1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      diệp gia là thích bị ngược!

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 73


      Trong cung Thái hậu, hai vợ chồng Diệp Trì dập đầu tạ ơn, biết bọn họ mệt mỏi, đơn giản hai câu nói liền cho bọn họ rời , vợ chồng son mới ra cửa cung, Lưu Hải phía sau đuổi tới: "Tiểu vương gia tiểu vương phi chậm chút, vạn tuế gia ở đây còn có ban thưởng đồ vật."


      Thời Tiêu sửng sốt chút, vô thức nhìn đồ vật trong tay bà tử sau lưng, Thái hậu thưởng vòng tay, Hoàng Thượng cũng thưởng như ý, tại sao lại nhiều ra phần, thấy Lưu Hải cầm tranh chữ trong tay, nhịn được muốn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ là hoàng thượng là muốn Diệp Trì, phải đọc nhiều sách.


      Đợi Lưu Hải trở về, vợ chồng son lên xe, Thời Tiêu nhìn Diệp Trì cười, Diệp Trì thấy nàng như vậy, biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, cười : "Nàng được lắm, lại dám chê cười ta, xem ta hôm nay buông tha cho nàng thế nào ." xong mở móng vuốt đến gãi ngứa Thời Tiêu.


      Thời Tiêu sợ nhất là ngứa, bị gãi cười khanh khách vài tiếng, vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ, Diệp Trì mới bỏ qua cho nàng, qua phen cười đùa, khuôn mặt nàng dâu tươi cười hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, trong mắt tựa như vũng nước, che ngực giọng thở gấp, càng thêm quyến rũ phong tình, Diệp Trì ở đâu nhịn được, ôm lấy vợ liền hôn xuống, nếu phải Thời Tiêu đẩy ra, biết còn muốn làm gì đây.


      Thời Tiêu cúi đầu thấy xiêm y của mình rối loạn, vội vàng sửa sang lại, liếc cái, giọng : "Cũng nhìn chút ở đâu liền hồ đồ, bị người bên ngoài nghe thấy, biết bị chê cười thế nào đây."


      Diệp Trì cười : "Yên tâm , người của gia cơ trí lắm, ai dám xuyên tạc bậy bạ, gia rút đầu lưỡi của , hơn nữa, chúng ta tại là vợ chồng rồi, thân mật chút ít cũng sao, chẳng lẽ phải cách xa tám trượng, cũng phải mộc đầu nhân." xong giơ tranh chữ trong tay lên: "Nàng dâu nàng đoán xem vạn tuế gia thưởng vật gì?"


      Thời Tiêu lắc đầu: "Ta sao đoán được chứ, nhưng là thưởng cho huynh, chẳng bằng thưởng bộ tranh trâu cày, phối hợp với những thứ này thỏa đáng hơn."


      Diệp Trì thấy nàng : "Đừng cho là tiểu gia nghe hiểu, nàng là Hoàng Thượng thưởng cho tranh chữ tiểu gia là đàn gảy tai trâu à." Thời Tiêu cười : "Đây chính là tự huynh đấy, chính huynh cũng nhận là trâu, cũng phải chuyện của ta."


      Diệp Trì cắn răng : "tiểu gia đây trị được nàng, tiện nghi cho cái miệng nhắn của nàng, đợi trở về xem tiểu gia làm sao thu thập nàng, nàng cũng đừng xin tha thứ, xin tha thứ gia cũng tha."

      Thời Tiêu mặt đỏ lên, nghĩ đến buổi tối hôm qua, khuôn mặt có chút trắng, sợ nhớ tới mấy chuyện kia, vội vàng chỉ chỉ tranh chữ đổi chủ đề: "Huynh nhanh nhìn cái là cái gì?"


      Diệp Trì lại : " cần mở ra, nhất định là lần trước cho nhạc phụ đại nhân mượn, nghiên sơn minh cân bút giá đồ, chắc là đợi ngày nàng về lại mặt, để cho ta ở trước mặt nhạc phụ đại nhân lấy lòng, ngược lại là Hoàng Thượng hiểu lòng gia, sợ gia dỗ dành cha vợ tốt, giúp gia hối lộ cha nàng."


      Thời Tiêu liếc cái : " bậy bạ gì đó, Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, cần gì phải hối lộ cha ta, ngược lại là lòng này đối với huynh, huynh phải nhớ kỹ, ngày nào đó cũng đừng ra ngoài hồ nháo, có thể giúp hoàng thượng giúp Hoàng Thượng, phải là vì công danh lợi lộc, mà là bởi vì tình cảm của huynh và Hoàng Thượng như vậy cũng tốt."


      Diệp Trì chợt tiến đến bên người nàng : "Nàng dâu nàng có phải giống lão gia tử cảm thấy ta có tiền đồ hay ?"


      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn sau nửa ngày: "Tại sao lại có tiền đồ, Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu*, nếu như cho phép bản thân ta chỉ mong sao có thể gả cho người người bình, mặc dù có vinh hoa hiển quý, phu thê đồng cam cộng khổ, cả đời như vậy cũng tốt, huynh hôm nay là mầm móng độc đinh của Định thân vương phủ, cho dù huynh muốn, có số việc cũng phải làm, thay Hoàng Thượng phân ưu là trung, hầu hạ dưới gối nghe lời cha mẹ là hiếu, ai cũng bảo huynh lo cho nước lo cho dân, nhưng làm chút chuyện huynh muốn làm, có thể làm chuyện này, giống như trước kia cả ngày ở bên ngoài ăn ngồi rồi có chuyện gì tốt."

      *Khuê oán


      Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu,

      Xuân nhật ngưng trang thướng thuý lâu.

      Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc,

      Hối giao phu tế mịch phong hầu.



      Dịch nghĩa


      Người thiếu phụ nơi phòng khuê biết buồn,

      Ngày xuân trang điểm đẹp đẽ bước lên lầu biếc.

      Chợt thấy màu dương liễu tốt tươi ở đầu đường,

      Bỗng hối hận để chồng tòng quân để kiếm phong hầu.


      Diệp Trì vươn tay kéo nàng: "Trước đây lúc còn chưa có cưới nàng, gia nghĩ đợi sau khi cưới nàng, du lịch phen, cũng nhìn xem cẩm tú giang sơn của Đại Yến chúng ta."


      Thời Tiêu nhãn tình sáng lên: "Ta có thể ?"


      Diệp Trì nhìn nàng như tên trộm : "Vậy phải xem tâm tình của gia, vợ ta nếu hiểu chuyện, dỗ dành gia vui vẻ, dẫn theo cũng được."


      Thời Tiêu trừng mắt liếc cái, nhưng giọng : "Thế nhưng là chỗ cha mẹ . . ." Diệp Trì : "có cái gì khó đâu, chỉ cần vợ ta chịu thua kém, sinh cho bọn họ tôn tử mập mạp, bọn họ có cháu rồi, đâu còn quản chúng ta đâu."


      Thời Tiêu xấu hổ là, quay đầu để ý , Diệp Trì sáp đến : "Gia sai, nàng xấu hổ cái gì." Thời Tiêu dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, đỡ phải nghe những thứ có giới hạn này.

      Nhưng cũng khỏi nghĩ, nếu như quả ngày, có thể ra ngoài chút, là quang cảnh như thế nào, nghĩ nghĩ lại rốt cuộc ngủ mất, Diệp Trì thấy nàng ngủ rồi, biết ngày hôm qua nàng mệt muốn chết, đau lòng sờ soạng mặt nàng, cho nàng dựa vào lòng ngực của mình, thấp giọng dặn dò Đắc Lộc bên ngoài bảo xe ngựa chạy chậm lại chút.

      Đắc Lộc lúc này mới thở phào nhõm, vừa nãy ở cửa cung, nhìn thấy Trạng Nguyên Lang, da đầu Đắc Lộc cũng phát nổ, tiểu gia nhà đời này có kiêng kị ai, duy nhất Hứa Minh Chương, đây chính là tình địch của tiểu gia, hôm nay tiểu vương phi cũng lấy về nhà rồi, nhưng cũng biết trong đầu có còn nhớ thương nghĩ tới Trạng Nguyên Lang , đây thành tâm bệnh của tiểu gia nhà , cho nên vừa gặp mặt liền thấy tốt.


      Suýt chút nữa cãi nhau, thành , cũng là do tiểu gia quá tiểu vương phi, vì quá nên chỉ mong sao trong lòng tiểu vương phi chỉ có mình tiểu gia nhà , mà trước đó tiểu vương phi và Hứa Minh Chương lại có đoạn tình cảm như vậy, tách ra cũng phải nguyên nhân của hai người, trong lòng có thể nhớ thương sao, tục ngũ thế nào nhỉ, đạt được mới là tốt nhất, nếu như tiểu gia theo giành lấy, tiểu vương phi gả cho Trạng Nguyên Lang, thường xuyên qua lại qua vài năm, chừng cũng liền có chuyện như vậy, nhưng lúc này khi thành, có thể khắc cốt ghi tâm, người này a, nếu như có ý muốn nhớ người, cho dù ngươi là thần tiên cũng bó tay.

      Theo Đắc Lộc, tiểu gia giống như trước kia tốt hơn nhiều, chẳng cần quan tâm trong lòng nàng nhớ thương ai, dù sao người cũng là của ngươi, bảo Trạng Nguyên Lang đứng qua bên nhìn , ngươi sống càng thoải mái, Trạng Nguyên Lang bên càng nhìn càng khó chịu, nếu như ngươi cãi nhau, trong lòng Trạng Nguyên Lang phải hả giận sao, cho nên , tiểu gia nhà chuyện gì cũng rất khôn khéo, chỉ có gặp gỡ tiểu vương phi liền ngu ngốc.

      Nhưng, cái này gọi là phải oan gia đụng đầu, vừa nãy nhìn ý tứ ở bên ngoài cửa cung, vợ chồng son vừa định cãi nhau, ngờ lúc từ trong cung ra, bộ dáng dường như tốt hơn, phải oan gia là cái gì.


      Mắt nhìn đến trước cửa phủ, Đắc Lộc vội vàng giọng , lát sau mới nghe thấy tiểu gia nhà : "Bảo xe ngừng ở cửa hông."

      Đắc Lộc gãi gãi đầu, trong lòng đại môn vào, làm cái gì lại phải cửa hông, chờ xe dừng ở cửa hông, thấy tiểu gia nhà ôm tiểu vương phi xuống, Đắc Lộc mới hiểu được, cửa hông cách viện của gia gần, cũng ít người ra vào, gia liền ôm tiểu vương phi trở về, cũng người nào biết, nhưng, đây cũng giống tính tình của tiểu gia nhà bọn họ, tiểu gia nhà bọn họ sợ cái gì a, hôm nay cưới nàng dâu ngược lại lo trước lo sau rồi.


      Suy nghĩ thông, khuya về nhà liền hỏi nương học tập, mẫu thân chỉ trán chút : "Uổng công ngươi cả ngày ở bên cạnh gia hầu hạ đến giờ, ngay cả chút tâm tư ấy cũng nghĩ ra, tiểu gia chúng ta tất nhiên là sợ trời sợ đất, nhưng tiểu vương phi dù sao cũng là nàng dâu mới vào cửa, mới qua ngày để tiểu gia ôm như vậy vào phủ, biết người phía dưới như thế nào, truyền tới tai lão Vương phi Vương Phi, nghĩ tân nương tử như thế nào, ngược lại là tiểu gia chúng ta chu đáo, cũng thấy được gia rất thương nàng dâu." Đắc Lộc giờ mới hiểu được, nhưng tiểu vương phi mà thức dậy, nhất định giật mình.


      Đắc Lộc đoán đúng, Thời Tiêu vốn muốn ngủ, nhưng ngờ lại ngủ mất, còn ngủ say như chết, đợi nàng tỉnh lại, phát sớm còn xe ngựa, mà ở trong phòng đốt đèn, vội vàng ngồi dậy, sợ là ổn rồi, những lúc như vậy, vấn an lão Vương phi Vương Phi, mất cấp bậc lễ nghĩa, trưởng bối nghĩ về nàng như thế nào.


      Thấy Diệp Trì vào, nhịn được oán trách: "Tại sao gọi ta, những lúc như vậy, sao mà tốt được." nước mắt nhanh chóng đảo trong hốc mắt, dáng vẻ động lòng người kia thương chịu nổi.


      Diệp Trì tới đỡ nàng : "Nàng đừng vội, Thu ma ma sáng sớm tới, cả ngày hôm nay chúng ta cũng mệt rồi, thân thể nàng lại yếu, tối hôm nay bảo chúng ta tự ăn trong phòng, cần qua, lão Vương phi hôm qua vất vả hết ngày, hôm nay cũng mệt lắm rồi, cũng muốn ngủ sớm chút, chúng ta ngược lại làm phiền lão nhân gia bà."


      Thời Tiêu lúc này mới thở phào nhõm, Diệp Trì tìm khăn lau mắt cho nàng, khỏi : "Đại gì mà gấp thành như vậy, nàng chỉ cần nghĩ, có vi phu chống đỡ cho nàng, chuyện gì cũng cần sợ."

      Trong lòng Thời Tiêu ấm áp, nghiêng đầu nhìn cái, thấy thay đổi quần áo, cúi đầu nhìn xiêm y của mình cũng thay đổi, nhăn nhó hỏi câu: "Ai đổi quần áo vậy?"


      Diệp Trì xùy tiếng vui vẻ: "Nàng dâu chúng ta là phu thê, nàng còn sợ gia chiếm được tiện nghi của nàng sao." Thời Tiêu có chút được tự nhiên: "Vậy. Cũng phải, chính là cảm giác được tốt."


      Diệp Trì thở dài: "Yên tâm , là bà tử đổi cho nàng, gia ngược lại muốn đổi cho nàng, vừa về đến bị lão gia tử gọi vào thư phòng, chuyện Cáp Lộc Tán tháng sau đến kinh thành tuế cống, nàng lão gia tử chúng ta có kì lạ , cho dù chuyện gấp, cũng đâu cần phải sốt ruột như vậy, cũng biết thông cảm cho ta hôm qua vừa cưới nàng dâu, nhưng lão gia tử chúng ta cũng , nếu chúng ta cảm thấy trong phủ ầm ĩ, biệt viện ở hai ngày cũng được, bây giờ trời thu còn chưa lạnh, trong biệt viện còn có thể ở được, vì vậy, lão gia tử liền với ta, chờ nàng ngày thứ ba lại mặt, chúng ta trực tiếp từ nhà nàng biệt viện ở lại mấy ngày, đợi Cáp Lộc Tán vào kinh, chúng ta trở lại nàng có được hay ?"

      Thời Tiêu đương nhiên cảm thấy được, mặc dù lão Vương phi Vương Phi Vương Gia đối với nàng kém, nhưng trong vương phủ quy củ lớn, động tý đều phải để ý, nàng lại là tân nương tử mới đến, vạn nhất làm sai ở chỗ nào làm sao bây giờ, tuy sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng muộn vài ngày cũng là tốt, huống chi, nếu như biệt viện, Quyên Tử có thể cùng nàng.

      Càng nghĩ càng cao hứng, ngẩng đầu thấy Diệp Trì nhìn mình, dáng vẻ gấp gáp đợi khen ngợi, khỏi nhớ đến lúc trước khi tu sửa phòng ốc cho đại tạp viện, mặc dù tính tình của có chút nóng nẩy, nhưng chí tình chí nghĩa, mặc kệ đối với người bên ngoài như thế nào, đối với nàng là rất tốt.


      Nghĩ đến đây lòng khỏi lên, liền với : "Cảm ơn huynh."


      Diệp Trì vui, chút ôm lấy nàng: "Cảm ơn như vậy gia chịu, phải hôn mới được." xong nghiêng đầu đưa mặt, Thời Tiêu đỏ bừng cả mặt, vội đẩy : "Đừng náo, cẩn thận hạ nhân vào nhìn thấy."


      Diệp Trì hì hì cười cười: "Nàng dâu yên tâm, bảo đảm nghe thấy được cũng làm như nghe thấy, nàng muốn nếu như hôn gia, gia có thể hôn nàng a. . ." xong mở miệng rộng bu lại, Thời Tiêu vội vươn tay che miệng của : "huynh mà ồn ào nữa, ta giận đó." Mặc dù như vậy, nhưng cũng lướt qua hôn Diệp Trì cái, sau đó nhanh chóng đẩy ra, chạy vào trong phòng.

      Lần này Diệp Trì tự nguyện chịu thiệt, vốn ở bên ngoài phòng, có số việc thể phát huy, nếu như vào bên trong phòng ngủ, vậy oán đến , nhưng phòng ngủ phải là chỗ ngủ sao, vợ nếu như chạy vào, nhất định là mệt lắm rồi, vậy trước tiên ngủ giấc rồi dậy ăn cơm cũng còn kịp.

      Bước chân vào theo, hai bà tử quản thấy vợ chồng son vào buồng trong, liếc nhau, thầm buồn cười, trong lòng là tân hôn yến, nhất thời thể tách ra lúc này vào phòng ngủ còn có thể có chuyện gì, lại biết thân thể kia của tiểu vương phi có thể chịu đựng được , dặn dò chuẩn bị nước nóng, hai người ở bên ngoài cửa sổ chờ đợi.


      Nghe thấy bên trong mơ hồ vang lên tiếng, tiểu vương phi : "buổi sáng huynh đồng ý rồi mà, sao giữ lời?" Tiếp đó lại là hồi tiếng ma sát xột xoạt, lại nghe tiểu vương gia : "Ta đồng ý nàng lăn qua lăn lại hồi nào, ta giằng co giống như buổi tối hôm qua thôi mà. . ." Tiếp đó lại là hồi thanh, tiểu vương gia : "Nàng dâu nàng cho ta vào . . ." Sau đó lại là hồi thanh mềm mại, lời kia ra, hai bà tử ở bên ngoài nhìn nhau, thầm nghĩ thực thiệt thòi cho tiểu vương gia bọn họ mở miệng ra, hai lão bà tử các bà nghe cũng xấu hổ.

      Nhưng nghĩ nam nhân lên giường đều giống nhau, đừng nhìn ngày thường tiểu vương gia thương nàng dâu, đến lúc làm, cũng bất chấp hết, cho dù bình thường thương bao nhiêu, lúc lên giường lại càng giày vò dữ tợn bấy nhiêu.

      Thời Tiêu vốn muốn né tránh , vào buồng trong nhìn lên thấy hỉ giường, nhớ tới đêm qua, nhịn được có chút sợ, xoay người lại vừa muốn ra, nhưng đâu có kịp, vừa vặn bị Diệp Trì chặn vào.


      Thời Tiêu thấy dáng vẻ lúc này ràng có hảo ý, khỏi : "Huynh muốn làm cái gì?" Nhóc con này càng khơi gợi lên ý xấu của Diệp tiểu gia, khẽ vươn tay bế nàng lên: "Còn có thể làm cái gì, vừa nãy xe, gia vẫn khó chịu, lúc này nên để gia hảo hảo hôn cho ."


      Ôm Thời Tiêu lăn vào giữa giường, nếu bàn về thủ đoạn, Thời Tiêu căn bản nhìn chưa đủ, luận xấu, Thời Tiêu càng là thúc ngựa cũng đuổi kịp, luận khí lực, vậy càng cần phải , vì vậy, chỉ cần Diệp tiểu gia rắp tâm muốn làm chuyện gì, Thời Tiêu cũng chỉ có thể tắm rửa sạch nằm chờ thôi.

      phen này giằng co hết canh giờ, Diệp tiểu gia mới bỏ qua cho Thời Tiêu, nếu phải nhớ tới vợ thân thể yếu đuối, Diệp tiểu gia hận thể giày vò cho đến sáng sớm mai mới thỏa.


      Nhưng ngẫm lại, chuyện gì cũng phải có kế hoạch lâu dài, lại hôm nay tuy thống khoái, sáng mai vợ buồn bực, cho gần gũi, biết làm sao bây giờ, mặc dù như vậy, cũng biết phải bao nhiêu lời xin lỗi, mới dỗ dành được vợ ăn cơm.


      Ban đêm lại nằm xuống, khi Diệp Trì sáp tới, Thời Tiêu cho là muốn làm chuyện xấu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai cái tay ngừng đẩy , Diệp Trì ôm nàng vào trong lòng ngực của mình: " ta làm, chỉ ôm vợ ta ngủ thôi." Thời Tiêu ở trong lòng ngực của cứng ngắc trong chốc lát, đợi nghe thấy tiếng ngáy đều đặn mới ngẩng đầu nhìn cái, thấy quả ngủ say, mới thở phào nhõm, nhắm mắt lại, chỉ lát sau cũng ngủ mất. Đợi nàng ngủ rồi, Diệp Trì mở mắt ra, cúi đầu hôn vợ hơi, mới lần nữa nhắm mắt lại ngủ.

      Chuyển hôm khác, Thời Tiêu dám sai quy củ, sáng sớm lôi Diệp Trì vào trong viện của lão Vương phi thỉnh an lão Vương phi Vương Phi, cùng ăn cơm sáng, sau khi dùng cơm xong lão Vương phi cũng nghỉ sớm, liền dặn dò các nàng đừng về, vợ chồng son liền đến trúc viện.


      Vừa đến Trúc viên, Đắc Lộc chạy vào , Phong nhị gia đến, Diệp Trì nhìn mẫu thân , lại nhìn vợ , khó xử .


      Vương Phi thấy dáng vẻ như vậy, tức giận: “Sợ ta ăn thịt nàng dâu ngươi hả, chết , lúc này trời còn sớm, vừa vặn cùng vợ ngươi dạo trong vườn, chờ ngươi về ăn cơm."


      Diệp Trì nhìn vợ , thấy Thời Tiêu khẽ gật đầu, Diệp Trì lúc này mới , vợ chồng son lúc này mặt mày ủ dột rơi vào trong mắt Vương Phi, Vương Phi nhịn được bật cười, kéo tay Thời Tiêu : "Trì ca từ lúc sinh ra đến nay chính là tính tình bá vương, ai cũng nghe, làm ta buồn muốn chết, nghĩ đến bá vương như vậy, sau này thế nào, ngờ lại có con khắc tinh nó như vậy, người bên ngoài nghe đâu, nhưng chỉ cần con câu nào, ngược lại cái gì cũng đều nghe hết."

      Thời Tiêu nghe xong lời này bất giác có chút lo lắng yên, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Diệp Trì vừa , bà bà làm khó mình, dường như biết tâm tư của nàng, Vương Phi : "con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chồng nàng dâu, nhà chúng ta có nhiều chuyện như vậy, nương tán gẫu với con thôi."


      xong đứng lên kéo tay nàng ra, Thời Tiêu vẫn chưa qua vườn của Vương Phủ, nhưng sớm nghe người ta hoa viên của Vương Phủ chỉnh đốn rất khác biệt, còn là năm đó lão Định Thân Vương tìm thợ thủ công phía nam, Thánh Tổ gia năm ấy còn khen mấy câu, Tiểu Giang Nam.


      theo Vương Phi chậm rãi dạo tới phía trước, tuy vào thu, nhưng cũng thấy chút màu sắc tiêu điều nào, đình đài lầu các xây dựng chung quanh hồ nước đan xen hợp lí, hành lang gấp khúc uốn lượn, tường quét vôi trắng ngói xanh, làm Thời Tiêu có chút nhớ tình cảnh quê nhà.


      Vương Phi nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt mày sâu xa, nhớ tới nàng vốn là người phía nam, nhìn vườn này chắc là khơi gợi tâm tư, liền vỗ tay nàng, chỉ chỉ cây quế ở phía tây : "Đây là Trì Ca mấy ngày hôm trước mới dời tới, trước kia cũng có gốc, lúc Trì Ca bốn tuổi cản đường , gọi người chặt mất, cha chồng con tức giận, đụng tới roi da liền biết nặng , Trì Ca cũng bướng bỉnh, đừng nhìn hài tử mới bốn tuổi, tiếng nào, chịu nổi hôn mê mặt đất, giống như để cho lão tử đánh chết chúng ta cũng biết, qua rồi ngẫm lại vẫn còn sợ, lần kia qua , Vương Gia mặc dù ngoài miệng , nhưng trong lòng rất hối hận, từ lúc đó, cho dù có tức giận cũng đánh Trì Ca lần nào nữa, mà càng ngày càng bá đạo, cũng may nghe lời của con, hôm nay hai mẹ con chúng ta cũng cần khách khí như người ngoài, nương có chuyện muốn thẳng với con, nhà chúng ta con cũng biết, tuy ta với công công con có nhìn vào huyết thống, suy cho cùng vẫn có nhiều người nhìn chằm chằm vào việc hôn nhân của Trì Ca như vậy, nhưng muốn cưới con, lúc đầu tất nhiên là phải ồn ào trận, con có biết Trì Ca như thế nào ?"

      Thời Tiêu cũng có chút tò mò, Vương Phi nhìn nàng cười tiếng : "Trì Ca , chúng ta nếu cho con vào cửa, liền ra khỏi tộc, đến Thời Gia làm con rể."


      Thời Tiêu ngạc nhiên, Vương Phi thở dài : "Nhưng làm cha chồng con tức giận lắm, nhưng cũng có cách nào với , về sau lão Vương phi mới nhìn con, cuối cùng thành toàn hôn cho các con, nếu phải hỗn tiểu tử này thiệt tình thích, làm sao có thể gây ra những chuyện chê cười này, lúc trước khi con còn chưa vào cửa, trong lòng ta còn có mấy phần khó chịu, đến hôm qua gặp con, mới có cảm thấy tốt, con cũng cần sợ, con là nàng dâu của Trì Ca, cũng giống như khuê nữ của ta, có chuyện gì cứ với ta, là duyên phận hai mẹ con chúng ta, ta với công công con cũng trông mong gì, chỉ mong hai người các con có thể sống tốt, mấy chuyện trước kia, nên cho qua hết ."

      Mẹ chồng nàng dâu hai người qua cầu Ngọc Đái, Vương Phi chỉ chỉ vài gốc hoa cúc bên kia: "Chỗ nào vốn có cái đình, là cha chồng con mời Trạng Nguyên Lang đặt tên, biết làm sao lại chướng mắt Trì Ca, trước khi con về đây bắt người ta phá , bằng ở đây vẫn còn cái đình, cha chồng con thấy trụi lủi khó coi, đành phải cho người ta dời đến vài gốc hoa cúc, lúc trước phát , lúc này hoa nở, chiếu xuống làn nước ngược cũng thấy phong nhã, hiển nhiên hoa nhập vào mắt, còn con thấy thế nào."


      , chỉ thấy Diệp Trì từ bên kia vội vàng chạy tới, nhìn hoa cúc bên kia mà liếc vợ cái, thấy sắc mặt vợ rất tốt, giống bị ủy khuất mới thầm nhàng thở ra.


      Vương Phi thấy dáng vẻ đau lòng nàng dâu của , trước có chút khó chịu, sau lại nghĩ, nếu phải trong lòng thích như thế, như thế nào như vậy, chỉ cần hai người bọn họ tốt, bà là nương còn cầu cái gì nữa, nghĩ đến đây ngược lại lại thấy thoải mái.


      Vợ chồng son cùng Vương Phi ăn cơm xong mới dắt tay ra, khi ngang qua vườn, đến lên cầu Ngọc Đái, Thời Tiêu bỗng nhiên dừng lại hỏi : "Nương chỗ này vốn có cái đình lại bị huynh phá ?"


      Trước kia gặp cái gì có liên quan đến Hứa Minh Chương, vợ tránh còn kịp, hôm nay sao lại hỏi , ra, Thời Tiêu cũng là hôm nay mới suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ nhắc tới Minh Chương là Diệp Trì liền buồn bực, đó là bởi vì cảm giác trong lòng nàng nghĩ đến Minh Chương, nàng càng lảng tránh, càng nghĩ như vậy, nếu như nàng thẳng thắn vô tư chút ít, ràng với , có lẽ so với lảng tránh tốt hơn.


      Có ý nghĩ này, hỏi như vậy cũng kỳ quái, Diệp Trì nhìn Thời Tiêu cẩn thận : "Nàng dâu, nàng muốn cái gì?"


      Thời Tiêu : "Mặc kệ trước kia ta định hôn với ai, hôm nay ta gả cho huynh, là vợ của huynh, cùng người bên ngoài liên quan, dùng lời của huynh , cho dù ta chết cũng là người của Diệp gia các huynh, vốn ta cũng muốn quên chuyện quá khứ , nhưng huynh lúc nào cũng nhắc nhở ta, huynh là muốn cho ta đời này cũng quên được Minh Chương sao?"


      "Nàng dám? Ta cho nàng nghĩ đến ." lông mày Diệp tiểu gia đều dựng đứng cả lên.

      Thời Tiêu thở dài: " như vậy, chúng ta đừng có để ý tới người kia nữa."


      Diệp Trì trừng mắt nhìn: "Nàng dâu, ý của nàng là sao, phải trong lòng nàng ta rồi chứ ?"


      Thời Tiêu mặt đỏ lên, liếc cái: "Ta như vậy." xong bước nhanh qua cầu Ngọc Đái lên phía trước, Diệp Trì đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát mới bừng tỉnh đại ngộ.


      Tuy sắc trời tối xuống, nhưng lại cảm thấy trước mắt mình xuân về hoa nở ánh mặt trời rực rỡ, vui thích xuống cầu đuổi theo: "Nàng dâu, ta biết nàng chính là ý này, nàng nàng ta rồi có phải hay , phải hay . . ." Giọng càng lúc càng xa, cùng với Thu Cúc đong đưa bên cạnh, lại có phen thanh nhã khác.
      little_chicken, huyetsacthiensu, Dion21 others thích bài này.

    3. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Ơ....chương này ngọt quá nàng ơi....Diệp đại gia cute cực lun í....... :yoyo51::yoyo51:
      melodyevil thích bài này.

    4. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Ôi trì ca của tôi, ngọt wá. Hi hi tks edit

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 74


      Tuy rằng nhận được đáp án chính xác, nhưng từ độ phối hợp ban đêm của nàng dâu , Diệp Trì cảm thấy mỹ mãn, bất quá vẫn là chiếu cố thân thể nàng dâu nhu nhược chút, cho dù Diệp tiểu gia vô cùng hưng phấn, cũng cố sống cố chết giày vò, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đại trước mắt là cùng nàng dâu lại mặt.


      Tiểu vương phi Định thân vương phủ lại mặt, phải có lẽ có ít quy củ, nhưng những quy củ này đối với Diệp tiểu gia mà , cơ bản đều là chó má, nếu theo quy củ, phải là giày vò vợ ư, cho nên hết thảy đều giản lược.

      ra lão nhạc phụ của người này cũng phải loại người quan tâm lễ nghi phiền phức, Hoàng Thượng ban cho nghiên sơn minh và san hô bút giá đồ đưa qua, đoán chừng vô cùng hợp ý lão nhạc phụ, nhưng Vương Phi vẫn bảo quản gia chuẩn bị hậu lễ, còn cố ý dặn dò Diệp Trì: "Nhân khẩu trong nhà vợ của ngươi đơn bạc, lão nhạc phụ ngươi chỉ có nữ nhi này, nhất định tí nữa gặp rất vui, lúc này ra cửa, biết trong lòng suy nghĩ thế nào, ngươi sáng sớm qua, cũng có thể cho cha con các nàng trò chuyện nhiều chút." Lại dặn dò ở trong biệt viện, đừng khi dễ vợ , chuyện kia tiết chế chút vân vân, thấy Diệp Trì đồng ý từng cái, mới thả vợ chồng son bọn họ .

      Ở phố Tỉnh Thủy hạ kiệu trước cổng chính, Diệp Trì đỡ nàng nàng dâu xuống, Thời Tiêu đứng ở cửa ra vào, xoay người lại nhìn, cây hòe lớn đầu hẻm, vào thu, lá cây đều chuyển sang màu vàng, gió thu lướt qua, lá cây hòe rơi đầy đất, khỏi nghĩ tới dáng vẻ Diệp Trì ngồi xổm dưới cây hòe lớn ngóng vào đại tạp viện, khỏi bật cười.


      Diệp Trì thấy nàng nhìn cây hòe lớn đầu hẻm cười, khỏi : "Nàng dâu muốn gặp lão nhạc phụ , chẳng lẽ vui mừng choáng váng, nhìn cây hòe lớn cười cái gì?"


      Thời Tiêu nhìn ánh mắt của lên ý cười: "ta có ngốc, ta là muốn nhìn dưới cây hòe lớn này chút, xem có còn kẻ ngốc nào ngồi xổm muốn nàng dâu hay ."


      câu làm Đắc Lộc bên cạnh nhịn được thổi phù tiếng bật cười, Diệp Trì giờ mới hiểu được, cũng quay đầu lại nhìn sang, cười hắc hắc: "Có thể thấy được gia tốn bao nhiêu tâm tư, mới lấy được vợ ta về nhà, cây này cũng là có linh hồn, chừng chính là cây nhân duyên của Nguyệt lão gặp hạn." xong nãy ra ý nghĩ bình thường: "Nàng dâu nếu đem gốc hòe này chuyển vào vương phủ , trồng trong nội viện của chúng ta, ngày nào đó đến mùa xuân, nàng còn có thể làm bánh hoa hòe cho ta ăn."


      Thời Tiêu liếc cái: " biết, còn tưởng huynh là tiểu tử nghèo có cơm ăn, nhớ mong bánh hoa hòe, đây bất quá là bữa ăn ngon của người nghèo thôi, cây này huynh cũng đừng chuyển, nếu trồng, trở về trồng cây khác cũng được, cần phải vất vả như thế, tốn thời gian tốn công sức, vả lại, cây này ở chỗ này, đến lúc nắng nóng, người tới còn có chỗ mát để ngồi, huynh chuyển , phải có phúc hậu sao."

      , Quyên Tử mở cửa ra : "Ta vợ chồng son các ngươi đúng là, đến trước cửa rồi, sao còn vào, bây giờ thành hôn rồi, còn chưa đủ hả, đến trước cửa nhà mẹ đẻ còn ngừng miệng."


      Tả Hoành ở phía sau ló đầu ra : " đúng đấy, Thời cha ở bên trong trông nửa ngày, Quyên Tử mới muốn ra nhìn cái, ngờ các ngươi đến cửa ra vào rồi mà còn chuyện riêng tư."


      Diệp Trì có loại ảo giác, bộ dáng này của Tả Hoành ngược lại huynh đệ thay đổi thiếp canh của mình, mà là đại cữu ca nhà , hơn nữa, mới sáng sớm sao lại chạy đến đây .


      Diệp Trì nhàn nhạt liếc Quyên Tử, Quyên Tử ngược lại thẳng thắn vô tư, cũng biết, có biết ý xấu của Tả Hoành tiểu tử này hay , nghĩ vậy trở về nên chuyện với nàng dâu chút, đừng để đến lúc đó thực nháo ra chuyện, mắc công vợ giận .

      đoàn người vào cửa, tòa nhà là thể diện, lại có hạ nhân, lúc trước Thời Tiêu ở chỗ này, là Diệp Trì đau lòng vợ , chọn từ trong phủ hai bà tử đến hầu hạ, hầu hạ mấy ngày, nhìn thấy ổn thỏa, sau khi hồi phủ liền được lên làm bà tử chưởng , giúp Thời Tiêu trông coi người phía dưới.


      Đây là ý tứ của Diệp Trì, sợ vợ vừa gả chưa quen, hai bà tử được coi trọng, tự nhiên biết ý tứ của tiểu vương gia, đối với Thời Tiêu càng thêm để tâm, vì vậy, Thời Tiêu tuy là dâu vào phủ, ngược lại có cảm thấykhông thích ứng, đây là chỗ cẩn thận của Diệp Trì.


      ra trong lòng Thời Tiêu hiểu, nghĩ người này cũng phải là ngươi tốt với ta, ta cũng đối tốt với ngươi dùng trái tim chân thành, phu thê cũng giống như vậy, Diệp Trì đối với nàng dụng tâm, nàng tự nhiên cũng cảm thấy tốt, Thời Tiêu tại cảm thấy, có lẽ từ trong chốn u minh định trước, nàng nên gả cho Diệp Trì, ở với , trong lòng nàng cảm thấy an ổn, đây gọi là thích đúng , nhưng bảo nàng ra, nên lời mà.

      Ở đây có sai khiến người, là Quyên Tử cùng cha nàng, Quyên Tử cũng phải là có ai, mười mấy tiểu tử, ngay cả Trụ Tử theo Hồ Quân vào Quốc Công Phủ, tiểu tử còn lại thế nhưng rảnh rỗi, vả lại, có cái gì đáng để mướn người, phải canh ̉ng, quét rác, chỉnh đốn hoa cỏ, những thứ này đại gia hỏa cùng nhau duy trì như vậy là được rồi.


      Thời Tiêu cũng cảm thấy chủ ý của Quyên Tử tốt, mặc dù mình gả vào Vương Phủ, thể chú ý, nhưng nàng vẫn cảm thấy, ngồi chung bàn ăn cơm mới náo nhiệt, như Vương Phủ, người đứng ngược so với người ngồi còn nhiều hơn, ăn cơm cũng vắng ngắt, khẩu vị tốt cũng ăn ngon.


      Đương nhiên, những thứ này Thời Tiêu chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng, bản thân nàng đủ may mắn, dòng dõi cách xa nhưng bị cha mẹ chồng ghét bỏ, bà bà nàng ngược lại quanh co lòng vòng khuyên nàng, lão Vương phi càng là từ trong nội tâm thương nàng, công công nàng mặc dù nhìn lạnh lùng, nhưng cũng có xoi mói mình cái gì, huống chi, Diệp Trì còn kiếm cách mang nàng ra ngoài ở, còn có cái gì bất mãn đâu, chỉ có điều, trở về nhà vẫn cảm thấy thở phào nhõm.


      Vừa vào viện, mấy tên tiểu tử liền lao đến, miệng đầy lời cát tường, mồm mép lưu loát, làm Diệp Trì như mở cờ trong bụng, bảo Đắc Lộc ban thưởng, đuổi Tiểu Tử hư hỏng, Quyên Tử : "Các ngươi vào trước , ta nhà bếp nhìn xem, chúng ta tuy cửa nhà nghèo, tiệc lại mặt buổi trưa cũng thể kém."


      Thời Tiêu sửng sốt, theo thói quen săn tay áo: "Ta giúp ngươi." Quyên Tử buồn cười cao thấp dò xét nàng lần : "Được, hảo ý của ngươi ta nhận, nhưng hôm nay cũng thể sai khiến ngươi, ngươi là dâu lại mặt, giơ tay chờ ăn là được rồi, nhưng cảnh cáo trước, nếu thể ăn cũng cho , bằng bản nương nóng nảy, lật bàn đó."


      Thời Tiêu nở nụ cười, Quyên Tử chân trước vừa , Tả Hoành cũng chẳng quan tâm tới lại chuyện với Diệp Trì, hấp tấp tới, Thời Tiêu ngẩn người, hơi trầm tư lát, thầm nghĩ, mấy ngày nay vội vàng nên để ý, có vẻ như Tả Hoành và Quyên Tử hơi gần gũi với nhau, trở về mình phải hảo hảo hỏi Diệp Trì chút .


      Thời lão cha vừa thấy khuê nữ, ai ôi!!!, nước mắt kia suýt nữa liền rơi xuống, trước kia ngày ngày ở trước mặt cảm thấy gì, bây giờ gả ra ngoài mới thấy hoảng sợ, lại là gả cho nhà cao cửa rộng như vậy, từ ngày Thời Tiêu xuất giá, Thời lão cha chưa từng ngày được ngủ an giấc, mỗi ngày đều lo lắng khuê nữ bị ủy khuất, nghĩ đến Vương Phủ lớn như vậy, chắc nhiều quy củ lắm, còn có thái bà bà, cha mẹ chồng, cũng biết tính nết tốt , nếu gặp phải bà bà ác độc, khuê nữ mình phải rơi vào hố lửa sao.

      Càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng vẫn là Quyên Tử nhìn nổi nữa, khuyên ông : "Lão nhân gia ngài đúng là lo lắng vớ vẩn, cứ ý yên tâm , lão Vương phi gặp Tiêu Tiêu rồi, rất thích, Vương Gia Vương Phi cũng phải tiểu dân phố phường, tất nhiên là người có hàm dưỡng, sao có thể làm ra chuyện khó xử con dâu, vả lại, còn có Diệp Trì bá vương kia che chở, lúc trước Cửu công chúa đụng phải Tiêu Tiêu, đều bị Diệp Trì đánh lại rồi, làm sao nỡ để Tiêu Tiêu chịu chút ủy khuất." khuyên giải xong, Thời lão cha mới thả lỏng trái tim, đến cùng vẫn nhớ kỹ, hôm nay vừa thấy khuê nữ trở về, có thể kềm được, hốc mắt đều có chút ẩm ướt.


      Nhưng nhớ tới con rể ở trước mặt, cố hết sức chịu đựng, theo quy củ, vợ chồng son là thể dập đầu Thời lão cha, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, Thời Tiêu gả vào Vương Phủ liền biến thành người hoàng gia, sao có thể dập đầu cho cha nàng, nhưng đó là cha nàng, sinh dưỡng nàng, chẳng lẽ gả cho Diệp Trì, nàng cũng thể dập đầu cho cha ruột sao.

      Thời Tiêu suy nghĩ chuyện này, cha cũng là buồn chuyện này, nhưng liền nghĩ tới, vợ chồng son mới vừa vào cửa, Diệp Trì kéo Thời Tiêu bịch liền quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, thân thiết gọi tiếng cha.


      Đắc Lộc ở bên nhìn cũng rầu thay cho Vương Gia nhà , cũng thấy tiểu gia gọi Vương Gia tiếng cha thân mật như vậy, đến chỗ lão nhạc phụ lại gọi nhiệt tình, ràng cưới nàng dâu chỉ quên nương, ngay cả cha cũng ném ra sau đầu.


      Diệp Trì vừa quỳ vừa gọi, làm lão gia tử vui mừng khôn xiết, tìm quý tế cửa cao như vậy, lúc đầu còn sợ quy củ lớn, hôm nay tư thái con rể như vậy, còn có cái gì lo lắng nữa, vội vàng nâng hai người dậy, kéo khuê nữ nhìn lại nhìn, thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng rực, so với trước khi xuất giá còn tốt hơn, lại nhìn con rể, tặng nghiên sơn minh và san hô bút giá đồ, Thời lão cha cao hứng miệng cũng khép được, cười cười với Diệp Trì, cực kì nhiệt tình, ngược lại khuê nữ ruột thịt mà mình trông ngóng hai ngày nay lại vắng vẻ ở bên.


      Thời Tiêu thấy buồn cười, nhưng cũng tương đối cảm động, nhưng chợt nghe cha ho khan vài tiếng, khỏi cau mày : "Tại sao lại ho, chẳng lẽ là bệnh cũ, có mời lang trung xem chưa?"


      , Quyên Tử vào : "Nhìn, sao, là vừa vào thu, trời hơi lạnh, buổi tối thúc thúc thức đêm đọc sách gặp khí lạnh, bốc thuốc uống hai ngày rồi, hôm nay tốt hơn chút rồi, vốn báo tin cho ngươi, nhưng thúc thúc cho, là đại gì, mắc công làm cho ngươi lo lắng, chờ ngươi lại mặt cũng được."


      Thời Tiêu kéo tay Quyên Tử : "Quyên Tử tỷ, cám ơn ngươi a." Quyên Tử nhìn nàng : " như vậy là xem ta là người ngoài rồi, tỷ muội chúng ta ngoại trừ cùng cha mẹ sinh ra, so với ruột thịt có cái gì khác biệt đâu, thúc thúc cũng giống như cha ruột ta vậy."

      Hai tỷ muội kéo tay ở bên chuyện, Diệp Trì nhìn Tả Hoành, trong lòng , tiểu tử này hôm nay quả thực thành theo đuôi, Quyên Tử ở nơi nào ở nơi đó, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, nhưng hôm nay phải lúc, lại thể hỏi .


      Vừa chuyện đến giờ ăn cơm, chính là buổi trưa, mặt trời ấm ấm áp áp, liền xếp bàn trong sân, Tả Hoành giúp Quyên Tử bưng đồ ăn lên, hai bà tử theo Thời Tiêu rất hiểu chuyện, chuyện, cũng có tới hỗ trợ, đứng ở bên.


      Đồ ăn tự nhiên so sánh được với Vương Phủ, nhưng cũng nhìn ra được dụng tâm tư, mặc dù đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy trái tim ấm áp, Tả Hoành bị Quyên Tử đuổi về, sau khi đuổi ra ngoài được, mặt dày mày dạn ngồi ở bên cạnh Quyên Tử.

      Diệp Trì bỗng nhiên có loại cảm giác, vào ngày nào đó và tiểu tử này có phải thành em đồng hao hay , vậy thua thiệt lớn rồi, vốn mình là ca của , nếu thành đôi với Quyên Tử, Quyên Tử lại lớn hơn vợ , chẳng phải thành tỷ phu của mình.


      Nghĩ đến đây, nhịn được có chút khó chịu, nhưng bữa tiệc lại mặt này là ăn vô cùng náo nhiệt, ăn cơm lại ngồi trong chốc lát, Thời cha liền vội vàng thúc giục vợ chồng son trở về, Thời Tiêu , hai người từ hôm nay ở biệt viện, chậm chút có chuyện gì, Thời cha cũng nghe, thể làm ẩu, cứng rắn đuổi vợ chồng son ra, hai người đành phải rời .


      Diệp Trì thấy nắng ấm cao chiếu, cuối thu khí dễ chịu, kéo nàng nàng dâu, chúng ta , Thời Tiêu mặt đỏ lên, nhưng cũng dựa vào , tuy có chút đúng lúc, nhưng nắm như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, ngờ mới ra đầu hẻm, bên kia phu nhân xoẹt xẹt xông lại.


      Thời Tiêu bị dọa nhảy dựng, còn tưởng là kẻ điên, ngờ phụ nhân kia : "Thời nương, tiểu vương phi, xin người thương xót, cứu cứu mẹ con chúng ta."

      Sắc mặt Diệp Trì trầm xuống: "Kẻ điên từ đâu đến, còn bịt miệng mang xuống, làm sợ chủ tử, gia lấy mạng của các ngươi ." Thời Tiêu lại : "Chậm ." Nàng chậm rãi đến trước mặt phu nhân, cẩn thận nhìn nàng sau nửa ngày : "Ngươi, ngươi là Phan thẩm?"


      Phan quả phụ sao có thể nghĩ ra, mình sinh dưỡng phải là nữ nhi, quả thực chính là thần chết câu hồn, hôm nay ngược lại hối hận quản giáo nàng ta, nuông chiều thành người tính tình biết trời cao đất rộng như rồng leo, làm như mèo mửa như vậy, tựa như lần này, bởi vì Thời Tiêu được tiểu vương gia ưu ái, trong lòng thầm ghen ghét, ngược lại làm ra những tình kia.


      Phan quả phụ lúc đầu biết, thẳng đến khi Diệp Trì đại náo Thị Lang phủ, tìm ra Thời Tiêu, trong lòng Phan tú nương sợ hãi, mới với nương bà, Phan quả phụ chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị kinh lôi bổ xuống, là người ngồi ở trong nhà, họa từ trời rơi xuống, yên lành sao trong đầu lại sinh ra ý niệm ác độc như vậy, còn có nương gia đình thanh bạch làm sao lại cấu kết với kỹ nữ Xuân Lai Lâu, còn xếp đặt thiết kế hại người nhà Thời Tiêu.


      Khoan Thời Tiêu là người tiểu vương gia thích, cho dù phải, làm ra chuyện thất đức như vậy, bộ sợ trời đánh ngũ lôi ư, lòng Phan quả phụ cũng nguội lạnh, nhưng Phan tú nương vội vàng quỳ xuống đất, chút nước mũi chút nước mắt mình nhất thời hồ đồ, bị Xuân Vân lừa gạt, làm ra chuyện như vậy, sau này dám nữa. . .

      Sau này? Phan quả phụ cười thảm tiếng nhìn chằm chằm vào nữ nhi: "Ngươi đắc tội Định thân vương phủ, đâu còn có sau này, sợ cái này mệnh của hai mẹ con chúng ta cũng phải góp vào."


      Phan tú nương mới biết mình xông vào đại họa, Phan quả phụ cũng là người rất có chủ ý, chuyện cho tới bây giờ, cũng thể trơ mắt chờ chết, hai mẹ con thu thập kim ngân châu báu nữ trang suốt đêm rời khỏi kinh thành, nhưng vừa ra khỏi thành liền gặp phải cường đạo, kim ngân đồ châu báu nữ trang đem người đều bị đoạt , hai mẹ con chỗ nương thân, đành phải nhờ vả đại tỷ của Phan tú nương.


      Đại tỷ của Phan tú nương lại chịu thu nhận nương và muội tử, nhưng trong nhà cũng dễ chịu, có mấy ngày, con rể lớn liền buông lời ong tiếng ve ra vào, bày sắc mặt, Phan quả phụ cũng khó nhìn sắc mặt con rể mà sống, thu dọn đồ đạc dẫn nữ nhi rời .


      Trong tay có bạc lại có chỗ dung thân, đến bước đường đành phải lần nữa trở về, trước nghe ngóng Xuân Vân Xuân Lai Lâu, nghe hoàn lương gả cho thương nhân hàng da phương Bắc, hai mẹ con cũng hơi ổn định trái tim, Phan quả phụ nghĩ, chuyện này tuy là Xuân Vân và khuê nữ mình làm, thế nhưng ai nhìn thấy, cho dù Thời Tiêu ngày đó bị tú nương dẫn dụ ra ngoài, nhưng lúc trước là kẻ thù với Quách Đại Bảo, lúc đó còn rùm beng với tiểu vương gia, Quách Đại Bảo mượn cơ hội làm chuyện xấu, cũng cho qua, chừng biết là tú nương làm hại đâu, mình vội vàng sợ chạy trốn, cũng khiến cho lòng người nghi ngờ, động bằng tĩnh, dứt khoát trở về nhà.

      Lúc đầu nơm nớp lo sợ hết mấy ngày, về sau thấy có chuyện gì, liền muốn mở cửa hàng kiếm miếng cơm ăn, nhưng khổ nỗi có tiền vốn, Phan quả phụ lo lắng, ngờ bà mối liền tới cửa, cho tú nương mối hôn , tuy là người goá vợ, nhưng cũng là chức quan ở nha môn, về phần làm cái gì, ra ngoài được dễ nghe cho lắm, là đao phủ chuyên chém đầu người.


      Mặc dù nữ nhi làm ra những chuyện này, suýt nữa cửa nát nhà tan, đến cùng vẫn là khuê nữ ruột thịt, Phan quả phụ sợ tú nương về nhà chồng chịu ủy khuất, muốn từ chối, ngờ tú nương nghe thấy bà mối ca ngợi sính lễ, động tâm, hôm nay cửa hàng cũng mở nổi, hai mẹ con kiếm sống bữa có bữa , mình bao nhiêu ngày chưa được ăn no, cứ như vậy biết ngày nào đó liền chết đói, chẳng bằng gả cho người này, bà mối đồng ý sính lễ phong phú như thế, trong nhà nhất định có chút của cải, bản thân gả dù sao vẫn phải lo chuyện ăn mặc, liền quấn quít nương nàng đồng ý.


      Cưới vợ, cũng chú ý nhiều như vậy, vả lại, với tình trạng hôm nay của Phan gia cũng chú trọng nhiều, mượn ít tiền, đặt mua đồ cưới rồi ngồi kiệu hoa tới, đến ngày ngày thứ ba lại mặt, thấy nữ nhi, trong lòng Phan quả phụ khỏi nghi ngờ, vội vàng tìm đến nhà, gặp được, nhưng mới vài ngày, mà sinh mệnh nữ nhi chỉ còn nửa cái mạng, nằm ở giường gạch giống như nửa người chết.


      Phan quả phụ đau lòng quá mức, tìm con rể tranh luận, gặp Lưu Nhị say khướt trở về, thấy Phan quả phụ cười hắc hắc hai tiếng : "Lão tử lấy vợ trở về phải là bày biện cho đẹp mắt, khuê nữ ngươi giả chết cho lão tử thoải mái, mẹ vợ thay thế cũng được." lời nào liền kéo Phan quả phụ vào nhà.


      Sau đó Phan quả phụ khó khăn lắm mới chạy thoát, định muốn tìm cái chết, nhưng nhớ tới khuê nữ của mình, lại nghĩ tới chuyện trước sau mấy ngày nay gặp phải, bỗng nhiên hiểu , nếu muốn cứu nữ nhi của mình, đành phải cầu xin Thời Tiêu.


      Phan quả phụ ở nhà suy nghĩ cẩn thận, chuyển hôm khác liền tới phố Tỉnh Thủy, cũng là bà vận khí tốt, gặp được Thời Tiêu ngày thứ ba lại mặt, Phan quả phụ nhìn đúng thời cơ liền qua, Thời Tiêu mới nhận ra là bà.


      Thời Tiêu cũng phải người ngu, lúc trước mình bị Quách Đại Bảo bắt , sau cẩn thận ngẫm lại, làm sao biết là tú nương giở trò quỷ, ngược lại biết mình đắc tội nàng ta ở chỗ nào, lại cấu kết với Quách Đại Bảo muốn hại mình, thế nhưng, mình cũng có chứng cứ nên làm gì được, vả lại, Phan quả phụ đối với mình kém, trước mặt cũng chỉ có đứa con này, cũng có chút đành lòng.


      Vì vậy, về sau cũng chuyện này với Diệp Trì, nàng chưa có nghĩa là Diệp Trì cũng biết, yên lành sao lại trùng hợp đụng phải bảo Quách Đại Bảo như vậy, cần Diệp Trì tốn tâm tư điều tra, chỉ cần bắt Quách Đại Bảo thẩm tra cái gì cũng ràng.


      Nhắc đến chuyện này, Diệp Trì là có chút tự trách, ngược lại là do phóng đãng của mà suýt tý nữa hại vợ , cũng ngờXuân Vân lại có lá gan lớn như vậy, ngược lại sơ suất, Diệp Trì là người nào, dám động vợ , Cửu công chúa đánh Thời Tiêu cái tát, Diệp Trì liền đánh lại, huống chi hai người này, trực tiếp chỉnh đốn cho đến chết cũng hả giận, phải làm cho các nàng sống bằng chết.

      Kết cục của Phan tú nương coi như tốt, Xuân Vân vậy càng đừng nữa, người chuộc nàng là thương nhân hàng da phải giả, nhưng là người ven bờ phía Bắc, bên kia ít nữ nhân, mua Xuân Vân trở về, biết bao nhiêu người cùng sử dụng, nàng chết, thống khổ phải chịu này, cho nên , ác danh trước kia của Diệp tiểu gia cũng phải là , chỉ có điều Diệp Trì nghĩ tới, Phan quả phụ tìm tới tận cửa.


      Diệp tiểu gia đối với người khác đương nhiên là thủ đoạn gì cũng sử dụng hết, đối với vợ chịu chút ủy khuất đều đau lòng, bằng , cũng đến mức hành hạ Xuân Vân và hai mẹ con Phan quả phụ như thế.





      Phan quả phụ hôm nay đến bước đường cùng, còn sợ cái gì nữa, tránh hai cái gã sai vặt nhào vào dưới chân Thời Tiêu: "Thời nương, tiểu vương phi, ta biết người vô cùng thiện tâm, tú nương liền nghìn bỏ qua vạn bỏ qua, suy cho cùng cũng là khuê nữ ruột thịt của lão bà tử, lão bà tử làm sao có thể nhìn nàng chết ở trong tay súc sinh kia, người phát từ bi tha cho hai mẹ con chúng ta ."


      Thời Tiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Trì, ánh mắt Diệp Trì lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Phan quả phụ: "Còn mang xuống." Đắc Lộc vung tay lên, hai gã sai vặt lên, chặn miệng Phan quả phụ mang xuống, Diệp Trì đỡ Thời Tiêu lên kiệu, đường chuyện.


      Đến biệt viện, sớm có người thu xếp thỏa đáng, biết vợ chồng son có lời muốn , hạ nhân dâng trà lên liền lui xuống, Thời Tiêu lúc này mới lên tiếng: "Hai mẹ con Phan quả phụ . . ." còn chưa dứt lời bị Diệp Trì cắt ngang: " các nàng làm sao?" Thời Tiêu há hốc mồm, sau nửa ngày mới : "Mặc dù nàng bất nhân muốn hại ta, rốt cuộc cũng có sao, khuyên người phải có lòng khoan dung." Diệp Trì nghe xong mắt sáng loe lóe, chợt cười : "Nàng dâu chính là lòng mềm yếu, nàng ta hại nàng như vậy, nàng còn muốn tha cho nàng ta." Thời Tiêu : "Lúc cha con ta vừa tới kinh thành, Phan thẩm giúp ta ít, tuy con thẩm ấy muốn hại ta, nhớ tới phần ân tình trong tuyết tặng than này, dù sao vẫn nên đuổi tận giết tuyệt, ta biết huynh vì tốt cho ta, nhưng hôm nay nàng ta thành ra như vậy, ta nhìn cũng đành lòng, bỏ qua hết , lưu con đường sống cho mẹ con các nàng, cũng coi như thay chúng ta tích phúc đức."

      Diệp Trì điểm trán của nàng có ý tốt : "Trước kia để ý tới, hôm nay nhìn thấy, cái miệng nhắn này của vợ ta ngược lại là cực kỳ lanh lợi, lại đây, để gia thơm cái nào. . ."


      Trong đầu Thời Tiêu vang lên cảnh báo, vội vàng đẩy , nhưng nào có kịp, thịt đến bên miệng Diệp tiểu gia còn có thể chạy sao, BA~ chít chít thơm ngụm, ôm lấy vợ liền vào trong phòng, nên giày vò như thế nào liền giày vò như thế ấy, đợi giày vò đủ rồi, lúc chỉnh đốn thỏa đáng ôm nàng dâu ra ăn cơm tối trời tối rồi.


      Thời Tiêu chỉ bắt Diệp Trì đồng ý với nàng, bỏ qua cho mẹ con Phan quả phụ, cũng chuyện này nữa, ra là còn khí lực để , đợi vợ ngủ, Diệp Trì mới ra ngoài dặn dò Đắc Lộc: "Gã sai vặt hôm nay theo cho đánh gậy đuổi ra ngoài , hầu hạ kiểu gì mà để bà điên tới gần người, nếu như bà điên này có ác ý, chừng làm bị thương rồi."


      Đắc Lộc chần chờ lát, lại hỏi câu: "Vậy hai mẹ con Phan quả phụ . . ."


      Sắc mặt Diệp Trì thâm trầm: "nên làm thế nào làm, dù sao tiểu gia cũng phải là Bồ Tát, chuyện này ngươi dặn dò xuống dưới, trước mặt tiểu vương phi cho phép lộ ra chữ của ta, nếu cẩn thận da của tiểu tử ngươi . . ."
      huyetsacthiensu, Dion, gemivy18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :