1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Cảm giác chua xót

      Editor: Puck


      khí giữa hai người lập tức giương cung bạt kiếm, vô cùng khẩn trương, Tô Hồng Tụ lặng lẽ lui về sau, tìm vị trí ai nhìn ra.

      ra mấy năm trước Đại Chu và Đại Lương từng giao chiến, Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình từng giao chiến nhiều lần, chém giết rất nhiều tâm phúc và thủ hạ của đối phương, mặc dù hai người tính là tử địch, nhưng vừa thấy mặt xung đột, hoàn toàn có biện pháp hòa bình sống chung phòng.

      Hai người đều là nhân trung long phượng, Sở Dật Đình dáng người phong độ, tuấn mỹ bất phàm, bộ trường bào màu tím nhạt phát sáng rạng rỡ dưới ánh trăng màu vàng nhạt.

      Vệ Thập Nhị cũng kém là bao, toàn thân quần áo đen, dây cột tóc màu đen thêu kim tuyến cùng với vỏ kiếm đen nhánh, dưới ánh trăng màu vàng nhạt có vẻ rất lạnh lùng và mê hoặc.

      “Tô Hồng Tụ, ngươi đâu vậy? Tới đây! phải ngươi muốn ta giúp ngươi chém đao sao?”

      Sở Dật Đình thấy Tô Hồng Tụ thầm lui sang bên, sinh lòng vui, cho rằng Tô Hồng Tụ còn nhớ tới tình cũ với Vệ Thập Nhị, đành lòng xuống tay với , mày kiếm khỏi nhíu lại, trong giọng có nhiều thêm lạnh lẽo và lẫm liệt.

      Dĩ nhiên phải bởi vì Tô Hồng Tụ đành lòng xuống tay với Vệ Thập Nhị mà lui lại phía sau, chỉ là nếu nàng gần hai người quá, cách nào thi triển ra thuật đọc tâm.

      Sở Dật Đình gần như thô bạo gọi nàng, trong lòng Tô Hồng Tụ thấp thoáng sinh ra chút vui, nếu phải Vệ Thập Nhị vẫn còn ở đây, nàng nhất định sớm đuổi Sở Dật Đình ra ngoài.

      Vệ Thập Nhị thấy Sở Dật Đình bật thốt lên gọi tên Tô Hồng Tụ, mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ kinh ngạc, theo biết, Sở Dật Đình mới vào kinh mấy ngày trước, lúc trước chưa bao giờ tới Đại Chu.

      Vì sao Sở Dật Đình biết tên Tô Hồng Tụ, lại còn trốn trong tủ quần áo của nàng? Xem dáng vẻ hai người bọn họ, giống như hai người sớm biết.

      Trong lòng Vệ Thập Nhị cũng dâng lên cảm giác quái dị, vừa giống như buồn bực, vừa giống như đau xót, giống như ngàn vạn con kiến cắn lên ngực , khó chịu ra được.

      Chẳng lẽ giữa hai người này có quan hệ gì đó mà người khác nhận ra? Bằng tại sao mới đến lần đầu, Tô Hồng Tụ giấu Sở Dật Đình vào trong tủ quần áo?

      Vệ Thập Nhị nhớ tới ngày Tô Hồng Tụ bị Lâm Hạo Hiên thoái hôn, mặt nàng hoàn toàn có chút đau lòng và khổ sở nào, bọn nô bộc cũng , có lẽ Tô Hồng Tụ thích vốn phải Lâm Hạo Hiên, trong lòng nàng có người khác.

      Chẳng lẽ Tô Hồng Tụ sớm tâm tình mờ ám với Sở Dật Đình, người trong lòng Tô Hồng Tụ chính là Sở Dật Đình?

      Vệ Thập Nhị nghĩ như vậy, đôi tay bên cạnh người tự chủ nắm chặt thành quyền.

      phải ta , ta thích thấy máu, cho, đây là phương thuốc năm đó thần y cho ta, cuối cùng tổng cộng ta cắt cho Vệ Thập Nhị mười hai mười ba lượng tiền thịt, ngươi xuống tay phải đúng mức, đừng cắt nhiều thịt của , để cho cho rằng ta lừa .”

      Tô Hồng Tụ lạnh lùng , ra Vệ Thập Nhị vốn chưa từng hỏi ban đầu nàng cắt cho bao nhiêu thịt, phương thuốc thần ý đưa càng thêm chính xác, nàng còn cắt phần thịt từ người khác nữa.

      Tô Hồng Tụ liền cố ý lấy ra phương thuốc này, có lòng muốn chỉnh Sở Dật Đình.

      Mặc dù Sở Dật Đình có kinh nghiệm chiến trường, kiếm thuật và đao pháp là thiên hạ vô địch, nhưng dù sao phải người bán thịt heo trong hàng thịt, sao có thể đao cắt chính xác nhiều thịt như vậy?

      Sở Dật Đình nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Tụ.

      Thanh Ngọc giống như ý thức được cái gì, lập tức chen miệng: “Quả như thế! Vệ Tướng quân, nếu cắt quá nhiều thịt người ngài, cắt nhiều quá bao nhiêu, vậy kêu bồi thường cho Tướng quân bấy nhiêu, như thế mới công bằng!”

      Thanh Ngọc như vậy, là muốn hù dọa Sở Dật Đình, để cho buông tha ra mặt vì Tô Hồng Tụ.

      Sở Dật Đình lại vẫn nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ nghe được Thanh Ngọc la như vậy, hơi ngẩn ra, mặt lập tức ra hơi rầu rĩ. Sở Dật Đình chưa hề bỏ qua chút biểu mặt Tô Hồng Tụ, con mắt sắc của tối sầm lại, ngay sau đó xoay người, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng Vệ Thập Nhị, trầm giọng lên tiếng: “Được! Nếu ta cắt nhiều thịt hơn người Vệ Tướng quân, Vệ Tướng quân cứ cắt thịt người ta lại là được!”

      Sở Dật Đình lời này như đinh chém sắt, chút do dự. chỉ có Thanh Ngọc kinh ngạc, Vệ Thập Nhị die nda nle equ ydo n cũng ngỡ ngàng mất lúc.

      Sở Dật Đình xong, nắm dao găm lên, tròng mắt đen nhíu lại, thân hình nhanh như tia chớp, giống như bổ ra luồng sáng trắng giữa trung, bay thẳng đến đâm lên ngực Vệ Thập Nhị.

      “Đừng!”

      Thanh Ngọc nghẹn ngào gào lên, sắc mặt trắng bệch, rút kiếm bổ mạnh về phía Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ biến sắc, đưa tay kéo cánh tay Sở Dật Đình, chuẩn bị kéo về phía sau -

      “Thanh Ngọc tránh ra! Nơi này có chuyện của ngươi!” Chỉ nghe Vệ Thập Nhị lạnh lùng quát, đồng thời lạnh lẽo uy nghiêm quét qua Thanh Ngọc, Thanh Ngọc lập tức chậm thân hình lại, chân bước vào trong cửa, chân đặt ngoài cửa, vừa giống như cầu khẩn lại giống như khổ sở mở miệng: “Vệ Tướng quân, cần...”

      “Nếu lui ra, về sau ngươi cũng cần ở bên cạnh ta nữa! Bên cạnh ta lưu người nghe lời!”

      Vệ Thập Nhị vừa quát, mặc dù Thanh Ngọc mặt đầy đau đớn, khổ sở, vẫn nhanh chóng lui về sau bước.

      Lập tức, Sở Dật Đình giơ tay chém xuống, chính xác lầm đâm vào ngực Vệ Thập Nhị.

      Dao găm sắc bén mạnh mẽ xoay chuyển lồng ngực bền chắc cường tráng màu lúa mì của Vệ Thập Nhị, roẹt tiếng, lập tức máu bắn tung tóe, lúc Sở Dật Đình rút dao ra, tên dao găm đột nhiên móc ra cục thịt cỡ miệng bát, đầm đìa máu tươi.

      Xuyên qua vết thương máu thịt be bét này, Tô Hồng Tụ thậm chí có thể loáng thoáng thấy, trái tim đỏ tươi cực nóng của Vệ Thập Nhị ở giữa xương sườn trắng hếu đập thình thịch.

      đáng tiếng, còn thiếu chút như vậy.

      Chọc thêm chút nữa, là có thể chọc đến trái tim Vệ Thập Nhị rồi. Chỉ cần xuyên qua trái tim , Vệ Thập Nhị chắc chết thể nghi ngờ.

      Tô Hồng Tụ đứng sau lưng Sở Dật Đình, trừng lớn cặp mắt, vừa giống như tiếc hận, vừa giống như oán niệm nhìn vết thương đầm đìa máu tươi trước ngực Vệ Thập Nhị. Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng vẫn giữ chặt cánh tay cường tráng bền chắc của Sở Dật Đình.

      mặt Sở Dật Đình cũng nhanh chóng lướt qua vẻ ảo não, mới vừa rồi nếu như ra tay nhanh chút nữa, Vệ Thập Nhị sớm mất mạng dưới dao của .

      Tốt cho Vệ Thập Nhị, khinh công quả nhiên ghê gớm, lại trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch * lui về sau bước, tránh được dao vốn là trí mạng.

      (*) Điện quang hỏa thạch: khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa.

      Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình dựa chung chỗ, cùng dùng ánh mắt ảo não giống nhau nhìn Vệ Thập Nhị, hình như Vệ Thập Nhị chết hoàn toàn ra khỏi suy nghĩ và dự đoán của bọn họ.

      Vệ Thập Nhị nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất đau, thể ngăn chặn.

      ràng, mới vừa rồi lúc Sở Dật Đình cầm dao đâm , ngực cũng đau như vậy.

      Hai người này cho dù thần thái hay vẻ mặt tất cả đều giống nhau như đúc, hơn nữa hôm nay Sở Dật Đình mặc bộ trường bào màu tím, quần áo Tô Hồng Tụ cũng màu tím nhạt, xem ra ông trời tác hợp cho, vô cùng hài hòa hoàn mỹ.

      Trong khoảnh khắc đó, Vệ Thập Nhị đột nhiên sinh ra kích động nghĩ định tới tách hai người ra.

      Nhưng ngay sau đó cảm thấy kinh ngạc, cứng rắn dừng bước chân lại, vì ý niệm này của mình mà vừa cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy quái dị.
      Last edited: 30/9/16
      Hale205, Vũ Nguyệt NhaChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Bôi thuốc vì nàng

      Editor: Puck


      Ban đầu lúc rời khỏi Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ quỳ đất khổ sở cầu khẩn, khóc thành tiếng, thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng có chút xúc động nào.

      Nhưng hôm nay, vì sao chỉ vì thấy Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình dựa chung chỗ, chỉ vì Tô Hồng Tụ đưa tay kéo cánh tay Sở Dật Đình, lại cảm thấy ngực buồn bực, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn?

      Tròng mắt Vệ Thập Nhị co rúc lại, trong tròng mắt đen ra tối tăm mờ mịt, nhìn Sở Dật Đình và Tô Hồng Tụ chớp mắt.

      đáng tiếc, còn thiếu chút xíu như vậy.”

      Chân mày thanh tú của Tô Hồng Tụ khẽ vặn, vẻ mặt tiếc hận, nhịn được lẩm bẩm .

      Nghe vậy, Sở Dật Đình kinh ngạc, nhanh chóng xoay người lại nhìn Tô Hồng Tụ.

      Dưới ánh nến nhàn nhạt, tròng mắt màu ngọc lưu ly của Sở Dật Đình lóng lánh như ánh sao rơi lấp lán, cặp mắt kia đen như nửa đêm, thâm thúy tĩnh mịch, lại như gây người, giống như tìm tòi nghiên cứu gì đó, lộ ra mũi nhọn nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ.

      “Ngươi... phải ngươi với ... Tô Hồng Tụ, ngươi ? Ngươi cảm thấy Vệ Thập Nhị chết, rất đáng tiếc?”

      Lúc câu này, tròng mắt đen sắc bén như đao vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hồng Tụ, giống như chỉ sợ nhìn nhầm từng biến hóa mặt nàng.

      “Sao đáng tiếc? Ta vốn cho rằng ngươi có thể đao đâm chết ! Ai biết ngươi... Hừ, xem ra chỉ có công phu của ngươi tương đối lợi hại thôi, thực tế trông khá mà dùng được!”

      Tô Hồng Tụ chút do dự , đồng thời còn quên xì mũi coi thường Sở Dật Đình, chê cười.

      Sở Dật Đình vốn nên tức giận, thể đao chấm dứt Vệ Thập Nhị, ra phải trách Tô Hồng Tụ. Tỷ thí giữa cao tủ, sai ly, ngàn dặm, Tô Hồng Tụ với Vệ Thập Nhị muốn cắt thịt của , Vệ Thập Nhị sớm có phòng bị, muốn lấy tính mạng , sao dễ dàng như vậy?

      Cũng biết vì sao, Sở Dật Đình tức giận.

      Chẳng những tức giận, ngược lại còn tỉ mỉ quan sát kỹ thái độ của Tô Hồng Tụ, xác định nàng láo, nhất là sau khi xác nhận trong tròng mắt lạnh lẽo của nàng có chút lưu luyến Vệ Thập Nhị, vốn trong lòng buồn bực đau đớn lập tức giảm bớt ít.

      Nhìn dáng vẻ của nàng, giống như nàng phải...

      ra đoán sai, ra Tô Hồng Tụ thích Vệ Thập Nhị.

      Nghĩ như vậy, tâm tình Sở Dật Đình đột nhiên tốt khác thường, ngay cả chính cũng phát giác, khóe môi bất tri bất giác mà nhếch lên thoáng cười.

      Nụ cười này hòa tan lạnh lẽo và rét buốt mặt , giống như băng tuyết bắt đầu tan mặt hồ tạo thành từng vòng sóng chói mắt, lấm tấm, ánh sáng nhu hòa bốn phía.

      “Đúng rồi, ta tìm chút... Cái này, cho ngươi.”

      Sở Dật Đình giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên cúi đầu, đôi tay lục lọi người lúc, tìm ra bình màu trắng sữa, đưa bình cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nhíu mày, tỏ vẻ hiểu nhìn Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình chỉ chỉ lên cánh ta phải của Tô Hồng Tụ: “Đây là ngọc cơ cao, cho ngươi bôi lên vết thương cánh tay, ngày bôi ba lượt, lâu nhất ba tháng, vết thương có thể hoàn toàn tốt lên nhiều.”

      Nghe Sở Dật Đình vậy, Tô Hồng Tụ kinh ngạc, trong lòng khỏi xẹt qua vẻ kinh ngạc.

      Hình như Sở Dật Đình biết nàng phải người mà?

      Nếu nàng phải người, vết thương đương nhiên cần xức thuốc, dùng chút pháp thuật là có thể tự chữa.

      Sở Dật Đình này, chẳng lẽ đầu óc bị hư, trí nhớ có vấn đề, biết nàng là , còn đưa thuốc dùng cho người cho nàng.

      Thuốc dùng được người nhưng người có chỗ dùng.

      Tô Hồng Tụ vốn định cần, nhưng Vệ Thập Nhị lại đứng bên cạnh nàng, hơn nữa ánh mắt Vệ Thập Nhị nhìn nàng rất cổ quái. Tô Hồng Tụ muốn để cho Vệ Thập Nhị thấy nàng và Sở Dật Đình tranh chấp, nên lên tiếng.

      Sở Dật Đình đưa bình thuốc cho Tô Hồng Tụ, thấy Tô Hồng Tụ chỉ đứng, bất động, càng hề có chút ý tứ nào xử lý vết thương của mình, Sở Dật Đình nhíu nhíu mày, hai lời tiến lên phía trước túm lấy cánh tay Tô Hồng Tụ.

      Sắc mặt Vệ Thập Nhị nhanh chóng trầm xuống, tròng mắt đen thâm thúy nhanh chóng lướt qua ánh phiền muộn.

      Sở Dật Đình vén ống tay áo của Tô Hồng Tụ lên, đổ chút thuốc cao ra tay, mở lòng bàn tay vẽ loạn thuốc cao lên cánh tay phải bị thương của Tô Hồng Tụ.

      Nhắc tới cũng kỳ, Tô Hồng Tụ vốn có cảm giác, bởi vì đây vốn phải thân thể của nàng, nàng chỉ là linh thể ở nhờ trong thân thể này. Nưng, có lẽ đúng như Sở Dật Đình từng , cho nàng thánh dược trị thương, lúc Sở Dật Đình vẽ loạn thuốc cao cánh tay nàng, Tô Hồng Tụ có cảm giác mát mẻ vừa lòng.

      Thuốc này thoạt nhìn có thể thay nàng chữa trị thân thể chết của Tô Hồng Tụ, như vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm ít linh lực cho nàng.

      Tô Hồng Tụ đứng bất động, mặc cho bàn tay xương cốt ràng của Sở Dật Đình lướt thân thể mềm mại trắng như tuyết của mình, bàn tay màu lúa mạch nhàng ma sát với da thịt trắng nõn, vô cùng thân mật, nhìn như hồn xứng đôi thể.

      Sắc mặt Vệ Thập Nhị hết sức khó coi, chính cũng chú ý đến, thấy Sở Dật Đình kéo ống tay áo của Tô Hồng Tụ, thấy bàn tay màu lúa mạch của Sở Dật Đình chút kiêng kỵ vuốt ve thân thể mềm mại trắng như tuyết của Tô Hồng Tụ, sau lưng căng chặt, trong mắt bắn ra ánh sáng có thể giết người, giống như cố nén cái gì, đôi tay ở bên người nắm chặt thành quyền.

      Tô Hồng Tụ ý thức được.

      Đây cũng là lý do, ràng nàng muốn Sở Dật Đình chạm vào nàng, nhưng vẫn theo động tác của Sở Dật Đình vươn cánh tay ra, cũng phản kháng.

      Vệ Thập Nhị càng được tự nhiên, Tô Hồng Tụ càng sung sướng, ra cũng phải là tình cảm của nàng, mà tình cảm lưu lại trong thân thể này, nhưng Tô Hồng Tụ vốn hề có chút cảm tình nào với Vệ Thập Nhị, Vệ Thập Nhị khó chịu hay cao hứng, hoàn toàn có chút liên quan nào với nàng.

      Sở Dật Đình có thể cảm thấy thân thể Tô Hồng Tụ căng thẳng, hình như bởi vì đến gần nên nàng rất tự nhiên, nhưng biết vì sao, nàng tránh .
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Phong Vũ Yên, Hale2052 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: quan tâm

      Editor: Puck


      Lập tức trong lòng Sở Dật Đình dâng lên niềm vui sướng nhàn nhạt, vui sướng này thế tới hung hăng, ngay cả cũng vội vàng kịp chuẩn bị.

      Đợi đến lúc biết, lại cứ cười, tay bôi thuốc vì Tô Hồng Tụ đột nhiên ngừng giữa trung.

      Sở Dật Đình kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ, trong giây lát, tròng mắt đen thâm thúy như lưu ly xẹt qua mê man, kinh ngạc, sửng sốt, hoảng hốt, rất nhiều cảm xúc ngay cả bản thân cũng khó có thể sáng tỏ.

      Sở Dật Đình chưa bao giờ là người thích cười. thực tế, kể từ khi Thục phi , chưa từng cười.

      Nhưng hôm nay lại cười đến thoải mái.

      Sở Dật Đình chớp mắt nhìn mặt gương đồng treo ở đầu giường Tô Hồng Tụ.

      Trong gương ràng phản chiếu lại mặt , hai má thoáng màu đỏ ửng, khóe môi khẽ nhếch, tròng mắt u ám đen như lưu ly dịu dàng và tập trung, dưới toàn thân cũng tản ra vui sướng nhàn nhạt và thương tiếc.

      Sở Dật Đình nhìn mình trong gương, đột nhiên tròng mắt buồn bã, nhanh chóng rút tay lại, xoay người sang chỗ khác, nhìn Tô Hồng Tụ nữa.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc nhìn , chỉ thấy sau lưng khẽ run rẩy, đột nhiên giống như bị kích động gì đó, dưới toàn thân cũng căng chặt.

      biết từ nguyên nhân gì, lần này, Tô Hồng Tụ cố gắng khám phá nội tâm Sở Dật Đình.

      Quả trong lòng Sở Dật Đình thiên nhân giao chiến, hoảng loạn thôi, rốt cuộc ý thức được, hình như mình động lòng với Tô Hồng Tụ.

      Nhưng điều này sao có thể? chỉ mới biết Tô Hồng Tụ nửa ngày ngắn ngủi.

      Huống chi, ràng sớm cảnh cáo mình, cả đời này tuyệt đối dâng trái tim cho bất kỳ nữ tử nào.

      Tuổi thơ của Sở Dật Đình giống người bình thường, mười năm đầu hớn hở sung sướng *, nhận hết sủng ái, nhưng mười năm sau, kể từ sau khi Thục phi bỏ trốn cùng người, thời gian trôi qua của có thể dùng nước sôi lửa bỏng, địa ngục trần gian để hình dung.

      (*) nguyên gốc: 春风得意 xuân phong đắc ý (Đường làm quan rộng mở). Điển tích: Sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa trong mùa xuân, chỉ trong ngày ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An.

      Thỉnh thoảng phụ hoàng nổi điên, chạy đến tẩm cung của túm chặt lấy , dùng hai tròng mắt vẩn đục đầy máu tràn đầy điên cuồng và say đắm mà nhìn chằm chằm.

      Nhìn chằm chằm rồi nhìn chằm chằm, phụ hoàng bắt đầu nổi điên, hoặc ném loạn đồ, hoặc gào khóc thảm thiết, thậm chí, phụ hoàng còn có thể ra tay đánh .

      Có đến vài lần, nếu phải Sở Dật Đình tránh nhanh hơn, vô cùng có khả năng sống bị phụ thân thân sinh của mình đánh chết.

      Sở Dật Đình trơ mắt nhìn phụ hoàng của mình vì thành si, vì hận thành điên cuồng, vì vậy, trước đây lâu từng tự với mình, cả đời này tuyệt đối được bất kỳ nữ tử nào.

      tuyệt đối thể có ngày trở thành giống như phụ hoàng .

      Nhưng Sở Dật Đình lại động lòng với Tô Hồng Tụ có đôi mắt như vậy.

      ràng thấy ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìn giống như Thục phi nhìn phụ hoàng, lạnh lẽo lạnh nhạt có die nda nle equ ydo n chút tình cảm nào, nhưng lại vẫn động lòng với Tô Hồng Tụ.

      Cảm giác động lòng này mang đến chút ngọt ngào và tốt đẹp nào vào trong lòng Sở Dật Đình.

      Chỉ có sợ, sợ hãi, hốt hoảng và luống cuống ùn ùn kéo đến.

      , thể thích ai. tuyệt đối thể biến đổi đến mức giống như phụ hoàng, tuyệt đối .

      Tâm tư Sở Dật Đình loạn, cũng xoay người, vẫn đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ, đột nhiên lên tiếng từ giã nàng: “Canh giờ còn sớm, trời sắp tối, nếu Tô nương có chuyện gì khác, Sở mỗ cáo từ!”

      Sở Dật Đình lạnh lùng như băng, cũng đợi Tô Hồng Tụ trả lời, giống như sau lưng có thứ gì đó đuổi theo , đẩy cửa ra, thân hình cao lớn tuấn lãng thoáng qua biến mất sau hành lang.

      Tô Hồng Tụ ngạc nhiên, tầm mắt tự chủ đuổi theo bóng lưng Sở Dật Đình xa.

      sao vậy? Nhìn dáng vẻ vừa rồi, giống như có người hung hăng đánh quyền.

      Nhưng ràng nàng làm gì với ?

      giải thích được, biết cái gì, con người loài động vật này, cho dù là nam nhân hay nữ nhân, đều quá khó hiểu.

      “Ngươi ngươi muốn ta tặng trạch viện ở ngoại ô kinh thành cho ngươi, vậy ngươi chuẩn bị khi nào dọn vào?”

      Vệ Thập Nhị vẫn nhìn Tô Hồng Tụ, kể từ khi vào nhà, sắc mặt Tô Hồng Tụ vẫn lạnh lẽo nhạt nhẽo, có chút biến hóa.

      Nhưng Sở Dật Đình vừa , vẻ mặt Tô Hồng Tụ lại hoảng hốt, tầm mắt tự chủ đuổi theo bóng lưng Sở Dật Đình.

      Dáng vẻ lưu luyến rời này, dáng vẻ lưu luyến dứt này, khiến Vệ Thập Nhị thấy rất chướng mắt, giọng điệu tốt mở miệng.

      Tô Hồng Tụ chợt dừng lại, lúc này mới ý thức được Vệ Thập Nhị còn chưa .

      “Mắc mớ gì tới ngươi? Phòng của ta, ta muốn vào lúc nào vào, khi nào chuyển đến chuyển. Vệ Tướng quân chỉ cần nhớ kỹ, ta chỉ chờ ngươi ba ngày, sau ba ngày, nếu ngươi còn mang khế ước mua bán nhà tới, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

      Vẻ mặt Vệ Thập Nhị khẽ động, nhìn về phía Tô Hồng Tụ: “Trở mặt vô tình? Chẳng lẽ đại tiểu thư còn có tình với Vệ mỗ?”

      Vệ Thập Nhị xong, tròng mắt đen thâm thúy chớp mắt tập trung nhìn Tô Hồng Tụ, dường như muốn tìm die enda anle equu ydonn ra đầu mối nào đó mặt nàng.

      Tô Hồng Tụ xì mũi coi thường, cười lạnh.

      “Làm ngươi nằm mộng giữa ban ngày, Tô Hồng Tụ ta chính là có tình với chó với mèo, cũng lãng phí tình cảm người bạch nhãn lang nuôi quen là ngươi.”

      Khi Tô Hồng Tụ lời này, ánh mắt hết sức lạnh nhạt, giọng càng thêm lạnh lẽo dứt khoát, lưu lại đường sống.

      Lúc trước Vệ Thập Nhị tin, Tô Hồng Tụ có chút lưu luyến nào với , bây giờ thấy ánh mắt lạnh lẽo nhạt nhẽo của Tô Hồng Tụ, nghe được lời như đinh chém sắt của nàng, lại làm thể tin.

      Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ hề để vào trong mắt nữa, hề thời thời khắc khắc tỏ ra lưu luyến thôi, biết tại sao, trong lòng đau đớn, giống như có thứ gì đó vô cùng quan trọng bắt đầu rời khỏi tính mạng .

      nhịn được tiến lên bước, định đưa tay chặn miệng Tô Hồng Tụ, để cho nàng có cách gì ra những lời bén nhọn đâm người như thế với , nhưng khi chân bước ra, đột nhiên thức tỉnh, sắc mặt hơi xanh nhìn Tô Hồng Tụ coi thường trước mặt.

      “Vệ tướng quân, vừa rồi ngươi nghe Lục Vương gia sao? Sắc trời còn sớm, Vệ Tướng quân cũng nên trở về phủ, Vệ Tướng quân lưu lại chỗ nữ tử quá trễ, truyền ra ngoài lời linh tinh gì đó, tiểu nữ tử nhận nổi, ta thích có người năm ngày ba bữa đến chỗ ta la lối om sòm!”

      Tô Hồng Tụ la lối om sò, dĩ nhiên chỉ Tô Hồng Mai rồi, dáng vẻ kêu to mắng to vừa rồi của Tô Hồng Mai quả cực kỳ giống nữ nhân chanh chua. Ở điểm này, Tô Hồng Tụ có chút bội phục Vệ Thập Nhị, vì đạt được mục đích, chừa thủ đoạn nào, ngay cả với nữ nhân chanh chua phách lối điên cuồng như vậy cũng có thể nhịn.

      hổ là công phu nhịn tuyệt vời, có thể là cực phẩm.

      Nghe Tô Hồng Tụ nhắc đến Tô Hồng Mai, Vệ Thập Nhị hơi ngẩn ra, tầm mắt khẽ trượt xuống, vừa vặn thấy Tô Hồng Tụ sửa sang lại đầu giường, quần áo và binh khí trước kia từng dùng.

      Mặc dù thời gian lâu, nhưng nhìn ra được, những quần áo và binh khí này được người tỉ mỉ cất giữ, vải vóc màu đen tìm được chút nếp nhăn, binh khí sắc bén thấy được vết rỉ sét.

      Vệ Thập Nhị trầm mặc , tròng mắt đen xẹt qua cảm xúc , trầm thấp hỏi, “Nàng cố ý, sao? Nàng cố ý giả bộ lạnh lẽo như băng với ta, chẳng thèm ngó tới, ra trong lòng nàng có ta, chẳng qua nàng muốn báo thù lúc đầu ta chọn Tô Hồng Mai mà chọn nàng.”

      Tô Hồng Tụ muốn hôn mê, nếu tại trong tay nàng có cây đao, nàng nhất định đao bổ đầu Vệ Thập Nhị ra, xem xem bên trong rốt cuộc là bùn nhão hay bột nhão.

      Nàng có chỗ nào xem ra còn lưu luyến Vệ Thập Nhị? Nàng thay đổi vẫn được sao?

      “Nếu Vệ Tướng quân nghĩ như vậy, cũng thể gì hơn, sắc trời tối, mời Vệ Tướng quân trở về .”

      Tô Hồng Tụ lười phải dài dòng với Vệ Thập Nhị, giọng vui mở miệng, vừa đưa tay về phía Vệ Thập Nhị làm dấu tay mời ra, vừa ôm lấy đống binh khí quần áo giường kia, chút do dự ném chúng ra ngoài cửa sổ.

      Cửa sổ Tô Hồng Tụ đối diện với sông đào mười tám dặm bảo vệ thành.
      Last edited: 30/9/16

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Vệ Thập Nhị... phải tra nam cũng ngụy quân tử

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Vệ Tướng quân, ngươi thất lễ

      Editor: Puck


      Chỉ nghe tủm tủm mấy tiếng, trong nước văng lên mấy đợt bọt sóng lớn, vài thanh kiếm tốt Vệ Thập Nhị từng dùng chìm thẳng vào đáy nước.

      Vài món áo đen chìm chìm nổi nổi, theo nước sông trôi thẳng về phía trước, dần biến thành điểm đen thấy .

      Vệ Thập Nhị trơ mắt nhìn Tô Hồng Tụ ném chúng vào trong nước, đột nhiên ngực đau nhức, bỗng dưng đưa tay bưng kín miệng vết thương.

      Thanh Ngọc đứng ở cửa viện, tầm mắt của nàng rời khỏi Vệ Thập Nhị khắc.

      Chỉ thấy sắc mặt Vệ Thập Nhị xanh mét, tay phải che chặt vết thương ở ngực, tay trái buông xuống nắm thành quyền, quanh thân tản ra khí lạnh kinh người.

      Đầu tiên Thanh Ngọc kinh ngạc, theo đó, nàng nhìn theo tầm mắt Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ vẻ mặt sao cả, sắc mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt đó, giống như có từng cây châm đâm vào ngực Thanh Ngọc, khuấy đảo đến tim gan phèo phổi của nàng, ngũ tạng lục phủ đau nhức kịch liệt.

      Đây là chưa bao giờ có...

      Ở trong mắt Thanh Ngọc, cho dù die3nda`nle3qu'ydo0n xảy ra chuyện gì, dù trời sập đất vùi, Vệ Thập Nhị vĩnh viễn biến sắc, kín kẽ và trầm ổn.

      Thanh Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Thập Nhị bộc lộ nội tâm cảm xúc chân của mình trước mặt người khác?

      “Vệ... Tướng quân, nàng ấy rất đúng, còn sớm nữa, ngài vẫn nên về cùng Thanh Ngọc, Vệ Tướng quân, vết thương trước ngực ngài cần nhanh chóng chữa trị...”

      Thanh Ngọc tâm hoảng ý loạn, thậm chí quên mất căm hận với Tô Hồng Tụ, tập trung tinh thần chỉ muốn nhanh chóng đưa Vệ Thập Nhị rời khỏi nơi này.

      Trước kia nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, Vệ Thập Nhị cách nàng xa xôi, xa như sao sáng bầu trời chỉ có thể nhìn lại thể với tới, cho dù nàng ngưỡng mộ như thế nào, say đắm như thế nào, vĩnh viễn thuộc về nàng

      Ngày trước Vệ Thập Nhị và Tô Hồng Mai hết sức thân mật, phải chỉ thân mật với mình Tô Hồng Mai, nhưng mà Thanh Ngọc lại chưa bao giờ sinh ra cảm giác giống như hôm nay.

      Vệ Thập Nhị và Tô Hồng Mai mối tình thắm thiết, chỉ cười với mình Tô Hồng Mai, nhưng khổ sở vì Tô Hồng Mai.

      Ánh mắt Vệ Thập Nhị rơi lên bàn có vật gì, lại liếc nhìn cửa sổ rộng mở, hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu,tròng mắt đen thâm thúy nhìn Tô Hồng Tụ.

      “Ta biết nàng hận ta, nhưng tội gì nàng phải chút giận lên đồ mẫu thân nàng để lại cho nàng.”

      “Đồ” trong miệng Vệ Thập Nhị chính là số quần áo mà Tô Hồng Tụ vừa mới ném vào sông đào bảo vệ thành, cũng chính ban đầu do mẫu thân nàng từng cây kim từng sợi chỉ, tự tay may cho Vệ Thập Nhị.

      Tô Hồng Tụ coi những di vật mẫu thân nàng lưu lại như bảo bối, bất kể gì đều cất giấu trong ngăn kéo, cất giấu đến ổn thảo cẩn thận.

      Nhưng hôm nay, nàng lại ném toàn bộ quần áo mẫu thân nàng may, cũng có thể thấy nàng có bao nhiêu chán ghét với món đồ này - hoặc đúng hơn là chủ nhân những món đồ này.

      “Nếu ngươi biết ta hận ngươi, muốn nhìn thấy ngươi, còn đứng lỳ ở đây làm gì? A, đúng rồi, Vệ Thập Nhị ta quên, ngươi đổi chủ tử, sớm cần mọi chuyện đều nghe theo lệnh ta rồi. Cũng được, ai bảo ta quyền thế, nhà mẹ giống như Tô Hồng Mai, trèo lên được quan hệ với Binh bộ Lại bộ, mọi chuyện đều có thể đến giúp Vệ tướng quân.”

      Tô Hồng Tụ đóng cửa sổ xoay người lại, yên lặng nhìn Vệ Thập Nhị.

      Bốn mắt nhìn nhau, hai phía nhìn nhau, tròng mắt Tô Hồng Tụ lạnh nhạt chút tình cảm.

      Vệ Thập Nhị thu lại cảm xúc, tối tăm mãnh liệt trong mắt dần lắng đọng, cho đến khi khôi phục sóng gió như ngày thường: “Thôi, Tô Hồng Tụ, ta lười phải đấu miệng với ngươi. Mấy năm thấy, miệng lưỡi ngươi bén nhọn ít. Ba ngày sau, ta phái người dời đồ qua giúp ngươi.”

      Vệ Thập Nhị dứt lời, phẩy tay áo bỏ , giống nhu lúc tới, khí thế kinh người, thân khí phách.

      Thanh Ngọc vội vàng theo, chỉ nghe phía sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, Tô Hồng Tụ khép cửa phòng lại, mảnh ngói nóc nhà cũng bị hành động vô cùng thô bạo này của nàng mà rơi xuống vỡ thành hai mảnh.

      Thân thể Vệ Thập Nhị thể cảm giác mà run lên cái, Thanh ngọc vội vàng tiến lên, đưa tay đỡ Vệ Thập Nhị bởi vì thương thế quá nặng, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.

      Thanh Ngọc thầm khổ sở, phẫn nộ đầy mặt với Vệ Thập Nhị :”Vệ tướng quân, chúng ta thể cứ bỏ qua cho nàng như vậy được, Tướng quân, chỉ cần Tướng quân ra lệnh tiếng, Thanh Ngọc đảm bảo ngày mai khiến thần y đó, cả tô Hồng Tụ đều biến mất khỏi cõi đời này!”

      “Lại xen vào việc của người khác, ta khiến ngươi biến mất khỏi cõi đời này.” Giọng Vệ Thập Nhị lẫm liệt, cắt đứt lời Thanh Ngọc.

      “Dạ, Thanh Ngọc hiểu, Thanh Ngọc xin lỗi, Vệ tướng quân, Thanh Ngọc…. vượt khuôn rồi.”

      Tô Hồng Tụ trong lòng lẳng lặng nghe, Vệ Thập Nhị và Thanh Ngọc rốt cuộc trước sau rời khỏi Tô phủ.
      Tô Hồng Tụ soi gương vuốt vuốt mặt bản thân căng thẳng chút biểu cảm, rốt cuộc chậm rãi, dần dần nở nụ cười chói lọi như ánh sáng mùa xuân, xinh đẹp tuyệt trần.
      Theo tiếng cười của nàng, quanh thân giống như bao phủ tầng mây mù mỏng, mị thuật Hồ tộc bắt đầu thi triển, khóe đuôi mày của Tô Hồng Tụ, cái nhăn mày nụ cười, giơ tay, uấnéo, cũng toát ra vẻ xinh cười mị hoặc quyến rũ.
      Trước khi Tô Hồng Tụ hóa thành người, mỗi ngày đều lắc lô trước Tô phủ, nàng đều tràn ngập tò mò với thời gian người trôi qua, đồ vật người dùng, tất cả về con người.
      Tô Hồng Tụ vốn định sau khi hóa thành người, lên đường vòng, biết chút về đủ loại người, xem dáng vẻ người khác nhau như thế nào, cuộc sống của con người rốt cuộc ra sao,sau đó trở về Tô phủ từ từ giải quyết huyết chú người.

      Ai ngờ Vệ Thập Nhị, Sở Dật Đình, Tô Hồng Mai đám người liên tiếp ngăn cản nàng trong Tô phủ, để cho nàng hoàn toàn cách nào bước ra bước.

      giờ tốt rồi, mọi người hết, rốt cuộc nàng có thể ra ngoài dạo chút, dù sao Tô phúc chưa bao giờ để ý nàng xem có ở trong phủ hay , chính là ra ngoài hai ba ngày, chờ đến hôm Vệ Thập Nhị ước định mới trở về, cũng chư hẳn thể.


      Chương 16: Mỹ nhân tuyệt thế đưa tới xôn xao (1)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ quyết định chủ ý, chuyện thứ nhất, chính là lục tung, cũng học như Sở Dật Đình, tìm mũ che mặt màu thâm đen đội lên đầu.

      Cũng phải vì che dung mạo của mình, mà là vì chống đỡ ánh mặt trời nóng hừng hực chói chang bên ngoài.

      Tô Hồng Tụ nhập thế ngày, còn biết mình ngày thường nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh.

      Tô Hồng Tụ hóa thành hình người suốt ngày, dưới Tô phủ, tất cả mọi người sớm thành thói quen xem như nàng tồn tại, trừ Tú nhi, cũng có bất kỳ nha hoàn nào hầu hạ bên cạnh nàng.

      Tô Phúc cũng kêu bất kỳ ai đưa cơm cho nàng, vì vậy cho tới bây giờ nàng vẫn chưa ăn gì, trong bụng khó tránh khỏi kêu ùng ục gay gắt.

      Tô Hồng Tụ ra cửa, việc làm thứ nhất chính là chạy tới ngọn núi ở ngoại ô kinh thành cách đó xa.

      Người khác lúc đói bụng đều lên tửu lâu tiệm cơm, ngày trước Tô Hồng Tụ còn ăn tươi nuốt sống thú, đói bụng rồi, chuyện đương nhiên phải vào rừng núi săn thú.

      Thế nhưng ngoại ô kinh thành thể so sánh với nơi hoang dã, khắp nơi đều là xe ngựa và người đường, ngay cả có con mồi, từ lâu bị tiếng huyên náo hù chạy.

      Vẫn dạo đến khi mặt trời xuống núi, ngay cả con thỏ hoang, con gà rừng, Tô Hồng Tụ cũng thấy.

      Ngược lại tìm được sơn cốc vắng vẻ yên tĩnh, khắp nơi bên trong đều là bươm bướm sặc sỡ, thích chơi đùa nổi lên, Tô Hồng Tụ chạy loạn khắp nơi bắt bướm, cả sơn cốc cũng rải đầy tiếng cười dễ nghe như chuông bạc của nàng.

      Nếu phải trong thân thể này lưu lại oán niệm ảnh hưởng đến nàng, Tô Hồng Tụ vốn là hồn nhiên chân chất, buồn lo.

      Nàng là hồ, phải người, vốn có thất tình lục dục *, người đáng ghét có trước mắt, lập tức phiền não bay biến, vui vẻ ra mặt.

      (*) thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

      Lúc này đúng mùa hè, đường dưới chân núi, mặt trời nóng hừng hực chiếu lên đỉnh đầu, bốn phía đều là đại thụ xanh um tươi tốt cao ngút trời, trong rừng cây muôn hồng nghìn tía, có đủ loại chim chóc nhảy lên bay nhanh, cũng có nhiều đóa hoa màu sắc khác nhau nở rộ.

      Tô Hồng Tụ mừng rỡ thôi, nhịn được hết nhìn đông lại nhìn tây xung quanh.

      Đột nhiên, cách đó xa truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc” , có bốn, năm thanh niên mặc áo đen vừa đúng ngang qua sau lưng Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vội vàng đứng sang bên, nhường đường chính.

      Mấy thanh niên này cả đám đều mặc áo giáp, thân hình cao lớn, xem ra hình như là tườn sĩ mới rời chiến trường, bọn họ giục ngựa qua, bụi đất cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, thoáng nhấc lên màn che dung mạo Tô Hồng Tụ.

      Cổ và cằm Tô Hồng Tụ thoáng lộ ra bên ngoài,nhưng bản thân nàng hề phát .

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối đầu với thiếu niên, mặc dù đầu nàng đội nón che mặt, toàn thân cao thấp càng che kín chặt chẽ trong quần áo, nhưng lại bay bổng như tiên đứng trong gió, hương người bay bốn phía, hào quang cực thịnh quanh thân.

      Thiếu niên ra đời phú quý, từ đến lớn gặp vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng gặp người như Tô Hồng Tụ, chỉ bóng dánh mảnh mai yếu đuối, thanh tú động lòng người đứng trong gió, cũng vô cùng phong nhã, điên đảo chúng sinh.

      “Ta đói rồi, ra ngoài tìm đồ ăn, ngươi biết nơi nào có thể ăn được thỏ hoang hay gà rừng ?”

      Lúc Tô Hồng Tụ chuyện, riêng gì thiếu niên cầm đầu, tất cả mọi người phía sau đều ngây ngẩn cả người.

      Đây rốt cuộc là giọng như thế nào, mềm mại ngọt ngào, giai điệu thần tiên trong thung lũng, phảng phất như ngàn vạn giọt mưa rơi lên mặt hồ, lại như châu tốt ngọc đẹp va vào nhau, mềm mại động lòng người.

      Tất cả mọi người đều bị trấn trụ rồi, ánh mắt sáng quắc, nhìn nhìn chằm chằm nàng giấu mặt sau màn che, giống như muốn nhìn dung mạo chân của nàng.

      Thiếu niên thủ lĩnh cũng kinh ngạc, ngực như bị đòn nghiêm trọng, đột nhiên giật mình trong lòng.

      Cảm giác này là lần đầu tiên chưa từng có, cặp mắt thiếu niên thủ lĩnh khỏi nhíu lại, từ xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá Tô Hồng Tụ.

      “Nàng nàng đói bụng, ra ngoài tìm đồ ăn? Nàng vì tìm đồ ăn, tìm tới đây?”

      Thiếu niên thủ lĩnh liếc nhìn xung quanh, mặt mỉm cười nhìn Tô Hồng Tụ, khuôn mặt tuấn mĩ tự chủ dâng lên thương tiếc nhàn nhạt.

      Nơi hoang dã này, nào có đồ gì có thể ăn? Bình thường nếu trong nhà khó khăn

      , tuyệt đối chễ như vậy mà còn núi tìm đồ ăn thôn quê.

      Thiếu niên thủ lĩnh nhìn lại người Tô Hồng Tụ, tay áo giặt đến bạc màu, phía dưới váy cũng rất cũ kỹ, chẳng lẽ là nữ tử con nhà nghèo, trong nhà có đồ ăn, cho nên mới lên núi tìm đồ ăn ?

      Trong lòng thiếu niên thủ lĩnh nghĩ như vậy, trong lòng khỏi nổi lên thương tiếc.

      tung người xuống ngựa, tới bên người Tô Hồng Tụ, đưa tay đỡ nàng lên lưng ngựa mình, “Nào, lên. Ta dẫn nàng tìm đồ ăn. Nơi này an toàn mình nữ hài tử, ai theo, về sau cho tới nơi này.

      Thiếu niên thủ lĩnh vừa dứt lời, bản thân cũng xoay người lên ngựa, vững vàng ngồi sau lưng Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nghe có đồ ăn, ánh mắt sáng lên, “A” tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi trong ngực thiếu niên thủ lĩnh, nhuchs nhích.

      Tình cảnh này, những người theo sau lưng thiếu niên thủ lĩnh nhìn vào trong mắt thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc cực kỳ.

      Thiếu niên thủ lĩnh phải ai khác, chính là Thái tử Đại Chu Phong Lăng Thiên, trước đó vài ngày Phong Lăng Thiên đều ở Thiều Quan đốc thúc tác chiến, hôm nay vừa mới hồi kinh, bởi hán nhận được mật chiếu mới chạy về, cho nên dọc đường kinh động bất kỳ ai, ai biết vẻ phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn nam nhân như tướng sĩ bình thường lại chính là Thái tử dưới người, vạn người ở Đại Chu, quyền thế ngập trời.

      Phong Lăng Thiên cực kỳ sạch , bình sinh thích người khác quá thân cận với , hơn nữa, chẳng biết tại sao, rất ghét mĩ nhân. Những huynh đệ khác của đến tuổi này, phi tử, hài tử đều đống lớn, chỉ có , đến nay trong hậu viên bóng người.

      Mấy tướng sĩ phía sau đều là tử sĩ của Phong Lăng Thiên, chưa từng thấy có vẻ ôn hòa với bất kỳ nữ nhân nào, chứ đứng chi đỡ nữ nhân lên lưng ngựa của mình, cưỡng chung cùng nàng mà .

      tay Phong Lăng Thiên giữ chặt eo Tô Hồng Tụ, tất cả những người liên quan phía sau thấy mà ngây người cho đến khi mà ra lệnh tiếng: “ Giá!” Nhóm người phía mới hồi phục tinh thần lại, như từ trong mộng tỉnh lại, rối rít giục ngựa đuổi theo Phong Lăng Thiên xa.
      Last edited: 14/12/16
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :