1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Quá đáng iu ý :3 tiến tới luôn di a ưi :))

    2. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Up ́ nàng ơi cuối tuần mong đợi lắm.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Vốn càng về sau càng đáng mà. Vô cùng dùng và ngọt ngào :3
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    4. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143

    5. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 21.Cùng giường

      Thân thể Bạch Hiểu Y cứng ngắc lát mới phục hồi tinh thần, theo bản năng giãy dụa, Tần Uyên giống như sớm liệu đến động tác của , cánh tay ôm dần dần buộc chặt.

      "Tần Uyên, thả tôi ra, làm gì vậy?"

      năm qua hai người có bất kỳ liên lạc nào, nhớ lúc trước khi Tần Uyên rời , với những lời tuyệt tình, hơn nữa hôm nay lúc hai người gặp mặt, biểu của Tần Uyên lãnh đạm như vậy, cho rằng buông bỏ .

      Nhưng thể tưởng được Tần Uyên lại đột nhiên ôm , làm đến cuối cùng suy nghĩ gì.

      Cánh tay Tần Uyên cứng rắn mạnh mẽ, sít sao khóa lại thân thể . Tần Uyên tựa cằm vai , hơi thở gấp gáp phả bên tai , trái tim sau lưng dường như đập rất nhanh.

      Bạch Hiểu Y bị phản ứng của làm cho hoảng sợ, thử giãy dụa, tuy nhiên có cách nào tránh ra. vội : "Tần Uyên... mau thả tôi ra!"

      "Y Nhi..." đột nhiên nhàng gọi tiếng.

      Giọng của Tần Uyên khàn khàn đè nén, giống như dã thú bị thương nặng, lại giống như chuyển biến liên tục, là chỗ sâu nhất trong trí nhớ gọi.

      Tim Bạch Hiểu Y thít chặt, khí lực đề phòng toàn thân cũng trầm tĩnh lại.

      " biết là đồ tồi, em ràng nhẫn tâm với như vậy, vẫn nghĩ tới em. cho rằng thời gian làm quên mất nỗi đau em trao, cũng làm quên được em. Nhưng phát , mọi việc dễ dàng, thể khống chế mình trở về tìm em, cho dù làm bộ như sao cả nhưng vẫn khống chế nổi mình muốn tới gần em."

      Giọng rất , hết sức nhu hòa, lại xen lẫn chút thanh rung động. Nghe lời của Tần Uyên, động tác chuẩn bị kéo tay ra cũng dừng chút, hồi lâu sau bất đắc dĩ thở dài, "Tần Uyên, lần trước lúc ở phố cổ Phong Kiều tôi là..."

      còn chưa dứt lời, Tần Uyên đột nhiên cắt ngang, "Em còn nhớ em nợ ân tình ?"

      Toàn thân Bạch Hiểu Y cứng đờ, nghĩ tới việc lần trước ở phố cổ Phong Kiều, Tần Uyên giúp hạ sốt. Theo lý mà , đúng là nợ lần.

      "Em còn nhớ Thụy An ?"

      Bạch Hiểu Y vốn nghĩ ngợi nếu như Tần Uyên đòi lại ân tình, nên làm sao bây giờ, lại nghĩ lại hỏi câu này.

      "Còn nhớ, sao vậy?"

      Thụy An là con chó ngày trước Tần Uyên nuôi. Năm tám tuổi sang đó chơi, cẩn thận ngã xuống hồ bơi, là Thụy An cứu , nhưng Thụy An vì cứu mà chết đuối.

      "Năm em tám tuổi, em ngã xuống hồ bơi là Thụy An cứu em, việc này em quên chứ?"

      Chuyện này khắc sâu trong đầu . Sau khi Thụy An vì cứu mà chết, còn khổ sở rất lâu, cũng bởi vì chuyện này mà vẫn luôn sợ nước.

      " ."

      "Tình nghĩa Thụy An cứu em, em nợ nhiều năm có phải nên trả lại rồi ?"

      "..." Bạch Hiểu Y ý tứ của , " muốn gì?"

      "Thụy An là con chó nuôi, là chủ nhân của nó. Nó vì cứu em mà chết, như vậy ân tình em thiếu nó cũng là thiếu ." Dừng chút lại : "Em còn nhớ , lúc thói quen, phải ôm Thụy An mới có thể ngủ. Sau khi Thụy An mất, mất ngủ rất lâu, về sau mới dần thích ứng. Nhưng gần đây lại nhớ đến nó, mỗi lần nhớ nó lại thể ngủ được, rất muốn ôm nó, nhưng nó còn ở đây."

      Bạch Hiểu Y suy nghĩ chút, "Vậy tôi mua giúp con chó nhé, giống như Thụy An, rồi lại ôm nó ngủ?"

      "Làm sao có thể giống được, Thụy An là độc nhất vô nhị." (có hai)

      "... Vậy nghĩ xem tôi trả ân tình như thế nào?"

      Tần Uyên đột nhiên ghé sát, môi gần như áp vào bên tai , giảm thấp thanh xuống, dịu dàng : " ôm em ngủ."

      Hơi thở ấm áp từ miệng Tần Uyên phảng phất bên tai , giống như sợi lông vũ nhàng cào, tê tê ngứa ngứa, làm run rẩy trận.

      nghiêng đầu né tránh, " nghĩ cũng đừng có nghĩ!" động đậy thân thể, giọng nhiễm chút tức giận, " bỏ tôi ra trước !"

      Tần Uyên gì, trực tiếp ngồi xuống - bế lên, Bạch Hiểu Y bị dọa kinh hô tiếng, lúc này vẻ mặt hoảng sợ : " làm gì vậy Tần Uyên, mau thả tôi xuống!"

      Tần Uyên giống như ôm cục bông, dễ dàng ôm vào phòng, để ý giãy giụa, đặt lên giường.

      Bạch Hiểu Y bị động tác của Tần Uyên hù dọa, đợi đến khi Tần Uyên đặt giường, liền né ra.

      Trước khi kịp né, Tần Uyên cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên thân thể , giam giường.

      Trong lòng Bạch Hiểu Y vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, lập tức hết đấm lại đá : " tránh ra! muốn làm gì? tránh ra cho tôi!"

      giãy giụa lợi hại, hai tay Tần Uyên dứt khoát nắm bả vai , khó có người bá đạo ngang ngược như vẫn còn dịu giọng trấn an , "Em nghe , chúng ta đạo lý!"

      Bạch Hiểu Y nghe thế, cũng tạm dừng giãy giụa, chỉ là hai người dựa vào nhau quá gần làm thoải mái, theo bản năng rụt về sau mới : "Được, muốn đạo lý gì với tôi?"

      Sắc mặt Tần Uyên lạnh lùng nghiêm túc, hai tròng mắt sắc bén lộ ra uy nghiêm, bộ dáng này giống như người giáo dục đứa hiểu chuyện.

      " hỏi em, em thiếu Thụy An mạng có đúng ?"

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, "Đúng."

      "Thụy An là do nuôi lớn, cho nên em cũng thiếu đúng ?"

      Bạch Hiểu Y suy nghĩ chút, "Đúng."

      " ngủ được, muốn ôm Thụy An ngủ, nhưng Thụy An bởi vì cứu em nên có ở đây. Em xem có phải em nên thay thế Thụy An giúp ngủ ngon ?"

      "..." Bạch Hiểu Y bị quay vòng vòng, đầu mơ mơ hồ hồ, "Đúng là tôi nợ , nhưng phải trả như vậy, hơn nữa tôi phải chó."

      " cũng coi em như vậy, chỉ muốn em thay Thụy An ôm ngủ, cũng chỉ ôm em ngủ mà thôi, em nghĩ đâu vậy?"

      Bạch Hiểu Y bị nhìn chằm chằm cực tự nhiên, vội vàng dời ánh mắt, "Coi như ôm ngủ cũng được! Nam nữ thụ thụ bất thân đó biết ?"

      Bạch Hiểu Y xong lời này hồi lâu được đáp lời, ngẩng đầu nhìn , nhưng thấy đôi mắt Tần Uyên vốn sắc bén lại mang theo vài ý ranh mãnh, miệng hơi cong lên cười như . hiểu tại sao Bạch Hiểu Y bị ánh mắt nhìn lại thấy bỡ ngỡ, lập tức cẩn thận hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi sai gì rồi sao?"

      "Nam nữ thụ thụ bất thân?" Tần Uyên ý tứ sâu xa mấy chữ này, " còn nhớ có người mới vừa lên cấp 2 lúc ấy còn ngàn thỉnh vạn cầu để cởi quần cho ấy nhìn, hơn nữa..." Ánh mắt của quét vòng qua ngực , "Còn đặc biệt biết xấu hổ muốn sờ thử chỗ ấy, còn để cảm nhận chút có phải chỗ kia của ấy khác của hay ."

      Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này của Tần Uyên, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như gan heo. Chuyện này sao lại nhớ được cơ chứ? Lúc đó vừa lên cấp 2, thầy sinh học nam và nữ khác nhau, đặc biệt hiếu kỳ, chỗ kia của bạn nam đến cùng là hình dạng thế nào? Bạn nam mà quen cũng chỉ có Tần Uyên, hơn nữa từ lập chí muốn gả cho , nên cảm thấy nhìn chỗ kia cũng sao. Ngày đó sau khi tan học về nhà liền mặt dày mày dạn kéo vào phòng, khẩn cầu cởi quần cho nhìn chút, hơn nữa còn biết xấu hổ bảo sờ ngực , để phán đoán giúp có phải ngực phát triển rồi hay . còn nhớ lúc ấy lỗ tai Tần Uyên đỏ lên quở mắng trận, vài ngày sau thèm để ý .

      Lúc ấy chỉ đơn giản là hiếu kỳ, huống chi từ ngoài bố mẹ ra, luôn coi Tần Uyên là người thân thiết nhất, cho dù đời trước sau khi trưởng thành cũng cảm thấy sao cả. Nhưng mà bây giờ, sau khi quyết định đoạn tuyệt lui tới với Tần Uyên, nghe nhắc lại trước mặt mình, tất nhiên là mắc cỡ, thống hận khi đó tại sao mình biết xấu hổ như vậy.

      Tần Uyên nhìn khuôn mặt đỏ lên, kìm nén nửa ngày cũng được câu, trong mắt dần dần lên vui vẻ, dứt khoát nằm cạnh , nắm bả vai ấn vào trong ngực , cả thân thể nhắn của liền bị ôm vào ngực.

      Bạch Hiểu Y xấu hổ, vội vươn tay muốn đẩy ra, Tần Uyên trực tiếp dùng đôi cánh tay dài, cứng như sắt, sít sao ôm sau lưng . Còn để ngăn giãy dụa, duỗi chân chèn giữa hai chân , Bạch Hiểu Y lập tức bị cố định đến gắt gao, thể động đậy.

      Khuôn mặt Bạch Hiểu Y đỏ lên trừng mắt nhìn , cả giận : "Tần Uyên, làm gì vậy? Mau thả tôi ra!"

      Tần Uyên vững vàng cố định nhúc nhích, ấn đầu vào trong ngực mình, cằm đè đỉnh đầu , giọng điệu đương nhiên, "Đây là em nợ !"

      Dưới tình huống này, Bạch Hiểu Y cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ở tận đáy lòng chưa từng nghĩ dây dưa mập mờ với Tần Uyên, hy vọng cuộc đời này cách xa , vĩnh viễn gặp lại mới tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác lời cũng có vài phần đạo lý, nợ ân tình.

      Suy nghĩ hồi lâu rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ thở dài, "Cũng chỉ lần này thôi."

      cũng sảng khoái đáp, "Được."

      Ôm ngủ ôm ngủ, dù sao chỉ đêm, cũng thiếu miếng thịt. Bạch Hiểu Y nghĩ xong liền nhắm mắt lại, chỉ hy vọng đêm sớm trôi qua, đừng làm ra thêm chuyện gì nữa.

      lúc nhắm mắt lại muốn mình ngủ nhanh, Tần Uyên lại đột nhiên nắm tay , toàn thân Bạch Hiểu Y như bị đâm cái, đột nhiên mở mắt nhìn , " lại muốn làm gì nữa?"

      Tần Uyên nắm hai tay , lông mày nhíu chặt, "Tại sao trời nóng như vậy mà tay em lại lạnh thế?"

      "Trời sinh." Bạch Hiểu Y bỏ lại này câu liền muốn rút tay khỏi tay , ngờ khí lực lớn, căn bản rút ra được. vừa vội vừa giận, "Buồn ngủ ngủ , làm gì vậy?"

      Tần Uyên đáp, mà nắm hai tay bỏ vào trong áo , dán chúng lên lồng ngực, vẻ mặt đương nhiên đáp: " giúp em sưởi ấm."

      Hai tay Bạch Hiểu Y vừa chạm vào thân thể cứng rắn của , chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, gần như chút nghĩ ngợi muốn kéo tay về. Tần Uyên sít sao đè chặt tay , ánh mắt đông lạnh, sắc mặt nghiêm túc, "Chớ lộn xộn, em nhích tới nhích lui như vậy, ma sát làm chịu được."

      "..." Bạch Hiểu Y cắn môi, "Sao lại vô sỉ như vậy?!"

      "Vô sỉ?" Tần Uyên hừ hừ, "Muốn so vô sỉ, sao có thể sánh bằng em được? còn có rất nhiều tư liệu vô sỉ em dùng với đấy, có muốn nghe từng cái ?"

      Bạch Hiểu Y đỏ mặt, phẫn hận : "Câm miệng!"

      Tần Uyên nhíu mày, mặt lộ ra vài phần đắc ý, "Vậy em chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ ."

      Bạch Hiểu Y cũng lo ra việc trước kia làm mất mặt, trước kia thích Tần Uyên như vậy, vừa nhìn thấy liền hận thể dính cả người lên người . Từ làm biết bao nhiêu chuyện vô sỉ đối với , cho nên cũng dám lộn xộn nữa, dứt khoát nghe theo.

      Nhưng mà, tay áp vào lồng ngực của cũng làm toàn thân được tự nhiên, cứ như vậy dán vào cảm giác rắn chắc căng mịn kia ràng như thế, nhiệt độ nóng rực người cũng truyền từ ngón tay tới người . Trái tim trong lồng ngực kia giống như đập từng nhịp trong bàn tay , mỗi nhịp đập cũng làm tim run theo.

      Kết hôn với năm năm, hình dáng từng tấc da thịt người , mỗi chỗ đều biết , hơn nữa giờ phút này hai người dựa vào gần như thế, gần tới mức cần nhìn cũng có thể cảm giác được hầu kết nhúc nhích. Hơi thở ôn nhu người phả vào mặt , mùi hương quen thuộc như vậy, làm những ký ức niêm phong lại ùa về.

      Kỳ Tần Uyên cũng có lúc ôn nhu với , đó là khi ở giường, khi ở giường lúc nào cũng kiên nhẫn hơn bao giờ hết. mạnh mẽ dấn tới chỉ vì muốn phát tiết, từ từ lôi cuốn , mỗi lần đều làm cho thể nghiệm loại cảm giác làm người ta hít thở thông. Hơn nữa ở phút cuối cùng cũng ôm chặt, lộ ra giọng khàn khàn gợi cảm thân thiết gọi bên tai "Vợ ơi".

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới những chuyện này, mặt đỏ ửng rất nhanh, tiếp theo sắc đỏ dần lan rộng, cho đến khi quay đầu mặt đỏ gắt.

      Tần Uyên nhìn bộ dáng này của , ánh mắt sâu thêm vài phần, lông mày nhíu lại, "Em suy nghĩ lung tung gì vậy? Sao mặt lại đỏ thành thế này?"

      Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần lại, lập tức oán hận chính mình thế nhưng nghĩ tới những chuyện này. vội cúi đầu xuống thử che giấu dáng vẻ khác thường của mình, lại nghe tiếng cười đầy hàm ý của Tần Uyên truyền từ đỉnh đầu xuống, "Giấu đầu lòi đuôi."

      Bạch Hiểu Y vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trong lúc nhất thời biết phản bác ra sao.

      Tần Uyên đột nhiên co người lại, ánh mắt lợi hại kia cùng hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc hỏi , "Em vừa nghĩ gì vậy?"

      Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc cái, " nghĩ gì hết! ăn lung tung nữa, tôi về đấy."

      Tần Uyên thỏa hiệp thở dài, "Được rồi được rồi, ngủ ngon." Cánh tay ôm lại chặt thêm chút, dường như sợ chạy trốn trong lúc chú ý.

      Hai người gì thêm, Bạch Hiểu Y cũng mệt mỏi, vô thức ngủ thiếp .

      Chỉ là đêm nay Bạch Hiểu Y lại mơ thấy ác mộng.

      mơ đến ngày đó, Khương Nghiên Kỳ chạy đến chỗ làm việc, vẻ mặt đắc ý với : "Chị cho rằng Tần Uyên chị sao? Chị đừng nằm mơ! ấy căn bản chị, nếu ấy chị, tại sao lúc nào cũng hờ hững với chị?! Nếu ấy chị cũng để chị mỗi ngày ở nhà mình! Còn nữa... chị cho rằng đuổi tôi ra khỏi nhà chị thắng sao? Sai rồi! Có lẽ chị biết Tần Uyên lén cho tôi ở căn nhà của ấy đúng ?! Ngay ở Hoành Thái Uyển! Chị cũng biết chỗ kia xa công ty của ấy mà! Hơn nữa mỗi lần tan tầm ấy cũng đến chỗ tôi ngồi chút đấy! Chị đều biết phải ?"

      Nghe những lời này, Bạch Hiểu Y giống như bị sét đánh, sững sờ, ngẩn người rất lâu mới phục hồi tinh thần. để ý Khương Nghiên Kỳ lải nhải, còn chưa tới giờ tan sở về, lái xe cực nhanh đến công ty của Tần Uyên, để ý mọi người ngăn trở, xông vào phòng làm việc của .

      " , có phải cho Khương Nghiên Kỳ ở căn phòng tại Hoành Thái Uyển ?"

      Tần Uyên ngẩng đầu lên từ máy tính nhàn nhạt nhìn cái. qua thời gian hai người chưa gặp mặt, thấy xuất ở nơi này, cũng thắc mắc, dứt khoát quăng ra chữ, "Phải."

      Bạch Hiểu Y cảm thấy trái tim bị đâm cái, đặc biệt nhìn qua vẻ mặt đương nhiên của , đau đến nỗi phải lui về phía sau bước, hít sâu vài lần mới lấy lại sức, "Tại sao vậy chứ? Tại sao lại làm thế? biết ta có ý với , tại sao lại giúp ta? cũng biết em ghét ta đến nhường nào mà!"

      Tần Uyên mệt mỏi vuốt trán, "Bạch Hiểu Y, tôi muốn bởi vì loại chuyện lông gà vỏ tỏi (*chuyện nhặt) này mà gây gổ với em. Em về trước , tại tôi bề bộn nhiều việc, có chuyện gì chờ tôi về rồi hãy ."

      "Chuyện lông gà vỏ tỏi? cảm thấy đây là chuyện lông gà vỏ tỏi? Tần Uyên, cho em biết, ở cùng ta sao? Nếu , sao lại tốt bụng cho ta ở lại? Tại sao lại có kiên nhẫn mỗi ngày tới chỗ ta ngồi?"

      Tần Uyên nhắm mắt lại, lúc mở mắt, trong cặp mắt nhiễm lên giận dữ, "Em nghĩ lung tung cái gì vậy?! Tôi giúp ấy chẳng qua vì ấy là em họ em, muốn bà em làm ồn lên! hơn!"

      Bạch Hiểu Y cũng ý thức được mình quá mức kích động, vội vàng điều chỉnh hô hấp, "Được, là em sai, em nghĩ oan cho , em nên nghi ngờ , hôm nay về nhà được ? Em làm món ăn thích nhất, lâu rồi chưa về nhà, em rất nhớ ."

      Tần Uyên đóng máy tính lại, đứng dậy : "Dạo này bận muốn chết, có thời gian về, chờ hết bận trở về, phải họp, em về nhà trước , đừng náo loạn nữa!"

      xong liền cầm máy tính ra cửa, Bạch Hiểu Y kịp nghĩ nhiều, chạy tới sau lưng ôm , "Uyên ca, đừng giận em, em biết em sai rồi, em nên nghi ngờ . Vậy chờ sau khi em làm món ăn xong, mang tới công ty ăn cùng ăn với có được ? Chúng ta lâu rồi ăn cơm chung."

      Tần Uyên lạnh lùng kéo tay ra, tức giận : "Bạch Hiểu Y, cuối cùng em muốn tùy hứng tới bao giờ đây? Tôi bảo em về nhà, em nghe ?"

      Khuôn mặt Tần Uyên trầm xuống, trong mắt tràn đầy tức giận, ánh mắt nhìn có nửa điểm thương tiếc, dường như phải vợ mà là phiền toái cứ bám dính lấy , làm thoát khỏi!

      Tần Uyên lạnh lùng làm đau lòng đến mức thể nhúc nhích, há hốc mồm, nên lời. Mà Tần Uyên cũng nhiều lời với , lạnh lùng xoay người rời , bảo thư ký vào uyển chuyển mời ra.

      Bạch Hiểu Y thể nào hình dung lúc này mình tuyệt vọng đến nhường nào, có thể vì để ý việc cho Khương Nghiên Kỳ ở lại, thậm chí cũng hỏi tại sao lại lén lui tới với Khương Nghiên Kỳ sau lưng . Cái gì cũng để ý, chỉ muốn nhìn lần, khổ sở cầu khẩn thế này, tại sao vẫn đối xử với lạnh lùng như vậy? Hoàn toàn thấy khóc, hoàn toàn thấy đau khổ, cứ tuyệt tình rời như vậy, vì sao?

      Bạch Hiểu Y cảm giác mình ngã vào hầm băng, nước lạnh thẩm thấu qua da thịt, như những cây kim sắc nhọn đâm vào toàn thân. muốn giãy dụa thoát khỏi nhưng thân thể như bị phong ấn thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho tuyệt vọng ùn ùn kéo tới bao phủ toàn bộ.

      Bạch Hiểu Y tỉnh lại từ cơn ác mộng, toàn thân đổ tầng mồ hôi lạnh.

      phát lúc này mình nằm trong lồng ngực ấm áp, mà giọng Tần Uyên trầm thấp ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống, "Được rồi, phải sợ, ở đây, ở cạnh em, đừng sợ!"

      Giống như bị sét đánh cái, Bạch Hiểu Y đột nhiên tỉnh hồn, đẩy người trước mắt ra theo bản năng, chờ phản ứng kịp nhảy xuống giường, kéo giãn khoảng cách với , lạnh lùng nhìn .

      Tần Uyên bị thay đổi bất thình lình của làm ngẩn người, ánh mắt nhìn đầy oán hận, trong lòng Tần Uyên căng thẳng, vội tiến lên bước. Nhưng còn chưa tới trước mặt lại thấy tức giận : "Đừng tới đây!"

      Bước chân Tần Uyên khựng lại, ánh mắt luống cuống nhìn , "Sao vậy?"

      Bạch Hiểu Y hít sâu hơi, đột nhiên cảm thấy mình quả thực rất buồn cười, vừa suýt mềm lòng với , vì sưởi ấm tay cho khiến trái tim cảm thấy ấm áp. chỉ vậy, còn đề phòng mà ngủ thiếp trong ngực .

      Nếu như phải cơn ác mộng này lôi trở lại thực tế đáng sợ, có phải lại quỳ rạp dưới ống quần Tần Uyên lần nữa, lại bị ngược đến thảm thương hay ?

      Ánh mắt dịu dàng chút mày cảm động, mày quên ta từng đối xử với mày như thế nào ư? quên ta tự tay đẩy mày rơi vào hầm băng lạnh lẽo vô tận sao? quên ta ngày ngày lạnh nhạt mày như thế nào sao? quên mày đau khổ vùng vẫy thế nào sao? (tự chất vấn nên để "mày" nhé)

      Thế nhưng bây giờ mày lại mềm lòng với ấy, sao mày có thể bỉ ổi đến nước này chứ?

      Đúng rồi, vừa nãy chẳng qua chỉ là cơn ác mộng của mày, mày tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, tuyệt đối được dính vào cơn ác mộng đó nữa!
      Last edited by a moderator: 26/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :