúng ta mấy bộ y phục!"

      Phó Du tuy rằng ngượng ngùng, nhưng chịu nỗi Hàn xúi giục, xấu hổ theo Tẩy Xuân.

      Sau khi nàng rời khỏi, nụ cười mặt Hàn lập tức biến mất, ngây người hồi lâu mới cầm lên châm tuyến, tiếp tục làm trung y cho Phó Tạ.

      Qua hai ngày, bởi vì quá nhớ nữ nhi, vì gặp nữ nhi nên sau khi hạ triều Hàn Thầm và Phó Viễn Trình cùng đến phủ An quốc công. Ông nhờ khí thế của Phó Viễn Trình Phó Tạ, hôm nay khôi phục làm Binh Bộ Thị Lang, vừa tiếp ý chỉ của Thừa Dận Đế, phải áp tải lương thảo đến quân đội Phó Tạ.

      Hàn ở trong phòng làm quần áo, nghe phụ thân đến, vội vàng đứng dậy ra ngoài đón.

      Nàng mới ra nhà chính, chỉ thấy phụ thân nhanh tới, mà công công Phó Viễn Trình xa gần theo ở phía sau, trong lòng có tính toán, quyết định ở trước mặt công công dùng chút ít tâm cơ.

      Nghĩ tới đây, hốc mắt Hàn nóng lên, kêu tiếng "Phụ thân", khóc nhào vào trong ngực Hàn Thầm.

      Nàng vốn là muốn diễn kịch, thế nhưng khi bổ nhào về phía trước vào trong ngực phụ thân, bị cánh tay hữu lực của ôm lấy, liền nghĩ đến Phó Tạ ở tái ngoại xa xôi, nước mắt liền nhịn được tuôn ra bên ngoài.

      Hàn Thầm thấy nữ nhi rơi lệ, trong lòng giống như đao xoắn, ôm Hàn vỗ lưng nàng, trong lòng dần dần có tính toán.

      Phó Viễn Trình là cùng Hàn Thầm đến, thấy con dâu căn bản thấy được mình là công công, trực tiếp nhào tới trong ngực Hàn Thầm bi thương thút thít nỉ non, khỏi có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn giày của mình.

      Ông ra cũng lo lắng a!

      Phó Tạ là gia chủ phó thị, cũng là đích mạch duy nhất của phủ An quốc công, đến nay vẫn thể sinh hạ đời sau, tại lại ở chiến trường đao kiếm vô tình...

      Hàn Thầm trấn an nửa ngày, Hàn lúc này mới ngưng được nước mắt.

      Hàn Thầm giúp Hàn lau nước mắt mặt, lúc này mới thấp giọng nhắc nhở: "Cha chồng con cũng tới!"

      Hàn nghe vậy cực kỳ lúng túng, cả khuôn mặt đỏ bừng tiến lên hành lễ với Phó Viễn Trình, lẩm bẩm : " biết phụ thân đại nhân đến, con dâu thất lễ..."

      Phó Viễn Trình thấy con dâu khóc đến mí mắt cũng sưng lên, ràng vẫn là bộ dạng tiểu nương mềm mại, phải chia lìa với Phó Tạ, hơn nữa còn đảm trách chuyện bếp núc của Quốc Công Phủ, xử lý Quốc Công Phủ ngay ngắn ràng, trong lòng cũng đành lòng, liền : "A , con và cha con trò chuyện chút nữa !"

      Lại nhìn Hàn Thầm, : "Hàn hiền đệ, ta ngoại thư phòng chờ ngươi!"

      Dứt lời liền đứng dậy ra.

      Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình và phụ thân, Hàn lại khóc lên: "Phụ thân, con muốn gặp Phó Tạ! Phụ thân!"

      Lúc này Hàn Thầm ngồi ghế bành, Hàn liền quỳ gối ôm chân ông, khuôn mặt dán gối Hàn Thầm đầu im lặng rơi lệ.

      sàn nhà trải thảm gấm đỏ thẫm mạ vàng, vừa dày vừa mềm, cũng tính là khó chịu.

      Trong lòng Hàn Thầm đau lòng Hàn , lại vừa khó chịu, lát sau mới thở dài hơi : "Bệ hạ chỉ thị ta áp tải lương thảo cho Phó Tạ."

      Hàn nghe vậy, ngay cả khóc cũng quên, mắt to sáng lóng lánh đầy nước mắt nhìn Hàn Thầm, tựa hồ là thể tin được lỗ tai của mình.

      Hàn Thầm thấy nữ nhi ủy khuất giống như tiểu cẩu nhìn mình, nhìn rất đáng thương, trong lòng rất đau lòng, thở dài, chủ động : "A , lần này Tây Cương, ta mang theo con cùng !"

      Hàn vui mừng đến độ sắp điên rồi, nhưng có chút bận tâm, ngừng thở : “công công con bên kia —— "

      "Cha chồng con bên kia tự có ta giải thích!" Hàn Thầm nghiêm mặt , " Hai ngày này con phải ăn cơm ngon, cho phép khóc nữa, bằng ta dẫn con Tây Cương!"

      Hàn vội vàng đáp ứng, hàm chứa nước mắt cười : "Phụ thân dùng cơm tối với con hãy !"

      Cơm tối Hàn Thầm dùng ở Nữ Trinh viện, thấy nữ nhi dùng hết chén cơm chén canh, lúc này ông mới yên lòng lại, lại dặn dò phen, lúc này mới ra.

      Phụ thân vừa rời , Hàn tim đập nhanh hơn hưng phấn cực kỳ, trước tiên gọi bọn nha hoàn qua, trước chọn Tẩy Xuân và Nhuận Thu theo mình, lại chỉ thị hai nàng chủ trì chỉnh đốn hành lý.

      Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy Phó Bình Phó An đều phải theo hầu hạ, trong lòng tất nhiên là nguyện ý, liền bắt đầu thương lượng làm chuyện này.

      Hàn thấy hai nàng bận rộn, liền dẫn Thiến Ngọc và Như Ngọc vào nhà tắm ngâm cánh hoa hồng. Muốn gặp Phó Tạ, nàng phải xinh đẹp mới gặp .

      Ngày hôm sau, Hàn chuẩn bị quay về phủ hoài ân hầu thăm mẫu thân cùng đệ đệ Hàn đình.

      Rửa mặt xong Hàn liền chỉ thị Tẩy Xuân gọi Phó Bình vào, chỉ thị Phó Bình bẩm báo An Quốc Công chuyện nàng phải về phủ hoài ân hầu thăm viếng.

      An Quốc Công xưa nay sợ phiền toái, cho nên bất kể là nàng, hay là đại thiếu phu nhân Lam thị ở tây Thiên viện, cùng với Vĩnh Thọ trưởng công chúa ở phủ trưởng công chúa bên ngoài, đều tỉnh lược cần sớm chiều thỉnh an An Quốc Công.

      Sau khi Phó Bình được An Quốc Công đáp lời, liền trở về bẩm báo Hàn .

      Hàn lúc này mới ngồi xe mang theo theo người quay về phủ hoài ân hầu.

      Lâm thị vào kinh hơn nửa năm, dưới trợ giúp của Hàn chẳng những từ trong tay Trâu thị nhận lấy việc bếp núc của phủ hoài ân hầu, còn đem toàn bộ Hầu phủ từ xuống dưới tẩy sạch lần, toàn bộ đổi lại người của mình, hôm nay phủ hoài ân hầu còn là phủ hoài ân hầu trước kia nữa.

      Sau khi Hàn gặp mẫu thân, trước ôm Hàn đình thân mật.

      Hàn Đình lớn hơn rồi, mắt to đen lúng liếng, rất thích cười, lớn lên vừa trắng lại vừa béo, cái cằm cũng mập thành ba ngấn, ôm vào trong ngực có hơi nặng.

      Nhưng Hàn vẫn cố gắng ôm , còn tới lui, làm Lâm thị và Từ ma ma ở bên nhìn cũng sợ hết hồn, sợ Hàn Đình béo bị Hàn gầy vứt xuống đất, lại sợ Hàn gầy bị Hàn Đình béo làm mỏi cánh tay.

      Hàn mới mặc kệ, nàng và Hàn đình kém nhau mười sáu tuổi, quả thực là thương Hàn đình như bảo bối, thích cực kỳ. Chỉ tiếc Từ ma ma tín nhiệm nàng, luôn cảm thấy Hàn xem Hàn Đình là món đồ chơi chơi, thường thường lải nhải nàng.

      Hàn cảm thấy Từ ma ma đem toàn bộ thương của bà chuyển qua cho Hàn Đình, khỏi có chút ghen ghét, cho nên Từ ma ma càng cho nàng ôm Hàn Đình, nàng liền càng hôn Hàn Đình sờ Hàn Đình, chọc cho Hàn Đình cười khanh khách.

      Lâm thị mỉm cười ở bên nhìn.

      Sau khi bà vào kinh, thấy Hàn có trật tự giúp bà xử lý gia vụ, giúp bà an bài lễ vật lui tới, còn dẫn bà xã giao với nhóm phu nhân trong kinh, mặt bà tuy rằng lộ ra phi thường vui vẻ, trắng ra lại rất lo lắng —— trước kia A mềm mại bốc đồng như vậy, bây giờ giống như tiểu đại nhân, có phải ở phủ An quốc công bị ủy khuất hay ?

      Lâm thị đem ý nghĩ của mình với Hàn Thầm.

      Hàn Thầm cũng có chút lo lắng, liền gọi Tẩy Xuân tới hỏi, lại hỏi nghĩa huynh kiêm thân gia Phó Viễn Trình, mới biết Hàn tuổi tuy , nhưng làm chủ việc bếp núc của Quốc Công Phủ, hơn nữa bởi vì Phó Tạ trước khi an bài cho nàng những hộ vệ kia, còn có Đại Thái Giám Hứa Lập Dương được bệ hạ sủng nhất nay bảo hộ, Hàn quả thực là bá chủ phương trong kinh người nào dám chọc...

      Biết được những tình huống này, Hàn Thầm lúc này mới yên lòng lại.

      Hàn ở phủ hoài ân hầu cùng cha mẹ đệ đệ cho đến khi cách ngày xuất phát ngày, lúc này mới theo phụ thân quay về phủ An quốc công chào từ biệt công công Phó Viễn Trình.

      Chạng vạng tối 15 Tháng ba ngày ấy, Hàn ngồi xe ngựa thoải mái dễ chịu phụ thân an bài cho nàng, theo đội ngũ xuất phát của phụ thân Hàn Thầm rời kinh thành, đường về hướng tây.
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi41 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Sắp gặp nhau rồi, đôi tiểu tình nhân mà gặp nhau chắc là ngọt ngào chết mất

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Rất mong hai người này sớm gặp lại còn được thấy cảnh ngọt ngào của hai người

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :