[Đam Mỹ - Xuyên Không] Ký sự làm giàu ở Khe Táo – Nam Hiệp Tiểu Triển

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 4 – Nghèo ơi là Nghèo




      Xuyên ngày thứ tư, Giang Dật được biết tin hoàn toàn hay. – Nhà sắp chẳng còn hạt gạo nào để nấu cơm nữa. Bữa cháo lỏng và màn thầu hôm qua là chút lương thực cuối cùng.

      Nhờ đánh đổi món đồ chơi với Tiểu Bảo mà cậu thu thập được thêm ít thông tin.

      Kỳ thực gia đình này ngày xưa nghèo rớt mùng tơi như vầy. Trước đó các tiền bối để lại ít tiền bạc và lương thực, nhưng Giang Dật vốn chẳng biết cách tiêu xài, nên suốt ngày cứ mua những thứ quý hiếm xa xỉ - Bút, Mực, Giấy, Nghiên và Sách.

      Và nguyên nhân thực tạo nên nghèo túng tại là cơn bạo bệnh trước đó. Bọn họ dọn về đây ở qua ngày thứ hai thân xác cảm thấy ốm yếu, bệnh cả tháng trời làm cả nhà sợ chết khiếp. Thuốc nào mắc mua thuốc ấy, sợ cậu ta có mệnh hệ gì.

      Thời cổ đại mà, con nhà thường dân bệnh lần cũng đủ tán gia bại sản, huống hồ là cái gia đình ‘gom nhặt’ tạm thời như vầy, toàn con nít – đâu ai biết chăm lo…

      Cho nên, mới có trạng như bây giờ.

      Đương nhiên, lời kể của Tiểu Bảo được tỉ mỉ như vậy đâu. Đa số trong ấy toàn là Giang Dật tự tưởng tượng thêm, thực tế cũng khác là bao. Ngày hôm qua, câu của Vân Thư “gió vào nhà trống” đúng ghê. Trời còn chưa sáng mà Đại Sơn ra ngoài trấn trở về. Bảo là, dạo này ngoài Ngân Phường có nhiều vụ xảy ra, thủ quân trấn áp được nên công việc bị quan lệnh ngưng tạm thời.

      là tạm thời vậy thôi, rốt cục như thế nào tự mình cũng hiểu được.

      - Tiền công đâu ca? – Mai Tử lo lắng hỏi.

      - Còn tiền công cái gì? Được trở về lành lặn là mừng rồi. – Giọng của đầu mục – con trai thứ hai nhà lý chính, thấy Đại Sơn còn nên ta có lòng dẫn về.

      - Sao lại trả công chứ, đấy là tiền mồ hôi nước mắt của tam ca mà! – Mai Tử vừa tức vừa giận, mắt đỏ hoe cả lên.

      Người đó kiềm lòng được lên tiếng giải thích. – Ta điều này, tiểu nương đừng quá nóng giận. Cháu biết tình hình khi ấy đó thôi, quan binh mang đao xếp hàng dài hai bên đuổi đánh từ đêm tới giờ. Chúng ta đều là thường dân được bình an trở về là may rồi. Ngoài kia có biết bao nhiêu con người muốn về cũng xong.

      Mai Tử nghe xong ngay lập tức bỏ qua chuyện tiền bạc, hai bàn tay nhắn nắm chặt lấy vạt áo Đại Sơn, sợ như vuột mất huynh trưởng của mình bị kẻ xấu dắt .

      Tình cảm máu mủ đó, từ đáy lòng Giang Dật vô cùng ngưỡng mộ.

      Chờ người kia rồi, Hạ Hà mới bước từ trong phòng ra, nhìn có vẻ như vừa mới khóc. Nhưng người con hiền dịu mau nước mắt ấy, đến thời khác quan trọng lại là người kiên cường nhất.

      - Tỷ thấy đó cũng là việc đáng mừng. Đại ca từng bảo Đại Sơn sớm nên tránh xa chỗ thị phi đó. Còn người còn của mọi người đừng lo lắng quá. – Giọng dịu dàng điềm đạm, kém phần quyết đoán hiếm thấy của người phụ nữ.

      Vốn dĩ Đại Sơn cũng hơi thất vọng, nhưng nghe xong tươi tỉnh hẳn lên. – Trưởng tỷ đúng lắm, đệ khỏe như thế này, đâu mà kiếm được tiền chứ.

      - Chỉ e là… - Vân Thư nhíu mày, định bụng ra ngoài trấn kê quầy viết dạo, nhưng tiền bút mực cũng là việc đáng lo.

      Vẫn là Hạ Hà nghĩ ra cách. – Mọi người đừng hoảng loạn, tỷ định cùng Mai Tử qua nhà dì mượn chút gạo ăn, chờ mình qua được cơn khốn khó này, thu hoạch lúa về chúng ta lại trả.

      Đại Sơn đồng ý. – Đệ thấy được đó, lúc trước phụ thân còn sống thường hay giúp đỡ nhà bên ấy. Hơn nữa chúng ta cũng có lấy luôn đâu, chắc họ giúp được mình mà.

      Vân Thư trầm giọng . – Hay là để đệ và Đại Sơn , trưởng tỷ là nữ nhân, lại bôn ba vì miếng cơm manh áo, lòng đệ cũng khó an.

      Hạ Hà nghiêm mặt trách. – Đệ là thiếu gia dòng chính thất, vốn dĩ đâu có can hệ gì đến bọn ta. Mặc dù nhà mình bây giờ sa cơ những cũng đến nỗi hạ thấp thân phận như vậy.

      Nghe xong mọi người cùng gật đầu.

      Giang Dật nhìn lượt, muốn mà ngại biết mở lời. Thế gian này, vốn dĩ luôn là giàu sang có bạn bè dễ, nhưng hoạn nạn kiếm người tương trợ khó. Nhà họ hàng gì bên kia nghe đâu cũng chẳng lấy gì làm tốt. Nếu có lòng cũng đợi đến lúc mình xin xỏ như vầy.

      Thôi kệ, đây cũng là cơ hội để các thiếu gia tiểu thư hiểu được nhân tình thế thái.


      .

      .

      Ăn sơ sài bữa sáng xong, Hạ Hà đặc biệt mặc lên người bộ y phục đường hoàng, dắt theo Mai Tử qua nhà “dì”. Cũng giống như Giang Dật dự đoán, hai người ôm ấp bầu hi vọng ra nhưng rồi mang hai tay trống trở về.

      Thấy bảo, bên ngoại của nhà dì đến cửa cũng mở để tiếp bọn họ, còn nhiếc móc trận. gì mà, ‘mấy người ăn vận còn đẹp đẽ hơn cả con nhà địa chủ, sao lại cần xin gạo của chúng bần nông như họ chứ’ v.v..

      Mai Tử nổi nóng chửi bới khắp nhà, Giang Dật đứng ngoài đường còn nghe giọng bé vọng ra.

      - Bọn họ là cái thứ gì! Bộ quên chuỗi ngày trước đây toàn ăn bám Tô gia rồi hả.

      - Người đàn bà đó còn dám ra mặt nữa, bộ sợ muội lợi dụng chắc.

      - Từ nay về sau, muội bao giờ gọi bà ta bằng “mẫu thân” nữa đâu. Muội mẫu thân độc ác như vậy.

      Đến mức đó nhưng bé cũng rơi giọt nước mắt, chỉ là giận quá mà thôi.

      Giang Dật thở dài, với gọi Tiểu Bảo ngồi chơi ở bên đường. – Tiểu Bảo, qua đây.

      Tiểu Bảo nghe thấy, hơi ngớ người ra rồi mới lóc chóc chạy lại, ngửa khuôn mặt dơ hầy nhìn Giang Dật. – Dật, Dật ca, ca, ca gọi đệ, hả?

      Hai bữa nay ngồi ăn cơm chung với Giang Dật nên cậu bé còn sợ cậu nữa. Thậm chí nó còn nghĩ cậu là người tốt, chịu chia cơm cho mọi người cùng ăn. Giang Dật vuốt ve cái đầu tròn vo của cậu bé, ánh mắt dính chặt vào cổ nó.

      - Tiểu Bảo, đây là gì vậy?

      - Dây, dây chuyền ạ. – Tiểu Bảo ưỡn ngực tự hào, khoe cái vòng xanh lè gọi là dây chuyền cổ cho Giang Dật nhìn .

      Cậu hết sức nghiêm túc khen. – Đẹp lắm.

      - Hihi. – Tiểu Bảo nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng cửa mới mọc nhọn hoắc xíu xiu. – Dật, Dật ca, có muốn có, ạ? – Tiểu Bảo đưa tay lên cầm như định gỡ sợi dây chuyền quý báu xuống.

      Giang Dật mỉm cười. – Tiểu Bảo nỡ cho ca sao?

      Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

      Giang Dật nhìn kỹ, là cái vòng cỏ, lá bị tuốt hết, chỉ còn mấy cọng bện vào nhau từng đoạn dính liền. Trong lòng cậu mừng thầm, nếu đoán nhầm, ít nhất hai ngày nữa phải lo đói rồi.

      - Tiểu Bảo hái ở đâu vậy?

      - Bên bờ, bờ sông ạ.

      - Còn nữa ?

      Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, rụt rè bảo. – Dạ, còn, còn nhiều… Bọn con , cũng hái.

      Giang Dật biết, ‘bọn con ’ mà Tiểu Bảo nhắc đến là các tiểu nha đầu trong thôn. Có lẽ vì thiếu miếng ăn nên Tiểu Bảo hay bị bắt nạt, chẳng chơi với bọn con trai, nhưng nhờ Mai Tử mà làm quen được với đám nhóc tiểu nương.

      - Tiểu Bảo đẫn Dật ca hái ‘dây chuyền’ nhé?

      - Dạ!!! – Tiểu Bảo đáp to. Sau đó kéo tay Giang Dật. – Dật ca bồng đệ.

      Nhìn khuôn mặt nhắn ngước nhìn mình, ánh mắt đầy hi vọng, Giang Dật như nhìn thấy lại mình ngày xưa. Tên mập nhà bên suốt ngày ngồi vai cha diễu võ giương oai còn cậu, lại bị người ta chê cười là đồ con hoang có cha.

      Đầu còn mải nghĩ nhưng cơ thể hành động, Giang Dật đưa tay nhắc Tiểu Bảo gầy gò lên vai, khiến cậu bé kêu oai oái. Tiểu Bảo vừa thích thú vừa sợ, hai tay bấu chặt đầu tóc dài của Giang Dật. Mặc dù bị nắm chặt hơi đau, nhưng cậu cũng phì cười. Chẳng ai hiểu bằng cậu, niềm khao khát của đứa bé trai khi được người lớn bế lên cao là như thế nào đâu.

      Đường đến bờ sông tới trăm bước chân, hai người lớn bé như thay đổi sang mối quan hệ nào khác.

      - Dật ca, ở đây nè! – Tiểu Bảo chỉ đống ‘cỏ lạ’ mọc thành đám.

      Mảng xanh này giống cỏ như những chỗ xung quanh, những chiếc lá tròn xoe, thân bò mập mạp ăn lan khắp bờ sông. Mặc dù nhiều năm mới thấy, nhưng Giang Dật vẫn nhận ra ngay đám cỏ xanh kia chính là – Rau Sam.

      Lúc bé cậu và bà sống ở nông thôn, mỗi độ xuân thu hai bà cháu ăn đủ loại rau sống qua ngày, trong đó món thích nhất của Giang Dật là bánh nướng bột bo bo trộn rau sam.

      Bà ngoại thường bảo, thời chế độ cũ, mọi người có cơm ăn mới ăn món ấy. Mỗi lần bà vậy, Giang Dật đều cười khì khì trả lời. – May quá nhân lúc này con ăn nhiều vào, nhớ vị rồi sau này có cơm ăn tự làm cũng được.

      .

      .

      Trước giờ cơm trưa, trước ánh mắt kinh ngạc của cả nhà Giang Dật hiên ngang xuống dưới bếp.

      Rửa rau, xắc rau, nổi lửa, nấu nước, nhào bột.

      Mặc dù mới đầu còn cứng tay, nhưng hàng loạt công đoạn tiến hành rồi, càng lúc càng quen tay, khiến cả bọn ngơ ngác.

      - Dật ca, ca biết nấu cơm! – Đại Sơn gào lên.

      - Ca là người học, sao lại nấu cơm được. – Hạ Hà nhấp nhổm yên.

      - Hứ. học làm sao? Bộ học là nghỉ ăn cơm hay sao chứ. – Mai Tử tiếp.

      - Có câu “quân tử tránh xa bếp núc”, bây giờ thấy cũng chẳng đúng mấy ha. – Vân Thư cảm thán.

      Bữa cơm này đúng thực là phong phú nha. Bánh bột bo bo váng óng có trộn rau sam xắc nát nè, rau sam trộn tỏi băm nè, canh rau sam trứng gà nữa.

      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]

      Lượng nhiều lại ngon, trải qua bao ngày Tô gia huynh muội mới có được bữa no. Nhất là Tiểu Bảo, bụng căng tròn rồi mà chẳng chịu buông đũa, Hạ Hà nỡ mà mắt kiềm được rơi lệ.

      Đại Sơn cầm bánh bo bo huơ huơ trước mặt Hạ Hà, cười bảo. – Đệ bảo bột bo bo cũng ăn được mà tỷ tin. Nhìn xem, Dật ca nấu ngon quá chừng.

      Hạ hà đỏ mặt, giải thích. – Tỷ thấy đại ca lấy nó cho ngựa ăn, nên tưởng là người ăn được. Sợ các đệ đau bụng mới làm đó chứ.

      Giờ Giang Dật có thể thấy, kinh nghiệm sống của các bé Tô gia gần như bằng . Đến Hạ Hà chắc ngày xưa cũng nuôi trong chốn phòng khuê mà thôi, làm bếp cũng là bất đắc dĩ có người làm. Cậu hết sức thắc mắc, biến cố gì xảy ra khiến cho bọn họ rơi từ mây xuống bùn sâu. Nhưng quý giá ở chỗ, tâm thế của cả bọn đều hết sức đồng lòng, chẳng ai oán trời trách đất.

      Còn cái người ‘đại ca’ nào đó mà họ nhắc mãi, có lẽ là nhân vật linh hồn của gia đình. Giang Dật đoán, nhân vật này chắc đến chín mười phần là chết queo xanh cỏ rồi.

      Nếu người ấy sao có thể nhẫn tâm bỏ lại bọn thấy xuất .

      Buổi xế, Giang Dật thích thú trai chiếu ra giữa sân, nằm banh chân banh cẳng. đầu là bóng cây, gió thổi nhè , vương vấn mùi hoa táo thơm. Cậu cảm thấy mình như lại trở về khu vườn của bà ngoại. Mùa hè có những đóa hoa táo vàng mật hổ phách, mùa thu có những trái táo đầy cành, màu đông là bánh táo mềm ngon. Bốn mùa thiếu hương vị táo.

      Giang Dật thở dài hơi, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, hi vọng bà ngoại vẫn ổn.

      Bất chợt, thân thể bé mềm mại ở bên cạnh áp sát vào cậu, như con thú cưng ngoan ngoãn, trái tim Giang Dật như muốn tan chảy. Cậu cố ý mở mắt, để chọc Tiểu Bảo.

      Nhưng mà lâu ơi là, cậu nhóc vẫn nhè ngồi ở góc chiếu, Giang Dật có thể cảm thấy ánh mắt cậu bé chăm chăm vào mình và hơi thở gấp gáp đầy hồi hộp của đứa trẻ.

      Và lâu ơi là lâu nữa, khi Giang Dật gần như giả bộ ngủ hết nổi, Tiểu Bảo mới nhúc nhích.

      Cậu bé nhè dụi người vào bên cạnh Giang Dật rồi nằm xuống, cổ họng hứ hứ mấy tiếng mừng vui. Giang Dật nhắm chặt mắt dám mở ra, sợ cậu cầm lòng được mà khóc mất.

      Khoảnh khắc đó, thời gian như dịch chuyển, cậu lại thấy mình khi bé, sợ sệt và trong lòng cầu mong được đón nhận thương từ ai đó.

      .
      .
      .
      Last edited: 12/9/16
      meomoon86, heavydizzycỏ28 thích bài này.

    2. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 5 – Thợ Mộc họ Đàm




      Giang Dật lục tung cả căn phòng của mình lên, ngoài rương sách và rương thư cụ, đến đồng xu cũng chẳng thấy. Cậu chạy qua phòng bên phía Tây tìm Vân Thư, muốn thăm dò xem nhà mình còn bao nhiêu tiền, nhưng cảnh tượng căn phòng khiến cậu phải thảng thốt.

      Đây là gian phòng hình chữ 呈, ánh sáng tối tăm. Bên góc tường đối diện cửa ra vào phủ lớp cỏ khô, ở phủ tấm nệm bông. Chân tường gác miếng gỗ, ấy bày biện ngay ngắn mấy cuốn sách. tường có đóng cái kệ gỗ xíu treo mấy hai cây lông bút to khác nhau.

      Vân Thư có trong phòng.

      Giang Dật từ bỏ lại chạy qua bên phòng phía Đông, phòng ở của Đại Sơn và Tiểu Bảo cũng gần như vậy. Chỉ khác là nệm bông đổi thành tấm chiếu vàng khè, chiếu có hai cái gối lớn bé. Và tấm chăn xếp ngay ngắn.

      Giang Dật gần như kẻ mất hồn. Cậu luôn biết là ba huynh đệ họ Tô ở hai phòng kế bên, nhưng biết rằng đến cả cái giường ra hồn họ cũng chẳng có.

      Lúc này Đại Sơn ngồi xếp bằng chiếu, nhìn thấy Giang Dật xuất ở cửa, cậu ta hết sức ngạc nhiên.

      - Dật ca, ca tìm đệ hả? Ở đây … - Đại Sơn vừa vừa tất bật dọn dẹp. Thực tế cũng có cái gì đâu mà dọn.

      Giang Dật bặm môi, trầm giọng bảo. – Đệ biết chỗ nào bán giường ?

      - Giường? – Đại Sơn đờ ra, rồi phản ứng rất nhanh. – ra cũng có duyên, đối diện nhà mình là nhà ông thợ mộc. Ngày nào đệ cũng nghe tiếng đục đẽo dội lại. Đúng rồi, lúc ca bệnh bên đó cũng có qua thăm, bảo là họ Đàm.

      Giang Dật nghe xong lời nào quay về phòng mình, lấy trong rương món thư cụ (đồ dùng trong việc học thời xưa) cảm giác là tốt nhất trong ấy, vội vã chạy ra khỏi nha. Đại Sơn chạy ra xem, lo lắng hỏi.

      - Dật ca, có phải là có việc gì ?

      Giang Dật ngớ người, ho hục hặc rồi đưa ra thứ bảo. – Đệ xem chiếc ống bút này, có đáng giá mười lạng bạc ?

      Đại Sơn nhìn cậu ấy đầy ngộ nghĩnh. – Dật ca, đây là đồ rửa bút.

      - Hả, đồ rửa bút… đáng tiền ? – Giang Dật xấu hổ sờ mũi gãi gãi.

      Đại Sơn nhìn hồi . – Cái này đệ biết, có điều Dật ca có sở thích sưu tập đồ quý giá, mười lạng chắc cũng đáng đó.

      - Vậy được.

      Giang Dật định cầm cái rửa bút đem cầm đồ ở trấn đổi lấy tiền mua giường cho Đại Sơn và Vân Thư, sau đó kiếm tiền chuộc lại sau. Tại sao lại cầm đồ mà phải là bán? Trong tâm Giang Dật món đồ này thuộc về cậu, biết chừng khi nào rời , hoặc linh hồn cũ quay trở về bất ngờ.

      Cậu thầm nghĩ hồi mới bảo. – Đại Sơn, thế này nhé, đệ cùng ta qua nhà đối diện hỏi thăm chút.

      - Dạ! – Mặc dù Đại Sơn Giang Dật định làm gì, nhưng cũng trả lời hết sức dứt khoát.

      Người dân Thôn Khe Táo đa số đều họ Giang, nhất là từ sau khi ông Giang Trì Yến phụ thân của Giang Dật đỗ tiến sỹ ra làm quan ở kinh thành rồi, địa vị người nhà họ Giang trong thôn cũng được nâng lên tầm mới. Những hộ khác họ đa số đều là người bên ngoài nhập cư vào, thợ mộc họ Đàm là trong số đó.

      Tổ phụ của thợ mộc Đàm ở bên kia núi chạy nạn qua bên này, vì có cái nghề trong tay, nên thôn trưởng tiền nhiệm của Khe Táo giữ ông ta ở lại. Ba đời tích cóp kinh nghiệm làm nghề lại, đến nay phát triển đến đời thợ mộc họ Đàm, nhà ông vừa có gia súc vừa có ruộng. Trong Khe Táo cũng được xem là hộ giàu có.

      Nhà của người dân trong thôn đa phần có tường rào, chỉ có hàng rào quây lại, cổng cũng là phần của hàng rào luôn. Chỉ có nhà thợ mộc Đàm là số ít trong đó dựng tường đất sét, cánh cổng bằng gỗ cực kỳ to lớn và chắc chắn.

      Giang Dật chưa bước vào cổng nghe tiếng hì hục ở trong nhà vọng ra. Là chú lừa khỏe mạnh kéo hàng.

      Đại Sơn tiến đến gọi cửa. – Có ai ở nhà ?

      - Có đây! Cứ bước vào . – Tiếng người đàn ông gọi với ra.

      Đại Sơn đẩy cổng, để Giang Dật vào trước, cậu ấy cũng câu nệ gì, bước qua bậc cửa vào trong.

      Vừa nhìn cái sân biết là để làm đồ mộc, đâu đâu cũng là gỗ, dài ngắn to nhiều kích cỡ bày ra hết sức gọn gàng ngăn nắp. Giữa sân là người đàn ông trung niên hơi gầy, hai bên tóc bạc, trán có những nếp nhăn.

      - Ta là ai chứ, lễ phép như vậy hóa ra là Giang tiểu tú tài. – Người đàn ông khách khí cười bảo, rồi nhìn qua Đại Sơn. – Đây là tiểu tử nhà họ Tô hả.

      - Dạ, Đàm đại thúc cứ gọi cháu là Đại Sơn. Lúc trước thúc qua nhà mình có gặp rồi. – Đại Sơn hết sức thân tình làm quen, đỡ cho Giang Dật phải .

      Thợ mộc Đàm cười. – Nhớ mà, nhớ mà. Giang tiểu tú tài khỏe hẳn chưa? Cháu qua tìm thúc có chuyện gì hả?

      Giang Dật lễ phép trả lời. – Cháu khỏe rồi, làm thúc lo lắng. Thúc à, tụi cháu muốn đặt hai cái giường.

      Đại Sơn kinh ngạc. – Dật ca, ca định mua giường á? Cái trong phòng hư chỗ nào? Nhưng mà nhị ca bảo chiếc giường của ca làm bằng gỗ hoàng hoa lê lận đó. Vừa đắt vừa bền.

      Giang Dật thấy cậu nhóc này đúng là quá ư thà mà. Có điều giờ phải lúc giải thích.

      - Thúc à, cháu muốn đặt hai cái giường. Đừng quá , ít nhất cũng đủ cho hai người lớn ngủ. – Giang Dật chỉ chỉ Đại Sơn. Cậu nghĩ, sau này Đại Sơn và Vân Thư sớm muộn gì cũng thành thân, đặt giường đôi là đúng đắn.

      - Hai đứa vào trong nhà ngồi . – Thợ mộc Đàm dẫn hai người vào phòng khác, vừa vừa hỏi. – Cháu cần gấp ? Quyết định loại gỗ gì đặc biệt ?

      Giang Dật thành khẩn . - Cái này cháu rành nữa, thúc kể cho cháu nghe nhé.

      - Chúng ta là láng giềng nhà bên, cháu kêu ta tiếng ‘thúc’, ta cũng lừa gạt chi đứa bé. là nếu muốn gỗ tốt thúc lên huyện kiếm gỗ, khoảng chừng nửa tháng xong cho cháu, nhưng mà đắt. Nếu như phải cưới hỏi, tân gia chỉ là để ở nhà mình dùng. Hay là cháu lên núi lựa mấy cây gỗ lớn, ta đánh xe lừa lên kéo về cho. Thúc xem như là giúp cháu, còn gỗ thừa thúc giữ lại. Mình đừng tính chuyện tiền bạc nữa.

      Giang Dật hơi ngạc nhiên, biết vì sao thợ mộc Đàm lại bày tỏ thiện chí đến như vậy. Mặc dù trong lòng hồ nghi nhưng cũng ra. – Thúc vậy làm cháu dám nhờ luôn á, tiền công là phải đưa, còn xe lừa xem như cháu mượn nha.

      Thợ mộc Đàm thở dài. – Bà con thân thích mượn cái xe lừa có cái gì đâu mà đưa tiền, thôn mình có cái thói đó. Được rồi, ta cũng giành với cháu. Tiền công hai cái giường bốn trăm tiền thiếu xu nào, nhưng mà ta cùng bọn cháu lên núi đốn cây.

      - Như vậy càng hay, nhà cháu chẳng có ai biết lựa cây hết à. – Nghe thúc ấy , Giang Dật hiểu ngay, điều kiện vậy là xong.

      - Cháu định dùng gỗ gì?

      - Mình tính như thế nào vậy thúc?

      Thợ mộc Đàm nghĩ lát bảo. – Núi mình nhiều nhất là gỗ Táo, nhưng ít gỗ dùng được lắm, gỗ bách có nhưng mà thân cây ra đồng đều khó dùng. Gỗ dương liễu lại bền. Nếu như là ta dùng cây hòe, gỗ chắc, có sâu bọ và chất lượng gỗ thành phẩm nhiều. Có điều, gỗ hòe phải gỗ quý nên biết cháu có ưng .

      Tận mắc ông nhìn thấy cả bộ gia cụ bằng gỗ hoàng hoa lê trong phòng Giang Dật, đến cả rương đựng sách cũng toàn là gỗ Trinh nam. Nếu như đặt hai cái giường gỗ hòe trong phòng đó nổi quá chừng luôn hà.

      Giang Dật xua tay. – Có gì đâu mà quý với quý. Dùng bền là được rồi ạ.

      Thợ mộc Đàm vỗ đùi cái đét. – Vậy được, gỗ hòe nha!

      Sau đó ba người ấn định sau bữa trưa là lên núi, thêm vài câu chuyện phím xong bọn Giang Dật mới từ biệt ra về.

      - Dật ca à, thợ mộc Đàm tốt bụng qua shen. – Đại Sơn vừa vừa cảm thán.

      Giang Dật gật đầu, quá ngoài mong đợi của cậu, mặc dù cậu cũng am hiểu giá cả lắm. Nhưng cái bánh bao nhân thịt tiền có biết đó. Bốn trăm tiền hai cái giường, tiền công thôi cũng là quá rẻ rồi.

      - Đệ , lúc ta ốm Đàm đại thúc có qua thăm hả?

      - Dạ, còn mang theo giỏ trứng gà nữa. – Đại Sơn đáp.

      Giang Dật gật đầu, vui lừng vì lòng dân vẫn còn lương thiện quá.

      .

      .

      .

      Chẳng ngờ đâu, vừa bước vào nhà thấy cả gia đình ngồi đợi. Giang Dật vừa xuất , mấy tỷ đệ đều đứng cả dậy, khiến cậu hết cả hồn.

      - Sao vậy? – Giang Dật ngờ vực.

      - Dật ca à, bữa trưa hôm nay… - Hạ Hà chưa xong đỏ mặt cúi đầu, vừa vì những lời kế tiếp vừa vì hình tượng vào bếp đáng đó của Giang Dật.

      Đại Sơn hiểu ra trước tiên, cũng xấu hỗ gãi tai, lanh miệng :

      - Dật ca, hôm qua cả nhà ăn cơm xong ai muốn ăn cơm trưởng tỷ nấu nữ cả. Hôm nay ca nấu nữa nghen?

      Giang Dật trề môi. – Được.

      Nghe thấy cậu ấy đồng ý nhanh như vậy, cả nhà thở phào nhõm.

      - Khoan . – Tô Vân Thư ngăn bước chân xuống bếp của Giang Dật lại. – Dật ca, hay là hãy .. thay đồ trước ?

      Vì trời sắp vào hạ, thời tiết khá nóng, nên cả ống quần và tay áo Giang Dật đều xoắn hết lên, lộ hết cả da thịt. Trước mặt thợ mộc Đàm và Đại Sơn cso gì, nhưng trước mặt bọn tỷ muội Hạ Hà phù hợp lắm. Đến cả nha đầu hung dữ như Mai tử cũng xấu hổ dám nhìn.

      Giang Dật tỏ ý xin lỗi cười cười, dù có cẩn thận ra sao cuối cùng cũng sánh được với người cổ đại. Cậu phải ăn mặc kín mít xong mới dám xuống bếp.

      Vừa bước vào, hồn xiêu phách lạc vì gùi rau đầy ắp…

      lẽ… họ nhổ hết cả bãi rau sam ngoài bờ sông sao?

      Có lẽ Tô gia ăn bữa rau sam thôi mà ghiền rồi?

      Tiểu Bảo ưỡn ngực khoe. – Đệ và a, a tỷ, cả nhị, nhị ca , dậy từ, từ rất sớm, để để hái.

      Chẳng trách hồi sáng thức dậy thấy mặt ai. Giang Dật biết nên khen họ lời hay nên mắng câu.

      Mùa này mà ấy, cả đầy đồng ruộng núi đồi đều là đồ ăn, đâu có đói chết đâu. cần chi phải chăm chăm giết chóc rau sam mà.

      Giang Dật vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ cách đổi khẩu vị cho gia đình.

      - Tiểu Bảo. – Giang Dật vừa gọi vừa liếc qua cả đám dán tai vào cửa bếp nghe lén, rồi to. – Ngoài đường nhiều đồ ăn lắm, rau sam… là dở nhất đó.

      - A, a tỷ … chúng ta hết tiền rồi, , được như trước đây… - Tiểu Bảo thút thít cả người xui xị.

      Giang Dật giơ ra tay xoa cái đầu tròn của cậu bé, an ủi cách gượng gạo. – Đừng lo, có tốn tiền đâu.

      Mắt Tiểu Bảo lập tức sáng rực. – ạ?

      - Ừa, . – Giang Dật gật đầu, rồi tiếp. – Nhưng phải làm đó, Tiểu Bảo sợ mệt ?

      - Dạ !!! – Cậu bé đáp gọn lỏn, lắp bắp tý nào.

      hồi, Giang Dật cắt nát rau sam, trộn với trứng, bột bo bo nấu cháo bắc lên bếp. Ở bên cạnh Mai Tử nhúm lửa, Giang Dật chỉ Hạ Hà đổ bột bo bo vô, từ từ khuấy đều, chỉ mấy phút là nồi cháo bo bo đặc quánh và thơm lựng.

      Phải nhà họ Giang cũng là đại hộ đó. Mỗi cái bếp ở bên cạnh phòng chính, có hai cái bếp con. Dụng cụ nấu nướng thiếu thứ gì. Thêm cả cái bếp lớn ở sau vườn, chắc phòng hờ khi nhà có đông người.

      Xây dựng kiểu vậy âu cũng là nhà khá giả, Giang Dật cũng khá bái phục chủ nhân Giang gia, là người biết cách hưởng thụ. Bữa cơm này mặc dù chỉ có cháo bo bo và bánh trứng gà nhân rau sam, nhưng lượng nhiều nên cả nhà ăn rất no nê.
      Last edited: 15/9/16
      meomoon86, heavydizzycỏ28 thích bài này.

    3. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 6 – Đến núi Xà Lĩnh



      Đây là lần đầu tiên Giang Dật bươc chân đến núi Xà Lĩnh.

      Men theo vùng đất thấp giữa hai ngọn núi về hướng bắc, có con đường mòn do sơn dân lâu ngày mà thành đường. Chiếc xe lừa mui túc tắc theo sau, vừa may là lọt, chỉ là hơi chậm. Trước khi Giang Dật chuẩn bị kỳ công, nhờ Hạ Hà lấy quần áo cũ may thành cái túi vải lớn, định hái ít đồ núi về. Thợ mộc Đàm và Đại Sơn đều là những người có khiếu ăn . Hai người ngồi trước đầu xe vừa đánh lừa vừa chuyện, Giang Dật kế bên lúc hái rau dại, lúc quả dại bỏ sót chỗ nào.

      Thợ mộc Đàm nhìn thấy lạ, thắc mắc. – Tiểu Dật ơi, ta thấy cháu bận rộn cả buổi trời, có thu hoạch được gì ?

      - Dạ có chứ. – Giang Dật nhìn cả núi táo chua dại, trong lòng cảm thấy đáng tiếc vô cùng. – Vừa nhổ được bụi hẹ thơm ơi là thơm, trông ngon hơn cả mua ngoài chợ luôn.

      - Hah~ suốt ngày cháu đọc sách mà cũng biết mấy cái này ư?

      Giang Dật bình thản đáp. – Thúc à, thúc biết đó thôi. Sách cũng chia làm nhiều loại mà, có sách dạy làm người, có sách dạy làm nông, còn có sách kể về cảnh vật và khí hậu các vùng đất. Cháu đọc sách có thấy, mảng hẹ dại này cực kỳ nổi tiếng trong vùng đó.

      Nghe cậu ấy thế, những thợ mộc Đàm mà cả Đại Sơn cũng ngạc nhiên. – Dật ca, có sách như vậy luôn á?

      Giang Dật nhướng mày. – Đệ biết ư? Tề Dân Yếu Thuật (tác phẩm nông học ra đời sớm nhất và hoàn chỉnh nhất trong lịch sử) có từ thời Bắc Ngụy rồi nhé. Qua các đời Đường Tống Nguyên Minh các tác phẩm về nông nghiệp chỉ có nhiều hơn chứ giảm .

      Đạt Sơn xấu hổ mỉm cười. – Dật ca, đệ từ sống ở nông trang ngoại ô kinh thành, suốt ngày chơi bời với bọn người làm ở ngoài nông trang, nên có chăm chỉ đọc sách.

      - Vậy á? – Thợ mộc Đàm tò mò. – Cháu phải là thiếu gia nhà họ Tô sao? Sao lại ở ngoài nông trang?

      - Ông ngoại cháu là quản ở nông trang, người chỉ có người con là mẫu thân. Lúc mẫu thân sinh cháu ra đời mà mất, phụ thân liền gửi cháu về nông trang bầu bạn với người. Mãi đến khi năm ngoái ông mất cháu mới về nhà.

      Giang Dật hiểu ra, chẳng trách được Đại Sơn lại có tính cách thà đôn hậu như vậy, phong cách hành xử cũng giống bọn Vân Thư. Hóa ra là vì cái này đây.

      … Kể cũng như là thăm dò chuyện đời tư của người ta, thợ mộc Đàm đổi chủ đề ngay. – Tiểu Dật à, cháu về đây hơn tháng rồi nhỉ? Ở trong thôn có quen chưa?

      - Cũng có gì đâu mà quen ạ. Chỉ là lúc trước bị ốm, ít qua lại với láng giềng nên cháu chưa rành đường rành xá lắm.

      - Bọn ta ở đây ấy mà, nghèo lắm. Núi nhiều đất ít, nếu chỉ ôm lấy đất mà trồng trọt cũng đủ ăn cháu ạ. Lúc ta bằng tuổi cháu này, thường nghe cha ta kể rằng quê ông có tòa Bảo Sơn, dược liệu khắp nơi, dã thú thành đàn.

      Thợ mộc Đàm quất roi, kể tiếp. – Cha ta thường tóm lại câu đó là cuộc sống “cầm gậy bắt hươu lấy lưới vớt cá, gà rừng nhảy vào nồi cơm” … Ah, chẳng biết vì sao lại gặp thiên tai. Ông bà ta có câu “ở núi sống nhờ núi, ở biển sống nhờ biển”. Núi mình ấy mà, ngoài lượm được ít củi ra, chẳng có gì mà nhờ.

      Đại Sơn tiếp. – Chẳng phải mình đốn cây đây sao Thúc.

      - Cháu ngoan quá là ngoan mà. – Ông Đàm cảm thán. – Mấy năm trước trấn còn có phường Đúc Tiền nên mọi người còn kiếm được vài đồng. Lễ Tết cũng sống qua khỏi. Nhưng tại triều đình bắt dùng ngân phiếu, phường Bạc đóng cửa, nên làm công cũng lãnh được tiền. Năm nay đói đây.

      Giang Dật ngắm những dãy núi xanh thăm thẳm trước mặt, thốt lên đầy vẻ thâm sâu. – Nhất định có cách mà.

      - Cũng phải thôi, ông trời cho cơm ăn, mình tự mà lo kiếm cơm chứ. Ngừng… - Ông kéo dây cương lại. – Đến nơi rồi!

      Giang Dật ngẩng đầu lên, trước mặt là cái dốc đầy những cây hòe mọc san sát, xen lẫn những cây bụi gai. Nếu có ông Đàm chỉ, chắc cậu phát ra. Thợ mộc Đàm kéo con lừa qua qua bãi cỏ xanh mơn mởn bên cạnh neo lại, mới mang cái rìu dưới gầm xe ra.

      Giờ cậu mới biết mình quên mất cái gì. đốn cây, mà hai người cậu và Đại Sơn đều chẳng mang theo nổi con dao bổ củi. Thiệt khờ quá!

      Đại Sơn vội vàng đón lấy – Đàm đại thúc à, để cháu làm cho, cháu khỏe lắm.

      Thợ mộc Đàm giơ cái rìu trong tay bảo. – Nghề của thúc, thúc làm quen tay lắm cháu ơi. Đừng tưởng cháu khỏe như vậy, chứ làm quen, tốn sức lắm. Cháu nhìn thúc lát rồi hẵng thử.

      Đại Sơn vui vẻ đáp. – Dạ!!!

      - Vậy mình thay phiên nhau , đừng để ai phải mệt. – Giang Dật tiếp lời.

      Hai người kia nhìn cậu cùng lúc lắc đầu. – Tay chân ốm tong ốm teo thế kia, lượm đồ kìa, lâu lâu mới lên núi chuyến.

      Đại Sơn ngay. – Dật ca hái rau dại nhen, có mấy cái cây bé thôi, mình đệ với đại thúc được rồi.

      Giang Dật nhìn mấy cái cây cong quẹo xong, giành nữa, quyết định ra chỗ bóng râm tìm mộc nhĩ. Mặc dù hòn núi này trơ trọi nhưng cũng chẳng thiếu đồ ăn nha. Giữa những lớp núi đá là những bụi hẹ, đất đồi đầy những mảng rau sam, còn có những lớp rau cây chổi và rau dền cao thấp khác nhau. Đều là những rau dại phương bắc thường thấy. Ký ức tuổi thơ của Giang Dật là những chuỗi ngày cùng bà chạy khắp đồi hái mấy cây “cỏ” này.

      Ngoài rau ra, cậu còn phát bụi xuyên tiêu. Mùa này cây xuyên tiêu vừa kết quả, chừng tháng nữa là hái được rồi. Dải đất này nhiều cây hòe, mặt bóng râm thân cây tầng tầng lớp lớp mộc nhĩ nhắn. giống nấm mèo nhân tạo do con người tự trồng rất mập mạp, nấm mèo tự nhiên và đầy đủ dinh dưỡng hơn.

      Trong bụi rậm lâu lâu lại có hai cái bóng xám xám vuột qua, phải là thỏ rừng là gà rừng. Giang Dật mừng thầm trong bụng, xem ra quả núi này cũng đâu có trọc lắm như dân làng . Trong lúc cậu khắp nơi tìm kiếm thức ăn. Bên Đại Sơn đốn xong cây và xếp lên xe rồi.

      Con lừa kéo cái xe nằng nặng, vừa vừa kêu, như muốn bày tỏ bất mãn. Đại Sơn dụ dỗ nó bằng bó cỏ xanh, trộn với đồ ăn cho lừa đút nó, thợ mộc Đàm hài lòng vô cùng.

      - cái giàn giường bình thường khó làm, mười mấy ngày là xong à.

      - Dạ, vâng. Làm trước cái dùng đỡ ạ. Thúc ơi, nhà cháu có quá chừng người, lúc nào thúc cần nhờ cứ gọi nhé.

      Thợ mộc Đàm cười hào sảng. – Nếu cần phải gọi cháu chứ, nhà ta chỉ có đứa con trai. Mặc dù đầu óc lanh lợi nhưng cũng có thể giúp đỡ việc nhà.

      Giang Dật ra là cũng khách sáo thôi, dù gì nhà người ta là nghề tổ truyền, cậu cũng có biết giúp cái gì đâu. Nhưng mà ông ấy bảo đầu óc con mình lanh lợi, cũng thiệt tình… người cổ đại khiêm tốn quá cơ.

      Bữa cơm tối chắc chắn là những gì cậu thu hoạch được hôm nay.

      Hẹ đủ để làm bánh cảo nhân hẹ rồi, nhưng mà có bột mì, chắc lấy hai cái trứng gà chiên. Nấm mèo và rau sam phơi ngoài cửa sổ, rau cây chổi và rau dền trụng nước sôi, rồi xào sơ qua dầu cũng là món. Chỉ tiếc có xì dầu và giấm, nên đủ vị.

      Giang Dật tất bật nấu ăn, trong đầu ngừng tính toán xem nhà thiếu cái gì. So với cả cái sân đầy ắp đồ đạc của nhà thợ mộc Đàm, nhà cậu trống hoắc. Dầu muối tương giấm đều phải mua. Dao bổ củi cũng mua. Và cái liềm cắt cỏ, thể cứ lấy lưỡi đao của Đại Sơn mãi. Đó là vật hộ thân quý giá sắc bén để phòng thân mà.

      Đồ giữ lửa khó dùng, nghe Đại Sơn nhà người ta toàn có đá lửa . Kim chỉ cũng phải mua, Mai Tử có , lúc trước Hạ Hà thêu thùa toàn mượn kéo nhà người ta.

      Đúng rồi, phải mua thêm mấy cái ghế nữa, cả nhà ăn cơm mà ba bốn người đứng ăn giống cái gì cả.

      Nghĩ đến là thấy tốn tiền.

      Nhất định phải tìm cách kiếm tiền thôi.
      .
      .
      .
      meomoon86cỏ28 thích bài này.

    4. meomoon86

      meomoon86 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      chương 5 có lỗi chính tả . bạn xem lại nhé. vẫn như cũ, mình edit tốt lắm. tốt hơn t rất nhiều:yoyo69:

    5. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 7 – Hấp Bánh Táo




      Ngày hôm sau, rảnh rỗi có gì làm, Giang Dật dẫn Tiểu Bảo thám hiểm cái bếp to sau nhà.

      ngờ để cậu tìm ra ít thứ hay ho. – cái lu bự bột mì, hũ táo đỏ phơi khô. Và đáng ngạc nhiên nhất là cái lọ bịt chặt miệng lại – Vốn tưởng là hũ rượu, mở ra mới thấy là mật ong.

      Giang Dật bất giác hỏi Hạ Hà. – Nhà bếp lớn nhiều thứ như vậy, mà mọi người chưa lục thử hả?

      Hạ Hà lắc đầu. – Lúc Đại ca dẫn bọn muội về đây dặn, chỉ được phép dùng đồ của huynh ấy mua, còn các thứ được đụng vào. Sợ làm hỏng.

      Giang Dật cười . – Sắp hết cả gạo ăn rồi còn chú trọng chi đến mấy cái ấy nữa.

      Hạ Hà tỏ vẻ khó xử. – Vốn cũng đến nỗi như này, lúc đại ca có để lại mười lạng bạc vụn để mua bột mì mắm muối, rồi bảo là đầu tháng gửi thêm ít. Ai ngờ Vân Thư đến nơi hẹn chờ, nhưng gặp đại ca… Có lẽ quân doanh có việc gì cũng chưa biết chừng.

      Trong óc Giang Dật lóe lên cái gì đó nhanh, cảm giác cái cảnh này sao nghe quen quen, nhưng cố nhớ ra nhớ được là gì nên bỏ qua.

      - Giờ chúng ta đều là người nhà, phải tính toán ràng như vậy. – Giang Dật hết sức chân thành, tính ra cậu mới là ‘người ngoài cuộc’ mà.

      Hạ Hà khẽ bảo ‘vâng’, trong lòng hết sức bất ngờ. nghĩ được, tại sao Giang Dật sau khi ốm dậy lại thay đổi tính tình hoàn toàn như thế; Lúc bọn họ vừa đến, người này canh me mấy người họ như ăn trộm. Hay là, lúc ca ấy bị ốm, được các tỷ đệ nhà họ Tô chăm sóc nên động lòng?

      Cho dù vì lý do gì nữa, chân đối đãi của Giang Dật cũng là chuyện tốt. Hạ Hà nghĩ nhiều nữa... đổi chủ đề. – Dật ca định làm gì thế?

      Giang Dật nhìn lại phía đống đồ mình mới tìm ra: táo đỏ, bột mì, mật ong, trứng, còn cả men hôm qua cậu định đổ bột làm bánh mì .v.v. Trong đầu cậu nảy ra ý định.

      Cậu xoa cái đầu tròn vo của Tiểu Bảo cười . – Lần này bọn mình có món ngon rồi này!

      - Hay, hay quá ạ!!! Có, đồ ăn, ngon ngon! Dật, Dật ca mau nấu nè! – Tiểu Bảo hoan hô.

      Huynh muội nhà họ Tô nghe Tiểu Bảo liền hơi câu dài thế, trong lòng hết sức rối bời. Bọn họ chưa từng thấy Tiểu Bảo hạnh phúc như vậy, cho dù là trước khi nhà họ Tô xảy ra chuyện.

      Trước đó, nhà họ Tô cực kỳ đông người, con chính thất và con thứ địa vị phân chia rất ràng. Tỉ dụ như Vân Thư, là con chính thất trưởng của người con thứ hai, cậu ta chẳng bao giờ chủ động chuyện với Tiểu Bảo bao giờ. Rồi như Đại Sơn, cậu ta ở ngoài nông trang, ăn uống mặc đồ chẳng khác gì người làm, nhiều lúc còn phải ra ruộng với nô bộc.

      Đến bây giờ, khi đại gia tốc hào nhoáng bề thế như vậy sa cơ, cả gia đình này mới là gia đình. biết là phúc hay là họa.


      Tiểu Bảo suy nghĩ dài dòng như vậy, cái cậu quan tâm nhất là ăn cơ. – Dật, Dật ca, định, định làm món gì?

      - Tiểu Bảo, đệ từ từ thôi. Đừng vội, cũng đừng lặp lại. Nếu như đệ làm theo lời Dật Ca, ca thưởng đệ điểm tâm để ăn nha. – Tật lắp của trẻ khó sửa, chỉ cần phụ huynh và con trẻ đều giữ tâm thế tích cực, để bé nó sửa từ từ. Và được cảm thấy xấu hổ khi , dần dần trở nên bình thường lại thôi.

      đến đồ ăn, cậu bé vui ơi là vui, gật đầu cái rụp. – Dạ… chậm.

      - Giỏi lắm. – Giang Dật đút muỗng mật ong cho cậu .

      Ngọt đến nỗi cậu bé ngậm chặt miệng xong còn lấy hai tay bịt lại, sợ rơi mất giọt nào.

      Cảm thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Mai Tử, cậu lại múc cho muỗng.

      Ai ngờ, quay phắt người , cằn nhằn. – Đồ con nít ăn, ai mà thèm.

      xong liền bị Hạ Hà mắng cho. Giang Dật cười cười để bụng. Cậu rửa tay sạch, nhìn mấy thứ đồ vương vãi bàn, cảm khái vô cùng. Kể ra, biết cách làm bánh táo cũng nhờ bà ngoại cả. Bà ngoại sau khi lắp răng giả cực kỳ thích ăn bánh táo. Ở ngoài chợ người ta bán ngọt quá và hàm lượng đường cao, phù hợp cho người già, Giang Dật bèn lên mạng tải clip về tự học cách làm. Làm hai lần tay nghề cũng lên. Có điều, hồi xưa có lò nướng, nhiệt độ và thời gian máy nó tự chỉnh cả rồi. Bây giờ đối mặt với dụng cụ thô sơ, cậu cũng dám chắc lắm.

      Cậu thầm khích lệ bản thân vừa với cả nhà. – Hôm nay cả nhà mình cùng góp sức làm món điểm tâm nhé. – Bánh táo. Mọi người ăn bao giờ chưa?

      Cả bọn lắc đầu quầy quậy.

      - ai được lười biếng cả, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít. – Giang Dật xoắn tay áo lên, vừa vừa đùa.

      Tiểu Bảo nghe xong sợ hãi. – Dật, Dật ca, đệ, làm, nhiều nha.

      Giang Dật nhướng mày, Tiểu Bảo vội vã bịt mồm lại, sau đó thêm lần nữa.

      Mọi người nhìn thấy Tiểu Bảo đáng quá chừng.

      Giang Dật chuẩn bị xong hết mọi thứ, vừa làm vừa giảng giải và phân chia nhiệm vụ.

      Mai Tử làm việc nhanh gọn, chịu trách nhiệm thổi lửa, nấu nước, chà rửa lồng hấp. Vân Thư tỉ mỉ, Giang Dật giao cho cậu ta cái kéo để tách hạt táo. Đại Sơn sức lực khỏe mạnh, chất lượng nhào bột, đánh trứng và trộn mật ong thua kém gì máy đánh.
      [​IMG]
      Giang Dật nhìn những bong bóng nổi lên giữa đống bột, tán dương nên lời. – tồi tý nào, học qua hả ?

      Đại Sơn cười toe. – Hồi còn sống Đại bá có mời sư phụ từ phương nam lên, sáu tuổi đệ bái sư, đến bây giờ cũng mười năm.

      Giang Dật ngạc nhiên. – Có học cơ á?

      Hạ Hà nghe xong, phì cười, biết ngay là ông gà bà vịt. – Đại Sơn ý là cậu ấy có học võ đó ca.

      Đại Sơn gật đầu. – Đúng vậy, đệ ở nông trang luyện với sư phụ cũng được năm năm… Dật ca nghĩ là gì thế?

      Giang Dật im lặng, thiệt tình là nhầm quá là nhầm.

      Mọi người cùng trò chuyện với nhau, tay vẫn làm việc ngơi. đến tiếng đồng hồ, tất cả đều sẵn sang, chỉ còn hấp nữa thôi.

      Giai đoạn này phải để dành cho Giang Dật tự tay làm.

      Cậu trải lớp vải bố giặt qua bằng nước lạnh lên mặt lồng trước, sau đó mới rải bột nhồi với táo giã nát lên , bắc lồng lên bếp, để lửa lớn, nước sôi rồi rút củi ra, để lại lửa .
      [​IMG]
      Chừng nửa canh giờ ~ tiếng đồng hồ sau, mùi táo đỏ thơm ngát lan khắp phòng.

      - Dật ca, ăn được chưa vậy ạ? – Đừng là Tiểu Bảo, đến Vân Thư cũng hết sức mong đợi. Cả bọn vất vả suốt nửa ngày trời, sớm đói rụng râu, ngửi mùi thơm mà nước bọt tự động tiết ra.

      - Được rồi!

      Cả nhà mừng hết lớn.

      Nhấc lồng hấp xuống, chờ bay hết hơi nóng, cắt bánh thành miếng , Giang Dật đến đâu là mấy người kia bám đến đấy. Khi từng miếng bánh táo màu hồng lộ nhân vàng bên trong được đặt lên khay, mắt Hạ Hà thậm chí còn rơm rớm. Lúc này là giữa trưa, mặt trời lên cao, Giang Dật bày bàn ra dưới gốc táo, rồi làm thêm mấy món ăn vặt, cả nhà thân mật cùng nhau ăn bữa .
      [​IMG]
      bữa ăn ấm cúng vô cùng.

      Mặc dù uống rượu nhưng mặt Vân Thư đắm chìm trong cảm giác diệu kỳ. Trước đây chỉ ngồi hưởng thành quả, ngờ tự mình động tay làm lại chân thực và có cảm giác mãn nguyện vậy. Tiểu Bảo mỗi tay cầm miếng vừa ăn vừa chơi, nhảy nhót chỗ này chỗ kia mừng rỡ quá chừng. Giang Dật nhân lúc mọi người vắng mặt bước đến trước mặt Vân Thư, hỏi .

      - Ở huyện có món này ?

      Vân Thư lắc đầu. – Đệ chưa nghe bao giờ.

      - Đệ nghĩ xem, nếu mình đem lên trấn bán có được ? – Lúc nhìn thấy táo đỏ cậu nảy sinh ý định này, những để khắc phục cơn khốn khó tạm thời mà cũng làm nền tảng cho tương lai.

      Vân Thư nghe xong, mới đầu hết hồn xong đó mừng rơn, ánh mắt đắn đo. – Chuyện bán buôn… - Chưa chờ Giang Dật gì, cậu nghĩ thoáng ngay. – Thôi kệ, mình thử xem.

      Giang Dật hiểu ý mỉm cười, cậu biết người đứng trước mặt mình đây là người có tầm nhìn xa, phải hạng hủ bại và cố chấp.


      .

      .

      .


      Ngày hôm sau, trời chưa sáng Hạ Hà cùng cả bọn bận rộn trong bếp.

      Chờ Giang Dật lọ mọ bò dậy tất cả đâu vào đó rồi, chỉ chờ bỏ bột vào lồng hấp thôi.

      Giang Dật xấu hổ mỉm cười, nổi lửa cả cái bếp với cả tay chân nhanh nhẹn, hai nồi bánh táo ra lò ngay và luôn cũng mới cỡ bốn giờ sáng. Đại Sơn cầm cái dao chặt thịt siêu nặng chỉ trong chốc lát cắt hai cái bánh táo tròn lớn thành những miếng vuông vức bằng bàn tay. Trừ chỗ ngoài mép hơi khác, miếng nào miếng ấy bằng nhau như khuôn.

      Giang Dật phải giơ ngón cái ra tỏ ý khen ngợi. – Lợi hại quá!

      Đại Sơn xấu hổ cười khì khì.

      Cậu lựa những miếng bánh ngoài rìa ra, bỏ vào bịch lương khô mấy miếng, còn lại toàn bộ cho cái đuôi Tiểu Bảo. – Hôm nay đệ là tiểu quản gia, phụ trách chia bánh cho cả nhà nhen.

      Mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh, lớn tiếng đáp lại. – Dạ!!!

      Niềm vui của Tiểu Bảo lan tỏa qua mọi người, khiến ai cũng vui lây và cảm thấy có hi vọng. Bày các miếng bánh ra khắp cả bàn, Giang Dật đếm có chừng trăm miếng.

      - Dật ca, mình lấy gì đựng ạ? – Vân Sơn hỏi xong cả nhà ai cũng ngờ ra.

      Giang Dật bực mình, cảm thấy mình bỏ sót mất chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ bọn họ bóc tay đem ra ngoài trấn bán hay sao?

      - Lẹ lên, Đại Sơn, qua nhà Đàm thúc mượn hai cái thúng thêm cái đòn gánh nữa. – Giang Dật quyết luôn nhanh, lúc này cũng còn sợ phiền hà quá sớm người ta còn chưa thức dậy nữa.

      - liền! – Đại Sơn xong lao ra cửa.

      - Chờ . – Vân Thư gọi lại, lựa bốn miếng bánh ngon gói giấy. – Đem cái này qua cho mọi người nếm thử.

      - Vâng. – Đại Sơn lại lao như cơn gió.

      lâu sau Đại Sơn quay lại, sau lưng là thợ mộc Đàm người mướt cả mồ hôi.

      Giang Dật áy náy hỏi. – Xấu hổ quá, thúc à, tụi cháu làm phiền thúc.

      Thợ mộc Đàm vội . – Đừng khách sáo mà, ta cũng dậy sớm lắm, đục xong gần cây gỗ rồi.

      Hạ Hà chấp nhất lánh mặt mà cầm cái khăn sạch đưa ra. – Đàm đại thúc, thúc lau mồ hôi này.

      - Ôi, nha đầu tốt bụng. – Thợ mộc Đàm vội vàng đón lấy, rồi nhìn Hạ Hà hết sức trìu mến. – Ta nghe Đại Sơn bảo các chấu định lên trấn bán đồ ăn gì hả.

      Giang Dật gật đầu. – Thử xem , cháu cũng biết được .

      - Còn trẻ mà, phải dám làm mới giỏi cháu ạ. – Thợ mộc Đàm nghĩ thoáng lắm. – Con lừa ta sợ mấy cháu điều khiển được, xe lừa ta đẩy qua đây rồi. Đến lúc đó thay phiên nhau đẩy, cũng đỡ mệt hơn là gánh .

      Giang Dật vô cùng cảm tạ. – Cảm ơn thúc, vừa may lúc về tụi cháu còn mua mì gạo, có cái xe cũng đỡ.

      Thợ mộc Đàm vỗ vai Giang Dật bảo. – Cảm ơn gì chứ, dân núi bọn ta có chấp mấy cái đó. Thôi thúc về, mấy đứa dọn dẹp rồi lên đường nhé.

      - Dạ!

      Mấy tỷ đệ cùng nhau tiễn thợ mộc Đàm ra cửa, rồi quay ngay lại bếp cùng nhau xếp trăm miếng bánh Táo vào thúng, bê lên xe gỗ. Dưới đáy thúng còn lót vải bố trắng, thế mà xếp đầy cả ba cái thúng bằng vòng tay. Hạ Hà buồn bã hỏi. – Nhiều như vậy, bán được chứ?

      Giang Dật mỉm cười an ủi. – Có bán phải có mua à.

      Nhưng lời đó chẳng khiến bé cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.

      Có điều Mai Tử khảng khái bổ sung. – Trưởng tỷ đừng lo, cùng lắm mình đem về ăn thôi mà.

      Giang Dật nhướng mày, bé này quả rất cuốn hút, có chí khí.

      Đại Sơn cũng . – Trưởng tỷ đừng lo, Dật ca được là được. Mọi người ở nhà đợi tin của bọn đệ nhé. – Giọng trầm trầm của chàng trai đương tuổi thiếu niên gần trưởng thành bỗng rộn rã lạ kỳ.

      Gió sớm dịu mát phả vào mặt Giang Dật, đem lại nguồn hi vọng vào cuộc sống mới và niềm vui lao động ngọt ngào bọn họ chưa từng trải qua trước đó.

      .
      .
      .










      ---

      p/s: hôm qua nhậu xỉn nên ko up c7 được. xin tạ tội!!!
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :