Chương 28: Để ý
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy lập tức lạnh mặt.
“ Ngươi mà còn hươu vượn ta đem ngươi cắt thành mười đoạn ném vào thùng rác.”
A Nguyên im lặng, thầm nghĩ: “ Làm còn cho , sĩ diện hiểu chuyện, có đức hạnh giống hệt trước kia!”
Trình Tử Xuyên đương nhiên nghe được họ chuyện với nhau, nhìn sắc mặt biến hóa của Lâu Nguyệt Đồng liền cho rằng nàng lo lắng phá rách được Thiên La địa võng, chỉ chỉ hỏa võng, hỏi: “ Ngươi chọc vào ai?”
“ Minh Khải Tiên Đế.”
“…”
Trình Tử Xuyên thở dài: " dễ gây họa."
Lâu Nguyệt Đồng quan sát lúc, đột nhiên : “ Đột phá cảnh giới, tại sao ngươi có thể cần độ kiếp?”
“ Có thể áp chế được đạo lực.”
Trình Tử Xuyên , đưa tay muốn đụng vào hỏa võng, Lâu Nguyệt Đồng thấy vậy liền nhanh chóng kéo tay lại: “ Ngươi muốn trầy da sứt thịt?”
“ Đạo hữu còn có biện pháp khác?” Mặt mày Trình Tử Xuyên nhàng kinh sợ, thân ảnh thanh tao yên tĩnh.
Tay phải Lâu Nguyệt Đồng đặt lên môi, thổi hơi vào hỏa võng, lập tức quanh thân nàng có khói đen bốc lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén bổ về tấm lưới. Nhưng khi tiên lực cường đại đè nàng xuống, lập tức sắp mặt nàng trở nên trắng nhợt.
Trình Tử Xuyên lập tức cầm nàng tay: " Đừng cậy mạnh."
“ Dùng Tam Tài Châu nhất định có thể phá vỡ, nhưng chúng ta bị nhốt bên trong, bị liên lụy…”
“ Để ta.” Trình Tử Xuyên đưa ngón tay lên môi nàng, “ Cắn cái?”
Lâu Nguyệt Đồng: "..."
Mặt nàng bỗng đỏ ửng - - tức giận rồi!
Trong mắt Trình Tử Xuyên xẹt qua tia vui vẻ nhạt nhẽo, nhàng cắt ngón tay. giọt máu bắn ra kèm theo ánh sao vô tận, sau đó cực nhanh vẽ cái huyết ký lên Thiên La địa võng… Lâu Nguyệt Đồng vẽ vật gì, chỉ cảm thấy huyết sắc dần dần ngưng tụ thành kim quang như muốn xé rách bầu trời, sắc bén kinh khủng!
Nàng chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, được kéo ra khỏi Thiên võng.
“ Ngươi vừa làm gì?”
Lòng bàn tay của Trình Tử Xuyên vừa rồi còn ấm áp nay lại trở nên lạnh buốt, hời hợt trả lời: “ Cấm thuật.”
Mặc dù thanh của vẫn bình thường, Lâu Nguyệt Đồng lại có cảm giác đây là thời điểm suy yếu nhất từ khi nàng biết đến nay.
Thiên La địa võng vừa bị phá vỡ, thanh của Minh Khải Tiên Đế vang lên: “ Có thể phá được Thiên La địa võng, đơn giản.” Khi chữ đầu tiên dường như còn ở rất xa, đến chữ cuối cùng lại như gần trong gang tấc.
A Nguyên kêu lên: “ Mau cản lại!”
Lâu Nguyệt Đồng cắn răng, lòng bàn tay hướng về phía trước, Tam Tài Châu ra. tay nàng bị Trình Tử Xuyên cầm chặt, tay còn lại dồn lực vào hạt châu… Pháp lực, nàng cần pháp lực cường đại dưới lớp phong ấn này!
Toàn bộ Tiên giới đột nhiên tối sầm.
Minh Khải Tiên Đề: “ Ồ?”
Hoa Diễn thượng tiên cùng ánh mắt biến đổi: “ Tiên Đế, đây là…”
Minh Khải Tiên Đế vẻ mặt ngưng trọng, hướng lên trời bắn quyền, tia sáng mặt trời chiếu xuống, chỉ chữ: “ Ma!”
“ Ta…” Tam Tài Châu biến mất, Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt mềm nhũn, vừa mở miệng liền có máu chảy ra, nàng tiện tay quẹt cái, “ Chúng ta mau!”
Trình Tử Xuyên đột nhiên ôm chặt eo nàng, trong nháy mắt biến mất.
Tiếng chuông vang lên, chúng tiên đáp mây bay đến, cùng nhau thi lễ với Tiên Đế.
“ Các vị tiên gia cần đa lễ.” Phía Minh Khải Tiên Đế, sương mù màu đen lan tràn. vừa dùng tiên lực vây đám sương vào phạm vi hơn vừa : “ Trước tiên tạm thời giúp ta đánh tan công kích này, nếu ma lực ăn mòn hơn nửa Tiên giới.”
“ Vâng!”
Lần hóa giải này, hai ngày sau mới kết thúc.
Bên kia, Trình Tử Xuyên tạm thời mang Lâu Nguyệt Đồng đến bờ sông bên cạnh dãy núi, tình huống bây giờ của tiểu ma nữ… nhìn kiểu gì cũng hề tốt.
Sông Bích Thủy, tiên khí lượn lờ, dãy núi như như , cây cối xanh tươi.
" Đạo hữu..."
“ … Sớm muốn với ngươi, đạo hữu cái gì, ma hữu mới đúng!” Lâu Nguyệt Đồng ho mấy tiếng, mắt hề mở ra, lẩm bẩm , “ Trình Tử Xuyên, đầu ta đau…”
Có lẽ vừa rồi xúc động sử dụng pháp lực phong ấn, những hình ảnh trước kia nàng thể nhớ được bỗng ra.
bàn tay lạnh buốt chạm vào trán nàng.
Nàng dường như nhìn thấy Thiên Ngoại Thiên, người mặc áo trắng cầm bút viết gì đó. Nàng muốn đến gần để thấy khuôn mặt của , người kia vừa ngẩng đầu, lại biến thành khuôn mặt của Trình Tử Xuyên.
Nàng bật ra: “ Ta cho phép ngươi gọi tên ta.”
Đồng nhi.
Trình Tử Xuyên giật mình, thấm thoắt nhớ đến giấc mộng trong Thông Thiên Lộ, giọng gọi: “ … Đồng nhi?”
Những hình ảnh vô căn bỗng nhiên trùng khớp với thực tế.
Lâu Nguyệt Đồng tìm được con đường, cuối đường là thiếu nữ váy đen đứng dưới tán cây vuốt tóc, mỉm cười đầy mị hoặc.
“ Ta gọi ngươi tiếng sư tôn, ngươi có thể cho ta cái gì?”
“ Ngươi muốn cái gì?”
“ Ta? Nếu ta muốn địa vị của ngươi… hoặc là, mạng của ngươi sao?”
Ánh mắt Thánh tôn tao nhã như nhìn đứa bé hiểu chuyện, động đậy môi chuyện, xuyên qua thân ảnh Lâu Nguyệt Đồng đưa tay vỗ đầu thiếu nữ váy đen, bạch y trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có vẻ kỳ dị ôn nhu, còn rất quen thuộc.
Bên bờ sông, Trình Tử Xuyên vuốt lại mái tóc rối bời của tiểu ma nữ, thấy nàng nhíu chặt mi tâm chưa tỉnh lại, trong mắt lên tia sầu lo đến chính mình cũng phát .
dùng ống tay áo dính nước giúp nàng lau tia máu bên môi.
Lâu Nguyệt Đồng bỗng bắt lấy tay , có chút suy yếu mở mắt, bình tĩnh nhìn . hồi lâu, nàng như hồi phục được tinh thần, rũ mắt xuống: “ Là ta suy nghĩ, Tam Tài Châu mặc dù có thể giúp ta phát huy thực lực chân chính, nhưng thân thể bây giờ lại chịu nổi, ta…”
Đột nhiên nàng cảm thấy lời này có chút yếu ớt, tại sao nàng lại phải giải thích cho ?
Lâu Nguyệt Đồng hừ hừ tiếng, ra vẻ cương ngạnh nghiêng đầu: “ Lần sau có chừng mực.”
Trình Tử Xuyên thở phào nhóm: “ sao là tốt rồi.”
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, kỳ quái : “ Ngươi lo lắng cho ta?”
Trình Tử Xuyên cũng giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần… Vừa rồi, tâm tình căng thẳng của là vì lo lắng cho nàng sao?
Hai người nhìn nhau, lại nhìn tư thế ôm nàng, đột nhiên cảm giác bầu khí có chút ngượng nghịu.
“ Ngươi và ta đồng mệnh tương liên, đương nhiên phải lo lắng.” Giọng hời hợt của Trình Tử Xuyên phá tan cái lúng túng, thản nhiên khiến người ta nhận ra tia khác thường nào.
Lâu Nguyệt Đồng gật gật đầu, đảo mắt biến thành tiểu linh hồ trắng như tuyết, cái đuôi vô lực rũ xuống: “ Ta mệt.”
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, lần này nàng phá lệ gì mà chìm vào giấc ngủ say.
“ Ngươi còn tự tại như vậy.” Trình Tử Xuyên câu, giọng như sợ đánh thức nàng, ôm tiểu linh hồ quan sát địa hình xung quanh. Nếu ra ngoài nhất định bị chúng tiên vây quét, làm sao để thoát thân?
Chương 29: Trở về
Trình Tử Xuyên ôm tiểu linh hồ dọc theo bờ sông.
Thực ra đến Tiên giới vì ba mục đích, hai việc đầu đều hoàn thành, còn việc cuối cùng…
"Tử Xuyên!"
Thanh của Phù Tang đột nhiên vang lên. Trình Tử Xuyên quét mắt nhìn quanh hề thấy bóng người nào, ngược lại nhìn thấy những hàng cây đung đưa kịch liệt.
“ Tử Xuyên, chạm vào thân cây.” Phù Tang lại .
Trình Tử Xuyên đến bên cạnh cái cây gần đó, đưa tay chạm vào, chỉ thấy lục quang chợt lóe, thân ảnh bọn họ liền biến mất.
Lúc mở mắt ra, đứng bên cạnh cây đại thụ ban đầu.
Nam tử mặc áo bào xanh thẫm bỏ bàn tay chạm vào thân cây xuống, thân hình còn là hư ảnh mà chính là bản thể. nhìn thấy Trình Tử Xuyên xuất liền tới, ánh mắt rơi xuống tiểu linh hồ trong lòng , tâm tình phức tạp, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ: “ Lại dám chạy loạn ở Tiên giới, ngươi lấy cái gan này ở đâu ra?”
“ có dự tính, phải chạy loạn.” Trình Tử Xuyên thấy còn trở ngại gì nữa cũng vui vẻ, khi còn bé, lúc nào cũng có thể thả lỏng chút trước mặt Phù Tang.
Phù Tang nhìn nhìn : “ Căn cốt của ngươi… cải tạo rồi?”
Trình Tử Xuyên khẽ gật đầu.
Phù Tang lại có ý mừng rỡ: “ khi Trình Diệu còn sống, căn cốt của ngươi thể tính là được cải tạo hoàn chỉnh… Nếu ta nhìn nhầm, ngươi lấy linh dược thay thế cho hồn bị thiếu, tuy biện pháp này có thể tạm thời dùng được nhưng thể lâu dài.”
Phù Tang tiếp nhận nguồn gốc thần mộc, cảnh giới có thể là tiến triển cực nhanh, nhưng khi Trình Tử Xuyên còn chưa độ kiếp, cũng độ kiếp, tránh khiến Trình Tử Xuyên gặp phản phệ.
Trình Tử Xuyên lắc đầu, còn chưa kịp gì liền nghe cây đại thụ bên cạnh mở miệng: “ Các ngươi , Tiên Đế sắp tới.”
Phù Tang xoay người nhất bái: “ Đa tạ.”
“… cần.” Giọng của đại thụ có chút kỳ dị, dường như muốn gì đó rồi lại thôi, ấm giọng , “ Ngươi… ai, giúp ngươi là phải, bảo trọng.”
xong, cành cây vung cái, trực tiếp đem hai người hồ ly đẩy xuống bậc thang.
Cơ hồ ngay sau đó, thân ảnh Minh Khải Tiên Đế cũng chậm rãi xuất .
“ Tang Mộc tiền bối, ta đến đây truy tìm ma, vì sao hơi thở của chúng đột nhiên biến mất?” Thanh của Tiên Đế ôn hòa nhưng lại chứa uy nghiêm vô tận.
“ Tiên Đế, là ta giúp họ rời .” Tang Mộc cũng dối, bẩm báo .
Tiên Đế gật đầu, hề nổi giận: “ Có thể cho ta biết nguyên nhân ?”
“ Tiên Đế, ngài tại vị bất quá mới chỉ được hơn ngàn năm, lão già cổ hủ này được thần mộc ban ân, ở đây bảo vệ Tiên giới vạn năm rồi.” Tang Mộc thở dài , “ Lão già cổ hủ này xin phép dại, có số việc ta vẫn ràng hơn ngài.”
Đúng như Tang Mộc .
Khi Minh Khải còn chưa phải Tiên Đế, thường đến nơi này, còn được Tang Mộc chỉ điểm, vì thế hết sức kính trọng Tang Mộc.
Nhưng bảy trăm năm trước, Thánh tôn lạc hạ, Tiên Đế truy sát Cổ Phong để tranh đoạt chí bảo, Tang Mộc giúp Cổ Phong chạy trốn, từ đó Tiên Đế rất ít đến đây.
Nhưng lần này, Tang Mộc lại giúp kẻ địch của .
“ ràng hơn có ích gì?” Tiên Đế thản nhiên , “ Tang Mộc tiền bối, ta hi vọng chuyện này xảy ra lần thứ ba, nếu mặc dù tiền bối thân mang nguồn gốc thần mộc, ngươi cũng thể thoát khỏi trừng phạt của Tiên giới đâu.”
Lưu lại câu như lời cảnh cáo, Tiên Đế rời .
Tang Mộc thở dài, cúi đầu đáp: “ Thần mộc, thần mộc sớm khô héo theo Thánh tôn mà thôi…”
Nhân giới, Thiên Lâm Thành.
Trong Phi Diêm Các, hai nam tử trẻ tuổi ngồi trong rạp, người mặc trường bào màu lam, phong lưu tuấn mĩ vùi đầu uống rượu, người còn lại mặc dù tuấn tú nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, cả người xem như sáng sủa hoạt bát, hoàn toàn đối lập với người mặc áo lam buồn bực.
Hai người kia chính là Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa, sau khi ra khỏi Cổ Linh Mộ liền trở thành bạn tốt.
Lúc này, hồng y nữ tử đẩy cửa bước vào, cười dịu dàng hỏi: “ Phó thiếu cung chủ, khó khăn lắm ngươi mới đến đây được lần, tại sao bộ dạng lại vui như vậy? Trách tỷ tỷ chiêu đãi chu toàn sao?”
Phó Diễn Chi cười khổ: “ Tô Duyên tỷ, ngươi đừng khiêu khích ta.”
Tô Duyên nhìn hồi lâu, chậm rãi thu liễm bộ dạng tươi cười: “ Ba năm, khắp thiên hạ đều đồn đại, ngươi vì Tần Tiêu của Cửu Nguyên Môn mà tranh đấu với Trình Diệu, thậm chí còn mang Vẫn Lôi Cung ra đối địch với Trình gia, cuồng dại thay đổi, vì Tần Tiêu mà vào sinh ra tử. tại Tần Tiêu muốn kết hôn với Trình Diệu, có người thậm chí còn đồn ngươi muốn cướp dâu… Tiểu tử, ta nghĩ ngươi lại hồ đồ như thế.”
Phó Diễn Chi buồn khổ uống rượu, nghe đến đó liền phụt cái phun hết rượu ra: “ Ai đồn mà thái quá vậy? Mặc dù ta thích Tần Tiêu, nhưng có chuyện Vẫn Lôi Cung trở mặt với Trình gia.”
“ Ta cũng biết thế.” Tô Duyên cười cười, ngồi xuống rót chén rượu, “ Vậy lần này ngươi tìm ta làm gì?”
Phó Diễn Chi nghiêm túc: “ Tô Duyên tỷ, người ba năm trước ta nhờ ngươi tìm vẫn có tin tức sao?”
Tô Duyên đáp: “ Vẫn là câu đó, họ Cửu Nguyên Sơn, sau đó liền còn tung tích.”
Hoa Hoa Hóa rất tùy tiện : “ Khẳng định là bị Cửu Nguyên Sơn chụp mũ, nếu làm sao người to đùng như vậy có thể bốc hơi tại nhân gian?”
Tô Duyên liếc cái, Hoa Hoa Hóa câm miệng.
“ Tiểu tử, ngươi cho ta, tiểu nương ba năm trước tới đây cùng ngươi phải biểu muội của ngươi đúng ? Còn biểu đệ mà ngươi nữa… Tại sao ngươi tự nhiên có nhiều họ hàng thân thích thế?”
Phó Diễn Chi: "Biểu muội là giả, biểu đệ là ."
Phó Diễn Chi suy nghĩ chút rồi : “ Ta muốn Cửu Nguyên Sơn.”
Hoa Hoa Hóa cười hì hì gật đầu: “ Cũng đúng thôi, là nam nhân phải có năng lực đoạt được muội tử mình thích, Phó huynh, ta ủng hộ ngươi!”
Tô Duyên mặt chút biến sắc liếc cái nữa.
Hoa Hoa Hóa: “…” Đầu năm nay tại sao nương xinh đẹp nào cũng đáng sợ hết vậy?
Phó Diễn Chi thở dài: “ Hoa huynh, ta muốn tìm người, phải muốn cướp dâu.”
Tuy vậy, nhưng giọng của lại có gì đó khó nắm bắt.
“ Diễn Chi, cái nương họ Tần kia xác thực thích hợp với ngươi. Lúc trước ngươi cứu nàng ta trong Cổ Linh Mộ, còn bị sư phụ nàng là Huyền Dự chân nhân đánh trọng thương, nàng ta hề câu nhưng về sau lại nhiều lần muốn ngươi hỗ trợ, biết ngươi là người truyền thừa của Cổ Linh Mộ lại nhờ ngươi xuất linh dược giúp sư huynh chống lại tâm ma… Ngươi làm nhiều việc như thế vì nàng ta, nàng ta ngoài câu cảm tạ ra còn cho ngươi cái gì? Nếu nàng ta tâm thích Trình Diệu nên bỏ qua cho ngươi để ngươi tìm mối lương duyên khác, ý tứ ràng như thế là có ý gì?”
Tô Duyên chuyện dứt khoát lại lưu loát, uống ngụm rượu, chậc chậc thán câu: “ Ngươi từ có tướng mạo đẹp đẽ, ta biết kiểu gì ngươi cũng mang đến đống hoa đào, ai ngờ người nào cũng là hoa đào nát, còn cái Trình Thiên Thiên nữa…”
“ Tô Duyên tỷ!” Phó Diễn Chi ho khan vài tiếng, làm dấu tay xin khoan dung, sau đó cường điệu , “Việc của tiểu tiên… Tần nương đều là ta tự nguyện giúp đỡ, liên quan gì đến nàng!”
Tô Duyên cười cười, cũng người trong cuộc quả nhiên u mê, giọng châm biếm nhưng lại như phải: “ Đúng vậy, trong lòng ngươi, nàng vĩnh viễn là tiểu tiên nữ thuần khiết vô hại.”
ra Tô Duyên cũng có ý tứ gì khác, chỉ là Phó Diễn Chi từ gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ, nàng rất lo lắng si tình với nhầm người, tình duyên tình kiếp mệt, ai!
Chương 30: Hôn lễ
Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt, trừ lúc bị phong ấn trong núi, hình như nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy.
Đây là nơi hết sức yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được thanh giọt nước rơi xuống, xung quanh là mảnh đen như mực, hình như là sơn động vào Thông Tiên Lộ của Cửu Nguyên Sơn.
Nàng phát mình vẫn còn nằm trong lòng Trình Tử Xuyên, vừa động đậy cúi đầu : “ Đừng động.”
phải Trình Tử Xuyên.
Lâu Nguyệt Đồng giương mắt, nhìn thấy người nhìn nàng chằm chằm. phải người, là cái cây, Phù Tang!
Thái độ của Phù Tang đối với nàng có chút lạnh lùng, chỉ giải thích: “ Tử Xuyên tự ý dùng cấm thuật, điều tức.”
“ Liên quan gì đến ta?” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, liếc về phía đó.
Trình Tử Xuyên ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, quần áo dính hạt bụi, trâm gỗ lần nữa được cài đầu . Tóc dài xõa xuống, cọ vào mặt tiểu linh hồ, vì bị ngứa, nàng nhịn được lại ngọ nguậy.
Phù Tang lườm nàng cái.
Lâu Nguyệt Đồng cũng hung ác lườm lại.
“ Các ngươi thi xem mắt ai to hơn sao?”
Trình Tử Xuyên đột nhiên mở miệng, cây hồ ly quay đầu lại mới phát ra tỉnh.
Phù Tang nhíu mày: “ Tiểu ma nữ này đánh thức ngươi sao?”
Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: “ biết ai lên tiếng trước?”
Hai người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu thẳng: “ Ta ghét cái cây này!”
Phù Tang cũng nhìn Trình Tử Xuyên: “ Tử Xuyên, đừng làm bạn với tiểu ma nữ đáng giận này nữa!”
“ Ngươi cút!”
“ Đuổi nàng ta !”
Trình Tử Xuyên: "..."
im lặng lúc, liền lạnh nhạt : “ Vẫn là để ta làm thôi.”
Lâu Nguyệt Đồng: “ Hừ!”
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, đưa ngón tay đặt bên môi nàng, nhàn nhạt : “ Phù Tang quen ta từ , như người thân của ta.”
Lâu Nguyệt Đồng tức giận, vừa muốn cắn chợt nhớ tới trạng thái suy yếu của liền dừng lại, nghiêng đầu ngạo mạn : “ đói.”
Trình Tử Xuyên nghe vậy nhịn được khẽ mỉm cười, ngẩng đầu với Phù Tang: “ Nàng và ta có khế ước thượng cổ trói định, đồng mệnh tương liên.”
Đương nhiên tính tình của Phù Tang xấu như tiểu ma nữ, nhưng nghe những lời này cũng có chút kinh ngạc: “ Ngươi và nàng…”
Trình Tử Xuyên gật đầu.
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng : “ Sau khi tìm được Trảm Duyên Đài, chúng ta còn quan hệ.”
Trình Tử Xuyên: “ Tìm được rồi .”
Tiểu linh hồ hếch cằm: “ Đương nhiên nếu ngươi bỏ được, ta có thể giữ ngươi bên người làm tùy tùng.” Nàng vẫn thể bỏ qua suy nghĩ muốn luyện thành huyết nhân!
Cũng biết Trình Tử Xuyên có nghe ra thâm ý trong lời của nàng hay , túm lấy cái đuôi lắc lắc trong trung của nàng, vứt nàng xuống đất, sau đó nhàng vuốt áo: “ cần, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán thôi.”
“ Hèn nhát.” Lâu Nguyệt Đồng cười tiếng, lại nhảy lên nằm vai , “ ra nếu ngươi đối xử tốt với ta chút, chừng người bỏ được là ta đấy.”
Vừa nghe biết phải …
Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, thuận miệng : “ Ngươi cao hứng là tốt rồi.”
Lâu Nguyệt Đồng vừa nghe, chẳng biết tại sao lại cười đến dừng được, cái đuôi chui vào trong vạt áo của .
Trình Tử Xuyên tập mãi thành quen, lấy tay đẩy ra: “ Cất kĩ cái đuôi.”
Phù Tang: Ta mù rồi!
lên tiếng chào, ngây ngốc chui vào trâm gỗ, cũng muốn với hai người: Các ngươi cao hứng là được rồi.
Sơn động đen như mực đó nằm ngọn núi cao nhất của Cửu Nguyên Sơn.
giống với yên tĩnh trước kia, hôm nay hình như có nhiều người hơn, phần lớn đều mang bộ mặt vui vẻ.
Trình Tử Xuyên quan sát người ta lại tới lui, điểm tập trung của họ chỉ có – ngọn núi thứ ba của Cửu Nguyên Sơn, ngọn núi mà Huyền Dự chân nhân, sư phụ Trình Diệu làm chủ.
“ Thanh Gia đại nhân… , Thanh Gia sư thúc tổ?”
Sau lưng vang lên thanh thanh thúy, Trình Tử Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nương nhìn chằm chằm , vẻ mặt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành kinh ngạc: “ , phải sao? Xin lỗi, ta nhận lầm người…”
Tiểu nương này rất ngọt ngào, bên môi có hai má lúm đồng tiền, đặc biệt nhu thuận đáng .
Trình Tử Xuyên thiện ý gật đầu, tiểu nương che miệng lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ: “ Người này giống Thanh Gia đại nhân!”
“ Ngươi… Lan Tự?”
Hào quang chợt lóe, tiểu linh hồ lập tức hóa thành thiếu nữ mặc váy đen, hồ nghi hỏi: “ Ngươi là Lan Tự mà, tại sao mới vài ngày gặp mà dài ra thế này rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Nguyệt Đồng sững sờ dừng lại, đúng, thời gian Tiên giới khác với nhân gian, cách khác…
“ Ngươi là tỷ tỷ ba năm trước!” Lan Tự kích động kêu lên, lập tức kỳ quái hỏi, “ Tại sao tỷ thay đổi chút nào?”
Lâu Nguyệt Đồng lẩm bẩm: “ Hóa ra ba năm trôi qua ở nhân gian.” Dừng chút, nàng lại hỏi, “ Cửu Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay nhiều người vậy?”
Lan Tự trả lời: “ Hôm nay là ngày Trình sư thúc và Tần sư thúc kết hôn, đại lễ sắp bắt đầu nên nhiều người đến chúc mừng. Ngọn núi thứ ba mới là nơi náo nhiệt nhất, ta kiểm kê khách giúp sư phụ, đợi lát nữa qua đó. ”
Trình Diệu và… Tần Tiêu?
Nếu nàng nhớ lầm, Tần Tiêu hình như chính là tiểu tiên nữ mà Phó Diễn Chi tâm tâm niệm niệm?
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày với Trình Tử Xuyên – có nên nhân cơ hội này hỏi chuyện quá khứ chút?
Trình Tử Xuyên im lặng lát, quả nhiên có chung suy nghĩ với nàng: “ Ngươi kiểm kê danh sách có thấy tên Phó thiếu cung chủ của Vẫn Lôi Cung?”
Lan Tử ngửa đầu suy nghĩ chút, lập tức gật gật: “ Có, mặc dù Vẫn Lôi Cung và Trình gia của Trình sư thúc đối đầu, Cửu Nguyên Sơn chúng ta vẫn phải nể mặt.”
Vẫn Lôi Cung và Trình gia đối đầu?
Trình Tử Xuyên nghe vậy khẽ nhíu máy, : “ Chúng ta cũng tới dự lễ, nhờ ngươi dẫn đường.”
Lan Tự nhìn giống Thanh Gia và còn rất thân thiện, nghi ngờ gì liền nhàng trước dẫn đường.
“ Ngươi lo cho Phó Diễn Chi?” Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên gật đầu liền bĩu môi, “ thương nhau .”
“ Tỷ tỷ, ba năm nay tỷ có gặp Thanh Gia đại nhân ?” Mặc dù Lan Tự là đệ tử của chưởng môn, nên xưng tiếng sư thúc tổ, nhưng thói quen khó mà đổi được.
Lâu Nguyệt Đồng cười tiếng ý tứ : “ , nhưng hôm nay chắc nàng xuất ?”
“ Nhất định !” Lan Tự hết sức mong đợi, “ Ta nghe sư phụ , Thanh gia đại nhân thích yên tĩnh, tung tích khó tìm, ba năm qua ta cũng gặp được…”
Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên như có điều suy nghĩ.
Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"
Tiểu ma nữ nháy mắt, tặng nụ cười ngọt ngào đáng : “ Hiếu kỳ.”
Hiếu kỳ thời gian xuất của ngươi và Thanh Gia, tại sao chưa từng trùng hợp.