Chương 2 – Đỉnh Bạc
.
Giang Dật đánh giấc qua ngày hôm sau.
Thức dậy hãy còn mê mê tỉnh tỉnh, thanh bên tai vô cùng hỗn loạn, dưới lưng cấn cấn có vật gì cứng cứng nóng nóng, cảm giác kỳ kỳ cậu nhoài người qua bên.
- Í? Dật ca, ca tỉnh rồi ạ? – giọng hào sảng vang lên bên tai, độ tuổi ước chừng là của con trai sắp trưởng thành.
Tỉnh… ngủ mất tiêu.
Mở đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh, mới phát ra điều kỳ lạ.
Chẳng trách sao lại ồn ào như vậy, bọn họ đường cơ đấy. Chung quanh xe cộ tấp nập, hai bên đường là hàng cây và quán xá, đám người mặc đồ cổ trang lướt qua cậu, mười người có đến tám len lén dò xét Giang Dật. Đưa theo ánh mắt của họ, Giang Dật nhìn lại mình … và phát ra, cậu phải cưỡi ngựa cũng chẳng ngồi kiệu. Mà nằm banh xác lưng người.
Lúc này bực rồi đó, ai ngủ say tự dưng bị bê vậy, làm sao mà vui vẻ được. Nhỏm người dậy, Giang Dật định xuống.
- Á? Dật ca, khó chịu trong người hả? – Người cõng cậu ôm chặt hai chân huých cậu lưng.
- Bỏ ta xuống. – Giọng hết sức yếu ớt.
Người này vô cùng vâng lời, đến khúc đường yên ắng mới nhàng bỏ Giang Dật xuống, sau đó quay người lại lộ ra khuôn mặt chữ điền mắt to lông mày rậm. Vì tuổi còn nên những đường nét khuôn mặt còn thiếu phần sắc cạnh và có phần hiền hòa.
- Dật ca, đệ làm ca bị cấn hả? – Thiếu niên vừa tự trách mình vừa gãi đầu. – Dạo này đệ gầy , chắc cấn xương quá.
Đối diện với khuôn mặt hiền lành chất phác như vậy, Giang Dật có bất mãn gì cũng khó .
- Dật ca? – Thiếu niên cao lớn giơ tay khẩy khẩy vai cậu, ngờ cậu mém té.
- Ơ kìa, Dật ca!!! – Thiếu niên vội vàng vịn vai cậu lại, cười nồng hậu. – Dật ca, ca ốm quá, gầy hơn cả đệ.
- Đừng gọi nữa, ta đau đầu lắm. – Giang Dật gạt tay cậu ta ra, liếc nhìn thân thể săn chắc to như gấu của mà thấy mắc cười.
- Dật ca lại thấy khó chịu trong người ạ? – Mặt thiếu niên liền biến sắc, ánh mắt đầy vẻ lo âu.
Giang Dật có phần cảm động, giọng điệu cũng ấm áp hơn. – sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Đây là chỗ nào vậy?
- Đây là trấn Ngân Phường. Dật ca, vừa rồi ca ngủ say quá, Lý đại phu bắt mạch mà người cũng tỉnh.
Giang Dật day day thái dương đau nhói – thân xác này yếu ớt quá mà.
- Dật ca, nếu ca mệt quá rồi ngồi đây nghỉ nhé? – Thiếu niên liếc qua cửa tiệm ở góc đường bên kia, lần theo ánh mắt Giang Dật nhìn thấy --- Hồi Xuân Đường – hiệu thuốc.
- Định mua thuốc? – Giang Dật liếc thấy tay cậu ta cầm quá chừng thuốc rồi.
- Chỗ Lý đại phu còn thiếu vị, bảo đệ qua Hồi Xuân Đường mua.
Giang Dật gật đầu. – . – Chân cậu mềm nhũn cả ra, muốn đâu nữa cả.
- Vậy Dật ca đừng lung tung nhé, đệ quay lại ngay ấy mà. – Thiếu niên lo lắng vừa kéo cậu vào trong lề vừa dặn dò rồi chạy nhanh.
Giang Dật thấy bóng cậu ta vào Hồi Xuân Đường rồi mới thôi nhìn nữa mà đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh. Lúc ấy, tên lính, thân khoác giáp nặng từ cửa tiệm đối diện bước ra, theo phản xạ cậu liếc nhìn bảng hiệu – quán ăn Thượng Vị. Đưa mắt nhìn xuống bắt gặp người lính đó và … rời mắt đâu được nữa. – Vai rộng eo thon, cánh tay săn chắc và mông vểnh, cho dù lớp áp giáp bên ngoài có nặng như thế nào cũng che được thân thể hoàn mĩ ấy. Liếc lên, khuôn mặt với mũi dài sống mũi thẳng băng, đôi mắt có thần, hàng lông mày hơi xếch tạo độ uy võ. Đúng kiểu Giang Dật thích nhất luôn.
Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy dò xét, Tô Vân Khởi muốn lờ cũng chẳng được. Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Dật, hơi bất ngờ, sau đó bước nhanh qua đường về phía cậu.
- Sao người lại ở đây? – Chất giọng trầm ấm, cảm giác chững chạc lạ thường.
Giang Dật ngớ người ra. – Người biết ta sao? – Vừa xong, Giang Dật bực mình bặm chặt môi, nếu là người quen, mình như vầy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
ngờ, đối phương chỉ hơi nhíu mày. – Người quên hay giả vờ đấy? Mới có mấy ngày thôi mà…
ra , Tô Vân Khởi có thể nhận ra Giang Dật nhanh như vậy, thực ra là vì người này có tướng mạo quá xuất chúng. Nhưng mà gặp nhau hai lần, lúc nào cũng nghĩ: Cái tên này sao mà lãnh đạm quá chừng?
Giang Dật cúi đầu , sợ càng càng sai.
Ngược lại biểu của cậu lại càng khiến Tô Vân Khởi cảm thấy, chắc cố tình giả vờ nhận ra mình. Hay là muốn tỏ vẻ căm ghét mình và căm ghét cả nhà mình đến quấy rầy chăng.
- Được rồi. – Tô Vân Khởi cắn môi, lấy từ trong ngực áo ra túi vải, tiến đến gần hai bước.
Mùi hương nam tính mạnh mẽ như vậy, lại vấn vương mùi rượu thơm, Giang Dật như muốn ngạt thở, chân bất giác lùi lại.
Nhìn thấy mình bị tránh xa như ôn dịch, Tô Vân Khởi càng thêm phần nộ khí. – Ta có ăn thịt người đâu, tránh cái gì mà tránh.
Giang Dật há hốc mồm rồi ngậm lại ngay, sao người đàn ông này nổi nóng kỳ cục vậy.
Ậm ừ ậm ừ chẳng giống đàn ông tý nào, Tô Vân Khởi cau mày. Mọt sách là cứ như vậy đó.
- Ahhhhhh! – Tiếng gào từ xa vọng lại, Giang Dật đưa mắt nhìn quanh, biết từ lúc nào ngoài cửa quán ăn có thêm mấy tên lính khác, ai cũng dắt trong tay con ngựa lớn.
- Lão đại à, đủ rồi đó nhe. – Giọng đểu đểu kèm theo giọng cười ác ý.
Tô Vân Khởi cười mắng bên ấy mấy tiếng, rồi chần chừ kéo tay Giang Dật nhét vô cái túi .
- May mà gặp người ở đây, khỏi mắc công nhờ Tiểu Nhị chạy chuyến. với Tiểu Nhị, dạo gần đây ta ở trong huyện, phải đợi.
Đến lúc Giang Dật phản ứng ra người ấy leo lên ngựa phất roi chạy mất dạng.
Mở túi vải ra, bên trong là hai đĩnh bạc trắng lấp lánh, khá nặng nữa. Chắc cũng cỡ hai chục lạng?
Nhưng mà… Tiểu Nhị là ai? phải là tiểu nhị bên quán ăn đó chứ hả?
Giang Dật nghĩ ngợi vừa đúng lúc thiếu niên nọ mua thuốc xong chạy về.
Cậu huơ huơ túi vải trong tay, hỏi. – Người có biết Tiểu Nhị là ai ?
Thiếu niên nghĩ hồi rồi lắc đầu, bọn họ vừa dọn đến, ngoài thôn trưởng và mấy hàng xóm trước nhà, chẳng có qua lại với qia.
- Vậy,… trong thôn có ai làm lính ở trấn này ? – Giang Dật hỏi tiếp.
Thiếu niên vẫn lắc đầu.
Giang Dật thở dài. Thôi kệ, nếu có quen chắc có ngày gặp mặt thôi…
- Dật ca đói chưa, đệ mua cho người hai cái bánh bao nhân thịt nè. – Thiếu niên xong, dúi bánh bao nóng hổi vào tay cậu.
Giang Dật nhìn bàn tay trống trơn chẳng còn gì của cậu ta, hỏi. – Ngươi ăn hả?
- Đệ, đệ đói. – Vừa xong, bụng kêu rột rột. Mặt thiếu niên đỏ bừng cả lên.
Giang Dật bảo. – Sao mua thêm hai cái nữa?
- Mắc lắm ca à.
Giang Dật đưa bánh ra. – Ăn .
- . Dật ca ăn . – Thiếu niên xua tay. – Sáng giờ ca chưa ăn, đệ, đệ là đói.
Giang Dật nhét bánh cho cậu ta. – Ăn lẹ , còn cả đoạn đường dài phải nữa.
Thiếu niên còn muốn chối từ, nhưng Giang Dật nhét bánh vào mồm cậu ta mất rồi. Chưa kịp phản ứng Giang Dật quay người luôn, thiếu niên bám theo đằng sau cầm cái bánh bao gặm từng miếng . Cậu ta dám chắc đây lf cái bánh bao ngon nhất đời.
- Ngươi tên gì?
- Dật ca quên rồi á? Đệ tên Đại Sơn.
- Trêu ngươi thôi!
- Hì hì…
.
.
.
Trấn Ngân Phường cách thôn làng của bọn họ hơi xa, nếu quan đạo phải xuyên qua mấy thôn, đường núi rất gần, nhưng gập gềnh khúc khuỷa.
Sau cùng cả hai quyết định đường núi.
Có thế nào Giang Dật cũng cho Đại Sơn cõng nữa, vừa cậu vừa quan sát đồi núi xung quanh, so sánh với cảnh đại, mệt rồi ngừng lại bên đường nghỉ, chờ lấy sức rồi tiếp. Tính Đại Sơn dù thô lỗ nhưng cũng rất kiên nhẫn. Cậu ta hấp tấp, lâu lâu bắt cào cào, móc trứng chim chọc Giang Dật vui. Lâu lâu Giang Dật nhìn mà tức cười, cậu ta còn cười lớn hơn cả Giang Dật.
Mặc dù Mai Tử cứ bảo tính tình Giang Dật cổ quái và ích kỷ, nhưng Đại Sơn nghĩ cậu ấy thư sinh nho nhã, lại đẹp như vậy, sao mà thích cho được.
Từ lúc giữa trưa đến khi mặt trời lặn về Tây, hai người gần bốn tiếng đồng hồ mới về thôn.
Nhà họ Giang xây ở ven thôn, cách khu dân cư tập trung rất xa, đất đai quanh nhà đều thuộc quyền sở hữu của họ. Nhà có vườn trước vườn sau, ngói đỏ gạch xanh, cũng coi như là biệt thư cao cấp của làng rồi. Đầu nam thôn có cái bảng đá cũ, đó khắc ba chữ --- Tảo Câu Nhi, cũng là tên thôn - Khe Táo.
.
Đến nhà, Tiểu Bảo – đứa nhóc giống ông Thọ hôm nọ, rụt rè bưng nước trà ra.
Giang Dật cảm ơn xong uống ngụp, miệng đắng nghét. Mai Tử, tiểu nương nổi cơn hôm qua, cảm thấy việc Giang Dật tự bộ về hết sức gây ấn tượng, nhưng vẫn đóng mặt lạnh với cậu.
Giang Dật làm ngơ bỏ chén trà xuống rồi về phòng, cậu muốn cuộc sống phải nhìn sắc mặt kẻ khác để sống.
- Dật ca, ăn cơm thôi! – Đại Sơn bưng màn thầu và thức ăn vô phòng Giang Dật. – Ăn xong đệ sắc thuốc cho ca uống nha, Lý đại phu bảo uống ba thang nữa là khỏe ngay.
Giang Dật gật đầu. – Ta cảm ơn.
- Dật ca đừng khách khí… - Đại Sơn ngượng nghịu gãi ót. – Vậy, có gì đệ nhé.
- Uhm.
Đại Sơn rồi, Giang Dật mới chú ý đến mâm cơm với đậu que xào - xanh đằng xanh, trắng đằng trắng, còn có miếng cháy đen. Vừa đói vừa mệt, lại ăn uống ngon, lâu lắm rồi cậu mới lại gặp cuộc sống như vậy. Giang Dật ăn hai miếng rồi định thủ tiêu đống thừa còn lại.
Ra phòng khách – cậu bắt gặp cảnh mà cả đời này chắc khó quên nổi. – Ba huynh muội vây quanh cái bàn tròn, bàn rải rác ba cái chén và đĩa đồ ăn. Vì chỉ có hai cái ghế nên Mai Tử còn phải đứng. Trong cái đĩa bàn là chút đậu quen xào cháy đen nửa, hai đứa ăn dính tèm lem đầy miệng nhưng khuôn mặt đầy hạnh phúc. Miệng Đại Sơn nhìn sạch, vì cậu ta chỉ ăn màn thầu với cháo.
Lòng Giang Dật quặn thắt lại, cảm giác lạ lẫm này cứ thể sinh sôi trong tim cậu. Cậu cả thấy cái chén tay sao nặng quá, bưng nổi nữa.
- Dật ca, ca ăn no rồi hả? – Đại Sơn thấy cậu, nhiệt tình hỏi han.
Môi Giang Dật mấp máy, thành lời.
Mai Tử nhìn đồ ăn thừa trong đĩa, dập đũa xuống bàn, mắng. – Ca lại định cho gà ăn nữa phải ?
Mặt Giang Dật cảm giác như có hàng trăm con kiến bò.
- Mai tử, muội nổi cơn gì vậy? – Đại Sơn nghiêm giọng huynh trưởng .
Mai Tử có tức thế nào cũng đành im miệng, Tiểu Bảo sợ rụt cổ lại, miệng nhai liên hồi.
Giang Dật ngây người ra biết nên gì. Muốn đưa đồ ăn cho họ, nhưng lại thấy đĩa đồ ăn nửa sống nửa chín này cũng ngon lành gì, nhưng mà so với cái đĩa kia… Có lẽ những cái cháy đều qua đây hết rồi.
- Dật, Dật ca, ca, ca ăn hả? – Tiểu Bảo nhìn cái đĩa thòm thèm, mắt đầy niềm khao khát.
- Mọi người ăn . – Giang Dật để cái đĩa lại bên bàn, dù sắc mặt cậu điềm tĩnh cỡ nào, nhưng bước chân vội vã che giấu được gì hết. – Mọi người ăn ,… ta ra ngoài lát.
Giang Dật chạy như bay ra khỏi phòng, thở phào nhõm. Cậu có thể nhận thấy mối quan hệ kỳ lạ giữa cậu và mấy người bọn họ, giống chủ tớ, cũng chẳng phải người thân.
Đại Sơn, Mai Tử, Tiểu Bảo khuôn mặt đều có nét giống nhau, nên ắt có quan hệ huyết thống. Bọn họ lại thân thiết như vậy, nhưng chỉ xa lạ với bản thân. Giang Dật bước ra khỏi cửa nhà, nhìn về phía núi xa trong đầu vừa sắp xếp lại mọi việc.
Những thôn làng ở đây cùng nằm giữa cái sơn cốc, ba mặt đều là núi.
Khe Táo nằm hướng bắc, về phía bắc có con sông rộng chừng ba bốn mét, qua sông về phương bắc nữa là núi Xà Lĩnh. Phòng của Giang Dật ở phía bắc nhất của căn nhà, sau nhà cách sông đến trăm mét. Đứng sau nhà, cậu có thể nhìn thấy những ngọn núi xung quanh. Cả dải Xà Lĩnh có đến mười mấy đỉnh núi, mỗi ngọn núi đều quá cao. Cũng có cây to, Đại Sơn vùng này toàn cây táo chua. phải loại táo cải tạo giống ở tương lai, mà táo núi mọc dại, quả chua và chát, nhưng sức sống rất mãnh liệt.
Nếu như có thể cải tạo mảnh đất rộng này thành đất ruộng loại nhất, bà con sống nơi đây chắc cũng đến nỗi nghèo có cơm mà ăn. Cũng có người thử chặt táo trồng rau, nhưng đất đầy những rễ bám lâu năm của cây táo, năm nay chặt năm sau lại mọc, có đào có xới mấy cũng chết.
Lúc Đại Sơn những cái này, mặt cậu ta đầy vẻ nuối tiếc.
Trong óc Giang Dật bỗng lóe lên suy nghĩ, nếu Khe Táo là nơi trước đây cậu bị chết mà , giờ hiểu vì sao hai gã “quỷ sai” kia thế rồi. Cái gọi là ‘kinh bang tế thế’ trong mắt Giang Dật là dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu, nếu như ở nơi khác chắc cậu nắm chắc phần thắng, nhưng ở Khe Táo này, nó giống như được dựng ra cho cậu vậy.
Cây Táo, với người am hiểu từ gốc đến ngọn đều là của quý.
Lúc này đây, Giang Dật nhìn mảng núi xanh thăm thẳm ngoài kia, trong mắt ánh lên niềm vui.
Chỉ trong chốc lát mà cậu liệt ra được hàng loạt phương án cải tạo táo dại mọc núi.
Tâm trạng Giang Dật tốt hơn hẳn ---- Con đường trở về nhà như gần hơn được bước.
.
.
.
P.S: đỉnh bạc trong truyền thuyết xuất . hihi