1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      chính thức bị lọt hố :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44: nhanh ra chương mới nhaz nàng :yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42:

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98: Quyết phụ nửa phần!

      Edit: kaylee


      Theo Bách Lý lão gia tử qua từng món trân quý , thời gian lặng yên trôi qua.

      Bất tri bất giác, tới buổi trưa.

      Tiểu Phượng Vũ ôm cánh tay của Nạp Lan Yên mí mắt muốn cụp xuống, vừa vững vàng bước , vừa ngáy khò khè.

      Mấy nhi tử tôn tử khác dám minh mục trương đảm (lộ liễu) như thế, nhưng là đám cũng ngáp ngắn ngáp dài, híp mắt câu được câu đáp lại lời của lão gia tử.

      Cũng phải là bọn họ tôn trọng những trận chiến tranh kia, cũng phải bọn họ sùng kính chuyện tích chinh chiến sa trường của gia gia.

      Chỉ là......

      Nhưng mà từ đến lớn mỗi ngày đều cho ngươi nghe những diều giống nhau như đúc, tất cả mọi người đều chán có được nào?

      Lão gia tử cất hai mươi ba kiện đồ vào, chăm chú cẩn thận nhìn Nạp Lan Yên, lại so sánh chút với đám tôn tử bất tài của mình, tức giận đến râu cũng vểnh lên: “Mấy tên ranh con này, lão tử đến lao lực như vậy, các ngươi còn dám ngáp?!”

      Tiểu Phượng Vũ cẩn thận ngủ lộp bộp cái liền tỉnh, mê mang trừng mắt : “Ai ai ai dám ngáp?!”

      “Còn ngươi nữa, dám ngủ ngáy khò khè!” Lão gia tử trừng mắt nhìn Tiểu Phượng Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại tràn đầy sủng nịch, “Làm sao những chuyện lão tử ta đó lại hấp dẫn con , hả? phải con thực sùng bái Yên nha đầu sao, nàng nhưng là từ đầu tới đuôi đều nghe rất cẩn thận!”

      Tiểu Phượng Vũ tiến lên ôm tay của lão gia tử, bĩu môi làm nũng : “Gia gia, đến buổi trưa, bằng hữu nàng khẳng định cũng đói bụng rồi, lần sau chúng ta lại tiếp, được được ~”

      Thân tôn nữ nhi (cháu ruột) làm cho người thích mềm mềm nhu nhu làm nũng với lão gia tử như vậy, lão gia tử có thể đồng ý sao?

      Bách Lý lão gia tử vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, hào khí mười phần : “Yên nha đầu, , trước ăn cơm, buổi chiều ta lại đến chiến dịch khác cho con!”

      Nạp Lan Yên trầm mặc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu sắc mặt nghiêm nghị : “Bách Lý gia gia, các ngài là hùng quốc gia này.”

      Từ lúc bắt đầu nghe lão gia tử đến Kỳ quốc xâm lấn, nàng lại thể tránh khỏi nghĩ tới trận chiến tranh suốt 7 năm kia, đốt nhà giết người bắt làm nô lệ, khi chiếm nữ tử, tàn sát dân chúng, đó là huyết cừu cùng sỉ nhục mà mỗi người dân Trung Quốc đều suốt đời quên!

      nơi khác, cũng là các tướng sĩ đường chinh chiến sa trường, dùng máu tươi của bọn họ sáng lập quốc gia hạnh phúc như nay!

      Bọn họ, đều là hùng của quốc gia!

      Bách Lý Hồng Đức nghĩ tới Nạp Lan Yên đột nhiên như vậy, nhưng thấy khi ánh mắt nghiêm túc tôn kính của nàng, lão gia tử từ trước đến nay luôn khí phách hào sảng thế nhưng lại nhất thời toan (cảm thấy chua, xót) hốc mắt.

      Mỗi lần , là muốn sau này thời gian càng ngày càng lâu, lâu đến mức ông quên mất từng huynh đệ.

      Quên mất huynh đệ giây trước còn ở trước mặt ông muốn cưới vợ, giây sau ngã xuống trước mặt của ông.

      Quên mất chuyện ngày trước bọn họ còn miệng lớn uống rượu ăn thịt, ngày hôm sau lại chỉ có thể nhìn thấy thân thể lạnh như băng nằm mặt đất của kia.

      ai hiếu chiến từ .

      Nhưng sinh trong loạn thế, bọn họ có lựa chọn nào khác.

      Ở trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là bị giết, hoặc là đánh ra mảnh thiên hạ!

      Bách Lý lão gia tử giật giật miệng, muốn cái gì, cuối cùng đến bên miệng chỉ có vài chữ tối nghĩa: “Ăn cơm, ăn cơm .”

      Mấy người Bách Lý gia khác cũng trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên thoáng có chút biến hóa, thiếu vài phần xa cách, hơn vài phần thân cận.

      Đoàn người mới vừa ra trân quý thất, lập tức trước mặt có người tới báo: “Gia chủ, Chiến vương gia đến đây, ở tiền thính.”

      Bách Lý Hồng Đức cười nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên: “Yên nha đầu, xem ra tiểu tử kia đối với con là khắc rời nha?”

      Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi, hé miệng cười: “Bách Lý gia gia ngại nhiều người ăn chực ?”

      “Ha ha ha đương nhiên ngại! Huống chi ta cũng lâu cùng tiểu tử kia tâm tốt!” Bách Lý Hồng Đức cười to qua, lại nhịn được nhìn Nạp Lan Yên lắc đầu thở dài, “Năm đó muốn cùng nha đầu con đính hôn ước vốn là đại tiểu tử của nhà ta, ai ngờ bị Lãnh gia tiểu tử đoạt trước, Yên nha đầu, nếu dám phụ con mà , nơi này của gia gia còn có tám đại tôn tử đấy!”

      Bách Lý Hồng Đức vừa dứt lời, trận gió lạnh thấu xương đột nhiên hạ xuống, khí toàn bộ sân trong cái chớp mắt liền thấp đến dưới 0 độ.

      Nhất là hai đại tôn tử theo phía sau Bách Lý Hồng Đức, sắc mặt ‘xoát’ cáu liền trắng bệch, hàn khí khủng bố này thế nào lại có thể quen thuộc như vậy!

      Hai đại tôn tử cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa lớn nam nhân tái tuyết khi xương (lee: ý chỉ người ảnh tỏa ra hàn khí còn lạnh ơn cả tuyết xương á) đứng thẳng, bộ cẩm bào màu tím thêu rồng vàng gió tự động, giờ phút này khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm kia lại đen như đáy nồi, thâm trầm khiếp người mắt ưng tràn ngập vô tận sắc bén, môi mỏng hé mở, tiếng trầm thấp truyền đến: “Nàng là của ta.”

      Bốn chữ đơn giản đến cực điểm, giọng điệu bình tĩnh, lại làm mọi người ở đây trong cái chớp mắt tâm sinh ý lạnh.

      Nạp Lan Yên đỡ trán, như thế nào Bách Lý gia gia vừa mới những lời này bị Tam gia nhà nàng nghe được, tiến lên vài bước, cầm tay , mười ngón xiết chặt, giơ giơ lên với mấy người Bách Lý Hồng Đức, lộ ra nụ cười hạnh phúc chói lọi: “Bách Lý gia gia, tại rất tốt với con tốt đến được, về phần phụ con......”

      Tất cả mọi người nhìn nàng.

      Bao gồm Lãnh Thiếu Diệp sắc mặt băng hàn.

      Nạp Lan Yên nhìn đôi mắt sâu thấy đáy của , mắt hồ giương lên, gằn từng chữ: “Ta giống như ta, với ta mà , chính là phụ chính mình, cũng quyết phụ nửa phần.”

      Nạp Lan Yên quay đầu lại, nhìn về phía đám người Bách Lý Hồng Đức, hạnh phúc cười : “Với , cũng như thế.”

      Trong nháy mắt, hàn sương tan hết, nhiệt độ tăng trở lại.

      Lãnh Thiếu Diệp sâu nhìn tiểu Hồ Ly hạnh phúc tươi cười xán lạn, chỉ hận thể lập tức ôm Hồ Ly nhà về nhà ném lên giường, sau đó đem mọi chuyện còn có làm đều làm đầy đủ !

      Muốn nàng!

      Toàn thân cao thấp mỗi cái lỗ chân lông đều kêu gào suy nghĩ muốn nàng!

      “Ta dựa vào......”

      thanh niên áo lam đột nhiên lảo đảo ngã vào sân, vất vả ổn định thân hình, khi nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vô vị: “A ha ha, Bách Lý lão gia tử, ngại mấy huynh đệ chúng ta đến ăn chực bữa cơm ?”

      Thanh niên tuấn tú này phải Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ là ai?

      Nhưng mà...... Mấy huynh đệ?

      Tầm mắt của Bách Lý lão gia tử cùng mấy người Nạp Lan Yên nhìn lại phía sau, chỉ thấy từ cánh cửa sau lưng liên tục ra bốn thanh niên tôn quý tuấn nhã cùng tiểu thiếu niên, đúng là Thái tử và mấy vị hoàng tử khác.

      Nhị hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh tao nhã như trích tiên cũng ở trong đó, Cửu hoàng tử trước sau như nắm tay , mặt chút thay đổi.

      Tứ hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn vừa vào liền lộ ra nụ cười tươi với Bách Lý lão gia tử: “Ngoại công (ông ngoại).”

      “Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử, Chiến vương gia, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, lão phu đây kêu người phân phó phòng bếp làm nhiều đồ ăn đến! Hôm nay nếu như đến đây, chúng ta liền uống chút!” Bách Lý lão gia tử hào sảng tiếp đón xong, khóe miệng vẫn là nhịn được co rút, như thế nào hôm nay Thái tử hoàng tử lại có thể vừa xuất liền đến đầy đủ?

      Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu giọng chuyện với Nạp Lan Yên trong con ngươi xẹt qua chút hào quang, đừng tưởng rằng biết tiểu nương Bách Lý Phượng Vũ này vẫn có ý đồ đào lấy vợ , có đại ca biết nấu cơm? Vậy hãy để cho làm nhiều thêm cho mấy người thôi!

      Tam gia luôn luôn rất mọn, hơn nữa chuyện liên quan chính vợ mình càng quá mức.

      Cho nên sau khi nghe được lời của Tiểu Bảo, liền lập tức bỏ lại chuyện tình đầu, kêu gọi mấy huynh đệ bên người đến Bách Lý gia.

      Mà đám người Lãnh Thiếu Lân lại là sau khi vừa nghe giữa trưa tiểu tử Bách Lý Tiêu kia muốn đích thân xuống bếp, đám ôm tâm tư vui sướng trông mong liền ngựa ngừng vó đề đến đây!

      giỡn, trong ngày thường tiểu tử Bách Lý Tiêu kia rất đen tối.

      Chỉ sợ trừ bỏ lão Nhị luôn luôn hỏi thế và lão Tam thường xuyên khí phách lộ ra ngoài, những người khác đều bị Bách Lý Tiêu hoặc nhiều hoặc ít chỉnh qua.

      Cho nên khi có cơ hội chiếm tiện nghi của tiểu tử này, như thế nào có thể buông tha?!

      Bách Lý Hồng Đức kêu mọi người đến đại sảnh, Lãnh Thiếu Diệp liền nắm tay Nạp Lan Yên ở cuối cùng, tiến đến bên tai nàng bất mãn : “Vợ, về sau có lại đến nơi này cùng gia cùng nhau .”

      Bách Lý Phượng Vũ đủ nhiễu tâm rồi, lại thêm Bách Lý lão gia tử là chuyện gì xảy ra?

      Nạp Lan Yên nghĩ đến mới vừa rồi Tam gia xanh mét mặt, khỏi bật cười: “Được.”

      Lãnh Thiếu Diệp nắm mặt của nàng kéo sang hai phía: “ cho phép, cái sọt dấm chua của gia lại bị đổ, tự nàng , như thế nào phụ trách!”

      Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi: “Ôm cái?”

      đủ!”

      “Hôn cái?”

      đủ!”

      Nạp Lan Yên nhìn Tam gia của nàng còn trừng mắt, kiễng mũi chân tiến đến bên tai , tươi cười xán lạn: “Tam gia, ta ngươi.”

      Lần này Tam gia lại được, quay đầu ở miệng nàng hôn cái, moi mỏng nhàng nhếch lên: “Hồ Ly, gia nàng hơn!”

      cảm thấy chuyện kiêu ngạo nhất hai đời của mình, chính là làm cho nữ nhân mình nhất, bởi vì mà nở rộ nụ cười hạnh phúc tươi đẹp như vậy.

      Tình nguyện phụ chính mình, cũng nguyện phụ nàng nửa phần.

      Đây cũng là lời muốn .

      Ngược cẩu!

      Quá ngược cẩu!

      Cách Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên gần nhất là Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn, huynh đệ hai người thể tránh né nghe được toàn bộ đối thoại của bọn họ, sau đó thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi......

      Vì cái gì trước kia nữ nhân bọn họ gặp phải người người phải vì quyền thế của bọn họ, vì tiền của bọn họ?

      Vì cái gì nữ tử nào có thể nhìn vào hai mắt của bọn họ câu, ta ngươi!

      Vì cái gì?

      Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn liếc nhau, cùng thấy được thần sắc khổ bức dưới đáy mắt nhau.

      Nhất là Lãnh Thiếu Kỳ, cho dù vị này được coi như là phong lưu công tử trải qua vạn bụi hoa, đối với tình trước kia luôn luôn ôm thái độ cười nhạt, nhưng mỗi lần đều có thể bị Tam ca và Tam tẩu của ngược đến đầy mặt ưu thương.

      Bách Lý Phượng Vũ cũng là cắn răng trắng , yên lặng vò vò khăn tay, thở phì phò trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp.

      vất vả bằng hữu mới đến nhà chuyến, vất vả mới làm cho đại ca cùng bằng hữu có cơ hội tiếp xúc chút, nàng sớm an bài tốt vô số hành trình sau bữa cơm trưa, nhưng cứ như vậy bị Lãnh Thiếu Diệp đến làm cho mộng đẹp hoa hoa lệ lệ bị nát......

      Tiểu nương có thể tức giận sao?

      Khuôn mặt nhắn đều phồng lên sắp nhăn thành cái bánh bao rồi!

      Tạm đề cập tới tâm tư khác nhau của từng người này, liền đến Bách Lý Tiêu ở phòng bếp chuẩn bị làm xong bước cuối cùng, rốt cuộc xong việc muốn tháo tạp dề xuống, mặt chút thay đổi nhìn tên đến thông báo trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, lãnh mị cười: “Ngươi là...... Thái tử bọn họ đều đến đây?”
      Last edited: 7/10/16
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99: Chua cay mặn ngọt đắng!

      Edit: kaylee


      Hạ nhân đến truyền tin nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như cười) của đại thiếu gia, kiên trì : “Đúng vậy, Thái tử điện hạ và mấy vị hoàng tử điện hạ đều đến đây.”

      biết, ngươi xuống .”

      Bách Lý Tiêu khoát tay áo, ý cười bên môi trở nên lãnh mị (lạnh lùng + quỷ mị).

      Đại sư phụ ở trù phòng (phòng bếp) đến bên cạnh , hỏi: “Thiếu gia, cái khác giao cho chúng ta ?”

      Bách Lý Tiêu nhàng nở nụ cười: “Khách quý tiến đến, ta có thể nào tự mình xuống bếp đây?”

      Đại sư phụ lắc lắc đầu, nhìn nụ cười của đại thiếu gia, hy vọng hôm nay mấy người Thái tử điện hạ rất hối hận nha.

      ......

      Nhà ăn.

      Mọi người ngồi vây quanh bên cạnh cái bàn ăn dài làm bằng gỗ lim đủ để chứa hai mươi người, vừa cười vừa .

      Bách Lý Phượng Vũ cướp ngồi ở bên người Nạp Lan Yên, lúc này ôm cánh tay của nàng cười đến vô cùng nhu thuận: “Bằng hữu ~ buổi chiều ngươi có còn việc khác hay ? Ngoài nghe gia gia giảng này nọ.”

      “Có việc, rảnh.”

      Trả lời nàng phải Nạp Lan Yên, mà là Lãnh Thiếu Diệp ngồi ở bên kia nàng.

      Bách Lý Phượng Vũ phồng má trừng : “Ta hỏi bằng hữu của ta.”

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn cũng chưa nhìn Tiểu Phượng Vũ, với Nạp Lan Yên: “Vợ, buổi chiều phải chuyến đến thiên lao.”

      Nạp Lan Yên vốn dở khóc dở cười vẻ mặt thoáng cái liền biến đổi: “Ngày hôm qua vị kia?”

      “Ừ, nháo muốn gặp nàng đấy.” Lãnh Thiếu Diệp hơi có chút nghiền ngẫm ngoéo khóe miệng cái, “Vợ, nàng nàng ta tìm nàng làm gì?”

      Thân là Lan Vân quốc Thái tử, tại nàng nhưng ra vội ra ngoài, ngược lại vội vã muốn gặp vợ , cũng biết trong hồ lô muốn làm cái gì.

      “Mặc kệ nàng muốn gì, còn có thể lật trời hay sao?” Nạp Lan Yên nhếch đôi môi đỏ mọng lên, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy ngoài cửa Bách Lý Tiêu đến, theo phía sau loạt nha hoàn xinh đẹp tay bưng khay, từng cái mâm đều bày đầy thức ăn tinh xảo sắc hương vị đều đủ.

      Bách Lý Tiêu phân phó các nàng chia thức ăn, ngoéo khóe miệng cái với nhóm hoàng tử điện hạ nhìn với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Hy vọng hôm nay các vị điện hạ có thể vừa lòng.”

      ràng là giọng điệu ôn hòa, lại như thế nào nghe cũng có loại cảm giác ăn xong là có thể tìm cái chết.

      Lãnh Thiếu Lân nhàng lay động chiết phiến (quạt giấy) ở trước ngực, nghe vậy sang sảng cười: “A Tiêu tự mình xuống bếp, hôm nay bản cung cần phải mở rộng cái bụng để ăn nha.”

      “Đúng vậy đúng vậy, có thể ăn được đồ ăn Tiêu thiếu tự tay làm, đời này là đáng giá!” Lãnh Thiếu Kỳ cũng híp lại con ngươi cười đến vô cùng vui vẻ, trước đây cũng bị người này chỉnh ít, tại cuối cùng có thể đến xem trò cười, trong lòng kia vô cùng đắc ý nha!

      Lãnh Thiếu Nhàn lặng lẽ sờ sờ cái mũi, hiểu sao có chút lo lắng, hôm nay nếu đại biểu ca này của làm chuyện gì đó phỏng chừng mới kỳ quái ?

      Quả nhiên.

      Tất cả đồ ăn bàn đều vô cùng mỹ vị, nhưng khi Lãnh Thiếu Nhàn vừa và miếng cơm vào trong miệng, suýt nữa ngụm phun ra ngoài, cứng rắn nghẹn ở miệng hồi lâu, làm toàn bộ mặt đều nghẹn thành màu đỏ.

      Lại nhìn sắc mặt của đại ca Lãnh Thiếu Lân và ngũ đệ Lãnh Thiếu Kỳ cũng đẹp hơn chút nào, ở trong lòng yên lặng chảy xuống hai hàng lệ.

      Đại biểu ca, ngày thường thích chọc giận ngươi chỉ có đại ca và ngũ đệ thôi, vì sao bọn nhị ca tam ca cửu đệ ngươi đều buông tha, lại cứ tính vào!

      Chưa từng nghĩ đến, ngụm cơm thế nhưng có thể đồng thời ăn được năm loại mùi vị chua cay mặn ngọt đắng bưu hãn đến cực điểm!

      Ba người mặt như gan heo, nghẹn hồi lâu, lại nghẹn nuốt xuống, hung hăng trừng mắt với Bách Lý Tiêu cái, liền xoay người chạy vội ra ngoài.

      Nếu ói ra gì đó trong miệng, bọn họ bị ngụm cơm này độc chết......

      "PHỐC..."

      Bách Lý Phượng Vũ là người đầu tiên nín được bật cười, mặt mày hớn hở chỉ còn kém vỗ bàn, cơm của đại ca là dễ ăn chực như vậy sao? Thái Tử bọn bị chỉnh nhiều lần như vậy như thế nào vẫn còn dám xuống tay với đại ca của nàng?

      "Cười gì vậy, chú tâm ăn cơm ." Bách Lý Tiêu cười khẽ liếc nàng cái, sau đó nhún vai cười cười với mọi người dùng ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) nhìn , "Giống như có mấy phần cơm đồ gia vị bỏ nhiều hơn chút ít, có ý tứ ...."

      Mọi người khẽ co rút khóe miệng, lại ở bên trong cơm còn phải bỏ đồ gia vị gì?

      "Hồ đồ." Bách Lý Hồng Đức trừng mắt nhìn đại tôn tử nhà mình, ngày thường hồ đồ cũng thôi , dù sao hôm nay tất cả mọi người ở đây, tiểu tử này vẫn là chút thiệt thòi cũng ăn, cũng biết giống tính cách của ai.

      Bách Lý Tiêu nghiêm túc gật đầu cái: "Ừ, lát nữa ta xin lỗi bọn ."

      Ba người Lãnh Thiếu Lân chạy ra ói vừa vào liền nghe được câu này, cắn răng, người này, sớm muộn gì cũng có ngày bọn chỉnh lại được!

      Bách Lý Tiêu nhìn thấy bọn tiến đến, xác thực đứng lên xin lỗi, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập thần sắc nghiêm túc: “Thái tử điện hạ, Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ, nghĩ tới bỏ nhiều hơn chút gia vị, nhưng mà các người nhất định là trách ta đâu, ta biết .”

      Ngươi biết cái đếch gì!

      Lãnh Thiếu Lân phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Đúng vậy, trách ngươi đâu, hôm nào chúng ta Giác Đấu Trường (sân thi đấu) chơi chút là được rồi.”

      trách ngươi, có thể, đến đánh trận!

      Bách Lý Tiêu sao cả nhún nhún vai, dáng tươi cười sạch , thấy chút tà khí như lúc đầu nào: “Thái tử điện hạ hẹn thời gian là được.”

      Người Lãnh gia đều là bao che khuyết điểm từ trong xương, nhưng đối với… tranh đấu giữa Thái tử điện hạ và Bách Lý Tiêu giống như là mỗi người đều là ôm tâm tình xem cuộc vui, xem vô cùng vui vẻ.

      Nhìn màn này, Nạp Lan Yên hiểu sao lại nghĩ tới đoạn đối thoại đặc biệt lưu hành trước kia.

      “Hẹn sao?”

      “Hẹn.”

      A… Phì!

      Nàng nghĩ vớ vẩn gì thế!

      “Ha ha ha, tốt rồi, mấy vị điện hạ nhanh ngồi xuống , ta kêu người đổi cơm cho các ngươi rồi, ăn cơm, ăn cơm.”

      Bách Lý lão gia tử cười đến râu ria đều khẽ rung rung, mấy tên tiểu tử này hổ là đệ tử ưu tú của Liệt Diễm, mỗi người đều rất tốt đấy!

      Ba người Lãnh Thiếu Lân ngồi xuống, mọi người chính thức vào bữa cơm.

      Nạp Lan Yên múc chén chè xanh, đặt vào trong tay Lãnh Thiếu Diệp.

      Lãnh Thiếu Diệp cùng lúc gắp cá, đưa cho Nạp Lan Yên trước, quên cẩn thận gỡ xương cá ra.

      Ngồi đối diện bọn họ là Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn lần nữa ngồi xuống, khỏi chú ý tới chi tiết chuyên hành hạ con chó ba mươi năm.

      Hai thanh niên vừa hưởng qua ngọt bùi cay đắng mặn, sau khi cố gắng hết sức mới có cơm, lại bị rót mật đường vào vết thương, ngọt, ngược lại còn hành hạ.

      Món ăn ngon.

      Vượt qua món ăn ngon hạng nhất.

      Trách được Tiểu Phượng Vũ ngày ngày khen đại ca của nàng nấu cơm rất ngon.

      Nạp Lan Yên nhai cơm thơm mền ngon miệng, thân trù nghệ của Bách Lý Tiêu này có thể sánh vai cùng Hắc Thần nhà bọn họ.

      Tam gia tiến đến bên tai nàng, thấp giọng cười : “Buổi tối ăn lẩu.”

      Nạp Lan Yên hai mắt sáng người: “Tốt! Lại để cho Lam Thanh bọn họ chuẩn bị thức ăn, buổi tối ta làm nồi lẩu ăn!”

      Chỉ là, khóe miệng của Tam gia mới giơ lên chút, thấy Bách Lý Phượng Vũ ghé sát vào Nạp Lan Yên, trừng mắt nhìn, lặng lẽ ra: “Nồi lẩu là cái gì? Ăn ngon ? Bằng hữu, bằng hữu, cũng dẫn ta ăn có được hay ?”

      Nạp Lan Yên nhìn Tam gia.

      Bách Lý Phượng Vũ cũng nhìn Tam gia.

      Tam gia tiếp nhận hai đạo ánh mắt sáng trong, thầm muốn nâng trán.

      ………..

      Tuy Thái tử điện hạ lén bị thiệt thòi, nhưng cũng như những người khác đều là vùi đầu lớn ăn nhanh.

      Dù sao tiểu tử Bách Lý Tiêu này khó có khi xuống bếp, ăn đủ vốn sao có thể ?

      Tổng thể mà , bữa cơm, xem như ở nhà.

      Sau bữa cơm trưa, Bách Lý lão gia tử vốn còn muốn lôi kéo Nạp Lan Yên tiếp tục giảng trân lang của , nhưng nghe buổi chiều bọn họ có việc nên đành thôi, phất phất tay: “Yên nha đầu, trở về chào hỏi với gia gia con, ngày mai ta tìm đánh cờ.”

      Nạp Lan Yên cười gật đầu: “ thành vấn đề.”

      Bách Lý Phượng Vũ chớp chớp mắt to, muốn cùng , lại biết bằng hữu khảng định có chính , chỉ có thể lôi kéo tay của nàng lay lay: “Bằng hữu ~ buổi chiều ta muốn chỗ đó với ngươi nha!!!”

      Nạp Lan Yên sờ lên tóc nàng: “Được.”

      Cáo biệt xong với mọi người, Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp dẫn đầu rời .

      Sau khi bọn họ rời khỏi, Bách Lý Tiêu và các huynh đệ Lãnh gia cũng cùng nhau rời , nhìn phương hướng, hẳn là Giác Đấu Trường thể nghi ngờ.

      Bách Lý Phượng Vũ nhìn bóng lưng của họ, chậc chậc lắc đầu, Thái tử điện hạ mà đánh với đại ca… bề ngoài giống như mỗi lần đều thắng ?

      Tuy rằng rất muốn cùng lên xem chút đùa giỡn, nhưng Bách Lý Phượng Vũ ôm Linh thú đản Xích Hỏa Điêu (trứng linh thú chồn đỏ) trong ngực hung hăng hôn cái, nàng sớm thể chờ đợi được muốn ấp trứng Tiểu Xích Hỏa Điêu này rồi!

      Liệt Diễm Thiên Lao, u ẩm ướt.

      Lan Vân Thái tử mặc bộ áo tím ngồi ở nơi hẻo lánh, mặc dù ở nới khó có thể nhẫn nại này, lại vẫn ngồi được thẳng tắp như trước, tử sa (lụa mỏng màu tím) che mặt, vẹn vẹn lộ ra đôi mắt dễ thương hơi có vẻ mệt mỏi.

      Mà ở bên cạnh nàng mấy tên Linh Sư cao thủ sắc mặt thể dùng từ khó coi để hình dung, quả thực là đen như huyền thiết, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng đen.

      Vị Tiên Thiên cao thủ kia nhìn thoáng qua phía ngoài nhà lao vẫn có động tĩnh gì như cũ, nhịn được nghiến răng: “Điện hạ tự mình tìm bọn họ, lại vẫn đến thả chúng ta ra ngoài! Điện hạ, Liệt Diễm quốc này quả thực thể tha thứ.”

      “Đánh, ngươi đánh lại; đánh bạc, Bản điện đánh bạc thắng.” Lan Vân Thái tử lạnh nhạt ngước mắt phủi phủi bụi bặm bám ống tay áo, “Chơi xấu, cũng chơi thắng người ta. Trước cứ như vậy ngây ngốc ở đây.”

      “Thế nhưng là Điện hạ…”

      Tiên Thiên cao thủ còn muốn thêm gì nữa, Lan Vân Thái tử khoát tay áo, dựa vào vavhs tường lạnh như băng, nhắm hai mắt lại.

      Đúng lúc này, bên ngoài nhà lao mơ hồ truyền đến động tĩnh.

      Lan Vân Thái tử Thúc Nhĩ Tĩnh mở mắt, mấy người khác cũng chuyển tầm mắt ra phía cửa.

      Cửa lớn mở ra, hai đạo thân ảnh kề vai sát cánh vào.

      Lãnh khốc tuấn mỹ, Hồng Y khuynh tuyệt.

      Tiên Thiên cao thủ ngăn ở trước mặt Lan Vân Thái tử, rất có tư thế nếu thả chúng ta ra ngoài ta liều mạng đến cùng với ngươi: “Liệt Diễm Chiến Vương, ngươi còn mau thả Điện hạ của chúng ta…”

      Lời còn chưa dứt, bị cái tay ngọc thon thon ngăn cản.

      Lan Vân Thái tử từ phía sau vòng qua ra, đôi mắt đẹp thảng tắp rơi vào người Nạp Lan Yên, bỗng dung cười cười: “ thể phủ nhận, Liệt Diễm ngọa hổ tàng long, là Bản điện ếch ngồi đáy giếng rồi. Ngươi dám cung Bản điện ta lại đổ lần sao?”

      Nạp Lan Yên khiêu mi: “Hả?”

      “Ngươi thắng, Bản điện lập tức rời khỏi Liệt Diễm. Ngươi thua, theo Bản điện hồi Lan Vân, giúp ta đoạt quyền.”

      Lan Vân Thái tử mỗi chữ mỗi câu ra, bốn chữ cuối cùng, càng vô cùng kiên quyết.

      Hôm nay Lan Vân đại loạn, lại tới đây, chính là vì chuyện đoạt quyền.

      Vốn định cùng Liệt Diễm Chiến Vương trong truyền thuyết kết làm phu thê, nhưng hành đồng lần này thất bại, cũng càng có khả năng mang Vương gia quốc gia về hỗ trợ.

      Huống chi trải qua lần so đấu đổ thuật trước đó kia, Lan Vân Thái tử tin tưởng, người có thể ở song bạc bày mưu nghĩ kế, ở trong quyền lợi đấu đá chỉ có càng tốt hơn!

      có hứng thú.”

      Sau khi Nạp Lan Yên nghe xong, ném ra ba chữ, gọn gàng mà linh hoạt.
      Last edited: 15/10/16
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Tiến cung!
      100.1:

      Edit: kaylee
      .

      Lan Vân Thái Tử ngẩn ra, con ngươi lập tức phóng đại: “...... có hứng thú?”

      Nạp Lan Yên thản nhiên ngoéo khóe miệng cái, chậm rãi : “ nương, phải là ngươi quên tiền đặt cược lần trước đó chính là người thua phải cút khỏi Liệt Diễm?”

      Lan Vân Thái Tử hai mắt u ám: “ đêm ở nhà lao còn đủ để triệt tiêu sao?”

      “Cũng phải, đêm ở nhà lao chỉ vì chuyện là ngươi ra tay ở Liệt Diễm ta.” Độ cong ở khóe miệng của Nạp Lan Yên dần dần sắc bén, “Thắng thua trong sòng bạc, đều có quy củ của sòng bạc. Lan Vân Thái Tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi có thể rời bất cứ lúc nào, nếu muốn tìm người giúp ngươi đoạt quyền, mong rằng thỉnh cao minh (người tài giỏi) khác.”

      “Như vậy cáo từ.”

      Nạp Lan Yên dứt lời, nắm tay của Lãnh Thiếu Diệp xoay người rời .

      Nàng tưởng là nương này tìm nàng là muốn gì đó.

      Kết quả vẫn là quá tự mãn (*) làm cho người ta muốn đánh nàng như vậy.

      (*) quá tự mãn, nguyên văn 中二 được gọi là hai ngày đầu tiên của triệu chứng, dụ cho những hành động quá tự mãn.
      Từ hán việt là trung nhị mà lee thấy hay lắm nên để luôn là quá tự mãn nhé ^^

      Lan Vân đường đường đế quốc bậc cao, đến tột cùng là như thế nào giáo dục ra tên Điện hạ như vậy?

      “Đợi chút!” Lan Vân Thái Tử bước nhanh tiến lên phía trước, ngăn ở trước mặt Nạp Lan Yên, nhíu mày, “Các ngươi vậy nhất định là biết chuyện tại Lan Vân đại loạn, tạo phản là người lòng dạ vô cùng độc ác lại có dã tâm, chờ khi thành công nắm trong tay đế quốc, có lẽ nghênh đón chính là từng trận chiến tranh, Liệt Diễm đương nhiên cũng bị cuốn vào trong đó! Nếu ngươi cảm thấy tiền đặt cược đủ, Bản điện có thể dùng thứ khác đổ, chỉ cần ngươi trợ giúp ta đoạt quyền thành công, ta lập tức phong ngươi làm Vương!”

      Nạp Lan Yên nghe đến câu cuối cùng của nàng, nhịn được, đỡ trán: “ nương, ta vẫn là câu kia, ngươi thỉnh cao minh khác .”

      Rốt cuộc là nương này lấy đâu tự tin mà quá tự mãn như vậy?

      Nếu Lan Vân hoàng thất đứng sừng sững mấy ngàn năm bị người khác thay thế được mà , chỉ bằng Lan Vân Thái Tử trước mặt này làm thế nào lại có thể ngăn cơn sóng dữ?

      Nạp Lan Yên vô cùng nghi ngờ, phải nương này chủ động tìm giúp đỡ, mà là Lan Vân quốc hoàng thất để cho nàng trốn lưu lại huyết mạch.

      Ít nhất ở trong tư liệu nàng lấy được, Lan Vân đế quốc sớm loạn thành đoàn rồi.

      “Vì cái gì?” Lan Vân quốc Thái Tử bình tĩnh nhìn Nạp Lan Yên: “Hay là ngươi muốn cái gì khác?”

      “Nàng muốn, có Bổn vương mang tới cho nàng.” Lãnh Thiếu Diệp vẫn luôn trầm mặc lại lạnh lẽo nhíu mày, “Lan Vân Thái Tử, so với việc ở trong này lãng phí thời gian, bằng ra ngoài làm chuyện ngươi muốn làm khác.”

      ra ngoài còn bằng đứng ở nơi an toàn này.” Lan Vân Thái Tử nhàng nở nụ cười, “Cũng thế, các ngươi muốn giúp đỡ Bản điện, vậy cho Bản điện mượn tạm nơi này ở lại thời gian ngắn.”

      Tiên Thiên cao thủ vừa nghe lời này liền ngây ngẩn cả người: “Điện hạ......”

      Lan Vân Thái Tử xua tay, bộ dáng ý ta quyết.

      Nạp Lan Yên hơi hơi nheo mắt lại: “Cho nên ngươi tính rời à?”

      Lan Vân Thái Tử gật đầu: “Đúng!”

      “Tùy ý.” Nạp Lan Yên lạnh lung giương khóe miệng lên, “Như , nếu đối thủ của các ngươi bởi vì ngươi mà đánh vào Liệt Diễm, chúng ta cũng khách khí với Lan Vân đế quốc.”

      Nay Lan Vân đế quốc, hẳn là ít quốc gia đều chờ đợi kiếm chén canh đấy.

      Lan Vân Thái tử nghe như thế, nhất thời ngẩn ra: “Các ngươi muốn tấn công Lan Vân? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, cường đại của Lan Vân đế quốc căn bản là phải chỉ đế quốc hạng trung có thể tưởng tượng được, nếu phải người nọ nắm giữ mạch máu hoàng tộc ta, muốn đoạt quyền sống thêm mấy ngàn năm nữa cũng có khả năng.”

      “Người phạm ta, ta phạm người. Nếu người phạm ta, trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc)!”

      Nạp Lan Yên giương đuôi lông mày lên, lưu lại câu, cùng Lãnh Thiếu Diệp xoay người rời khỏi nhà lao, có lưu lại thêm nửa bước nào.

      Lan Vân Thái tử hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy sau khi nàng đến Liệt Diễm, từ lúc vừa mới bắt đầu dùng phương pháp sai lầm rồi.

      “Điện hạ, chúng ta làm sao bây giờ?”Tiên Thiên cao thủ thở dài, tình huống của Lan Vân rất ràng, lúc này tất cả người đuổi giết bọn họ ở khắp nơi, nhưng tình huống của Lan Vân còn bất ổn ngày, bọn họ liền ngày dám động thủ ở dưới mí mắt của hoàng thất nước khác.

      Cho nên chính như lời của Lan Vân Thái tử, nay đứng ở trong nhà lao này, ngược lại là an toàn.

      “Chờ.” Lan Vân Thái tử thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa lại, hít sâu hơi, xoay người ngồi trở lại góc, hai tay ôm chân, chon mặt ở đầu gối: “Ta phải đặc biệt vô dụng.”

      thanh hơi run, mang theo vài phần bất lực khíc nức nở.

      Tiên Thiên cao thủ nhàng thở dài, tiến lên vỗ vai nàng: “Điện hạ, ngài rất ưu tú, cần bức mình quá độc ác.”

      “Thực lực đủ, quyết đoán đủ, kết quả là bên người bằng hữu nguyện ý giúp ta đều có. Ta biết chính mình chuyện được ưu thích, nhưng ta ràng… ràng thực dụng tâm.”

      Lan Vân Thái tử ôm hai đầu gối, khóc đến bất lực giống như đứa .

      Tiên Thiên cao thủ biết quá khứ của nàng, cũng biết từ nàng phải chịu nhiều đau khổ, mấy năm nay Lan Vân đế quốc, chân chính khổ chỉ có người là nàng, nhưng cungxkhoong có biện pháp an ủi nàng.

      Trong lòng mấy người cao thủ khác cũng có chút khó chịu, chỉ có thể quay đầu lại, im lặng .

      khỏi nhà lao, Nạp Lan Yên nhíu mày lại: “Tam gia, ta vẫn luôn cảm thấy Lan Vân Thái tử này có chút quái dị.”

      Tự mãn, tự tôn, kiêu ngạo.

      Nhưng ở chỗ sâu trong hai mắt kia dường như còn cất giấu thứ gì khác, có chút sâu, có chút khổ.

      Lãnh Thiếu Diệp khẽ gật đầu: “Quả có chút quái dị, gia trở về phái người điềutra thêm tư liệu về nàng.”

      “Cho người đổi cho nàng căn phòng sạch hơn chút .” Nạp Lan Yên lắc lắc đầu, quên , chuyện của nương này tạm thời vẫn là nghĩ, hành trình đến phân ra là định rồi, hơn nữa hôm nay lại xuất chuyện của Tiểu Vũ, chỉ có thể nhanh chóng chạy tới phân gia của Tiểu Vũ trước, “Tam gia, có lẽ hai ngày này ta đến các phân gia chuyến, thân thể của Tiểu Vũ vô cùng khẩn cấp.”

      Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày: “Gia có biện pháp cùng nàng.”

      Lan Vân đại loạn, các quốc gia như hổ rình mồi, lúc này đúnglà thời khắc toàn quân đề phòng.

      “Ở lại trong nhà chờ ta trở lại là tốt rồi.” Nạp Lan Yên nhướn bên mi lên, “Chuyện thủ hộ quốc gia, liền giao cho chàng rồi.”

      Tam gia vuốt ve tóc của nàng, khẽ cười : “Giao cho gia là được. thôi, trở về thay quần áo khác, theo gia tiến cung.”

      “Đúng nha, buổi tối còn có cung yến.” Nạp Lan Yên vỗ ót của mình, nàng nghe Tam gia nồi lẩu liền suýt nữa quên mất việc tiến cung này.

      tham gia.” Lãnh Thiếu Diệp gọn gàng dứt khoát, “Buổi chiều gặp mặt bọn họ lần là được rồi. Lát nữa truyền tin cho Nhị Khuyết, để cho chuẩn bị tốt đồ ăn đến Vương phủ chờ chúng ta.”

      Nếu Bách Lý Phượng Vũ muốn tới, vậy nhiều thêm vài người Tam gia cũng để ý.

      Lãnh Thiếu Diệp hiểu Nạp Lan Yên, nếu nàng phải nhanh chút, thực có thể là sáng mai phải .

      cùng nhau ăn lẩu phải cùng nhau ăn lẩu.

      Hai người đều thuộc kiểu khi quyết thay đổi, nếu quyết định xong hành trình liền lập tức trở về Vương phủ.

      Lãnh Thiếu Diệp tự mình chọn bộ váy dài màu tím cho Hồ Ly nhà mình, đưa cho Lam Thanh để nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho Nạp Lan Yên.

      Lam Thanh nâng cao váy dài, tươi cười dịu dàng, xoay người vào ôn tuyền thất.


      Chương 100: Tiến cung!
      100.2:

      Editor: kaylee


      Sau lúc lâu.

      Lúc Lãnh Thiếu Diệp ngồi ở dưới tàng cây sắp uống cạn bình trà, cửa của ôn tuyền thất mới từ từ mở ra.

      bộ váy dài màu tím hoàn mỹ phác họa dáng người nóng bỏng làm cho người ta muốn nổ tung, tóc dài đến thắt lưng như thác nước lẳng lặng rủ xuống bên hông, đồ trang sức trang nhã làm cho ngũ quan (*) càng trở nên tuyệt mỹ mà tinh xảo, mặt mày tôn quý, mắt hồ khẽ nhếch, môi son khẽ giương càng lộ ra đẹp đẽ: “Trang phục tình lữ?”

      (*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, miệng, mũi và thân mình.

      Lãnh Thiếu Diệp tiến lên, vén sợi tóc rơi bên trán của nàng ra phía sau tai: “Gia đặc biệt phân phó người làm đấy.”

      đến cái này......” Nạp Lan Yên ghé sát vào bên tai , , “Tam gia, lần sau chàng nhớ cúi đầu nhìn phía dưới cái.”

      Lãnh Thiếu Diệp như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút cổ quái: “Này, Hồ Ly, nàng thực làm?”

      Nạp Lan Yên ghét bỏ liếc phía dưới cái, “Chàng có thể tự cắt bỏ ?”

      Ánh sáng trong mắt Lãnh Thiếu Diệp hơi hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên nhiều hơn vài phần nguy hiểm cùng sâu thẳm, chỉ nhàng xoa cái gáy của nàng, chậm rãi vuốt ve: “Hồ Ly, gia muốn nghĩ hoàng cung nữa.”

      Cảm giác tiêu tán lúc trưa, nay lại nhảy lên dựng cao.
      (lee: khụ, đoạn vừa rồi hơi khó hiểu đúng ? Lee giải thích chút cho m.n hiểu hơn nhé, chỗ chị Yên bảo Diệp nhìn phía dưới ý đại ý là Diệp thấy chị Yên nên chỗ nào đó dựng đứng lên ý, rồi Diệp hỏi chị Yên là muốn cắt bỏ ‘cái đó’…. Vậy nhé *ngượng ngùng* m.n tự hiểu nhé)

      Trả lời Lãnh Thiếu Diệp, là Nạp Lan Yên lôi kéo bước .

      Cung yến buổi tối tính tham gia, còn có thể ngay cả buổi chiều đều sao?

      Ngồi xe ngựa, chạy tới hoàng cung.

      Nạp Lan Yên dựa vào nhuyễn tháp (giường êm), lột quả nho đưa đến bên miệng : “Hoàng đế và Hoàng hậu có bộ dáng gì?”

      Tuy rằng nàng từng xem qua tài liệu, nhưng cũng chỉ là tư liệu mà thôi.

      Lãnh Thiếu Diệp nghĩ nghĩ, chỉ cho ra hai chữ: “ nghiệt.”

      nghiệt?

      Nạp Lan Yên nheo mắt hồ lại, có thể bị Tam gia nhà mình gọi là nghiệt, là bộ dáng gì đây?

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng cười, cánh tay thon dài có lực ôm nàng vào trong lòng: “Nàng thấy biết, tóm lại, đều xem như thân nhân sai.”

      “Vậy là được.”

      Nạp Lan Yên tựa ở trong ngực , nửa híp con ngươi ngáp cái.

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương của nàng, tiếng trầm thấp dịu dàng gợi cảm: “Ngủ lát .”

      có việc gì.” Nạp Lan Yên nhìn , đầu ngón tay xoa ít râu mọc hơi dài ở cằm của , khỏi cười ra tiếng, “Tam gia, chàng để râu cũng là hấp dẫn.”

      Bốn chữ vô cùng chính xác, khuôn mặt đẹp, tự do phóng khoáng.

      Lãnh Thiếu Diệp cầm tay nàng, con ngươi tối đen u ám trực tiếp dừng ở khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc của nàng, giọng trở nên có chút khàn khàn: “Hồ Ly, lại sờ loạn, có thể xảy ra chuyện đấy.”

      Nạp Lan Yên thu tay về, chỉ chỉ chum nho bàn : “Tam gia, ta muốn ăn nho.”

      Tam gia hôn cái ở môi nàng, mới bưng nho tới, cẩn thận lột vỏ, đưa đến bên miệng nàng.

      Trong xe ngựa thoải mái dễ chịu, mảnh an nhàn ấm áp.

      Sau lát, xe ngựa đến bên ngoài cửa cung, sau khi Lam Thanh đưa ra lệnh bài Chiến Vương phủ, liền trực tiếp đánh xe vào trong hoàng cung, thẳng đến bên ngoài tòa đại điện mới chậm rãi dừng lại.

      Đợi xe ngựa dừng hẳn, giọng ôn hòa của Lam Thanh truyền vào tai: “Vương gia, Vương phi, đến.”

      “Chiến Vương gia, Chiến Vương phi đến!”
      (lee: chỗ này nguyên văn là Lãnh Vương gia, Lãnh Vương phi nhưng lee thấy như thế hợp lắm vì cả nhà này đều họ Lãnh mà, nhỉ, thế nên lee thay thành Chiến Vương gia, Chiến Vương phi nhé!)

      tiếng tiếng thông báo lanh lảnh vang lên, mấy người trong đại điện đều cười cười, trong đó nam tử trẻ tuổi thân mặc Long bào màu vàng tuấn mỹ đến cực điểm nhàng gợi lên khóe miệng, giọng điệu hàm chứa trêu tức: “Ôi, rốt cuộc Lãnh lão Tam cũng cam lòng dẫn tức phụ về nhà rồi.”

      vị nữ tử áo trắng phiêu dật xuất trần ngồi ở bên cạnh nghe vậy, cười liếc mắt nhìn cái: “Đứng đắn chút, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên gặp mặt tức phụ của lão Tam.”

      Có hai vị nữ tử tuyệt mỹ khác đánh cờ, dáng vẻ giống nhau.

      vị khóe miệng ngậm cây tăm, hào phòng khí phách: “Như thế nào còn tiến vào? Nghe tiểu nha đầu kia ở phương diện luyện đan rất có thành tựu, để cho nàng đến theo ta luận bàn chút.”

      vị dịu dàng động lòng người, mặt mày nhu hòa: “Các ngươi đó, cũng đừng làm nàng sợ, tránh cho lão Tam nóng nảy với các ngươi.”

      “Haha, theo tin tức ta nghe được, tiểu nha đầu kia có thể bị dọa mới là kỳ quái đấy.” Hào phòng nữ tử vén ống tay áo lên, chậc chậc lắc đầu, “ đề cập tới những chuyện khác, chỉ bằng việc nàng có thể chế trụ lão Tam chắc chắn phải phàm nhân.”

      Đúng vậy.

      Những người khác đều gật đầu đồng ý, lão Tam có bao nhiêu biến thái nghiệt bọn họ đều ràng.

      Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp vào đại điện, khắp nơi lộ ra ấm áp đẹp đẽ quý giá, thấy chính là màn có chút kỳ dị nhưng lại đặc biệt hài hòa.

      Hai người còn chưa kịp tới hành lễ, phía sau truyền đến tiếng thản nhiên phiêu dật: “Đứng lại.”

      Nạp Lan Yên nhướn mày, quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt môi đỏ mọng khẽ giương lên, dựa vào khung cửa, giữa lông mày mang theo vài phần lười biếng nhìn nàng: “Đường này ta cản, điện này ta mở, nếu muốn từ nơi này qua….”

      Tiểu mỹ nhân nâng ngón tay tinh tế xinh đẹp lên chậm rãi vuốt ve.

      Ý nghĩa của việc này rất ràng.

      Nạp Lan Yên nhìn tiểu mỹ nhân chặn đường, lại nhìn bốn vị tuấn nam mỹ nữ ràng là xem kịch vui trong điện, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cái bình ngọc, mỉm cười : “ viên Lạc Thần đan, tạm thời bày tỏ kính ý.”

      Hai mắt của tiểu mỹ nhân áo lam hơi sáng lên, nhưng cũng đưa tay nhận, ngược lại cười như cười nhìn về phía nàng: “Tam nhi tức, ngươi có biết ta là ai ?”

      Nạp Lan Yên nhanh chóng lật tất cả tư liệu về hậu cung phi tử ở trong đầu lại lần, hỏi: “Nếu ta đoán sai, ngài chính là Tuyên mẫu phi ?”

      Tuyên quý phi, nổi tiếng lười biếng, sinh dưỡng hai nhi tử, chính là mẹ ruột của nhị hoàng tử xuất trần thanh nhã và cửu hoàng tử trầm mặc ít .

      “Đoán đúng có thưởng.” Tuyên quý phi cười tự nhiên ôm lấy cổ của Nạp Lan Yên, nhanh chóng ở mặt nàng hôn cái, cuối cùng còn thêm câu: “Tiểu nha đầu có làn da mềm.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp lập tức đen, đoạt lại Nạp Lan Yên về trong lồng ngực mình, hơi lạnh tỏa ra như bão tố: “Tuyên mẫu phi, tự trọng.”

      Tuyên quý phi che miệng cười khanh khách: “Ai nha, bình dấm chua này từ đâu tới, cả trời đều bị hun rồi.”

      Nạp Lan Yên sờ sờ cái má bị hôn, trán treo đầy hắc tuyến, trong tư liệu cũng Tuyên quý phi có loại… tính cách như vậy nha!

      Tiểu mỹ nhân như Tuyên quý phi đây, đến tột cùng là như thế nào dưỡng ra nhị hoàng tử trích tiên và cửu hoàng tử trầm mặc ít ?

      “Ngươi nhưng đừng dọa người chạy.” Nữ tử mặc bộ trang phục phác họa dáng người linh lung lên, giữa hai đầu lông mày xinh đẹp quả thực là khí mười phần, cổ tay vung lên từ trong tay Tuyên quý phi đoạt lấy bình ngọc, mở nắp ra đổ đan dược vào trong lòng bàn tay.

      Linh vận bức người, hương khí bốn phía.

      Mắt đẹp của nữ tử trở nên sáng ngời, sau lúc lâu mới chuyển mắt từ đan dược đến người Nạp Lan Yên, giơ ngón tay cái lên : “Tức phụ lão Tam, Bát phẩm Lạc Thầm đan ngươi cũng có thể luyện ra, quả thực lợi hại! Muốn hay cũng đoán xem ta là ai?”

      Nạp Lan Yên cười, chút do dự : “Cửu phẩm Luyện Đan Sư, Đức mẫu phi.”

      Đối với luyện đan để ý như thế, ngoài Cửu phẩm Luyện Đan Sư Đức quý phi ra, toàn bộ hậu cung còn ai khác nữa.

      Đức quý phi sinh dưỡng nhi tử chính là Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ, vị huynh đệ hay kiện cáo nào đó.

      “Đoán đúng, có thưởng!” Nữ tử nhướn mày cười đến có chút hào phòng, chính là nàng vừa dứt lời, Nạp Lan Yên bị Lãnh Thiếu Diệp gắt gao ôm vào trong lòng, nhíu mày kiếm trầm giọng : “Thân mật tiếp xúc cần.”

      “Cho là ta cũng thích hôn người khác như ai đó à?” Đức quý phi liếc mắt nhìn Tuyên quý phi bên lười biếng cười khẽ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bạch ngọc đỉnh lô lớn bằng bàn tay, đưa về phía Nạp Lan Yên, “Bạch ngọc đỉnh lô này vẫn tìm được chủ nhân thích hợp, hôm nay coi như đưa cho ngươi làm lễ gặp mặt .”
      Last edited: 15/10/16
      velvety_crystal_rosethuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Toàn gia nghiệt!

      Edit: kaylee


      Tuyên quý phi chậm rãi nheo mắt đẹp lại, nguy hiểm cười : “Nam nhân bà, ai thích hôn người đấy?”

      “Ngươi mới là nam nhân bà.” Đức quý phi hừ tiếng, phóng bạch ngọc đỉnh lô tới tay Nạp Lan Yên, thuận tiện nghiêng đầu liếc mắt Tuyên quý phi cái, “Lễ gặp mặt chỉ cho cái hôn, ngời ngươi ra cũng có ai nữa.”

      “Ai chỉ có cái hôn?”

      Tuyên quý phi thần bí dương môi cười, “Lễ gặp mặt của ta, đương nhiên thể bị đám tục nhân (người phàm tục) các ngươi nhìn thấy.”

      Bạch ngọc đỉnh lô vừa vào tay, cổ linh khí liền phả vào mặt, Nạp Lan Yên nhìn là vừa kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) vừa kỳ quái, đây đúng là đỉnh lô cấp bậc Thượng phẩm Linh Khí!

      “Đức mẫu phi, này......”

      Nạp Lan Yên còn chưa xong, bị Đức quý phi phất tay đánh gãy, cười : “Cho ngươi ngươi cứ nhận, ở nơi này của ta cũng là lãng phí, huống chi thân là nhi tức đầu tiên vào cửa của Lãnh gia ta, còn tuổi là Bát phẩm Luyện Đan Sư, cho ngươi cho ai?”

      Cho đến bây giờ, lão đại Lãnh Thiếu Lân còn có ý tưởng thú thê (cưới vợ), lão Nhị tuổi còn trẻ ngày qua ngày vô cùng nhạt nhẽo, lão Tứ, lão Ngũ lại tâm chơi đùa giảm, Lão Thất và lão Cửu còn , lão Lục lão Bát lại ở đế đô.

      Chín nhi tử, trước mắt thú thê chỉ có người là lão Tam.

      Nạp Lan Yên thu bạch ngọc đỉnh lô, ánh mắt trịnh trọng với Đức quý phi: “Đa tạ Đức mẫu phi.”

      “Tiểu Yên nhi, đến Tuyên mẫu phi thầm với người.” Tuyên quý phi kéo Nạp Lan Yên từ trong lòng Lãnh Thiếu Diệp ra, cười tủm tỉm đưa cho nàng cái hộp gỗ, tiến đến nàng bên tai , “Tiểu Yên nhi, trở về lại mở ra xem nha.”

      Nạp Lan Yên thu hộp gỗ, cũng trịnh trọng đa tạ.

      Nữ tử dịu dàng ngồi bên cạnh bàn cờ vây khỏi cười khẽ: “Ta hai vị muội muội, các ngươi là tính để cho thê tử của lão Tam vào à?”

      Lần này đợi Tuyên quý phi cái gì nữa, Lãnh Thiếu Diệp trầm mặt nắm tay của Hồ Ly nhà mình vào đại điện, đến chỗ ba người ngồi ở trong điện.

      Ngồi ở thủ tọa (ghế cao nhất) nam tử trẻ tuổi, bộ trường bào màu vàng thêu hoa văn hình rồng, hai đạo mày kiếm bay nghiêng mà vào, khí phách nghiêm nghị, đôi mắt phượng hẹp dài lãnh thúy (lạnh lung + thâm thúy), mũi thẳng, môi mỏng lên độ cong tự tiếu phi tiếu (cười mà phải cười), quả thực là tuấn mỹ vô cùng, tôn quý vô song.

      Ngồi bên cạnh vị nữ tử thanh nhã như liên (hoa sen), bộ áo trắng, phiêu dật như tiên, hai mắt sáng trong và ấm áp, giữa hai đầu lông mày lại mất ung dung quý khí của mẫu nghi thiên hạ.

      Nữ tử ngồi bên ở bên cạnh bàn cờ vây cũng mặt mày như họa, hai mắt cười yếu ớt lúc nào cũng mang theo dịu dàng và thanh uyển của nữ tử Giang Nam.

      Liệt Diễm Hoàng đế, Liệt Diễm Hoàng hậu, Uyển quý phi.

      Thân phận ba người cần suy đoán, dễ dàng miêu tả sinh động.

      Tuyên quý phi và Đức quý phi cũng lười biếng bước tới vị trí của mình ngồi xuống, năm người đều đặt ánh mắt ở người của Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên.

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng nắm tay của Nạp Lan Yên, giọng trầm thấp bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi, nhi thần mang Yên Nhi đến thỉnh an.”

      Nạp Lan Yên mỉm cười, khuynh thân thi lễ cái: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi.”

      “Yên Nhi ngươi trước ngồi xuống.” Đế vương đối với Nạp Lan Yên chỉ chỉ bên nhuyễn tháp (giường êm), giọng điệu ôn hòa, nhìn Lãnh Thiếu Diệp trong con ngươi lên ý cười bỡn cợt, “Lão Tam, trễ như thế ngươi mới mang Yên Nhi trở về, ngươi vi phụ nên như thế nào thu thập ngươi?”

      Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, chỉ : “Như thế này ta liền mang .”

      “Ngươi đó, biết tính tình của lão Tam còn trêu chọc .” Hoàng hậu áo trắng xuất trần cười khẽ nhìn Hoàng đế, đến bên người Nạp Lan Yên, kéo tay nàng, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của nàng lúc lâu, mới tràn ra tiếng thở dài trầm thấp thể nghe thấy, “Càng ngày càng giống bộ dáng của nương ngươi......”

      Uyển quý phi cũng tiến lên từng bước, vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, : “Tiểu Yên nhi, nếu lão Tam dám khi dễ con liền với chúng ta, cam đoan đánh .”

      Thái tử Lãnh Thiếu Lân và Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ là Hoàng hậu sở sinh, mà Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử bên ngoài là Uyển quý phi sở sinh.

      “Các ngươi ai đánh được tiểu tử này?” Môi mỏng của Hoàng đế bệ hạ giương lên nụ cười có chút tà mị, mắt phượng lãnh thúy dừng ở người Nạp Lan Yên, chậm rãi toát ra chút ý cười, “Tiểu Yên, về sau tiến cung bồi các mẫu phi của con nhiều chút , đám thằng nhãi con cũng có đứa nào nghe lời.”

      “Được.” Nhìn mấy vị trưởng bối bên người, Nạp Lan Yên nhàng nở nụ cười mềm mà tuyệt mỹ, nàng xem qua trong tài liệu Liệt Diễm đế vương cả đời quý năm vị nữ tử, khuynh quốc khuynh thành, mỗi người tư sắc, mà hậu cung lại hòa thuận, thân tình ấm áp.

      Đời trước si ngốc, đối với bọn họ cũng có trí nhớ, cho nên chỉ xem tư liệu, Nạp Lan Yên cũng quá tin tưởng.

      Dù sao mấy huynh đệ phía trước Tam gia cũng người nào dễ ở chung, ám sát mai phục linh tinh, đám đều khách khí.

      Nhưng sau khi chân chính nhìn thấy đế vương, Hoàng hậu và nhóm quý phi ở chung, nàng liền biết bọn họ xác thực như tư liệu , hòa thuận hạnh phúc.

      Chính là thân sinh mẫu thân kiếp này của Tam gia, lại từ sau khi sinh liền từ nay về sau biến mất ở trong hoàng cung, giống như ngoài mấy người trước mặt ra, lại còn người nào biết đến tột cùng nàng xảy ra chuyện gì, nơi nào.

      Hoàng hậu tặng Nạp Lan Yên gốc cây tuyết liên vạn năm cực kỳ trân quý, Uyển quý phi đưa là bộ vạn tượng kỳ phổ chuyên tu Tinh Thần Lực, Hoàng đế bệ hạ còn lại là vung tay lên, ghi ngọn núi mạch khoáng dưới danh nghĩa của Nạp Lan Yên: “Thân là Luyện Đan Sư, tự thân tài nguyên thể thiếu, vi phụ có thể ủng hộ nhiều lắm, ngọn núi mạch khoáng Tử Tinh chưa từng khai thác liền giao cho con.”

      Quá quý giá rồi.

      Mỗi lễ gặp mặt bọn họ cho quá mức quý giá.

      Nhất là ngọn núi mạch khoáng gần Mộ Tư sơn mạch kia, hai từ vô giá cũng đủ để hình dung trân quý của nó.

      “Phụ hoàng, thứ này rất quý giá.” Nạp Lan Yên biết tầm quan trọng của mạch khoáng đối với đế quốc, y theo ý của phụ hoàng đó là ngọn núi mạch khoáng này toàn quyền giao cho nàng xử lý, cái này đối với nàng mà , có chút quá mức quý giá.

      “Ha ha ha, tiểu nha đầu cứ việc cầm là được, ngọn núi mạch khoáng mà thôi, vị phụ còn cho được.” Hoàng đế bế hạ bị biểu tình của Nạp Lan Yên chọc cười, trong tiếng trầm thấp là nồng đậm tự tin và tôn quý, “Tiểu Yên, luyện đan cũng đừng giảm bớt tu luyện, Liệt Diễm quá , các con hẳn là ra ngoài nhiều chút.”

      Mặc dù có chút muốn, lại càng nỡ vây các hài tử của phương đế quốc nho này.

      Hài tử của đều là phi ưng sinh ra bay lượn chín tầng trời.

      Hoàng đế bệ hạ hít sâu hơi, từ long ỷ đứng dậy, chậm rãi đến bên cửa sổ, mắt phượng tối đen nhìn bầu trời xanh thẳm “Lão tam, vì sao con hỏi ta về tình huống của mẫu phi con?”

      Nạp Lan Yên tự chủ được nắm chặt tay của Tam gia.

      Lãnh Thiếu Diệp trấn an cười cười với nàng, nhìn về phía bóng dáng cao to đứng ở bên cửa sổ: “Bời vì, ta tra ra được.”

      Đời trước trước khi 10 tuổi, mỗi ngày đều hỏi mọi người lần, mẫu phi của ta đâu? Vì cái gì chỉ có ta có mẫu phi?

      Mỗi lần hỏi, chỉ có được câu hề có sức thuyết phục: “Nàng trở về.”

      Khi nào trở về? Nàng nơi nào? Vì cái gì bỏ lại mặc kệ?

      Từng vấn đề đặt ở người Lãnh Thiếu Diệp nho , thẳng đến theo dần dần lớn lên, ở trong hoàng cung dần dần hiểu được ở giữa đám huynh đệ bảo hộ chính mình, ngụy trang chính mình, bất động thanh sắc tìm kiếm tin tức về mẫu phi.

      Các người cho gia, gia chính mình thăm dò.

      14 tuổi tòng quân, 16 tuổi năm ấy, tìm khắp Giang Nam, cuối cùng tìm được vị đại nha hoàn từng chiếu cố bên người mẫu phi, từ trong miệng nàng chiếm được tin tức xác thực về mẫu phi.

      Nàng là bị người mang .

      Bị ai mang , đại nha hoàn cũng biết.

      Nhưng nàng phải tự nguyện , là ở ngày sinh ra kia, bị người cưỡng chế tính mang .

      Sau nữa, lần lượt tìm những người ở bên cạnh mẫu thân năm đó, trời phụ người có lòng, rốt cuộc ở trong miệng lão giả, chiếm được thân thế bối cảnh của mẫu thân.

      Hàn Thiên Tông.

      Nếu bảy đại đế quốc bậc cao cùng vô số thế lực hạng trung rắc rối phức tạp thống trị tất cả đất Thục mà , như vậy Thánh Thành ba Tông môn còn lại là trời đất đứng đầu trong giới tu sĩ ở đại lục!

      Mà mẫu thân của lại là nữ nhi thân sinh (con ruột) của Tông chủ Hàn Thiên Tông, năm đó bởi vì muốn thực hôn ước mà chạy trốn khỏi nhà, do đó ở nửa đường gặp Liệt Diễm đế vương còn trẻ hết sức lông bông.

      Tiệc vui chóng tàn, ngay tại ngày sinh ra, tất cả tốt đẹp đều biến mất thấy, nếu phải mẫu thân lấy cái chết bức bách, có khả năng khi đó cũng chết yểu trong tay của người Hàn Thiên Tông.

      còn từ trong miệng lão giả biết được, mẫu thân của cùng vị hôn thê của mẫu thân là bạn thân tốt nhất, cho nên mới có đoạn ước định chỉ phúc vi hôn như vậy.

      Cho nên mặc dù biết vị hôn thê Nạp Lan Yên là si ngốc nữ tử, nhưng cũng nguyện ý cưới nàng làm thê tử, đúng là bởi vì mẫu thân liều chết cũng muốn bảo hộ chu toàn kia vì định ra hôn ước.

      Chính là nghĩ tới là, ngay tại hôm đại hôn đó, chết mà hiểu lý do.

      Sau khi Lãnh Thiếu Diệp xuyên qua, liền từ trong trí nhớ tiền thân biết được những tin tức này.

      Vốn cho rằng độc hạ người cùng mấy tên huynh đệ thoát khỏi liên quan, nhưng sau đó đám người Lãnh Thiếu Lân được loại bỏ từng người, mấy vị quýphi từ liền đối xử với đời trước như thân sinh nhi tử càng có khả năng.

      phải do Lãnh Thiếu Diệp nghi ngờ đến người của Hàn Thiên Tông.

      “Thiếu Diệp, bao lâu nữa đâu.” Dưới ống tay áo hai tay của Liệt Diễm đế chậm rãi nắm chặt thành đấm, môi mỏng giương lên độ cong tàn khốc lạnh lùng, “Hai mươi mốt năm, đủ lâu.”

      Giữa hai đầu lông mày của Hoàng hậu và ba vị quý phi cũng lên lạnh lùng sắc bén, năm đó hai đại thế lực trước sau bức bách, cảm giác đau đớn chỉ hận chính mình bất lực này cho tới bây giờ đều thể quên!

      Hai mươi mốt năm, nhẫn phát, có nghĩa là bọn họ cứ như vậy buông tha!

      Hàn Thiên Tông, hai mươi mốt năm, là lúc bọn đem người nhà của bọn họ, trả lại!

      ……….

      Lúc Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên rời hoàng cung, là mặt trời chiều ngả về tây, gần hoàng hôn.

      Ngồi ở bên trong xe ngựa, Nạp Lan Yên nghe Lãnh Thiếu Diệp chậm rãi lần đoạn trí nhớ kia, ngón tay vuốt ve bỗng bóp nát chén trà trong tay, mắt hồ lãnh mị, đáy mắt sắc bén lạnh như băng: “ kẻ thù đoạt mẫu, kẻ thù bức tử cha nương đoạt đệ, tốt cho Hàn Thiên Tông, tốt cho Thánh Thành!”

      “Hai tháng.”

      Lãnh Thiếu Diệp chuyển mắt nhìn nàng, mâu quang thâm trầm lãnh liệt: “Hồ Ly, hai tháng thời gian xử lý tốt tất cả chuyện của Liệt Diễm.”

      Nạp Lan Yên lấy khăn tay chà lau sạch nước trà dính tay, móng tay đỏ tươi nổi lên tia u quang, bên môi vẽ ra độ cong lãnh ngạo lạnh lẽo: “ thành vấn đề!”
      Last edited: 28/10/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :