1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mân Côi - Phó Du (Full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 85
      Editor: LạcLạc
      Khi ngủ đến mức mơ mơ màng màng, cảm thấy bên dưới vừa trướng vừa tê dại, hơi khó chịu, nhưng cảm giác trong giấc mộng thực quá tốt đẹp, nỡ thức dậy.

      Cho đến lúc đầu vú bị ngậm tới nỗi ấm nóng, Lâm Mân Côi mới từ từ mở mắt.

      Người đàn ông nghỉ ngơi hai tiếng, khỏe như vâm ngậm khối tròn trịa của , vừa cắn vừa xoa nắn, đương nhiên bên dưới còn quên ra ra vào vào.

      Lâm Mân Côi khẽ rên tiếng, rốt cuộc tỉnh lại, đối mặt với gương mặt vui vẻ của Phương Nhược Cuồng.

      “Hoa , em dậy rồi.”

      nhảm, động tĩnh của lớn vậy, lại mất cảm giác tứ chi.

      Lâm Mân Côi thầm nghĩ thế, nhưng thân thể bủn rủn, thứ nóng rực của người đàn ông kia còn tới tới lui lui trong bụng dưới .

      nhanh chóng nghĩ được nữa. Do đó, lúc này, quên béng đây là nhà của Phương Nhược Cuồng, mà vẫn cho rằng chỗ này là căn hộ của .

      Sau khi người đàn ông làm lần, Lâm Mân Côi nhớ tới nội dung quyển sách mình đọc, đàn ông nên quá miệt mài, nhất là đàn ông có tuổi rồi.

      Đương nhiên, lời này mà ra quá tổn thương trái tim ‘ông chú già’ nào đó, nên Lâm Mân Côi chưa từng . Chỉ khi Phương Nhược Cuồng hưng phấn cao độ vỗ về thứ muốn ngốc dậy lần nữa kia, Lâm Mân Côi mềm nhũn nũng nịu lắc đầu.

      “Em hơi mệt.”

      Ở mức độ nào đó mà , tuy Phương Nhược Cuồng miệt mài, nhưng vẫn là người dịu dàng. Bình thường Lâm Mân Côi mệt, phần lớn Phương Nhược Cuồng luôn tôn trọng ý kiến của , tất nhiên xa cách lâu ngày gặp lại nghe .

      Hôm nay Phương thiếu gia thực vui vẻ, hơn nữa cũng tới hết lần. đè Lâm Mân Côi mơ màng, ước chừng chơi hơn tiếng, lại thấy sắp đến thời gian ăn cơm, mẹ Phương luôn ồn ào lại tới quấy rầy, có lẽ biết hai người làm gì trong phòng.

      Phương Nhược Cuồng dào dạt đắc ý, hôn Lâm Mân Côi cái, quyết định tạm thời buông tha của .

      Trái lại Lâm Mân Côi mềm nhũn bò dậy, phát trang trí trong phòng đúng, mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày gặp mẹ chồng.

      cách khác, giờ ở nhà mẹ chồng.

      Tiêu rồi!

      Lâm Mân Côi đoái hoài tới đôi chân mềm nhũn, nhảy bật khỏi giường, cầm quần áo mặt đất bắt đầu mặc.

      “Tiêu rồi, tiêu rồi…” vừa , vừa quên hung hăng nhìn người đàn ông, “Khốn kiếp! Tại hết! Chúng… chúng ta nhất định bị phát …”

      Phương Nhược Cuồng tựa vào đầu giường nhìn Lâm Mân Côi như lửa thiêu mông bắt đầu mặc đồ, còn nhàn rỗi , “Mẹ đâu phải chưa từng trải, mẹ hiểu mà.”

      “Hiểu cái rắm!” Dưới cơn thịnh nộ, Lâm Mân Côi nhịn được mắng câu thô tục.

      “Rốt cuộc có biết mục tiêu của em là làm người vợ hiền lương hiểu chuyện hả?”

      “… Đúng, người vợ tốt, toàn thế giới đều biết em hiền lương hiểu chuyện, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, còn có thể lên giường…”

      “…”

      Lười chơi với tên đàn ông khốn kiếp kia, Lâm Mân Côi mới mặc đồ xong, bên ngoài liền vang lên giọng do dự của mẹ Phương, hình như có chút mong đợi.

      “Mân Côi à, hai đứa thức chưa? Sắp ăn cơm tối rồi…”

      Từ giọng mẹ Phương, Lâm Mân Côi nghe ra rất nhiều thứ, nắm được tin tức rất lớn.

      Chờ mong, thỏa mãn, thậm chí mang theo tí hóng chuyện.

      Toàn bộ mặt mũi … đều mất sạch.

      Lâm Mân Côi ôm gương mặt đỏ bừng, chỉ muốn khóc. Nhưng tên đầu sỏ kia lại cắn cổ , cười hì hì trấn an , “ sao… thích.”

      “…” Khốn kiếp! Lâm Mân Côi khóc ra nước mắt, đương nhiên thích rồi.

      thảm quá.

      Hình tượng hiền lương hiểu chuyện chưa xây dựng thành công, lại đội cái tiếng ban ngày tuyên dâm. Lâm Mân Côi biết vậy trước đó chẳng làm, đấm ngực giậm chân, nhưng cũng kéo quá khứ xảy ra trở về nổi.

      Lâm Mân Côi ở trong phòng nho ầm ĩ mất tự nhiên hồi, tất nhiên là Phương Nhược Cuồng an ủi. Đàn ông ăn no rồi, quả thực muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu. Mặc kệ bạn vô lý hay ầm ĩ, ta đều vuốt lông cho bạn.

      Bất quá, có vuốt lông thế nào, Lâm Mân Côi có muốn thế nào nữa, vẫn phải đối mặt với thực tế.

      Song đợi đến khi ngượng ngùng từ lầu xuống, lại phát người khác xuất , hoàn toàn di dời chú ý của mọi người dành cho .

      Trong phòng khách, khác với ban sáng, ngoại trừ mẹ Phương và Phương Hân Hỉ ra, còn có người đàn ông tuấn cao to.

      Nhìn thấy hai người bước xuống, người đàn ông khẽ ngước mắt lên, lúc thấy Lâm Mân Côi hình như hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng rũ mắt xuống và chào hỏi với Phương Nhược Cuồng bên cạnh .

      “Hi… lâu gặp.”

      Phương Nhược Cuồng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, trong lòng nghĩ, tên Phàn Vực này tốc độ nhanh , nghe trở về chưa tới tháng, giờ có thể bước vào nhà.

      Lại nhìn nhân vật chính Phương Hân Hỉ bên cạnh, mím môi, nhíu chặt mày, nhất thời sáng tỏ.

      Có lẽ bước vào nhà rồi cũng chưa tính là thực thành công.

      Lâm Mân Côi biết Phàn Vực, chẳng qua lúc ăn tối, Phương Nhược Cuồng giới thiệu qua loa.

      “Hàng xóm khi còn bé của bọn , Phàn Vực.”

      Lâm Mân Côi mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi. Nhưng nhịn được thầm hiếu kỳ tên Phàn Vực này là ai, nhất là lời giới thiệu của Phương Nhược Cuồng hơi là lạ.

      Bọn … Lẽ nào chỉ và chị Hân Hỉ?

      Ánh mắt Lâm Mân Côi lặng lẽ dời đến chỗ Phương Hân Hỉ, lại phát người phụ nữ vốn rạng ngời cởi mở, lúc này trán u ám.

      hiếu kỳ trong lòng Lâm Mân Côi như ngọn lửa càng cháy phừng phực hơn, nhưng ngay trước mặt cũng ngại lắm miệng, chỉ có thể kiềm chế. Thầm nghĩ tối nay về nhất định phải nghiêm hình tra hỏi ai kia, tranh chủ biết được bí mật này!

      Nhưng Lâm Mân Côi còn chưa đợi đến lúc nghiêm hình tra hỏi Phương Nhược Cuồng, mẹ Phương tiên phong trước bước tiết lộ rồi.

      “Mân Côi Mân Côi, con rất tò mò thằng nhóc khốn kiếp này là ai đúng ?”

      “… Dạ…” Lâm Mân Côi thoáng hết chỗ , trước đó chẳng phải mẹ Phương nhiệt tình giữ người kia lại ăn cơm à? Sao đảo mắt lại thành tên khốn kiếp trong miệng bà thế kia…

      “Hừ… nếu phải bác nể mặt Hân Hỉ nhà bác, bác thèm để ý thằng nhóc khốn kiếp đó đâu.”

      Mặc dù Lâm Mân Côi đoán được người đàn ông kia chắc chắn là gì gì đó của chị Hân Hỉ, nhưng nghe mẹ Phương vậy, nhất là đối phương có dáng vẻ hóng hớt thế, Lâm Mân Côi vẫn giả vờ kinh ngạc chút.

      là… của chị Hân Hỉ.”

      Biểu của Lâm Mân Côi xem ra rất được mẹ Phương thích.

      Mẹ Phương giống như bật máy hát vậy, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      Hóa ra, Phương Nhược Cuồng giới thiệu sai. Phàn Vực này quả thực là hàng xóm của bọn họ, có điều mười năm trước, Phàn Vực còn có thân phận khác, chính là bạn trai của Phương Hân Hỉ.

      Hai người xem như thanh mai trúc mã, hai cành cao to, ở bên nhau coi như môn đăng hộ đối. Nhưng xấu ở chỗ, Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực nhiều hơn Phàn Vực thích Phương Hân Hỉ.

      Thời điểm đó, Phương Hân Hỉ còn chưa bất cần đời như bây giờ, muốn dính dáng đến hôn nhân. Khi ấy giấc mơ lớn nhất của Phương Hân Hỉ chính là lấy Phàn Vực, song mục đích của quá ràng, tuy Phàn Vực thích Phương Hân Hỉ, bất quá luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

      Thậm chí, có khoảng thời gian, cho rằng mình xem tình thân thành tình .

      Hoặc giả đối với thứ quá dễ có được đàn ông đều quý trọng.

      Phàn Vực đối xử với Phương Hân Hỉ chính là như vậy.

      Phương Hân Hỉ hai mươi mấy tuổi muốn kết hôn, Phàn Vực lại có cảm giác muốn kết hôn với . cũng phải người hiền lành gì, khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí có con với Phàn Vực luôn, muốn nhà họ Phàn cho câu trả lời thỏa đáng.

      Khi ấy mẹ Phương cũng nhiệt tình làm chuyện xấu, vốn cho rằng hai đứa trẻ thành đôi thành cặp, chỉ nguyện làm uyên ương chứ làm tiên, cực kỳ tốt đẹp. Nhưng ngờ, mấy tháng sau, Phương Hân Hỉ chia tay với Phàn Vực.

      “Chia tay?!” Lần này Lâm Mân Côi thực kinh ngạc.

      Chẳng phải hai người kia nhau sao? Sao có thể chia tay chứ? Lẽ nào tên Phàn Vực này cùng loại với Đường Tiêu, cặn bã đội lốt?

      Lâm Mân Côi nghiến răng nghiến lợi, phồng má thay Phương Hân Hỉ đáng.

      Mẹ Phương ở bên thấy dáng vẻ kia của Lâm Mân Côi, trong lòng cảm thấy đứa bé này quá lương thiện, cũng quá tri kỷ, đối với Phương Hân Hỉ vừa để bụng vừa đau lòng thế, bà càng lúc càng thích Lâm Mân Côi rồi.

      “Nên Mân Côi à, con đừng áp lực quá, con trai mãi vẫn dẫn con về nhưng luôn nhắc tới con ở trước mặt hai bác, bác liền biết con là tốt… Chẳng qua, con đừng khẩn trương, cứ xem nơi này như nhà mình, ở đây ai bắt nạt con, chúng ta đều là người nhà của con.”

      Lâm Mân Côi ngờ dạo vòng lại chuyển đến người mình. Đồng thời, mẹ Phương trông đơn thuần vậy, nhưng thực ra sớm nhìn thấu căng thẳng của .

      nhiều tới thế lại trở thành cách an ủi .

      Trong lòng Lâm Mân Côi bỗng dưng buông lỏng, mỉm cười, “Dạ… con … con nhất định …”

      Sau khi chuyện phiếm với mẹ Phương xong, cả người Lâm Mân Côi đều thoải mái.

      Trong phòng khách còn bóng dáng của Phương Hân Hỉ và Phàn Vực, chỉ có Phương Nhược Cuồng ngồi ở đó, biết nghĩ gì.

      chuẩn bị dọa chút, nhưng còn chưa tới gần, bị đối phương kéo tay, ôm vào lòng.

      “Mẹ gì với em vậy mà mặt mày em rạng rỡ hẳn?”

      “Bí mật…” Lâm Mân Côi cười khúc khích, lại nhìn khắp phòng, “Đúng rồi, chị và Phàn Vực đâu?”

      Phương Nhược Cuồng chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Ở bên ngoài đó.”

      Lâm Mân Côi thoáng tò mò, cấp thiết muốn qua nhìn xem ngự tỷ Phương Hân Hỉ ngược tra nam thế nào, bèn ôm Phương Nhược Cuồng định qua đó nghe góc tường.

      Phương Nhược Cuồng vốn chẳng có hứng thú, Phương Hân Hỉ lại phải trẻ con, chuyện của mình chị ấy còn giải quyết được sao? Nhưng, thấy dáng vẻ nhao nhao của Lâm Mân Côi, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      Chẳng qua, hai người mượn danh nghĩ tiêu thực mới bước ra khỏi phòng khách, còn chưa chính thức chọn địa điểm tốt giả vờ vô tình gặp được, chợt nghe tiếng bạt tay.

      Phương Hân Hỉ hất cằm, đứng trước mặt Phàn Vực cao hơn cái đầu, cực kỳ có phong phạm nữ vương.

      “Bộ tưởng bà đây thực là chim trong tay cưng hả? Vẫy cái là tới, kêu cái là ! Bà cho cưng biết, mười năm rồi! Phàn Vực! Bà sớm lạ gì cưng rồi! Cút xa cỡ nào cút xa cỡ đó cho bà!”

      Mấy hôm nay Lạc bận, người rã hết, gõ nổi, mọi người thông cảm :026:
      Bật mí với mọi người là hai ông bà này có trong PN :dai ca:
      28101995, Anhdva, atulaasari63 others thích bài này.

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Cái thông báo nó cứ bỏ rơi tui hoài là sao nhĩ TTvTT
      Hale205LạcLạc thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Uk đúng rồi đó. Truyện có cả tiếng rùi ma vẫn chắng có thông báo là sao huuuuu..... tu
      LạcLạc thích bài này.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      P nghỉ ngơi, nhớ chú ý sức khỏe nha, đừng để mệt quá lại ốm đấy!!!!!! Mình cũng ko nhận đk thông báo :-/
      LạcLạc thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Em ko phải tay vừa, chị cũng ko phải hạng xoàng
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :