1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 20
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Ngồi trong phòng nghỉ hơn nửa tiếng, Lục Phồn cảm thấy mắt cá chân dễ chịu hơn chút, vì thế đưa ra đề nghị muốn về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Trương tiếp: “ Giản dặn dò tôi đưa hai người về nhà, nhưng chỗ này thể lái xe, hai người đến cửa đông Tống Thành, tôi lái xe tới đón hai người, được ?”

      “Được, làm phiền .”

      Tống Minh dìu Lục Phồn ra khỏi phòng nghỉ, Lục Phồn thử di chuyển vài bước: “ sao, cũng đau lắm, có thể tự được.”

      “Cậu vẫn nên dùng ít sức thôi, có nghe bác sĩ vừa sao, nên tác động đến xương, mình đỡ cậu .”

      Đối diện trước phòng nghỉ là bàn đá xanh được đặt ngay ngã tư đường, hai bên đều là tòa nhà cổ kính, con sông trong suốt nằm cạnh đình nghỉ mát, gió xuân thản nhiên thổi qua, bông liễu phất phơ như tuyết, đúng là cảnh đẹp làm say lòng người.

      Đoàn làm phim phải lấy cảnh quay này nên để đạo cụ cùng thiết bị tràn lan, Tống Minh kiễng chân, cố gắng liếc mắt nhìn về phía quay phim, hồi lâu sau thất vọng thở dài: “Mọi người đều vây quanh chỗ đó, có muốn xem cũng .”

      Lục Phồn cười cười: “Cũng chụp ảnh rồi.”

      “Đúng vậy.” Tống Minh bưng mặt: “Mình nhất định phải rửa ra trăm tám mươi cái, dán đầy phòng.”

      Lục Phồn hứng thú: “Cho mình xem chút cậu chụp như thế nào.”

      Tống Minh lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Phồn tìm ảnh chụp Xuyên Xuyên đẹp nhất để gửi vào di động của , trong lúc tìm kiếm ảnh chụp ánh mắt liền dừng lại khi nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng, lập tức thừa dịp Tống Minh còn nhìn xung quanh chọn luôn tấm hình kia gửi cùng ảnh chụp Xuyên Xuyên đến máy của . Lưu lại ảnh chụp xong đem thông báo hủy bỏ.

      Trả điện thoại cho Tống Minh, Lục Phồn chợt nhận ra tại sao mình lại lén lén lút lút như vậy làm cái gì?

      cúi đầu xem tấm hình chụp mặt bên của Giản Ngộ Châu, lưng thẳng cùng dáng người cao to rất cân xứng, trong trang phục cổ đại văn nhân nhìn rất tuấn tao nhã cực kỳ, mà trong khuỷu tay lại nắm trang phục che kín nửa người , hình ảnh có chút quái dị nhưng tức cười, làm nhịn được đem tấm hình này giữ lại lưu vào album.

      Album tên là gì? do dự chốc lát, cuối cùng có viết.

      Album chưa đặt tên được để xuống dưới cuối cùng chỉ có duy nhất tấm ảnh.

      Đến cửa đông, tiểu Trương dừng xe ở bên ngoài đợi các , hai người ngồi vào trong xe đúng lúc tiểu Trương vừa kết thúc cuộc điện thoại, nghiêng đầu với Lục Phồn: “ Trần Tiêu , chân có tiện, trong khoảng thời gian này cần đến đoàn làm phim đưa cơm trưa, bữa tối cũng cần đến khách sạn, tôi lấy, ah đúng rồi, nếu như chân thoải mái cũng cần miễn cưỡng, Trần có biện pháp làm cho Giản ăn thức ăn bên ngoài.”

      Lục Phồn tưởng tượng sắc mặt Giản Ngộ Châu nhìn đồ ăn bên ngoài, có chút dở khóc dở cười: “ sao, chỉ bị thương , làm vài bữa cơm ảnh hưởng.”

      “Đó là tốt nhất.” tiểu Trương bĩu môi: “ cũng biết, Giản bị làm cho càng ngày càng kén ăn, cơ bản ngoại trừ đồ làm, những thứ khác đều ăn. Tháng sau chúng tôi chỗ khác quay phim, ấy làm như thế nào để sống tiếp chứ?”

      Tháng sau… Tháng sau đoàn làm phim ở Hàng Châu?

      Tiểu Trương chỉ là thuận miệng nhắc đến, thế nhưng suy nghĩ của Lục Phồn giống như bay đến nơi khác, chớp mắt cái lấy lại tinh thần: “Nhất định có người làm tốt hơn so với tôi, chết đói.”

      “Chỉ mong là vậy.”

      Tiểu Trương đưa Tống Minh về nhà trước, sau đó mới đưa Lục Phồn về.

      Lục Phồn hơi nhắm mắt có chút mệt mỏi, đột nhiên thanh của tiểu Trương vang lên làm thanh tỉnh: “Lục Phồn, cho việc.”

      “Việc gì?”

      “Khụ, hôm nay ở ngoài studio phải là phát sinh ngoài ý muốn, hơn nữa Giản cũng vào, cho nên có người tiết lộ cho truyền thông, cho nên khuya hôm nay có nhiều tin tức lưu truyền…” tiểu Trương nhìn Lục Phồn thông qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt bình thường, bộ dáng chuyên chú nghe, vì vậy tiếp tục : “ cũng biết, người tình của Giản, chuyện gì cũng có thể thành đầu đề, hơn nữa từ trước đến nay ấy có vụ tai tiếng nào về quan hệ nam nữ, lúc này truyền thông nhất định bám dính tha. Khi đó quá hỗn loạn, Giản liền lấy quần áo che mặt , cũng chắc chắn có ai chụp được. Trần Tiêu vừa mới , nếu như có scandal liền chịu thừa nhận người trong hình đó là , cần để ý điện thoại và tin tức, đoàn giao tiếp chúng tôi xử lý rất mạnh, loại chuyện nhặt này vài ngày qua. Vì để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của , hẳn là có thể hiểu được phải ?”

      “Đương nhiên, tôi hiểu, cảm ơn các người.”

      Tiểu Trương thở phào xả giận: “Cái này cũng trách , do Giản quá xúc động, đây là lần đầu tiên tôi thấy thái độ của ấy đối với fan lại kém như vậy, dự đoán ngày mai lại có bài giở trò…Tin đồn thất thiệt bay loạn khắp nơi.”

      Phía sau cậu ta những gì, Lục Phồn có chú ý nghe nữa.

      hơi cúi đầu, mở mã khóa di động ra sau đó kéo xuống album cuối cùng mở ra tấm ảnh duy nhất nhìn ngắm.

      Đám người chen chúc nhộn nhịp hóa thành bối cảnh mơ hồ và làm nền, trước mắt mơ hồ chỉ còn lại người kia thân trang phục văn nhân nhã sĩ, đạo đức tốt, lạnh lùng nghiêm túc.

      Khi đó trước mắt bị quần áo che đậy, nhìn thấy bất cứ điều gì, có thể cảm nhận được tiếng tim đập vang dội trong tai - - dồn dập và mạnh mẽ.

      Trong tấm ảnh hai người dựa vào rất gần, nhưng khi kỷ niệm ngắn ngủi sâu sắc bay mất , chợt nhận ra được khoảng cách quá xa.

      quá xa.

      Chẳng biết tại sao cảm thấy có chút ít chói mắt, Lục Phồn tắt điện thoại di động muốn nhìn lại.

      Lục Thời nghe được tiếng mở cửa cũng ngẩng đầu lên nhưng hỏi: “Chị, nhanh như vậy về?”

      lát sau nghe thấy trả lời, cậu ngẩng đầu lên mới thấy Lục Phồn từng bước vào trong phòng.

      Cậu lập tức tới đưa Lục Phồn đến ngồi xuống ghế sofa: “Chị bị ngã?”

      Lục Phồn thở dài: “Vận may tốt, bị dẫm.”

      Lục Thời nghĩ lại cảm thấy đau, hít vào hơi khí lạnh: “Chưa gãy phải ?”

      Lục Phồn trợn mắt liếc cậu cái: “Nếu gãy em phải đến bệnh viện nuôi chị.”

      Lục Thời cười hắc hắc, cúi đầu xuống cẩn thận nhìn coi: “ sao, chỉ hơi sưng chút.”

      Cậu đến kéo ngăn tủ để tivi lấy ra lọ thuốc trắng Vân Nam, đổ ra tay chút, sau đó vén tay áo lên xoa xoa mắt cá chân của Lục Phồn.

      Nhóc này những việc khác đều dở, nhưng mát xa lại là số . Trước kia Lục Phồn tìm được công việc cố định ở công ty quảng cáo phải nhận luôn cả việc làm người mẫu phụ, mỗi ngày đều đứng giày cao gót đến mười giờ, về tới nhà gót chân muốn đứt, Lục Thời liền nghĩ ra phương pháp mát xa, Lục Phồn tất nhiên trở thành đối tượng phục vụ của cậu.

      Lục Phồn thoải mái mà rầm rì tiếng, sau đó nằm xuống sofa nghịch di động, đồng thời sai bảo Lục Thời. Lục Thời giống như người hầu chịu mệt nhọc, xoa bóp mắt cá chân và bắp chân.

      Lục Phồn đột nhiên thở dài : “ , đột nhiên nghĩ đến vài năm nữa em lấy vợ sinh con, chị thực luyến tiếc.” phụ trách chăm sóc dạy dỗ đôi khi được chu đáo như em trai chưa để cho ai tìm ra được thứ sai lầm nào, nghỉ đến lâu sau lại thuộc về người phụ nữa khác vẫn có chút buồn bã.

      Lục Phồn xúc động tay có nắm vững nên di động rớt vào mũi rồi rơi xuống sàn nhà lạch cạch tiếng,. Lục Phồn bịt mũi kêu tiếng, chỉ thấy sống mũi đau ê ẩm, nước mắt đều chảy ra.

      Lục Thời phì cười: “Ha ha thiệt là hậu đậu.”

      Lục Phồn yên lặng hướng cậu dựng thẳng ngón giữa.

      Lục Thời nhặt di động lên thấy di động ra album mới, nhất thời tò mò nên mở ra xem.

      Người phụ nữ bị ôm kia mặc bộ váy liền áo có in hoa giống như chị cậu, ừm, là chị cậu. Người đàn ông kia…Ồ người đàn ông kia là ai? Cũng được cậu cho phép liền ôm chị cậu, mẹ nó, tiểu tử thúi, to gan lớn mật quá.

      Ơ mà nhìn giống như có chút quen mắt? Lục Thời để sát vào cẩn thận nhìn, Lục Phồn dành lấy di động rất nhanh, tay bịt mũi tay giấu dưới thân: “Này nhóc Lục Thời, giáo có từng dạy em được xem lén điện thoại của người khác?”

      Lục Thời còn mơ hồ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “Em biết người kia là ai!”

      Cậu phút chốc nắm chặt bả vai Lục Phồn, cao hứng bừng bừng : “Là trai lần trước chúng ta gặp ở phòng truyền dịch! Có đúng hay !!”

      Lục Phồn: “…”

      Nếu như nhớ nhầm, tấm hình này Giản Ngộ Châu lộ mặt, vì cái gì Lục Thời nghĩ đến người đàn ông trong bệnh viện hôm trước được che chắn từ đầu đến móng chân… Lục Phồn quả thực biết nên khen em trai ngu xuẩn nhà mình còn có con mắt rất độc hay .

      Lục Thời cao hứng năng lộn xộn: “Các người quả nhiên vẫn còn gặp nhau! Chao ôi má ơi, chị, em cảm thấy trai kia rất tốt, mua được newera, được bệnh viện bình dân, rất có phong cách, rất được, chao ôi ánh mắt của em rất tốt, vừa nhìn cái chuẩn ngay. Chị, trai này rất kín miệng, rất kín đáo, khi đó em hỏi ấy số di động ấy cho, về sau khẳng định là vừa ý chị, còn rất biết chọn hàng nha, chờ ấy đến nhà, em phải luyện tốt tính thối này của ấy, đối với cậu em vợ tương lại có thái độ gì đây?”

      Lục Phồn: “…”

      Lục Thời nháy mắt ra hiệu: “Còn gạt em ra ngoài với bạn, nhưng ra là hẹn gặp cùng ấy phải ? Còn chơi cosplay, chơi.”

      Lục Phồn nhặt quyển sách bàn trà, đánh vào đầu của cậu: “Cốp cốp cốp, em nghiên cứu khoa học làm gì, viết tiểu thuyết .”

      Sách Lục Thời nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp dày ít nhất nghìn trang, lần này đập xuống, làm cho đầu cậu đầy sao Kim, lệch nghiêng ghế sofa giả chết.

      Lục Phồn ngồi dậy, xê dịch chút trở về phòng.

      Bởi vì chân thoải mái, đến quá trưa vẫn nằm giường, về sau Lục Thời vào xoa bóp cho hai lần, đến tối nấu bát mì ăn liền.

      Lục Phồn nhìn cơm tối đơn giản, thở dài.

      Thời gian ăn mì, liền lấy di động ra xem thông báo bạn bè, đột nhiên thấy trạng thái mới nhất của khoai tây hầm thịt bò.

      ..........'Duy nhất vì em'

      Trái tim đau lòng, bắt đầu phân tích chuyện tình của Xuyến Xuyến, cuộc đời là tàn nhẫn, ông tời quả là có mắt nhìn. Tỏ tình với thâm tính như vậy nhất định hết sức hạnh phúc phải ?

      thở dài, tán thưởng nghĩ trả lời cái gì, suy nghĩ hồi lâu nghĩ ra được đành phải thôi.

      Buổi tối trước khi ngủ, lại xem tấm hình kia cho đến khi con mắt mỏi nhừ mới nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Bỗng nhiên nghĩ thoáng ra được bèn đặt tên cho album kia.

      Trong lòng bên ngoài ai hiểu. có bất kỳ người nào biết, trừ .
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan25 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      mặc niệm cho a Giản nnnngiây!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 21
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Ngày hôm sau, Lục Phồn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi từng hồi rất lâu. xoa đem mí mắt đưa tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường đặt vào tai : "Alo."

      Hứa Nghi Nhã ở bên kia nổ tung: "Lục Tiểu Phồn! Cậu cùng Giản Ngộ Châu có quan hệ? ! Phát triển tình cảm? !"

      Lục Phồn lập tức thanh tỉnh nửa, "Chuyện quỷ gì thế, có."

      "Đừng chối, thông tin truyền khắp nơi rồi, cho dù cậu chỉ lộ mặt nửa giây nhưng mình làm sao nhận ra được câu?"

      Bởi vì ngày hôm qua tiểu Trương dặn dò vấn đề này xảy ra nên ngay lúc này có căng thẳng để lộ sơ hở, Lục Phồn lại câu như với Hứa Nghi Nhã sau đó rống giận cắt đứt ngay điện thoại, cộ lập tức mở điện thoại ra truy cập vào websites để xem tin tức, qua nhiên tít của đầu các trang chính là thông tin - - buổi quay phim ( Thanh Thiên Bích ) bất ngờ có cố giẫm người, người con trong váy dài in hoa có phải là người của Giản Ngộ Châu?

      Mẹ nó, toàn chuyện vớ vẩn.

      Lục Phồn click vào video được post websites để xem, thời gian chỉ có ngắn ngủi năm giây, hơn nữa ống kính cũng càng ngừng ở lắc lư, nhưng hết sức ghi lại đầy đủ hình ảnh Giản Ngộ Châu cởi quần áo phủ lên đầu , hơn nữa còn ôm mất.

      Hình ảnh xa xa nhìn , Lục Phồn zoom cận cảnh để nhìn kĩ cũng nhìn ra mình, biết Hứa Nghi Nhã là làm sao thấy được .

      xoa xoa đôi mắt để được tỉnh táo hẳn, sau đó truy cập vào blog để xem xét, mauy mắn là có fan hâm mộ nào nhận ra , thở phào nhõm sau đó chạy qua blog của Giản Ngộ Châu, đúng như trong suy nghĩ, bị nổ tung lên bởi những bình luận.

      Hầu hết fan hâm mộ bày tỏ ủng hộ khi nào chính Giản Ngộ Châu công khai mới tin tưởng chứ tin vào đồn đoán xung quang, có số ít fan cuồng tuyên bố nếu Giản Ngộ Châu có người còn thương nữa. Lục Phồn ngồi đọc từng bình luận cho đến trưa, thoát được suy nghĩ làm minh tinh lòng dễ dàng, muốn thương ai đ1o bình thường cũng bị soi mói, còn cho cùng là fan tốt, hoàn toàn ủng hộ tự do thương của Xuyên Xuyên.

      Buổi trưa tiểu Trương tới nhà lấy cơm hỏi chuyện này: " có ai đến quấy rầy chứ?"

      " có, tôi có xem qua clip kia, quay rất mờ ảo, chình tôi cũng nhận ra mình."

      "Vậy là tốt rồi." Tiểu Trương gãi gải tóc hỏi thăm "Chân có còn đau ?"

      " sao, được rồi."

      "Đừng có lộn xộn, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều chút, nếu lại bị nặng." tiểu Trương cười hắc hắc, "- - thuật lại nguyên văn của Giản. có ngại ngù gì cả, bảo tôi phải nguyên văn lại cho nghe."

      Lục Phồn liền giật mình, lập tức cười tiếng, "Thay tôi cám ơn ấy."

      Tiểu Trương vừa Lục Thời ra khỏi phòng tò mò hỏi, "Ai vừa mới đến vậy?"

      Vừa nghĩ tới đứa em trai tính tình luôn ầm ĩ, Lục Phồn cảm thấy nên cho biết quá nhiều, "Bạn của chị bị bệnh nên chị giúp nấu mấy món nhờ người mang ."

      Quả nhiên Lục Thời hết tò mò chỉ ồ tiếng, tiếp tục ngáp sau đó chui lại vào phòng.

      Đội ngũ thông tin truyền thông làm việc cho Giản Ngộ Châu rất giỏi nên vấn đề xảy ra được giải quyết rất nhanh chóng, tất cả các tin tức được phát ra bị trấn ép xuống, còn bất cứ báo đài nào đưa tin nữa, chỉ là đám bạn ở mạng bàn luận càng lúc càng sôi nổi, mấy ngày qua vẫn dừng lại.

      Trong mấy ngày trải qua, cơm hai bữa đều do tiểu Trương đến nhà lấy, Lục Phồng có việc gì phải ra ngoài nên hầu như bước ra khỏi cửa, mỗi ngày trừ lên mạng ra xem lại chương trình mỹ thực qua video sau đó là lên blog kiểm tra tin tức đồn đoán đến nơi đâu rồi.

      Vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên món ăn nấu cũng rất là công phu cầu kì, làm cho món ăn lúc nào cũng phải ăn no đến cực hạn. Món ăn được biến đổi đa dạng hơn khi xem chương trình mỹ thực. Hôm nay thực đơn được chế biến gồm: Canh gà hầm nước dưa hấu, tôm sủi cảo tứ hỉ, chả giò cá cuốn ngũ sắc, Lục Phồn ngồi sofa nạo lấy ruột của dưa hấu cho vào máy ép, phần vỏ bên ngoài còn lại như cái bát để bỏ đồ nấu vào.

      Ép được hai ly dưa hấu, ly cho vào tủ lạnh chờ tiểu Trương đến mang cho Giản Ngộ Châu, ly còn lại uống, vừa uống được phân nửa nghe báo có tin nhắn từ blog. chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên chỉ mở ra liếc nhìn, nhìn thấy tin tức truy vấn mình blog rất nhiều như muốn nổ tung khiến cho hơi sững sờ có loại cảm giác bất an xuất , cổ thả miếng cá filê vào trong bồn nước, rửa sạch tay cầm điện thoại lên nhìn kỹ.

      Đứng đầu bình luận là câu nghiệm chứng khiến bất an.

      Phiền Phiền, mấy hôm trước Giản Ngộ Châu lộ diện bạn , biết tại sao tôi cảm thấy đó là bạn ( khiếp sợ )

      Bình luận này nhận tới năm nghìn lượt like, điều này thể ít fan hâm mộ nhận ra , phỏng đoán đó chính là , tin tức này lan truyền rất nhanh ra bên ngoài cho nên ít fan hâm mộ của Giản Ngộ Châu biết tin mà truy cập vào.

      Fan hâm mộ của minh tinh có tính chiếm giữ điên cuồng kinh người, hơn nữa lại là chuyện thần tượng có đối tượng thương. chung đám fan hâm mộ thể để ý đến suy nghĩ, Lục Phồn thấy có ít fan mạng la hét đòi tìm giết trong lúc này, khiến lòng đổ mồ hôi hột, các bạn phải là antifan cố ý để cho Giản Ngộ Châu ghép sao?

      Quả nhiên bao lâu sau đó, fan của và fan của Giản Ngộ Châu tàn sát điên cuống lẫn nhau mạn, gây phần bình luận màng gió tanh mưa máu. Để tránh cho dẫn lửa thiêu thân, Lục Phồn thừa dịp tình còn chưa đến mức phải nổ tung blog vội vàng đem mình từ trong kiện này cố gắng hướng ra ngoài.

      [LX Lục Phiền Phiền]: Tuần trước ta cùng bạn thân ‘Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em” có hẹn chơi cho nên trong video phải là tôi, cầu mong hai bên fan hâm mộ bình tĩnh suy xét đừng nghe bịa đặt.

      Rất may cho là Tống Minh xuất , thậm chí đặc biệt chọn lấy đoạn text mà các hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau để chơi chụp lại rồi post lên blog.

      Có Tống Minh trợ giúp, Lục Phồn nghĩ việc này đại khái có thể lắng xuống nên thở phào xả giận, fan cuồng đáng sợ, cũng muốn gặp để bị giết. _ ( :3ゝ∠ )_

      để điện thoại xuống tiếp tục xử lý miếng cá filê điện thoại lại vang lên.

      Lục Phồn rửa tay ra phòng bếp đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ mới bốn giờ, tiểu Trương sao hôm nay lại đến sớm nhỉ?

      Mở cửa, Lục Phồn lại sững sờ cái, "Các ..."

      Tiểu Trương giơ lên hai cái túi to, cười , "Hôm nay quay xong sớm, Giản muốn ăn lẩu nên chúng tôi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đến nhà luôn.”

      Trùm kín từ đầu đến chân Giản Ngộ Châu chỉ ừ tiếng, đôi mắt bị kính râm che lại nhưng Lục Phồn lại có cảm giác nhìn .

      vô ý sờ sờ mặt, biết có phải mặt bị dính gì rồi , rồi rất nhanh nghiêng người cho bọn họ vào, "Trời rất nóng sao tự nhiên thích ăn lẩu ?"

      Tiểu Trương mang theo hai cái túi to nghênh ngang vào, "Hỏi Giản ."

      Giản Ngộ Châu giống như rất bất mãn tiểu Trương trong hình ảnh ngựa quen đường cũ, trừng tiểu Trương cái, sau đó cởi giày, Lục Phồn từ tủ giày cầm đôi dép lê đưa cho , "Giầy để ở chỗ này là được."

      Giản Ngộ Châu thấp giọng cảm ơn sau đó liền đem mũ, khăn quàng cổ, kính râm tháo ra hết. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài rất cao, đoán tầm 30 độ vậy mà che chắn rất kỹ, nhìn thấy nhăn trán vẻ khó chịu bèn hỏi: "Để tôi bật máy lạnh nha?"

      Giản Ngộ Châu hơi lắc đầu, " sao."

      Lục Phồn thầm oán, cả người đều đầy đầu mồ hôi còn cố chấp.

      "Đợi tí nữa có nồi lẩu nóng để ăn mới nóng lên được." xoay người bật đều hoà, phòng khách trở nên mát mẻ, tiểu Trương ngồi thảm trải sàn thổi lát gió mát, quay đầu nhìn thấy Giản Ngộ Châu tư thế rất chuẩn mực đoan chính ngồi sofa, ánh mắt liền nghiêm chỉnh nhìn khắp nơi nữa, dù sao đây cũng là nhà của con người ta thể tuỳ tiện bèn lom khom leo lên ghế sofa ngồi.

      Giản Ngộ Châu dùng ánh mắt lành lạnh quét qua cái, tiểu Trương cười hề hề cầu hòa.

      Lục Phồn đến tủ lạnh lấy ly nước dưa hấu đưa cho Giản Ngộ Châu, tiểu Trương giương mắt nhìn , Lục Phồn chỉ nhớ đến làm cho Giản Ngộ Châu nên thẹn thùng cười cười: "Trong nhà có nhiều dưa hấu, chỉ ép được 2 ly, ly kia tôi vừa uống hết rồi."

      Giản Ngộ Châu chen vào câu : " cần phải để ý đến ."

      Ngược lại đối tiểu Trương , "Ở trong nhà người khác đừng có đòi hỏi nhiều, chấp nhận ."

      Tiểu Trương: "..."

      Lục Phồn nhịn được cười lên: " sao, đừng có khách sáo mà" rót ly nước đá đưa cho tiểu Trương "Uống tạm cái này nha."

      Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển nhìn đến mắt cá chân của " ngồi nghỉ , để tiểu Trương làm, nhanh thôi mà. "

      Lục Phồn nghĩ mình vẫn chưa làm xong cá và canh dưa hấu nên "Hôm nay làm món ăn chưa có xong, nên có lãng phí. Tiểu Trương, cậu giúp tôi rửa cái nồi lẩu nhé, dùng luôn mguyên liệu nấu ăn hôm nay."

      Tiểu Trương vén lên tay áo, "Tuân lệnh."

      Lục Phồn vào phòng bếp lấy nồi lẩu bằng điện đem ra ngoài cho tiểu Trương : " ban công có bồn rửa, cậu mang ra đó rửa giúp tôi nhé."

      Lục Phồn và tiểu Trương làm việc còn Giản Ngộ Châu chỉ có thể ngồi sôfa giương mắt nhìn. lát sau, tiểu Trương từ sân thượng chạy vào thẳng đến phòng bếp, Giản Ngộ Châu nhịn được ngăn trở , "Cậu làm cái gì? rửa rau ."

      "Em muốn lấy ít thuốc tẩy rửa nồi."

      Giản Ngộ Châu kiên nhẫn vẫy tay về phía , " , lên ban công đợi, tôi lấy cho cậu."

      Tiểu Trương chưa giải thích được bị Giản Ngộ Châu lớn tiếng đuổi ra ngoài, lập tức cảm thấy tủi thân, làm gì chứ, nếu phải vì Giản Ngộ Châu mỗi ngày khổ sở nên có hảo ý đề nghị đấn đây ăn lẩu đến khi nào Giản Ngộ Châu gặp được Lục Phồn đâu.

      Đàn ông đơn phương biết lí lẽ.

      Giản Ngộ Châu kéo ra cửa phòng bếp, Lục Phồn quay đầu nhìn về phía , " Tiểu Trương muốn thuốc tẩy sao?"

      "Uhm." Giản Ngộ Châu cầm thuốc tẩy, lại , mà là đứng ở tại chỗ lẳng lặng xem ngón tay linh hoạt bóp tôm sủi cảo tứ hỉ.

      "... Rất đẹp mắt."

      Những lời này cũng biết ở khen cái gì, Lục Phồn vô ý thức cho rằng tôm sủi cảo, vì vậy cười cười, "Ăn cũng rất ngon đấy, thích hợp cho những người khó ăn như ."

      Bầu khí rơi xuống chút ít lạnh, Lục Phông biết có phải mình bị ảo giác hay , kể từ khi ở trường quay phát sinh chuyện ngoài ý muốn, giữa và Giản Ngộ Châu phát sinh ra loại khí biến háo vi diệu. Suốt nguyên tuần nay hai người gặp nhau cảm gáic này ràng, nhưng bây giờ trực tiếp gặp nhau cảm giác này lên mồm , hết lấn này đến lần khác khiến cho Lục Phồn biết diễn tả nó là lạ như thế nào.

      Cuối cùng là Giản Ngộ Châu trước phá vỡ trầm mặc hỏi "Mấy hôm nay có số điện thoại nào lạ làm phiền ?"

      Lục Phồn vừa lấy xửng hấp từ trong ngăn tủ vừa trả lời " có" sau đó bỏ tất cả tôm sủi cảo gói tứ hỉ bỏ vào xửng tiếp “Nếu có ai web nhận nha, bất qua theo lời dặn dò của Trần Tiêu chối bỏ nên có gì đáng ngại”

      Giản Ngộ Châu nghe thế "Vậy là tốt rồi. Nếu như gặp chuyện xử lí ổn cứ làm như Trần Tiêu dặn."

      "Tôi hiểu rồi." Lục Phồn đậy nắm xửng hấp lại lấy tay vén ít tóc mái vướt víu mặt, bột mì dính tay của cũng vì thế mà dính mấy đường sườn mặt, Giản Ngộ Châu thấy được vô ý đưa tay lau thay cho .

      Ánh mắt của Lục Phồn liếc qua tay , lòng bàn tay nắm chặt, vô thức nghiên mặt phân nửa, Giản Ngộ Châu dừng chút, giải thích, " mặt có bột mì."

      "HẢ..." Lục Phồn vội đưa tay nghĩ dùng tay áo lau Giản Ngộ Châu động tác dịu dàng nhanh hơn thay lau. Ngón tay của hơi nham nhám ở làn da ma sát, mơ hồ mang theo dòng điện, nhanh chóng khuyếch ta bốn phía.

      Lau bột mì được phủi hết nhưng ngón tay của vẫn là dừng lại khuôn mặt . Lục Phồn lại vô ý nhìn thẳng vào Giản Ngộ Châu, hai người bốn mắt giao nhau. Đôi mắt rất tĩnh và sâu lắng, con ngươi đen sâu có ánh quang tựa hồ muốn iều gì đó, bầu khí dừng lại trong giây lát.

      giây sau, tiếng mở cửa phá vỡ bầu khí quái dị giữa hai người.

      Tiểu Trương bước vào dè dặt thăm dò hỏi " Giản, thuốc tẩy..."

      Giản Ngộ Châu: "..."
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan18 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Nếu như phải là Lục Phồn ở đây, Giản Ngộ Châu muốn phát điên cuồng loạn mà rống tiểu Trương: Cút a - -! !

      Nhưng mà cuối cùng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống cơn tức này, xanh mặt, sau đó tay nắm lên bình thuốc tẩy bước ra ngoài đẩy vào lòng tiểu Trương "Cầm ."

      Tiểu Trương đại khái đoán được bản thân mình làm hư chuyện tốt của Giản Ngộ Châu cười hắc hắc, thừa dịp Giản Ngộ Châu chưa có phát tác cơn giận bỏ chạy trốn, để lại Giản Ngộ Châu chỗ này hờn dỗi,

      Chờ tiểu Trương đem nồi lẩu cùng tất cả nguyên liệu nấu ăn để lên bàn, Lục Phồn cũng làm xong vài món nên đem ra để bày bàn chật kín. Nước lẩu sôi ùn ục bốc khói lượn lờ, Lục Phồn phẩy phẩy làn khói bay lên ngửi ngửi sau đó quay vào trong phòng bếp cắt vào của hành hương cùng nấm kim châm đem ra bò vào nồi.

      Tiểu Trương đem mấy thứ nguyên liệu cùng rau dền bỏ vào, ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm nồi lẩu, nuốt nước miếng ực ực theo tiếng nước sôi cuả nồi lẩu. Giản Ngộ Châu giống như ghét nên đứng dậy về phía Lục Phồn ngồi, ngồi xuống bên cạnh.

      "Có muốn uống gì ?"

      Giản Ngộ Châu hỏi, "Có cái gì?"

      "Uống gì cũng được hả?"

      Giản Ngộ Châu gật đầu, nhu thuận như cục cưng bé .

      Ngeh thế Lục Phồn đến ngăn tủ lấy ra lon nước tăng lực thảo dược Xà Thảo đưa cho Giản Ngộ Châu "Trong nhà chỉ có nước này thôi, bình thường tôi chỉ uống nước lọc ."

      Giản Ngộ Châu bộ mặt cứng ngắc: "... muốn uống cùng ."

      "Tôi thích mùi vị này, phải là thích uống nó soa? Đừng khách sáo."

      Tiểu Trương nín cười, vì để tránh bị Giản Ngộ Châu giận chó đánh mèo, chỉ có thể cố gắng giảm xuống cảm giác mắc cười, cũng dám ăn trước nên cuối đầu lướt điện thoại.

      Ngay lúc nảy Trần Tiêu điện thoại đến, tiểu Trương liếc mắt nhìn hai người trong cuộc chuyện về Xà Thảo, lấp tức cầm lấy di động tránh ra ngoài để khỏi bị vạ lây trong chiến trường.

      "Em nghe nè Trần"

      "Tiểu Trương, cậu cùng Giản đâu rồi?"

      Tiểu Trương đến ban công, "A, em cùng Giản ra ngoải ăn lẩu, về nhanh thôi"

      "Ăn nơi nào vậy? Sao rủ tôi với, hai người ăn mình xấu”"

      " tiệm ở bên ngoài, Trần nên đến đây

      Trần Tiêu dường như nhận ra gì đó trong lời bèn truy vấn "Cậu hãy cho tôi, đâu? Đừng có là đến nhà lục Phồn ăn lẩu đó nhé."

      Tiểu Trương: "..."

      "Tôi đón trúng? Cậu đem ngay điện thoại đưa cho Giản, có phải si ngốc chim2 trong đương ? Con mẹ nó, tin tồn ầm ầm bốn phương tám hướng vừa kịp dập tắt bây giờ còn tự thân đến nhà nữa, sợ paparazi chụp đúng ?"

      Trần Tiêu lửa giận ngập trời, tiểu Trương đành phải khúm núm nịnh hót nhịn nhục nhàng giải thích “Tại Giản muốn ăn món do Lục Phồn nấu nên em....”

      "Lẩu là do ai nghĩ ra? Cậu nghĩ tôi ngu chắc?"

      Tiểu Trương chỉ biết nhịn .

      "Thôi , để em đưa cho Giản." Pằng cắt đứt.

      Bất đắc dĩ Tiểu Trương thở dài, giống như bia đỡ đạn, toàn làm người thay thế để ngườ ta xả giận.

      Quay trở lại nhìn thấy lon nước Xà Thảo được mở ra nằm trong tay Giản Ngộ Châu, tay cầm lon nước mà có chút run run

      Tiểu Trương hiểu được Giản Ngộ Châu nghĩ gì trong đầu mà nhịn được buồn cười, Giản Ngộ Châu liếc mắt qua phẫn nộ, bèn cuối gằm xuống nhúng thịt bò ăn.

      Nấm hương, ngô, tiết vịt, khoai lang, tôm viên được bỏ vào nồi lẩu, đợi chút nước sôi lên, khói thơm bốc lên nghi ngút hấp dẫn mê người. Lục Phồn lấy cái chén bỏ vào đó gồm: tiêu xay + dấm chua + nước tương nấm hương + tỏi băm tạo thành hỗm hợp nước chấm rất đậm đà, làm kích thích vị giác hơn, tiểu Trương thấy thế cũng làm chén chấm tương tự, chỉ có Giản Ngộ Châu vì bao tử tốt nên được sử dụng nước chấm này, chỉ biết ngồi giương mắt nhìn hai người mở miệng wow tiếng sảng khoái.

      Hơn nữa tiểu Trương và Lục Phồn ngồi đối diện với nhau, ngồi bên cạnh Lục Phồn nên đối diện chỉ là khoảng trống, vì vậy toàn bộ quá trình là nghe hai người hăng hái bàn tán về các loại thức ăn trong nồi lẩu rất hăng say. Khuôn mặt của càng ngày càng đen lại, hận là thể đá cước cho tiểu Trương bay ra ngoài cửa sổ, hết lần này tới lần khác chịu để mắt chút, càng lúc càng bạo gan bày ra mặt mày hớn hở cười khiến giận đến nghiến răng.

      Thời gian trải qua bao lâu chuông cửa vang lên, Giản Ngộ Châu ở dưới mặt bàn đá tiểu Trương cước mắt nhìn sai khiến: "Ra mở cửa"

      Tiểu Trương hiểu ý liền đứng dậy ra ngoài, Lục Phồn vừa gắp miếng cá từ trong nồi ra vừa : “tiểu Trương là người tốt đó, sao lúc nào cũng có thái độ ăn hiếp người ta vậy, sợ nghỉ làm sao?" Vừa xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, tuy trong lòng coi như bằng hữu nhưng cũng thân đến mức mà quan tâm đến chuyện riêng của đối phương.

      Giản Ngộ Châu ngược lại thấy rất tự nhiên nên cũng : "Người đúng xấu, nhưng đôi lúc hơi khờ khạo, dạy bảo được."

      Lục Phồn ngẩn ra, lập tức cười , "Có lẽ phải là hơi khờ khạo."

      "Vậy là cái gì."

      quá khó hầu hạ nam Tử Trực.

      Tính nhưng trong ánh mắt lộ ra ý nghĩ đó rất vui vẻ.

      Đây là lời thể , nếu Giản Ngộ Châu nghe được nghẹn họng có mười phần khó ở , , luôn cảu thấy Lục Phồn có quan tâm đặc biệt đồi với tiểu Trương bèn nghĩ đến việc cả tuần nay, ngày hai lần qua nhà Lục Phồn lấy cơm cùng với hành động rất quen thuộc như người nhà của nên như người vừa tỉnh ngủ đứng lên : “tiểu Trương đối với bạn cũng ít khi chăm sóc, thiệt ai làm bạn cũng quá xúi quẩy” (hahahah nghen cũng quá mức hiểm a)

      Lục Phồn lông mày nhướn lên, " có bạn ?" cứ nghĩ công việc đặc thù như tiểu Trương có thời gian có bạn đâu.

      Giản Ngộ Châu nghiêm mặt , "Uhm, hơn nữa rất tình cảm, rất tốt"

      "Vậy là sao, còn rất tốt nữa chứ, phải mới ai làm bạn là xúi quẩy sao?”

      "..." Giản Ngộ Châu lập tức khôi phục bình thường vẻ mặt, "Tôi thế sao?"

      Lục Phồn chẳng biết tại sao có chút buồn cười, nhịn xuống, "Có thể là tôi nghe lầm."

      Giản Ngộ Châu quan sát vẻ mặt Lục Phồn có gì khác biệt, nên tâm treo ở cổ họng từ từ để xuống.

      Nghĩ lại, từ khi nào tiểu Trương cũng có khả năng trở thành tình địch của ... Thực muốn giết người mà.

      Trong lcu1 hai người chuyện Trần Tiêu vào sau tiểu Trương, vừa vào chưa kịp cởi gài ra nghe Trần tiêu ồn ào: “ là làm phiền Lục Phồn, tôi đến đây bắt hai người này về... Các người ở đây ăn lẩu ư?"

      Tiểu Trương hướng vẫy vẫy tay, "Đúng vậy, Trần mau đến đây ăn luôn nhé."

      Nhìn loạt thức ăn được bày ra trước mắt khiến Trần Tiêu lập tức đem mục đích mình đến nơi này quăng mất mà lên tiếng "Oki." ( ít có ham ăn quá Trần Tiêu)

      Lục Phồn muốn đứng lên lấy cho bát đũa, Giản Ngộ Châu đá tiểu Trương cước, " cầm bát đũa."

      Tiểu Trương: "..."

      Trần Tiêu ngồi xuống nhìn thức ăn trong nồi lẩu mà xoa tay: "Trời bên ngoài nóng bức người, chui trong phòng bật máy lạnh ăn lẩu đúng cũng là kiểu hưởng thụ a, tôi đến đúng lúc mà, này Giản gắp giúp tôi mấy miếng bắp cầm chén đũa đưa cho Giản Ngộ Châu, còn bản thân ngồi pha chén nước chấm.

      (edit xong đoạn tay Mèo Mụp tui bay ra kichi kichi ăn lẩu mới thoả cơn thèm và đói)

      Giản Ngộ Châu lặng yên mắt trợn trắng lên muốn làm, Lục Phồn liền đưa tay qua "đưa tôi lấy cho."

      Giản Ngộ Châu đột nhiên hăng hái "để tôi, ngồi " vừa xong cũng gắp được mấy miếng bắp để vào trong chén đưa đến trước mặt Trần Tiêu "Ăn."

      Trần Tiêu vội vàng ăn thèm so đo với , tiểu Trương coi như mình bị mù nhìn thấy gì hết.

      Người đến sau là Trần Tiêu nhưng lại trở thành người nhiều chuyện nhất cùng ngồi tán ngẫu với tiểu Trương và Lục Phồn. Giản Ngộ Châu lại lần nữa hân hạnh trở thành người bị bỏ rơi, khuông mặt chảy dài thiệt dài như đứa trẻ được ba mẹ chú ý đến, tay cầm đũa dâm đâm miếng khoai tây trong chén thầm hờn dỗi.

      Bỗng nhiên Lục Phồn múc thìa súp lớn bỏ vào trong chén của : " nên ăn nhiều chút, để sau khi ăn tối xong dạ dày đau."

      Giản Ngộ Châu nhìn chằm chằm vào trong chén nước súp mang hương vị thơm ngon thèm đến giãi, sau hồi khắc chế được đắc ý thầm tươi cười bèn ừ tiếng.

      tiểu Trương và Trần Tiêu bốn mắt nhìn nhau ngước lên trời bày tỏ xem thường Giản Vũ Trực này rơi vào trong vực thẳm tình mà trở thành ngu ngốc.

      Tiểu Trương vào toilet đường quay trở ra phòng khách mặt có biến hoá khác thường, ánh mắt nhìn Lục Phồn có chút ít ý tứ hàm xúc . Lục Phồn phát ra nên hỏi "Có chuyện gì sao?"

      Tiểu Trương ho khụ tiếng hỏi "Hơ, sống mình hả?"

      "Đúng vậy."

      Tiểu Trương nhìn nhìn Giản Ngộ Châu, do dự , "Trong phòng rửa tay có dao cạo râu... của bạn trai hả?"

      Lời kia vừa thốt ra, bàn cơm trừ Lục Phồn, tất cả đều ngẩn ngơ .

      Lúc này chỉ có Trần Tiêu mới kịp phản ứng, tất cả bọn họ đều có biết Lục Phồn có bạn trai chưa! Nếu có và ở chung với nhau, vậy vấn đề tình cảm Vũ Trực tính sao đây? liếc mắt nhìn Giản Ngộ Châu, quả nhiên vẻ mặt cùng khóe miệng trong trạng thái chết người, Trần Tiêu là người đại diện kiêm bạn thân nhiều năm nay rất hiểu trạng thái của Giản Ngộ Châu có vẻ mặt trong lúc này là ở trạng thái cực kì thất vọng cùng giận dữ.

      Trần Tiêu cũng nhịn được xót xa cho Vũ Trực, khó khăn mơi 1động lòng đối với , thế mà có ngờ đâu hoa có chủ, phải làm thế nào cho phải đây?

      Lục Phồn hiểu lí do gì mà ba con người kai có vẻ mặt rất chi tế nhị hỏi như "Dao cạo râu? Ah của em trai đấy, cứ cuối tuần là về đây"

      Em trai?

      Cả ba người giống như người từ trong khói sương được vén mây mù, Giản Ngộ Châu thể kịp phản ứng, bổng chốc nhớ ra Lục Phồn đúng là có người em trai, đúng là lần đầu tiên gặp nhau ở phòng truyền dịch là chăm sóc em trai đó sao?

      Ba người lại đồng thời thở phào nhõm " ra là của em trai, làm cứ nghĩ có bạn trai"

      Lục Phồn có chút thắc mắc hiểu định lên tiếng hỏi Trần Tiêu mở lời khiến hỏi nữa.

      Sau khi ăn lẩu xong, Trần Tiêu và tiểu Trương chịu trách nhiệm thu dọn tàn cuộc, Lục Phồn vào trong lấy chén sữa mật ong bước ra ngoài dạo khắp vòngtrong nhà nhưng tìm thấy Giản Ngộ Châu bèn bước ra sân thượng nhìn thấy đứng tựa lan can ngắm cảnh ngoài trời.

      "Ăn xong cơm tối hôm nay dạ dày ổn sao?" Lục Phồn nhón chân lên lan can nghiêng đầu nhìn .

      Giản Ngộ Châu lắc lắc đầu trả lời " có."

      Lục Phồn đưa cho ly sữa mật ong "Như vậy là tốt rồi, coi bộ nước Xà Thảo kia có tác dụng"

      Giản Ngộ Châu lên tiếng, lặng yên nhấp hớp sữa.

      Thời tiết vào đầu hạ có chút gió đêm mát mẻ hợp lòng người, đứng từ tầng cao của toà nhà nhìn xuống khu thành thị được đèn đuốc thắp sáng nguyên vùng trời đêm, những làn xe chạy rối rít nối nhau ngược xuôi như những dòng nước lũ chảy về phía xa xa thấy chân trời.

      Bầu khí rất yên tĩnh nhưng rất thích hợp pha chút ngượng ngùng hay xấu hổ, giữa hai người là khoảng cách đúng chừng mực, cả hai tựa hồ đều có đăm chiêu nhưng lại giống như trong lòng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác chỉ cùng nhau ngắm cảnh đêm.

      biết thời gian lắng đọng bao lâu Giản Ngộ Châu giống như hạ quyết tâm cuối cùng gọi tên : "Lục Phồn."

      Thanh trầm như trong giấc mơ thoát ra rồi tan biến ở trong gió đêm làm bừng tỉnh mang theo lưu luyến, Lục Phồn nghĩ rằng mình ảo giác.

      Chuyện này nghĩ kĩ cũng cảm tấhy rất buồn cười nha.

      con người trầm mặc ít , cách đối xử làm người ta bất hòa, khuôn mặt luôn lạnh lùng, hiểu đâu là thân tình nhân ái Giản Ngộ Châu - - từ khi nào có thanh êm dịu mà chuyện?

      "Hả?" nghiêng đầu, ánh mắt như có ngàn vì sao sáng chui vào trong nhìn .

      Giản Ngộ Châu trong giây lát có thanh êm ái.

      " đối với tôi, có suy nghĩ gì?"
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan21 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 23
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày.

      Lục Phồn sững sờ cho là bản thân mình nghe lầm, nhưng quan sát thấy Giản Ngộ Châu có thái độ rất nghiêm túc giống như là nghe sai.

      hiểu tại sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng cũng phải quá ngốc khi ở lúc này thẳng suy nghĩ hiển nhiên trong đầu “Người ngốc lắm tiền” vì vậy Lục Phồn đánh lừa chung chung " người vô cùng tốt."

      Giản Ngộ Châu bất mãn khi nghe trả lời như thế nên ngoan cố truy " cụ thể hơn chút sao?"

      Bầu khí bây giờ tự nhiên trở thành quái dị, Lục Phồn ở trong lòng tự chất vấn mình, lẽ đại minh tinh như thế thiếu người khen sao?

      May mà Trần Tiêu xuất kịp thời phá vỡ bầu khí đangtrong lúng túng "Hai người chuyện gì mà lén lén lút lút trốn nơi này."

      Giản Ngộ Châu mặt đen lại quay đầu nhìn.

      Lục Phồn giống như thở phào bén kiếm chuyện rút lui "Hai ở đây chuyện nha, tôi quay vào bếp coi có gì phụ ."

      "Này Lục Phồn khoan , tôi đangc ó chuyện muốn thương lượng với "

      "Chuyện gì?"

      Trần Tiêu liếc mắt nhìn mặt thối Giản Ngộ Châu, trong lòng xuỳ cái mặt lại là cười dịu dàng "Mấy ngày nữa đoàn phim Đại Thanh Cốc lấy cảnh, có thể ở đó từ tám đến mười ngày, với chúng tôi nha, nghe Đại Thanh Cốc bên trong có rất nhiều cảnh đẹp để du ngoạn, rất nhiều thứ giống như Lâm Thám Hiểm, leo vách núi, đóng quân dã ngoại gì gì đó, đặc biệt có rất nhiều trò chơi thú vị."

      Lục Phồn ngẩn ra: " được đâu, tôi đâu phải nhân viên làm việc cho đoàn phim."

      " sao đâu, có ai phát đâu, nếu có người muốn hỏi chúng tôi là người chăn sóc nấu ăn riêng, bọn họ có thể được chuyện gì?" Trần Tiêu lấy cùi chỏ dúi dúi Giản Ngộ Châu: "Này Giản, có phải vậy ?."

      Lục Phồn nhìn về phía Giản Ngộ Châu, Giản Ngộ Châu gật đầu như xác nhận "Mấy ngày vừa qua cứ quanh quẩn ở nhà cũng khó chịu rồi, nên ra ngoài dạo dạo cũng rất tốt."

      Trần Tiêu trong nội tâm ủng hộ Giản Ngộ Châu bằng cách dựng ngón cái, nam Tử Trực này coi bộ phản ứng rất nhanh nha.

      Nghe được lời đề nghị của họ Lục Phồng rất cảm động, trong thâm tâm rất muốn du lịch nhưng vì đặc thù công việc của từ khi đếnHàng Châu cho tới nay việc du lịch chỉ có thể tính đầu ngón tay, trước mắt có thời gian nghĩ ngơi chờ công việc tại sao nhân cơ hội này mà chứ?

      "Được, nếu như thế tôi cảm ơn hai nha."

      Trần Tiêu khoát tay : "Đừng có khách sáo như vậy, chân được mà hằng ngày còn phải lo cơm nước cho Giản cũng tốn quá nhiều tâm trí rồi, còn nửa tahn1g nữa làm phiền đấy”

      "Rất tốt, sao mà " Lục Phồn nhìn Giản Ngộ Châu nhận xét " cư xử rất khéo léo ."

      Lục Phồn quay trở vào phòng bếp, bên ngoài sân thượng giờ đây còn mỗi Trần Tiêu trong vẻ mặt tiếc nuối rèn sắt thành thép của mình nhìn Giản Ngộ Châu bị Lục Phồn khen câu liền cười đến mặt mũi tràn đầy nhộn nhạo, "Này Giản, cậu có thể có chút cốt khí ?"

      Giản Ngộ Châu dứt cười đẩy Trần Tiêu ra chút rồi khoác cánh tay lên bả vai , buồn bã : "Chưa có phá huỷ thế giới mà."

      Trần Tiêu sững sờ, lập tức nhịn được cười to.

      ***

      Lục Phồn ở nhà nghỉ ngơi hơn tuần, cổ chân bị trật có đáng ngại đúng lúc Trần Dịch hẹn ăn súp hải sản tự mình nấu, làm cho phấn khởi hào hứng ra ngoài.

      Lục Phồn tới nhà hàng mới phát Trần Dịch mình

      "Lục Phồn tới rồi ah, mau ngồi ."

      Lục Phồn ngồi xuống đối diện với Trần Dịch, thân thiện giới thiệu người đàn ông trong trang phục đơn giản sạch T-shirt ngồi bên cạnh :

      "Đây chính là bạn trước kia cùng mình làm việc, lâu sau phải Vạn Hoa TV làm việc, các bạn sau này là đồng nghiệp, hôm nay gặp nhau làm quen trước cũng tồi."

      Lục Phồn hiểu được ràng tâm tư củaTrần Dịch nên ở dưới mặt bàn đá cước, Trần Dịch làm ngơ nhìn cười hề hề.

      Người đàn ông mặc T-shirt đưa tay ra hào phóng cười "chào , tôi là Phương Duệ."

      Lục Phồn ngầm vụng trộm giẫm chân lên Trần Dịch đứng dậy, khuôn mặt cũng biểu gì quá nhiều cảm xúc vì vậy cùng nắm tay, khách khí vừa vặn , "Tôi là Lục Phồn, về sau chắc phải thỉnh chiếu cố hơn."

      Phương Duệ vỗ vỗ bả vai Trần Dịch cười , "Đều là bạn của Trần Dịch mà tôi với cậu ấy lại là bạn thân, khi nào đến đài truyền hình có vấn để gì hiểu cứ hỏi tôi, nếu tôi biết nhất định trả lời cho ."

      khí ban đầu của bữa cơm này có chút lúng tùng nhưng về sau ba người lại rất tự nhiên, thong thả, Phương Duệ là cái là người đàn ông có dáng người cao ráo, mặc dù cả hai đều biết Trần Dịch an bài bữa cơm này có mục đích là gì nhưng hai người đều truy tố, cứ dựa vào năng khiếu phát ngôn hài hước của mà duy trì bầu khí bình thản thoải mái.

      Trong lúc trò chuyện Lục Phồn biết được Phương Duệ đảm nhiệm vị trí đạo diễn các tiết mục phát sóng, hèn chi nhìn thấy thái độ bình tĩnh của có cương có nhu làm nghề khó tránh thường xuyên tiếp xúc với vài đại minh tinh tính cách khó chịu, nếu phải người có năng lực cùng trình độ cò trẻ khó mà ngồi này vị trí. Vốn là người thích những người đàn ông thông minh nên Lục Phồn ngh4 như vậy bèn thấy Phương Duệ có chút ít thưởng thức, có thực lực cùng hình ảnh nam tính lúc nào cũng là dễ dàng đạt được ưu ái hơn.

      Trong lúc Phương Duệ toilet, Lục Phồn lại đạp Trần Dịch cước, trừng , " làm cái gì thế? phải là đến ăn cơm sao?"

      Trần Dịch cười , "Đúng vậy chính là ăn cơm, thuận tiện biết đồng nghiệp tương lai thôi mà..."

      Lục Phồn nhịn được liếc mắt, "Tôi nghĩ đừng phí tâm tư nữa, tôi có thời gian cho trò ấy đâu."

      "Vì sao?" Trần Dịch hỏi, "Phương Duệ tốt chỗ nào?"

      "Là đối tượng tốt, nhưng phải gu của tôi, hiểu ?"

      Trần Dịch lẩm bẩm , "Cũng chưa gặp được gu của như thế nào mà..."

      "Có hay cũng cần nhọc lòng" Lục Phồn vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, " chung là, làm bạn và đồng nghiệp tôi rất vui khi biết Phương Duệ, nhưng tiến thêm bất kì vai trò nào nữa, hiểu ?"

      "Hơi hơi hiểu " Trần Dịch cười khan , " lẽ tôi làm sai, phải cảm thấy hai người thích hợp sao... Bữa này tôi mời, ăn mà."

      "Xong, tôi ở lâu được, ăn cũng no rồi, khó khăn lắm mới ra ngoài được chút, tôi muốn xem phim, hai người cứ ở đây ăn

      "Đừng mà, làm vậy tôi rất ngại nếu tôi mời xem phim nhé?"

      Đúng lúc này Phương Duệ quay lại ngeh được cả hai bàn chuyện xem phim nên thuận miệng ra “Hai người muốn xem phim hả? Tôi nhớ Thẩm Uẩn Xuyên có bộ phim mới mới vừa công chiếu, bình luận khá tốt, chúng ta cùng xem nha?"

      Trần Dịch nghe thế rất nhanh phản ứng "Tốt quá, Lục Phồn phải là thích Thẩm Uẩn Xuyên sao, ba người chúng ta thôi."

      Lục Phồn: "..."

      cảm giác khá tế nhị qua đầu mũi...

      thể từ chối được lời mời thịnh tình của Trần Dịch hơn nữa mình xem phim cũng buồn cho nên Lục Phồn liền theo chân bọn họ cùng .

      Bộ phim mới có Thẩm Uẩn Xuyên đóng này có bình luận web rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn công chiếu có doanh trăm triệu, Lục Phồn ra ngoài chuyến cũng là muốn xem phim ủng hộ người mình .

      Lục Phồn xem phim xong rất vừa lòng thỏa mãn ra khỏi rạp chiếu phim, cho đến khi lên xe còn cùng Phương Duệ thảo luận nội dung của phim cùng hành động. Trần Dịch xem phim từ truơc1 đến any cũng giống như xem cho có nên có muốn chen vào để tài hai người thảo luận cũng chen lọt, đành phải nhận nhiệm vụ lái xe. Phương Duệ cùng Lục Phồn ở phương diện này lại có quan niệm thống nhất cao độ, thế cho nên hai người càng tán gẫu càng hăng say hoàn toàn để mắt đến Trần Dịch.

      ,Giống như thường lệ Lục Phồn vào blog tiểu hào post hai tấm ảnh chụp cùng poster phim của Thẩm Uẩn Xuyên trong rạp chiếu phim, sau đó ngẩng đầu có chút tò mò hỏi Phương Duệ, "Cậu cũng thích Xuyên Xuyên sao?"

      Phương Duệ cười cười: " thích phải, nhưng là có thưởng thức. Có lần chúng tôi phỏng vấn vị diễn viên – đạo diễn lão làng từng hợp tác với Thẩm Uẩn Xuyên, vị kia lão sư có đôi lúc nhắc đến Thẩm Uẩn Xuyên tán thưởng cao, Thẩm Uẩn Xuyên cũng chỉ là người thứ hai có năng lực tốt trong thế hệ trẻ diễn viên. Có đoạn kịch bản cần phải thể sâu sắc nội dung như ai có thể diễn được, phải tìm người để thể tác phẩm đó, và người chọn được chính xác nằm ngoài khả năng dự liệu."

      Lục Phồn thuận miệng vừa hỏi, "Người thứ nhất là ai?"

      Trần Dịch cuối cùng chen vào câu , "Còn có thể là ai chứ, là Giản Ngộ Châu người mà Phương Duệ thần tượng."

      Lục Phồn: "..."

      Phương Duệ cười cười, " có sai, chính xác là ta, tôi theo nhìn ta diễn lớn lên, vẫn hết sức ngưỡng mộ ."

      Lục Phồn nội tâm giống như ngàn mũi tên xuyên tim, cái gì gọi là nhìn diễn lớn lên, mặc dù nam Tử Trực kia là lớn như so với cũng chỉ hơn bốn năm tuổi, cậu như vậy mà chính mình thần tượng , có vấn đề gì đó chứ?

      ... Như cũng có thời niên thiếu cũng xem phim do Giản Ngộ Châu đóng, biết có tính vào trong mục nhìn diễn mà lớn lên ... ?

      Ý nghĩ này rất có ma lực nên Lục Phồn có tiếp tục nghĩ sâu.

      Phương Duệ chuyển sang hỏi "Còn ? Đối với Giản Ngộ Châu có suy nghĩ gì?"

      Lục Phồn: "..."

      Mặc dù hiểu Phương Duệ hỏi những lời này có bất kỳ nghĩa khác, nhưng làm lại liên tưởng đến mấy ngày trước ở sân thượng Giản Ngộ Châu hỏi qua câu cũng giống như thế. Khi đó trốn tránh trả lời lấy lệ vào thời khắc này nhớ tới tựa hồ giống nhau có chút hợp lí và quái dị.

      Khi đó tại sao phải trốn tránh cái vấn đề này? trong khoảng thời gian ngắn có câu trả lời, có thể lúc đó Giản Ngộ Châu vẫn nhìn , làm cho áp lực.

      Trước mắt bây giờ lại có đầy đủ tư duy cùng thời gian suy nghĩ để suy nghĩ. Mặc dù được xưng là antifan của Giản Ngộ Châu nhưng cũng đến lừa mình dối người. hồi lâu sau, cho ra câu trả lời, "Là diễn viên có năng lực đáng ngưỡng mộ, nhưng vì khoảng cách chênh lệch khá xa nên nếu có ở trước mắt cũng cảm thấy chỉ là giấc mơ”

      Tựa như là ngôi sao trời chỉ có thể nhìn ngắm chứ thể bắt lấy được.

      Nếu bị giết chết.

      muốn nghĩ nhiều, chung cũng bởi vì trong tiềm thức biết - - thể nào đâu.

      Khu chung cư, bảo vệ cho xe vào, Trần Dịch phải dừng xe bên đường sau đó để cho Phương Duệ đưa Lục Phồn về nhà. Vì gần khu trung tâm buôn bán nên rất sầm uất, cho dù là chung cư bậc trung nằm khu vực này về đêm cũng an toàn, Lục Phồn tại có từ chối, Phương Duệ đưa đến thang máy Lục Phồn , " tôi tự lên được rồi, làm phiền ."

      " sao, con về ban đêm mình cũng an toàn. Tôi đưa đến nhà rồi quay về cũng được mà."

      Trong lúc chờ đợi thang máy xuống Phương Duệ cùng Lục Phồn đến đề tài công việc ở đài truyền hình, đặc biệt là chuyện lý thú phát sinh ở chuyên mục ghi chép, Lục Phồn nghe được cảm thấy thú vị, khóe mắt đều vui vẻ, vừa đúng lúc này thang máy dừng lại, đánh tin tiếng cửa thang máy mở ra, Lục Phồn nụ cười mặt còn vươn bèn nhìn nhìn từ trong thang máy bước ra, bốn mắt nhìn nhau.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :