VỀ VINH HOA - MỘC THỦY DU (UPDATE Chương 41) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Chương mới nàng ơi :yoyo59:

    2. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 37:Gia thế


      Kết cục của Phỉ Thúy, làm cho hạ nhân trong Nhậm phủ đều tự động đối với chuyện giá y ngậm miệng, ai dám lén nghị luận. Nhưng bản thân Kim thị cũng ràng, việc này rốt cuộc giấu giếm được, về sau bên kia chắc chắn nghe được phong phanh, chính là việc đến nước này, cũng có biện pháp khác. Chỉ còn chờ khi nào Tống phu nhân lại đây, hoặc là khi bà qua Tống gia bái phỏng, nhàng bâng quơ vài câu, sau đó lại cho Nhậm Uyển Hoa thêm vài món đồ cưới để an ủi là được. Tóm lại chỉ cần nhà mẹ đẻ bên này còn là chỗ dựa vững chắc, đối phương chắc dựa vào việc này cố ý gây khó dễ được.


      Về phần giá y mới của Nhậm Uyển Hoa, biết vì sao Kim thị lại cho Thiên Dao nhúng tay, mà là ra ngoài tìm nghê thường cục làm cho.


      Thời điểm bà ra quyết định này, Nhậm Tuần có chút khó hiểu hỏi câu: "Tại sao lại để cho Hoa Nhi tự mình thêu? Dù gì từ giờ đến lúc đó cũng còn mấy tháng nữa, hơn nữa để cho mấy nha hoàn bên người con bé hỗ trợ, đến lúc đó chắc kịp thôi."


      "Lão gia cũng phải biết, Hoa Nhi nay còn có thể thêu thùa được gì nữa chứ. Trước mắt lại xảy ra việc này, mà đời này có tường nào kín gió, đến lúc đó Tống gia bên kia chắc chắn nghe được bóng gió chuyện Hoa Nhi ngay cả tay nghề nữ hồng đều quên mất. Sớm hay muộn cũng vạch trần chuyện này, còn bằng chúng ta liền thoải mái nhận trước, dù sao cũng phải cái chuyện gì dọa người, chậm rãi học lại tốt rồi."


      Nhậm Tuần gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại : "Sao tìm tú nương giỏi để dạy lại, cho nha hoàn bên người đảm nhiệm việc này, có yên tâm ?"


      Kim thị cười: "Chuyện của nữ nhân, lão gia ràng thôi, kỳ để chon ha hoàn bên người chỉ dạy, so với tìm người bên ngoài tốt hơn nhiều, nhân thời gian ngày thường đều ở chung, cho nên lúc nào cũng có thể chỉ điểm, học được cũng mau hơn."


      Nghe Kim thị vừa như vậy, Nhậm Tuần cũng liền thuận theo, sau lại tiếp: "Nga, hôm qua ta cho người ta gửi bái thiếp tới chỗ Tống gia, hôm nay cũng có hẹn gặp Tử Tuấn. Đúng rồi, Lục quản gia có phải là hôm nay trở về hay ?"


      "Vâng, buổi tối hôm qua liền nhận được thư tín của Lục quản gia gửi về trước, tính thời gian, hẳn là chính là hôm nay, trước mắt sắc trời còn sớm, phỏng chừng giữa trưa có thể về đến nơi." Kim thị nở nụ cười chút, lại : "Lão gia còn nhớ công tử của Tưởng gia nửa đường nhận tổ quy tông ?"


      "Tưởng gia?" Nhậm Tuần nhất thời nhớ đến.


      "Chính là phú gia ở Liễu Châu, trước kia lão gia phải còn có chút giao tình với bọn họ đấy thôi."


      Được Kim thị nhắc nhở, Nhậm Tuần rốt cục có điểm ấn tượng: "Nga, chính là cái gia tộc Tưởng gia mười năm trước bị án oan, sau lại được Hoàng Thượng sửa lại án xử sai đó sao. Ta nhớ cuối cùng thời điểm sửa lại án xử sai, nhà bọn họ cũng chỉ còn lại đứa con do ngoại thất sinh, còn lại đều chết."


      Kim thị thở dài : "Đúng vậy, lúc ấy Tưởng lão gia nhận về ngoại thất kia, cũng là người bạn thiếp sơ giao lúc trước, họ Tề. Ai, nàng có thể vào cửa Tưởng gia, cũng là vì sau khi Tưởng gia sửa lại án xử sai, bên dưới con cháu hậu bối đều chết hết, Tưởng lão thái thái trước lúc lâm chung rốt cục nhớ tới còn có cái huyết mạch lưu lạc bên ngoài, vì thế mới cho Tề thị mang theo con về nhận tổ tông, để cho nàng ấy tiếp tục hương khói Tưởng gia sau này."


      "Họ Tề." Nhậm Tuần cân nhắc hồi, đột nhiên hỏi : "Có phải là hải thương thế gia Tề gia kia ? Ta nhớ nàng trước kia đề có đề cập qua, nàng gia thế của Tề thị cũng , mẫu thân của bà ta cũng là tiểu thư con vợ cả, chính là Tề gia nhờ vào quan hệ thông gia này mới có thể làm giàu."


      "Đúng vậy, mẫu thân Tề thị, nhà mẹ đẻ họ Thượng Quan, chính là cháu của An Viễn hầu năm xưa, nàng ấy là nãi nãi của đương kim An Viễn vương." Kim thị gật gật đầu, chậm rãi ra thân gia bối cảnh của bạn khuê phòng trước kia của mình. Nhậm Tuần vừa nghe, trong lòng cảm thấy rùng mình, sau đó suy nghĩ, lại khó hiểu hỏi: " có xuất thân như vậy, như thế nào còn làm ngoại thất của người khác?"


      "Thiếp nào biết, có thể là bởi chữ tình, từ xưa có mấy người có thể thoát khỏi nó chứ, nàng ấy năm đó cũng là nữa tử tài giỏi nhiều mặt, tổ tiên lại có gia thế dữ dội, ai ngờ sau lại như vậy." Kim thị lắc lắc đầu, tiếp: "Kỳ nguyên bản Tưởng lão gia muốn thú nàng làm bình thê, nhưng mà nguyên phối phu nhân kia sống chết cũng đồng ý, sau đắn đo lợi hại, cuối cùng chỉ đáp ứng có thể nạp thiếp, bình thê tuyệt đối được, rốt cuộc bà ta cũng sinh được hai đứa con, nhà mẹ đẻ bên kia có chút địa vị nên Tưởng lão gia cũng quá gây khó dễ. Tóm lại, cuối cùng nháo đến nháo , Tề thị trở thành ngoại thất, cũng may là ngoại thất, cho nên năm đó khi xét nhà, nàng cùng con nàng mới có thể tránh được kiếp. Nay coi như là được đền bù như mong muốn, khi nàng ấy vào cửa lâu tưởng lão thái thái liền tắt thở, nàng liền thuận lý thành chương trở thành chủ mẫu của Tưởng phủ."


      "Nguyên lai là như vậy." Nhậm Tuần gật gật đầu, lại hỏi: "Bất quá yên lành, nàng nhắc tới nhà bọn họ làm gì?"


      "A, là trong thư của Lục quản gia có nhắc tới, lần này ông ấy Liễu Châu là muốn giúp lão gia tìm thọ lễ tặng cho Tiết đại nhân, vừa vặn gặp gỡ Tưởng công tử. Năm năm trước bên đó đường hàng hải phải được khai thông sao, đội tàu Tề gia càng làm càng lớn, Tưởng công tử từ lớn lên ở Tề phủ, cho nên mặc dù nhận tổ tông, nhưng vẫn theo giúp đỡ việc làm ăn của Tề gia, nghe nay cũng có đội tàu của riêng mình. Lần này Lục quản gia chính là ở chỗ xem trúng kiện lễ vật, kết quả nghe là thiếp muốn, mà trùng hợp cũng có việc muốn tới kinh chuyến, nên liền cùng Lục quản gia quay trở về đây, đến lúc đó phỏng chừng có thể tới cửa bái phỏng. Thời điểm lúc còn thiếp cũng có từng gặp qua, khi đó mới năm sáu tuổi, cực đáng khiến người khác đều phải thích, nay cách chừng hai mươi năm, cũng biết trưởng thành cái bộ dạng gì. Còn có mẫu thân , thiếp nhiều năm cũng gặp, đáng tiếc lần này thể cùng nhau tới đây."


      "Nga, Lục quản gia chọn trúng cái gì?" Nhậm Tuần chỉ đối việc này có vẻ quan tâm.


      Kim thị cười cười: "Việc này Lục quản gia cũng tỉ mỉ, chỉ thứ hiếm lạ, lại được Tưởng công tử tự mình mang lại đây, tựa hồ chỉ có thứ. Tóm lại đến lúc đó tùy lão gia lựa chọn cái gì cho hợp ý."


      "Như thế rất tốt." Nhậm Tuần vừa nghe có thể tự mình chọn lựa, trong lòng lại càng hài lòng, xong sau đó nhìn nhìn thời gian, liền đứng lên : "Ta trước xuất môn chuyến, lát nữa nếu Tử Tuấn đến đây, nàng cho ở thư phòng chờ ta lúc."


      "Hôm nay phải ngày hưu mộc sao, lão gia còn có chuyện gì phải ra ngoài?" Kim thị cũng đứng lên theo, bên giúp Nhậm Tuần sửa sang lại vạt áo, bên hỏi.


      "Ân, ta qua chỗ hai vị đồng nghiệp thỉnh giáo chút." Nhậm Tuần câu, xong ông hơi suy nghĩ, lại dặn dò: "Tưởng công tử bên kia, nàng trước hết cứ chiêu đãi, ta hôm nay khả năng gặp được."


      "Lão gia yên tâm, thiếp thu xếp chuyện này thỏa đáng ." Kim thị gật gật đầu, sau đó tiễn Nhậm Tuần ra ngoài cửa, lại dặn dò gã sai vặt theo bên người Nhậm Tuần vài câu, xong nhìn theo bọn họ ra khỏi viện bà mới trở lại vào phòng.


      …………..



      Lúc này Thiên Dao bên kia, từ ba ngày trước sau khi việc giá y của Nhậm Uyển Hoa kết thúc, nàng chỉ bị phạt, mà ngược lại lần nữa còn được Kim thị trọng dụng. Ngay cả khi Nhậm Uyển Hoa biểu ra có vẻ hờn giận, Kim thị cũng giống như nhìn thấy, trực tiếp cho Thiên Dao lần nữa khôi phục địa vị trước kia, mọi việc lớn trong Tĩnh Nguyệt hiên đều do nàng quản lý.


      Nhậm Uyển Hoa ngăn chăn bất mãn trong lòng, dám hé răng, nàng ta biết trong lòng Kim thị rốt cuộc đánh chủ ý gì. Mà bản thân nàng ta vốn có chút chột dạ, cho nên nay nhìn thái độ Kim thị như vậy, trong lòng là càng ngày càng bất an. Trước mắt, Thiên Dao thành cái tâm bệnh của nàng ta, nhất định phải bỏ mới được, nếu buổi tối ngủ cũng an ổn!


      Hầu hạ Nhậm Uyển Hoa dùng đồ ăn sáng xong, Thiên Dao cùng Thiên Nguyệt đem bát đĩa bàn thu dọn lại, giao cho nha hoàn bên ngoài, Thiên Nguyệt nhân tiện : "Có Trân Châu các nàng ở trong phòng rồi, chúng ta trước ăn chút gì , để ta lấy."


      "Ta với ngươi cùng nhau , thuận tiện lên thực đơn hôm nay." Đối với Thiên Dao mà , là vừa tiếp nhận quản lý mọi việc trong Tĩnh Nguyệt hiên, đúng là có trực tiếp làm mới thấy, ngày có rất nhiều chuyện lặt vặt cần phải xử lý, cho nên trước mắt chuyện lớn gì nàng cũng muốn tự bản thân mình làm tốt. Mà điểm này, mặc dù khiến Nhậm Uyển Hoa vui vẻ, nhưng khi đến tai Kim thị, cũng là đối với nàng càng ngày càng vừa lòng.


      Nhưng khi Thiên Dao cùng Thiên Nguyệt được nửa đường, bỗng nhiên liền nghe được có người Tống công tử lại đây, phu nhân cho người chuẩn bị trà bánh đưa qua.


      Thiên Dao nhất thời dừng lại, chần chờ chút, liền đối Thiên Nguyệt : "Bụng ta bỗng nhiên có chút thoải mái, cón chuyện thực đơn, ngươi cùng phòng bếp ." Nàng xong, cũng chờ Thiên Nguyệt gật đầu, liền xoay người rồi.


      số việc, nàng phải hỏi ràng, lần trước có chuẩn bị tốt, mà ngay cả chính mình cũng chưa làm được gì. Nay, nàng nhất định phải hảo hảo hỏi chút, bằng chết cũng cam tâm!
      Phong Vũ YênHương Thảo thích bài này.

    3. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Nghe đồn nam chính sắp lên sàn rồi, biết hot đến đâu<3<3<3<3
      Hương Thảo thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Trông chờ nam chính...

    5. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 38: Ngoài ý muốn


      Thời điểm Tống Ôn Quân đến Nhậm phủ, Nhậm Tuần ra ngoài được lúc, Kim thị ở chính sảnh chiêu đãi : "Lão gia lúc trước ở trong phủ chờ cháu, nhưng lại đột xuất có việc bận phải , lại nghĩ chắc cháu cũng tới sớm như vậy, nên ông ấy liền ra ngoài chuyến. Bất quá trước khi lão gia ra ngoài cũng dặn ta, nếu cháu đến mà gặp ông ấy, trước tiên cứ ở thư phòng bên kia ngồi chờ ông ấy, lão gia về sớm, có lẽ còn có hai vị đồng liêu của lão gia cũng tới đây. Ta cho mấy gã sai vặt đứng bên ngoài thư phòng, cháu có gì cần cứ việc phân phó bọn họ, phải khách khí."


      "Nhậm bá mẫu khách khí, là cháu tới quá sớm, khiến Nhậm bá mẫu thêm phiền toái." Tống Ôn Quân khiêm tốn cười.


      " gì chứ, ba năm gặp cháu, mặc dù thành thục ít, nhưng lại trở nên khách khí hơn rồi. Cháu là ta từ nhìn lớn lên, cũng coi như là nửa người thân rồi, mà sắp tới lại sắp thành người nhà, cần câu lệ như vậy." Kim thị bên cười, bên bất động thanh sắc đánh giá Tống Ôn Quân. Hôm nay mặc thân xiêm y màu xanh xám, đó thêu hoa văn màu xanh đen, thắt lưng cài ngọc bội, ngồi ở chỗ kia, liền thể ra là công tử thế gia ung dung khí phái, hơn nữa dung mạo phong lưu tiêu sái, phàm là là nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy đều thể rời mắt được.


      Kim thị nghĩ vậy, biết vì sao, trong lòng liền thở dài. Nửa tháng trước, Tống Ôn Quân cùng với Tống phu nhân lại đây, bà rất cao hứng, lại nhớ tới ba năm gặp, đứa này ra cao lên ít, hơn nữa Tống phu nhân ở bên cạnh thỉnh thoảng khoe, bà cũng vội vàng ứng phó, nghĩ gì nhiều. Nhưng khi qua , trải qua trong khoảng thời gian này cân nhắc, hơn nữa hôm nay nhìn thấy, trong lòng bà khỏi sinh ra vài phần bất an. Đứa này tướng mạo như vậy, lại có gia thế kia, nay quyết ý phải theo con đường làm quan, mà trước mắt quan trường hai phái mới cũ càng ngày đấu đá nhau càng lợi hại, những ngày sau này với chắc rất là khó khăn... Bất quá nếu là Hoa Nhi vẫn với tình tính như trước kia, bà lại càng lo lắng, mà như nay, nếu được hảo hảo chỉ dẫn phen, có lẽ về sau quá vất vả như vậy nữa.


      Hai người chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có hạ nhân tiến vào : "Phu nhân, Lục quản gia về đến phủ, ở ngoài hậu viện chờ phu nhân."


      "Thế những người khác có cùng đến đấy ?" Kim thị vội hỏi.


      "Có ạ, Lục quản gia vị khách kia từ Liễu Châu tới cũng ở đấy cùng ông ấy chờ người.” – trong lòng gã sai vặt nghĩ lại khi gặp vị khách kia, mặc dù chỉ là cái đối mặt, cũng cảm nhận được cỗ áp lực cường đại, đến giờ vẫn còn cảm thấy run!


      Tống Ôn Quân ở thư phòng đợi lúc, Nhậm Tuần còn chưa trở về, có hạ nhân tiến vào đưa trà xong liền lui ra đứng chờ bên ngoài. thở dài, đứng lên tới cửa nhìn thoáng qua, gã sai vặt đứng hầu bên ngoài nhanh mắt thấy thế, bước lên phía trước : "Công tử có muốn dạo trong vườn lúc , nô tài vừa rồi có qua đại môn hỏi thăm, lão gia còn chưa có trở về, chắc là phải lúc lâu nữa mới về. Công tử cứ qua đó phải lo, ở đại môn có người đứng chờ rồi, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa của lão gia, lập tức tới đây thông tri."


      Tống Ôn Quân nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, liền bước ra khỏi phòng. biết vì sao, từ sau khi nhìn thấy nam nhân kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền chán. Đối phương nhìn qua so với chỉ lớn hơn mấy tuổi, nhưng cảm giác kia, lại làm cho cảm thấy chính mình như là đứa còn chưa có lớn lên! Chỉ vừa mới gặp qua thôi tự tôn cùng với tự tin của ở trước mặt đối phương liền bị suy sụp. Tuy nhiên Tống Ôn Quân biết là, cảm thấy suy sụp như vậy, chủ yếu là cùng nội tâm của có liên quan. Từ sau khi hồi kinh, được Tống lão gia tử an bài mọi chuyện, biết con đường mà cả đời phải như thế nào. Chính là ai cũng ràng, nội tâm của cũng tự tin như vẫn biểu ra. nghĩ lùi bước, nhưng khi gặp tình huống khó khăn , biết mình có thể vượt qua .


      Trong lòng của từng nam nhân đều núp con dã thú. Có người vừa ra sinh, thú tính tiềm tàng dưới đáy lòng liền cùng bản thân trưởng thành; có người lại là khi gặp phải tình trạng nguy hiểm, mới có thể kích phát ra thú tính của bản thân; mà có người, có lẽ cả đời thú tính trong lòng cũng thức tỉnh.


      Cái gọi là trải qua hoàn cảnh bất đồng, tạo nên con người bất đồng, tức là như thế.


      Khi Tống Ôn Quân tới hoa viên, bên trong quả thực có người, phỏng chừng lúc Kim thị ra ngoài ra lệnh xuống dưới, cho nên các nha hoàn bà vú cũng tùy tiện đến hoa viên quấy rầy . tùy ý vòng quanh vườn, nhìn khu vườn mang hơi thở của mùa thu yên ả nhưng kém phần xinh đẹp, mà trong lòng lại tí cảm giác vui sướng, giữa mặt mày luôn tồn tại cảm giác buồn bã yên.


      đến mấy tháng nữa, cưới đại tiểu thư trong phủ này, nghĩ vậy, trong lòng cuối cùng cũng sinh ra vài phần nhu tình. Có lẽ trong mấy ngày này, đây là chuyện duy nhất khiến cho cảm thấy phiền lòng, hai người là thanh mai trúc mã, lại môn đăng hộ đối, đối với Nhậm Uyển Hoa, thủy chung là thích. Chính là trước kia vẫn cảm thấy tiểu muội muội xinh đẹp này quá mức tùy hứng chút, tính tình lại có chút lớn, nhưng ba năm gặp, nghĩ là nàng thu liễm tính tình ít. Tuy quên những chuyện trước kia, nhưng trở nên ôn nhu khả ái hơn nhiều, mà cũng biết lời khuyên giải an ủi người khác rồi, như thế càng làm cho thêm thích.


      Tự lúc Kim thị ra ngoài rồi lên tiếng dặn dò hôm nay có khách quý, nha hoàn vú già bà tử trong phủ được phép đến hậu viên làm phiền, Thiên Dao liền đoán ra, Tử Tuấn nhất định tới trong vườn này. Bởi vậy nàng sớm lặng lẽ trốn ở đây, đợi lâu, rốt cục nàng cũng thấy người đó tới, nhưng lại nhất thời dám ra ngoài.


      Nàng trốn ở sau mấy giàn hoa, vụng trộm nhìn nam nhân mình thích từ , vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn ngày thường khỏi nhu hòa lại, trong lòng nàng nay vừa chua xót lại đắng chát. Nếu , lúc trước Kim thị tín nhiệm, làm cho nàng chặt đứt vọng tưởng trở lại. Như vậy, giờ phút này Tống Ôn Quânlà phần nhu tình còn sót lại ở trong lòng nàng. Nàng thực sợ hãi, sợ cuối cùng ngay cả phần nhu tình này cũng biến mất, cho nên chậm chạp dám ra. Nhưng khi nhìn đến thấy Tống Ôn Quân chuẩn bị rời khỏi, nàng cố lấy chút dũng khí, gọi : "Tử Tuấn!"


      Tống Ôn Quân sửng sốt, theo hướng thanh gọi quay đầu lại, liền nhìn thấy nha hoàn mặc váy đỏ đậm, áo khoác bên ngoài cũng là màu đỏ hoa đỗ quyên, từ phía sau mấy khóm hoa ra. Vẻ mặt nàng như vậy, khiến người ta chỉ gặp qua lần lưu lại ấn tượng sâu đậm.


      "Nguyên lai là Thiên Dao nương, có chuyện gì sao?" Tống Ôn Quân lấy lại tinh thần, hướng nàng lễ phép gật gật đầu, từ ngay tại thâm trạch nội viện lớn lên, chính là đối với nha hoàn trong phủ nhà mình đều cực kỳ khách khí, huống chi là ở Nhậm phủ.


      Thiên Dao cắn cắn môi, lập tức liền tiến lên hai bước, mang theo vẻ mặt thấy chết sờn, quan sát : "Nếu , ta mới là người ngươi muốn kết hôn, ta mới là người chân chính thích ngươi mười sáu năm, ngươi có thể thú ta hay ?"


      Tống Ôn Quân giống như căn bản có nghe hiểu được ý tứ của nàng, mà dường như bị biểu tình mặt nàng dọa sợ. Sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhất thời cảm thấy nha hoàn lớn mật này làm cho người ta sợ hãi, mà khi bị nàng nhìn gần như vậy, khỏi liền lui về phía sau từng bước, nhất thời khuôn mặt tuấn tú có chút nóng lên. Ở Tống phủ, bên người phải có nha hoàn đối thị uy lên mặt, nhưng là cho tới bây giờ vốn có người nào dámlớn mật lại trực tiếp như vậy, thậm chí là khí thế bức người như vậy.


      "Thỉnh, thỉnh nương tự trọng, ta với tiểu thư của ngươi có hôn ước trong người, ngươi vô luận như thế nào cũng nên ý tưởng như thế này!" Tống Ôn Quân xong, lập tức liền xoay người, giống như sợ Thiên Dao đuổi theo, chạy trối chết.


      Thiên Dao sững sờ ở nơi đó, trong mắt xuất tầng hơi nước, nhưng lập tức nàng liền cắn môi, ngẩng đầu lên, mặt lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, quật cường. được khóc, nàng ở trong lòng với chính mình, tuyệt đối được khóc!


      biết qua bao lâu, nàng rốt cục đem nước mắt ép trở về,rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thở dài ra. Tĩnh Nguyệt hiên bên kia còn có rất nhiều việc chờ nàng làm, cần phải trở về, thể lãng phí thời gian ở trong này.


      Nhưng khi nàng xoay người, bỗng nhiên chợt nghe bên cạnh núi giả truyền đến tiếng cười , nàng cả kinh, ngờ ở đây lại vẫn có người khác! Nhưng khi qua phút bối rối, nàng lập tức liền ổn định tâm thần, nhướn lông mi lên, hướng bên kia quát: "Là ai ở đấy! ra!"


      Đối phương cũng cố làm ra vẻ thần bí, khi thanh của nàng vừa dứt, Thiên Dao liền thấy nam nhân, nam nhân xa lạ từ chỗ núi giả ra!


      "Ta chỉ là ngang qua, cũng phải là cố ý nghe lén hai ngươi... chuyện." Tưởng Tinh Phàm nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, nhưng khi chuyện, ánh mắt lại cực làm càn, hề cố kỵ nhìn từ xuống dưới thân thể Thiên Dao. Trước ánh mắt như vậy, làm cho Thiên Dao cảm thấy chính mìnhnhư là mặc quần áo! Nàng cảm thấy đầu óc nóng lên, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nhưng lại biết vì sao, ánh mắt nam nhân này, hiểu sao làm cho nàng từ trong lòng sinh ra cỗ ý chí chiến đấu, cỗ ý chí chiến đầu làm cho nàng thể ở trước mặt biểu ra tia kinh hoảng hay e ngại!
      Phong Vũ YênHương Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :