1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BaoYu

      BaoYu New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      10
      ^^ hôm nay mới bắt đầu sa hố của nàng đây. cảm ơn nàng ed nha. hay quá hehe. cố lên nhé! hóng lúc hai chị trực tiếp gặp nhau quá ^^ chị đúng là chạy trời khỏi nắng mà ^^
      139LạcLạc thích bài này.

    2. Jenny Kún

      Jenny Kún New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      17
      :)))))))))))) San Nương! Bà là đồ bắt nạt trẻ con :))))))))))))))))):ex10:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 21. May mà huynh học theo ta
      Editor: Meo Moon
      Tiểu bàn tử Hầu Quyết được sủng ái mà lo sợ vươn móng vuốt , dè dặt cầm ngón tay San Nương, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng chớp mắt.

      Đôi mắt San Nương chợt lóe lên, nàng chìa tay vốn ra hiệu cho theo, ngờ Tiểu bàn tử lại nắm tay nàng.

      San Nương cảm nhận xúc cảm mềm mại ở lòng bàn tay, trong đầu lại nghĩ tới kiếp trước, nàng chưa từng nắm tay con mình thế này…

      San Nương bỗng dưng ưỡn vai, cau mày hồi, thầm thề nhắc tới kiếp trước nữa —— Nếu cuộc đời này quyết định quay đầu lại, nên vứt bỏ toàn bộ những thứ gọi là ‘kiếp trước’, nhớ lại nữa. Tất cả mọi chuyện trong ‘giấc mơ’ kia, hai đứa con cũng được, Lâm Nhữ Trĩ cũng được, đều chỉ xem như giấc mộng mà thôi. Cho dù lúc này Viên Trường Khanh đứng trước mặt nàng, nhưng đối với nàng, giờ chỉ là người xa lạ!

      Do đó, từ giờ phút này, nàng nên buông bỏ quá khứ, lần nữa làm người, chỉ cần xem bản thân thành người hoàn toàn mới, người chẳng có quá khứ, tất cả đều chờ nàng viết lại trang mới!

      " nương," khi nàng bước ra đầu hẻm, Ngũ Phúc vội vàng nghênh đón, bĩu môi oán trách: “ nương cũng là, chuyện kiểu này đâu cần nương tự mình động thủ chứ? nương nên phân phó nô tì làm nè.”

      "Phân phó em?" San Nương nhìn Ngũ Phúc cười như cười, “Em có dám đá mông Thập tứ, hay vặn lỗ tai lão Cửu, lão Thập ?”

      Ngũ Phúc nghẹn họng.

      San Nương nhoẻn miệng cười, cúi đầu nhìn Tiểu bàn tử nhìn nàng chằm chằm, hơi nhướng mày đẩy đến bên người Phương ma ma, : “Chỉnh lại xiêm y cho Nhị gia. Chốc nữa lại hỏi người theo đến lớp đâu, lúc này hẳn phải ở học lý, sao lại ở đường cái?”

      Phương ma ma đáp tiếng, nhanh chóng kéo Hầu Quyết qua sửa sang lại xiêm y vì đánh nhau mà rối loạn.

      Hầu Quyết lắp ba lắp bắp : "Đệ, đệ, đệ... đệ trốn học..."

      San Nương lại nhướng mày, ngay sau đó khuôn mặt béo của Hầu Quyết đỏ ửng, cúi đầu, khẽ lầm bầm: "Đệ trốn học mà..."

      Tam Hòa nghiêng đầu suy nghĩ chút, bỗng nhiên hiểu ra, tiến lên bẩm: “Quên mất ạ, hôm nay là ngày nghỉ của học lý.”

      Cứ cách năm ngày học lý nghỉ ngày, hôm nay là mùng mười tháng hai, chính là ngày nghỉ. San Nương ‘trốn học’ lâu ngày nên quên béng.

      "Người theo ngươi đâu?” Nàng hỏi.

      Tiểu bàn tử lại cúi đầu.

      "Ngẩng đầu lên!" San Nương khẽ quát tiếng .

      Tiểu bàn tử theo phản xạ có điều kiện vội vàng ngẩng đầu, thấy San Nương nhìn chằm chằm , khuôn mặt béo kia nghẹn đến mức đỏ lên lần nữa, rụt đầu : “Đệ… trốn…”

      San Nương cau mày lúc, định xoay đầu phân phó Phương ma ma, bảo bà trở về dạy dỗ người theo Hầu Quyết chút, đột nhiên nàng ngừng lại —— Bây giờ nàng chỉ là nương trong nhà, cũng phải là phu nhân quản nội trạch Viên phủ kia, mọi việc lớn trong nhà cần nàng bận tâm tới!

      Nghĩ vậy, nàng chợt cảm thấy thoải mái, buông tha những việc nhà mà kiếp trước có đánh chết nàng cũng thể buông bỏ nổi. Nàng chìa tay về phía Tiểu bàn tử vừa được Phương ma ma sửa sang lại xiêm y, cười : “Sắp đến trưa rồi, đói chưa? Ắt hẳn đệ thường xuyên dạo con đường này đúng ? tỷ nghe xem, thức ăn ở đâu ngon?”

      Nàng quơ quơ túi tiền trong tay: “Làm gì cũng phải giải quyết nó mới được gọi là có lợi, đúng nào?”

      —— Bây giờ nàng mới mười bốn tuổi, cho dù thành làm nương mười bốn tuổi, nhưng nên chơi chơi, nên cười cười, đền bù tốt quãng thời gian nhàn nhã mà kiếp trước nàng bỏ lỡ.

      Về phần những thứ nàng nên quản, có đánh chết nàng cũng mặc kệ!

      *·*·*

      Tiểu bàn tử quả nhiên uổn phí thân mỡ của mình, đúng là ‘kẻ tham ăn’. Bởi vì tuổi còn thể tới tửu lâu, nên chỉ biết quà vặt còn hơn thức ăn của tửu lâu. đưa chủ tớ San Nương xuyên phố qua hẻm, ăn lượt hàng quán quà vặt nổi tiếng nằm sâu trong trấn Mai Sơn.

      Chờ đến khi mọi người ăn no trở về, mặt trời ngã về Tây rồi.

      San Nương cười : “Ta sợ ăn nổi cơm tối đó. Cả buổi trưa chúng ta chẳng có lúc ngậm miệng, cuối cùng ta biết thịt người đệ từ đâu mà có.” Nàng thân mật véo má Tiểu bàn tử.

      Có lẽ vì lăn lộn cả buổi trưa, nên giờ Tiểu bàn tử còn sợ San Nương như trước, ngẩng đầu cười ngây ngô : “Còn mấy chỗ nữa chưa ăn đấy, chờ lần sau được nghỉ, đệ lại dẫn tỷ tỷ tới đó nếm thử.”

      San Nương chợt nhớ tới chuyện bị người ta ngăn lại cướp tiền, bèn hỏi: “Đám lão Cửu, lão Thập cướp tiền của đệ, ca ca có biết ?”

      Khuôn mặt béo của Tiểu bàn tử nhất thời còn thần thái như khi nhắc tới đồ ăn trước đó, cúi đầu ỉu xìu lên tiếng.

      San Nương nhíu mày. Nghĩ tới những lời mấy ông trời con , liền đoán ra, chỉ sợ Hầu Thụy - ca ca nàng cũng biết chuyện này, nhưng có ý định nhúng tay vào.

      San Nương nhìn vẻ mặt đáng thương của Hầu Quyết, nhíu mày lần nữa, “Ngẩng đầu lên!” Nàng khẽ quát tiếng, lấy đầu ngón tay của mình chống cái trán cúi xuống của Tiểu bàn tử.

      Tiểu bàn tử bị nàng quát thoáng run rẩy —— ràng vì hình tượng San Nương xây dựng quá mạnh mẽ —— vội vàng ngẩng đầu lên, khi nhìn ngón tay trắng chống giữa chân mày mình, đôi mắt suýt nữa đối diện với nàng.

      San Nương cau mày : "Những lúc càng sợ hãi, càng phải ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng đối phương. Cúi đầu như đệ chỉ khiến người ta nghĩ đệ sợ họ, cho dù họ vốn muốn bắt nạt đệ, nhưng khi thấy đệ thế này, nhịn được muốn bắt nạt…”

      tới đây, San Nương chợt giật mình. Quả nhiên bản tính của người rất khó sửa đổi, kiếp trước nàng luôn thích lên mặt dạy đời, thấy chỗ nào hợp ý liền muốn người khác nghe theo nàng… Do đó cuối cùng mới rơi vào tình cảnh bị lập hoàn toàn.

      San Nương lắc đầu cái, tự cười lạnh với mình, lại rút tay trán Tiểu bàn tử về, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.

      Bên ngoài cửa sổ xe, bọn họ xuyên qua con hẻm chật hẹp. Qua đó chính là cầu đá thông với ngõ hẻm dài.

      Nhưng ngờ, vài thiếu niên xông ra từ con hẻm bên cạnh, cũng may nhờ con hẻm chật hẹp, nên xa phu lái xe rất cẩn thận, mới đụng vào mấy đứa trẻ xông ra kia.

      Xa phu khống chế con ngựa bị kinh sợ, còn định lớn tiếng quát mắng mấy đứa trẻ có mắt ấy, lại thấy con hẻm bên cạnh xuất thiếu niên đuổi theo ra. Sau lưng thiếu niên, còn có bảy tám đứa trẻ vọt theo.

      Bởi vì xe ngựa của San Nương vừa vặn đứng chặn ngay đầu hẻm, nên thiếu niên kia lập tức bỏ qua việc đuổi bắt, xoay người lại đối mặt với từng thủ hạ, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười như điên, : “Hôm nay bọn chúng gặp vận chó tốt, để chiếc xe ngựa này cứu bọn chúng mạng. Sáng mai nếu bọn chúng còn dám tới, chúng ta ..."

      Lúc thiếu niên cuồng ngôn, đuôi mắt thủ hạ của nhìn thấy ký hiệu xe ngựa, nhịn được khẽ : “Hình như là xe ngựa của nhà huynh…”

      Thiếu niên giật mình xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy xa phu nhà mình ngồi xe ngựa, nhất thời nhảy dựng lên giống như bị người ta đánh roi, chỉ xe ngựa đó lắp bắp hỏi xa phu: “Lão, lão, lão gia?!”

      San Nương ở trong xe ngựa khỏi đưa tay đỡ trán —— Đệ đệ béo của nàng bị người ta ức hiếp, mà ca ca mười sáu tuổi này của nàng lại bận bắt nạt người khác…

      biết xa phu kia trả lời Thất gia Hầu gia thế nào, tóm lại, chờ đến khi San Nương nhìn sang lần nữa, thấy ca ca Hầu Thụy của nàng giải tán thủ hạ rồi, mở cửa xe, cứ thế xông bừa chen vào xe ngựa ngồi đầy người.

      Hầu Thụy kéo Tiểu bàn tử, đẩy qua chỗ Tam Hòa, Ngũ Phúc và Phương ma ma ngồi chen chúc thành đống ở đối diện, bản thân cướp vị trí của Tiểu bàn tử, ngồi bên cạnh San Nương, nghiêng đầu hỏi nàng: “Nghe muội được đưa về nhà dưỡng bệnh?” Lại khịt mũi cười giễu cợt: "Hay bị lão phu nhân đuổi về nhỉ?"

      San Nương rời nhà từ khi lên bảy, có tiếp xúc gì với các huynh đệ trong nhà, cũng chỉ có ngày tết, khi đại gia tộc sum họp trong Tây Viên mới ngẫu nhiên hai câu với hai huynh đệ này. Cho nên, thực ra San Nương cũng có cách nào hiểu nổi huynh trưởng.

      Nhưng chuyện này cũng cản trở việc nàng từng nghe ‘uy danh’ của đại ca nàng phố phường.

      Do đó, San Nương khó tránh khỏi quan sát Hầu Thụy từ xuống dưới.

      Hầu Thụy mười sáu tuổi rất cao, trông cao hơn thiếu niên mười bảy tuổi chút. Có lẽ quá cao, nên thịt người đuổi kịp, thoạt nhìn khá gầy gò. Tuy giờ phút này mặc xiêm y chế tác từ tơ lụa, nhưng bộ dạng chẳng khác hán tử thô lỗ làm công ở đầu đường, ống tay áo cuốn thẳng đến khuỷu tay, chỗ bả vai lộ ra đường rách, vạt áo nhét vào đai lưng, để lộ ống quần xanh đậm và cả đôi giày ống cao màu đen.

      "Đúng vậy, bị đuổi về."

      Thấy đoạn thước đồng cắm trong đôi giày ống cao màu đen kia, San Nương thuận tay rút ra lại bị Hầu Thụy đoạt về.

      “Huynh mang vật này bên người làm gì?” Nàng hỏi.

      “Vũ khí dùng để cướp địa bàn.” Hầu Thụy để ý lúc này trong xe đầy ấp người, cầm thước đồng ra vung vẫy khiến San Nương nhíu mày hồi lâu.

      Người đại ca này của nàng, mặc dù dáng dấp giống cha nàng, mặt mũi rất thanh tú, nhưng tính tình biết giống ai, có chút tốt. Lúc còn ở Tây Viên, San Nương từng nghe ít ‘ tích’ của .

      “Những người vừa rồi đều là lâu la của huynh hả?” San Nương cướp lại thước đồng mà Hầu Thụy vung vẫy.

      Mặc dù Hầu Thụy này mười sáu tuổi, nhưng nghe rất nhiều chuyện giang hồ của các tiên sinh kể chuyện, lòng hướng tới giang hồ, muốn trở thành hiệp khách trừ bạo an dân giang hồ —— Đổi lại cách của người đời sau, đây chính là người mắc ‘bệnh trung nhị’[1] thâm niên.

      [1]Bệnh trung nhị (中二病): là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên trong tuổi dậy có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng, độ khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung - hệ thống giáo dục Nhật Bản). Tại Việt Nam, còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy ", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy ".

      ‘Người mắc bệnh’ tự cho rằng tài nghệ giỏi, ít nhất ở trấn Mai Sơn có thể coi như đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ai ngờ mới đối mặt, bị muội muội yếu ớt nổi tiếng tài hoa ở bên ngoài đoạt mất vũ khí. Hầu Thụy nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, liếc San Nương, có ý tốt : “Lần này muội trở về, sợ là trong nhà náo nhiệt trận. Ta đoán, người muốn xem náo nhiệt của muội nhất định rất nhiều.”

      “Cũng bao gồm cả huynh à?” San Nương nhướng mày.

      “Đương nhiên.” Hầu Thụy cướp lại cây thước đồng, lại giả vờ vuốt cái cằm còn chưa mọc râu của mình, tràn đầy ác ý nhìn San Nương, cười : “Ta rất sẵn lòng xem trò cười của muội. Thực ra ta rất muốn xem thử lúc muội bị người ta đạp xuống, có còn dáng vẻ cao cao tại thượng như khi ở Tây Viên hay ?”

      San Nương lại nhướng mày. Nàng nhớ trước đây lâu, lúc đại gia tộc sum họp ăn bữa cơm tất nhiên, nàng còn ở trước mặt mọi người, nghiêm trang đem ca ca thích chơi hơn đọc sách của nàng ra giảng đạo trận, dẫn tới lão phu nhân cũng theo đó dạy dỗ Hầu Thụy câu “Ngươi nên học tập muội muội ngươi .”

      Mà khi ấy San Nương vậy mặc dù có hai phần là muốn tốt cho Hầu Thụy, và phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng hơn bảy phần là nàng muốn mượn người ca ca ra hồn này của mình tạo hiền danh thôi —— nếu nàng hoàn toàn có thể ở sau lưng người ta giảng đạo mà.

      Cho nên, nếu lúc đó nàng giẫm đạp thể diện của Hầu Thụy để được tán dương, mà thấy khổ thẹn trong lòng, lúc này bị Hầu Thụy chê cười, tất nhiên nàng cũng chẳng có tư cách cảm thấy uất ức.

      "Được rồi, may mà huynh ‘học theo’ ta.” Nàng cười .

      Mà nụ cười chút để bụng của nàng nhất thời dọa Hầu Thụy. Cho dù huynh muội bọn họ hiểu nhau, song ít nhất biết rất Hầu San Nương này —— rất sĩ diện.

      Nhưng ngờ, nàng chẳng ngại mình đánh trống lảng.

      "Ngươi là nghiệt phương nào dám chiếm thân xác của muội muội ta?" Hầu Thụy giơ ngón trỏ và ngón giữa của tay trái ra chỉ vào San Nương, tay phải cầm cây thước đồng làm kiếm, trong buồng xe chật hẹp bày tư thế.

      "Ngớ ngẩn!" San Nương lườm cái, đưa tay kéo Tiểu bàn tử qua, xem Tiểu bàn tử như lá chắn, nhét ngay giữa nàng và tên mắc bệnh trung nhị kia.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tem ah:yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      LạcLạc thích bài này.

    5. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      khi nào chị gặp nhau vậy lạc lạc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :