1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 126: Sống vì ai?
      Những lời Trần Phụng kia coi như trực tiếp chặn đường của các nàng. Còn cầu tình, vậy thân phận công chúa của bản thân cũng bị giáng. muốn bức hoàng thượng lại truy cứu truy cứu chút các nàng là giáo dưỡng nữ nhi như thế nào.

      Tĩnh Xu và Tĩnh Nhàn thu được kết quả gì xuất cung. Bốn ma ma giáo dưỡng hoàng thượng phái xuống rất nghiêm khắc, tới mức căn bản để ý công chúa cái gì. Các nàng là trực tiếp lĩnh mệnh từ hoàng thượng, minh xác là đơn giản kiên quyết phải hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả.

      Mà bên nà Tứ công chúa Lệ Viện cũng trốn khỏi xử phạt. Phạt nàng tội phân thị phi, hiểu chuyện.

      Hoàng hậu còn bị cấm đoán. Thái hậu làm sao đủ nghiêm khắc giáo huấn nàng. Hoàng thượng phạt Lệ Viện giam cầm hai tháng, sau đó Xuân Uyển của Trưởng công chúa học quy củ.

      Lúc này khóc nháo cũng vô dụng. Lệ Viện chạy Cảnh Nhân cung muốn vào cáo trạng với hoàng hậu, bii hoàng thượng phái người trực tiếp chặn lại mang về giam cầm.

      Thu danh hiệu quận chúa động tĩnh cũng , ít nhất khiến triều đình ít người biết chuyện này. Đầu tiên thu danh hiệu quận chúa là có thông báo qua Lễ bộ, sau đó truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều biết.

      Lý do là ở trong cung hồ ngôn loạn ngữ, giựt giây Tứ công chúa đối phó với Nhị công chúa và Tam công chúa khiến tỷ muội bất hòa. Có điều cụ thể nội dung giựt dây là gì đều để họ tự tưởng tượng.

      Thái tử vì thế mà tiến cung thăm Lệ Viện và Bình Ninh. Trước đến chỗ Lệ Viện. Tiểu nương như đoán được ca ca sau khi ra khỏi chỗ nàng là đâu, vì thế quấn quít thái tử tha, khóc cũng là bộ ủy khuất.

      Chờ tới lúc thái tử dỗ Lệ Viện ngủ xong trời tối rồi. Lúc đến Trường Hi cung, Bình Ninh cũng ngủ, chuyện lúc với Dung nhi, hỏi tình hình Bình Ninh hai ngày gần đây.

      Tứ công chúa hiểu chuyện, thái tử vì Tứ công chúa có lời hòa giải đến Dung nhi và Bình Ninh, ca ca cũng có thất trách.

      Rời khỏi Trường Hi cung, thái tử lại Thừa Kiền cung gặp hoàng thượng, chờ đến lúc ra khỏi cung cũng là rất trễ.

      Cũng phải chỉ có phía thái tử mà bên kia Bình vương phủ, Cố Ngâm Hoan nghe được tin tức hoàng thượng thu hồi thân phận của hai tiểu quận chúa bắt đầu lo lắng đén Bình Ninh, giữ chặt Tô Khiêm Mặc " được, ngày mai ta muốn tiến cung xem Bình Ninh. Tướng công, ta còn muốn thăm Tương tỷ tỷ, ngươi có thể chút với hoàng thượng, dàn xếp chút." Đại niên ba mươi chuyện Hứa dung vừa xảy ra, sau đó lại là thái hoàng thái hậu băng thệ, tiếp theo lại thêm hoàng hậu và Hiền phi đều bị giam cầm. Nàng thể yên lòng, chuyện ba năm sảy thai lúc đó nàng cũng biết.

      Thấy thê tử lo lắng, Tô Khiêm Mặc ôm lấy nàng "Được, ngày mai nàng cùng ta tiến cung. Ta chỗ hoàng thượng, nàng thỉnh an thái hậu. tại thân mình lão nhân gia cũng được khỏe."

      Cố Ngâm Hoan gật đầu "Đem theo Hạo nhi thăm Bình Ninh. Bình Ninh và Hạo nhi khá thân.

      cầu của nương tử chính là sứ mệnh của . Tô Khiêm Mặc tất cả đều đáp ứng "Được." Cố Ngâm Hoan nghĩ nghĩ, thấy cũng thể để mình tiểu nhi tử ở nhà, thế là bồi thêm câu "Cả nhà cùng vậy."

      Tô Khiêm Mặc cười sủng nịch nhìn nàng, "Được." . . .

      Sáng sớm hôm sau, Bình vương gia tiến cung liền biến thành cả nhà cùng . Lúc ra khỏi cửa Cố Ngâm Hoan thấy hay lắm. Mang theo Hãn nhi lại phải mang nhiều thêm hai người hầu hạ, đoàn người lại đông. Thoạt nhìn tiến cung mà cứ như chơi.

      Tô Khiêm Mặc cũng mặc kệ, quăng tiểu nhi tử lên đại nhi tử fdang ngồi xe ngựa, để ý tiểu nhi tử phản đối, bản thân quay sang giúp nương tử lên xe.

      Đến hoàng cung, Tô Khiêm Mặc vào triều. Cố Ngâm Hoan mang hai nhi tử Thọ Hòa thỉnh an thái hậu.

      Bát vương phi là thân muội muội của thái hậu. Cũng vì thế mà trong nhiều đường huynh đệ như vậy, Tô Khiêm Dương lại thân thiết với Tô Khiêm Mặc hơn. Cố Ngâm Hoan mang theo hai đứa đến khiến thái hậu cao hứng. Năm đó lúc tiên hoàng tứ hôn, nàng còn từng khuyên Bát vương phi đừng làm khó dễ Cố gia Thất tiểu thư. thời hai phu thê sống hạnh phúc, lại sinh hai nhi tử. Thái hậu nhìn mà trong lòng cũng vui lây.

      Tô Ngạn Hạo bây giờ thành nam nhi cao ráo. Hồi còn đối diện với nương xinh đẹp còn có thể tùy tiện chút. thời đối mặt lại là thái hậu, cũng chỉ còn quy cut hành lễ vấn an.

      Hãn nhi lại như thế. Hành lễ với thái hậu chưa được chuẩn, nãi thang nãi khí hô tiếng. Mặt mũi còn có vẻ ngạo khí, cực kì giống Tô Khiêm Mặc lúc bé.

      Cố Ngâm Hoan ở Thọ Hòa cung cho đến khi Tô Khiêm Mặc hạ triều rồi lại đây vấn an, sau đó bốn người cùng rời .

      Ra khỏi Thọ Hòa cung, Tô Khiêm Mặc dẫn theo hai nhi tử Trường Hi cung thăm Bình Ninh và Dung nhi. Đồng thời có công công do hoàng thượng phái đến dẫn Cố Ngâm Hoan Khải Tường cung thăm Hiền phi.

      Công công kia trình lệnh bài cho cung ma ở cửa rồi dẫn Cố Ngâm Hoan vào. Đến cạnh cửa viện cung kính "Nô tài ở đây chờ Vương phi."

      Cố Ngâm Hoan gật đầu cảm tạ , qua cửa bước vào trong viện. Hứa ma ma từ trong phòng ra thấy được nàng mặt vui vẻ mời nàng vào phòng, với Tương Như Nhân ở bên trong "Nương nương, Bình vương phi đến thăm ngài."...

      Hai người ngồi xuống, Tương Như Nhân nhìn nàng, nàng nhìn Tương Như Nhân, hồi lâu cũng chưa chuyện.

      Mãi đến khi Thanh Đông bưng chút điểm tâm Cố Ngâm Hoan thích ăn lên rồi lui xuống, Cố Ngâm Hoan mới cất lời "Tỷ tỷ ở nơi này có ổn ?"

      "So với lúc ở Chiêu Dườn cung yên tĩnh hơn." Tương Như Nhân cười cười. ai ra vào thăm, tỉnh dậy là nhiêu đây người, ngủ cũng vẫn bấy nhiêu người. Trong lòng lo nghĩ khó chịu.

      "Tỷ tỷ muốn sớm rời khỏi đây sao?" Cố Ngâm Hoan nhớ tới những lời tướng công tối qua, nhìn bộ dạng thong dong của Tương Như Nhân ở đối diện. Hoàng thượng để ý Tương tỷ tỷ như vậy, trong lòng tỷ ấy có ràng hay ?

      "Muốn chứ." Tương Như Nhân gật đầu "Làm sao nghĩ tới, Bình Ninh và Dung nhi còn ở chỗ Thục phi kia. Mặc dù biết Thục phi làm người ra sao, cũng biết Đức phi quan tâm đến bọn họ. Nhưng trong lòng này thế nào cũng yên tâm được." Hài tử của mình, dù thế nào cũng dưỡng bên người mới thấy an tâm.

      "Vậy vì sao tỷ tỷ cầu tình với hoàng thượng? Tỷ tỷ đừng trách muội lắm lời. Nếu như ngươi cầu tình hoàng thượng, hoàng thượng nhất định đưa ngươi ra ngoài."

      người như vậy Tương Như Nhân có thể thèm để ý, đến hai ba người đều như vậy, Hứa ma ma cũng thế. Đáy mắt Tương Như Nhân có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Cố Ngâm Hoan "Sao đến cả ngươi cũng như vậy?"

      Cố Ngâm Hoan hé miệng cười "Điều này cho thấy trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường. Trừ ngươi ra mọi người đều thấy . "

      Tương Như Nhân im lặng. Cầu tình, nàng phải cầu tình thế nào đây.

      "Hoàng thượng biết chuyện ngươi cùng hoàng hậu có ước định ba năm vô sinh. Nhưng ngươi có với lí do vì sao ?" Cố Ngâm Hoan thấy nàng trầm mặc, nhắc nhở nàng.

      Tương Như Nhân lắc đầu "Điều này sao có thể ?"

      "Điều này sao thể ?" Cố Ngâm Hoan hỏi lại nàng.

      Tương Như Nhân giương mắt nhìn nàng. Cố Ngâm Hoan nhấc chén trà lên nhấp ngụm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy người sống vì điều gì?"

      Tầm mắt Cố Ngâm Hoan quay lại "Hay có thể tỷ tỷ ngươi sống vì điều gì?"

      Tương Như Nhân khẽ cúi đầu, đáy mắt là ràng xen lẫn chút mông lung "Tổ phụ từng với ta, thân là người Tương gia vận mệnh về sau định rồi. vì vinh quang của gia tộc mà nỗ lực. Tổ tiên phụ vì Tương gia, tổ phụ vì Tương gia, phụ thân và Nhị cũng vì Tương gia. Ta và hai ca ca tất nhiên cũng ngoại lệ."

      Đây là sứ mệnh gánh vác của đại gia tộc từ lúc sinh ra. Ngữ khí của Tương Như Nhân hạ thấp chút " ra chó đến trước khi tứ hôn ta vẫn thể hiểu vì sao khi ta sinh ra được bồi dưỡng như phi tử vào cung hầu hạ hoàng thượng. Vì sai dựa vào gia thế của ta lại chỏ có thể gả cho thái tử làm trắc phi. Cứ cảm thấy mọi thứ là ủy khuất ta. Nhưng sau đó ta dần dần minh bạch. Có số việc phải ngươi muốn như thế nào liền có thể nhất định như thế."

      Những thứ này làm sao Cố Ngâm Hoan lại . đại gia tộc hưởng thụ vinh sủng, hưởng thụ phồn vinh mà hoàng gia ban cho, đồng thời cũng phải hy sinh rất nhiều.
      Thiên hạ này nào có ai cho ngươi cái gì? Tất cả đều có giá của nó.

      "Vì thế ngươi hỏi ta sống là vì điều gì? Ta sống, là vì Tương gia thêm phồn vinh, để mọi người trong tộc có thể sống tốt. Ta sống, hẳn là phải an thủ bổn phận, dưỡng tốt Bình Ninh và Dung nhi, hầu hạ hoàng thượng tốt."

      Ngạo khí trước đây của nàng, thời điểm chưa gã nàng là đích trưởng tôn nữ được sủng ái nhất ở Tương gia, nhận được ngưỡng mộ và tôn trọng trong các thế gia tiểu thư. Nàng tổ chức yến hội, chỉ có là được nhận thiếp mời hay , chứ chưa từng có nhận được thiếp mà đến. Tất cả kiêu ngạo của nàng, hào quang của nàng, hầu như đều được thu lại sau khi xuất giá.

      hiểu sao Cố Ngâm Hoan nghe có chút xót xa. Đúng rồi, bây giờ nhìn Tương tỷ tỷ sao tư thái có thể còn được giống như năm đó ở yến tiệc du thuyền nàng từng thấy qua.

      Cố Ngâm Hoan nhớ rất , lần đầu tiên gặp mặt, đều là nữ tử, đáy lòng nàng thực sùng bái và ngưỡng mộ Tương Như Nhân.

      Bình tĩnh, quyết đoán, thông minh, giỏi về giao thiệp, có thể gọi tên tất cả tiểu thư có cả du thuyền. Gặp ai cũng có thể cùng vài câu, có người là chỉ mới thấy qua hai lần, nhưng tuyệt đối nàng cũng để đối phương cảm thấy là chỉ làm như có lệ.

      Mọi người quen biết đều rấy thích nàng, nàng so với mọi người xuất sắc hơn nhiều, có chút còn có thể so với nam tử.

      Cố Ngâm Hoan thấy xót xa. Tương tỷ tỷ tại ở trước mặt nàng là hình ảnh thu mình rất nhiều, cố tử thủ phòng tuyến cuối cùng trong lòng.

      "Ngoại trừ những điều đó, tỷ tỷ, ngươi nghĩ đến điều gì khác sao?"

      Tương Như Nhân ngẩn ra, lắc đầu. Cố Ngâm Hoan tiếp tục hỏi "Ngươi bao giờ nghĩ đến điều bản thân muốn là gì. Nếu quản Tương gia, quản người khác, ngươi liền tự nghĩ cho chính mình sao?"

      Cố Ngâm Hoan thở dài hơi "Ngươi hề nghĩ rằng ngươi làm quá nhiều. Có đôi khi nên tự mình ngẫm lại, hỏi bản thân mình chút xem rốt cuộc trong lòng mình muốn điều gì."

      "Tương tỷ tỷ, ta biết những lời này nên từ ta mà ra, nhưng ta vẫn muốn ." Ở trong đầu Cố Ngâm Hoan lên lời tướng công "Ngươi có biết ta nghe bên ngoài chuyện trong cung ra sao ? Đương kim Hoàng thượng sủng Hiền phi, đều sắp sủng nàng lên đến trời rồi. Đích công chúa cũng có phong hào, tôn quý nhất ở trong cung vẫn là Bình Ninh công chúa do Hiền phi sinh ra. Còn ở trong cung tình hình ra sao, lòng ngươi lại thấy hay sao? Lúc trước Định vương mưu phản, Tương gia là ngoại tộc gia, làm sao lại bị liên lụy. Lẽ ra ít nhiều cũng bị liên tội. Nhưng ngươi vẫn là Hiền phi, chỉ dưới Hoàng hậu, hưởng thụ tôn quý. Trong triều nhiều phen thượng tấu Tương gia đúng, hoàng thượng đều ngăn lại. Trong chuyện này phần nguyên nhân vì công chính của Tương quốc công và Tương bá phụ, chẳng phải có phần là vì hoàng thượng coi trọng ngươi nên mong muốn Tương gia chịu tội, sơ liên lụy đến ngươi nơi hậu cung sao?"

      "Ta biết hoàng đế gia đều vô tình. Nhưng đương kim hoàng thượng, theo như Ngâm Hoan thấy là người rất có tình. Tướng công ta từng lúc còn hoàng thượng thân cận với mỗi trưởng công chúa, rất lạnh lùng. Sau đại hôn cũng là cùng Thái tử phi tương kính như tân, chưa từng vì nữ nhân nào phiền lòng mà làm ra hành động khác thường. Lại càng bao giờ làm việc bị thiên về riêng tư, phàm đều là coi trọng công chính. Nhưng ngươi xem, thời hoàng thượng xử trí ngươi thế này, có xem là công chính hay ?"

      Lời của Cố Ngâm Hoan như cái búa tạ từng hồi gõ thẳng vào lòng nàng, khiến nàng phải nhìn số chuyện mà lâu nay nàng luôn trốn tránh. Yết hầu nghẹn lại, nghe Cố Ngâm Hoan mà Tương Như Nhân thể phản bác lời nào.
      tart_trung, phatht, honglak3 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 127: Chân tướng là như vậy
      Cố Ngâm Hoan biết kế sách này làm ngoan hiệu quả "Hoàng hậu đáp ứng ngươi ba năm vô sinh nhiều nhất cũng chính là tội dung túng. Đúng, cũng là tội lớn. Nhưng có thể nặn bằng ngươi là người chủ động đề xuất này sao. Còn ăn thuốc tránh thai, còn vì vậy mà mất hoàng tự. Ngươi tự ngẫm xem nếu đổi lại là ngươi phải công chính xử trí chuyện này. Chẳng lẽ chỉ giam lỏng tại Khải Tường cung, ăn ngủ đều có vấn đề gì, phong hào lại cũng bị tổn hại thế này sao? Tính ra cả Tương gia và tỷ tỷ ngươi đáng lẽ sớm bị luận tội nặng rồi."

      "Hoàng thượng là ngươi thế nào tin rằng so với ta tỷ tỷ ngươi còn ràng hơn. Hoặc có thể chẳng phải vì nơi đáy lòng tỷ tỷ có phần chắc chắn hoàng thượng làm gì ngươi, vì thế ngươi mới cái gì cũng , tình nguyện đến Khải Tường cung. Tỷ tỷ là muốn che chở Tương gia, nhưng làm như vậy, ngươi có nghĩ đến làm thất vọng tâm tư hoàng thượng dành cho ngươi hay ?"

      Tương Như Nhân liền ngẩng đầu nhìn nàng, Cố Ngâm Hoan thở dài "Chẳng lẽ đúng sao? Trong lòng tỷ tỷ ngươi hẳn là chắc chắn chuyện. Mặc kệ ngươi làm sao, ngươi cảm thấy hoàng thượng cũng làm gì ngươi. khi trong lòng ngươi chắc chắn như thế, vậy tại sao lại còn chịu thừa nhận?"

      Nàng luôn nhắc nhở bản thân thể thị sủng mà kiêu, thời khắc nhắc nhở bản thân nhưng nàng vẫn làm như vậy. Lúc đó hoàng thượng giận dữ đến phản cười nhìn bản thân nhưng vẫn mực ở lại ba lần bốn lượt hỏi mình. Trong lòng Tương Như Nhân quả có chắc chắn như vậy, trước mắt hoàng thượng trọng phạt bản thân. Nhưng vì sao nàng có thể chắc chắn như vậy?

      Cố Ngâm Hoan lại trực tiếp vạch trần suy nghĩ của nàng "Đó phải vì hoàng thượng sủng tỷ tỷ nên ngươi mới như thế. Đó là vì tỷ tỷ tin tưởng hoàng thượng vì vậy mà trọng phạt ngươi, vì thế ngươi mới biết sợ."

      Trong phòng lâm vào yên lặng lâu, Tương Như Nhân tay cần ly khẽ run. Nửa ngày, nàng khẽ mở miệng "Có lẽ ngươi đúng. Ta chính là chắc chắn hoàng thượng làm gì ta, nên biết sợ."

      Hoàng thượng dụng tâm đối với nàng, làm sao nàng lại biết. Có điều có tới nay nàng vẫn dám đáp lại . dùng tâm, nàng lại máy móc đáp lại .

      Có những lúc nàng cũng nghĩ đến muốn đáp lại. Nhưng những thứ kia, khi lấy ra thể trả lại, thể trở lại là chính nàng, nàng cũng sợ hãi.

      Cố Ngâm Hoan nhìn nàng, có chút đau lòng "Tỷ tỷ, ngươi như vậy thấy quá mệt mỏi sao?" ràng là muốn tiến lại gần, nhưng lại do dự rồi lùi về sau. Cứ suy nghĩ tới lui ở trong đầu, đến lúc nhìn lại cơ hội có khi qua rồi. phần tâm tư này nhạt dần, cứ lần lại lần tích lũy dẫn trở nên mệt mỏi.

      Cố Ngâm Hoan ở giữa liền nhìn việc "Tỷ tỷ, người sống trước hết cần vì chính mình. Chỉ khi ngươi sống tốt, vui vẻ mới có khả năng lo lắng cho gia tộc. Nếu như chỉ biết nghĩ cho người khác lại bao giờ biết nghĩ cho bản thân, như vậy là có trách nhiệm sao? "

      "Bây giờ có người quan tâm ngươi lại cố kị, rồi tự thẹn với lòng. Ngươi cớ gì phải ủy khuất như vậy. dám làm, dám nghĩ. tại ngươi ủy khuất chính mình nhưng cũng là ủy khuất tầm lòng mà hoàng thượng dành cho ngươi."

      "Dùng tiêu chuẩn của nam tử bình thường để đánh giá hoàng thượng, vậy tất nhiên còn chưa đủ. Nhưng nhìn vào trách nhiệm phải gánh vác nhiều vì thiên hạ, nhìn vào việc dụng tâm của hoàng thượng đối với tỷ tỷ. Ngâm Hoan cảm thấy hoàng thượng làm đủ tốt." Cố Ngâm Hoan chân thành nhìn nàng "Tỷ tỷ, bỏ tất cả qua bên, ngươi tự hỏi lòng chút xem, phải làm như thế nào? "

      Tương Như Nhân hít sâu hơi. Nàng nghĩ làm như thế nào? Điều nàng muốn làm, nhiều lắm.

      "Ngâm Hoan nhiều như vậy, chẳng phải vì cầu tỷ tỷ làm chút gì. Ngâm Hoan chính là muốn với tỷ tỷ, con người ta sống cả đời này nên quá mệt mỏi, biến trách nhiệm trở thành gánh nặng. Tỷ tỷ càng là nên nghĩ lại cho bản thân, phải chỉ là ván bài thôi sao, tỷ tỷ làm sao biết được thắng thua. Quân cờ nắm trong tay nhưng nếu mãi do dự vĩnh viễn cũng có kết quả."

      Cố Ngâm Hoan trừng mắt "Hoàng thượng đối với ngươi dụng tâm, trong lòng tỷ tỷ cứ trực tiếp đáp lại. nghĩ đáp lại cũng cần trốn tránh. Tỷ tỷ muốn thế nào cứ thoải mái ứng đối như thế. Ngày nào đó hoàng thượng đem cả hậu cung này giải tán ta đây mới cảm thấy tỷ tỷ đời này tất cả liền viên mãn."

      Tương Như Nhân bị khẩu khí hoạt bát này của nàng chọc nở nụ "Thế nào nghe ngươi như phân phát hậu cung là chuyện dễ dàng. "

      Cố Ngâm Hoan gật gật đầu, khóe miệng cong lên "Sao lại thể, nếu như tin, tỷ tỷ cứ nhìn đó." Người hoàng gia, kỳ thực đều giống nhau.

      Cuộc sống sau khi thành thân cực kì mĩ mãn. Tô Khiêm Mặc tiếp thu rất nghiêm chỉnh đạo thê quản mà Cố Ngâm Hoan truyền lại, tuyệt đối phải là thê tử khúm núm với trượng phu.

      Cố Ngâm Hoan là bị Tô Khiêm Mặc làm hư, nhưng lời nàng ra là có sai. Tay cầm quân cờ, đặt xuống tuyệt đối biết thắng thua. Thời điểm do dự rất rối rắm, tuy có người thúc dục bản thân, nhưng bản thân vẫn lo lắng băn khoăn. Sở dĩ mệt mỏi, trắng ra là vì cuộc sống như ván bài lớn, trong đó chứa rất nhiều ván bài , thể luôn luôn nắm bắt lợi thế, cũng thể thời khắc đều nhìn chằm chằm buông.

      Lần này Tương Như Nhân là cười thư thái, mặt mày căng thẳng cũng thay đổi thần thái. Nàng tiến cung lâu lắm, quên mất lúc trước mình làm việc là quyết đoán ra sao.

      Cố Ngâm Hoan thấy nàng nở nụ cười, lo lắng trong lòng Cố Ngâm Hoan rốt cuộc cũng buông xuống, cuối cùng khuyên nhủ "Tỷ tỷ, trong lòng ai cũng có chút bí mật muốn ai biết. Nhưng có số việc ngươi cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn mới có thể tin tưởng hơn. Nếu tỷ tỷ chút cũng thèm để ý tấm lòng của hoàng thượng đối với ngươi, vậy hôm nay muội muội cũng những lời này." Hai người thẳng thắn thành khẩn với nhau khoảng cách tích ngày càng sâu, đến cuối cùng cách nào hóa giải. Chẳng là đây là kết quả mong muốn sao? Trong lòng Cố Ngâm Hoan vẫn là mong muốn Tương tỷ tỷ có thể được hạnh phúc. . .

      Mấy người Hứa ma ma và Thanh Đông đều nhận thấy sau khi Bình vương phi ghé thăm, tâm tình của nương nương tốt hơn rất nhiều. Suốt tháng trước ở Khải Tường cung nương nương đều tâm trùng trùng, thời bỗng nhiên lại tốt hơn. Mấy người Hứa ma ma cũng cao hứng, bất luận gì, Bình vương phi đến cũng là chuyện tốt.

      Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đến bốn mươi chín ngày của thái hoàng thái hậu. Tương Như Nhân đưa cho Đức phi mang kinh thư sao chép qua đốt cho thái hoàng thái hậu. thời giữa tháng hai, trong cung bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tuyển tú.

      Hoàng thượng cảnh cáo qua những người biết chuyện bọn Bình Ninh, đến chỗ Tương Như Nhân, mấy người Hứa ma ma cũng tận lực giảm tình để tránh nàng lo lắng. Vì thế những gì nàng nghe được cũng chỉ là Bình Ninh và Lệ Viện nổi lên ít tranh chấp mà thôi.

      Bầu năm tháng bắt đầu thấy nặng, mang thai giai đoạn đầu nghỉ ngơi tốt, vì thế đến thời điểm này phản ứng càng ràng, thường xuyên ngủ cái là đến tận trưa, làm chuyện gì cũng nặng nhọc.

      Ý tứ của Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân hiểu . Nhưng cũng cần có cơ hội. Hoàng thượng đến nàng cũng cách nào giải thích. Tương Như Nhân dứt khoát ở đây an tâm dưỡng thai. . .

      Bên phía Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương xử lí công vụ, Trần Phụng tiến vào bẩm báo, là Tương đại nhân mang theo hai thiếu gia tiến cung diện thánh.

      Tô Khiêm Dương buông tấu chương tay, để Trần Phụng mang bọn họ vào. Tương Kế Nghiệp dẫn theo hai người Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc tiến vào điện, quỳ xuống trước mặt Tô Khiêm Dương xin giáng tội.

      Tô Khiêm Dương còn biết là vì chuyện gì Tương Kế Nghiệp đến nguyên nhân vì sao Hiền phi ước định ba năm vô sinh với hoàng hậu.

      Tô Khiêm Dương nghe được, sắc mặt ngày càng trầm xuống.

      Chuyện này lại liên quan đến Lục thế tử phi trước đây của Lục vương phủ, cùng ngoại nhân cẩu thả sinh ra ra đứa thuộc huyết thống hoàng thất. tại lại thêm chuyện Đại thiếu gia Tương gia ái mộ Lục thế tử phi, thậm chí mở miệng cầu thân muội muội của mình, khiến nàng phải bất đắc dĩ ước định như thế cùng hoàng hậu.

      Lúc trước trong lời đồn, người có liên quan đến Lục thế tử phi ít. Ngoài Tương đại thiếu gia ra còn có Định vương gia bị nhốt tại Thanh Huyền cung kia. Cũng chính vì có liên quan đến Định vương gia nên Thái hoàng thái hậu mới ra tay đem chuyện này giải quyết bí mật.

      Kỳ Tố Như này tạo nghiệt phải chỉ chuyện.

      "Hoàng thượng, chuyện này đều là lỗi của thần. Nếu phải lúc ấy thần bức bách Hiền phi nàng cũng rơi vào đường cùng nghĩ ra biện pháp như thế. Hiền phi nương nương đều là luôn suy nghĩ cho vi thần. Những năm nay ủy khuất chính nàng. Thần khẩn cầu hoàng thượng để thần chịu tội thay Hiền phi nương nương." Tương Cảnh Trí quỳ đất dập đầu với Tô Khiêm Dương. Tương Cảnh Trí ba mươi bốn tuổi, sớm dẹp chấp nhất năm đó. Mấy năm nay ngao du bên ngoài khiến so với người cũng tuổi nhìn tang thương hơn.

      thời gương mặt tang thương ấy toàn là áy náy. Lỗi lầm của lại toàn để cho người khác gánh vác. xứng làm đại ca của nàng, chưa từng giúp nàng được điều gì , ngược lại đều là nàng ngừng quan tâm , vì vất vả.


      "Ngươi có thể thay nàng chịu cái gì? " Tô Khiêm Dương lạnh lùng hỏi.


      "Thần nguyện lấy cái chết tạ tội." Tương Cảnh Trí liên tục dập đầu. Lúc lờ này được ra, Tương Đại lão gia và Tương Cảnh Nhạc ở bên cạnh cũng đầy vẻ kinh ngạc. Lúc ra ngoài phải là thương lượng như thế.

      Tương Cảnh Trí tiếp tục "Việc người làm người gánh. Phụ thân là đến lúc Hiền phi bị giam mới biết việc này. Tổ phụ bệnh ở nhà cũng chưa được biết đến. Thần thẹn với Hiên phi, thẹn với Tương gia, càng thẹn với hoàng thượng."

      Nhiều hổ thẹn như vậy cũng thể quay ngược lại lúc trước. Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ. Nàng luôn chịu ra lý do là vì bảo vệ Đại ca của nàng, Tương gia của nàng.

      Trong đáy lòng Tô Khiêm Dương là có bao nhiêu tức giận. Bảo hộ gia tộc là sai, nhưng cũng thể lấy hoàng tự ra làm điều kiện, dù bất đắc dĩ có cách nào nhưng ước định như vậy là thể được phép.

      Nhưng việc này cho đến bây giờ, thiệt thòi nhiều nhất vẫn là người luôn luôn che chở Tương gia, che chở đại ca - Hiền phi.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng "Người ngươi nên giải thích, phải là muội muội ngươi." . . .

      Tương Như Nhân hề biết chuyện phụ thân cùng hai ca ca tiến cung, càng biết họ về chuyện này. Sau khi ăn xong bữa tối dạo trong sân tiêu thực. Cung ma canh cửa bỗng mở cửa ra. Tương Như Nhân quay đầu lại liền thấy hoàng thượng đứng tại kia, phia sau là Trần Phụng theo.


      Tương Như Nhân bất động tại chỗ. Sắc trời mờ tối. Tô Khiêm Dương đứng ở rất xa. Hai ngươi đứng nhìn gì, chỉ cứ thế đối mặt với nhau. . .
      phatht, tart_trung, song ngư6 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Coi mạch mấy chương luôn, thoi tạm chấp nhận hoàng thượng này, cũng may ko ngược cho lắm. Bình Ninh ngốc, đánh người dc, sao để trúng 1 chưởng vậy? đáng đời Dung nguyệt vs Lệ Viên, còn mà đanh đá như vay, sau này lấy chồng còn kiếm chuyện nữa đó. cũng may nhờ chị ngâm hoan giải khúc mắc trong lòng nhân tỷ. gặp hoàng thường rồi. mòng chương sau a.
      tart_trung thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt

      biết trôi qua bao lâu, cứ đứng nhìn như vậy, Tương Như Nhân lần đầu tiên cảm thấy thời gian có thể chậm lại chút.

      Tô Khiêm Dương nhấc bước, bốn bề yên tĩnh, tiếng bước chân dẫm lên đá lát đường như từng hồi chạm vào tim, chút chút, chậm rãi mà trầm ổn tới gần.

      Tô Khiêm Dương tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn. Hai tháng gặp, thời điểm này bao nhiêu nhớ nhung dồn dập đến. nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ.

      Đúng như người ta , khoảng cách là thứ tốt nhất đê khảo nghiệm tình cảm.

      Giọng Tương Như Nhân khẽ run run "Hoàng thượng"

      Lúc này sắc trời tối, trước khi vào cửa vốn dĩ vẻ mặt Tô Khiêm Dương còn tốt, nhưng sau khi gặp nàng còn duy trì như thế. Thấy nàng ngửa mặt nhìn mình như vậy, theo bản năng Tô Khiêm Dương muốn đưa tay sờ sờ mặt nàng. Có điều tay vừa nhấc lên rất nhanh đưa về sau, hai tay đều đặt ở sau lưng, nghiêng ngươi hướng vào phòng, mở miệng khô khốc " vào rồi ."

      xong Tô Khiêm Dương đo thẳng vào phòng. Thanh Đông dìu Tương Như Nhân sau. Tô Khiêm Dương xuất khiến mấy người Hứa ma am bị dọa giật mình, vội vàng chuẩn bị trà. Tương Như Nhân mang thai, Khải Tường cung lại có khách nên có trà pha sẵn.

      Tô Khiêm Dương quay lại nhìn Tương Như Nhân vào. Mang thai hơn băm tháng thân mình lại so với lúc mang thai Bình Ninh và Dung nhi gầy hơn chút, tuy nhiên so với hai tháng trước sắc mặt tốt hơn nhiều. Dù sao ở đây cũng ồn ào như Chiêu Dương cung, an tĩnh hơn.

      Tương Như Nhân ngồi xuống đối diện Tô Khiêm Dương. Hứa ma ma rất nhanh dâng trà lên rồi lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Khiêm Dương nhấc chén trà lên ngửi ngủi, là hương trà đặc biệt ở chỗ nàng, buông chén, trầm giọng "Xem ra nàng ở trong này cũng rất tốt." Có thể cho người tìm Trần Phụng chuyển đạt cứu viện, nhưng hai tháng chưa từng lần cho người cầu tới đây chuyến.

      "Thần thiếp là bị phạt, sao có thể tốt." Tương Như Nhân lắc đầu.

      thời bỗng nhiên khẩu khí lộ ra thái độ nhận sai, Tô Khiêm Dương khẽ nhếch khóe miệng, ừ tiếng "Nhận sai?"

      "Thần thiếp sai rồi!" Tương Như Nhân hít hơi "Thần thiếp nên gạt hoàng thượng, hoàng thượng hỏi mà chịu bẩm báo chi tiết chuyện ước định cùng hoàng hậu." Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn . Đáy lòng nàng nghĩ là thế nào nàng liền làm thế ấy, nàng chọn lựa là thẳng thắn thành khẩn.

      Đây là điều có đoán trước, đáy mắt Tô Khiêm Dương có chút kinh ngạc. Nguyên nhân hôm nay nghe người Tương gia qua. Giờ phút này thay vì mong chờ nghe lời giải thích, chính là cao hứng vì thẳng thắn của nàng.

      "Chuyện Tĩnh Xu công chúa và Cố gia thất tiểu thư lúc ấy hoàng thượng cũng biết. Kỳ gia đại tiểu thư Kỳ Tố Như đến cầu đại ca, ra đây cũng là chuyện xấu trong nhà. Đại ca đến cầu thần thiếp giúp Kỳ gia nhị tiểu thư. Nếu thần thiếp giúp dựa vào tình cảm của đại ca dành cho Kỳ gia đại tiểu thư khi ấy có thể còn làm ra chuyện bại hoại gia phong hơn. Nhưng thần thiếp vừa vào phủ, thể cầu ngài vì sợ ngài sinh ra khúc mắc với Tương gia. Vì thế đành bất đắc dĩ tìm hoàng hậu, nàng có thể ở trước mặt thái hậu vài câu đỡ cho Kỳ gia nhị tiểu thư."

      Hơn nữa lúc ấy nàng làm sao có thể liều lĩnh với Tô Khiêm Dương, căn bản còn chưa quen thuộc gần gũi, cũng tâm tư như thế nào.

      "Nàng làm sao có thể khẳng định hoàng hậu đáp ứng ước định này?"

      Tương Như Nhân dừng chút, chi tiết "Thái tử tuổi , thể nhược nhiều bệnh. Đối với hoàng hậu mà , nếu thần thiếp có thể sinh hạ hài tử trễ vài năm có uy hiếp đến thái tử. Thái tử cũng có thể nhận được nhiều chú ý của hoàng thượng và tiên đế."

      Lúc ấy chỉ vừa vào phủ mấy tháng nhìn đúng tâm tư hoàng hậu mà đưa ra ước định, khó trách hoàng hậu lại đáp ứng. Trong lòng hoàng hậu lo lắng nhất đúng là thân mình thái tử cùng chênh lệch tuổi với các hoàng tử khác, càng cách xa càng ít có uy hiếp đến ngai vị.

      Tô Khiêm Dương yên lặng nghe. Tương Như Nhân xong, trong lòng thở phào nhõm như buông xuống được tảng đá.

      Cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn , giống như đợi đưa ra phán quyết.

      Trong phòng hồi yên tĩnh. tay Tô Khiêm Dương nắm cái chén. Nàng so với Tương gia đại thiếu gia còn tường tận hơn, còn lại cũng đều là ý, hề giấu diếm điều gì.

      Lúc này làm mặt lạnh được nữa, Tô Khiêm Dương trực tiếp đứng lên qua phía nàng. Tương Như Nhân tự nhiên nghiêng người nhường chỗ cho ngồi xuống. Đợi đến lúc ổn định Tương Như Nhân mới ý thức được, bởi vốn dĩ tất cả đều như thói quen làm trong vô thức.

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống, lưng nàng vừa khéo tựa vào trong lòng . tay Tô Khiêm Dương đỡ lấy lưng nàng, tay đặt lên bụng nhô ra của nàng.

      Động tác như vậy, quen thuộc mà an tâm.

      Hai người lời nào, nhưng tư thế này đều khiến cả nàng và thấy an yên.

      Nửa ngày, Tương Như Nhân cụp mắt nhìn tay đặt bụng mình, nhàng nhấc tay đặt qua bên phải bụng nàng " nghịch ngợm, buổi sáng thích động bên kia. tại về tối lại thích động bên này."

      Yên tĩnh đợi chút, quả Tô Khiêm Dương cảm nhận được trận cử động ở trong bụng, chút như vậy, như là ở trong lòng bàn tay cong cái.

      Cho đến khi thai nhi ngừng cựa quậy, Tô Khiêm Dương lại trở tay nắm lấy tay nàng.

      Về mặt tình cảm, cả hai đều là người giỏi biểu đạt, bao giờ nghĩ tới dùng những lời thơ phú ngọt ngào để ca ngợi đối phương. Chỉ cần cùng ở chỗ, yên tĩnh dựa vào nhau như thế này, đối với bọn họ cảm giác vô cùng thỏa mãn.

      Thân mình Tương Như Nhân nhích lại gần hơn "Thần thiếp cũng phải cố ý."

      Tô Khiêm Dương nắm chặt tay nàng hơn. Tương Như Nhân nhìn về phía khung cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hoa văn chạm khắc "Thần thiếp thatak xin lỗi đứa , còn chưa kịp biết đến đến tồn tại của nó, nó rồi."

      Tương Như Nhân quay đầu nhìn "Vì thế thần thiếp nghĩ Bình Ninh và Dung nhi chính là lễ vật mà ông trời ban cho thần thiếp, bù lại đứa mất kia."

      xong sờ sờ bụng "Đương nhiên, đây cũng vậy."

      "Bọn họ cũng là lễ vật ông trời ban cho trẫm." Tô Khiêm Dương cười "Đây cũng vậy."

      Tương Như Nhân hơi ngẩn ra "Thần thiếp cứ tưởng hoàng thượng chỉ thích Bình Ninh."

      "Làm sao có thể." Tô Khiêm Dương than tiếng, "Đều là hài tử của trẫm, trẫm sao lại thích. Có điều thích cũng thể đều biểu lộ ra."

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, ràng hơn "Phụ hoàng lúc trước chỉ dạy mình trẫm, đối với các hoàng tử còn lại đều hỏi, kỳ thực là rút ra bài học từ hoàng tổ phụ. Lúc trước hoàng tổ phụ có nhiều con nối dòng, hơn nữa đa phần còn là hoàng tử. Hoàng tổ phụ đối với mỗi người đều biểu lộ thích, hơn nữa lại chậm chạp định ra vị trí thái tử. Vốn là ý tốt, muốn bọn họ đều triển lộ tài hoa, cạnh tranh công bằng, giúp Đại Thiên thêm phồn vinh. Nhưng tâm tư hoàng tổ phụ như thế mà tâm tư các hoàng thúc như vậy. Ai hoàng tổ phụ cũng thích, vậy ai cũng có cơ hội, việc tranh đấu là khônh thể tránh, cũng thiếu việc ngầm ám toán nhau, suýt còn gây ra thiệt mạng."

      Ngoài mặt hoàng gia là vô cùng đẹp đẽ, nhưng mặt xấu xí bên trong chỉ có người hoàng thất mới hiểu "Năm đó hoàng tổ phụ đột ngột để lại chiếu thư truyền ngôi khiến trong cung hồi đại chiến tranh quyền đoạt vị, làm người chết vô số, máu tươi nhuộm đầy. Phụ hoàng mặc dù thắng lợi nhưng cũng là đổi lại từ mạng của vài huynh đệ. Thắng lợi như vậy cũng bất đắc dĩ. Vì thế từ phụ hoàng bắt đầu dạy mình trẫm, các hoàng tử còn lại đều học cơ bản rồi thôi. Vài vì đại thần quyền cao chức trọng ở trong triều theo phụ hoàng khi ấy cũng cẩn thận giám sát để chuyện như thế phát sinh."

      Tương Như Nhân im lặng, đây phải là rất nguy hiểm sao. Nếu thái tử được định là người vô năng hoặc ngoài ý muốn mất , các hoàng tử khác lại được dạy dỗ chu toàn, vậy lúc ấy làm sao có người đủ tư cách để gánh vác giang sơn.

      "Phàm chuyện gì cũng đều có lợi có hại." Tô Khiêm Dương phảng phất như nhìn ra tâm tư của nàng "Ít nhất lúc trẫm đăng cơ, trong cũng cũng xảy ra cục diện huynh đệ tàn sát."

      xong nghĩ tới chuyện Định vương mưu phản, hai người cũng lâm vào trầm mặc.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương phá vỡ yên tĩnh, đưa tay vuốt lọn tóc mai nàng "Nàng đừng quên, Dung nhi sinh ra còn sớm hơn Bình Ninh chút."

      Nàng làm sao có thể quên, trời ban điềm lành, phong hào công chúa, ban hành tên "Nhiễm" đều là Bình Ninh thay Dung nhi nhận lấy, đem Dung nhi chính là ca ca che giấu ở sau lưng.

      Vừa sinh ra có dấu hiệu tốt, dân chúng Lâm An thành lại luôn miệng bàn về điềm lành, lúc ấy làm sao Dung nhi có thể nhận nổi

      Tương Như Nhân đẩy tay ra, thẳng "Người khác biết nhưng hoàng thượng biết, điềm lành kia là Bình Ninh nhận thay Dung nhi, kỳ thực thời điểm Dung nhi sinh ra mới là lúc tuyết ngừng rơi, mùa xuân đến. Hoàng thượng để tâm sao?" thời nhi tử trưởng thành nội liễm ưu tú, chẳng lẽ phải là uy hiếp lớn đối với thái tử sao. tại thái tử lại chưa có con nối dòng, dựa theo lời vừa , nếu Dung nhi lớn lên ưu tú như thái tử chẳng phải lại phen tranh đoạt?

      "Trẫm nếu để tâm để đến chỗ Trình thái phó đọc sách."

      Tương Như Nhân hỏi lại "Hoàng thượng lo lắng?"

      " lo lắng." Tô Khiêm Dương nịnh nàng câu "Có mẫu phi thức độ, biết lấy đại cục làm trọng như nàng, Dung nhi được dạy rất tốt."

      A, trước ý còn nàng chỉ nghĩ vì Tương gia đây, Tương Như Nhân khách khí "Thần thiếp chút cũng lấy đại cục làm trọng, chút cũng thức độ."

      Tô Khiêm Dương bị nàng đáp trả lại, đáp trả , nàng còn thoát khỏi vòng ôm của , trực tiếp đứng lên đến bên giường, hừ tiếng đuổi khách "Hoàng thượng, sắc trời còn sớm, ngài cần phải trở về."

      Đây là sao a? Đôi tình nhân trẻ nổi lên tranh chấp , đàng hài lòng cáu kỉnh?

      Hay là thai phụ cảm xúc bất ổn, thường xuyên thay đổi...
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 129: Ngày ra đêm phục

      Tương Như Nhân bị giam cầm trong này, hoàng thượng đến đây là ngoại lệ, làm sao còn có thể ở lại. Nếu để thái hậu biết, thế nào cũng tính đến đầu hoàng thượng, chỉ là nàng biết an phận.

      Tương Như Nhân đứng ở bên giường nhắc nhở "Hoàng thượng, ngài cần phải trở về."

      Tô Khiêm Dương đứng dậy, tới bên cạnh nàng trực tiếp ngồi xuống, có ý muốn , còn đáp lại nàng "Hai cung ma kia hồi báo với mẫu hậu, có người biết trẫm ngủ lại đây."

      Đây là muốn hạ quyết tâm ở lại đây.

      Vẻ mặt Tương Như Nhân khựng lại chút, trong Khải Tường cung này cái gì cũng thiếu, có điều chỉ có duy nhất chiếc giường, giống như ở Chiêu Dương cung có tẩm thất lớn, cũng sớm chuẩn bị giường phụ.

      Tương Như Nhân liếc mắt nhìn cái, sai Hứa ma ma chuẩn bị thêm chăn gối. Dù là cái giường cũng thể đắp chung. Xem như ngầm đồng ý ở lại . . .

      Từ khi dọn giường đến khi rửa mặt xong Tương Như Nhân cũng chuyện. Cho đến khi nằm xuống, Tô Khiêm Dương chăn gối nằm phía bên ngoài, Tương Như Nhân nằm sát vào bên trong giường.

      lát sau trong bóng đêm, Tô Khiêm Dương đưa tay lần mò sang phía chăn bên đây của Tương Như Nhân, còn muốn từ dưới chăn mò sâu vào trong. Tương Như Nhân trực tiếp đè chặn lại chăn, chừa cho khe hở nào, giống như là liệu trước được như thế.

      Tô Khiêm Dương nhích người gần vào trong, bật cười "Nàng đây là giận trẫm?"

      Tương Như Nhân hé răng, giả bộ ngủ.

      Trong lòng Tô Khiêm Dương than tiếng "Trẫm lo lắng Dung nhi học tốt, tất cả trẫm đều nhìn thấy." cũng hề tận lực cưỡng chế mấy đứa được học cái gì, chỉ là đối với bọn chúng thái độ xa lạ hơn chút, "Nếu trẫm cũng lo lắng chuyện các hoàng tử khác gần tuổi nguy hiểm tới địa vị thái tử, chẳng phải cao hứng chuyện nàng ước định cùng hoàng hậu?"

      xong, Tương Như Nhân khẽ động đậy, lát sau nàng mới quay lại đây. Trong bóng đêm hai người nhìn nhau. Nửa ngày, trong giọng của Tương Như Nhân vẫn mang theo chút hoài nghi " phải hoàng thượng tiên hoàng dặn dò."

      "Tiên hoàng là tiên hoàng, trẫm là trẫm. Tình huống của hoàng tổ phụ lúc đó vơi tại giống nhau, thể đánh đồng."

      cách khác lúc trước để Bình Ninh làm tỷ tỷ phải ý tứ của hoàng thượng, mà là ý của tiên hoàng.

      Tương Như Nhân dạ tiếng xem như tiếp nhận lời , nhắm mắt ngủ.

      Trong bóng đêm, gần sát lại giúp Tô Khiêm Dương mơ hồ nhìn Tương Như Nhân, đưa tay vuốt mắt môi nàng. Mười mấy năm nay nàng giống như già . Ít nhất là trong mắt , nàng so với lúc trước càng khiến mê muội.

      Tương Như Nhân rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lại cảm giác được bàn tay vuốt ve gương mặt mình, trong lúc mơ ngủ nhàng nỉ non tiếng. Tô Khiêm Dương khẽ giơ khóe miệng, nhét tay lộ ra ngoài vào lại trong chăn, dịch góc chăn cho nàng, mặt đối mặt, cũng nhắm mắt ngủ. . .

      đêm này Tương Như Nhân ngủ đặc biệt an ổn, gánh nặng trong lòng được dỡ , còn chuyện phải bận tâm suy nghĩ khiến tâm an tĩnh hơn nhiều.

      Đợi đến lúc nàng tỉnh lại Tô Khiêm Dương sớm rời rồi. Nghe Hứa ma ma tờ mờ sáng là rời , còn phải hồi Thừa Kiền cung rồi mới lâm triều.

      Phía ngoài giường chăn gối Tô Khiêm Dương nằm còm chưa thu thập. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, đứng dậy xem ngoài cửa sổ, cười với Hứa ma ma "Tháng ba mùa xuân, thời tiết đẹp."

      Hứa ma ma thấy nàng cao hứng, đỡ nàng xuống giường. Sau khi thay y phịc đỡ nàng ngồi xuống bàn trang điểm, giúp nàng vấn tóc "Hôm qua hoàng thượng tới, rất nhanh nương nương trở về Chiêu Dương cung thôi."

      Tương Như Nhân cầm lấy cái trâm hoa trong hộp, lắc đầu " vội."

      Hứa ma ma cúi người khuyên nhủ "Nương nương còn giận hoàng thượng sao. Hoàng thượng cũng chủ động lại đây. Nhị công chúa và tam điện hạ còn đợi ngài trở về a."

      Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa ma ma, Tương Như Nhân nở nụ cười " phải. Chuẩn bị tuyển tú, nếu bản cung ra ngoài, hoàng hậu khẳng định cũng được bỏ lệnh cấm. Chuyện tuyển tú kia, mặc kệ là bản cung muốn quản hay lúc đó cái thân mình sáu bảy tháng này cũng tránh khỏi." Thai này của nàng vừa tới thân mình khỏe. Cũng do tuổi lớn. Lúc trước thai song sinh cũng mệt như vậy.

      Nghe như vậy cũng hợp lý, Hứa ma ma gật đầu, lo lắng bổ sung câu "Tóm lại nương nương cùng hoàng thượng mâu thuẫn nữa, tốt tốt, lão nô an tâm."

      Nhìn thân ảnh Hứa ma ma trong gương, ba mươi năm trước làm nhũ mẫu cho mình, đến nay thời gian như bóng câu qua cửa, nhìn lại cái, dung nhan bỗng nhiên già nhiều.

      Ở cạnh nàng mấy chục năm nay, sinh hạ nhi tử cũng tự dưỡng, luôn chăm sóc nàng. Đến khi nhi tử thành gia sinh tôn tử cũng ngày dưỡng. Tâm niệm vừa động, Tương Như Nhân mở miệng "Nhũ mẫu, chờ hài tử này sinh ra, ngươi hãy về nhà thời gian thăm hai tôn tử. Bản cung nhớ là cháu lớn của ngươi cũng sắp đính hôn rồi."

      Vẻ mặt Hứa ma ma khựng lại chút, sau đó hơi kích động, nhưng vẫn là lắc đầu "Hai tiểu tử đề là hỗ trợ Tương gia, lão nô ở lại trong cung cùng nương nương thôi. Đợi tiểu điện hạ sinh ra, vẫn là cần vài người chúng ta chăm sóc mới tốt."

      "Chăm qua ba tháng là được rồi. Ở đây còn bọn Thanh Đông, hai người Tôn ma ma và Bạch ma ma. Ngươi cứ trở về ở nhà mấy tháng, nhiều năm như vậy về, nên trở về thôi." Ai lại nhớ người nhà, vẫn là tử nữ, tôn nhi của mình. Tương Như Nhân kiên trì như vậy, Hứa ma ma nghiêng người gạt lệ khóe mắt, cười đáp ứng "Aiz, vậy nghe theo nương nương."

      Ăn sáng xong, Thanh Đông và Thanh Thu đỡ Tương Như Nhân dạo trong sân. Vết thương của Thanh Thu lành, nhưng vẫn chưa thể xoay người hay ngồi lâu. Ở đây cũng thiếu người, Tương Như Nhân dứt khoát để Thanh Thu nghỉ dưỡng cho khỏi hẳn. Có điều Thanh Thu cũng chịu nổi, có thể xuống giường là liền muốn ra ngoài, thể xoay người, làm việc cùng nương nương dạo vậy.

      tới tường viện bên kia , ở vách tường mọc ít rêu phong. Đầu xuân mới nhú lá non. Mấy ngày nay ban đêm đều mưa, sương lại nặng, sờ lên đám rêu xanh kia, lớp dày mềm mát, cảm giác vô cùng thoải mái.

      Loại cây này sinh trưởng ở chỗ râm mât cần nhiều nước cần nhiều ánh nắng, luôn có rất nhiều sức sống. Thiếu nước có thể khô quắt ở kia, tầng mỏng manh, nhưng chỉ cần qua đêm mưa, no đủ nước, nó có thể lan thàng mảng dày xanh biếc.

      Cứ im lặng nằm ở trong góc, so với hoa trong bình sắp nở ở bên cạnh, nó có nét đẹp riêng biệt.

      Tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy sức sống, cũng đầy ý thơ.

      Thanh Đông cùng Thanh Thu tất nhiên cảm nhận được tâm tình vui sướng của nương nương. Từ sau khi Bình vương đến thăm, tâm tình nương nương đỡ hơn nhiều. Ngày hôm qua hoàng thượng đột nhiên đến. Dù hôm nay nương nương chưa gì, nhưng mặt nàng nơi nơi đều lộ ra vẻ vui tươi.

      đến tiểu đình trong viện, Thanh Đông bày đệm xong đỡ nàng ngồi xuống. Hứa ma ma bưng tới canh vừa đôn còn nóng cho nàng.

      Tương Như Nhân trước đây hề thích mấy thứ này, ngửi mùi thích. tại nhìn đến lại còn thấy thèm.

      Uống xong chén, Tương Như Nhân cảm giác được máy thai ở bên trái bụng, đưa tay ôm lấy. Tiểu tử kia như cảm nhận được, lại cử đọng chút nhàng chạm vào tay nàng.

      Sau hồi, yên tĩnh lát, lại bắt đầu chuyển qua bên phải. . .

      Ngày ở Khải Tường cung chính là trôi qua như thế. Hằng ngày sau kho dậy, dùng qua bữa tản bộ, đọc sách, viết chữ. Mấy người Thạn Đông ra ngoài cũng có hai người theo. thể tùy ý hỏi thăm tin tức, nàng ở trong này có vẻ thiếu tin tức. Chỉ biết ngày tuyển tú tới gần, hai đứa tình hình gần đây cũng đều ổn.

      Có điều đó là tình huống của hai tháng trước đây.

      Từ cái đêm đó Tô Khiêm Dương đến trở về sau, cứ cách ba bốn ngày lại qua đây.

      Thường là đợi cho trời tối mới đến đây, trời chưa sáng lại .

      Đến giữa tháng ba, Tô Khiêm Dương thậm chí còn mang theo bộ cờ, nghiễm nhiên là cảm thấy ở trong này ngày cũng tệ.

      Có điều tại não bộ Tương Như Nhân xử lý kịp, thường đanha với chỉ trụ được nửa ván, có đôi khi còn chẳng phân biệt được thắng thua. tại nửa ván cũng đến, Tô Khiêm Dương đôi khi cũng nhường nhưng nàng vẫn cứ thua.

      Thua phải làm sao, nàng giở tính xấu đến giữa ván bỏ chơi. Dù sao đối với nàng cũng như nhau, chơi tiếp cũng là thua. Nhưng đối với Tô Khiêm Dương khác. Người thích chơi cờ đều thích cảm giác chiến thắng. Còn chưa cảm nhận được tư vị ấy bỏ lửng, đâu được a.

      Tương Như Nhân cứ chịu chơi tiếp "Thần thiếp tại mệt, hoàng thượng tìm người khác bồi ngài chơi ."

      Tô Khiêm Dương bật cười "Trẫm chấp nàng ba bước."

      Lắc đầu.

      "Năm bước?"

      Tiếp tục lắc đầu.

      Đáy mắt Tô Khiêm Dương cất giấu ý cười ra tiếng, nhìn nàng ra vẻ trấn định "Vậy trẫm chấp nàng mười bước được chưa?"

      'Ba' tiếng, Tương Như Nhân buông quyển sách tay "Thành giao!"

      Kết quả Tương Như Nhân vẫn cứ thua.

      Nàng cáu thẹn trừng mắt nhìn Tô Khiêm Dương cái, đứng dậy, chơi!

      Chuyện này đúng là thể trách Tô Khiêm Dương. Chấp nàng mười bước, trong khi chơi còn nhường nàng. Nhưng tại Tương Như Nhân suy nghĩ theo kịp a. Nàng cáu thẹn chính là bản thân có thai lại thành ngốc như vậy a. Hoàng thượng nhường đến vậy còn thua. Về sau bồi chơi cờ nữa.

      Cũng đến giờ ngủ. Rửa mặt thay y phục xong, Tô Khiêm Dương ôm nàng. Hai ngày trước, thành công cùng nàng ngủ chung chăn. Nhưng sợ làm bị thương đứa trong bụng, Tương Như Nhân đều là nằm quay lưng về phía .

      Có điều là tay đụng đến bụng nhô ra cũng đụng đến chỗ nhô ra khác. có phản ứng nhưng giả bộ ngủ. Tương Như Nhân cũng chẳng thoải mái, cách áo ngủ mỏng manh, càng mẫn cảm.

      cảm thấy quá khó chịu, Tương Như Nhân đưa tay về sau đẩy cái "Vẫn là phân hai chăn ngủ ."

      Tô Khiêm Dương bắt lấy tay nàng, để nàng xoay người lại đối mặt với mình. Tuy là nhìn sắc mặt nhưng vẫn cảm nhận được nhịp thở nhanh hơn chút. Kéo tay nàng xuống dưới, Tô Khiêm Dương khàn giọng "Giúp trẫm!"
      lehanh, tart_trung, song ngư6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :