1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 18.Tơ tình
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi đưa thái hậu trở về hoàng cung, Hoắc Dực và Tống Cảnh Ngưỡng hai người trước sau từ mật đạo về.

      “Trong cung có tin tức truyền đến.” Tống Cảnh Ngưỡng giọng , thần sắc nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, “ cầu điện hạ năm ngày sau phải rời kinh, chắc phải đến chiều tối mai thánh chỉ mới đến phủ.”

      Hoắc Dực gật đầu suy nghĩ, “Chiến mặc dù căng thẳng, nhưng Hách Vân tướng công là người có năng lực, đủ để chống đỡ mấy ngày nữa.”

      “Dù sớm hay muộn cũng phải , sao còn phải chờ mấy ngày?”

      Hoắc Dực cười lạnh : “ làm như vậy, là vì vẫn chưa yên tâm về ta, nếu quyết cho ta dẫn quân tất nhiên phải chuẩn bị chu toàn trước.” tới đây, tròng mắt đen của Hoắc Dực trở nên u thấy đáy, ngữ điệu cũng có chút hơi ấm: “Thứ hai, luôn luôn giữ hình tượng vị hoàng đế khoan dung nhân từ với dân chúng, mà ta bị giam cầm hai năm, đột nhiên lại được giải trừ lệnh cấm để ra chiến trận, nên để cho ta chuẩn bị mấy ngày, như thế mới làm mất hình tượng người cha tốt!”

      Tống Cảnh Ngưỡng vốn vẫn nghĩ từ xưa chỉ có tâm tư nữ nhi là khó đoán, ngờ tâm đế vương cũng vậy, phụ tử mà trong lúc này vẫn còn tính toán như thế, là rét lạnh lòng người. “Vậy bệ hạ làm gì?”

      “Nếu cái danh tướng quân chỉ là chỉ dụ tạm thời, vậy tuyển chọn thêm hai gã phó tướng nữa có gì khó khăn?”

      Tống Cảnh Ngưỡng khẽ giật mình, “Ý của điện hạ là, bệ hạ cho người nằm vùng bên cạnh người? Lấy danh nghĩa Phó tướng phụ trợ cho điện hạ, mặc cho người sai khiến, nhưng kì thực là giám sát, kìm hãm người sao?”

      Hoắc Dực chỉ cảm thấy trái tim mình trở nên băng giá: “Nếu phải vì đại cục, sao có thể yên tâm để ta rời được!”

      “Bệ hạ tin tưởng người đến vậy sao?”

      Hoắc Dực lạnh lẽo cười: “Tình nghĩa phụ tử đến giờ cũng coi như chấm hết rồi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nhìn Hoắc Dực, trong lòng vô cùng khó chịu, thường ngày người rất nhiều, nhưng giờ phút này lại biết phải an ủi điện hạ thế nào. “Điện hạ…”

      Hoắc Dực ngước mắt nhìn cửa thư phòng cách đó xa, tia sáng dù rực rỡ nhưng cũng làm cho hàn băng trong lòng dần mất , thay vào đó là ấm áp của ngày xuân, mãnh liệt nhưng đủ để chống lại cái lạnh.

      Hoắc Dực cười nhạt, phất tay ý bảo Tống Cảnh Ngưỡng cần để ý, : “Ra khỏi mật đạo trở về nhà , hai ngày nữa đến rất nhanh thôi, tranh thủ mà ở bên người thân.”

      Tống Cảnh Ngưỡng theo Hoắc Dực nhiều năm nay, nhưng đây là lần đầu được nghe điện hạ ra những lời ấm áp như vậy…, “Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ chờ Hà Tất Kỳ huynh sau khi về kinh lại tới đây.”

      Hoắc Dực nghe xong chỉ gật đầu .

      Hai người ra khỏi mật đạo, Tống Cảnh Ngưỡng lại đem lối vào mật đạo trở về nguyên dạng rồi mới rời .

      Hoắc Dực vào phòng bên cạnh trong thư phòng, vén rèm bước vào, quả nhiên thấy Lâm Tam Tư ngủ gục bàn rồi, vài lọn tóc đen xõa xuống vai, y phục màu bột củ sen (màu hồng nhạt), gương mặt trắng nõn vì ngủ say mà trở nên bầu bĩnh như trẻ con, lông mi dài động đậy, dưới ánh nến, nhìn dáng ngủ của nàng tuy thập phần thanh nhã, nhưng chỉ biết rằng nàng ngủ rất say.

      Hoắc Dực trong mắt ánh lên nụ cười, tới bế nàng lên, cảm giác nàng có hơi động đậy trong ngực mình, cúi xuống nhìn, thấy nàng lại ngủ yên ý cười trong mắt càng hơn, nhưng cũng vội lật tẩy nàng mà trực tiếp bế nàng tới phòng ngủ của nàng, đặt nàng lên giường rồi đắp chăn lên.

      Thấy nàng vẫn nhắm mắt bất động, mới thương lên tiếng: “Vẫn chưa tỉnh?”

      Lâm Tam Tư chỉ hơi mơ màng ngủ, bị Hoắc Dực bế lên tỉnh ngay, nhưng vẫn ra vẻ như ngủ say, lúc này biết giấu được bật cười : “Sao điện hạ lại phát ra được?”

      Hoắc Dực ngắt mũi nàng, : “Nàng ngọ nguậy trong ngực ta như vậy, còn cần ta phải dùng đầu để đoán ra sao?”

      Lâm Tam Tư khẽ cười rồi ngồi dậy, “Xem ra lần tới phải đổi phương pháp mới được!”

      “Có đổi cách nào nữa cũng chạy thoát lòng bàn tay ta.” xong, Hoắc Dực đưa tay ôm Lâm Tam Tư vào lòng, cúi người hôn lên đôi môi hồng, môi lưỡi dây dưa, “Trễ như vậy còn chưa ngủ, là đợi ta sao?”

      Lâm Tam Tư bị hôn mà như thể lạc trong sương mù, tuy muốn phải, nhưng lại muốn xạo làm thay đổi tâm ý của mình, đành mơ hồ đáp: “Ừm…”

      Câu đáp lại của Lâm Tam Tư khiến Hoắc Dực càng thêm kích động, trực tiếp cúi đầu kéo dài nụ hôn, Lâm Tam Tư hai má đỏ bừng, ánh mắt ngập hơi nước khiến cho người ta nhìn mà trầm mê, nhàng mở miệng : “Điện hạ sao với ta là gặp thái hậu nương nương, để ta còn biết mà chuẩn bị trước.”

      Hoắc Dực hiểu suy nghĩ của nàng, nhưng vẫn muốn đùa nàng chút: “Hoàng tổ mẫu đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, chỉ cần có tâm là hoàng tổ mẫu thích.”

      Lâm Tam Tư nghĩ lại biểu lúng túng của mình ngày hôm nay, chỉ cảm thấy còn mặt mũi nào mà gặp người nữa! Ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, nàng : “Thái hậu nương nương rất đúng, ta tới đây là để hầu hạ người, nếu để cho Lý tẩu tử làm việc hợp quy củ, tay của ta còn lo ngại gì rồi, ngày mai để cho ta làm việc .” xong liền duỗi tay ra, vết thương quả nhiên là tốt lên, ngay cả sẹo cũng có.

      Hoắc Dực gật đầu: “Ngày mai ta bảo Lý tẩu tử trở về.”

      “Sáng mai điện hạ muốn ăn gì?”

      Hoắc Dực nhíu mày đáp: “Nàng quyết định .”

      “Được.” Lâm Tam Tư xong liền từ trong ngực ngồi thẳng dậy, đưa tay cởi áo , “Điện hạ mệt mỏi cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi thôi!”

      Hoắc Dực cầm lấy tay nàng, ánh mắt khẽ kìm nén dục vọng, : “Nàng ngủ , tối nay ta có chuyện quan trọng phải làm.”

      “Chuyện gì mà phải vội vã như vậy?”

      Hoắc Dực cười : “Mấy ngày nữa ta phải rời kinh rồi.”

      Lâm Tam Tư trong lòng căng thẳng, thần sắc trở nên bình tĩnh: “ đánh giặc sao?”

      Hoắc Dực gật đầu , thu vào trong mắt dáng vẻ lo lắng của Lâm Tam Tư.

      Lâm Tam Tư cắn môi, vấn đề này hai người nhắc qua rồi, nhưng lúc này xác nhận lại khiến Lâm Tam Tư luống cuống tay chân, yên lặng lát mới : “Mấy ngày nữa điện hạ ?”

      “Năm ngày.”

      Đôi mi thanh tú của Lâm Tam Tư nhăn chặt lại, cho dù nàng chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng biết câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng: “Cho nên có phải mấy ngày này điện hạ phải nghiên cứu sách lược, thể nghỉ ngơi tốt đúng ?”

      “Ừ.” Hoắc Dực đứng thẳng dậy, dung nhan tuấn lãng kèm theo khí phách kiên nghị, “Chiến lần trước ta tham gia, nên lần này phải nghiên cứu cho kỹ.”

      “Chỉ mình điện hạ sao?”

      Hoắc Dực cười : “Ta mặc dù bị giam cầm hai năm, nhưng dù sao cũng từng thời dẫn binh ra trận, quân sư tâm phúc vẫn có mấy người!”

      “Điện hạ phải tính chuyện quan trọng, ta thân nữ nhi thể giúp gì được, bằng để ta pha trà rồi mang qua, đêm rất dài, uống chút trà cho tỉnh táo.” Dứt lời liền xoay người muốn , nhưng lại bị Hoắc Dực nắm tay giữ lại.

      Hoắc Dực nghiêng người qua, ghé vào tai nàng : “So với uống trà, việc nàng yên ổn ngủ khiến cho ta tỉnh táo hơn đấy.”

      *

      Lâm Tam Tư cả đêm nỡ ngủ, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ thiếp , vốn chỉ định chợp mắt lát rồi dậy, ai ngờ đến khi tỉnh lại mặt trời lên cao rồi.

      Lâm Tam Tư ảo não thôi, vội vàng rửa mặt rồi chạy tới phòng bếp, phát Lý tẩu tử xuất phủ, nhưng bữa sáng làm xong, trong nồi là các món ăn vẫn còn nóng hổi.

      Cuộc sống dường như lại trở nên thanh tĩnh như hồi nàng mới vào phủ, chỉ khác là giữa nàng và điện hạ tâm ý tương thông.Lâm Tam Tư giặt y phục rồi phơi ra ánh nắng, quay người lại liền có thể thấy Hoắc Dực đứng ở cửa sổ thư phòng, ánh mắt nhìn nàng cách ôn hòa.

      Cơm trưa, hai người vui vẻ hòa thuận vừa ăn vừa chuyện, bữa cơm thôi mà có thể kéo dài hai canh giờ, đồ ăn dù nguội nhưng vẫn thấy rất ngon miệng.

      Sau khi ăn xong, Lâm Tam Tư như cũ hầu hạ Hoắc Dực luyện chữ, nhưng tuyệt đối để mực đổ ra bàn như lần trước nữa đâu!

      Vào tối nọ, thái giám tuyên chỉ trong cung cuối cùng cũng đến phủ thái tử, cuộc sống yên ả nổi lên chút gợn sóng, lệnh giam cầm mặc dù được giải trừ, nhưng cổng phủ thái tử vẫn đóng chặt, hai con sư tử đá bên ngoài vẫn đứng ngạo nghễ như xưa, có chút ý tứ muốn mở cửa đón khách.
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc88 others thích bài này.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mình cứ nghĩ hoàng đế sủng mẹ của Thái tử cũng quý cả Thái tử. Ko ngờ lại đề phòng Thái tử kinh vậy. Tks p edit nha!!
      ThiênMinhNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 19.Thâm tình
      Edit: Ngân Nhi

      đường phố ngoài phủ thái tử mặc dù truyền đến nhiều tiếng ồn, nhưng Lâm Tam Tư vẫn ngủ rất say hề nghe thấy gì, mấy ngày vào phủ, người khiến nàng tỉnh giấc luôn luôn là Hoắc Dực, Hoắc Dực vừa động đậy là nàng cảnh giác tỉnh lại.Nhưng kể từ khi Hoắc Dực phải nghị cùng quân sư, sợ ầm ĩ đến việc nghỉ ngơi của nàng, nên bàn chuyện xong liền vào phòng nàng ngủ nữa, chỉ chợp mắt lúc ở thư phòng hoặc phòng ngủ của mình.Đêm qua người dò la tin tức cũng trở lại, Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đều vào trong phủ, Hoắc Dực vì thế chưa hề được ngủ chút nào.

      Lâm Tam Tư giúp được gì, chỉ có thể bắt tay vào nấu nướng, nhưng có ai nhắc nhở nàng rất dễ dậy muộn.Vì để cho Hoắc Dực bị đói bụng sau đêm, nàng liền nghĩ ra cách là tìm sợi dây nối giữa cửa thư phòng với cửa phòng ngủ của nàng.Hậu quả của phương pháp này có mặt tốt và xấu, mặt tốt là dưới tác động của lực kéo, chỉ cần bên kia Hoắc Dực mở cửa là bên này cửa phòng nàng đóng lại, kêu uỳnh tiếng, nhất định có thể khiến nàng tỉnh giấc! Mặt xấu là, bất luận khi nào cửa phòng nàng cũng phải mở toang ra.

      Thông qua kiểm nghiệm thực tế, phương pháp này có hiệu quả vô cùng tốt, hôm sau Lâm Tam Tư dậy muộn nữa, vui vẻ vào bếp làm bàn điểm tâm thịnh soạn, ngẫu nhiên cùng dùng bữa với Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ, hai người đó cũng rất thức thời, cho dù có thèm thuồng đến đâu nữa chỉ cần nhìn ánh mắt lạnh băng của Hoắc Dực là họ tự động từ chối, sau đó nhàng rời .

      Ngày mai là phải lên đường rồi, nghị đêm nay liền kết thúc sớm hơn chút, mọi người sau vài đêm cũng thể chống lại cơn buồn ngủ, sau khi cáo từ liền lần lượt xuất phủ.Chỉ còn lại Tống Cảnh Ngưỡng là tinh thần phấn chấn, tựa hồ còn muốn ở lại cùng điện hạ thêm chút nữa, Hà Tất Kỳ vì về cùng đường với nên cũng ở lại chờ, đột nhiên phát ở cửa thư phòng có quấn sợi dây, khỏi ồ lên tiếng.

      Hoắc Dực nhìn theo ánh mắt , lông mày liền lập tức nhăn lại.

      “Hôm qua thấy cái này mà!” Tuy phong cách hành của Hoắc Dực khiến người ta hơi khó hiểu, nhưng thứ trẻ con kia nhất định phải do điện hạ làm ra, nhưng trong phủ này ngoài điện hạ ra chỉ còn Lâm tiểu thư thôi, nhưng sợ nếu ra Lâm tiểu thư kích động đến điện hạ, thể làm gì khác hơn là quanh co : “Điện hạ, cái này hẳn phải là…Do ngài buộc đúng ?”

      Chút suy nghĩ của Tống Cảnh Ngưỡng sao có thể giấu được Hoắc Dực, lạnh lùng nhìn Tống Cảnh Ngưỡng cái, hù cho đối phương khẽ run rẩy, thiếu chút nữa tiểu ra quần, lập tức lui về sau bước.Hoắc Dực trực tiếp tới cửa, ngón tay thon dài cầm lấy sợi dây, suy nghĩ chút rồi đóng cửa lại, : “Ngươi tới trước phòng nàng .”

      Tống Cảnh Ngưỡng hiểu ra sao, nhưng lời điện hạ phân phó dám từ chối, liền sải bước chạy tới phòng Lâm Tam Tư, lát sau chạy về, lại thấy cửa thư phòng mở lập tức ngộ ra.

      Hoắc Dực chắp tay đứng thẳng trước cửa, thấy trở lại luôn: “Cửa đóng lại đúng ?”

      “Vâng, xem ra tác dụng của sợi dây này là bên này mở cửa ra cửa bên kia đóng lại.” Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn tò mò thôi, Lâm tiểu thư này nhìn dáng vẻ rất ra dáng tiểu thư khuê các, ngờ lại thích mấy trò trẻ con này! “Lâm tiểu thư thông minh, trò này rất thú vị!”

      Tống Cảnh Ngưỡng hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi này, lòng còn nghĩ khi về nhà bắt chước theo, để ý đến ánh mắt của Hà Tất Kỳ nhìn mình. câu rất thú vị kia của thành công nhận được cái lườm của Hoắc Dực.Tống Cảnh Ngưỡng trong lòng buồn bực, khen được, mà khen cũng được, điện hạ à, người rốt cục muốn thế nào đây!

      Hà Tất Kỳ có nhiều kinh nghiệm hơn Tống Cảnh Ngưỡng rất nhiều, nghĩ lát liền đoán ra được nguyên do, thành khẩn : “Điện hạ, tâm tư của Lâm tiểu thư tinh tế, hôm nay Lâm tiểu thư còn toàn tâm toàn ý ngồi chờ điện hạ, trước đây chúng thuộc hạ lỗ mãng rồi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy như chìm trong sương mù, khỏi huých tay Hà Tất Kỳ, giọng : “Ý gì vậy?”

      Hà Tất Kỳ liếc : “Chẳng trách mà Tôn tiểu thư để ý tới ngươi, đúng là tên đầu gỗ!”

      Thấy hai người cùng vào sinh ra tử đều ghét bỏ mình, Tống Cảnh Ngưỡng muốn phát điên lên rồi!

      Hoắc Dực nhìn lướt qua hai người rồi chăm chú để ý sợi dây, mấy ngày nay nàng đều dậy sớm, còn nghĩ là nàng ngủ được, ra là như vậy! Trong lòng mặc dù rất ấm áp, nhưng nhiều hơn cả là cảm thấy tự trách, cứ cho rằng thu xếp hết thảy mọi thứ vì nàng, thậm chí còn mời cả hoàng tổ mẫu, nhưng giờ nhìn lại, những điều nàng làm tuyệt đối hề ít hơn chút nào!

      Hoắc Dực nheo mắt với Hà Tất Kỳ: “Ngươi thu xếp đón Lâm Tuyên .”

      Hà Tất Kỳ cảm thấy ổn, muốn mở miệng khuyên can lại nghe Tống Cảnh Ngưỡng : “Điện hạ, nếu bị người của Ninh vương hoặc Lương vương biết rồi bẩm báo với hoàng thượng, e là điện hạ xong đâu!”

      Hà Tất Kỳ nghe vậy cũng gật đầu, tên Tống Cảnh Ngưỡng này chỉ là đầu gỗ trong chuyện nam nữ thôi, còn những chuyện liên quan đến điện hạ hề ngốc chút nào!

      Hoắc Dực lạnh lùng : “Lúc này muốn cầu cạnh ta, vì chút chuyện này mà trách phạt ta đâu, nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo mấy câu là xong!”

      Hà Tất Kỳ khuyên nhủ: “Thuộc hạ hiểu tâm ý của điện hạ, nhưng với tình cảnh bây giờ, dù chỉ là câu cảnh cáo mặn nhạt của hoàng thượng cũng rước lấy vô số phỏng đoán của mọi người! Triều thần hầu như đứng về phe của Lương vương và Ninh vương, cục diện trước mắt cực kỳ bất lợi với điện hạ.”

      “Vậy sao!” Hoắc Dực phất tay áo, ánh mắt vô cùng ngang ngược, : “Nếu ta mà nao núng trước mấy chuyện đó, vậy quá uổng với ngôi vị thái tử rồi!”

      “Điện hạ…”

      Hoắc Dực khoát tay, “Chuyện này phải bàn nữa, các ngươi cứ làm theo lời ta.”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng liếc mắt nhìn nhau, biết điện hạ hai là hai, chỉ đành biết bất lực lên tiếng khuyên ngăn nữa, lập tức cáo lui.

      Hoắc Dực từ từ dạo bước tới đình lục giác, đứng bên trong đình nhìn qua hướng phòng bếp, thấy Lâm Tam Tư cực kỳ bận rộn, mái tóc đen được nàng tùy tiện buộc lên, ít tóc rủ xuống trán, áp lên gò má hồng của nàng, đôi môi cười yếu ớt như như , dáng vẻ lười nhác mà kiều mỵ…

      Hoắc Dực chậm rãi nhắm hai mắt lại, sáng sớm nay lên chiến lược xong xuôi, trong lòng còn liều lĩnh muốn đạt được mục đích, song chỉ vì lúc này mà có phần băn khoăn.Hai năm qua dùng trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi giam cầm, thế mà hôm nay lại đành lòng mà rời .

      Lâm Tam Tư nhìn thấy Hoắc Dực, liền nhô đầu ra cửa sổ, cười : “Điện hạ đói bụng chưa? Ta nấu món mà người thích nhất đây, chỉ lát nữa là xong thôi!”

      Hoắc Dực gật đầu , lát sau người tới phòng bếp.

      Lâm Tam Tư thấy vậy sợ hết hồn, “Điện hạ sao lại vào đây, nơi này nhiều khói dầu, người mau ra !”

      Hoắc Dực vẫn nhúc nhích, ánh mắt thâm thúy khóa chặt lấy Lâm Tam Tư, trán nàng có lớp mồ hôi mỏng, bên thái dương chẳng biết bị dính khói đen từ khi nào, dưới đôi mắt trong suốt là màu thâm đen, hiển nhiên là do ngủ ngon giấc… tay kéo nàng lại, để ý đến kinh ngạc và tránh né của nàng, “Điện hạ, người ta bẩn lắm, đừng để y phục của người bị dơ!”

      “Ta muốn đánh giặc nữa, phải làm sao bây giờ?”

      Thanh trầm thấp đột ngột truyền tới, lập tức khiến cho toàn thân Lâm Tam Tư cứng đờ, hồi lâu sau mới vui sướng cực độ : “Vậy nữa!”

      Ngữ điệu vui mừng này phải là giả vờ, ánh mắt của nàng ngoài chân thành ra còn chứa điều gì nữa.

      Nàng muốn để mạo hiểm, cho dù biết trở về, nàng cũng hy vọng bị thương!

      Hoắc Dực chút tiếng động thở dài, gần đây cảm xúc của luôn lên xuống yên, nhưng chỉ câu của nàng làm kiên định vạn phần, vì trừ bản thân ra, còn là vì nàng nữa! nâng mặt nàng lên, cúi xuống cho nàng nụ hôn sâu, : “Lệnh vua nhất định phải theo, sao nàng lại ngốc như vậy, dễ dàng tin lời ta !”

      Lâm Tam Tư cũng biết là mình suy nghĩ hơi kỳ, cũng cười : “Nào có, điện hạ gì ta cũng chấp thuận, đây chẳng phải là bổn phận của ta sao!”

      “Người có thể khiến ta biết phải làm sao…” Hoắc Dực miễn cưỡng cười tiếng, so với ánh dương còn sáng hơn mấy phần, nhàng vuốt ve chóp mũi nàng, tiếp: “Cũng chỉ có mình nàng thôi.”

      Nghe ngữ điệu thoải mái và thương của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư cảm thấy cả người như bị hòa tan vậy.

      -----
      Editor: Chúc cả nhà Trung thu vui vẻ nha :yoyo45:
      Last edited: 15/9/16
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc90 others thích bài này.

    4. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Chúc nàng trung thu vui vẻ
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chúc p trung thu vui vẻ nha! :yoyo45:
      Nguyên NguyễnNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :