1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Trừng phạt đúng tội

      Editor: Xám



      Nhan Túc cau mày, chậm rãi hỏi: "Tuyền Nhi, lễ Cầu Tuyết sắp bắt đầu rồi, sao muội còn chưa ?" Chất giọng của trầm thấp như rượu, trong trẻo như tiếng suối chảy, ôn hoà như gió mát, giọng điệu nhàng, chỉ là, sắc mặt lại mơ hồ lên chút hài lòng.

      Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền chớp đôi mắt to thông minh, cười tủm tỉm hỏi: "Nhị ca ca, huynh vẫn muốn gặp muội như vậy sao? dễ gì gặp mặt muốn đuổi muội ? Nhị ca, huynh phải gấp gáp lo lắng chạy đến lễ Cầu Tuyết như vậy, để nhìn ai thế?"

      Nhan Túc xoa trán, khuôn mặt vốn ấm áp từ từ phủ lên tầng sương lạnh.

      "Muội chỉ hỏi Nhị ca ca, có Tố Huyên lễ Cầu Tuyết còn có gì đáng xem?" Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền lẳng lặng hỏi, đôi mắt vốn thông minh linh động ra tia bi thương, làm cho người nhìn sinh ra đau lòng vô cùng.

      Tần Cửu nghe được Chiêu Bình công chúa nhắc tới hai chữ “Tố Huyên”, bàn tay may vá thành thạo của nàng dừng lại chút, rũ lông mi xuống, tầm mắt chăm chú đặt ở áo cánh sắp thêu xong trong tay. Sau khi nàng trở lại Lệ Kinh lần này, đây là lần đầu tiên nghe được cái tên này từ trong miệng người khác, nó trở thành cái tên cấm kỵ của toàn bộ bách tính trong Lệ Kinh.

      Mắt dài của Nhan Túc hơi khép, thu lại hết vẻ tuyệt sắc hút hồn trong mắt, giọng lạnh như tiếng suối chảy thản nhiên tuôn ra, "Tuyền Nhi, đừng càn quấy, hôm nay ta rảnh so đo với muội!"

      "Càn quấy? Nhị ca, đúng lúc, ngày hôm nay muội lại rất rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian càn quấy." die,..n; da.nlze.qu;ydo/nn Chiêu Bình công chúa chậm rãi từng chữ từng câu. Đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, tầm mắt chăm chú dừng ở khuôn mặt Tần Cửu, cười lạnh , "Chao ôi, muội Nhị ca ca kiên nhẫn như vậy, ra là muội quấy rầy chuyện tốt của Nhị ca rồi sao? Muội mới nghe Nhị ca ca say mê thiên kim của Tô tướng, sao bây giờ lại đổi người rồi?"

      Nhan Túc nghiêng người dựa vào bên bàn , ngón tay thon dài cầm ly trà lên, chậm rãi nếm ngụm, để ý đến khiêu khích của Chiêu Bình công chúa nữa, mà điềm tĩnh thản nhiên nghiêng đầu hỏi Tần Cửu, "Tần chưởng , sắp thêu xong chưa?"

      "Còn thiếu cánh hoa cuối cùng, xin điện hạ chờ chút." Tần Cửu nhón lấy kim thêu hoa, đuôi kim xâu sợi tơ màu đỏ nhạt, xuyên kim nhanh như bay qua gấm.

      "Tần chưởng ?!" Ánh mắt của Nhan Thủy Tuyền đông cứng lại, nhếch môi cười , " ra ngươi chính Tần Cửu của Thiên Thần tông, cái người lén lút lẻn vào biệt viện của bản cung để tắm rửa?"

      Mộ Vu Phi mượn ngọc bội từ Chiêu Bình công chúa, nhưng cũng cho Chiêu Bình công chúa biết mượn vật này để làm gì. Sau đó Tần Cửu dùng miếng ngọc bội kia, cố ý dặn dò Mộ Vu Phi, bảo bịa ra lý do dùng ngọc bội khác. Cho nên, Chiêu Bình công chúa hề biết đêm đó Mộ Vu Phi mượn ngọc bội là vì đưa Tần Cửu đến biệt viện, vậy nên cũng biết Tần Cửu và Mộ Vu Phi quen nhau.

      Tần Cửu khẽ mỉm cười : "Ta mới tới Lệ Kinh, hề biết biệt viện kia là của công chúa . Nếu biết, nhất định làm như vậy, kính xin công chúa thứ tội!"

      Chiêu Bình công chúa hừ lạnh tiếng : "Hôm nay bản cung có thời gian rảnh rỗi khởi binh hỏi tội với ngươi." Ánh mắt tinh ranh khẽ lướt qua, chăm chú dừng ở người Lưu Liên, "Tên tiểu bạch kiểm* này là nam sủng của ngươi sao, ngươi xuống. Còn cả Ngọc Băng, ngươi cũng xuống ! Mau mau nhường chỗ cho bản cung, bản cung có chuyện muốn với Nhị ca."

      *Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ẻo lả (thường mang nghĩa châm chọc).

      Lưu Liên xem cảnh tượng náo nhiệt, ngờ khói lửa chiến tranh đột nhiên cháy đến đầu mình, còn bị mắng thành tiểu bạch kiểm. Nhất thời vẻ mặt như đưa đám, : "Chiêu Bình công chúa, tôi phải nam sủng."

      Hoàng Mao dựa ở trong lòng Tần Cửu, nghe thấy từ nam sủng này rất mới mẻ, vừa chơi đùa sợi chỉ thêu đính châu ngọc, vừa : "Nam sủng, A Xú là nam sủng!"

      " phải!" Lưu Liên quay đầu, cực kỳ hung dữ quát Hoàng Mao.

      "Nam sủng!" Hoàng Mao khinh thường liếc xéo Lưu Liên cái, tiếp tục .

      Lưu Liên tức giận đến vò đầu, Chiêu Bình công chúa phì cười : "Tiểu bạch kiểm, làm nam sủng uất ức như vậy hả, ngươi xuống xe nhanh lên."

      Ngay sau đó, Lưu Liên oan ức gánh cái danh nam sủng, khóc ra nước mắt mà trèo xuống xe ngựa. Ngọc Băng nhìn Nhan Túc, thấy Nhan Túc khẽ gật đầu, cũng chui ra khỏi xe ngựa.

      Chiêu Bình công chúa thong thả vào trong xe ngựa, chậm rãi ngồi xuống đệm gấm hình tròn ở bên cạnh Tần Cửu, ánh mắt lướt qua áo cánh Tần Cửu thêu, trong đôi mắt đen như mực chợt phát ra ánh sáng cực lạnh, nàng nhíu mày hỏi: "Nhị ca ca, huynh muốn tặng chiếc áo cánh này cho Tô Vãn Hương?”

      Biểu cảm khuôn mặt tuấn tú của Nhan Túc vẫn thâm trầm lẳng lặng như cũ, chỉ có sắc mặt dường như vì câu hỏi của Chiêu Bình công chúa mà hơi lên tia xanh mét. Ánh mắt sắc bén của nhìn lướt qua Chiêu Bình, híp mắt : " sai!"

      "Ha. . . . . . Ha. . . . . . Ha, ha ha ha ha ha. . . . . ." Chiêu Bình công chúa buồn bã nhìn Nhan Túc mà cười, đầu tiên là tiếng, sau đó lại trở thành tràng, cười đến mức nước mắt gần như chảy xuống, "Nhị ca ca, huynh được lắm!" Chữ “được” này, là nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.

      "Ba năm, Tố Tố vừa mới chưa quá ba năm, huynh tìm niềm vui mới rồi. Muội trách huynh, dẫu sao huynh cũng phải lấy vợ sinh con. Nhưng sao huynh có thể tặng quà cho nữ tử khác ở đây, ở trong vùng biển Hương Tuyết này như vậy? Sao có thể lấy lòng nữ tử khác vào ngày này, vào ngày lễ Cầu Tuyết này?" Trong lòng Chiêu Bình công chúa chua xót vô cùng, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt lăn xuống như mưa, chảy xuống má, làm ướt lụa trắng che ở mặt, "Nếu như, huynh quên lễ Cầu Tuyết hàng năm đều là Tố Tố đứng thứ nhất, nếu như huynh quên điển cố nguồn gốc của ngày lễ này. Lẽ nào, huynh cũng quên đây là nơi hai người gặp gỡ lần đầu tiên, là nơi hai người đính ước, mỗi đóa hoa mai ở nơi này, đều chứng kiến mối tình si của Tố Tố đối với huynh, vậy mà huynh...huynh lại nhẫn tâm, vào ngày này, ở nơi này, tặng quà cho nữ tử đứng thứ nhất khác? Sao có thể? Nhị ca ca, sao huynh có thể như vậy?"

      Sắc mặt của Nhan Túc hơi biến đổi, muốn đưa tay lau nước mắt mặt Chiêu Bình, nhưng cuối cùng hề vươn tay ra, mặc cho nước mắt của nàng rơi lã chã xuống. Mắt híp lại, trong mắt chỉ có sắc đen sâu thấy đáy. mở miệng, sau hồi lâu mới chậm rãi : "Tuyền Nhi, trước mặt Tần chưởng , muội cứ ít vài câu !"

      Giọng điệu chuyện của có chút dao động nào, mà hờ hững, cứ như, tất cả những điều kia có chút xíu liên quan gì với .

      Chiêu Bình công chúa ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, đôi mắt sáng như làn thu thủy hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Ttúc, lạnh lùng : "Trước mặt người khắp thiên hạ ta cũng phải , Nhan Túc, huynh . . . . . Huynh vô liêm sỉ!"

      Ánh sáng trong đôi mắt mênh mang của Nhan Túc vụt chuyển động, nâng ly trà lên, rũ lông mi xuống uống ngụm trà, ở trong làn hơi nước mờ mịt híp mắt nhìn Chiêu Bình công chúa, thản nhiên : "Tuyền Nhi, Nhị ca biết tình cảm của muội và nàng rất tốt. Nhưng những chuyện đó qua lâu rồi, nàng cũng được ba năm. Chuyện cũ qua, muội làm ầm ĩ như vậy có thể thay đổi điều gì? ràng muội biết phụ hoàng muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhưng muội lại luôn luôn nhớ mãi quên. Vì chuyện năm đó, thậm chí muội còn ly hôn với phò mã. Muội làm như vậy, rốt cuộc có tác dụng gì chứ? Tuyền Nhi, ta khuyên muội, quên ! Cả nhà họ Bạch, cuối cùng vẫn là... Trừng phạt đúng tội!"

      Đầu ngón tay của Tần Cửu đột nhiên bị kim thêu hoa đâm trúng, giọt máu từ từ thấm ra ngoài, có chút đau nhói. Nàng ngậm ngón tay vào trong miệng, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm giọt máu thấm ra.

      Nàng híp mắt, khóe môi từ từ ra nụ cười nhạt đến mức gần như thể nhìn ra.
      Last edited: 21/10/16

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      tr hay.thank b nhé.mong chương mới.nhảy hố nào*bịch*

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 33: Ống tay áo phần phật

      Editor: Xám



      Chiêu Bình công chúa nghe được lời của Nhan Túc, lệ trong mắt giống như lạ lẫm mà chảy xuống nữa, nhưng cơ thể của nàng lại bắt đầu run lên, ngay cả cây trâm cài búi tóc cũng run rẩy. Nhưng nàng lại quật cường ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính đầy vệt nước mắt kia, vẫn là bộ dáng ba năm trước đây nàng thường dính lấy Nhan Túc làm nũng, thế nhưng ánh mắt của nàng, lại nhìn như nhìn người xa lạ.

      Người này, là nhị ca của nàng.

      Nàng lẳng lặng nhìn .

      Nhìn khuôn mặt tuấn thanh tú tuấn mỹ như hoa sen của , nhìn dáng người thẳng tắp tỏa ra khí chất trầm ổn quyết đoán của , nhìn dáng vẻ phấn chấn nhướng mày khí bức người của , nhìn vẻ tao nhã và hờ hững trong nụ cười của .

      người vẫn chứa loại sức mạnh kiên định và mạnh mẽ như cũ, tựa như ra mũi kiếm với ánh sáng lạnh, cất giấu sức mạnh khuất phục vào trong vỏ kiếm, vĩnh viễn ra đột ngột.

      Nhưng nàng chưa từng giống như bây giờ, hận như vậy.

      "Muội biết trong mắt huynh chấp nhận được bất kỳ chuyện tối tăm dơ bẩn gì. Khi huynh ở Hình bộ rèn luyện, tháng phá án vài vụ, chém chết ba mươi bảy kẻ có tội, giam vào trong ngục bảy mươi chín người. Ngay đến đạo tặc tội phạm giang hồ, huynh cũng điều Kim Ngô Vệ trước diệt trừ. Nhị ca ca chính nghĩa lẫm liệt như vậy, từng khiến muội rất sùng bái. Nhưng mà, sau khi kiện ba năm trước đây xảy ra, muội mực hận huynh như vậy. Cho dù cả nhà họ Bạch có tội, muội cũng thể tin Tố Tố có tội!"

      "Tuyền Nhi, chuyện năm đó chứng cứ vô cùng xác thực, vả lại kết án rồi! Muội có thể cam lòng thế nào?" Nhan Túc đẩy nắp của ly trà, gạt lá trà bồng bềnh phía , mặt biểu cảm .

      "Được, được!" Sắc mặt Chiêu Bình công chúa theo lời nặn ra từ trong khóe miệng của mình mà trở nên tái nhợt, khóe môi treo nụ cười bi thảm, "Muội tranh luận với huynh nữa, muội chỉ xin huynh, đừng lấy lòng nữ nhân khác ở Kính Hoa Thủy Vực, như vậy có được ?"

      Tần Cửu nhíu mày, nàng chưa bao giờ nghe Chiêu Bình dùng giọng điệu thấp kém như vậy để cầu xin, cho dù là với nhị ca của nàng, cũng chưa từng.

      Ở trong lời của Chiêu Bình công chúa, màu mắt của Nhan Túc tối sầm, đè thấp giọng điệu, với giọng dịu dàng: "Tuyền Nhi, chẳng qua chỉ là cái váy, muội cần gì phải so đo."

      Ý tứ này chính là từ chối thỉnh cầu của nàng rồi.

      Chiêu Bình công chúa rốt cuộc thua trận ở trước mặt Nhan Túc, từ , nàng hiểu nàng thuyết phục nổi . Vành mắt nàng ửng đỏ, môi mím chặt, lông mi run run, mặt lộ ra tia lạnh lẽo. Nàng vốn là muốn khóc, lúc này lại nghiến răng chặt, chịu đựng.

      Bên ngoài xe ngựa, Nhan Thụy thấp giọng bẩm báo: "Điện hạ, lễ Cầu Tuyết bắt đầu rồi, xin điện hạ dời bước qua!"

      Nhan Túc thản nhiên đáp lại tiếng, nghiêng đầu với Chiêu Bình công chúa: "Tuyền Nhi, muội nên hồi phủ sớm , đừng chơi bời ở bên ngoài nữa."

      Chiêu Bình công chúa vẫn gượng cười cứng ngắc như cũ, nụ cười gượng này ở trong mắt Tần Cửu, chỉ có trống rỗng vô tận và xa xăm, trong con ngươi màu mực có ánh sáng đa sắc vừa mờ nhạt vừa thâm sâu.

      "Vì sao muội phải về? Muội cứ muốn so tài với Tô Vãn Hương đó lần!" Chiêu Bình công chúa tức giận xong, thu y phục đứng dậy, lập tức muốn xuống xe ngựa.

      Tần Cửu thu lại đường kim cuối cùng, nhếch môi cười : "Công chúa điện hạ thong thả, chiếc áo cánh này, công chúa rất thích sao?"

      Chiêu Bình công chúa dừng bước, chợt quay đầu nhìn Tần Cửu, cười lạnh : "Sao, ta thích thế nào, cái này cũng phải là cho ta."

      Tần Cửu cười nhã nhặn lịch mà ôn nhu, khuôn mặt dịu dàng êm dịu, phong vận tự nhiên kia lại khiến cho người ta có ảo giác là lịch tao nhã.

      "Nếu như công chúa thích, chiếc áo cánh này, ta tặng cho công chúa. Tay nghề của ta vụng về, kính xin công chúa đừng chê." Tần Cửu giũ áo cánh vừa mới thêu xong ra, trong phút chốc, bên trong buồng xe ảm đạm có ánh sáng rực rỡ mênh mang.

      Màu nền của chiếc áo cánh này vốn là màu trắng hoa lê, rất mộc mạc. Lúc này, ở chéo áo Khúc Cư* màu trắng hoa lê, có thêu thưa thớt vài đóa Thược Dược sáng màu, có thể là kỹ thuật thêu khéo léo, cũng có thể là sợi tơ phối màu thích hợp, tóm lại, chiếc áo cánh tao nhã này lộ vẻ hào hoa phú quý, nhìn qua sáng rực lung linh.

      *Khúc Cư: loại y phục thời nhà Hán.

      Chiêu Bình công chúa nhịn được tán thưởng trong lòng.

      Nghe Tần Cửu muốn tặng cho mình chiếc áo cánh này, nàng kinh ngạc nhìn lướt qua Nhan Túc, thấy sắc mặt chợt biến. Mặc dù còn chưa hiểu vì sao Tần Cửu có thể làm chủ tặng cho nàng chiếc áo cánh này, vẫn vội vàng gật đầu đáp: “Vậy đa tạ.”

      Chiêu Bình công chúa đưa tay nhận lấy áo cánh Tần Cửu đưa, tay còn chưa chạm vào, bàn tay thon dài vội ngăn lại ở trước mặt nàng.

      Nhan Túc đưa tay chặn áo cánh trong tay Tần Cửu lại, ngước mắt liếc về phía Tần Cửu, lông mi nhướn lên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ rất lạnh, từng chữ từng câu: "Tần Cửu, chẳng lẽ ngươi quên mất, chiếc áo cánh này là của bản vương, khi nào đến phiên ngươi làm chủ?"

      Tần Cửu lười biếng cười, trong nụ cười kia mang theo ngạo khí đơn độc, giống như ăn sâu vào xương tủy mà mê hoặc tinh thần Nhan Túc.

      "Điện hạ, đương nhiên ta có thể làm chủ chiếc áo cánh này. Bởi vì chiếc áo cánh này là lụa Tương ta tự mua, do ta tự may tự thêu thùa, nếu như ta làm chủ được, vậy còn ai có thể làm chủ?"

      Nhan Túc nghe vậy, trong con ngươi đen như nước tựa mực đột nhiên đầy lạnh lẽo sắc bén bức người. đưa tay vuốt ve áo cánh, sờ tỉ mỉ, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Ống tay áo Khổng Tước màu tím như mây kéo tới, cằm của Tần Cửu hơi ngẩng lên trong giây lát bị ngón tay thon dài trắng nõn của Nhan Túc nắm chặt. Năm ngón tay của hơi dùng lực, buộc Tần Cửu phải nhìn về phía .

      Ánh mắt của hai người đối lập nhau, Tần cửu nhìn rất sắc bén và cơn tức giận trong đôi mắt dài của .

      "Ngươi dám lừa bản vương?!"

      Lòng ngón tay lạnh giá chậm rãi nhúc nhích ở cằm Tần Cửu, ngón tay lại dùng sức lần nữa, năm ngón tay gần như vùi vào trong da thịt của Tần Cửu.

      Đau! Cực kỳ đau!

      Chẳng qua, nếu như người từng chịu đựng đau đớn hơn hẳn cực hạn của cơ thể người, vậy , loại mức độ đau đớn này quả chỉ là trò cỏn con.

      Tần Cửu nhịn đau, tròng mắt híp lại, chớp mắt cũng chớp mà nhìn , cười khẽ : "Ta nào dám lừa điện hạ, chiếc áo cánh làm từ lụa Noãn kia quả thực là ta lấy về phủ rồi, chỉ là, phải chiếc thêu trong tay ta mà thôi. Đồ của điện hạ Ti Chức phường chúng tôi nào dám chậm trễ, ra ngay từ tối hôm qua làm xong rồi."

      Kì thực hôm qua Châm Công cục làm gần xong chiếc áo cánh làm từ lụa Noãn kia rồi, Tần Cửu mang về vứt cho Lệ Chi thêu nốt phần còn lại. Đương nhiên nàng chẳng thèm đích thân thêu cho Tô Vãn Hương. Chiếc áo cánh thêu trong tay nàng, màu sắc tương đồng, kiểu dáng cùng loại, thêu giống với chiếc làm từ lụa Noãn kia, chỗ giống chỉ là, đây là lụa Tương, còn chiếc kia là lụa Noãn mà thôi.

      Nhan Túc lạnh lùng cười, trong nụ cười có giấu dao, "Noãn quyên ở đâu? !"

      Tần Cửu nhanh chậm : "Chiếc lụa Noãn đó của điện hạ, sáng sớm hôm nay, ta phái người lấy danh nghĩa của điện hạ tặng cho Tô tiểu thư. Bây giờ, chắc hẳn Tô tiểu thư mặc vào rồi!"

      Lúc này Nhan Túc mới ý thức được bị Tần Cửu đùa giỡn, cười lạnh : "Ngươi có lòng tốt như thế sao? Tốt nhất ngươi nên dối nữa!"

      "Nếu như điện hạ tin, có thể tự hỏi!" Tần Cửu thản nhiên .

      Năm ngón tay của Nhan Túc từ từ nới lỏng, muốn buông tay ra, Hoàng Mao vốn lim dim trong lòng Tần Cửu đột nhiên dựng lông khắp người lên, bay “vèo” dậy, xông thẳng về phía mu bàn tay của Nhan Túc để mổ.

      "Hoàng Mao!" Tần Cửu hoảng sợ kêu lên, lập tức đưa tay ngăn cản.

      Tiếc là vẫn chậm bước, chỉ thấy có ánh sáng tím mênh mang, ống tay áo phần phật, ống tay áo lướt qua nhanh như gió, Hoàng Mao bị đánh bay ra ngoài.
      Last edited: 21/10/16

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      s có cảm giác chương này ngắn quá vậy

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      thứ đàn ông bạc tình, bạc nghĩa ko đáng sống, có vẻ nam chính theo đuổi nữ chính hơi bị khó, nhưng ta cụng chờ theo đuổi chị nữ chính băng cách nào à. thương thay cho công chúa, cũng may có 1 người bạn tốt như vậy với nữ chính, sao chị nữ chính ko tiết lộ thân phận cho công chúa nhỉ
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :