1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      mai up luôn chương chứ bạn
      :yoyo17::yoyo17::yoyo17::yoyo17:

    2. Tịch Vũ

      Tịch Vũ Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      69
      Tiểu tam sắp xuất hãy ngược thêm nam 9 nàoooooo :055::055::055:

    3. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 22.1.Kiếp trước

      Lại mở mắt, kí ức quay cuồng trong lồng ngực, trong mắt ngân ngân nước, nhìn người trước mắt, mặt mày sắc bén, góc cạnh ràng, đời trước mỗi nơi người đều tha thiết ao ước, sau khi buông bỏ tất cả, cho dù từng tổn thương chồng chất, nhưng tại có thể thản nhiên đối mặt với .

      "Tần Uyên, tôi cho biết giấc mơ tôi từng kể, do bản thân tôi trải qua.'' Tay run rẩy chỉ về ngực mình: '' chỉ cho rằng tôi luôn đối với tàn nhẫn, luôn tổn thương , nhưng chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi từng bị tàn nhẫn tổn thương, tôi đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.”'

      Lông mày Tần Uyên càng nhíu chặt, trong ánh mắt cũng ra tâm tình phức tạp, nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thống khổ, tâm tư nhạy bén như , biết , giờ phút này dối. Mặc dù những điều thể tin được, nhưng mỗi biểu cảm mặt cho biết lừa .

      Khiếp sợ trong lòng khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẻ khiếp sợ ở ngoài, nhìn trước mặt ràng lộ ra đau khổ nhưng lại ra vẻ kiên cường, dường như bị nỗi đau của lay động, kìm lòng được xoa gò má .

      ''Ở kiếp trước, tôi dùng hết dũng khí , theo đuổi , dây dưa , nhưng vẫn lạnh nhạt với tôi, nhiều năm kết hôn chưa hề nhìn tôi lấy cái. lén qua lại với Khương Nghiên Kỳ sau lưng tôi, tôi biết được chất vấn , câu giải thích cũng có, nhìn thấy nỗi đau của tôi, đối với tôi có nửa phần thương xót, chỉ như vậy còn càng ngày càng lạnh nhạt, cho đến về sau tôi nhìn ràng hết thảy, tôi biết thương tôi, tôi cuối cùng cũng thuyết phục bản thân để xuống. Tôi và ly hôn, đường về nhà tôi gặp tai nạn, kiếp trước tôi cứ vậy mà chết. Tôi cho rằng mình chết, vậy mà lúc tỉnh lại tôi phát bản thân mình trở về năm 18 tuổi. 18 tuổi, tôi theo lên thành phố Bắc Kinh, chúng ta vẫn chưa kết hôn, tôi muốn lên vết xe đổ đó, tôi quyết định rời xa , sống tốt cuộc đời mình.”

      ''Tần Uyên, thể nào tưởng tượng được kiếp trước cuối cùng tôi phải chịu dày vò thế nào, cũng thể nào tưởng tượng được rốt cuộc tôi bị tổn thương nhiều ra sao mới hoàn toàn buông bỏ . tại mỗi lần nhìn tôi đều nhớ tới quá khứ qua, tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình, Tần Uyên, tôi van cầu buông tha tôi có được ? có biết, mỗi lần ép buộc tôi như vậy làm tôi khó chịu biết bao nhiêu.''

      Tâm hồn hoàn toàn rung động là cảm giác gì? Đại khái chỉ như bây giờ thôi. Tần Uyên là người tin theo chủ nghĩa duy vật, cảm thấy cõi đời này tất cả đều có thể sử dụng phương thức khoa học để giải thích, thể tin được cõi đời này có loại tình thể tưởng tượng nổi tồn tại, nhưng lời của , mỗi vẻ mặt đều chân , cũng lừa .

      Tần Uyên vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ vì cơn ác mộng liền phán tội tử hình, cũng tin ác mộng của là điềm báo trước, phải , tin mình giống như trong ác mộng của , đối xử với tàn nhẫn như vậy.

      Nhưng Tần Uyên vạn lần ngờ, ác mộng trong miệng lại là "kiếp trước", mà lại đối xử với như vậy.

      Bình tĩnh như Tần Uyên, giờ phút này nghe lời lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn sâu, theo bản năng giúp lau nước mắt mặt, Tần Uyên biết mình nên gì, cũng biết mình nên làm gì.

      ''Tần Uyên, tại tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.''

      Tần Uyên tỉ mỉ nhìn mặt trắng bệch, sững sờ lát cuối cùng cũng gật đầu, ngồi xổm xuống ôm lên, Bạch Hiểu Y lúc này còn sức giãy dụa, dứt khoát tùy ôm đem về phòng.

      Tần Uyên đặt lên giường, thừa cơ hội co rút thành đoàn ở trong chăn, Tần Uyên đưa tay muốn vỗ vai , nhưng tay đưa qua hồi lâu cũng hạ xuống người .

      Tần Uyên ngồi ở bên giường nhìn lâu, nằm quay lưng lại phía , có rất nhiều lời muốn muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời biết mở miệng thế nào, chịu đựng rung động quá mạnh mẽ, trong lúc căn bản chưa kịp hồi thần, cứ ngồi yên như vậy hồi lâu cuối cùng thở dài, đứng dậy rời .

      Bạch Hiểu Y co lại ở trong chăn từ từ ổn định tâm tình, thực ra cũng sao lại đem chân tướng cho Tần Uyên biết, càng biết Tần Uyên có thể nể phần tình này mà hạ thủ lưu tình với .

      Đây là biện pháp cuối cùng khiến Tần Uyên buông tay, thể đánh cược lần.

      Lúc Mã Duệ qua cửa hút thuốc lần thứ ba thấy bóng dáng Tần Uyên cao lớn vẫn đứng y nguyên ở bên trong cách lần thứ nhất thấy Tần Uyên đứng chỗ này là hai giờ trước. Mã Duệ rốt cuộc nhịn được lòng hiếu kỳ, bước tới bên cạnh đánh giá Tần Uyên từ xuống dưới vài lần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: ''Mình này Tần tổng, ngài đứng đây hai giờ ngài biết ?''

      Giống như nghe thấy lời , người trước mắt vẫn nhíu chặt lông mày như cũ, ánh mắt nhìn chăm chăm nơi xa, có ý muốn trả lời. Mã Duệ theo ánh mắt của Tần Uyên nhìn sang, bên ngoài là đường phố xe chạy như nước, biết bên ngoài đến tột cùng có gì hay để xem.

      Mã Duệ người này rốt cuộc trúng gió gì, chờ lát có câu trả lời cũng đành bỏ cuộc, phất tay cái: ''Được được, đây là công ty của cậu, cậu thích đứng bao lâu đứng, mình làm đây.''

      Vừa mới xoay người lại đột nhiên nghe Tần Uyên yếu ớt câu: '' ấy tất cả cho mình biết rồi.''

      Bước chân Mã Duệ dừng lại, quay đầu nhìn về Tần Uyên, nhưng thấy ánh mắt Tần Uyên vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, chân mày Mã Duệ cau lại, đưa ngón trỏ chỉ chỉ mũi mình: ''Cậu chuyện với mình?''

      ''Ừm.'' Tần Uyên nhàn nhạt đáp.

      Mã Duệ khẽ vuốt cằm suy tư chốc lát, cũng rời , dứt khoát dựa vào vách tường: ''Ai tất cả cho cậu biết? Tiểu thanh mai của cậu?''

      ''Ừm.'' Giọng Tần Uyên rất nhạt, nhạt đến mức nghe ra bất kỳ tâm tình nào.

      Mã Duệ đau đầu dùng ngón tay xoa xoa trán: ''Được rồi, ấy cho cậu biết cái gì?''

      Tần Uyên trầm mặt chút: " ấy ấy gặp cơn ác mộng, ở trong mơ ấy vẫn đuổi theo mình, còn thi đến đại học Bắc Kinh, sau đó chúng mình kết hôn, nhưng mình đối với ấy tốt, đối xử lạnh nhạt với ấy, mình còn cùng người phụ nữ ấy ghét qua lại sau lưng ấy. Sau này ấy rốt cuộc quyết định buông tay, ấy ly hôn với mình, đường về nhà bị tai nạn rồi chết. Sau khi ấy tỉnh mộng, ấy giấc mơ này là điềm báo cho ấy, nếu như ấy muốn giống trong giấc mơ phải buông bỏ mình.''

      Mã Duệ nghe đến đây nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt vừa chạm tới sắc mặt vô cùng khó coi của Tần Uyên, lập tức thu hồi ý cười, ho khan tiếng, nghiêm túc chỉnh lại lời cho dễ nghe chút mới : ''Sau đó sao?”

      Lông mày Tần Uyên nhíu càng chặt: ''Cậu cảm thấy, nếu như mình kết hôn cùng ấy, mình đối xử với ấy như trong giấc mơ ấy sao? Mình lạnh nhạt với ấy? qua lại với người phụ nữ ấy ghét ở sau lưng ấy sao?''

      Tuy Tần Uyên dùng lời nghiêm trang ra việc liên quan đến ác mộng làm Mã Duệ cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn sắc mặt Tần Uyên có chút thất bại, ánh mắt khổ sở, Mã Duệ cảm thấy lúc này mình cười nhạo Tần Uyên quá tàn nhẫn. Vì thế tạm thời kìm nén cảm giác vừa nghe xong câu chuyện cười, chăm chú suy nghĩ lời Tần Uyên .

      "Chuyện này hẳn là cần mình phải trả lời, chính cậu phải biết sao? ấy thay đổi thái độ với cậu, cậu đối với ấy thế nào? Cậu phải ràng nhất sao? Nếu ấy thay đổi, vẫn còn cậu, mình nghĩ thái độ cậu đối với ấy vẫn như trước, thay đổi.'' sờ sờ mũi: ''Còn chuyện cậu tìm phụ nữ khác, mình thấy có khả năng, lấy tính tình của cậu..'' đến chổ này Mã Duệ vội vàng dừng chút, ho khan tiếng: ''Lấy tình tình của cậu, cái này quá thực tế.''

      Tần Uyên hồi lâu trả lời, Mã Duệ cũng Tần Uyên có nghe thấy hay , nhìn người đàn ông trước mắt đứng sắp thành đá, rốt cuộc nhịn được nhắc nhở: ''Mình , cậu muốn cùng mình chuyện, mình với cậu đống lời vậy mà cậu trả lời, có ý gì đây?''

      '' ấy mình ấy, cậu mình ấy sao?''

      ''...'' Mã Duệ bị Tần Uyên hỏi câu đầu đuôi đến bối rối, hơi suy tư lát mới : '' như thế nào đây, mình đoán có lẽ cậu cũng ấy, chỉ là ý thức được tình cảm của mình, phải là như vậy sao? Cậu luôn cảm thấy chán ghét ấy, cảm thấy ấy vô cùng phiền phức, hy vọng ấy có thể cách xa cậu chút, nhưng khi ấy cách xa cậu, cậu lại chịu được. Có câu thế này, sau khi mất mới hiểu được quý trọng, lúc cậu mất ấy cậu mới phát mình để ý ấy, nhưng với tính tình này của cậu, cậu ý thức được cũng rất bình thường.''

      Mã Duệ xong lời này thấy sắc mặt Tần Uyên biến chuyển, thở dài, vỗ vỗ vai Tần Uyên an ủi: ''Quên , tại hết thảy vẫn còn kịp, cậu vẫn có thể đoạt ấy về.''

      "Vẫn còn kịp?'' khóe miệng Tần Uyên hé ra ý cười cay đắng: '' vẫn còn kịp sao?''

      Mã Duệ nhìn dáng dấp kia của Tần Uyên, trong lúc nhất thời cũng biết phải an ủi thế nào, dứt khoát thở dài: "Được rồi, chính cậu suy nghĩ cho kỹ .''

      Sau khi Mã Duệ rời , gian hút thuốc còn lại mình Tần Uyên, rốt cuộc di chuyển bước chân, tới ngồi xuống ghế sa lon bên tường, hai mắt nhắm chặt, trong đầu vọng lại lời Bạch Hiểu Y tối qua.

      '' chỉ cho rằng tôi luôn đối với tàn nhẫn, luôn tổn thương , nhưng chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi từng bị tàn nhẫn tổn thương, tôi đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.”'

      Tần Uyên dám tưởng tượng từng làm như những lời , đối với lạnh nhạt, nhìn thấy nỗi thống khổ của , như vậy sao? Nếu như tất cả có thay đổi, nếu như vẫn chưa buông tay , nếu như còn tha thiết, còn quấn quít , nếu như ở trước mặt rơi nước mắt, thờ ơ động lòng sao?''

      Tần Uyên chậm rãi ngồi xuống, dùng hai tay chống trán, biết, biết, tin được bản thân mình đối xử với như vậy.
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP44 others thích bài này.

    4. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 22.2

      ------Dải phân cách kiếp trước-------

      ''Tần tiên sinh, nơi này là bệnh viện nhân dân đứng thứ ba thành phố Bắc Kinh, trước đó ngài máy bay nên thể gọi cho ngài kịp thời, buổi chiều hôm qua bà Tần xảy ra tai nạn đường cao tốc. Sau khi đưa đến bệnh viện được cấp cứu nhưng vô hiệu, tử vong, hi vọng Tần tiên sinh có thể nhanh chóng đến bệnh viện chuyến bàn bạc việc cùng chúng tôi.''

      Trong đầu vẫn quay quanh cuộc điện thoại vừa nhận, hai tay Tần Uyên ngừng nắm chặt vô lăng, dưới chân vô thức nhấn chân ga.

      ''Tai nạn xe cộ? Cứu giúp vô hiệu tử vong?'' cau mày, gương mặt nhìn qua ác liệt bức người: ''Bạch Hiểu Y, nếu như dám dùng chuyện như vậy khiến tôi chú ý, tôi tuyệt đối buông tha .''

      Từ công ty chạy thẳng đến bệnh viện đứng thứ ba thành phố, bình thường chỉ cần giờ đường tới nửa giờ lái xe tới. Lãnh đạo bệnh viện và y tá, nhân viên làm việc biết sắp đến, đứng trước cổng chờ từ sớm. Đại khái tên Tần Uyên ở trong quốc hội người nào biết, ở đời này phàm là người có tiền đều được ưu ái đặc biệt, như Tần Uyên bây giờ giá trị của cải đứng đỉnh người, càng được xem như thần mà tâng bốc.

      Cho nên, chờ Tần Uyên ngang nhiên đậu xe ở cửa bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện vội vàng tới, thân thiết đưa tay ra, cẩn thận từng chút chào hỏi: ''Tần tiên sinh, chào ngài.''

      Tần Uyên thèm để ý, bước ra xe tới cửa chính, vừa vừa nghiêm nghị hỏi: '' ấy ở nơi nào?''

      Lãnh đạo bệnh viện chịu hết lạnh nhạt, thân thể cứng đờ, nhưng loại người như Tần Uyên dám đắc tội, vội vàng khôi phục lại, tới phía trước, làm điệu bộ giơ tay: ''Tần tiên sinh mời ngài tới bên này.''

      Tần Uyên và đám người thang máy lên phòng bệnh VIP, dọc theo đường mọi người đều phát sắc mặt Tần Uyên cực kỳ khó coi, ngược lại giống như mất người thân mà khó chịu, càng giống như bị xúc phạm mà phẫn nộ, hơi thở Tần Uyên quá mạnh mẽ, đặc biệt khi trầm mặc, mọi người nơi đây ai dám chuyện, im lặng mang tới phòng bệnh.

      Lúc giúp Tần Uyên mở cửa phòng bệnh ra, lãnh đạo bệnh viện cực kỳ hình thức câu: ''Tần tiên sinh xin hãy nén bi thương.''

      Tần Uyên cũng phản ứng, sải đôi chân dài vào phòng bệnh, ngay chính giữa phòng bệnh trang trí xa hoa có cái giường lớn, giường nằm người, bị tấm vải trắng che kín mặt, là ai.

      đường đến đây tự với mình, Bạch Hiểu Y diễn trò, chẳng qua chỉ muốn chú ý tới , thích huyên náo với , ngày ngày huyên náo là muốn quan tâm thôi.

      Lần này cũng giống như vậy, cấu kết với bệnh viện tìm gây ầm ĩ, chẳng qua muốn hấp dẫn chú ý của , chẳng qua chỉ như vậy!

      Nhưng khi nhìn thấy người nằm giường nhúc nhích, yên tĩnh đến quỷ dị, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ đáng sợ, hay đây là …?

      đúng, đây thể nào là , chỉ muốn huyên náo, thích nhất là làm xằng làm bậy!

      Tần Uyên lần nữa ngưng tụ tức giận lại, nhanh chân hướng về giường, đưa tay vén tấm vải trắng lên!

      Người nằm giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, trắng đến chút hồng hào, thậm chí lộ ra vẻ đáng sợ. như tưởng tượng nhảy dựng lên ôm cổ , nháy mắt với khi đạt được trò đùa: ''Uyên ca bị sợ rồi chứ?''

      Mà chỉ lẳng lặng nằm nơi đó, nhúc nhích.

      Thân thể giống như bị .... thân hình cao lớn của Tần Uyên trong nháy mắt cứng ngắc, hơi thở trở nên hỗn loạn, thẳng đến khi cảm giác lồng ngực truyền đến trận đau đớn mới phục hồi tinh thần. tiến lên bước, cúi người nắm bờ vai , muốn rống to với , làm cho lập tức đứng lên cần náo loạn với nữa.

      Nhưng khi ngón tay chạm đến cơ thể đối phương lại cảm thấy mảnh lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, điểm sinh khí.

      nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhìn gắt gao, nhìn ngừng đến mức mắt phát đau, tơ máu chậm rãi lấp kín viền mắt.

      Đầu ngón tay run rẩy dời qua cổ , đầu ngón tay vô cùng bình tĩnh chạm đến động mạch cổ.

      Vô cùng yên lặng, có bất kỳ mạch đập nào nhảy lên..

      ''Tại sao như vậy.. tại sao lại như vậy..?'' thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt, thể tin được, phải diễn trò cùng sao? làm sao.. làm sao có thể.. làm sao chết rồi?

      đúng, đúng, phải như vậy, tuyệt đối phải như vậy.

      "Bạch Hiểu Y, đứng lên cho tôi! lập tức đứng lên cho tôi! còn muốn đùa giỡn với tôi bao lâu? giỡn chưa đủ sao? Lập tức đứng lên cho tôi!''

      nắm bờ vai , ra sức lắc, hi vọng cách này có thể làm tỉnh lại, hi vọng dùng cách này cho biết đến rồi.

      Mọi người đứng ngoài cửa nhìn những chuyện xảy ra ngay lập tức hoảng sợ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tới, nhưng còn chưa đến gần, thấy đột nhiên quay đầu lại.

      Đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy bạo ngược làm người ta sợ hãi, dường như giây phút quay đầu, giữa lúc mọi người chuẩn bị khuyên nhủ liền theo bản năng dừng chân lại.

      ''Cút ngay! Lập tức cút ngay cho tôi! Cút ngay cho tôi!''

      vừa rống câu này, mọi người gần như hai lời, vội vàng lui ra sau, còn quên đóng cửa lại.

      Bên trong phòng bệnh nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh khớp xương vì dùng quá sức nắm bờ vai mà vang lên giòn giã.

      nắm bờ vai , đột nhiên cúi đầu cười lên, tiếng cười trầm vang lên trong phòng bệnh trống trải khiến người ta sợ hãi.

      biết cười qua bao lâu, cuối cùng buông tay nắm vai , lấy tay dụi dụi mắt, lau nước mắt chảy xuống, quay người lại, chậm rãi bước ra ngoài cửa, nhân viên y tá vội vàng nghênh đón, Tần Uyên hướng về bọn họ phất tay cái, tỏ ý giờ phút này muốn chuyện.

      Tức giận vừa nãy tan hết, giờ phút này ra phòng bệnh, bước chân so với khi đến có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, mặt chút biểu cảm, mặc dù bên trong đôi mắt mang theo hơi nước, nhưng người nhìn thấy bất kỳ tâm tình nào, có đau khổ, có vui sướng, khí trầm lặng, hề giống người trong trạng thái sống, càng giống cái xác di động hơn.

      ngồi trong xe ngẩn ngơ hồi lâu mới khởi động xe rời , đường lái xe về nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, giây phút mở cửa, trong chớp mắt kí ức nhịn được mãnh liệt ùa về như thủy triều.

      ''Uyên ca, rèm cửa sổ em muốn là đồ thêu, tốt nhất là thêu hoa sen.''

      ''Uyên ca, chúng ta chọn nền nhà màu này .''

      ''Còn đồ dùng giường em muốn dùng đường viền hoa.''

      ''Uyên ca, em mua hai cái bát rất đẹp, dùng cái này, em dùng cái này.''

      Mỗi nơi qua dường như đều có thể nhìn thấy bóng hình tươi cười, nấu ăn, vừa ăn đồ vặt vừa xem ti vi, vụng trộm chơi game mới mở.

      Dường như trước mắt ra vẻ mặt ràng từng cái từng cái như mới nhìn thấy hôm qua, chu mỏ tức giận, híp mắt cười như chim sẻ , ôm cánh tay chơi đùa.

      Nhưng khi nhìn lại, trước mắt chỉ là gian phòng xa hoa trống rỗng, có nửa điểm sinh khí, giống như linh hồn bị đào mất rồi.

      nặng nề bước chân đến sô pha, ngồi xuống, khóe mắt lướt qua bìa tài liệu đặt khay trà, lông mày cau lại, cầm lên xem, ngẩng đầu thấy vài chữ.

      ''Thư thỏa thuận ly hôn''

      Nhìn mấy chữ này khỏi cười lên, ly hôn? lại muốn ly hôn với ?

      Bên cạnh thỏa thuận ly hôn còn có tờ giấy, Tần Uyên cầm lên, xem mạch.

      ''Tần Uyên, tôi suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn quyết định muốn ly hôn, tôi đành lòng và nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh, cho tới giờ phút này tôi mới phát , hóa ra từ bỏ người thương mình thoải mái như vậy.

      có lẽ vĩnh viễn cũng biết năm năm qua tôi trải qua dằn vặt nhiều thế nào, tôi vốn cho là sau khi chúng ta kết hôn, thái độ đối với tôi tốt hơn chút. Nhưng tôi nghĩ sai rồi, cho dù kết hôn, vẫn muốn nhìn tôi dù chỉ cái, chỉ như vậy còn cho rằng tôi vẫn là tính nết trẻ con. Tôi nên bởi vì lạnh lùng mà đau khổ, tôi nên hi vọng đối với tôi tốt hơn, bằng coi là tôi cố tình gây , tôi chịu đủ lắm rồi! Chịu đủ lắm rồi lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi thờ ơ! Tôi là vợ của , là người sống sờ sờ, tôi cũng khó chịu, cũng đau khổ, tôi cũng cần được thương, cho dù được chồng quan tâm qua loa, tôi cũng chiếm được.

      Tần Uyên, có lẽ cũng biết tôi nhiều bao nhiêu. Nếu như vậy, bị lạnh lùng nhiều năm, tôi có cách nào kiên trì lâu đến vậy, tôi đều kiếm cớ giúp , hy vọng mọi thứ tốt lên, cho đến khi xảy ra chuyện Khương Nghiên Kỳ, tôi triệt để mới thấy được, đời này tôi, nhìn thấy nỗi đau của tôi, nhìn thấy tôi dằn vặt. lòng chỉ cảm thấy tôi cố tình gây , chưa từng đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, chưa từng đối với tôi có chút thương tiếc, hoàn toàn biết hai tháng này tôi làm sao mà qua nổi, tôi mỗi ngày đều uống thuốc ngủ mới có thể ngủ, tôi phải ăn để giảm bớt uất ức trong lòng mới có thể làm việc bình thường, mỗi ngày tôi phải uống rất nhiều thuốc mọc tóc. Tôi rất đau đớn, rất khổ sở, tôi muốn được an ủi, nhưng vẫn muốn gặp tôi, luôn lạnh lùng giày vò tôi. Đến tận ngày, tôi cuối cùng triệt để nhận ra, tôi quyết định buông tay , tôi rất vui mừng, nếu cứ dày vò như vậy tôi điên mất, may là tôi nhìn ràng tất cả, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.

      Tôi muốn hận , cũng muốn trách móc , dù sao cũng là tôi tự nguyện , cho nên khi trải qua đau khổ, tôi cũng có nửa sai lầm. Tôi hi vọng có thể nhanh chóng ký đơn ly hôn, cũng hi vọng sau khi kết thúc đoạn hôn nhân này chúng ta quấy rầy cuộc sống của nhau nữa.''

      Nhìn những chữ này, rất lâu Tần Uyên vẫn chưa lấy lại tinh thần, mới đầu nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, thực vừa hận vừa giận, nhưng sau khi thấy những dòng chữ kia, đầu ngón tay sờ qua chữ bị nước mắt làm nhòe, cảm thấy trái tim giống như bị đâm cái.

      ''Rụng tóc'' ''Thuốc ngủ'' ''Uất ức'' những chữ này như con dao, tàn nhẫn ghim người .

      Tại sao lại như vậy, sao lại nghiêm trọng như thế?

      vẫn cho rằng với sống chung là hồ đồ, mỗi ngày bận bịu muốn chết, đống lớn công việc làm cho sứt đầu mẻ trán, thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi đều có, cố ý vẫn khiến hết lo, từ như vậy, quấn người muốn chết, luôn xung quanh , luôn khiến phiền lòng, sau khi kết hôn vẫn cứ vậy, chỉ muốn bình yên làm tốt chuyện của mình, nhưng như mong muốn.

      làm những chuyện này khiến vui?

      '' cho rằng tôi vẫn là tính nết trẻ con.''

      ''Tôi chịu đủ lạnh lùng của lắm rồi.''

      ''Tôi chịu đủ thờ ơ của lắm rồi.''

      ''Từ trước đến nay chưa từng coi tôi là vợ .''

      '' chưa từng đối với tôi có nửa phần thương hại.''

      '' chưa từng tôi!

      ''Chưa từng tôi!''

      ''Chưa từng tôi!''

      ''Chưa từng tôi!''

      Từng câu tố cáo đầy nước mắt của chui vào đầu óc , đau đầu nắm chặt tóc, nhưng có tác dụng, thanh kia vẫn lặp lại nhiều lần, khàn cả giọng lên án .

      '' chưa từng tôi!''

      '' chưa từng tôi!''

      '' chưa từng tôi!''

      chịu nổi hành hạ này, vung tay lên gạt bộ bình trà bàn xuống đất. ôm đầu đứng dậy, đưa tay vung hết tất cả những thứ chạm tới xuống đất.

      ''Choang, choang, choang, rầm, rầm'' Từng đợt hỗn loạn vang lên giòn giã.

      '' em sao? em sao?'' kiềm chế được bản thân gào thét lên.

      Giống như tất cả khí lực đều dùng hết vì câu này, rốt cuộc từ từ thu bản thân làm động tác phát cuồng như vừa rồi nữa.

      lấy hai tay che mặt, có giọt nước óng ánh giữa ngón tay trượt xuống.

      ''Tôi em sao? Nếu như em, tại sao bây giờ tôi lại ngồi đây khổ sở?''

      '' vẫn cho rằng tâm tính tôi trẻ con, tôi chịu đủ lắm rồi lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi thờ ơ!''

      Tần Uyên che mặt, lắc đầu, muốn xua tan tiếng của .

      ''Tôi muốn, tôi cái gì cũng muốn, công việc cái gì, của cải cái gì, tôi hết thảy đều muốn, em mau quay về có được ? Em muốn tôi làm gì cũng được, tôi chỉ muốn em, em mau quay về có được ?''
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP50 others thích bài này.

    5. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 22.3

      Trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, có người trả lời . quay về, hoàn toàn biến mất, bao giờ quấy rối nữa.

      Cứ như vậy ngồi ở chân tường biết bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của về, từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt chút cảm xúc lau nước mắt, vô cảm nhận điện thoại.

      Là thư ký gọi điện thoại tới cho biết, hồ sơ về công ty ở bên Mỹ chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường qua thương lượng với bọn họ.

      hít sâu hơi, dùng chút thời gian để bình tĩnh, lạnh nhạt, lý trí lên tiếng: ''Nghĩ biện pháp kéo dài thêm thời gian, tôi có chút việc nhà cần xử lý.''

      Thư ký đầu bên kia trầm mặc lát, ngắn gọn đáp lời: ''Được."

      Tần Uyên cúp điện thoại, từ dưới đất đứng lên, mặt khôi phục bình tĩnh, mặt mày sắc bén, môi mỏng hơi nhếch, ở mặt nhìn thấy lộ ra tâm tình nào. là tổng giám đốc Tần cao cao tại thượng, là người nắm giữ tập đoàn lớn, là Tần Uyên người làm toàn bộ đế quốc Internet chấn động, vừa rồi mất khống chế, điên cuồng, người cực kỳ bi thương kia chút quan hệ nào tới .

      thay quần áo, thèm để ý khắp nơi bừa bộn, mang theo cơ trí và bình tĩnh thuộc về mình rời khỏi nơi này.

      đưa thi thể Bạch Hiểu Y về sông Hoài, lời giải thích cho chất vấn của cha mẹ vợ, sắp xếp hậu cho , bình tĩnh đến tàn nhẫn.

      An táng xong, giúp gác đêm, liên tục trông coi đến cuối ngày thứ bảy, lập tức lái xe trở lại thành phố Bắc Kinh, sau đó mua vé máy bay, bay đến nước Mỹ.

      Sắp xếp lấp đầy hành trình, liên tiếp mấy ngày giống như đánh trận, mở hội nghị, nghiên cứu và thảo luận, tranh luận giá cả với công ty đối phương. Bắt đầu từ ngày an táng chưa từng nghỉ ngơi, cho đến khi hai bên ký hợp đồng xong, mới có cơ hội nghỉ ngơi.

      Có vẻ hết thảy đều yên bình, lại bận rộn như thường ngày.

      ngủ lại khách sạn, khi đó sắc trời muộn lắm rồi, vào phòng, mở đèn, tới bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

      Đêm nay bầu trời có sao, mảnh đen ngòm, bầu trời xa xa có vẻ nặng nề vô cùng.

      Trong đầu đột nhiên nhớ tới từng câu, hỏi : ''Bầu trời nước ngoài nhìn có đẹp hay ?''

      Nhớ tới lời này, mím môi cười cười, lấy điện thoại ra tìm tên ''Vợ'', nhấn nút gọi, rất nhanh đầu bên kia vang lên giọng nữ lạnh lùng: ''Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời liên lạc được.''

      Nhưng cũng để ý, vẫn tự nhiên đáp lời đầu dây điện thoại bên kia: ''Bạch Hiểu Y, bầu trời nước ngoài cũng đẹp đâu.''

      Sau khi cúp điện thoại, trầm mặc hồi, dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nở nụ cười thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho thư ký.

      ''Giúp tôi mua vé máy bay về sông Hoài, ngay bây giờ.''

      Thời điểm trở lại sông Hoài là giữa trưa, sau khi xuống máy bay lái xe đến mộ .

      Bia mộ mới lập ràng sạch hơn so với các bia mộ khác, trước bia mộ còn đặt mấy vòng hoa mới tinh, tới trước bia mộ ngồi xổm xuống, nhìn tấm hình dán bia mộ.

      kìm lòng được vươn tay ra vuốt ve, giương môi cười, luôn thích sạch như lúc này kiêng dè gì dửng dưng ngồi xuống cạnh mộ bia . tay cầm túi đồ ăn vặt, đó là bánh hạt dẻ mua cho , bánh hạt dẻ thích ăn nhất.

      lấy hai miếng bánh đặt trước mộ , tự mình cầm miếng nếm thử, lại lấy trong túi bình rượu ra, vặn nắp bình hơi trút hết xuống đất. Cái này mua của ông lão, ông ấy rượu này rất ngon, hiệu quả rất nhanh.

      ''Bạch Hiểu Y, phát , cho rằng mình rất lợi hại, từng thử qua, nhưng làm được, sống tốt, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vừa nghĩ Y Nhi ở đây, cũng bao giờ vui vẻ xuất trước mặt , lồng ngực như bị ai khoan mấy lỗ. ra từ sợ đau, nhưng kỳ quái, tại sao lần này, đau đến chịu được.”

      đưa tay xoa hai gò má , trong mắt tràn đầy dịu dàng: '' cho rằng em, cho rằng chuyện này đối với bị ảnh hưởng gì, dù sao, trước đây quan tâm tới em, nhưng..''

      đột nhiên ho khan vài cái, từ trong miệng tràn ra ngụm máu lớn, thản nhiên như lau máu tươi : ''Nhưng phát , lúc quyết tâm muốn theo em, cảm thấy người mình nhõm, cuối cùng có thể từ bỏ tất cả.''

      Đôi mắt ngày càng mờ, gần như thấy hình dạng tấm hình bia mộ, ngón tay nâng mặt vô lực trượt xuống, tựa gò má vào bia mộ, dựa vào vị trí mặt , máu tươi trong miệng ngừng trào ra, còn sức mà lau .

      Chậm rãi mơ hồ nhìn tấm hình, động đậy khóe miệng, lâu mới phun ra câu: ''Chờ ..''

      --------------------

      Tần Uyên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát ngủ quên sô pha khi hút thuốc trong phòng, xoa trán ngồi dậy, theo tiềm thức thở phào nhõm.

      ra chỉ là giấc mơ.

      Thực ra cách nào nhận định đây tột cùng có phải giấc mơ hay , bởi vì cảnh tượng trong mơ chân đến đáng sợ, có thể cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan khi biết Bạch Hiểu Y chết, cũng có thể cảm nhận được tuyệt vọng còn cách nào khác tìm chết cùng .

      Đây chính là kiếp trước của sao?

      Hóa ra sai, bản thân chưa từng trân trọng , chưa từng lưu tâm đến tình cảm của , đều cho rằng ầm ĩ với , chưa từng đối tốt với .

      Chẳng trách hết hi vọng với , chẳng trách khi đối diện với , lại sợ hãi như vậy.

      xoa cái trán đau nhức, chợt phát cho dù đời trước hay là đời này, chính mình là ngu xuẩn, đúng vậy, ngu xuẩn, rất ngu xuẩn.

      Cho đến khi mất mới ràng tình cảm của chính mình.

      May mắn, trời cao cho cơ hội, còn sống, mà vẫn còn sống khỏe mạnh (*THA: nguyên văn là “khỏe re” @@ nhưng nghe như thần kinh thô ý), tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn, vẫn kịp đền bù tất cả những gì nợ .
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP52 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :