1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      nhanh ra chương mới nhaz bạn :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Người sắt đá cũng có nhu tình
      Edit: Sulli


      Lúc xù lông, Thương Bích Lạc che giấu dấu vết cẩn thận để lộ ra, quyết định cầm lấy laptop.

      Vừa thấy có chính , Hạ Hoàng Tuyền cũng thể đánh được nữa, hừ tiếng tiến đến bên người thanh niên, ngồi kề vai với để có thể thấy hình ảnh trong màn hình. Bởi vì ngồi tựa vào chăn, buộc đuôi ngựa có hơi vướng víu, chậc cái, nhanh chóng kéo dây buộc tóc xuống, tóc dài đen nhánh bỗng buông xuống, tư thế sóng vai mà ngồi khiến phần tóc rơi đầu vai Thương Bích Lạc, sợi tóc tản ra hương thơm nhàn nhạt khiến ngón tay đánh bàn phím của mất tự nhiên dừng lại chút, sau đó như có việc gì, tiếp tục hạ xuống.

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nhàm chán liền lấy nơ thắt tay, thỉnh thoảng nhìn màn hình cái, chờ lát, tò mò hỏi: "Cần lâu sao?"

      " cần."

      "Nhưng mà, camera của thành phố phải có rất nhiều ư? Tìm hết hẳn rất tốn thời gian."

      "Trước tiên có thể cố định thời gian và địa điểm." Thương Bích Lạc giải thích với nhẫn nại chưa từng có, "Ví dụ như Ngôn Tất Hành lúc 4 giờ đến 4h40 chiều ra ngoài, bắt đầu từ tòa nhà này, trong 40 phút những khu vực tới cũng chỉ có hạn, dựa vào điểm này, có thể xác định phạm vi, rồi sau đó làm so sánh xương sọ."

      "So sánh xương sọ?" Hiển nhiên, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy từ ngữ này lạ,

      Thanh niên lại đánh bàn phím, mặt bỗng xuất bức ảnh chụp của Ngôn Tất Hành, rồi sau đó tấm lưới do vô số tia ánh sáng tạo thành từ mặt lướt xuống, bức tranh xương sọ 3D nhanh chóng ở bên phải: "Xương sọ của mỗi người đều có hình dạng bất đồng, tiếp theo tiến hành sàng lọc trong phạm vi và địa điểm dự tính, vậy là có thể tự động tập trung được hành tung trước đó của ta."

      Giống như lời của , hình ảnh chuyển thành bản đồ thành phố W, lấy tòa nhà này là điểm khởi đầu, sau đó loạt điểm đỏ chậm rãi xuất , chúng nó kéo dài liên miên, tạo thành lộ tuyến trước đó của Ngôn Tất Hành, cho đến chỗ nào đó, điểm đỏ ngừng lại.

      "Chính là nơi này sao?"

      Hạ Hoàng Tuyền vội vàng tiến gần vào: "Chao ôi, có gì sao?" Lập tức bất mãn nhíu mày, " trốn gì chứ?" Cúi đầu ngửi ngửi cánh tay, "Tôi có tắm được chứ? Thơm hơn nhiều!" hôi chút nào hết, tên khốn này dám ghét bỏ , đáng chết!

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc gì, nghiêng đầu nhìn về bên cạnh, gương mặt trắng mịn như đồ sứ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cực kỳ giống quả táo hồng nhạt vào mùa thu vàng, tản ra hương thơm nhè , bất giác dụ dỗ người ngang qua tiến lên cắn miếng, đáng tiếc, phù thủy tẩm thuốc độc vào đó, quả táo có độc, lần cẩn thận gặp bi kịch.

      " ngẩn người gì chứ?"

      " có gì." Thanh niên quay đầu, ánh mắt rời về phía máy tính, " ta dừng ở vị trí này, tại tôi điều tra video ở gần đó."

      "Quả nhiên là Ngôn tiểu ca. . ." Hạ Hoàng Tuyền tập trung tinh thần nhìn hình ảnh, thanh niên tay nhấc vật tư, tay kia nhét vào trong túi áo, chậm rì rì bộ đường, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra vẻ lười nhác, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, cần dùng tay, mỗi khi vài bước, điếu thuốc liền rung rung, ít tàn thuốc theo đó mà rơi xuống, bay xa theo gió thu.

      Ở ven đường, ngừng có người chào hỏi với , thường gật đầu với đối phương, ngẫu nhiên vươn tay ra khỏi túi áo, lười biếng vẫy vẫy, dáng vẻ như chó Sa Bì này của khiến Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy ngứa tay, nhưng những người này dường như quen lâu lắm rồi, hoàn toàn có phản ứng như .

      đến góc rẽ nào đó, việc ngoài ý muốn xảy ra, tuy rằng chỉ thấy hình ảnh nghe thấy thanh, nhưng có thể nhìn được ràng, có người nào đó gọi .

      Thanh niên quay đầu ngay, nhưng Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén nhận ra, người của hơi run, tàn thuốc cũng rơi xuống mà đều đặn như trước, ngay cả đóm lửa cũng rơi xuống, trong nháy mắt liền đốt ra lỗ thủng ở áo gió xám bạc của .

      Ngôn Tất Hành vội vàng lấy tay vỗ, nhíu mày lại như mắng vài câu gì đó, sau đó mới xoay người lại, lúc này kìm nén được cảm xúc của mình, vọt tới cười tít mắt tiếp đón.

      Nhạc kịch đến đây!

      Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt, chớp nhìn chằm chằm màn hình, rồi sau đó kinh hãi —— em ! là em !

      có mái tóc dài rẽ ngôi đến trước mặt Ngôn Tất Hành, rồi sau đó hai người bắt đầu trao đổi năm sáu phút, cuối cùng, Ngôn Tất Hành trực tiếp đặt đồ trong tay vào tay , còn gì đó.

      xoay người rời , mà Ngôn Tất Hành lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng của , đứng im nhúc nhích khoảng 10 phút, ngửa mặt lên trời thở dài, quay lại hướng mà lúc trước tới.

      "Mẹ kiếp. . ." Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên, " ngờ có thể cưa , thể tin được." Rồi sau đó bỗng thấy đúng, "Vậy sao lúc trở về lại là bộ mặt kia, rất kỳ quái. . ."

      "Muốn biết?"

      Ngoài dự kiến của thanh niên, suy xét lát, cuối cùng lắc đầu: "Vẫn là quên ."

      " hiếu kỳ?"

      " thừa, đương nhiên tò mò!" Hạ Hoàng Tuyền nghiến răng, tò mò đến mức gãi tim gãi phổi được chứ! Nhưng lúc ban đầu chỉ lo lắng ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, ví dụ như chụp bao tải đánh đấm gì đó, tại có vẻ là khúc mắc tình cảm, "Loại chuyện này , tức là muốn người khác biết, lại tìm tòi có vẻ tốt lắm." Người nào cũng có riêng tư và bí mật muốn ai biết, có, Ngôn tiểu ca hiển nhiên cũng có thể có.

      "Vậy , tin tức này hẳn là thấy hứng thú."

      "Hả?" Hạ Hoàng Tuyền ngước mắt nhìn lại, mặt bỗng lên vẻ kinh ngạc, "Ba ngày sau quân đội phái người tra xét trường phía nam?"

      ý nghĩa nào đó mà , vận may của thành phố W tồi, trước khi ném bom zombie cũng chưa thể qua cầu, cho nên cây cầu cuối cùng còn tồn tại. Cân nhắc đến việc về sau còn có người đến phương nam ở, tên lửa lần này sử dụng đều có phóng xạ, cũng có hại gì với cơ thể người, nhưng nghĩ đến vẫn còn nhân tố nguy hiểm, cấp định ra ba ngày cách ly —— khi đó mới tương đối an toàn.

      Nhưng mà, những người khác có lẽ biết, Hạ Hoàng Tuyền sao lại biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm chứ?

      Zombie tiến hòa!

      Người được phái ra có khả năng chết.

      【Tham gia tra xét trường vào ba ngày sau. 】

      Nghe tin tức này, Hạ Hoàng Tuyền biết nên kinh ngạc hay nên thả lỏng hơi, nhưng, nếu ở đây, Thương Bích Lạc nên làm sao bây giờ?

      【Vật phẩm tùy thân phải mang theo. 】

      ". . . . . ." Sao phải dẫn đến nơi nguy hiểm như vậy chứ?! Đây phải là tìm đường chết sao?!

      Như vậy, đây là nguyên nhân khiến tử khí người nồng đậm như vậy ư?! Quả thực là. . . . . .

      Nhưng là, Hạ Hoàng Tuyền đồng thời biết , cái gọi là "Hệ thống" cũng muốn gây ra tai nạn chết người, nếu muốn, bọn họ tuyệt đối sống được đến bây giờ, vậy , mục đích rốt cuộc là gì?

      được, hoàn toàn nghĩ • • ra!

      Hạ Hoàng Tuyền bưng mặt, vẻ rối rắm hề ngoài ý muốn khiến thanh niên chú ý, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

      ". . ." Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, "Tôi bỗng cảm thấy thế giới này phức tạp."

      Trái tim boss Thương bỗng rung động, theo bản năng vươn tay đặt lên đầu , xoa xoa: " phải thế giới phức tạp, mà là đầu óc đơn giản."

      ". . . . . ." Muốn chết! vươn nắm tay đấm vào bụng cái.

      Thanh niên ngay lập tức ôm bụng ho : " phải đổi vị trí sao?"

      ". . . Quên rồi."

      ". . . . . ."

      "Dong, dong dài! Lần sau tôi nhớ!" xong, đứng lên, trực tiếp từ bên này nhảy về giường mình, ngả đầu liền ngủ.

      Người em nào đó lại biến thành con tôm ngẩng đầu nhìn đèn, lại lần nữa từ sâu trong nội tâm phỉ nhổ ánh mắt mình, nhưng có thể có cách nào chứ? Ánh mắt của đảo qua drap giường trắng nõn còn có độ ấm bên cạnh, nơi đó có chiếc nơ màu xanh biển, là do bất cẩn lưu lại.

      Sáng sớm hôm sau.

      Hôm nay tinh thần của Ngôn Tất Hành so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, vì bù lại luống cuống ngày hôm qua, hôm nay bữa sáng vẫn là làm, trình độ so với bình thường kém chút nào, lúc ăn vẫn là khí cười đùa sinh động như trước, dường như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, Thương Bích Lạc có nhiều hứng thú với chuyện này, hai người còn lại vô cùng phối hợp, tóm lại, khí của bữa ăn này vô cùng hài hòa.

      Cơm nước xong, vua sư tử trong truyền thuyết trước sau như ra ngoài "sủng hạnh" hậu cung, nhưng ngoài dự kiến của là, hôm nay Thương Bích Lạc cầu theo. Tuy rằng lo lắng đến vấn đề an toàn của , Hạ Hoàng Tuyền suy xét có nên cho cùng hay , hoặc là dứt khoát đăng bài xin phép, dù sao việc phía nam ba ngày sau mới là nguyên nhân chỉ là suy đoán của , đại biểu cho cái gì, cho nên trước khi nguy hiểm chân chính xảy ra, phải luôn ở bên cạnh .

      Nhưng boss chủ động muốn , lại khiến cho người ta thấy hơi kỳ quái.

      Hạ Hoàng Tuyền híp mắt: " mưu gì?"

      (chỗ này hình như thiếu mất câu)

      "Điều này cũng đúng, " được nịnh hót vô cùng vui vẻ gật đầu, "Nhưng tốt lành sao lại đột nhiên muốn ?"

      Thương Bích Lạc nhếch miệng, cười vô cùng chân thành dịu dàng: "Bởi vì tôi muốn ở cạnh , lý do này được chứ?"

      ". . . Mẹ kiếp!" Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa tay, "Lại làm tôi nổi da gà, có tin tôi đánh chết hay ?"

      Thanh niên buông tay.

      quay đầu, nhíu mày, lại tới rồi, cảm giác biết là hay giả này quỷ dị —— người này, rốt cuộc muốn gì?

      Nhưng nghĩ đến trong thời gian này "thú nuôi" luôn bị để ở nhà đơn mình, Hạ Hoàng Tuyền bỗng mềm lòng, cúi ngươi ôm cả lẫn xe lăn xuống lầu, sau khi đặt xuống hành lang liền giúp đẩy ra ngoài.

      "Hạ tiểu thư, chào buổi sáng."

      "Ừm, chào buổi sáng!"

      thể , tại độ nổi tiếng của Hạ Hoàng Tuyền ở thành phố W rất cao, thế nên vệ binh trực ở khu vực này đều biết , bọn họ xem như thân quen, lúc gặp ngoài đường thường chào hỏi , cũng thường xuyên chuyện với nhau hai câu, nhưng người ở bên ngoài nếu quen biết , mỗi khi nhìn thấy đều nhượng bộ lui binh, sợ bị như vậy lại như vậy —— nếu có thể, muốn nổi tiếng vì việc đánh người này.

      Vững vàng đẩy xe lăn, Hạ Hoàng Tuyền mạch quan sát cảnh tượng ve đường.

      Quả nhiên, tử khí người mọi người đều đậm hơn, xem ra sau khi zombie tiến hóa trung cấp, đích xác có ảnh hưởng đến thành phố W, nhíu mày, vất vả khiến mọi người ổn định, lại phải trải qua lần thử thách sống chết ư?

      quá mức tàn nhẫn.

      Hạ Hoàng Tuyền quan sát người khác, biết người khác cũng quan sát , nếu phải công cụ truyền tin như di động thể dùng, gần như tất cả mọi người đều muốn gửi tin nhắn —— Nguy rồi, nữ bạo long thiết giáp biết cường đoạt soái ca từ nơi nào, diễu phố thị chúng!

      Đương nhiên, cũng ít người có ý kiến khác.

      Ví dụ như —— cái gì gọi là con người sắt đá cũng có nhu tình, cái này gọi là! Cho dù là đại tinh tinh lưng sắt, cũng có mặt nhu tình vạn trượng.
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Edit: Sulli
      Chương 50: Sắc sói và cừu non


      Hạ Hoàng Tuyền rất nhanh liền nhận thấy ánh mắt của mọi người bình thường, người có cảm giác nhạy bén như nhận thấy bọn họ có ác ý gì, nhưng ánh mắt khiến sởn tóc gáy này là sao chứ?

      Mới đầu thử nhìn lại, quả nhiên, gần như ai dám đối diện với nữa, nhưng khi vừa ngoảnh , đối phương lập tức nhìn lại. Sau vài lần, bất đắc dĩ từ bỏ, cũng thể vì việc này mà đánh người được. phải là cường hào ác bá!

      Cảm thấy vô cùng khó hiểu, cúi xuống giọng hỏi Thương Bích Lạc: “ có cảm thấy ánh mắt của những người đó rất kỳ quái hay ?”

      Thanh niên nhìn quanh bốn phía, hơi ngẩng đầu lên, ở bên tai thấp giọng : “Có ư?”

      Hơi thở của khiến lỗ tai Hạ Hoàng Tuyền hơi ngứa, được tự nhiên khẽ lắc đầu, sau đó quả quyết : “. . . Tuyệt đối có!” Nhất là lúc chuyện với boss Thương, cảm thấy càng đáng sợ hơn!

      Nhưng vào lúc này, trong đám người xem biết là ai nhạy bén nhận ra Thương Bích Lạc: “Đó là Bối, Bối đấy!”

      Bối, ở thành phố W là cái tên trong truyền thuyết.

      Trước khi “Vua sư tử” quật khởi, người hợp thành tổ hợp thần bí, nó vừa gọi là Akatsuki cũng gọi là Vizards [1] mà là “Lang Bối song sát”, sói hai bối, đúng vậy, tổ hợp này do hai người tạo thành!

      [1] Tên của 2 tổ chức trong Naruto và Bleach.

      Nhưng là, khác với tiểu thư “Sói” mà mọi người đều biết, “Bối” (giới tính ) núp ở chỗ sâu tăm tối, nghe người vô cùng đen tối đáng khinh, cho nên suốt thời gian dài lộ mặt —— thực tế, người bị đánh hiếm thấy được Thương Bích Lạc cũng là chuyện bình thường, bởi vì lần nào Hạ Hoàng Tuyền cũng dẫn đến gần đó, thu xếp ổn thỏa mới đánh người, đánh xong lại cõng .

      Từng có vô số người nhìn đến bóng lưng của bọn họ, biết thân thể của bạn “Bối” quá yếu hoặc là chân được, chỉ có thể hoạt động lưng “Sói”, vì thế coi đây là hình mẫu mà sáng tạo biệt danh kỳ lạ kia, nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà!

      Mỹ thanh niên như ánh trăng này là ai?

      Mỹ thanh niên ánh trăng cười vô cùng dịu dàng này là ai?

      Mỹ thanh niên ánh trăng cười vô cùng dịu dàng nhìn có vẻ vô cùng thiện lương này là ai?

      —— là tiên sinh “Bối” trong truyền thuyết ư? Nhìn thế nào cũng thấy giống con cừu non trắng noãn ngoan ngoãn được chứ?!

      Là bí mật, là mưu, hay là tia sáng giấu trong hắc ám sâu thẳm?!

      Từng dòng tiêu đề “Tri thể” [2] bỗng xuất trong đầu mọi người, nhưng thể , đa số đều là nhan khống, cùng là hai tên khốn, tên đẹp trai hơn được chiếm ưu thế, Thương Bích Lạc khoác bộ da của tiểu bạch hoa, nụ cười như thánh phụ đúng là dễ làm người ta ghi hận, nhất là khi đứng bên cạnh “Nơi tập trung thù hận di động” là Hạ Hoàng Tuyền —— “Thanh niên lương thiện bị buộc làm kỹ, tại sao phải bán mình cho loại sắc sói kia?!”

      [1] Tri thể: cách đặt tiêu đề mà từ ngữ có vẻ khoa trương, cảm xúc ai oán.

      Trong mắt nữ giới tràn đầy thương tiếc.

      Nam giới. . . Có lẽ bọn họ nên khinh bỉ , nhưng sau khi tự thể nghiệm bạo lực của nào đó, trong lòng bọn chỉ còn lại thương hại vô bờ và số người vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên, cũng có vài người em cảm thấy khủng hoảng —— ai nha má ơi! đây còn đẹp trai hơn tên kia, bị cưỡng ép chứ?! Sau đó bị đánh gãy chân giữ ở bên người. . . Ngược luyến tình thâm. . . Bắt nhốt. . . Cosplay, khụ, điểm này còn chắc!

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền biết suy nghĩ của những người này, nhất định khách khí phỉ nhổ bọn họ, nhưng đáng tiếc, bọn họ biết.

      Mà Thương Bích Lạc, cười tủm tỉm tỏ vẻ thích nghe ngóng —— cùng thể chia cắt, dưới chứng kiến của tất cả mọi người.

      Đến khi hai người tới sân PK, tin tức mới nhất được đăng lên diễn đàn: Số đặc biệt! Số đặc biệt! Tiểu thư sói và cừu non bị nuôi nhốt —— sói cừu điên cuồng —— có ảnh có chân tướng! qua thể bỏ lỡ!

      Đương nhiên, người ở đây tại còn chưa có cơ hội lên mạng, vì thế nơi này lại bùng nổ hồi thảo luận khác gì mấy như lúc dọc đường. Mọi người quen với việc lưu lại vị trí tốt nhất cho Hạ Hoàng Tuyền vào lúc này, trực tiếp đặt Thương Bích Lạc ở bên ngoài sân, giọng “Tự chăm sóc cho mình”, đến giữa sân, bẻ cổ vung tay: “Hôm nay hơi vội, ai muốn khiêu chiến?”

      Cũng có người khách khí với , hơn hai mươi người cùng đứng dậy, có người có đoàn thể, Hạ Hoàng Tuyền gật đầu: “Các cùng lên .” Trước khi làm tình huống, muốn rời khỏi Thương Bích Lạc quá lâu, cho nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết. Hơn nữa. . . Ánh mắt những người đó nhìn rất kỳ quái, sắp kìm nén được rồi.

      Giọng lớn, lại đủ để những người vụng trộm nhìn nghe , bốn phía im lặng lát, sau đó bỗng phát ra tiếng xôn xao.

      Người qua đường Giáp sợ hãi: “Hôm nay sư tử cái uống lộn thuốc sao? Sao bỗng hung mãnh như thế?”

      Người qua đường Ất yên lặng nhìn về phương xa: “Mùa xuân đến rồi. . .”

      Người qua đường Bính hiểu: “ tại là mùa thu mà.”

      Người qua đường Ất vô cùng khinh bỉ: “Ngốc! Ý tôi là mùa xuân của sư tử cái đến, các chưa từng nghe qua sao? Động vật ở kỳ động dục vì hấp dẫn khác phái, đều có hành động để thể bản thân, ví dụ như so lông chim của ai đẹp hơn, so ai khiêu vũ giỏi hơn, ai đánh nhau giỏi hơn. . .”

      Người qua đường Giáp và Bính cùng lúc gật đầu: “ ra là thế, người em đúng là có kiến thức sâu rộng!”

      Người qua đường Ất chắp tay khiêm nhường: “ dám dám.”

      Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt tay, cuối cùng thể nhịn được rút đao chỉ về phía ba tên khốn coi ai ra gì mà to giọng thảo luận kia: “Ba , lại cho tôi!” Dù sao đánh xong hai mươi người rồi, thêm ba người nữa cũng ngại.

      “. . . . . .” X3

      được sao?”

      “Cần quyền tự do ngôn luận. . .”

      “Vây xem có lý, thảo luận vô tội.”

      “. . . . . .” đầu Hạ Hoàng Tuyền nổi lên đống gân xanh, hít hơi sâu, lên tiếng: “Tôi lần cuối cùng, · lại · cho · tôi!” nhất định chăm · sóc · bọn · họ · · tốt.

      Lời còn chưa dứt, những người đứng xem còn lại bỗng nhấc ba người lên, “Rầm” tiếng ném vào giữa sân.

      “. . . Các người. . .”

      Ba người định phẫn nộ trách móc, chỉ thấy người xem khác đều buông tay: “Vây xem có lý, mất mặt vô tội.”

      “. . . . . .” X3

      “Nếu vậy. . .” Hạ Hoàng Tuyền tay cắm trường đao vào trong vỏ, ngoại trừ vài lần đầu quá thuần thục, bây giờ khi PK cùng người trong thành thị, ít phải rút đao ra, dù sao đao kiếm có mắt. mấp máy môi, trong con mắt phải tối đen và mắt trái màu hổ phách mà người khác nhìn thấy, lên chiến ý sắc bén, “Bắt đầu !”

      Vừa dứt lời, tay phải của nắm lấy đao, chạy vào trong đám người, lựa chọn chủ động tiến công.

      Thừa dịp những người khác chưa phản ứng kịp, dùng khuỷu tay huých vào người đàn ông cách mình gần nhất khiến xoay người ôm bụng, sau đó nắm chắc lực độ lấy vỏ đao bổ vào cổ , khiến mất sức chiến đấu —— động tác này thường thấy khi xem TV và đọc sách, mới đầu còn cho là rất dễ, nhưng sau khi chân chính tự thể nghiệm mới phát độ khó tương đối cao, gáy là vị trí yếu ớt, nếu lực độ quá lớn gây nguy hiểm cho tính mạng, nếu lực độ quá có hiệu quả, thành công lúc này dựa việc luyện tập rất nhiều lần.

      cước đạp lên người người đàn ông vừa ngã xuống, Hạ Hoàng Tuyền bật người, hai tay cầm đao bổ xuống, lúc này mục tiêu của là hai tráng hán bên cạnh, hai tiếng động vang lên, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, động tác của vẫn ngừng, dựa vào quán tính khi lao tới xoay tròn cái, trường đao ở trong tay vung ra đường cong xinh đẹp, khiến ba người đàn ông còn lại ở bên cạnh bị đẩy ra khỏi sàn đấu —— theo quy tắc, bị đẩy ra khỏi ngoài biên mất tư cách tiếp tục.

      Động tác này nhìn như phức tạp, kỳ thực chỉ xảy ra trong chốc lát, cũng thẳng đến lúc này, những người còn lại mới có phản ứng, đồng thời lấy ra vũ khí của mình, nghênh chiến lùi mà tiến tới.

      Thương Bích Lạc lẳng lặng nhìn chăm chú vào động tác của trong sân, biểu cảm vô cùng thoải mái, lần đầu tiên khi ra đánh người cùng , liền thấy lần đánh bại mấy chục người đàn ông, trường hợp tại vốn phải vấn đề gì lớn, chỉ là, có hơi chướng mắt —— ánh mắt của mọi người đều tập trung người , dường như là vật sáng duy nhất trong ban đêm tăm tối, tuy rằng biết đây là chuyện bình thường hay xảy ra, trong lòng thanh niên vẫn gợn lên cảm xúc tối tăm, giống như đá quý bị đặt vào bảo tàng để triển lãm công khai, ánh mắt tham lam, ao ước, thưởng thức, cho dù là loại nào, đều khiến người ta chán ghét.

      Ngón tay thanh niên chậm rãi vuốt ve tay vịn, dù trong lòng có dao động đến mức nào, gương mặt vẫn là nụ cười ôn hòa mềm mại như trước.

      đúng là vũ lực mạnh đến đáng sợ.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng , nghe giọng có thể biết đây là trẻ tuổi, Thương Bích Lạc quay đầu nhìn, đối phương tạm dừng lát, tiếp, “Vị tiên sinh này cảm thấy thế nào? Hoặc nên gọi ngài là. . . Bối tiên sinh?”

      Khóe miệng Thương Bích Lạc nhếch lên, đáp: “Tôi họ Thương.”

      “Xin chào, Thương tiên sinh.” thay đổi xưng hô, sau đó lễ pháp hỏi: “Xin hỏi ngài tại có rảnh ?”

      “Tòa soạn báo Tân Sinh?” Thương Bích Lạc đối với việc này cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ bình tĩnh , “Có chuyện gì? Muốn lấy chúng tôi làm đầu đề kỳ thứ nhất ư?”

      “Sao ngài lại biết được?” Nữ phóng viên đến phỏng vấn vô cùng kinh ngạc, cái gọi là thành viên “Tòa soạn báo Tân Sinh” gần như đều là nhân viên tin tức ở phía Nam, nhưng khi đến thành phố W, cùng với việc quản chế tin tức, bọn họ đều trở thành người rảnh rỗi mỗi ngày chỉ có thể lĩnh lương thực cứu tế, ít người muốn sống như vậy tụ tập lại chỗ, nhiều lần xin phép quân đội. Cũng may sau khi thành phố yên ổn, nhân tâm ổn định, internet khôi phục, dưới nỗ lực ngừng của bọn họ, quân đội rốt cuộc đồng ý khôi phục phát hành báo chí vào hôm nay, cũng dùng tòa soạn báo chiếm lĩnh được cho bọn họ làm nơi làm việc, bên trong có sẵn thiết bị.

      Sau khi được đến tin tức, mọi người cùng thảo luận đặt ra tên “Tân Sinh”, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đến lấy tài liệu, tại hai kiện gây chú ý nhất trong thành phố thể nghi ngờ là —— ném bom ở phía Nam và sư tử cái.

      ngờ lại ở đây gặp được tiên sinh “Bối” trong truyền thuyết, đúng là việc vui ngoài ý muốn.

      Nhưng ngay sau đó, điều khiến cho càng ngoài ý muốn xảy ra, người thanh niên tự xưng họ Thương này, rốt cuộc sau lại biết được tên tòa báo mà bọn họ vừa đặt ra trong giờ trước? Người của quân đội? , , bọn họ vốn định làm xong bản mẫu báo trí vào ngay mai mới trình lên cho đối phương thẩm tra.

      Thương Bích Lạc gì trước vấn đề của , có nghĩa vụ giải tỏa nghi vấn cho đối phương, thực tế, tồn tại của và việc tiếp cận quá gần khiến rất thoải mái.

      Phóng viên giỏi về sát ngôn quan sắc bỏ qua vấn đề này, ngược lại hỏi: “Như vậy, xin hỏi Thương tiên sinh có thể cùng Hạ tiểu thư nhận phỏng vấn của chúng tôi ? lãng phí nhiều thời gian của hai người.” So với Thương Bích Lạc, cái tên Hạ Hoàng Tuyền sớm truyền ra, mọi người ào ào tán thưởng, hổ là người gian ác, ngay cả cái tên cũng khí phách như vậy, trực tiếp khiến cho người ta xuống hoàng tuyền!

      Nhưng vào lúc này, Hạ Hoàng Tuyền ở trong sân đấu dùng cú đá nhanh chóng sắc bén đả bại người cuối cùng, sau khi thở ra hơi, liền phất phất tay với đám người nóng lòng muốn thử còn lại: “Hôm nay chỉ 10 trận, đánh nhiều hơn.” Sau đó xoay người về phía Thương Bích Lạc, kinh ngạc thấy tên này chỉ trong thời gian ngắn cưa được em , công bằng! Mỗi ngày đều mệt sống mệt chết cũng có em nào bắt chuyện với , vì sao lần đầu tiên đến có em bắt chuyện! Tên khốn! ! !

      Trong lòng vô cùng khó chịu, Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, bước nhanh về bên cạnh Thương Bích Lạc, định gì đó, thấy vẫy vẫy tay với , nghiềng đầu, khó hiểu nhìn , thấy thanh niên lại vẫy tay, vì vậy khom lưng cúi xuống.

      Thương Bích Lạc cười cười, biết từ chỗ nào lấy ra chiếc khăn trắng noãn, xoa xoa gương mặt , dịu dàng : “Nhìn em này, chơi lâu mặt đầy mồ hôi rồi.”

      “! ! !” Mẹ nó! ! !

      Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy da gà nổi từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, toàn thân giống như bị sét đánh lần, quá · đáng · sợ!

      —— Người này bị quỷ ám sao? !

      định đẩy ra, đột nhiên nghe thấy giọng bên tai : “ nhìn ánh mắt những người đó nhìn chúng ta, có phải tốt hơn nhiều rồi ?”

      “. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, lập tức nhìn quanh, phát ít người cười thiện ý với .

      đúng là. . . Tốt hơn nhiều.

      Có thể tốt sao?

      Từ “Cường thưởng dân nam” biến thành “Ngươi tình ta nguyện”.

      Từ “Thanh niên lương thiện bị buộc thành kỹ, vì sao bán mình cho sắc sói? !” biến thành “Bạn trai dịu dàng gặp vận rủi tê liệt giường, bạn nhiều năm chiếu cố mà luyện ra sức mạnh!”

      Cho nên có thể tốt sao? !

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Edit: Sulli
      Chương 51: Người trôi nổi đám mây


      Hạ Hoàng Tuyền tin lời bịp bợm của Thương Bích Lạc ư?

      Đáp án : mới là lạ!

      Tuy rằng ánh mắt của quần chúng đúng là tốt hơn, nhưng vẫn hơi có cảm giác rằng mình bị đùa giỡn, nhưng, cho dù trong lòng rất muốn đánh , Hạ Hoàng Tuyền vẫn dùng lý trí mạnh mẽ để đè loại thôi thúc dữ dội này —— trở về rồi đánh! Muốn đánh bao nhiêu đánh! Muốn đánh mạnh thế nào cũng được!

      Nghĩ vậy, đứng lên, đến phía sau Thương Bích Lạc, hai tay nắm tay vịn xe lăn, định đẩy tên này về nhà.

      "Xin chờ lát, Hạ tiểu thư."

      Người cản lại phải ai khác mà là em mà tên khốn Thương Bích Lạc mới quyến rũ, Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, có chuyện gì xảy ra? Quần chúng xung quanh chấn động, ai nha má ơi, chẳng lẽ tiểu tam sắp chống lại tiểu nhị!

      " là?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào khoảng 25 26 tuổi trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp với vẻ giỏi giang, tóc ngắn chạm vai, đuôi tóc hơi xoăn, mặc dù mặc đồ thường ngày, nhưng toát lên dáng vẻ của những làm ở văn phòng, chắc chắn mình chưa từng gặp đối phương ở nơi nào.

      "Là thế này, tôi là Lã Lộ, phóng viên của tòa soạn báo Tân Sinh, muốn phỏng vấn và Thương tiên sinh chút, xin hỏi tại hai người có rảnh ?"

      "Phỏng vấn?"

      "Đúng vậy." Lã Lộ hơi ngẩn ra, thấy Hạ Hoàng Tuyền hiểu tình huống như Thương Bích Lạc, vì vậy liền giải thích chút.

      Hạ Hoàng Tuyền biết , quần chúng lại thất vọng —— vốn cho rằng còn có thể đánh nhau!

      " ra là thế," Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi gò má, cúi đầu hỏi Thương Bích Lạc, " đồng ý nhận phỏng vấn ?" Cho dù là thú cưng cũng có nhân quyền!

      Thanh niên cười cong mắt, bộ người đàn ông dịu dàng tốt bụng: "Tất cả đều nghe theo em."

      ". . . . . ." Đáng ghét! Hạ Hoàng Tuyền lại bị làm nổi da gà, cảnh cáo lườm Thương Bích Lạc, có chút do dự nhìn về phía Lã Lộ, chưa bao giờ được phỏng vấn cả, cảm thấy yên lòng.

      Có lẽ nhận ra lo lắng của , Lã Lộ vội vàng : "Xin yên tâm, phải là hỏi chính thức, chỉ là tâm linh tinh mà thôi."

      Thấy đối phương đến mức này, lại thấy Thương Bích Lạc cũng phản đối gì, hơn nữa Hạ Hoàng Tuyền cũng phản cảm gì trước chuyện này, vì thế gật đầu: "Có thể." Rồi sau đó , "Đến chỗ nào ?"

      Lã Lộ thử chỉ vào khu đất trống ở bên cạnh: "Chỗ đó có thể chứ?"

      "Được."

      cuộc phỏng vấn nhất định gây chú ý diện rộng sau khi có báo chí và video clip liên quan được đưa ra liền dùng cách thức bình thản như vậy để bắt đầu, tâm tính của ba người đồng nhất, Thương Bích Lạc hoàn toàn là tâm tính xem náo nhiệt, Hạ Hoàng Tuyền là tân thủ hiểu nhiều nên có chút yên, chỉ riêng Lã Lộ cảm thấy thể tin được. , trước khi đến chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vào viện, nhưng ngờ "Vua sư tử" dễ chuyện như vậy, thậm chí trong chớp mắt, cảm thấy đối phương khác gì những bình thường, nhưng giây sau, khi ánh mắt của Lã Lộ rơi xuống chụp mắt màu đen mà mọi người luôn suy đoán và đao võ sĩ thề nghi ngờ là hàng eo Hạ Hoàng Tuyền, vị phóng viên này bỗng nhận ra —— có vẻ như bình thường ở trước mắt, có được sức mạnh cường đại hơn bất cứ kẻ nào, điểm này chỉ đúng ở thành phố W, càng có thể là ở toàn nước Viêm Hoàng.

      Sau khi thăm dò hỏi vài vấn đề thông thường, Lã Lộ rốt cuộc vào vấn đề chính: "Hạ tiểu thư, theo tôi được biết, trước đó và Thương tiên sinh cùng tập kích cư dân trong thành phố, hơn nữa chiếm được danh hiệu 'Lang Bối song sát', xin hỏi lý do làm vậy là gì?"

      Hạ Hoàng Tuyền phun máu trong lòng: ". . . Có thể đừng đến danh hiệu kia ?"

      "Đương nhiên có thể." Lã Lộ gật đầu.

      "Lý do sao. . ." Hạ Hoàng Tuyền suy xét trong thời gian ngắn, sau đó , "Bởi vì cảm thấy bình thường."

      "Có thể cụ thể chút ?"

      Hạ Hoàng Tuyền nghĩ rất lâu, thầm sắp xếp ngôn ngữ, sau đó cố gắng hết khả năng giải thích thêm: " xem, phải rất kỳ quái ư?" xoay người, nhìn về phía đám người khi cười vui khi mắng mỏ giữa sân, "Mọi người trong thành thị này đều như nhau, bất hạnh như nhau, cũng may mắn như nhau."

      "Khác với người ở phía Bắc, chúng ta gặp phải bệnh độc, cho nên bất hạnh; chúng ta còn sống để tới thành phố W, cuộc sống bình tĩnh như cũ, cho nên may mắn."

      "Lã tiểu thư nếu là phóng viên, hẳn là biết, năm ngàn vạn cư dân ở phía Nam trong kiếp nạn này chỉ còn sót lại năm trăm vạn, trong mười người, chỉ có người chết ." dừng chút, tiếp, "Mỗi cá nhân ở đây, đều mất ít thân nhân, ít bằng hữu, liều mạng giãy giụa leo ra khỏi núi thi hài, gánh vác trí nhớ về người chết, còn sống tại thế giới được gọi là 'tận thế' này, ý nghĩa nào đó mà , mọi người ở thành phố W là người chiến thắng trong cuộc chiến tàn khốc này, nhưng tôi nghĩ rất ít người cảm thấy như vậy. Càng nhiều người cho là, tất cả đều là kẻ thất bại, tất cả đều là người mất mát, chỉ có so ai xui xẻo hơn ai, ai so ai may mắn hơn ai."

      "Nhưng. . ."

      "Nhưng?" Lã Lộ hỏi tiếp, hề nghi ngờ, vô cùng tò mò về lời tiếp theo.

      "Nhưng là, lại bị cầm chân tại thành phố W." Hạ Hoàng Tuyền cười cười, "Tôi biết, rất nhiều người vô cùng bất mãn, cảm thấy bản thân giống gia súc bị nuôi nhốt, có nhân quyền, tự do và công bằng, ngoại trừ chờ chết, có chuyện khác để làm."

      "Hạ tiểu thư cho là thế?"

      "Tôi cho là thế nào cũng quan trọng, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, ai cũng có tư cách áp đặt ý nghĩ này cho người khác, nhưng. . ." thu lại vẻ tươi cười mặt, "Chán ghét người phương Bắc cũng được, phản đối quyết định của chính phủ cũng được, dù thế nào cũng sao cả, đây là tự do của mọi người. Nhưng mà, lấy phẫn nộ này trút lên người có cùng cảnh ngộ với mình, nghĩ như thế nào cũng thất rất bình thường phải ?"

      "Điều này. . . Dường như đúng là như vậy." Lã Lộ gật đầu, biết đoạn thời gian này thành phố W hỗn loạn, đầu đường cuối ngõ lúc nào cũng có người đánh lộn, cho dù vô tình ngang qua cũng có thể bị chặn lại đánh, rất nhiều người lâm vào trạng thái điên cuồng như tinh thần thác loạn, nhưng sau khi "Vua sư tử" làm chuyện như vậy, loại tình huống này bỗng chuyển biến tốt đẹp, cho nên càng tò mò, "Đó chính là lý do làm như vậy ư? Có thể kỹ càng ?"

      " kỹ càng ư. . ." Hạ Hoàng Tuyền thở dài, sâu sắc cảm thấy phỏng vấn đúng là việc phiền hà, tế bào não sắp bị ép khô rồi, được chứ? ! hít sâu hơi, tiếp tục , "Tôi. . ."

      Cuộc phỏng vấn này kéo dài rất nhiều giờ, trong lúc đó Thương Bích Lạc chỉ ngẫu nhiên lên tiếng, lại sáng suốt ngăn ra những lời đáng sợ như "Muốn đánh cho bọn họ thể đánh nhau nữa mới thôi", ngắn gọn, ra sức giữ gìn hình tượng của . Đối với việc này, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng vừa lòng, thế nên khi đẩy về tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu hát giai điệu biết nghe được ở đâu.

      Thanh niên nghe tiếng ca với điệu kỳ quái phát ra từ trong miệng , trong lòng có chút buồn cười: "Rất vui sao?"

      "Đương nhiên!"

      "Bởi vì có thể lên báo?"

      "Đúng vậy!" Hạ Hoàng Tuyền rất thẳng thắn, "Đây là lần đầu tiên tôi lên báo, , là lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức truyền thông thế này, biết đâu, tôi vô cùng xui xẻo, tiểu học cấp hai đại học đều có phóng viên đài truyền hình đến trường học của tôi, nhưng trong màn ảnh lúc nào cũng có tôi, ràng mỗi lần tôi đều đứng ở gần đó!"

      ". . . . . ." Xác suất này đúng là. . . Có chút thảm thiết, nhưng mà, Thương Bích Lạc nhếch miệng, đột nhiên lên tiếng, " biết hậu quả khi ra những lời hôm nay ?"

      "Hậu quả?" nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi "Có thể có hậu quả gì?"

      "Nếu có gì bất ngờ xảy ra, lực ảnh hưởng của ở thành phố W cực cao."

      "Ha ha ha, tôi cảm thấy lực ảnh hưởng của mình luôn rất cao." Nhìn ánh mắt của người ven đường là biết. . .

      "Trước đó là vũ lực, bây giờ lan đến mặt tinh thần." Càng là thế giới nguy hiểm, càng cần cường giả, vô luận là vũ lực hay tinh thần, hành vi mà làm ra thỏa mãn hai nhu cầu này của mọi người, chính phủ cần nhân vật có lực ảnh hưởng chính diện, giống như những hình mẫu điển hình mà trước đó bọn họ nâng đỡ, ngôn hành hay quan hệ với quân đội, thể nghi ngờ đều thỏa mãn những điểm này. Vì thế tiếp theo, tư tưởng và hành vi của tại ngôn ngữ báo chí được tô điểm cho đẹp, tiến thêm bước thăng hoa, dần dần được người trong thành thị này thậm chí là cả nước nâng lên thần đàn.

      Tuy rằng quá nhiều ánh mắt tụ tập người khiến thanh niên hơi thoải mái, nhưng chuyện đến nước này, được chú ý là điều thể tránh khỏi, so với việc để ngày ngày ở chung với đám người mà có khoảng cách, bằng để trôi nổi đám mây, thể nghi ngờ "Khoảng cách giữa và người khác kéo xa bước" khiến vô cùng sung sướng, để ý lại châm củi thêm lửa hồi.

      "Nghe có vẻ phức tạp. . ." Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, bước lên phía trước thanh niên, cúi người lườm , "Này! có ý đồ xấu gì chứ?"

      "Làm sao có thể?" Thanh niên lộ ra khuôn mặt vô tội.

      ". . . Quên ." Hạ Hoàng Tuyền nhún vai, tuy rằng cảm thấy hơi có ý tốt, nhưng dù sao cũng thấy nguy hiểm gì, thở dài nhìn trời, cho nên , suy nghĩ gì đó rất am hiểu, " tóm lại, nếu là chuyện gì xấu, tôi có ý kiến."

      "A. . ." Thanh niên thấp giọng cười, "Hoàn toàn thèm để ý ư?"

      "Đúng vậy." Hạ Hoàng Tuyền quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, lơ đãng đáp lại, "Cái nhìn của người khác rất khó chi phối, cho dù tôi vì vậy mà để ý, cũng thể thay đổi được gì. Có đôi khi làm càng nhiều kết quả càng tệ."

      "Vậy để ý nhất cái gì?"

      "Ừm, sống tốt cùng với ." là lời lòng, còn sống mới có thể thuận lợi về nhà, còn sống mới có hi vọng về nhà, hai người thiếu cũng được.

      Thương Bích Lạc hơi giật mình, bất giác, bàn tay đặt bên cạnh của bỗng siết chặt, lại là như vậy, ánh mắt của trong sạch, đối với chỉ là câu bình thường, lại luôn có thể. . .

      Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy lưng chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn thanh niên ở đối diện, cau mày : " làm sao thế? Biểu cảm rất kỳ quái. . ." Chẳng lẽ đột nhiên đau bụng? đúng, mũi tên hề đưa ra gợi ý "Đáng " cho !

      bàn tay ấm áp bỗng xoa lên mặt .
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Edit: Sulli
      Chương 52: Tư vị tình , nụ hôn và nước mắt


      bàn tay ấm áp bỗng xoa lên mặt .

      Hạ Hoàng Tuyền khó hiểu nhìn về phía thanh niên: " làm gì vậy?"

      Thương Bích Lạc bỗng cười khẽ, lên tiếng : " muốn sống sót cùng tôi?"

      "Đúng vậy, sao thế?" chớp chớp mắt, bỗng cười tinh quái hỏi lại, "Có phải bị cảm động rơi lệ đầy mặt rồi hay ? Muốn khóc khóc , tôi cười nhạo !" Lúc này nếu có nhạc nền, lời hát thể nghi ngờ là 《 Đàn ông cứ khóc khóc phải là tội 》.

      ". . . . . ."

      —— Lúc nào cũng chỉ dùng câu khiến lên lời, đối với , chi phối cảm xúc của quá dễ dàng.

      Thanh niên cụp mắt xuống, dựa vào động tác này che giấu dao động trong mắt, lại cố tình dùng giọng điệu bình thản đáp lại: "Được rồi, tôi cảm động, lệ rơi đầy mặt rồi."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền hất tay ra, bưng trán , "Coi như tôi cầu xin , có thể cách có thành ý hơn được ? !"

      Lời này thể đánh tan xác ngoài phòng ngự siêu mạnh của boss Thương, chỉ lạnh nhạt hỏi lại: "Thành ý?"

      "Đúng vậy, thành ý!"

      "Vậy muốn thế nào?"

      "Tôi. . ." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, tên này quăng lại vấn đề cho ? Nhưng mà, đến cùng, có việc muốn thương lượng cùng Thương Bích Lạc.

      Bởi vì hệ thống, chắc chắn phải tham gia tra xét phía Nam, đồng thời còn phải dẫn theo Thương Bích Lạc. Tuy luôn coi là vật phẩm tùy thân, nhưng cũng thể hỏi ép buộc theo.

      Có lẽ người khác biết, nhưng Thương Bích Lạc được nhắc nhở theo dõi tình hình phía Nam nhất định biết tính nguy hiểm của việc này.

      đồng ý chứ?

      Buông tha cho cuộc sống an ổn ở thành phố W để đến nơi có khả năng chết mất bất cứ lúc nào.

      Lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng trầm xuống.

      Biểu cảm giãy giụa mặt quá mức ràng, chỉ nhìn cũng có thể đoán được, huống chi là thanh niên vẫn xoa mặt . Khuôn mặt mà rất lâu phía trước cảm thấy ngu xuẩn, giờ nhìn lại khi đầu óc bị dopamine chiếm lĩnh, lại thấy phong phú và thú vị ngoài ý muốn.

      Đại khái đoán được tình hình thực tế, boss thầm sung sướng, tốt, mà lộ ra vẻ phiền não u buồn. có thể dễ dàng tha thứ việc dễ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nhưng càng hi vọng có công bằng —— khóc cũng tốt, cười cũng thế, chỉ vì mà tồn tại.

      Giống như bây giờ, cũng rất tốt.

      Lòng mang thỏa mãn lại thưởng thức lát, mới giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

      "Ừm. . ." Hạ Hoàng Tuyền do dự lát, mới , "Tôi muốn tham gia hoạt động tra xét ở phía Nam." Rồi sau đó nhìn về phía thanh niên, phát chỉ im lặng gật đầu, nêu ý kiến gì trước việc này.

      Tên khốn, ít nhất có phản ứng gì chứ, điều này khiến nên tiếp tục thế nào chứ! Hạ Hoàng Tuyền càng thêm rối rắm, lại im lặng lát, tiếp: ". . . Đồng ý với tôi chứ?"

      Lời vừa dứt, nhàng thở ra, lại lần nữa thấy căng thẳng, nếu đồng ý sao? Đánh ngất xỉu mang ? Hay là chia làm vài khúc nhét vào trong bao. . . Phi! Chuyện này thể thành được!

      Nghĩ đến đây, khỏi lên tiếng: " yên tâm, tôi nhất. . ."

      "Được."

      ". . . Chắc chắn. . . ư?"

      vui mừng tới quá đột nhiên, thế nên trong thời gian ngắn Hạ Hoàng Tuyền khó có thể tiếp nhận, may mà tố chất tâm lý của tại càng ngày càng tốt, nhưng khi phản ứng được, lại dè dặt hỏi: " đồng ý?"

      Boss Thương trả lời vô cùng nghiêm túc: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

      " là quân tử?"

      ". . . . . ."

      ". . . Tôi sai lầm rồi!" Hạ Hoàng Tuyền nhìn trời, sao có thể buột miệng ra lời trong lòng chứ? nên, nên!

      "Được rồi, nếu cho là vậy. . ." Thanh niên giống như bị tổn thương, khẽ thở dài, sau đó vươn tay về phía Hạ Hoàng Tuyền, "Lấy ra ."

      "Cái gì, cái gì?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào lòng bàn tay gần trong gang tấc, ngẩn người.

      "Thù lao."

      Tên này dám thừa nước đục thả câu ư? ! Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy muốn đánh người, nhưng phải xem tình huống nên thể thỏa hiệp: " ! muốn cái gì? !"

      " thấy thế nào?"

      "Tôi thấy. . ." Hạ Hoàng Tuyền tự hỏi lát, hai mắt sáng ngời, rồi sau đó bỗng đen mặt, còn có thể càng ràng hơn sao? Điều muốn đương nhiên là ——

      Đánh rồi!

      Luôn luôn bị đánh khẳng định cực kỳ khó chịu!

      Sau đó vô cùng muốn đánh lại để trả thù!

      Hừ, hết thảy đều bị nhìn ra rồi!

      Đàn ông lòng dạ hẹp hòi là đáng ghét nhất!

      Nhịn, tại phải nhịn, chờ thêm lần này rồi tính sổ sau. Thầm hạ quyết tâm, Hạ Hoàng Tuyền cắn răng cái, nhắm mắt lại, giang hai tay hô to tiếng: "Đến đây !" Để bão táp. . . , nắm đấm tiến đến càng mãnh liệt hơn?

      —— Thương Bích Lạc, cảm thấy tự hào , từ khi đến thế giới này, mi là kẻ thứ nhất thành công đánh chị đây.

      ". . . . . ." Boss Thương đương nhiên muốn đánh , thực tế, chỉ muốn chút điều kiện với , thử điểm mấu chốt của , nhưng hiển nhiên, lại thành công lý giải mọi chuyện theo hướng quỷ dị.

      nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười, nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền như lâm đại địch, hai hàng lông mày của nhíu chặt, dường như chờ đợi chuyện đáng sợ gì xảy ra. Thương Bích Lạc mang tư tưởng xấu chậm rãi duỗi tay về phía , quả nhiên, càng tiến gần, lông mày của càng nhíu chặt, lại còn cố cắn răng nhúc nhích.

      Ngón tay thuận lợi đặt lên chóp mũi của , hề dùng sức, chỉ nhàng mà chọc chọc, bỗng thả lỏng, mày giãn ra chút, cùng lúc đó, theo bản năng hé miệng thở hơi, khi làm động tác này, hàm răng trắng và đầu lưỡi hồng nhạt lộ ra.

      Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền giờ phút này ngờ, vốn cho là Thương Bích Lạc hung hăng đánh mình, kết quả chỉ chọc chọc mà thôi?

      —— Người này đột nhiên mềm lòng? khoa học!

      Lại hoàn toàn nghĩ tới, động tác này của thành công khiến mắt thanh niên tối đen trong phút chốc, cuộn sống mãnh liệt lại gợn lên, khát vọng, dục vọng, giãy giụa, do dự, quyết tâm —— trong phút chốc đan xen.

      Bàn tay chạm vào chóp mũi biết trượt đến sau cổ từ lúc nào.

      cảm thấy kinh ngạc khó hiểu trước thay đổi này, răng môi khẽ mở, dường như muốn hỏi gì đó, động tác này, lại chặt đứt sợi xích sắt cuối cùng người dã thú.

      Nó rít gào chạy ra!

      Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhanh chóng đến gần, cổ bị kéo về phía trước với lực độ thể bỏ qua, ngay khi cho rằng Thương Bích Lạc kìm nén được dùng nắm đấm tiếp đãi mình, hô hấp cực nóng đập vào mặt, môi đột nhiên nóng lên, dường như bị cái gì ngậm chặt, sau khi bị nó hơi mút vào, cảm xúc ẩm nóng mà mềm mại lướt qua cánh môi, rồi sau đó xâm nhập vào trong miệng .

      Cho dù lại hồn nhiên, Hạ Hoàng Tuyền cũng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng cũng bởi vì biết, mới cảm thấy thể tin, thậm chí có thể là khiếp sợ.

      Khác với lần trước, đây là nụ hôn thực .

      Sao có thể chứ? !

      bỗng vô cùng tức giận, ôm loại tức giận mãnh liệt này, đột nhiên mở mắt ra.

      Dường như ý thức được điều gì, tại giây phút này, thanh niên bứt ra lùi về phía sau, rời khỏi môi của .

      Ánh mắt đối diện.

      bên dịu dàng xen lẫn tình dục, bên giấu giếm sát ý trong phẫn nộ.

      Cứ im lặng mà giằng co như vậy.

      " có biết mình làm gì ?" Khác với bình thường, nếu trước đây tức giận của có thể dùng lửa để hình dung, như vậy lời lúc này của lạnh lùng đến mức có thể tỏa ra hơi lạnh.

      Ngay vừa rồi, ý thức được, hành vi này có lẽ là lòng, nhưng vậy sao chứ? quan tâm đến ý muốn của , lấy cái gọi là "Thù lao" để làm ra việc như vậy, thể nghi ngờ là sai lầm —— giữa bọn họ phải là loại quan hệ để có thể làm ra chuyện này, là người chứ phải vật phẩm để có thể tùy tiện lấy ra làm phần thưởng.

      hề nghi ngờ, căn bản hiểu cái gì là tôn trọng.

      Thanh niên nhếch miệng: "Tôi chưa từng tỉnh táo như lúc này." chỉ làm chuyện mà mình luôn muốn làm, cảm giác so với tưởng tượng của tốt đẹp hơn nhiều.

      Thích người, bởi vậy muốn tới gần, trong lúc tới gần bị hành động lơ đãng của đối phương hấp dẫn, rồi sau đó kìm lòng đậu làm ra những hành động này. Nhìn như phòng tuyến của lần lại lần sụp đổ, thực ra, chính là thân thể lĩnh hội nhanh hơn lý trí. Chỉ là chuyện "Thích " mà thôi. thể , điều này cũng làm người phiền lòng, ràng muốn biết quá sớm, nhưng thể đối mặt với việc bại lộ toàn bộ vào lúc này.

      Nhưng, đối với cảm xúc lại kỳ lạ khi đối mặt với cũng thấy chán ghét. . .

      Khóe miệng càng nhếch lên của thanh niên khiến hiểu lầm giữa hai người càng sâu hơn.

      Hạ Hoàng Tuyền đứng thẳng, vươn tay lau mạnh môi của mình, móng tay vô tình cắt qua môi, mang theo chuỗi máu đỏ tươi.

      Thương Bích Lạc khẽ nhíu mày: ". . ."

      Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy : "Trả lời tôi, làm như vậy khiến cảm thấy vui vẻ ư?" Giẫm lên tôn nghiêm của , lướt qua điểm mấu chốt của , thậm chí có thể ôm thái độ cười nhạo nhìn phản ứng của , có thể khiến vui vẻ?

      Ngay từ khi bắt đầu, phẫn nộ khiến Hạ Hoàng Tuyền tạm thời quên trực giác vẫn lấy làm tự hào, tại chỉ muốn nhận được đáp án, cho dù là khẳng định, hay là. . . phủ định.

      Mà thanh niên bị chất vấn như vậy, đồng dạng đưa cho đáp án chân nhất từ trong nội tâm: "Đúng vậy." Hôn thực khiến vô cùng vui vẻ, hơn bất cứ những việc mà từng làm.

      Nếu đây là cái gọi là sa đọa, như vậy cảm thấy mình bắt đầu có thể lý giải Lucifer.

      Nhưng đáp lại , cũng là nắm đấm hề khách khí khiến lục phủ ngũ tạng của đau đớn, bởi vì độ mạnh của nó hơn tất cả những lần trước cộng lại.

      Với , đây là cự tuyệt ràng nhất, đương nhiên, điều này nằm trong dự liệu của , nhưng hiển nhiên, còn quyết tuyệt hơn nghĩ.

      ràng bị đánh, bất ngờ là, cảm thấy bụng đau chút nào, bởi vì trong thân thể có thứ gì đó càng đau đớn hơn, muốn nắm lấy tay theo bản năng, lại bị hề khách khí vung ra.

      giây sau, mới .

      "Thương Bích Lạc, khiến tôi buồn nôn."

      biết từ lúc nào, ràng cảm thấy đáng ghét như trước, khi đánh lực độ cũng dần dần hơn, có khi thậm chí còn nghĩ, có phải hiểu lầm quá sâu quá công bằng? Dù sao từ khi đến thế giới này, còn chưa từng làm chuyện xấu gì.

      Có lẽ nên thay đổi chút cái nhìn về ?

      Cho dù thể làm bạn, hợp tác trường kỳ vẫn là có thể?

      Nhưng hóa ra, hết thảy chỉ là ảo giác của . , vĩnh viễn thay đổi.

      Chỉ là do quá ngây thơ, hơn.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :