1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Sắp có lu dấm vỡ đến nơi r, nghe đâu đây thoang thoảng mùi chua a~ :yoyo36:
      heavydizzy thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      aaa, mỗi ngày chương, bạn lắm lắm :yoyo45::yoyo45::yoyo45: cố gắng ngày nào cũng thế này nhé :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 92

      An vương là nút thắt trong lòng Phó Dung.


      Từ đến lớn, phàm là Phó Dung muốn , hoặc là người nhà giúp nàng tìm, hoặc là chính nàng đạt được, có thể có cầu tất ứng.


      Lần đầu tiên bị nhục, là nàng muốn thu phục mẹ chồng quận vương phi, hi vọng người đó có thể thích nàng, nàng làm được, có lẽ lúc ấy nàng hiền thục hơn, nàng cũng có thể lấy lòng quận vương phi, nhưng mà, so với sống thoải mái, quận vương phi thích tính là gì?


      Mẹ chồng nàng dâu hoà thuận, xem như là Phó Dung tự mình bỏ qua.


      Lần thứ hai bị nhục, chính là Từ Tấn. vào Túc vương phủ, Phó Dung muốn được Từ Tấn sủng ái, đời trước Từ Tấn chết sớm, cố gắng của nàng bỗng dưng tiếng động mà ngừng bặt, Phó Dung cũng có gì tiếc nuối, dù sao khi đó Từ Tấn đối với nàng có chút buông lỏng, Phó Dung tin tưởng nếu như Từ Tấn chết, nàng thành công.


      Phó Dung khó nhất là buông xuống An vương.


      Đó là nam nhân nàng muốn gả lại có cơ hội gả. Cứ giống như An vương là con hổ, nàng theo dõi , nàng chuẩn bị rất nhiều thứ bắt , nhưng mà đợi nàng tới bên cạnh An vương, đột nhiên bị người ta đánh ngất, chính mình đến cùng còn có cơ hội thử xem có làm được hay . Loại kết cục nghi hoặc khó lường này, so với nỗ lực rồi phát mình đạt được còn phiền lòng hơn.


      Phó Dung thực rất muốn biết, nếu như nàng có cơ hội tiếp cận An vương, thiên tử tương lai thanh tuyển như nước, có thể thích nàng hay .


      Bởi vậy nàng hề nhúc nhích, mở mắt trân trân nhìn đôi tay kia nhấc mạng che mặt của nàng lên.


      Nàng hơi hơi ngẩng đầu, chút nhát gan nhìn thẳng nam nhân dưới tàng cây hoa đào.


      Từ Bình nâng tay lên, nhìn dưới mạng che mặt lộ ra khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, nhất thời quên động tác.


      Đây là lần đầu tiên nhìn nàng gần như thế.


      Tiểu nương còn đẹp hơn ngày đó lần đầu gặp gỡ ở thềm đá chùa Vĩnh Thái, đặc biệt là cặp mắt kia trong veo thủy nhuận, lớn mật nhìn lại , giống như nàng vừa mới hoạt bát hỏi ngược câu hỏi giảo hoạt kia, làm cho giật mình.


      "Tháng 4 tuyển phi, nàng cũng tuyển ?" Thời gian nhiều lắm, Từ Bình chậm rãi buông mạng che mặt xuống, thấp giọng hỏi.


      Phó Dung gật gật đầu.


      Nàng nương, dám đuổi theo, biểu lộ tâm ý đối với , Từ Bình cũng muốn cưới nàng, làm cho nàng nương xấu hổ mở miệng trước. Bên cạnh có cánh hoa đào xoay vòng quanh rơi xuống, Từ Bình tiếp được, lại xòe bàn tay đưa tới trước mặt nàng: "Tây Sơn làm mối, hoa đào làm sính, biết Tam nương có nguyện ý gả cho nhàn vương như ta hay ?"


      hiểu nương này vì sao thích mình, có lẽ nàng giống , là vừa thấy động tâm?


      Từ Bình bình tĩnh chờ, trong lòng có loại cảm giác chưa bao giờ trải qua, mới lạ lại vui vẻ.


      Mà lòng bàn tay , trắng nõn như ngọc, hoa đào tựa mây.


      Phó Dung sớm nghe An vương phong nhã, lúc này mới chân chính lĩnh hội, nàng lặng lẽ mỉm cười, giơ tay nhặt cánh hoa đào hồng nhạt trong lòng bàn tay .


      Mắt thấy nàng cầm cánh hoa muốn , Từ Bình năm ngón tay hơi hơi giật giật, đến cùng nắm lại, bỏ tay xuống dặn dò: "Mấy ngày tuyển phi đó nàngmặc trắng trong thuần khiết chút, chuyện còn lại, ta tranh thủ. thôi, đừng để các nàng sinh nghi."


      "Tốt." Nghĩ tới lấy cớ khi qua đây, Phó Dung quả dám chờ lâu, đáp tiếng, quay người .


      Nàng bước chân nhàng, như dẫm đám mây.


      An vương thích nàng, thích nàng...


      Phó Dung muốn mau về nhà, chính mình trốn ở trong phòng tận tình mỉm cười.


      Đời trước mộng cầu được, đời này rốt cuộc thực được, chỉ cần nàng gả cho An vương, thanh thản ổn định đợi mấy năm, tương lai nàng chính là Hoàng Hậu. Từng nhìn mẹ con quận vương phi nàng làm gì được, Vĩnh Ninh công chúa trước mặt mọi người chế giễu nàng lại hại Liễu Như Ý chết thảm, còn có lão thái thái tự tìm phiền phức luôn khang quái điều gây chuyện cho Nhị phòng bọn họ, Phó Dung ngóng trông tương lai đổi thân phận lại chung đụng với bọn họ.


      Khúc mắc có thể cởi ra, Phó Dung cẩn thận đặt mảnh cánh hoa đào kia trong túi thơm, dẫn muội muội tìm Phó Bảo, cùng nhau chơi diều, tận tình chơi 1 ngày.


      Trở lại khuê phòng của mình, Phó Dung trốn vào trong màn lụa cười trộm.


      Mà trong Túc vương phủ, Từ Tấn mặt thể dùng tái nhợt để hình dung.


      ngồi đưa lưng về phía thuộc hạ, lúc hỏi thăm thanh có nửa điểm phập phồng: "Bọn họ ở mình bao lâu?"


      Hứa Linh vẫn phụ trách theo dõi Phó Dung, tới gần cúi đầu : "Rất ngắn, chỉ có vài câu."


      "Vài câu." Từ Tấn lạnh giọng lặp lại.


      Hứa Linh cái trán đầy mồ hôi, nàng và Hứa gia cùng vào Túc vương phủ, nhưng Túc vương thích nữ tử hầu hạ, cũng thích giao tiếp cùng nữ thuộc hạ, nàng và Túc vương cơ hội tiếp xúc nhiều. Sau khi Phó gia Tam nương vào kinh, mỗi ngày nàng tiến đến hồi bẩm, mới bắt đầu chuyện với Túc vương, nhưng những ngày hỏi đáp này, đủ để cho nàng nghe ra trong lời nam nhân đè nén phẫn nộ .


      Nhưng nàng dám dối, "Trái phải mười câu. Thị vệ của An vương trông giữ ở phụ cận, thuộc hạ dám tiến lên, cho nên biết nội dung hai người chuyện."


      "Vậy sau khi bọn họ tách ra, nàng làm cái gì? Tâm tình như thế nào?" Từ Tấn chẳng biết từ lúc nào cầm cái dây Trường Mệnh ra, nhàng chuyển động hạtchâu ngũ sắc phía .


      Hứa Linh thành thực bẩm báo.


      Từ Tấn cười cười, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: " xuống ."


      Hứa Linh lặng yên tiếng động lui xuống, chạy nhanh ra ngoài lại nghe được tiếng vang , dường như có thứ gì rơi mặt đất. Nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn chút, nhưng cuối cùng chỉ là ra khỏi cửa lớn.


      Thư phòng u ám, Từ Tấn ngừng lại lúc lâu, mới nhấc giày khỏi cái dây Trường Mệnh kia.


      ván gỗ màu nâu, trân châu ngũ sắc thuần khiết, dân chúng tầm thường cùng cực cả đời đều chưa hẳn có thể nhìn thấy lần, toàn bộ nát thành bột mịn.


      ~


      Mắt thấy ngày thứ hai đến sơ tuyển, Thục phi yên tâm, lại lệnh cho người tuyên nhi tử vào cung.


      "Nương." Từ Tấn ngồi xuống đối diện mẫu thân, thần sắc như thường.


      Thục phi lại nhíu mày, lo âu hỏi : "Tháng này công rất bận sao? Sao lại gầy nhiều như vậy?"


      "Là có chút bận." Từ Tấn thản nhiên thừa nhận, cầm miếng cao đậu đỏ từ đĩa trái cây, "Đến chỗ nương, ăn nhiều cái này chút."


      Nhi tử còn có thể lời dí dỏm dỗ nàng, Thục phi thoáng an lòng, chỉ là nghĩ tới tuyển phi, lại nhịn được quở trách Từ Tấn, liếc mắt cái: "Con đến cùng nhìn trúng nương nhà nào? Nương trong lòng biết , cũng thay nàng chuẩn bị tốt chút, nhờ người chăm sóc. Con , ngộ nhỡ nàng rớt tuyển làm thế nào đây?"


      Lời này vừa ra, Lục hoàng tử Từ Hạo vừa tới cửa phòng bước chân khựng lại, nháy mắt với vài cung nữ phía sau, cho phép các nàng lên tiếng.


      Từ Tấn vẫn là câu kia: "Nương nhiều lo ngại, nhi tử cũng chưa nhìn trúng ai, việc tuyển phi hoàn toàn do phụ hoàng định đoạt."


      Thục phi tin, nhưng nàng hiểu được nhi tử muốn nàng hỏi bao nhiêu lần đều vô dụng, liền nhắc tới chuyện khác: "Vậy thân thể con..."


      Từ Tấn khoát khoát tay, ăn xong miếng cao đậu đỏ mới : "Nhi tử trong lòng hiểu , nương chỉ chờ tương lai bồng cháu ."


      thân cận được người khác, vì đích tử, cũng cưới nàng làm vương phi, mà nàng cũng chỉ có thể là vương phi của , là mẫu thân đứa của . Ngoại trừ thân thể, nàng có bất kỳ giá trị gì để lưu luyến, cũng cho bất kỳ sủng ái nào ngoài danh phận.


      Thục phi nhìn , thở dài, đứng dậy châm trà cho : "Đừng chỉ ăn những thứ kia, uống nước."


      Từ Tấn lòng cười .


      Từ Hạo đúng lúc này vào trong, "Nương và Tứ ca cái gì?"


      " Tứ tẩu con đâu." Thục phi cũng giấu con trai út, "Nhưng Tứ ca con kín miệng, chịu cho nương thích dạng nương gì."


      Từ Tấn bất đắc dĩ, tìm lý do lẻn .


      Từ Hạo nhìn theo , mặt rốt cuộc che giấu được, sốt ruột : "Nương, người lại cầu phụ hoàng lần , thuận tiện cũng chọn luôn hoàng tử phi của con, con mười lăm, cũng tới tuổi đàm hôn luận gả..."


      Thục phi lắc đầu: "Đại hôn xong liền mở phủ, con vẫn còn quá , nhìn Ngũ ca con cũng 17 tuổi mới đón dâu, lại chờ 2 năm ." Mấy vị hoàng tử, chỉ có lão Tứ thành thân từ sớm mở phủ, nhưng đó là nhi tử dùng chiến công đổi lấy, lão Lục còn giống nhưđứa , nàng dù cầu Gia Hòa đế cũng vô dụng.


      "Vậy Oản Oản bị người khác chọn làm thế nào đây!" Từ Hạo nóng nảy, trước mặt Thục phi thong thả bước: "Nương nhìn thấy sao? Con sớm thích Oản Oản, con..."


      "Câm mồm!" Thục phi xị mặt trách mắng: "Con thêm câu nữa, về sau nương gọi Oản Oản đến Chiêu Ninh cung bồi ta nữa!"


      Từ Hạo ủy khuất ngậm miệng, sau nghĩ tới cái gì, mặt buồn bực mau chóng bị mừng như điên thay thế: "Nương sau này còn gọi Oản Oản vào cung, cũng tức là, lần này Oản Oản bị người khác chọn ?"


      vui mừng lộ nét mặt, Thục phi lắc lắc đầu, ánh mắt rơi vào ghế Từ Tấn vừa ngồi: "Sao con suy nghĩ, điểm tâm tư kia của con, phụ hoàng có thể biết? Phụ hoàng thương nhất mấy người các con, chính phi của Tứ ca, Ngũ ca con đều có rồi, còn có thể đem người trong lòng con ban cho bọn họ làm trắc phi? Con đó nha, nếu có nửa trầm ổn của Tứ ca con, nương có thể an tâm hưởng thanh phúc."


      Nàng lời lẽ sâu xa, Từ Hạo vào tai trái ra tai phải, tâm tư tất cả đều ngừng ở chỗ Thôi Oản bị người cướp .


      Ngày kế đầu tháng, chính là sơ tuyển.


      Các nam nhân đều từ sớm thượng triều hoặc hầu việc, Phó Dung, Thẩm Tình xuất phát chỉ có các nữ quyến đến đưa. Kiều thị còn coi như bình tĩnh, kéo Phó Dung tới bên cạnh, lần cuối cùng dặn dò: "Theo những việc nương dạy con làm từ trước, chẳng mấy chốc được trở về, nương và đệ đệ, muội muội ở nhà đợi con."


      Phó Dung hiểu được khổ tâm của cha mẹ, chỉ là...


      "Nương cũng đừng luôn nhớ thương con, người yên tâm, mặc kệ có thuận lợi hay , có thể có biến cố hay , nữ nhi đều chiếu cố tốt chính mình." Phó Dung có cách nào ăn ngay , chỉ có thể an ủi mẫu thân như thế, miễn cho nàng ở trong cung chờ đợi chung tuyển cha mẹ lại lo lắng.


      tạm biệt xong, Phó Dung và Thẩm Tình cùng nhau lên xe ngựa.


      Thẩm Tình khóe mắt có hơi hồng, nắm tay Phó Dung giọng : "Tam tỷ tỷ, ta sợ, ta muốn tuyển."


      Phó Dung bất động thanh sắc thu tay lại, cũng chẳng thế nào lòng,: "Đừng sợ, chúng ta là tuyển phi, trong cung làm khó chúng ta."


      Phó Dung đối với Thẩm Tình có chút khúc mắc.


      Theo nàng quan sát, Lâm Thiều Đường đối với Phó Bảo tấm chân tình, lúc trước cưới Thẩm Tình nhất định có tình. Phó Dung phải Thánh nhân, tâm nàng chỉ hướng vào người thân cận bên cạnh. Phó Bảo bình thường vô tư, tức giận hay cao hứng đều biểu mặt, Phó Dung bản năng mà cảm thấy, kiếp trước đôi thanh mai trúc mã rơi vào loại kết cục kia, vấn đề khẳng định ở người Thẩm Tình hoặc Lâm Thiều Đường.


      Thẩm Tình cúi đầu, u : "Lão thái thái luyến tiếc ta, ta cũng luyến tiếc bà, ta biết Nhị cữu, Nhị cữu mẫu cũng nguyện để Tam tỷ tỷ vào, bọn họ hẳn cũng dạy Tam tỷ tỷ biện pháp để sớm chút rớt tuyển?"


      Phó Dung cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng: "Có biện pháp giúp chúng ta rớt tuyển?"


      Thẩm Tình gật gật đầu, lấy ra mấy tép tỏi từ ống tay áo, "Nghe phải kiểm tra hơi thở, lão thái thái bảo ta nhai miếng, Tam tỷ tỷ muốn ? Chúng ta tỷ muội cùng tiến cùng lui."


      Phó Dung mặt lộ vẻ do dự, sau lát lắc lắc đầu: "Thôi, muội muội chính mình dùng , ta, ta dám."


      Thẩm Tình cắn cắn môi, cúi đầu chuyện .


      Rất nhanh xe ngựa tới chỗ trước cửa cung, Phó Dung Thẩm Tình xuống ngựa, vị ma ma vẻ mặt nghiêm túc hướng dẫn mấy vị nương xếp thành đội, vào tòa viện lịch tao nhã thanh u.


      Sơ tuyển có ba bước, trước nhìn cao thấp mập ốm, giọng và dáng điệu khẩu khí, lại vào trong phòng kiểm tra người có vết sẹo dị vật hay , cuối cùng tiến vào trong phòng do ma ma già nhiều kinh nghiệm kiểm tra trong sạch có còn hay .


      Lúc xếp hàng chờ, Phó Dung nhìn thấy ít người quen, dù sao nàng ở kinh thành cũng dự ít tiệc.


      Lý Hoa Dung thân váy hồng, như trước là quận chúa khí độ cao cao tại thượng, ánh mắt gặp Phó Dung, thoáng qua dời .


      Đây là Ngũ hoàng tử phi, cũng chính là Thành vương phi tương lai.


      Phó Dung lại nhìn về phía Lục hoàng tử phi tương lai, Thôi Oản.


      Thôi Oản nhu hòa cười với nàng, giống đóa phấn mẫu đơn mềm mại.


      Phó Dung cười đáp lại, kế đó mắt nhìn phía trước, cũng quan sát những người khác.


      Ba bước kiểm tra rất nhanh kết thúc, Phó Dung từ trong nhà ra phát nương trong viện chia thành hai đội, đội mặt mang vui mừng, đội cố nhịn xấu hổ, Phó Dung nghe theo ma ma phân phó, theo đội ngũ có Lý Hoa Dung, Thôi Oản.


      qua bao lâu, Thẩm Tình ra.


      Phó Dung tò mò nhìn về phía nàng.


      Thẩm Tình sắc mặt tái nhợt, ánh mắt gặp nàng, ngỡ như làm sai chuyện gì bị người ta phát , lập tức quay sang bên, khẽ cúi đầu xếp phía sau Phó Dung.


      Phó Dung vểnh khóe miệng lên, đáng thương lão thái thái phen khổ tâm, nhất định là uổng phí rồi.


      Kế tiếp chính là 3 ngày hướng dẫn tập lễ nghi.


      Trúng tuyển đều là khuê tú kinh thành, ngôn hành cử chỉ bình thường đều bới móc ra sai lầm, chỉ có hai tiểu nương bởi vì tranh cãi miệng lưỡi bị đưa ra ngoài. Phó Dung đẹp nhất, thể tránh khỏi cũng bị người ta chua chát vài câu, Phó Dung mắt điếc tai ngơ, tập học quy củ cùng ma ma giáo ăn mặc đều thực trắng trong thuần khiết, chớp mắt, nhàn rỗi liền an phận ở trong phòng đọc sách, ngược lại được ma ma giáo tập khen vài câu.


      Quy củ học xong, đương nhiên tới trước mặt Hoàng Hậu và vài vị nương nương, để các nàng tuyển ra vương phi, trắc phi.


      Vừa vặn bắt kịp trong ngự hoa viên mẫu đơn nở rộ, Gia Hòa đế liền để Hoàng Hậu mời chúng quý nữ tới ngự hoa viên ngắm hoa.
      Last edited: 8/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280342 others thích bài này.

    4. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Hóng quá biết ra sao

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 93

      Hôm nay cùng 1 ngày An vương và huynh đệ Túc vương tuyển phi, nếu có gì bất ngờ xảy ra, buổi sáng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và vài vị nương nương tự mình nhìn, buổi chiều ý chỉ tứ hôn truyền ra. Nữ quyến các phủ tò mò đến cùng nữ nhi nhà ai có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhóm đại thần trong triều cũng có phần coi trọng thê tộc của mấy vị vương gia rơi vào nhà ai, hạ triều xong, ra khó tránh khỏi chuyện vài câu.

      Phó Phẩm Ngôn lại thong dong, đối với người xung quanh thấp giọng cười nhìn như chút động lòng, trước mắt lại có màu xanh nhàn nhạt.


      Phó Phẩm Xuyên vỗ vỗ bả vai , "Kết quả chưa đưa ra, đừng nghĩ quá nhiều."


      biết nên khuyên thế nào, cháu cháu ngoại, xuất thân đều tính là cao, lại đều hoa dung nguyệt mạo, lần này tiến cung, hơn nửa... Mà chua xót là ái nữ cũng bị người ta lấy làm trắc phi đưa về nhà, đến bây giờ người phụ thân này vẫn thể bỏ qua.


      Phó Phẩm Ngôn gật đầu, liếc mắt thấy vài đạo thân ảnh Sùng Chính điện bên kia, ghé mắt ngóng nhìn.


      Là đám người Thái Tử, Túc vương, An vương cũng tới.


      Những người kia mới là thiên chi kiêu tử chân chính, nữ nhi đau ở trong tay mười mấy năm, để bọn họ tùy ý chọn lựa, còn nhất định...


      Phó Phẩm Ngôn bước nhanh hơn.


      Đám người Thái Tử vào Sùng Chính điện.


      Gia Hòa đế từ án thư ngẩng đầu lên, ánh mắt theo thứ tự đảo qua ba vị chuẩn tân lang, cười buông ngự bút xuống, tới giường bên kia ngồi xuống, nhìn An vương : "Đệ nhìn xem, đệ là Thất thúc, ngược lại cùng vài đứa cháu tìm tức phụ, chẳng gì đến lão Đại, lão Nhị đều sắp cha."


      Khang vương cười ha ha, đôi mắt phượng sắp bị thịt mỡ mặt che hết.


      Gia Hòa đế nguýt cái, Khang vương lập tức câm miệng, ngượng ngập sờ sờ cái mũi.


      Từ Bình bất đắc dĩ chắp tay với Gia Hòa đế: "Ngay trước mặt mấy người bọn họ, hoàng huynh cần trêu ghẹo ta."


      "Được a, tha cho đệ lần". Gia Hòa đế gật gật đầu, hỏi ngũ tử vương phủ tu sửa như thế nào.


      Ngũ hoàng tử thụ phong Thành vương, Gia Hòa đế tự mình chọn tòa nhà, đểCông bộ tu sửa xây dựng thêm, Thành vương đối với tiến độ đương nhiên như lòng bàn tay, lúc này tiến lên đáp: "Cơ bản đều xong, dọn dẹp chút giữa tháng hẳn có thể vào ở."


      Thái Tử nghe vậy cười : "Phụ hoàng nghe thấychưa, Ngũ đệ đây là ám chỉ ngài sớm chút định ngày đại hôn cho đâu."


      Thành vương mặt xấu hổ, gấp đến độ khuôn mặt trắng nõn có hơi đỏ, úp úp mở mở giải thích: "Ta phải ý tứ kia..."


      Mấy người trêu ghẹo lẫn nhau, trong điện vui vẻ hòa hợp.


      Chỉ có Từ Tấn mặt vẫn luôn có biểu cảm gì.


      Gia Hòa đế nhớ ra nhi tử biết đến cùng nhìn trúng người nào, lại hàn huyên vài câu liền đuổi người khác , lưu lại mình Từ Tấn hỏi: "Cảnh Hành a, qua nửa canh giờ nữa Trẫm ngự hoa viên, con còn ra, Trẫm chọn sai người cho con, con đừng có trách phụ hoàng."


      Từ Tấn trầm mặc, lát sau buông mi : "Tháng giêng tướng quân phủ thiết yến, ta nhìn trúng nương."


      Gia Hòa đế khỏi nghiêng ngườivề phía trước.


      Trong đầu là thân ảnh nàng mặt trắng bệch đứng ở băng, Từ Tấn cười cười, nhìn thẳng nam nhân trước mặt : "Phụ hoàng, nhi tử nhìn trúng nương Nhị phòng phủ Cảnh Dương Hầu, thứ nữ của Phó Phẩm Ngôn, nàng dung mạo nổi trội, nhi tử cảm thấy chỉ có nàng mới xứng được với con."


      Gia Hòa đế ngẩn ra, rồi chỉ Từ Tấn mắng: "Da mặt đủ dày ! Bất quá nhi tử ta long tư phượng chương, quả ít có nương xứng được với con, xem ra Phó gia nương kia phảiđẹp bình thường a."


      Từ Tấn cam chịu.


      Nghi hoặc được giải đáp, Gia Hòa đế cũng lập tức đáp ứng, trầm ngâm : "Nhưng thân phận của nàng, có phải có chút thấp hay ? Nếu con thích, Trẫm đưa nàng cho con làm trắc phi, chính phi lại tuyển quý nữ danh môn chân chính." Vương phi Lão Ngũ xuất thân từ Khánh quốc công phủ, của lão Tứ chỉ là nhi nữ của thứ tử, truyền ra ngoài, những triều thần kia nghĩ sao?


      Từ Tấn khéo léo từ chối: " ý tốt của Phụ hoàng nhi tử tâm lĩnh, nhưng nhi tử ánh mắt cao, nữ tử tầm thường lọt vào mắt được, khó gặp được người, còn lười so đo thân phận nàng, con cưới là nàng, quản nhà mẹ đẻ nàng làm cái gì."


      Lời này vừa xúc động lại lý trí, đến đương nhiên, Gia Hòa đế nghe xong lâu thể gì.


      để ý thế lực thê tộc, có lẽ chỉ có tứ tử mới có thể nghĩ như vậy ? Còn những hoàng tử kia, chính bọn họ, mẫu hậu mẫu phi bọn họ, ai hi vọng nhà vợ của nhi tử quyền quý? Ngay Hoàng Hậu, có Thái Tử, còn định sẵn cháu nhà mẹ đẻ cho lão Nhị để tăng thêm lợi thế.


      Lão Tứ cũng có thân biểu muội, Thục phi lại chủ động nhắc đến, tất cả đều do làm chủ.


      Lão Tứ bản thân cũng ngốc, so đo thân phận thê tử, là thích nương kia ?


      Năm đó niên thiếu tự nhận tình thâm, cũng thể cưới người kia.


      "Được rồi, Trẫm biết, yên tâm, cho con như nguyện." Gia Hòa đế phất phất tay, tỏ ý bảo Từ Tấn xuống.


      ~


      Phượng Nghi cung.


      Hoàng Hậu đứng ở bên gốc diêu hoàng sum xuê, mấy quan tâm hỏi: "Sao lúc này con lại tới đây? lúc nữa ta phải ngự hoa viên ."


      Thái Tử khoát khoát tay với các cung nữ hầu hạ bên cạnh, tới gần Hoàng Hậu : "Mẫu hậu, nhi tử trong cung chỉ có vị trắc phi, bằng nhân ngày hôm nay tuyển phi, mẫu hậu lại cho nhi tử chọn người ?"


      Tay Hoàng Hậu khẽ chạm cánh hoa mẫu đơn khựng lại chút, vẻ mặt đổi: " , lại nhìn trúng nương nhà nào."


      Thái Tử giọng câu.


      Hoàng Hậu cười lạnh, quay người tới bụi nhị kiều phía trước, "Con ngược lại là ngắm hoa, thấu hiểu nhị kiều chi mĩ (2 chị em đều đẹp), nhưng con đừng quên, Phó gia cũng là nhà huân quý, bọn họ để hai nữ nhi làm trắc phi cho con? Truyền ra ngoài bọn họ chê mất mặt, ta ngại mặt mũi còn, con sớm dẹp ý niệm này !"


      Liếc thấy cái kéo trong khay bên cạnh, nhặt lên, phen cắt xuống đóa nhị kiều kia.


      Nàng là hận sắt thể rèn thành thép. Hai người con trai, lớn làm Thái Tử, cố tình trừ bỏ thân bề ngoài tốt đẹp cái gì cũng được, văn bằng Thành vương Đoan phi sinh ra, võ so ra kém Túc vương chỗ Thục phi, điều này cũng thôi, người này chẳng những có chí tiến thủ, còn cả ngày chơi bời trong chốn bụi hoa. Về phần lão Nhị, đó là ngay cả túi da đều có, Hoàng Thượng mắt mù mới có thể nhìn tới .


      Càng nghĩ càng giận, Hoàng Hậu kịp thời ném cái kéo , chỉ sợ chính mình nhịn được đâm nhi tử phát.


      Thái Tử bị mắng mới tự giác thất sách, vội theo sau bóp vai cho Hoàng Hậu, đè người lên ghế : "Mẫu hậu bớt giận, là nhi tử nghĩ sai rồi, bất quá nhi tử thích nàng, thể cưới về làm trắc phi, mẫu hậu cho nàng rớt tuyển về nhà cũng được. Nhi tử cam đoan, chỉ cần được nàng, sau này tuyệt đối còn tâm tư lộn xộn, an phận đọc sách."


      Mĩ nhân trở về nhà, ngày khác lại tìm cơ hội, mang về phủ nuôi làm kiều thiếp.


      Hoàng Hậu mặc kệ .


      Thái Tử nhiều lần cầu xin, Hoàng Hậu kiên nhẫn, đành phải hỏi rốt cuộc nhìn trúng ai, theo sau liền ngự hoa viên .


      ~


      Quý nữ ứng tuyển bên kia cũng chuẩn bị xong hết, đám trang điểm xinh đẹp từ trong nhà ra, lúc ra ngoài ánh mắt trước tiên ném về phía nhóm đối thủ trong nội viện.


      Cao ngạo như Lý Hoa Dung, mặc bộ váy dài màu đỏ thắm, liếc mắt nhìn, hệt như mẫu đơn Tử Phượng Triêu Dương diễm lệ.


      Xinh đẹp tuyệt trần như Thôi Oản, bối tử trang hoa hồng nhạt cùng với váy dài trắng tinh, kiều kiều nhu hòa như Triệu phấn.


      Thân phận thấp như Thẩm Tình, chọn váy trang nhã xanh nhạt, quần đỏ hồng trong váy ngược lại trong mắt nhìn có loại linh vận thanh lệ thoát tục.


      Đứng yênlặng, mọi người chờ những người khác, cửa phòng Phó Dung mở ra,trong viện đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt.


      Nhưng giống các nàng dự đoán, Phó Dung cũng phải liên tục mấy ngày cúi đầu rồi đột nhiên xuất kinh diễm, như cũ vẫn là trang phục chút nào thu hút, búi tóc châu thoa danh quý tạo hình lại đơn giản chất phác, người quần áo cũng là chất liệu tốt khó được, mặc ra tuyệt đối chọc người nhạo báng, nhưng cái nhan sắc kia quá mức tầm thường, đồng dạng là hồng nhạt, so với Thôi Oản phai nhạt biết bao nhiêu...


      Loại trang phục này, ràng là muốn ra mắt.


      Có người lặng lẽ thở hơi, có người mặt lộ vẻ nghi hoặc.


      Phó Dung giống như chưa tỉnh, cười đứng bên Thẩm Tình.


      "Tam tỷ tỷ như thế nào..." Thẩm Tình giọng hỏi, còn chưa hết, nhưng nàng tin tưởng Phó Dung có thể hiểu được.


      Phó Dung cười nhìn người nàng váy như cỏ mới ngày xuân, giọng : "Bởi vì ta và muội muội giống nhau, đều muốn a."


      Thẩm Tình miễn cưỡng kéo ra mạt mỉm cười.


      Mọi người đến đủ, cùng nhau ngự hoa viên phía trước.


      Ở bụi hoa mẫu đơn bên cạnh chờ giây lát, rốt cuộc liếc thấy thánh giá tới, Gia Hòa đế cùng Hoàng Hậu thân hoa lệ chính trang sóng vai mà , đằng sau Thục phi, Đoan phi cùng vài vị nương nương giọng thầm , dời bước tới lương đình, mới tuyên mời các tiểu nương vào trong lương đình bái kiến.


      Gần đến diện thánh, Phó Dung cũng chẳng lo lắng thế nào. Trước khi ra khỏi cửa nàng đắp phấn dầy mặt, đuôi mắt tận lực vẽ hướng xuống, như vậy khiến nàng ở trong đám mĩ nhân nổi trội. Phó Dung thậm chí dùng Hoa Điền, cố ý thả tóc mái xuống, miễn cho Hoa Điền khiến người ta chú ý.


      Hành lễ xong, Phó Dung cùng Thẩm Tình sóng vai đứng ở phía sau hai nương khác, cúi đầu thu mắt.


      Gia Hòa đế quay đầu chuyện với Thục phi, phảng phất chưa từng lưu ý nàng.


      Hoàng Hậu liếc mắt quan sát Phó Dung cái, muốn lệnh cho 4 người xuống, Gia Hòa đế đột nhiên hỏi Phó Dung: "Ngươi chính là thứ nữ của Phó Phẩm Ngôn ?"


      Khi chúng nữ Phó Dung tới, bên cạnh có nữ quan nâng bài tử, vào mắt Hoàng Thượng Hoàng Hậu lấy bài tử ra. Vừa mới Phó Dung thấy Hoàng Hậu dường như chuẩn bị đuổi người, tim khẩn trương nhảy lên đều nhanh dừng lại, biết là An vương chuẩn bị tốt, hay là chính mình cẩn thận giả bộ quá xấu, thấp thỏm hối hận,lại nghe Hoàng Thượng điểm danh, vội vàng tiến lên, nhàng đáp tiếng.


      Gia Hòa đế gật gật đầu: "Nhìn tệ."


      Thục phi nghi hoặc nhìn chút, lại nhìn về phía Phó Dung. Trước mắt mới vừa rồi, Hoàng Thượng chính miệng khen ngợi chỉ có ba người, Thục phi đoán được nhi tử cùng phụ hoàng , chẳng lẽ Phó nương này cũng có khả năng là người nhi tử nhìn trúng?


      Nàng lộ ra khác thường, Hoàng Hậu như có phát giác, ánh mắt thầm quét qua lại cái giữa Gia Hòa đế và Phó Dung.


      Bên cạnh nữ quan thức thời đem bài tử Phó Dung lấy ra, đặt vào cái khay khác.


      Sau đó, Hoàng Hậu thấy Gia Hòa đế lại có hứng thú, liền ra hiệu bảo nhóm tứ nữ Phó Dung xuống.


      Phó Dung mặt bình tĩnh, trong lòng mừng thầm.


      An vương nhất định là cầu Hoàng Thượng rồi?


      Tiếp tục thưởng mẫu đơn lát, đợi đám người Gia Hòa đế dời giá , Phó Dung rốt cuộc có thể xuất cung về nhà.


      ~


      Gần đến buổi trưa, Từ Bình lại vào Sùng Chính điện.


      Gia Hòa đế lệnh Vạn Toàn đưa mấy tờ bức họa cho , cười : "Đây là nhóm quý nữ xuất chúng nhất, có hai người bị mẫu phi lão Tứ, lão Ngũ đạo lý định ra trước, Trẫm cũng cho đệ nhìn, đẹ từ trong này lựa chọn chính phi và trắc phi, chọn xong Trẫm lại cho mấy đứa tuyển trắc phi."


      Từ Bình cười ngồi xuống.


      Lật xong trang lại trang, có người mình chờ mong.


      Tới tờ cuối cùng, Từ Bình mặt lộ vẻ cười khổ, buông bức họa xuống, tới phía trước Gia Hòa đế quỳ xuống: "Xin hoàng huynh thứ tội."


      "Đệ làm cái gì vậy?" Gia Hòa đế đứng dậy dìu .


      Từ Bình đứng dậy, thong dong dửng dưng: "Xin hoàng huynh thứ cho ta tội mắt cao hơn đầu. Hoàng huynh tuyển nương đều tốt, đáng tiếc có ai vào mắt ta. Hoàng huynh, đệ có tật xấu, phàm là người hầu hạ bên mình, mặc kệ có được hay , đều phải thuận mắt. Thê tử càng phải như vậy, nếu như có người thích hợp, đệ thà rằng noi theo cổ nhân mai thê hạc tử (lấy mai làm vợ, lấy hạc làm con)."


      "Đệ, đệ cẩn thận xem xem, người vào mắt đệ?" Gia Hòa đế tin được, qua lật xem bức họa, nhắc vài người, Từ Bình thủy chung trầm mặc, ngay cả Gia Hòa đế đem chân nhân dẫn tới trước mặt cho tuyển, cũng đáp ứng.


      cứng đầu khó bảo, Gia Hòa đế giận dữ, đuổi người ra.


      Từ Bình ở ngoài Sùng Chính điện lại quỳ nửa canh giờ, mới được Vạn Toàn khuyên bảo trở về phủ.


      Tình hình trong cung, Phó Dung là chẳng hề hay biết gì .


      Nàng ôm đệ đệ mấy ngày gặp, bồi người nhà chuyện, phụ huynh trực còn chưa trở về, Phó Uyển sớm tới.


      Trò chuyện mãi lúc, chính viện bên kia phái người tới, thúc các nàng mau chút thay xiêm y đón chỉ.


      Lúc này có thể có ý chỉ gì?


      Phó Dung khống chế vui mừng trong lòng, làm ra bộ dạng sầu lo, cùng người nhà vội vàng chạy tới.


      Tới chính viện, đám người lão thái thái đến rồi.


      Thẩm Tình đứng ở bên lão thái thái, Phó Dung nhìn về phía đó, phát Thẩm Tình lại đổi thành bộ dáng ngày thường thoải mái ngọt ngào, so với nương sắc mặt tái nhợt vì rớt tuyển ra từ lương đình như hai người khác nhau.


      Lòng dạ như thế, Phó Dung lòng bội phục.


      Người nhà đơn giản chào hỏi, công công tuyên chỉ thấy người đến đông đủ, khẽ ho.


      Lão thái thái lập tức dẫn già trẻ phủ quỳ xuống.


      Công công tuyên chỉ cầm lấy thánh chỉ ra giữa sân, chậm rãi đọc: "Hoàng Thượng có chỉ, thứ nữ Phó Dung của Thông Chính tư Hữu Phó Phẩm Ngôn, tài đức vẹn toàn, tướng mạo xuất chúng..."


      chuỗi từ bốn chữ, tất cả đều là khen ngợi Phó Dung .


      Thẩm Tình trong lòng chua xót. Nhìn Phó Dung biểu ở trong cung, nàng ấy muốn làm trắc phi, nhưng Thẩm Tình muốn, muốn vô cùng, vị trí trắc phi của hoàng tử, chỉ cần phải là Khang vương, ai cũng đều tốt hơn so với gả cho Phó Hựu, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, muốn đạt được, muốn cầu mà được.


      Phó Dung như trôi đến đám mây phía , tựa như nghe thanh ở đâu, thẳng đến...


      "... Đặc tứ hôn cho tứ Hoàng tử Túc vương làm vương phi..."


      Còn tiếp tục đọc, trầm bồng du dương, Phó Dung cái gì cũng nghe thấy, trong đầu chỉ còn hai chữ "Túc vương".
      Last edited: 8/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280350 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :