1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kittynacy

      kittynacy New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      10
      A Thành "Lại thử lần" :050:

    2. kittynacy

      kittynacy New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      10
      Chúc editor Misa Tân hôn hạnh phúc :happys::happys::happys::happys::happys:
      Henlun thích bài này.

    3. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Chúc mừng editor nha. *tung bông*
      Dù sao cũng hóng bạn dữ lắm luôn. :-*

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 75:
      Edit: Hà

      Vì muốn che dấu quan hệ của hai người, cho nên sau khi Lục Thành mua xong lễ vật bồi tội cũng kêu muội muội đưa qua ngay lập tức, sợ muội muội lại lại quá nhiều khiến người khác hoài nghi. Dù sao vài ngày nữa cũng là cuối tháng rồi, đoán chừng lúc đó Ngưng Hương cũng hết giận, Lục Thành mới giao cho hai người đệ đệ đưa lễ vật cho muội muội, thấp giọng dặn dò kĩ.

      "Đại ca thích Từ tỷ tỷ phải ?" A Đào cười hì hì hỏi.

      Nghe câu hỏi của tiểu muội muội bảy tuổi, Lục Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu hỏi: "Ai vậy?"

      Ban ngày có ở nhà, chẳng lẽ tiểu nha đầu này kết giao với bạn bè đứng đắn, hoặc là hai đệ đệ lại xằng bậy?

      Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của huynh trưởng, A Đào tự biết lỡ lời, rụt cổ : "Hôm trước muội sang tìm A Hoa chơi, tình cờ nghe được nương nàng chuyện với người khác ở trong phòng, giọng bọn họ rất lớn nên muội nghe thấy được."

      "Sau này được phép như vậy nữa, có nghe cũng phải làm bộ như ." Lục Thành sờ đầu dặn dò muội muội rồi ra ngoài.

      A Nam ngồi trong sân xem nhị thúc chẻ củi, nhìn thấy phụ thân ra bé liền đứng lên muốn phụ thân ôm.

      "Phụ thân phải tới vườn trái cây, tối nay mang đào về cho A Nam ăn nhé." Vườn trái cây bên cạnh có vài gốc cây đào, cũng may vừa vào dịp thu hoạch.

      Phụ thân sớm về trễ thành thói quen của A Nam, thấy vậy bé quấy rầy phụ thân nữa, ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế, dõi mắt nhìn phụ thân ra cửa. Lục Thành tới cửa liền quay đầu lại, đối diện với ánh mắt quyến luyến nghiêm túc của nhi tử, nhìn tiểu tử cười.

      A Nam cao hứng hét lên.

      "Ta nhé!" Lục Thành phất tay, sải bước rời .

      A Nam tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa, sau khi xác định phụ thân rồi mới nghiêng đầu tiếp tục nhìn nhị thúc.

      A Đào ngồi đợi ở trong phòng cảm thấy gần tới giờ mới tìm Tam ca Lục Định, bảo đánh xe lừa đưa nàng qua nhà Từ tỷ tỷ.

      Lục Định hai lời liền cước bộ tới chỗ xe lừa.

      Nhắc tới cháu trai, buổi sáng Lục Định vừa mới thay chiếc áo ngắn màu xám cho bé mà bây giờ chẳng biết từ lúc nào có thêm mấy dấu tay màu đen áo, phiền muộn ôm cháu trai vào trong nhà, "A Nam được lau chùi bậy bạ lên áo nữa, Hương thích trẻ con sạch , mà cháu lại vô cùng bẩn thỉu, như vậy Hương thích ôm cháu đâu."

      A Nam cúi đầu nhìn mấy dấu tay màu đen áo, lại nhìn vào hai bàn tay bé của mình, ngay tức khắc đôi mắt to liền nhìn về phía chậu nước rửa mặt ghế đẩu.

      Đến nhà người khác làm khách đương nhiên phải chỉnh chu, Lục Ngôn giúp cháu trai rửa sạch đôi tay mập, lại đổi chiếc áo ngắn màu xanh ngọc đẹp mắt, đeo chiếc hà bao mới vừa giặt cách đây hai ngày lên cổ, xong xuôi lại xem xét từ đầu đến chân của bé lần nữa, lúc này mới ôm cháu trai để lên xe lừa.

      " được phép đánh nhau với người khác nữa." Lục Ngôn đưa tới cửa, tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò cháu trai.

      A Nam toét miệng hướng về nhị thúc lắc đầu, bảo đảm chính mình ngoan ngoãn .

      Lục Ngôn nhìn cháu trai cười to.

      Đứa bé vừa xinh xắn lại hiểu chuyện như vậy, ai lại thích cơ chứ?

      ~

      Thôn Liễu Khê.

      Thời điểm ba người A Đào vừa đến cũng là lúc Ngưng Hương dỗ đệ đệ.

      Trong nhà mới có con gà con vừa chết, A Mộc khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả điểm tâm cũng muốn ăn, buồn bã tới mức muốn chuyện với ai hết.

      "Tướng quân!" Thấy gà con chết vẫn chưa bị ném , A Nam ngồi xổm xuống chọc chọc, đột nhiên cuống cuồng , "Ăn!"

      Vẫn là trẻ dễ dàng hiểu nhau gì, Ngưng Hương và A Đào còn chưa kịp hiểu ý A Nam A Mộc mạnh mẽ đứng lên, đoạt lấy gà con còn nhúc nhích dấu ra phía sau, lần đầu tiên tức giận trừng mắt với A Nam: "Ta muốn chôn, cho ngươi đút cho tướng quân!"

      A Nam chớp mắt hiểu.

      Ngưng Hương lén lút nín cười, tiểu tử kia nhẫn tâm quá rồi, lại còn muốn đút cho tướng quân ăn.

      "A Mộc đến đây, đại ca dẫn đệ đào hố." Từ Hòe hôm nay có việc gì làm, thấy đường đệ còn thương tâm vì con gà , cười gọi tiếng.

      A Mộc lập tức nâng con gà con tìm đường huynh.

      A Nam hiếu kỳ bọn họ muốn làm gì bèn níu lấy Ngưng Hương để nương ôm bé xem.

      Vì vậy tất cả lớn đều xem Từ Hòe đào hố chôn gà ...

      Sau khi đặt gà con chết vào trong hố, Từ Hòe đưa chiếc xẻng trong tay cho đường đệ để lấp đất. Nhưng A Mộc vẫn chưa chấp nhận được chuyện gà con do cùng tỷ tỷ nuôi dưỡng lại chết, nhìn con vật bé thích nằm trong hố nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống. Còn A Nam sao, hoàn toàn đem chuyện này trở thành trò chơi, bé thấy tiểu thúc thúc năm tuổi cầm xẻng động đậy vì vậy liền từ từ tới, đưa tay muốn giúp đỡ.

      "Ta tự mình làm!" Thiếu chút nữa bị đoạt mất cái xẻng, A Mộc cuối cùng cũng hoàn hồn, lau chùi nước mắt đẩy đất xuống.

      A Nam có chút cảm giác của người bị ghét bỏ, thấy hố bên cạnh còn đất, bé tới, hơi xòe kẽ chân đẩy đất vào trong. A Mộc nhìn bé nhưng ngăn cản.

      Từ Thu Nhi cố ý đùa A Nam: "Đem tướng quân cũng chôn vào hố này được ?"

      A Nam ngửa cái đầu lên, nhìn chằm chằm nàng nhìn lát, đột nhiên đưa tay đánh Từ Thu Nhi cái, " chôn!"

      Bị đánh nhưng Từ Thu Nhi vẫn rất vui vẻ, tiểu tử thúi này, lúc đến xem chuyện vui "tâm địa sắt đá", đến phiên thứ mình thích gặp chuyện may, nhất định là so với A Mộc còn sốt ruột hơn.

      Ba người Ngưng Hương, Từ Hòe và A Đào đều cười theo, A Mộc nhìn sang mọi người, lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của A Nam trừng Nhị tỷ tỷ, cũng nhịn cười được.

      chú gà con vừa chết khiến trong lòng nam oa đau thương ngay tại đây, trong tiếng cười ý thức tiêu tán mất.

      đường vào nhà, A Mộc cùng A Nam hòa hảo như lúc ban đầu.

      A Đào kéo Ngưng Hương vào trong phòng, cười hì hì đem chiếc hộp màu trắng bằng sứ nãy giờ giấu ở người ra, giọng với Ngưng Hương: "Từ tỷ tỷ, đại ca muội huynh biết sai rồi, hy vọng tỷ nhận lễ vật xin bớt giận, đây, đây là món quà huynh ấy mua ở trấn Lưu Tiên, tận ba lượng bạc đó tỷ!"

      Tiểu nương chưa hiểu cách chuyện khéo léo, chỉ cảm thấy cho Từ tỷ tỷ lễ vật này hết sức quý, Từ tỷ tỷ nhất định vui vẻ rồi tha thứ cho huynh trưởng .

      Lục Thành lại sai muội muội qua truyền lời, Ngưng Hương mặt đỏ tai hồng, khi nhận chiếc hộp đựng son cũng giọng hỏi: "Đại ca muội còn gì với muội ?"

      A Đào hồi tưởng lại lời của huynh trưởng khi ở trấn hôm đó, nhếch miệng, tức giận : "Đại ca muội còn , đồ tốt như vậy dùng được, chờ khi muội mười tuổi mới mua. Từ tỷ tỷ, đại ca muội xấu, lúc lấy tiền từ hộp tiền là để mua son cho muội, dỗ muội vui vẻ, kết quả là vì mua đồ quý cho Từ tỷ tỷ mà lại gạt muội lấy mười mấy văn tiền, cũng vì Từ tỷ tỷ."

      Ngưng Hương nhìn khuôn mặt ủy khuất của A Đào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm trang lúc Lục Thành lừa gạt muội muội.

      Nhìn chiếc hộp sứ trong tay, Ngưng Hương nhịn được trong lòng quở trách Lục Thành tiêu tiền bậy bạ. Lãnh Mai Các có tiểu nha hoàn biết làm son phấn, đồ nàng cùng Tố Nguyệt dùng đều là tiểu nha hoàn đó đưa sang, tiểu nha hoàn chịu thu tiền, cho nên bình thường nàng cùng Tố Nguyệt có đồ ăn vặt liền chia cho nàng ta nửa, lần trở về này Ngưng Hương mang bất kỳ đồ vật gì của Bùi Cảnh Hàn hoặc Hầu phủ đưa, duy chỉ có món đồ có quan hệ với Hầu phủ chính là hai hộp son phấn tiểu nha hoàn đưa.

      Đương nhiên, nam nhân mình thích chịu vì mình tiêu pha, Ngưng Hương cũng thể nào vui vẻ.

      Sờ đầu A Đào, trước tiên Ngưng Hương giấu kỹ son Lục Thành đưa, đem chiếc hộp son mới vẫn còn chưa mở ra, nàng mang đến cho A Đào, cười hỏi: "A Đào ngửi xem, là mùi của Từ tỷ tỷ thơm hơn hay là đồ đại ca muội mua thơm hơn?"

      Hộp sứ màu thiên thanh , hộp son bên trong tinh xảo đẹp đẽ, vừa nhìn liền khiến người thích, A Đào nhàng ngửi cái, phân biệt được, hết sức hâm mộ trả lời: "Rất thơm ." Có lẽ so với đồ đại ca lừa gạt nàng còn tốt hơn.

      Tiểu nương lại bĩu môi.

      Ngưng Hương bật cười, sau khi đậy kín cái hộp nhét vào tay A Đào, dụ dỗ : "Đại ca muội đưa cho Từ tỷ tỷ hộp, vậy ta cũng đưa A Đào hộp, chỉ là hộp này của tỷ tỷ là do người tỷ muội của tỷ làm , cho nên tỷ biết giá tiền, có lẽ đáng giá bằng ba lượng bạc, A Đào có chê ?"

      A Đào đương nhiên chê. Nhưng nàng nhìn ra được, cái hộp xinh đẹp của Từ tỷ tỷ chắc chắn ngang bằng so với chiếc hộp của huynh trưởng, thậm chí còn quý hơn.

      A Đào lắc đầu, đem hộp sứ để lại giường, nghiêng đầu chạy ra ngoài, "Muội cần, Từ tỷ tỷ mau cất !"

      Nàng chỉ oán giận huynh trưởng lừa nàng chứ oán trách huynh trưởng đem đồ tốt đưa cho Từ tỷ tỷ.

      Lễ vật mắc như vậy, nàng thể nhận.

      Ngưng Hương đuổi theo tới phòng bếp thấy A Đào chạy ra ngoài rất xa, muội ấy đường chạy thẳng đến chỗ hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống cùng chỗ chơi đùa.

      Ngưng Hương nghĩ nếu như bây giờ nàng đưa đồ cho A Đào cầm cũng tiện, cho nên nàng đành tạm thời quay lại nhà, chờ khi A Đào trở về đưa cho muội ấy. Các nương thích làm đẹp đều phân biệt tuổi tác, Lục Thành lơ ngơ hiểu tâm của muội muội, nhưng Ngưng Hương lại biết A Đào nhất định rất thích những món đồ ấy.

      Sau khi cất kỹ hộp son, Ngưng Hương đứng trước ngăn tủ, kìm nén được lại cầm chiếc hộp của Lục Thành tặng lên.

      Vừa mở nắp ra hương hoa hồng thổi ngay vào mặt làm khuôn mặt nàng cũng hồng theo.

      Hình ảnh bên trong ruộng bắp lần lượt tái lại trong tâm trí nàng.

      Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, nàng nhanh chóng đắp kín cái nắp rồi nhét lại vào ngăn kéo, cái người hay thích bắt nạt nàng kia, nàng thèm dễ dàng tha thứ cho đâu.

      Vừa bồi bọn chơi gần nửa canh giờ Lục Định sớm quay lại đón người, ràng là muốn để cho người khác hiểu lầm là nhà bọn họ muốn ăn cơm ké.

      Tỷ đệ Ngưng Hương cùng cả nhà Đại bá mẫu dùng cơm, Lý thị thấy vậy liền phản đối, Ngưng Hương thẹn thùng chủ động bọn họ lưu lại ăn cơm, Lý thị thích A Đào và A Nam, nhưng mà bà muốn họ ở lại cũng vô dụng, Lục Định kiên quyết chịu, thấy muội muội và cháu trai ngồi yên ổn liền đánh xe liền . Lúc này Ngưng Hương mới đuổi theo vài bước, kín đáo đem hộp son đưa cho A Đào, giọng dặn dò: "A Đào đừng , tỷ tỷ muốn người khác biết chuyện của đại ca muội với ta."

      A Đào nhìn mọi người Từ gia đứng trước cửa đành nhận lấy, tâm nhìn Ngưng Hương : "Từ tỷ tỷ tốt!"

      So với đại ca tốt hơn nhiều.

      Ngưng Hương cười, lại hôn A Nam cái rồi đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ rời .

      "Xe Quách lão tam có phải cũng sắp đến rồi ?" Mọi người nhà lần nữa nhanh chóng gom lại chỗ, Lý thị nhìn qua thôn đông rồi vẫy tay với nhi tử: "Con nhanh sang ven đường chờ ."

      Cháu Tố Nguyệt viết thư giao cho Quách lão tam đưa về, bà nghe lần nhớ kỹ.

      Từ Hòe gật đầu đồng ý, Ngưng Hương cũng muốn cùng bị Lý thị ngăn cản, "Trời nóng, để đại ca cháu là được rồi."

      Từ Hòe cũng khuyên muội muội, "Quách lão tam biết chúng ta là người nhà, Hương Nhi an tâm ở nhà chờ ."

      Ngưng Hương chột dạ, kỳ nàng cũng có chút sợ hãi khi đối mặt với Quách lão tam, liền gật đầu , "Phiền đại ca rồi."

      Từ Hòe cười đường muội quá khách khí rồi liền dắt đường đệ .

      Ngưng Hương căng thẳng ở nhà chờ , mặc dù trong lòng biết Bùi Cảnh Hàn có ở nhà, tháng này khẳng định Tố Nguyệt trải qua nhất định là rất an nhàn.

      Qủa thực Tố Nguyệt hết sức nhàn nhã, có người hầu hạ, cũng có tỷ muội hữu hảo ở bên người, nàng liền chạy tới khuê phòng, đòi Vạn chút nguyên liệu để may cho Ngưng Hương bộ xiêm y tơ lụa, giầy vải thêu hoa hồng đào, váy dài thêu thêm chút hoa sen xanh lá nhạt, còn có đai lưng xanh nhạt cùng màu.

      Ngoài ra, nàng còn may cho A Mộc bộ xiêm y, áo màu xanh da trời, kích cỡ cố ý làm to hơn so với Ngưng Hương nhắc tới.

      Từ Hòe đem bao đồ giao cho đường muội liền , Từ Thu Nhi cũng đuổi theo Đường tỷ xem lễ vật, cho nên trong phòng chỉ có tỷ đệ Ngưng Hương.

      Mở bao đồ ra, Ngưng Hương vội vàng bức thư được giấu kín ở bên trong, A Mộc phát có xiêm y của hưng phấn tới mức liền mặc thử.

      Ngưng Hương để ý tới đệ đệ, nàng vừa thấy bút tích quen thuộc Tố Nguyệt tâm càng ngày càng trầm.

      Thư của Tố Nguyệt chỉ có hai tờ, tờ thứ nhất tất cả đều là việc vặt hằng ngày, rằng Tố Nguyệt nhớ nàng, hy vọng nàng có rảnh quay lại Hầu phủ thăm nàng ấy, lạc khoản kết thúc. Tờ thứ hai bút tích liền chuyển hướng, cho Ngưng Hương biết khi nàng vừa rời phủ ngày thứ hai, nàng ấy viết phong thư sai người ra roi thúc ngựa mang đến Kinh Châu, báo cho Bùi Cảnh Hàn chuyện Ngưng Hương chuộc thân, và còn giải thích lý do vì sao nàng ấy làm như vậy.

      "Ngưng Hương, ta với ngươi thân như tỷ muội, muội bình thường ngốc như vậy, thế nên có thể nghĩ tới chuyện chuộc thân ra khỏi phủ còn được thuận lợi như vậy, nhất định hoài nghi ta thầm giúp muội, cho nên ta phải kịp thời viết thư mật báo, như vậy lòng nghi ngờ của đối với ta giảm xuống rất nhiều. Còn đối với muội mà , thế tử sớm muộn gì cũng biết chuyện, như vậy ở Kinh Châu nghe tin muội chuộc thân, tức giận nhưng đường gấp rút trở về lửa giận cũng tiêu tán vài phần, nếu khi trở về Hầu phủ mới biết, ta sợ nổi giận sau đó mất lý trí khiến muội gặp nhiều thua thiệt. Tóm lại, ta sợ muội trách ta, chỉ là ta muốn nhắc nhở muội, khả năng sớm trở lại, muội cần cẩn thận đề phòng."

      Cuối cùng dặn dò nàng đốt tờ này .

      Ngưng Hương nhìn thêm lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng ổn định khống chế thân thể run lên nhè .

      Nàng sao có thể trách Tố Nguyệt, có Tố Nguyệt chỉ điểm có lẽ bây giờ nàng vẫn còn bị vây ở trong Hầu phủ.

      Nàng chỉ sợ Bùi Cảnh Hàn, đời trước Bùi Cảnh Hàn đầu tháng tám mới trở về Thái An phủ, Ngưng Hương biết chính xác ngày cho nên nàng vẫn có cảm giác mình còn có tháng hưởng thụ cuộc sống bình lặng ở nông gia, nhưng bây giờ nàng đoán được khi nào Bùi Cảnh Hàn trở lại phủ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ở trước nhà mình.

      Siết chặt bức thư, Ngưng Hương ép buộc bản thân phải trấn định, thầm tính toán ngày về của Bùi Cảnh Hàn.

      Kinh Châu cách thái An phủ xa ngàn dặm, mẹ con Thẩm Du Du chịu nổi khổ cực, đường nhất định rất chậm, tiêu hao được thời gian nửa tháng, đoàn người xuất phát từ giữa tháng năm, bây giờ có lẽ vừa tới Kinh Châu. Thư của Tố Nguyệt mặc dù đầu tháng sáu mới đưa tới, nhưng người đưa tin là sai nha (lính trong phủ), cho nên bây giờ có lẽ thư đến tay Bùi Cảnh Hàn.

      Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn dừng lại ở Kinh Châu thời gian, đường trở về lại du lãm thêm mấy chỗ danh lam thắng cảnh, vừa vừa chơi cho nên mới trễ nãi đến đầu tháng tám. Nếu như ở Kinh Châu mà thúc ngựa chạy nhanh về có lẽ giữa tháng là có thể trở về nhà, nếu như gấp gáp tìm nàng tính sổ, sau khi bồi mẹ con Thẩm Du Du về cuối tháng mới bắt đầu quay lại, như vậy thời gian giống với đời trước.

      cách khác, nhiều nhất nàng chỉ còn có khaongr mười ngày thanh nhàn.

      "Tỷ tỷ, có đẹp ?"

      Bên tai truyền đến giọng hưng phấn của đệ đệ, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, liền thấy đệ đệ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở giường, con mắt sáng lên nhìn qua nàng.

      "Đẹp, Tố Nguyệt tỷ tỷ khéo tay quá đúng ?" Ngưng Hương gượng cười .

      A Mộc gật đầu, nhìn lại chiếc áo của mình rồi khen người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt kia, sau đó mới ôm lấy bộ đồ mới của tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ thay đồ.

      Ngưng Hương gấp thư lại, sau đó sang tây phòng thay xiêm y cho đệ đệ xem, bồi đệ đệ vui vẻ lát nàng lại thay quần áo cũ, sau đó sang Đông viện giúp Đại bá mẫu thổi lửa nấu cơm, thừa dịp ai chú ý nàng nhanh tay đem tờ thư thứ hai đưa vào lò bếp.

      Ngọn lửa nhanh chóng chiếm lây tờ giấy trắng, đảo mắt thành tro.

      ~

      Phủ Kinh Châu.

      chiếc xe ngựa khí phái từ từ ngừng ở cổng lớn của Thẩm gia.

      Bùi Cảnh Hàn lưu loát xuống ngựa, đến trước xe, chuẩn bị đỡ mỹ nhân trong xe xuống.

      Thẩm Du Du toàn thân màu váy xanh nhạt thanh lịch khom lưng ra, đối diện với khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của Bùi Cảnh Hàn, nàng ngượng ngùng cười tiếng, xấu hổ để tay mình vào lòng bàn tay của nam nhân trước mặt.

      Người nữ đứng vững vàng, nhưng tay của người nam nhân lại chưa buông ra.

      "Biểu ca..." Thẩm Du Du đỏ mặt kêu.

      Bùi Cảnh Hàn lúc này mới buông tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Du Du, nhớ lại đến hôm nay lúc thuyền mỹ nhân lim dim ngủ, lúc sắp hôn trộm nàng thành công ngờ nàng lại tỉnh lại, thẹn quá hoá giận trừng mắt với , ánh mắt của nhìn sang đôi môi đỏ hồng của Thẩm Du Du ra quyết định ở Kinh Châu qua hết đêm thất tịch lại .

      Biểu muội tài nữ như vậy, lại rất có tình cảm với , như vậy còn gì thích hợp hơn so với việc đêm thất tịch thích hợp ở bên hoa dưới ánh trăng?

      vất vả đường đưa nàng về nhà, cũng thể chiếm được chút tiện nghi nào được.

      Đưa Thẩm Du Du đưa về nội viện, Bùi Cảnh Hàn trở về phòng khách dành cho mình.

      Trường Thuận vừa thấy chủ tử trở về, lập tức lấy thư từ ống tay áo ra, bước nhanh tới, "Thế tử, là thư Tố Nguyệt viết ."

      Bùi Cảnh Hàn nghi ngờ nhíu mày tiếp nhận thư, phong thư xác thực là bút tích Tố Nguyệt.

      Tiểu nha hoàn vì sao lại viết thư?

      Phân phó Trường Thuận chuẩn bị nước, Bùi Cảnh Hàn bước vào phòng bên cạnh, trước tiên cởi áo khoác, sau đó mới lười nhác leo lên chiếc giường lạnh, mở thư ra.

      Chữ Tố Nguyệt vẫn có tiến bộ, Bùi Cảnh Hàn nhìn chút liền lắc đầu, tuy mặc dù ghét bỏ chữ của tiểu nha hoàn, nhưng lại cảm thấy loại chữ có thể mài dũa lộ ra vài phần chất phác đáng .

      Tuy chữ đáng nhưng cũng cách nào khiến nội dung lấy được lòng người.

      Bên ngoài Trường Thuận vẫn chưa xa, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng "bùm" vang lên, kèm theo tiếng đồ sứ vỡ vụn răng rắc.

      Thế tử đá ngã nhiều đồ quý trong các!

      Trường Thuận biết bài trí bên trong lập tức đoán tình hình bên trong phòng, lúc này bước nhanh lui về cửa, lo lắng đề phòng : "Thế tử..."

      "Cút!"

      Nam nhân hét to như sấm.

      Trường Thuận bị hù dọa giật mình, lại dám thực biến , chỉ còn cách vẫn như cũ đợi ở cửa.

      Bên trong hô hấp Bùi Cảnh Hàn càng lúc càng nặng, đôi mắt phượng ngoan lệ trừng mắt nhìn đống bừa bộn đầy đất.

      Nàng vậy mà thừa dịp có ở nhà dám chuộc thân !

      thương nàng nhát gan sợ phiền phức, lại lần nữa dễ dàng tha thứ cho nàng, vậy mà nàng lại biết tốt xấu dám chuộc thân !

      "Chuẩn bị ngựa!"

      Bức thư trong tay bị siết chặt, Bùi Cảnh Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng phân phó.

      bây giờ liền trở về, trở về liền muốn nàng, xem nàng còn có thể chạy trốn nơi đâu!

      Trường Thuận nơm nớp lo sợ dịch vào, nhìn mảnh sứ vỡ khắp mặt đất, cái cằm nhanh chóng cúi thấp đến ngực , "Thế tử muốn nơi nào?"

      "Hồi Thái An phủ." Bùi Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, "Ngưng Hương chuộc thân , ta muốn thăm nàng chút."

      Trong lòng Trường Thuận giật mình, nhưng lúc phải là thời điểm mắng Ngưng Hương ngốc, trầm ngâm lát lại tận trung cương vị công tác nhắc nhở: "Thế tử, trước đó ngài đáp ứng biểu nương ở đây vài ngày, tại đột nhiên phải , chúng ta nên lấy cớ gì?"

      Thần sắc Bùi Cảnh Hàn khẽ biến.

      có thể kiếm cớ, nhưng đời này có tường nào gió lọt qua được, khi tương lai biểu muội biết được hôm nay là vì Ngưng Hương gây chiến vứt bỏ nàng mà , biểu muội dám oán , thê thiếp trong lúc đó...

      " xuống ." Bùi Cảnh Hàn trầm mặt vào trong nội thất, nhắc lại về chuyện trở về nữa.

      Nhưng cũng lâu lắm, lần nữa gọi Trường Thuận vào, theo lệnh của lập tức trở về Thái An phủ, thay ra lệnh.
      Yên Hoa, td2n, 13emap45 others thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Cam on editor nhe. Mong cho ... va da co truyen de doc
      misaMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :